1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Lang băm so được với ta
      Editor: Hoàng Dung



      tốt!

      Phi Hoa Ngọc ở mái hiên nhìn thấy màn này đầu tiên, con mắt híp lại lập tức trở nên rét lạnh.

      Mình. . . . . . chậm bước sao?

      Vũ Văn Tinh đuổi theo sau Phi Hoa Ngọc cũng nhìn thấy màn kinh tâm động phách nảy(1), tâm lập tức cảm thấy giống như bị cái gì đâm xuống, cảm giác đau đớn truyền đến khắp toàn thân.

      Thân ảnh của đen, trắng nhanh chóng từ nóc nhà bay xuống, chạy tới bên người Vũ Văn Hiên.

      "Cửu vương đệ. . . . . ." Vũ Văn Hiên ôm chặt Bạch Tiểu Thố hôn mê vào lòng, vẻ mặt buồn bã thầm , "Đều do trẫm. . . . . ."

      "Hoàng huynh, cái gì cũng đừng , cứu người quan trọng hơn!" Vũ Văn Tinh rảnh nghe Vũ Văn Hiên giải thích, cứng rắn đoạt lấy Bạch Tiểu Thố từ trong tay của hoàng huynh mình, ôm nàng chạy như bay vào trạm dịch tìm thái y theo để chữa trị.

      Phi Hoa Ngọc nhào tới vô ích, vẻ mặt dĩ nhiên là vui.

      Loại thời điểm này, chỉ có mới có thể cứu Tiểu Thố nhi, Vũ Văn Tinh tìm những thứ lang băm kia làm gì hả?

      Tâm Vũ Văn Hiên đều đặt an nguy của Bạch Tiểu Thố, cũng có nhìn kỹ Phi Hoa Ngọc ở bên cạnh, cực kỳ nhếch nhác bò từ dưới đất dậy, vọt vào trạm dịch.

      Hai người núp trong bóng tối kia thấy người cũng vào trạm dịch, tuy có chút cam lòng, nhưng vẫn thầm ra hiệu bằng mắt, lặng lẽ chạy trốn.

      Đối phương có nhiều cao thủ ở đây, tốt để liều mạng.

      Phi Hoa Ngọc nghiêng đầu liếc mắt cái nhìn hai người chạy trốn. Lúc bên môi nở rộ ra nụ cười đẹp đẽ lạnh lẽo nhất, y phục hoa lệ chợt lóe, cả người liền bay vào trong trạm dịch.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, Cửu vương gia, vết thương Bạch nương có chứa kịch độc, loại độc này chúng thần cũng chưa từng thấy qua. . . . . ."

      Sau khi mấy thái y luân phiên chẩn đoán bệnh, đều thúc thủ vô sách(2) .

      Ai, chỉ sợ Bạch nương này phải hương tiêu ngọc vẫn rồi!

      "Bổn vương muốn nghe các ngươi nhảm!" Vũ Văn Tinh đoạt lời trước mặt của Vũ Văn Hiên, trong mắt phượng như mặc ngọc tràn đầy lo lắng nóng nảy "Mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, đều phải cứu sống nàng cho Bổn vương, có nghe hay ?"

      Bạch Tiểu Thố thể chết được, tuyệt đối thể chết!

      Trong lòng Vũ Văn Tinh như có lửa đốt, mặc dù có lúc rất giận Bạch Tiểu Thố, giận đến nỗi ý nghĩ muốn tự tay bóp chết nàng hết lần này tới lần khác. Nhưng hôm nay tính mạng Bạch Tiểu Thố như ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng lại vô duyên vô cớ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Có lẽ từ sâu bên trong, Bạch Tiểu Thố dùng hồn nhiên của mình thẳng thắn vào trong lòng lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh, để cho từ Vương Gia lãnh khốc vô tình trở nên ấm áp hơn.

      "Trẫm cũng ra lệnh cho các ngươi, nhất định phải cứu sống Tiểu Thố nhi, nếu trẫm muốn đầu của các ngươi!" Vũ Văn Hiên cũng lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt như chim ưng thâm tình liếc qua khuôn mặt trắng bệch của người nằm tháp, vô cùng đau lòng.

      Tiểu Thố nhi, đều do trẫm quá mức tự phụ, mới có thể để cho ngươi xảy ra tai họa lớn như thế!

      "Các ngươi ra lệnh với những tên lang băm này có tác dụng gì!" Lúc này, Phi Hoa Ngọc đá cửa ra, nghênh ngang vào. Từ trước đến giờ gương mặt tuấn tú đều là vẻ lười biếng, thế nhưng lúc này lại là vẻ giễu cợt châm biếm "Cửu vương gia, người đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng sao. Dầu gì tại hạ cũng nổi danh là thần y, làm sao ngươi mời tại hạ vì đồ nhi của ta mà chữa trị hả?"

      Những người này quá vô dụng rồi, để cho bọn họ tới chữa trị cho Tiểu Thố nhi, chỉ làm Tiểu Thố nhi chết nhanh hơn thôi!

      "Phi Hoa Ngọc, ngươi có nắm chắc làm cho Bạch Tiểu Thố bình an vô ?" Tại thời điểm này, Vũ Văn Tinh hiểu mình thể cản trở Phi Hoa Ngọc. Dù sao cũng là thần y, giờ phút này lại ra mặt mở miệng, tự nhiên có mấy phần chắc chắn.

      "Tại hạ đứng ở chỗ này chuyện, mệnh của Tiểu Thố nhi chính là có gì đáng ngại rồi, Cửu vương gia!" Con ngươi hẹp dài toát ra tia chê cười khinh thường, Phi Hoa Ngọc qua người Vũ Văn Tinh, đến bên tháp bế Bạch Tiểu Thố lên.

      "Ngươi muốn mang Bạch Tiểu Thố đâu?" Thấy thế, Vũ Văn Tinh lập tức tiến lên ngăn trở Phi Hoa Ngọc rời , vui quát lớn.

      muốn làm gì, mang Bạch Tiểu Thố từ bên cạnh mình sao?

      , thể. . . . . .

      "Cửu vương gia xin yên tâm, tại hạ chỉ là mang Tiểu Thố nhi tới phòng tại hạ để chữa trị, bởi vì những thứ tại hạ muốn dùng đều ở trong phòng, phiền toái Cửu vương gia nhường đường!" Vẻ hoảng hốt chợt lóe lên trong mắt Vũ Văn Tinh đều bị Phi Hoa Ngọc dễ dàng thấy được, nụ cười bên khóe miệng lại tăng thêm tia cười lạnh quỷ quyệt khó dò.
      Vũ Văn Tinh nắm chặt quả đấm, hồi lâu sau, rốt cuộc cũng nhường đường.

      Sau khi chờ Bạch Tiểu Thố khỏe lại, nhất định tính sổ với Phi Hoa Ngọc!

      "Đa tạ vương gia thành toàn!" Phi Hoa Ngọc bên ngoài cười, nhưng trong lòng cười, hừ tiếng "Để cho người canh giữ bên ngoài phòng của tại hạ. Lúc tại hạ chữa trị, cho phép bất cứ người nào xông vào quấy rầy, ngay cả Cửu vương gia ngài cũng thể!"

      xong, Phi Hoa ngọc ôm Bạch Tiểu Thố nghênh ngang rời , Vũ Văn Tinh giận đến cơ hồ cắn nát hàm răng của mình.

      Ngươi được lắm Phi Hoa Ngọc, ngay cả thời điểm này, ngươi cũng muốn tới khiêu khích bổn vương!

      Vũ Văn Tinh để ý tới Vũ Văn Hiên kêu to, liền đuổi theo, tự mình coi chừng cửa phòng của Phi Hoa Ngọc.

      "Tiểu Thố nhi, ngươi quá ham chơi, vi sư muốn ngươi sớm gặp Diêm Vương như vậy. Ngươi còn sống, vi sư mới có biện pháp lấy về vật mình muốn!" Phi Hoa Ngọc nửa ôm Bạch Tiểu Thố hôn mê ở trong ngực của , cởi ra quần áo của nàng, dùng nội lực đẩy ra ám khí có chứa kịch độc, sau đó tập trung châm kim ép độc ra ngoài. Làm xong việc này trán Phi Hoa Ngọc sớm đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, chỉ là khóe miệng vẫn còn lưu lại nụ cười thoáng qua, quỷ dị khó lường.
      Chú thích:
      (1) kinh tâm động phách: rung động lòng người
      (2) Thúc thủ vô sách: bó tay có kế sách

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Con thỏ ngu xuẩn!
      Editor: Hoàng Dung



      Cửa ‘cọt kẹt’ tiếng mở ra, khuôn mặt mệt mỏi của Phi Hoa Ngọc tà tà liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Văn Tinh ở ngoài cửa, cố ý kéo khóe miệng lên, đùa cợt , " ngờ, chó giữ cửa đứng ở ngoài lại là Cửu vương gia ngài, ngoài ý muốn của tại hạ rồi!"

      "Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh cứng rắn đè xuống tức giận vì bị nhục nhã, mắt phượng lạnh lùng híp lại, khách khí , "Nếu như ngươi thể cứu Bạch Tiểu Thố, Bổn vương xử lý ngươi đầu tiên!"

      Vũ nhục Vương Gia, tội cũng đáng chết vạn lần rồi!

      "Hừ, Cửu vương gia đây là nghi ngờ y thuật của ta sao?" Phi Hoa Ngọc điên cuồng cười to, trong mắt lại lạnh lẽo thấu xương "Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Gia rất giỏi, Tiểu Thố nhi có thể thuộc về ngươi hay , vẫn còn rất khó !"

      Vũ Văn Tinh, ngươi chỉ ỷ vào thân phận Vương Gia mà dám càn rỡ với ta thôi. Nếu như ngươi phải là Vương Gia, ngươi có tài đức gì mà dương dương đắc ý ở trước mặt ta!

      "Bổn vương chưa bao giờ nghi ngờ qua y thuật của ngươi!" Mí mắt Vũ Văn Tinh trầm xuống, che kín tức giận trong mắt , thanh phát ra càng lạnh lùng "Ngươi dám làm càn ở trước mặt bổn vương như vậy, cách khác Bạch Tiểu Thố an toàn, còn gì đáng ngại rồi. Bổn vương cũng muốn dài dòng với ngươi, Bổn vương muốn ôm Bạch Tiểu Thố về phòng của nàng để nghỉ ngơi, mời nhường đường, Phi Hoa Ngọc!"

      Nơi này là gian phòng của Phi Hoa Ngọc, nếu Bạch Tiểu Thố bị Phi Hoa Ngọc cứng rắn giữ lại phòng của , mình làm sao có thể chăm sóc nàng đây!

      "Cửu vương gia, nếu như tại hạ nhường sao?" Phi Hoa Ngọc xấu xa lấy tay chống khung cửa, nghiêng đầu, hí mắt khiêu khích liếc nhìn Vũ Văn Tinh, : "Tiểu Thố nhi thương thế quá nặng, nên di chuyển, cứ để nàng ở trong phòng ta nghỉ ngơi . Ta đây là sư phụ, nhất định chăm sóc tốt đồ đệ của mình, Cửu vương gia mời ngài trở về !"

      Vốn là là muốn cho Vũ Văn Tinh mang Bạch Tiểu Thố rời khỏi phòng của , nhưng thái độ Vũ Văn Tinh quá kiêu ngạo rồi, thay đổi chủ ý!

      "Bằng bộ dáng bây giờ của ngươi, cũng muốn ngăn lại Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh chê cười, tay áo tung bay, chưởng nặng nề đánh vào vết thương chưa lành ngực của Phi Hoa Ngọc.

      Phi Hoa Ngọc bị đẩy lui mấy bước, đỡ khung cửa, cái tay kia gắt gao che ngực ngừng chảy máu của mình, im lặng thở dốc, con ngươi hẹp dài lộ ra vẻ tàn .

      Ngươi được đấy Vũ Văn Tinh, thế nhưng đùa bỡn ám chiêu với ta!

      Vũ Văn Tinh đánh lùi Phi Hoa Ngọc, cũng còn lộ ra bất kỳ tia đắc ý nào, mà là trực tiếp đẩy thân thể cản trở của Phi Hoa Ngọc tựa tại khung cửa ra, sải bước vào, cực kỳ cẩn thận ôm lấy Bạch Tiểu Thố ngủ say bất tỉnh giường.

      Con thỏ ngu xuẩn, vì sao ngươi mỗi lần ra ngoài đều phải gây họa vậy hả? nghe lời của Bổn vương, kết quả người chịu khổ chịu tội còn phải là ngươi sao!

      Bên trong mắt phượng như mặc ngọc lóe ra bất đắc dĩ và thương tiếc, lần lượt thay đổi tạo nên vẻ mặt phức tạp. Vũ Văn Tinh càng thêm ôm chặt người tái nhợt vào trong ngực, thèm để ý đến cái tên Phi Hoa Ngọc chán ghét đó, ôm Bạch Tiểu Thố trực tiếp trở về gian phòng của mình, cũng ra lệnh thị vệ vương phủ canh cửa. Ai cũng cho vào, nhất là cái tên Phi Hoa Ngọc đó.

      Sau khi Vũ Văn Tinh rời lúc lâu, Phi Hoa Ngọc mới cười lạnh đứng dậy từ dưới đất, dùng cái tay che ngực mình vuốt ve qua lại, sau khi làn khói trắng biến mất, dưới bàn tay che kín ngực nhìn thấy vết thương dữ tợn lúc trước rồi.

      "Vũ Văn Tinh, ngươi vì hôm nay khiêu khích ta mà phải trả cái giá rất lớn, rất thê thảm và đau đớn. Chúng ta cứ . . . . . .chờ xem!" Tay thon dài như ngọc chỉ nhàng chà xát cánh môi như tuyết của mình thành đỏ bừng. Phi Hoa Ngọc trở về phòng cầm vật, liền thần biết quỷ hay biến mất ở trong trạm dịch.

      Vũ Văn Hiên vẫn yên lòng về thương thế của Bạch Tiểu Thố, nghe Vũ Văn Tinh ôm Bạch Tiểu Thố trở về gian phòng của mình, liền vội chạy tới thăm.

      "Hoàng thượng xin dừng bước, Vương Gia phân phó, có mệnh lệnh của người, ai cũng được phép vào!" Khuôn mặt Mạc Thanh vẫn như cũ tươi cười nghênh đón người tại cửa ra vào, nhưng vẫn làm tròn chức trách ngăn cản người vào.

      Đây chính là cơ hội để Vương Gia biểu tốt chút cho vương phi nhìn thấy, há có thể để hoàng thượng vào phá hư.

      "Mạc Thanh, trẫm mà ngươi cũng dám ngăn trở, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hay sao?" Sắc mặt Vũ Văn Hiên u, quát lạnh "Còn tránh ra cho trẫm, trẫm muốn vào!"

      "Hoàng thượng, nô tài dám làm trái mệnh lệnh của Vương gia, cũng dám vi phạm mệnh lệnh của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng muốn vào, xin giết nô tài trước, rồi bước qua thi thể của nô tài vào!" Mạc Thanh bất ty bất kháng chắp tay(*), nụ cười mặt từ đầu đến cuối có nửa phần giảm bớt.
      (*) bất ty bất kháng: kiêu ngạo siểm nịnh
      "Ngươi. . . . . . là to gan!" Vũ Văn Hiên tức giận tới mức phát run, lại thể làm gì Mạc Thanh tươi cười ở trước mặt.

      Giết rồi, làm tổn thương hòa khí giữa và Cửu vương đệ, tuyệt đối thể làm như vậy!

      "Hoàng thượng vẫn là thỉnh ngài trở về , vương phi còn gì đáng ngại, cần hoàng thượng ngài quan tâm nhiều, Vương Gia nhà chúng ta tự chăm sóc vương phi tốt!" Mạc Thanh sợ ánh mắt như giết người của Vũ Văn Hiên, cung kính làm tư thế xin mời.

      "Hừ!" Mạc Thanh cẩn thận trôi chảy xong, làm Vũ Văn Hiên muốn phát tác cũng phát tác được, tức giận vung ống tay áo bỏ .

      Chờ sau khi Vũ Văn Hiên rồi, Mạc Thanh mới dám thở ra hơi dài, thầm giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo to lớn lau khô mồ hôi lạnh trán.

      Vương Gia a Vương Gia, Mạc Thanh vì ngài và vương phi, đến hoàng thượng cũng phải đắc tội. Ngài phải thừa dịp vương phi bị thương mà cố gắng biểu dịu dàng và săn sóc của ngài , đừng như lúc trước hung dữ với vương phi, nếu làm vậy mà vương phi thích được ngài mới là lạ đó!

      "Bạch Tiểu Thố, xem , ngươi chọc tới hoàng huynh của Bổn vương rồi, Bổn vương muốn bóp chết ngươi luôn!" Vũ Văn Hiên ồn ào ở bên ngoài, Vũ Văn Tinh nghe được rất ràng. Bàn tay lạnh lẽo dao động cổ trắng noãn của Bạch Tiểu Thố, cuối cùng chỉ là lẫy, có bóp . Ngón tay thon dài của phái nam thương vuốt ve da thịt trơn bóng nộn nộn này, bên khóe miệng Vũ Văn Tinh hiếm khi xuất được nụ cười phát ra từ nội tâm.

      Con thỏ ngu xuẩn!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Bổn vương biết!
      Edit: -BG-

      Bên trong căn nhà rách nát bị bỏ hoang, mấy kẻ ám sát mới vừa rồi đều quỳ rạp xuống trước mặt nam tử mang mặt nạ.

      Nam tử chắp tay sau lưng, gương mặt bị mặt nạ màu đỏ ngòm che mất hơn nửa, chỉ chừa đôi mắt dài hẹp và môi mỏng đỏ tươi, ở trong bóng tối lên màu sắc mị hoặc đến mê muội.

      " phải ta các ngươi được động đến nửa cọng tóc của sau lưng nàng sao?" Giọng nam tử trầm thấp vô cùng lạnh lẽo, tràn đầy sát khí đáng sợ.

      " phải chúng tôi nghe theo ngài phân phó, chẳng qua là lúc đó tình huống khẩn cấp, chúng tôi. . . . . ." Nam tử lúc trước ám sát Vũ Văn Hiên phục chắp tay giải thích, lại bị nam tử mang mặt nạ cho kiếm đứt cổ. Lời còn sót lại của để tới cho Diêm Vương nghe .

      "Mệnh lệnh của ta, ai cũng được phép làm trái. Nếu lần sau lại làm sai, các ngươi có kết quả như thế !" Mặt nạ màu đỏ ngòm ở trong ánh trăng mơ hồ tỏa ra mùi máu tanh. Nam tử tay cầm trường kiếm dính máu, đầu nâng lên cao, con ngươi vô cùng ác độc, : "Thuận ta sống, nghịch ta chết, thiên hạ này vốn là thiên hạ của ta, các ngươi đều được phép phản bội ta. Kẻ nào phản bội ta, chỉ có con đường chết mà thôi!"

      "Dạ, tất cả chúng tôi đều nghe theo phân phó của ngài!" Những người còn lại đồng loạt cúi đầu xuống, trăm miệng lời chắp tay lớn tiếng .

      "Các ngươi !" Nam tử mang mặt nạ hài lòng cười lạnh tiếng, phất tay muốn toàn bộ rời .

      "Tiểu chủ tử, ngài nên mềm lòng!" Chờ sau khi những người đó hết, ông lão vẫn núp ở trong bóng tối ra, con ngươi già nua mà sắc bén hơi trách cứ liếc nhìn nam tử mang mặt nạ, khuyên nhủ, "Nghiệp lớn của ngài còn chưa thành, tuyệt đối thể vướng vào chuyện nhi nữ tình trường được!"

      "Ta vướng vào chuyện nhi nữ tình trường rồi sao?" Nam tử mang mặt nạ vui mấp máy môi. cười tà tiếng, trong con ngươi dài hẹp ra vẻ bất cần đời, : "Ta biết lưng mình còn đeo mối thâm thù đại hận như thế nào. Để cho nàng ta sống, chính là để trong tay ta có thêm con cờ có thể lợi dụng."

      chỉ thế thôi.

      "Tiểu chủ tử, bản thân ngài ràng là tốt rồi. Lão nô già rồi, sợ rằng hầu hạ ở bên người tiểu chủ tử được mấy ngày nữa, sợ rằng thể chứng kiến ngài đoạt lại tất cả những gì vốn nên thuộc về mình. . . . . ." Ông lão nhân bất đắc dĩ thở dài, trong con ngươi già nua sắc bén vô cùng đơn.

      Bao nhiêu năm trôi qua rồi, tiểu chủ tử vẫn thể thay mẫu thân báo thù sao?

      " cần nữa. Mọi việc ta tự có chừng mực!" Nam tử mang mặt nạ thô bạo cắt đứt lời của ông lão, sắc mặt vốn trắng giờ đây lại trở thành xanh mét, " còn sớm, ngươi mau trở về , tránh để cho sinh nghi!"

      Mà bản thân , hình như cũng nên về rồi.

      "Tiểu chủ tử bảo trọng!" Giọng cứng rắn của nam tử mang mặt nạ khiến ông lão chau mày, nhưng vẫn chắp tay cáo lui.

      Nam tử kia chậm rãi lột mặt nạ màu đỏ ngòm mặt mình xuống, cuồng dại cười to tiếng. Mặt nạ màu đỏ ngòm từ đầu ngón tay trắng muốt lặng lẽ rơi xuống. bước qua mặt nạ đất, ra khỏi căn nhà rách.

      Với thù hận trong lòng, sớm vong tình, vứt bỏ cái gọi là ‘’, sao lại có nhi nữ tình trường được chứ?

      Sau khi Bạch Tiểu Thố hôn mê ngày đêm, rốt cuộc tỉnh lại.

      Bạch Tiểu Thố mở mắt ra nháy mắt mấy cái, mê mang, hiểu đến tột cùng có chuyện gì xảy ra với mình. Nàng vừa muốn cử động thân thể tê dại do ngủ nhiều, lại ngoài ý muốn động tới vết thương sau lưng, truyền đến hồi đau rát, khiến nàng chau mày.

      Cũng bởi vì trận đau đớn thấu xương này mà Bạch Tiểu Thố có thể nhớ lại toàn bộ việc đêm hôm đó. Nàng kêu tiếng rồi nhảy lên.

      Hiên thế nào rồi? Bị thương, hay là . . . . . .

      Bạch Tiểu Thố cố nén đau đớn như thể lưng bị xé rách, muốn xuống giường mang giày thăm Vũ Văn Hiên chút xem như thế nào.

      Hiên thể chết được! Nếu như chết rồi, mình cũng cách cái chết xa!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi điên rồi sao? Bị thương còn dám chạy loạn khắp nơi!" Đúng lúc này Vũ Văn Tinh bưng thuốc tiến vào, thấy Bạch Tiểu Thố khom lưng giày. Nàng cúi xuống khiến Vũ Văn Tinh dễ dàng nhìn thấy y phục sau lưng nàng bị nhiễm đỏ do máu tươi thấm ra ngoài.

      quyết định nhanh, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, tức giận đằng đằng chạy vội tới trước mặt Bạch Tiểu Thố. Mắt phượng đen như ngọc hừng hực lửa giận mãnh liệt, "Ngươi muốn đối nghịch với Bổn vương sao?"

      Thỏ ngu xuẩn đáng chết! Thiếu chút nữa là mất mạng rồi mà nàng ta còn nhớ, lúc này lại muốn chạy đâu!

      "Vương gia phu quân, chàng tới đúng lúc!" Bạch Tiểu Thố ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hung dữ của Vũ Văn Tinh, suy yếu nắm chặt hai cánh tay của , nhe răng cười ngọt ngào, "Ta muốn biết Hiên có gặp chuyện may . Chàng cho ta biết được ?"

      Cái tên Vương gia biến thái này vừa rồi làm gì mà hung dữ với nàng như vậy, thương nên mới tức giận sao?

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương biết!" Vũ Văn Tinh nghe Bạch Tiểu Thố thân thiết gọi tên hoàng huynh mình, còn quan tâm an nguy của hoàng huynh như vậy liền cảm thấy mình sắp bị cảm giác ê ẩm nào đó bao phủ, tức trong người cuồng loạn mà phát tiết được.

      Hoàng huynh, hoàng huynh, suốt ngày hoàng huynh! Rốt cuộc trong mắt con thỏ ngu xuẩn này có hay !

      "Nếu như chàng biết, tự ta thăm Hiên vậy, xem rốt cuộc thế nào rồi!" Bạch Tiểu Thố hiểu Vũ Văn Tinh tức giận cái gì. Cầu người bằng cầu mình, nàng tự là tốt nhất.

      Bạch Tiểu Thố có chút giận dỗi thu tay tóm chặt lấy cánh tay Vũ Văn Tinh lại, nhịn đau tự mình xỏ giầy xong, khó khăn vài bước, chân đột nhiên mềm nhũn, té ngã về phía trước.

      Lúc này, Vũ Văn Tinh nhanh tay nhanh mắt từ sau lưng Bạch Tiểu Thố đỡ lấy, ôm nàng vào trong ngực mình. Cánh tay cường tráng cẩn thận từng li từng tí tránh vết thương sau lưng nàng, bế ngang con thỏ chu miệng mặt đầy uất ức nào đó lên đặt xuống giường.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Vương gia phu quân, há miệng ra nào!
      Edit: -BG-


      "Hoàng huynh sao cả, ngươi ngoan ngoãn nằm xuống cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh sắc mặt tối tăm nghiêm lại, hết sức khó chịu nhìn chằm chằm Tiểu Thố chịu hợp tác, mắt đen như ngọc nhất thời bắn ra tia sắc lạnh như thể muốn giết người, "Nếu như phải ngươi theo hoàng huynh ra ngoài, làm sao lại xảy ra chuyện tình như vậy chứ!"

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết! Sao thể an phận thủ thường chú, nhất định cứ phải để nổi giận nàng mới ngoan ngoan nghe lời à?

      "Được rồi, ta nghe lời là được chứ gì!" Khi Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị như Diêm Vương hù chết người Bạch Tiểu Thố liền khuất phục dưới uy quyền của , cam lòng chu cái miệng xinh lên, cúi đầu bất đắc dĩ mà đáp lại.

      Nếu Hiên xảy ra chuyện gì vậy nàng cũng bị chặt đầu rồi!

      Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố coi như nghe lời, cuối cùng hậm hực mặt cũng dịu ít, tới bên n cạnh bàn cầm chén thuốc lúc trước để xuống lên, lần nữa tới trước mặt Bạch Tiểu Thố, giọng vô cùng gượng gạo , "Uống thuốc rồi nghỉ ngơi!"

      mùi thuốc bắc nồng nặc xông vào mũi Bạch Tiểu Thố, nhất thời khiến nàng khó chịu nhíu mày lại.

      "Vương gia phu quân, ta có thể uống thuốc này được ?" Bạch Tiểu Thố khẽ nâng khuôn mặt xinh lên làm bộ đáng thương, làm nũng cầu khẩn , "Thuốc bắc rất đắng, ta uống được."

      Nàng là người đại nên hình thành thói quen khi đổ bệnh uống thuốc tây, thuốc bắc này chẳng bao giờ uống cả, hơn nữa chén to như vậy, phải muốn nàng vì đắng mà chết sao?

      "Bạch Tiểu Thố, cần cò kè mặc cả với Bổn vương, Bổn vương có kiên nhẫn phục vụ ngươi uống thuốc đâu!" Tay bưng chén thuốc của Vũ Văn Tinh cứng lại ở giữa trung, vẻ mặt có có chút nhẫn nại, "Chẳng lẽ ngươi hi vọng Bổn vương đút thuốc cho ngươi uống ư? cho ngươi biết, Bạch Tiểu Thố, đừng giở mấy trò trẻ con đó ra với Bổn vương, Bổn vương nhất định thỏa hiệp đâu!"

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết! Ngay đến việc uống thuốc cũng chịu phối hợp. Rốt cuộc nàng muốn như thế nào đây!

      Vũ Văn Tinh tâm tình rất phức tạp, bất đắc dĩ có, tức giận có, còn có cả kích động muốn bóp Bạch Tiểu Thố chết tươi!

      "Vương gia phu quân, chàng nhiều quá!" Bạch Tiểu Thố bất mãn nhíu mày cái, đôi tay bé trắng nõn lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đoạt chén thuốc trong tay Vũ Văn Tinh lại, chu chu cái miệng lên. Con thỏ nào đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, bóp chặt mũi của mình ừng ực ừng ực đổ toàn bộ nước thuốc màu nâu đen vào trong bụng mình.

      Sau khi uống xong, Bạch Tiểu Thố mở mắt thở ra hơi, mày nhíu chặt lại, đầu lưỡi màu hồng lè ra than vãn, “Đắng quá! Đắng quá!”

      Hừ, cái tên Vương gia biến thái này biết săn sóc người khác chút nào! Bắt nàng uống thuốc đắng như vậy sau đó cũng nên chuẩn bị chút đường để nàng nhuận miệng chứ!

      Nếu là Hiên, cứng rắn giống tên Vương gia biến thái này, ép nàng uống thuốc!

      "Vương phi, thuốc này nhất định là rất đắng, đây là hạt sen đường mới vừa rồi Vương Gia phân phó ta ra ngoài mua, người nếm viên , rất ngọt đấy!" Mạc Thanh lúc này biết từ trong xó xỉnh nào xông tới, tay nâng bọc hạt sen, cung kính đưa tới trước mặt Bạch Tiểu Thố.

      Vương Gia a Vương Gia, ngài vẫn phải là cố gắng nhiều hơn nữa. Loại chuyện này về sau ngài nên tự mình làm mới có ý nghĩa.

      " ngọt như vậy ư, Mạc Thanh?" Bạch Tiểu Thố nghi ngờ liếc Mạc Thanh cái, lại liếc nhìn vẻ mặt như có gì của Vũ Văn Tinh, ngón tay ngọc mảnh khảnh lấy viên hạt sen đường trắng trắng bóp vỡ bỏ vào miệng của mình nhấp .

      Rất nhanh, mặt tái nhợt của nàng lên nụ cười vui vẻ.

      Hạt sen vừa có mùi thơm ngát, vừa có vị ngọt của đường, rất ngon.

      Tâm tình Bạch Tiểu Thố vui mừng tất nhiên cho Vũ Văn Tinh thấy sắc mặt tốt.

      "Vương gia phu quân, ta trách lầm chàng rồi. ngờ chàng cũng có mặt săn sóc tỉ mỉ như vậy." Bạch Tiểu Thố cười rất vui vẻ, dùng đôi mắt to trong sáng nhìn Vũ Văn Tinh.

      Nàng thu hồi lời mắng nhiếc tên Vương gia biến thái này trước đó. ra vô cùng tốt, còn chuẩn bị hạt sen đường nhuận miệng cho nàng!

      Vũ Văn Tinh tự biết tất cả đều là do Mạc Thanh nhiều chuyện, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn hai mắt vô tội của Mạc Thanh, tỏ vẻ cảnh cáo.

      Mạc Thanh gần đây càng lúc càng lớn mật. Mình sai làm những chuyện như vậy lúc nào chứ!

      Vũ Văn Tinh rất muốn vạch trần lời dối của Mạc Thanh, này hạt sen đường phải sai Mạc Thanh mua. Nhưng khi vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thố cười vui vẻ như vậy, lên tiếng nữa, cứng rắn nuốt toàn bộ lời đến miệng vào trong bụng, môi mỏng mím thành đường thẳng tắp.

      Con thỏ ngu xuẩn! Sao ngươi lại dễ dàng bị lừa như vậy hả? Bổn vương giống như là cái loại người tỉ mỉ đó sao?

      Mạc Thanh gian trá nhếch miệng lên, sau khi nhét số hạt sen đường còn dư lại vào trong tay Bạch Tiểu Thố giống hệt như lúc vào, im hơi lặng tiếng mà biến mất ở trước mặt hai người.

      làm toàn bộ những chuyện mà Vương Gia nghĩ ra. Bước kế tiếp phải trông chờ vào bản thân Vương gia nhà mình rồi.

      "Vương gia phu quân, chàng ngồi xuống . Chàng đứng khiến ta phải ngẩng đầu nhìn chàng mệt chết được!" Bạch Tiểu Thố vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, cẩn thận .

      Sao lớn lên lại cao như thế kia cơ chứ! Hại nàng ngẩng lên mỏi hết cả cổ!

      Vũ Văn Tinh vui ‘hừ’ tiếng, nhưng vẫn theo lời ngồi xuống Bạch bên cạnh Tiểu Thố.

      Con thỏ ngu xuẩn này lại muốn giở trò gì đây!

      "Vương gia phu quân, há miệng ra!" Bạch Tiểu Thố mềm mại, dựa hơn nửa người vào ngực Vũ Văn Tinh, làm nũng , "Nghe lời nào, há miệng ra!"

      Nàng muốn cho ăn hạt sen đường, để cho cũng cảm thấy vị ngọt giống như nàng. người vui bằng mọi người cùng vui!

      Nàng vui vẻ, cũng vui vẻ!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Trời có mây gió bất ngờ.
      Edit: -BG-


      Vũ Văn Tinh chau mày. Mắt phượng híp lại, thoáng qua tia hồ nghi.

      Con thỏ ngu xuẩn này! Những lời như vậy nghe quá nhiều rồi, lúc này nhìn xem nàng còn có thể giở trò quỷ gì nữa!

      Vũ Văn Tinh khẽ mấp máy môi mỏng, cam lòng há miệng ra.

      "Thế nào, rất ngọt đúng ? Chàng ăn thử !" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh rốt cuộc nghe lời há miệng ra, khuôn mặt tái nhợt nhắn nở nụ cười ngọt ngào hơn. Nàng nhặt lên viên hạt sen đường nữa thuận thế nhét vào miệng của , mắt to long lanh cong thành hình trăng lưỡi liềm.

      Tại sao tên Vương gia biến thái này luôn làm mặt lạnh chứ! Phải cười lên mới đẹp nha!

      Vị ngọt trong miệng khiến Vũ Văn Tinh quen nhíu chặt chân mày.

      Từ trước đến giờ thích ăn ngọt đồ. Ngọt đến phát ngán làm khó chịu.

      " cho nhổ ra, ăn , Vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh nhíu chặt mày, cũng biết thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng trưng khuôn mặt xinh nghiêm túc ra lệnh Vũ Văn Tinh nuốt xuống.

      Vị ngọt như vậy giống như cảm giác hạnh phúc, tại sao hiểu nhỉ?

      Vũ Văn Tinh vui hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thố cái. Nhưng dưới ánh mắt bốc lửa của nàng, rốt cục cũng nhổ hạt sen đường trong miệng ra, mà là nhai rồi trực tiếp nuốt vào trong bụng.
      ra , Bạch Tiểu Thố tựa vào trong ngực mình như vậy khiến Vũ Văn Tinh rất hưởng thụ, chỉ vì nàng rất ít khi ngoan ngoãn, mềm mại dựa vào mình cho nên muốn phá hư giây phút ấm áp này, cũng muốn gây gổ với nàng, chỉ muốn hai người ôm nhau thân mật như vậy, có thể kéo dài đến.... mãi mãi về sau.
      Bạch Tiểu Thố cực kỳ vừa lòng với biểu Vũ Văn Tinh, ngửa đầu nhìn sắc mặt có vẻ nhu hòa ít của Vương gia, chu cái miệng xinh hung hăng hôn cái lên gương mặt tuấn tú như ngọc của .
      Ừm, càng ngày Vương gia biến thái càng nghe lời nàng.
      "Bạch Tiểu Thố, có việc gì đừng bôi nước miếng của ngươi lên mặt Bổn vương!" Vũ Văn Tinh vì che giấu nhịp tim kịch liệt của mình mà cố tình ác thanh ác khí : "Ngươi và Bổn vương còn chưa thành thân. Ngươi như vậy là muốn quyến rũ Bổn vương sao? nên biết xấu hổ!"
      Đáng chết! Mỗi lần Bạch Tiểu Thố hôn , nhịp tim đều đập nhanh hơn, quá bình thường rồi!
      "Vương gia phu quân, đừng những lời khó nghe như vậy được ?" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, lòng có chút tổn thương nho . Nàng cúi đầu cam lòng chu miệng thầm "Thích ngươi mới hôn ngươi, thích người bản nương nhìn ngươi cái cũng lười nhìn!"
      Vương gia biến thái, ngươi quá hiểu phong tình!
      "Bạch Tiểu Thố, ngươi xấu Bổn vương phải ?" Bởi vì Bạch Tiểu Thố rất , Vũ Văn Tinh nghe được nàng ở thầm cái gì, nhưng trực giác cho biết Bạch Tiểu Thố xấu mình. Lúc này đẩy nàng từ trong ngực ra, vui quát khẽ, "Bạch Tiểu Thố, ngươi nghe kỹ đây, ở trong phòng dưỡng thương tốt cho Bổn vương, được đâu. Nếu như ngươi dám bước ra khỏi cửa phòng bước, Bổn vương cắt đứt hai chân của ngươi. Hừ!"
      Vũ Văn Tinh xong phất ống tay áo tức giận đằng đằng bỏ .
      "Hừ, ta mạn phép nghe lời ngươi, xem ngươi có thể làm gì ta! Ngươi là Vương gia thối, biến thái tới cực điểm!" Bạch Tiểu Thố làm mặt quỷ với bóng lưng xa của Vũ Văn Tinh, cái miệng nhắn vểnh lên hồi lâu, chỉ thiếu tay chống nạnh để thưc mình phục.
      Có gì đặc biệt hơn người, Hừ!
      Vũ Văn Tinh quả nhiên là người được là làm được. để cho Bạch Tiểu Thố trong lúc bị thương mà chạy loạn, cũng hiểu biết Bạch Tiểu Thố thể nào ngoan ngoãn nghe lời , cho nên cố ý phái hai thị vệ của vương phủ đến canh giữ trước cửa phòng Bạch Tiểu Thố, cho người ở bên trong ra ngoài, cũng cho người bên ngoài vào.
      chiêu này của Vũ Văn Tinh còn là có dụng ý khác. Có câu thế này: ngày phòng đêm, phòng cũng khó phòng được trộm trong nhà, mà "trộm trong nhà" bên cạnh Bạch Tiểu Thố cũng ít. Như vậy nếu như Phi Hoa Ngọc và Vũ Văn Hiên có muốn xong vào hai người kia cũng kịp thời bẩm báo cho , để đến "mời" họ về.
      Nhất là cái tên Phi Hoa Ngọc kia, chỗ nào cũng nhúng tay vào khiến người ta rất ghét. Kẻ Vũ Văn Tinh muốn đề phòng nhất chính là !
      ....
      Vũ Văn Hiên vẫn yên tâm với thương thế của Bạch Tiểu Thố, mấy lần phái thái y chuẩn đoán bệnh đều bị Vũ Văn Tinh ngăn cản phải trở lại, điều này làm cảm thấy vô cùng phiền não.
      Thêm phiền não nữa đó là nghi thức tế thiên cũng bị trì hoãn. Vũ Văn Hiên muốn sau khi thương thế của Bạch Tiểu Thố tốt lên cử hành nghi thức tế thiên, nhưng Khâm Thiên Giám ngày mai chính là ngày tốt nhất, việc liên quan đến quốc gia xã tắc, nên ngày tế thiên tuyệt đối thể đổi.
      Vũ Văn Hiên thỏa hiệp trước tiếng hô to của các đại thần.
      Giữa nữ nhân và giang sơn xã tắc, lựa chọn giang sơn của mình.
      Sáng sớm hôm sau, sau khi trai giới* và tắm rửa thay quần áo xong Vũ Văn Hiên khoác hoàng bào lên, đầu đội ngọc miện cùng văn võ đại thần ở đỉnh núi Thái Sơn cử hành nghi thức tế thiên. (*thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như: uống rượu, ăn đồ mặn... biểu thị thành kính)
      Sau ba quỳ chín lạy, Vũ Văn Hiên đọc tế văn trong tiếng nhã nhạc du dương, mang vật tế tới đốt, bày tỏ con dân nước Phượng Dực cống hiến thành quả lao động của mình cho trời cao để trời cao tiếp nhận báo đáp của vạn vật, cũng cầu nguyện cho nước Phượng Dực năm này mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
      Nghi thức tế thiên tiến hành hết sức thuận lợi, Vũ Văn Hiên cũng mãn ý hôm nay thời tiết tốt.
      Nhưng còn chưa chờ xuống núi, mới được nửa đường thời tiết tốt liền thay đổi.
      Trời đất mù mịt, cát đá bụi mù, như thể báo trước bão táp sắp tới.
      "Mau bảo vệ hoàng thượng!" Giọng lanh lảnh của thái giám thân cận bên cạnh Vũ Văn Hiên vang lên.
      Last edited by a moderator: 26/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :