1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Hoàng mệnh thể trái
      Editor: Hoàng Dung

      Áo cơm lo chỉ việc ngày ngày làm con sâu gạo, Bạch Tiểu Thố quả rất thoải mái tự tại. Thoải mái tự tại như vậy, nhưng trong nội tâm của nàng vẫn có tí áy náy nho .

      Vương Gia Biến thái cho phép nàng thăm sư phụ, cũng biết vết thương của sư phụ thế nào rồi?

      Mà bên này, Phi Hoa Ngọc cũng có chút buồn bực. Mấy ngày rồi chưa nhìn thấy Tiểu Thố nhi khả ái, rất nhớ nàng.

      coi vết thương của mình vào đâu, nhưng vết thương này còn phải kéo dài. Nếu làm sao có thể để cho Tiểu Thố nhi thân ái của thời thời khắc khắc nhớ kỹ đây?

      Cái tên Vũ Văn Tinh bại hoại đó độc chiếm người Tiểu Thố nhi rồi, còn vọng tưởng khống chế tư tưởng của nàng nữa sao. là cực kỳ đáng ghét!

      Lữ Như Yên ngược lại có nhiều hành động kích động. Lúc Phi Hoa Ngọc tự đâm kiếm kia, làm cho nàng hiểu được người đàn ông này rất khó đối phó, nhất định phải suy nghĩ kỹ hơn mới được.

      Ngày hôm đó, Vũ Văn Tinh gặp mặt Vũ Văn Hiên. Hai người xong chuyện quốc gia đại , Vũ Văn Tinh muốn rời , nhưng Vũ Văn Hiên động thanh sắc ngồi ở long ỷ bất lại lên tiếng.

      "Cửu vương đệ, mấy ngày nữa trẫm muốn Thái Sơn tế thiên, cầu trời bảo vệ Phượng Dực quốc năm hưng thịnh thái bình. Đệ mang Tiểu Thố nhi cùng chứ, trẫm nhớ nàng, muốn gặp nàng."

      Mấy ngày gần đây, luôn là rất nhớ nhung con thỏ hồn nhiên trong sáng đó, nhớ tới những cử chỉ đáng của nàng, cũng nhịn được mà cười thầm.

      Chẳng lẽ đây là nhớ nhung trong truyền thuyết sao?

      ngày gặp như cách ba năm. Vị hoàng đế như cuối cùng cũng tránh được loại cảm xúc phiền muộn này.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, Bạch Tiểu Thố bị thương mấy ngày nay, xa rất bất tiện. Thần đệ muốn để nàng ở lại trong vương phủ nghỉ ngơi tốt!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh chắp tay từ chối thẳng thừng, mí mắt cụp xuống che giấu cảm xúc vui trong mắt .

      Tâm tư Hoàng huynh sao có thể biết! Vì vậy Bạch Tiểu Thố, con thỏ ngu xuẩn kia ngàn vạn lần thể . Lần này nhất định phải tăng thêm nhân thủ cẩn thận bảo vệ nàng, quyết thể để cho nàng ra khỏi vương phủ tiếp tục gây họa!

      "Tiểu Thố nhi bị thương, có nghiêm trọng hay ? Muốn trẫm phái ngự y Thái Y Viện xem chút ?" Giọng của Vũ Văn Hiên có vẻ vô cùng gấp gáp. Chờ xong, mới phát cử chỉ của mình quá kích động, mất tự nhiên giả ho tiếng, khôi phục lại bộ dáng trấn định.

      quyết thể để Cửu vương đệ nhìn ra có tâm tư đối với Tiểu Thố nhi.

      "Xin Hoàng thượng cần bận tâm, Bạch Tiểu Thố chỉ bị phỏng mà thôi, nghiêm trọng!" Lúc này, giọng của Vũ Văn Tinh ràng trở nên cứng rắn hơn, quanh thân cũng bao phủ tầng hơi thở lạnh lẽo vui "Nếu còn chuyện gì, Thần Đệ xin cáo từ trước!"

      Bạch Tiểu Thố, ngươi quả thực rất giỏi. Vì sao lại trêu chọc hoàng huynh? Bổn vương hận thể bóp chết ngươi!

      Tâm tình Vũ Văn Tinh lúc này vô cùng kỳ lạ. đối với Bạch Tiểu Thố vừa vừa hận, lại muốn giao nàng cho Phi Hoa Ngọc hoặc là Vũ Văn Hiên. chỉ muốn độc chiếm Bạch Tiểu Thố, cho nàng quan tâm nam nhân khác hoặc nam nhân khác quan tâm nàng!

      "Nếu Tiểu Thố nhi sao, đệ mang nàng theo . Tính tình nàng hoạt bát như vậy, chắc thích chuyến lần này đấy!" Tại lúc Vũ Văn Tinh còn chưa rời khỏi Ngự Thư Phòng. Vũ Văn Hiên hơi híp mắt nhìn Cửu vương đệ của mình tức giận, hé miệng cười nhạt rồi ra tối hậu thư. Sau khi xong, Vũ Văn Hiên so Vũ Văn Tinh rời khỏi Ngự Thư Phòng còn nhanh hơn, khiến lời cự tuyệt của Vũ Văn Tinh có cách nào ra khỏi miệng.

      Vũ Văn Tinh nghẹn bụng phiền muộn, nhưng chỉ có thể trở về vương phủ. Mới vừa ngồi vững, ngụm trà còn chưa được uống, Bạch Tiểu Thố liền tự động dính tới.

      "Vương Gia phu quân, ta muốn. . . . . . thăm sư phụ chút, xem vết thương của lành hay chưa? Có được ?" Bạch Tiểu Thố chớp chớp cặp mắt to long lanh của mình, kéo ống tay áo của Vũ Văn Tinh, vẻ mặt đáng thương chu miệng cầu khẩn.

      cần có nhân tính như vậy được ? Dù gì đó cũng là sư phụ của nàng, đồ đệ quan tâm vết thương của sư phụ là bị bị thiên lôi đánh đấy!

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cho, buông tay áo Bổn vương ra. Đừng chọc Bổn vương tức giận!" Mắt phượng của Vũ Văn Tinh bốc lửa nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố, lời tức giận được nặn ra từ kẽ răng.
      Nàng còn có mặt mũi tới đây cầu xin để cho nàng thăm Phi Hoa Ngọc sao? Có phải con thỏ ngu xuẩn này lại ngứa da đúng !

      "Vương Gia phu quân, người nào lại chọc chàng tức giận vậy?" Sợ hãi liếc nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Tinh. Bạch Tiểu Thố rất thức thời buông ống tay áo của ra, vừa cẩn thận lùi lại từng li từng tí vừa mở miệng.

      Oa, hình như nàng trêu chọc gì nha, tại sao vừa vào cửa, sắc mặt thúi như vậy rồi!

      "Ở trong vương phủ này, trừ ngươi ra, còn ai dám chọc Bổn vương tức giận!" Vũ Văn Tinh giận đến nỗi từ ghế đứng lên, tức giận vung ống tay áo, sải bước ra ngoài.

      " thu xếp vài bộ quần áo của ngươi, mấy ngày nữa cùng Bổn vương Thái Sơn. Đây là hoàng mệnh (mệnh lệnh của hoàng thượng), thể làm trái!"

      Nếu như dám cãi lời, sớm cãi rồi. Nhưng hoàng huynh cũng cho cơ hội này!

      "Vương Gia phu quân, có thể mang sư phụ ta cùng hay ?" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức vui vẻ đuổi theo, chạy nhanh về phía Vũ Văn Tinh đòi lấy phúc lợi.

      Có thể rời khỏi vương phủ rồi, oh yeah! bằng mang sư phụ thối cùng , đường cũng có thể dễ dàng chăm sóc !

      Bạch Tiểu Thố đường đuổi theo Vũ Văn Tinh tới cửa thư phòng, lại bị Mạc Thanh cười híp mắt đứng ở cửa chận lại đường .

      "Vương phi, Vương Gia có phân phó, cho người vào thư phòng quấy rầy ngài ấy ngủ trưa!"

      Ngủ trưa? Lừa gạt ai đó? căn bản cũng có ngủ!

      Bạch Tiểu Thố cam lòng thầm trong lòng, muốn xông vào. Lại bị Mạc Thanh cười híp mắt chắn ngoài cửa, nàng giận đến nỗi dùng sức đá hai cánh cửa thư phòng, xoay người thở phì phò chạy .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47: Vương Gia phu quân, ôm ôm!
      Edit:-BG-

      Mùng mười tháng năm, Hoàng đế Vũ Văn Hiên của nước Phượng dực Thái Sơn cử hành nghi thức tế thiên, theo bên người có các đại thần, hoàng hậu, thái tử, và tất nhiên còn có cả vị Vương gia Vũ Văn Tinh.

      Nhưng dọc theo đường Vũ Văn Tinh chỉ ngồi ở trong xe ngựa mà ra ngoài, bị đoàn người bỏ xa phía sau.

      Xe ngựa rất rộng rãi, có thể cho ba đến năm người ngồi, cho nên mới chứa thêm được mấy người liên quan.

      Bạch Tiểu Thố sớm ngã nằm nệm êm ngủ khò khò. khuôn mặt xinh hồng hào thỉnh thoảng có dính chút nước miếng..

      Phi Hoa Ngọc ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thố, lười biếng nằm nghiêng nệm, đôi con ngươi dài hẹp cười như cười liếc nhìn sắc mặt khó chịu của Vũ Văn Tinh, môi mỏng đỏ tươi lơ đãng vẽ ra đường cong hài lòng đầy khiêu khích.

      Tiểu Thố nhi thân ái nỡ bỏ mặc ở lại vương phủ mình dưỡng thương nên cố sống có chết năn nỉ Vũ Văn Tinh mang cùng ra ngoài. Tất nhiên là cực kỳ vui sướng, mà nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Tinh lại càng vô cùng vui thích!

      Vũ Văn Tinh ngồi đối diện với Bạch Tiểu Thố. Trong đôi mắt phượng như ngọc đen lên tia lãnh. Nhìn bề ngoài có vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng thực tế nội tâm sớm ‘sóng lớn mãnh liệt’ rồi.

      Tất nhiên là thích dẫn Phi Hoa Ngọc theo, nhưng Bạch Tiểu Thố cứ bám riết tha khiến vô cùng nhức đầu nên nhất thời mềm lòng đồng ý, nếu đâu đến lượt Phi Hoa Ngọc có thể ngồi đây mà lên mặt chứ!

      "Cửu vương gia, tại hạ khát, có thể làm phiền Vương gia ngài rót cho ta ly nước được ?" Có lẽ khí trong xe ngựa quá buồn chán, hoặc cũng có lẽ Phi Hoa Ngọc có ý định muốn làm chuyện xấu nên hơi híp mắt lại, hữu khí vô lực mở miệng , "Xe ngựa này ấy mà, quá tròng trành lắc lư, chừng làm vết thương của ta rách ra, đến lúc đó Tiểu Thố nhi lại đau lòng vì ta nha!"

      Lời của Phi Hoa Ngọc ràng là cho Vũ Văn Tinh nghe, có điều ngụ ý, những thế còn tương đối khiêu khích.

      "Phi Hoa Ngọc, nếu như ngươi phải là sư phụ của Bạch Tiểu Thố Bổn vương sớm sai người ném ngươi khỏi xe ngựa rồi, há lại để cho ngươi ở đây bắn tên đích*!" Vũ Văn Tinh nghe thấy thế nóng nảy nhếch mày lên, lạnh lùng cự tuyệt, gân xanh trán có xu hướng nổi lên mãnh liệt(*ví với lời và hành động mục đích ràng, sát thực tế)

      Đáng ghét! Vũ Văn Tinh là người như thế nào mà lại dám sai rót nước cho cái tên kia uống....uố...ng chứ!

      " như vậy, tại hạ quả phải cảm tạ Vương gia ngài ném tại hạ khỏi xe ngựa rồi!" Phi Hoa Ngọc tà tà cười tiếng, liền vung tay lên kéo Bạch Tiểu Thố ngủ say vào trong ngực mình, đưa ngón tay thon dài nhàng mơn trớn khuôn mặt nhắn đỏ hồng của nàng, liếc mắt nhìn Vũ Văn Tinh giận dữ. Phi Hoa Ngọc cười khẽ , "Tiểu Thố à Tiểu Thố, con xem mặt mũi con có trọng lượng biết bao. Nếu có con vi sư bị Cửu vương gia đuổi ra khỏi cửa rồi!"

      Phi Hoa Ngọc những lời này ra vẻ khỏi uất ức, như thể bị Vũ Văn Tinh ức hiếp, sắp bị đuổi ra khỏi cửa đến nơi vậy.

      Vũ Văn Tinh nhiú mày, vì cố gắng kiềm chế mà khiến cho quả đấm được giấu trong ống tay áo run rẩy.

      Vô sỉ, vô sỉ, quả thực là cực kỳ vô sỉ!

      "Sư phụ thối, đừng quấy rầy, để cho con ngủ nào!" Bạch Tiểu Thố rất ghét có thứ gì ‘ngọa nguậy’ mặt mình, đúng lúc này nàng lại nghe thấy giọng của Phi Hoa Ngọc. Nàng mất hứng đẩy ngón tay làm càn của Phi Hoa Ngọc ra, nhanh như chớp nhảy xuống nệm, lăn đến bên cạnh Vũ Văn Tinh, dựng nửa người lên, giang hai tay ra, mắt to híp lại thành đường thẳng, cười ngây ngốc với khuôn mặt đen như đít nồi của Vũ Văn Tinh, "Vương Gia phu quân, ôm ôm, ta muốn ngủ!"

      Sư phụ thối ồn chết được! Nàng cần ôm đâu!

      Vũ Văn Tinh tình bất định* nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố nửa tỉnh nửa mơ, rất muốn cước đá văng nàng, nhưng khi nhìn thấy Phi Hoa Ngọc mím chặt môi, liền thay đổi chủ ý của mình trong nháy mắt. (*Sắc mặt hay thay đổi, biết tốt hay xấu)

      Phi Hoa Ngọc, hãy chờ xem, người Bạch Tiểu Thố muốn dựa vào là Bổn vương, phải ngươi!

      Hừ!

      Vũ Văn Tinh thầm hít hơi, khom lưng ôm Bạch Tiểu Thố mơ mơ màng màng vào trong ngực, đồng thời điều chỉnh tư thế ngồi để cho nàng ở trong ngực mình ngủ được thoải mái hơn.

      "Ai dà, Cửu vương gia, Tiểu Thố nhi tham ngủ như vậy, ngài ôm lâu nhất định thoải mái, hãy để tại hạ làm thay!" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lúc Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố kháng cự lồng ngực của Vũ Văn Tinh chút nào, còn lộ ra nụ cười rất vui vẻ trong lòng có tư vị gì, nửa hí mắt, dương quái khí* , "Cửu vương gia thân thể ngàn vàng, Tiểu Thố nhi nhà chúng ta ‘hưởng thụ’ nổi!" (*chỉ tính cách, hành động quái gở, giống bình thường)

      Tiểu Thố nhi đúng là có lương tâm! Thấy sắc liền quên sư phụ thân ái đây. Đáng đánh, đáng đánh!

      "Phi Hoa Ngọc, người ngươi có thương tích, để Bạch Tiểu Thố đè lên vết thương của ngươi, Bổn vương rất áy náy!" Phi Hoa Ngọc nhanh mồm nhanh miệng nhưng Vũ Văn Tinh cũng phải hạng dễ chơi. Lúc này ngoài cười nhưng trong cười phản kích lại, ánh mắt lộ vè đầy hả hê, giống như mũi tên có độc, lạnh buốt bắn về phía Phi Hoa Ngọc, mà mũi nào mũi nấy cũng có thể giết người.

      "A, Cửu vương gia quả rất quan tâm đến thương thế của tại hạ!" Phi Hoa Ngọc cắn răng nghiến lợi , nụ cười di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. mặt cũng lười ngụy trang, gương mặt tuấn tú hoàn toàn trầm xuống, tạo dáng vẻ ‘chớ đến gần’!

      Được, được, tốt thôi! Lúc này cứ coi như Vũ Văn Tinh tài, nhưng cũng đắc ý được lâu đâu!

      "Hừ!" Vũ Văn Tinh thấy Phi Hoa Ngọc cuối cùng cũng yên lặng, nặng nề hừ tiếng, càng ôm Bạch Tiểu Thố mềm mại trong ngực.chặt hơn. dần dần cảm thấy trong lồng ngực sản sinh ra loại nhu tình trước nay chưa từng có, ấm áp, đặc biệt thoải mái.

      Phi Hoa Ngọc thấy vậy, sắc mặt càng tốt, nụ cười lạnh lẽo khẽ xẹt qua môi mỏng của .

      Xem ra lần tế thiên này nên có màn trình diễn đặc sắc mới được!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Gọi trẫm là Hiên
      Editor: Hoàng Dung
      Sau mấy ngày lắc lư đường , rốt cuộc bọn người Vũ Văn Tinh tới trạm dịch nghỉ ngơi dưới chân núi Thái Sơn.

      Lúc đến gần chạng vạng, đợi cơm nước xong xuôi, trời cũng hoàn toàn tối đen.

      Có đồ ăn ngon, có giường ngủ mềm mại, Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên là rất vui vẻ.

      Nàng mấy ngày có cảm giác được ngủ giấc thoải mái rồi, sư phụ thối và Vương Gia biến thái giống như nhìn nhau vừa mắt, luôn gây gổ ở trước mặt nàng, nàng sắp bị hai người bọn họ phiền chết rồi!

      Đôi tay Bạch Tiểu Thố nâng quai hàm, giờ phút này ngồi ở trong sân của trạm dịch, than thở với trăng rằm.

      Nếu như nàng nhìn vào quyển sách quỷ quái kia, xuyên qua tới chỗ này, cũng có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

      Aizz, phiền, phiền chết rồi!

      là sư phụ thối của nàng, bị thương, nàng thể mặc kệ . là vương gia phu quân của nàng, nàng lại thể nghe lời , nàng nên làm cái gì đây!

      "Tiểu Thố nhi!" lúc Bạch Tiểu Thố than thở, mặt ủ mày chau. Vũ Văn Hiên mặc thường phục, giống như thiên thần xuất trước mặt nàng, dịu dàng gọi nàng "Tại sao lại mặt ủ mày chau vậy, có chuyện gì phiền lòng à?"

      "Hoàng thượng, làm sao người lại ra đây?" Bạch Tiểu Thố cong môi lên, mắt to long lanh dù bận vẫn ung dung nhìn Vũ Văn Hiên đầy dịu dàng, do dự chút : "Ta là phiền, sư phụ ta và Vương Gia phu quân hợp nhau, ta biết nên làm cái gì đây!"

      Bạch Tiểu Thố trong lúc vô thức đối đãi với Vũ Văn Hiên như người thân của mình, tự nhiên lừa gạt .

      "Cửu vương đệ,

      là phu quân của nàng sao?” Nghe vậy, Vũ Văn Hiên kinh ngạc giương lông mày lên. Trong tiếng dịu dàng, nếu như lắng nghe kỹ thấy giọng hơi run rẩy sợ hãi chút.

      Tiểu Thố nhi gả cho Cửu vương đệ rồi sao? Vậy tại sao cái gì cũng biết?

      “Đúng vậy, ta bị sư phụ thối bán cho làm vợ, ta cũng có biện pháp đâu!” Bạch Tiểu Thố hoàn toàn hiểu trong nội tâm Vũ Văn Hiên suy nghĩ cái gì, cắm đầu cắm cổ cho Vũ Văn Hiên biết chân tướng của việc.

      Vũ Văn Hiên nghe xong, chân mày nhíu chặt từ từ buông lỏng ra, nụ cười biến mất bên khóe miệng lại nhưn như dâng lên.

      ra là thế, Tiểu Thố nhi rành việc đời, từ nét mặt của nàng, có thể thấy được nàng cũng có động tình đối với Cửu vương đệ, như vậy, còn có cơ hội rồi.

      Sau khi nghĩ như thế, Vũ Văn Hiên càng thêm dịu dàng nhìn Bạch Tiểu Thố vừa cau mày vừa cong môi, chỉ cảm thấy đáng , liền nhịn được đưa ra ngón tay thon dài ấm áp của phái nam nắm lấy khuôn mặt nhắn trơn bóng nộn nộn của nàng, được lây nhiễm tầng ánh sáng từ mặt trăng. Gương mặt tuấn tú dần dần trầm xuống, nụ hôn như cánh chim rất nhanh rơi trán Bạch Tiểu Thố.

      Nếu như hôn cái miệng nhắn của Tiểu Thố nhi, nàng biến thành thỏ như lời nàng , càng muốn hôn lên cái miệng nhắn ngọt ngào như hoa của nàng, chỉ tiếc là…

      “Hoàng thượng, người hôn trộm ta làm cái gì?” Bạch Tiểu Thố bị hôn, sửng sốt hết nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, len lén đỏ bừng khuôn mắt nhắn, mắt to long lành nhìn Vũ Văn Hiên.

      Sao lại hôn trộm chứ, đây là hành động rất lễ phép đó!

      “Trẫm thích Tiểu Thố nhi, cho nên mới hôn nàng.” Vũ Văn Hiên cười sang sảng, giữa hai hàng lông mày tản mát ra cỗ khí, nhất thời làm cho Bạch Tiểu Thố nhìn chớp mắt.

      Oa! đẹp trai, chỉ tiếc là hoàng đế, hơn nữa còn có nhiều nữ nhân như vậy, nếu nàng chính xác đoạt lấy để làm tướng công của mình rồi!

      “Tiểu Thố nhi, về sau đừng gọi trẫm là hoàng thượng nữa, gọi ta là Hiên, được ?” Liếc nhìn ánh mắt ái mộ tha thiết của Bạch Tiểu Thố. Vũ Văn Hiên cười thầm trong lòng, đưa tay để lại dấu vết ôm nàng vào trong ngực của mình, cúi đầu, vẻ mặt càng phát ra dịu dàng nhìn Bạch Tiểu Thố còn ngơ ngác, nhàng dụ dỗ: “Gọi tiếng Hiên cho trẫm nghe, có được ?”

      bao giờ cho bất kỳ nào trong hậu cung gọi thẳng tục danh của , nhưng chính là muốn để cho Tiểu Thố nhi gọi như vậy.

      “Được rồi, dù sao ta gọi huynh là hoàng thượng cũng cảm thấy được tự nhiên. Về sau gọi huynh là Hiên !” Bạch Tiểu Thố rất biết nghe lời gật đầu, bĩu môi, có chút nào cà lăm gọi hai tiếng: “Hiên! Hiên!” (vì Bạch Tiểu Thố gọi Vũ Văn Hiên là Hiên nên từ đây ta đổi cách xưng hô là ta và huynh nha”

      Nàng cũng phải là cổ nhân, gọi tên như vậy cũng tốt!

      Vũ Văn Hiên nghe thấy vậy rất vui mừng, gương mặt tuấn tù tràn đầy nụ cười tươi rói.

      Buồn cười, hơn 30 năm nay động qua chân tình, nhưng giờ khắc này đối mặt với vô cùng thẳng thắn ở trước mặt này. giống như thiếu niên mới nếm thử tình nên kích động thôi.

      tại sao huynh vẫn còn cười?” Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm Vũ Văn Hiên lâu, hiểu có chuyện gì có thể để cho vui mừng như thế.

      Hoàng đế phải là người luôn có gương mặt lạnh lùng, ngồi ở long ỷ quyết định sinh tử của người khác sao? Nhưng vị hoàng đế trước mắt này cũng quá bình dị gần gũi , mỗi lần nàng thấy , cũng đều cười hết.

      Vũ Văn Hiên làm sao lại bình dị gần gũi như Bạch Tiểu Thố nghĩ được! hoàng đế quản lý cả thiên hạ, suy nghĩ tự nhiên thể dò được, chỉ là phơi bày mặt bình dị gần gũi của mình cho Bạch Tiểu Thố nhìn thấy thôi, để cho nàng sợ mình.

      “Trẫm vui vẻ, tự nhiên cẽ cười thôi!” Vũ Văn Hiên thương xoa khuôn mặt bé của Bạch Tiểu Thố, tâm tình vui vẻ dắt tay của nàng ra khỏi trạm dịch.

      “Giờ còn sớm, nàng bồi trẫm ra ngoài dạo vòng , trẫm muốn thể nghiệm và quan sát dân tình lúc.”

      “Hiên, như vậy tốt lắm đâu!” Bạch Tiểu Thố có chút vui, “ người huynh cũng mang theo, chẳng may xảy ra chuyện làm thế nào?”

      là hoàng đế đó, chẳng may xảy ra chuyện gì, mình chắc chắn xẽ bị chôn theo !

      “Đừng lo, trẫm có võ công, nếu có chuyện gì trẫn bảo vệ nàng, Tiểu Thố nhi.” Vũ Văn Hiên lưu tâm đến lo lắng của Bạch Tiểu Thố, nhanh chóng dắt nàng ra khỏi trạm dịch.

      Đêm, ngày càng tối…
      Last edited by a moderator: 20/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Bạch TIểu Thố là của Bổn vương!
      Edit: -BG-


      Chợ đêm dưới chân núi Thái Sơn vô cùng náo nhiệt.

      Vũ Văn Hiên mặc bộ trường sam màu trắng ánh trăng, cổ áo và ống tay áo đều thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, cao quý mà trang nhã.

      Bạch TIểu Thố mặc bộ váy màu xanh nhạt, mái tóc dài óng ả dùng loại dây cùng màu cột hờ lại, kết hợp với khuôn mặt nhắn hồng thuận và đôi mắt to long lanh khiến nàng đặc biệt xinh đẹp động lòng người.

      Hai người như vậy vừa vào trong đoàn người lập tức có vẻ như ‘hạc đứng trong bầy gà’. Người khác nhìn bọn họ bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và hâm mộ.

      Đây chắc hẳn là lão gia và phu nhân của nhà nào đó ‘bỏ rơi’ tùy tùng lặng lẽ chạy ra ngoài chơi rồi.

      Bạch TIểu Thố lại hồn nhiên phát ra ánh mắt khác thường của những người đó, lôi kéo bàn tay Vũ Văn Hiên tới lui trong đoàn người đông đúc.

      Mỗi lần nàng được cái tên Vương gia biến thái kia mang ra ngoài chơi, luôn làm mặt lạnh lùng mà với nàng: cái này được, cái đó thể, nên có buồn bực chết cũng chỉ có nàng mà thôi!

      Nhưng Hiên lại khác, dung túng nàng, cái gì cũng theo ý nàng, tốt hơn tên Vương gia biến thái kia nhiều!

      Bạch Tiểu Thố dắt Vũ Văn Hiên tới trước quán bán bánh ngọt , nàng thuận tay cầm miếng bánh đậu xanh bỏ vào trong
      miệng. Người bán hàng rong nhìn thấy, lập tức đòi tiền nàng. Bạch Tiểu Thố lại chớp mắt to nhìn Vũ Văn Hiên, mơ hồ : “Hiên, ngài giúp ta trả tiền .”

      “Con thỏ , ta ra ngoài mà quên mang theo tiền.” Vũ Văn Hiên nghe vậy cười khổ, vỗ trán cúi đầu bên tai Bạch Tiểu Thố, “Trẫm ra ngoài mang theo tiền, phải làm sao bây giờ?”

      Bạch Tiểu Thố nghe xong, che cái miệng đầy bánh đậu xanh lại, khó khăn nuốt vào trong bụng, thầm , “Ngài… mang theo tiền khi ra ngoài cũng là chuyện thường, mà ta ăn cũng ăn rồi, thể ăn rồi trả tiền được.”

      Người ta là Hoàng đế, sau khi ra khỏi cửa có cả đống người giúp trả tiền, đương nhiên có thói quen khi ra ngoài cần mang theo tiền rồi.

      Ai nha, người nàng cũng có tiền, cái tên Vương gia biến thái kia quá keo kiệt, bình thường ít tiền tiêu vặt cũng cho nàng.

      “Các ngươi ăn mặc đẹp như vậy, chắc phải người có tiền chứ?” Người bán hàng rong thấy hai người lén lén lút lúy, châu đầu ghé tai lâu, trực giác mách bảo rằng người kia có tiền để trả, lập tức sắc mặt tốt, giọng cũng cực kỳ hung ác.

      “Chúng ta chắc chắn trả tiền, tiểu ca!” Vào thời điểm này, tất nhiên Vũ Văn Hiên để cho bản thân bị mất hết mặt mũi nên móc khối ngọc bội phỉ thúy mà cả màu sắc và chất liệu đều là loại thượng thừa từ trong ngực ra, vứt xuống gian hàng, “Khối ngọc bội này có thể mua được mấy tiệm bánh ngọt, hôm nay cho ngươi đó.”

      “Con thỏ , nàng muốn ăn cái gì cứ lấy, những thứ bánh ngọt này ta đều trả tiền hết rồi.” Vũ Văn Hiên khinh thường cười tiếng, nhìn bộ dáng tham tiền của người bán hàng rong, sau đó xoay người lại mặt mày dịu dàng với Bạch Tiểu Thố.

      Chỉ cần khiến con thỏ vui vẻ, tổn thất khối ngọc coi là cái gì chứ?

      “Hiên, khối ngọc bội kia thoạt nhìn rất đáng tiền.” Bạch Tiểu Thố liếc nhìn người bán hàng rong vội vàng cất ngọc bội , sau đó nịnh bợ nhét bọc bánh ngọt to tướng vào trong ngực nàng, có chút băn khoăn cúi đầu thấp xuống mà .

      Khối ngọc bội kia xem ra rất giá trị, óng ánh trong suốt, nếu cho nàng, nàng bán là có thể trả hết nợ cho tên Vương gia biến thái rồi.

      cần ngại, loại vật này trong hoàng cung còn nhiều mà, chúng ta thôi, con thỏ !” Vũ Văn Hiên dịu dàng nâng khuôn mặt xinh áy náy của Bạch Tiểu Thố lên, dùng ngón tay thon dài nhàng xoa mi tâm của nàng, sau đó dắt tay nàng đến chỗ khác.

      người hai kẻ kia nhất định có tiền, chúng ta đuổi theo mau, đừng để cho con dê béo này chạy mất!” Ở trong góc tối vắng vẻ, có mấy người lấm la lấm lét theo dõi Bạch Tiểu Thố bọn họ suốt dọc đường lâu. Vào thời điểm sau khi Vũ Văn Hiên lấy ngọc bội ra bọn chúng càng thêm khẳng định đôi nam nữ trở thành đối tượng cướp bóc của mình.

      Tên dẫn đầu ngoắc tay ra hiệu, mấy tên theo đằng sau lập tức hấp ta hấp tấp theo.

      Vũ Văn Hiên chỉ để tâm đến Bạch Tiểu Thố mà buông lỏng cảnh giác, hồn nhiên biết, nguy hiểm từng bước tới gần bọn .

      Trong trạm dịch, Vũ Văn Tinh tìm khắp nơi mà tìm được Bạch Tiểu Thố, ở trong sân lại vô tình gặp Phi Ngọc Hoa tản bộ. Cái này gọi là ‘oan gia ngõ hẹp’, người nào người nấy đều bày ra sắc mặt dễ nhìn.

      “Bạch Tiểu Thố đâu, ngươi đem nàng giấu đâu rồi?” Vũ Văn Tinh nhíu mày, khách khí xông tới trước mắt Phi Hoa Ngọc, lười biếng, gầm gừ .

      Cái tên Phi Hoa Ngọc vô cùng đáng chết này, người trọng thương mà còn chịu an phận thủ thường, vẫn muốn đối nghịch là sao?

      “Những lời này tại hạ hỏi Cửu Vương gia ngài mới đúng chứ?” Phi Hoa Ngọc hữu khí vô lực khẽ hừ tiếng, con ngươi dài hẹp cực kỳ khinh miệt liếc nhìn Vũ Văn Tinh, “Ngài giấu Tiểu Thố nhi của ta đâu rồi? Hại tại hạ tìm nàng lâu lắm như vậy mà vẫn tìm thấy!”

      ghê tởm tên Vũ Văn Tinh này! Sao cứ nhất định phải tranh giành Tiểu Thố nhi với mình chứ!

      “Ngươi cái gì!” Vũ Văn Tinh giận sôi máu, “Bạch Tiểu Thố là của Bổn vương, phải của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho Bổn vương!”

      Đồ vô sỉ! Đừng vọng tưởng có thể đoạt Bạch Tiểu Thố !

      “Cửu Vương gia, trước khi Tiểu Thố nhi chưa cùng ngài thành thân, động phòng nàng vẫn là của tại hạ, cũng mời ngài nhớ cho!” Phi Hoa Ngọc chịu yếu thế phản bác lại, ánh mắt tràn ngập tà nịnh, vô cùng khiêu khích.

      Chậc chậc, ngờ Cửu Vương gia Vũ Văn Tinh từ trước đến giờ luôn luôn tỉnh táo khi tức giận lại ra lời ấu trĩ như thế. Xem ra Tiểu Thố nhi thân ái nhà có mị lực ghê gớm nha!
      Last edited: 22/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Mạng treo lơ lửng
      Editor : Hoàng Dung



      Gió đêm rất lạnh, Vũ Văn Địch mình ở trong thiên viện luyện võ. Chợt nghe tiếng tranh cãi của Vũ Văn Tinh và Phi Hoa Ngọc, liền xách theo Liễu Diệp kiếm chạy nhanh tới trước mặt bọn họ.
      "Cửu vương thúc, Bản điện hạ mới vừa nhìn thấy phụ hoàng mang theo Bạch Tiểu Thố ra ngoài!" Vũ Văn Địch lúc lời này ràng mang theo mấy phần hận ý, khuôn mặt tuấn lãng gần như vặn vẹo "Cửu vương thúc, sao thúc chịu quản lý tốt nàng, đừng để cho nàng tới quyến rũ Phụ hoàng ta nữa!"

      Con thỏ đáng ghét kia luôn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của phụ hoàng, làm cho mẫu hậu vui!

      "Vũ Văn Địch, đây là chuyện của bổn vương!" Lời của Vũ Văn Địch làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy rất vui, con mắt híp lại bắn ra ánh sáng tàn nhẫn "Trở về trong viện của cháu nghỉ ngơi !"

      Con thỏ ngu xuẩn kia dạy mãi sửa, lại chạy quyến rũ hoàng huynh , là cực kỳ đáng giận mà!
      Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn hai chú cháu tranh cãi trước mặt mình, tâm tình tệ nâng lông mày lên cười xấu xa.

      Tiểu Thố nhi chạy chơi với Hoàng đế tôn quý nhất Phượng Dực quốc, lần này Vũ Văn Tinh nổi giận mới là lạ!

      Lặng lẽ kéo lên cái áo hoa lệ rớt tới bả vai, Phi Hoa Ngọc yên lặng mà ra khỏi cửa chính của trạm dịch.

      trước hết tìm được Tiểu Thố nhi , nếu . . . . . .
      "Phi Hoa Ngọc, ngươi đứng lại cho Bổn vương, Bổn vương cho phép ngươi ra ngoài sao?" Khóe mắt liếc thấy bóng dáng lén lút của Phi Hoa Ngọc lặng lẽ chạy ra ngoài, lúc này Vũ Văn Tinh liền quăng Vũ Văn Địch cố chấp sang bên, nhấc chân nhanh chóng đuổi theo.
      Phi Hoa Ngọc, cái người biết xấu hổ này, vì sao mỗi lần đều muốn đối nghịch với bổn vương!

      "Cửu vương gia, hình như tại hạ cần thiết phải nghe lời của ngài!" Phi Hoa Ngọc bước nhanh rồi bay lên, giờ phút này hoàn toàn giống như người bị thương, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà.
      Vũ Văn Tinh muốn đuổi theo , cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy!

      "Các ngươi muốn làm gì?" Ở trong cái hẻm u, đám người xấu muốn đánh cướp kia bao vây Vũ Văn Hiên và Bạch Tiểu Thố lại. mặt của bọn người đó lả vẻ đắc ý ‘các ngươi chạy thoát được đâu’, Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất bực mình, lúc này tức giận hét to.

      Những người này thoạt nhìn giống như những tên côn đồ bình thường, đúng là tự tới tìm phiền toái mà!

      "Ơ, ngờ nương này những xinh đẹp mà còn rất đanh đá nữa, ca ca ta thích nhất có tiểu nương tử tính cách như vậy!" Dẫn đầu là tên có vẻ mặt gian xảo, vừa nhìn thấy dung mạo của Bạch Tiểu Thố rất xinh đẹp, liền nổi lên ý nghĩ dâm đãng, đưa tay ra muốn sờ soạng lên khuôn mặt nhắn trơn mềm của Bạch Tiểu Thố.
      "Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, ngươi xứng chạm được nàng!" Vũ Văn Hiên tay mắt lanh lẹ bắt được bàn tay của tên dâm tặc kia, giận mà uy quát lạnh, "Nếu các ngươi , đừng trách ta khách khí với các ngươi!"

      Những tên côn đồ như thế, căn bản để vào mắt!
      "Ngươi là lão đại nào con đường kia, dám cản trở gia, có phải muốn sống nữa hay ?" Người nọ thấy chiếm được tiện nghi, lúc này thẹn quá hóa giận, vung quả đấm lên người Vũ Văn Hiên quát to.

      Quyền phong tập kích đánh đến, Vũ Văn Hiên lui về sau bước. Ngay sau đó đưa chân thon dài ra, đạp mạnh lên ngực của đối phương, người nọ liền ngã xuống đất, miệng phun ngụm máu tươi.

      "Hiên, ngài sao chứ?" Thấy vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức chạy đến bên người Vũ Văn Tinh, mắt to hoảng hốt nhìn người

      A di đà Phật, ngàn vạn đừng bị thương, nếu nàng chết chắc!

      "Tiểu Thố nhi, ta sao!" Bạch Tiểu Thố quan tâm làm Vũ Văn Hiên rất vui vẻ, bên trong đôi mắt hẹp dài như chim ưng tràn đầy nhu tình "Ta rồi, ta che chở cho nàng"

      đường đường là Hoàng đế, nếu như mình mà cũng bảo vệ được, vậy cũng quá vô dụng rồi.
      "Tất cả các ngươi cùng lên cho ta !" Người kia bị thua thiệt, tự nhiên dễ dàng bỏ qua cho Vũ Văn Hiên, lúc này ra lệnh mọi người cùng nhau tấn công.

      "Tiểu Thố nhi, mau rời khỏi chỗ này, chạy đến trạm dịch thông báo Cửu vương đệ tới cứu giá!" Vũ Văn Hiên thấy đám người vây quanh, trong bụng quýnh lên, liền đẩy Bạch Tiểu Thố ra ngoài.
      Tại thời điểm này, thể nào để mình thương bị nửa điểm tổn thương!
      " được, ta ở lại đây, huynh tìm viện binh !" Bạch Tiểu Thố đâu chịu nghe lời Vũ Văn Hiên, tức xông vào, nắm chặt tay rồi đẩy ra ngoài.

      Nếu như Hiên xảy ra chuyện gì, coi như nàng có mười cái đầu cũng đủ chém đâu!

      "Tiểu Thố nhi, chúng ta cùng !" Vũ Văn Hiên cố chấp nắm tay Bạch Tiểu Thố buông, liên tục đạp ngã mấy người trước mặt, lôi kéo tay nàng chạy ra ngoài ngõ hẻm.

      Sau khi về, làm cho quan viên địa phương trị tội bọn người này tốt!
      "Đại ca, bọn họ chạy kìa. Mấy người chúng ta đuổi theo , nhất định để cho nàng xinh đẹp này chạy được!" Mấy nam tử thoạt nhìn gầy đơ người cầm đầu kia dậy, xong với . Mấy người rất có ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đuổi theo.

      Trong mắt bọn họ bắn ra sát khí phải côn đồ phố phường bình thường có được, mà chỉ có những sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh mới có loại ánh mắt lạnh lẽo như vậy.

      Mấy người kia vừa ra khỏi con hẻm, liền chia ra bốn đường để đuổi theo bọn Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Hiên. Trong đó có hai người đuổi tới nơi gần trạm dịch hơn 10m, nhìn thấy bọn Bạch Tiểu Thố ở phía trước, lập tức lấy ra ám khí có chứa kịch độc phóng tới lưng của Vũ Văn Hiên.

      ‘Vút Vút’ ám khí từ trong tay hai người kia liên tục bắn ra. Vũ Văn Hiên giật mình cảm thấy có cái gì đó bay tới sau lưng , lập tức ôm Bạch Tiểu Thố ngay tại chỗ lăn mấy vòng tránh thoát phần lớn ám khí. Còn cái ám khí bắn tới lưng của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Hiên có cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn cái ám khí đó phóng tới lưng Bạch Tiểu Thố. Đôi mắt Vũ Văn Hiên trợn to lo lắng, miệng phun máu đen, khuôn mặt tái nhợt nóng nảy kêu to với người trong ngực, "Tiểu Thố nhi. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :