1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Vương Gia ra chiêu ‘độc’.
      Editor: -BG-

      Sau khi Mạc Thanh trước xem xét tình huống mới bình tĩnh chỉ huy người cứu hỏa.

      "Vương Gia, nơi này lửa cháy lớn, ngài nên trở về Tiền viện hơn!" Mạc Thanh đành lòng thấy Vũ Văn Tinh bị hun khói nên có lòng tốt khuyên nhủ.

      Tình hình thực tế như thế nào cũng ràng nhưng có lẽ là do nha hoàn hoặc vài gã sai vặt trong phòng bếp làm đổ thứ gì đó dễ cháy nên mới gây ra hỏa hoạn.

      "Bổn vương sao, mau sai người cứu hỏa!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh xanh mét. híp mắt nhìn cảnh lửa cháy hừng hực trước mắt mà trong lòng cũng có trận lửa mạnh mãnh liệt thiêu đốt.

      Nếu để cho biết người nào cẩn thận như vậy, nhất định dễ dàng bỏ qua cho kẻ đó!

      "Vương phi, người sao chớ?" Đúng lúc này tiểu nha hoàn lúc trước chuyện với Bạch Tiểu Thố mặt xanh mày xám từ trong hỏa hoạn kéo thân thể nhếch nhác của nàng lao ra.

      " có việc gì, ta sao!" Bạch Tiểu Thố lau qua khuôn mặt nhắn bị khói hun đen nhẻm, nhìn phòng bếp bị thiêu rụi trước mặt, còn hơi sức kêu rên tiếng.

      "Lần này xong đời rồi! Vương Gia phu quân nhất định ngũ mã phanh thây ta cho mà xem!"

      Nàng đốt phòng bếp của tên Vương Gia biến thái kia thành ra như vậy nhất định rất tức giận!

      Xong rồi, xong rồi, lần này nàng xong rồi!

      Những lời ăn năn hối hận của Bạch Tiểu Thố vừa khéo lại rơi vào tai Vũ Văn Tinh, khiến cho bất ngờ nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi rống to: " Bạch Tiểu Thố!"

      Con thỏ ngu xuẩn, vì sao suốt ngày gây họa, vậy còn gây ra họa lớn như thế!

      "Ta đến đây!" Bạch Tiểu Thố nghe thấy tên mình bị người nghiến răng nghiến lợi kêu lên biết là mình trốn thoát rồi. Nàng từ từ xoay người sang, khuôn mặt bé bị hun khói đen như mực tràn đầy luống cuống và sợ hãi.

      "Vương gia phu quân. . . . . . phải ta cố ý, ta muốn ta sắc thuốc cho sư phụ nhưng lại cẩn thận đổ rượu vào trong bình thuốc, sau đó. . . . . . đúng, đổ rượu vào trong lửa than, sau đó. . . . . ." Bạch Tiểu Thố quơ tay múa chân giải thích, câu trước khớp câu sau khiến Vũ Văn Tinh tốn rất nhiều thời gian mới làm được trận hỏa hoạn này xảy ra như thế nào.

      Khi Vũ Văn Tinh biết được đầu đuôi câu chuyện lại càng thêm tức giận kềm được.

      Lại là cái tên Phi Hoa ngọc đó!

      Còn có Bạch Tiểu Thố đáng chết này nữa!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi cùng bản vương!" Vũ Văn Tinh kéo dài gương mặt tuấn tú đen như mực, chắp tay sau lưng quát lên.

      "Ôi ——" Bạch Tiểu Thố tự biết đuối lý nên biết điều theo sát phía sau cái mông của Vũ Văn Tinh, đôi mắt to lóe lên lo lắng.

      Cũng biết tên Vương gia biến thái này xử phạt nàng như thế nào nữa? Chẳng lẽ lại ném nàng cho tiểu Thanh để làm điểm tâm ăn chăng?

      Nhưng nàng nghe Mạc Thanh tiểu Thanh gần đây ăn uống, hình như là ngủ đông, nàng nghĩ, chắc lúc này tiểu Thanh có khẩu vị ăn nàng đâu?

      Bạch Tiểu Thố vừa vừa nghĩ lung tung, hề hay biết thân thể mình nghiêng tới trước đụng phải tấm lưng rộng rãi của Vũ Văn Tinh.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn đốt sạch vương phủ của Bổn vương ngươi mới vừa lòng phải ?" tới viện, Vũ Văn Tinh nhanh chóng xoay người lại, bao nhiêu tức giận nín nhịn lâu lập tức bộc phát ra, vừa vội lại vừa hung, dọa Bạch Tiểu Thố sợ hãi vô cùng.

      "Ta có. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội vàng xua tay, cái miệng mềm mại xinh mím chặt lại sau đó vô cùng đáng thương , "Vương Gia phu quân, phải ta cố ý, chàng tha thứ cho ta lần này được ? Ta bảo đảm chắc chắn có lần sau!"

      Cứ cho là lần sau nàng có ý tưởng này nàng cũng tự ý làm liều.

      Vương phủ là địa bàn của Vương gia biến thái, ở chỗ này, đều do định đoạt!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi còn dám có lần sau à!" Vũ Văn Tinh nổi nóng, nhìn cũng thèm nhìn bộ dáng uất ức của Bạch Tiểu Thố, chỉ liên tục tức giận mắng, "Trở về phòng của ngươi , cho phép của Bổn vương ngươi được bước ra khỏi gian phòng đó bước, có nghe !"

      cấm túc con thỏ ngu xuẩn này sớm muộn gìn nàng ta cũng lại tiếp tục gây họa, tức chết !

      "Được rồi, ta trở về phòng!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh mắng đến phát khóc nhưng chỉ cúi đầu thấp xuống dám để cho Vũ Văn Tinh thấy nàng lệ nóng quanh tròng, còn cố gắng để cho tiếng ngẹn ngào phát ra từ trong miệng mình.

      "Vương Gia phu quân, chàng cho người sắc chén thuốc mang qua cho sư phụ ta được ? Vết thương của rất sâu thể uống thuốc."

      Bạch Tiểu Thố xong liền xoay người thầm lau nước mắt, từng bước trở về phòng của mình.

      Hình như tay của nàng bị phỏng rồi, là đau!

      Nhưng ai quan tâm đến nàng cả. Số nàng là khổ!

      Cái tên Vương gia biến thái kia hung dữ, cha mẹ ruột của nàng cũng mắng nàng dữ dội như vậy.

      Ánh mắt tối tăm của Vũ Văn Tinh nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thố, sau khi thấy nàng trở về gian phòng của mình quả đấm nắm chặt giấu trong tay áo mới chậm rãi buông lỏng ra.

      tuyệt đối thể thương nàng, đây là nàng tự chuốc lấy!

      Nhưng cho dù Vũ Văn Tinh tự thuyết phục mình đau lòng vì Bạch Tiểu Thố nhưng trái tim vẫn có chút đau, giống như bị thứ gì níu lấy lôi kéo rồi xé ra, đau.

      Phi Hoa ngọc, Bổn vương sai người sắc thuốc cho ngươi Uống....uố...ng!

      thể thừa nhận, Bạch Tiểu Thố quan tâm Phi Hoa Ngọc như vậy khiến Vũ Văn Tinh vô cùng ghen ghét.

      Bỗng nhiên mặt xuất nụ cười lạnh làm người ta sợ hãi. Nụ cười này mũi tên được tẩm độc chỉ trực phóng ra.

      Khi Mạc Thanh trở lại bẩm báo hỏa hoạn được dập tắt nhưng do phòng bếp bị thiêu hủy nên rất nhiều thực tài* trân quý cũng bị đốt sạch, vậy mà Vũ Văn Tinh thậm chí ngay cả mày cũng nhăn chút nào. (*Nguyên liệu nấu ăn)

      ", sai người sắc thuốc cho Phi Hoa Ngọc!" Vũ Văn Tinh khoát tóa, mắt phượng lạnh lùng lộ ra sát khí thô bạo, "Chờ sau khi thuốc sắc xong, bỏ muối vào trong thuốc, còn phải cho nhiều hạt tiêu vào, biết chưa?"

      "Dạ, Vương gia, ta lập tức sai người làm!" Khóe miệng Mạc Thanh nhàng co quắp, cung kính .

      Ai, sau khi thuốc này sắc xong sợ rằng còn độc hơn thuốc độc ba phần, còn ai dám uống đây!!!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Vương Gia, ngài ghen sao?
      Edit: -BG-

      Sau khi thuốc sắc xong, Vũ Văn Tinh tự mình mang theo Mạc Thanh đưa thuốc.

      Mạc Thanh bưng thuốc phía sau Vũ Văn Tinh mà chóp mũi tràn đầy loại hỗn hợp nhiều mùi vị của thuốc. khỏi có chút thầm lo lắng, liệu Phi Hoa Ngọc có thể uống được đây?

      "Vì sao lại là ngài đưa thuốc tới vậy? Tiểu Thố nhi đâu?" Phi Hoa Ngọc thấy Vũ Văn Tinh nghênh ngang dẫn người xông vào phòng của mình lập tức chuyển động thân thể ngồi dậy, mặt vui liếc nhìnVũ Văn Tinh.

      Chẳng lẽ cái tên Cửu vương gia đáng ghét muốn để cho Tiểu Thố nhi tới đây chăm sóc sao?

      "Bạch Tiểu Thố mới vừa đốt rụi phòng bếp cho nên Bổn vương cấm túc nàng coi như xử phạt rồi!" Vũ Văn Tinh nhấc vạt áo lên, ưu nhã ngồi xuống, gương mặt tuấn tú từ đầu đến cuối vẫn thủy chung lạnh lùng.

      Phi Hoa Ngọc ưa gì Vũ Văn Tinh mà Vũ Văn Tinh làm sao chán ghét Phi Hoa Ngọc kia được?

      Bọn họ ấy à, cái này gọi là cùng nhìn mặt nhau cùng chán ghét, nhìn nhiều muốn động tay động chân!

      "Ai nha, chắc phải Vương phủ của ngài bị Tiểu Thố nhi thiêu hủy hết chứ? Nếu như vậy Tiểu Thố nhi gây ra đại họa rồi!" Phi Hoa Ngọc nghe vậy hả hê bưng miệng cười, trong con ngươi dài hẹp toát lên ánh sáng lạnh đầy dã, "Cửu vương gia, tại hạ thay Tiểu Thố nhi nhận lỗi với ngài. Tuổi nàng còn nên vẫn ham chơi, ngài đừng so đo!"

      Vì sao Tiểu Thố nhi lại chỉ đốt rụi phòng bếp thôi, theo thấy, phải đốt rụi cả Vương phủ mới vui!

      "Bổn vương so đo với nàng!" Vũ Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi nạt nộ Phi Hoa Ngọc, "Ngươi bán nàng cho Bổn vương như vậy nàng là người của Bổn vương. Nếu như ngươi còn cố ý dây dưa đến cùng dứt đừng trách Bổn vương khách khí với ngươi!"

      Cái tên Phi Hoa Ngọc này quá đáng ghét, Bạch Tiểu Thố chỉ là đồ đệ của thôi mà tại sao dưới cái nhìn của mình, đối với đồ đệ của có rắp tâm tốt là sao?!

      "Cửu vương gia, ngài tức giận cái gì vậy? Tại hạ đổi ý, cũng muốn dẫn Tiểu Thố nhi khỏi vương phủ. . . . . . Chẳng lẽ Cửu vương gia đây là ghen sao? Đố kỵ việc đồ nhi đối tốt với tại hạ ư?" Phi Hoa Ngọc cười vui vẻ đến càn rỡ liếc nhìn sắc mặt tình bất định của Vũ Văn Tinh. Nhìn nào có bộ dáng yếu ớt như trước đó. lại , "Tiểu Thố nhi đáng như vậy, Cửu vương gia thích nàng cũng kỳ quái. . . . . ."

      "Câm miệng!" Dường như Vũ Văn Tinh bị Phi Hoa Ngọc trúng tim đen nên nóng nảy rống lên tiếng to đến nỗi suýt nữa mất tỉnh táo kiêu ngạo từ trước đến giờ của mình.

      Vũ Văn Tinh thở hổn hển mấy tiếng, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, mắt phượng như ngọc đen tựa như khối băng lạnh lẽo vô tình. , "Đừng giở trò với Bổn vương! Bổn vương cho ngươi biết, Bổn vương có thể khoan nhượng ngươi đến bây giờ là vì muốn ngươi chữa trị chứng bệnh quái lạ của Bổn vương. Nếu như ngươi cứ trì hoãn lần nữa chọc giận Bổn vương Bổn vương khiến cho ngươi ‘đầu rơi xuống đất’!"

      Hai người, bốn con nhìn nhau chằm chằm làm cho Mạc Thanh phải thầm lau mồ hôi lạnh. ngập ngừng lên tiếng.

      "Sư phụ, đây là thuốc mà Vương phi tự mình sắc cho ngài, nhân lúc còn nóng ngày hãy mau uống !"

      Chỉ mong Vương Gia trách như vậy.

      " ra Tiểu Thố nhi đốt cháy phòng bếp là để sắc thuốc cho ta. Tiểu Thố nhi nhi đúng là rất quan tâm ta!" Phi Hoa Ngọc nghe Mạc Thanh lại càng thêm hả hê híp híp mắt, nhận lấy chén thuốc Mạc Thanh đưa cho, phòng bị gì uống liền hơi.

      Đây là thuốc mà tự tay Tiểu Thố nhi sắc cho , uống chẳng phải là phụ ý tốt của Tiểu Thố nhi sao?

      Vũ Văn Tinh nhìn Phi Hoa Ngọc uống thuốc, khóe miệng khỏi nhếch lên, nhanh chóng đứng dậy, vọt đến bên.

      "Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Phi Hoa Ngọc mới vừa uống có hớp nước thuốc mà phun toàn bộ ra ngoài, phun xong còn ngừng ho khan. Gương mặt tuấn tú ho đến tái nhợt, vừa đỏ lại vừa tím.

      Tiểu Thố nhi tuyệt đối tính kế hại . sớm nên nhận ra Vũ Văn Tinh mà tự mình đưa thuốc tới chứng tỏ thuốc này có vấn đề, là quá mức sơ suất, dạ cả tin tin lời Mạc Thanh !

      nên quên câu ‘chủ nào tớ nấy’ mới đúng. Quả nhiên tên Mạc Thanh này cũng phải hạng người tốt lành gì!

      "Cửu vương gia. . . . . . Ngài làm như vậy là. . . . . . có ý gì?" Phi Hoa Ngọc phải vất vả lắm mới ngừng ho được, để ý cảm giác cổ họng nóng hừng hực, khàn khàn hỏi.

      Biết là bệnh nhân, còn cho nhiều hạt tiêu như vậy, có thể thấy được lòng của Vũ Văn Tinh có bao nhiêu đen tối!

      "Chẳng qua là Bổn vương muốn giáo huấn ngươi chút thôi!" Vũ Văn Tinh cười lạnh, chắp tay đứng trước mặt Phi Hoa Ngọc, khuôn mặt lạnh nhạt đầy sát khí, "Con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố kia biết được thủ đoạn của ngươi mới bị ngươi lừa. Mà Bổn vương nhìn lại vừa mắt nên muốn ra tay giáo huấn ngươi giúp nàng, đồng thời cũng để cho ngươi hiểu điều: phải chuyện gì cũng phải làm theo ý của ngươi!"

      Con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố kia quá ngu ngốc! phải để ý đến nàng chút để tránh cho đến lúc bị Phi Hoa Ngọc bán mà còn ngoan ngoãn giúp đếm tiền!

      Vũ Văn Tinh hề hay biết mình đem Bạch Tiểu Thố gia nhập hàng ngũ những người muốn bảo vệ. Có lẽ chính bản thân nhận ra nhưng con hồ ly Phi Hoa Ngọc kia lại phát được.

      "Tại hạ ghi nhớ lần dạy dỗ này của Vương Gia ngài, chỉ là thân thể tại hạ thoải mái nên thể tiễn Vương Gia ra về!" Phi Hoa Ngọc đột nhiên suy yếu che ngực, quay lại giường rồi nằm xuống. đưa lưng về phía Vũ Văn Tinh che giấu ánh mắt sáng lạnh, nhưng giọng và hơi thở lại mong manh như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể ngừng hô hấp vậy.

      Tất nhiên phục khi bị người chỉnh, nhưng muốn đánh rắn phải đánh bảy tấc*, làm cho đối phương đau đến muốn sống mới thú vị![*Bảy tấc ở đây là vị trí của tim rắn, ‘đánh rắn đánh bảy tấc’ ý chỉ đánh trúng chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ]

      Vũ Văn Tinh cũng muốn nhảm nhiều với Phi Hoa Ngọc, lạnh lùng nhìn cái rồi dẫn Mạc Thanh rời .


    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Hu hu, đau chết mất!
      Edit: -BG-
      Màn đêm dần dần buông xuống, trong thư phòng đèn cũng lúc sáng lúc tối mà lóe lên.

      "Vương Gia, còn sớm nữa, ngài mau nghỉ sớm !" Mạc Thanh đành lòng nhìn Vũ Văn Tinh vẫn ngẩn người cầm tấu chương mà nhíu mày cái, tốt bụng mở miệng .

      Vương gia à Vương gia, nếu ngài quan tâm Vương phi như vậy sao nhìn tới thăm người chứ.

      "Mạc Thanh, ngươi lui xuống trước , Bổn vương còn có ít tấu chương cần phải xem nữa!" Vũ Văn Tinh dời ánh mắt đờ đẫn khỏi tấu chương, lạnh lùng với Mạc Thanh.

      Con thỏ ngu xuẩn kia quậy khiến tâm lo lắng, đáng chết!

      "Vương Gia, vương phi bị ngài cấm túc, hình như cả bữa tối cũng chưa ăn, hay là ta hạ lệnh cho người đưa chút thức ăn qua?!" Khi Mạc Thanh sắp rời còn cố ý câu này để Vũ văn Tinh có thể nghe thấy.

      Nàng có ăn cái gì hay quan hệ gì với chứ! đốt phòng bếp của vương phủ , còn mơ mộng được ăn cái gì sao?

      Vũ Văn Tinh chau mày định quát Mạc Thanh mấy câu, nhưng khi mở miệng, mới phát Mạc Thanh còn đứng phía sau nữa rồi.

      Sắc mặt Vũ Văn Tinh tốt, nhìn tấu chương trong tay hồi lâu mới phát ra mình thế nhưng chữ đều nhìn vào được.

      Vũ Văn Tinh phiền não ném xuống tấu chương trong tay, tiếng

      động rời khỏi thư phòng, về phía phòng của Bạch Tiểu Thố.

      đường nhớ lại câu Mạc Thanh , nên cố tình làm mặt lạnh sai người nấu chút thức ăn nóng rồi tự mình xách theo hộp đựng thức ăn qua.

      nhàng đẩy cửa ra tthì thấy phòng Bạch Tiểu Thố tối om do k được thắp nến.

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh đặt hộp thức ăn lên bàn, vui hướng về phía khoảng trong phòng cất tiếng gọi.

      Hôm nay Bạch Tiểu Thố quá khác thường, thường ngày vào thời điểm này, nàng vẫn còn rất vui vẻ hoạt bát mà.

      Vũ Văn Tinh lại gọi mấy tiếng vẫn thấy có người đáp lời nên bất đắc dĩ dùng hộp quẹt đốt nến trong phòng lên, đột nhiên nhìn thấy Bạch Tiểu Thố nằm ở giường. . . . ngủ say.

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh phẫn hận rống lên, sải bước tới muốn xốc nàng lên giáo huấn trận nữa. Nhưng ngay sau đó lại nhẫn tâm khi nhìn thấy chút tàn lệ còn đọng lại nơi khóe mắt nàng. Đầy bụng tức giận phải cứng rắn áp chế xuống, cố gắng để bộc phát ra.

      Con thỏ ngu xuẩn này khóc lóc cái gì chứ? Đây vốn là lỗi của ngươi còn gì!

      Nếu nàng sắc thuốc cho Phi Hoa Ngọc gây ra tai họa như thế!

      Do khóc nhiều mà khuôn mặt đen như mực của Bạch Tiểu Thố chỗ trắng chỗ đen, càng nhìn khuôn mặt xinh càng thấy thê thảm, nỡ nhìn.

      Vũ Văn Tinh kìm nén tức giận hồi lâu, cuối cùng cũng làm cho nó dịu xuống, ngồi ở mép giường, hết sức cứng nhắc dùng ống tay áo của mình lau mặt giúp Bạch Tiểu Thố.

      Thỏ ngu xuẩn, nếu biết sai rồi lần sau đừng tái phạm nữa!

      Bất tri bất giác, hai hàng lông mày của Vũ Văn Tinh từ từ nhu hòa xuống, ngay cả mắt phượng từ trước đến giờ vẫn luôn lãnh khốc vô tình cũng tràn đầy nhu tình mà bản thân vẫn chưa phát ra.

      Mặc dù dùng y phục chất liệu mềm mại chạm lên khuôn mặt phấn nộn xinh xắn của Bạch Tiểu Thố nhưng nàng vẫn cảm thấy đau.

      "Vương gia phu quân, đừng mắng ta nữa, ta biết mình sai rồi" mặt truyền tới cảm giác nhoi nhói khiến Bạch Tiểu Thố bất ngờ tỉnh dậy, mắt to nháy nháy mấy cái, mới nhìn người ngồi bên cạnh nàng là Vũ Văn Tinh.

      Lúc này, Bạch Tiểu Thố nhìn Vũ Văn Tinh đầy hối lỗi, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.

      Nàng rất đói, cũng rất đau, hu hu hu. . . . . .

      "Biết sai rồi, lần sau còn dám tái phạm ?" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố tỉnh lại lập tức thu hồi ống tay áo, gương mặt tuấn tú đầy nhu tình lại biến thành diêm la mặt lạnh.

      Đáng chết, sao lại có thể mền lòng với con thỏ ngu xuẩn này chứ? thể được!

      "Lần sau dám nữa, hơn nữa ta bảo đảm có lần sau, Vương gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố thấy lời của Vũ Văn Tinh có dấu hiệu ‘buông lỏng’ liền vội vàng chân chó thề thốt, khuôn mặt đen như quạ vô cùng nghiêm túc.

      Nàng bảo đảm tuyệt đối có lần sau nữa. Sắc thuốc là việc cần có kỹ thuật mà nàng đủ khả năng để làm cho nên lần sau chết cũng đụng tới!

      "Bạch Tiểu Thố, mặt của ngươi bẩn, tắm !" Vũ Văn Tinh bị ánh mắt nóng bỏng của Bạch Tiểu Thố nhìn khiến cả người được tự nhiên, mí mắt khẽ rủ thấp xuống, gầm tiếng.

      Thỏ ngu xuẩn, nhìn cái gì? Có lần nào ngươi thề thốt mà thực được đâu!

      "A. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội dùng bàn tay trắng noãn lau lau khuôn mặt nhắn, khi bỏ tay liền thấy tay bị đen, quả nhiên là rất bẩn, khó trách bị cái tên Vương gia biến thái này chê!

      Bạch Tiểu Thố nhe răng ngượng ngùng cười với Vũ Văn Tinh. Nàng vội vàng nhảy xuống giường, tâm tình vui vẻ tìm chậu nước rửa mặt.

      Cái tên Vương gia biến thái này mặt lạnh chút, ác mồm ác miệng chút, nhưng cũng là người tệ. Nàng nhiều lần gây họa như vậy nhưng đều chưa từng thực xử phạt nàng.

      Làm thế nào bây giờ, dường như nàng rất thích đối tốt với mình, hơn nữa khi thấy dùng khuôn mặt lạnh mắng nàng, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

      Chẳng lẽ do ở lâu với mà bản thân nàng cũng bắt đầu trở nên biến thái rồi sao?

      Nét mặt tựa như lo lắng lại tựa như vui vẻ của Bạch Tiểu Thố rơi vào trong mắt Vũ Văn Tinh liền khiến nghi ngờ.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi cười khúc khích cái gì?" Vũ Văn Tinh dùng sức bắt lấy bàn tay bé của Bạch Tiểu Thố, khách khí chất vấn.

      Con thỏ ngu xuẩn này lại nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ gì vậy?

      "Ai u, đau quá, Vương gia phu quân chàng mau buông tay ra!" Vũ Văn Tinh bắt lấy tay Bạch Tiểu Thố chẳng may lại làm vỡ bọng nước bỏng cánh tay bé của nàng khiến nàng đau đến nhăn nhó mặt mày, kêu tiếng.

      Đau chết nàng rồi! Rốt cuộc cái tên Vương gia biến thái này có hiểu được chút nào cái gọi là ‘thương hoa tiếc ngọc’ ? Hu hu, nàng là thê thảm mà!



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Vương Gia bình thường
      Editor: Hoàng Dung
      Bạch Tiểu Thố vừa kêu liền lập tức thu hút chú ý của Vũ Văn Tinh.

      "Tay của ngươi thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh hơi híp mắt, môi mỏng mím chặt, vẫn dùng sức bắt được tay của Bạch Tiểu Thố buông ra.

      Con thỏ ngu xuẩn này có phải bị thương ở đâu rồi hay ?

      "Vương Gia phu quân, chàng buông tay, tay của ta bị chàng nắm đau quá!" Bạch Tiểu Thố kêu càng thêm thảm thiết thê lương, mắt phiếm hồng cầu khẩn Vũ Văn Tinh "Tay của ta phỏng rồi, bị chàng cầm như vậy, rất đau!"

      Nàng buông tay rồi mà, tại sao lại chịu buông tay chứ, đáng ghét!

      "Để cho Bổn vương xem chút!" Nghe vậy, giữa hai lông mày Vũ Văn Tinh xuất vẻ lo lắng, vội vàng buông tay ra. Ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, lật qua lât lại xem xét tình trạng vết thương của nàng.

      Chỉ thấy bàn tay bé trắng noãn đầy vết nước phồng màu đỏ, có ít bị cào nát rồi, chảy ra nước màu vàng .

      "Vương Gia phu quân, đừng trừng ta. . . . . . Ta chỉ là . . . . . cẩn thận mới biến thành như vậy!" Bạch Tiểu Thố nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt tối tăm của Vũ Văn Tinh, bĩu bĩu cái miệng nhắn, nuốt nước miếng cúi đầu giọng ra.

      Lúc ấy tình huống quá gấp gấp, nàng ngay cả mình làm sao bị phỏng cũng biết? Nhưng người bị phỏng là nàng mà, tại sao lại tức giận chứ? Chẳng lẽ còn tức giận chuyện nàng đốt cháy phòng bếp của sao?

      Vũ Văn Tinh trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố cúi đầu nhận lỗi, mắt phượng bốc lửa hận trừng ra được lỗ người nàng mới cam tâm.

      Vì sao con thỏ ngu xuẩn này có thể ngu xuẩn như vậy, phỏng nghiêm trọng như thế, vì sao với tiếng?

      "Bạch Tiểu Thố, tại sao bị thương mà ?" Hung hăng hất cổ tay Bạch Tiểu Thố ra, Vũ Văn Tinh lạnh lùng cắn răng "Nếu Bổn vương đến, ngươi liền vĩnh viễn xử lý vết thương của ngươi hả?"

      Đáng chết, vì sao phải tức giận? Thậm chí muốn trực tiếp bóp chết con thỏ vừa ngu xuẩn vừa dại dột này luôn?

      " đâu, chờ chàng rời khỏi, ta ra ngoài tìm thuốc cho mình liền, vết thương này lành rất nhanh, Vương Gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố lặng lẽ giương mắt liếc Vũ Văn Tinh cái, nhìn thấy sắc mặt dọa người của lại sợ hãi cúi đầu, giọng so với trước kia càng hơn giống như tiếng muỗi kêu.

      Má ơi, người bị thương là nàng mà. Nhưng tại sao Vương Gia phu quân nhìn qua so với nàng bị thương còn dọa người hơn hả?

      Bạch Tiểu Thố lui về phía sau từng bước , thậm chí có kích động muốn nhấc chân bỏ chạy .

      Nghĩ sao làm vậy, Bạch Tiểu Thố chuẩn bị xong nhanh chân chạy trốn. Ngay lúc đó Vũ Văn Tinh cũng bước ra bước đầu tiên, cổ tay mảnh khảnh của nàng bị nắm chặt lần nữa.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn chạy trốn sao?" Từ trong lỗ mũi Vũ Văn Tinh phát ra tiếng hừ lạnh, tiếp đó hai lời nhanh chóng lôi kéo Bạch Tiểu Thố ra khỏi phòng. Đêm hôm khuya khoắc gọi Mạc Thanh mời đại phu tới giúp nàng xử lý vết thương, còn nàng nằm ngủ ngon ở giường rồi.

      Kết quả chính là hai bàn tay bé của Bạch Tiểu Thố bị băng gạc bao bọc y chang bánh chưng, thứ gì cũng thể cầm.

      Sau đó, Vũ Văn Tinh dẫn Bạch Tiểu Thố vẫn cúi gằm đầu trở về phòng, vén vạt áo trường sam lên, ngồi ở ghế tiếng nào, sắc mặt vẫn là dọa người như vậy.

      Bạch Tiểu Thố ngoan ngoãn đứng trước mặt của , giống như làm sai việc gì đó chờ đợi lửa giận của Vũ Văn Tinh.

      , Bạch Tiểu Thố cảm thấy vô cùng khó tin đối với chuyện Vũ Văn Tinh thay nàng tìm đại phu chữa trị vết thương. Dựa theo hiểu biết của Bạch Tiểu Thố đối với Vũ Văn Tinh, đúng lý ra nên hai lời rồi phất tay áo bỏ , căn bản mặc kệ sống chết của nàng.

      "Bạch Tiểu Thố. . . . . ." Qua lâu, Vũ Văn Tinh phiền não mở miệng, chỉ kêu tên nàng, rồi kế tiếp liền thêm lời nào.

      Đáng chết, muốn cái gì đó? Trực tiếp mở miệng hỏi nàng có đói bụng hay ?

      , mới hỏi, làm như vậy chẳng phải ném luôn mặt mũi của Vương gia rồi sao!

      "Vương Gia phu quân, sao chàng . . . . . . nghỉ ngơi ?" Bạch Tiểu Thố muốn lại thôi, sợ mình sai rồi lại bị Vũ Văn Tinh mắng.

      Sao nàng lại khổ như vậy? Muốn làm cái gì đều phải nhìn sắc mặt của tên Vương Gia biến thái này.

      "Ngươi đây là muốn đuổi Bổn vương sao?" Nghe vậy, mặt Vũ Văn Tinh lập tức tối đen, vui gầm "Bạch Tiểu Thố, nơi này là vương phủ của Bổn vương. Bổn vương thích ở nơi nào ở nơi đó, ngươi đừng hòng quản!"

      Đối với việc Vũ Văn Tinh rống giận, Bạch Tiểu Thố chỉ là đồng ý bĩu môi, ở trong lòng vui phản bác.

      Nơi này mặc dù là vương phủ của ngươi, nhưng đây là gian phòng của ta mà, Vương Gia biến thái!

      Bạch Tiểu Thố thỉnh thoảng nhìn lén Vũ Văn Tinh, lại nhìn thấy bàn có để hộp đựng thức ăn, khỏi nuốt nước miếng.

      Ưmh, ở trong đó bay ra mùi thơm quá, nhất định là có ít món ăn ngon!

      Nàng cũng đói bụng cả ngày rồi, muốn ăn ngay món gì đó!

      Thế nhưng cái tên Vương Gia biến thái vẫn ngồi ở nơi này, nàng có thể can đảm lấy đồ ăn sao?

      Đáp án đương nhiên là thể!

      Lúc Bạch Tiểu Thố nhìn lén Vũ Văn Tinh, bên này Vũ Văn Tinh cũng vụng trộm nghiêng mắt nhìn nhất cử nhất động của Bạch Tiểu Thố. Tự nhiên thấy được bộ dạng thèm ăn mà dám ăn của nàng.

      Tức giận trong lòng dần dần bị bộ dạng buồn cười này của Bạch Tiểu Thố làm cho tiêu tán. Sắc mặt đen như mực của Vũ Văn Tinh cũng nhu hòa hơn, khóe miệng ở trong lúc lơ đãng hơi kéo lên.

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương biết ngươi đói bụng, cố ý sai người làm ít thức ăn nóng, ngươi muốn ăn ?" Giọng Vũ Văn Tinh nhu hòa trước nay chưa từng có, giống như biến thành con người khác. Làm Bạch Tiểu Thố khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, miệng nhắn mở lớn, mắt to trợn tròn

      Hôm nay quá bình thường rồi!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Ăn no con mắt rủ xuống chỉ muốn ngủ.
      Editor: Hoàng Dung

      "Bạch Tiểu Thố?" Thấy Bạch Tiểu Thố lâu trả lời câu hỏi của , Vũ Văn Tinh dằn lòng được muốn hỏi lại lần nữa.

      "Vương Gia phu quân, muốn. . . . . . ăn!" Bạch Tiểu Thố ở trong lòng do dự lâu, cuối cùng khuất phục cái bụng đói meo của chính mình, chớp mắt to, ngoan ngoãn trả lời.

      Sợ mất mật chỉ là chuyện , đói chết người mới là chuyện lớn, thế nào nàng đều nên lắp cái bụng đói trước rồi sau!

      "Muốn ăn cũng khó, chỉ là ngươi phải ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của Bổn vương!" Vũ Văn Tinh khẽ híp mắt, lông mi dài vừa vặn che giấu gian trá mà muốn người khác biết. Ngón tay thon dài của phái nam tự động mở nắp hộp đựng thức ăn ra, khiến mùi thơm thức ăn bên trong trực tiếp bay vào trong lỗ mũi của Bạch Tiểu Thố.

      "Vương Gia phu quân, chàng có cầu gì cứ việc , chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định đồng ý với chàng!" Con côn trùng tham ăn trong bụng của Bạch Tiểu Thố bị mùi thơm thức ăn câu chạy ra ngoài rồi, nào còn quan tâm đến những thứ khác chứ, coi như giờ phút này Vũ Văn Tinh nàng chết, nàng cũng gật đầu đáp ứng hết.

      "Bổn vương chỉ muốn ngươi đừng thân cận quá với Phi Hoa Ngọc, cũng cho nhìn , ngươi có thể làm được hay ?" Từng cái khay chứa đầy cao lương mỹ vị được Vũ Văn Tinh bày ở bàn, giọng điệu của nghe rất tùy ý, lại giấu thâm ý khác.

      phải Phi Hoa Ngọc khiêu khích sao? Vậy nhất định phải áp chế bộ dạng kiêu ngạo phách lối của ta!

      "Sao có thể như vậy được, là sư phụ của ta mà!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố nhíu chặt chân mày, bất mãn cong môi lầu bầu , "Nếu bị thương, ta nhìn tới còn nghe được. Hôm nay lại bị trọng thương , ta đây thân làm đồ đệ cũng thể mặc kệ sống chết chứ?"

      như vậy, chẳng phải nàng rất có đạo nghĩa rồi sao?

      "Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi gọi Bổn vương là Vương Gia phu quân, ngươi phải nghe lời Bổn vương , đừng nghe lời của Phi Hoa Ngọc?" Thấy lòng của Bạch Tiểu Thố vẫn hướng về phía Phi Hoa Ngọc, Vũ Văn Tinh khỏi lại lửa giận công tâm, vẻ mặt lập tức tối tăm .

      Đáng chết con thỏ ngu xuẩn này, nàng thể thông minh hơn chút sao?

      Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh lại tức giận, khỏi rụt cái đầu lại, cà lăm , "Ta tất nhiên là. . . . . . nghe. . . . . . vương gia phu quân rồi. . . . . ."

      Nếu nghe lời cái tên Vương Gia biến thái này, nàng nhất định chết rất thảm đó!

      "Vậy còn lo lắng cái gì, ăn cơm!" Mặc dù câu trả lời của Bạch Tiểu Thố làm Vũ Văn Tinh hài lòng, nhưng vẫn tiêu mất chút tức giận, mặt lạnh ra lệnh với Bạch Tiểu Thố.

      Hừ, coi như con thỏ ngu xuẩn này còn có chút lương tâm, lần này tạm bỏ qua cho nàng vậy!

      "À ——" ở trong lòng cam lòng oán thầm Vũ Văn Tinh trận, ngoài mặt Bạch Tiểu Thố vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, giơ lên hai cái móng vuốt bị thương muốn cầm bát đũa, lại phát hai tay của mình bị băng gạc bao bọc cực kỳ chặt chẽ, nhúc nhích được.

      "Vương Gia phu quân, ta lấy được chiếc đũa, bằng chàng đút ta ăn !" Bạch Tiểu Thố nhìn hai tay của mình bị băng bó thành bánh chưng rất khó xử, len lén nhìn Vũ Văn Tinh, theo bản năng nuốt nước miếng cái, khoe mẽ lấy lòng giọng mở miệng.

      Nàng cũng có biện pháp, nếu nàng có thể tự mình ăn cơm, nàng để cho tên Vương Gia biến thái này đút nàng đâu.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi có biết Bổn vương có thân phận gì ?" Nghe vậy, ý niệm đầu tiên lóe qua trong đầu Vũ Văn Tinh chính là trực tiếp cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Bạch Tiểu Thố, lại muốn cự tuyệt nữa.

      Từ có thân phận hoàng tử, cơm tới há mồm, y phục đến vươn tay, chỉ có người khác phục vụ , nào có để cho phục vụ người ta.

      Con thỏ ngu xuẩn này khỏi cũng quá lớn mật rồi !

      "Ta đương nhiên biết thân phận chàng là gì, chàng là cửu Vương Gia, phải sao?" Bạch Tiểu Thố uốn éo thân thể mềm mại nóng hổi của nàng chui vào trong ngực Vũ Văn Tinh, dùng khuôn mặt nhắn mềm mại được rửa sạch làm nũng với lồng ngực cứng rắn của đối phương, thanh uất ức mềm như kẹo đường "Ngươi chỉ là Vương Gia, còn là phu quân của ta đó. Ai da, tay của người ta cẩn thận bị thương, vậy chàng đút cho ta , có được hay ?"

      Nàng biết thân phận Vương Gia là gì, phải trong phim truyền hình và tiểu thuyết đều có đống người hầu phục vụ Vương Gia ăn cơm mặc quần áo đúng ? Giờ đổi lại tên Vương Gia biến thái này chỉ giúp nàng ăn cơm thôi mà, có vậy mà cũng muốn làm nữa.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi ngồi yên cho bổn vương, nếu Bổn vương cho ngươi ăn!" Vũ Văn Tinh sợ nhất chiêu này của Bạch Tiểu Thố, cứ như vậy, phải đầu hàng thôi.

      " sao!" Bạch Tiểu Thố được tiện nghi còn ra vẻ, nhịn được ngửa khuôn mặt nhắn lên, dùng cái miệng nhắn mềm mại “bẹp” cái vang dội lên gương mặt tuấn tú đen như mực của Vũ văn Tinh. Sau đó nhảy xuống hai chân của Vũ Văn Tinh, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình.

      ra nàng muốn hôn miệng , nhưng nếu hôn miệng nàng biến thành thỏ, biến thành thỏ ăn được cái gì hết, nàng mới làm đâu!

      Bị Bạch Tiểu Thố hôn cái làm cho sắc mặt Vũ Văn Tinh vô cùng khó coi. Lúc đỏ, lúc trắng, ngay cả lỗ tai giấu trong tóc đen cũng ra màu hồng xấu hổ.

      Đáng chết, vì sao tim của đập nhanh như vậy, mặt cũng trở nên rất nóng!

      Bạch Tiểu Thố biết suy nghĩ trong lòng của Vũ Văn Tinh, vẫn dùng mắt to chờ mong nháy nháy nhìn .

      Vũ Văn Tinh ở trong ánh mắt sáng ngời của Bạch Tiểu Thố hung hăng cắn răng, cam lòng cầm đũa ngà voi ở bàn lên, gắp ít món ăn, dịu dàng lấp đầy cái miệng nhắn mở to của Bạch Tiểu Thố.

      Mặc dù Bạch Tiểu Thố rất bất mãn với cử chỉ thô bạo của Vũ Văn Tinh, nhưng nàng vẫn là ngoan ngoãn ăn thức ăn Vũ Văn Tinh đút cho nàng, cho đến khi thức ăn bàn đều được Vũ Văn Tinh đút vào trong bụng nàng hết. Nàng mới đánh bạo nhảy xuống, bổ nhào qua rồi hôn lên miệng của Vũ Văn Tinh, biến thành thỏ nằm ngực chịu .

      Ăn no, tự nhiên là muốn ngủ rồi...!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :