1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Phiền toái lặng lẽ tới.

      Những ngày sau khi Vương phủ có thêm Phi Hoa Ngọc dĩ nhiên là tương đối đặc sắc.

      Mạc Thanh nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Vương gia nhà bọn mình, lại nhìn Bạch Tiểu Thố và Phi Hoa Ngọc cùng đến cùng , khiến cho cảm khái lâu, nhiều.

      Hình như Vương gia và Vương phi cãi nhau, mà Phi Hoa Ngọc lại ở giữa quấy rối Vương phi và Vương gia. Ai, chuyện này có thể dùng chữ ‘loạn’ để hình dung.

      Nếu phải xem trọng y thuật của Phi Hoa Ngọc cũng muốn đá cái tên nam nhân chỉ biết làm chuyện xấu này ra khỏi vương phủ thay cho Vương gia.

      Ai, kể từ ngày Phi Hoa Ngọc đến cuộc sống an bình ở vương phủ còn nữa rồi!

      Những ngày gần đây đích là Bạch Tiểu Thố chiến tranh lạnh với Vũ Văn Tinh. Nguyên nhân ấy à, còn phải là do tên Vương gia nào đó mắng nàng tiếng ‘thỏ ngu xuẩn’ hay sao? Hơn nữa Bạch Tiểu Thố lại bị Phi Hoa Ngọc cố ý xui khiến nên càng thèm để ý tới Vũ Văn tinh.

      Những điều này đều làm Vũ Văn Tinh buồn bực, căm tức. hiểu tại sao lại biểu nóng nảy khi thấy Bạch Tiểu Thố để ý tới chuyện của mình, hơn nữa càng hiểu vì sao mỗi lần bản thân nhìn thấy gương mặt cười tà mỵ của Phi Hoa Ngọc lập tức kích động muốn chém giết!

      Chẳng lẽ khoan dung của quá ít chăng?

      Bên này Vũ Văn Tinh ngồi trong thư phòng vẫn còn buồn bực. Trong phòng ăn bên kia lại vô cùng náo nhiệt.

      Ngay cả đến ăn cơm mà hai thầy trò cũng an phận, ồn ào đến nỗi ngay người làm bên ngoài cũng nghe thấy được.

      "Sư phụ thối trả đùi gà lại cho con. Đùi gà là con lấy trước!" nửa thân thể của Bạch Tiểu Thố chống đỡ mặt bàn, đưa bàn tay bé trắng noãn dùng sức cướp lấy cái đùi gà to bự trong tay Phi Hoa Ngọc. Khuôn mặt thanh tú tràn đầy phục, cái miệng nhắn càng vểnh lên cao, "Sư phụ mà giành với đồ đệ, biết xấu hổ!"

      Sư phụ thối, sư phụ nát! bàn có nhiều món ăn ngon như vậy sao phải giành ăn với nàng chứ? Sư phụ của nàng quá biết xấu hổ rồi!

      "Tiểu Thố nhi phải tôn sư trọng đạo chứ!" Phi Hoa Ngọc nhìn cặp mắt to đầy oán hận của Bạch Tiểu Thố, hết sức tự tại nhét đùi gà trong tay vào miệng mình, con ngươi dài hẹp chớp chớp hết sức chướng mắt, "Vi sư thương Tiểu Thố nhi như vậy, Tiểu Thố nhi hiếu kính vi sư cái đùi gà cũng được sao?"

      vốn phải muốn ăn đùi gà, nhưng trêu đùa Tiểu Thố nhi rất vui. Nhìn nàng giận đến giơ chân múa tay đáng khiến trong lòng cực kì vui vẻ.

      Ừ, hình như có chút biến thái, nhưng mà thích. Người khác cũng đừng mơ tưởng quản được !

      " được!" Bạch Tiểu Thố kêu to quyết định nhanh, mắt bởi vì tức giận mà trừng tròn xoe, "Người bán đứng con, còn gì hiếu kính với chả hiếu kính! Nơi này là vương phủ, những thức ăn này đều thuộc về Vương gia phu quân của con, để cho người ở lại chỗ này ăn rồi người còn muốn như thế nào nữa hả sư phụ thối!"

      Tức chết nàng! Sao nàng lại rơi vào tay tên sư phụ thối nát như vậy, mất thể diện!

      "Tiểu Thố nhi, con vì Vương gia phu quân nhà con mà chỉ trích vi sư là tên lường gạt muốn ăn uống miễn phí sao?" Phi Hoa Ngọc nghe vậy nụ cười gương mặt tuấn tú từ từ biến mất, con ngươi cực chớp chớp ra u quang, " ngờ Tiểu Thố nhi còn chưa gả cho có phong phạm của đương gia Vương mẫu* rồi, vi sư đau thương quá, ai. . . . . ." (*Thường là ‘đương gia chủ mẫu’, ý chỉ người vợ cả nắm toàn quyền quản lý sổ sách của 1 gia đình bình thường, nhưng đây là Vương phủ nên gọi là ‘đương gia Vương mẫu’)

      Phi Hoa Ngọc xong liền thuận tay nhét nửa cái đùi gà vừa gặm vào trong miệng nhắn mở lớn của Bạch Tiểu Thố, mặt lộ vẻ phiền muộn dùng ngón tay thon dài đầy dầu mỡ vuốt ve khuôn mặt nhắn đỏ lên vì tức giận của nàng mà than thở .

      Quả nhiên là con lớn giữ lại được nữa! nhớ rời mới được có mấy ngày, vậy mà lòng của Tiểu Thố nhi hướng về Vũ Văn Tinh rồi sao?

      Cảm giác này khiến người ta phải kiềm nén để khỏi bốc hỏa!

      "Phi, sư phụ thối, cần lấy đồ người ăn dở rồi nhét cho con, ghê chết mất!" Bạch Tiểu Thố nghe Phi Hoa Ngọc cái gì chỉ vô cùng chán ghét rút nửa cái đùi gà trong miệng mình ra, phi phi phi ngừng.

      Sư phụ thối hề coi trọng việc vệ sinh sạch , bẩn chết người!

      "Tiểu Thố nhi, con ghét bỏ vi sư sao?" Gương mặt tuấn tú ai oán của Phi Hoa Ngọc đột nhiên vọt tới trước mắt Bạch Tiểu Thố khiến nàng sợ hãi nhảy lên cao ba thước.

      "Sư phụ thối, người làm gì vậy? Người muốn dọa chết con à!" Bạch Tiểu Thố tâm tình khó chịu lấy tay vuốt ngực, hét lớn, "Sư phụ thối, con muốn cùng người ăn cơm nữa, người tự ăn mình , Hừ!"

      Ăn bữa cơm mà cũng để cho nàng yên. Nàng gặp quỷ rồi hay sao mà lại chịu ăn cơm cùng với người sư phụ thối nát này!

      Bạch Tiểu Thố như trận gió lốc lao ra khỏi đại sảnh lại đụng ngay phải Vũ Văn Tinh cũng muốn tới ăn cơm ở hành lang.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi cố ý!" Vũ Văn Tinh bị đụng phải sắc mặt liền trở nên tăm tối, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.

      Lần nào con thỏ ngu xuẩn này cũng chịu nhìn đường! Lần nào cũng đụng phải người !

      "Vương gia phu quân, chàng đừng hung dữ với ta. Ta rất giận sư phụ thối nên muốn tranh cãi với chàng!" Khuôn mặt nhắn tức giận của Bạch Tiểu Thố ngước cao lên, chu miệng .

      Sư phụ thối và Vương gia biến thái đều phải là người tốt!

      " dám khi dễ ngươi?" Vũ Văn Tinh sửng sốt chút, ngay sau đó tay mắt lanh lẹ bắt được Bạch Tiểu Thố muốn rời , con mắt hung ác lạnh lẽo mở miệng : "! Bổn vương chủ trì công đạo cho ngươi!"

      nhìn cái tên Phi Hoa Ngọc đó vừa mắt lâu rồi!

      "Vương gia phu quân, chàng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh kéo chân tướng ra sao. Nàng biết có phải mình sai cái gì khiến Vũ Văn Tinh hiểu lầm .

      ra sư phụ thối cũng có làm gì nàng.

      Vương gia biến thái hiểu lầm liệu có thể xảy ra chuyện gì hay ?

      Bạch Tiểu Thố mím chặt cái miệng nhắn lại, nội tâm lo lắng yên.

      Đợi khi bọn hai người bọn tới cửa đại sảnh, Vũ Văn Tinh vừa muốn nhấc chân tiến vào, lại bị bóng dáng hoa văn sặc sỡ mạnh mẽ nhào vào người.

      "Cứu mạng!"

      "Để mạng lại!"

      ". . . . . ."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Sư phụ thối, người quá thối nát!

      Đợi Bạch Tiểu Thố thấy ràng chuyện xảy ra trước mắt, khỏi kinh ngạc dùng tay bé bưng kín cái miệng xinh há hốc, mắt trợn to đầy hưng phấn tò mò.

      Oa oa oa, có người đuổi giết sư phụ thối kìa, hơn nữa còn là nương xinh đẹp!

      Chẳng lẽ sư phụ thối chọc tới nợ hoa đào rồi? A ha ha, có thể lần này có kịch hay để xem nha!

      "Phi Hoa Ngọc, Bổn vương từng với ngươi rằng Bổn vương thích ôm nam nhân!" Vũ Văn Tinh chán ghét, cứng rắn đẩy Phi Hoa Ngọc vừa nhào vào ngực ra, sát khí nồng nặc trong đôi mắt phượng như ngọc đen.

      Ở chỗ này ăn uống miễn phí chưa đủ hay sao mà còn dẫn thêm cừu địch vào quấy rối vương phủ của ? Phi Hoa Ngọc, ngươi là thèm để ta vào mắt có phải ?

      Vũ Văn Tinh hận thể quăng kẻ gây chuyện Phi Hoa Ngọc ra khỏi vương phủ ngay lập tức!

      "Vương gia phu quân, chúng ta thôi, để cho sư phụ ta và vị nương kia chuyện thoải mái!" Từ khi bước vào đại sảnh Bạch Tiểu Thố vẫn nhìn nữ tử cầm kiếm đứng sau lưng Phi Hoa Ngọc. Có thể thấy rằng bình thường nàng ấy mềm mại đáng vô cùng, lúc này bởi vì tức giận mà hai hàng lông mày mảnh khảnh vui vặn chặt lại, căm tức nhìn gương mặt ai oán của Phi Hoa Ngọc.

      Bạch Tiểu Thố cảm thấy phải để cho hai người bọn họ chuyện riêng chút mới có thể giải quyết chuyện này, vì vậy nàng nhanh chóng ôi kéo Vũ Văn Tinh mặt đen thui rời .

      Bằng trực giác cũng tính là trì độn của Bạch Tiểu Thố nữ nhân kia rất hung hãn. Nàng ấy tuyệt đối có thể áp chế được sư phụ thối của nàng!

      "Tiểu Thố nhi, đừng !" Ánh mắt ai oán của Phi Hoa Ngọc khóa chặt cánh tay tay bé của Bạch Tiểu Thố lôi kéo Vũ Văn Tinh, thỉnh thoảng từ trong con ngươi dị xẹt qua ánh sáng lạnh. Nhưng che giấu cũng rất nhanh, bước dài đuổi theo, dùng sức kéo lấy cánh tay khác của Bạch Tiểu Thố, mang theo gương mặt nghiệt khổ sở khác thường "Tiểu Thố nhi, số vi sư khổ, bị bà điên quấn lấy. Nàng ta ép vi sư nhất định phải thành thân với mình. . .

      ... Trong lòng của vi sư chỉ có Tiểu Thố nhi thôi. sao con có thể nhìn vi sư bị nữ nhân khác bức hôn mà phản ứng gì vậy? Tiểu Thố nhi, con nhất định phải cứu vi sư. Xương cốt của thân thể vi sư cực kì mảnh mai, chịu được mấy đao bà điên này......"

      "Câm miệng!"

      "Câm miệng!"

      Phi Hoa Ngọc khóc lóc kể lể quá dài dòng đến nỗi ép Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Tinh phải đồng thời rống lên.

      Chuyện của Phi Hoa Ngọc có quan hệ gì tới Vũ Văn Tinh đâu, có quan hệ gì tới Bạch Tiểu Thố đâu? diễn trò, chỉ có con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố này thấy mà thôi!

      "Ách....." Phi Hoa Ngọc bị hai người rống hai tiềng, giật giật khóe miệng, con mắt dài hẹp càng thêm buồn bã. dấu vết đẩy Vũ Văn Tinh sang bên, thân ảnh hoa lệ lập tức ôm lấy Bạch Tiểu Thố còn chưa kịp phản ứng. Phi Hoa Ngọc thổn thức thở dài : "Tiểu Thố nhi, con là đồ nhi có lương tâm! Tim của vi sư trao cho con, thân thể cũng bị con xem sạch rồi. Con nhất định phải phụ trách với vi sư!"

      Hừ hừ, tại sao Tiểu Thố nhi lại có thể cầm tay Vũ Văn Tinh như thế? cho phép hai người bọn họ thân mật ở trước mặt !

      Bạch Tiểu Thố nghe vậy khuôn mặt nhắn liều lúc đỏ lúc trắng, giãy ra khỏi cái ôm chặt của Phi Hoa Ngọc như con sâu lông thoát kén ra ngoài, miẹng đồng ý vểnh lên hừ tiếng.

      Phi, sư phụ thối hưu vượn gì vậy? sợ nương kia hiểu lầm à!

      Hơn nữa, tim của nơi nào nàng cũng biết. Còn nũa, khi nào nàng xem sạch bahcs thân thể của thế, chưa từng có có được hay ?

      "Bạch Tiểu Thố" Vũ Văn Tinh nhe răng thấp giọng gầm tiếng vui : "Khi nào ngươi và sư phụ ngươi....... Hả?"

      Nếu lời Phi Hoa Ngọc , con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố này liền đáng đánh đòn!

      Nữ tử nên nhìn nam tử trần truồng, hơn nữa bọn họ còn là qua hệ thầy trò, chuyện như vậy lại càng vi phạm cương thường luân lý!

      Địch ý và ghen tức mà Vũ Văn Tinh biểu ra ngay cả cũng chưa nhận thấy, nhưng Phi Hoa Ngọc lại cảm nhận được rất ràng. Con mắt dài hẹp của nhíu lại, dùng ngón trỏ thon dài mà cứng rắn nâng càm của Bạch Tiểu Thố lên, môi mỏng đỏ tươi mấp máy, cố ý cúi đầu để cho miệng mình dán lên miệng của đồ đệ mà : "Tiểu Thố nhi, con giúp vi sư chút , vi sư là người của con, con nỡ nhẫn tâm ném vi sư cho người đàn bà kia giày xéo ư? Nếu là như vậy vi sư chỉ còn cách tự tử thôi......."

      Đây là giọng điệu khóc lóc đầy thương xót khiến cho người ta mềm lòng. Phi Hoa Ngọc tin tưởng lời này của mình có thể khiến Bạch Tiểu Thố cảm động.

      Lữ Nhu Yên là nữ nhân có chồng. Nàng ta rất khó chơi. chỉ có thể dùng Tiểu Thố nhi làm bia đỡ đạn, cưỡng chế xú bà nương khiến người ta chán ghét này rời !

      "Vậy bây ggiờ sư phụ thối người liền chết !" Bạch Tiểu Thố tức giận, dùng sức đẩy gương mặt tuấn tú càng dính càng gần của Phi Hoa Ngọc ra. Nàng níu lại ít quần áo của sư phụ, hì hà hì hục kéo tới trước mặt Lữ Nhu Yên, khó chịu mở miệng: "Đây là sư phụ thối của ta, nương muốn xử trí như thế nào cũng được, thậm chí giết , ta cũng lời oán trách!"

      Sư phụ thối vũ nhục trinh tiết của nàng rất nghiêm trọng. trong sạch của nàng lại bị như thế, khiến bản thân trở thành người minh bạch, mà người làm điều đó lại chính là sư phụ thối nát của nàng!

      Nàng cũng muốn để cho Vương gia biến thái hiểu lầm giữa nàng và sư phụ thối có cái gì!

      "Đa tạ tiểu nương!" Lữ Nhu Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, sau đó nhanh chóng đặt ngang thanh kiếm lên cổ Phi Hoa Ngọc, môi đỏ mọng khẽ mím lại phục, lạnh lùng : "Sư phụ ngươi chẳng những nợ tiền trả, mà còn làm ta 'châu thai ám kết', nếu lấy ta, ta liền giết !"

      'Châu thai ám kết' là ý gì?

      Bạch Tiểu Thố hoang mang chóp đôi mắt to nhìn Vũ Văn Tinh đứng cách đó xa.

      "Ngu ngốc, sư phụ ngươi làm nàng ta có bầu!" Dường như Vũ Văn Tinh biết Bạch Tiểu Thố muốn hỏi cái gì, tâm tình khỏi tốt lên chút, sảng khoái mở miệng .

      "Sư phụ thối, người....... Sao người có thể làm cho người ta lớn bụng vậy?" Bạch Tiểu Thố nghe xong vừa lắc đầu vừa gật đầu rất lâu, sau đó mới gào to tiếng chói tai , làm tất cả mọi người đều giật mình.

      Sư phụ thối, người quá thối nát!
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      AnAn thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Buổi tối con mắt giống như buông xuống vậy

      làm lớn bụng người ta còn có mặt mũi chạy trở về hưu vượn với nàng, nàng đúng là bội phục nhân phẩm của sư phụ thối luôn!

      Bạch Tiểu Thố rất tức giận nắm chặt quả đấm , nhìn chằm chằm vẻ mặt vẫn cực kỳ buồn bã của Phi Hoa Ngọc. Trong ngực nàng lửa giận đóa lại đóa nở rộ trong nháy mắt.

      Sư phụ thối, nếu người ăn người ta, đối phương lại còn mang thai con của người, người nên chịu trách nhiệm , bản thân mình tự gây ra họa tự mà dọn dẹp!

      "Bạch Tiểu Thố, thôi, Bổn vương đói bụng rồi, ngươi dùng bữa với bổn vương!" Vũ Văn Tinh đối với chuyện hư hỏng của Phi Hoa Ngọc chút hứng thú cũng có. Dĩ nhiên, cũng nguyện ý để Bạch Tiểu Thố xen vào việc của người khác.

      "Vương Gia phu quân, chàng đừng kéo ta. Ta muốn dạy dỗ tốt sư phụ thối của ta , quá vô trách nhiệm rồi!" Bạch Tiểu Thố cứng rắn hất cánh tay Vũ Văn Tinh ra, mắt to tức giận vẫn dừng lại gương mặt tuấn tú của Phi Hoa Ngọc "Sư phụ thối, người cưới nàng . Nếu như người có tiền để kết hôn, ta Vương Gia phu quân cho người mượn tạm, về sau người kiếm tiền, rồi từ từ trả lại cho là được!"

      Bạch Tiểu Thố tận tình khuyên bảo sư phụ cứng đầu của mình, lại bị hai người đàn ông này đồng thanh phản đối.

      "Vì sao Bổn vương phải cho mượn tiền để thành thân?" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh trở nên đen như mực, mắt phượng như ngọc đen trầm nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố "Bạch Tiểu Thố, ngươi ít nghĩ ra mấy biện pháp ngu xuẩn !"

      và Phi Hoa ngọc quen biết, vì sao phải bỏ tiền giúp làm chuyện vui!

      "Tiểu Thố nhi, vi sư ta rất cần tiền, nhưng thể vì tiền mà bán mình cho bà điên để bị giày xéo được!" Phi Hoa Ngọc liếc xéo Bạch Tiểu Thố, mí mắt buông xuống nửa, cực kỳ buồn bã "Vi sư cưới, tiểu thố nhi con đừng ép vi sư mà. . . . . ."

      Ác, bộ dáng này của sư phụ thối giống như nàng ép người hiền lành bán thân làm kỹ nữ á. Mẹ ơi, làm cho da gà của nàng rơi đầy đất rồi này!

      Thân thể Bạch Tiểu Thố chịu nổi mà run lên, tiếp theo mắt to oán hận trở nên nhu hòa, áy náy mà cười "Vị nương này, nếu nương để ý, có thể tới vương phủ ở vài ngày. Ta nhất định làm cho sư phụ thối của ta cưới nương, tuyệt đối để cho nương phải làm bà mẹ đơn thân đâu!"

      xong, Bạch Tiểu Thố lại phẫn hận liếc Phi Hoa Ngọc cúi đầu giả làm bộ dạng tiểu tức phụ uất ức, nhấc chân hung hăng đạp cước, trầm nghiến răng xông đến bên cạnh Phi Hoa Ngọc đau đến giơ chân, tức giận : "Sư phụ thối, chuyện, để cho vị nương này tạm thời ở lại !"

      Chuyện này nàng nhất định phải xen vào, ăn xong chịu phụ trách, đúng là tên khốn kiếp!

      Tại sao nàng lại có thể để tên nam nhân cực kỳ khốn kiếp như vậy, trở thành sư phụ của nàng được!

      "Tiểu Thố nhi, con đúng là đồ nhi có lương tâm, nếu chân vi sư bị gãy, con phải phụ trách nuôi ta cả đời đó!" Phi Hoa Ngọc đau đến nhe răng, gương mặt tuấn tú phong lưu tà tứ vặn vẹo thành đoàn, trong lời vẫn quên chiếm tiện nghi của Bạch Tiểu Thố.

      Hừ, Tiểu Thố nhi đúng là bị Vũ Văn Tinh dạy hư mà, trước kia nàng có bạo lực như vậy!

      "Bổn vương đồng ý để người xa lạ ở lại trong vương phủ!" Vũ Văn Tinh kiên quyết phản đối lời đề nghị của Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn tú từ đen như mực chuyển sang màu xanh u ám "Bạch Tiểu Thố, đây là vương phủ của bổn vương, ngươi có quyền giữ người ở lại khi chưa được bổn vương cho phép!"

      Con thỏ ngu xuẩn này muốn tạo phản mà, mặc dù vương phủ canh phòng sâm nghiêm bằng hoàng cung, nhưng trong thư phòng cũng có thiếu tài liệu cơ mật. Nếu nữ nhân này là do địch quốc phái tới mật thám, rồi mượn cơ hội này lẻn vào vương phủ để trộm đồ sao? Nếu mất thứ gì quan trọng, cho dù Bạch Tiểu Thố có mười cái đầu, cũng đủ để chém đâu!

      "Vương Gia phu quân, vương phủ có nhiều phòng trống như vậy, chàng dọn dẹp phòng để vị nương này ở tạm mấy ngày có được hay ?" Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên sợ mặt thối của Vũ Văn Tinh còn hơn mặt lạnh của diêm vương, nhưng nếu nàng quyết định muốn xen vào chuyện này, nàng cũng cho phép mình bỏ dở giữa chừng.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi nhất định muốn làm trái ý bổn vương sao?" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh tức giận, quả đấm giấu ở trong tay áo cuối cùng cũng đưa ra ngoài "Nếu như ngươi dính vào chuyện này, cả ngươi Bổn vương đuổi ra khỏi vương phủ, ngươi nghe chưa?"

      Vương phủ này của phải là thiện đường, có thể tùy tiện chứa chấp người lạ!

      Tuy Phi Hoa Ngọc cúi thấp đầu , nhưng khóe miệng lại hả hê mím lại, trong đôi mắt của nhanh chóng xẹt qua nụ cười xấu xa.

      Cửu vương gia ơi Cửu vương gia, ngươi đúng là hiểu Tiểu Thố nhi, ngươi biết nàng chỉ thích mềm thích cứng sao?

      "Vương Gia phu quân, chàng nể mặt ta sao, ở trước mặt người ngoài để cho ta xuống đài được à?" Bạch Tiểu Thố quệt mồm nhảy đến trước mặt của Vũ Văn Tinh, kéo qua bên lặng lẽ "Từ hôm nay trở , ta để ý tới sư phụ thối nữa, chỉ ngủ chung với chàng thôi, chàng đồng ý cho ta trở về có được hay ? Buổi tối ta còn kể chuyện xưa cho chàng nghe nữa!"

      Đáng ghét, vì sao cái tên Vương Gia biến thái này khó giải quyết như vậy hả? Nàng chắc nhanh hỏng mất!

      Vũ Văn Tinh nắm chặt quả đấm, sau khi nghe thấy lời của Bạch Tiểu Thố từ từ buông lỏng ra. Cơn tức giận bị nghẹn ở trong ngực cũng bị cỗ lực lượng thần bí hút , tâm trạng uất ức phiền muộn cũng giống như bầu trời trở nên quang đãng.

      Mấy ngày nay Phi Hoa Ngọc vẫn độc chiếm Bạch Tiểu Thố, mặc dù ban đêm thể say giấc, nhưng hình như quen với cảm giác mỗi tối Bạch Tiểu Thố biến thành thỏ chui vào trong ngực rồi, có nàng ồn ào bên cạnh, đêm trở nên dài.

      hồi lâu sau,khi Bạch Tiểu Thố chán nản cúi đầu của mình xuống, Vũ Văn Tinh lại gật đầu đồng ý.

      "Chỉ cho phép lần này, có lần sau!"
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: sư phụ bị thương nặng

      Được Vũ Văn Tinh cho phép, Bạch Tiểu Thố đương nhiên rất vui vẻ, khuôn mặt nhắn như khổ qua lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ nhất .

      Lữ Như Yên thành công ở lại trong vương phủ, điều này làm cho Phi Hoa Ngọc nhức cả đầu. Haizzz!
      Tiểu Thố nhi ơi Tiểu Thố nhi, con đây là phải cố ý muốn đẩy vi sư vào trong hố lửa sao?

      Lữ Nhu Yên này là mụ la sát, hất ra còn kịp, đừng chi là muốn ở dưới mái nhà với nàng!

      Ghê tởm nhất chính là cái tên Vũ Văn Tinh đó, sao có thể dung túng Tiểu Thố nhi làm như vậy, tuyệt đối tuyệt đối là có mưu bất lương gì đó!
      Tâm tình Phi Hoa Ngọc tốt, ở trong vương phủ cửa lớn ra, cửa sau gần, chính là để tránh né Lữ Như Yên.

      Nhưng trốn tránh Lữ Như Yên, cũng đại biểu Lữ Như Yên thể tới tìm .

      Cửa phòng bền chắc bị cước đá văng, Lữ Như Yên mang theo kiếm vọt vào phòng của Phi Hoa Ngọc.
      "Lữ nương, nương làm như vậy hình như quá vô lễ rồi đấy!" Phi Hoa Ngọc lười nhát từ tháp ngồi dậy, kéo cái áo hoa lệ che kín tốt cảnh xuân trước ngực mình, khẽ hé mắt lạnh lùng nhìn Lữ Như Yên, rất vui "Tại hạ với nương bao nhiêu lần rồi, đêm đó người chiếm tiện nghi nương phải là ta, vì sao nương cứ nhất định phải quấn lấy ta hả?"
      Aizz, lớn lên phong lưu tuấn lãng cũng là cái tội. Nếu sao nữ nhân này cứ quấn lấy như vậy chứ , là đau khổ mà!

      "Ngươi đừng mơ tưởng nguỵ biện!" Lữ Như Yên nâng kiếm chạy nhanh tới trước mặt Phi Hoa Ngọc, gác kiếm lên cổ như thường lệ. Đôi mắt quyến rũ bắn ra tia sáng căm hận "Đêm đó tuy ta bị hạ thuốc, nhưng ta nhìn thấy rất hình dáng của ngươi, là ngươi cưỡng hiếp ta, hại ta bất hạnh có nghiệt chủng của ngươi. Nếu như ngươi đồng ý lấy ta, hôm nay ta liền giết ngươi, Phi Hoa Ngọc!"
      Cái kẻ bạc tình phụ nghĩa này, danh tiết đời của nàng đều bị hủy trong tay !

      " nương, ngươi nhận lầm người rồi. Tại hạ bao giờ làm chuyện như vậy với nương đâu!" Lữ Như Yên chỉ trích làm cả người của Phi Hoa Ngọc cũng trầm xuống, cà lơ phất phơ giống bình thường, ngược lại khắp người như tỏa ra cỗ hàn khí "Tại hạ là vì mặt mũi của đồ nhi ta mới khách khí với nương. Mong nương đừng có gây chuyện làm loạn trong vương phủ, Cửu vương gia cũng phải nhân vật dễ chọc đâu!"
      Tiểu Thố nhi, con xem con giữ lại phiền toái lớn như thế nào cho vi sư đây!

      " làm chuyện như vậy với ta mà chịu cưới ta sao?" chút kiên nhẫn cuối cùng của Lữ Như Yên cũng bị Phi Hoa Ngọc làm mất hết, bàn tay trắng thuần bé cầm chuôi kiếm khẽ run, "Đừng ép ta giết chết ngươi tại đây!"
      "Muốn giết tại hạ cũng dễ đâu, Lữ nương hãy nghĩ kỹ rồi mới làm !" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, dùng hai cây ngón tay thon dài kẹp lấy mủi kiếm, chỉ nghe “rắc rắc” tiếng, trường kiếm gảy thành hai đoạn, đoạn vẫn còn ở trong tay Phi Hoa Ngọc.

      Lữ Như Yên nhìn nửa đoạn kiếm ở trong tay, trong con ngươi quyến rũ thầm chảy xuôi qua chút kinh ngạc.
      ngờ võ công của cao như vậy, thanh kiếm dùng huyền thiết thượng đẳng chế tạo lại bị dễ dàng bẻ gãy.

      "Ngươi. . . . . ." Lữ Như Yên u ám mở miệng, nhưng biết gì với Phi Hoa Ngọc.

      Nhưng cố tình vào lúc này, thanh ầm ĩ của Bạch Tiểu Thố rất nhanh truyền từ xa đến " Sư phụ thối, người ở đâu? Vương Gia phu quân dẫn ta chơi, người và Lữ nương có muốn cùng hay ?"
      "Tiểu Thố nhi . . . . . ." Phi Hoa Ngọc nhàng nỉ non tiếng, trong đôi mắt tinh tế thoáng qua rất nhiều lo lắng.

      Vừa rồi Tiểu Thố nhi gọi tên Vũ Văn Tinh đó là Vương Gia phu quân, nàng hình như càng gọi càng thuận miệng rồi!
      chậm nhưng xảy ra nhanh, Phi Hoa Ngọc trong ánh mắt khó hiểu của Lữ Như Yên cười lạnh tiếng, tiếp đó cầm nửa đoạn kiếm kẹp trong tay cứng rắn đâm vào lồng ngực của mình, cho đến khi máu đỏ tươi dần dần nhiễm đỏ áo của , mới hài lòng lăn từ giường hẹp xuống đất.
      Bộ dạng này của thảm, nếu Tiểu Thố nhi còn đau lòng vì , nàng có lương tâm!

      Sau khi Lữ Như Yên hiểu được mình có khả năng bị Phi Hoa Ngọc hãm hại, trong lòng nàng khỏi càng thêm tức giận, chút suy nghĩ giơ nửa đoạn kiếm trong tay lên đâm tới ngực Phi Hoa Ngọc.
      Phi Hoa Ngọc, ngươi gian xảo!

      Nhưng tại thời khắc quan trọng này Bạch Tiểu Thố vừa vặn chạy vào, nhìn thấy Lữ Như Yên muốn giết sư phụ mình. Nàng bị dọa sợ làm rơi cả bánh ngọt trong tay, vọt nhanh tới trước mặt Phi Hoa Ngọc như tên rời cung, dùng thân thể nhắn của mình chặn lại Lữ Như Yên đâm lén "Lữ nương, có gì từ từ , cần gì phải động đao động kiếm tổn thương hòa khí chứ?"

      Má ơi, nếu như nàng vào muộn bước, phải mạng của sư phụ thối liền muốn Game Over rồi hả ?
      Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thố đưa tay lau loạn xạ mồ hôi lạnh vừa toát ra trán.

      "Tiểu Thố nhi, vi sư bị thương, là đau. . . . . ." Thấy Bạch Tiểu Thố liều mạng bảo vệ mình, Phi Hoa Ngọc thầm nhếch miệng cười, đồng thời che ngực ngừng máu chảy, yếu ớt nhíu mày dứt "Vi sư. . . . . . Nhưng nếu vi sư chết rồi. . . . . . Con phải chăm sóc mình tốt. . . . . . cần. . . . . ."
      "Câm miệng, sư phụ thối!" Trong mắt Bạch Tiểu Thố bộ dáng giả vờ của Phi Hoa Ngọc giống như là sắp chết, làm Bạch Tiểu Thố nổi trận lôi đình, nước mắt rơi xuống rất nhiều " cho bậy, ta để cho người chết!"

      Mất sức của chín trâu hai hổ dời Phi Hoa Ngọc đến giường, Bạch Tiểu Thố lau nước mắt, căm tức nhìn vẻ mặt vô cảm của Lữ Như Yên, khách khí chất vấn, "Mặc kệ sư phụ ta làm sai điều gì, ngươi cũng cần phải giết ! Ngươi ở lại chỗ này trông trừng sư phụ ta, chờ ta trở lại! Nếu như lúc ta trở lại sư phụ ta bất hạnh chết rồi, ta nhất định để cho Vương Gia phu quân truy sát ngươi dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển!"
      xong, Bạch Tiểu Thố như gió lốc vọt ra khỏi gian phòng của Phi Hoa Ngọc, vô cùng lo lắng chạy tìm đại phu, lại quên mất Phi Hoa Ngọc vốn chính là đại phu, hơn nữa còn là vị thần y nổi danh khắp thiên hạ.
      hitory thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Sắc thuốc, đốt phòng bếp

      Ở trong vương phủ Bạch Tiểu Thố rối loạn bắt Mạc Thanh mời đại phu tới trị thương cho Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố còn rất nghiêm túc câu.
      "Nếu vết thương này trị sai nửa tấc (1) , tánh mạng vị công tử này liền giữ được!"

      Bạch Tiểu Thố rưng rưng đưa tiễn đại phu, mắt to ướt nhẹp lẳng lặng nhìn mặt Phi Hoa Ngọc tái nhợt nằm giường, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước toát ra vẻ đau lòng.
      Mặc dù nàng rất buồn bực sư phụ thối đối xử với nàng nghiêm chỉnh, có lúc cũng len lén có suy nghĩ xấu xa nguyền rủa chết , nhưng nàng có hi vọng chết!

      may là lần này coi như Hữu Kinh Vô Hiểm¬ (2) , nàng còn chưa hành hạ sư phụ thối chán ghét này đủ đâu .

      "Lữ nương, mời ra ngoài . nương hại sư phụ ta thành ra như vậy, tại khẳng định muốn nhìn thấy nương đâu!" Lung tung lau khô nước mắt khuôn mặt nhắn của mình, Bạch Tiểu Thố khách khí hạ lệnh đuổi khách đối với Lữ Như Yên còn đứng thẳng tắp ở bên.

      Lữ Như Yên mím môi , đôi mắt quyến rũ khẽ híp lại đường, ngay sau đó tiếng động ra ngoài.

      Phi Hoa Ngọc giảo hoạt như vậy, cho dù nàng giải thích với đồ đệ chuyện này phải nàng làm, đồ đệ của cũng tin nàng.

      Đôi mắt hẹp dài của Phi Hoa Ngọc suy yếu híp lại thành đường may, hai bên khóe môi mỏng khẽ nhếch, giọng vô lực "Tiểu Thố nhi . . . . . ."

      đại phu, xuống tay với chính mình đương nhiên là có chừng mực. Mục đích của chính là muốn làm cho Tiểu Thố nhi gấp gáp đau lòng vì thôi.

      Vũ Văn Tinh cái tên tiểu tử đáng ghét đó, đừng mơ tưởng cướp Tiểu Thố nhi từ trong tay !

      "Sư phụ, có phải người rất đau hay ? Có muốn uống nước hay ?" Nhìn thân thể như có chút sức lực nào, trong nháy mắt Bạch Tiểu Thố cảm thấy giống như có bàn tay bắt lấy trái tim của nàng, cho nên nàng lập tức chạy đến trước mặt Phi Hoa Ngọc, quan tâm hỏi han.

      Sắc mặt sư phụ thối tái nhợt như vậy, nhất định là rất đau!

      "Tiểu Thố nhi, vi sư đau, đau chút nào. . . . . ." Phi Hoa Ngọc cố hết sức nâng bàn tay to lên, ngón tay thon dài nhàng xẹt qua lông mi dính lệ của Bạch Tiểu Thố, mím môi lại. gương mặt tuấn tú tái nhợt lên nụ cười nhàn nhạt như ánh sáng ngọc nhu hòa " khóc, nhìn ngươi khóc, vi sư rất đau lòng. . . . . ."

      "Đừng chuyện, sư phụ thối, người tốt nhất nghỉ ngơi , ta sắc thuốc cho người!" Bạch Tiểu Thố quen việc Phi Hoa Ngọc dùng ánh mắt nhu tình như nước để nhìn nàng, cái nhìn đó làm cho cả người nàng được tự nhiên, chỉ muốn mau mau trốn .

      xong, Bạch Tiểu Thố cứng rắn bỏ ngón tay của Phi Hoa Ngọc đặt ở mặt nàng xuống, mắt to né tránh nhìn chung quanh, vội vã nhảy dựng lên rồi chuồn mất.

      "Tiểu Thố nhi, ngươi chạy là nhanh. Aizz, hại vi sư lãng phí vô ích nhiều máu tươi quý báo như vậy, đau lòng quá. . . . . ." Chờ sau khi Bạch Tiểu Thố chạy ra ngoài được lúc, dáng vẻ còn sức sống của Phi Hoa Ngọc lập tức từ giường bật dậy, tà tứ vuốt cái cằm khêu gợi của mình. gương mặt tuấn tú nét mặt buồn bã vừa rồi lại thay bằng vẻ mặt tà ác, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng.

      Tiểu Thố nhi, ngươi có lương tâm, sớm muộn gì vi sư cũng trừng phạt ngươi tốt!

      Bạch Tiểu Thố cũng láo Phi Hoa Ngọc, nàng phòng bếp sắc thuốc cho .

      Tuy trong phòng bếp có nhiều nha hoàn và gã sai vặt làm việc vặt như vậy, nhưng Bạch Tiểu Thố cũng muốn mượn tay người khác.

      phải là sắc thuốc thôi sao? Có cái gì khó!

      Bạch Tiểu Thố nhờ gã sai vặt nhóm lửa giúp nàng, mình cầm cây quạt đứng ở trước tiểu lò đất sét, dùng sức quạt mãnh liệt về phía ánh lửa bên trong lò.

      Những người khác nhìn dáng vẻ Bạch Tiểu Thố ra sức quạt, đều nhịn cười được!

      Vương Phi của bọn bắt đầu quan tâm tới Vương Gia rồi sao? Hôm qua Vương Gia ngẫu nhiên bị cảm, hôm nay vương phi liền tự mình xuống bếp sắc thuốc.

      Chỉ tiếc, những nha hoàn và gã sai vặt này hiểu sai rồi, thuốc này phải cho Vương Gia bọn uống, mà là cho sư phụ thân của Bạch Tiểu Thố uống!

      "Vương phi, nên châm nước rồi, lửa quá lớn, sắc hỏng thuốc!" Thấy trong bình thuốc toát ra khói xanh, bên cạnh tiểu nha hoàn rửa chén tốt bụng nhắc nhở.

      "Cám ơn ngươi, đây là lần đầu tiên ta sắc thuốc, cái gì cũng biết!" Bạch Tiểu Thố cười ngọt ngào với tiểu nha hoàn đó tiếng, sau đó cũng quay đầu lại thuận tay cầm cái bình ở bàn lên, dùng khăn tay mở nắp ấm thuốc ra, đổ hết chất lỏng trong bình vào trong ấm thuốc.

      "Vương phi, đó là rượu Hoa Điêu(3) , phải nước. . . . . ." Tiểu nha hoàn nhìn thấy cái bình trong tay Bạch Tiểu Thố mà bị dọa sợ, lại nhìn thấy nàng rót rượu Hoa Điêu lâu năm vào trong bình thuốc, vội sợ hãi kêu thất thanh.

      Vương Gia thích nghe thấy mùi rượu hoa điêu này nhất!

      Tiểu nha hoàn kêu lên làm Bạch Tiểu Thố phân tâm, toàn bộ chất lỏng màu hổ phách đó đều rót vào trong lò lửa.

      Vốn là ngọn lửa hơi yếu giờ lại cháy rất mãnh liệt, khí nóng xông lên làm Bạch Tiểu Thố lập tức quay đầu lại hét to tiếng.

      "Má ơi, cháy rồi sao!" Bạch Tiểu Thố vội vàng ném chai rượu trong tay ra, cầm khăn lên luống cuống tay chân dập tắt lửa.

      Người ta thường quá vội vàng dễ gây ra sai lầm, quả là sai mà. Bạch Tiểu Thố chỉ bị bỏng tay, còn làm đổ hết tất cả dầu muối tương dấm bàn, thế lửa lập tức cháy lớn ra, giờ có muốn dọn dẹp cũng được nữa.

      đến nửa khắc , cả phòng bếp đều bốc cháy, ánh lửa hừng hực ánh đỏ cả vương phủ, người sặc khói ngày càng nhiều. Vũ Văn Tinh chờ Bạch Tiểu Thố trong vườn hoa cũng bị thu hút chú ý mà sang đây.

      "Mạc Thanh, ngươi xem thử xảy ra chuyện gì!" Vũ Văn Tinh nhanh chóng bước về phía phòng bếp vương phủ , đôi mắt lạnh lẽo như mặc ngọc tràn đầy tức giận nồng đậm.

      Đáng chết, là ai nhóm lửa cẩn thận hả?


      (1). tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ

      (2) Hữu kinh vô hiểm: Nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại có nguy hiểm gì.

      (3) Rượu Hoa điêu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, có từ nhiều ngàn năm và là loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Theo Lâm Ngữ Ðường, ông giải thích hoa điêu tửu cũng chỉ là rượu Thiệu Hưng nhưng là loại rượu mà người ta nấu lên khi sanh đứa con , để sau này khi ta lấy chồng đem ra đãi khách và hoa điêu chỉ để miêu tả những hình vẽ trang trí bình rượu hơn là loại rượu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :