1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Hình như thích rồi!

      Hoàng cung rất lớn, người cũng rất nhiều, nhưng đối với Bạch Tiểu Thố mà , đây là loại hành hạ .

      Tại sao lại là ‘hành hạ ’, chính là bởi vì trong hoàng cung có ai chơi với nàng, tới đâu cũng đều có đám cung nữ thái giám theo, đây quả thực là hành hạ mà.

      Vũ Văn Hiên cưng chiều Bạch Tiểu Thố như bảo bối, nhưng nàng muốn làm con sủng vật bị người nhốt nuôi trong chuồng đâu.

      Vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thố còn cảm thấy rất mới lạ, tràn đầy tò mò vô tận đối với hoàng cung to như vậy, nhưng chờ cho mới mẻ này qua, nàng cảm thấy hoàng cung là nơi buồn chết người, nhàm chán, có chút thú vị nào.

      Nàng suy nghĩ chút, vẫn là ở trong vương phủ tiêu diêu tự tại thích hơn.

      Còn nữa, nữ nhân ở đây đáng sợ, mỗi người nhìn thấy nàng đều giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, ngay cả vị hoàng hậu kia cũng thân thiện với nàng.

      Ai, hoàng cung, nhàm chán!

      "Đứng lại, nơi này là địa bàn của bản Điện Hạ, khi nào đến phiên ngươi vào?" Bạch Tiểu Thố tùy ý loạn, thế nhưng lại vào Đông cung của Vũ Văn Địch, khiến vừa mới ra khỏi cửa chính Đông cung vui quát lớn.

      ngờ con thỏ kia lại là nha đầu xấu xa này biến thành, sớm biết như thế, ngày đó liền giết nàng, chấm dứt hậu hoạn!

      Mấy ngày hôm nay mẫu hậu vui vẻ đều là do nha đầu xấu xa này gây ra, phụ hoàng mê luyến nha đầu này, nàng ta đáng chết!

      " tiến vào cũng vào, cháu hung dữ cái gì mà hung dữ?" Bạch Tiểu Thố cũng rất vui trợn mắt nhìn Vũ Văn Địch cái, quệt miệng, kéo làn váy sải bước dài ra phía cửa chính Đông cung, trong đôi mắt to tròn tràn đầy phục.

      Cháu Thái tử hung dữ, nàng mới cần chơi đùa với !

      "Nha đầu thối, ngươi đứng lại cho bản Điện Hạ, bản Điện Hạ cho phép ngươi lúc nào hả?" Vũ Văn Địch thấy Bạch Tiểu Thố sảng khoái quay đầu rời , trong lòng lại thoải mái, vội đuổi lên phía trước ngăn cản đường của nàng, chau mày vui .

      "Cháu thái tử, cháu muốn thế nào?" Đến lúc này Bạch Tiểu Thố cũng phát hỏa, hai tay chống nạnh cách hung ác, hung thần ác sát rống to: "Đừng cố tình gây như đứa con nít thế được ? Con nít cũng ngây thơ như thế."

      Tiểu hài đồng (thiếu niên) mười sáu mười bảy tuổi là ấu trĩ nhất!

      "Nha đầu thối, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết sao?" Bị Bạch Tiểu Thố như thế, gương mặt ngây thơ của Vũ Văn Địch lập tức đen thui, hung hăng nắm bả vai Bạch Tiểu Thố giận dữ hét, "Ngươi mới ấu trĩ, nha đầu thối!"

      "Buông tay, cái tên tiểu tử thối này!" Bạch Tiểu Thố là người thích chịu thua, nếu Vũ Văn Địch khiến nàng cho đau, nàng cũng muốn cho đối phương cảm thấy dễ chịu.

      Lúc này, Bạch Tiểu Thố rất chua ngoa kéo tóc giả đội ở đầu Vũ Văn Địch xuống, hết sức tức giận kéo lỗ tai của để tính sổ.

      Tểu tử thối đáng chết, ngươi muốn sống rồi !

      Vũ Văn Địch đau đến kêu “Ui da. . .”, cũng xuống tay bắt đầu phản công.

      Nha đầu thối đáng chết, ngờ ngươi quả thực lợi hại như vậy!

      Hai người kẻ túm, người kéo ở cửa chính Đông Cung, ai nhường ai, làm cho những cung nữ thái giám qua chứng kiến phải bật cười.

      "Cứu mạng với, cháu Thái tử giết người!" Vũ Văn Địch dù sao cũng là người tập võ, Bạch Tiểu Thố phải đối thủ của , hai người hỗn chiến đến gần cuối, hai tay Vũ Văn Địch rất ác liệt làm nhiều việc cùng lúc dùng sức nắm phần thịt phình lên ở gò má của Bạch Tiểu Thố, đau đến mức nàng phải sử dụng đòn sát thủ: ‘thét chói tai’.

      Tểu tử thối đáng chết, biết là phải thương hương tiếc ngọc à, nàng rất đau!

      "Nha đầu thối, ngươi cứ việc kêu , cho dù ngươi kêu đến rách cổ họng, cũng có ai tới cứu ngươi đâu!" Vũ Văn Địch dương dương tự đắc nhướn lông mày lên, gương mặt ngây thơ vặn vẹo thành đoàn, : "Ngươi mê hoặc phụ hoàng của ta làm cái gì, có phải Cửu vương thúc bảo ngươi làm như thế ?"

      Trong lòng Vũ Văn Địch thoải mái, có chỗ nào tốt, Bạch Tiểu Thố vì sao chỉ thích Cửu vương thúc và phụ hoàng , tại sao bản thân lại bị nàng chê?

      " Tểu tử thối, buông tay! Ta nghe hiểu ngươi cái gì!" Bạch Tiểu Thố dùng hết sức bú sữa mẹ mới tránh thoát được ma chưởng của Vũ Văn Địch, lộ ra khuôn mặt tức giận đỏ ửng, cắn răng nổi giận mắng, "Người điên này, ta để ý đến ngươi, Hừ!"

      xong, Bạch Tiểu Thố đạp bước chân nặng nề ra khỏi Đông cung, bởi vì quá mức tức giận mà lao thẳng về phía trước .

      "Bạch Tiểu Thố, vì sao lần nào ngươi cũng đều đâm vào người Bổn vương thế!" Cũng bởi vì như thế, Bạch Tiểu Thố đụng thẳng vào Vũ Văn Tinh tiến cung, mắt to nhất thời trừng mắt .

      tức giận đè nén mấy ngày nay của Vũ Văn Tinh khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thố muốn bộc phát toàn bộ, nhanh như gió giữ lấy cánh tay của nàng lại, muốn mở miệng mắng to, nhưng khi nhìn thấy vết nhéo đỏ ửng mặt nàng, đột nhiên ngừng lại, tức giận ngập trời biến thành câu vô cùng cứng ngắc.

      "Ai làm?"

      Có hoàng huynh che chở cho nàng, còn ai dám làm nàng bị thương!

      "Vương Gia phu quân, hu hu. . . . . ." Bạch Tiểu Thố mấy ngày rồi nhìn thấy Vũ Văn Tinh, hôm nay gặp mặt, phát mình cực kỳ nhớ .

      Mặc dù giọng của Vũ Văn Tinh rất cứng rắn, nhưng Bạch Tiểu Thố vẫn cảm thấy đó là quan tâm nàng.

      Bạch Tiểu Thố uất ức nhào đầu vào trong ngực Vũ Văn Tinh, cái đầu cọ cọ trong ngực vị Vương gia nào đó, đặc biệt nịnh nọt mà , "Vương Gia phu quân, hoàng cung này chơi vui, chàng dẫn ta trở về !"

      Hoàng đế đại thúc đối với nàng vô cùng tốt, nhưng nàng có quen ở hoàng cung, cái tên Vương gia biến thái này mặc dù đối với nàng rất hung dữ, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn rất quan tâm nàng.

      Nàng hình như có chút thích , tuy chỉ có chút như vậy thôi. . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Thái tử gặp phải xui xẻo lớn rồi.

      Về việc tình cảm của Bạch Tiểu Thố có chút biến đổi, Vũ Văn Tinh hoàn toàn nhận ra được, tất cả lực chú ý của đều đặt vấn đề Bạch Tiểu Thố bị ai khi dễ.

      Buồn cười! Bạch Tiểu Thố con thỏ ngu xuẩn này còn chưa tới phiên bị người khác bắt nạt đâu!

      "Bạch Tiểu Thố, là ai làm? cho Bổn vương biết, Bổn vương báo thù cho ngươi!" Vũ Văn Tinh cứng nhắc đưa tay xoa khuôn mặt nhắn bị thương của Bạch Tiểu Thố, bên trong mắt phượng như ngọc đen tự chủ toát ra chút đau lòng.

      "Vương Gia phu quân, chàng đối với ta tốt!" Bạch Tiểu Thố rất hưởng thụ cảm giác mát lạnh khi được bàn tay Vũ Văn Tinh xoa , khẽ nheo mắt, giống như con mèo đáng làm nũng mà hơi vểnh môi lên, mắt sáng ngời "Là cháu thái tử của chàng khi dễ ta, chàng báo thù giúp ta !"

      NGAO...OOO, cái tên Vương Gia biến thái này ra cũng tệ lắm, ô ô, giờ phút này nàng bị làm cho cảm động a!

      "Tại sao lại là tiểu tử đó?" Nghe vậy, mắt Vũ Văn Tinh hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh có chút tà khí " biết tốt xấu!"

      Bạch Tiểu Thố là vương thẩm của cũng dám khi dễ, tiểu tử kia là ăn gan hùm mật báo đúng ?

      Ngay sau đó, Vũ Văn Tinh vung tay áo lên, lôi kéo Bạch Tiểu Thố còn ngây ngốc về phía đông cung.

      "Cửu vương thúc, thúc. . . . . . Vì sao thúc lại tới đây?" Thấy Cửu vương thúc nổi giận đùng đùng bước vào cửa chính đông cung, Vũ Văn Địch nhất thời có chút kích động muốn tông cửa chạy.

      Cũng khó trách được , lần trước Vũ Văn Tinh cạo trọc đầu của , trong lòng bị ám ảnh, tự nhiên sợ Cửu vương thúc lại tâm tình bất định như vậy.

      "Bổn vương thể tới Đông cung của cháu sao?" Vũ Văn Tinh liếc qua bộ dạng cố giả vờ trấn định của Vũ Văn Địch, khinh thường "Vừa rồi có phải cháu mới khi dễ nàng phải , hử?" chữ "hử" cuối cùng kia giọng điệu như được nâng lên mấy lần, làm người ta nghe vào có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

      Cửu vương thúc tức giận, xem ra lại gặp phải xui xẻo rồi!

      Vũ Văn Địch ở trong lòng ngừng kêu rên, đồng thời hung hăng trừng mắt liếc Bạch Tiểu Thố kẻ ác cáo trạng kia, ngẩng cao đầu, cam lòng mà hô lớn với Vũ Văn Tinh "Cửu vương thúc, cháu có khi dễ nàng ta!"

      nào có khi dễ cái nha đầu thối này, ràng là nha đầu thối này khi dễ có!

      Nha đầu thối đáng chết, lại dám kéo Cửu vương thúc đến đây để giáo huấn , đúng là cực kỳ đáng ghét!

      "Ngươi láo!" Bạch Tiểu Thố có Vũ Văn Tinh làm chỗ dựa cho nàng, lá gan lớn hơn "Vương Gia phu quân, tiểu tử này bóp mặt của ta, làm cho ta rất đau!"

      Hừ hừ, dám ức hiếp nàng, nàng liền cho nhìn thấy chút màu sắc, dù sao có Vương Gia phu quân ở đây, tiểu tử này có thể làm gì nàng!

      "Vũ Văn Địch, cháu khi dễ nàng, đó chính là làm khó dễ bổn vương!" Sắc mặt bình tĩnh của Vũ Văn Tinh tràn đầy tức giận, môi mỏng lãnh khốc khẽ mở "Cởi quần áo!"

      "Hả?" Vũ Văn địch hoàn toàn sửng sốt, miệng mở lớn đủ để nhét quả trứng gà.

      Vì sao Cửu vương thúc bắt cởi quần áo ? Chẳng lẽ . . . . . .

      Vũ Văn Địch càng nghĩ càng khủng hoảng, theo bản năng lôi kéo vạt áo, trong nháy mắt gương mặt trẻ con của biến thành màu đất.

      Chẳng lẽ Cửu vương thúc muốn. . . . . .

      Vũ Văn Địch từng nghe chút tin đồn, tin đồn Cửu vương thúc thích nữ sắc. Còn có tin đồn có quan viên đưa cho Cửu vương thúc mấy nam sủng, Cửu vương thúc cũng bỏ sót mà lưu lại hết trong vương phủ. . . . . .

      Đồng thời Bạch Tiểu Thố cũng bị những lời này của Vũ Văn Tinh làm cho hôn mê rồi, hiểu tại sao Vũ Văn Tinh lại bắt Vũ Văn Địch phải cởi quần áo.

      Bất quá, giống như lập tức có kịch vui để xem nha!

      Bạch Tiểu Thố che cái miệng nhắn "hắc hắc" cười gian, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Vũ Văn Địch đứng trước mặt Vũ Văn Tinh, dù tức giận nhưng lại dám gì, trong lòng của nàng càng thêm sảng khoái.

      Hừ, cho ngươi khi dễ ta này, phải gặp báo ứng rồi sao!

      "Bổn vương thích lặp lại lời , Vũ Văn Địch, cháu cởi hay cởi?" Vũ Văn Tinh nhịn được mà nhíu mày lại, mắt phượng như ngọc đen hung ác liếc sang cháu mình, tà nịnh mở miệng , "Nếu như cháu cởi, Bổn vương tới giúp cháu!"

      Tiểu tử này nên được hung hăng giáo huấn lần rồi!

      "Cửu vương thúc, thúc đừng động. . . . . . aizz, để cháu tự cởi. . . . . ." Vũ Văn Tinh khí thế cường đại, Vũ Văn Địch dám lỗ mãng, dưới tầm mắt trầm lãnh lẽo của Vương thúc, đôi tay run rẩy cởi áo ngoài của mình, sau đó là trung y, áo lót. . . . . . Cuối cùng cởi ra hết chỉ còn lại cái quần cộc.

      "Cửu vương thúc, đến tột cùng thúc muốn làm cái gì?" Vũ Văn Địch dùng đôi tay ôm chặt nửa người xích lõa của mình, cắn cánh môi đến trắng bệch, cơ hồ muốn khóc.

      Nếu Cửu vương thúc nghĩ như vậy, nên làm thế nào đây!

      "Vương Gia phu quân, chàng muốn giáo huấn tiểu tử thúi này thế nào?" Bạch Tiểu Thố liếc nhìn Vũ Văn Địch cởi hết quần áo, hăng hái bừng bừng, xoay đầu lại, cặp mắt sáng lên nhìn Vũ Văn Tinh.

      Phương pháp chỉnh người của tên Vương Gia biến thái này bình thường cũng rất biến thái rồi, nàng rất mong đợi nhìn tiểu tử thúi này bị chỉnh đến chết luôn, ha ha!

      "Hừ!" từ trong lỗ mũi Vũ Văn Tinh phát ra tiếng "hừ" khinh thường nhất, cười lạnh "Vũ Văn Địch, Bổn vương muốn tổ ong cái cây kia, cháu hái xuống cho Bổn vương !"

      Ngón tay thon dài tùy tiện chỉ cái, nghe thấy cầu của Vũ Văn Tinh, dọa cho Vũ Văn Địch thiếu chút nữa té xỉu.

      Cửu vương thúc. . . . . . Thúc. . . . . . Thúc quá độc ác, tại sao để cho cởi hết y phục rồi hái cái đó. . . . . . Đồ!

      "Vương Gia phu quân. . . . . . Cái này . . . . . ." Bạch Tiểu Thố trợn tròn mắt, muốn van nài thay Vũ Văn Địch, lại bị ánh mắt độc ác của Vũ Văn Tinh trừng nàng, làm nàng phải nuốt những lời muốn trở về trong bụng.

      Biến thái a biến thái, là quá biến thái rồi !

      Cháu thái tử, cháu bớt đau buồn , lần này ta giúp được cháu đâu!

      "Cửu vương thúc. . . . . . Có thể cần. . . . . hay ." Vũ Văn Địch hai chân run lên, khóc ra nước mắt, ôm lấy bắp đùi Vũ Văn Tinh kêu rên, "Cháu sai lầm rồi, Cửu vương thúc. . . . . ."

      "Bổn vương muốn, cháu có thể sao?" Đối với Vũ Văn Địch khổ sở cầu xin tha thứ, Vũ Văn Tinh thờ ơ, hơi híp mắt lại, lạnh lùng "Nếu cháu , cháu cũng đừng oán Bổn vương đốt tất cả bí tịch võ công của cháu!"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Con thỏ ngu xuẩn, phiền chết rồi!

      chứng minh, có thể đắc tội với bất cứ ai nhưng đừng dại dột mà đắc tội với Vũ Văn Tinh, cái tên Vương Gia biến thái này, nếu bị chỉnh thê thảm!

      Vũ Văn Địch thích nhất chính là những bí tịch tuyệt thế võ công mà biết vơ vét được từ chỗ nào. Đó chính là bảo bối của . vậy mà Vũ Văn Tinh lấy chúng để uy hiếp , đó là đánh trúng ngay xương sườn mềm của rồi, có thể ngoan ngoãn lấy tổ ong mật xuống sao?

      Dĩ nhiên, chuyện này phải người nào cũng có thể làm được? Thân thể trần truồng của Vũ Văn Địch vừa đụng vào tổ ong cái, bản thân liền gặp phải xui xẻo lớn. Toàn thân thiếu chút nữa có chỗ nào biến thành tổ ong, ngay cả cái đầu trống trơn của cũng có thêm nhiều cái nốt lớn hồng hồng.

      Bạch Tiểu Thố tay ôm lấy cánh tay của Vũ Văn Tinh, tay che cái miệng của mình muốn cười lại dám cười, đôi mắt to sùng bái nhìn Vũ Văn Tinh.

      Oa oa, Vương Gia phu quân là lợi hại, tiểu tử này bị giáo huấn đến như vậy, mà tiếng cũng dám phát ra, tên Vương Gia biến thái này khí thế quả nhiên rất cường đại!

      "Vũ Văn Địch, hôm nay bản vương chỉ giáo huấn cháu bài học nho . Nếu cháu còn dám khi dễ Bạch Tiểu Thố, Bổn vương nhất định tha cho cháu, cháu biết chưa?" Vũ Văn Tinh hơi híp mắt lại, thanh lãnh khốc, để ý chút tình thân nào.

      Vũ Văn Địch rưng rưng gật đầu, trong lòng lại đổ toàn bộ khoản nợ này lên đầu của Bạch Tiểu Thố.

      Nha đầu thối đáng chết này, ngươi làm cho Cửu vương thúc dạy dỗ ta phen, thù này Bản Điện Hạ nhớ kỹ, về sau ta từ từ tính sổ với ngươi!

      "Cháu thái tử à, đây là y phục của cháu, cháu cứ từ từ mà mặc" Tâm địa Bạch Tiểu Thố vẫn còn rất lương thiện, nhặt y phục đất lên rồi trả lại cho Vũ Văn Địch, cái miệng nhắn hơi vểnh lên, chọc cho Vũ Văn Địch càng tức giận hơn, càng thèm tốn hơi thừa lời với nàng nữa.

      "Ngươi cần phải giả bộ tốt bụng, hừ!" Vũ Văn Địch hung hăng đoạt lấy y phục của mình từ trong tay Bạch Tiểu Thố, tức giận trực tiếp trở về Đông cung.

      Bạch Tiểu Thố nhìn bóng dáng bi phẫn của Vũ Văn Địch xa, hiểu mình chọc khi nào?

      Tiểu tử kia biết tốt xấu, đáng đời!

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vũ Văn Địch xa lúc lâu, trong lòng lại thoải mái, lời tức giận được phát ra từ trong kẽ răng.

      Nữ nhân đáng chết này, chẳng lẽ coi như tồn tại sao?

      "Đến!" Bạch Tiểu Thố lập tức phản xạ có điều kiện mà xoay người, chạy đến bên người Vũ Văn Tinh. Nhìn sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Tinh, sợ chết mà le lưỡi phấn hồng của mình ra.

      "Vương Gia phu quân đừng tức giận, tức giận rất nhanh già, già rồi liền đẹp trai nữa, đẹp trai có nữ nhân nào thích chàng đâu . . . . . ."

      Bạch Tiểu Thố bỉu môi lảm nhảm, hoàn toàn cảm giác núi lửa của Vũ Văn Tinh sắp bộc phát.

      "Bạch Tiểu Thố đáng chết, ngươi câm miệng lại cho bổn vương!” trán Vũ Văn Tinh gân xanh nổi lên, bàn tay ở trong ống tay áo nắm chặt thành quả đấm bắt đầu rục rịch.

      Nữ nhân này ầm ỷ muốn chết..., muốn. . . . . .

      "Được rồi, được rồi, ta nữa. . . . . ." Bạch Tiểu Thố cũng rất có tính tự giác, người Vũ Văn Tinh giống như mây đen che đỉnh núi rồi, nàng làm gì còn dám chọc giận chứ?

      Giẫm giẫm chân , bĩu cái miệng nhắn lên. Bạch Tiểu Thố lại lặp lại chiêu cũ, nhào vào trong ngực Vũ Văn Tinh , dùng cái đầu đáng của nàng ngừng cọ. thanh ủy khuất tinh tế, làm người ta thương tâm "Vương Gia phu quân, trong hoàng cung này làm người ta buồn muốn chết. Ta muốn ở lại chỗ này nữa, chàng dẫn ta trở về vương phủ !"

      Hắc hắc, nàng chỉ cần nũng nịu chút với cái tên Vương Gia biến thái này, nàng muốn cái gì cũng đáp ứng thôi!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn chết sao?" Vũ Văn Tinh cứng đờ chịu đựng cảm giác Bạch Tiểu Thố cọ xát người của , gương mặt tuấn tú trở nên càng đen hơn.

      Nếu liều lĩnh mang con thỏ ngu xuẩn này về vương phủ, hoàng huynh rất có thể bỏ qua cho . Mấy ngày nay, tin đồn trong cung cũng nghe ít!

      Con thỏ ngu xuẩn này lại dám ngủ long sàng với hoàng huynh, nàng đây là muốn tức chết mà!

      "Chính vì muốn chết, ta mới muốn rời khỏi hoàng cung này. Nữ nhân nơi này quá đáng sợ, Vương Gia phu quân chàng dẫn ta trở về được !" Bạch Tiểu Thố chớp chớp đôi mắt to đầy hoang mang, hiểu lời này của Vũ Văn Tinh là có ý gì? Nhưng nàng vẫn ra lý do mình nhất định phải trở về vương phủ "Hoàng đế đại thúc có quá nhiều nữ nhân, họ đều tới gây phiền toái cho ta, ta sắp bị họ phiền chết rồi!"

      Những nữ nhân kia rất đáng ghét, mỗi ngày đều đúng giờ tìm nàng để gây gổ, phiền chết nàng rồi !

      "Bạch Tiểu Thố, đây là ngươi tự làm tự chịu, có liên quan gì tới Bổn vương?" Vũ Văn Tinh quên được ánh mắt Bạch Tiểu Thố lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Hiên, hiểu sao trong lòng nổi lên cỗ chua xót, dùng sức đẩy Bạch Tiểu Thố ra, mặt mày khó chịu xuống bậc thang.

      Chuyện như vậy cần gì tới giải quyết? Nếu nàng có bản lãnh, phải tới chỗ hoàng huynh cáo trạng!

      "Vương Gia phu quân, sao chàng lại như vậy!" Thấy thế, Bạch Tiểu Thố kiên nhẫn đuổi theo, đáng thương mà lôi kéo ống tay áo Vũ Văn Tinh , "Chàng thể quan tâm người ta, Vương Gia phu quân!"

      Hừ, muốn bỏ mặc nàng sao, có cửa đâu!

      "Bạch Tiểu Thố, đừng làm cho Bổn vương tức giận!" Vũ Văn tinh tức giận , đoạt lại ống tay áo rồi sải bước rời .

      cần con thỏ ngu xuẩn này nữa, là phiền!

      "Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố nổi giận, chạy lấy đà rồi lập tức nhảy lên sau lưng của Vũ Văn Tinh. Đôi tay giữ chặt cổ của Vương Gia chịu buông tay, Bạch Tiểu Thố vểnh cái miệng nhắn lên cao, khó chịu "Chàng quá hẹp hòi rồi, ta chỉ ở đây chơi với Hoàng đế đại thúc mấy ngày. Có thế mà chàng tức giận rồi, chàng. . . . . ."

      Bạch Tiểu Thố ngừng lải nhải quở trách Vũ Văn Tinh bụng dạ hẹp hòi, vị Vương Gia bị quở trách khóe miệng co giật, suýt nữa buông tay làm cho Bạch Tiểu Thố từ lưng té xuống đất.

      Con thỏ ngu xuẩn này ầm ỹ muốn chết...!

      "Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Vũ Văn Tinh thể nhịn được nữa, liền rống lên ba tiếng “câm miệng”, có thể thấy được cực kỳ tức giận đến nỗi thể nào kiềm chế được.

      "Nếu ngươi còn ầm ỹ, Bổn vương trực tiếp cắt đầu lưỡi của ngươi!" Vũ Văn Tinh ném được Bạch Tiểu Thố lưng xuống, chỉ có thể chấp nhận mà cõng Bạch Tiểu Thố ra khỏi hoàng cung.

      Sau đó, Bạch Tiểu Thố rất thức thời mà ngậm miệng lại, ầm ỹ náo loạn.

      Ai ai ai, tên Vương Gia biến thái này nổi giận rồi!

      Dọc theo đường , những cung nữ thái giám ngang qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ. Bạch Tiểu Thố nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn được nữa thuận miệng hỏi câu.

      "Vương Gia phu quân, bọn họ đều nhìn cái gì vậy?"

      Lúc này, Vũ Văn Tinh thèm rống lên với Bạch Tiểu Thố nữa, mà dứt khoát đặt Bạch Tiểu Thố xuống đất, gương mặt tuấn tú đen như mực, tức giận thở hổn hển.

      Đáng chết, muốn giết người!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Sư phụ từ trời rơi xuống.

      Người Vũ Văn Tinh muốn giết phải là ai khác, mà chính là Bạch Tiểu Thố, bởi vì Bạch Tiểu Thố làm mất hết thể diện rồi.

      Nên nhớ đường đường là Vương Gia, có khi nào phải cõng nữ nhân lưng chưa? Huống chi nữ nhân này còn quan hệ mờ ám với Hoàng đế.

      "Ai , Vương Gia phu quân, chàng làm ta té rồi nè!" Cái mông của Bạch Tiểu Thố té xuống đất làm nàng đau muốn chết, khuôn mặt nhắn xinh đẹp trong nháy mắt nhăn thành mặt khổ qua.

      Biến thái a biến thái, cho dù muốn ném nàng xuống, cũng phải với nàng trước tiếng chứ, thể ném liền ném nha!

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cảnh cáo ngươi. Nếu muốn xuất cung tự mình trở về, Bổn vương tuyệt đối cõng ngươi trở về!" Mặt Vũ Văn Tinh đen như đáy nồi, thanh lớn đến nỗi mười dặm xung quanh đều nghe thấy.

      Con thỏ ngu xuẩn này, chưa từng mất thể diện như thế!

      "Vương Gia phu quân, chàng thảm rồi!" Bạch Tiểu Thố vui bĩu môi, xoa cái mông bị ngã đau rồi đứng lên, " cõng cõng, chàng chỉ cần là được rồi, làm gì phải ném ta chứ!"

      Thiệt là, cú ngã này làm nàng đau muốn chết, cái mông cũng ngã thành bốn cánh hoa rồi!

      Vũ Văn Tinh im lặng, cảm giác nếu còn chuyện với Bạch Tiểu Thố nữa, nhất định bị nàng làm cho tức chết!

      Vì vậy, đỉnh đầu bốc khói của vị Vương Gia nào đó muốn nổ tung rồi, mặc kệ Bạch Tiểu Thố ở phía sau đuổi theo thế nào? Kêu thế nào? Vũ Văn Tinh cũng chịu dừng lại.

      Hai người cứ như vậy, ngươi truy ta đuổi mà ra khỏi hoàng cung. Thế cho nên có người đứng cửa thành, mà bọn họ ai cũng nhìn thấy.

      "Vương Gia phu quân, chàng chờ ta chút, ta nổi nữa rồi!" Lúc về tới trước cửa vương phủ, rốt cuộc chân của Bạch Tiểu Thố cũng mềm nhũn, ngồi ở cửa đại môn muốn nữa.

      Tên Vương Gia Biến thái này chút lương tâm mà. Cư nhiên để nàng bộ từ hoàng cung trở về vương phủ, còn ngồi xe ngựa trở về, đúng là rất có lương tâm mà!

      "Vương phi, người cuối cùng cũng trở lại!" Mạc Thanh nhìn thấy Bạch Tiểu Thố ngồi cạnh cửa trong lòng xúc động lâu, hai hàng lệ nóng thiếu chút nữa cũng chảy xuống.

      Hai ngày nay Vương phi có ở đây, Vương Gia nhà bọn họ trở nên rất bình thường!

      "Mạc Thanh, Vương Gia nhà ngươi phải là người mà!" Mượn lực đỡ từ Mạc Thanh, hai chân Bạch Tiểu Thố cuối cùng cũng run rẩy mà đứng lên được, phần lớn sức nặng toàn thân đều đặt ở người của Mạc Thanh, nhưng vẫn quên lảm nhảm, trách móc Vũ Văn Tinh phải là người.

      Tên khốn kiếp đáng chết, để cho nàng đường xa như vậy, hai chân của nàng gần như muốn phế luôn rồi !

      "Vương phi. . . . . . Ách. . . . . . Lời này thể lung tung, nếu để cho Vương Gia nghe được. . . . . ." Mạc Thanh làm hết phận giúp đỡ Bạch Tiểu Thố chân vẫn còn mềm nhũn vào nhà. Thấy sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực theo sát ở phía sau, lời nhắc nhở còn chưa hết, liền vội vã nuốt vào trong bụng.

      Sao sắc mặt của Vương Gia nhà bọn họ so với trước khi ra cửa còn khó coi hơn vậy?

      "Mạc Thanh, ngươi yên tâm , nghe thấy đâu!" Bạch Tiểu Thố căn bản còn biết Vũ Văn Tinh đứng phía sau nàng, dùng ánh mắt hung ác của nhìn nàng chằm chằm, vẫn hăng say như cũ "Vương gia nhà ngươi là tên đại biến thái siêu cấp. Tên biến thái này nhận mình đứng thứ hai ai dám nhận đứng thứ nhất đâu. quả thực là tên đại biến thái vô địch vũ trụ mà..."

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi mắng bổn vương đủ chưa?" Vũ Văn Tinh nhịn xuống cơn tức giận, cũng muốn thử nghe hết lời oán trách của Bạch Tiểu Thố, mắt phượng như ngọc đen tràn đầy ánh lửa nguy hiểm "Hình như ngươi mắng rất vui vẻ, có muốn tiếp tục mắng hay ?"

      Con thỏ ngu xuẩn này mượn gan trời mà, dám chửi , còn ngừng chửi rủa, quá càn rỡ rồi!

      "Vương Gia phu quân, chàng. . . . . . Làm sao chàng nhanh như vậy, liền từ xe ngựa xuống rồi hả?" Nghe được thanh lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh, gáy Bạch Tiểu Thố có cảm giác chợt lạnh, hình như nàng sắp gặp xui xẻo rồi!

      Ông trời ơi , nàng cùng lắm cũng là quở trách vài câu thôi. Tại sao lần nào cũng bị cái tên Vương Gia biến thái này bắt tại trận hả?

      Hu hu, nàng cũng quá xui xẻo rồi!

      "Vương Gia phu quân, ta vào trước đây, chàng và Mạc Thanh cứ chuyện với nhau ha” Bạch Tiểu Thố chột dạ le lưỡi màu hồng nhạt ra, vốn là thân thể còn hơi sức, vào thời khắc này thần thái lại tỏa sáng, phải gọi là chạy còn nhanh hơn thỏ.

      "Vương Gia, ngài đừng trách vương phi, là do bản thân ngài chịu chăm sóc vương phi thôi!" Mạc Thanh lớn mật cười “xì” tiếng, rồi sau đó nghĩ tới cái gì, muốn mở miệng chánh , lại bị tiếng kêu cực kỳ thê thảm của người khác cắt đứt.

      "Sư phụ thối, người muốn đè chết con hả? Còn nhanh đứng lên!" Bạch Tiểu Thố hiểu làm sao lại có vật khổng lồ từ trời rơi xuống, mà cái vật khổng lồ này hoàn hảo có té chết, mà lại đập trúng nàng, thiếu chút nữa đập cho nàng chết tươi luôn rồi!

      Chờ mắt nổ đom đóm của Bạch Tiểu Thố rốt cuộc thấy ràng người đập trúng nàng là ai, nàng quả quyết nổi giận.

      Sư phụ thối, sư phụ nát, dám bán đứng nàng, giờ còn mặt mũi mà quay trở lại hả!

      "Tiểu Thố nhi, con làm vi sư đau lòng quá, gặp vi sư lâu như vậy, con nhớ vi sư chút nào sao?" Phi Hoa Ngọc chầm chập mà bò dậy từ người của Bạch Tiểu Thố, nhân tiện sửa sang lại cái áo hoa lệ dù mặc hay mặc cũng có gì khác nhau của . gương mặt phong lưu tuấn dật vẫn như cũ treo nụ cười muốn ăn đòn mà Bạch Tiểu Thố rất quen thuộc.

      Ai nha nha, sao tiểu thố nhi hỏa khí lại lớn như vậy, chẳng lẽ Vũ Văn Tinh có thỏa mãn nàng tốt sao?

      " nhớ, nhớ, nhớ chút nào!" Bạch Tiểu Thố bị đau bò dậy, nổi trận lôi đình rống giận với Phi Hoa Ngọc "Ta ước gì người chết luôn , sư phụ thối!"

      có tình người, thấy tiền là sáng mắt, nàng muốn sư phụ thối như vậy làm gì hả?

      "Tiểu Thố nhi, con thích ngược lòng mình nhất, nhớ vi sư chính là rất nhớ vi sư, đúng ?" Phi Hoa Ngọc che miệng cười tà, đôi mắt xinh đẹp có thể ra nước "Đến, cho vi sư ôm cái nào, vi sư rất nhớ con nha!"
      Nhớ đến trà nhớ cơm nghĩ, rất đau khổ đó!

      Phi Hoa Ngọc nhào tới, muốn ôm Bạch Tiểu Thố. Vậy mà đột nhiên lóe ra bóng người , chặn lại ác lang Phi Hoa Ngọc nhào tới.

      Kết quả, Phi Hoa Ngọc mạnh mẽ ôm lấy Vũ Văn Tinh, người có sắc mặt cực kỳ u. . . . . .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Sư phụ là người xấu xa.

      Bốn mắt nhìn nhau! Ách. . . . . . Cảnh tượng này là có hơi quỷ dị chút.

      "Ai nha, Cửu vương gia cần gì nóng lòng như thế chứ. Chờ tại hà ôm con thỏ thân ái xong rồi quay lại ôm ngài cũng chưa muộn mà. Vì sao ngài phải cố tình miễn cưỡng như vậy? Tại hạ có thói quen ôm nam nhân đâu!" Phi Hoa Ngọc cười tà mỵ từ từ buông lỏng ra hai cánh tay ra, vừa khoa múa lung tung trước mặt Vũ Văn Tinh vừa híp mắt nhìn như vô cùng chân thành. Kì thực lại là xảo trá vô địch!

      Chậc! Vũ Văn Tinh che chở cho con thỏ như vậy chứng tỏ quan hệ hề tầm thường nhá!

      "Bổn vương cũng có thói quen ôm nam nhân!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh đen lại, lạnh lùng liếc Phi Hoa Ngọc cái, khinh thường , " trở lại, vậy chuyện làm xong chưa?"

      Cái tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét này! Nếu như mang thuốc dẫn về, mình sai người người băm ra vất cho chó ăn!

      Vũ Văn Tinh càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt với cái tên Phi Hoa Ngọc cà lơ phất phơ này. Về phần vì sao vừa mắt ngay cả chính cũng biết, chỉ cảm thấy sau khi để cho đối phương ôm Bạch Tiểu Thố, vô cùng tức giận!

      "Cửu vương gia cần tỏ ra xa lạ như vậy. Ngài sắp thành nữ tế* của tại hạ rồi, tại hạ giúp ngài giúp ai đây?" Phi Hoa Ngọc cười lưu manh, lắc mình cái lại muốn ôm Bạch Tiểu Thố trợn tròn mắt đứng ngây ngốc. (*nữ tế= con rể, còn vì sao vẫn để là ‘nữ tế’ bởi vì đồ nhi quý cũng giống như con vậy nên cứ coi luôn là ‘con rể’ thôi)

      "Con thỏ thân ái, để vi sư ôm con cái nào. Vi sư rất nhớ con!" Con mắt Phi Hoa Ngọc quyến rũ, giọng nhu tình như nước, thề ôm được Bạch Tiểu Thố là nhất định bỏ qua.

      Con thỏ ngoan! Chạy cái gì mà chạy chứ? Vi sư cũng phải là sói, ăn con mà!

      " cho sư phụ thối ôm ta!" Bạch Tiểu Thố chu cái miệng nhắn lên . Lúc nhìn thấy cánh tay Phi Hoa Ngọc đưa về phía mình, lập tức nàng liền lấy tốc độ nhanh nhất nhảy ra sau lưng Vũ Văn Tinh, biến vị Vương gia nào đó trở thành tấm khiên thịt người có ích nhất, "Vương gia phu quân, bắt nạt ta, chàng thay ta dọn dẹp người sư phụ thối nên thân này !"

      Hừ, sư phụ thối biết xấu hổ. Đúng là biết xấu hổ mới nghĩ muốn ôm nàng. Đừng có cửa, ngay cả khe hở cửa sổ cũng cho luôn!

      Hơn nửa đầu của Bạch Tiểu Thố lộ ra ở sau lưng Vũ Văn Tinh, vui chu miệng hét lên.

      Dù sao người này cũng phải là sư phụ của nàng. Cho dù bị Vương gia biến thái dạy dỗ chút nàng cũng đau lòng đâu, Hừ!

      "Ai nha nha, con thỏ , con có lương tâm quá đó!" Phi Hoa Ngọc giả bộ giống như bị đả kích chán chường, mặt mày tinh tế cũng ủy khuất nhăn thành khối, "Có phu quân liền quên sư phụ. Con là đồ thỏ hư có lương tâm. Vi sư đau lòng. . . . . ."

      mới ở đây thời gian ngắn thôi mà con thỏ thuần lương bị Vũ Văn Tinh làm cho hư rồi. Chuyện này chấp nhận được!

      Đồ đệ dạy dỗ sư phụ, đó là khi sư diệt tổ, là rất bất kính, huống đồ đệ tử thân ái lại kêu người ngoài giáo huấn sư phụ của mình vậy càng là đại đại đại đại bất kính!

      Con thỏ , con đáng đánh. Vi sư muốn đánh cái mông của con trận!

      Bạch Tiểu Thố làm sao mà biết được tâm địa gian giảo này của Phi Hoa Ngọc. Nàng chỉ mở mắt to nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, thu mọi cử động của vào trong mắt. Nàng có cảm giác sư phụ thối của mình . . . . . . Ừ, rất đáng đánh đòn!

      đúng, là cực kỳ đáng đánh đòn!

      Lớn tuổi rồi mà lại bán trẻ là đáng xấu hổ, lão nhân gia sư phụ người biết ?

      "Phi Hoa Ngọc, đừng ở trước mặt Bổn vương cố làm ra vẻ. Bổn vương cũng phải là con thỏ cực kỳ dại dột ngu xuẩn nào đó biết ngươi ở đây giở trò gì đâu!" Từ đầu tới đuôi gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh đều đen sì, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng đen. Mắt phượng như ngọc đen nhìn thẳng vào Phi Hoa Ngọc bắn ra ánh sáng lạnh bức người .

      Nếu người bình thường bị ánh mắt kinh người này của Vũ Văn Tinh trừng sớm sợ đến bỏ trốn mất dạng rồi. Nhưng Phi Hoa Ngọc là người như thế nào chứ? Da mặt dày, ai cũng sợ.

      "Cửu vương gia, ngài là mắng con thỏ thông minh nhà ta nha. Như vậy con thỏ giận ngài đó!" Phi Hoa Ngọc mặc cho áo quần hoa lệ chảy xuống đầu vai , lộ ra hơn nửa bả vai như ngọc điêu khắc, cười tà mị càng sâu, "Con thỏ , phu quân con mắng con ngu xuẩn, con có đồng ý hay ?"

      Thỏ ngu xuẩn sao? A, chuyện này càng ngày càng thú vị rồi !

      "Ta mới có ngu xuẩn!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy phục ra rất nhanh từ sau lưng Vũ Văn Tinh, mắt lớn trừng mắt với , cái miệng nhắn trắng nõn nà ủy khuất chu lên , "Vương Gia phu quân, ta ngu xuẩn chỗ nào chứ?"

      Nàng có ngu xuẩn chút nào có được hay ? Vì sao lại muốn mắng nàng? Nàng đau lòng quá!

      "Chỗ nào ngươi cũng ngu xuẩn, Bổn vương nhìn ngươi vừa mắt lâu rồi!" Vũ Văn Tinh nghĩ thầm lời ra khỏi miệng nếu thu hồi lại mình mất hết mặt mũi của Vương gia, mà muốn xin lỗi Bạch Tiểu Thố lại càng thể, huống chi còn có Phi Hoa Ngọc rắp tâm bất lương đứng nhìn làm sao có thể để khí thế Vương gia của mình thua thiệt được!

      "Vương Gia phu quân, ngươi là đồ khốn kiếp!" Phải biết rằng Bạch Tiểu Thố cũng là người sĩ diện, muốn mất mặt trước mặt sư phụ thối của mình.

      Lúc này vành mắt của nàng bắt đầu phiếm hồng, bộ dạng sắp khóc đến nơi.

      Đáng ghét, ghét, ghét! Nàng đáng như thế, có chỗ nào khiến cho ngứa mắt chứ!

      "Con thỏ , ngoan, vi sư thương con. Con là con thỏ vi sư vừa mắt nhất. Vi sư thích con thỏ nhất được chưa, hả?" Phi Hoa Ngọc mím môi cười tà, thừa dịp Vũ Văn Tinh chú ý, bước bước dài xông lên ôm Bạch Tiểu Thố vào trong lòng, thủ thỉ thù an ủi, dịu dàng hơn Vương gia mạnh miệng nhiều.

      Dám ly gián tách và con thỏ ra! Chuyện đâu có dễ dàng như vậy!

      "Hu hu, vẫn là sư phụ thối rất tốt với ta. . . . . ." Nước mắt của Bạch Tiểu Thố vì được Phi Hoa Ngọc dịu dàng dụ dỗ mà ngừng rớt xuống, còn bản thân nàng cũng cắm đầu, nhào vào phần ngực nửa hở nửa trần của Phi Hoa Ngọc. Nàng giống như con mèo oan ức cọ cọ lồng ngực của tìm kiếm an ủi.

      Mặc dù sư phụ thối rất có nguyên tắc, nhân phẩm lại thối nát, nhưng ở thời khắc mấu chốt, chỉ có sư phụ là tốt thôi!

      "Ngoan, con thỏ , vi sư ôm ngươi vào ngủ, đừng để ý tới cái tên phu quân tính khí thối này, chúng ta cần nữa!" Phi Hoa Ngọc nhướng mày hài lòng liếc Vũ Văn Tinh cái, sau đó bế ngang Bạch Tiểu Thố uất ức lên, nhanh chóng vào phòng.

      Mà Vũ Văn Tinh mặt xanh như tầu lá đứng ngây tại chỗ.

      Quỷ tha ma bắt, dường như muốn rút lui rồi! Đáng ghét!
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :