1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 104: Đại Kết Cục
      Editor : Hoàng Dung.

      Hai người cùng lấy kiếm đánh nhau , ai cũng chịu nhượng bộ.

      Phi Hoa Ngọc vừa mới độc phát xong, thân thể đặc biệt suy yếu, tự nhiên phải là đối thủ của Vũ Văn Tinh, người bị kiếm trong tay Vũ Văn Tinh đâm nhiều nhát.

      Cuối cùng, Vũ Văn Tinh muốn kiếm chấm dứt tính mạng Phi Hoa Ngọc, nhưng Phi Hoa Ngọc lại cười ha ha.

      "Vũ Văn Tinh, ngươi cứ thoải mái mà giết chết ta , còn tốt hơn để ta cũng giống như ngươi khổ sở chờ độc phát rồi chết!"

      Tiểu Thố nhi rời , sống cũng còn bao lâu.

      "Ngươi. . . . . ." Nghe vậy, Vũ Văn Tinh kinh hãi, Phi Hoa Ngọc làm sao lại trúng độc.

      " cần quá kinh ngạc, giờ phút này ta với ngươi giống nhau thân mang kịch độc. tới ba năm, ta cũng như ngươi khổ sở chết !" Phi Hoa Ngọc liều lĩnh mà cười lớn, nhưng mà khuôn mặt nghiệt lại tràn đầy bi thương vô tận.

      Đây có lẽ là ý trời , và Vũ Văn Tinh đều còn sống bao lâu nữa!

      "Nếu ngươi giống như trẫm, hôm nay trẫm tạm tha ngươi mạng, để cho ngươi giống như trẫm khổ sở chết !" lâu sau, Vũ Văn Tinh thu hồi trường kiếm của mình, rất nhanh chém giết ra khỏi vòng vây đuổi theo, nhưng như cũ thể đoạt về nữ nhân để ở trong lòng, Bạch Tiểu Thố.

      "Mẹ, mẹ, hôm nay ca ca lại gây họa!" viên thịt sôi nổi chạy vào trong y quán, la lớn về phía nữ nhân ngọt ngào phơi thuốc.

      "Bạch Tiểu Phượng, ngươi ác nhân cáo trạng trước, họa ràng là ngươi gây ra, thế nào lại rơi vào đầu của ta!" Tiếp, tiểu tử tuấn tú chân ngắn cũng chạy vào trong y quán, vui lớn tiếng la ầm lên với viên thịt hung dữ, "Mẹ, nếu lần này người thiên vị muội muội nữa, ta tức giận!"

      "Hai người các ngươi đừng làm rộn, mẹ bận! Tìm tiểu Thanh thúc thúc của các ngươi chơi !" Bạch Tiểu Thố nhức đầu vỗ trán, đối với hai đứa con nghịch ngợm của mình có biện pháp nào.

      Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng này là hai ngôi sao gây rối, nàng hối hận sanh bọn chúng ra.


      Trong hai năm qua, nàng vẫn hành y cứu người ở xung quanh, mở ra y quán này, chỉ là bản lãnh gây họa của hai bảo bối quá lớn, thường phải làm nàng đến nhà ai đó xin lỗi, nàng cảm thấy chính mình cũng sắp có mặt mũi gặp người rồi.

      "Tiểu Thanh thúc thúc ra ngoài giúp mẹ mua dược liệu rồi." Bạch Tiểu Phượng bẻ đầu ngón tay út mập mạp của mình, bỉu môi , "Tiểu Thanh thúc thúc phải ba ngày sau mới có thể trở về."

      "Vậy các con chơi , Bạch Tiểu Long con trông chừng muội muội con cho tốt, đừng để nó lạc!" Bạch Tiểu Thố vô lực rên rỉ, có tiểu Thanh ở bên người, nàng đúng là ứng phó được với hai đứa dở hơi này.
      "Mẹ, con trông chừng muội muội!" Bạch Tiểu Long hiểu chuyện hơn Bạch Tiểu Phượng, thấy Bạch Tiểu Thố bận rộn như vậy, rất tự giác kéo Bạch Tiểu Phương chịu ra ngoài ra.

      Bạch Tiểu Phượng đáng ghét, tại sao nàng lại là muội muội của Bạch Tiểu Long chứ!

      Lúc hai đứa trẻ nắm tay chạy ra ngoài, cẩn thận đụng phải người đàn ông cao lớn, Bạch Tiểu Long hé ra khuôn mặt nhắn lạnh như băng, sau khi hung hăng trợn mắt nhìn người nọ cái, liền lôi kéo muội muội của mình chạy ra.

      "Vương Gia, ngài sao chứ?" Mạc Thanh đỡ thân thể Vũ Văn Tinh, ngước mắt nhìn hai đứa trẻ chạy ra ngoài, ôn hòa trong mắt khỏi xẹt qua trận vui mừng, "Hai đứa bé kia chẳng lẽ là. . . . . ."

      Đều lớn như vậy sao!

      " vào trước !" Vũ Văn Tinh cũng có ý nhìn hai đứa bé này cái, giọng mặc dù lạnh lùng, nhưng nghe qua cực kỳ vô lực.

      "Bạch Tiểu Long, phải ta để cho con dẫn muội muội chơi sao, làm sao con lại trở về rồi hả?" Nghe tiếng bước chân, Bạch Tiểu Thố cho là Bạch Tiểu Long lại trở về nên rất bình tĩnh, ôm ấm thuốc quay đầu lại.

      Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều dừng lại.

      Hai cặp mắt tựa như xuyên qua Thiên Sơn Vạn Thủy giao lại chỗ, nhớ nhung, vui mừng đan xen vào với nhau.

      Ấm sắc thuốc trong tay Bạch Tiểu Thố 'choang' tiếng rơi mặt đất, mùi thuốc đầy phòng như che ánh mắt của hai người.

      Vương Gia phu quân làm sao tìm tới chỗ này chứ? Là sư phụ thối cho biết sao?

      Trong lòng Bạch Tiểu Thố có nghi hoặc như vậy.

      Trong hai năm qua, cách thời gian Bạch Tiểu Thố có thư từ lui tới với Phi Hoa Ngọc. Bạch Tiểu Thố thừa nhận mình rất vô dụng, đối với Phi Hoa Ngọc, nàng có biện pháp thờ ơ được.

      Vũ Văn Tinh cố hết sức bước từng bước tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, sau đó đứng lại, dùng ánh mắt dịu dàng và nhung nhớ nhìn Bạch Tiểu Thố, cuối cùng đưa ra ngón tay thon dài lạnh lẽo của phái nam, run rẩy sờ lên dung nhan xinh đẹp mà ngày đêm nhớ nhung, khàn khàn câu, "Bạch Tiểu Thố. . . . . ."

      Con thỏ ngu xuẩn này rốt cuộc để tìm được, sau này bao giờ cho phép nàng rời khỏi mình nữa!

      "Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố cũng lộ vẻ xúc động nhanh chóng hồng vành mắt. hồi lâu sau, rốt cuộc nhào vào lồng ngực Vũ Văn Tinh khóc, ôm chặc lấy thân hình cao lớn của .


      trải qua hai năm nhớ nhung đau khổ, hôm nay Bạch Tiểu Thố nhìn thấy Vũ Văn Tinh - người đàn ông này, rốt cuộc hiểu cái gì gọi là .

      Nàng trước kia là hồ đồ lờ mờ, tại nàng hoàn toàn hiểu, nàng vị vương gia vừa lãnh vừa khốc lại biến thái và thích mắng người này, nàng chỉ có mình .

      "Bạch Tiểu Thố, nàng hại Bổn vương tìm nàng khổ!" Vũ Văn Tinh cũng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thố, như muốn khảm nàng vào trong cơ thể của mình mới cam tâm.

      Trong hai năm qua, vẫn luôn phái người tìm kiếm con thỏ ngu xuẩn này, nhưng hoàn toàn hề có chút tin tức.

      Mấy ngày gần đây, nhận được phần mật thư, rằng Bạch Tiểu Thố ở chỗ này, ôm tâm lý dò xét tới nơi này, lại nghĩ rằng tìm được.

      "Vương Gia phu quân, ta phải cố ý muốn tránh chàng, ta chỉ là . . . . ." Bạch Tiểu Thố biết làm sao giải thích với Vũ Văn Tinh chuyện loạn thất bát tao trong hai năm qua. quanh co nửa câu đầu, có nửa câu sau.

      Trong hai năm qua, nàng mực cố gắng cứu người, mực muốn y thuật của mình tiến bộ, nhưng nàng cũng rất thất bại, đến nay cũng nghiên cứu ra thuốc giải cho kịch động người của Vương Gia phu quân .

      "Bạch Tiểu Thố, cái gì cũng đừng , Bổn vương muốn nghe những lời nhảm nhí kia!" Vũ Văn Tinh chỉ muốn ôm Bạch Tiểu Thố mất mà được lại, muốn những chuyện khác tới phá hư khí giữa bọn họ.

      Nhưng thân thể yếu đuối của Vũ Văn Tinh hoàn toàn chống đỡ nổi, té xuống, hôn mê.

      "Vương Gia phu quân, chàng làm sao vậy, chàng mau tỉnh lại !" Bạch Tiểu Thố bị dọa khóc, hoàn toàn quên mình là đại phu, có thể chẩn mạch cho .

      "Vương phi, đường Vương Gia tìm đến chỗ người, độc phát lần, lần này chỉ sợ là rất nghiêm trọng rồi. Vương Gia mỗi lần độc phát cũng rất khổ sở, vả lại thời gian lần so với lần còn dài hơn." Nghe được tiếng la của Bạch Tiểu Thố, Mạc Thanh canh giữ ở ngoài vội vàng chạy vào, hợp lực mang Vũ Văn Tinh hôn mê lên giường, cũng từng chi tiết với Bạch Tiểu Thố.

      Bạch Tiểu Thố nghe vậy, nhìn nam nhân tái nhợt giường, khổ sở tiếp tục khóc : "Mạc Thanh, ngươi tốt nhất chăm sóc Vương Gia nhà ngươi , ta nghĩ biện pháp."

      xong, Bạch Tiểu Thố lập tức ra khỏi phòng, dùng bồ câu đưa tin kêu Phi Hoa Ngọc đến cùng nhau thương lượng đối sách.

      Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng rất kì quái đối với việc trong nhà làm sao nhiều ra nam nhân xa lạ, Bạch Tiểu Thố cảm thấy cũng còn cần thiết gạt con của mình, liền cho bọn chúng biết đây là vương gia phụ thân của bọn chúng.

      Hai kẻ dở hơi tất nhiên rất vui mừng, sau này bọn họ chỉ có mẹ thương, còn có cha thương.

      Nhưng tại sao Vương Gia phụ thân của bọn họ lại ngủ nhúc nhích đây?

      Hai ngày sau, Phi Hoa Ngọc tới y quán của Bạch Tiểu Thố, gương mặt nghiệt tái nhợt sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thố, khỏi lộ ra nụ cười cực kì dịu dàng.

      "Tiểu Thố nhi . . . . . ." Phi Hoa Ngọc bước tập tễnh vào y quán, người vẫn là bộ trường sam hoa lệ rộng thùng thính như cũ.

      "Sư phụ thối, tóc của người sao lại. . . . . ." Bạch Tiểu Thố rất kinh ngạc Phi Hoa Ngọc, tại sao lại lấy tạo hình đầu tóc bạc xuất trước mặt của mình.

      "Khó coi sao? Vi sư cảm thấy rất đẹp mắt!" Phi Hoa Ngọc tránh nặng tìm trả lời vấn đề Bạch Tiểu Thố, từ từ vào bên trong, sau khi nhìn Vũ Văn Tinh nằm hôn mê giường, nội tâm khỏi cảm khái.

      ngờ Vũ Văn Tinh cũng giống như , có còn dư lại bao nhiêu tuổi thọ rồi.

      "Sư phụ, ta cầu xin ngươi cứu Vương Gia phu quân được ?" Bạch Tiểu Thố đột nhiên 'bùm' tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phi Hoa Ngọc, lẳng lặng chảy nước mắt, khẩn cầu .

      Nàng thể để cho Vương Gia phu quân chết, thể để cho Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng có cha!

      "Tiểu Thố nhi, ngươi muốn vi sư cứu mạng sao?" Phi Hoa Ngọc tự tay đở Bạch Tiểu Thố lên, vốn là cười khẽ nhưng gương mặt lại tràn đầy ưu thương, "Nhưng nếu cứu phải trả giá bằng mạng của vi sư, ngươi cũng muốn vi sư cứu sao?"

      "Ta tin tưởng y thuật của sư phụ người, cũng tin tưởng người chết, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố khổ sở cầu khẩn Phi Hoa Ngọc, trong ánh mắt vô cùng lo lắng tràn đầy quan tâm đối với Vũ Văn Tinh.

      "Tiểu Thố nhi, khóc, vi sư đồng ý với ngươi cứu , chỉ là ngươi phải đáp ứng điều kiện của vi sư." hồi lâu sau, Phi Hoa Ngọc yếu ớt , trán có đau thương vô tận, "Tiểu Thố nhi, chờ sau khi vi sư cứu , ngươi bồi vi sư lần ngắm mặt trời mọc được ?"

      "Có thể, ta đồng ý với người, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố ngừng gật đầu đồng ý
      .
      "Vậy ngươi ra ngoài , đừng để cho bất cứ ai vào quấy rầy vi sư chữa trị cho !" Phi Hoa Ngọc xoay người, sau khi phất tay để Bạch Tiểu Thố ra, hai giọt lệ nơi khóe mắt mới chảy xuống.

      Tiểu Thố nhi, ngươi đây là vứt bỏ vi sư sao, vi sư rất đau lòng. . . . . .

      Bạch Tiểu Thố vẫn giữ ở ngoài cửa, cho đến trời sắp tối, Phi Hoa Ngọc mới mang khuôn mặt trắng bệch ra từ bên trong.

      "Sư phụ, người làm sao vậy hả?" Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt Phi Hoa Ngọc rất thích hợp, vội vàng tiến lên đỡ .

      "Vi sư có việc gì." Phi Hoa Ngọc suy yếu cười với Bạch Tiểu Thố, "Tiểu Thố nhi, lần này ngươi có thể yên tâm, vương gia phu quân của ngươi chẳng những chết, ngay cả độc của cũng rất nhanh chữa hết, vi sư cũng có thể yên tâm cho Tiểu Thố nhi rồi!"

      "Sư phụ, người làm sao vậy?" Bạch Tiểu Thố cảm giác Phi Hoa Ngọc rất khổ sở, nàng rất lo lắng cho .

      "Tiểu Thố nhi, bồi vi sư lên núi nhìn mặt trời mọc !" Phi Hoa Ngọc cũng để ý tới lo lắng của Bạch Tiểu Thố, cố gắng muốn lôi kéo nàng đến núi gần đó ngắm mặt trời mọc.

      Tiểu Thố nhi, bồi vi sư đêm cuối cùng , sáng sớm ngày mai lúc mặt trời lên, ngươi liền nhìn thấy vi sư rồi.

      Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố cưỡng được kiên trì của Phi Hoa Ngọc, đỡ đến ngọn núi gần đây, dựa vào cây đại thụ ngồi xuống.

      "Tiểu Thố nhi, để vi sư ôm ngươi ngủ !" Phi Hoa Ngọc đưa tay ôm Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình, nụ cười khuôn mặt nghiệt hòa lẫn ngọt ngào và ưu thương.

      Tiểu Thố nhi, Tiểu Thố nhi . . . . . .

      "Sư phụ, người dùng cách nào giải độc người Vương Gia phu quân, còn có làm sao ta rất nhanh được chữa khỏi?" Bạch Tiểu Thố ngoan ngoãn tựa vào bả vai Phi Hoa Ngọc, hỏi vấn đề mình nghĩ thông.

      "Tiểu Thố nhi, cái vấn đề này vi sư muốn cho ngươi biết!" Phi Hoa Ngọc cười nhàng tiếng, thuận tay nhéo gương mặt mềm mại của nàng cái, kéo môi : "Y thuật độc môn của vi sư cũng thể dạy cho ngươi toàn bộ. Tục ngữ đúng, dạy đồ đệ, sư phụ chết đói, vi sư cũng muốn bị chết đói!"

      "Sư phụ thối, cũng biết người phải người tốt bụng gì!" Bạch Tiểu Thố hung hăng trừng mắt liếc Phi Hoa Ngọc, tiếp hai thầy trò bắt đầu đùa giỡn.

      Cho đến lúc trời sáng, Bạch Tiểu Thố mới ngủ trong lòng Phi Hoa Ngọc, ánh mắt Phi Hoa Ngọc lưu luyến nhìn Bạch Tiểu Thố trước mặt, mặt nghiệt là nụ cười vui mừng.

      Tiểu Thố nhi, sau này vi sư thể ở bên người ngươi rồi, ngươi phải chăm sóc mình tốt. . . . . .

      Vào sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu cũng là lúc Bạch Tiểu Thố thức dậy, Phi Hoa Ngọc bên cạnh nàng còn ở đây, chỉ còn lại chiếc áo hoa lệ, trong quần áo còn có lá thư.

      Bạch Tiểu Thố vội vàng mở lá thư ra xem, trong thư chỉ có hàng chữ ngắn ngủi.

      Tiểu Thố nhi, vi sư đây, bảo trọng!

      "Sư phụ thối, làm cái gì vậy chứ, cũng với ta tiếng!" Bạch Tiểu Thố bất mãn ôm lấy chiếc áo hoa lệ đó, trở về y quán.

      Vừa vào y quán, nhìn thấy Vũ Văn Tinh ngồi ở ghế chờ nàng.

      "Vương Gia phu quân, chàng sao chứ?" Bạch Tiểu Thố vội vàng chạy tới, cực kỳ khẩn trương hỏi.
      "Bổn vương sao!" Vũ Văn Tinh đứng lên dắt tay bé của Bạch Tiểu Thố, kêu Mạc Thanh chuẩn bị mang hai bảo bối vẫn ngáy o o lập tức lên xe ngựa."

      "Vương Gia phu quân, chúng ta đây là đâu?" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh mạnh mẽ túm lên xe ngựa, hiểu hỏi.

      "Về nhà!"

      "Nhưng tiểu Thanh . . . . . . y quán của ta. . . . . ."

      "Bạch Tiểu Thố, nàng câm miệng cho Bổn vương!"


      "Ta . . . . . ."

      "Câm miệng!"

      Ngồi ở ngoài xe ngựa, Mạc Thanh nghe hai người trong xe ngựa ồn ào, khỏi ngẩng đầu nhìn trời, cười.

      Hôm nay thời tiết tốt!



      --- ------oOo---- -----

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :