1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 100.2: Dần dần sáng tỏ
      Editor: Hoàng Dung

      Mỗi đêm, chờ sau khi Bạch Tiểu Thố ngủ, Vũ Văn Tinh lặng lẽ vào cung hoàng hậu, thăm Bạch Tiểu Thố chút.

      vẫn còn cảm thấy ghét bỏ đôi long phượng thai, dù sao phải là máu mủ của mình, Vũ Văn Tinh cách nào thân cận bọn chúng được.

      Chờ lúc trời sắp sáng, lại lặng lẽ rời cung hoàng hậu lên lâm triều.

      Bất tri bất giác tháng trôi qua, Bạch Tiểu Thố cũng ở cử xong rồi.

      Bị nhốt lâu, nàng bao giờ cam tâm tiếp tục lưu lại hoàng cung nữa, bởi vì nơi này có nam nhân thương tổn tâm của nàng, nàng muốn dẫn hai đứa bé rời xa !

      Hôm nay, Vũ Văn Tinh uống say trong tiệc tiếp đón các sứ thần ở các quốc gia, được Mạc Thanh đỡ về tẩm cung của hoàng thượng.

      Cung hoàng hậu cũng hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Tiểu Thố ngủ gật đẩy nôi của hai đứa bé.

      Đột nhiên, bóng dáng màu đen nhàng nhảy vào cung hoàng hậu, bước nhanh tới chỗ Bạch Tiểu Thố ngủ gà ngủ gật.

      "Ngươi là ai?" Bạch Tiểu Thố bị cỗ khí lạnh làm tỉnh, mở mắt nhìn về phía người áo đen trước mặt, kinh hoảng , "Ngươi có phải là thích khách ? Đừng…làm bậy với con của ta, nếu ta kêu người vào bắt ngươi!"

      "Tiểu Thố nhi, cái người đồ đệ đần này, con nhận ra vi sư sao?" Người áo đen bỏ khăn che màu đen mặt xuống, nâng môi cười tà, "Cái người đồ đệ này, luôn khiến vi sư đau lòng!"

      "Sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố kinh ngạc mà nhìn Phi Hoa Ngọc trước mắt, trong nháy mắt uất ức và khổ sở trong lòng dâng lên, nàng oa tiếng khóc lên, nhào qua ôm chặc lấy thân thể yếu của Phi Hoa Ngọc, đem nước mắt nước mũi của mình đều cọ lên áo đen của .

      Vẫn sư phụ thối tốt nhất, sư phụ thối là người thân nhất của nàng, so với tên Vương Gia khốn kiếp kia tốt hơn gấp ngàn, gấp vạn lần!

      "Tiểu Thố nhi, vi sư sống rất tốt, con đừng vội khóc tang cho vi sư như vậy chứ?" Phi Hoa Ngọc mặc cho Bạch Tiểu Thố coi giống như bồ tát cứu mạng mà ôm lấy, trong đầu vui mừng, nhưng trong miệng lại cứ thích những lời làm Bạch Tiểu Thố tức chết.

      "Phi phi phi, sư phụ thối, người thể để cho ta cảm động chút sao?" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Phi Hoa Ngọc, tâm tình khó chịu, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt.

      Sư phụ thối đứng đắn này, luôn thích sát phong cảnh như vậy!

      "Vậy vi sư biết sai rồi, vi sư tiếp tục để Tiểu Thố nhi ôm khóc, như thế nào?" Phi Hoa Ngọc lỗ mãng mở hai cánh tay của mình ra, bộ dáng mặc người chà đạp. Bạch Tiểu Thố thấy vậy lại muốn hung hăng đập trận.

      "Sư phụ thối, đừng đứng đắn nữa, ngươi mặc thân màu đen chạy vào cung hoàng hậu, chắc chắn có chuyện tốt gì rồi!" Bạch Tiểu Thố dùng sức đẩy thân thể Phi Hoa Ngọc ra, chu cái miệng nhắn, vui , "Người đưa ta vào trong hoàng cung làm gì, ta ghét nơi này, nhanh dẫn ta rời !"

      Đều là lỗi của sư phụ thối, nàng hận chết !

      "Vi sư lần này lẻn vào cung hoàng hậu, chính là đến đưa Tiểu Thố nhi !" Phi Hoa Ngọc tiến lên sờ soạng khuôn mặt nhắn dính lệ của Bạch Tiểu Thố, hết sức nghiêm túc , "Vi sư biết ngươi ở trong cung sống sung sướng, cùng vi sư trốn được ?"

      Tất cả chuyện Vũ Văn Tinh làm nên khiến cho Tiểu Thố nhi thương tâm chứ?

      "Sư phụ thối, muốn dẫn ta nhanh chút , còn dài dòng với ta làm gì, lãng phí thời gian!" Bạch Tiểu Thố theo bản năng cúi đầu, để cho Phi Hoa Ngọc thấy đau đớn trong mắt nàng, còn dùng giọng hung dữ che giấu cho mình.

      Rời cung hoàng hậu rách nát này, nàng được vui vẻ, nhất định vậy!

      "Được, vi sư dẫn ngươi , Tiểu Thố nhi!" Phi Hoa Ngọc cũng chọc phá khổ sở của Bạch Tiểu Thố nữa, tới dùng sức kéo bàn tay bé lạnh lẽo của Bạch Tiểu Thố lại, liền muốn ra khỏi cung hoàng hậu.

      "Sư phụ thối, đợi nào...!" Bạch Tiểu Thố thể nào bỏ lại đôi long phượng bảo bối của mình , lúc này tránh thoát tay của Phi Hoa Ngọc, chạy về cố hết sức dùng hai tay ôm lấy Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng.

      "Tiểu Thố nhi, để ta ôm!" Thấy vậy, đôi mắt dài của Phi Hoa Ngọc vui hạ xuống, lại đưa tay ôm lấy bé trong tay Bạch Tiểu Thố.

      Đây là máu mủ của Vũ Văn Tinh, rất thích, muốn ném vào trong sông cho cá ăn!

      " thôi, sư phụ thối, người còn sững sờ ở nơi này làm gì?" Bạch Tiểu Thố rất bất mãn nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc bất động tại chỗ, cắn răng hừ lạnh .

      ", Tiểu Thố nhi!" Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc thu hồi tâm tư của mình, lần nữa kéo tay Bạch Tiểu Thố rời .

      "Sư phụ thối, ngươi đợi ta lát!" Hình như Bạch Tiểu Thố nghĩ tới cái gì, lần nữa chạy vào cung hoàng hậu, cởi ngọc bội từ cổ mình xuống, cầm lâu rồi đặt ở trước gương trang điểm, sau khi nhìn lát, quả quyết rời .

      Nếu sau này hai người tiếp tục gặp mặt, như vậy khối ngọc bội này nên trả lại cho , bọn họ liền thiếu nợ lẫn nhau rồi!

      Phi Hoa Ngọc dẫn Bạch Tiểu Thố tránh được thủ vệ trùng điệp, tới chỗ rất hoang phế trong cung, từ
      Trong mật đạo của cung điện trốn ra hoàng cung.

      “Sư phụ thối, người cùng chúng ta sao?” Đến bên ngoài mật đạo, tiểu Thanh lâu thấy tới tiếp ứng Bạch Tiểu Thố, mà Phi Hoa Ngọc hình như còn có chuyện chưa làm xong, xoay người vào trong mật đạo lần nữa.

      “Tiểu Thố nhi, con với tiểu Thanh trước, vi sư còn có ít chuyện muốn làm!” Phi Hoa Ngọc quay đầu lại cười tà tiếng với Bạch Tiểu Thố, bóng dáng cao lớn rất nhanh biến mất ở trong mật đạo tối đen như mực.

      “Chủ nhân, tiểu Thanh rất nhớ người!” Tiểu Thanh vẫn như cũ, thấy Bạch Tiểu Thố liền chủ động dính vào.

      “Tiểu Thanh, giúp ta ôm Bạch Tiểu Long, mình ta ôm hai đứa nó, cánh tay mỏi chết được !” Bạch Tiểu Thố mặc kệ tiểu Thanh làm nũng, trực tiếp đưa con trai của mình cho tiểu Thannh, mình ôm nữ nhi ở trước mặt tiểu Thanh.

      “Tiểu Thanh, chúng ta nhanh !”

      Sư phụ thối muốn làm chuyện gì kệ , lớn như thế rồi, biết mình làm cái gì.

      “Ồ!” Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt liếc Bạch Tiểu Long trong ngực, bất đắc dĩ theo bước chân của Bạch Tiểu Thố.

      thích con trai của người nam nhân kia, dáng dấp cũng ghét giống người nam nhân kia!

      Phi Hoa Ngọc từ trong mật đạo trở lại hoàng cung, trực tiếp tới phòng ngủ của Vũ Văn Tinh.

      thanh kiếm sáng loáng tuốt ra khỏi vỏ, kiếm sắc bén trực tiếp đặt lên cổ của Vũ Văn Tinh.

      Vũ Văn Tinh cảm thấy hàn khí đe dọa tính mạng của mình, lập tức mở ra mắt say mông lung lờ đờ, trực tiếp sử dụng tay nắm lấy thanh kiếm muốn lấy tính mạng của .

      “Phi Hoa Ngọc, ra là ngươi!” Vũ Văn tinh từ từ ngồi dậy từ giường, mắt phượng như mặc ngọc tỏa ra sát khí bén nhọn, máu theo bàn tay của xuống long bào màu vàng, thế nhưng lại thèm để ý chút nào.

      Vũ Văn Tinh ngàn lần ngờ tới người lẻn vào ám sát là Phi Hoa Ngọc!

      Giờ phút này, Phi Hoa Ngọc mặc toàn thân màu đen, sát khí trầm lộ hết ra ngoài, hoàn toàn còn bộ dáng lẳng lơ lỗ mãng lúc trước.

      “Vì sao thể là tại hạ đây?” Phi Hoa Ngọc khinh thường cười lạnh, hận ý trong lòng vào giờ khắc này đều biểu khuôn mặt nghiệt của rất ràng. “Hôm nay tại hạ tới lấy mạng của ngươi, ngươi biết sao?”

      Hận ý của đối với Vũ Văn Tinh phải vài ba lời có thể , cũng rất muốn kiếm giải quyết Vũ Văn Tinh, chỉ là như vậy lợi cho ta quá rồi, mình nhất định phải làm ta muốn sống được, muốn chết xong!

      “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn mạng của trẫm?” Vũ Văn Tinh khinh miệt hừ lạnh, trong khoảnh khắc tay bẻ gãy thanh kiếm kia, “ít mơ mộng , Phi Hoa Ngọc!”

      Phi Hoa Ngọc này rốt cuộc có lai lịch thế nào, vì sao phải tới ám sát ?

      “Tại hạ biết võ công của ngài cao cường, liều mạng với ngài, tại hạ hề chiếm được tiện nghi, vậy thể liều mạng cứng rắn được, tại hạ chỉ có thể dùng trí thôi”. Phi Hoa Ngọc thèm quan tâm, ném kiếm trong tay, ngầm bi thương trừng mắt về phía Vũ Văn Tinh, tà nịnh : “Tại hạ ngại cho người biết, tại hạ bôi loại dược đặc chế thanh kiếm, hơn nữa loại độc này vô sắc vô vị, chỉ từ vết thương của ngươi ngấm vào, tới lục phủ ngũ tạng của ngươi, thêm thời gian, ngươi nhất định độc phát mà chết! Mà tại hạ có nghiên cứu chế tạo thuốc giải, cách khác loại độc này đến tại hạ cũng giải được !”

      Vũ Văn Tinh, đây là ngươi tự chuốc phiền phức, đừng trách ta lòng dạ độc ác với ngươi!

      “Phi Hoa Ngọc, rốt cuộc ngươi và trẫm có thù hận gì?” Vũ Văn Tinh cau mày, tin mình trúng độc, mà là muốn hỏi ràng Phi Hoa Ngọc tại sao đối với như vậy.

      Trừ Bạch Tiểu Thố, và Phi Hoa Ngọc cũng có quan hệ gì

      “Ngươi muốn biết, tại hạ cho ngươi biêt.” Phi Hoa Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt tối tăm vẫn dừng lại người của Vũ Văn Tinh, “Ngươi trước nghe tại hạ kể chuyện xưa , chờ kể chuyện xưa xong rồi, ngươi có lẽ hiểu tại hạ vì sao đối với ngươi như vậy rồi.”

      Tiếp đó, mặt kệ Vũ Văn Tinh có nguyện ý nghe hay , Phi Hoa Ngọc đều mở miệng, khuôn mặt nghiệt bởi vì nhớ lại lúc trước mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.

      Chuyện xưa rất dài rất thê thảm, người trong chuyện xưa người có kết cục tốt đẹp.

      Sau khi Vũ Văn Tinh nghe xong Phi Hoa Ngọc kể chuyện xưa, trong mắt phượng như mặc ngọc cũng tràn đầy khổ sở.

      ra là , ! chưa chết, trở về báo thù!

      “Vũ Văn Tinh, ngươi nghe xong chuyện xưa này đại khái biết được tại hạ là người nào, vì sao tại hạ đối với ngươi như vậy ?” Phi Hoa Ngọc nhìn trời cười lạnh, tiếng cười tà tứ cuồng vọng như vậy, “Tại hạ quên, còn có chuyện rất quan trọng muốn tặng cho ngươi, bảo đảm ngươi nghe xong rất ngạc nhiên đấy!”
      Last edited by a moderator: 14/2/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101.1: Hiên chết rồi!
      Editor: -BG-


      Phi Hoa Ngọc từ từ hạ thấp đầu xuống, hai tay vỗ ‘bốp bốp’ hai tiếng, bóng dáng kiều bình tĩnh từ cửa vào. Người này ràng là Bạch Tiểu Thố.

      "Ngươi. . . . . ." Vũ Văn Tinh kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ vẫn nhìn chằm vào cái bụng của Bạch Tiểu Thố, nghĩ mãi cũng lý giải được.

      ràng con thỏ ngu xuẩn này sinh con rồi cơ mà, vì sao nàng ta còn phải giả dạng bụng bầu trước mặt nữa?

      "Cửu vương gia, lâu gặp!" Bạch Tiểu Thố cúi người hành lễ với Vũ Văn Tinh, khuôn mặt xinh đẹp nhắn hết sức lạnh nhạt.

      "Tiểu Thố nhi, mau cho hoàng thượng, ngươi là ai." Phi Hoa Ngọc chỉ đứng bên lạnh lùng cười, trong con ngươi dài chứa đầy ánh sáng sắc lạnh.

      "Cửu vương gia, ta là Bạch Tiểu Thố. Trước kia ta từng trị bệnh cho ngài nhưng cẩn thận lại trị thành hư, hại ngài thể nhúc nhích!" Bạch Tiểu Thố mỉm cười nhìn Vũ Văn Tinh trợn to hai mắt, tiếp tục , "Bạch Tiểu Thố mà sau này ngài bắt được phải là ta, người thành thân với ngài cũng phải là ta, chẳng qua chỉ là người thay thế giống ta như đúc thôi. Có điều Bạch Tiểu Thố bị ngài bắt gian tại vương phủ là ta, người trở thành phi tử của Hiên cũng là ta. Bạch Tiểu Thố dạo gần đây lại phải là ta, mà là nàng, đứa bé trong bụng nàng cũng phải là của Hiên, mà là của ngài, đứa trong bụng ta mới là của Hiên!"

      Nghe vậy, Vũ Văn Tinh kinh hãi, hối hận vì chính mình hiểu lầm Bạch Tiểu Thố, tin lời của nàng, thậm chí còn muốn giết cả giọt máu của mình!

      đáng chết!

      "Phi Hoa Ngọc, tất cả đều do tay ngươi an bài phải ?" Vũ Văn Tinh đè nén đau lòng, ngồi thẳng lên, từ từ đứng lên từ giường, từng bước về phía Phi Hoa Ngọc, mắt phượng như ngọc đen chứa đầy lạnh lùng, "Nếu như phải ngươi, trẫm biết con thỏ ngu xuẩn kia. Ngươi lợi dụng nàng để từng bước tiếp cận trẫm, bởi vì ngươi muốn báo thù!"

      " sai." ngoài dự đoán, Phi Hoa Ngọc rất thẳn thắn thừa nhận, "Tiểu Thố nhi đứng trước mặt ngươi mới đúng là đồ đệ của Phi Hoa Ngọc ta. Về người kia, là do ta là dùng Vu Cổ thuật triệu hồi nàng từ thời khác đến. Ta lợi dụng nàng đơn thuần, dùng mọi cách quấn lấy nàng, để cho nàng nhận thức người sư phụ ta đây. Hơn nữa, ta còn lợi dụng nàng vào ở trong vương phủ của ngươi, làm chút chuyện bí mật. Gần như tất cả chuyện bất lợi của ngươi đều do ta thầm làm, khơi lên hiềm khích giữa ngươi và Vũ Văn Hiên, để cho huynh đệ các ngươi tương tàn, sau đó ta làm ngư ông đắc lợi! Chuyện mẫu hậu ngươi làm, ta thể nào tha thứ cho bà ta được, nhất định phải khiến bà ta trả cái giá đắt nhất!"

      Mẫu thân của Vũ Văn Tinh hại có tình thương của mẫu hậu, làm đệ đệ hồi tỉnh được, làm sao có thể quên được mối thù khắc cốt ghi tâm này!

      "Trẫm biết chuyện mẫu hậu làm năm đó với các ngươi rất quá đáng, nhưng nếu ngươi muốn có ngôi vị hoàng đế này, trẫm có thể cho ngươi, chỉ cầu ngươi đừng làm tổn thương mẫu hậu trẫm!" Vũ Văn Tinh cách nghiêm túc, hề có bất kỳ ý lừa gạt nào.

      Ngôi vị hoàng đế này vốn là của Phi Hoa Ngọc. Nếu mẫu hậu làm chuyện kia, cũng có quái bệnh đêm đêm thể ngủ được.

      "Hừ, chẳng lẽ ngươi hận bà ta sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, "Là do bà ta hại ngươi bị mẫu hậu ta nguyền rủa, mà ngươi mấy năm nay vì chuyện này mực oán hận bà ta, vì sao còn phải cầu cạnh cho mẫu hậu ngươi trước mặt ta chứ?"

      Muốn bỏ qua cho lão thái bà ác độc đó? Đó là chuyện thể nào!

      nhất định phải để bà ta nếm thử chút xem cảm giác mất đứa con trai ruột có tư vị gì!

      "Cho dù bà ấy có gây ra nhiều sai lầm hơn nữa bà vẫn là mẫu hậu – người sinh ra và nuôi nấng ta!" Vũ Văn Tinh vô cùng kiên định , "Nếu như ngươi muốn báo thù, liền hướng về trẫm, đừng làm khó những người vô tội kia!"

      Phi Hoa Ngọc muốn chẳng phải là những thứ vốn thuộc về sao?

      Vậy tặng ngôi vị hoàng đế lại cho , đồng thời trả lại toàn bộ thiên hạ cho !

      "Vũ Văn Tinh, ngươi quá tự phụ rồi!" hận ý gương mặt nghiệt của Phi Hoa Ngọc thể xóa nhòa, "Ta bỏ qua cho mẫu hậu ngươi, cũng bỏ qua cho ngươi và Vũ Văn Hiên, càng buông tha cho Tiểu Thố nhi. Ta muốn Tiểu Thố nhi gả cho ta, ngươi chắc chắn hối hận vì chuyện làm trước đây! Đừng tưởng rằng ngươi nhường lại ngôi vị hoàng đế cho ta có thể khiến ta quên thù hận, báo thù vì mẫu hậu ta! Ta cho ngươi biết, thiên hạ này ta hiếm lạ gì, cái ta muốn chính là phá hủy cả nhà Vũ Văn các ngươi"

      Tiểu Thố nhi rồi, việc làm nàng biết, mà cũng để cho nàng biết!

      "Con thỏ ngu xuẩn kia vẫn còn ở cung hoàng hậu, bằng sức của mình ngươi muốn mang nàng căn bản là thể!" Vũ Văn Tinh đối với lần này vô cùng tin tưởng, tin tưởng với lớp thị vệ trùng điệp, Phi Hoa Ngọc muốn mang Bạch Tiểu Thố thể nghi ngờ là chuyện mơ mộng hão huyền.

      "Ngươi xác định Tiểu Thố nhi vẫn còn ở cung hoàng hậu ngoan ngoãn đợi ư?" Phi Hoa Ngọc cười khẩy tràn đầy tự tin, đến trước mặt Vũ Văn Tinh, cùng lạnh lùng giằng co, "Trước khi ta bước vào tẩm cung của ngươi, ta bí mật mang Tiểu Thố nhi ra khỏi cung rồi, từ nay về sau ngươi cũng bao giờ gặp lại được nàng nữa!"

      , mang Tiểu Thố nhi cao chạy xa bay, đển Vũ Văn Tinh trước khi chết cũng được gặp Tiểu Thố nhi lần cuối!

      "Ngươi gạt trẫm!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh hoảng hốt, cảm giác mất mát to lớn dường như khiến lảo đảo muốn ngã.

      dùng lực bắt lấy vạt áo Phi Hoa Ngọc, điên cuồng hét lên tựa như kêu gào, "Ngươi mang con thỏ ngu xuẩn kia đâu rồi, mau cho trẫm biết!"

      , đây phải là , con thỏ ngu xuẩn kia rời bỏ !

      "Ta lừa ngươi làm gì?" Phi Hoa Ngọc cũng dùng sức hất thân thể Vũ Văn Tinh ra, lần nữa cười lạnh , "Tiểu Thố nhi bị ngươi làm tổn thương sâu sắc, vì sao thể theo ta được!"

      Vũ Văn Tinh, ngươi khỏi quá tự phụ rồi chứ? Tiểu Thố nhi thích ngươi, nhưng nàng cũng rất thất vọng đối với ngươi, vì sao thể bỏ !

      "Ngươi mau trả lại con thỏ ngu xuẩn trả lại cho trẫm!" Vũ Văn Tinh giận dữ muốn xông lên phía trước đánh Phi Hoa Ngọc, nhưng mới được vài bước, lại đột nhiên ngã quỵ, cả người mềm nhũn, ngực rất đau.

      Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn bộ dáng của Vũ Văn Tinh, chút đồng tình, trong lòng còn vô cùng sảng khoái.

      Phi Hoa Ngọc với Vũ Văn Tinh rằng Vũ Văn Tinh bị trúng độc, vì sao chiu tin lời mình nhỉ?

      Loại độc chất này khi càng tức giận, phát tác càng nhanh. Nếu Vũ Văn Tinh thường xuyên như thế, tới ba năm, chết là điều thể nghi ngờ!

      "Ngươi hạ độc kiếm sao?" Vũ Văn Tinh lảo đảo từ đất đứng lên, mắt phượng như ngọc đen hung tợn trừng Phi Hoa Ngọc, hét lớn, "Tên tiểu nhân hèn hạ này, trẫm bỏ qua ngươi!"

      trúng độc sao, nhưng Phi Hoa Ngọc phải trả con thỏ ngu xuẩn lại cho !

      "Với tình trạng này của ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?" Phi Hoa Ngọc dùng tay mà có thể đẩy ngã Vũ Văn Tinh, ý cười lạnh khinh miệt vẫn lên khuôn mặt nghiệt mê người kia "Đừng mơ mông hão huyền nữa, lo mà điều chỉnh cảm xúc của ngươi cho tốt , có lẽ ngươi còn có thể sống lâu thêm hai năm nữa đó!"

      rất nguyện ý để Vũ Văn Tinh lâm vào trong hối hận và khổ sở vô biên, để cho nếm cho hết cái gì gọi là tư vị ‘sống bằng chết’!

      xong, Phi Hoa Ngọc bao giờ muốn quay lại chỗ này nữa, chỉ muốn mang theo Bạch Tiểu Thố lập tức rời khỏi đây.

      "Người đâu, bắt Phi Hoa Ngọc lại!" Vũ Văn Tinh thấy Phi Hoa Ngọc muốn chạy trốn, lập tức dùng hết hơi sức toàn thân hô gọi thị vệ canh giữ bên ngoài.

      thể thả Phi Hoa Ngọc được! Nếu Phi Hoa Ngọc trốn, vĩnh viễn biết được con thỏ ngu xuẩn kia ở nơi nào!

      Vũ Văn Tinh chịu đựng cảm giác đau đớn khi bị độc phát, khó khăn bò từ dưới đất dậy, lảo đảo đuổi theo.

      Nhưng khi ra đến ngoài, chỉ có đám thị vệ miệng phun máu tươi ngổn ngang ngã đất, còn Phi Hoa Ngọc sớm thấy bóng dáng đâu cả.

      "Sư phụ, người muốn giết Hiên sao?" Bạch Tiểu Thố đỡ cái bụng lớn, khó khăn đuổi theo bước chân Phi Hoa Ngọc. Nàng dùng sức kéo cánh tay của lại, để tiếp tục về phía trước.

      Nàng vốn thích sư phụ, thề ngoài ra gả cho ai, nhưng Hiên lại xuất , rồi nàng từ từ thích - người nam nhân đối với nàng rất tốt rất dịu dàng. Nàng hy vọng chết dưới tay của chính sư phụ mình.

      "Tiểu Thố nhi, ngươi nỡ để chết sao?" Phi Hoa Ngọc dừng lại, xoay đầu lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố chăm chú, khóe miệng gợi lên ý cười lạnh châm chọc, "Thích , thích vi sư?"

      Nam nhân của Vũ Văn gia, kẻ nào cũng đều đáng chết!

      " phải vậy đâu, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố dám , sợ Phi Hoa Ngọc tức giận, giết Vũ Văn Hiên, "Trong bụng ta còn đứa bé của , người thể để đứa bé này vừa sinh ra có cha được!"

      Gần đây tính tình sư phụ đại biến, càng ngày càng trở nên thích giết chóc.

      " như vậy, vi sư chuẩn bị chén thuốc xảy thai cho ngươi, ngươi cần đứa bé này cũng được!" Phi Hoa Ngọc cực kỳ lãnh khốc vô tình , trong bóng tối thanh kiếm tay lóe lên ánh sáng lạnh đến khiếp người, " có đứa bé này, về sau ngươi vẫn có thể lập gia đình, vi sư cũng muốn làm khó dễ ngươi. nữa, ngươi là đồ đệ của vi sư, vi sư mất hết nhân tính, ngay cả đồ đệ của mình cũng giết!"

      Làm xong chuyện cần làm, để đồ đệ của mình trở về Bạch gia, để cả nhà sư huynh sư tỷ bọn họ đoàn tụ.

      "Sư phụ, đứa bé trong bụng ta lớn như vậy rồi, chén thuốc xảy thai còn tác dụng nữa!" Bạch Tiểu Thố là đồ đệ của Phi Hoa Ngọc, tất nhiên là hiểu được y lý của sư phụ mình. Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, khẩn thiết cầu khẩn Phi Hoa Ngọc, "Sư phụ, ta chưa bao giờ cầu xin người điều gì, coi như vì đứa trong bụng ta suy nghĩ chút, người hãy giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Hiên được ?"

      Nàng thể nhìn Hiên chết trước mặt nàng được! chừng nàng cũng cùng chết chung!

      "Tiểu Thố nhi, ngươi đừng cầu xin vi sư nữa, nếu , ngay cả ngươi vi sư cũng giết!" Phi Hoa Ngọc tức giận hất cánh tay kéo của Bạch Tiểu Thố ra, cũng quản Bạch Tiểu Thố ngã nhào mặt đất, bụng đau đớn như thế nào, vẫn bình thản mà tăng nhanh tốc độ của mình, tay nắm chặt thanh kiếm sát nhân kia, đến tử lao giải quyết Vũ Văn Hiên.

      Người hận nhất là Vũ Văn Tinh chứ phải Vũ Văn Hiên, cho nên để Vũ Văn Hiên chết cách thoải mái, còn Vũ Văn Tinh phải chịu hết thảy mọi khổ sở, sau đó mới từ từ chết !

      Trong tử lao u ẩm ướt, cửa sổ cũng có, ngay cả tia sáng của ánh trăng cũng rọi được vào nơi này.

      Vũ Văn Hiên bị giam ở đây, tứ chi bị khóa, xích sắt rất dài được cố định chắc chắn trong tường đá. Do Vũ Văn Hiên nhiều ngày chưa tiếp xúc với ánh mặt trời mà sắc mặt có vẻ cực kỳ tái nhợt.

      "Vũ Văn Hiên!" Phi Hoa Ngọc giết sạch cai tù bên ngoài, dùng kiếm bổ khóa cửa ra, đá văng cửa tù, nghênh ngang vào, hướng về phía Vũ Văn Hiên cực kỳ yếu đuối quát to tiếng.

      Hoàng đế Phượng Dực quốc từng phong quang vô hạn nay lại rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy, là đáng thương!

      "Ngươi là. . . . . ." Vũ Văn Hiên nâng đôi mắt chim ưng mất hồn lên nhìn về phía Phi Hoa Ngọc - toàn thân áo đen trước mắt mình. người này tới giết của , hay là tới cứu .

      Những ngày qua vẫn bị giam ở chỗ này, khiến vô cùng khó chịu!

      Hoàng đế, khi nào lại phải chịu hình thức đối xử tệ đến mức này!

      "Ta là sư phụ của Tiểu Thố nhi." Phi Hoa Ngọc đến gần Vũ Văn Hiên, con ngươi dài híp lại, nồng nặc sát khí, "Tối nay, ta chỉ mang Tiểu Thố nhi đến thăm ngươi, mà ta còn muốn giết chết ngươi nữa!"

      Vũ Văn Hiên, ngươi muốn trách nên trách mẫu hậu ngươi. Là chính mẫu hậu ngươi khiến ngươi phải chết trong tay ta!

      "Con thỏ ?" Vũ Văn Hiên nghe vậy, đôi mắt chim ưng hẹp dài bỗng nhiên sáng lên, vội vàng nhìn phía sau lưng Phi Hoa Ngọc nhưng lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đâu cả, "Nàng đâu rồi?"

      "Ngươi đừng vội, rất nhanh thôi ngươi được thấy nàng!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, lập tức cao giọng hướng về nơi Bạch Tiểu Thố ngã hô, " Tiểu Thố nhi, ngươi còn qua đây nhìn lần cuối là vi sư động thủ đó!"

      Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe thấy tiếng Phi Hoa Ngọc hô, để ý đến bụng đau đớn, miễn cưỡng bò dậy, nhanh chóng chạy đến tử lao nhốt Vũ Văn Hiên, váy dài màu hồng dường như có vết máu.

      "Sư phụ, ta cầu xin người, đừng giết , ta dẫn xa, để cho người bao giờ nhìn thấy nữa được ?" Bạch Tiểu Thố thở hồng hộc chạy tới trước mặt Vũ Văn Hiên, dùng thân thể của mình chắn trước mặt Phi Hoa Ngọc.

      Nàng rơi lệ, khẩn thiết cầu xin sư phụ mình thêm lần nữa.

      Đừng giết Hiên mà, nàng thể rồi!

      "Con thỏ , đừng khóc!" Vũ Văn Hiên thấy Bạch Tiểu Thố dùng thân che chở cho mình rất cảm động, nhưng cũng rất đau lòng khi thấy nàng khóc.

      Con thỏ , trước khi trẫm chết có thể thấy nàng, như vậy trẫm chết cũng hối tiếc.

      "Hiên, ta muốn chàng chết, con của chúng ta còn chưa chào đời mà. phải chàng muốn xem xem con chúng ta lớn lên giống ai sao?" Bạch Tiểu Thố từ từ xoay người sang chỗ khác, khổ sở dứt ôm lấy thân thể gầy ít của Vũ Văn Hiên, khóc nức nở .

      Vì sao sư phụ phải độc ác như vậy, nhất định phải dồn Hiên vào chỗ chết!

      "Con thỏ , đừng khóc,thấy nàng khóc, tim trẫm đau!" Vũ Văn Hiên dịu dàng an ủi Bạch Tiểu Thố khóc ngừng. cau mày, ưng mâu hề chớp nhìn chằm chằm vào Phi Hoa Ngọc, "Vì sao ngươi muốn giết trẫm? Trẫm với ngươi lại thù oán!"


      có chút ân oán nào với sư phụ của con thỏ , tối nay là lần gặp mặt đầu tiên giữa bọn họ.

      "Trẫm?" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng hừ tiếng, "Ngươi sớm còn là hoàng đế của Phượng Dực quốc nữa rồi, còn tự xưng trẫm, là quá buồn cười!"

      tên tử tù, làm sao còn có thể tự xưng ‘trẫm’!

      "Trẫm chính là Hoàng đế, cho dù bị Vũ Văn Tinh nhốt vào cái nhà lao chết tiệt này trẫm vẫn là ‘trẫm’!" Vũ Văn Hiên vô cũng tức giận đối với khiêu khích vô cớ của Phi Hoa Ngọc. lạnh lùng nghiêm nghị với Phi Hoa Ngọc, " Vì sao ngươi muốn giết trẫm?"

      biết giữa bọn họ có loại thù hận gì mà phải giết mới có thể giải hận!

      "Lại , ngôi vị hoàng đế này là ta nhường cho ngươi, ngươi nhớ sao, Hiên hoàng huynh? Khi còn bé ngươi cũng bị ta bắt nạt ít !" Phi Hoa Ngọc ác liệt cười lạnh, "Ta nhớ bộ dạng ‘xinh xắn’ của ngươi khi tức giận, tựa như đứa bé vậy, luôn để ý tới ta. Khi đó ta rất ghét ngươi, ta là thái tử, ngươi lại xem thường ta, ta rất tức giận, cho nên hàng ngày đều bắt nạt ngươi, chế giễu ngươi. Mỗi lần bị ta bắt nạt là y rằng ngươi chạy tới trước mặt mẹ ngươi cáo trạng ta, ta xấu! Những thứ này ngươi đều nhớ à?"

      Chuyện khi còn bé nhưng với vẫn như ký ức mới mẻ, trọn đời quên!

      "Ngươi là , ngươi là !" Vũ Văn Hiên hồi tưởng lại. Tên thái tử hoành hành ngang ngược trong trí nhớ rất khó để liên tưởng với Phi Hoa Ngọc trước mắt này.

      "Đúng, ta chính là , Ngọc vương đệ của ngươi - người thường xuyên thích bắt nạt ngươi!" Phi Hoa Ngọc cười như cười nhìn Vũ Văn Hiên. Trong nháy mắt kéo Bạch Tiểu Thố cản trở ra, đặt thanh kiếm lạnh buốt lên cổ Vũ Văn Hiên, "Bây giờ ngươi biết vì sao ta muốn giết ngươi rồi chứ?"

      Mối thù giết mẹ đội trời chung, tuyệt nhân từ nương tay!

      Vũ Văn Hiên nghe xong, gương mặt tuấn tú tái nhợt thay đổi vài lần, cuối cùng rốt cuộc cũng bình thường trở lại.

      Chuyện năm đó cũng xảy ra chuyện gì, chỉ biết có ngày mẫu hậu với rằng có thể lên làm thái tử, thái tử trước kia bị phụ hoàng phế, hơn nữa trong cung lại xảy ra vụ hỏa hoạn, thiêu chết Ngọc vương đệ của và phế hậu.

      ngờ Ngọc vương đệ năm đó những có chết, mà còn trở về báo thù!

      "Sư phụ, . . .đừng giết Hiên!" Bạch Tiểu Thố bụng đau khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng bò đến bên chân Phi Hoa Ngọc, kéo ống quần khổ sở cầu khẩn.

      Nàng rất cá tính của sư phụ. khi chuyện mà sư phụ quyết định, khả năng thay đổi là rất ít, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng khuyên sư phụ để giữ lại tính mạng cho Hiên. "Tiểu Thố nhi, ngươi ngoan, vi sư phải với ngươi, vi sư bỏ qua sao?" Bạch Tiểu Thố liên tục ngăn trở khiến Phi Hoa Ngọc hết sức tức giận, hung hăng đá văng nàng ra, thanh kiếm trong tay chút do dự đâm vào ngực Vũ Văn Hiên, từ từ đâm vào, cho đến khi đâm xuyên qua ngực.

      "Vũ Văn Hiên, ngươi xuống địa phủ gặp phụ hoàng chúng ta . Nếu ngươi có gặp ông ta, hãy hỏi lão nhân gia tiếng ‘có khỏe hay ’ thay ta!" Phi Hoa Ngọc nhanh chóng rút thanh kiếm từ trong Vũ Văn Hiên ra, vẻ mặt lãnh khốc, tà nịnh.

      "Hiên. . . . . ." Bạch Tiểu Thố kêu lên thảm thiết, nằm rạp xuống, đưa tay ôm lấy Vũ Văn Hiên ngã xuống, trong mắt to lộ ra bi thương tuyệt vọng.

      Sư phụ quá độc ác, muốn tính mạng của Hiên!

      "Con thỏ . . . . . . Đừng khóc. . . . . ." Vũ Văn Hiên hơi thở mong manh . dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình nắm chặt tay Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn tú tái nhợt chút máu xuất nụ cười mỉm, "Sau khi trẫm chết. . . . . . nàng hãy mang theo đứa bé. . . . . . tìm. . . . . . người trong sạch gả . . . . . . trẫm thực lòng xin lỗi nàng. . . . . ."

      ", ta gả cho ai cả!" Bạch Tiểu Thố vô cùng đau đớn ôm Vũ Văn Hiên khóc lớn, nhưng cũng thể cứu được tính mạng của . Dưới đôi mắt ngập nước của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Hiên từ từ ngừng thở.

      "Hiên!" Bạch Tiểu Thố nằm thân thể lạnh lẽo của Vũ Văn Hiên đau lòng khóc nức nở, mà Phi Hoa Ngọc đứng bên nhìn, chỉ mực cười lạnh.

      Vũ Văn Hiên và Vũ Văn Tinh đoạt hai người con quan trọng nhất đối với Phi Hoa Ngọc . Kể ra Phi Hoa Ngọc cũng là người đáng thương!

      "Tiểu Thố nhi, vi sư cho Vũ Văn Hiên chết toàn thây, ngươi hãy mang " Phi Hoa Ngọc nâng kiếm chặt đứt bốn cái khóa xích sắt trói Vũ Văn Hiên, sau đó cầm kiếm bước ra khỏi nhà lao, quay đầu lại.
      Last edited by a moderator: 14/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: Chân tướng được tiết lộ.
      Editor: -BG-


      Trong đêm hoàng cung biến đổi lớn. Thái hậu biết được chuyện Vũ Văn Hiên chết thảm, tim như bị dao cắt, thiếu chút nữa đứt hơi mà theo Vũ Văn Hiên.

      Sau khi Vũ Văn Tinh biết được hoàng huynh mình chết cũng cực kỳ bi thống. biết chắc chắn chuyện này là do Phi Hoa Ngọc làm, nên phát lệnh truy nã toàn Phượng Dực quốc. Người nào có thể bắt sống Phi Hoa Ngọc thưởng mười vạn ngân lượng.

      Mặt khác, Vũ Văn Tinh để cho Lạc Hà trở về cung thái hậu chăm sóc thái hậu, bên cạnh cần bất kỳ phi tử hay nữ nhân nào cả, bởi vì cưỡng chế người mà nhất rồi.

      Vũ Văn Tinh mình vào cung hoàng hậu trống vắng, híp mắt quan sát đồ vật bên trong, đột nhiên miếng ngọc bội trước gương trang điểm thu hút chú ý của .

      sải bước tới, cầm khối ngọc bội lên nắm chặt trong tay, trong đôi mắt phượng như ngọc đen tràn đầy áy náy.Con thỏ ngu xuẩn kia ngay cả ngọc bội đưa cho nàng cũng để lại, chẳng lẽ điều này biểu thị sau này nàng bao giờ gặp lại nữa ư? Còn có đứa bé của bọn họ. . . . . .

      Vũ Văn Tinh trầm mặc hồi lâu, sau đó lặng lẽ cầm khối ngọc bội trong tay dắt vào bên hông của mình, xoay người rời khỏi cung hoàng hậu.

      Mặc kệ con thỏ ngu xuẩn kia và Phi Hoa Ngọc đến đâu, cũng nhất định tìm nàng về. Đời này, bọn họ nhất định phải ở chung chỗ!

      Thi thể của Vũ Văn Hiên được Bạch Tiểu Thố mang . Nàng cam lòng, nên dùng mật hàm cho thái hậu nằm thoi thóp giường biết chân tướng cái chết thảm của Vũ Văn Hiên. Sau khi thái hậu biết được càng thêm cực kỳ bi thương. Đây tất cả đều là do bà tạo nghiệp chướng, tại sao người chết phải là bà mà lại là Hiên nhi.

      "Hiên, đây là nữ nhi của chúng ta, chàng xem dung mạo của nó đáng !"

      Trong rừng núi hoang vắng, trẻ bồng vừa sinh, đứng lẩm bẩm trước ngôi mộ vô danh.

      Hiên, ta sinh ra đứa bé của hai ta, nhưng chàng lại có cơ hội nghe con gọi chàng tiếng ‘phụ hoàng’ nữa rồi.

      "Hiên, ta bỏ qua cho sư phụ ta, là giết hại chàng, ta báo thù cho chàng!" Cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp của trẻ tuổi toát ra hận ý ngập trời. Sau khi nàng quỳ gối lạy ba lạy trước ngôi mộ kia, liền xoay người ôm bé vẫn khóc lóc ngừng rời .

      "Thiếu chủ, ngài báo thù như vậy là xong sao?" Giọng già nua rất bất mãn, "Vũ Văn Tinh vẫn chưa chết, đương kim thái hậu cũng vẫn chưa chết, ngôi vị hoàng đế ngài cũng đoạt lại, ngài cần những thứ vốn thuộc về ngài sao?"

      "Ta có hứng thú với cái ngôi vị hoàng đế đó!" Phi Hoa Ngọc lạnh nhạt nhìn Trương Đức Vượng chỉ trích trước mặt , con ngươi dài giấu ý vui, "Vũ Văn Tinh bị ta hạ độc, tới ba năm phải chết là điều thể nghi ngờ, về phần lão thái bà ác độc kia, bà ta trải qua nỗi đau xót khi mất con, còn có thể sống được lâu nữa hay sao? Sợ rằng nỗi đau đó còn khiến bà ta khổ sở gấp nghìn lần so với việc giết bà ta!"

      cũng muốn ở lại Phượng Dực quốc nữa, muốn cùng Tiểu Thố nhi lưu lạc chân trời, làm đại phu nhàn vân dã hạc* giang hồ, ân ân oán oán còn liên quan gì đến nữa. (*Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn)

      "Thiếu chủ, ngài thể làm như vậy, lão nô nhiều năm tân tân khổ khổ tiềm phục trong hoàng cung Phượng Dực quốc làm làm nội ứng cho ngài như vậy, vì ngày kia ngài báo thâm thù đại hận vì mẫu hậu ngài, hơn nữa còn lên làm Hoàng đế của Phượng Dực quốc!" Trương Đức Vượng tiếc hận lắc đầu dứt , "Ngài nên vì nữ tử mà từ bỏ khát vọng chứ!"

      Thiếu chủ vẫn bị vướng vào chuyện nhi nữ tình trường rồi, vì tình mà bỏ qua thù hận, nếu tiên hoàng hậu qua đời ở dưới suối vàng mà biết, chắc chắn hết sức đau lòng và thất vọng.

      "Trương Đức Vượng, ta nể tình ngươi nhiều năm trung thành tận tâm giúp ta, ta giết ngươi, ngươi ! Từ nay về sau, giữa chúng ta còn quan hệ gì nữa!" Phi Hoa Ngọc cực kỳ vui quát lớn, trong đầu thoải mái khiến muốn giết người.

      Chuyện sau này của do chính quyết định, cần chịu gò ép của tên cẩu nô tài này nữa!

      "Thiếu chủ, lão nô biết ngài thích nghe lão nô , lão nô cũng khiến thiếu chủ ngài thất vọng rồi, chỉ là trước khi lão nô còn muốn với thiếu chủ ngài câu, đừng nên cưỡng cầu, nếu ngày nào đó thiếu chủ phải hối hận!"

      xong, Trương Đức Vượng lắc đầu mà thở dài rời , bước chân lảo đảo.

      Thiếu chủ nghe lời ông khuyên bảo, ông cũng chỉ có thể tùy thôi.

      Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn bóng dáng già nua đáng thương của Trương Đức Vượng xa, khinh thường hừ lạnh tiếng.

      , hối hận!

      . . . . . . . . .

      Tiểu Thanh dẫn Bạch Tiểu Thố tới khách điếm sạch nghỉ ngơi. Bạch Tiểu Thố cũng hỏi nhiều, mà là vội vàng chăm sóc đôi Long – Phượng thai bảo bối của nàng.

      Bạch Tiểu Long rất biết điều, khóc rống lên. Bạch Tiểu Phượng ngược lại, cái nha đầu kia rất thích náo, Bạch Tiểu Thố chỉ có thể bồng con bé tới lui trong phòng để dỗ.

      Bởi vì tiểu Thanh chịu nổi tiếng trẻ con khóc nên tự giác mình ra ngoài.

      "Tiểu nha đầu, đừng khóc nữa, còn khóc nữa là con đẹp đâu!" Bạch Tiểu Thố dỗ rất lâu mà cũng dỗ được Bạch Tiểu Phượng, vì vậy nàng vừa tức giận vừa gấp mắng con của mình.

      Bạch Tiểu Phượng bình thường cũng phải là hay khóc như vậy, hôm nay hiểu sao nó lại khóc ngừng !

      lúc Bạch Tiểu Thố sắp để Bạch Tiểu Phượng lên giường mặc kệ cửa kẽo kẹt mở ra. Bạch Tiểu Thố cho là tiểu Thanh trở lại nên cũng quay đầu, chỉ câu.

      "Tiểu Thanh, sao ngươi quay về sớm vậy?"

      Bạch Tiểu Thố sau khi xong câu đó mà lúc lâu tiểu Thanh vẫn trả lời, liền sinh lòng nghi ngờ, quay đầu để nhìn rốt cuộc là người phương nào đến đây.

      Vừa quay lại nhìn, Bạch Tiểu Thố khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

      Đây quả thực là bản thân mình khi soi gương. Người kia nàng đoán là chính là Bạch Tiểu Thố thực .

      "Diện mạo của hai chúng ta quả tựa như cùng khuôn khắc ra!" Bạch Tiểu Thố nhìn thấy "chính mình" khóe miệng khỏi giương lên nụ cười cực kỳ châm chọc, "Nếu như hai chúng ta xuất đồng thời ở trước mặt sư phụ, nghĩ đến chắc cũng nhận được ta và ngươi, ai là ai."

      "Ta biết ngươi là Bạch Tiểu Thố thực . Hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì ?" Bạch Tiểu Thố ôm Bạch Tiểu Phượng vẫn còn khóc rống tới trước mặt "chính mình", mắt to nhìn thẳng vào đối phương, vô cùng khẳng định : "Những ngày ta có ở, nhất định là ngươi giả trang thành ta trước mặt Vương Gia phu quân và Hiên, khiến cho hai huynh đệ bọn họ sinh ra mâu thuẫn. Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?"

      Mặt của các nàng giống nhau như đúc, người ngoài nhìn, đúng là phân ai là ai.

      " sai, năm nay ngươi ở đây đều là chính ta giả trang ngươi. Ta cố ý muốn giả trang ngươi, mà là có người ở sau lưng sai khiến ta, ngươi muốn biết người này là ai ?"

      Sư phụ, ngươi vô tình sát hại nam nhân ta nhất, vậy ta cũng để cho Bạch Tiểu Thố này ở lại bên cạnh ngươi đâu!

      "Người nào?" Bạch Tiểu Thố rất quan tâm đến vấn đề này, cho nên nàng mở to cả hai mắt tò mò nhìn đối phương.

      Chẳng lẽ còn có người ở phía sau mưu này hay sao?

      "Người này là chính là. . . . . ." Bạch Tiểu Thố cười lạnh tiếng, muốn ra tên của người kia cửa lại lần nữa cót két mở ra. Người vào là Phi Hoa Ngọc.

      "Tiểu Thố nhi . . . . . ." Phi Hoa Ngọc ngờ thấy hai Bạch Tiểu Thố giống nhau như đúc, nên sau khi có chút sửng sốt, khuôn mặt nghiệt nhanh chóng lạnh xuống, "Vi sư phải bảo ngươi rồi sao? Tại sao ngươi lại xuất ở đây?"

      nên nương tay với chính đồ đệ của mình!

      "Sư phụ, trước khi ta còn muốn tới thăm người chút, đồng thời cho nàng ta biết chút chuyện rất quan trọng!" Bạch Tiểu Thố có ngụ ý liếc nhìn “chính mình”, với Phi Ngọc. “Sư phụ à, đừng trách ta vạch trần bí mật của ngươi, là ngươi rất đáng hận!

      "Sư phụ thối, người đừng nữa! Ta muốn nghe nàng ta , ta muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Phi Hoa Ngọc cái, thề hôm nay phải hiểu nghi ngờ vẫn quấy nhiễu nàng bấy lâu.

      Sư phụ thối dường như gạt nàng bí mật động trời nào đó, ràng với nàng, Hừ!

      "Tiểu Thố nhi , chúng ta thôi, gian phòng này điều kiện tốt, chúng ta đổi gian khác!" Phi Hoa Ngọc làm sao có thể để Bạch Tiểu Thố biết được những bí mật thể tiết lộ ra ngoài, nên vội ôm Bạch Tiểu Long nằm giường, kéo tay Bạch Tiểu Thố muốn nhanh chóng rời .

      "Người muốn ta giả trang người, khơi lên mâu thuẫn giữa Vương Gia và Hiên chính là Phi Hoa Ngọc - sư phụ thân thiết nhất của ta!" Bạch Tiểu Thố mang đầy cõi lòng thù hận mà vạch trần hết mọi bí mật trong lúc bước chân của Phi Hoa Ngọc còn chưa bước qua ngưỡng cửa.

      "Tiểu Thố nhi, ngươi nhiều chuyện quá rồi đó!" Phi Hoa Ngọc thống hận Bạch Tiểu Thố tiết lộ bộ mặt của , lúc này chưởng phong bén nhọn phóng qua, trong con ngươi dài tràn đầy sát khí ác độc.

      Đồ nhi thân ái của có lương tâm!

      Bạch Tiểu Thố vừa mới sinh xong, thân thể còn yếu, sao có thể chống lại chưởng bén nhọn này của Phi Hoa Ngọc. Lúc này nàng bị đánh văng ra ngoài, trong miệng ngừng phun ra máu tươi.

      Trái tim sư phụ độc ác, ngay cả đồ đệ là nàng mà cũng muốn giết!

      "Sư phụ thối, tại sao người lại đối với nàng ta như vậy, nàng ta là chính là đồ đệ thực của người mà!" Bạch Tiểu Thố rất tán thành hành động của Phi Hoa Ngọc, lúc này thoát khỏi kiếm chế, nàng chạy tới cố gắng đỡ Bạch Tiểu Thố dậy .

      "Ngươi có sao ?"

      " cần ngươi đỡ!" Sau khi Bạch Tiểu Thố đứng vững, liền dùng sức đẩy Bạch Tiểu Thố ra, mắt to đầy hận ý nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, cắn răng , "Ngươi đừng bị sư phụ lừa, chỉ giết chết Hiên, còn hạ kịch độc loại thuốc nào giải được với Cửu vương gia, làm như vậy hoàn toàn là vì báo thù, chỉ là lợi dụng ngươi để đạt được mục đích của chính mà thôi. . . . . ."

      Sau đó, Bạch Tiểu Thố còn rất nhiều nhưng Bạch Tiểu Thố nghe mà choáng vàng, chỗ hiểu, chỗ .

      "Tiểu Thố nhi, ngươi câm miệng cho vi sư!" Gương mặt nghiệt của Phi Hoa Ngọc hoàn toàn trầm xuống, tung chưởng đánh úp về phía ngực của Bạch Tiểu Thố .

      Nhưng, Phi Hoa Ngọc ngờ tới đồ đệ của phản kháng . Vào thời điểm chưởng phong của đánh úp về phía ngực Bạch Tiểu Thố , nàng bỗng nhiên rút thanh chủy thủ sắc bén từ trong tay áo ra, đâm thẳng vào tim Phi Hoa Ngọc.

      Sau khi thân thể bị đánh văng ra ngoài, Bạch Tiểu Thố mỉm cười, lớn tiếng , "Sư phụ, ta là đồ đệ của ngươi, rốt cuộc cũng làm nhục danh tiếng của ngươi!"

      Sau khi xong, Bạch Tiểu Thố cười ba tiếng ‘ha ha ha’, nghiêng đầu cam lòng tắt thở.

      Phi Hoa Ngọc dùng sức rút thanh chủy thủ đâm vào ngực ra, sau khi ngửi mùi phía , sắc mặt bỗng nhiên biến thành xanh mét.

      Đồ đệ giỏi, là đồ đệ giỏi của , quả thực là hề bôi nhọ thanh danh của Phi Hoa Ngọc !

      "Sư phụ thối, người là quá đáng, nàng là đồ đệ của người, sao ngươi có thể giết nàng?" Bạch Tiểu Thố lấy tay vuốt cặp mắt vẫn chưa nhắm, trong đôi mắt đỏ hồng xuất hận ý đối với Phi Hoa Ngọc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103.1: Thủ túc tương tàn
      Editor : Hoàng Dung


      Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn Bạch Tiểu Thố, mím môi .

      Hôm nay Tiểu Thố nhi cái gì cũng biết rồi, nàng nhất định dễ dàng tha thứ cho !

      Bàn tay run rẩy từ từ lau ngực ngừng chảy máu của mình, Phi Hoa Ngọc kéo môi nhàng cười tiếng, trong con ngươi dài hẹp tràn đầy ưu thương, "Nàng là đồ đệ của vi sư, ngươi cũng là đồ đệ của vi sư, nhưng vi sư lại cứ cưng chiều ngươi! Nàng chết là bởi vì nàng cho ngươi bí mật của vi sư. Mà bí mật này, vi sư cũng muốn để cho ngươi biết được, nhưng nếu ngươi biết được, chắc chắn hận vi sư!"

      làm nhiều chuyện lợi dụng Tiểu Thố nhi như vậy, sao nàng có thể tha thứ cho !

      Bạch Tiểu Thố nhìn Phi Hoa Ngọc trước mắt vô cùng yếu đuối, ngừng lắc đầu, tựa hồ tin những gì tất cả mình chứng kiến, nghe được.

      "Sư phụ thối, ta biết người có thâm thù đại hận gì, nhưng người cũng thể giết chết người vô tội! Nàng mới là Bạch Tiểu Thố, mà ta chỉ là giả thôi!"

      Nàng giải thích được tới thời này, bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu giải thích được, cuối cùng mới phát , người thân nhất bên cạnh mình mới đúng là kẻ địch lớn nhất của mình!

      "Vi sư phân biệt được rất ràng hai người các ngươi, mặc dù diện mạo các ngươi giống nhau, nhưng tính tình hoàn toàn bất đồng. Tính tình ngươi hoạt bát đáng , vi sư thích ngươi nhiều hơn thích nàng!" Tiếng của Phi Hoa Ngọc rất , cơ hồ là hơi thở mong manh rồi, nhưng kiên cường chống đỡ thân thể suy yếu của mình, khó khăn bước từng bước đến trước mặt của Bạch Tiểu Thố, đưa bàn tay dính đầy máu tươi của mình ra, nắm chặt cái tay của Bạch Tiểu Thố, ánh mắt cầu xin của Phi Hoa Ngọc khóa chặt ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiểu Thố, "Tiểu Thố nhi, ngươi có thể tha thứ vi sư ? Vi sư chưa bao giờ nghĩ tới muốn thương tổn ngươi. . . . . ."

      "Ngươi có tổn thương ta, nhưng ngươi tổn thương rất nhiều người vô tội!" Bạch Tiểu Thố đau lòng hất bàn tay Phi Hoa Ngọc ra, nhắm mắt lại đau xót hét lớn, "Ngươi biết , sư phụ thối, ngay từ đầu ta rất ghét người, chán ghét người quấn ta, nhất định bắt ta nhận thức người làm sư phụ. Người còn đặc biệt dài dòng tham tiền, lần người bán ta cho Vương Gia phu quân làm vợ, ta hận giết được người, nhưng người lại cầm tiền bỏ trốn mất dạng. Ta hận người, hận muốn chết, nhưng cuối cùng thế nào chứ! Ta vẫn có nguyên tắc tha thứ cho người, để cho người tiếp tục quấn ta dài dòng, bởi vì người là lòng thương ta. Từ trong lòng, ta coi người là sư phụ của ta, mặc dù biết người phải là sư phụ của ta, ta cũng vậy, phải là Bạch Tiểu Thố chân chính, nhưng ta vẫn thích người trở thành sư phụ của ta. Lúc ta có uất ức gì, ta đều chạy trốn đến chỗ của người khóc lóc kể lể, bởi vì người là sư phụ của ta, là người thân nhất của ta. Ta tin tưởng vô điều kiện người là người tốt! Nhưng hôm nay, ta hiểu mình sai lầm rồi, hơn nữa còn sai hết mười phần! Người là người xấu, tin tưởng của ta đối với người đều bị người dùng để làm chuyện xấu rồi! Ta tha thứ cho người, sư phụ thối!"

      Tin tưởng của nàng giao phó đến người bụng dạ khó lường, bị lợi dụng hoàn toàn, tổn thương thạt sâu nàng và người nàng quan tâm nhất, loại hành vi này đáng được tha thứ , bao giờ!

      "Tiểu Thố nhi, ngươi . . . . . . ác tâm với vi sư như vậy sao?" Nghe vậy, thân thể yếu của Phi Hoa Ngọc giống như diều đứt dây lảo đảo muốn ngã, cuối cùng tê liệt té xuống đất cũng bò dậy nổi nữa, trong con ngươi dài hẹp từ từ xuống giọt lệ trong suốt.

      Tiểu Thố nhi, vi sư chỉ là vì mẫu hậu mình báo thù, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?

      "Đúng, là người đối với ta độc ác trước, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố từ từ mở cặp mắt khóc đỏ của mình ra, từ cao nhìn xuống nam nhân ngừng bi thương ngồi dưới đất, cực kỳ lạnh lùng , "Người chỉ thương tổn tín nhiệm ta đối với người, còn giết Hiên và đồ đệ chân chính của ngươi, người còn hạ độc vương gia phu quân, người làm những chuyện này, người ta có thể tha thứ cho người sao?"

      Nàng tha thứ cũng có mức độ, là chuyện sư phụ thối làm rất quá đáng!

      Báo thù có thể, nhưng tại sao muốn hại chết nhiều người vô tội như vậy chứ? Bọn họ đều phải chủ mưu sát hại mẹ con , lại đều phải chết hết, bọn họ chết quá oan uổng!

      "Tiểu Thố nhi . . . . . ." gương mặt tuấn tú tái nhợt của Phi Hoa Ngọc mơ hồ toát ra vẻ tuyệt vọng, trong lòng sớm chết lặng, "Ngươi từng với vi sư, ngươi hành tẩu giang hồ với vi sư, hành y tế thế. Hôm nay ngươi còn nguyện ý cùng vi sư ?"

      Sợ rằng Tiểu Thố nhi đồng ý cầu này của rồi, nhưng vẫn có chút cam lòng, muốn đem Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh mình, cho dù nàng hận , nàng chịu tha thứ cho , cũng cần, chỉ cần Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh , đơn giản như vậy thôi.


      "Sư phụ thối, ta hành tẩu giang hồ, hành y tế thế với người đâu!" Bạch Tiểu Thố ôm Bạch Tiểu Phượng từ từ ngồi chồm hổm xuống, mắt to lạnh lùng nhìn Phi Hoa Ngọc hơi thở mong manh, lạnh lùng , "Ta trước kia biết chuyện này, ta có thể vui vẻ theo người, nhưng những chuyện hôm nay ta biết toàn bộ, ngươi ta thế nào tâm khúc mắc mà theo người hành tẩu giang hồ, hành y tế thế đây?"

      Người thể tha thứ người từng tổn thương mình, để người đó ở lại bên cạnh mình, ngày ngày ở trước mặt của mình lắc lư, đây phải cố ý để cho trong lòng mình ngột ngạt sao?

      Bạch Tiểu Thố nàng phải Thánh Nhân, làm được chuyện gì cũng có thể tha thứ. Tình hình cười cho qua chuyện này, trong thời gian ngắn nàng thể nào tha thứ cho sư phụ thối được.

      "Tiểu Thố nhi, vậy ngươi về bên cạnh Vũ Văn Tinh sao?" Phi Hoa Ngọc nhàng cười tiếng, tự giễu nâng khóe miệng lên, "Vi sư hại thành như vậy, trong lòng của ngươi khẳng định rất hận vi sư? Vi sư cũng sợ cho ngươi biết, độc của có thuốc nào giải được, tới ba năm độc phát mà chết! Ban đầu lúc vi sư nghiên cứu chế tạo độc dược, nghĩ tới phải cứu tánh mạng của , thế gian này ai biết loại độc này, ngươi trở lại bên cạnh , chỉ có thể nhìn từng ngày bởi vì độc phát mà khổ sở chịu nổi, nhìn từng ngày suy yếu, cuối cùng độc phát mà chết, ngươi cũng bởi vì khổ sở dứt, Tiểu Thố nhi!"

      Nếu có cách nào giữ Tiểu Thố nhi ở bên cạnh mình, như vậy Vũ Văn Tinh cũng giống vậy, có cách nào giữ Bạch Tiểu Thố lại, đây là số mệnh chung của bọn !

      Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố trầm mặc lâu, mới kiên định mở miệng , "Ta về bên cạnh Vương Gia phu quân, dĩ nhiên cũng ở lại bên cạnh của người, chẳng qua ta đợi ở bên cạnh người năm, người phải đem tất cả y thuật của người dạy cho ta, đây là người từng đồng ý với ta, người thể đổi ý!"

      Đây là cầu duy nhất của nàng với sư phụ thối, chỉ cần mình học xong y thuật, nàng mới có thể cứu mạng của Vương Gia phu quân!

      Phi Hoa Ngọc nghe câu đầu của Bạch Tiểu Thố cảm thấy vô cùng vui mừng, cho là Bạch Tiểu Thố vẫn nguyện ý ở bên cạnh . Cho thêm thời gian, nàng nhất định tha thứ , nhưng câu sau của Bạch Tiểu Thố hoàn toàn đánh nát tia hy vọng đáng thương cuối cùng của Phi Hoa Ngọc, để cho lòng của mới vừa tro tàn lại cháy, lại bị đánh vào trong vực sâu, cũng cháy lên được nữa.

      ra là Tiểu Thố nhi vẫn vì Vũ Văn Tinh mà học y với , đến cuối cùng, người sư phụ này như làm được vô cùng thất bại!

      "Lời vi sư đáp ứng ngươi đổi ý, chỉ cần ngươi chịu học, vi sư nguyện ý truyền tất cả y thuật của vi sư cho ngươi!" Phi Hoa Ngọc hao hết toàn bộ hơi sức của mình, mới cực kỳ nhếch nhác bò dậy từ đất, con ngươi dài nửa hí lên, trong đó đều là nụ cười cưng chiều dịu dàng như nước.

      Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh năm cũng tốt, dù thế nào nữa thời gian sống cũng còn dài, có Tiểu Thố nhi hầu ở bên cạnh, rất tốt!

      "Sư phụ thối, người yên tâm, lần này ta nhất định học tốt!" Bạch Tiểu Thố cực kỳ nghiêm túc gật đầu, mắt to vẫn nhìn chằm chằm vào ngực Phi Hoa Ngọc, lòng đành, lại cứ cứng rắn chịu đựng ép buộc mình quan tâm Phi Hoa Ngọc bị thương rất nặng.

      Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố và tiểu Thanh hợp lực an táng Bạch Tiểu Thố chân chính chết, mang theo đôi bảo bối long phượng thai của mình theo Phi Hoa Ngọc quay trở về hoàng cung Ô Quốc.

      Bạch Tiểu Thố được là làm được, ở hoàng cung Ô Quốc hoàng cung năm, nàng theo Phi Hoa ngọc rất nghiêm túc học tập y thuật, nhưng cũng giống trước kia làm nũng hay chơi đùa với Phi hoa ngọc nữa, quan hệ thầy trò của hai người giống như người xa lạ, có rất ít giao thiệp, lại càng hồi phục được quan hệ thân mật trước kia.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 103.2: Thủ túc tương tàn
      Editor : Hoàng Dung

      Bạch Tiểu Thố học tập y thuật, rãnh chăm sóc Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng, vì vậy gánh nặng chăm sóc đứa bé liền rơi xuống đầu tiểu Thanh.
      Vốn Tiểu Thanh thích trẻ con, nhưng Bạch Tiểu Thố là chủ nhân của , chủ nhân phải nghe, coi như nguyện ý, cũng phải chăm sóc hai đứa bé này.

      Bạch Tiểu Long cũng thích tiểu Thanh, cho nên thường thích tiểu Thanh ôm bé, đôi mắt to lạnh lùng vô cùng nhìn chằm chằm tiểu Thanh, cực kỳ giống phiên bản Vương Gia.

      Mà Bạch Tiểu Phượng lại giống, bé giống như đặc biệt thích tiểu Thanh, tiểu Thanh chỉ cần ôm bé cái, bé liền mở tâm cười khanh khách ngừng với Tiểu Thanh, bộ dáng kia cực kì vui vẻ. bao lâu, tiểu Thanh liền thích tiểu nha đầu đáng này, mà lại hờ hững đối với Bạch Tiểu Long chán ghét .

      năm này trôi qua rất nhanh, Bạch Tiểu Thố cũng ở chỗ Phi Hoa Ngọc học được ít, nên muốn rời khỏi hoàng cung Ô Quốc, tự mình cứu người.

      Chỉ học lý thuyết là thể dùng được, phải có thực tế mới được.

      Vào đêm trước khi , Phi Hoa Ngọc gọi Bạch Tiểu Thố vào gian phòng của mình, giao quyển sách thuốc trân quý nhiều năm vào trong tay Bạch Tiểu Thố.

      "Tiểu Thố nhi, đây là sách thuốc vi sư của sư phụ hao hết tâm sức cả đời biên soạn, con mang theo, có lẽ về sau có chỗ dùng được!" Phi Hoa Ngọc nhanh chậm , trong con ngươi hẹp dài tràn đầy phiền muộn trước khi ly biệt.

      Ngày mai Tiểu Thố nhi muốn rời khỏi bên cạnh rồi, sợ rằng sau này thầy trò bọn họ cũng có cơ hội gặp mặt.

      "Cám ơn sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố lặng lẽ nhận lấy quyển sách kia, ngẩng đầu nhìn Phi Hoa Ngọc so với trước gầy gò ít, còn lời khác có thể với .

      Mình còn chưa có thể tha thứ , từng thử nhưng được, có lẽ là thời gian còn chưa đủ!

      "Tiểu Thố nhi, con lạnh nhạt với vi sư rồi." Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cười chua chát tiếng, đau thương trong lòng ép thở nổi.

      Tiểu Thố nhi, con có biết vi sư hy vọng con ở lại vi sư bên cạnh dường nào ? Ở cùng với vi sư hai năm cuối cùng, nhưng vi sư biết tính tình của ngươi, coi như vi sư mở miệng cầu xin ngươi ở lại bên cạnh vi sư, vi sư cũng giữ được ngươi.

      "Sư phụ thối, ngày mai ta phải , người. . . . . .bảo trọng bản thân tốt !" Cuối cùng Bạch Tiểu Thố vẫn nhịn được quan tâm trong lòng với Phi Hoa Ngọc câu, do dự lát, rốt cuộc mở ra bước chân của mình rồi rời .

      Sư phụ thối, ta nghĩ chúng ta sau này gặp mặt lại rồi, vậy hãy lưu lại cho nhau ấn tượng quá kém .

      "Tiểu Thố nhi, con chờ chút!" Phi Hoa Ngọc nhanh chóng đuổi theo kéo cánh tay Bạch Tiểu Thố lại, cảm giác đau thương ngừng xuyên thấu qua thân thể của Phi Hoa Ngọc, vô hình tỏa ra bốn phía xung quanh.

      "Sư phụ thối, người còn có cái gì chưa sao?" Bạch Tiểu Thố xoay người, vô cùng lạnh nhạt : "Nếu như người có chuyện gì đặc biệt, vậy sớm nghỉ ngơi chút !"

      "Tiểu Thố nhi, đáp ứng cầu cuối cùng của vi sư được ?" Phi Hoa Ngọc tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, dùng giọng đau thương ngừng khẩn cầu, "Để vi sư hôn con lần nữa, để cho con biến thành thỏ, bồi vi sư qua đêm, được ?"

      Bạch Tiểu Thố nghe vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt, sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc gật đầu đáp ứng.

      Coi như là báo đáp sư phụ thối dạy nàng học y !

      Bạch Tiểu Thố gật đầu đồng ý làm Phi Hoa Ngọc vui mừng như điên, cẩn thận từng li từng tí đè bả vai Bạch Tiểu Thố xuống, từ từ cúi khuôn mặt nghiệt trắng xanh của mình xuống, nhàng áp môi mỏng lạnh lẽo lên môi hồng ấm áp của Bạch Tiểu Thố.

      Cả người Phi Hoa Ngọc cũng vì vậy mà run rẩy.

      Bùm tiếng, Bạch Tiểu Thố biến thành con thỏ cào cào ngực Phi Hoa Ngọc, mà sách thuốc vốn giấu trong tay áo cũng trực tiếp rớt xuống đất.

      Phi Hoa Ngọc thương dứt mà quấn Bạch Tiểu Thố vào trong quần áo hoa lệ, từ từ tới bên giường hẹp, cùng nhau nằm xuống.

      Đêm hôm ấy, Bạch Tiểu Thố nằm ở ngực Phi Hoa Ngọc ngủ rất say, mà Phi Hoa Ngọc lại nhẫn nhịn độc phát cực kỳ khổ sở, cắn chặt hàm răng để cho mình phát ra thanh đánh thức Bạch Tiểu Thố.

      Môi mỏng bị cắn phá, máu đỏ tươi chảy xuống, mồ hôi lạnh người chảy ròng ròng bao bọc dày đặc cả người, Phi Hoa Ngọc lại cứng rắn để cho thân thể đau đớn của mình chuyển động chút nào, vẫn chịu đựng đến khi trời sáng.

      Trời sáng, Bạch Tiểu Thố biến trở về thành người, mặc quần áo tử tế nhìn Phi Hoa Ngọc đưa lưng về phía nàng ngủ, lạnh lùng câu, "Sư phụ thối, ta đây!"

      Sau đó cũng quay đầu lại rời khỏi gian phòng của Phi Hoa Ngọc.

      Chờ sau khi Bạch Tiểu
      Thố bỏ lâu, Phi Hoa Ngọc mới chậm rãi xoay người, phun miệng lớn mau đen vào trong ống nhổ đối diện giường, gương mặt nghiệt tái nhợt đến gần như trong suốt.


      Tiểu Thố nhi, con độc ác, bỏ vi sư mà ….


      Bạch Tiểu Thố trở về thu thập hành lý, cùng tiểu Thanh mỗi người ôm đứa be, rời khỏi hoàng cung Ô Quốc.


      Đám người Bạch Tiểu Thố chân trước mới vừa , đám người ngựa xông vào hoàng cung Ô Quốc.


      Mấy ngày gần đay Vũ Văn Tinh nhận được tin tức, Tiểu Thố nhi ở hoàng cung Ô Quốc này, nên ra roi thúc ngựa chạy tới hoàng cung Ô Quốc, muốn mang Bạch Tiểu Thố và đứa bé của về.


      đám đông người ngựa xông vào hoàng cung Ô Quốc la chuyện lớn mức nào, tự nhiên kinh động Phi Hoa Ngọc.


      “Vũ Văn Tinh, ngươi to gan, lại dám xông vào hoàng cung Ô Quốc!” Phi Hoa Ngọc được người đỡ ra ngoài, bộ dáng suy yếu khiến Vũ Văn Tinh nhìn mà cảm thấy kinh ngạc, “Nơi này là chỗ của ta, phải hoàng cung Phượng Dực quốc của ngươi, xông là có thể xông vào!”


      Hừ, Vũ Văn Tinh, ngươi chính là đến chậm bước, Tiểu Thố nhi rời khỏi hoàng cung Ô Quốc rồi!


      “Mau giao Bạch Tiểu Thố ra đây, nếu trẫm liền san bằng hoàng cung Ô Quốc của ngươi!” Vũ Văn Tinh xuống ngựa, dến trước mặt Phi Hoa Ngọc, lạnh lung với ta, “Đừng tưởng rằng ngươi là thủ túc của trẫm trẫm nhân từ nương tay với ngươi!”


      ta giết chết huynh trưởng Vu Văn Hiên của mình, mẫu hậu bởi vì bi thương quá độ, cũng rời khỏi nhân thế vào nửa năm trước, món nợ này còn chưa tính với Phi Hoa Ngọc đâu!


      “Ta há có thể sợ ngươi mang tới tiểu đội nhân mà!” Phi Hoa Ngọc liếc mắt nhìn mười mấy người sau lưng Vũ Văn Tinh, cười khinh miệt , “Khoắc lác vô sỉ, chổ này của ta có nhiều thị vệ như vậy ngươi muốn san bằng hoàng cung Ô Quốc của ta, chỉ sợ phải là việc dễ dàng!”


      Coi như Vũ Văn Tinh sang bằng hoàng cung Ô Quốc của , cũng có biện pháp giao Tiểu Thố nhi cho ta!


      “Trẫm muốn dài dòng với ngươi, Bạch Tiểu Thố ở nơi nào, trẫm muốn gặp nàng!” Vũ Văn Tinh lại tiến bước gần Phi Hoa Ngọc, trong mắt phượng như mặc ngọc đều là sát khí lạnh lẽo.


      Nhưng nếu Phi Hoa Ngọc chịu ngoan ngoãn giao Bạch Tiểu Thố ra đây, nhất định phải làm ta muốn sống được, muốn chết xong!


      cho ngươi biết, Vũ Văn Tinh!” Phi Hoa Ngọc đẩy cung nữ đỡ ra, đứng thẳng người, lãnh lệ theo sát Vũ Văn Tinh giằng co, “Ta cũng biết chỗ ở của Tiểu Thố nhi, nếu như ngươi có bản lãnh, tự mình tìm !”


      Vũ Văn Tinh, ngươi và ta đều đáng thương, đều thấy được Tiểu Thố nhi lần cuối rồi!


      “Ý ngươi là gì?” Nghe vậy, mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh nguy hiểm nueax hí lên, hung tợn nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, quát, “Con thỏ ngu xuẩn kia xảy ra chuyện rồi sao?”


      , nàng có việc gì!


      Ở trong lòng Vũ Văn Tinh mảnh hốt hoảng, như gương mặt tuấn tú lãnh khốc lại hề lộ vẻ hốt hoảng.


      “Tiểu Thố nhi rất tốt!” Phi Hoa Ngọc cười tà tiếng, trong con ngươi dài ra quá nhiều hài long, “Chỉ tại trước khi ngươi tới đây, Tiểu Thố nhi rời hoàng cung, bên cạnh nàng có tiểu Thanh ngươi cũng có thể yên tâm!”


      Vũ Văn Tinh ơi Vũ Văn Tinh, ngươi cũng ghen tỵ , ngay cả ta cũng ghen tỵ tiểu Thanh – tên dáng ghết đó có thể hầu ở bên cạnh Tiểu Thố nhi!


      Vũ Văn Tinh nghe vậy, cũng dài dòng với Phi Hoa Ngọc nữa, trực tiếp xoay người nhảy lên ngựa của mình, quay đầu ngựa lại, lập tức mang người rời .


      Con thỏ ngu xuẩn khia chắc vẫn chưa xa, có lẽ ra roi thuc ngựa, có thể đuổi kịp!


      “Vũ Văn Tinh, ngươi tự tiện xông vào hoàng cung Ô Quốc ta, nơi này là chỗ của ta, há lại cho ngươi muốn tới tới, muốn !” Phi Hoa Ngọc ghen ghét Vũ Văn Tinh, dĩ nhiên thể để cho ta đuổi theo tìm Bạch Tiểu Thố, vì vậy phái người ngăn cản đường của Vũ Văn Tinh, cho Vũ Văn Tinh và người của ta rời khỏi hoàng cung.


      “Phi Hoa Ngọc, ngươi muốn đối nghịch với trẫm phải ?” Vũ Văn Tinh nhảy xuống ngựa, kiếm trong tay trực tiếp đâm về phía thân thể gầy yếu của Phi Hoa Ngọc, “Vậy tốt, hôm nay trẫm và ngươi tính toán rang ân oán quá khứ của chúng ta, trẫm, muốn giết ngươi, thay hoàng cung trẫm báo thù!”


      “Mấy người các ngươi liều chết xông ra, tìm vương phi trở về cho trẫm!” Lúc Vũ Văn Tinh sử dụng kiếm đâm về phía Phi Hoa Ngọc, vẫn quên lớn tiếng ra lệnh với thủ hạ của mình.


      “Cũng tốt, ta cũng nhìn ngươi vừa mắt lâu rồi, rất muốn giết chết ngươi!” Phi Hoa Ngọc cũng nhặtc kiếm lên đâm tới Vũ Văn Tinh, con ngươi dài đỏ hồng thành mảnh.


      Còn sống cũng là loại khổ sở, còn bằng chết cho xong!
      Last edited by a moderator: 22/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :