Chương 98.2: Chính biến (đảo chính)
Editor: Hoàng Dung
Bạch Tiểu Thố hiểu, tại sao người trong hoàng cung này đều kể với nàng số chuyện kì quái, làm nàng nghe hoàn toàn hiểu. tại đến Thái hậu cũng là bộ dáng này!
"Ngươi tin chắc trong bụng ngươi là hài nhi của Tinh nhi, phải của Hiên nhi sao?" Nghe vậy, sắc mặt căng thẳng của thái hậu hòa hoãn ít, nhưng vẫn tốt như cũ.
Bạch Tiểu Thố này trong lúc bị hai đứa con trai của bà gọi tới gọi lui, chỉ sợ khối thịt trong bụng của nàng ngay cả chính nàng cũng biết là của người nào!
"Ta đương nhiên xác định được!" Bạch Tiểu Thố cho là đúng, hơi nhíu mày, bỉu môi cam lòng , "Ta chỉ từng thành thân với mình Vương Gia phu quân, cũng chỉ cùng động phòng với mình , đứa bé của ta phải của , chẳng lẽ còn là của người khác sao?"
Thái hậu cũng quá kỳ quái rồi, làm sao hỏi ra vấn đề kỳ quái như thế. Nàng cũng phải là Thánh mẫu Maria, có nam nhân cũng có thể mang thai!
"Nhưng ngươi trừ bỏ là nương tử của Tinh nhi, còn là nương tử của Hiên nhi, ngươi giải thích chuyện này như thế nào?" Thái hậu vẫn chịu tin tưởng lời Bạch Tiểu Thố như cũ. Cặp mắt nghiêm nghị khỏi càng lạnh hơn mấy phần, "Tinh nhi ưa thích ngươi, nhưng ngươi và Hiên nhi làm cái gì với !"
Từ Tinh nhi si mê ở trong thế giới võ học, đến hai mươi tuổi cũng có cung nữ thị tẩm. Vốn bà tưởng rằng Tinh nhi thích nữ nhân, muốn đơn tới già rồi, lại nghĩ rằng thích Bạch Tiểu Thố hư hỏng này, cuối cùng rơi xuống kết cục như thế!
"Thái hậu nương nương, van cầu người đừng những chuyện kỳ quái như vậy nữa. Giữa ta và Hiên phó chuyện gì cũng có, ở trong cung này có ai cho ta biết đến tột cùng vương gia phu quân xảy ra chuyện gì? Nếu như thái hậu nương nương biết, mời cho ta biết, tại sao vương gia phu quân mất tích?" Bạch Tiểu Thố cảm giác mình và Thái hậu là ông gà bà vịt.
Trong hoàng cung này tất cả mọi người tin lời nàng, nàng sắp bực chết rồi!
"Bạch Tiểu Thố, đừng giở trò gì trước mặt ai gia, ai gia bỏ qua cho ngươi đâu!" Thái hậu đặt mạnh ly trà lên bàn, rất vui quát lạnh với Bạch Tiểu Thố, "Ai gia nghĩ tình ngươi có mang, nếu ai gia sớm sai người kéo ngươi ra ngoài loạn côn đánh chết!"
Bạch Tiểu Thố này biết suy xét, bà câu, nàng trả lời mười câu, hoàn toàn giống bộ dáng lúc trước!
"Thái hậu nương nương, ta có lừa người, ta bị sư phụ bắt cóc trong tám tháng, vẫn nhốt ở trong hoàng cung Ô Quốc!" Thái hậu liên tục tin tưởng khiến Bạch Tiểu Thố nóng nảy, trong đôi mắt to tràn đầy vô số uất ức, "Nếu như Thái hậu còn chưa tin ta ..., lần sau người gặp sư phụ ta, người tự mình hỏi là được, là quốc chủ Ô Quốc!"
Nàng rất muốn làm thân với mẫu thân của Vương Gia phu quân, nhưng mẫu thân Vương Gia phu quân giống như rất thích nàng!
"Ngươi cái gì, sư phụ ngươi là quốc chủ Ô Quốc?" Nghe vậy, mặt Thái hậu thoáng qua vẻ kinh hãi, đôi tay trong nháy mắt cực kỳ run rẩy, đến giọng cũng run rẩy theo, "Sư phụ ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
phải quốc chủ Ô Quốc sớm chết ở kinh thành rồi sao? Vì sao còn quốc chủ mới xuất ?
, bà ta còn sống ở đời này!
Thái hậu sợ hãi ôm chặt vị trí ngực mình, cả người giống như bị rút hồn phách, chỉ còn thoi thóp hơi thở.
"Thái hậu, ngươi có phải ngã bệnh rồi ?" Bạch Tiểu Thố nhìn vẻ mặt Thái hậu rất thích hợp, vội vàng cố hết sức vịn cái ghế đứng lên, nâng cao bụng bự tới trước mặt của Thái hậu, quan tâm hỏi.
thế nào bà ta cũng là mẫu thân của Vương Gia phu quân, nàng thể bỏ mặc bà ta!
"Ai gia có việc gì!" Giọng thái hậu giống như suy yếu, dùng sức nắm chặt cánh tay Bạch Tiểu Thố, nỉ non hỏi, "Sư phụ ngươi tên gì, mau, mau !"
Thái hậu vùi lấp mình bên trong tâm ma của mình, thể tự kềm chế.
"Thái hậu nương nương. . . . . ." Cánh tay Bạch Tiểu Thố bị Thái hậu nắm rất đau, nhưng nàng cũng dám ra, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chịu đựng, "Sư phụ ta gọi là Phi Hoa Ngọc, hình như là thần y rát nổi danh trong chốn giang hồ, ta chỉ biết chừng đó thôi!"
Sư phụ thối đáng chết, tại sao người muốn đưa ta vào trong hoàng cung.Ta hận người chết được, hu hu hu!
"Phi Hoa Ngọc. . . . . ." Thái hậu mất hồn lẩm bẩm lặp lại tên của Phi Hoa Ngọc, lập tức lại khôi phục yên tĩnh, còn trạng thái điên cuồng như trước nữa.
" có việc gì rồi, ngươi trở vể !" Đột nhiên thái hậu buông hai tay của Bạch Tiểu Thố ra, ưu nhã lãnh tuyệt .
Nó phải là con trai của bà ta, trận hỏa hoạn năm đó nó còn khả năng sống sót!
"Thái hậu nương nương, người sao chứ?" Bạch Tiểu Thố yên tâm hỏi.
Sao nàng cảm giác mẫu thân vương gia phu quân giống như cất dấu bí mật lớn gì đó!
"Ai gia vốn có chuyện gì, ngươi nhanh trở về cung hoàng hậu , ai gia muốn nhìn thấy ngươi!" Thái hậu muốn để cho Bạch Tiểu Thố nhìn thấy tâm bà che giấu, cố nghiêm nghị đuổi nàng .
"À, vậy thái hậu nương nương nghỉ ngơi , ta rời ngay!" Bạch Tiểu Thố cũng biết Thái hậu rất hoan nghênh nàng, cho nên nàng lưu lại cũng có ý nghĩa gì! Sau khi xong, Bạch Tiểu Thố nâng cao bụng rời cung thái hậu.
Chờ sau khi Bạch Tiểu Thố rời , Thái hậu thở dài hơi dài, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ áy náy.
Chuyện năm đó là bà làm sai. Bà nên bị lòng ghen ghét che mắt lương tri của mình, càng nên để cho con trai của mình lên làm thái tử, mà làm ra những chuyện thương thiên hại lý kia.
Tinh nhi cũng chính bởi vì chuyện này, từ hận bà cho
đến hôm nay.
Nghiệp chướng, tất cả đều là bà tạo nghiệt, vẫn sống sở sở nhưng lại báo ứng ng của Tình nhi.
Tinh nhi từ khi ra đời nó cũng chưa từng ngủ. Bà cũng biết đây là nguyền rủa của bà ta, trả thù mình những chuyện sai lầm mà mình đã làm với bà ta!
Bà hối hận hơn nửa đời, nhưng thủy chung cách nào tha thứ cho mình. Tình nhi cũng thủy chung cách nào tha thức cho bà!
Thời gian đã trôi qua một tháng, bụng Bạch Tiểu Thố lại lớn hơn một chút, đã sắp muốn lâm bồn rồi.
Nàng đã xuống giường lại được, chỉ có thể cả ngày nằm ở giường than thở.
Nàng nghe mẹ của mình nói qua, sanh con là một chuyện rất khổ sở. Bụng của nàng lớn như vậy, hơn nữa còn là thai đầu, nhất ̣nh sẽ đau đến gần chết mất!
Hơn nữa đây là ̉ đại, có thiết bị chữa bệnh hiện đại, cũng có sinh mổ. Người nàng có thể trông cậy vào chỉ có sư phụ thôi, nhưng tên sư phụ khốn kiếp lại ́ tình cho nàng biết tung tích!
Đáng buồn hơn chính là, làm trượng phu nhưng vương gia phu quân cũng ở bên cạnh mình. Nàng đã rất muốn hắn ở bên cạnh mình, vào lúc nàng sinh ̉ vũ nàng ́ lên, nhưng tỷ lệ nguyện vọng này được thực hiện là cực kỳ bé nhỏ.
Vũ Văn Hiên gần đây vì nạn châu chấu chịu nổi quấy nhiễu, các đại thần rối rít dâng tấu khuyên giải Vũ Văn Hiên mở kho giúp nạn thiên tai.
Vũ Văn Hiên cảm thấy cách này thể làm, có giải quyết được căn bản vấn đề, dù mở khi giúp nạn thiên tai cũng là vô dụng thôi
Vũ Văn Hiên do dự ngừng làm cá đại thần đối với vị hoàng đề này càng ngày càng bất mãn, muốn khuyên gián, lại sợ bị Vũ Văn Hiên kéo ra ngoài chặt đầu
Chuyện Vũ Văn Hiên làm, gần đây lại bị một nhóm người thần bí làm. Bọn họ chẳng cho những nạn dân chịu thiên tai có cơm ăn, còn dạy bọn họ làm sao để tiêu diệt châu chấu. Trong lúc nhất thời, những dân chúng kia đối với đám ng thần bí này cảm tạ ân đững, cũng biết truyền thế nào? Tới cuối cùng, bọn họ đều biết đây là chuyện tốt của Cửu vương gia Vũ Văn Tinh làm, danh hiệu Cửu vương gia truyền ra ở phượng dực quốc, lập tức những dân chúng kia đều ủng hộ Vũ Văn Tinh .
Chuyện này truyền đến tai Vũ Văn Hiên, làm hắn cực kỳ tức giận.
Cửu vương đệ biết tung tích lại có thể ra ngoài giúp nạn thiên tai. Điều này nói rõ cái gì! Điều này nói rõ hắn ta đã lung lạc được dân tâm, muốn công khai tạo phản!
Vũ Văn Hiên tuyệt đối thể để Vũ Văn Tinh chiếm hết tiên cơ, ́ lập tức phái người mở kho giúp nạn thiên tai.
Hành động lớn này của đương kim hoàng thượng đã mất tiên cơ, coi như mở kho giúp nạn thiên tai, dân chúng cũng một lòng cảm kích Vũ Văn Hiên nữa.
Vũ Văn Tinh thắng được dâng tâm, liền làm vài chuyện khiến dân chúng vỗ tay khen hay. Mà hoàn toàn tương phản, Vũ Văn Hiên mất hết dân tâm, ngay cả mấy đại thần của hắn cũng oán than dậy đất với hắn. Vị hoàng đế như hắn đã tràn ngập nguy cơ rồi.
Tại một đêm khuya yên tĩnh nào đấy, trong hoàng cung vang lên một tiếng chém giết ngập trời. Một quân đội thiết huyết tiến vào hoàng cung yên tĩnh, bắt đầu một cuộc chính biến cung ̀nh trong lịch sử.
Trong cung, tiếng kêu thảm thiết ngập trời, rất nhanh kinh động đến Vũ Văn Hiên ôm Bạch Tiểu Thố ngủ.
“Trương Đức Vượng, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ồn ào như vậy!” Vũ Văn Hiên cẩn thận từng li từng tí đẩy Bạch Tiểu Thố ngủ rất sâu ra, mặc quần áo xuống giường.
“Khởi bẩm hoảng thượng, cửu vương gia hắn… Hắn mang binh đánh vào trong cung rồi!” Trương Đức Vượng lảo đạo đụng vỡ cửa cung, một đầu té nhào vào trước mặt của Vũ Văn Hiên, sợ hãi ngừng nói.
“Cửu vương đệ hắn tạo phản!” Vũ Văn Hiên kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch.
Vũ Văn Tinh thật là to gan, lại dám tạo phản thật!
“Hoàng thượng, ngài mau chạy . Cửu vương gia rất nhanh sẽ tiến vào trong cung rồi, nô tài chỉ sợ cửu vương gia tiến vào sẽ bỏ qua cho hoàng thượng!” Trương Đức Vượng trunh thành đỡ chủ khuyên can.
Bạch Tiểu Thố bị thanh của Trương Đức Vượng và vũ vă hiên đánh thức, xoa đôi mắt còn buồn ngủ mờ mịt, dùng sức ngồi từ giường dậy.
“Các ngươi nói Vương Gia phu quân sao? Hắn trở về à?”
Nàng mơ hồ nghe bọn họ nói như vậy.
“Tiểu Thố nhi, cùng trẫm , trẫm cần ngôi vị hoàng đế này, trẫm chỉ cần nàng ở bên ng trẫm!” Vũ Văn Hiên luyến tiếc nhất chính là Bạch Tiểu Thố. Hôm nay vô cùng cấp bách, hắn chỉ muốn Bạch Tiểu Thố, cần quyền lợi.
“Ngươi ở đây nói gì vậy, hiên. Ta theo ngươi, ta muốn gặp Vương Gia phu quân?” Bạch Tiểu Thố nhất quyết theo Vũ Văn Hiên, muốn cùng hắn.
Lúc này, một nhóm ng đạp cửa cung hoàng hậu, xông vào. Người cầm đầu kia, một đôi mắt phượng như mặc ngọc hiện ra một tia rét lạnh yên tĩnh.
Last edited by a moderator: 7/2/15