1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 98.1: Chính biến (đảo chính)
      Editor: Hoàng Dung

      Vũ Văn Tinh bình tĩnh mà vào trong đại sảnh phủ lão tướng quân, liếc mắt liền nhìn thấy Trương Đức Vượng cười với .

      "Trương Đức Vượng, ngươi có bản lĩnh, là hoàng huynh phái ngươi tới tìm Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ra giọng nghiêm khắc nhất.

      Tên này vẫn là cẩu nô tài tâm phúc của Vũ Văn Hiên. Hôm nay tìm tới cửa, nhất định là phụng mệnh mà đến.

      "Cửu vương gia quá lo lắng, hoàng thượng biết nô tài xuất cung tìm đến Cửu vương gia. Hoàng thượng cũng biết Cửu vương gia thân ở chỗ này!" Trương Đức Vượng kính cẩn ngoan ngoãn đáp lời: "Nô tài là tới giúp Cửu vương gia ngài!"

      "Hừ, cẩu nô tài như ngươi lúc nào học được bản lãnh chân ngoài dài hơn chân trong vậy?" Vũ Văn Tinh tin Trương Đức Vượng, trong mắt phượng như mặc ngọc mơ hồ lộ ra sát ý, "Ngươi muốn chết ở trong tay bổn vương sao?"

      chừng tên cẩu nô tài này là gian tế Vũ Văn Hiên phái tới, quyết thể tin tưởng ta!

      "Nếu Cửu vương gia muốn giết nô tài, nô tài cũng còn lời nào để !" Trương Đức Vượng vẫn cúi đầu, vì vậy Vũ Văn Tinh nhìn thấy nụ cười lạnh mặt , "Nhưng đại của vương gia ngài phải làm sao bây giờ? Nô tài là tự nguyện tới đây cống hiến cho Vương Gia. Nô tài ta chết có gì đáng tiếc, nhưng đại của Vương Gia thể bị dở dang!"


      Vũ Văn Tinh nghiêng đầu, quan sát Trương Đức Vượng, trong lòng càng thêm suy đoán ngừng.

      Hình như tên cẩu nô tài này biết ít chuyện, nhưng nếu ta muốn giúp mình đối phó Vũ Văn Hiên, vậy mục đích là gì?

      "Cửu vương gia, nô tài ta là thành tâm tới đầu nhập vào Cửu vương gia đấy!" Thấy Vũ Văn Tinh lâu cũng chuyện, Trương Đức Vượng 'bùm' tiếng quỳ xuống trước mặt của ta, dập đầu tỏ vẻ trung thành của mình, "Các cửa thành hoàng cung đều có trọng binh canh giữ , nếu Cửu vương gia ngài có nội ứng rất khó phá được Hoàng Thành, giết đương kim hoàng thượng!"

      "Trương Đức Vượng, ngươi to gan, lại dám ra lời phạm thượng như thế!" Vũ Văn Tinh vỗ mạnh lên bàn cái, trợn mắt quát Trương Đức Vượng chói tai.

      Tên cẩu nô tài lời này có thể là thử dò xét có lòng phản nghịch muốn mưu phản hay !

      "Nô tài có can đảm ra lời dám ở trong lòng Cửu vương gia ngài thôi!" Trương Đức Vượng rất lớn mật cãi lại Vũ Văn Tinh, "Hoàng thượng làm tất cả đều quá công bằng với vương gia ngài, ngay cả ta đây là nô tài cũng nhìn được. Hoàng thượng còn đoạt vương phi của vương gia ngài, bây giờ địa vị vương phi là hoàng hậu cao quý của Phượng Dực Quốc, nhưng nàng sống chút vui vẻ nào!"

      Trương Đức Vượng - cẩu nô tài này rất thông minh, biết cái gì mới có thể thu hút được chú ý của Vũ Văn Tinh.

      "Nàng sống như thế nào có quan hệ với bổn vương!" Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực, quả đấm giấu ở trong tay áo trong nháy mắt nắm chặt .

      Từ ngày con thỏ ngu xuẩn kia tự phản bội , liền hề có chút quan hệ gì với rồi!

      "Vương Gia ngài hà tất gì phải như vậy chứ? Hoàng hậu nương nương gần đây luôn nhắc tới người, rất nhớ người, muốn gặp người, vì thế hoàng thượng rất tức giận, đem hoàng hậu nương nương nhốt ở cung hoàng hậu, cho phép nàng ra ngoài bước!" Trương Đức Vượng tiếp tục quạt gió thổi lửa, ý cười lạnh đắc ý trong mắt được che giấu rất tốt.

      Thiếu chủ, ngài cũng thể học Cửu vương gia quả quyết, vì nhi nữ tình trường tổn hại đến đại kế báo thù của mình!

      "Câm miệng! Bổn vương muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến nàng!" Vũ Văn Tinh giận dữ gầm thét, trong lòng có cỗ phiền muộn đè ép thân thể của rất thoải mái.

      Người trong lòng Bạch Tiểu Thố là hoàng huynh của - Vũ Văn Hiên, nàng còn nghĩ tới làm cái gì, muốn gặp làm cái gì!

      "Vương Gia, lời hôm nay nô tài muốn xong, nhưng nếu Vương Gia ngài thể tin tưởng lời nô tài , nô tài cũng nhiều lời vô ích, nô tài xin cáo từ!" Trương Đức Vượng thấy Vũ Văn Tinh có chút chịu dao động nào, liền từ từ đứng dậy, kính cẩn ngoan ngoãn hết liền muốn đứng dậy ra ngoài.

      "Khoan !" Vũ Văn Tinh quát chói tai, gọi Trương Đức Vượng lại.

      "Ngươi mới vừa nguyện ý giúp Bổn vương , nhưng nếu ngươi dám bán đứng Bổn vương, Bổn vương làm cho ngươi chết có nơi chôn thân!" Mắt phượng như mặc ngọc bắn ra sát khí bén nhọn nhất, Vũ Văn Tinh lạnh giọng cảnh cáo Trương Đức Vượng, "Nếu bổn vương cần gì chắc chắn sai người thông báo cho ngươi làm, ngươi có thể về rồi!"

      "Dạ, Cửu vương gia, nô tài xin đợi Vương Gia sai khiến!" Trương Đức Vượng chắp tay cáo từ, giống như lúc đến vậy, nghênh ngang ra khỏi phủ tướng quân.

      Chờ sau khi Trương Đức Vượng , Vũ Văn Tinh mình lẳng lặng ở trong sân phủ tướng quân, khuôn mặt thâm trầm.

      Lời kia của Trương Đức Vượng làm cho Vũ Văn Tinh xúc động. cũng nhớ Bạch Tiểu Thố, mỗi ngày đều nhớ, hàng đêm đều nhớ, chỉ là loại nhớ nhung khắc cốt này bị ghen tỵ và thù hận che giấu. Trong ngày thường Vũ Văn Tinh luôn đè nén mình, muốn nghĩ đến những ngày vui vẻ và Bạch Tiểu Thố ở cùng chỗ.

      Nhưng nếu có Vũ Văn Hiên hoành đao đoạt ái, có lẽ và Bạch Tiểu Thố có đứa bé rồi.

      Chỉ là, toàn bộ đều là châm chọc như thế, Bạch Tiểu Thố mang thai phải là máu mủ của Vũ Văn Tinh , mà là của Vũ Văn Hiên!

      Trong viện, liễu rủ vẫn xanh nhạt như cũ, nhưng Vũ Văn Tinh cũng còn là Vũ Văn Tinh trước kia nữa.

      Mấy ngày nay Bạch Tiểu Thố bị nhốt ở cung hoàng hậu được ra, đến nha đầu riêng cũng có.

      Mỗi đêm, Vũ Văn Hiên luôn tới ngủ với Bạch Tiểu Thố. Mặc dù Bạch Tiểu Thô kháng cự qua rất nhiều lần, nhưng Vũ Văn Hiên vẫn quyết giữ ý mình như cũ. Bạch Tiểu Thố cũng còn cách nào với .

      Người ta là hoàng thượng, nàng cũng thể chọc giận , gọi tới chém đầu mình !

      Hơn nữa, đứa bé trong bụng của nàng còn chưa ra đời đâu. Nàng phải giữ mạng lại để sinh đứa bé ra mới được, xem chút đến tột cùng là thỏ, hay là đứa bé!

      Bạch Tiểu Thố làm người bị nhốt, cũng biểu giống như liệt nữ trinh tiết ăn uống. Nàng có cốt khí lớn như vậy, đói chết mình và đứa bé trong bụng, cái này đáng.

      Cho nên, có đồ ăn tốt gì được bưng lên, Bạch Tiểu Thố liền tận tình ăn uống thả cửa, cho hay là vì bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
      Trong lúc rãnh rỗi, Bạch Tiểu Thố ở trong cung hoàng hậu tới lui mấy vòng, mệt mỏi ngủ giấc, tỉnh liền tiếp tục .

      Ngồi ăn như vậy rồi chờ chết. Qua nửa tháng, đột nhiên thái hậu phái người tới truyền Bạch Tiểu Thố tới cung thái hậu gặp bà.

      Dĩ nhiên Bạch Tiểu Thố nguyện ý gặp Thái hậu, nhưng cung nữ giữ cửa để cho nàng ra ngoài, nhất định muốn kinh động Vũ Văn Hiên.

      Vạn bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Thố lấy ra bản chất hung hãn trấn áp mấy cung nữ, khiến cho họ cũng dám chỗ Vũ Văn Hiên đâm thọc. Sau đó mình liền theo Lạc Hà cung thái hậu.

      "Thái hậu nương nương, người tìm ta có chuyện gì à?" Vào cung thái hậu, Bạch Tiểu Thố cảm giác mình đứng mệt mỏi, chú ý tôn ti lễ nghi, tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống, cười hì hì hỏi Thái hậu.

      Đây là mẫu thân của vương gia phu quân đó, là thân thiết!

      Thái hậu đối với Bạch Tiểu Thố hiểu quy củ, rất vui. Trong lòng vui, bà lại cảm thấy Bạch Tiểu Thố ở trước mặt giống như người mấy tháng trước mình nhìn thấy.

      "Hoàng hậu, hôm nay ai gia bảo ngươi tới đây là vì hỏi ngươi, có phải hoàng thượng tính lập đứa trong bụng ngươi làm thái tử ?" Giọng thái hậu rất lạnh, lộ ra ý cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

      thể để cho Hiên nhi hồ đồ như thế, cứ thế mãi, chắc chắn mất nước!

      "À? Thái hậu nương nương, ta hiểu ý của người." Bạch Tiểu Thố chu mỏ, gương mặt khốn hoặc, "Ta phải hoàng hậu của Hiên. Hơn nữa đứa bé trong bụng ta là của Vương Gia phu quân. Thái tử gì chứ, chẳng quan hệ với đứa bé của ta!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98.2: Chính biến (đảo chính)
      Editor: Hoàng Dung

      Bạch Tiểu Thố hiểu, tại sao người trong hoàng cung này đều kể với nàng số chuyện kì quái, làm nàng nghe hoàn toàn hiểu. tại đến Thái hậu cũng là bộ dáng này!

      "Ngươi tin chắc trong bụng ngươi là hài nhi của Tinh nhi, phải của Hiên nhi sao?" Nghe vậy, sắc mặt căng thẳng của thái hậu hòa hoãn ít, nhưng vẫn tốt như cũ.

      Bạch Tiểu Thố này trong lúc bị hai đứa con trai của bà gọi tới gọi lui, chỉ sợ khối thịt trong bụng của nàng ngay cả chính nàng cũng biết là của người nào!

      "Ta đương nhiên xác định được!" Bạch Tiểu Thố cho là đúng, hơi nhíu mày, bỉu môi cam lòng , "Ta chỉ từng thành thân với mình Vương Gia phu quân, cũng chỉ cùng động phòng với mình , đứa bé của ta phải của , chẳng lẽ còn là của người khác sao?"

      Thái hậu cũng quá kỳ quái rồi, làm sao hỏi ra vấn đề kỳ quái như thế. Nàng cũng phải là Thánh mẫu Maria, có nam nhân cũng có thể mang thai!

      "Nhưng ngươi trừ bỏ là nương tử của Tinh nhi, còn là nương tử của Hiên nhi, ngươi giải thích chuyện này như thế nào?" Thái hậu vẫn chịu tin tưởng lời Bạch Tiểu Thố như cũ. Cặp mắt nghiêm nghị khỏi càng lạnh hơn mấy phần, "Tinh nhi ưa thích ngươi, nhưng ngươi và Hiên nhi làm cái gì với !"

      Từ Tinh nhi si mê ở trong thế giới võ học, đến hai mươi tuổi cũng cung nữ thị tẩm. Vốn bà tưởng rằng Tinh nhi thích nữ nhân, muốn đơn tới già rồi, lại nghĩ rằng thích Bạch Tiểu Thố hư hỏng này, cuối cùng rơi xuống kết cục như thế!

      "Thái hậu nương nương, van cầu người đừng những chuyện kỳ quái như vậy nữa. Giữa ta và Hiên phó chuyện gì cũng có, ở trong cung này có ai cho ta biết đến tột cùng vương gia phu quân xảy ra chuyện gì? Nếu như thái hậu nương nương biết, mời cho ta biết, tại sao vương gia phu quân mất tích?" Bạch Tiểu Thố cảm giác mình và Thái hậu là ông gà bà vịt.

      Trong hoàng cung này tất cả mọi người tin lời nàng, nàng sắp bực chết rồi!

      "Bạch Tiểu Thố, đừng giở trò gì trước mặt ai gia, ai gia bỏ qua cho ngươi đâu!" Thái hậu đặt mạnh ly trà lên bàn, rất vui quát lạnh với Bạch Tiểu Thố, "Ai gia nghĩ tình ngươi có mang, nếu ai gia sớm sai người kéo ngươi ra ngoài loạn côn đánh chết!"

      Bạch Tiểu Thố này biết suy xét, bà câu, nàng trả lời mười câu, hoàn toàn giống bộ dáng lúc trước!

      "Thái hậu nương nương, ta có lừa người, ta bị sư phụ bắt cóc trong tám tháng, vẫn nhốt ở trong hoàng cung Ô Quốc!" Thái hậu liên tục tin tưởng khiến Bạch Tiểu Thố nóng nảy, trong đôi mắt to tràn đầy vô số uất ức, "Nếu như Thái hậu còn chưa tin ta ..., lần sau người gặp sư phụ ta, người tự mình hỏi là được, là quốc chủ Ô Quốc!"

      Nàng rất muốn làm thân với mẫu thân của Vương Gia phu quân, nhưng mẫu thân Vương Gia phu quân giống như rất thích nàng!

      "Ngươi cái gì, sư phụ ngươi là quốc chủ Ô Quốc?" Nghe vậy, mặt Thái hậu thoáng qua vẻ kinh hãi, đôi tay trong nháy mắt cực kỳ run rẩy, đến giọng cũng run rẩy theo, "Sư phụ ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"

      phải quốc chủ Ô Quốc sớm chết ở kinh thành rồi sao? Vì sao còn quốc chủ mới xuất ?

      , bà ta còn sống ở đời này!

      Thái hậu sợ hãi ôm chặt vị trí ngực mình, cả người giống như bị rút hồn phách, chỉ còn thoi thóp hơi thở.

      "Thái hậu, ngươi có phải ngã bệnh rồi ?" Bạch Tiểu Thố nhìn vẻ mặt Thái hậu rất thích hợp, vội vàng cố hết sức vịn cái ghế đứng lên, nâng cao bụng bự tới trước mặt của Thái hậu, quan tâm hỏi.

      thế nào bà ta cũng là mẫu thân của Vương Gia phu quân, nàng thể bỏ mặc bà ta!

      "Ai gia có việc gì!" Giọng thái hậu giống như suy yếu, dùng sức nắm chặt cánh tay Bạch Tiểu Thố, nỉ non hỏi, "Sư phụ ngươi tên gì, mau, mau !"

      Thái hậu vùi lấp mình bên trong tâm ma của mình, thể tự kềm chế.

      "Thái hậu nương nương. . . . . ." Cánh tay Bạch Tiểu Thố bị Thái hậu nắm rất đau, nhưng nàng cũng dám ra, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chịu đựng, "Sư phụ ta gọi là Phi Hoa Ngọc, hình như thần y rát nổi danh trong chốn giang hồ, ta chỉ biết chừng đó thôi!"

      Sư phụ thối đáng chết, tại sao người muốn đưa ta vào trong hoàng cung.Ta hận người chết được, hu hu hu!

      "Phi Hoa Ngọc. . . . . ." Thái hậu mất hồn lẩm bẩm lặp lại tên của Phi Hoa Ngọc, lập tức lại khôi phục yên tĩnh, còn trạng thái điên cuồng như trước nữa.

      " có việc gì rồi, ngươi trở vể !" Đột nhiên thái hậu buông hai tay của Bạch Tiểu Thố ra, ưu nhã lãnh tuyệt .

      phải là con trai của bà ta, trận hỏa hoạn năm đó nó còn khả năng sống sót!

      "Thái hậu nương nương, người sao chứ?" Bạch Tiểu Thố yên tâm hỏi.

      Sao nàng cảm giác mẫu thân vương gia phu quân giống như cất dấu bí mật lớn gì đó!

      "Ai gia vốn có chuyện gì, ngươi nhanh trở về cung hoàng hậu , ai gia muốn nhìn thấy ngươi!" Thái hậu muốn để cho Bạch Tiểu Thố nhìn thấy tâm bà che giấu, cố nghiêm nghị đuổi nàng .

      "À, vậy thái hậu nương nương nghỉ ngơi , ta rời ngay!" Bạch Tiểu Thố cũng biết Thái hậu rất hoan nghênh nàng, cho nên nàng lưu lại cũng có ý nghĩa gì! Sau khi xong, Bạch Tiểu Thố nâng cao bụng rời cung thái hậu.

      Chờ sau khi Bạch Tiểu Thố rời , Thái hậu thở dài hơi dài, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ áy náy.

      Chuyện năm đó là bà làm sai. Bà nên bị lòng ghen ghét che mắt lương tri của mình, càng nên để cho con trai của mình lên làm thái tử, mà làm ra những chuyện thương thiên hại lý kia.

      Tinh nhi cũng chính bởi vì chuyện này, từ hận bà cho
      đến hôm nay.

      Nghiệp chướng, tất cả đều là bà tạo nghiệt, vẫn sống sở sở nhưng lại báo ứng ng của Tình nhi.

      Tinh nhi từ khi ra đời nó cũng chưa từng ngủ. Bà cũng biết đây là nguyền rủa của bà ta, trả thù mình những chuyện sai lầm mà mình đã làm với bà ta!

      Bà hối hận hơn nửa đời, nhưng thủy chung cách nào tha thứ cho mình. Tình nhi cũng thủy chung cách nào tha thức cho bà!

      Thời gian đã trôi qua một tháng, bụng Bạch Tiểu Thố lại lớn hơn một chút, đã sắp muốn lâm bồn rồi.

      Nàng đã xuống giường lại được, chỉ có thể cả ngày nằm ở giường than thở.

      Nàng nghe mẹ của mình nói qua, sanh con là một chuyện rất khổ sở. Bụng của nàng lớn như vậy, hơn nữa còn là thai đầu, nhất ̣nh sẽ đau đến gần chết mất!

      Hơn nữa đây là ̉ đại, có thiết bị chữa bệnh hiện đại, cũng có sinh mổ. Người nàng có thể trông cậy vào chỉ có sư phụ thôi, nhưng tên sư phụ khốn kiếp lại ́ tình cho nàng biết tung tích!

      Đáng buồn hơn chính là, làm trượng phu nhưng vương gia phu quân cũng ở bên cạnh mình. Nàng đã rất muốn hắn ở bên cạnh mình, vào lúc nàng sinh ̉ vũ nàng ́ lên, nhưng tỷ lệ nguyện vọng này được thực hiện là cực kỳ bé nhỏ.

      Vũ Văn Hiên gần đây vì nạn châu chấu chịu nổi quấy nhiễu, các đại thần rối rít dâng tấu khuyên giải Vũ Văn Hiên mở kho giúp nạn thiên tai.

      Vũ Văn Hiên cảm thấy cách này thể làm, có giải quyết được căn bản vấn đề, dù mở khi giúp nạn thiên tai cũng là vô dụng thôi

      Vũ Văn Hiên do dự ngừng làm cá đại thần đối với vị hoàng đề này càng ngày càng bất mãn, muốn khuyên gián, lại sợ bị Vũ Văn Hiên kéo ra ngoài chặt đầu

      Chuyện Vũ Văn Hiên làm, gần đây lại bị một nhóm người thần bí làm. Bọn họ chẳng cho những nạn dân chịu thiên tai có cơm ăn, còn dạy bọn họ làm sao để tiêu diệt châu chấu. Trong lúc nhất thời, những dân chúng kia đối với đám ng thần bí này cảm tạ ân đững, cũng biết truyền thế nào? Tới cuối cùng, bọn họ đều biết đây là chuyện tốt của Cửu vương gia Vũ Văn Tinh làm, danh hiệu Cửu vương gia truyền ra ở phượng dực quốc, lập tức những dân chúng kia đều ủng hộ Vũ Văn Tinh .

      Chuyện này truyền đến tai Vũ Văn Hiên, làm hắn cực kỳ tức giận.

      Cửu vương đệ biết tung tích lại có thể ra ngoài giúp nạn thiên tai. Điều này nói rõ cái gì! Điều này nói rõ hắn ta đã lung lạc được dân tâm, muốn công khai tạo phản!

      Vũ Văn Hiên tuyệt đối thể để Vũ Văn Tinh chiếm hết tiên cơ, ́ lập tức phái người mở kho giúp nạn thiên tai.

      Hành động lớn này của đương kim hoàng thượng đã mất tiên cơ, coi như mở kho giúp nạn thiên tai, dân chúng cũng một lòng cảm kích Vũ Văn Hiên nữa.

      Vũ Văn Tinh thắng được dâng tâm, liền làm vài chuyện khiến dân chúng vỗ tay khen hay. Mà hoàn toàn tương phản, Vũ Văn Hiên mất hết dân tâm, ngay cả mấy đại thần của hắn cũng oán than dậy đất với hắn. Vị hoàng đế như hắn đã tràn ngập nguy cơ rồi.

      Tại một đêm khuya yên tĩnh nào đấy, trong hoàng cung vang lên một tiếng chém giết ngập trời. Một quân đội thiết huyết tiến vào hoàng cung yên tĩnh, bắt đầu một cuộc chính biến cung ̀nh trong lịch sử.

      Trong cung, tiếng kêu thảm thiết ngập trời, rất nhanh kinh động đến Vũ Văn Hiên ôm Bạch Tiểu Thố ngủ.

      “Trương Đức Vượng, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ồn ào như vậy!” Vũ Văn Hiên cẩn thận từng li từng tí đẩy Bạch Tiểu Thố ngủ rất sâu ra, mặc quần áo xuống giường.

      “Khởi bẩm hoảng thượng, cửu vương gia hắn… Hắn mang binh đánh vào trong cung rồi!” Trương Đức Vượng lảo đạo đụng vỡ cửa cung, một đầu té nhào vào trước mặt của Vũ Văn Hiên, sợ hãi ngừng nói.

      “Cửu vương đệ hắn tạo phản!” Vũ Văn Hiên kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch.

      Vũ Văn Tinh thật là to gan, lại dám tạo phản thật!

      “Hoàng thượng, ngài mau chạy . Cửu vương gia rất nhanh sẽ tiến vào trong cung rồi, nô tài chỉ sợ cửu vương gia tiến vào sẽ bỏ qua cho hoàng thượng!” Trương Đức Vượng trunh thành đỡ chủ khuyên can.

      Bạch Tiểu Thố bị thanh của Trương Đức Vượng và vũ vă hiên đánh thức, xoa đôi mắt còn buồn ngủ mờ mịt, dùng sức ngồi từ giường dậy.

      “Các ngươi nói Vương Gia phu quân sao? Hắn trở về à?”

      Nàng mơ hồ nghe bọn họ nói như vậy.

      “Tiểu Thố nhi, cùng trẫm , trẫm cần ngôi vị hoàng đế này, trẫm chỉ cần nàng ở bên ng trẫm!” Vũ Văn Hiên luyến tiếc nhất chính là Bạch Tiểu Thố. Hôm nay vô cùng cấp bách, hắn chỉ muốn Bạch Tiểu Thố, cần quyền lợi.

      “Ngươi ở đây nói gì vậy, hiên. Ta theo ngươi, ta muốn gặp Vương Gia phu quân?” Bạch Tiểu Thố nhất quyết theo Vũ Văn Hiên, muốn cùng hắn.

      Lúc này, một nhóm ng đạp cửa cung hoàng hậu, xông vào. Người cầm đầu kia, một đôi mắt phượng như mặc ngọc hiện ra một tia rét lạnh yên tĩnh.
      Last edited by a moderator: 7/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99.1: cần nghiệt chủng.
      Editor: Hoàng Dung.
      Nguồn:


      "Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố nhất thời ngừng lôi kéo với Vũ Văn Hiên, cố hết sức nâng cao bụng bự chống từ giường lên, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy nụ cười vui vẻ.

      Nàng rốt cuộc nhìn thấy Vương Gia phu quân rồi, có việc gì, tốt quá!

      Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố lấy bước chân vụng về, cố hết sức bước từng bước về phía trong lòng của kịch liệt quay cuồng, ánh mắt lạnh lùng chưa bao giờ rời khỏi bụng của nàng.

      Đứa bé con thỏ ngu xuẩn này mang trong bụng phải là của Vũ Văn Tinh , là của Vũ Văn Hiên!

      "Vương Gia phu quân, chàng gặp ta thấy vui chút nào à?" Bạch Tiểu Thố hao hết hơi sức mới đến được trước mặt của Vũ Văn Tinh, trong đôi mắt to lộ ra bất mãn.

      Nàng rất nhớ , nhưng nhìn bộ dáng của lại nhớ nàng chút nào, ngược lại giống như là có thù oán với nàng.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi đừng làm bộ làm tịch với bổn vương, Bổn vương bao giờ tin tưởng bất luận lời gì của ngươi nữa!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng hất cánh tay của Bạch Tiểu Thố kéo tay của ra, mắt phượng như mặc ngọc tràn đầy sát khí vô cùng lãnh lệ .

      "Người tới, bao vây cung hoàng hậu lại, cho bất cứ người nào ở nơi này chạy !"

      Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh đẩy, trọng tâm vững, lập tức ngã ngồi mặt đất. Nàng dùng đôi tay ôm bụng, đau đến nhíu mày.

      "Vương Gia phu quân, chàng làm gì đấy? Trong bụng ta là đứa bé của chàng, chẳng may ta sảy thai, chàng đau lòng đó!"

      Cái gì chứ? Vừa thấy mặt hung dữ với nàng như vậy, nàng lại đắc tội khi nào?

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương tin ngươi!" Mặc dù có chút đành lòng, nhưng Vũ Văn Tinh vẫn qua đỡ Bạch Tiểu Thố lên, ngược lại dùng giọng càng thêm lạnh lùng với nàng, "Bắt đầu từ ngày bổn vương phát gian tình giữa ngươi và Vũ Văn Hiên, Bổn vương hề xem ngươi là vương phi của bổn vương nữa, ngươi chẳng qua là nữ nhân vô sỉ phản bội bổn vương thôi. Đừng nghĩ lúc thấy sắp chết, cứng rắn đổ thừa đứa bé lên đầu bổn vương. Bổn vương bỏ qua ngươi đâu!"

      Nàng đội nón xanh cho , sao có thể để nàng sống những ngày tháng tốt đây!

      "Vương Gia phu quân, chàng bậy bạ gì đó. Giữa ta với Hiên là trong sạch. gian tình gì chứ, có chuyện bậy bạ gì cả. Khẳng đinh chàng nghĩ sai rồi!" Bạch Tiểu Thố cố gắng lắc đầu , biện giải cho mình.

      Sao vương gia lại giống người trong cung, cũng thích hiểu lầm nàng!

      Giữa nàng và Hiên là trong sạch!

      "Bổn vương muốn nghe ngươi nhảm!" Vũ Văn Tinh giận kiềm được, "Người tới, nhốt nàng vào Thiên Lao, có lệnh của Bổn vương, ai cũng cho phép vào thiên lao thăm nàng!"

      "Vương Gia phu quân, tại sao chàng đối xử với ta như vậy?" Vũ Văn Tinh vô tình khiến Bạch Tiểu Thố rất đau lòng, mặc cho những thị vệ kia kéo nàng vào trong thiên lao.

      Vương Gia phu quân quá khinh người, câu với nàng, động chút là nhốt nàng vào đại lao, đây là lần thứ hai rồi!

      "Cửu vương đệ, ngươi thể đối với Tiểu Thố nhi như vậy. Nàng có thai, trong thiên lao ẩm ướt quá nặng, thân thể của nàng chịu nổi!" Vũ Văn Hiên muốn ngăn lại những thị vệ kéo Bạch Tiểu Thố, lại bị Vũ Văn Tinh dùng kiếm ngăn lại.

      "Bổn vương phải làm sao, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng gác kiếm cổ Vũ Văn Hiên, cắn răng nghiến lợi hừ lạnh , "Kế tiếp bổn vương phải cùng ngươi tính toán ràng rồi, hoàng huynh?"

      "Cửu vương đệ, người đây là tội phản nghịch, rất bất kính!" Vũ Văn Hiên tức giận nhìn Vũ Văn Tinh chằm chằm, trong mắt ưng lộ ra chút hận ý, "Trẫm là Hoàng đế, trẫm cũng là hoàng huynh của ngươi, ngươi muốn phản trẫm sao?"

      Vũ Văn Hiên nghĩ kỹ lại, và Vũ Văn Tinh những năm gần đây tình huynh đệ rất tốt, có náo qua chuyện vui gì. Nhưng kể từ sau khi khối thiên thạch kia xuất , đối với Vũ Văn Tinh có hoài nghi, lại còn có chuyện của Tiểu Thố nhi, mới tới như ngày hôm nay.

      "Là ngươi buộc Bổn vương phản ngươi, hoàng huynh!" Vũ Văn Tinh lạnh nhạt cười lạnh, "Bổn vương từ nghĩ tới muốn giành ngôi vị hoàng đế với ngươi, Bổn vương cũng có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế! Nếu phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi, lên ngươi có thể là vị hoàng đế tốt. Nhưng ngươi lại luôn ép buộc bổn vương thối lui, đem Bổn vương dồn đến đường cùng, Bổn vương thể phản ngươi! Nếu bổn vương phản ngươi...ngươi sớm muộn gì cũng giết Bổn vương!"

      nghĩ tới muốn khởi binh tạo phản, cũng chưa từng nghĩ tới có ngày làm Hoàng đế Phượng Dực quốc, đây đều là Vũ Văn Hiên buộc làm như thế!

      "Cửu vương đệ, đừng kiếm cớ cho dã tâm của ngươi. Trẫm biết ngươi sớm có lòng mưu phản, trẫm diệt trừ ngươi...ngươi sớm muộn gì cũng giết trẫm! Chuyện hôm nay phải vừa đúng lúc chứng minh suy nghĩ của trẫm là đúng sao?" Vũ Văn Hiên cũng cực đoan cười lạnh , "Nếu trẫm rơi vào trong tay của ngươi, chắc chắn chết. Trẫm chết sao, chỉ là trẫm cầu xin ngươi bỏ qua cho Tiểu Thố nhi, đối xử tử tế với đứa bé trong bụng của nàng, được ?"

      Mình rơi vào trong tay Vũ Văn Tinh, tuyệt đối có cơ hội sống sót. an tâm nhất chính là Tiểu Thố nhi và đứa bé của .

      "Bổn vương muốn đối xử với nàng thế nào, ngươi có quyền hỏi tới, Vũ Văn Hiên!" Vũ Văn Tinh thích Vũ Văn Hiên ở trước mặt của thay Bạch Tiểu Thố cầu cạnh. như vậy, chỉ khiến cho càng thêm tức giận.

      "Bổn vương giết ngươi, chỉ nhốt ngươi lại!" Vũ Văn Tinh dùng giọng hung ác với Vũ Văn Hiên, đồng thời thu hổi kiếm cổ lại.

      "Người tới, nhốt Vũ Văn Hiên vào trong tử tù, dùng xích sắt khóa tứ chi của , cũng phái trọng binh canh giữ. Nếu ai dám cướp tù, giết cần hỏi!"

      Lần này Vũ Văn Hiên có bất kỳ phản kháng nào, biết đạo lý người chẳng làm nên việc gì, chỉ cần bảo vệ mạng của mình, chuyện gì cũng có thể bàn bạc kỹ hơn.

      hồi chính biến cứ như vậy lặng yên tiếng động kết thúc. Ngày hôm sau, Vũ Văn Tinh khoác hoàng bào, ngồi ngay ngắn ở long ỷ kim quang xán lạn, có ai đứng ra phản đối. Tất cả đại thần cũng cùng nhau quỳ xuống đất, hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

      Hoàng gia là vô tình như thế, người nào có năng lực ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vậy chính là thiên hạ đứng đầu.

      Hôm nay Vũ Văn Tinh được dân tâm, thay thế Vũ Văn Hiên là hoàn toàn xứng đáng

      cuộc chính biến cung đình, thương tổn phải làm tâm của dân chúng, mà là tâm của thái hậu.

      Môi hở răng lạnh, Vũ Văn Tinh và Vũ Văn Hiên đều là nhi tử của bà, bà đều muốn nhìn thấy người nào bị thương.

      Tuy Vũ Văn Hiên làm rất nhiều chuyện có lỗi với Vũ Văn Tinh, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng của Tinh nhi.

      Trong triều có ít đại thần khuyên Tinh nhi giết Hiên nhi, chấm dứt hậu hoạn. Bà lớn tuổi như vậy rồi, muốn trải qua chuyện đau xót phải mất con.

      Cố Thái hậu cầu kiến Vũ Văn Tinh mấy lần, Vũ Văn Tinh đều tránh gặp, điều này làm Thái hậu hết sức đau lòng.

      Thái hậu biết Vũ Văn Tinh vẫn chịu tha thứ cho mình, chính mình tự cầu xin thả Hiên nhi, Tinh nhi nhất định nghe.

      Aizz. . . . . .

      Mỗi ngày Vũ Văn Tinh đều đếm xuể tấu chương muốn phê duyệt, căn bản thời gian để ý tới chuyện khác, hoặc là cố ý để cho mình loay hoay có thời gian suy nghĩ đến Bạch Tiểu Thố.

      Bạch Tiểu Thố bị giam ở trong thiên lao ẩm ướt u, có ai đến thăm nàng, cũng có ai đến chuyện với nàng, những thứ thức ăn mốc meo kia nàng lại ăn được, cả người mê man, giống như ngã bệnh.

      Vương gia thối đáng chết, quả trứng thối có lương tâm, nàng nâng cao bụng lớn như vậy dễ dàng sao? Nếu ghét nàng như vậy, lúc trước vì cái gì lại muốn thành thân với nàng, tại sao muốn động phòng với nàng, tại sao muốn nhét đứa bé vào trong bụng của nàng, nhét rồi lại cần, rốt cuộc có ý gì chứ!

      Bạch Tiểu Thố càng nghĩ càng đau lòng, khỏi ôm bụng khóc rống lên .

      "Vương gia thối, vương gia đáng chết, chàng chết cho ta. Bắt đầu từ hôm nay Bạch Tiểu Thố ta cần chàng nữa, ta muốn hưu phu! Sau khi bỏ chàng, ta mang theo đứa bé của chàng gả cho người khác, sau đó tức chết chàng, tức chết chàng. Hừ!"

      Bạch Tiểu Thố vừa khóc, vừa hung hăng mắng Vũ Văn Tinh, khuôn mặt nhắn tái nhợt đều là nước mắt nước mũi, có vẻ cực kỳ đáng thương.

      Giờ phút này, Vũ Văn Tinh đứng ở nơi cách phòng giam Bạch Tiểu Thố xa, sau khi nghe Bạch Tiểu Thố chửi mình như vậy, đôi tay ở trong tay áo rộng nắm chặt thành quả đấm, trong mắt phượng như mặc ngọc đều là ý chán ghét khiển trách bản thân mình.

      mê muội mới có thể nghĩ đến nơi này nhìn nàng!

      "Hoàng thượng, vương phi lẫy mà thôi, ngài đừng giận nàng!" Mạc Thanh đứng ở bên bất đắc dĩ khuyên, "Ngài đối xử với vương phi cũng hơi quá đáng, hôm nay thân thể nàng nặng nề, trong tù phải là nơi nàng có thể ở, bằng giam lỏng vương phi ở cung hoàng hậu , phái người trông coi nàng là xong."

      Hoàng thượng là miệng cứng lòng mềm, trong lòng của ràng còn có vương phi, lại chịu thừa nhận chút tình ý này, muốn lặng lẽ đến xem thử vương phi, nhưng vương phi mắng chửi người, trong lòng hoàng thượng dĩ nhiên là rất thoải mái.

      "Cung hoàng hậu là cho hoàng hậu ở, nàng cũng chỉ là phạm nhân thôi!" Vũ Văn Tinh giận dữ cắn răng, nguyện ý thỏa hiệp.

      Nàng đây là gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai!

      "Hoàng thượng, những thức ăn này có muốn đưa cho vương phi ?" Mạc Thanh giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      Vương phi ngày ăn, những thứ này đều là món nàng thích ăn.

      " cần, nàng còn có hơi sức mắng chửi người, bụng của nàng vẫn chưa đói!" Vũ Văn Tinh cắn răng hừ lạnh , ", Mạc Thanh!"

      "Sư phụ thối, người cút đâu rồi, tại sao tới cứu ta...ta hận người chết được!" Bạch Tiểu Thố còn mắng chửi người ngừng, "Nếu như người lập tức xuất trước mặt của ta, ta liền lập tức gả cho người!"

      "Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ." Vũ Văn Tinh nghe được những lời này của Bạch Tiểu Thố, bước chân vốn muốn rời đột nhiên quẹo lại, xông về trước cửa phòng giam Bạch Tiểu Thố.

      Mạc Thanh thấy vậy, vội vàng chạy đuổi theo, chỉ sợ Vũ Văn Tinh bởi vì tức giận mà làm ra chuyện kích động.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 99.2 cần nghiệt chủng.
      Editor: Hoàng Dung.


      "Bạch Tiểu Thố, nữ nhân lẳng lơ này, ngươi cần Vũ Văn Hiên rồi sao?" Đứng ở bên ngoài phòng giam, Vũ Văn Tinh lựa lời , mắng "Nay Tần mai Sở, ngươi có khác gì nữ tử thanh lâu!"

      Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh thân y phục màu vàng, chỉ có cảm giác ánh mắt của mình rất chua xót, thấy nam nhân mắng trước mặt nàng.

      "Ta muốn gả cho người nào mắc mớ gì đến ngươi, dù sao ngươi cũng cần ta và đứa bé, ta cuối cùng cũng phải tìm cha cho đứa bé của ta!" Sửng sốt hồi lâu, Bạch Tiểu Thố liều mạng lau khô nước mắt mặt, bỉu môi khách khí phản bác, "Ta lần cuối cùng cho ngươi biết, ta và Hiên có quan hệ, mặc kệ ngươi có tin hay cũng được. Bạch Tiểu Thố ta thẹn với lương tâm, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi!"

      Vương gia thối, mắng chửi người khó nghe, mình căn bản phải loại nữ nhân như !

      "Bạch Tiểu Thố, trẫm tin ngươi!" Vũ Văn Tinh tức giận quát khẽ, "Phi Hoa Ngọc tới cứu ngươi, ngươi cũng đừng vọng tưởng gả cho , ở lại trong tù chờ chết cho trẫm !"

      xong, Vũ Văn Tinh lãnh khốc vung ống tay áo, nhanh chóng rời .

      "Vương phi, đây là món người thích ăn, Mạc Thanh đặt nó ở đây, người tự cầm ăn !" Mạc Thanh cũng có theo Vũ Văn Tinh rời khỏi, mà đặt hộp thức ăn bên ngoài cửa tù, dặn dò Bạch Tiểu Thố phen mới rời khỏi.

      "Cám ơn ngươi, Mạc Thanh, chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất!" Bạch Tiểu Thố cho Mạc Thanh nụ cười rực rỡ, để cho cần quá lo lắng cho nàng, nàng có chuyện gì.

      Sau khi Mạc Thanh , Bạch Tiểu Thố cố hết sức bò đến cửa tù, mở nắp hộp đựng thức ăn ra, trực tiếp lấy thức ăn bên trong ra ăn.

      Nàng có thể bị đói, nhưng đứa bé trong bụng thể bị đói.

      Sau khi Vũ Văn Tinh trở về, có tâm tư phê duyệt tấu chương nữa, cả trái tim đều ở người Bạch Tiểu Thổ, hiểu mình rốt cuộc nên xử trí nàng như thế nào mới phải.

      Giết nàng và đứa bé trong bụng, làm được. Nhốt nàng ở trong đại lao cả đời, cũng làm được.

      Trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời nhốt nàng ở trong thiên lao, đợi nàng sinh con ra rồi hẵng !

      Nhưng chưa được mấy ngày, người trong tù bẩm báo Bạch Tiểu Thố hôn mê, giống như là bị nhiễm phong hàn, tình huống vô cùng nghiêm trọng.

      Tin tức này truyền đến tai Vũ Văn Tinh, nhất thời làm thất kinh, lập tức sai người mang Bạch Tiểu Thố từ trong lao ra, để thái y của Thái Y viện chẩn bệnh cho nàng.

      Kết quả thái y chẩn bệnh là tà khí vào cơ thể, cần tĩnh dưỡng nhiều, thể trở về thiên lao, nếu đứa trong bụng Bạch Tiểu Thố cũng có ảnh hưởng.

      Vũ Văn Tinh nghe lời thái y , do dự nhiều lần mới để cho Bạch Tiểu Thố ở lại cung hoàng hậu.

      Ban đêm, Bạch Tiểu Thố phát sốt, mực mê sảng.

      "Vương Gia phu quân, nên hiểu lầm ta. . . . . . Ta và Hiên có gì. . . . . ." Bạch Tiểu Thố ngủ rất yên ổn, đôi tay bé quơ loạn xạ trước người của mình.

      Vũ Văn Tinh vẫn ngồi ở bên giường với Bạch Tiểu Thố, thấy dáng vẻ nàng khó chịu, đành lòng, chủ động vươn tay để Bạch Tiểu Thố bắt được.

      Sau khi Bạch Tiểu Thố bắt được bàn tay Vũ Văn Tinh, chân mày nhíu chặt rốt cuộc dần dần dãn ra, trong cái miệng nhắn phun ra hơi dài, rốt cuộc ngủ yên ổn.

      Vũ Văn Tinh thâm sâu nhìn Bạch Tiểu Thố ngủ, sau khi nhẫn nhịn mấy lần, rốt cuộc nhịn được đưa ra bàn tay khác vuốt ve khuôn mặt nhắn ướt đẫm mồ hôi của Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn tú trầm có biểu tình vô cùng phức tạp.

      Con thỏ ngu xuẩn này phải thích Vũ Văn Hiên sao, vì sao trong lúc ngã bệnh lại kêu tên ?

      Ngày hôm sau khi Bạch Tiểu Thố tỉnh lại, Vũ Văn Tinh có ở bên cạnh nàng rồi, ở với nàng là mấy cung nữ quen thuộc ở cung hoàng hậu, còn có Tiểu Hà lâu gặp.

      "Tiểu thư, người cuối cùng tỉnh!" Tiểu Hà bộ dáng cảm ơn trời đất khiến Bạch Tiểu Thố buồn cười, nàng khẽ giật giật thân thể nặng nề, cảm giác nhõm ít.

      "Tiểu Hà, tại sao ta lại ở cung hoàng hậu rồi hả?" Bạch Tiểu Thố ý bảo Tiểu Hà dìu nàng dậy từ giường, hí mắt kỳ quái hỏi.

      Chẳng lẽ là Vương Gia phu nhân làm sao?

      "Tiểu Hà cũng biết, Tiểu Hà được Mạc tổng quản phái tới nơi này chăm sóc tiểu thư, tiểu thư cũng ở chỗ này." Tiểu Hà lắc đầu cái, cái gì cũng biết.

      "Được rồi, ta hỏi ngươi vấn đề này nữa!" Bạch Tiểu Thố ném cho Tiểu Hà cái liếc mắt, "Khoảng thời gian ta có ở trong vương phủ, đến tột cùng vương phủ xảy ra chuyện gì, ngươi có thể cho ta ?"

      Trong hoàng cung, tất cả mọi người đều cho nàng, nàng hỏi Tiểu Hà - người biết chuyện này.

      "Tiểu thư, người ở đây cái gì đó, ngươi chưa bao giờ rời khỏi vương phủ mà!" Tiểu Hà hiểu mà lắc lắc đầu, "Trước khi người vào cung làm phi tử hoàng thượng, người vẫn luôn ở trong vương phủ."

      Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố cảm thấy chuyện này càng ngày càng cổ quái.

      Mình ràng bị sư phụ thối bắt cóc đến Ô Quốc, Tiểu Hà lại nàng chưa từng rời khỏi vương phủ, đây phải là tự mâu thuẫn rồi sao?

      "Tiểu Hà, ngươi xác định ta hề rời khỏi vương phủ sao?" Bạch Tiểu Thố tin hỏi lại lần nữa.

      Điều này sao có thể. Nàng có phân thân đâu!

      " mà, tiểu thư, người chưa bao giờ rời khỏi vương phủ, Vương Gia cũng ở trong vương phủ bắt được người và hoàng thượng vụng trộm...." Tiếp đó, Tiểu Hà chuyện mình biết cho Bạch Tiểu Thố.

      Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe xong, hoàn toàn tiến vào trạng thái trầm tư.

      Nếu theo Tiểu Hà , hình như chỉ có loại khả năng, có nữ nhân giống nàng như đúc, trong khoảng thời gian nàng ở vương phủ, giả mạo nàng, vụng trộm với Hiên, cố ý để Vương Gia phu quân hiểu lầm nàng là nữ nhân lẳng lơ, còn làm Vương Gia phu quân và Hiên trở mặt thành thù. Càng về sau, liền biến thành cục diện như hôm nay.

      Như vậy, nữ nhân giống nàng như đúc phải chính là Bạch Tiểu Thố chân chính sao, nàng ta làm vậy có mục đích gì?

      Trong đầu Bạch Tiểu Thố mảnh hỗn độn, hoàn toàn tìm ra đầu mối.

      "Tiểu Hà, ngươi đỡ ta ra bên ngoài chuyến, trong lòng ta khó chịu, muốn ra ngoài hóng gió chút." Bạch Tiểu Thố vô lực, chống trán của mình, khó chịu ngừng với Tiểu Hà.

      Chuyện này phải đơn giản như vậy, phía sau hình như có mưu lớn tồn tại.

      "Tiểu thư, hoàng thượng giống như phân phó, cho người ra cung hoàng hậu bước." Tiểu Hà bị làm khó, quỳ gối bên giường hẹp, giọng với Bạch Tiểu Thố, "Người cũng đừng làm khó nô tỳ."

      "Được rồi, ta ra, nằm được chưa!" Bạch Tiểu Thố bất mãn hừ lạnh tiếng, từ từ nằm ngang ở giường.

      Vương gia thối đó muốn giam lỏng nàng liền giam lỏng nàng , nàng cũng phải là chưa bị người giam lỏng qua!

      Liên tiếp mấy ngày, Bạch Tiểu Thố cũng có nhìn thấy Vũ Văn Tinh, vẫn luôn là Tiểu Hà bồi bên cạnh nàng, cho tới nửa đêm hôm nay, Bạch Tiểu Thố ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên có ai sờ bụng của nàng, nàng bị sợ đến lập tức kinh hãi tỉnh lại.

      "Vương Gia phu quân, ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Bạch Tiểu Thố đề phòng nhìn chằm chằm sắc mặt trầm của Vũ Văn Tinh, dùng đôi tay che bụng của mình chặt, "Chàng đừng làm bậy, đả thương đứa bé trong bụng ta, ta hận chàng cả đời!"

      Vũ Văn Tinh cũng lời nào, mà là dùng đôi mắt phượng như mặc ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố, trừng đến tóc gáy Bạch Tiểu Thố cũng dựng đứng lên.

      Bạch Tiểu Thố cố gắng lui thân thể về phía sau co lại, trong đôi mắt to tràn đầy bất lực và sợ hãi.

      Vương Gia phu quân nhìn qua tinh thần rất bình thường, chẳng lẽ hạ độc thủ với đứa bé trong bụng của nàng sao?

      Vũ Văn Tinh từng bước ép sát, mắt phượng như mặc ngọc từ từ ra màu đỏ thẫm, bàn tay lạnh lẽo lần nữa dùng sức đặt lên bụng Bạch Tiểu Thố, chút lưu tình thi triển nội lực.

      cần nghiệt chủng này!
      Last edited: 10/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100.1: Dần dần sáng tỏ
      Editor: Hoàng Dung



      Bụng bởi vì Vũ Văn Tinh dùng sức mà từ từ mà trở nên đau nhức, Bạch Tiểu Thố liều mạng muốn đẩy bàn tay của Vũ Văn Tinh ra, nhưng lại làm được, lưu lại nước mắt nóng bỏng.

      "Vương Gia phu quân, chàng thể làm như vậy, đứa bé trong bụng ta là của chàng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố sợ hãi hô to trong ánh mắt bất lực .

      Đừng tàn nhẫn như vậy có được hay ? Nếu đứa bé trong bụng nàng mà hiểu cha nó đối xử với nó như vậy, nhất định rất đau lòng .

      "Bạch Tiểu Thố, trẫm cho ngươi cơ hội ở lại bên cạnh trẫm, chỉ cần ngươi cần nghiệt chủng trong bụng!" Vũ Văn Tinh lãnh giọng mở miệng, bên trong mắt phượng như mặc ngọc có chút dịu dàng

      Những ngày qua nghĩ tới nghĩ lui, cũng dứt bỏ được Bạch Tiểu Thố, vẫn muốn con thỏ ngu xuẩn này ở lại bên cạnh mình, nhưng đứa trong bụng nàng phải biến mất!

      "Ta đồng ý cầu có nhân tính như vậy!" Bạch Tiểu Thố đau đến cắn răng, miệng bác bỏ đề nghị của Vũ Văn Tinh.

      Nàng rất muốn ở lại bên cạnh , nhưng phải hy sinh mạng sống đứa bé của mình ở lại bên cạnh , nàng thà rằng muốn!

      "Cái này cũng do ngươi có đồng ý hay !" Vũ Văn Tinh chịu thỏa hiệp chút nào, tâm tình vui mà giọng hung ác "Ngươi đừng nghĩ cãi lệnh của trẫm!"

      Quyết định của được ý kiến, lưu lại con hoang của Vũ Văn Hiên là mối họa!

      Bạch Tiểu Thố cảm giác mình giảng đạo lý với Vũ Văn Tinh nữa cũng là làm việc mất công, bởi vì căn bản nghe lời của mình!

      Mà nàng cũng để cho đứa bé chết thảm trong tay cha nó, nàng cũng muốn ở trong hoàng cung rách nát này!

      Bạch Tiểu Thố chịu đựng đau đớn, cố hết sức nâng nửa người của mình lên, khom lưng cắn cái ở mu bàn tay của Vũ Văn Tinh.

      Vũ Văn Tinh bị đau, nội lực tan rã, rất nhanh đẩy Bạch Tiểu Thố ra.

      Bạch Tiểu Thố khổ sở nằm ở giường, bên khóe miệng chảy xuống vết máu đỏ tươi, bụng đau như xoắn lại.

      "Vương Gia phu quân, ta hận ngươi, ta cũng bao giờ muốn ngươi nữa!" Hai mắt nhắm lại, Bạch Tiểu Thố ngừng rơi lệ, dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng làm cho người ta nhìn rất chịu được.

      Vốn là lần này nàng trở lại muốn cho biết, nàng , nguyện ý cả đời hầu ở bên cạnh , làm nương tử của . Nhưng lại ác tâm tuyệt tình như vậy, ngay cả đứa bé của mình cũng muốn giết, nàng thể ở cùng chỗ với người như vậy được nữa!

      "Bạch Tiểu Thố, trước kia trẫm thích ngươi, nhưng ngươi lại phản bội trẫm. Giờ phút này trẫm đối với ngươi chỉ có hận cùng chán ghét, nếu như ngươi chịu diệt trừ nghiệt chủng trong bụng ngươi, ngươi đừng mơ tưởng trở lại bên cạnh trẫm!" Vũ Văn Tinh tức giận tột cùng, lời ngoan tuyệt phun ra từ môi mỏng phi sắc, càng tổn thương trái tim Bạch Tiểu Thố hơn.

      "Ngươi yên tâm , ta trở lại bên cạnh ngươi đâu. Đợi ngày nào đó sư phụ thối tới tìm ta, ta liền hành tẩu giang hồ với , đời này ta cũng muốn gặp lại tên vương gia khốn kiếp như ngươi nữa!" Bạch Tiểu Thố nhắm mắt lại, cũng ra lời tuyệt tình như vậy nữa.

      Ai cũng đều lời ngoan độc, nàng cũng , thậm chí so với còn ác tuyệt hơn!

      "Hừ, chờ Phi Hoa Ngọc có thể từ trong hoàng cung này cứu ngươi ra ngoài rồi hãy !" Vũ Văn Tinh thống hận Bạch Tiểu Thố tới Phi Hoa Ngọc, lúc này giận dữ phất tay áo rời khỏi cung hoàng hậu.

      Sau khi Vũ Văn Tinh , bụng Bạch Tiểu Thố càng trở nên đau đớn, hạ thân còn có chất lỏng ẩm ướt nhớp nhúa chảy ra ngoài.


      "Tiểu Hà, Tiểu Hà. . . . . ." Bạch Tiểu Thố đau đến kêu to.

      Nàng giống như muốn sinh, vậy phải làm sao bây giờ?

      "Tiểu thư, chuyện gì?" Ngủ ở phòng ngoài, Tiểu Hà nghe được tiếng kêu gào khổ sở của Bạch Tiểu Thố, lập tức bị dọa đến từ giường lăn ra , lăn vòng chạy tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố.

      "Tiểu Hà, ngươi có biết đỡ đẻ ?" Bạch Tiểu Thố dùng sức kéo lại tay Tiểu Hà, kêu thảm thiết khẩn cấp hỏi.

      "Tiểu thư, ta biết!" Tiểu Hà cũng gấp đến khóc.

      Nàng còn là hoàng hoa đại khuê nữ chưa từng thành thân, làm sao có thể biết đỡ đẻ!

      "Tiểu Hà. . . . . . Giúp ta tìm bà mụ , nhanh lên chút!" Bạch Tiểu Thố chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng đè ở người của Tiểu Hà, được ăn cả ngã về rồi.

      Nàng muốn làm cho đứa bé của mình chết từ trong trứng nước!

      "Được, tiểu thư người chờ, ta tìm Mạc tổng quản nghĩ biện pháp!" Tiểu Hà cũng dám có nửa điểm do dự, lập tức chạy tìm Mạc Thanh.

      "Mạc tổng quản, van cầu ngươi cứu cứu tiểu thư nhà ta, nàng muốn sinh. . . . . ." Tiểu Hà lảo đảo đụng mở cửa phòng ngủ của Mạc Thanh, bùm tiếng quỳ rạp xuống trước giường của , khổ sở cầu khẩn .

      "Tiểu Hà, ngươi trước có chuyện từ từ !" Mạc Thanh bị tiếng khóc của Tiểu Hà đánh thức, xuống giường, đỡ Tiểu Hà khóc sướt mướt từ mặt đất đứng lên, ôn hòa hỏi nguyên nhân.

      "Đừng nóng vội, ta lập tức tìm bà mụ đến cho vương phi!" Mạc Thanh vừa mặc y phục, vừa sải bước ra khỏi phòng ngủ của mình.

      Mà Tiểu Hà giống như cái đuôi , lặng lẽ sát theo phía sau Mạc Thanh.

      Những thái y kia chịu nghe Mạc Thanh ra lệnh, Bạch Tiểu Thố là phạm nhân, bọn họ sao dám tùy tiện đỡ đẻ giúp nàng? sợ mất đầu của mình à!

      Cuối cùng, Mạc Thanh tìm ở ngoài cung suốt đêm, tìm được bà mụ rất có kinh nghiệm dẫn tới trong cung hoàng hậu.

      "Tiểu Hà, ta muốn sinh, là đau. . . . . ." Trong cung hoàng hậu ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đứt quãng của Bạch Tiểu Thố đến tận bình minh.

      Đột nhiên, tiếng khóc vang dội của trẻ con phá vỡ đêm tối yên tĩnh, ngày từ từ sáng.

      "Vương phi như thế nào rồi?" Nhìn thấy Tiểu Hà bưng thau nước tràn đầy máu ra ngoài, Mạc Thanh ở ngoài cửa rất lo lắng, tiến lên hỏi.

      "Mạc tổng quản, vương phi thuận lợi sanh hạ đôi Long Phượng Thai, đứa bé đều rất đáng !" Tiểu Hà cao hứng cho Mạc Thanh tin tức tốt này, "Bé trai lớn lên giống Vương Gia, bé lớn lên giống tiểu thư!"

      Mạc Thanh nghe xong, cuối cùng là yên tâm.

      Nếu vương phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao giao phó với hoàng thượng đây!

      Sau khi Vũ Văn Tinh hạ triều, biết Bạch Tiểu Thố sinh con, có vui vẻ chút nào, ngược lại bị cỗ ghen ghét nồng đậm bao trùm, tâm tình tốt.

      Cố tình lúc này Thái hậu lại truyền cung thái hậu, tâm tình Vũ Văn Tinh càng thêm lo lắng, cam nguyện cung Thái hậu.

      "Ai gia nghe Bạch Tiểu Thố sinh được đôi Long Phượng Thai, đó là hoàng tôn của ai gia, ngươi có thể đừng giết hai đứa bé này , Tinh nhi?" Thái hậu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vũ Văn Tinh, hi vọng có thể bỏ qua cho đứa bé của Vũ Văn Hiên.

      "Đây là chuyện của trẫm, cần mẫu hậu người quá mức quan tâm!" Vũ Văn Tinh nghiêng mặt, lạnh lùng với thái hậu.

      "Aizz, ai gia biết trong lòng ngươi thoải mái. Tuổi ngươi cũng , hôm nay lại làm Hoàng đế, hậu cung người phi tử nào, những đại thần kia có ý kiến, ngươi cũng nên có con cháu rồi, Tinh nhi!" Thái hậu bất đắc dĩ rù rì , mặt mũi già nua tràn đầy đau thương, "Nơi này của mẫu hậu có Lạc Hà tệ, trước vì ngươi cản mũi tên, cứu mạng của ngươi, ngươi để cho Lạc Hà qua hầu hạ ngươi , phong nàng làm phi tử, chận miệng những đại thần kia, đợi ngày nào đó ngươi gặp được mình thích, ngươi hãy thành thân."

      Vũ Văn Tinh lẳng lặng nghe Thái hậu , bàn tay nắm thành quả đấm giấu trong tay áo vẫn buông ra.

      Qua hồi lâu, Vũ Văn Tinh nhàng gật đầu, ngầm đồng ý cầu của thái hậu.

      Nếu con thỏ ngu xuẩn kia phản bội , chịu ở lại bên cạnh , vì sao thể có nữ nhân khác!

      Vài ngày sau, tin tức Vũ Văn Tinh phong Lạc Hà làm phi giống như cơn gió thổi vào tai Bạch Tiểu Thố, nét mặt nàng lúc ấy có bất kì biểu tính gì, chỉ là sửng sốt lúc, câu rất tốt, đáng mừng.

      bên, Tiểu Hà cũng biết nên an ủi Bạch Tiểu Thố cái gì, nhìn nụ cười của tiểu thư nhà mình so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng của Tiểu Hà khó chịu nên lời.

      Vương Gia có lương tâm, làm Hoàng đế liền bắt đầu tam cung lục viện, tiểu thư nhà các nàng quá đáng thương!

      Bạch Tiểu Thố muốn quản Vũ Văn Tinh như thế nào, giờ khắc này ở trong mắt của nàng chỉ có con nàng là quan trọng nhất.

      Nàng nghĩ tới mình sinh ra đôi Long Phượng Thai đáng , trai , vừa đúng ghép thành chữ tốt.

      Nếu tên khốn Vương Gia kia cần bảo bối đáng này, như vậy để bảo bối theo họ của nàng !

      Bé trai gọi là Bạch Tiểu Long, bé gọi Bạch Tiểu Phượng, đôi long phượng!

      Sau Vũ Văn Tinh sắc phong Lạc Hà làm phi tử, cũng có ngủ lại trong cung Lạc Hà đêm nào, cũng có triệu Lạc Hà thị tẩm.
      Vũ Văn Tinh cũng chỉ là nhất thời tức giận mới làm như vậy, chờ tỉnh táo lại, liền hối hận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :