1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95: Giấc mộng hoàng lương(*)
      Edit: -BG-


      (*)Trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện chàng trai gặp đạo sĩ trong quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai chiếc gối bảo ngủ . Bấy giờ chủ quán nấu nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với vỡ mộng

      Cảm giác bị người khác nhốt dễ chịu chút nào. Cảm giác vệ sinh mà cũng bị người nhìn chòng chọc càng khó chịu hơn.

      Bạch Tiểu Thố bị giam cầm ở hoàng cung Ô Quốc hơn nửa tháng. Trong nửa tháng ở đây, tất cả sinh hoạt của nàng đều ở trong phòng, mọi người thử xem nàng có thể điên được sao?

      Thỉnh thoảng Phi Hoa Ngọc tới thăm Bạch Tiểu Thố chút, nhưng nàng rất chào đón sư phụ của mình, câu nào, trực tiếp xem với sư phụ mình như là khí. Phi Hoa Ngọc lại thản nhiên, mặc dù Bạch Tiểu Thố gì với nhưng vẫn có thể tự độc thoại.

      Hôm nay, Bạch Tiểu Thố nằm giường rất thoải mái, lăn qua lộn lại mà ngủ được, ngay cả bánh ngọt mỹ vị cung nữ vừa mới đưa tới cũng muốn ăn.

      Bạch Tiểu Thố bĩu môi, chớp đôi mắt to nhìn màn lụa đỉnh đầu, nước mắt đọng tại trong hốc mắt của nàng chậm chạp chịu rơi.

      Tại sao sư phụ thối có thể quá đáng như vậy, cầm tù nàng ở chỗ này rốt cuộc có ý gì? Nàng rất muốn trở lại quân bên người Vương Gia phu, muốn phí thời gian ở chỗ này cùng sư phụ thối nữa, chút cũng muốn!

      Bạch Tiểu Thố lặng lẽ lau khô nước mắt, động thân ngồi dậy, tâm tình vui nhìn cung nữ giám thị nàng trong phòng này.

      Nàng muốn chạy trốn khỏi hoàng cung Ô Quốc, thế nhưng có rất nhiều người theo dõi nàng, nàng căn bản có cách nào để chạy trốn. Sư phụ thối lại để cho nàng hôn, nàng cũng thể tùy tiện tìm nam nhân hôn cái, biến thành thỏ chạy ra khỏi hoàng cung ?

      Mà cho dù nàng nguyện ý, sư phụ thối cũng để cho người đàn ông đến để nàng hôn. là tên sư phụ thối đầy bụng những ý nghĩ xấu, chút khôn vặt của nàng sao có thể thoát khỏi ánh mắt được!

      Nếu tiểu Thanh ở đây tốt quá, nhưng nàng và tiểu Thanh bị sư phụ thối tách ra, giờ cũng biết tiểu Thanh thế nào rồi.

      Bạch Tiểu Thố nặng nề thở dài tiếng, tiếp tục nằm dài giường, dùng cánh tay che kín mắt mình, tâm tình phiền não muốn đánh người.

      Lúc này, Phi Hoa Ngọc lặng lẽ vào, phất tay ý bảo toàn bộ cung nữ trông chừng Bạch Tiểu Thố lui ra ngoài.

      "Tiểu Thố nhi, sao vậy, thân thể thoải mái à? Có muốn vi sư bắt mạch thay nàng ?" Phi Hoa Ngọc bước đến ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi Bạch Tiểu Thố.

      Nửa tháng gần đây Tiểu Thố nhi hề để ý đến , tính tình ương ngạnh.

      Giọng này đối vơi Bạch Tiểu Thố mà quen thuộc đến thể nào quen thuộc hơn, nhưng nàng chính là muốn để ý đến người này, cố ý dứt khoát lật người, mặt hướng vào trong, hoàn toàn là bộ dạng xa cách.

      "Tiểu Thố nhi, vi sư biết nàng vẫn còn giận, vi sư nhận lỗi với nàng, được ?" Phi Hoa Ngọc nhất quyết tha, tiến sát lại người Bạch Tiểu Thố, ngón tay thon dài ác liệt nắm khuôn mặt nhắn của nàng làm loạn, "Tiểu Thố nhi, với vi sư câu , được ? Vi sư bị nàng làm cho buồn bực nửa tháng rồi, vi sư cảm thấy uất ức!"

      khó chịu chết mất! Tiểu Thố nhi chuyện với , gần gũi với , gần đây cũng có tinh thần làm chính .

      Bạch Tiểu Thố vẫn im lặng, cực kỳ chán ghét vuốt ve của bàn tay Phi Hoa Ngọc mặt nàng, tâm tình khó chịu hung hăng nhìn chằm chằm.

      Sư phụ thối đáng chết, nhốt nàng, vậy mà vẫn vô liêm sỉ cầu nàng thân thiện với à!

      Phi, có cửa đâu!

      "Tiểu Thố nhi để ý vi sư, vi sư chỉ có mình nàng là đồ đệ bảo bối thôi, nàng nỡ lòng nào để cho vi sư đơn mình sao?" Phi Hoa Ngọc cực kỳ buồn bã sáp khuôn mặt nghiệt của mình tới gần, thảm thiết , "Nếu như Tiểu Thố nhi vẫn chưa hết tức giận, vậy vi sư để cho nàng đánh mấy cái cho hả giận, được ?"

      Ai, chọc Tiểu Thố nhi tức giận, muốn dụ dỗ nàng như trước sao lại khó như vậy!

      Bạch Tiểu Thố trợn tròn hai mắt, cái miệng nhắn hơi chu lên, khinh thường xì mũi hừ lạnh tiếng.

      Đánh làm gì? Đánh xong mà sư phụ thối nguyện ý thả nàng nàng nhất định nhiệt tình đánh!

      "Tiểu Thố nhi, nàng muôn vi sư phải làm sao nàng mới bằng lòng với vi sư câu?" Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố vẫn chịu mở miệng, bất đắc dĩ thở dài tiếng, sau đó vô cùng vô sỉ lật người nằm bên cạnh Bạch Tiểu Thố.

      Tiểu Thố nhi à Tiểu Thố nhi, cho dù nàng có làm ầm ỹ đến
      mức nào vi sư cũng thả nàng trở lại bên người Vũ Văn Tinh đâu! Nàng nên sớm dẹp ý nghĩ này rồi hãy .

      tại Bạch Tiểu Thố vô cùng muốn có bất kỳ quan hệ gì với Phi Hoa Ngọc cho nên khi nàng thấy mặt dày nằm bên cạnh mình, liền lập tức tức giận dùng tay đẩy thân thể Phi Hoa Ngọc ra.

      Sư phụ thối đáng chết, đừng đến trêu chọc nàng vào lúc tâm trạng nàng phiền chán, nếu nàng muốn đánh người rồi đó!

      “Tiểu Thố nhi, vi sư ôm nàng ngủ giấc được ?” Phi Hoa Ngọc hoàn toàn thấy vẻ mặt cam lòng của Bạch Tiểu Thố. duỗi cánh tay dài, ôm nàng chặt vào trong ngực mình, nụ cười gương mặt nghiệt cực kỳ rực rỡ.

      Tiểu Thố nhi tâm địa thiện lương như vậy, mặt dày mày dạn dính lấy nàng như keo vài lần nàng cũng tức giận.

      “Sư phụ thối, rốt cuộc người muốn thế nào?” Bạch Tiểu Thố bị vây trong ngực Phi Hoa Ngọc, tránh thoát được, nhịn được nữa, cuối cùng cũng lớn tiếng mở miệng.

      Có ai biết xấu hổ như ?

      “Tiểu Thố nhi, rốt cuộc nàng cũng chịu chuyện với vi sư rồi, vi sư rất vui!” Phi Hoa Ngọc cười toe toét, tiến tới hôn lên khuôn mặt xinh của Bạch Tiểu Thố, cười sung sướng như thể mèo con ăn vụng thành công.

      dễ dàng, rốt cuộc Tiểu Thố nhi chịu chuyện với rồi!

      “Phi, sư phụ thối, người còn có thể biết xấu hổ thêm chút nữa !” Bạch Tiểu Thố ghét bỏ, lấy bàn tay bé dùng sức lau nước miếng của Phi Hoa Ngọc mặt mình, đôi mắt to thoáng chốc trừng tròn xoe, “Người có thả ta ra ?”

      Sư phụ thối đáng chết! Nàng rất giận , nhưng lại thấp giọng cầu xin với nàng, khiến nàng nỡ giận !

      A -- nàng sắp phát điên rồi!

      “Tiểu Thố nhi, trước mắt vi sư thể thả nàng về được, nàng ở lại đây đợi với vi sư được à?” Nghe vậy, con ngươi của Phi Hoa Ngọc trong nháy mắt lạnh xuống, lóe lên tia vô cùng u, “Vi sư cũng thích Tiểu Thố nhi, vì sao Tiểu Thố nhi chỉ thích vương gia phu quân của nàng chứ, thích vi sư chút nào sao?”

      hy vọng người trong lòng Tiểu Thố nhi là Phi Hoa Ngọc , chứ phải Vũ Văn Tinh đến nhường nào.

      “Ta thích người làm gì, sư phụ thối?” Bạch Tiểu Thố miễn phí tặng cho Phi Hoa Ngọc ý xem thường cực lớn. Nàng chu cái miệng nhắn lên, mất hứng , “Mỗi ngày người đều tới đây chọc giận ta, người xem ta phải thích người như thế nào? Nếu để cho Vương Gia phu quân biết người tốt, chừng thực chặt người thành hai nửa, vứt ra bãi tha ma cho chó ăn đấy!”

      Nàng rất muốn trở về, muốn đợi ở nơi quỷ quái này!

      “Tiểu Thố nhi, chẳng lẽ nàng thích Vương Gia rồi, nếu vì sao lúc nào cũng thay vậy?” Ánh mắt Phi Hoa Ngọc dần dần lạnh xuống, hai cánh tay ôm lấy thân thể Bạch Tiểu Thố cũng càng càng siết chặt hơn.

      Tiểu Thố nhi, nàng lại đả thương trái tim của vi sư, là đáng phạt!

      “Sư phụ thối, người làm gì vậy, mau buông ta ra… ta sắp bị người ôm đến tắt thở rồi!” Bạch Tiểu Thố khó chịu nhíu mày, đôi tay bé càng dùng lực đánh vào lồng ngực trần của Phi Hoa Ngọc.

      Sư phụ thối đáng chết, muốn giết người tìm người khác, nàng còn trẻ tuổi chưa muốn chết đâu!

      “Tiểu Thố nhi, vi sư rất thích nàng, thích đến thể buông tay.” Phi Hoa Ngọc chẳng những buông, ngược lại còn cường hãn ấn khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố dính vào ngực mình, nghiêm mặt , “Tiểu Thố nhi, nàng nghe thấy tiếng lòng vi sư gọi nàng ư?”

      Từng nhịp tim dồn dập đập vào Bạch Tiểu Thố tai rất đau, còn cả cái ôm chặt đến khó thở cũng khiến cả người nàng đều thoải mái, cũng biết tại sao, nàng lại muốn nôn khan.

      “Ọe……” Nhất thời, Bạch Tiểu Thố ói toàn bộ thức ăn lên ngực Phi Hoa Ngọc, trong lúc nhất thời mùi hôi chua tràn ngập cả phòng.

      “Tiểu Thố nhi, để vi sư bắt mạch cho nàng, xem có phải nàng ăn cái gì tốt ?” Bình thường Phi Hoa Ngọc là người thích sạch , nếu là người khác phun vào như vậy, tất phải tính sổ với kẻ đó, nhưng người ói lên người lại là Bạch Tiểu Thố, chỉ có lo lắng, những thứ khác, để ý tới.

      Bạch Tiểu Thố còn ngừng mà nôn mửa, lại ngoan ngoãn đưa ra tay trái của mình ra cho Phi Hoa Ngọc bắt mạch.

      Nàng cũng biết gần đây mình làm sao, luôn có cảm giác muốn ói, chẳng lẽ do nàng ăn nhiều đồ ăn đến hư bụng rồi chăng?

      Phi Hoa Ngọc lấy đầu ngón tay của mình đặt lên cổ tay trái Bạch Tiểu Thố. Đôi con ngươi dài vì mạch tượng di động mà càng nheo lại, nguyên cái mặt nghiệt cũng trầm xuống.

      Đây chẳng lẽ chính là trời tính sao? Ngay cả ông trời cũng muốn giúp , đứng về phía sao?
      Last edited by a moderator: 21/1/15
      shootingstar thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95.2: Giấc mộng hoàng lương
      Edit: -BG-


      Bạch Tiểu Thố nôn hết mật xanh mật vàng trong dạ dày ra mới thoáng có cảm giác mình đỡ hơn chút.

      "Sư phụ thối, rốt cuộc ta bị bệnh gì vậy?" Bạch Tiểu Thố thấy Phi Hoa Ngọc chậm chạp cũng chịu chuyện, khỏi nóng nảy hỏi.

      Chẳng lẽ nàng mắc phải bệnh nan y à? Nếu tại sao sắc mặt của sư phụ thối lại khó nhìn như vậy?

      "Tiểu Thố nhi, vi sư muốn lừa gạt nàng...nàng có thai hơn nửa tháng rồi." Phi Hoa Ngọc buông tay trái Bạch Tiểu Thố ra, híp mắt trầm giọng , "Nếu như nàng muốn đứa bé này, vi sư lập tức chuẩn bị cho nàng chén thuốc phá thai, bỏ đứa bé này thay nàng."

      Mà chính , cũng chắc mình mong đợi đứa bé trong bụng này chào đời, cho dù đứa bé này làm kế hoạch của càng hoàn mỹ hơn.

      Vũ Văn Tinh chiếm đoạt Tiểu Thố nhi, còn làm nàng có bầu, trái tim phục!

      "Hả?" Bạch Tiểu Thố hoàn toàn thể nào tiếp nhận ngay được tin tức kinh người này. Sau khi nàng ngơ ngác sững sờ lâu mới cúi đầu sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, cười cách ngây ngốc.

      Khó trách gần đây nàng cứ buồn nôn, ra là nàng mang thai bảo bảo.

      Bảo bảo à bảo bảo, con nhất định là con quỷ nghịch ngợm, bằng sao chưa gì con vẫn còn ở trong bụng mà giày vò mẹ rồi?

      "Tiểu Thố nhi, sao nàng lại cười?" Phi Hoa Ngọc mím môi, hết sức vui liếc nhìn gương mặt hạnh phúc của Bạch Tiểu Thố.

      Chẳng lẽ Tiểu Thố nhi muốn giữ đứa bé này lại sao?

      "Sư phụ thối, liệu ta sinh đứa bé ra có phải là thỏ ? Nếu như vậy nên làm gì bây giờ?" Bạch Tiểu Thố đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất quan trọng này, vội lôi cánh tay Phi Hoa Ngọc dùng sức lay.

      Nếu như nàng sinh ra con thỏ , Vương Gia phu quân nhất định khóc chết, nàng cũng quẫn mà chết!

      Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố lắc đến choáng váng đầu óc, dứt khoát bỏ cánh tay của nàng ra, xuống giường, lạnh giọng , "Vấn đề này vi sư biết, ra sao phải đợi hài tử sinh ra mới biết được! Vi sư đổi y phục sạch trước, nàng cũng nghỉ ngơi cho tốt ."

      Trong lòng Phi Hoa Ngọc rất thoải mái. Bạch Tiểu Thố mang thai đứa con của Vũ Văn Tinh, điều này chứng tỏ phải làm chuyện tổn thương Bạch Tiểu Thố.

      Nếu ông trời định sẵn cho con đường mà muốn - ngay cả cũng biết làm sao - hay là cứ thôi!

      Bởi vì có bất kỳ đường lui nào nữa rồi.

      "Sư phụ thối, người , nhân tiện bảo người làm cho ta chén cháo gà , ta muốn ăn!" Sau khi Bạch Tiểu Thố biết mình có thai, tâm trạng cực kỳ tốt, giận dỗi với Phi Hoa Ngọc nữa, vui vẻ vẫy tay để rời nhanh lên chút.

      Nàng chạy trốn nữa, chờ sau khi bảo bảo trong bụng chào đời, nàng mang theo bảo bảo cùng chạy trốn!

      Nếu để cho Vương Gia phu quân biết nàng có con, nhất định rất vui mừng!

      Chỉ tiếc lại ở quốc đô của Phượng Dực quốc, mà nàng thể gửi thư được!

      đáng ghét!

      "Ừ!" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng đáp tiếng, rồi nhanh chóng ra ngoài, phất tay ra lệnh cho những cung nữ bên ngoài vào giám thị Bạch Tiểu Thố.

      Tiểu Thố nhi, vi sư để cho nàng chạy trốn đâu!

      Sau khi Phi Hoa Ngọc trở về cung điện của mình thay y phục, liền sai người bưng cháo gà chuẩn bị xong lên trước mặt mình.

      lạnh lùng trừng mắt nhìn chén cháo gà nóng hổi, bàn tay cầm bình sứ màu hồng càng siết chặt hơn.

      "Mang đến cho nàng !" Cuối cùng, Phi Hoa Ngọc cũng làm gì, chỉ nhắm mắt sai người bưng cháo gà .

      thể để cho Tiểu Thố nhi hận , vì vậy nếu làm Tiểu Thố nhi mất đứa bé, sợ rằng nàng những chuyện với nữa mà còn có thể giết chết !

      Bình sứ cầm trong tay bị nát bấy trong nháy mắt. Phi Hoa Ngọc lấy ra bầu rượu, nằm nghiêng ở vương tọa, buồn rầu dốc rượu vào đầy miệng.

      "Tiểu Thố nhi, vi sư thích nàng, vì sao nàng thích vi sư chứ? Những lời vi sư với nàng đều là lòng, vì sao nàng chịu tin tưởng vi sư lần?" Bình rượu rỗng trong tay rơi xuống đất, thanh thúy vang lên tiếng. Phi Hoa Ngọc tựa vào vương tọa mơ mơ màng màng lời say, vết máu tay khô, mà nước mắt trong mắt lại chưa bao giờ ngừng rơi.

      Mẫu hậu, Ngọc nhi sống cõi đời này khổ sở, người hãy tới mang Ngọc nhi . . . . . .

      Phi Hoa Ngọc hoảng hốt, ngã từ vương tọa xuống, lăn mặt đất mấy vòng, rốt cuộc nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Trong mộng, Phi Hoa Ngọc nhớ lại chuyện khi còn .

      Khi còn bé rất đáng , rất hoạt bát, được phụ hoàng và mẫu hậu thích, phụ hoàng càng nỗ
      lực làm trái ý đám đông, phong làm thái tử.

      Thái tử mà, uy phong lắm! cậy vào mình có mẫu hậu và phụ hoàng thương , bắt nạt ít những hoàng tử ở cùng độ tuổi, khiến bọn vừa kinh vừa sợ mình.

      Thế nhưng dạng uy phong ngày cũng kéo dài được lâu. Mẫu hậu bị vu dùng thuật Vu Cổ nguyền rủa phụ hoàng, phụ hoàng lại tin lời bọn tiểu nhân gièm pha mà đuổi mẹ con bọn họ vào lãnh cung, mẫu hậu sầu não vui cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hy vọng phụ hoàng có thể tra chân tướng tình, trả lại trong sạch cho họ.

      Nhưng nữ nhân hãm hại mẫu hậu vẫn chịu bỏ qua cho mẫu hậu, vào đêm lặng lẽ phái người tới đốt lãnh cung. Mẫu hậu liều chết che chở cho từ mật đạo trong lãnh cung trốn khỏi hoàng cung, dọc đường tới Ô Quốc chịu nhiều đau khổ, thời điểm đó dung mạo của mẫu hậu bị hủy hết, trong bụng là đệ đệ ba tháng tuổi.

      Quốc chủ Ô Quốc là ca ca của mẫu hậu, thấy hai mẹ con bọn họ nhếch nhác trốn về, rất muốn xuất binh tấn công Phượng Dực quốc, trút giận thay bọn họ.

      Nhưng mẫu hậu đối với phụ hoàng "tâm tàn ý lạnh", người liều chết sinh đệ đệ ra, trước khi chết còn nguyền rủa ác độc, nguyền rủa đứa con của nữ nhân hại người ngủ được.

      Vương tộc Ô Quốc đều biết Vu thuật, mẫu hậu hạ lời nguyền rốt cuộc ứng nghiệm, mùa xuân năm sau, nữ nhân kia thuận lợi sinh hạ nam , nhưng đứa bé trai này ban đêm bao giờ ngủ, cứ mở mắt đến tận bình minh.

      Mà đệ đệ của sinh ra yếu ớt nhiều bệnh, mời rất nhiều đại phu nổi danh cũng chữa trị được bệnh của đệ đệ, vì vậy mới dốc lòng bái sư học y, chỉ hy vọng học thành tài, tương lai có thể trị lành bệnh cho đệ đệ.

      Chỉ tiếc, đến giờ vẫn thể khiến đệ đệ mình tỉnh lại, chỉ có thể dùng dược liệu kéo dài tính mạng của .

      Tất cả đều do nữ nhân kia, vì vậy bỏ qua cho bà ta, càng buông tha cho hai đứa con trai của người đó!

      giấc mộng hoàng lương, cuối cùng đến khi trời hửng sáng mới tỉnh lại.

      Phi Hoa Ngọc xoa cái trán đau đớn, cười khẽ tự giễu.

      lâu mơ giấc mơ này rồi, đêm qua uống say đến mức nào mà lại mơ lại giấc mơ này?

      Do quá nhớ thương mẫu hậu ư?

      nghĩ phải vậy, chỉ là do mối hận của mình lại lần nữa bị đứa con trong bụng Tiểu Thố nhi làm trỗi dậy thôi. hận Vũ Văn Tinh!

      Phi Hoa Ngọc nắm chặt quả đấm, mặc cho áo rũ xuống eo của mình, đôi con ngươi dài hẹp quỷ quyệt khó dò, vốn trầm mặc, nay biến thành đỏ sạu.

      để cho Vũ Văn Tinh được sống trong vui vẻ. khiến Vũ Văn Tinh nếm thử mùi vị 'muốn sống được muốn chết xong'!

      ...............

      Gần đây, hoàng cung Phượng Dực quốc có chuyện lớn hết sức vui mừng đó là Bạch Tiểu Thố mang long thai, được nuông chiều nhất lục cung, người nào địch nổi.

      Vũ Văn Hiên còn đặc biệt sai người xây dựng cho Bạch Tiểu Thố tòa cung Quảng Hàn để ở. Điều này càng khiến cho Bạch Tiểu Thố trở thành mục tiêu công kích của đám nữ nhân trong hậu cung.

      Hoàng hậu và tất cả những phi tử kia đều ghen tuông mù quáng, nhất là hoàng hậu, nàng cả ngày hoảng loạn, sợ ngày nào đó vị trí hoàng hậu của nàng thể bảo vệ được.

      Hoàng hậu lo lắng như vậy phải là có đạo lý, tại Bạch Tiểu Thố được hoàng thượng sủng ái như vậy, nhưng nếu cứ để cho long tử của nàng sống, đến lúc đó, vị trí của hoàng hậu của nàng sao có thể trụ nổi, ngay cả vị trí của thái tử Địch nhi cũng tràn ngập nguy cơ.

      Phải làm sao bây giờ, nàng thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!

      Hoàng hậu nguy hiểm híp đôi mắt phượng lại, suy nghĩ biện pháp ác độc đối phó với Bạch Tiểu Thố.

      Ban đầu nàng nên nhân từ nương tay, giữ lại mạng cho Bạch Tiểu Thố để có người đối nghịch với bản thân!

      "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng mời người đến cung Quảng Hàn chuyến!" Lúc này, tên nô tài Trương Đức Vượng nghênh ngang vào cung hoàng hậu tuyên chỉ.

      "Hoàng hậu nương nương, mời cùng chúng ta chuyến!" Trương Đức Vượng ngạo mạn, làm hoàng hậu khỏi thầm tức giận trong lòng.

      Tên cẩu nô tài này, ỷ có hoàng thượng làm chỗ dựa cho , liền để ngôi vị hoàng hậu của nàng vào mắt!

      "Ngươi với hoàng thượng, Bổn cung lập tức đến ngay!" Hoàng hậu giấu tâm trạng vui, lạnh giọng ra lệnh cho Trương Đức Vượng.

      Trương Đức Vượng lĩnh mệnh, mỉm cười lui ra khỏi cung hoàng hậu.

      "Cẩu nô tài đáng chết, sớm muộn gì cũng có ngày Bổn cung cho ngươi biết tay!" Hoàng hậu ra lệnh cho cung nữ chuẩn bị nghi dung giúp nàng xong, lập tức tới cung Quảng Hàn.
      Last edited by a moderator: 27/1/15
      shootingstar thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96.1: Thời cơ chín muồi.
      Edit: -BG-


      Lúc Hoàng hậu tới cung Quảng Hàn, Vũ Văn Hiên cùng Bạch Tiểu Thố chơi đùa ầm ỹ, điều này làm hoàng hậu cảm thấy cực kỳ bất mãn, nhưng chỉ có thể nuốt toàn bộ ghen ghét vào trong bụng.

      Con tiểu tinh biết xấu hổ này, sớm muộn gì nàng cũng trừng trị nó!

      "Nô tì thỉnh an hoàng thượng!" Hoàng hậu cố ý lớn tiếng, nhờ vào đó mà hấp dẫn được lực chú ý của Vũ Văn Hiên.

      "Hoàng hậu, nàng đến rồi à." Nghe vậy, Vũ Văn Hiên chỉ lạnh lùng nhìn hoàng hậu cái, trong nháy mắt lại chuyển ánh mắt của mình lên người Bạch Tiểu Thố.

      "Hoàng hậu, con thỏ muốn ở cung của hoàng hậu. Nàng hãy làm theo ý nàng ấy, lập tức sai người thu○dđ○lqđ○ dọn đồ đạc đưa đến cung Quảng Hàn này ở ."

      Vũ Văn Hiên ra lệnh cho kháng nghị, nhất thời khiến hoàng hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      "Hoàng thượng, cung hoàng hậu là tẩm cung của Hoàng hậu nước, Thố phi chỉ là phi tử nho , sao có thể bảo nô tì tặng cung hoàng hậu cho nàng ta ở được? Nô tì là hoàng hậu địa vị cao quý, xử lý mọi chuyện lớn của hậu cung, nếu hoàng thượng chỉ vì Thố phi mà phá hủy quy củ này của hậu cung, ngài xem nô tì làm sao khiến kẻ dưới phục tùng được?" Hoàng hậu từng chữ ◇dđ◇lqđ◇ ràng, hề có ý định ngường nhịn.

      Nếu nàng tặng cung hoàng hậu cho Bạch Tiểu Thố, vậy sớm muộn gì ngôi vị hoàng hậu của nàng cũng sữ bị tước bỏ!

      Hoàng thượng có tình mới, liền quên tình cũ. Tình nghĩa vợ chồng nhiều năm giữa bọn họ cuối cùng cũng địch lại nổi nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp sao?

      ‘Nhan sắc phai tàn tình cũng hết’, hôm nay nàng cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của câu này.

      "Hoàng hậu, nàng to gan, lời của trẫm mà nàng cũng dám tuân theo?" Vũ Văn Hiên tức giận, con ngươi lãnh mơ hồ có sát ý, "Trẫm nể tình nàng là hoàng hậu, quan tâm đến mặt mũi của nàng, nhưng nàng lại biết điều, đối nghịch với trẫm, nàng rượu mời uống thích uống rượu phạt hôm nay trẫm liền phế truất ngôi vị hoàng hậu này của nàng, lập tức đày vào lãnh cung!"

      "Trương Đức Vượng, lôi phế hậu tới lãnh cung !"

      "Dạ, hoàng thượng!" Trương Đức Vượng lĩnh mệnh, lập tức dẫn người kéo hoàng hậu .

      "Hoàng thượng, ngài. . . .ngài phải hối hận, ngài nhất định hối hận!" Hoàng hậu cực kỳ oán hận kêu thê lương thảm thiết, nàng thể nào tin nổi Vũ Văn Hiên lại vô tình như vậy, ngôi vị hoàng hậu của nàng bỏ liền bỏ!

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lôi nữ nhân điên này ra ngoài nhanh lên!" Hoàng hậu kêu thê lương thảm thiết khiến Bạch Tiểu Thố sợ hãi vội chui vào trong ngực Vũ Văn Hiên, làm cho Vũ Văn Hiên xót xa Bạch Tiểu Thố vô cùng, càng thêm giận hành động của hoàng hậu.

      Hoàng hậu dùng mắt phượng ghen ghét nhìn chằm chằm đôi nam nữ ôm kia mà trong lòng ngừng nguyền rủa. Nếu có ngày nàng có thể ra khỏi lãnh cung, chắc chắn để cho Vũ Văn Hiên nếm thử mùi vị trái đắng cho nàng hôm nay!

      "Hiên, hình như ngài ngối với hoàng hậuʊdđʊlqđʊ nương nương hơi quá đáng rồi, nàng làm gì sai, sao ngài lại phế nàng?" Bạch Tiểu Thố núp trong ngực Vũ Văn Hiên, có chút oán trách chu miệng .

      "Là hoàng hậu khiến con thỏ của trẫm vui, sao trẫm có thể nhìn nàng chịu uất ức được đây?" Vũ Văn Hiên cười dịu dàng vuốt mặt Bạch Tiểu Thố, xiết chặt tay ôm nàng chặt hơn, "Ngày mai trẫm liền sắc phong nàng làm hoàng hậu, để trong hậu cung ai còn dám coi thường nàng nữa, được ?"

      Con thỏ thiện lương của , từ trước tới nay bị người khác bắt nạt chưa từng gì với , điều này ngược lại càng khiến đau lòng nàng hơn.

      muốn để nữ nhân mà mình thương nhất có được quyền lực chí cao vô thượng, để nàng có thể cùng mình đứng đài cao, người người hâm mộ!

      "Hiên, như vậy hay lắm? Các đại thần nhất định phản đối kịch liệt, hơn nữa ta cũng có ý định làm hoàng hậu!" Bạch Tiểu Thố rất do dự, đôi tay bé túm chặt vạt áo của Vũ Văn Hiên, như thể sợ hãi điều gì đó.

      "Những đại thần kia phản đối cũng vô ích, trẫm là Hoàng đế, trẫm có thể tự mình quyết định để người nào làm hoàng hậu của trẫm!" Vũ Văn Hiên mười phần bá đạo lạnh lùng , "Con thỏ , nàng cần lo lắng, tất cả đều có trẫm làm chủ cho nàng, nàng chỉ cần dưỡng thai cho tốt, sinh cho trẫm con kỳ lân là được rồi!"

      Vũ Văn Hiên phế hoàng hậu như vậy đó, nhưng trong lòng vẫn còn có dự định khác: chỉ cần Bạch Tiểu Thố sinh hạ hoàng tử, ngôi vị thái tử của Vũ Văn Địch cũng bị phế bỏ luôn.

      muốn để cho đứa con của nữ nhân mến nhất ngồi lên vị trí thái tử!

      Hôm sau, chiếu thư phế hậu và lập hậu cùng được ban bố, văn võ cả triều ai nấy đều xôn xao.

      Các đại thần rất bất mãn với hành động như thể hôn quân của Vũ Văn Hiên, cố gắng dâng tấu thư cầu Vũ Văn Hiên thu hồi mệnh lệnh ban ra.

      Nhưng tâm ý Vũ Văn Hiên quyết, sao có thể nghe lời thần tử được chứ.

      Cái gọi là giết gà dọa khỉ, Vũ Văn Hiên làm rất tốt. giết mấy cựu thần phản đối kịch liệt nhất. Những người ở phía dưới mặc dù còn muốn phản đối nhưng vì lo sợ cho tính mạng của mình nên cũng dám gì nữa.

      Vì vậy, mọi người chỉ có thể ở thầm bất bình thay cho hoàng hậu, càng ngày càng thống hận Bạch Tiểu Thố - kẻ ngôn hoặc chủ, hồng nhan họa thủy – này hơn!

      Sau khi Vũ Văn Địch biết mẫu hậu mình bị phế hết sức tức giận, tại xông vào cung muốn gặp phụ hoàng, nhưng Vũ Văn Hiên muốn gặp , liền mệnh Trương Đức Vượng dẫn người ngăn cản Vũ Văn địch, cứng rắn mời về cung thái tử.

      Vũ Văn Địch cam lòng, nếu phụ hoàng chịu gặp , vậy phải đến lãnh cung thăm mẫu hậu, hỏi ràng xem tất cả chuyện này là như thế nào!

      Nửa đêm, Vũ Văn Địch thân mình ra khỏi cung thái tử, lặng lẽ vào trong lãnh cung.

      "Địch nhi, sao con lại tới đây?" Hoàng hậu vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Vũ Văn Địch mang theo kiếm, vẻ mặt trầm đứng ở trước mặt nàng tim hoàng hậu hết sức đau nhói.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96.2: Thời cơ chín muồi
      Edit: -BG-

      Nàng bị đày vào lãnh cung, thân là thái tử mà con trai lại phải lén lén lút lút đến thăm nàng, là thế dễ thay đổi!

      "Mẫu hậu!" Vũ Văn Địch ‘bịch’ tiếng quỳ rạp xuống trước mặt hoàng hậu, mặt áy náy, cúi thấp đầu, "Là nhi thần tốt, là nhi thần quá vô dụng, khiến mẫu hậu người chịu khổ!"

      Phụ hoàng quá nhẫn tâm, chỉ vì Bạch Tiểu Thố, mà nỡ phế bỏ mẫu hậu!

      "Địch nhi, chuyện này liên quan đến con, có lẽ đây là số mệnh của mẫu hậu!" Hoàng hậu đỡ Vũ Văn Địch dậy, đôi mắt phượng đượm buồn xưa nay chưa từng có, "Mẫu hậu là người bị phế bỏ, sợ rằng muốn ra khỏi cái lãnh cung này hề dễ dàng. Người mẫu hậu yên lòng nhất chính là con! Bạch Tiểu Thố là họa thủy, nàng ta khiến hoàng thượng phế mẫu hậu, đợi khi đứa của nàng ta được sinh ra, nàng ta nhất định cũng khiến cho nphụ hoàng con phế bỏ ngôi vị thái tử của con. Mẫu hậu vô dụng, ngay cả con mà cũng bảo vệ được.
      …..”

      “Mẫu hậu, Địch nhi giết Bạch Tiểu Thố, báo thù thay mẫu hậu người!” Vũ Văn Địch tính tình kích động, là làm, muốn xông ra ngoài.

      vốn coi con thỏ kia là bằng hữu của mình, nhưng nàng ta lại hãm hại mẫu hậu , vậy đó chính là kẻ địch của !

      “Địch nhi, đừng !” Hoàng hậu dùng sức kéo Vũ Văn Địch muốn xông ra ngoài, trách móc nặng nề khuyên, “Cá tính của con vẫn luôn lỗ mãng như vậy, làm sao mẫu hậu yên tâm về con được đây? tại nàng là Thố phi - người mang long thai, rất được phụ hoàng con sủng ái, con có thể làm khó dễ được nàng ta sao? Nếu con giết nàng rồi bị bắt, chắc chắn phụ hoàng con lập tức phế bỏ ngôi vị thái tử này của con!”

      “Mẫu hậu, thế này được, thế kia cũng xong, người muốn nhi thần phải làm thế nào đây ạ?” Vũ Văn Địch chán nản buông thanh kiếm Liễu Diệp trong tay xuống, như thể đứa trẻ uất ức kêu la với hoàng hậu.

      “Địch nhi, đây là lệnh bài của mẫu hậu, còn hãy cầm lệnh bài này lặng lẽ xuất cung tìm Cửu vương thúc của con. Bây giờ cũng chỉ có mới có thể giúp được con!” Hoàng hậu móc từ trong lòng ra khối lệnh bài rất nhanh rồi giao cho Vũ Văn Địch, dặn dò cực kỳ cẩn thận, “Nhất định phải nhớ kỹ lời mẫu hậu sắp với con, được hay được, đều trông chờ vào Cửu vương thúc của con!”

      “Địch nhi xin lắng nghe cẩn thận!” Vũ Văn Địch cực kỳ nghiêm túc gật đầu cái, chăm chú nhớ những lời hoàng hậu với .

      “Địch nhi, mau , ngộ nhỡ bị người phát ra con tới lãnh cung gặp mẫu hậu phụ hoàng con nhất định bỏ qua cho con đâu!” Sau khi hoàng hậu dặn dò xong tất cả liền thúc giục Vũ Văn Địch rời .

      “Mẫu hậu, người phải bảo trọng, nhi thần xin bái biệt người, con tìm Cửu vương thúc đây!” Vũ Văn Địch quỳ xuống dập đầu với hoàng hậu, sau đó cầm Liễu Diệp kiếm vứt đất lên, đứng dậy, rời khỏi lãnh cung mà hề quay đầu lại.

      Hôm sau, tin tức thái tử rời cung mất tích truyền đến tai Vũ Văn Hiên, Vũ Văn Hiên chỉ cho là Vũ Văn Địch giở tính trẻ con trốn ra ngoài cung chơi nên cũng để ý.

      Bụng Bạch Tiểu Thố càng ngày càng lớn, tất nhiên Vũ Văn Hiên cũng càng ngày càng mừng rỡ.

      ……

      Thời gian trôi qua rất nhanh, cái chớp mắt mà hơn tám tháng trôi qua.

      Bụng Bạch Tiểu Thố trở nên tròn vo, cả ngày ăn ngủ, có lúc nàng nghi ngờ có phải mình sắp biến thành heo .

      Phi Hoa Ngọc vẫn nhốt nàng như cũ, thỉnh thoảng nhịn được làm nũng Bạch Tiểu Thố, để nàng dạo vườn hoa trong vương cung vài vòng, nhưng bên cạnh vẫn có rất nhiều người giám thị nàng, để phòng ngừa nàng chạy trốn.

      Cả ngày Bạch Tiểu Thố vuốt cái bụng tròn vo của mình, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy ánh sáng của tình mẫu tử, có lúc làm cho Phi Hoa Ngọc ở bên lẳng lặng nhìn đến ngây dại.

      Phi Hoa Ngọc vẫn nhốt Bạch Tiểu Thố trong hoàng cung Ô Quốc, nhưng cũng ngược đãi Bạch Tiểu Thố, ngược lại lúc Bạch Tiểu Thố trong mang thai, đều do tay chăm sóc.

      Sớm chiều ở bên cạnh, Phi Hoa Ngọc có thể nào bỏ rơi được Bạch Tiểu Thố mà thích chứ, nhưng thời gian lại thúc giục thể đưa ra những quyết định tàn nhẫn nhất.

      Chưa tới hai tháng nữa là Tiểu Thố nhi lâm bồn rồi, mà cũng phải đưa nàng trở về hoàng cung Phượng Dực quốc, đưa đến bên người Vũ Văn Hiên, để đánh tráo với người khác.

      Gần năm nay Vũ Văn Tinh vẫn luôn án binh bất động, nhưng mà tin chắc, ngày Vũ Văn Tinh hành động cũng còn xa nữa.

      Ai có thể chịu đựng được kẻ phản bội mình vẫn còn sống sót, Phi Hoa Ngọc phải thứ người như thế và Vũ Văn Tinh lại càng phải!

      “Sư phụ thối, cả ngày lẫn đêm người cứ đăm chiêu vậy, người nghĩ chủ ý xấu xa gì à?” Bạch Tiểu Thố đỡ eo, vụng về tới trước mặt Phi Hoa Ngọc ngẩn người, dùng sức lắc lắc cánh tay , “Sư phụ thối, ta thấy bụng mình lớn hơn rất nhiều, ta biết đến tột cùng là đứa trẻ hay là thỏ đây, mà thế nào có lúc ta cảm giác trong bụng có thứ gì đó động đậy, kỳ quái lắm!”

      Ông trời, ông cũng đừng trêu chọc ta nữa nha, nếu quả như để cho ta sinh ra đám thỏ con, thà ông trực tiếp để thiên lôi đánh chết ta còn hơn!

      “Cái này vi sư cũng biết, có thể là đứa bé, cũng có thể là thỏ.” Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố kéo tới kéo lui, trầm khuôn mặt nghiệt bỗng nhiên thông suốt, nét tươi cười rạng rỡ khuôn mặt ấy khiến cho muôn hoa đều phai nhạt, “Chỉ là vi sư cho nàng biết tin tức tốt, Tiểu Thố nhi, ngày mai vi sư quyết định dẫn nàng trở về Phượng Dực quốc, nàng có vui mừng ?”
      Last edited by a moderator: 8/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97: Vị khách mong đợi.
      Edit: -BG-


      Phi Hoa Ngọc đột nhiên câu này khiến Bạch Tiểu Thố vô cùng kinh ngạc. Nàng cảm thấy hết sức vui mừng.

      Trời ạ, nàng có thể trở về bên cạnh Vương Gia phu quân rồi, quá tốt!

      "Sư phụ thối, người phải là gạt ta chứ?" Qua hồi lâu, Bạch Tiểu Thố vẫn yên lòng hỏi.

      Sư phụ thối lật lọng, trêu đùa lừa gạt nàng chứ?

      "Tiểu Thố nhi, nàng lại tin lời vi sư à?" gương mặt nghiệt của Phi Hoa Ngọc mơ hồ có tia châm chọc, "Hay là nàng thích ở lại đây cùng vi sư, thích trở lại với Vương Gia phu quân của nàng?"

      Tiểu Thố nhi, trong lòng vi sư hi vọng nàng ở lại, nhưng vi sư hiểu trái tim nàng, trái tim của nàng thuộc về vi sư.

      "Hứ, còn lâu ta mới tiếp tục ở lại đây cho người nhốt, ta gần năm được gặp Vương Gia phu quân rồi, tadđlqđ rất nhớ !"

      A a a, nàng sắp được về rồi, Vương Gia phu quân thấy nàng nhất định vô cùng vui mừng cho xem!

      "Tiểu Thố nhi, nàng luôn làm tổn thương trái tim của vi sư như!" Phi Hoa Ngọc cúi đầu phát ra lời than thở vô cùng phiền muộn, trong con ngươi dài chứa đựng ưu thương nên lời.

      Tiểu Thố nhi, nàng muốn trở về, vi sư thành toàn cho nàng, nhưng nếu bi thương đừng trách vi sư đối với nàng quá ác tâm!

      Bạch Tiểu Thố hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng vui sướng khi được trở về, vì vậy hề chú ý tới vẻ✌dđ✌lqđ✌ mặt khác thường của Phi Hoa Ngọc.

      Nếu Phi Hoa Ngọc rồi Bạch Tiểu Thố để có cơ hội đổi ý, lập tức lắc lắc cánh tay , cầu Phi Hoa Ngọc chuẩn bị xe ngựa để trở về Phượng Dực quốc.

      Phi Hoa Ngọc gì, chỉ mỉm cười đồng ý với cầu của Bạch Tiểu Thố.

      Chuẩn bị xong xe ngựa, Phi Hoa Ngọc đỡ Bạch Tiểu Thố lên xe.

      "Sư phụ thối, tiểu Thanh đâu? trở về cùng chúng ta à?" Bạch Tiểu Thố hậu tri hậu giác hỏi.

      Nàng cũng gần năm gặp tiểu Thanh rồi, cũng biết thế nào.

      "Vi sư còn phải giữ tiểu Thanh lại thời gian ngắn nữa, chuyện này Tiểu Thố nhi đừng lo lắng!" Con ngươi dài◇dđ◇lqđ◇ của Phi Hoa Ngọc lóe lên, sau đó cười ôm lấy Bạch Tiểu Thố, nhàng , "Đường xá gồ ghề, Tiểu Thố nhi lại có bầu, hãy tựa vào ngực vi sư ngủ lát , có lẽ đợi lúc nàng tỉnh dậy, có thể gặp được Vương Gia phu quân của nàng rồi!"

      Phi Hoa Ngọc xong, từ trong tay áo móc ra cây ngân châm sáng loáng, ghim thẳng vào huyệt ngủ của Bạch Tiểu Thố.

      Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thố thoải mái ‘ưm’ tiếng, nghiêng đầu ngã vào ngực Phi Hoa Ngọc nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Phi Hoa Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố ngủ say, nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhắn kiều, nụ cười khuôn mặt nghiệt vô cùng dịu dàng.

      Tiểu Thố nhi, vi sư cực kỳ nỡ đưa nàng đến bên người Vũ Văn Tinh, nhưng đó là chuyện vi sư phải làm, chờ sau khidđlqđ nàng nhận thấy bộ mặt lãnh khốc vô tình của Vũ Văn Tinh, vi sư tin rằng, nàng nhất định trở lại bên cạnh vi sư lần nữa.

      Bạch Tiểu Thố như thể mơ giấc mộng rất dài. Trong mộng có chuyện kỳ quái thoáng qua, trong lúc giật mình nàng lại nhìn thấy mình và nam nhân – người mà nàng vẫn nhìn thấy diện mạo - ở cùng nhau.

      Đợi nàng tỉnh lại, Phi Hoa Ngọc có ở bên cạnh nàng nữa, bản thân nàng lại ở trong cung điện xa lạ, nàng cảm thấy phục sức của hai cung nữ canh giữ bên cạnh quen mắt vô cùng.

      Chẳng lẽ nàng trở lại quốc đô của Phượng Dực quốc rồi hả?

      "Hoàng hậu nương nương, người tỉnh rồi !" Hai cung nữ kia thấy Bạch Tiểu Thố tỉnh lại, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt nàng, cung kính hỏi, "Hoàng hậu nương nương có đói bụng , có muốn ăn chút gì , chúng nô tỳ lập tức kêu đầu bếp của Ngự Thư Phòng làm ngay."

      "Ta? Hoàng hậu?" Bạch Tiểu Thố kỳ quái nhìn hai người cung nữ trước mắt, chỉ chỉ cái mũi của mình mà hoang mang thôi.

      Là nàng nằm mơ, hay là đầu ócdđlqđ của hai người cung nữ này có vấn đề vậy?

      Sao nàng vừa có cảm giác mình tỉnh táo lại, lại có thể có người gọi nàng là hoàng hậu!

      "Hoàng hậu nương nương, người là hoàng hậu nương nương mà!" Hai cung nữ cũng hiểu giống nàng, trăm miệng lời cho Bạch Tiểu Thố thân phận của nàng.

      "Các ngươi lầm chứ? Ta phải là hoàng hậu nương nương gì gì đó. Ta là Cửu Vương Phi của Cửu Vương Gia!" Bạch Tiểu Thố dùng sức lắc cái đầu , kiên quyết thừa nhận thân phận phải của mình.

      Đây nhất định phải là nàng nằm mơ, mà là đầu óc của hai người cung nữ này căn bản có vấn đề!

      "Ta thấy hoàng hậu nương nương có chút khác thường, ngươi ở nơi này coi chừng, ta bẩm báo với hoàng thượng!" Hai cung nữ đều cảm thấy Bạch Tiểu Thố khác thường, cung nữ phân phó với cung nữ còn lại.

      "Ừ, ngươi mau !"

      Bạch Tiểu Thố để ý tới này hai cung nữ○dđ○lqđ○ bàn luận xôn xao, dụi dụi mắt, vụng về bước xuống giường.

      "Hoàng hậu nương nương, người muốn đâu ạ?" Cung nữ canh giữ bên cạnh Bạch Tiểu Thố thấy nàng muốn ra khỏi cung hoàng hậu, khỏi bước nhanh chân ngăn cản đường của nàng, "Hoàng hậu nương nương, người nên lại ra ngoài, thái y phân phó người phải tĩnh dưỡng cho tốt!"

      "Đừng cản ta, ta phải trở về vương phủ!" Bạch Tiểu Thố rất bình tĩnh đẩy người cung nữ kia ra, kiên trì đỡ cái bụng tròn trịa ra khỏi cung hoàng hậu.

      Sư phụ thối đến cùng là làm cái trò quỷ gì vậy? đưa nàng trở lại, nhưng lại đưa đúng chỗ. Sao đưa nàng trở về vương phủ, mà lại đưa nàng vào trong hoàng cung?

      Điều khiến nàng khó chịu nhất chính là: sư phụ thối bỏ mình lời từ biệt!

      Nàng gặp phải người sư phụ thôi nát như vậy, đúng là xui xẻo tám đời nhà nàng!

      "Hoàng hậu nương nương, hôm nay người làm sao vậy? Cửu vương phủ bị hoàng thượng niêm phong từ lâu rồi. Cửu vương gia đến nay chẳng biết đâu, người còn muốn trở về vương phủ làm gì chứ?" Cung nữ vội vàng đuổi theo ra cung hoàng hậu, những lời nên nhất cho Bạch Tiểu Thố nghe.

      "Ngươi cái gì?" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, trong đôi mắt to tràn đầy ‘ thể tin được’, "Cửu vương phủ bị Hiên niêm phong rồi? Cửu vương gia đến nay chẳng biết đâu? Ngươi cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

      Cái gì mà rối tung rối mù thế này? Vương Gia phu quân xảy ra chuyện gì rồi, phải chứ!

      Bạch Tiểu Thố cũng biết mình rời khỏi Phượng Dực quốc lâu như vậy, có số việc phải xảy ra ắt xảy ra, nhưng nàng thể tin được Vũ Văn Tinh xảy ra chuyện gì.

      "Hoàng hậu nương nương, hôm nay người làm sao vậy? Chuyện của Cửu vương gia phải người cũng rồi sao? Vì❄dđ❄lqđ❄sao lại hỏi nô tỳ?" Cung nữ bị Bạch Tiểu Thố trừng mắt đến phát khóc, quỳ gối dưới chân nàng dám nhúc nhích.

      phải hoàng hậu nương nương bị trúng tà chứ? Nàng từng nghe mấy lão ma ma trong cung : phàm là người trúng tà, cử chỉ và hành động khác hẳn với dáng vẻ bình thường.

      "Cái gì ta cũng biết, cho nên bây giờ ngươi nhất định phải cho ta, nếu ta Hiên chém đầu ngươi!" Bạch Tiểu Thố tức giận quát cung nữ kia, thề nhất định phải biết được rốt cuộc Vũ Văn Tinh xảy ra chuyện gì.

      Nàng vất vả lắm mới trở lại được, nhưng Vương Gia phu quân lại thấy đâu, đây là chuyện gì vậy!

      "Hoàng hậu nương nương. . . . . ." Cung nữ run lẩy bẩy trước mặt Bạch Tiểu Thố, dám chống lại ý nàng, muốn thuật lại①dđ①lqđ① chuyện của Cửu vương gia Vũ Văn Tinh cho Bạch Tiểu Thố, nhưng ngờ đúng lúc này Vũ Văn Hiên lại chạy tới.

      "Con thỏ , nàng làm sao vậy?" Vũ Văn Hiên tay kéo thân thể nặng nề của Bạch Tiểu Thố vào trong ngực, tay kia dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, trong đôi mắt chim ưng là toàn bộ dịu dàng trong thiên hạ.

      "Hiên!" Bạch Tiểu Thố vô cùng thích Vũ Văn Hiên dựa gần vào nàng như vậy, vì vậy nàng hết sức chán ghét hất bàn tay vuốt ve mặt nàng ra, nhướng mày, hung dữ hỏi , "Cung nữ này Cửu vương phủ bị ngài niêm phong rồi, Vương Gia phu quân đến nay chẳng biết đâu, ngài có thể cho ta biết, tất cả đều là sao?"

      Nàng tin đây đây đều là , nàng càng tin Hiên làm những chuyện quá đáng đối với Vương Gia phu quân!

      Trong nhận thức của nàng, Hiên là người tốt, Vương Gia phu quân cũng là người tốt!

      "Con thỏ , hôm nay vì sao nàng lại kỳ quái như vậy? Chuyện của Cửu vương đệ phải chính nàng là người ràng nhất sao?" chán ghét bài xích của Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Hiên cảm thấy vui. càng thêm dùng sức ôm chặt thân thể Bạch Tiểu Thố, ưng mâu xuất chút tức giận, "Huống chi nàng cũng đồng ý với trẫm, ở trước mặt trẫm nhắc lại bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Cửu vương đệ nữa mà!"

      Vũ Văn Hiên cũng cảm thấy kỳ quái. Kỳ quái, Bạch Tiểu Thố tại sao lại quan tâm đến chuyện của Vũ Văn Tinh như vậy? Trước kia nàng hề có chút nào quan tâm nào kia mà.

      "Ta biết, ta cái gì cũng biết, cho nên ta mới hỏi ngài đây thôi, Hiên!" Bạch Tiểu Thố buồn bực kéo mái tóc dài của mình cho hả giận, trong đôi mắt to tràn đầy vô số uất ức, "Van cầu ngài, cho ta biết , Hiên, ta có quyền được biết chuyện gì xảy ra với Vương gia phu quân!"

      Tại sao khi nàng trở lại cái gì cũng thay đổi, Vương Gia phu quân mà nàng ngày đêm nhớ mong lại tung tích, mà Hiên lại chịu cho nàng biết chuyện gì xảy ra.

      A ——

      Ông trời, ta hỏi ông... có phải ông lại trêu chọc ta hay !

      "Con thỏ , cần của nhắc tới Cửu vương đệ ở trước mặt trẫm, trẫm muốn nghe!" Vũ Văn Hiên tức giận quát lên, " tại nàng là hoàng hậu của trẫm, chuyện trước kia nàng cũng cần tiếp nữa, an tâm sinh hài nhi của trẫm ra, chắc chắn trẫm sữ thương hài như giống như thương nàng!"

      Vũ Văn Hiên cũng cho là Bạch Tiểu Thố bị trúng tà, thầm tính toán muốn mời mấy cao tăng đức cao vọng trọng nhất ở Phượng Dực quốc tới hoàng hậu cung làm lễ cúng bái, đuổi những thứ sạch trong phòng này .

      "Hiên, ta hiểu những lời này của ngài, ta nghĩ ngài lầm rồi, ta phải là hoàng hậu của ngài, bảo bảo trong bụng ta cũng phải là giọt máu của ngài, nó là của Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố nghe Vũ Văn Hiên mà hoang mang vô cùng, đầu óc trống rỗng.

      Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ ngay cả Hiên đầu óc cũng trở nên bình thường rồi à?

      "Con thỏ , trẫm gạt nàng, cũng đùa cợt gì, nàng là do chính miệng trẫm sắc phong làm hoàng hậu, từ lúc tám tháng trước rồi. Tiểu Thố nhi, hôm nay nàng bị trúng tà rồi nên mới có thể hưu vượn với trẫm như vậy!" Vũ Văn Hiên xiết chặt cổ tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, càng thêm vui quát khẽ, "Nghe lời trẫm, ngủ giấc , tỉnh lại chuyện gì cũng có!"

      Con thỏ nhất định là bị trúng tà rồi, nếu làm sao như thể trở thành người khác vậy, còn nhu thuận nghe lời như trước nữa!

      "Hiên, ta bị trúng tà, trúng tà chính là các người!" Bạch Tiểu Thố ủy khuất kêu gào : "Ta phải hoàng hậu của ngài, ta là vương phi của Vương Gia phu quân, nhất định là ngài nhớ nhầm rồi, ta mới vừa được sư phụ ta thả ra, trước đó ta bị sư phụ nhốt trong hoàng cung Ô Quốc mà!"

      Vì sao mọi chuyện lại trở nên quái lạ như vậy, là nàng sai à, hay Hiên và bọn họ sai?

      "Con thỏ , trẫm biết nàng bị trúng tà, nên trẫm tức giận với nàng!" Vũ Văn Hiên đè nén tức giận trong lòng, lạnh giọng ra lệnh cho cung nữ còn run lẩy bẩy quỳ mặt đất, "Còn quỳ cái gì nữa, mau đỡ hoàng hậu nương nương vào nghỉ ngơi à?"

      Xem ra con thỏ trúng tà rất nặng, phải nhanh chóng mời cao tăng tới gấp để nghĩ cách giúp nàng!

      "Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi có nghe thấy gì ? Ta muốn về Cửu vương phủ, ta muốn gặp Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố kêu gào ầm ĩ chịu hợp tác, nhưng thân thể cồng kềnh của nàng là trở ngại, muốn chạy trốn căn bản là thể.

      Mấy cung nữ hợp lực kéo Bạch Tiểu Thố vào cung hoàng hậu. Ngay sau Vũ Văn Hiên đó ra lệnh cho Trương Đức Vượng mời toàn bộ cao tăng của các chùa vào cung, tiến hành buổi cúng tế long trọng.

      Bạch Tiểu Thố bị nhốt trong cung hoàng hậu, bị buộc phải nghe những cao tăng kia lải nhải lải nhải lại, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

      Đừng để nàng gặp lại tên sư phụ thối tha kia, nếu nàng thấy lần, là lột lớp da của !

      Buổi hành lễ cúng bái diễn ra trong ba ngày ba đêm những cao tăng kia mới rời khỏi cung hoàng hậu, trở về chùa của mình.

      Vũ Văn Hiên vốn tưởng rằng tiến hành cúng bái như vậy giải quyết được mọi chuyện, nhưng ngàn vạn lần ngờ được Bạch Tiểu Thố chẳng những trở lại như trước, ngược lại tình hình càng thêm xấu .

      Bạch Tiểu Thố vẫn hỏi Vũ Văn Hiên những chuyện có liên quan đến Vũ Văn Tinh, vì thế mà Vũ Văn Hiên giận kiềm chế được, nhưng lại thể làm gì thai phụ Bạch Tiểu Thố cả, chỉ có thể tăng thêm nhân thủ coi chừng mọi ngõ ngách trong cung hoàng hậu để ngừa Bạch Tiểu Thố chạy trốn.

      Bạch Tiểu Thố thay đổi trong nháy mắt mang đến phiền toái cho Vũ Văn Hiên, cũng khiến cho nội tâm hết sức khổ sở.

      hiểu Bạch Tiểu Thố lúc trước biết điều động lòng người như vậy, trong miệng đều chỉ thích mình , tại sao lại biến thành người như hôm nay?

      Sau khi Cửu vương đệ mất tích, vẫn có bất kỳ tin tức gì, xuất động nhiều ám vệ tìm tung tích của , nhưng đến nay cũng có bất kỳ tin tức nào cả.

      ngày còn chưa diệt trừ được Cửu vương đệ là ngày thể an tâm!

      Mẫu hậu lại rất thiên vị Cửu vương đệ, bản thân hoàng đế, mà ở trước mặt mẫu hậu chuyện bà luôn trách cứ làm những chuyện có lỗi với Cửu vương đệ, muốn gặp .

      Nếu ngày, Cửu vương đệ mang binh tấn công vào hoàng cung muốn công khai tạo phản, nhất định tin rằng mẫu hậu vẫn đứng về phía Cửu vương đệ, ủng hộ Cửu vương đệ thay thế !

      , để mẫu hậu có cơ hội này, càng để Cửu vương đệ có cơ hôi tạo phản!

      sớm tìm được chỗ Cửu vương đệ thân, sau đó giết , giải quyết hậu hoạn mãi mãi về sau!

      Mà Vũ Văn Tinh - người Vũ Văn Hiên lo lắng vẫn nấu dưới mắt . Vũ Văn Tính tá túc trong phủ đệ của vị lão tướng quân triều, tất nhiên Vũ Văn Tinh biết rất ràng những chuyện trong hoàng cung kia.

      Vết thương người sau hơn nửa năm dần dần chuyển biến tốt hơn. Lúc ấy, hộc máu ngất , đại phu là là cấp hỏa công tâm, thù hận tích tụ trong lòng tiêu tán được.

      Bạch Tiểu Thố mang đến bao nhiêu vui vẻ cho Vũ Văn Tinh nhưng trong khoảnh khắc nàng phản bội cướp toàn bộ vui vẻ đó.

      Vũ Văn Tinh hận Vũ Văn Hiên hoành đao đoạt ái, đoạt Bạch Tiểu Thố từ trong tay , đồng thời cũng hận Bạch Tiểu Thố phản bội , nhưng thủy chung hạ được quyết tâm bức mình quên nàng.

      Trong lòng Vũ Văn Tinh, tình cảm của đối với Bạch Tiểu Thố là vừa vừa hận, khiến cho cảm thấy cực kỳ khổ sở.

      Khi biết được Bạch Tiểu Thố mang thai đứa con của Vũ Văn Hiên, làm hoàng hậu của hoàng huynh mình, càng thêm bi phẫn, hận thể lập tức bay vào cung giết chết Vũ Văn Hiên, sau đó mang Bạch Tiểu Thố về hành hạ phen.

      đau đớn bao nhiêu phải khiến Bạch Tiểu Thố đau đớn hơn thế gấp đôi!

      Nếu phải là Mạc Thanh kéo khi nổi điên lại sớm vào cung đòi lại công bằng cho mình rồi!

      Mạc Thanh là tổng quản rất tốt, khi Vũ Văn Tinh nóng nảy mất bình tĩnh, luôn tận trung khuyên nhủ Vương Gia nhà mình nên quá gấp gáp.

      Vũ Văn Tinh ở lại chỗ lão tướng quân hơn tám tháng, tính tính toán toán ngày Bạch Tiểu Thố còn có hai tháng là sinh rồi.

      muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thố sinh ra đứa bé thuộc về Vũ Văn Hiên. Hoàng huynh bức đến tình trạng này, cái gì cũng cần nữa.

      Nếu như Vũ Văn Hiên có thể bất nhân, vậy vì sao Vũ Văn Tinh thể bất nghĩa?

      Trong thời gian gần năm ở lại nơi đây, Vũ Văn Tinh dành được ủng hộ của vị lão tướng quân này, ngầm lôi kéo những đại thần ủng hộ . Đồng thời binh quyền tay Vũ Văn Tinh bị Vũ Văn Hiên đoạt , hơn nữa năm vạn quân mã của vị lão tướng quân này đủ để tấn công vào hoàng cung, hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen.

      Vũ Văn Hiên quá mức hoang đường hồ đồ đối với chuyện Bạch Tiểu Thố cho nên vẫn bị thần dân trong thiên hạ bất mãn. Khi xây dựng cung Quảng Hàn lại hao tốn số tiền tài lớn, đúng lúc này lại gặp mấy nơi nạn lụt liên tiếp, quốc khố cạn kiệt có bạc giúp nạn thiên tai, vì vậy dân chúng càng thêm bất mãn với những hành động như thể hôn quân của Vũ Văn Hiên.

      Vũ Văn Tinh vẫn án binh bất động cũng chính là vì lý do này. muốn Vũ Văn Hiên hoàn toàn mất dân tâm, còn khởi binh. Đó chính là bình định lặp lại trật tự danh chánh ngôn thuận!

      Vũ Văn Tinh trước kia có dã tâm mưu phản, nhưng hôm nay có, vậy phải danh chánh ngôn thuận lên làm tân hoàng đế của Phượng Dực quốc.

      Vũ Văn Hiên đánh mất dân tâm, Vũ Văn Tinh cho là thời cơ đến, liền cùng vị lão tướng quân kia thương lượng chuyện khởi binh tạo phản.

      Bọn họ bí mật thương lượng chánh trong thư phòng lão tướng quân, đột nhiên nghe thấy Mạc Thanh đứng bên ngoài gõ cửa bẩm báo.

      "Vương Gia, thái giám tổng quản Trương Đức Vượng bên cạnh hoàng thượng muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp ?"

      Nghe vậy, mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh nhíu lại, đầy nguy hiểm đấm phát xuống bàn, tức giận nghiến răng.

      Tên cẩu nô tài đó sao có thể tìm đến đây được?

      Nếu Trương Đức Vượng tìm tới, vậy chẳng phải Vũ Văn Hiên cũng biết chỗ thân ư?

      "Vương Gia, hãy để cựu thần gặp tên nô tài đó!" Sắc mặt lão tướng quân cũng rất khó coi. Ông chủ động "xin giết giặc", giải quyết phiền toái bên ngoài.

      Tên cẩu nô tài đó có can đảm tìm đến phủ của ông cũng đừng mong còn mạng mà trở về hoang cung gặp đương kim hoàng thượng!

      " cần làm phiền Tướng quân ngài, Bổn vương tự mình ra ngoài gặp !" Vũ Văn Tinh lạnh giọng cự tuyệt ý tốt của lão tướng quân, bước nhanh chân ra khỏi thư phòng, mặt vẫn là vẻ tàn nguy hiểm
      Last edited by a moderator: 6/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :