1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Bị ‘ăn’!
      Edit: -BG-
      Nguôn:

      Chỉ nghe bùm tiếng, Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh đè ép biến thành con thỏ béo ục ịch, được bọc trong giá y đỏ thẫm.

      "Vương Gia phu quân, đêm động phòng này chàng ‘động’ được đâu, bằng chàng hãy bỏ qua cho ta ?" Bạch Tiểu Thố cảm thấy vui mừng khi mình biến thành con thỏ. Vì cậy là thỏ, nàng có chút đắc ý dựng thẳng hai tai lên, dũng cảm điều kiện với Vũ Văn Tinh.

      Biến thành thỏ là chuyện tốt đẹp đến chừng nào, nàng chưa từng hy vọng nàng vĩnh viễn là con thỏ như bây giờ!

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cũng tin hôm nay thể xử lý nàng!" Mặt Vũ Văn Tinh đen thui, xách Bạch Tiểu Thố - biến thành thỏ - lên, hung hăng hôn cái miệng của nàng. Trong thoáng chốc Bạch Tiểu Thố lại biến thành người, chỉ có điều lúc này Vũ Văn Tinh có thể tiết kiệm được thời gian cởi bỏ y phục của nàng.

      "Vương Gia phu quân, được bắt nạt ta!" Bạch Tiểu Thố cố gắng ôm thân thể trẩn trụi của mình để cho Vũ Văn Tinh xâm phạm, nhưng sức lực của nàng quá ít, sao có thể là đối thủ của Vũ Văn Tinh được.

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương là phu quân của nàng rồi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai ta, Bổn vương buông tha cho nàng!" Vũ Văn Tinh mặc cho Bạch Tiểu Thố cố gắng bò loạn khắp nơi giường, dù sao ở đây, Bạch Tiểu Thố muốn chạy cũng chạy thoát được, cho nên cũng gấp gáp, chỉ bình tĩnh cởi y phục người mình xuống.

      Đêm tân hôn mà động phòng với tân nương của mình, tin này truyền ra ngoài mặt mũi của Vương Gia để đâu!

      "Vương Gia phu quân, chàng quá biến thái!" Bạch Tiểu Thố hoảng sợ chứng kiến cảnh Vũ Văn Tinh từ từ tự cởi hết quần áo. Nàng nhìn thấy thân thể nam tính cường tráng như thể điêu khắc ra trước mắt mình khỏi mắc cỡ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, vội vàng dùng hai tay che mắt của mình lại, dám nhìn tiếp.

      Biến thái, sao ở phương diện nào cũng biến thái hết vậy!

      Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố mắc cỡ đến mức cả người đều trở nên ửng hồng, trong đôi mắt phượng như ngọc đen khỏi ra ý cười dịu dàng, cúi người tiến về phía tai Bạch Tiểu Thố, thổi khí nóng, "Ái phi, chúng ta động phòng thôi!"
      Vũ Văn Tinh xong, liền dùng nội lực dập tắt cây nến long phượng vẫn còn cháy nổ tanh tách, tiếp theo đó, màn lụa hạ xuống.

      Bạch Tiểu Thố chỉ cảm thấy lỗ tai mình tê tê, ngưa ngứa, như có dòng điện thông qua lỗ tai nàng truyền khắp cơ thể, lập tức khiến cho cả người nàng đều nổi da gà.

      Đừng có gọi nàng là ‘ái phi’, nàng , rất chịu nổi khi gọi nàng như vậy!

      "Vương Gia phu quân, về sau cũng đừng gọi ta là ái phi nữa, ta mới phải là ái phi gì gì đó của chàng đâu!" Nhịn rồi lại nhịn, nhưng rốt cuộc Bạch Tiểu Thố vẫn nhịn được ra kháng nghị của mình.

      "Bổn vương càng muốn gọi nàng như vậy, ái phi à!" Vũ Văn Tinh bởi vì cầm lòng được trước thân thể trơn bóng của Bạch Tiểu Thố, vì vậy cảm thấy rất khó chịu, càng làm theo ý của nàng.

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng trốn cái gì, sớm muộn bọn họ cũng phải động phòng thôi!

      "Vương Gia thối, đừng có sờ chân ta!" Bạch Tiểu Thố dùng sức bò xung quanh, muốn né tránh đuổi bắt của Vũ Văn Tinh, nhưng gian giường bé như vậy, bất luận là nàng có chạy kiểu gì cũng trốn thoát được thiên la địa võng của Vũ Văn Tinh, cuối cùng bị bắt được mắt cá chân, kéo thẳng về phía , gấp đến độ Bạch Tiểu Thố hét chói tai.

      Hu hu, nàng muốn động phòng, muốn chút nào cả!

      "Câm miệng, được ầm ỹ!" Vũ Văn Tinh kìm nén tức giận lâu, rốt cuộc nhẫn được nữa bộc phát khi Bạch Tiểu Thố hét rống lên. lần nữa áp chế Bạch Tiểu Thố dưới thân thể mình, giở trò vuốt ve thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thố, dục vọng trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, thể kìm nén được nữa rồi.

      Con thỏ ngu xuẩn này dám kêu nữa là lột da thỏ của nàng cho mà xem! ~

      "Vương Gia phu quân, đây là lần đầu tiên của chàng à?" Bạch Tiểu Thố thấy mình còn đường để chạy, cũng thể chấp nhận chuyện xảy ra kế tiếp, nhưng cái miệng nhắn vẫn chịu ngoan ngoãn ngậm lại.

      Bạch Tiểu Thố từng nghe tỷ tỷ Bạch Đại Thố của nàng : lần đầu của nữ nhân rất đau, nếu như nam nhân của muội cũng là lần đầu tiên, vậy càng đau. Nàng muốn bị đau chết, cho nên cứ hỏi ràng vẫn tốt hơn.

      "Dáng vẻ của Bổn vương nhìn giống bộ dạng của kẻ có rất nhiều nữ nhân à?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, hung tợn cắn bả vai Bạch Tiểu Thố cái cho hả giận, vẫn còn chưa phục nghiến răng , "Từ trước đến nay Bổn vương thủ thân như ngọc, biết ái phi nàng có hài lòng với Bổn vương ?"

      Thỏ ngu xuẩn nên cũng chỉ biết hỏi những câu hỏi ngu xuẩn!

      "Ta đừng gọi ta là ‘ái phi’ rồi mà, Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố dùng sức đánh vào lồng ngực Vũ Văn Tinh, đôi mắt to long lanh có vẻ đặc biệt sáng ngời ở trong bóng tối, "Ta thích là lần đầu tiên của chàng!"

      Xong đời, xong đời! ngờ tên Vương Gia trước mắt nàng nữ nhân cũng có, vậy chẳng phải là đau chết nàng sao?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85.2: Bị ‘ăn’!
      Edit: -BG-
      Nguồn:

      Vũ Văn Tinh nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, quát lạnh, "Chẳng lẽ ái phi thích nam nhân như hoàng huynh – người có rất nhiều phi tử sao?"

      Vũ Văn Tinh thầm đau lòng chua xót, bị Bạch Tiểu Thố chê, điều đó sỷ nhục cỡ nào!

      "Hiên tệ, có nhiều phi tử, kỹ thuật nhất định hơn chàng nhiều!" Bạch Tiểu Thố tạm thời bỏ qua bàn tay Vũ Văn Tinh sờ loạn lên người nàng, nghẹo đầu cẩn thận suy nghĩ chút, sau đó rất nghiêm túc trả lời .

      Hiên nhất định rất có kinh nghiệm, dù sao cũng hơn vị Vương Gia này!

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh tức giận rống to.

      bị con thỏ ngu xuẩn này làm cho tức chết! Sao nàng lại dám như vậy?!

      "Ở đây!" Bạch Tiểu Thố bị tiếng quát của Vũ Văn Tinh làm giật mình, vội vàng chân chó lên tiếng.

      Tên Vương gia biến thái này dương quái khí*, là khó phục vụ! (*nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ , cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời , thái độ chân thành, khiến người ta đoán ra.)

      " cho phép nhắc đến nam nhân khác ở trước mặt Bổn vương, nhất là hoàng huynh của Bổn vương!" Vũ Văn Tinh giận quá hóa cười, dài dòng với Bạch Tiểu Thố nữa, trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung.

      "A. . . . . . Đau chết mất, ta muốn. . . . . . Chàng mau ra!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh mạnh mẽ xé rách thân thể, đau đến thét chói tai, cả tay lẫn chân dùng sức đánh Vũ Văn Tinh – kẻ khi dễ nàng.

      Vương Gia thối, xem , kỹ thuật của muốn có bao nhiêu thối nát liền có bấy nhiêu, làm nàng đau muốn chết!

      "Bạch Tiểu Thố, đừng động!" Vũ Văn Tinh dùng sức giữ chặt chế Bạch Tiểu Thố giãy giụa lung tung lại, mặt sa sầm. cũng đau đến đổ mồ hôi lạnh.

      Nàng đau, cũng rất đau!

      Bạch Tiểu Thố cảm giác mình bị Vũ Văn Tinh xé thành hai nửa, thân thể dường như phải là của nàng nữa.

      được, nếu cứ tiếp tục thế này nàng đau đến chết, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn!

      Đúng rồi, nàng có thể lại biến thành thỏ, vậy Vương gia biến thái thể làm gì nàng.

      Cứ làm như thế !

      Bạch Tiểu Thố chịu đựng đau đớn như tê liệt toàn thân, nâng lên nửa người , ôm cổ Vũ Văn Tinh, lập tức dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai hôn lên môi mỏng của .

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh nóng nảy quát lớn, vội vàng bắt Bạch Tiểu Thố nhảy khỏi giường, mắt phượng đen láy cơ hồ có thể phun ra lửa.

      Thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng lại dám chạy trốn!

      Dĩ nhiên Bạch Tiểu Thố thể nào để Vũ Văn Tinh bắt nàng đem giày xéo. Sau khi nhảy xuống, nàng lập tức chui vào gầm giường, mặc cho Vũ Văn Tinh có la lối đe dọa nàng như thế nào, nàng cũng đều chịu ra.

      Hừ, lần này xem Vương gia biến thái còn có thể làm gì nàng!

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh phẫn giận đến nỗi rất muốn phá hủy chiếc giường này, nhưng lại sợ mình ra tay quá nặng đả thương Bạch Tiểu Thố, cho nên chậm chạp hề động thủ.

      Con thỏ ngu xuẩn này được lắm, dám bỏ ở chỗ này động phòng!

      "Mạc tổng quản, sao thế nào mà nô tài lại nghe thấy Vương Gia tức giận quát vương phi vậy?" Ban đêm gã sai vặt bò dậy đại tiện, chạy đến trước mặt Mạc Thanh - vẫn còn đứng giữ cửa - giọng hỏi.

      " có gì, Vương Gia và vương phi đùa giỡn thôi, ngươi ngủ !" Mạc Thanh cười cười ôn hòa với gã sai vặt kia, sau đó xua rất nhanh.

      Vương Gia, vương phi à, đêm động phòng hoa chúc mà hai người vẫn cãi nhau ầm ỹ như vậy, Mạc Thanh bái phục hai người rồi!

      Mạc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu cái, quyết định canh giữ cửa thay bọn họ nữa, mà trở về phòng mình ngủ.

      Trong tân phòng, hai người kia giằng co đến cuối cùng cũng có kết quả. Do quá tức giận mà đến Vũ Văn Tinh rống to đến nỗi vang khắp cả vương phủ, khiến cho toàn bộ hạ nhân trong vương phủ ai ai cũng biết, nhà bọn họ Vương Gia thể làm gì vương phi!

      Bạch Tiểu Thố làm tổ ở dưới gầm giường, ngủ say như chết, thèm để ý tới Vũ Văn Tinh kêu gào ầm ỹ. Mà Vũ Văn Tinh tức giận, mình trần như nhộng nằm giường, suốt đêm chỉ biết phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi.

      Hôm sau, khi mới vừa hừng sáng, Bạch Tiểu Thố vì mắc tiểu mà tỉnh dậy. Nàng lén lén lút lút bò từ dưới giường ra ngoài, nàng còn rất bất mãn đối với chuyện mình biến lại thành người.

      tại nàng hận thể ngày ngày được làm thỏ. Chỉ khi biến thành thỏ, nàng mới có thể tránh khỏi bị tên Vương Gia biến thái kia bắt nạt!

      Bạch Tiểu Thố rất vất vả mới bò được ra ngoài, nhưng nàng còn chưa kịp duỗi thân mình bị cỗ lực rất mạnh kéo lên giường.

      "Vương Gia phu quân, chào buổi sáng. . . . . . A. . . . . ." Sau hồi trời đất quay cuồng, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố mới choáng váng biết tình hình trước mắt, đó chính là vị Vương Gia nào đó sắc mặt khó coi đè lên nàng.

      "Ái phi, cuối cùng nàng cũng chịu chui ra rồi sao?" Vũ Văn Tinh đưa tay vuốt khuôn mặt nhắn lấm lem của Bạch Tiểu Thố, phẫn hận thôi nghiến răng , "Bổn vương chờ ái phi ở chỗ này cả buổi tối rồi!"

      Hừ, cuối cùng con thỏ ngu xuẩn này vẫn bị bắt được! Cả đêm cực khổ ôm cây đợi thỏ, kết quả phụ lòng !

      "Vương Gia phu quân, chàng. . . . . . Giờ này chàng nên vào triều rồi mới phải chứ!" Bạch Tiểu Thố khóc ra nước mắt, sớm biết nàng bị bắt, nàng nên trốn dưới gầm giường đến buổi trưa hẵng ra ngoài .

      Hu hu, bây giờ nàng trốn cũng thoát được nữa rồi!

      "Bổn vương vừa mới tân hôn, chắc hẳn hoàng huynh cũng trách tội Bổn vương hôm nay thượng triều đâu!" Vũ Văn Tinh cười lạnh, trong đôi mắt phượng đen láy tràn đầy dục vọng, "Đêm qua, Bổn vương cùng ái phi mới tiến hành đêm động phòng hoa chúc được nửa ái phi bỏ Bổn vương trốn xuống dưới giường ngủ. Bây giờ ái phi tỉnh dậy rồi, bằng tiến hành nốt chuyện giang dở tối hôm qua với Bổn vương !"

      Đêm qua kìm nén khiến cả đêm đều khó chịu, tất cả đều do con thỏ ngu xuẩn này!

      "Hả? Như vậy sao được? Vương Gia phu quân, chàng vẫn nên thượng triều hơn!" Bạch Tiểu Thố lắc đầu quầy quậy, bởi vì nàng muốn bị đau thêm lần nữa.

      Huhu, tha cho nàng có được hay ? Bên ngoài nhiều nữ nhân lắm mà, tại sao tên Vương gia biến thái này cứ cố tình muốn lấy nàng làm đối tượng thí nghiệm thế!

      Nàng là rất sợ đau!

      "Ái phi, Bổn vương là hôm nay vào triều sớm mà!" Vũ Văn Tinh dí sát tuấn nhan tới gần mặt Bạch Tiểu Thố, cắn răng cười , "Ngày nào nàng chưa động phòng với Bổn vương, ngày đó Bổn vương vào triều sớm, nàng có hiểu ?"

      Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố giận đến mức muốn mắng té tát cho Vũ Văn Tinh trận.

      quá vô sỉ! Nào có vị Vương Gia nào vì chuyện động phòng mà bỏ mặc chuyện quốc gia đại sứ chứ!

      Hóa ra Vương gia biến thái là tên háo sắc, cũng giống sư phụ thối tha, trong bụng toàn chứa ý đồ xấu!

      được, nàng phải biến thành thỏ, chạy trốn mới được!

      "Bạch Tiểu Thố, nàng đừng giở trò với Bổn vương, Bổn vương mắc mưu của nàng lần nữa đâu!" Vũ Văn Tinh nhận thấy Bạch Tiểu Thố muốn hôn môi để biến mình thành thỏ liền cười lạnh, lật người Bạch Tiểu Thố lại, tiếp tục đè◎dđ◎lqđ◎ nàng khiến nàng thể nhúc nhích.

      "Cứu mạng với, ai tới cứu ta với!" Sau khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh giữ chặt, mặt đỏ như gấc, hết sức cam lòng la lớn lên.

      Giờ trời sắp sáng rồi, thế mà còn muốn. . . . . . với nàng.

      Hu hu, biến thái!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85.3: Bị 'ăn'!
      Edit: -BG-


      "Bạch Tiểu Thố, câm miệng!" Vũ Văn Tinh ngại Bạch Tiểu Thố ồn chết người, vội vàng dùng tay bưng kín miệng của nàng, để phòng ngừa nàng gọi tất cả người làm đến, vậy chuyện động phòng này của thể tiếp tục rồi.

      Hu hu, Vương Gia thối ghê tởm lại dùng cách này ức hiếp nàng, nàng muốn động phòng đâu!

      Cuối cùng, mặc kệ Bạch Tiểu Thố muốn động phòng đến cỡ nào, nhưng vẫn bị Vũ Văn Tinh đè ép hoàn thành ‘phu thê chi lễ’*. (*những chuyện vợ chồng cần làm)

      "Vương Gia thối, chàng hài lòng chưa?" Bạch Tiểu Thố khóc lem hết cả khuôn mặt nhắn, dùng ngón tay còn sức lực đâm đâm vào ngực vị Vương Gia nào đó, chu miệng hết sức cam lòng .

      chính là tên biến thái, biến thái trong đại biến thái! Tại sao có thể đem nàng lăn qua lộn lại ăn nhiều lần như vậy!

      Nàng còn trong sạch rồi, trong sạch của nàng đều bị tên Vương gia biến thái này phá hỏng rồi!

      "Bổn vương còn chưa có ăn no." Vũ Văn Tinh híp đôi mắt phượng như ngọc đen lại, lười biếng mở miệng , "Ái phi, chúng ta tiếp tục động phòng nào!"

      Con thỏ ngu xuẩn này mùi vị tệ, còn muốn ăn thêm nhiều lần nữa!

      "Đừng mà, Vương Gia phu quân, toàn thân ta đau nhức, chàng buông tha cho lần đầu của ta !" Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố từ đỏ nhanh chóng chuyển sang trắng bệch. Nàng vốn còn hơi sức động đậy thân thể nữa nhưng vẫn vội vàng tránh khỏi ngực Vũ Văn Tinh. Nàng trợn tròn hai mắt, lắc đầu quầy quậy.

      Đừng mà, thân thể của nàng như thể bị xe tải lớn đè nát, rất đau!

      Nếu thêm lần nữa, xương cốt của nàng nhất định gãy nát mất!

      để cho mình bị Vũ Văn Tinh giày xéo cách vô tình lần nữa, lần này Bạch Tiểu Thố phản ứng nhanh, tiến tới dùng sức hôn vị Vương Gia nào đó. Khi biến thành thỏ, nàng lập tức nhảy xuống giường, vẫy vẫy cái đuôi thỏ đáng , nhảy đến cửa phòng.

      "Mạc Thanh, Vương Gia nhà ngươi dậy rồi, ngươi mau tới mặc quần áo giúp chàng!"

      Mạc Thanh vẫn canh giữ ở ngoài cửa, sau khi nghe thấy Bạch Tiểu Thố gọi, khỏi giảo hoạt cười tiếng, hồi đáp, "Vương phi, người và Vương Gia thành thân, như vậy từ nay về sau chuyện phục vụ Vương Gia mặc quần áo
      nên do vương phi người đảm nhiệm, Mạc Thanh tiện tham gia!"

      Mạc Thanh đáng chết, nàng chỉ muốn mở cửa ra, thế mà lại năng dài dòng với nàng, lại còn muốn nàng phục vụ Vương Gia thối mặc quần áo nữa chứ, có cửa đâu!

      "Mạc Thanh, ngươi ở bên ngoài đợi , có lệnh của Bổn vương, cho phép ngươi vào!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố dùng sức dùng móng vuốt cào cửa muốn bỏ chạy, cảm thấy rất buồn cười. Lúc này mang thân thể trần trụi bước đến, bắt Bạch Tiểu Thố muốn trốn bỏ lên giường.

      "Vương Gia thối, chàng ...." Bạch Tiểu Thố hoảng sợ nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh tiến về phía nàng, sợ hét lên tiếng.

      tại nàng là thỏ nha, làm xằng làm bậy với nàng chứ?

      "Nàng thử xem, ái phi?" Vũ Văn Tinh ác ý nhếch môi cười, xách tai thỏ của Bạch Tiểu Thố lên , "Ái phi biến thành thỏ càng tăng thêm tình thú khuê phòng, Bổn vương thuận theo nàng, chẳng phải là phụ ý tốt của ái phi sao?"

      Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố chỉ biết im lặng, đầu giăng đầy hắc tuyến.

      Sao nàng lại có cảm giác tên Vương gia biến thái này càng ngày càng vô sỉ, càng ngày càng giống tính tình của sư phụ thối nhà nàng thế nhỉ?

      "Vương Gia phu quân, buổi tối chúng ta tiếp tục động phòng được ? Bây giờ là ban ngày, hay lắm!" Trốn thoát, vậy lùi để tiến vậy. nên làm chuyện đoan chính giữa ban ngày ban mặt.

      Nàng kiên quyết muốn dùng hình thái thỏ ấy ấy với Vương gia biến thái, như vậy quá biến thái!

      " được, Bổn Vương muốn động phòng với ái phi ngay lập tức!" Vũ Văn Tinh trả lời hết sức kiên quyết, bàn tay vuốt ve thân thể thỏ mềm mại của Bạch Tiểu Thố, đồng thời trong đôi mắt phượng đen láy cũng lên vài tia tà ác.

      muốn ăn con thủ ngu xuẩn này ngay lập tức, phương thức như thế này khẳng định rất mới mẻ kích thích!

      "Vương Gia thối, chàng có thể đừng biến thái như vậy ?!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho xong.

      Rốt cuộc nàng gả cho người như thế nào thế này!

      " thể!" Vũ Văn Tinh ác liệt cong môi lên, "Ái phi, chúng ta động phòng nào!"

      Sau đó, thỉnh thoảng trong phong phát ra thanh để Mạc Thanh canh giữ bên ngoài nghe được.

      "Hu hu, Vương Gia phu quân, chàng cần dùng sức như vậy, ta rất đau..."

      "Vương Gia phu quân, đừng mà, ta sắp được rồi, chàng bỏ qua cho ta , hu hu... Ta sắp chết rồi... Ưm...."

      "Vương Gia phu quân, chàng vẫn chưa đủ à..."

      Mà Mạc Thanh đứng ở ngoài cửa cười rồi lại cười, cười đến bí hiểm.

      Xem ra Vương Gia nhà bọn họ là dũng mãnh, ép buộc vương phi đến sắp còn hơi sức nữa rồi, mà cũng tin rằng, trong vương phủ này rất nhanh có thêm tiểu Vương Gia.

      Đợi Bạch Tiểu Thố có hơi sức chạy ra khỏi tân phòng là buổi trưa ngày hôm sau.

      Bạch Tiểu Thố vừa quay về căn phòng mình ở trước kia liền lập tức sai Tiểu hà chuẩn bị nước tắm, thoải mái ngâm mình trong nước nóng cũng khiến cả người đau nhức bớt được phần nào.

      "Tiểu Hà, tiểu thư nhà ngươi muốn ngủ, ngươi hãy canh chừng ngoài cửa, cho bất kỳ kẻ nào vào phòng quấy nhiễu giấc ngủ của ta, nhất là tên Vương Gia thối kia, ngàn vạn lần được cho vào, biết chưa?" Trước khi ngã vật xuống giường, Bạch Tiểu Thố quên ân cần nhắc nhở Tiểu Hà.

      Vương Gia thối đáng chết, giày vò nàng ngày đêm, quả thực là đại sắc quỷ, thuốc chữa!

      "Nhưng tiểu thư, ngộ nhỡ Vương Gia muốn xông vào làm thế nào ạ?" Tiểu Hà biết làm sao, mở to hai mắt hỏi.

      Người ta là Vương Gia, nàng chỉ là nha hoàn bé, có thể ngăn được sao?

      " muốn xông vào, ngươi lấy cây gậy gỗ* đuổi thay cho tiểu thư ta!" Sau khi Bạch Tiểu Thố hung ác hết những lời này, liền lập tức ngã xuống giường, ngủ say như chết. (*trong bản CV là 'cây gun" t cũng chẳng biết là cây gì nên để là "gậy gỗ" ạ, hic, ai biết t, t sửa lại ngay!)

      "Hả?" Tiểu Hà kinh ngạc trừng lớn mắt.

      Cầm gậy gỗ đánh đuổi Vương Gia... Cho dù nàng có ăn gan hùm mật gấu cũng dám đâu, vẫn là câu kia, người ta là Vương Gia, nàng chỉ là nha hoàn bé thôi!"

      Dĩ nhiên, lấy lá gan của Tiểu Hà nào dám cản Vũ Văn Tinh tiến vào. Căn bản là nàng rất biết vâng lời, nghênh đón Vũ Văn Tinh vào trong, nhìn Vương Gia ôm tiểu thư ngủ say nhà nàng ra ngoài, nàng còn nhân tiện tặng kèm câu: Vương Gia thong thả.

      Nếu là Bạch Tiểu Thố tỉnh lại thấy bộ dáng chân chó này của Tiểu Hà, nhất định mắng Tiểu Hà là cây cỏ vô dụng, gió chiều nào theo chiều đó, chỉ tiếc nàng ngủ say như chết, bị Vũ Văn Tinh ôm hay biết gì.
      Last edited: 29/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Ngày thứ ba lại mặt
      Editor: Hoàng Dung

      Chớp mắt đến ngày thứ ba lại mặt, cha mẹ Bạch Tiểu Thố còn khoẻ mạnh, vì vậy cửa ải này muốn về cũng phải trở về.

      Mới sáng sớm Bạch Tiểu Thố bị Tiểu Hà kéo trang điểm thay đồ, ăn mặc xinh đẹp. Lúc này Tiểu Hà mới hài lòng, mời Vũ Văn Tinh chờ ở ngoài cửa vào.

      "Ta mặc như vậy trông rất kỳ quái sao?" Thấy Vũ Văn Tinh kể từ sau khi vào, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người mình, Bạch Tiểu Thố khỏi kỳ quái kéo kéo y phục người mình.

      Ánh mắt đó của vương gia thối, lẽ lại muốn. . . . . .

      "Rất đẹp!" Vũ Văn Tinh phục hồi lại tinh thần, chậm rãi tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, vươn tay sờ soạng khuôn mặt nhắn của nàng phen, có chút si mê .

      Con thỏ ngu xuẩn này lời nào chính xác là vương phi đoan trang hiền thục, nhưng chỉ cần mở miệng vẫn là con thỏ ngu xuẩn kia.

      "Vương gia phu quân, cho phép chàng sờ loạn, Tiểu Hà còn ở lại chỗ này đấy!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh sờ như vậy, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ bừng, chu cái miệng nhắn, vô cùng thẹn thùng mà trừng mắt nhìn .


      Mấy ngày nay hư hỏng, cả ngày vây nàng ở giường để khi dễ!

      "Ái phi, thôi!" Vũ Văn Tinh nghe Bạch Tiểu Thố, mà ngược lại đưa tay sờ khuôn mặt nhắn của nàng phen. Lúc Bạch Tiểu Thố sắp nổi giận, mới dắt tay bé của nàng, hai người cùng ra khỏi cửa chính vương phủ, lên xe ngựa, đường về phía Bạch phủ.

      "Sư huynh, Tiểu Thố nhi rất nhanh tới thôi, huynh cũng đừng quá sốt ruột!" Bạch phủ bên này, Bạch Kính cực kỳ lo lắng cho Bạch Tiểu Thố, vì vậy cố ý tới cửa để đón tiếp Vũ Văn Tinh đại giá, Phi Hoa Ngọc ngược lại chỉ lười biếng dựa vào cánh cửa, giọng điệu lành lạnh .

      Tiểu Thố nhi, cuối cùng vi sư cũng bỏ lỡ con.

      "Ngọc nhi, Thố nhi có thể bị Cửu vương gia đó khi dễ ?" Bạch Kính gấp gáp tới lui, trong lòng càng thêm bất ổn.

      Danh tiếng của Cửu vương gia đó được tốt, có thể lo lắng con của mình gả bị ta khi dễ sao?

      "Sư huynh đừng lo lắng, mặc dù vương gia làm người ta ghét, nhưng đối với Tiểu Thố nhi, vẫn rất thương!" Phi Hoa Ngọc khẽ hí con ngươi dài, dương tiếp tục , "Tiểu Thố nhi hoạt bát đáng , nam tử nào cũng thích kiều nử tử xinh đẹp như vậy, phúc phận Ngọc nhi mỏng, có cách nào cưới Tiểu Thố nhi làm vợ được!"

      Vì sao lại để cho Vũ Văn Tinh chiếm tiện nghi như vậy chứ?

      Chẳng lẽ trời cao đối với công bằng như thế sao?

      "Ngọc nhi. . . . . ." Nghe vậy, Bạch Kính hổ thẹn cúi đầu "Là huynh có lỗi đệ. . . . . ."

      Nếu gả Thố nhi cho Ngọc nhi, cũng phải lo lắng cho cuộc sống sau khi cưới của Thố nhi như bây giờ.

      Hai người chuyện, xe ngựa của phủ vương gia đến trước cửa Bạch phủ.

      "Phụ thân, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố nhảy xuống xe ngựa , nhìn thấy hai người đứng ở cửa Bạch phủ lập tức vui mừng nhắc làn váy chạy tới.

      A -- nàng rốt cuộc được về nhà rồi!

      "Tiểu Thố nhi, con quá mức nhớ nhung vi sư phải ? Vừa trở lại ôm ấp thương vi sư rồi" Làn váy của Bạch Tiểu Thố quá dài, nàng cẩn thận nên bị vấp phải, vừa lúc được Phi Hoa Ngọc ôm vào lòng.

      "Sư phụ thối, đừng có mà đứng đắn!" Bạch Tiểu Thố lập tức đẩy Phi Hoa Ngọc ôm nàng chịu thả ra, bỉu môi tức giận cắn răng ."Đêm ta thành thân người chạy đâu hả? tới tiếp ứng ta, hại ta bị vương Gia phu quân bắt được!"

      Làm hại nàng mấy ngày nay bị Vương Gia thối khi dễ thảm!

      "Tiểu Thố nhi, đêm đó vi sư có chuyện, thể tới tiếp ứng con là lỗi của vi sư, vi sư rất hối hận rồi." Phi Hoa Ngọc mắt lạnh nhìn búi tóc phụ nhân(1) của Bạch Tiểu Thố, trong lòng tự chủ dâng lên tia khổ sở.

      là tự mình chuốc lấy khổ mà!

      "Sư phụ thối, ta hận người!" Bạch Tiểu Thố nặng nề đạp Phi Hoa Ngọc cước, sau đó lôi kéo cánh tay Bạch Kính làm nũng "Phụ thân, chúng ta đừng để ý tới sư phụ thối nữa, người theo con vào thăm nương !"

      "Được, được, được!" Bạch Kính thấy Bạch Tiểu Thố về nhà với khuôn mặt nhắn buồn bã, vì vậy trong lòng cũng thả lỏng, mặc cho Bạch Tiểu Thố lôi kéo vào phủ.

      Vũ Văn Tinh xuống xe ngựa, lúc bước vào cửa chính Bạch phủ cố ý liếc Phi Hoa Ngọc cái, lạnh lùng thốt lên "Hôm nay Bạch Tiểu Thố là phụ nữ có chồng rồi, xin ngươi nên làm xằng làm bậy với nàng nữa. Nếu , Bổn vương nhất định bỏ qua cho ngươi!"

      Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét này, khi nào mới có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia!

      "Vương Gia, hình như ngài quá chắc chắn rồi. Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ, tại hạ thương đồ nhi của mình, có gì đúng sao?" Phi Hoa Ngọc gấn như cùng Vũ Văn Tinh đồng thời vào cửa chính Bạch phủ, gương mặt nghiệt cười như cười.

      Vũ Văn Tinh, ngươi cũng ngông cuồng được mấy ngày đâu, chờ coi !

      Vũ Văn Tinh phất tay áo nặng nề hừ tiếng, để ý tới khiêu khích của Phi Hoa Ngọc, trực tiếp vào đại sảnh Bạch phủ.

      Bên trong đại sảnh, Bạch Tiểu Thố và vợ chồng Bạch gia chuyện. Sau khi nhìn thấy Vũ Văn Tinh vào, Bạch Tiểu Thố vội vàng chạy đến bên cạnh , kéo kéo ống tay áo của , giọng "Vương Gia phu quân, có phải chàng lại cãi nhau với sư phụ thối phải ?"

      Nếu sắc mặt làm sao đen như vậy, lúc nãy ở xe ngựa còn rất tốt mà.

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương muốn nàng đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Phi Hoa Ngọc, nàng có nghe lời bổn vương hay ?" Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố, cố ý lời này lớn tiếng, để vợ chồng Bạch gia cũng nghe được ràng.

      thể lại để cho Phi Hoa Ngọc có bất kỳ suy nghĩ an phận gì với nữ nhân của !

      "Vương Gia phu quân, ta muốn!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố rất nghiêm túc lắc đầu, trong đôi mắt to tràn đầy kiên quyết, "Ta với chàng rồi, mặc dù sư phụ thối có rất nhiều khuyết điểm, nhưng rất thương ta - người đồ đệ này. Mọi người đều ngày là thầy, cả đời là cha. Ta thể nào làm theo lời chàng ! Nếu như chàng thích thấy ta ở chung chỗ với sư phụ thối, vậy chàng hưu ta !"

      Vương Gia thối nể mặt nàng chút nào, chuyện này thể thầm với mình nàng sao? Tại sao phải để cho cha mẹ nàng đều biết chứ?

      "Cửu vương gia, mặc dù ta gả cho Tiểu Thố nhi cho ngài, nhưng tìm người sư phụ kia cho Thố nhi là ta, ngài có cái gì hài lòng cứ việc tìm ta mà !" Bạch Kính vô cùng bất mãn với cách của Vũ Văn Tinh, vì vậy càng hài lòng với người con rể vương gia này.

      "Cửu vương gia, Ngọc nhi tuy là sư đệ của chúng ta, nhưng y thuật của so với chúng ta còn cao minh hơn. Vì vậy, ta và phụ thân Thố nhi mới quyết định để Thố nhi làm đồ đệ của Ngọc nhi. Mà Ngọc nhi và Thố nhi từ rất thân thiết với nhau, nên hành vi có chút vượt lễ giáo, vì vậy khiến Cửu vương gia hiểu lầm. Sau này ta nhắc nhở Thố nhi, nhưng xin Cửu vương gia đừng làm khó Thố nhi." Bạch Phu Nhân cũng rất khách khí với Vũ Văn Tinh.

      Người con rể vương gia này, bọn họ với cao nổi!

      "Vương Gia, nếu như ngài thấy tại hạ vừa mắt, cứ việc nhắm về phía tại hạ, cần gì làm khó nhà Tiểu Thố nhi chứ?" Phi Hoa Ngọc ở bên cười lạnh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn trong con ngươi dài lộ ra sát khí nhàn nhạt.

      Tên Vũ Văn Tinh đáng ghét này, đây là muốn dùng thân phận Vương Gia của mình để bắt ép Tiểu Thố nhi đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với sao?

      "Sư phụ thối, Vương Gia phu quân, các ngươi ít câu !" Thấy hai người lại có khuynh hướng muốn đánh nhau, Bạch Tiểu Thố vội vàng đứng ở giữa hai người, ngăn cản hai người lại dùng ánh mắt chém giết lẫn nhau, bỉu môi hết sức vui "Các ngươi là vương gia phu quân của ta, là sư phụ thối của ta, ta hi vọng các ngươi có thể chung sống hòa bình với nhau, để cho ta bớt lo chút có được ?"

      Có phải kiếp trước bọn họ là cừu nhân đội trời chung đúng ? Nếu tại sao đời này hai người ở chung chỗ, ai cũng thấy đối phương ngứa mắt chứ?

      "Tiểu Thố nhi, vi sư nể mặt con, so đo với !" Phi Hoa Ngọc nheo mắt, đến gần Bạch Tiểu Thố, giống như khiêu khích đưa tay nhéo khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố, cười tà "Con là đồ nhi thân ái mà vi sư thích nhất, chuyện gì vi sư cũng nghe theo con!"

      Xem ra Tiểu Thố nhi vẫn thiên vị người làm sư phụ này, uổng công mình thương nàng!

      "Phi Hoa Ngọc, Bổn vương khuyên ngươi nên động đến Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh nhìn động tác cợt nhã này của Phi Hoa Ngọc, sinh lòng tức giận, mạnh mẽ kéo Bạch Tiểu Thố trở lại trong ngực của mình. Mắt phượng như mặc ngọc nồng đậm sát khí, nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc vẫn cười tà dứt, gầm : "Có bản lãnh, ngươi và Bổn vương ra ngoài đánh trận. Nếu như ngươi thua, liền đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Tiểu Thố, từ đây xuất trước mặt của Bạch Tiểu Thố nữa!"

      Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét chuyên bám người này, nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi !

      "Nhưng nếu Vương Gia ngài thua, làm thế nào đây?" Phi Hoa Ngọc hừ lạnh tiếng, nhanh chóng sửa sang lại cái áo hoa lệ người, có khuynh hướng chuẩn bị xong để đánh trận.

      Đánh đánh, mình cũng phải là thắng được !

      "Nếu Bổn vương thua, Bổn vương ngầm đồng ý quan hệ sư đồ của người và Bạch Tiểu Thố, từ đây hề ép các ngươi đoạn tuyệt quan hệ thầy trò nữa!" Vũ Văn Tinh cắn răng nghiến lợi , gương mặt tuấn tú đen như mực, bởi vì hận ý mà có chút dữ tợn.

      Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét này, sử dụng công phu độc môn, sao có thể bại bởi tên lang trung giang hồ được!

      "Được, nếu tại hạ thua tuyệt đối thất hứa, đồng thời tại hạ cũng hi vọng Vương Gia cũng đừng thất hứa!" Phi Hoa Ngọc khinh miệt cười lạnh tiếng, tự mình bước ra đại sảnh Bạch phủ trước.

      "Bổn vương cũng tuyệt đối thất hứa!" Vũ Văn Tinh buông lỏng Bạch Tiểu Thố ra, cùng theo Phi Hoa Ngọc đến trong sân Bạch phủ. có làm bất kỳ động ta nóng người nào, hai người trực tiếp quấn lấy nhau, đánh vô cùng kịch liệt.

      Vợ chồng Bạch gia lo lắng ở bên ngoài nhìn hai người đánh nhau, sợ Phi Hoa Ngọc chẳng may đả thương Cửu vương gia phải giải quyết như thế nào mới tốt.

      Ngược lại Bạch Tiểu Thố khí định thần nhàn đặt mông ngồi ở ghế uống trà, ăn điểm tâm rất ngon miệng, có chút lo lắng an nguy của hai người bên ngoài kia.

      Để cho sư phụ thối và Vương Gia thối đánh nhau , nếu bọn họ ai cũng chịu nhường ai đâu!

      "Thố nhi, con phải nên ra ngoài khuyên bọn họ đừng đánh nhau sao?" Bạch Phu Nhân thấy hai người phá huỷ hơn phân nửa hoa cỏ cây cối trong sân, khỏi cực kỳ đau lòng, vội vàng hô lên với Bạch Tiểu Thố còn ăn điểm tâm.

      "Nương, người đừng lo lắng cho bọn họ, cứ để cho hai người bọn họ đánh trận !" Bạch Tiểu Thố kháng nghị giống như việc đó liên quan đến mình, chỉ tập trung vào điểm tâm mỹ vị trong tay mình, đối với sống chết hai người kia hề có chút quan hệ nào với nàng.

      Tốt nhất hai bên đều tổn hại, như vậy dù hai người bọn họ muốn yên tĩnh cũng phải yên tĩnh!

      "Nương, con ăn no rồi. Con về phòng ngủ trước đây, sau khi hai người bọn họ đánh xong, đừng để bọn họ tới phá giấc ngủ của con!" Ăn uống no đủ, Bạch Tiểu Thố trực tiếp ngủ.

      Mấy ngày nay nàng bị Vương Gia thối chơi đùa đến ngủ cũng được ngủ, đáng thương chết rồi, cho nên nàng muốn bổ sung giấc ngủ, tiếp theo sau đó ngủ bù, ngủ đến tự nhiên tỉnh, nàng tuyệt rời giường!

      Bạch Tiểu Thố vặn eo bẻ cổ trở lại khuê phòng của mình. Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, đột nhiên có người ôm lấy nàng chặt.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: Giao hợp
      Editor: Hoàng Dung


      "Tiểu Thanh, sao ngươi lại ở đây?" lúc sau, sau khi Bạch Tiểu Thố thấy bóng dáng tiểu Thanh trừng lớn mắt, nàng khỏi kinh ngạc hô to tiếng.

      phải tiểu Thanh rời nhà trốn tìm thấy tung tích rồi sao? Làm sao lại chạy tới trong nhà nàng đây?

      "Chủ nhân, tiểu Thanh rất nhớ người!" Tiểu Thanh ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thố buông. đôi mắt lục vô cùng ủy khuất nhìn nàng, "Chủ nhân, người cần tiểu Thanh rồi sao?"

      " phải đâu!" Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh ôm có chút hít thở thông, vội tránh ra khỏi ngực của , chạy đến bên thở dốc "Là ngươi tự mình rời nhà trước, tại sao có thể trách ta nhớ ngươi!"

      Tiểu Thanh này cũng thiệt là, tới vô ảnh vô tung, là thần bí!

      "Tiểu Thanh biết sai rồi, tiểu Thanh nên bốc đồng như vậy, chủ nhân tha thứ cho ta , có được ?" Tiểu Thanh ủy khuất chạy tới tựa đầu vào trước ngực Bạch Tiểu Thố, dùng sức liếm, nhìn dáng dấp hình như là làm nũng.

      Bạch Tiểu Thố nhìn thấy tiểu Thanh như vậy, trong lúc lơ đãng nhớ lại lúc trước còn là con rắn, từng làm như vậy với nàng. Trong lòng khỏi trận buồn nôn, dùng sức đẩy tiểu Thanh ra.

      "Tiểu Thanh, ngươi trở lại là tốt rồi. Sau này nhớ được phép chạy loạn nữa, nếu ta và vương gia phu quân cũng nhớ ngươi đâu!" Bạch Tiểu Thố tới bên cạnh giường hẹp, nhào mạnh vào đệm chăn mềm mại, tâm tình cũng tệ lắm nên mở miệng, "Tiểu Thanh, ngươi thay ta giữ cửa . Ngàn vạn lần đừng để vương gia phu quân và sư phụ thối của ta vào đánh thức ta dậy đó, biết ?"

      Có tiểu Thanh ở bên cạnh, ra vẫn là tệ lắm.

      "Chủ nhân, ta ở bên cạnh người!" Tiểu Thanh ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh giường, mở to mắt xanh nhìn Bạch Tiểu Thố ngủ.

      Hai người đáng ghét đó tốt nhất đừng đến phiền chủ nhân của , nếu làm cho bọn họ đẹp mặt!

      Vũ Văn Tinh và Phi Hoa Ngọc ở trong sân Bạch phủ, đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng vẫn phân thắng bại.

      Cuối cùng, ở dưới cố gắng thuyết phục của Bạch phu nhân, hai người mới miễn cưỡng ngừng tay.

      "Bạch Tiểu Thố đâu?" Vũ Văn Tinh phẫn hận nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, quay đầu hỏi nhạc mẫu của mình.

      "Thố nhi ngủ rồi, hai người các ngươi cũng đừng đánh nhau nữa!" Bạch phu nhân tới nhìn bọn họ cái, nhàn nhạt mở miệng, "Hoa cỏ ở chỗ này của ta đều bị hai người các ngươi hủy hoại hết rồi, đáng tiếc!"

      Vũ Văn Tinh hề tự trách, ngược lại bỏ Bạch phu nhân và Phi Hoa Ngọc lại, thẳng tới khuê phòng của Bạch Tiểu Thố.

      Phi Hoa Ngọc đáng chết, ngờ công phu của phân cao thấp với mình, xem ra đánh giá thấp thực lực của ta!

      "Sư tỷ, vậy ta cũng xem Tiểu Thố nhi chút!" Bạch phu nhân thân thiết cười tiếng. Phi Hoa Ngọc muốn bị Vũ Văn Tinh bỏ rơi phía sau, nên bước nhanh đuổi theo . Hai người cứ ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi mà tới trước phòng Bạch Tiểu Thố.

      "Phi Hoa Ngọc, ngươi nhất định phải cản trở bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh đen mặt nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, muốn để cho và bản thân cùng vào gặp Bạch Tiểu Thố.

      "Vương gia, đây là phòng của đồ nhi tại hạ. Ta đây làm sư phụ, thăm đồ nhi có cái gì đúng?" Phi Hoa Ngọc cười tà, dùng sức chen từ trong khe cửa vào. Nhìn thấy Vũ Văn Tinh sau khi tiến vào, sắc mặt biến thành tối đen, tự nhiên vô cùng vui vẻ.

      Lúc này Tiểu Thanh làm rất tốt, Vũ Văn Tinh nhất định tức chết!

      "Tiểu Thanh, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Vũ Văn Tinh trợn mắt trừng bàn tay bé của Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh nắm chặt, trong lòng ghen tức đến lật chuyển.

      Nữ nhân của , vì sao phải có người nam nhân canh giữ ở bên giường nhìn nàng ngủ chứ!

      "Chủ nhân nhớ ta nên ta trở lại." Tiểu Thanh trả lời hề xấu hổ, đôi mắt xanh tràn đầy chán ghét nhìn Vũ Văn Tinh.

      Vương gia đáng ghét, giọng lớn như vậy ầm ĩ làm chủ nhân tỉnh đấy!

      "Vương gia cần gì phát hỏa lớn như vậy. Tiểu Thanh nhận thức Tiểu Thố nhi là chủ nhân, vậy hãy để cho theo Tiểu Thố nhi , có gì tốt đâu?" Phi Hoa Ngọc mừng rỡ ở bên xem cuộc vui, vui sướng khi người gặp họa nên càng bỏ đá xuống giếng.

      Vũ Văn Tinh ơi Vũ Văn Tinh, cho tới bây giờ bên người Tiểu Thố nhi cũng thiếu người chăm sóc!

      "Phi Hoa Ngọc, nơi này có việc của ngươi, ngươi cút ra ngoài cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh cắn răng, vô cùng chán ghét Phi Hoa Ngọc đến bây giờ vẫn còn ở nơi này quấy rối.

      Nếu ta phải sư phụ của Bạch Tiểu Thố, cũng dễ dàng tha thứ ta đến nay!

      "Vương gia, cần ngươi đuổi ta, tự ta !" Phi Hoa Ngọc châm chọc nheo mắt lại. Sau khi lỗ mãng cười tiếng, xoay người nện những bước chân cực kỳ tao nhã ra ngoài.

      Hừ, đuổi , phải vẫn còn tiểu Thanh ở đây sao? Cũng đủ để ta nếm mùi khổ sở rồi!

      Chờ sau khi Phi Hoa Ngọc rời , Vũ Văn Tinh lại dùng ánh mắt tối tăm trừng mắt về phía tiểu Thanh, "Ngươi cũng ra ngoài cho Bổn vương, có nghe thấy ?"

      Hai người cản trở này, người nào có thể để cho yên hết!

      "Ta ra, chủ nhân lệnh cho ta ở đây canh cửa cho nàng, cho hai người vào đánh thức nàng dậy!" Tiểu Thanh xong lời chính nghĩa, hề hoảng sợ trước sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Tinh, vẫn nắm chặt bàn tay bé mềm mại của Bạch Tiểu Thố buông. Mắt xanh hết sức chăm chú nhìn chủ nhân của mình, quả xem Vũ Văn Tinh trở thành người vô hình.

      Gân xanh trán Vũ Văn Tinh đập mạnh, rất muốn kéo tiểu Thanh ra ngoài đánh trận, nhưng thể làm như vậy.

      Chỉ vì Bạch Tiểu Thố giận , hậu quả nghiêm trọng nhất chính là để ý tới .

      Bọn họ vất vả mới thành thân được, thể để cho Phi Hoa Ngọc và tiểu Thanh tới phá hư quan hệ giữa bọn họ.

      Vì vậy Vũ Văn Tinh chỉ có thể nhịn, sãi bước tới, dùng sức rút bàn tay bé cùa Bạch Tiểu Thố từ trong tay tiểu Thanh ra. Vũ Văn Tinh quay đầu lại, quát chói tai với tiểu Thanh "Bổn vương muốn dẫn Bạch Tiểu Thố trở về vương phủ, ngươi cũng cùng nhau trở về!"
      Trước đó chuyện tiểu Thanh rời nhà làm cho giữa Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố rất vui vẻ, vì vậy dù Vũ Văn Tinh ghét tiểu Thanh đến thế nào, cũng phải mang về vương phủ để Bạch Tiểu Thố nhìn thấy được.

      "Ta cùng trở về với chủ nhân, phải với ngươi đâu!" Tiểu Thanh do dự chút, hung dữ đáp lại với Vũ Văn Tinh câu.

      Lần này, Vũ Văn Tinh chỉ là hừ lạnh tiếng, xoay người ôm lấy Bạch Tiểu Thố ngủ say, quay đầu lại mà ra ngoài.

      Vợ chồng Bạch gia nhìn thấy Vũ Văn Tinh ôm nữ nhi mình ngủ ra ngoài cũng dám cản trở. mấy câu hình thức, rồi để Vũ Văn Tinh về.

      Phi Hoa Ngọc ngược lại lên tiếng, chỉ lấy đôi mắt bí nhìn Bạch Tiểu Thố trong ngực Vũ Văn Tinh, cười tà ngừng.

      Tiểu Thanh dĩ nhiên là theo Vũ Văn Tinh trở về vương phủ. Sau khi Vũ Văn Tinh lâu, Phi Hoa Ngọc cũng đứng dậy cáo từ.

      Mặc dù vợ chồng Bạch gia hết sức giữ Phi Hoa Ngọc
      ở lại Bạch phủ thêm mấy ngày, nhưng Phi Hoa Ngọc còn có chút chuyện rất quan trọng muốn làm, vì vậy vợ chồng Bạch gia cũng tiện giữ lại nữa.

      Phi Hoa Ngọc cuối cùng cũng có trở về vương phủ tìm Bạch Tiểu Thố, mà đến tột cùng nơi nào cũng có ai biết.

      Lại Vũ Văn Hiên tham gia hết hôn lễ Vũ Văn Tinh, sau đó gặp tập kích đường, chỉ mất tích ngày đêm, liền trở lại hoàng cung. Mặc dù bị thương rất nặng nhưng trước đó có người giúp xử lý qua vết thương, vì vậy có nguy hiểm đến tánh mạng.

      Hoàng hậu bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Vũ Văn Hiên, lúc đó hoang mang lo sợ chạy trở về hoàng cung.

      Hoàng thượng mất tích là chuyện lớn, hơn nữa còn sống chết , vậy càng là chuyện lớn trong chuyện lớn.

      Hoàng hậu cũng dám lộ ra chuyện Vũ Văn Hiên gặp tập kích với bất kỳ ai, nàng chỉ có thể phái thân tín của mình xuất cung bí mật điều tra vị trí của Vũ Văn Tinh. Cho đến khi Vũ Văn Hiên tự mình trở về hoàng cung, khối đá này trong lòng hoàng hậu cuối cùng mới được buông xuống.

      may là hoàng thượng có việc gì, nếu Phượng Dực quốc này phải thay đổi lật trời rồi!

      Sau khi hoàng hậu đút Vũ Văn Hiên uống thuốc xong, bóng gió hỏi người nào cứu .

      Mà Vũ Văn Hiên chỉ mím môi , lông mày vẫn nhíu chặt.

      “Hoàng hậu, trẫm mệt mỏi, nàng ra ngoài trước !” lâu sau, Vũ Văn Hiên mở miệng nhàn nhạt ra lệnh.

      “Dạ, hoàng thượng!” Mặc dù hoàng hậu bất mãn thái độ Vũ Văn Hiên đối với nàng, nhưng làm vợ chồng nhiều năm, hoàng hậu biết được giờ phút này thể làm phật ý Vũ Văn Hiên.

      Sau khi chờ hoàng hậu rời tẩm cung của mình, Vũ Văn Hiên lấy Bài dấu ở trong ngực mình ra, nắm chặt trong tay của mình.

      Chuyện này là do Cửu vương đệ của làm, khối Bài này là của thị vệ phủ vương gia!

      Trong mắt Vũ Văn Hiên lóe lên tia khát máu ác độc, lần nữa giấu Bài kia ở trong ngực của mình, nhắm hai mắt cố sức thở hổn hển.

      Cửu vương đệ sớm có mưu rồi, nghĩ diệt trừ mình để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, lòng mưu phản của ta rành rành!

      Nếu phải là Tiểu Thố nhi đào hôn, vừa đúng ngang qua nơi đó cứu , chỉ sợ còn mạng trở lại hoàng cung rồi!

      Nghĩ đến Bạch Tiểu Thố, tối tăm mặt Vũ Văn Hiên dần dần rút , khóe miệng nhàng nâng lên, lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu.

      Tiểu Thố nhi đáng của , nếu như phải nàng đào hôn, làm sao có thể cùng nàng tình cảm với nhau được chứ?

      Tình hình đêm đó Vũ Văn Hiên vẫn nhớ rất ràng, khi mở mắt ra, liền thấy Bạch Tiểu Thố thân giá y đỏ rực canh giữ ở bên cạnh , vết thương của được xử lý qua rồi.

      “Tiểu Thố nhi, tại sao nàng lại ở chỗ này?” Vũ Văn Hiên tò mò mở miệng hỏi, đưa tay sờ Bạch Tiểu Thố gần trong gang tấc, mới phát giác mình phải là nằm mơ.

      “Ta đào hôn, muốn gả cho vương gia phu quân. đường trốn vừa đúng nhìn thấy ngươi…ngươi bị thương, cho nên ta liền cứu ngươi thôi, Hiên!” Bạch Tiểu Thố chớp hai mắt to tròn, ngọt ngào cười với Vũ Văn Hiên “Nếu như có ta, ngươi sớm chết ở ven đường ai quản rồi!”

      Vũ Văn Hiên có chút nghi ngờ, hiểu Bạch Tiểu Thố ở trước mặt nàng nguyện ý gả cho Vũ Văn Tinh, sao trong nháy mắt lại đào hôn chứ?

      Vì vậy, do dự hỏi vấn đề này, hi vọng mình cần lại suy nghĩ nhiều nữa.

      “Hiên, mới vừa rồi nhiều người ở đó như vậy, ta làm sao dám ta muốn gả cho vương gia phu quân, ngươi cũng phải biết tính tình của vương gia phu quân là như thế nào! Nếu như ta gả, nhất định chết chắc!” Bạch Tiểu Thố thao thao bất tuyệt rất nhiều lời của Vũ Văn Tinh, cuối cùng khuôn mặt nhắn của nàng ửng đỏ, có chút băn khoăn lo lắng cúi đầu , “ ra …… Người trong lòng ta chính là chàng - Hiên……”

      Nghe vậy, Vũ Văn Hiên kích động thôi, cố gắng nâng cao nửa người kéo Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình ôm chặt. Trong mắt ưng hẹp dài vô cùng vui sướng, “Tiểu Thố nhi, nàng sao? Nàng thích trẫm, sao?”

      Bạch Tiểu Thố mặc cho Vũ Văn Hiên ôm chặt nàng, khuôn mặt nhắn đỏ ửng gì gật gật đầu.

      “Tiểu Thố nhi, trẫm cũng rất thích nàng!” Vũ Văn Hiên đưa tay thương vuốt ve khuôn mặt nhắn đỏ ửng của Bạch Tiểu Thố. Đột nhiên gương mặt tuấn tú cúi xuống, hôn lên cái miệng nhắn ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố, càng hôn càng sâu, cuối cùng quần áo hai người rơi xuống, cùng nhau giao hợp rồi.

      “Tiểu Thố nhi, trẫm phụ nàng!” nhàng đè lại vết thương của mình, Vũ Văn Hiên tự nhủ với mình.
      Last edited: 1/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :