Chương 81.2: Làm khó dễ từ bên trong
Editor : Hoàng Dung
Sau khi Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố trấn an như vậy, tức giận cũng bay hơn phân nửa, hai cánh tay vòng ôm lấy Bạch Tiểu Thố trong ngực chặt, nhàng cười.
Coi như con thỏ ngu xuẩn này thức thời, vậy cũng so đo với nàng nữa.
Sau khi trở lại vương phủ, Vũ Văn Tinh trở về thư phòng xử lý công , Bạch Tiểu Thố trốn vào trong phòng của mình, nằm ở giường trực tiếp lăn lộn.
Nàng muốn đào hôn, làm sao bây giờ!
"Tiểu Thố nhi, sắc mặt con nhìn qua được tốt, sinh bệnh sao? Tới, để vi sư bắt mạch cho con!" lúc Bạch Tiểu Thố muốn ngửa mặt lên trời thở dài, thanh cười tà của Phi Hoa Ngọc nhất thời chui vào trong lỗ tai Bạch Tiểu Thố, làm nàng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ của mình biết vào ngồi ở giường nàng từ lúc nào rồi.
"Sư phụ thối, người vào bằng cách nào?" Bạch Tiểu Thố tức giận trợn trừng mắt nhìn Phi Hoa Ngọc, vẻ mặt bất thiện.
Nàng ràng đóng cửa phòng lại rồi mà!
"Là bò từ chỗ đó vào!" Ngón tay Phi Hoa Ngọc chỉ cửa sổ ở phía tây mở ra, dõng dạc "Vi sư vẫn là lần đầu tiên nhảy cửa sổ vào phòng của đồ đệ, rất mệt đó. Vi sư lớn tuổi, eo chân tốt, Tiểu Thố nhi mau xoa bóp cho vi sư , bả vai là đau!"
xong, Phi Hoa Ngọc tùy tiện nằm giường của Bạch Tiểu Thố giả chết, chu môi mỏng đỏ ửng lên, vô cùng ai oán chỉ bả vai của mình, uất ức .
Leo cửa sổ tốt, giống như kẻ trộm, quá mất mặt rồi!
"Mệt mỏi cái đầu người á, sư phụ thối!" Giường của mình bị Phi Hoa Ngọc chiếm đoạt, Bạch Tiểu Thố cam lòng mà la ầm lên, nhanh chóng qua kéo Phi Hoa Ngọc "Người có đau đầu nhức óc, đau xương sống thắt lưng hay đau chân, tự mình chữa . Đừng chạy đến oán trách trước mặt của ta, ta chính là lang băm trong lang băm, biết trị bả vai xấu xí của người đâu!"
Sư phụ thối đáng chết, nàng phiền lắm đây, chạy tới náo loạn cái gì!
"Tiểu Thố nhi, hôm nay hỏa khí của con lớn !" Phi Hoa Ngọc chẳng những chịu , ngược lại lôi kéo Bạch Tiểu Thố cùng nhau nằm xuống, trong con ngươi dài có ý vui sướng khi người gặp họa "Có phải vương gia phu quân của con lại chọc con tức giận đúng ? Vi sư là sư phụ của con, con có chuyện vui gì cũng có thể với vi sư, Tiểu Thố nhi!"
Tên Vũ Văn Tinh đó là đầu gỗ hiểu phong tình, làm sao hiểu tâm tư nhen của nữ nhi, đáng đời bị Tiểu Thố nhi ghét!
"Sư phụ thối, người đừng hỏi nhiều nữa, ta cái gì cũng muốn !" Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Phi Hoa Ngọc cái, sau đó tránh thoát bàn tay to của . Lần nữa ngồi dậy, trong mắt to có vô số ánh sáng uất ức giao nhau.
Nàng muốn mơ hồ mà lập gia đình, thế nào nữ nhân xuất giá đều có cha mẹ chúc phúc, nàng ở chỗ cổ đại rách nát này ngay cả cha mẹ cũng có, đây có khác nhau gì hôn nhân giả!
đúng, Bạch Tiểu Thố chân chính có cha mẹ, chỉ là ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi.
"Này, sư phụ thối, ta hỏi ngươi vấn đề, cha mẹ. . . . . . ta tại sao ra ngoài thời gian dài như vậy, đều trở lại nhìn nữ nhi ta chứ?" Bạch Tiểu Thố chớp chớp mắt to linh động, có chút ngạc nhiên hỏi Phi Hoa Ngọc.
"Cha mẹ con lần này Tuyết Sơn chơi, mẹ con nhất định đòi cha con dẫn bà ấy hái Tuyết Liên tuyết sơn. Tính toán thời gian, mấy ngày nữa bọn họ trở lại rồi." Phi Hoa Ngọc đem hai cánh tay để sau gáy, hai chân bắt chéo, tùy ý mở miệng . Nhưng trong con ngươi dài của lại có tia sáng kỳ dị lóe lên.
"Mấy ngày nữa là có thể trở lại à. . . . . ." Bạch Tiểu Thố lầm bầm lặp lại lời của Phi Hoa Ngọc, đột nhiên hét to tiếng "Đó phải là vừa đúng lúc dự hôn lễ của ta và vương gia biến thái sao?"
Chuyện này sao có
thể trùng hợp như vậy chứ? Chẳng may cha mẹ Bạch Tiểu Thố nhận ra mình phải là nữ nhi của bọn họ, vậy phải sao bây giờ?
“Tiểu Thố nhi, con mới vừa cái gì, con phải thành thân với Vương Gia rồi sao?” Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cũng bình tĩnh nữa, lập tức xoay người từ tháp đứng lên, dùng sức nắm bả vai Bạch Tiểu Thố lắc lắc, con ngươi dài trừng lớn, trừ kinh ngạc chính là tức giận.
Tiểu Thố nhi muốn thành thân với Vũ Văn Tinh sao?
Trong lòng Phi Hoa Ngọc cực kỳ thoải mái, cảm giác giống như mình bị Vũ Văn Tinh cướp thứ gì đó rất quan trọng.
“Sư phụ thối, người làm gì phải phản ứng lớn như vậy!” Bạch Tiểu Thố đau đến cau mày, lập tức ném hai ma trảo của Phi Hoa Ngọc từ vai của mình xuống, nhe răng trợn mắt kêu gào bi thảm: “Ta gả cho vương gia biến thái có cái gì đúng? Lúc đầu là tự tay người bán ta cho làm vợ, người hẳn vẫn là chưa quên đúng ?”
Vừa nhắc tới cái này, nàng liền tức giận. Tại sao nàng lại có sư phụ thối vô lương tâm lại tham tiền như vậy chứ! Nếu như phải là bán mình cho vương gia biến thái, sao nàng có thể ra nông nỗi phải lập gia đình như hôm nay chứ?
Tóm lại, đây tất cả đều là lỗi của sư phụ thối, đều tại bán mình cho vương gia biến thái làm vợ!
“Tiểu Thố nhi, đừng nhắc lại chuyện mất mặt của vi sư nữa. Vi sư biết sai rồi, vi sư nên bán con cho vương gia làm vợ……” Phi Hoa Ngọc lảm nhảm ngừng, trước mặt Bạch Tiểu Thố sám hối lỗi lầm như thế nào? Sám hối đến cuối cùng, đột nhiên tà ác mở miệng câu như vậy “Tiểu Thố nhi, bằng vi sư phá thân cho con, vậy vương gia tự nhiên cần con nữa!”
“Sư phụ thối, trong đầu của người là suy nghĩ bậy bạ gì đó. Loại chủ ý cùi bắp này mà người cũng dám ra, ta nghĩ người quả thực là muốn ăn đòn rồi đó!” Bạch Tiểu Thố vô cùng khinh bỉ ‘xì’ tiếng khinh miệt, sau đó hai lời, hung hăng đánh sư phụ đứng đắn của mình trận.
Sư phụ thối đáng chết, lại muốn chiếm tiện nghi của nàng. Nàng là đồ đệ của đó, đồ đệ, biết !
“Ai nha, ai nha, Tiểu Thố nhi con muốn khi sư diệt tổ phải ? Dám đánh vi sư như vậy, xem vi sư xử trí đồ đệ hư có lương tâm như con thế nào đây!” Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố đánh đến liên tục kêu thảm thiết. Trong con ngươi dài lại cười đến rất vui sướng, thừa dịp lúc Bạch Tiểu Thố chú ý, Phi Hoa Ngọc đẩy nàng ngã ở giường, thân hình cường tráng ép Bạch Tiểu Thố tới gắt gao, cực kỳ tà ác : “Vi sư nghiêm túc với con, chỉ cần vi sư phá thân của con, vương gia là người sĩ diện như vậy, nhất định lấy nữ nhân thất trinh làm vương phi. Con có thể suy xét cân nhắc đề nghị của vi sư, vi sư chắc chắn hại Tiểu Thố nhi con đâu.”
Tiểu Thố nhi, ngoan ngoãn nghe lời vi sư lần này, có sai đâu!
“Sư phụ thối, người nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bạch Tiểu Thố dùng sức giùng giằng phía dưới Phi Hoa Ngọc, rất ghét bỏ cong môi nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, “Chủ ý cùi bắp dở ẹc như vậy, cũng chỉ có sư phụ đần như người mới có thể nghĩ ra được. Ta muốn gả cho vương gia biến thái làm vương phi, chẳng lẽ ta thể chạy trốn sao. Ta ngốc sao mà muốn lấy trong sạch của mình để đùa!”
Sư phụ thối, ta mới hồ đồ giống người đâu!
“ như vậy, Tiểu Thố nhi, con chuẩn bị chạy trốn vào ngày thành thân với vương gia sao?” Phi Hoa Ngọc dùng gương mặt nghiệt của mình từ từ cọ lên khuôn mặt nhắn đỏ ửng của Bạch Tiểu Thố, nhếch môi, cười đến càng thêm tà ác “Tiểu Thố nhi, con quả nhiên là đồ đệ tốt của vi sư, cũng uổng vi sư thương con như vậy đâu!”
Tân nương chạy trốn ở ngày thành thân, mặt mũi vương gia của Vũ Văn Tinh đến lúc đó chẳng còn gì!
“Sư phụ thối, người có thể leo xuống từ người của ta được ? Người nặng chết được, đè ta đau muốn chết!” Bạch Tiểu Thố kêu gào bi thảm, khuôn mặt nhắn ghét bỏ nghiêng qua bên, cự tuyệt sư phụ vô sỉ mè nheo.
Sư phụ thối đáng chết, người cũng lớn như thế rồi, còn học giống như đứa bé làm nũng với nàng, ghê tởm chết nàng rồi!
“Tiểu Thố nhi, vi sư mệt mỏi, nằm sấp người con lát thôi, được sao?” Bị Bạch Tiểu Thố ghét bỏ như vậy, Phi Hoa Ngọc chẳng những chịu ngồi dậy, còn mặt dày mày dạn dựa vào người Bạch Tiểu Thố.
Thân thể Tiểu Thố nhi như ấm lô vậy, dựa thêm vài lần là cam lòng.
“Sư phụ thối, nhanh lên, nếu ta giận người đó!” Bạch Tiểu Thố càng thêm vui xô đẩy thân thể tên nam nhân ở người nàng, tiếng quát tháo biến thành tiếng hét thê lương.
Last edited by a moderator: 6/12/14