1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 81.1: Làm khó dễ từ bên trong
      Editor : Hoàng Dung



      Thái hậu có vẻ có chút bất đắc dĩ, con trai của mình mới vừa vào cung, thấy mình lát muốn , đây đều là do bà ta tạo nghiệt.

      "Thôi, ngươi trở về , Tinh nhi!" Thái hậu khoát khoát tay, vô lực .

      Vũ Văn Tinh hành lễ với thái hậu, mà kéo Bạch Tiểu Thố trực tiếp ra khỏi điện thái hậu.

      "Lạc Hà, đứng bên cạnh Tinh nhi là ai?" Chờ sau khi bọn Vũ Văn Tinh rời , thái hậu mới chợt nhớ lại bên cạnh Vũ Văn Tinh hình như đứng .

      "Thái hậu, nô tỳ nghe đó là mà Cửu vương gia thích, hoàng thượng ban hôn cho bọn họ rồi, chỉ cần Khâm Thiên Giám xem ngày tốt, Cửu vương gia thành thân." Lạc Hà đem tin đồn mấy ngày gần đây nghe được trong cung đều cho thái hậu nghe.

      "Chuyện lớn như vậy, vì sao Tinh nhi báo cho ai gia --- người làm mẫu thân này chứ?" Thái hậu kinh hỉ(1) rất nhiều, vẫn là nhịn được mất mác nồng đậm trong lòng, trầm lắng thở dài .

      Chuyện thành thân lớn như vậy, Tinh nhi cũng nguyện cho bà biết, xem ra Tinh nhi đối bà ghi hận càng ngày càng sâu rồi.

      Bạch Tiểu Thố ngoan ngoãn theo Vũ Văn Tinh ở trong cung, dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cũng dám hỏi ra lời, bởi vì sắc mặt của Vũ Văn Tinh vẫn hết sức khó coi.

      "Vương gia phu quân, chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Nhịn đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thố vẫn nhịn được, lên tiếng.

      Giống như sau khi vương gia biến thái gặp mẫu thân xong, tâm tình của vẫn tốt chút nào.

      "Bạch Tiểu Thố, bổn vương có việc gì, thôi!" Vũ Văn Tinh quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, kéo nàng .

      Chuyện của có ai hiểu, dù là Bạch Tiểu Thố cũng như vậy thôi!

      "À --" Sao Bạch Tiểu Thố lại thể nhìn ra Vũ Văn Tinh muốn cho nàng biết, lúc này đáp tiếng, ngoan ngoãn với .

      Trong lòng của mỗi người đều có bí mật, vương gia biến thái cho nàng, đó cũng là bí mật của thôi.

      "Cửu vương đệ, hôm nay là khéo, bổn cung khó có thể gặp gỡ được đệ!" Hoàng hậu ở trong ngự hoa viên gặp phải bọn Vũ Văn Tinh, nàng ta cố mời bọn Vũ Văn Tinh đình nghỉ mát ở Ngự Hoa Viên ngồi chút. Vẻ mặt Vũ Văn Tinh ràng rất vui, nhưng Bạch Tiểu Thố lại sử dụng ánh mắt ám hiệu , nể mặt hoàng hậu rồi.

      Tên vương gia biến thái này biết cách ứng xử chút nào, chẳng may đắc tội hoàng hậu, tương lai xui xẻo thua thiệt còn phải là sao!

      Vũ Văn Tinh bị Bạch Tiểu Thố kéo vào trong lương đình ngồi chút, hoàng hậu sai người chuẩn bị ít điểm tâm tinh xảo ngon miệng, Bạch Tiểu Thố tự nhiên khách khí mà ăn đặc biệt nhiều.

      Tay nghề đầu bếp trong hoàng cung có thể so với đầu bếp trong vương phủ tốt hơn nhiều, điểm tâm này ăn ngon !

      "Cửu vương đệ, hôn của đệ và Bạch nương cứ để bổn cung tổ chức thay các ngươi . Hôm qua bổn cung hỏi Khâm Thiên Giám rồi, tháng này 20 là ngày tốt thích hợp cho việc cưới gả, đệ và Bạch nương có thể thành thân rồi" Hoàng hậu vừa nhàn nhã uống trà, vừa cười chuyện hôn với Vũ Văn Tinh. Bộ dáng rất thân thiết, cực kỳ giống tẩu tử(2) tốt thương đệ muội(3), nhưng chỉ có trong lòng hoàng hậu mới biết, nàng ta rốt cuộc muốn tính toán chuyện gì.

      Nếu nàng nhanh chóng gả Bạch Tiểu Thố cho Cửu vương đệ làm vương phi, trái tim hoàng thượng thể ổn định lại.

      "Tất cả đều nghe theo hoàng tẩu, bổn vương có ý kiến gì." Vũ Văn Tinh hạ nửa mí mắt xuống, nhìn ra tâm tình giờ phút này.

      Sớm thành thân chút cũng tốt, sau khi con thỏ ngu xuẩn này thành thân thể câu tam đáp tứ nữa rồi!

      20 thành thân? phải chỉ còn lại chưa tới mười ngày sao? Có cần gấp như vậy ?

      Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe cái tin tức kinh người này, điểm tâm lấp đầy miệng nuốt thế nào cũng trôi, nghẹn họng.

      Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố mãnh liệt trợn trắng mắt, cũng biết nàng ăn cái gì mà bị nghẹn, vội đưa ly trà tới bên cái miệng nhắn của nàng, quát lên "Uống nhanh!"

      Con thỏ ngu xuẩn này, ăn cái gì cũng xảy ra chuyện, phục nàng!

      Giờ phút này Bạch Tiểu Thố bị nghẹn đến khó chịu, cũng khách khí với Vũ Văn Tinh, cầm ly trà Vũ Văn Tinh đưa tới bên miệng mình, ừng ực uống hết ly trà, lúc này mới vất vả đem điểm tâm và nước trà nuốt vào trong bụng.

      "Hoàng hậu, thành thân cần nhanh như vậy đâu, hôn lễ cực kỳ rườm rà, cần phải có thời gian để chuẩn bị, ta xem thêm hai mươi ngày nữa để chuẩn bị, như thế nào?" Bạch Tiểu Thố nuốt điểm tâm xuống, kịp chờ mình thở được hơi, dùng khuôn mặt nhắn đỏ ửng hoàng hậu kéo dài hôn .

      Nàng còn chưa chuẩn bị xong để làm tân nương tử đâu, hơn nữa. . . . . . hơn nữa nàng vẫn có ý tưởng muốn chạy trốn.

      phải là muốn gả cho vương gia biến thái làm vợ, mà là gả cho , mình được tự do, đến lúc đó tên vương gia biến thái này nhất định còn quản nàng gắt gao hơn so với bây giờ!

      "Bạch nương, ngươi đây là có ý gì?" Nghe vậy, nụ cười mặt hoàng hậu dần dần biến mất, vui cười lạnh "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Cửu vương đệ xứng với Bạch nương ngươi, hay Bạch nương muốn trèo lên cành cây cao hơn?"

      Bạch Tiểu Thố này cũng quá càn rỡ, nàng tự mình đến tổ chức hôn cho nàng ta mà còn cảm kích. Chẳng lẽ nàng ta muốn làm phi tử hoàng thượng, muốn tranh đoạt cái ghế hoàng hậu này tới cùng hay sao?

      Nàng ta cũng quá tự lượng sức mình rồi!

      "Ta có ý đó, hoàng hậu nương nương!" Bạch Tiểu Thố vội vàng lắc đầu giải thích "Ý tứ của ta đó là thời gian quá ngắn, hôn lễ sao có thể trong vòng mười ngày ngắn ngủi có thể hoàn thành được?"

      "Cái này cần Bạch nương quan tâm, vương phủ có nhiều người như vậy. Nếu Bạch nương ngại vương phủ chưa đủ người, bổn cung có thể rút vài cung nữ, thái giám từ chỗ bổn cung đến đó hỗ trợ, biết Bạch nương đối với an bài của bản cung có hài lòng hay ?" Hoàng hậu khí định thần nhàn đặt ly trà tay xuống bàn đá, híp lại mắt phượng, cười yếu ớt hỏi.

      "Ta có ý kiến gì, tất cả nhờ hoàng hậu nương nương làm chủ !" Bạch Tiểu Thố chán nản lắc đầu cái, cả người cũng ỉu xìu.

      Thời cổ đại cổ hủ này, chút nhân quyền cũng có, quá bi thống rồi!

      Thân phận lớn có thể đè chết người có thân phận, mà nàng là người có thân phận, bị nhiều người có thân phận đè chết rồi. . . . . .

      "Hoàng tẩu, hôn của Bổn vương làm phiền hoàng tẩu ngươi tổ chức giúp chúng ta. Trong vương phủ còn nhiều chuyện cần bổn vương trở về xử lý, bổn vương cũng ở lâu nữa, xin bái biệt hoàng tẩu tại đây, mang nàng trở về trước." Vũ Văn Tinh cũng còn kiên nhẫn ngồi lâu với hoàng hậu Lạp Gia Thường, tìm lý do rồi kéo Bạch Tiểu Thố xuất cung.

      Lên xe ngựa, Vũ Văn Tinh lập tức bạo giận.

      "Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng chịu gả cho bổn vương, lại còn ở trước mặt hoàng hậu ra sức từ chối?"

      "Ta có, vương gia phu quân, chàng đừng oan ta có được hay ?" Bạch Tiểu Thố di chuyển thân thể, tránh Vũ Văn Tinh xa, chớp mắt to ủy khuất : "Ta chỉ cảm thấy thời gian quá gấp rút rồi, chàng là vương gia, nếu làm hôn lễ khó coi, chẳng phải làm cho người ta chế giễu chàng sao?"

      oan uổng chết nàng mà, nàng dám lấy sao? lấy là phải bị đuổi giết đấy!

      "Nàng đừng mơ tưởng kiếm cớ ngụy biện ở trước mặt của bổn vương!" Vũ Văn Tinh vẫn như cũ giận dữ ngút trời, duỗi dài cánh tay túm Bạch Tiểu Thố còn muốn chạy trốn ngã vào trong ngực của mình, mắt phượng như mặc ngọc chặt chẽ nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trong ngực mình, phục cắn răng , "Chẳng lẽ nàng đúng như hoàng tẩu , muốn bám vào cành cây cao hơn so với bổn vương sao?"

      Ở trong lòng của Vũ Văn Tinh chỉ cần vừa nghĩ tới đủ loại tin đồn của Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Hiên trước đây, trong lòng liền đố kỵ muốn chết.

      Hoàng huynh của rất có ý với con thỏ ngu xuẩn này, con thỏ ngu xuẩn này đại khái cũng có chút ý tứ với hoàng huynh, muốn làm phi tử của hoàng huynh , hoàng tẩu của , cũng hỏi có đồng ý hay !

      "Vương gia phu quân, chàng đừng giống như hoàng hậu những lời làm ta hiểu!" Bạch Tiểu Thố có chút phục phản bác "Chàng là cành cây rất cao rồi, là ta với cao nổi chàng. Nếu như chàng muốn cưới ta, ta nguyện ý lấy chàng."

      có việc gì lại bộc phát tính khí thối đó với nàng làm gì, biến thái!

      "Nàng đừng mơ tưởng gả cho bổn vương!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh đen như mực, tiến tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố vô cùng giận dữ hét lên "Trừ bổn vương, nàng nghĩ gả cho ai!"


      Con thỏ ngu xuẩn này là của , ai cũng đừng nghĩ mơ ước được nữ nhân của !

      "Dạ, dạ, dạ!" Bạch Tiểu Thố mở lớn con ngươi nhìn gương mặt như diêm vương thấy vô số lần, vô cùng bất đắc dĩ trợn trắng mặt "Ta chỉ gả cho chàng, ngoài chàng ra ai ta cũng lấy! Ngoan, vương gia phu quân đừng nóng giận."

      xong, Bạch Tiểu Thố lấy lòng, dùng sức hôn cái lên gương mặt đen như mực của Vũ văn Tinh. Sau đó khéo léo tựa thân thể của mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim vững vàng của mỗ Vương Gia.

      Tên vương gia biến thái này giống như đứa bé xấu tính, dụ dỗ , chịu để yên cho nàng.

      Chú thích :
      (1) Kinh hỉ: kinh ngạc mừng rỡ
      (2) Tẩu tử: chị dâu
      (3) Đệ muội: em dâu

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 81.2: Làm khó dễ từ bên trong
      Editor : Hoàng Dung



      Sau khi Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố trấn an như vậy, tức giận cũng bay hơn phân nửa, hai cánh tay vòng ôm lấy Bạch Tiểu Thố trong ngực chặt, nhàng cười.

      Coi như con thỏ ngu xuẩn này thức thời, vậy cũng so đo với nàng nữa.

      Sau khi trở lại vương phủ, Vũ Văn Tinh trở về thư phòng xử lý công , Bạch Tiểu Thố trốn vào trong phòng của mình, nằm ở giường trực tiếp lăn lộn.

      Nàng muốn đào hôn, làm sao bây giờ!

      "Tiểu Thố nhi, sắc mặt con nhìn qua được tốt, sinh bệnh sao? Tới, để vi sư bắt mạch cho con!" lúc Bạch Tiểu Thố muốn ngửa mặt lên trời thở dài, thanh cười tà của Phi Hoa Ngọc nhất thời chui vào trong lỗ tai Bạch Tiểu Thố, làm nàng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ của mình biết vào ngồi ở giường nàng từ lúc nào rồi.

      "Sư phụ thối, người vào bằng cách nào?" Bạch Tiểu Thố tức giận trợn trừng mắt nhìn Phi Hoa Ngọc, vẻ mặt bất thiện.

      Nàng ràng đóng cửa phòng lại rồi mà!

      "Là bò từ chỗ đó vào!" Ngón tay Phi Hoa Ngọc chỉ cửa sổ ở phía tây mở ra, dõng dạc "Vi sư vẫn là lần đầu tiên nhảy cửa sổ vào phòng của đồ đệ, rất mệt đó. Vi sư lớn tuổi, eo chân tốt, Tiểu Thố nhi mau xoa bóp cho vi sư , bả vai là đau!"

      xong, Phi Hoa Ngọc tùy tiện nằm giường của Bạch Tiểu Thố giả chết, chu môi mỏng đỏ ửng lên, vô cùng ai oán chỉ bả vai của mình, uất ức .

      Leo cửa sổ tốt, giống như kẻ trộm, quá mất mặt rồi!

      "Mệt mỏi cái đầu người á, sư phụ thối!" Giường của mình bị Phi Hoa Ngọc chiếm đoạt, Bạch Tiểu Thố cam lòng mà la ầm lên, nhanh chóng qua kéo Phi Hoa Ngọc "Người có đau đầu nhức óc, đau xương sống thắt lưng hay đau chân, tự mình chữa . Đừng chạy đến oán trách trước mặt của ta, ta chính là lang băm trong lang băm, biết trị bả vai xấu xí của người đâu!"

      Sư phụ thối đáng chết, nàng phiền lắm đây, chạy tới náo loạn cái gì!

      "Tiểu Thố nhi, hôm nay hỏa khí của con lớn !" Phi Hoa Ngọc chẳng những chịu , ngược lại lôi kéo Bạch Tiểu Thố cùng nhau nằm xuống, trong con ngươi dài có ý vui sướng khi người gặp họa "Có phải vương gia phu quân của con lại chọc con tức giận đúng ? Vi sư là sư phụ của con, con có chuyện vui gì cũng có thể với vi sư, Tiểu Thố nhi!"

      Tên Vũ Văn Tinh đó là đầu gỗ hiểu phong tình, làm sao hiểu tâm tư nhen của nữ nhi, đáng đời bị Tiểu Thố nhi ghét!

      "Sư phụ thối, người đừng hỏi nhiều nữa, ta cái gì cũng muốn !" Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Phi Hoa Ngọc cái, sau đó tránh thoát bàn tay to của . Lần nữa ngồi dậy, trong mắt to có vô số ánh sáng uất ức giao nhau.

      Nàng muốn mơ hồ mà lập gia đình, thế nào nữ nhân xuất giá đều có cha mẹ chúc phúc, nàng ở chỗ cổ đại rách nát này ngay cả cha mẹ cũng có, đây có khác nhau gì hôn nhân giả!

      đúng, Bạch Tiểu Thố chân chính có cha mẹ, chỉ là ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi.

      "Này, sư phụ thối, ta hỏi ngươi vấn đề, cha mẹ. . . . . . ta tại sao ra ngoài thời gian dài như vậy, đều trở lại nhìn nữ nhi ta chứ?" Bạch Tiểu Thố chớp chớp mắt to linh động, có chút ngạc nhiên hỏi Phi Hoa Ngọc.

      "Cha mẹ con lần này Tuyết Sơn chơi, mẹ con nhất định đòi cha con dẫn bà ấy hái Tuyết Liên tuyết sơn. Tính toán thời gian, mấy ngày nữa bọn họ trở lại rồi." Phi Hoa Ngọc đem hai cánh tay để sau gáy, hai chân bắt chéo, tùy ý mở miệng . Nhưng trong con ngươi dài của lại có tia sáng kỳ dị lóe lên.

      "Mấy ngày nữa là có thể trở lại à. . . . . ." Bạch Tiểu Thố lầm bầm lặp lại lời của Phi Hoa Ngọc, đột nhiên hét to tiếng "Đó phải là vừa đúng lúc dự hôn lễ của ta và vương gia biến thái sao?"

      Chuyện này sao có

      thể trùng hợp như vậy chứ? Chẳng may cha mẹ Bạch Tiểu Thố nhận ra mình phải là nữ nhi của bọn họ, vậy phải sao bây giờ?

      “Tiểu Thố nhi, con mới vừa cái gì, con phải thành thân với Vương Gia rồi sao?” Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cũng bình tĩnh nữa, lập tức xoay người từ tháp đứng lên, dùng sức nắm bả vai Bạch Tiểu Thố lắc lắc, con ngươi dài trừng lớn, trừ kinh ngạc chính là tức giận.

      Tiểu Thố nhi muốn thành thân với Vũ Văn Tinh sao?

      Trong lòng Phi Hoa Ngọc cực kỳ thoải mái, cảm giác giống như mình bị Vũ Văn Tinh cướp thứ gì đó rất quan trọng.

      “Sư phụ thối, người làm gì phải phản ứng lớn như vậy!” Bạch Tiểu Thố đau đến cau mày, lập tức ném hai ma trảo của Phi Hoa Ngọc từ vai của mình xuống, nhe răng trợn mắt kêu gào bi thảm: “Ta gả cho vương gia biến thái có cái gì đúng? Lúc đầu là tự tay người bán ta cho làm vợ, người hẳn vẫn là chưa quên đúng ?”

      Vừa nhắc tới cái này, nàng liền tức giận. Tại sao nàng lại có sư phụ thối vô lương tâm lại tham tiền như vậy chứ! Nếu như phải là bán mình cho vương gia biến thái, sao nàng có thể ra nông nỗi phải lập gia đình như hôm nay chứ?

      Tóm lại, đây tất cả đều là lỗi của sư phụ thối, đều tại bán mình cho vương gia biến thái làm vợ!

      “Tiểu Thố nhi, đừng nhắc lại chuyện mất mặt của vi sư nữa. Vi sư biết sai rồi, vi sư nên bán con cho vương gia làm vợ……” Phi Hoa Ngọc lảm nhảm ngừng, trước mặt Bạch Tiểu Thố sám hối lỗi lầm như thế nào? Sám hối đến cuối cùng, đột nhiên tà ác mở miệng câu như vậy “Tiểu Thố nhi, bằng vi sư phá thân cho con, vậy vương gia tự nhiên cần con nữa!”

      “Sư phụ thối, trong đầu của người là suy nghĩ bậy bạ gì đó. Loại chủ ý cùi bắp này mà người cũng dám ra, ta nghĩ người quả thực là muốn ăn đòn rồi đó!” Bạch Tiểu Thố vô cùng khinh bỉ ‘xì’ tiếng khinh miệt, sau đó hai lời, hung hăng đánh sư phụ đứng đắn của mình trận.

      Sư phụ thối đáng chết, lại muốn chiếm tiện nghi của nàng. Nàng là đồ đệ của đó, đồ đệ, biết !

      “Ai nha, ai nha, Tiểu Thố nhi con muốn khi sư diệt tổ phải ? Dám đánh vi sư như vậy, xem vi sư xử trí đồ đệ hư có lương tâm như con thế nào đây!” Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố đánh đến liên tục kêu thảm thiết. Trong con ngươi dài lại cười đến rất vui sướng, thừa dịp lúc Bạch Tiểu Thố chú ý, Phi Hoa Ngọc đẩy nàng ngã ở giường, thân hình cường tráng ép Bạch Tiểu Thố tới gắt gao, cực kỳ tà ác : “Vi sư nghiêm túc với con, chỉ cần vi sư phá thân của con, vương gia là người sĩ diện như vậy, nhất định lấy nữ nhân thất trinh làm vương phi. Con có thể suy xét cân nhắc đề nghị của vi sư, vi sư chắc chắn hại Tiểu Thố nhi con đâu.”

      Tiểu Thố nhi, ngoan ngoãn nghe lời vi sư lần này, có sai đâu!

      “Sư phụ thối, người nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bạch Tiểu Thố dùng sức giùng giằng phía dưới Phi Hoa Ngọc, rất ghét bỏ cong môi nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, “Chủ ý cùi bắp dở ẹc như vậy, cũng chỉ có sư phụ đần như người mới có thể nghĩ ra được. Ta muốn gả cho vương gia biến thái làm vương phi, chẳng lẽ ta thể chạy trốn sao. Ta ngốc sao mà muốn lấy trong sạch của mình để đùa!”

      Sư phụ thối, ta mới hồ đồ giống người đâu!

      như vậy, Tiểu Thố nhi, con chuẩn bị chạy trốn vào ngày thành thân với vương gia sao?” Phi Hoa Ngọc dùng gương mặt nghiệt của mình từ từ cọ lên khuôn mặt nhắn đỏ ửng của Bạch Tiểu Thố, nhếch môi, cười đến càng thêm tà ác “Tiểu Thố nhi, con quả nhiên là đồ đệ tốt của vi sư, cũng uổng vi sư thương con như vậy đâu!”

      Tân nương chạy trốn ở ngày thành thân, mặt mũi vương gia của Vũ Văn Tinh đến lúc đó chẳng còn gì!

      “Sư phụ thối, người có thể leo xuống từ người của ta được ? Người nặng chết được, đè ta đau muốn chết!” Bạch Tiểu Thố kêu gào bi thảm, khuôn mặt nhắn ghét bỏ nghiêng qua bên, cự tuyệt sư phụ vô sỉ mè nheo.

      Sư phụ thối đáng chết, người cũng lớn như thế rồi, còn học giống như đứa bé làm nũng với nàng, ghê tởm chết nàng rồi!

      “Tiểu Thố nhi, vi sư mệt mỏi, nằm sấp người con lát thôi, được sao?” Bị Bạch Tiểu Thố ghét bỏ như vậy, Phi Hoa Ngọc chẳng những chịu ngồi dậy, còn mặt dày mày dạn dựa vào người Bạch Tiểu Thố.

      Thân thể Tiểu Thố nhi như ấm lô vậy, dựa thêm vài lần là cam lòng.

      “Sư phụ thối, nhanh lên, nếu ta giận người đó!” Bạch Tiểu Thố càng thêm vui xô đẩy thân thể tên nam nhân người nàng, tiếng quát tháo biến thành tiếng hét thê lương.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 81.3: Làm khó dễ từ bên trong
      Editor : Hoàng Dung


      Sư phụ thối, sư phụ đáng chết, nàng sắp bị ép thành bánh thịt rồi!

      "Được rồi, được rồi, Tiểu Thố nhi!" Bạch Tiểu Thố thét chói tai gần như muốn làm điếc luôn lỗ tai của Phi Hoa Ngọc, làm cho khó chịu nhíu mày, nhanh chóng bò dậy từ người của Bạch Tiểu Thố, đồng thời cũng lôi luôn đồ đệ của mình dậy "Vi sư náo loạn với con nữa. Chúng ta chuyện nghiêm chỉnh, con và vương gia muốn thành thân với nhau sao?"

      Vũ Văn Tinh giống như kịp chờ đợi cưới Tiểu Thố nhi làm vương phi rồi sao?

      "Người đó, ta lừa người làm cái gì, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố hung hăng liếc Phi Hoa Ngọc cái, tiếp đó nghiêng đầu của mình, cắm đầu cắm cổ "Ngày thành thân của ta và vương gia phu quân định vào ngày 20 tháng này, còn mấy ngày rồi. Sư phụ thối, người ta rốt cuộc có nên đào hôn hay ?"

      xong, Bạch Tiểu Thố quay đầu, dùng đôi mắt to vô cùng hoang mang chờ mong nhìn Phi Hoa Ngọc, hi vọng sư phụ của mình có thể cho nàng đáp án hài lòng.

      Nếu như nàng đào hôn, hậu quả thế nào chứ? Tên vương gia biến thái kia có thể tức giận ? Có muốn bắt nàng trở lại ngũ mã phanh thây ? Còn có, có thể khổ sở ?

      "Tiểu Thố nhi, nếu như con gả cho vương gia, về sau con chính là vương phi. Nhưng sau này vương gia đó còn có thể nạp trắc phi, mười người, hai mươi người, muốn bao nhiêu nữ nhân cũng có thể. Con nguyện ý cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh đoạt người đàn ông sao?" Phi Hoa Ngọc híp mắt, cố gắng ở trước mặt của Bạch Tiểu Thố xấu Vũ Văn Tinh "Còn nữa, nếu như con gả cho vương gia, có thể bắt con đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với vi sư, sau này con cũng thấy được vi sư đâu. Tiểu Thố nhi, nếu như con bỏ được vi sư, con hãy thành thân với !"

      Phi Hoa Ngọc thường dùng kỹ xảo tới tranh thủ đồng tình của Bạch Tiểu Thố. Người này khỏi quá vô sỉ .

      "Sư phụ thối, mặc dù ta cảm thấy được người rất đáng ghét, cực kỳ đáng ghét. Nhưng người cũng rất thương ta, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với người, ta nghĩ ta cực kỳ khổ sở." Vừa nghe Phi Hoa Ngọc như thế, Bạch Tiểu Thố đột nhiên cảm thấy khó chịu, đưa ra đôi tay vững vàng ôm lấy sư phụ gần trong gang tấc, mắt to hồng hồng.

      Mặc dù sư phụ thối có đống lớn khuyết điểm, có lúc bị phiền toái muốn trực tiếp cút . Nhưng nàng vẫn bỏ được sư phụ thối thân khuyết điểm này, bởi vì ở chung thời gian dài như vậy, nàng coi sư phụ thối thành người thân nhất của mình rồi.

      Nếu như thành thân với vương gia biến thái mà phải bỏ rơi sư phụ thối thân nhất của nàng, nàng tình nguyện lấy .

      "Sư phụ thối, ta quyết định, ta muốn đào hôn vào ngày thành thân!" Qua lâu, Bạch Tiểu Thố hạ quyết tâm ở trong lòng, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang theo sát Phi Hoa Ngọc, vỗ ngực bảo đảm "Sư phụ, người nhất định phải giúp ta chạy trốn. Nếu lúc ta bị bắt đường, ta do người dụ dỗ, để cho thầy trò chúng ta cùng nhau xui xẻo!"

      "Tiểu Thố nhi, con là đồ đệ ngoan của vi sư, vi sư giúp con giúp ai đây?" Phi Hoa Ngọc nghe xong, lông mày đắc ý nhướng lên, che giấu gian trá của mình, cũng vươn tay ôm lấy Bạch Tiểu Thố, bộ dáng thầy trò tình thâm.

      Vũ Văn Tinh, đây cũng phải là do ta xui khiến Tiểu Thố nhi làm như vậy, là Tiểu Thố nhi chủ động đề xuất muốn đào hôn, đến lúc đó ngươi cứ chờ mất thể diện !

      Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thố và Phi Hoa Ngọc ở trong bóng tối bố trí xong kế hoạch chạy trốn vào ngày thành thân đó. Phi Hoa Ngọc cho là sau khi kết thúc buổi lễ, Vũ Văn Tinh ở bên ngoài tiệc mời tân khách, đoạn thời gian này thích hợp để chạy trốn nhất.

      Bạch Tiểu Thố cũng cho là như thế, vì vậy thầy trò hai người quyết định án binh bất động. Yên lặng chờ thành thân ngày tới, sau đó phản kích tới cùng.

      Bởi vì vương gia nhà mình muốn thành thân, những ngày qua hạ nhân trong vương phủ đều vì hôn của Vũ Văn Tinh mà bận rộn. Mạc Thanh - tổng quản vương phủ là đặc biệt vội vàng nhất, tất cả mọi chuyện lớn trong phủ đều cần tới xử lý.

      Ngay cả Mạc Thanh cũng cảm thấy mấy ngày nay mệt chết vì bề bộn nhiều việc rồi, loay hoay gần như ngay cả thời gian ngủ cũng có. Nhưng vẫn cảm thấy hết sức vui vẻ, chỉ vì vương gia nhà bọn họ rốt cuộc quyết định muốn lấy vợ sinh con rồi, dễ dàng, rất dễ dàng đó.

      Mỗi ngày Bạch Tiểu Thố ở trong vương phủ hết ăn lại ngủ, đối với hôn , nàng chẳng quan tâm, hoàn toàn xem mình như tân nương. Mỗi ngày nên làm gì làm cái đó, trôi qua những ngày thoải mái.

      Những ngày qua Phi Hoa Ngọc ngược lại rất an phận, đợi ở trong phòng của mình, hề ra ngoài gây chuyện. Điều này khỏi làm cho Vũ Văn Tinh nghi ngờ, hoài nghi Phi Hoa Ngọc lại giở trò quỷ gì sau lưng , muốn ở ngày đại hôn của làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.

      Vì Vũ Văn Tinh suy nghĩ như vậy, nên để cho người bí mật giám thị nhất cử nhất động của Phi Hoa Ngọc, chỉ cần Phi Hoa Ngọc có chút gió thổi cỏ lay gì đó, kịp thời bẩm báo cho nghe.

      Tiểu Thanh vẫn theo thường lệ dính chặt Bạch Tiểu Thố buông, nghe Bạch Tiểu Thố sắp gả cho Vũ Văn Tinh làm vương phi, tiểu Thanh liền náo loạn trận rất lớn, rồi bỏ nhà ra . Bạch Tiểu Thố lo lắng, lôi kéo Vũ Văn Tinh cùng ra ngoài tìm.

      Vũ Văn Tinh dĩ nhiên thích tìm tiểu Thanh trở về, tiểu Thanh để cho . lo có biện pháp đuổi tiểu Thanh ra khỏi vương phủ đây, vừa đúng lúc tự bỏ , cũng giúp giải quyết đại phiền toái.

      Nhưng nếu Phi Hoa Ngọc đó tự rời khỏi vương phủ, vậy càng tốt!

      "Vương gia phu quân, ta chuyện với chàng đó, trước kia chàng là chủ nhân của tiểu Thanh, dù sao chàng cũng nên biết bình thường thích đâu nhất chứ." Bạch Tiểu Thố lôi kéo Vũ Văn Tinh loanh quanh ở trong khu rừng rất lớn, vừa gấp gáp kêu tên tiểu Thanh, vừa hỏi Vũ Văn Tinh.

      Tên vương gia biến thái này ra ngoài với nàng đến bây giờ cũng tiếng nào, rốt cuộc nháo cái gì chứ!

      Tìm thấy con rắn từng sùng ái, cũng thể để ý tìm chút nào hết?

      "Bạch Tiểu Thố, nàng đừng tìm nữa. muốn trở lại tự nhiên trở lại thôi. muốn trở lại, nàng tìm thế nào cũng là tìm được đâu!" Vũ Văn Tinh lạnh lẽo suy nghĩ, đặc biệt lãnh khốc với Bạch Tiểu Thố.

      Tiểu Thanh là tai họa bám người, cũng tốt. Ban đầu tiểu Thanh cứu mạng của , cũng nuôi ta nhiều năm như vậy, coi như là ai nợ ai rồi.

      "Vương gia phu quân, chàng là máu lạnh, chút nhân tính cũng có!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố cực kỳ tức giận trợn trừng mắt nhìn Vũ Văn Tinh, bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhắn đỏ lên, vô cùng phục "Tiểu Thanh bây giờ là con người, thấy , chàng khẩn trương chút nào sao, lo lắng cho sao? Chẳng may bị người xấu hại chết, chàng khổ sở chút nào sao?"

      Vương gia thối đáng chết, sao lại tê liệt như vậy!

      "Bạch Tiểu Thố, đừng nhục mạ bổn vương, bổn vương cần nàng dạy dỗ đạo lý!" Bị Bạch Tiểu Thố chửi rủa trận, tâm tình Vũ Văn Tinh vui tới cực điểm. Lúc này bỏ Bạch Tiểu Thố xuống, cưỡi ngựa chạy như bay trở về vương phủ.

      Người trong thiên hạ này đều có tư cách như vậy, mà Bạch Tiểu Thố cũng thể như vậy!

      "Vương gia biến thái, chàng chết !" Nhìn bóng dáng Vũ Văn Tinh giục ngựa , Bạch Tiểu Thố giận đến rơi nước mắt.

      Đại phôi đản có nhân tính, máu lạnh vô tình, xem ra nàng quyết định đào hôn là vô cùng chính xác!

      Bạch Tiểu Thố khóc trận, lại tìm tiểu Thanh lát, thấy sắc trời dần dần tối, nghĩ thầm đợi ở rừng cây này nên Bạch Tiểu Thố liền rời khỏi nơi này, tự mình trở về vương phủ.

      "Vì sao ngươi bắt ta nổi giận với chủ nhân, sau đó để cho ta bỏ ?" Sau khi Bạch Tiểu Thố rời lâu, tiểu Thanh núp ở cây đại thụ có chút buồn bực hỏi Phi Hoa Ngọc đứng cái cây khác.

      Chủ nhân xem ra rất đau lòng, cũng rất muốn trở lại bên cạnh chủ nhân, an ủi nàng.

      "Tiểu Thanh, ngươi lại hiểu." Phi Hoa Ngọc đặt mũi chân ở cành cây, đứng thẳng đón gió, tay áo bồng bềnh, giống như trích tiên " để cho Tiểu Thố nhi biết Vũ Văn Tinh là người như vậy, sao nàng có thể ở ngày thành thân đào hôn chứ?"

      là sư phụ của Tiểu Thố nhi, sao lại có thể biết tâm tư nho này của nàng. Nếu Tiểu Thố nhi còn tự mình hạ được quyết định, để cho người làm sư phụ như thay nàng quyết định được rồi.

      Lúc đoạn tuyệt nên chần chờ!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 82: Cha mẹ phản đối
      Editor : Hoàng Dung


      Ngày thành thân còn chưa tới, Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố bởi vì chuyện tiểu Thanh rời nhà bỏ mà cãi nhau. Hai người gặp mặt lời nào, chỉ là lấy ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.

      Mạc Thanh rất nhanh nhìn thấu vấn đề của bọn họ, vì vậy muốn khuyên từng người bọn họ đừng cãi nhau nữa.

      "Vương phi, ngài cũng đừng giận vương gia. Vương Gia ngài ấy. . . . . ." Mạc Thanh vừa mới mở miệng, liền bị Bạch Tiểu Thố ngắt lời.

      "Mạc Thanh, đừng tốt thay vương gia nhà các ngươi. Ta hiểu tính tình của là gì!" Bạch Tiểu Thố nhăn nhó khuôn mặt nhắn, rất khách khí .

      Mạc Thanh bất đắc dĩ, quay đầu tới chỗ Vũ Văn Tinh.

      "Vương gia, ngài cũng đừng cãi nhau với vương phi nữa, qua xin lỗi vương phi . . . . . ."

      "Mạc Thanh, chuyện này bổn vương có sai, ngươi ra ngoài !" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh tối đen, lạnh lùng trực tiếp đuổi Mạc Thanh ra khỏi thư phòng của .


      "Chẳng lẽ là ta làm sai sao?" Hai đầu đều khuyên giải được, Mạc Thanh đứng ở trong hành lang vương phủ, vô cùng bất đắc dĩ mà than thở.

      Hai người cãi nhau, tự nhiên cùng ở cái giường trong phòng. Bạch Tiểu Thố vì giận Vũ Văn Tinh, tự mình dứt khoát trắng trợn chạy đến trong phòng Phi Hoa Ngọc, ngủ chung với sư phụ của nàng. Vừa có thể chọc phá được Phi Hoa Ngọc, vừa chọc tức được mỗ vương gia.

      Vì vậy vương gia đen mặt đứng ở trước cửa phòng Phi Hoa Ngọc, trực tiếp đạp cửa vào, giận đùng đùng xách nữ nhân nào đó biến thành thỏ tới gian phòng của mình, đánh trận. Đến đây, quan hệ giữa hai người càng thêm trở nên ác liệt rồi.

      Vào lúc quan hệ hai người trở nên cứng ngắc nhất, ở vương phủ lại có hai vị khách mời mà tới, gây thêm phiền toái cho bọn họ.

      Cha mẹ Bạch Tiểu Thố du sơn ngoạn thủy trở lại, nghe con của mình muốn thành thân với Cửu vương gia có danh tiếng xưa nay tốt lắm, gấp đến độ chưa về đến nhà đến vương phủ rồi.

      Mạc Thanh biết hai người kia là nhạc mẫu và nhạc phụ tương lai của vương gia nhà bọn họ, tự nhiên dám có bất kỳ chậm trễ nào, mời hai vợ chồng Bạch gia vào cửa chính vương phủ, mời bọn họ ngồi ở đại sảnh, sai người dâng trà, mình mời Vũ Văn Tinh ra.

      Sau khi Vũ Văn Tinh nghe Mạc Thanh bẩm báo, lập tức từ thư phòng đến đại sảnh, bái kiến nhạc mẫu nhạc phụ tương lai của .

      "Cửu vương gia, ngài đừng hành đại lễ với chúng ta, hai lão già chúng ta có phúc để nhận đâu." Bạch Kính lạnh lùng thốt ra, cũng a dua nịnh hót.

      "Bạch lão tiên sinh, bổn vương sắp là con rể của các người, các người theo lý nên nhận lạy này của bổn vương!" Vũ Văn Tinh vén vạt áo trường sam đứng lên trước mặt hai vợ chồng Bạch gia, vẻ mặt ôn hòa .


      "Thố nhi ở đâu, ta muốn gặp nó." Bạch phu nhân nhàn nhạt nhìn Vũ Văn Tinh cái, như thế.

      Mặc dù dáng dấp vương gia này là nhất biểu nhân tài, nhưng tính khí tốt lắm. Nếu gả Thố nhi cho , tương lai nhất định chịu uất ức.

      "Mạc Thanh, gọi Bạch Tiểu Thố tới!" Cha mẹ người ta muốn gặp con của mình, Vũ Văn Tinh cũng thể cho.

      "Dạ, vương gia, ta ngay!" Mạc Thanh lập tức lĩnh mệnh trước, rất nhanh dẫn Bạch Tiểu Thố nương nhờ trong phòng Phi Hoa Ngọc tới trước mặt của Vũ Văn Tinh.

      Bạch Tiểu Thố chớp mắt to, ngó ngó Vũ Văn Tinh, lại ngó ngó vợ chồng Bạch gia, hiểu Vũ Văn Tinh gọi nàng tới nơi này làm gì.

      "Thố nhi, thấy cha mẹ mà con cũng nhận ra sao?" Bạch phu nhân tới, dùng sức kéo tay Bạch Tiểu Thố, có chút kích động .

      Vì sao ánh mắt của Thố nhi xa lạ như vậy, bọn họ là cha mẹ của nàng mà.

      "Các người là cha mẹ của ta sao?" Bạch Tiểu Thố vẫn như cũ, hoang mang chớp mắt to, dùng tay chỉ vợ chồng Bạch gia, cái miệng nhắn cũng bởi vì kinh ngạc mà mở to.

      Chẳng lẽ , đây chính là cha mẹ của Bạch Tiểu Thố chân chính sao?

      Vậy. . . . . . nàng mới vừa rồi như vậy, chẳng phải lộ rồi sao?


      Bạch Tiểu Thố hậu tri hậu giác(1) vội vàng thu tay, đóng chặt cái miệng nhắn của mình lại. Sau đó kéo ra nụ cười rất ngọt, kêu vợ chồng Bạch gia tiếng "Cha, nương, các người cuối cùng cũng trở lại rồi. Thố nhi rất nhớ các người!"
      Trời cao phù hộ, để cho nàng có thể thuận lợi lừa dối vượt qua kiểm tra . Nàng cũng phải là cố ý muốn giả mạo Bạch Tiểu Thố chân chính, chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.

      "Thố nhi, may là con còn nhận ra được chúng ta, nếu cha con muốn bắt mạch giúp con rồi!" Bạch phu nhân thấy Bạch Tiểu Thố thân thiết gọi bọn họ, cũng có đem vẻ kỳ lạ của Bạch Tiểu Thố đặt ở trong lòng, trìu mến lôi kéo tay Bạch Tiểu Thố tới bên cạnh Bạch Kính, Bạch phu nhân mở miệng cười "A kính, tuổi Thố nhi nhà ta còn , ta muốn giữ nó ở lại bên cạnh chúng ta thêm hai năm, có thể ?"

      Người làm mẹ như bà, nỡ mới vừa trở về phải gả nữ nhi của mình .

      "Nương tử, ta cũng nghĩ như vậy." Bạch Kính tự nhiên cũng nỡ gả nữ nhi bảo bối của mình cho Vũ Văn Tinh, liền quay đầu trầm giọng với mỗ vương gia "Tính tính tiểu nữ Thố nhi tốt, quả nên trèo cao Cửu vương gia, ta xem hôn này cứ thôi ."

      Vốn trong lòng Bạch Tiểu Thố cũng muốn gả cho Vũ Văn Tinh, hôm nay có cha mẹ vì nàng ra mặt cự tuyệt hôn này, Bạch Tiểu Thố lại vui rồi.

      "Cha, nương, ta muốn. . . . . ." Bạch Tiểu Thố khó xử cau mày, rất vui mở miệng.

      Nếu như bây giờ thoái hôn rồi, tên vương gia biến thái này nhất định giận dữ. Chẳng may liên lụy đến cha mẹ của Bạch Tiểu Thố, vậy càng xong rồi. Vẫn là gả , gả cho rồi chạy trốn cũng tính là làm trái thánh ý.


      "Hôn của bổn vương và Bạch Tiểu Thố là do chính miệng hoàng thượng ban hôn. Nếu như Bạch tiên sinh muốn gả Bạch Tiểu Thố cho bổn vương, ngài hãy với hoàng huynh của bổn vương !" Vũ Văn Tinh vui nắm chặt bàn tay của Bạch Tiểu Thố, mắt phượng như mặc ngọc nửa hé lên, lóe ra ánh sáng lạnh nguy hiểm.

      vất vả mới cưới được con thỏ ngu xuẩn này vào cửa, bây giờ hai người Bạch gia lại đột nhiên trở về, cố gắng ngăn cản cuộc hôn này, quả thực là buồn cười!

      "Cửu vương gia, tính tình Thố nhi nhà chúng ta thích hợp làm vương phi đoan trang ưu nhã, mong Cửu vương gia ngài với hoàng thượng chút, có thể giải trừ cuộc hôn này ? Từ , Thố nhi đính hôn với biểu ca của nó, chúng ta cũng đồng ý chờ Thố nhi tròn 19 tuổi, để cho nó thành thân với biểu ca của nó rồi. Nếu ngài thành thân với Thố nhi, chúng ta làm sao giao phó với cha mẹ của biểu ca nó?" Bạch phu nhân thấy phu quân của mình khuyên Vũ Văn Tinh được, nên tự mình ra trận khổ sở cầu khẩn .

      Lời này của Bạch phu nhân làm Bạch Tiểu Thố hoàn toàn hôn mê. Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, hiểu tại sao mình vô duyên vô cớ nhảy ra biểu ca, còn đính ước với nàng nữa chứ!

      đúng, đúng, đó là biểu ca của Bạch Tiểu Thố chân chính, hề có chút quan hệ với người giả mạo là nàng!

      Nhưng. . . . . . Nhưng, bây giờ nàng giả mạo Bạch Tiểu Thố chân chính, cho nên chuyện hôn này vẫn có quan hệ với nàng!

      Bạch Tiểu Thố cảm giác mình càng ngày càng bi thảm rồi, sao lại có đống lớn chuyện xui xẻo tập trung ở người của nàng chứ!

      "Cha, nương, các người đừng nữa... Hoàng mệnh thể trái, chuyện của biểu ca chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa. Ta gả cho vương gia phu quân là được rồi!" Nhìn sắc mặt của Vũ Văn Tinh nhanh chóng trầm xuống, Bạch Tiểu Thố vội vàng tươi cười dàn xếp, để tránh vợ chồng Bạch gia gặp nạn giống mình.


      Vương gia biến thái mà nổi giận, có thể so với Diêm Vương còn đáng sợ hơn!

      "Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, bổn vương quyết định cưới Bạch Tiểu Thố, mặc kệ các người phản đối ra sao, Bạch Tiểu Thố đừng mơ tưởng thành thân với biểu ca của nàng!" Vũ Văn Tinh vô cùng bá đạo ôm lấy eo thon mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, giữ chặt ở trong ngực của mình, giọng vô cùng nóng này điên cuồng lớn tiếng .

      Coi như Bạch Tiểu Thố thành thân với biểu ca nàng, cũng để cho nàng hưu biểu ca của nàng, tái giá với !

      Huống chi chỉ là đính hôn!

      "Vương gia phu quân, chàng. . . . . . chàng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố quả xấu hổ muốn chết, ở trong ngực Vũ Văn Tinh liều mạng giùng giằng.

      Vương gia đáng ghét, quá biết xấu hổ rồi. Tại sao có thể ra những lời biết xấu hổ như vậy chứ!

      "Cửu vương gia, ngài đây là cưỡng ép nữ nhi của ta làm vương phi!" Bạch Kính thấy thái độ Vũ Văn Tinh cường ngạnh như vậy, cũng tức giận, dùng sức vỗ bàn quát lên "Coi như ngài là vương gia cao cao tại thượng, cũng phải đạo lý, con của ta định thể gả cho ngài, loại người cậy mạnh vô lý này!"

      "A Kính. . . . . ." Bạch phu nhân giọng kêu lên, "Người ta là vươngg, chúng ta chọc nổi đâu, bằng để Thố nhi. . . . . ."


      " được, Thố nhi đính hôn với biểu ca nó rồi, sao có thể gả cho người khác!" Bạch Kính vẫn phục .

      "Bạch tiên sinh đồng ý mối hôn này cũng sao!" Sắc mặt của Vũ Văn Tinh vẫn đen như mặc mực, rất phẫn hận cắn răng nghiến lợi "Trong sạch của Bạch Tiểu Thố bị bổn vương phá hủy, nàng còn có thể gả cho người khác sao?"

      Lúc này, Bạch Tiểu Thố muốn đào cái lỗ chui xuống, khuôn mặt nhắn xấu hổ đến đỏ bừng.

      Cái gì mà trong sạch của nàng bị hủy rồi, giữa bọn họ còn có gì mà, lời này làm cho nhiều người hiểu lầm lắm đó!

      "Thố nhi, con và vương gia . . . . . ." Bạch Kính nghe vậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Vũ Văn Tinh, giận đến ra lời.

      Cửu vương gia này, là người quá hiểm!

      "Thố nhi, con cùng Cửu vương gia. . . . . ." Vẻ mặt Bạch phu nhân thương tiếc, nữ nhi xinh đẹp của bà lại bị người ta hủy trong sạch rồi.

      Bạch Tiểu Thố xấu hổ nhìn bên này chút, lại xem bên kia chút, cuối cùng liếc mắt nhìn Vũ Văn Tinh ôm chặt nàng thả, vô cùng thẹn thùng ở trước mặt của vợ chồng Bạch gia khẽ ' ừ ' tiếng.

      Nàng và vương gia biến thái cũng khỏa thân đối mặt nhau rất nhiều lần rồi. Ở nơi cổ đại này, trong sạch của nàng nên tính là hủy ở trong tay của ?

      Vũ Văn Tinh rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Tiểu Thố, nên dùng bàn tay nhàng vuốt đầu của nàng, có vẻ cực kỳ thân mật.

      Con thỏ ngu xuẩn này nhìn qua chính là thích , lần này có thể yên tâm rồi.

      "Thố nhi, con quá hư rồi!" Bạch Kính vô cùng đau đớn , trong lòng biết mọi chuyện thể cứu vãn rồi, cũng thể làm trái ý trời nữa.

      Thôi, thôi, Thố nhi bị Cửu vương gia phá huỷ trong sạch, cũng chỉ có thể gả cho thôi.

      "Cửu vương gia, ta đồng ý gả Thố nhi cho ngài. Nhưng trước khi xuất giá, Thố nhi phải về nhà ở, thể ở lại vương phủ này!" Mặc dù Bạch Kính bất đắc dĩ đồng ý hôn của Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố. Nhưng trong lòng phục lắm, cầu Vũ Văn Tinh để Bạch Tiểu Thố trước khi thành thân thể ở trong vương phủ, để tránh phá hủy danh tiếng của nữ nhi nhà mình.

      Sắc mặt Vũ Văn Tinh tất nhiên trầm xuống, muốn mở miệng phản bác, lại bị Mạc Thanh kéo sang bên khuyên giải.

      Mạc Thanh nữ nhân trước lúc xuất giá là thể ở lại nhà phu quân, như vậy may mắn. Mặc dù Vũ Văn Tinh tin tà ma, nhưng muốn xảy ra bất cứ chuyện gì.

      lần nữa tới trước mặt vợ chồng Bạch gia, cực kỳ cứng ngắc gật đầu cái.

      Được đồng ý của Vũ Văn Tinh, Bạch Kính cũng ở trong vương phủ lâu, trực tiếp mang theo thê tử và nữ nhi của mình rời vương phủ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83.1: Xuất giá.
      Edit: -BG-


      Bạch Tiểu Thố mà đến Bạch gia, tránh khỏi để lộ ra nhiều sơ hở trước mặt nhị lão Bạch gia, khiến cho họ nhận ra nàng phải là nữ nhi của mình. Cho nên vừa bước vào cửa lớn nhà họ Bạch, Bạch Tiểu Thố lấy cớ chuồn luôn.

      Nhưng nàng là người giả mạo, thông thuộc địa hình của Bạch gia, tìm tới tìm lui cũng tìm được phòng của Bạch Tiểu Thố . Điều này khiến nàng gấp đến độ chỉ muốn chạy ngay về vương phủ cho xong.

      "Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại!" Tiểu Hà nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đứng trong sân liền chạy thẳng về phía nàng, vội vui mừng : "Lão gia phu nhân về, tiểu thư cũng trở về, là quá tốt!"

      Tiểu Hà vẫn ở lại Bạch phủ trông coi Bạch gia. Hôm nay chính chủ trong phủ đều quay về, tất nhiên nàng rất vui mừng rồi.

      "Tiểu Hà, phòng của ta ở đâu vậy?" Bạch Tiểu Thố lo lắng có ai chỉ đường cho nàng đúng lúcTiểu Hà tới, là ông trời giúp nàng đây mà.

      "Tiểu thư, sao người mới ở lại vương phủ thời gian ngắn mà ngay cả phòng của mình cũng nhớ ở đâu vậy?" Mặc dù Tiểu Hà cảm thấy Bạch Tiểu Thố nhớ ra phòng mình ở đâu rất kỳ quái, nhưng vẫn nhanh nhảu dẫn Bạch Tiểu Thố đến gian phòng của mình. Tiểu Hà đẩy cửa ra, mời Bạch Tiểu Thố vào, "Tiểu thư, mỗi ngày Tiểu Hà đều tới phòng của người quét dọn rất sạch ."

      "Ừ, cám ơn Tiểu Hà. còn việc của ngươi nữa, ngươi ra ngoài trước !" Bạch Tiểu Thố đưa mắt quan sát gian phòng vốn thuộc về mình, sau đó khoát khoát tay, bảo Tiểu Hà lui ra.

      Chắc hẳn Bạch Tiểu Thố phải là nương rất kỳ quái, nếu sao trong phòng nàng ấy lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy, nào là tỏi, kiếm bằng gỗ đào, nào là bùa chú, như thể nàng ấy là người trừ tà chứ phải người theo học y dược.

      Bạch Tiểu Thố chờ sau khi Tiểu Hà rời , mới khép cửa phòng lại, tới bên tháp nằm vật xuống, ngửa mặt lên nhìn nóc nhà than thở.

      Nàng trở lại, nhưng vẫn phải hoàn thành cuộc hôn nhân kia. Nếu chịu gả mà tìm cách trốn chạy, nhất định Hiên tức giận, đến lúc đó khiến cho dưới cả nhà Bạch gia bị chém đầu, như vậy là nàng gây ra sai lầm nghiêm trọng rồi.

      Thôi, cứ ngoan ngoãn gả cho Vương Gia biến thái , nghĩ tới chuyện đào hôn nữa, dù sao có trốn kiểu gì cũng thoát, vả lại nàng cũng ghét , gả cho cũng chẳng mất mát gì. Người ta đường đường là Vương Gia, nàng lấy trở thành vương phi, rất uy phong nha!

      Mải mê suy nghĩ đến nỗi Bạch Tiểu Thố ngủ lúc nào biết. Trong cơn mơ mơ màng màng nàng mơ thấy giấc mộng kỳ lạ.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi lại lười biếng nữa rồi!" Lúc này Bạch Tiểu Thố thấy mình ngủ bờ cái hồ lớn, trong hồ có nhiều loài hoa cây cỏ - nàng biết tên - phát ra ánh sáng rất đẹp.

      "Ai lười biếng chứ, chỉ là người ta có chút mệt nhọc, muốn ngủ lát thôi." Giấc mộng này vẫn giống như giấc mộng trước đó. Trong mộng Bạch Tiểu Thố dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, làm nũng quấn lấy nam nhân, "Hằng Nga tỷ tỷ mắng ta, ngươi cũng được mật báo cho Vương Mẫu nương nương, ta ở Dao Trì của người lười biếng, Dược đồng!"

      "Đúng là hết cách với con thỏ ngu xuần này!" Nam nhân kia vẫn đưa lưng về phía Bạch Tiểu Thố. cưng chiều vỗ vỗ cái đầu của Bạch Tiểu Thố ở trong ngực, sau đó cúi đầu hôn nàng (BTT ở trong ngực). Tiếp theo Bạch Tiểu Thố nằm mộng tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thố kia biến thành thỏ.

      Sao lại giống trường hợp của nàng như vậy, nàng nằm mơ sao? Còn nữa, giọng của nam nhân kia sao lại nghe giống giọng của Vương Gia thế?

      Bạch Tiểu Thố trở nên hỗn loạn. Nàng cố gắng đến gần người nam nhân kia để nhìn dung mạo của , nhưng đúng lúc này, sương mù dầy đặc xuất bao phủ mọi thứ, nàng còn nhìn thấy gì nữa.

      "Thố nhi, Thố nhi, tỉnh, tỉnh!" Xa xa, Bạch Tiểu Thố nghe có người gọi nàng, nàng mơ hồ thoát khỏi khung cảnh của giấc mơ kỳ quái kia, dần tỉnh lại.

      "Nương, có chuyện gì vậy ạ?" Bạch Tiểu Thố sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được lão phụ nhân đoan trang trước mắt là mẫu thân của Bạch Tiểu Thố. Nàng từ từ ngồi dậy, đánh cái ngáp lớn.

      "Con bé này, ngủ mà đắp chăn, con sợ bị cảm lạnh à!" Bạch phu nhân cưng chiều vuốt ve đầu Bạch Tiểu Thố. Bà cười , "Sắp lập gia đình tới nơi rồi mà ngay cả bản thân mình cũng biết chăm sóc, vậy tương lai làm sao có thể chăm sóc phu quân con được?"

      "Nương, người đừng lo lắng, Vương Gia phu quân chăm sóc cho con!" Bạch Tiểu Thố lơ đễnh ôm cánh tay Bạch phu nhân làm nũng, "Mặc dù tính khí chàng được tốt, tính tình lại biến thái, nhưng mà chàng rất chiều con, nên nương cần lo lắng gì hết!"

      Đứa bé có mẹ thương là hạnh phúc!

      "Thố nhi, con còn chưa có gả , sao có thể mở miệng gọi Cửu vương gia là phu quân như thế, con là nữ nhi đó, biết thẹn thùng sao?" Bạch phu nhân cười mắng, nhưng từ biểu lộ vui vẻ của Bạch Tiểu Thố mà bà biết được, con của mình thích vị Cửu vương gia kia, nên yên tâm được phần nào, "Sau khi con gả vào vương phủ rồi nên bướng bỉnh, tất cả đều phải nghe theo phu quân con, biết chưa?"

      "Dạ biết, nương, con ngoan ngoãn nghe lời chàng!" Bạch Tiểu Thố le le phấn lưỡi, dí dỏm làm mặt quỷ với Bạch phu nhân.

      Nàng dám nghe lời Vương Gia biến thái sao? nghe lời của , cái mông đáng thương của nàng lại phải chịu tội đó!

      "Ngoan lắm, hai mẫu tử chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi, cha và sư phụ con vẫn chờ chúng ta đấy!" Bạch phu nhân chỉnh sửa lại dáng vẻ giúp Bạch Tiểu Thố chút sau đó liền kéo nàng ra khỏi phòng, tới đại sảnh.

      "Sư phụ con chạy đến đây rồi ạ?" Bạch Tiểu Thố nghi hoặc.

      Sư phụ thối phải nên ở trong vương phủ chuẩn bị cho tốt ư? Chẳng lẽ lại chạy tới đây quấn lấy nàng dông dài à?

      "Sư phụ con con trở về Bạch phủ, cho nên thể mặt dày tiếp tục ăn chùa uống chùa ở vương phủ nữa, muốn ở tạm nhà chúng ta mấy hôm!" Bạch phu nhân nhận thấy khác thường của Bạch Tiểu Thố. Bà chỉ tập trung bước nhanh tới đại sảnh.

      Sư phụ thối ăn chùa uống chùa biết xấu hổ , lại còn biết sỹ diện ra những lời này, nhất định là có rắp tâm tốt!

      Bạch Tiểu Thố thầm coi thướng Phi Hoa Ngọc. Nàng khẳng định sư phụ thối đầy bụng ý nghĩ xấu của nàng đến đây tìm nàng để về chuyện đào hôn cho coi!

      "Tiểu Thố nhi, con tiếng nào vội vàng chạy trở về, bỏ mặc vi sư ở lại vương phủ, con độc ác!" Bạch Tiểu Thố mới vừa ngồi vững, Phi Hoa Ngọc liền tặng cho nàng câu buồn bã như vậy, khiến cho nàng giận tím mặt, hung hăng nhìn chằm chằm.

      "Sư phụ thối, người mau ăn , đừng chuyện với ta!"

      Xem , xem , đây chính là bản tính của sư phụ thối nhà nàng, có chết cũng thay đổi được!

      "Thố nhi, được vô lễ!" Bạch Kính nhìn Bạch Tiểu Thố trách cứ cái, : "Đây là sư phụ con, con phải biết ‘tôn sư trọng đạo’ chứ!"

      Tôn sư trọng đạo? vốn là người đứng đắn, vậy bảo nàng phải ‘tôn sư trọng đạo’ như thế nào đây?

      "Dạ, cha!" Trong lòng nghĩ là chuyện, nhưng ngoài miệng Bạch Tiểu Thố trả lời lại là chuyện khác.

      "Sư đệ, mong đệ thứ lỗi, tính tình Thố nhi tốt, là vất vả cho người làm sư phụ như đệ. Nào, sư huynh tự phạt ly, bồi tội thay cho Thố nhi!" Bạch Kính nâng chén, kính nể cạn chén trước.

      "Sư huynh quá lời, Tiểu Thố nhi hoạt bát đáng , Ngọc nhi rất quý Tiểu Thố nhi!" Phi Hoa Ngọc mỉm cười, cũng sảng khoái uống cạn ly rượu.

      Phi, cha người có biết hay , người khổ là con - nữ nhi của người – đây này, chứ phải là sư phụ thối – người mà tất cả nữ nhân đều nên tin tưởng!

      Bạch Tiểu Thố phục, thầm lảm nhảm, buồn bực vô cùng.

      "Thố nhi, đây là món con vốn thích ăn mà!" Bạch phu nhân có chút kinh ngạc gọi Bạch Tiểu Thố thất thần tỉnh lại, khiến nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi câu, "Nương, sao vậy ạ? Con ăn cá có gì đúng sao ạ?"

      "Thố nhi, từ con thích ăn cá, mỗi lần nương làm món cá con đều hề đụng đũa." Bạch phu nhân nhìn Bạch Tiểu Thố đầy kỳ quái, hoài nghi .

      Ối. . . . . . Hỏng bét, hình như bị bại lộ rồi!

      "Nương, con. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội vàng cười ha hả, muốn cãi lại, nhưng bị Phi Hoa Ngọc dành lời trước.

      "Sư tỷ, Tiểu Thố nhi bị Cửu vương gia ép buộc ăn cá, ăn rồi lại ăn đến nỗi khiến Tiểu Thố hình thành thói quen này, sư tỷ cần phải ngạc nhiên." Phi Hoa Ngọc cười khẽ, tự mình gắp miếng thịt cá bỏ vào trong bát của Bạch Tiểu Thố, "Tiểu Thố nhi cẩn thận xương cá!"

      "Cám ơn sư phụ!" Bạch Tiểu Thố câu mà mang theo hai nghĩa. khuôn mặt nhắn có chút hồng.

      phụ thối xấu xa, sao có thể đổ hết chuyện này lên đầu Vương gia biến thái được!

      "Nhắc đến vị Cửu vương gia này, sư huynh thích cho lắm, nhưng Thố nhi lại bị . . . . . . Ai. . . . . ." Bạch Kính tức giận lại biết làm thế nào, đành tiếp tục uống rượu.

      Nhiều thế hệ của Bạch gia đều hành y cứu người, chưa bao giờ nghĩ tới việc kết thân, có quan hệ với hoàng thân quốc thích cả. Nhưng vừa khéo Thố nhi nhà bọn lại phải gả vào vương phủ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :