Chương 79.3: Thái hậu ra tay.
Edit: -BG-
Nếu lần này bỏqua cho Cửu vương đệ, thể nghi ngờ là ‘thả hổ về rừng’, hậu hoạn khôn lường, cho nên muốn suy nghĩ kỹ chút.
"Vậy thần thiếp quấy rầy hoàng thượng nữa, thần thiếp xin cáo lui!" Tất nhiên Hoàng hậu hiểu ý của Vũ Văn Hiên, thấy chuyển biến tốt liền dừng lại, đứng dậy cáo từ.
Xem ra hoàng thượng vẫnchưa quyết định có thả Cửu vương đệ hay . Vậy nàng nhất định phải chuyến đến điện Thái hậu, tác động thái hậu nương nương để bức hoàng thượng thả Cửu vương đệ ra.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương chờ ở ngoài điện, muốn gặp thái hậu nương nương!" Cung nữ Lạc Hà thân cận bên cạnh thái hậu vội vã chạy vào bẩm báo.
"Sao hôm nay hoàng hậu lại tới đây thỉnh an aigia?" Thái hậu bảo Lạc Hà truyền gọi hoàng hậu vào, mặn nhạt hỏi hoàng hậu câu.
"Mẫu hậu quá lời, phải ngày ngày nhi thần đều tới đây thỉnh an người sao ạ?" Hoàng hậu miễn cưỡng cười tiếng, sau đó ngồi phía dưới Thái hậu, làm bộ như lơ đãng mở miệng , " đến chuyện thỉnh an, biết từ sau khi trở lại Cửu vương đệ có hay tới thỉnh an mẫu hậu ạ?"
"Cũng biết vì sao Tinh nhi trở lại mấy ngày rồi mà vẫn vào cung thỉnh an ai gia." Thái hậu có chút bồi hồi, gương mặt già nua từ từ xuất sầu bi nhàn nhạt.
Hay là Tinh nhi trách bà? việc qua nhiều năm mà vẫn thể tha thứ cho người làm mẹ này chăng?
"Dạo gần đây nhi thần cónghe được vài tin tức tốt liên quan đến Cửu vương đệ, biết mẫu hậu có nghe ?" Hoàng hậu cười nhạt, cố tình quanh co để cho thái hậu biết Vũ Văn Tinh gặp chuyện may, "Con nghe Cửu vương cấu kết với người của nước láng giềng, là chính miệng quốc chủ Ô Quốc với hoàng thượng. Trước mắt, hoàng thượng mới chỉ nhốt Cửu vương đệ vào thiên lao, vẫn chưa nghĩ đến việc xử tríCửu vương đệ như thế nào, thưa mẫu hậu."
"Tinh nhi bao giờ làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nhất định là có đại thần nào đó phục Tinh nhi, muốn đâm lén sau lưng !" Thái hậu nghe hoàng hậu xong, liền trở nên phẫn nộ. Bà hung hăng quăng ly trà xuống đất, nhất thời làm hoàng hậu hềphòng bị bị giật mình.
Nếu Tinh nhi có tâm tư kia, sớm làm phản, đâu cần phải chờ tới ngày hôm nay!
"Thái hậu rất đúng, nhưng hoàng thượng lạikhông nghĩ như vậy. Hoàng thượng sợ Cửu vương đệ có lòng mưu nghịch, lo lắng Cửu vương đệ đoạt hoàng vị của ngài. . . . . ." Sau khi Hoàng hậu hoàn hồn, lập tức ra ý định của Vũ Văn Hiên cho Thái hậu biết.
"Hồ đồ, hết sức hồ đồ! Tinh nhi là huynh đệ ruột của , chẳng lẽ ngay cả huynh đệ ruột của mình cũng muốn giết?" Thái hậu càng nghe càng cảm thấy tức giận. Bà lập tức sai Lạc Hà đến chỗ Vũ Văn Hiên, gọi nhi tử Hoàng đế đến hỏi chuyện.
Hoàng hậu thấy mục đích đạt được, hơn nữa đợi Hoàng thượng tới đây mà nàng vẫn còn ở lại điện Thái hậu, chắc chắn ngài dễ dàng đoán được nàng tới đây để mật báo cho thái hậu biết.
Vì vậy hoàng hậu dối rằng mình còn có vài chuyện hậu cung cần xử lý, nên xin phép cáo lui trước, sau đó quay trở về tẩm cung của mình bằng con đường vắng hẻo lánh, ít người qua lại.
Lần này, hoàng thượng thả Cửu vương đệ ra cũng được rồi.
"Mẫu hậu, người vội vã cho gọi nhi thần tới biết có chuyện gì ạ?" Thái hậu cho gọi, Vũ Văn Hiên thể từchối, lúc này theo Lạc Hà tới điện Thái hậu.
"Hiên nhi, mẫu hậu cũng muốn vòng vo với con. Con hãy thả Cửu vương đệ của con ra ." Thái hậu thấy Vũ Văn Hiên đến, liền thẳng ra dụng ý của mình.
Bà nợ Tinh nhi quá nhiều, bà thể để cho chịu thêm khổ sở nào nữa.
"Mẫu hậu, người nghe được tintức của Cửu vương đệ từ đâu?" Dĩ nhiên, ngôi vị hoàng đế này Vũ Văn Hiên làm cũng phải là làm chơi, Thái hậu vừa dứt lời lập tức biết có người bí mật với cho mẫu hậu biết.
Trước đây, nghiêm lệnh mọi người trong cung được phép thông cáo chuyện của Cửu vương đệ cho mẫu hậu biết. tại mẫu hậu biết, nhất định phải tìm ra kẻ tới mật báo kia là ai, sau đó nghiêm trị tha!
khi mẫu hậu biết chuyện, giống y như lúc này, cầu phải thả Cửu vương đệ ra.
Nhưng cam lòng thả Cửu vương đệ! Ngộ nhỡ về sau Cửu vương đệ muốn làm phản sao, giờ phút này phải là ‘thả hổ về rừng’ à?
được, thể nghe theo mẫu hậu!
"Mẫu hậu, đây là quốc gia đại , người đừng can thiệp vào." Thái độ của Vũ Văn Hiên rất cứng rắn, khiến Thái hậu nổi trận lôi đình, giáng hẳn cái tát nặng nề vào mặt con trai mình.
"Vũ Văn Hiên, ngươi quỳ xuống cho ai gia!" Thái hậu tức giận đến phát run, "Sao ai gia lại sinh ra đứa con bất hiếu như thế này!"
Sau khi Vũ Văn Hiên bị đánh, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng sát khí trong đôi mắt chim ưng lại được che giấu rất khá, bị mẫu hậu của mình phát ra. Vũ Văn Hiên vén long bào lên, ‘phịch’ tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thái hậu, lạnh lùng , "Mẫu hậu, từ người luôn thiên vịCửu vương đệ, đệ ấy muốn thứ gì người đều cho đệ ấy. Cho dù đệ ấy thường xuyên làm người tức giận, người cũng trách mắng đệ ấy câu. Nhi thần cũng hiểu, con và Cửu vương đệ đều là con của người, mà
Sao người có thể thiên vị như thế?”
Vũ Văn Hiên vẫn hiểu vì sao thái hậu chỉ thương Vũ Văn Tinh mà thương . Từ chính là thái tử cao cao tại thượng được những hoàng tử khác ngưỡng mộ, muốn cái gì có cái đó, nhưng thứ muốn có nhất lại thể có được đó chính là tình thương của mẫu hậu. Từ lúc có Cửu Vương đệ, mẫu hậu liền dành hết tình thương cho đệ đệ. hề thích Cửu vương đệ, thế nhưng lại ghen tị với đệ đệ bởi lẽ đệ đệ của có được toàn bộ tình thương của mẫu hậu.
“Hiên nhi, chuyện của mẫu hậu còn chưa tới phiên con giảng đạo đâu!” Thái hậu thần sắc nghiêm nghị:”Con mau sai người thả Tình nhi ra ngay. Nếu con nghe lời, mẫu hậu lập tức đến Hoàng lăng của phụ hoàng con, đập đầu tự vẫn trước linh cữu của ngài.”
“Mẫu hậu, người ép nhi thần!” Vũ Văn Hiên hét lên, trong lòng càng trở nên u ám, “Nếu Cửu vương đê có ý đồ mưu phản, người cũng thiên vị đệ ấy như vậy sao?”
Mẫu hậu ơi mẫu hậu, rốt cuộc trẫm có phải là con của người hay !
“Ai gia có thể đảm bảo thay Tinh nhi, tuyệt đối có tâm tạo phản. con có thể thả Tinh nhi rồi chứ?!” thái hậu nghe vậy liền cười lạnh, sau đó đưa ra lời đảm bảo đanh thép nhất cho Vũ Văn Tinh.
Lòng dạ của Hiên nhi quá mức hẹp hòi, Tinh nhi tuyệt giống , tính toán với cả huynh đệ ruột của mình!
Người ta đều gia đình đế vương là vô tình nhất. Bà muốn nhìn thấy hai đứa con trai của mình tàn sát lẫn nhau.
“Nếu mẫu hậu như vậy, nhi thần còn gì để nữa!” Thái hậu lại thiên vị Vũ Văn Tinh khiến Vũ Văn Hiên hoàn toàn nản lòng thoái chí. cúi người, cung kính dập đầu trước thái hậu cái, sau đó liền đứng lên, xoay người rời , khuôn mặt hằm hằm, làm cho những cung nữ và thái giám ngang qua khỏi phải lẩn tránh.
……
“Cửu vương gia, ngài có thể ra ngoài.” Cửa lao nặng nề được ngục tốt mở ra, Thị lang bộ hình Quan Quyết tự mình vào đại lao, cung kính mời Vũ Văn Tinh ra ngoài.”Bổn vương còn chưa trải qua tam đường lục thẩm. Quan đại nhân như vậy là có ý gì?” Vũ Văn Tinh vẫn ngồi im đất, nhưng cả người lại phát ra hơi thở bức người.
“Vi thần cũng , nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng, nếu như Vương gia có bất kì ý kiến gì, ngài nên tự thân chinh hỏi ngài ấy.” Quan Quyết chắp tay, đáp cách kiêu ngạo, siểm nịnh.
Thánh ý khó dò, chỉ là Thị lang bộ hình nho , dám suy đoán tâm tư của hoàng thượng.
“Vương gia phu quân, nếu đây là ý chỉ của Hiên, vậy chúng ta mau ra ngoài thôi. Trong nhà lao này chả có gì thú vị cả, ta sắp buồn chết rồi!” Bạch Tiểu Thố núp ở trong ngực Vũ Văn Tinh nghe thấy thế tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Nàng vội vàng chớp chớp đôi mắt thỏ hồng hồng, bày ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Vũ Văn Tinh.
Ha ha ha, rốt cuộc Vương gia phu quân vô tội, được thả ra rồi! Nàng cũng cần ở lại cái địa phương tồi tàn chơi cùng với chuột với gián nữa rồi..!
“Bạch Tiểu Thố, nàng câm miệng cho Bổn vương.” Vũ Văn Tinh hung tơn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, sau đó ấn đầu thỏ của nàng trở lại trong ngực mình, chỉ chừa đôi tai thỏ dài bên ngoài y phục, nhìn rất đáng .
Con thỏ ngu xuẩn, nàng tham gia náo nhiệt chịu được à?
“Đây chắc hẳn chính là ‘Thiên hạ đệ nhất thỏ’ do hoàng thượng ngự phong, khiến người ta thích!” Ngày hôm đó ở bữa tiện, Quan Quyết có nhìn thấy Bạch Tiểu Thố từ xa, vì vậy cũng cảm thấy xa lạ.
“Chào ngài!” Bạch Tiểu Thố được người khác khen ngợi nên rất đắc chí, dám thò đầu từ trung y của Vũ Văn Tinh ra, nhiệt tình chào hỏi Quan Quyết, “Vương gia phu quân nhà chúng ta tính tình rất kém, ngài đừng để ý nha….!
Vũ Văn Tinh nghe vậy, cực kì có xúc động muốn bóp chết Bạch Tiểu Thố ngay lập tức, còn hơn là để nàng làm mất hết mặt mũi Vương gia của !
“Bạch Tiểu Thố, nàng dám thêm câu nữa, Bổn vương lột da thỏ của nàng ngay tại đây!” Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực, ấn đầu thỏ của Bạch Tiểu Thố vào bên trong áo của mình lần nữa. Lần này ngay cả tai thỏ cũng cho lòi ra.
“Ách… Vương gia, mời ngài mau trở lại vương phủ.” Quan Quyết có chút xấu hổ, vội chắp tay cáo lui ra ngoài trước.
Tóm lại, truyền đạt lại ý chỉ của hoàng thượng rồi. Vương gia có muốn ra khỏi thiên lao hay , đó chính là quyết định của ngài ấy.
“Vương gia thối, chàng muốn làm ta ngộp chết à?” Bạch Tiểu Thố cố gắng ngoi đầu thỏ của mình từ trong ngưc Vũ Văn Tinh ra ngoài, phục chu miệng kháng nghị.
Tên vương gia biến thái này, quả nhiên phải biến thái cách bình thường!
Last edited by a moderator: 4/12/14