Chương 77.3: Vương gia vào đại lao.
Edit: -BG-
"Thần đệ chưa từng làm những chuyện như vậy, vì sao hoàng thượng người thể tin tưởng thần đệ?" Vũ Văn Tinhღd để cho thị vệ phía trước bắt vào thiên lao, gương mặt tuấn tú giờ chỉ còn tức giận và tối tăm hỏi Vũ Văn Hiên ngồi long ỷ.
hiểu vì sao hoàng huynh của mình lại có khúc mắc sâu sắc với như thế. Chẳng lẽ lời tiên tri tảng đá trời kia khiến hoàng huynh muốn trừ khử ư?
"Vũ Văn Tinh, trẫm phải là chịu tin tưởng đệ, mà là có chứng cứ chứng minh đệ có lòng mưu nghịch!" Vũ Văn Hiên dùng sức vỗ long án đứng lên, ưng mâu hẹp dài tỏa ra sát khí nồng đượm, "Trẫm có thể dễ dàng tha thứ đệ tham ô hối lộ, nhưng tuyệt cho phép đệ có tâm mưu nghịch, phản lại trẫm! Người đâu, mau dẫn Cửu Vương gia !"
Cửu vương đệ, tuy trẫm và đệ là huynh đệ ruột thịt do cùng mẹ sinh ra, nhưng hoàng quyền chí cao vô thượng, trẫm thể cho phép đệ thay thế trẫm, trở thành tân hoàng đế của Phượng Dực quốc được!
Lời Vũ Văn Hiên khiến Vũ Văn Tinh▽dđ▽lqđ▽ cảm thấy hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Mắt phượng như mặc ngọc của liếc nhìn hoàng huynh của mình cái, sau đó gầm lên với những thị vệ tới bắt mình, " cần các ngươi động thủ, Bổn vương tự mình !"
mới vừa lập được chiến công trở về lại lập tức liền trở thành tội thần tư thông với địch phản quốc, chuyện này đúng là nực cười!
Nhưng hề làm gì cả thừa nhận cái gì chứ? Cho dù Thị lang bộ hình có nghiêm hình tra khảo như thế nào chăng nữa, cũng bao giờ lĩnh nhận ô danh này!
Khi Vũ Văn Tinh qua người quốc chủ Ô Quốc liền thấy ánh mắt quốc chủ Ô Quốc hả hê ác độc☯ liếc mình cái. Vũ Văn Tinh cũng kém cạnh, quăng trả cho ánh mắt với sát khí bén nhọn.
Chờ lúc Vũ Văn Tinh ra khỏi thiên lao nhất định bỏ qua cho tên quốc chủ Ô Quốc rắp tâm hãm hại !
Ánh mắt bén nhọn đầy sát khí của Vũ Văn Tinh làm cho những thị vệ áp giải bên cạnh khỏi rùng mình. Về sau, khi quốc chủ Ô Quốc chết ràng ở trạm dịch, những thị vệ này bao gồm cả Vũ Văn Hiên đều cho rằng, chính Vũ Văn Tinh giết chết quốc chủ Ô Quốc.
Tin tức Vũ Văn Tinh bị nhốt vào Thiên Lao được truyền đến vương phủ rất nhanh, gấp đến độ Mạc Thanh phải lập tức tìm Bạch Tiểu Thố thương lượng tìm cách cứu Vương gia nhà bọn họ ra khỏi thiên lao.
Tư thông với địch phản quốc là tử tội, cho dù Vương gia có là huynh đệ ruột của hoàng thượng, hoàng thượng cũng dễ dàng bỏ qua cho ngài.
Mạc Thanh đến phòng của Bạch Tiểu Thố tìm nhưng thấy nàng, liền lập tức đến phòng Phi Hoa Ngọc.
"Vương phi, xong rồi, Vương gia bị hoàng thượng nhốt vào thiên lao rồi!" Do tình thế cấp bách cho nên Mạc Thanh► gõ cửa mà trực tiếp đạp cửa tiến vào phòng Phi Hoa Ngọc.
"Mạc Thanh, ngươi là tổng quản của vương phủ vào phòng người khác cần gõ cửa hay thông báo tiếng, cứ thế xông vào à? " Phi Hoa Ngọc bị tiếng quát lớn của Mạc Thanh đánh thức, vì vậy rất vui lời châm chọc, "Vương gia웃dđ웃lqđ웃 nhà ngươi bị nhốt vào thiên lao liên quan gì đến Thố nhi? Tiểu Thố nhi ngủ, ngươi đừng đánh thức nàng, mau ra ngoài , Mạc Thanh!"
Vũ Văn Tinh bị nhốt vào thiên lao là đáng đời, Hừ!
"Sư phụ, ngài như vậy là đúng rồi!" Mạc Thanh rất đồng tình với lời Phi Hoa Ngọc , liền cau mày phản bác, "Vương phi là nữ chủ nhân của vương phủ, giờ Vương gia xảy ra chuyện, tất nhiên vương phi phải nghĩ biện pháp cứu Vương gia ra khỏi thiên lao chứ!"
Mạc Thanh vừa đạp cửa vào nhìn thấy con thỏ nằm ngực Phi Hoa Ngọc, cho nên từ từ di chuyển đến cạnh Phi Hoa Ngọc, muốn ôm Bạch Tiểu Thố .
Tất nhiên Phi Hoa Ngọc làm sao lại có thể để Mạc Thanh dễ dàng thực hành động đó được. lập tức đặt Bạch Tiểu Thố vào☾dđ☾lqđ bên trong, bản thân mình lật người lên, đối mặt với Mạc Thanh – người chán
ghét.
“Mạc Thanh, ngươi ra ngoài trước , đợi sau khi Tiểu Thố nhi tỉnh dậy, tại hạ đề cập với nàng chuyện Vương gia nhà các ngươi bị xích bỏ tù!” Phi Hoa Ngọc híp con ngươi dài lại, lạnh giọng giễu cợt .
Tiểu Thố nhi có cũng vô dụng, Vũ Văn Tinh vẫn phải ở trong đại lao thôi.
Đây phải là báo ứng là cái gì?! Lúc trước ở Trọng Khuyết Quan, Vũ Văn Tinh nhốt và Tiểu Thố nhi vào đại lao, hôm nay về nước, người bị nhốt vào đại lao lại chính là , đáng đời!
“Sư phụ, ta biết xưa nay ngài thích Vương gia nhà ta, ta cũng biết sau khi Vương phi tỉnh lại ngài cũng cho người biết việc Vương gia gặp chuyện may, cho nên hôm nay ta phải xin lỗi sư phụ ngài, ta nhất định phải mang Vương phi từ bên cạnh ngài !” Mạc Thanh còn cười ôn hòa nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt trầm giống lúc bình thường.
“Mạc Thanh, ngươi muốn trở mặt với tại hạ sao?” Phi Hoa Ngọc ngoài cười nhưng trong cười. hừ lạnh: “Ta phải là Vương gia nhà các ngươi, hạ thủ lưu tình với ngươi đâu!”
muốn dạy dỗ cái tên Mạc Thanh trận từ lâu lắm rồi, tại tên này lại đến đây ‘đòi đánh’, cũng còn cách nào, đánh có lỗi!
“Vương phi, Vương phi, Vương gia xảy ra chuyện rồi!” Mạc Thanh ngốc, nếu động thủ với Phi Hoa Ngọc chút phần thắng cũng có, vì vậy cũng đấu đá gì với Phi Hoa Ngọc, thay vào đó cất to tiếng gọi Bạch Tiểu Thố vẫn ngủ say dậy.
tại chỉ có Vương phi mới có thể cứu Vương gia thôi.
“Mạc Thanh, ồn ào quá, ồn chết được!” Bạch Tiểu Thố bị tiếng kêu gào của Mạc Thanh đánh thức. Nàng mất hứng dựng tai thỏ lên, chui từ sau lưng Phi Hoa Ngọc ra.
“Rốt cuộc Vương gia nhà các ngươi làm sao?” Bạch Tiểu Thố từ tháp nhảy xuống, bật nhảy cái đến trước mặt Mạc Thanh, trừng đôi mắt thỏ hồng hồng, chu miệng khó chịu .
Tên Vương gia biến thái kia có thể xảy ra chuyện gì? Tên đấy rất biến thái, ai cũng sợ , động chạm đến người ta, người ta ‘a di đà Phật’ lắm rồi, còn có người nào có thể làm gì nữa chứ!
“Vương phi. Hoàng thượng hoài nghi Vương gia có ý định mưu phản, hạ lệnh nhốt Vương gia vào thiên lao, ra lệnh Thị lang bộ hình điều tra kỹchuyện này!” Giọng Mạc Thanh tất nghiêm trọng, quỳ sụp xuống trước ánh mắt hết sức kinh ngạc của Bạch Tiểu Thố, cầu khẩn : “Vương phi, người nhất định phải cứu Vương gia, tội danh lần này Vương gia mang hề !”
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, hoàn toàn trầm mặc. Nàng trầm tư chớp đôi mắt thỏ hồng hồng.
Sao Vương gia biến thái có thể có ý mưu phản được! Nàng biết hơn ai hết, hết sức tận tâm tận lực với trận đánh này, nhất định là có người vu oan hãm hại .
“Mạc Thanh, ngươi đứng lên !” Qua hồi lâu, Bạch Tiểu Thố mới lên tiếng, “Ngươi dẫn ta vào hoàng cung, ta chuyện với Hiên!”
Nàng thể để cho Vương gia biến thái xảy ra chuyện được! Mưu phản là tội lớn, bị chém đầu. Cho dù Hiên có chịu bỏ qua cho văn võ đại thần cả triều cũng bỏ qua cho !
“Dạ, Vương phi!” Mạc Thanh mừng rỡ, lập tức đứng lên, cẩn thận từng li từng tí ôm Bạch Tiểu Thố vào trong ngực, sau đó ra.
Lần này Phi Hoa Ngọc ngăn cản Bạch Tiểu Thố cứu Vũ Văn Tinh, chỉ cười cách lạnh lùng, rất dứt khoát để Mạc Thanh đưa Bạch Tiểu Thố .
Vũ Văn Hiên, Vũ Văn Tinh… Hừ!
Mạc Thanh có bài* ra vào hoàng cung, cho nên rất dễ dàng dẫn Bạch Tiểu Thố vào bên trong.
* bài: là lệnh bài được dắt ở bên hông. có nghĩa là eo / hông.
Trải qua tầng tầng lớp lớp thông báo, rốt cuộc tin tức Bạch Tiểu Thố muốn gặp Vũ Văn Hiên mới từ miệng tên nô tài Trương Đức Vượng cho Vũ Văn Hiên nghe.
“Bảo Mạc Thanh trở về, để mình con thỏ tới gặp trẫm!” Vũ Văn Hiên thầm ngẫm nghĩ lát, sau đó phân phó Trương Đức Vượng làm việc.
Chỉ sợ con thỏ vào cung là để cầu tình cho Cửu vương đệ. Có điều đồng ý cầu của con thỏ . Nuôi ong tay áo, tương lai hối hận kịp.
Bạch Tiểu Thố bị Trương Đức Vượng ôm vào ngự thư phòng của Vũ Văn Hiên. Thấy Vũ Văn Hiên phất tay ý bảo tất cả đám nô tài lui ra Trương Đức Vượng dẫn đầu thối lui.
“Con thỏ , để trẫm ôm nàng chút!” Bạch Tiểu Thố nằm sấp long án. Nàng dùng đôi mắt thỏ hồng hồng ủy khuất nhìn Vũ Văn Hiên, khiến dần mềm lòng, ôm nàng vào trong ngực, bàn tay ấm áp nhàng vuốt ve đôi tai thỏ.
Bạch Tiểu Thố vốn muốn để cho Vũ Văn Hiên ôm, nhưng nghĩ đến mình có chuyện cầu xin nên phản ứng nữa mà ngoan ngoãn mặc cho Vũ Văn Hiên ôm nàng vào lòng.
Last edited by a moderator: 25/11/14