1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 77.3: Vương gia vào đại lao.
      Edit: -BG-

      "Thần đệ chưa từng làm những chuyện như vậy, vì sao hoàng thượng người thể tin tưởng thần đệ?" Vũ Văn Tinhღd để cho thị vệ phía trước bắt vào thiên lao, gương mặt tuấn tú giờ chỉ còn tức giận và tối tăm hỏi Vũ Văn Hiên ngồi long ỷ.

      hiểu vì sao hoàng huynh của mình lại có khúc mắc sâu sắc với như thế. Chẳng lẽ lời tiên tri tảng đá trời kia khiến hoàng huynh muốn trừ khử ư?

      "Vũ Văn Tinh, trẫm phải là chịu tin tưởng đệ, mà là có chứng cứ chứng minh đệ có lòng mưu nghịch!" Vũ Văn Hiên dùng sức vỗ long án đứng lên, ưng mâu hẹp dài tỏa ra sát khí nồng đượm, "Trẫm có thể dễ dàng tha thứ đệ tham ô hối lộ, nhưng tuyệt cho phép đệ có tâm mưu nghịch, phản lại trẫm! Người đâu, mau dẫn Cửu Vương gia !"

      Cửu vương đệ, tuy trẫm và đệ là huynh đệ ruột thịt do cùng mẹ sinh ra, nhưng hoàng quyền chí cao vô thượng, trẫm thể cho phép đệ thay thế trẫm, trở thành tân hoàng đế của Phượng Dực quốc được!

      Lời Vũ Văn Hiên khiến Vũ Văn Tinh▽dđ▽lqđ▽ cảm thấy hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Mắt phượng như mặc ngọc của liếc nhìn hoàng huynh của mình cái, sau đó gầm lên với những thị vệ tới bắt mình, " cần các ngươi động thủ, Bổn vương tự mình !"

      mới vừa lập được chiến công trở về lại lập tức liền trở thành tội thần tư thông với địch phản quốc, chuyện này đúng là nực cười!

      Nhưng hề làm gì cả thừa nhận cái gì chứ? Cho dù Thị lang bộ hình có nghiêm hình tra khảo như thế nào chăng nữa, cũng bao giờ lĩnh nhận ô danh này!

      Khi Vũ Văn Tinh qua người quốc chủ Ô Quốc liền thấy ánh mắt quốc chủ Ô Quốc hả hê ác độc☯ liếc mình cái. Vũ Văn Tinh cũng kém cạnh, quăng trả cho ánh mắt với sát khí bén nhọn.

      Chờ lúc Vũ Văn Tinh ra khỏi thiên lao nhất định bỏ qua cho tên quốc chủ Ô Quốc rắp tâm hãm hại !

      Ánh mắt bén nhọn đầy sát khí của Vũ Văn Tinh làm cho những thị vệ áp giải bên cạnh khỏi rùng mình. Về sau, khi quốc chủ Ô Quốc chết ràng ở trạm dịch, những thị vệ này bao gồm cả Vũ Văn Hiên đều cho rằng, chính Vũ Văn Tinh giết chết quốc chủ Ô Quốc.

      Tin tức Vũ Văn Tinh bị nhốt vào Thiên Lao được truyền đến vương phủ rất nhanh, gấp đến độ Mạc Thanh phải lập tức tìm Bạch Tiểu Thố thương lượng tìm cách cứu Vương gia nhà bọn họ ra khỏi thiên lao.

      Tư thông với địch phản quốc là tử tội, cho dù Vương gia có là huynh đệ ruột của hoàng thượng, hoàng thượng cũng dễ dàng bỏ qua cho ngài.

      Mạc Thanh đến phòng của Bạch Tiểu Thố tìm nhưng thấy nàng, liền lập tức đến phòng Phi Hoa Ngọc.

      "Vương phi, xong rồi, Vương gia bị hoàng thượng nhốt vào thiên lao rồi!" Do tình thế cấp bách cho nên Mạc Thanh► gõ cửa mà trực tiếp đạp cửa tiến vào phòng Phi Hoa Ngọc.

      "Mạc Thanh, ngươi là tổng quản của vương phủ vào phòng người khác cần gõ cửa hay thông báo tiếng, cứ thế xông vào à? " Phi Hoa Ngọc bị tiếng quát lớn của Mạc Thanh đánh thức, vì vậy rất vui lời châm chọc, "Vương gia웃dđ웃lqđ웃 nhà ngươi bị nhốt vào thiên lao liên quan gì đến Thố nhi? Tiểu Thố nhi ngủ, ngươi đừng đánh thức nàng, mau ra ngoài , Mạc Thanh!"

      Vũ Văn Tinh bị nhốt vào thiên lao là đáng đời, Hừ!

      "Sư phụ, ngài như vậy là đúng rồi!" Mạc Thanh rất đồng tình với lời Phi Hoa Ngọc , liền cau mày phản bác, "Vương phi là nữ chủ nhân của vương phủ, giờ Vương gia xảy ra chuyện, tất nhiên vương phi phải nghĩ biện pháp cứu Vương gia ra khỏi thiên lao chứ!"

      Mạc Thanh vừa đạp cửa vào nhìn thấy con thỏ nằm ngực Phi Hoa Ngọc, cho nên từ từ di chuyển đến cạnh Phi Hoa Ngọc, muốn ôm Bạch Tiểu Thố .

      Tất nhiên Phi Hoa Ngọc làm sao lại có thể để Mạc Thanh dễ dàng thực hành động đó được. lập tức đặt Bạch Tiểu Thố vào☾dđ☾lqđ bên trong, bản thân mình lật người lên, đối mặt với Mạc Thanh – người chán
      ghét.

      “Mạc Thanh, ngươi ra ngoài trước , đợi sau khi Tiểu Thố nhi tỉnh dậy, tại hạ đề cập với nàng chuyện Vương gia nhà các ngươi bị xích bỏ tù!” Phi Hoa Ngọc híp con ngươi dài lại, lạnh giọng giễu cợt .

      Tiểu Thố nhi có cũng vô dụng, Vũ Văn Tinh vẫn phải ở trong đại lao thôi.

      Đây phải là báo ứng là cái gì?! Lúc trước ở Trọng Khuyết Quan, Vũ Văn Tinh nhốt và Tiểu Thố nhi vào đại lao, hôm nay về nước, người bị nhốt vào đại lao lại chính là , đáng đời!

      “Sư phụ, ta biết xưa nay ngài thích Vương gia nhà ta, ta cũng biết sau khi Vương phi tỉnh lại ngài cũng cho người biết việc Vương gia gặp chuyện may, cho nên hôm nay ta phải xin lỗi sư phụ ngài, ta nhất định phải mang Vương phi từ bên cạnh ngài !” Mạc Thanh còn cười ôn hòa nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt trầm giống lúc bình thường.

      “Mạc Thanh, ngươi muốn trở mặt với tại hạ sao?” Phi Hoa Ngọc ngoài cười nhưng trong cười. hừ lạnh: “Ta phải là Vương gia nhà các ngươi, hạ thủ lưu tình với ngươi đâu!”

      muốn dạy dỗ cái tên Mạc Thanh trận từ lâu lắm rồi, tại tên này lại đến đây ‘đòi đánh’, cũng còn cách nào, đánh có lỗi!

      “Vương phi, Vương phi, Vương gia xảy ra chuyện rồi!” Mạc Thanh ngốc, nếu động thủ với Phi Hoa Ngọc chút phần thắng cũng có, vì vậy cũng đấu đá gì với Phi Hoa Ngọc, thay vào đó cất to tiếng gọi Bạch Tiểu Thố vẫn ngủ say dậy.

      tại chỉ có Vương phi mới có thể cứu Vương gia thôi.

      “Mạc Thanh, ồn ào quá, ồn chết được!” Bạch Tiểu Thố bị tiếng kêu gào của Mạc Thanh đánh thức. Nàng mất hứng dựng tai thỏ lên, chui từ sau lưng Phi Hoa Ngọc ra.

      “Rốt cuộc Vương gia nhà các ngươi làm sao?” Bạch Tiểu Thố từ tháp nhảy xuống, bật nhảy cái đến trước mặt Mạc Thanh, trừng đôi mắt thỏ hồng hồng, chu miệng khó chịu .

      Tên Vương gia biến thái kia có thể xảy ra chuyện gì? Tên đấy rất biến thái, ai cũng sợ , động chạm đến người ta, người ta ‘a di đà Phật’ lắm rồi, còn có người nào có thể làm gì nữa chứ!

      “Vương phi. Hoàng thượng hoài nghi Vương gia có ý định mưu phản, hạ lệnh nhốt Vương gia vào thiên lao, ra lệnh Thị lang bộ hình điều tra kỹchuyện này!” Giọng Mạc Thanh tất nghiêm trọng, quỳ sụp xuống trước ánh mắt hết sức kinh ngạc của Bạch Tiểu Thố, cầu khẩn : “Vương phi, người nhất định phải cứu Vương gia, tội danh lần này Vương gia mang hề !”

      Bạch Tiểu Thố nghe vậy, hoàn toàn trầm mặc. Nàng trầm tư chớp đôi mắt thỏ hồng hồng.

      Sao Vương gia biến thái có thể có ý mưu phản được! Nàng biết hơn ai hết, hết sức tận tâm tận lực với trận đánh này, nhất định là có người vu oan hãm hại .

      “Mạc Thanh, ngươi đứng lên !” Qua hồi lâu, Bạch Tiểu Thố mới lên tiếng, “Ngươi dẫn ta vào hoàng cung, ta chuyện với Hiên!”

      Nàng thể để cho Vương gia biến thái xảy ra chuyện được! Mưu phản là tội lớn, bị chém đầu. Cho dù Hiên có chịu bỏ qua cho văn võ đại thần cả triều cũng bỏ qua cho !

      “Dạ, Vương phi!” Mạc Thanh mừng rỡ, lập tức đứng lên, cẩn thận từng li từng tí ôm Bạch Tiểu Thố vào trong ngực, sau đó ra.

      Lần này Phi Hoa Ngọc ngăn cản Bạch Tiểu Thố cứu Vũ Văn Tinh, chỉ cười cách lạnh lùng, rất dứt khoát để Mạc Thanh đưa Bạch Tiểu Thố .

      Vũ Văn Hiên, Vũ Văn Tinh… Hừ!

      Mạc Thanh có bài* ra vào hoàng cung, cho nên rất dễ dàng dẫn Bạch Tiểu Thố vào bên trong.

      * bài: là lệnh bài được dắt ở bên hông. có nghĩa là eo / hông.

      Trải qua tầng tầng lớp lớp thông báo, rốt cuộc tin tức Bạch Tiểu Thố muốn gặp Vũ Văn Hiên mới từ miệng tên nô tài Trương Đức Vượng cho Vũ Văn Hiên nghe.

      “Bảo Mạc Thanh trở về, để mình con thỏ tới gặp trẫm!” Vũ Văn Hiên thầm ngẫm nghĩ lát, sau đó phân phó Trương Đức Vượng làm việc.

      Chỉ sợ con thỏ vào cung là để cầu tình cho Cửu vương đệ. Có điều đồng ý cầu của con thỏ . Nuôi ong tay áo, tương lai hối hận kịp.

      Bạch Tiểu Thố bị Trương Đức Vượng ôm vào ngự thư phòng của Vũ Văn Hiên. Thấy Vũ Văn Hiên phất tay ý bảo tất cả đám nô tài lui ra Trương Đức Vượng dẫn đầu thối lui.

      “Con thỏ , để trẫm ôm nàng chút!” Bạch Tiểu Thố nằm sấp long án. Nàng dùng đôi mắt thỏ hồng hồng ủy khuất nhìn Vũ Văn Hiên, khiến dần mềm lòng, ôm nàng vào trong ngực, bàn tay ấm áp nhàng vuốt ve đôi tai thỏ.

      Bạch Tiểu Thố vốn muốn để cho Vũ Văn Hiên ôm, nhưng nghĩ đến mình có chuyện cầu xin nên phản ứng nữa mà ngoan ngoãn mặc cho Vũ Văn Hiên ôm nàng vào lòng.
      Last edited by a moderator: 25/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 78.1: Làm bạn trong lao.
      Edit: -BG-


      Bạch Tiểu Thố nằm yên lặng trong lòng Vũ Văn Hiên được bao lâu, dùng thỏ đầu huých huých vào lòng bàn tay , mở miệng , "Hiên, ta biết ngài thích nghe lời ta sắp , nhưng nhất định ta phải . Vương Gia phu quân hề tư thông với dịch phản quốc. Lúc ở Trọng Khuyết Quan, chàng chiến đấu rất nghiêm túc, lương thực có, chàng cùng chịu đói với binh lính, người như vậy làm sao mà có động cơ tạo phản được chứ? Hiên, ngài hãy thả Vương Gia phu quân ra có được ? Chàng vô tội!"

      Hoàng đế ở cổ đại có lòng nghi kỵ rất sâu sắc, mà tên Vương Gia biến thái kia cần phải , khẳng định đắc tội với ít người, lần này nhất định là có người hãm hại !

      "Con thỏ , đây là chuyện triều, nàng là , đừng quản nhiều chuyện như vậy!" Vũ Văn Hiên có chút vui nheo đôi mắt như chim ưng lại, bằng giọng trầm thấp, "Rốt cuộcCửu vương đệ có lòng mưu nghịch hay , Thị lang bộ hình cho trẫm câu trả lời hài lòng!"

      Giờ phút này muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến Cửu vương đệ, cũng muốn nghe bất kỳ lời cầu xin, xin tha cho của bất kỳ kẻ nào, nhất là việc con thỏ tự mình chạy tới đây cầu tình cho Cửu vương đệ!

      "Hiên, cho dù ta cầu xin ngài cũng được sao?" Bạch Tiểu Thố nghe vậy liền nóng nảy, chất lỏng trong suốt trong đôi mắt thỏ hồng hồng tràn ra, "Ta coi ngai như là bằng hưu, nhưng ngàilại chẳng coi ta là bạn! Vương Gia phu quân làm gì sai cả, tại sao ngài nhất định phải nhốt chàng vào đại lao chứ?"

      Chẳng lẽ Hiên cũng giống như những Hoàng đế trong kịch cổ trang, vì ngôi vị hoàng đế của mình, mà giết hại cả huynh đệ ruột thịt ư?

      Nếu là như vậy, quá còn nhân tính!

      "Con thỏ , trẫm tha cho Cửu vương đệ đâu. Nàng cũng cần xin tha cho nữa. Giờ phút này tâm tình của trẫm rất khó chịu, nếu nàng còn thêm câu nữa, trẫm nhốt nàng vào thiên lao!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Hiên trở nên trầm, lộ ra vẻ đầy tức giận.

      Trong lòng con thỏ quả chỉ có Cửu vương đệ!

      "Vậy ngài nhốt ta vào thiên lao ! Nhốt ta chung với Vương Gia phu quân luôn !" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Hiên sốngchết chịu đồng ý thả Vũ Văn Tinh ra nên cũng tức giận. thế nàng dứt khoát chọn ‘bình nứt sợ bể’, nàng phô trương hết khả năng miệng lưỡi của mình rồi.

      Hiên thối, ngươi là hoàng đế giỏi lắm à? phải chỉ là Hoàng đế thôi sao, cũng thể phân biệt đúng sai, tùy tiện coi người tốt là người xấu mà bắt như thế!

      Ở nơi cổ đại rách nát này có tý nhân quyền nào, tức chết nàng mà!

      "Con thỏ , nàng có biết lời vừa rồi của nàng khiến trẫm tức giận ?" Vũ Văn Hiên vừa nghe thấy Bạch Tiểu Thố muốn vào tù ở cùng với Vũ Văn Tinh, lúc này liền xách tai thỏ của nàng lên trước mặt, bốn mắt nhìn nhau với nàng, vui quát lớn, "Chưa tưng có ai dám với trẫm như vậy! Có phải do trẫm dung túng nàng quá mức mơi khiến cho nàng nghĩ rằng trẫm rất dễ chuyện ?!"

      Vũ Văn Hiên tức giận đến mức như sóng lớn cuồn cuộn thể bình tĩnh được. Mỗi câu mà Bạch Tiểu Thố ra đều là cầu tình cho Vũ Văn Tinh, thử hỏi sao có thể phẫn nộ cơ chứ?

      Hoàng đế muốn nữ nhân mình thích hề khó, nhưng Vũ Văn Hiên muốn ép buộc Bạch Tiểu Thố, muốn Bạch Tiểu Thố cam tâm tình nguyện làm phi tử của , vì vậy mới dung túng nàng để nàng có thể to gan lớn mật như thế này.

      "Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!" Bạch Tiểu Thố rất tức giận hét lớn, "Ngài là Hoàng đế, ngài chỉ cần tùy tiện câu thôi là có thể khiến ta roi đầu rồi, ta nào dám lời đại nghịch bất đạo chọc ngài tức giận! Ta xin tha giúp Vương Gia phu quân nữa! Ngài nhốt ta vào thiên lao , ta vào trong tù với Vương Gia phu quân của ta, muốn gặp lại ngài nữa, Hiên đáng ghét!"

      Tai thỏ của Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Hiên kéo đau, nhưng nàng vẫn quật cường đáp trả Vũ Văn Hiên, hơn thế còn dám bất kính mắng .

      Hừ, nàng thích đại nghịch bất đạo mắng đấy, làm sao nào? Nàng muốn vào đại lao cùng Vương Gia biến thái đấy, làm sao nào? Bạch Tiểu Thố nàng tự ý làm theo ý mình rồi đấy, có sao ?

      "Được, được, được lắm!" Vũ Văn Hiên trầm mặc hồi lâu, sau đó bất ngờ ngửa đầu lên phát ra tiếng cười chói tai, "Con thỏ , xem ra trẫm thương nàng là uổng phí rồi. Nàng muốn vào thiên lao với Cửu vương đệ nàng !"

      Vũ Văn Hiên xong, liền quăng Bạch Tiểu Thố mạn xuống đất, sau đó đứng lên, rời khỏi ngự thư phòng mà hề quay đầu lại.

      Sau khi Bạch Tiểu Thố bị ném xuống đất cách vô tình, xương cốt toàn thân nàng như thể, vô cùng đau đớn.

      "Vũ Văn Hiên, tên khốn kiếp này, ngươi muốn ném chết ta phải ?" Mặc dù Bạch Tiểu Thố nhe răng trợn mắt kêu gào bi thống, nhưng cũng chịu thua nhảy nhảy vài cái rời khỏi Ngự Thư Phòng, tự mình tìm đường ra ngoài hoàng cung.

      Sớm biết Hiên vô tình vô nghĩa như vậy, nàng dùng hình dạng người vào cung cho rồi. tại chỉ là con thỏ, nhảy nhảy bật bật ra ngoài hoàng cung lao lực!

      Bạch Tiểu Thố vừa nhảy ra khỏi ngự thư phòng, lại bị lạc trong ngự hoa viên rộng lớn, tìm được đường ra.

      "Ngươi là nha đầu thối Bạch Tiểu Thố à?" Đúng lúc này, Vũ Văn Địch mang theo tiểu thái giám Tiểu Chiết Tử đến cung hoàng hậu để thỉnh an mẫu hậu của mình, lại vừa vặn nhìn thấy con thỏ trắng trẻo mập mạp bạch ở trong hành lang quanh co uốn lượn dáo dác nhìn xung quanh. Bộ dạng ngu ngốc này cực kỳ giống với Bạch Tiểu Thố, cho nên Vũ Văn Địch mới dẫn Tiểu Chiết Tử lại gần.

      "Cháu thái tử, ta lạc đường, cháu dẫn ta xuất cung có được ?" Giờ phút này tâm trạng Bạch Tiểu Thố chẳng khác gì như đưa đám. Nàng cũng còn hăng hái muốn cãi nhau với Vũ Văn Địch như thường ngày, giọng có vẻ như còn hơi sức.

      "Ấy, thái tử điện hạ, con thỏ này biết tiếng người kìa, kỳ lạ quá!" Tiểu Chiết Tử chưa từng gặp Bạch Tiểu Thố, nên cho rằng đây là thỏ thần, nhất thời hét to cách cực kì hưng phấn.

      "Nha đầu thối, sao ngươi lại chạy vào hoàng cung?" Vũ Văn Địch để ý tới tiếng kêu của Tiểu Chiết Tử, nghiêng người xách Bạch Tiểu Thố từ mặt đất lên, cau mày vui hỏi.

      êm đẹp tại sao nha đầu thối này lại chạy vào hoàng cung? phải Cửu vương thúc sai người đưa nàng ta trở về vương phủ rồi à?

      "Cháu thái tử, cháu dẫn ta xuất cung, đến thiên lao thăm Cửu vương thúc của cháu . Cửu vương thúc của cháubị phụ hoàng cháu bắt giam rồi!" Cảm giác bị treo lơ lửng chung hề dễ chịu chút nào, nhưng Bạch Tiểu Thố chỉ có thể trông cậy vào Vũ Văn Địch để mang nàng ra khỏi hoàng cung, vì vậy cũng phản đối, mặc muốn làm gì làm.

      "Nha đầu thối, sao Cửu vương thúc lại bị phụ hoàng của bản thái tử nhốt vào thiên lao?" Vũ Văn Địch nghe vậy rất kinh hãi, gương mặt ngây thơ lập tức trở nên tối tăm.

      Vũ Văn Tinh là thần tượng mà Vũ Văn Địch sùng bái từ . còn tôn kính Cửu vương thúc của mình hơn cả phụ hoàng, vì vậy khi nghe tin Vũ Văn Tinh bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, Vũ Văn Địch ngoài hoang mang và nghi ngờ ra, còn hết sức tức giận.

      "Chuyện này chau hỏi phụ hoàng cháu ấy! Ta mới vừa gặp ngươi phụ hoàng cháu thái tử, cầu xin giúp Cửu vương thúc của cháu, nhưng phụ hoàng cháu lại nghe ta, còn muốn đuổi ta chạy ra ngoài!" Bạch Tiểu Thố càng càng hăng, càng càng phẫn nộ, mắt thỏ hồng hồng mở to.

      Nam nhân làm hoàng đế đều phải người tốt. Về sau có chuyện gì, tuyệt đối, tuyệt đối nàng cầu Vũ Văn Hiên nữa!

      "Tiểu Chiết Tử, ngươi thông báo cho mẫu hậu của bản thái tử, rằng bản thái tử có chuyện quan trọng cần làm, muộn chút mới tới thỉnh an người được!" Vũ Văn Địch có cùng suy nghĩ* với Bạch Tiểu Thố. cũng hiểu vì sao phụ hoàng của mình phải nhốt Cửu vương thúc vào thiên lao? muốn đến thiên lao thăm Cửu vương thúc! (trong CV là ‘kẻ thù’ mà t thấy ‘kẻ thù’ nó nặng nề quá, dù sao VVH cũng là phụ hoàng của VVĐ, để ‘kẻ thù’ có vẻ ‘3 trấm’)

      "Thái tử điện hạ, bên cung hoàng hậu nhiều lần phái người đến thúc giục ngài qua bên đó, mà giờ ngài muốn xuất cung, Tiểu Chiết Tử tiện khai báo trước mặt hoàng hậu nương nương ạ!" Tiểu Chiết Tửvội vàng đuổi theo Vũ Văn Địch muốn xuất cung, ôm bắp đùi khóc lóc khẩn cầu mong đừng xuất cung.

      "Cút ngay, Tiểu Chiết Tử!" Vũ Văn Địch nhịn được đạp Tiểu Chiết Tử dính người ra, kiên nhẫn , "Ngươi cứ với mẫu hậu rằng bản thái tử đến thiên lao thăm Cửu vương thúc, chắc chắn mẫu hậu làm khó dễ tên nô tài ngươi đâu!"

      "Thái tử. . . . . ." Tiểu Chiết Tử còn muốn khuyên Vũ Văn Địch từ bỏ ý định xuất cung, nhưng Vũ Văn Địch căn bản chịu nghe . mang theo Bạch Tiểu Thố nghênh ngang ra ngoài từ cổng chính của hoàng cung.

      "Ngươi thái tử mang theo con thỏ xuất cung đến thiên lao thăm Cửu vương đệ rồi hả ?" Sau khi Vũ Văn Địchxuất cung hậu, Tiểu Chiết Tử lập tức lăn vòng chạy đến cung hoàng hậu để bẩm báo.

      "Dạ phải, thưa hoàng hậu nương nương!" Tiểu Chiết Tử quỳ gối trước mặt hoàng hậu mà toàn thân run bắn ra hình dáng gì.

      rất sợ hoàng hậu nương nương trách phạt vì trông chừng thái tử tốt.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 78.2: Làm bạn trong lao.
      Edit: -BG-
      Nguồn:


      "Tiểu Chiết Tử, ngươi đứng lên !" Hoàng hậu híp đôi mắt phượng xinh đẹp lại, ôn hòa mở miệng với Tiểu Chiết Tử, "Ngươi đến thiên lao tìm thái tử điện hạ, đồng thời mang chút đồ ăn ngon cho Cửu vương gia thay Bổn cung."

      Địch nhi thích Cửu vương đệ nhất, hôm nay hoàng thượng lại dùng tội danh mưu nghịch mà bỏ tù Cửu vương đệ. Có lẽ người khác hiểu tâm tư của hoàng thượng, nhưng nàng hiểu rất .

      mặt, Hoàng thượng muốn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra. Mặt khác ngài muốn hủy bỏ chuyện tứ hôn giữa Cửu vương đệ và Bạch Tiểu Thố, bởi vì ngài muốn lập nữ nhân của đệ đệ mình làm phi tử.

      Hoàng thượng tính toán đâu vào đấy, nhưng nàng để cho hoàng thượng thực được mục đích kia!

      "Dạ, hoàng hậu nương nương, nô tài làm ngay!" Mặc dù Tiểu Chiết Tử biết vì sao hôm nay hoàng hậu xử phạt , nhưng cũng biết nên hỏi nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn làm là được.

      Chờ sau khi Tiểu Chiết Tử rồi, hoàng hậu lại gọi cung nữ cận thân của mình lên, sai nàng ấy tìm hiểu chút tin tức hữu dụng từ chỗ tên nô tài Trương Đức Vượng.

      . . . . . .

      Vũ Văn Địch là thái tử, vào thiên lao thăm Vũ Văn Tinh ai dám ngăn cản.

      Tất nhiên Thị lang bộ hình cũng dám thất lễ với Vũ Văn Địch, tự mình dẫn Vũ Văn Địch tớ phòng giam Vũ Văn Tinh, bảo ngục tốt mở khóa, khom lưng cúi người đưa tay cung kính mời Vũ Văn Địch vào, bản thân ra bên ngoài lẳng lặng coi chừng.

      "Vũ Văn Địch, cháu tới thiên lao làm gì?" Vũ Văn Tinh vừa nhìn thấy Vũ Văn Địch, liền dùng giọng điệu hết sức lạnh nhạt để , nghe ra giống chú - cháu chút nào, ngược lại giống như kẻ thù.

      "Cửu vương thúc, bản thái tử mang con thỏ này tới thăm thúc!" mặt Vũ Văn Địch có chút bị thương, nhưng điều này cũng có gì, trước giờ Cửu vương thúc luôn với như thế. Vũ Văn Địch hít vào hơi dài, sau khi ổn định tâm trạng tiêu cực mới ôm Bạch Tiểu Thố núp từ trong hộp đựng thức ăn mình mang tới ra ngoài.

      Tại sao Bạch Tiểu Thố phải trong hộp đựng thức ăn? Đó là bởi vì Vũ Văn Địch cảm thấy mình đường đường là thái tử lại ôm con thỏ vào thiên lao mất thể diện, cho nên mới nghĩ ra phương pháp này.

      "Bạch Tiểu Thố, nàng ngoan ngoãn đợi ở vương phủ, chạy tới đây làm gì?" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố nhảy nhảy vài cái, rồi ngồi xuống đùi , lập tức cả giận , "Trở về mau, nàng cần làm cho Bổn vương tức giận!"

      Con thỏ ngu xuẩn này ăn no xong rảnh rỗi, có việc gì chạy tới làm loạn trong thiên lao chắc!

      "Ta về!" Bạch Tiểu Thố phục chu miệng : "Ta đến nơi này ở cùng với chàng, chàng kêu ta trở về làm gì?"

      Vương Gia biến thái, người ta nguyện ý vào đại lao chịu khổ với ngươi, ngươi còn kiêu ngạo cái gì!

      "Nàng muốn đối nghịch với Bổn vương à?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức đen thui. nghiến răng nghiến lợi gầm với Bạch Tiểu Thố.

      Con thỏ ngu xuẩn này làm trái ý nàng vui sao?

      "Ta đối nghịch với chàng đấy làm sao, Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố ăn phải gan hùm mới dám tranh luận với Vũ Văn Tinh, "Mới vừa rồi ta cũng đại nghịch bất đạo với Hiên đấy! làHoàng đế ta mà ta còn dám đối nghịch, phải chàng chỉ là Vương gia thôi sao, có cái gì mà ta dám đối nghịch với chàng chứ!"

      Cái tên Vương Gia biến thái này luôn những lời khiến người ta tức chết được! Nàng vì mà chịu biết bao nhiêu uất ức vậy mà vẫn mắng nàng thương tiếc!

      "Cửu vương thúc, nha đầu thối chỉ vì chuyện của thúc mà theo phụ hoàng xin tha cho thúc, nhưng phụ hoàng để ý tới nàng, mình nàng lại lạc trong hoàng cung, nếu phải đúng lúc bản thái tử ngang qua nhìn thấy, chắc giờ phút này nàng vẫn còn dilòng vòng trong hoàng cung!" Vũ Văn Địch thấy Vũ Văn Tinh phân tốt xấu trách cứ Bạch Tiểu Thố, trong lòng có chút thoải mái, liền lên tiếng giải thích cho nàng.

      Vũ Văn Tinh nghe xong, tia kinh ngạc thoáng lướt qua mắt phượng như mặc ngọc của . cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thố trong ngực – tại quay đầu thèm để ý tới - trong lòng lập tức hiểu .

      Con thỏ ngu xuẩn này làm rất nhiều chuyện vì , sao có thể cảm động cho được!

      "Bạch Tiểu Thố!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh từ từ dịu xuống, nhàng vuốt ve tai Bạch Tiểu Thố, dường như muốn đó nhưng lại thôi.

      Bạch Tiểu Thố càng thèm để ý tới Vũ Văn Tinh cố ý lấy lòng mình. Nàng nghiêng đầu lên tiếng, thèm quan tâm tới .

      Vương Gia thối, giờ mới biết hối hận muộn rồi!

      Có Vũ Văn Địch ở đây, Vũ Văn Tinh tiện hạ mình lời xin lỗi với Bạch Tiểu Thố, cho nên tay của cứng ngắc đặt đầu thỏ của Bạch Tiểu Thố mà hề di chuyển.

      "Vũ Văn Địch, cháu hồi cung trước , ở đây có chuyện của cháu!" Vì Vũ Văn Tinh có vài lời muốn riêng với Bạch Tiểu Thố nên liền làm mặt lạnh đuổi Vũ Văn Địch .

      "Cửu vương thúc, bản thái tử vừa mới tới mà!" Vũ Văn Địch uất ức , đồng thời nhíu chặt hai hàng lông mày gương mặt trẻ con lại.

      Cửu vương thúc có nha đầu thối Bạch Tiểu Thố rồi thể đối tốt với đứa cháu trài này chút được sao?

      "Bổn vương bảo cháu về cháu về ! Thiên lao phải là nơi mà thái tử như cháu có thể ở!" Giọng Vũ Văn Tinh trở nên lạnh hơn, trong đôi mắt phượng như mặc ngọc ra ‘mệnh lệnh thể kháng cự’.

      Đứa cháu này đáng ghét! Nó nhìn ra Cửu vương thúc muốn chuyện riêng tư với Cửu vương thẩm của mình à?

      "Cửu vương thúc thiên vị, Bạch Tiểu Thố có thể ở lại chỗ này, vì sao bản thái tử lại được?" Vũ Văn Địch chỉvào con thỏ trong ngực Vũ Văn Tinh, phục la ầm lên.

      và nha đầu thối Bạch Tiểu Thố, ai mới là người ngoài đây!

      "Cháu thái tử, cháu đừng ầm ý với Cửu vương thúc của cháu nữa. Đây là bản tính của chàng rồi!" Bạch Tiểu Thố nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn Địch rất uất ức, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy bản thân nàng cũng vô cùng uất ức.

      Ai, nàng và cháu thái tử đều là người bị Vương Gia biến thái ghét bỏ. vậy nàng cũng nên ở lại chỗ này tiếp tục chọc giận nữa, tốt nhất là rời cùng cháu thái tử!

      Sau khi Bạch Tiểu Thố nghĩ thông, liền ngừng giãy giụa thân thể béo ục ịch ra khỏi hai tay Vũ văn Tinh, Nàng muốn nhảy xuống để rời .

      "Cháu thái tử, cháu đừng đau lòng, ta và cháu cùng rời khỏi đây!" Bạch Tiểu Thố vừa dùng sức giãy giụa, vừa với Vũ Văn Địch.

      Dù sao trong cái nhà lao này cũng chẳng có gì chơi, mà nàng muốn ở lại nơi này chơi trò ‘mắt to trừng mắt ’ với Vương Gia biến thái!

      "Bạch Tiểu Thố, nàng im lặng đợi cho Bổn vương, Bổn vương cho phép nàng !" Vũ Văn Tinh tức giận bắt Bạch Tiểu Thố lại đặt đùi mình sau đó xách tai thỏ của nàng lên cực kỳ phẫn nộ hét lớn.

      Đáng chết, vì sao con thỏ ngu xuẩn này cứ chịu nghe lời thế!

      "Cửu vương thúc, bản thái tử đây!" Vũ Văn Địch phát Cửu vương thúc để ý đến , còn coi như ‘người vô hình’, cho nên rất tức giận.

      "Cháu thái tử, cháu đừng , muốn cũng phải dẫn ta cùng chứ!" Bạch Tiểu Thố ra sức la hét, gọi Vũ Văn Địch lại lúc thấy xông ra khỏi phòng giam. Nàng biết phải làm sao khi tai thỏ của mình bị Vũ Văn Tinh nắm chặt, muốn chạy cũng chạy được.

      Chờ bóng lưng Vũ Văn Địch hoàn toàn biến mất trước mắt mình, Bạch Tiểu Thố cực kỳ buồn bã mà cam chịu số phận.

      Được rồi, nếu chạy được nàng đành ở trong nhà tù này chơi trò ‘mắt to trừng mắt với tên Vương Gia biến thái này vậy.

      "Bạch Tiểu Thố, vừa rồi Bổn vương trách nhầm nàng, nàng vẫn còn giận Bổn vương à?" Sau khi Vũ Văn Địch , rốtcuộc Vũ Văn Tinh có thể hạ mình giảng hòa với Bạch Tiểu Thố.

      "Làm sao ta dám giận Vương Gia chàng. Ta có!" Bạch Tiểu Thố quay đầu thỏ ra phía khác, vẫn bằng lòng ăn với Vũ Văn Tinh.

      Vương Gia thối, ta muốn để ý tới ngươi. Ngươi cứ để ta ngồi yên chỗ , đừng có đến trêu chọc ta!

      "Bạch Tiểu Thố, rốt cuộc nàng muốn Bổn vương phải làm sao?" Vũ Văn Tinh bỏ hết mặt mũi Vương Gia của mình để làm hòa với Bạch Tiểu Thố. Nhưng sau khi thấy nàng hề cảm kích liền nổi giận. dùng sức kéo tai thỏ của nàng, giận dữ hét, "Bổn vương biết sai rồi, vẫn chưa đủ à?"

      Con thỏ ngu xuẩn đáng ghét, nhất định phải làm tức chết nàng mới cam tâm sao?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 78.3: Làm bạn trong lao.
      Edit: -BG-


      "Vương Gia phu quân, chàng lớn tiếng như vậy làm gì, tai ta điếc, ta có thể nghe thấy!" Bạch Tiểu Thố bịVũ Văn Tinh rống khiến cho tức giận của nàng vừa mới dịu được chút lại lập tức bùng nổ. Nàng hét lên còn to hơn cả Vũ Văn Tinh, "Sớm biết chàng ra những lời khó nghe như vậy ta chẳng đến chỗ Hiên cầu xin cho chàng để đến nỗi khiến tức giận ném taxuống đất. Chàng oan ức ư? Ta còn oan ức hơn chàng đây này. . . . . ."

      Khi Bạch Tiểu Thố xong lời cuối cùng, đột nhiên bật khóc tu tu.

      Vương Gia biến thái đáng ghét, nàng bao giờ quan tâm đến nữa!

      Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố khóc rống lên, tay chân liền trở nên luống cuống. Đây là lần đầu tiên trong đời hoảng loạn, muốn mở miệng an ủi nàng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại làm cho Bạch Tiểu Thố càng khóc dữ dội hơn.

      "Bạch Tiểu Thố, được khóc nữa! Nếu còn khóc nữa Bổn vương đánh vào mông nàng!"

      Vũ Văn Tinh trộm liếc Bạch Tiểu Thố cái. Nàng khóc ngừng như thế này, liệu uy hiếp có thể khiến nàng ngừng khóc ?

      Bạch Tiểu Thố dùng hai chân trước của mình che mắt thỏ lại, nước mắt vẫn rơi lã chã. Nàng khóc thút thít làm cho đôi taithỏ càng dựng thẳng hơn, nhìn rất đáng thương.

      Hu hu, nàng bị người ta ghét! Nàng muốn sư phụ thối, cần Vương Gia thối nữa!

      "Bạch Tiểu Thố. . . . . ." Vũ Văn Tinh vừa luống cuống vừa biết làm thế nào, muốn nổi giận lại phát tiết được, hơn nữa nổi giận với con thỏ quá buồn cười!

      Bạch Tiểu Thố để ý tới lời Vũ Văn Tinh mà tiếp tục khóc, khóc đến chết sống lại.

      "Bạch Tiểu Thố, nàng khóc nữa là Bổn vương đánh nàng đó!" Vũ Văn Tinh quả bị tiếng khóc của Bạch Tiểu Thố làm chotâm phiền ý loạn, khách khí lên tiếng uy hiếp lần nữa.

      Con thỏ ngu xuẩn này lấy đâu ra nhiều nước mắt thế!

      "Vương Gia thối, ta chán ghét chàng!" Bạch Tiểu Thố khóc nức nở, phục phản bác.

      Người đâu mà chả hiểu phong tình gì hết! Lúc này an ủi nàng cũng thôi , vậy lại còn mắng nàng, uy hiếp nàng!

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cho nàng ghét Bổn vương!" Vũ Văn Tinh nghe vậy, nhíu chặt mày lại, dùng sức gỡhai chân che mắt của Bạch Tiểu Thố ra, bế cả người nàng lên, trong nháy mắt hai phiến môi mỏng lạnh lẽo hôn lên đôi mắt thỏ đỏ hoe do khóc nhiều của nàng.

      Lần này có thể khiến cho con thỏ ngu xuẩn ngừng khóc rồi chứ?

      Bạch Tiểu Thố dự đoán được hành động này của Vũ Văn Tinh cho nên nhất thời sửng sốt, ngây ngẩn cả người.

      Qua hồi lâu, cuối cùng Bạch Tiểu Thố chậm chạp cũng phản ứng lại. Nàng hỏi Vũ Văn Tinh câu thế này. "Vương Gia thối, sao chàng lại hôn ta?"

      phải trước đó vẫn nổi giận với nàng sao? Sao giờ biến đổi nhanh vậy!

      Vũ Văn Tinh nghe vậy, cũng sửng sốt.

      Vì sao lại hôn Bạch Tiểu Thố?

      Vũ Văn Tinh cảm giác hành động của mình rất khác thường. Nụ hôn vừa rồi là hôn theo bản năng chứ hề suy nghĩ gì. chỉ muốn làm cho Bạch Tiểu Thố ngừng khóc mà thôi.

      "Bổn vương hôn chính là hôn, cần giải thích với nàng, thỏ ngu xuẩn!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh có chút hồng, nhưng chết cũng chịu thừa nhận là mình xấu hổ, hơn thế còn cố gắng bày radáng vẻ Vương Gia, lạnh lùng với Bạch Tiểu Thố.

      Nàng là vương phi của , chẳng lẽ thể để cho phu quân là Vương Gia đây hôn cái được à?

      Khoan ! giờ con thỏ ngu xuẩn này trong hình dáng thỏ, điều này chứng tỏ trước đó có nam nhân hôn nàng!

      Là ai? Là hoàng huynh sao?

      Nghĩ đến đây, mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh thoáng lên tia ghen tỵ mãnh liệt.

      Nữ nhân của sao có thể bị những nam tử khác hôn bừa được!

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương hỏinàng, là ai biến nàng thành thỏ?" Vũ Văn Tinh đặt Bạch Tiểu Thố lên đùi, sau đó vuốt vuốt tai thỏ dài, lạnh giọng hỏi.

      "Là sư phụ thối của ta. nhớ thân thể thỏ mũm mĩm đáng của ta!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh hôn cái, cũng uất ức, tức giận, ngược lại còn ngoan ngoãn thành trả lời câu hỏi của .

      "Lại là Phi Hoa Ngọc!" Vũ Văn Tinh nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đen thui.

      Phi Hoa Ngọc ghê tởm! Sớm muộn gì cũng có ngày chém cái tên kia thành bảy tám mảnh rồi vất cho chó ăn!

      Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt u của Vũ Văn Tinh, nghĩ thầm: tên Vương Gia biến thái này tức cái gì thế? Tốt nhất là nên trêu chọc .

      "Bạch Tiểu Thố, lần sau cho phép nàng để cho tên sư phụ điên điên khùng khùng kia hôn nàng, nghe chưa?" Vũ Văn Tinh cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, ôm Bạch Tiểu Thố vào ngực, rồi lạnh lùng ra lệnh.

      " biết, lần sau để cho hôn ta nữa!" Bạch Tiểu Thố trừng to hai mắt cách đầy khó chịu. Nàng cảm thấy áo giáp màu bạc người Vũ Văn Tinh rất cứng, khiến toàn thân nàng đều thoải mái.

      "Vương Gia phu quân, cởi áo giáp người chàng ra, ta dựa vào thấy thoải mái!" Bạch Tiểu Thố vẫy vẫy cái đuôi thỏ ngắn ngủn, làm nũng với Vũ Văn Tinh.

      Nàng muốn chui vào trong áo của Vương Gia biến thái ngủ giấc. Lồng ngực của dầy hơn sư phụ thối nhiều, ngủ phía có cảm giác rất an toàn nha.

      "Bạch Tiểu Thố, nàng đúng


      con thỏ lười biếng!" Vũ Văn Tinh vừa nghe Bạch Tiểu Thố như vậy, liền hiểu nàng muốn làm gì, lúc này bất đắc dĩ liếc nàng cái, sau đó mới chủ động cởi áo giáp xuống, cả áo trong và áo ngoài đều mở ra, để Bạch Tiểu Thố dễ dàng chui vào ngực ngủ.


      Bạch Tiểu Thố thấy vậy mừng rỡ, lập tức chui vào ngực Vũ Văn Tinh. Sau khi nàng điều chỉnh tư thế thoải mái, liền nằm bất động trong đó.


      ấm áp, thoải mái!


      "Bạch Tiểu Thố, nàng biến lồng ngực của Bổn vương thành cái gì vậy?" Vũ Văn Tinh dựa lưng vào tường, mắt phượng lười biếng nửa khép nửa mở, khẽ cười hỏi con thỏ nào đó ngáp dài.


      "Đương nhiên là cái hang thỏ thoải mái rồi, còn có thể là cái gì nữa chứ!" Bạch Tiểu Thố lơ đễnh đáp lời mà phát ra khuôn mặt tuất tú của vị Vương Gia nào đó chuyển thành đen. Nàng hết sức vô tư nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.


      Hang thỏ mà thoải mái như vậy đời này cỏ thể chỉ có cái thôi, nàng nhất định phải quý trọng nó.


      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương muốn bóp chết nàng!" Vũ Văn Tinh nhìn Bạch Tiểu Thố ngủ say cách bất đắc dĩ.


      Con thỏ ngu xuẩn làm vừa tức vừa buồn cười, hết cách với nàng.


      ngực là hang thỏ, cũng chỉ có con thỏ to gan lớn mật này mới dám !


      Vũ Văn Tinh cúi đầu cười , đưa tay vuốt ve đầu thỏ. Vào giờ phút này có ngàn vạn nhu tình nhộn nhạo trong tim .


      Lần này hoàng huynh nhất định dễ dàng bỏ qua cho . nghĩ ra khỏi cái nhà lao này cũng phải là chuyện đơn giản, nhưng khẳng định hôn của và Bạch Tiểu Thố có biến đổi bất ngờ rồi.


      ....


      Phi Hoa Ngọc thấy Mạc Thanh trở lại vương phủ, liền hỏi vì sao Bạch Tiểu Thố về cùng với .


      Khi đường trở về Mạc Thanh nhận được tin tức, nên tất nhiên biết tại Bạch Tiểu Thố ở cùng với Vương Gia nhà mình.


      "Sư phụ, ngài cần quan tâm việc vương phi đâu. Sắc trời còn sớm nữa, tốt nhất ngài nên nghỉ ngơi !" Mạc Thanh mím môi cười, có chút đắc lướt qua người Phi Hoa Ngọc.


      Tình cảm giữa vương phi và Vương Gia càng ngày càng tiến triển tốt, vì thế cho phép Phi Hoa Ngọc phá hư chuyện tốt ấy!


      Phi Hoa Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thể làm gì được Mạc Thanh, chỉ có thể lạnh lùng hừ lạnh với bóng lưng ngày càng xa của , sau đó bước cực kỳ phong nhã trở về gian phòng của mình.


      .................


      Hôm sau, mọi người đều biết chuyện Vũ Văn Tinh bị nhốt vào thiên lao, quần thần lập tức nháo nhào, mà bách tính lại là trận xôn xao.


      Chung quy lại, bách tính chỉ giữ thái độ muốn xem náo nhiệt, xem chuyện này phát triển tiếp như thế nào thôi, nhưng chúng văn võ đại thần trong triều lại chia làm hai phe. Phe thứ nhất ủng hộ Vũ Văn Tinh. Phe này cho rằng Cửu vương gia làm những chuyện như vậy, nhất định là có kẻ đứng sau hãm hại. Phe khác chính là bè cánh của Tướng gia. Bọn họ ủng hộ Tướng gia, chỉ muốn làm hành động đối với Vũ Văn Tinh đó là ' bỏ đá xuống giếng'. Hãm hại rồi vu oan... thủ đoạn nào của gian thần mà dùng được là lôi ra dùng hết, mục đích cuối cùng chính là muốn dồn Vũ Văn Tinh vào chỗ chết.


      Vũ Văn Hiên hề gì, chỉ lạnh mặt nhìn các đại thần kịch liệt tranh luận.


      Hoàng đế, muốn lắng nghe tất cả ý kiến của quần thần, đồng thời xử lý việc cách công bằng, thể thiên vị bất kỳ bên nào.


      "Hoàng thượng, cựu thần cho rằng nhất định phải điều tra kỹ chuyện này. Nếu Cửu vương gia có ý định mưu phản, nhất định hoàng thượng định thể bỏ qua cho ngài ấy!" Tướng gia đứng ra cách chính nghĩa, "Chuyện huynh đệ ruột thịt tranh quyền đoạt lợi có từ rất lâu rồi, mà nay dã tâm của Cửu vương gia rành rành, nếu hoàng thượng vẫn niệm tình huynh đệ mà nhân từ nương tay với Cửu vương gia, vậy Phượng Dực quốc lâm vào cảnh 'quốc giống quốc' *" (*ý chỉ thế cục của nước rơi vào tình trạng xấu, có nguy cơ mất nước))


      "Tướng gia, lời khanh rất có đạo lý!" Vũ Văn Hiên lạnh lùng lên tiếng, "Chuyện này chư vị ái khanh cũng đừng tranh luận nữa, Thị lang bộ hình tra chuyện này thay trẫm. Nếu Cửu vương đệ của trẫm thực có tâm làm phản, trẫm tuyệt nhân nhượng với , chém tha!"


      Vũ Văn Hiên vừa dứt lời, quần thần cũng có bất kỳ ý kiến phản đối nào nữa, chỉ còn tiếng tung hô 'hoàng thượng minh'.


      Mà Tướng gia ở bên dưới mưu tính chuyện khác, đó chính là làm cách nào khiến chuyện Vũ Văn Tinh mưu nghịch trở thành chuyện 'ván đóng thuyền'.


      Thị lang bộ hình là người 'thiết diện vô tư', muốn mua chuộc hề dễ dàng.
      Last edited by a moderator: 2/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 79.1: Thái hậu ra tay.
      Edut: -BG-


      Màn đêm dần qua, bình minh sắp tới.

      Cả đêm Bạch Tiểu Thố làm ổ trong ngực Vũ Văn Tinh ngủ rất ngon. Nàng thoải mái mở mắt ra, muốn dựa vào lồng ngực Vũ Văn Tinh thêm chút nữa, nhưng. . . nhưng tại sao nàng lại biến thành người thếnày?

      Bạch Tiểu Thố mờ mịt chớp chớp đôi mắt to, rồi lại cúi đầu nhìn trường sam của Vũ Văn Tinh khoác người mình, nhất thời khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.

      Mẹ ơi, nàng bị Vương Gia biến thái nhìn thấy hết rồi!

      "Bạch Tiểu Thố, đừng nhìn Bổn vương như vậy!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố đỏmặt, vô cùng thẹn thùng nhìn , khiến đột nhiên cảm thấy có cỗ khí nóng từ bụng dưới vọt thẳng lên, đến cả mắt phượng - đêm được chợp mắt - cũng nổi lên ngọn lửa .

      Con thỏ ngu xuẩn này thể an phận chút được à? Mới sáng sớm muốn ‘trêu chọc’ !

      "Vương Gia phu quân, chào buổi sáng!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình vội vàng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, sau đó nàng bất ngờ dùng cái miệng xinh hôn ‘bẹp’ lên mặt vị Vương Gia nào đó cái.

      yên lành, mới sáng ra tức giận rồi. Tên Vương Gia này biến thái!

      Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố hôn lấy lòng, cho nên mặc dù muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng thể nào mở miệng được, hơn thế gương mặt tuấn tú còn hơi ửng đỏ. giữ chặt thân mình Bạch Tiểu Thố, môi mỏng đỏ tươi dùng sức hôn lên cái miệng ngọt ngào nhắn, biến nàng thành thỏ trong nháy mắt.

      Con thỏ ngu xuẩn này mặc quần áo, nếu biến nàng lại thành thỏ, chẳng lẽ để cho mấy tên nam nhân ở trong nhà lao này nhìn thấy hết thân thể nàng à? Sao có thể để như thế được!

      ra Vũ Văn Tinh vẫn cònrất tức giận. Khi trời vừa sáng, Bạch Tiểu Thố biến lại thành hình người, nhìn thấy cổ nàng có dấu hôn rất ràng, nghĩ nhất định là Phi Hoa Ngọc làm, với mục đích chọc tức . thể trách Bạch Tiểu Thố bởi nàng là con thỏ đơn thuần ngu ngốc, muốn trách phải trách con hồ ly giảo hoạt Phi Hoa Ngọc kia.

      Vũ Văn Tinh phải cực kỳ cố gắng áp chế ghen ghét trong lòng mới có thể chuyện với Bạch Tiểu Thố cách ôn hòa như vậy.

      "Vương Gia phu quân, sao chàng lại biến ta thành thỏ!" Khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh xách lên, ôm vào trong ngực liền vui kêu la ầm ỹ.

      Nàng đáng thương! Nàng muốn biến thành thỏ nữa. Nàng là người mà, tại sao sư phụ thối và Vương Gia phu quân cứ thích biến nàng thành thỏ sau đóôm vào lòng thế? Nàng thấy bực mình rồi đấy!

      "Bổn vương thích, nàng được cãi lời Bổn vương!" Mắt phượng của Vũ Văn Tinh chứa đầy ý cười, nhưng miệng lại phun ra những lời khiến Bạch Tiểu Thố tức đến hộc máu.

      Vương Gia thối, ngươi là Vương Gia ta chọc nổi ngươi, ta ngoan, ta phản kháng ngươi được chưa!

      Bạch Tiểu Thố thầm trừng mắt mấy cái sau đó vùi mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh, hưởng thụ bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu thỏ của mình.

      ra Vương Gia biến thái hung dữ với nàng. nam nhân tốt, ít nhất cũng rất cưng chiều nàng, vậy nàng có nên lén lút trèo tường bỏ trốn vào đêm thành than nữa hay ?

      Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất khó quyết. kiên định của nàng bị dao động chỉ vì được Vũ Văn Tinh đối xử tốt.

      "Bạch Tiểu Thố, đợi khi nào Mạc Thanh tới thăm Bổn vương, nàng hãy theo trở về vương phủ !" Từ trước tới nay Bạch Tiểu Thố là người thích thích ồn ào, suốt ngày líu lo như chim vậy, mà tại nàng lại rất yên tĩnh làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy quen.

      Tội danh của chưa được rửa sạch, hoàng huynh cũng có ý định buông qua cho , điều đó có nghĩa là phải tiếp tục ngồi đợi trong cái nhà lao này.

      "Ta về." Bạch Tiểu Thố thẳng thắn cự tuyệt, "Ta muốn ở lại với chàng, Vương Gia phu quân!"

      Nàng trở về mà mỗi ngày lo lắng, biết ở trong lao như thế nào chi bằng cứ ở đây cùng cho rồi.

      "Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng thể ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương lần hả?" Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, dừng lại động tác vuốt ve đầu thỏ của nàng.

      "Ta nghe lời đấy, cần chàng quan tâm!" Bạch Tiểu Thố chu miệng lên, buồn bực hét lớn.

      Nàng thích làm gì là quyền của nàng, Vương Gia thối bớt can thiệp vào chuyện của nàng !

      Vũ Văn Tinh nghe vậychỉ biết thở dài tiếng, sau đó liền im lặng thêm bất kỳ lời nào nữa.

      Cứ như vậy . Nếu con thỏ ngu xuẩn này muốn ở lại đây cứ để nàng ở lại . Dù sao cũng rất cần người giúp giải sầu.

      . . . . . .

      Sáng sớm Phi Hoa Ngọc ra ngoài. rất nhanh, nhưng đường lớn phố mà lại vào con hẻm rất uám. Sau khi vào trong hẻm, đột nhiên dừng lại, bất bất dương quát to tiếng, " ra , nương còn muốn theo dõi ta tới khi nào?"

      "Phi Hoa Ngọc, sao ngươi biết ta theo dõi ngươi?" Ngay sau đó, bóng dáng nhàng nhảy từtrên tường xuống. Giọng của Liễu Như Yên nghe ra cũng rất bất bất dương.

      Đáng ghét, lại bị phát rồi!

      "Chỉ bằng chút công phu mèo cào của Liễu Như Yên mà có thể qua mắt tại hạ sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, khuôn mặt nghiệt lạnh lẽo khác gì hàn băng, " nương nên lonhiều chuyện bao đồng, nếu tại hạ thể bảo đảm liệu lúc còn sống Liễu minh chủ còn có thể gặp lại được muội muội ruột của mình nữa hay đâu!"

      Xú bà nương Liễu Như Yên này cứ quấn lấy buông, khó ưa!

      "Trước khi ngươi giết ta, tasẽ bắt ngươi phải cưới ta, làm cha của đưa bé trong bụng ta!" Liễu Như Yên rút kiếm ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng Phi Hoa Ngọc. Nàng cười lạnh , "Ngươi lén lén lút lút ra khỏi vương phủ, hẳn là làm chuyện muốn cho người khác thấy. Hay là ta cho đồ đệ khả ái của ngươi biết, sư phụ của nàng chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, thực tế là ngụy quân tử? Ngươi xem về sau đồ đệ đơn thuần của ngươi có còn coi ngươi là phụ nữa hay ?"

      ra Liễu Như Yên vô cùng ghen tỵ với Bạch Tiểu Thố. Phi Hoa Ngọc rất thương nàng ta, nhưng trái lại luôn làm mặt lạnh với Liễu Như Yên nàng. Nàng phục!

      Dù gì Liễu Như Yên nàng cũng được xưng là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, vậy mà tại sao cái tên Phi Hoa Ngọc này ngay cả liếc mắt cũng khinh thường thèm liếc nhìn nàng lấy cái?

      "Liễu Như Yên, Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ, cho dù côcó xấu tại hạ như thế nào chăng nữa, nàng cũng tin." Phi Hoa Ngọc rất tự tin về điểm này, vì vậy chỉ nhíu mày lạnh lùng cười, " nương đừng theo tại hạ nữa, nếu tại hạ khách khí với cônữa đâu!"

      Xú bà nương muốn dùng Tiểu Thố Nhi để uy hiếp sao? Chuyện nực cười!

      "Phi Hoa Ngọc, đừng đắc ý quá sớm!" Liễu Như Yên nhíu mày, đồng thời thu kiếm về. khuôn mặt diễm lệ bỗng nhiên ra tia ác độc, "Ta biết ngươi có bí mật. Nếu để cho đồ đệ ngoan của ngươi biết ngươi hãm hại phu quân của nàng ta, vậy, ngươi xem nàng ta có thể tha thứ chongươi ?"

      Phi Hoa Ngọc, ngươi cũng có nhược điểm, phải ư?

      "Liễu Như Yên, mụ la sát này, rốt cục muốn thế nào?" Nghe vậy, cả gương mặt nghiệt của Phi Hoa Ngọc liền trởnên trầm, nồng nặc sát khí, "Nếu như dám với Tiểu Thố nhi nửa chữ, tại hạ lấy lập tức giết chết !"

      Việc làm quyết thể để cho Tiểu Thố nhi biết được, nếu . . . . . .

      "Ha ha. . . . . . ra Phi Hoa Ngọc ngươi cũng có lúc như thế này!" Liễu Như Yên hả hê cười lạnh, "Ngươi sợ đồ đệ ngươi biết những chuyện ngươi làm như vậy, chẳng lẽ ngươi thích đồ nhi của mình sao?"

      Trả lời Liễu Như Yên là ba cây ngân châm sáng loáng được phóng ra từ tay áo của Phi Hoa Ngọc. Nếu Liễu Như Yên kịp thời nétránh nàng sớm mất mạng dưới ba cây ngân châm kia của Phi Hoa Ngọc rồi.

      "Phi Hoa Ngọc, ngươi ngoan độc. những ngươi muốn giết ta, mà còn muốn giết cả hài nhi trong bụng ta. Ngươi có biết đứa bé này là con của ngươi ?" Liễu Như Yên trách mắng, nhìn chằm chằm vào con ngươi ngoan của Phi Hoa Ngọc.

      Tên Phi Hoa Ngọc này quyết tâm muốn chết nàng để diệt khẩu!

      Chỉ sợ chuyện cũng dễ dàng như vậy! Liễu Như Yên nàng chỉ là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, mà còn là nữ La Sát đệ nhất giang hồ. Nàng sợ Phi Hoa Ngọc!

      "Tại hạ chưa bao giờ làm chuyện gì mà thừa nhận. Đứa bé trong bụng nương là của người khác, sao có thể đổthừa lên đầu tại hạ được. Mà cũng biết xấu hổ chút nào, Liễu nương!" Phi Hoa Ngọc cười cách đầy quỷ dị, ba cây ngân châm tay luôn trong tư thế chuẩn bị chỉ chờ phát động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :