Chương 76.2: Thỉnh cầu gả
Editor : Hoàng Dung
Vũ Văn Tinh sải bước lớn lên phía trước, kéo cánh tay của Bạch Tiểu Thố, cứng rắn lôi nàng dậy từ đống cỏ lộn xộn, tiếp đó dùng tay giữ chặt eo của nàng. Trong nháy mắt treo ngược Bạch Tiểu Thố nghe lời lên bả vai rộng rãi của mình.
Con thỏ ngu xuẩn, bây giờ bổn vương xem nàng làm sao có thể chạy thoát khỏi bổn vương, hừ!
Khóe miệng Vũ Văn Tinh khẽ nhếch lên, có chút đắc ý.
"Vương gia phu quân, thả ta xuống, nhanh thả ta xuống. Nếu hôm nay ta để yên cho chàng đâu!" Bạch Tiểu Thố cảm thấy bị Vũ Văn Tinh khiêng ra khỏi đại lao thể nghi ngờ là sỉ nhục lớn nhất đối với mình, vì vậy giãy giụa, kêu gào ầm ĩ muốn Vũ Văn Tinh phải thả nàng xuống .
Vương gia biến thái đáng chết, nàng phải bao bố, cần khiêng !
Nàng có chân, có thể tự mình !
"Bạch Tiểu Thố, nếu nàng còn náo loạn nữa, bổn vương đánh nát cái mông của nàng!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố chịu nghe lời, lúc này dùng bàn tay của mình hung hăng đánh cái mông của Bạch Tiểu Thố, lần nữa dùng giọng lãnh khốc uy hiếp.
"Vương gia thối, vương gia đáng chết, chàng biến thái!" mông truyền tới đau đớn làm Bạch Tiểu Thố đau đến nhe răng trợn mắt la to tiếng,khuôn mặt nhắn biết vì tức giận hay bị treo ngược nên kìm nén đến đỏ bừng, trong cái miệng nhắn liên tục mắng ra những lời khó nghe ra ngoài.
Hu hu, dù gì nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ băng thanh ngọc khiết, ở đại vị hôn phu của nàng cũng chưa chạm qua cái mông bảo bối của nàng đâu, hôm nay lại bị tên vương gia biến thái này đánh, là đáng ghét mà!
Vũ Văn Tinh để ý tới Bạch Tiểu Thố làm ầm ĩ, mà càng thêm dùng sức đánh cái mông của Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố đau đến oa oa kêu to, cũng dám làm ầm ĩ nữa, đến cuối cùng, nàng bại ở dưới dâm uy(1) Vũ Văn Tinh, dám kêu la gì nữa
Vũ Văn Tinh rất hài lòng biểu lúc này của Bạch Tiểu Thố, đường khiêng nàng ra ngoài.
"Mạc Thanh, cũng thả Phi Hoa Ngọc và Vũ Văn Địch ra !" tới bên ngoài, Vũ Văn Tinh nhàn nhạt ra lệnh với Mạc Thanh canh giữ ở bên ngoài.
"Dạ, Vương Gia!" Mạc Thanh buồn cười lại thể cười, chỉ có thể kìm nén làm chuyện Vũ Văn Tinh muốn làm.
Vương Gia là càng ngày càng có nhân tính, tốt quá!
"Vương Gia thối, thả ta xuống, Mạc Thanh chê cười ta!" Bạch Tiểu Thố nghe giọng đè nén buồn cười của Mạc Thanh, chỉ cảm thấy cực kỳ mất
thể diện.
“Bỗn vương thả!” Vũ Văn Tỉnh vui chau mày, khiêng Bạch Tiểu Thố đường tới chiến mã của .
“Nàng là vương phi của bổn vương, ai dám chê cười nàng!”
Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố giận. “Chàng khiêng ta khắp nơi như vậy, sao bọn họ còn cười nhạo ta!”
Bộ dáng như vậy rất mất thể diện, nàng mới muốn để nhiều người nhìn thấy bộ dáng quẫn bách này của nàng đâu!
“Bổn vương còn sợ bị bọn họ cười, nàng sợ cái gì!” Vũ Văn Tỉnh cho là đúng hừ lạnh , tiếp tục di chuyển hai chân thon dài, tới chiến mã như tuyết của . Nơi đó có mấy vạn binh sĩ chờ hiệu lệnh tiếng để trở về kinh thành.
Bạch Tiểu Thố nghe thấy thế càng thêm tức giận, cắn răng tức giận vung quả đấm , hung hăng đánh vào sau lưng Vũ Văn Tỉnh.
sợ mất thể diện đó là chuyện của , nhưng nàng muốn mất mặt xấu hổ với đâu. Hơn nữa, lấy mặt lạnh biến thái của , ai dám cười người vương gia như !
tới trước bạch mã, Vũ Văn Tỉnh lập tức dễ dàng để Bạch Tiểu Thố từ vai lên lưng ngựa, sau đó cũng tung người nhảy lên lưng ngựa.
Bạch Tiểu Thố còn chưa kịp thở hơi, nghỉ chút, liền bị Vũ Văn Tỉnh kéo lên, vô cùng cường ngạnh mà ôm nàng vào trong ngực của mình, vung tay lên, hét lớn tiếng với mấy vạn binh ở sau lưng. “Lên đường!”
Sau đó, vó ngựa tung hoàng khắp nơi, bánh xe lăn đều, quân đội hùng tráng lấy tốc độ vô cùng chậm rãi rời khỏi Trọng Khuyết Quan.
Khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố hơi đỏ bừng, mắt to sáng ngời hung hăng quay đầu lại trợn mắt nhìn Vũ Văn Tỉnh cái rồi chuyện với nữa.
Vương gia thối, sau khi trở về, ta nhất định chuồn êm với sư phụ thối, ngoan ngoãn ở lại vương phủ thành thân với chàng đâu!
Trước khi thành thân sử dụng bạo lực rồi, sau khi thành thân biết còn muốn đối xử với nàng thế nào đây!
Cho nên, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, nghe lời cổ nhân luôn sai!
Vũ Văn Tỉnh cũng biết Bạch Tiểu Thố vẫn còn cáu kỉnh với , nên càng ôm chặt nàng lên đường.
Bạch Tiểu Thố, nàng trêu chọc bổn vương, làm cho trong lòng bổn vương chẳng biết lúc nào có nàng… nàng bổn vương còn có thể thả nàng rời với Phi Hoa Ngọc sao?
Chờ sau khi trở lại kinh thành, lập tức xin hoàng huynh ban hôn gả nàng cho . Chờ bọn họ thành thân rồi, Bạch Tiểu Thố chính là vương phi của Vũ Văn Tỉnh , muốn chạy cũng chạy được!
Nghĩ đến đây, gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Vũ Văn Tỉnh có chút ý cười, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Ngồi ở lưng ngựa, Bạch Tiểu Thố có cảm giác cái mông mình bị Vũ Văn Tỉnh đánh đau giờ trở nên càng đau hơn, đau đến nỗi nàng đứng ngồi yên.
Vương gia thối đáng chết, nàng muốn ngồi xe ngựa thoải mái, mà phải ngồi chung con ngựa với , cùng nhau lắc lư với !
Giờ phút này Bạch Tiểu Thố là dám giận mà dám , nàng sợ mình mở miệng chuyện, lại chọc Vũ Văn Tỉnh tức giận, cuối cùng xui xẻo vẫn là cái mông đáng thương của nàng.
Đến cuối cùng, phía dưới của Bạch Tiểu Thố bị bạch mã làm hỗn loạn đến phát điên, bất tri bất giác tựa vào trong ngực Vũ Văn Tỉnh để ngủ, rồi gáy “o o”.
Lần này Vũ Văn Tỉnh rất bất đắc dĩ, nhưng muốn vì vậy mà ôm Bạch Tiểu Thố vào trong xe ngựa bọn Phi Hoa Ngọc ngồi phía sau. Chỉ vì muốn tên Phi Hoa Ngọc đó cho thêm Bạch Tiểu Thố những chủ ý điên rồ là rời khỏi .
Đội ngũ hùng dũng trải qua hai ngày lộ trình, ở nửa đường vừa đúng lúc gặp được lương thảo mà tướng gia đưa tới.
“Tướng gia, trận chiến cũng đánh xong, người đưa lương thảo cũng quá chậm ?” Vũ Văn Tỉnh lạnh lùng châm chọc, trong mắt phượng như mặc ngọc có vô số ánh sáng lãnh chiếm cứ.
Lão bất tử này quả nhiên như dự liệu, chờ đánh giặc xong rồi, mới chậm rãi đưa lương thảo tới, đây phải là cố ý để chết ở Trọng Khuyết Quan sao?
“Mấy ngày gần đây thỉnh thoảng lão phu ngã bệnh phong hàng, nên đưa lương thảo chậm chút, ngờ Vương gia ngài nhanh như vậy đánh thắng trận đánh này, lão phu bội phục!” Tướng gia đứng xe ngựa, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, đáp tiếng với Vũ Văn Tỉnh, liền phất tay để đội ngũ lương thảo theo quân đội Vũ Văn Tỉnh cùng nhau trở về kinh thành.
Trời giúp . Thế nhưng để cho Vũ Văn Tỉnh đánh thắng trận trở lại, đáng giận!
Vũ Văn Tỉnh lần nữa khinh thường lạnh lùng hừ tiếng, tiếp tục để ý theo phía sau mông là xe ngựa của phủ Tướng gia, đường giục ngựa về phía trước.
Lão bất tử này, sau này trở về nhất định phải ở trước mặt hoàng huynh hung hăng vạch tội trận, kéo thời gian làm lỡ việc quân cơ, suýt nữa dẫn đến binh bại, thất thủ Trọng Khuyết Quan!
Last edited by a moderator: 21/11/14