1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 74.1: Ngàn dặm cứu phu
      Editor: Hoàng Dung



      Vũ Văn Tinh tỉnh lại, người trúng tên cũng để ở trong mắt, mà là lập tức truy xét xem ai là nội ứng của nước láng giềng.

      Suy nghĩ đến cuối cùng, Vũ Văn Tinh phát ba người thấy đều khả nghi.

      Đêm qua lúc quân đội nước láng giềng tiến vào Trọng Khuyết Quan, ba người này đều có ở trong Trọng Khuyết Quan.

      Vũ Văn Địch, Bạch Tiểu Thố, Phi Hoa Ngọc!

      Trong mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh bắn ra tia sát khí lạnh lẽo, Mạc Thanh luôn theo hầu ở bên cạnh, nhìn thấy thế cũng kinh hồn bạt vía.

      Vương Gia hoài nghi vương phi là gian tế của nước láng giềng, nhưng nếu vương phi là gian tế của nước láng giềng, vậy vương gia nhà bọn họ nhất định vô cùng đau lòng.

      "Mạc Thanh, truyền lệnh xuống, nếu như ba người bọn họ trở lại Trọng Khuyết Quan, lập tức bắt bọn họ lại, nhốt vào đại lao chờ xử trí!" Vũ Văn Tinh thương nghị quân trước, lạnh lùng ra lệnh với Mạc Thanh.

      "Dạ, vương gia!" Mạc Thanh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.

      Giữa trưa Bạch Tiểu Thố dẫn ba bốn xe lương thảo tới Trọng Khuyết Quan, nhưng nàng chưa kịp vào cửa thành, liền bị đám binh lính bắt giữ.

      "Mạc Thanh, đây là xảy ra chuyện gì?" Bạch Tiểu Thố cảm thấy giải thích được, sau khi thấy Mạc Thanh, liền hắng giọng hô to.

      "Vương phi, xin lỗi, đây là ý của vương gia, Mạc Thanh cũng còn biện pháp!" Mạc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu với Bạch Tiểu Thố, phất tay để cho ba người mang theo nàng vẫn còn ồn ào nghỉ.
      "Tiểu Thố nhi , xem vương gia phu quân nhà con kìa, là vô tình vô nghĩa. Con vì chuyện của chạy đông chạy tây, nhưng sao, chẳng những cảm tạ con, còn bắt con vào đại lao, làm hại vi sư cũng bị con liên lụy!" Ở trong đại lao, Phi Hoa Ngọc vẫn thao thao bất tuyệt biểu đạt bất mãn của mình, Bạch Tiểu Thố nghe đến lỗ tai sắp thành kén rồi.

      "Sư phụ thối, người có phiền hay ? Người nhìn cháu thái tử , từ lúc vào đến giờ cũng câu nào, im lặng là vàng, người có hiểu ?" Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố nổi giận, Phi Hoa Ngọc mới chịu ngừng lát.

      Aizzz, Tiểu Thố nhi nổi giận lên là dọa người, trước nên câm miệng tốt hơn.

      Còn Vũ Văn Địch lại ném cho Bạch Tiểu Thố cái liếc mắt xem thường siêu cấp đại vô địch. phải có lời để , mà lười phải với hai thầy trò ngu ngốc này.

      Trong tù an tĩnh, nhưng bên ngoài lại an tĩnh.

      Mạc Thanh tình hình chi tiết mà mình thấy cho Vũ Văn Tinh biết, cũng khuyên vương gia nhà mình đừng hoài nghi vương phi.

      Mấy xe lương thảo ở ngoài cửa thành là do vương phi mang về, như vậy vương phi làm sao có thể là gian tế đây?

      Vũ Văn Tinh trầm mặc , bên trong mắt phượng như mặc ngọc lóe lên thần sắc giãy giụa.

      Con thỏ ngu xuẩn kia kéo tới mấy xe lương thảo tính là có ý gì? Còn nữa, lương thảo này nàng lấy từ đâu tới?

      Cuối cùng, Vũ Văn Tinh cùng với Mạc Thanh vào trong đại lao.

      "Cửu vương thúc!" Vũ Văn Địch vừa thấy Vũ Văn Tinh, lập tức tỉnh táo tinh thần "Bản thái tử có phạm pháp, vì sao Cửu vương thúc nhốt bản thái tử ở nơi này?"

      Vũ Văn Tinh trả lời Vũ Văn Địch, mà là trực tiếp để cai ngục mở cửa tù ra, vào gian phòng giam Bạch Tiểu Thố.

      Bạch Tiểu Thố ngồi ở đống rơm lộn xộn, lên tiếng, chỉ lấy đôi mắt to nhìn Vũ Văn Tinh, vểnh cái miệng nhắn phấn nộn, cực kỳ uất ức.

      Tại sao cái tên vương gia biến thái này có thể như vậy, hỏi trắng đen nhốt nàng vào trong đại lao!

      "Bạch Tiểu Thố, đêm qua nàng đâu với bọn họ?" Vũ Văn Tinh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Tiểu Thố, thanh cao vút tỏ tâm tình của rất vui.

      Con thỏ ngu xuẩn này ở chung chỗ với tiểu tử Vũ Văn Địch thôi , nhưng cố tình còn có cả Phi Hoa Ngọc vào trong đó, phải ra lệnh ràng là cấm nàng lêu lổng với Phi Hoa Ngọc rồi sao? Vì sao nàng luôn chịu nghe lời của !

      "Vương gia phu quân, tối hôm qua ta ra ngoài, là gom góp lương thảo cho chàng mà, cái này có cái gì đúng chứ?" Bạch Tiểu Thố nghe được trong giọng của Vũ Văn Tinh vui vẻ gì. Nàng cũng tức giận, nhanh nhẹn bò dậy từ trong đống cỏ lộn xộn. Thân thể nhắn đứng thẳng tắp trước mặt Vũ Văn Tinh, có vẻ như chịu thua "Nếu như thay chàng gom góp lương thảo là có lỗi, vậy mời vương gia phu quân tự tay giết ta , bởi vì ta phạm vào sai lầm rất lớn!"

      Thiệt là, nàng thiên tân vạn khổ Hắc Phong trại thay gom góp chút lương thảo dùng trong lúc khẫn cấp, kết quả ngược lại tới trách cứ nàng!

      "Bạch Tiểu Thố, nàng có biết đêm qua Trọng Khuyết Quan phát sinh chuyện gì ?" Vũ Văn Tinh híp mắt, lạnh lùng quát lên với Bạch Tiểu Thố "Nếu như nàng biết, bây giờ bổn vương cho nàng biết! Đêm qua cửa thành Trọng Khuyết Quan mở rộng, làm cho quân đội nước láng giềng tiến quân thần tốc, giết chết dân chúng bên trong thành. Bổn vương cũng suýt nữa thất thủ Trọng Khuyết Quan, nàng cái này cũng phải lỗi của Bạch Tiểu Thố nàng sao?"

      Nếu nàng chạy ra ngoài, sao có thể xảy ra chuyện xuýt chút nữa mất thành chứ!

      Bạch Tiểu Thố nghe vậy, chân mày mảnh khảnh nhíu chặt, cái miệng nhắn theo bản năng phản bác "Lúc ta và cháu thái tử ra, cửa thành đóng, làm sao mở ra được?"

      , nàng có mở cửa thành to, hơn nữa nàng cũng phải là ngu ngốc!

      "Bổn vương tin nàng...Nàng cứ đợi ở nơi này , chờ Bổn vương đánh thắng trận này, dẫn nàng trở về để hoàng thượng xử trí nàng!" Vũ Văn Tinh muốn nghe bất kỳ nguỵ biện nào của Bạch Tiểu Thố nữa, quay đầu lại tối tăm nhìn khuôn mặt cà lơ phất phơ của Phi Hoa Ngọc, liền sải bước rời khỏi đại lao.

      ra phải Vũ Văn Tinh tin lời của Bạch Tiểu Thố, mà là bên ngoài quá nguy hiểm. Nếu Bạch Tiểu Thố còn chạy loạn nữa, rất khó giữ được tánh mạng.

      Nhốt nàng ở trong tù, tối thiểu có thể an tâm, vì chuyện của nàng mà phân tâm. Huống chi cũng giam giữ Phi Hoa Ngọc, chuyện đó mới là đảm bảo nhất.

      Sau khi Phi Hoa Ngọc đến nơi này, luôn là ba ngày hai bữa náo loạn mất tích, bộ dạng khả nghi. Vì vậy có đầy đủ lý do hoài nghi ta là gian tế nước láng giềng, nhốt ở trong đại lao, là vì muốn sau này còn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài dự đoán nào nữa.


      "Vương gia khốn kiếp, nhân tính!" Bạch Tiểu Thố tức giận hét to tiếng về phía bóng dáng xa của Vũ Văn Tinh, để phát tiết bất mãn lớn lao trong lòng mình đối với Vũ Văn Tinh.

      Nàng tận tâm tận lực giúp , thế nhưng lại vong ân phụ nghĩa nhốt nàng ở trong đại lao, ngươi có ác hay ?

      "Tiểu Thố nhi, con xem , đối với con vô tình. Con vẫn nên bỏ , chờ sau khi rời khỏi đây, con với vi sư cùng dạo chơi khắp nơi." Phi Hoa Ngọc bắt chéo hai chân, nằm ở đống cỏ lộn xộn, áo cởi nửa, lộ ra lồng ngực trong suốt như ngọc, tự do tự tại lắc chân mát "Đều là lỗi của vi sư, vi sư nên vì thiếu tiền mà bán con cho làm nương tử. Nhưng vẫn chưa muộn đâu, Tiểu Thố nhi, thừa dịp lòng của con còn chưa nhào tới người của , để cho vi sư nhanh chóng thu hồi lại. Con yên tâm , vi sư nuôi nổi con, hơn nữa có thể nuôi con trắng trẻo mập mạp. Nghe lời, theo vi sư có thịt ăn, Tiểu Thố nhi!"

      "Sư phụ thối, con cho người biết, con thích cái tên vương gia biến thái kia chút nào. Sau này con theo người, thầy trò chúng ta vân du tứ hải, vui vẻ tiêu dao!" Lúc này Bạch Tiểu Thố rất giận sở tác sở vi(1) của Vũ Văn Tinh, liền căm tức phụ họa Phi Hoa Ngọc. Khuôn mặt phẫn hận và nghiến răng ken két được biểu vô cùng nhuần nhuyễn.

      Rời khỏi tên Vương Gia biến thái kia, nàng muốn làm vương phi của nữa. Nàng muốn lưu lạc giang hồ với sư phụ thối, sau đó. . . . . . để cho tức chết luôn, hừ!

      Bạch Tiểu Thố biết phía sau phẫn nộ của nàng đại biểu cái gì, nhưng Phi Hoa Ngọc hí mắt cười tà lại rất ràng.

      Aizzz, con lớn giữ được rồi, đồ nhi ngoan của động tâm với Vũ Văn Tinh. Muốn người làm sư phụ như gậy đánh uyên ương là có điểm nhẫn tâm đấy.

      "Tất cả các người đều câm miệng cho bản thái tử!" Vũ Văn Địch nhìn được có người xấu cửu vương thúc của , chỉ vì trong lòng , người sùng bái nhất là Vũ Văn Tinh, cũng là người muốn đánh bại nhất.

      "Cháu thái tử, cháu cũng câm miệng cho ta!" Tâm tình của Bạch Tiểu Thố cũng cực kỳ khó chịu, nhìn thấy Vũ Văn Địch lại càng thoải mái, bởi vì đối phương cũng là họ Vũ Văn, cũng là cháu của Vũ Văn Tinh, thấy thế nào đều thuận mắt!

      "Nha đầu thối, ngươi lớn mật càn rỡ, lại dám ra lệnh bản thái tử câm miệng!" Vũ Văn Địch cuồng ngạo kêu to, muốn tránh thoát cửa tù, chạy đến trước mặt của Bạch Tiểu Thố, tính sổ với nàng.

      "Tiểu tử ngươi quá ồn rồi, làm hại ta thể ngủ được!" Phi Hoa Ngọc miễn cưỡng ngáp cái, từ trong tay áo rộng lớn bay ra cây ngân châm bén nhọn, bắn về huyệt ngủ của Vũ Văn Địch. Dù cho rất cam lòng, cũng phải xụi lơ xuống, dựa vào cửa tù nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      Nam nhân Vũ Văn gia, ai cũng đáng ghét!
      Chú thích:
      (1) Sở tác sở vi: hành động việc làm

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74.2: Ngàn dặm cứu phu
      Editor: Hoàng Dung

      "Sư phụ thối, hôm nào người dạy ta y thuật , có y thuật giỏi, ta mới có thể theo người vân du tứ hải, hành y tế thế. Hơn nữa, ta dầu gì cũng là đồ đệ của người, có y thuật, ra ngoài còn phải là ném mặt mũi sư phụ của người sao?" Bạch Tiểu Thố học theo Phi Hoa Ngọc nằm ở đống cỏ lộn xộn, nhìn đỉnh tù đen như mực, rất nghiêm túc mở miệng với Phi Hoa Ngọc.

      Nàng xuyên qua tới đây, giống như vẫn làm con sâu gạo hạnh phúc. Nếu như nàng muốn rời khỏi vương phủ, khả năng mưu sinh, chẳng phải nàng chết đói uổng phí sao?

      , vậy cũng được!

      "Tốt, Tiểu Thố nhi, chỉ cần con chịu học, vi sư nhất định lấy toàn bộ y thuật của mình dốc túi truyền dạy!" Phi Hoa Ngọc toét miệng, đồng ý rất sảng khoái.

      Tiểu Thố nhi rốt cuộc có chút tiến bộ rồi, dễ dàng đâu!

      "Ừ, sư phụ, ta học tốt. Ta muốn rời khỏi vương phủ, ta muốn rời khỏi cái tên vương gia biến thái kia, cùng xông xáo giang hồ với sư phụ người, tự lực cánh sinh!" Sau khi Bạch Tiểu Thố hô lên hùng tâm tráng chí của mình, chống cự nổi cơn buồn ngủ đánh tới, rất nhanh nghiêng đầu ngủ như chết.

      "Tiểu Thố nhi, nên quá tín nhiệm vi sư, sau này vi sư chắc chắn bỏ rơi ngươi. . . . . ." Phi Hoa Ngọc ngồi dậy nhìn Bạch Tiểu Thố cách gian phòng giam ngủ mất, gương mặt tuấn tú lỗ mãng cũng bị thay thế bằng mảnh thâm trầm đau thương, cười khẽ, trong đôi mắt từ từ chảy xuống giọt lệ trong suốt.

      "Vương gia, ngài chuẩn bị giao vương phi cho hoàng thượng xử trí sao?" Mạc Thanh thay Vũ Văn Tinh đổi thuốc, băng bó xong, do dự trong chốc lát, vẫn phạm thượng hỏi vấn đề nên hỏi.

      Vẫn nhốt vương phi ở trong đại lao, vương phi nhất định ở trong lòng ghi hận vương gia nhà bọn họ, quan hệ của hai người trải qua tay tác hợp, vất vả mới có chút tiến triển, giờ phải lại muốn trì trệ tiến triển rồi sao?

      "Mạc Thanh, gần đây ngươi quản chuyện liên quan tới mình càng ngày càng nhiều!" Vũ Văn Tinh bất mãn cau mày " dàn xếp mấy xe lương thảo xong chưa?"

      Mặc kệ Bạch Tiểu Thố từ đâu lấy được này mấy xe lương thảo này, hôm nay sắp thiếu hụt lương thảo rồi, chỉ có thể sử dụng những lương thảo khẩn cấp này. Về phần kinh thành, mật hàm do mật báo phái tới, lão già tướng gia kia lên đường vận chuyển lương thảo.

      Đúng vậy, nếu ông ta áp tải lương thảo lên đường, chẳng phải muốn đẩy hoàng huynh xuống đài sao?

      Lão già kia trì hoãn nhiều ngày như thế, để cho có lương thảo, đánh thắng trận này đúng ?

      Vậy cứ để ông ta đánh bóng cặp mắt chó mà chờ xem, Vũ Văn Tinh chỉ có thể chống đỡ, còn có thể đánh thắng hoàn toàn trận đánh này, chiến thắng trở về!

      " an trí thỏa đáng, vương gia." Mạc Thanh bình tĩnh đáp "Lần này làm phiền vương phi ra khỏi thành vận chuyển lương thảo, nếu binh lính của chúng ta chết đói rồi"

      "Hừ, đó là do nàng gặp vận may, đêm qua quân đội nước láng giềng tiến công có vây thành trước. Nếu chỉ bằng nàng và tiểu tử Vũ Văn Địch kia, có thể thần biết quỷ hay chạy ra ngoài sao?" Vũ Văn Tinh cho là đúng hừ lạnh, khoát khoát tay để Mạc Thanh đáng ghét lui ra ngoài, muốn yên tĩnh mình.

      Con thỏ ngu xuẩn, nàng ngược lại rất có bản lĩnh, ngay cả Mạc Thanh cũng tốt giúp nàng với bổn vương!

      Mạc Thanh bất đắc dĩ, lĩnh mệnh lui ra, vội vàng lấy thức ăn cho Bạch Tiểu Thố.

      Vương gia thiết huyết(1) nhà bọn họ hiểu tâm tư của nữ nhân chút nào, nhốt vương phi ở trong đại lao, cũng thể để cho nàng đói bụng mà ngồi tù chứ?

      Aizz, tổng quản vương phủ như đúng là thể bớt lo được mà, sao lại có nhiều chuyện cần quan tâm vậy chứ, quá đáng ghét!

      Sau khi quân đội nước láng giềng tập kích bất ngờ thành công, nên tiến hành kế hoạch vây thành trước, chỉ cần cạn lương thực quân đội của Vũ Văn Tinh bị đói, bọn họ gặp thế như chẻ tre mà công thành.

      Dĩ nhiên, Vũ Văn Tinh cũng dám có bất kỳ lười biếng nào, mỗi ngày mang thương thao luyện binh lính.

      Mà ở nửa đường, tướng gia cố ý thả chậm tốc độ đội ngũ lương thảo, vừa vừa nghỉ, dừng chút chút, căn bản gấp gáp đưa lương thảo cứu mạng cho Vũ Văn Tinh.

      Tướng gia là lão cáo già, ở quan trường chìm nổi nhiều năm như vậy, ông ta tất nhiên có bản lĩnh ứng phó với mưu kế của quân vương.

      Nhưng nếu Vũ Văn Tinh bại trận, rồi đẩy trách nhiệm lên người của ông ta. Ông ta có thể với hoàng thượng bởi vì tuổi già thỉnh thoảng cảm mạo, phải nằm ở giường mấy ngày. Nhưng bởi vì lòng vẫn hướng về cái bụng của các tướng sĩ phía trước, nên cố kéo thân thể bệnh tật lên đường vận chuyện lương thảo, chỉ tiếc chậm, khiến Cửu vương gia đánh bại trận, ông ta cảm giác cực kỳ xấu hổ.

      Đến lúc đó hoàng thượng cũng trách phạt ông ta, mà là để cho ông ta về nhà nghỉ ngơi tốt.

      Vũ Văn Tinh a Vũ Văn Tinh, dù sao ngươi còn trẻ khí thịnh, thể nào là đối thủ của lão phu đâu!

      Ngồi ở trong xe ngựa, tướng gia hả hê nhắm hai mắt, vuốt râu trắng bạc của mình. Hừ, nhịn được mà ca hí khúc, tâm tình đặc biệt tệ.

      Vũ Văn Tinh cũng đoán được cho dù tướng gia lên đường vận chuyển lương thảo, cũng kịp thời chạy tới Trọng Khuyết Quan, mà là đường trì hoãn thời gian. chừng chờ đánh xong trận này, ông ta mới chậm rãi đưa lương thảo đến trước mặt của .

      Nên kế hoạch hôm nay, chính là đánh nhanh thắng nhanh!

      kéo dài nổi trận đánh này, binh lính dưới tay cũng kéo nổi, chỉ vì lương thảo của bọn họ có hạn!

      Tài dùng binh, quý ở thần tốc, liều mạng với quân đội nước láng giềng là thể thực được, mà phải dùng trí.

      Vũ Văn Tinh mấy ngày liên tiếp vẫn thảo luận quân tình cùng mấy tướng quân, bọn họ đều cho rằng phái kỵ binh tinh nhuệ thừa dịp đêm tối chạy ra thành, trực đảo hoàng long(2), đốt lương thảo của đối phương. Sau đó đường ngắn nhất đến nước láng giềng bắt quốc chủ của bọn họ, mượn cớ này uy hiếp đối phương lui binh.

      Nhiệm vụ lần này hết sức khó khăn, Vũ Văn Tinh quyết định tự mình dẫn đầu trước.

      "Lý tướng quân, Bổn vương giao cho ngươi phòng thủ Trọng Khuyết Quan. Dù cho thành bị phá, ngươi cũng phải bảo vệ cho bổn vương, có nghe hay !" Vũ Văn Tinh trước khi , hạ tử lệnh đối với tướng quân lớn tuổi nhất.

      "Mạt tướng nhất định tuân theo chỉ thị của vương gia, coi như mạt tướng chết trận, cũng muốn dùng thân thể bảo vệ Trọng Khuyết Quan!" Lý tướng quân quỳ chân đất, dõng dạc cam kết.

      "Mạc Thanh, ngươi theo bổn vương!" Dặn dò xong tất cả mọi chuyện với thuộc hạ, Vũ Văn Tinh gọi Mạc Thanh đến bên cạnh mình.

      "Lần này , Bổn vương cũng biết mình còn có mạng để trở về ? Bổn vương giao Bạch Tiểu Thố cho ngươi, nếu Trọng Khuyết Quan bị phá, ngươi hãy thả nàng ra ngoài, để Phi Hoa Ngọc và nàng, hai người bọn họ cùng trở về kinh, ngươi cần cùng bổn vương, ở lại chỗ này thay bổn vương bảo vệ tốt cho nàng!" Vũ Văn Tinh giao khối ngọc bội kỳ lân vào trong tay Mạc Thanh, để cho giao cho Bạch Tiểu Thố.

      Nếu con thỏ ngu xuẩn kia bảo quản khối ngọc bội này tốt, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on chẳng may bất hạnh chết trận, dù hóa thành oan hồn cũng nhất định buông tha cho nàng!

      "Vương gia. . . . . ." Hốc mắt Mạc Thanh có chút hồng, siết chặt ngọc bội kỳ lân trong tay, khàn khàn : "Xin để cho Mạc Thanh theo vương gia!"

      Khối ngọc bội kỳ lân này là vật rời người Vương Gia từ khi ra đời, hôm nay muốn giao bảo bối như vậy cho vương phi, xem ra lần này vương gia là ôm quyết tâm quyết tử mà .

      có thể nào để Vương Gia mạo hiểm mình chứ, cùng lớn lên với Vương Gia, tình như huynh đệ, tất nhiên đồng ý với vương gia ở lại chỗ này chăm sóc vương phi!

      "Mạc Thanh, đây là mệnh lệnh của bổn vương, ngươi được cãi lời!" Vũ Văn Tinh xụ mặt xuống, quay lưng lạnh lùng với Mạc Thanh "Coi như bổn vương cầu xin ngươi lần, chăm sóc nàng tốt, đừng để cho nàng gây họa nữa!"

      chiến trường sống chết thể tránh được, mà yên tâm nhất chính là con thỏ ngu xuẩn kia, nghĩ tới mình có thể cách biệt dương với nàng, tim của liền mơ hồ có cảm giác đau đớn!

      "Dạ, Vương Gia!" Mạc Thanh kinh ngạc, ngờ luôn luôn cao ngạo như Vương Gia lại vì vương phi ra hai chữ ‘cầu xin’ này với .
      từ hai chữ này biết được tâm tư trong lòng Vương Gia nhà mình. Vương gia vương phi, ngay cả mình xảy ra chuyện, cũng hi vọng vương phi có bất kỳ thương tổn nào.

      Mạc Thanh vừa mừng vừa lo, tâm tình phức tạp đều ngưng tụ ở trong ánh mắt ôn hòa của .

      Nếu đây là lựa chọn của vương gia, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, chăm sóc vương phi tốt, để cho vương gia lo lắng.

      Đêm hôm ấy, Vũ Văn Tinh liền dẫn số kỵ binh tinh nhuệ lên đường, thừa dịp đêm tối chạy ra khỏi Trọng Khuyết Quan, tiến về quân doanh nước láng giềng trú đóng ở mấy trăm mét phía trước, thuận lợi thiêu hủy quân lương của đối phương, sau đó đường ngắn nhất tới nước láng giềng bắt quốc chủ.

      Đường xá cũng coi là xa xôi, chỉ có hai ngày lộ trình.

      Chú thích:
      (1) Thiết huyết: ý chí kiên cường
      (2) Trực đảo hoàng long: Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ hiểm yếu của địch), nên trực đảo hoàng long còn có nghĩa là đánh trực tiếp vào điểm yếu của địch.

      Chương 74.3: Ngàn dặm cứu phu
      Editor: Hoàng Dung

      Trong hai ngày ở nơi này, mỗi lần Mạc Thanh vào đại lao đưa cơm, cũng muốn với Bạch Tiểu Thố nhưng lại thôi. Coi như thần kinh của Bạch Tiểu Thố có lớn hơn nữa, cũng ý thức được Mạc Thanh có điểm thích hợp.

      "Mạc Thanh, có phải ngươi có lời gì muốn với ta đúng ?" lần nữa ở trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mạc Thanh, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố ngồi yên được nữa, nên sảng khoái mở miệng trước.

      Bình thường Mạc Thanh có tính tình như vậy, hơn nữa hai ngày nay cũng rất kì quái!

      "Vương phi!" Mạc Thanh do dự gọi Bạch Tiểu Thố tiếng, lại có cách nào ra lời trong miệng.

      Chuyện này nên sao với vương phi đây? Vương Gia trước khi , mệnh lệnh cho phép gì với vương phi.

      "Mạc Thanh, ngươi có lời gì sảng khoái ra , đừng bắt ta đoán tới đoán lui được ?" Bạch Tiểu Thố quả quyết trợn trắng mắt với Mạc Thanh, để chén đũa trong tay xuống, uy hiếp "Nếu như ngươi thống khoái cho ràng, ta ăn cơm đâu!"

      Bạch Tiểu Thố biết, Mạc Thanh nhất định là có chuyện rất quan trọng muốn với mình, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến vương gia nhà bọn họ đó!

      "Vương phi, Mạc Thanh xác thực có lời muốn với người, chỉ là Vương Gia phân phó ta, cho phép chuyện này với vương phi” Mạc Thanh bị làm khó nên vẫn cau mày, giống như nghe thấy uy hiếp của Bạch Tiểu Thố, cúi thấp đầu cắm đầu cắm cổ , "Vương gia là quan tâm vương phi ngài, ngài đừng chọc vương gia tức giận. . . . . ."

      "Mạc Thanh, trọng điểm!" Bạch Tiểu Thố có kiên nhẫn nghe Mạc Thanh kể lể mơ hồ có trọng điểm, Vương Gia nhà bọn họ rốt cuộc thế nào rồi!

      "Vương phi, đây là vật vương gia ra lệnh cho ta chuyển giao cho người, người hãy giữ cho tốt!" Bị Bạch Tiểu Thố rống tiếng, Mạc Thanh rốt cuộc cắn răng lấy ra ngọc bội kỳ lân vẫn cất trong ngực, giao vào tay Bạch Tiểu Thố.

      "Vương gia nhà ngươi rốt cuộc có ý gì?" Bạch Tiểu Thố nhìn ngọc bội kỳ lân đặc biệt tinh xảo trong tay, chẳng những giải đáp được vấn đề, ngược lại nghi ngờ càng nhiều.

      Tên vương gia biến thái này đến tột cùng đùa giỡn gì đây? lát bắt nàng vào đại lao, lát lại để Mạc Thanh đưa ngọc bội cho nàng, nàng hiểu suy nghĩ của rồi.

      "Vương phi, cho dù sau này ta bị vương gia trừng phạt nặng nề, ta cũng muốn ràng chuyện này với người!" Liếc nhìn ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Bạch Tiểu Thố. Mạc Thanh ở trong lòng hạ quyết tâm, quyết định thẳng chuyện này ra.

      "Vương phi, vương gia . . . . . ." Sau đó, Mạc Thanh quyết định cho Bạch Tiểu Thố biết toàn bộ lời dặn dò của Vũ Văn Tinh với .

      "Tên đại ngốc nghếch!" Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe xong Mạc Thanh tự thuật, hết sức tức giận, thậm chí ở ngay trước mặt Mạc Thanh mắng to vương gia nhà bọn họ " mình mang ít người như vậy để đánh lén, có đầu óc ? Có biết như vậy rất nguy hiểm hay hả? có thể tùy thời mà mất mạng đấy!"

      Tên Vương Gia biến thái kia đại ngốc nghếch siêu cấp vô địch, tại sao có thể lỗ mãng đặt mình vào nguy hiểm như vậy chứ! Nếu như chết, kêu nàng phải làm thế nào đây!

      "Vương phi, Vương Gia là vì con dân của Phượng Dực quốc!" Mạc Thanh giọng mở miệng giải thích cho Vũ Văn Tinh "Vương phi, người cũng đừng trách vương gia nữa!"

      "Ta trách , chẳng lẽ trách ngươi thể giữ chặt vương gia nhà ngươi mà lại để cho chịu chết sao?" Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn đôi mắt vô tội của Mạc Thanh, quát to "Ngươi nhanh thả ta ra ngoài , ta muốn tìm cái tên vương gia ngu ngốc nhà các ngươi!"

      Nàng được, nàng thể trơ mắt nhìn vương gia biến thái chịu chết.

      "Vương phi, cái này tốt lắm đâu?" Mạc Thanh ở dưới khí thế uy nghiêm nữ vương của Bạch Tiểu Thố có vẻ hơi khiếp đảm "Nếu để cho vương gia biết ta tự mình thả ngài ra khỏi đại lao, ngài ấy chắc chắn vui!"

      " vui cái đầu ngươi!" Bạch Tiểu Thố phát uy, hai bàn tay bé trắng nõn dùng sức níu lấy vạt áo Mạc Thanh, gào lớn "Sao ngươi cứ nghe lời vương gia nhà các ngươi vậy hả? lẽ ngươi chết, ngươi cũng ngoan ngoãn tìm chết sao? Mạc Thanh, ta cho ngươi biết, chỗ vương gia nhà các ngươi, ta tự gánh chịu tất cả trách nhiệm, ngươi nhanh lên thả ta ra ngoài, ta muốn giúp !"

      Nàng là người thế kỷ hai mươi mốt, là người đại, những thứ như tranh quyền đoạt lợi ở cổ đại, mưu quyền soán vị, tư thông với địch phản quốc, nàng xem qua rất nhiều phim cổ trang truyền hình. Nàng cũng tin mình thể giúp Vũ Văn Tinh giải quyết cuộc chiến tranh đáng chết này!

      Bắt quốc chủ quốc gia có ích lợi gì, con tin kia làm bọn họ tạm thời lui binh thôi, mà vấn đề thực tế vẫn thực chất giải quyết được.

      Muốn bắt phải bắt người đứng đầu, quốc chủ chuyện có phân lượng nhất, bắt được , buộc ký hiệp nghị bao giờ xâm phạm quốc thổ Phượng Dực quốc nữa, mới chân chính gọi là nhất lao vĩnh dật(1)!

      "Vương phi, ta đồng ý với người, trước hết người thả ta ra , nếu ta có mạng để thả người ra ngoài. . . . . ." Mạc Thanh bị Bạch Tiểu Thố siết đến suýt tắt thở, gương mặt lịch cũng sung huyết đến đỏ bừng.

      Vương phi tức giận là đáng sợ, quả thực như sư tử hà đông, sau này vương gia nhà bọn họ phải bị….rồi!

      "Ngươi đồng ý sớm chút phải tốt hơn sao? Còn bắt ta phải lãng phí nhiều lời với ngươi như vậy, Mạc Thanh ngươi cũng rất đáng đánh đòn đó!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố rất sảng khoái buông Mạc Thanh ra, cầm ngọc bội trong tay cẩn thận từng li từng tí đeo cổ mình, dùng trung y che lại, cho dù ai cũng nhìn thấy.

      Vương gia phu quân, muốn đưa đồ cho người ta cũng phải là chàng tự mình đưa cho ta chứ! Chàng lại để cho tên Mạc Thanh này chuyển giao, có chút thành ý nào, hừ!

      Lấy được khí mới mẻ, Mạc Thanh lui về sau bước dài, đỡ cửa tù thở hổn hển to.

      Về sau cũng dám trêu chọc vương phi nữa, bởi vì vương phi so với vương gia lãnh khốc còn đáng sợ hơn. Khó trách Khổng Tử luôn , riêng nữ nhân và tiểu nhân đừng nên chọc.

      "Cũng thả hai người bọn họ , nhiều trợ thủ luôn tốt hơn!" Sau khi Bạch Tiểu Thố ra khỏi cửa phòng giam, ngón tay chỉ phong giam nhốt Vũ Văn Địch và Phi Hoa Ngọc, mở miệng cầu với Mạc Thanh.

      Mạc Thanh là sợ Bạch Tiểu Thố cay cú, lúc này dám có bất kỳ dị nghị gì mà thả Vũ Văn Địch và Phi Hoa Ngọc ra.

      "Tiểu Thố nhi, con hung dữ! Dọa đại tổng quản của chúng ta mặt mũi trắng bệch rồi này." Phi Hoa Ngọc rất vừa lòng khi thấy bộ dáng kinh ngạc của Mạc Thanh, hôm nay đồ nhi ngoan của mình thay mình hung hăng xả được cơn giận, tâm trạng đương nhiên tràn đầy vui vẻ mà vỗ tay rồi.

      Cái tên Mạc Thanh ghê tởm này, rất thiếu dạy dỗ như Tiểu Thố nhi vậy!

      "Sư phụ thối, đừng ở nơi này dài dòng nữa, nhanh theo ta!" Giờ phút này tâm Bạch Tiểu Thố đặt hết an nguy của Vũ Văn Tinh rồi, căn bản có tâm tư gì nghe Phi Hoa Ngọc đáng ghét này dài dòng. Lúc này dùng sức kéo lấy cánh tay của , đem sư phụ của mình kéo ra ngoài phòng giam.

      "Cháu thái tử, cháu cũng nhanh đuổi kịp , với ta giúp Cửu vương thúc cháu tay!" Bạch Tiểu Thố kéo Phi Hoa Ngọc theo còn chưa đủ, còn kéo theo Vũ Văn Địch .

      "Vương phi, chờ ta chút, Mạc Thanh cũng theo các người!" Mạc Thanh vội vàng đuổi theo, la lớn lên.

      Làm sao có thể yên tâm để vương phi mang theo hai người kia gây họa chứ? nhất định phải theo, nhưng nếu lần này làm hư kế hoạch đánh lén của Vương Gia, người đó cũng gánh nổi trách nhiệm này! (chỗ này hiểu Mạc Thanh người đó là ai, theo ta nghĩ là chỉ Bạch Tiểu Thố nhưng dám dịch bậy, nên để nguyên)

      Bạch Tiểu Thố nghĩ thầm để Mạc Thanh theo có thể có lợi cho hành động của mình. theo bên cạnh vương gia biến thái nhiều năm như vậy, tự nhiên quen thuộc địa hình và tình huống mấy quốc gia phụ cận nước láng giềng, cũng biết con cá mập lớn nhất mà họ muốn bắt ở đâu!

      Bạch Tiểu Thố mang theo ba nam nhân chuồn êm ra khỏi Trọng Khuyết Quan. Phải vận số của Bạch Tiểu Thố đặc biệt tốt, hai lần chuồn êm,. phụ cận trong vòng mười dặm đều có quân đội của nước láng giềng canh giữ.

      Thuận lợi ra khỏi Trọng Khuyết Quan, sau khi bốn người bộ mấy trăm dặm đường, Phi Hoa Ngọc thẳng mình được nữa, cần nghỉ ngơi.

      Bạch Tiểu Thố tất nhiên chịu, lúc này liền đạp sư phụ mình cước, nghiêm nghị báo cho cho náo loạn, chờ đến thành trấn nhiều người, nàng mướn chiếc xe ngựa để khỏi bộ nữa.

      Phi Hoa Ngọc bị đạp cước, rất là buồn bã. gì Bạch Tiểu Thố muốn khi sư diệt tổ, nhưng ở dưới ánh mắt càng ngày càng phát ra hung ác của Bạch Tiểu Thố liền im lặng, bộ dạng ngoan ngoãn như tiểu tức phụ về phía trước.

      Chú thích:.
      (1)Nhất lao vĩnh dật: làm mẻ, khoẻ suốt đời; lần vất vả suốt đời nhàn nhã

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75.1: Sư phụ thối làm đủ loại việc xấu
      Editor: Hoàng Dung



      Phong thổ nước láng giềng có rất nhiều khác biệt với Phượng Dực quốc, lúc Bạch Tiểu Thố và bọn họ cố gắng chạy đến nước láng giềng Ô Quốc có thế lực nhất, thể nhập gia tùy tục, mặc vào phục sức¬(1) của dân bản xứ, xâm nhập vào hoàng cung Ô Quốc bắt quốc chủ của bọn chúng.

      Dĩ nhiên, đời này hoàng cung nào cũng canh phòng rất sâm nghiêm, sao có thể dễ dàng xâm nhập là xâm nhập được chứ?

      Cho nên, Bạch Tiểu Thố liền hỏi quốc chủ Ô Quốc có đặc biệt thích cái gì ? Ví dụ như châu báu hay mỹ nhân gì đó.

      Mạc Thanh khó mở miệng với cái vấn đề này, nên lôi kéo Bạch Tiểu Thố đứng ở bên để chuyện.

      "Vương phi, nghe quốc chủ Ô Quốc thích nam nhân, trong hoàng cung của nuôi hơn ngàn mỹ nam, phóng túng vui vẻ với ” Mạc Thanh cho đây là chuyện trái với luân thường, sao người đàn ông có thể thích người đàn ông.

      "À, hoá ra là như vậy!" Biểu của Bạch Tiểu Thố đặc biệt tỉnh táo, điểm này làm cho Mạc Thanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

      Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên quá mức kinh ngạc, bởi vì nàng vốn là người đại, đối với chuyện đam mỹ này có chút xa lạ nào.

      Quốc chủ Ô Quốc thích nam nhân, vậy còn dễ giải quyết sao? Bên người của nàng tuyệt đối có mỹ nam nghiệt có thể quyến rũ tên quốc chủ Ô Quốc đó, sau đó tính kế lừa gạt ra khỏi hoàng cung, cuối cùng đường kèm hai bên trở về Trọng Khuyết Quan.

      Tầm mắt của Bạch Tiểu Thố như có như vẫn liếc mắt nhìn người Phi Hoa Ngọc.

      Sư phụ thối nhà nàng có vẻ thùy mị, ánh mắt câu hồn, da thịt trong suốt, vòng eo mảnh khảnh, bắp đùi thon dài, sinh ra làm nam nhân là quá lãng phí rồi!

      "Tiểu Thố nhi, con chảy nước miếng nhìn chằm chằm vi sư như vậy, vi sư cho rằng con thèm thuồng dứt đối với sắc đẹp của vi sư đó" Phi Hoa ngọc chính là loại người có da mặt, bị Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm như vậy, chẳng những cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại ở trước mặt đồ đệ của mình õng ẹo làm dáng, cố gắng bày ra dáng vẻ xinh đẹp.

      "Sư phụ thối, con với người thương lượng chút chuyện , người theo con tới đây!" Bạch Tiểu Thố chịu nổi bộ dáng lẳng lơ tới tận xương của Phi Hoa Ngọc rồi. Nếu nhìn nữa, nàng cũng dám đảm bảo nàng bị phun máu mũi.

      Aizz, bộ dáng sư phụ thối nhà nàng nghiêm chỉnh, tương lai sao có nữ nhân tốt nào dám gả cho nam nhân đứng đắn như vậy chứ!

      "Tiểu Thố nhi, có phải con có ý với vi sư rồi ?" Bị Bạch Tiểu Thố kéo chuyện, bộ dáng Phi Hoa Ngọc vẫn nghiêm chỉnh, đem thân hình cao lớn mềm mại xương tựa vào người của Bạch Tiểu Thố, cười đùa mị và nháy mắt : "Vi sư ngại cưới đồ đệ của mình làm nương tử đâu . . . . . ."

      "Sư phụ thối, người ngại, nhưng con để ý! Người đứng ngay ngắn chuyện cho con!" Bạch Tiểu Thố ngừng liếc mắt xem thường, dùng sức đẩy Phi Hoa Ngọc tựa người nàng ra.

      Sư phụ thối nhà nàng càng ngày càng nghiêm chỉnh!

      "Tiểu Thố nhi, sao con đối xử với sư phụ như vậy?" Phi Hoa Ngọc làm bộ như bị Bạch Tiểu Thố mảnh mai đẩy ngã xuống đất, nheo đôi mắt dài lại, vô cùng ủy khuất : "Vi sư đau lòng, muốn chuyện với con, hừ!"

      xong, Phi Hoa Ngọc cố ý hất đầu sang bên, để ý tới Bạch Tiểu Thố.

      Bạch Tiểu Thố thấy bộ dáng kia của Phi Hoa Ngọc suýt nữa phát điên, có cỗ xúc động rất mãnh liệt, muốn trực tiếp đập chết người sư phụ hiểu chuyện này của mình.

      Sao lại giống như đứa con nít cáu kỉnh với nàng, nàng sắp điên rồi, sắp điên rồi!

      "Sư phụ thối, người cứ như vậy còn ra thể thống gì!" Hai tay Bạch Tiểu Thố chống nạnh, hết sức khó chịu nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc chơi xấu ngồi ở đất, giận dữ hét lên.


      mất mặt, tại sao nàng lại có thể có sư phụ thối mất mặt như vậy hả?

      "Tiểu Thố nhi, vi sư đứng lên đâu!" Phi Hoa Ngọc quyết tâm muốn gây khó khăn với Bạch Tiểu Thố, lúc này càng thêm vô lại, trực tiếp nằm mặt đất giả chết.

      Bạch Tiểu Thố thấy thế giận sôi lên, lập tức ngồi xổm người xuống, dùng sức lôi kéo cánh tay Phi Hoa Ngọc, muốn kéo từ dưới đất lên. Mà Phi Hoa


      Ngọc giống như mọc rễ dưới đất, mặc cho Bạch Tiểu Thố dùng sức ra sao, đều kéo đứng lên được.

      Đáng ghét, sư phụ thối của mình chịu làm. Nàng phải làm sao mới có thể để cho ngoan ngoãn hoàng cung Ô quốc, dùng vẻ đẹp của để hoàn thành kế hoạch mỹnam kế của nàng đây?

      “Mạc Thanh, cháu thái tử, các ngươi cũng tới đây , giúp ta kéo tiểu hài tử cáu kỉnh này từ dưới đất lên !” Bạch Tiểu Thố kéo đến toàn thân mệt lả, vẫn thể kéo Phi Hoa Ngọc từ dưới đất lên được. tại nàng chỉ có thể trông cậy vào Vũ Văn Địch và Mạc Thanh giúp nàng tay thôi.

      “Bản thái tử so đo với người ngây thơ!” Vũ Văn Địch thích gương mặt ngây thơ của Phi Hoa Ngọc, trực tiếp cự tuyệt cầu của Bạch Tiểu Thố.

      “Vương phi, chúng ta thôi, cứ để cho sư phụ ở nơi này nghỉ ngơi . Dù sao lần này cũng phải là cam tâm tình nguyện theo chúng ta.” Mạc Thanh cười, trước sau như , luôn dùng giọng ôn hòa để .

      “Mạc Thanh, có đôi khi ta muốn giết ngươi!” Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cắn răng trừng mắt về phía khuôn mặt mỉm cười của Mạc Thanh, đề khí tung người từ mặt đất nhảy lên.

      Tên Mạc Thanh đáng ghét này, luôn phá hư chuyện tốt của , đáng ghét!

      “Mạc Thanh, ngươi có biện pháp gì để cho tính tình sư phụ ta khó chịu nữa ?” Bạch Tiểu Thố cảm thấy Mạc Thanh và sư phụ thối nhà mình đúng là trời sinh đôi, nếu như Mạc Thanh phải nam nhân, nàng nhất định tác hợp hai người bọn họ lấy nhau.

      “Tiểu Thố nhi, con là đồ đệ có lương tâm, con đây là muốn chọc cho vi sư ta tức chết mà.” Giờ phút này tâm tình Phi Hoa Ngọc vô cùng khó chịu, nên dùng sức nắm lấy hai má phấn nộn của Bạch Tiểu Thố cho hả giận “Cùi chỏ của con luôn hướng ra ngoài, giúp vi sư cũng thôi , lại còn khen Mạc Thanh!”

      Khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố bị móng vuốt của Phi Hoa Ngọc giày xéo rất đau, lập tức bất mãn quát to lên.

      “Sư phụ thối, buông tay ra, rất đau đó!”

      Tại sao Bạch Tiểu Thố nàng lại có sư phụ cực phẩm như vậy chứ?

      Bạch Tiểu Thố ở trong lòng bi thương hỏi mình lần thứ trăm lẻ .

      “Đúng là thỏ hư mà, con đừng đánh chủ ý xấu lên đầu vi sư, vi sư đáp ứng con đâu!” Mặc dù Bạch Tiểu Thố nóng nảy đến muốn rống to hơn, nhưng Phi Hoa Ngọc vẫn giày xép đến khi hài lòng mới chịu thả tay ra, đồng thời đè thấp đỉnh đầu, ghé vào bên tai Bạch Tiểu Thố giọng .

      Mới vừa rồi những lời Mạc Thanh với Tiểu Thố nhi, đều nghe được tất cả. Mà Tiểu Thố nhi lại đem ánh mắt của nàng dừng lại người của , sao có thể biết đồ đệ hư của mình muốn đánh chủ ý xấu gì chứ?

      làm sao có thể làm nam sủng chứ, kiên quyết được!

      “Sư phụ thối, nếu người biết con muốn đánh chủ ý xấu gì rồi, con vòng vo với người nữa. Con muốn người giả trang thành nam sủng xâm nhập vào hoàng cung Ô quốc, lừa gạt quân chủ Ô quốc ra ngoài, chuyện này đối với người đâu có khó khăn nào. Ngoan, sư phụ tốt, người giúp con lần này thôi, có được ?” Bạch Tiểu Thố xong lời cuối cùng, liền lôi kéo cánh tay Phi Hoa Ngọc vô lại mà tung ra dáng vẻ đáng .

      Mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải thuyết phục được sư phụ thối nhà mình, giúp nàng lẻn vào hoàng cung Ô quốc!

      “Tiểu Thố nhi, vi sư !” Phi Hoa Ngọc nhếch miệng cười tà, trong con ngươi hẹp dài đều là mười phần ý vị cự tuyệt, “Con nên nhớ sư phụ con tài hoa phong nhã, há có thể làm chuyện mèo mã gà đồng như vậy!”

      có thể vào hoàng cung Ô quốc như chỗ người, Tiểu Thố nhi nghĩ ra cái biện pháp là ngu!

      Nhưng cho nàng biết, cũng giúp Vũ Văn Tinh!

      “Ai nha, sư phụ. Dù cho người có tài hoa phong nhã, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cũng trở ngại người làm hùng ra sức vì nước đâu. Người giúp con lần này thôi, có được ? Sau khi chuyện thành công, người muốn bao nhiêu tiền, con đều vương gia phu quân và Hiên đưa cho người có được ?” Bạch Tiểu Thố nhất quyết tha, cầu xin Phi Hoa Ngọc, trong mắt to nóng này mơ hồ lộ ra chút tia máu.

      Gấp chết nàng rồi, chuyện này thể kéo dài, kéo ngày còn biết xảy ra chuyện gì đâu, nhưng cố tình sư phụ thối nhà nàng sống chết đều chịu đồng ý, vậy phải làm sao bây giờ?

      “Tiểu Thố nhi, con phiền!” Phi Hoa Ngọc hơi nhíu mày, con ngươi hẹp dài híp lại cực kỳ , lộ ra tia sáng gian xảo “Vi sư thấy con đau khổ cầu xin vi sư như vậy, vi sư bất đắc dĩ đồng ý với con lần này. Bất quá, vi sư trước, Tiểu Thố nhi con nhất định phải cùng vi sư!”
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75.2: Sư phụ thối làm đủ loại việc xấu
      Editor: Hoàng Dung


      mình hoàng cung Ô Quốc quá nhàm chán, mang theo Tiểu Thố nhi nhất định chơi rất vui.

      "Được, sư phụ, con đồng ý chung với người vào hoàng cung Ô Quốc!" Thấy Phi Hoa Ngọc rốt cuộc gật đầu đáp ứng, Bạch Tiểu Thố thiếu chút nữa vui đến khóc to. Nàng kịp vui mừng, vội vàng gật đầu như giã tỏi với Phi Hoa Ngọc.

      Má ơi, để cho sư phụ nàng đồng ý đúng là việc khó khăn nhất, làm nàng mệt muốn chết!

      "Tiểu Thố nhi, vi sư càng ngày càng thích con rồi!" Phi Hoa Ngọc híp mắt cười tà, nụ cười kia nhìn thế nào cũng làm cho Bạch Tiểu Thố dựng cả tóc gáy, chỉ muốn mau mau chạy trốn.

      Nhưng đợi nàng bước ra bước đầu tiên để chạy trốn, cánh tay của nàng bị Phi Hoa ngọc bắt được l-, thừa dịp nàng quay đầu lại bất mãn kêu to, môi mỏng đỏ thẫm của Phi Hoa Ngọc chính xác hôn lên cái miệng nhắn phấn nộn mềm mại của Bạch Tiểu Thố.

      Trong ánh mắt kinh ngạc của Vũ Văn Địch và Mạc Thanh, y phục người của Bạch Tiểu Thố hoa hoa lệ lệ rơi mặt đất, mà trong ngực Phi Hoa Ngọc lại nhiều hơn con thỏ béo ụch ịch.

      Chính mắt của Vũ Văn Địch và Mạc Thanh thấy Bạch Tiểu Thố từ người còn sống sờ sờ biến thành con thỏ, ngoài cảm giác thể tưởng tượng nổi, còn hiểu ra những chuyện trước kia mình hiểu được.

      ra con thỏ lần trước muốn giết trong hoàng cung chính là nha đầu thối này biến thành, khó trách Cửu vương thúc coi nàng như bảo bối vậy.

      Vũ Văn Địch thầm nghĩ trong lòng.

      ra con thỏ nằm trong ngực của vương gia vào khoảng thời gian trước là vương phi, khó trách vương gia luôn cùng ra cùng vào với con thỏ do vương phi biến thành , ra là. . . . . .

      Mạc Thanh hiểu rồi, cho nên cười càng ôn hòa hơn.

      "Sư phụ thối, khi người biến con thành thỏ làm cái gì, hình dáng này của con làm sao chung với người vào hoàng cung Ô quốc chứ?" Bạch Tiểu Thố bị biến thành thỏ nên rất tức giận cào cào lồng ngực kiên cố của Phi Hoa Ngọc, vểnh miệng cánh hoa của mình phục giận dữ hét lên.

      Chưa tính đến việc biến nàng thành thỏ, còn dám biến nàng thành thỏ trước mặt của Mạc Thanh và cháu thái tử, đây phải là muốn làm cho nàng mất mặt sao?

      "Tiểu Thố nhi, con biến thành thỏ, vi sư mới có thể thuận lợi mang con vào hoàng cung Ô Quốc chứ. Chẳng lẽ con lại muốn làm nam sủng của quốc chủ Ô Quốc với vi sư hay sao?" Phi Hoa Ngọc dịu dàng vuốt lông cho Bạch Tiểu Thố, nhưng lời ra ít nhiều có chút có ý tốt.

      Nhưng nếu Tiểu Thố nhi nguyện ý nữ giả nam trang làm nam sủng, cũng rất vui lòng!

      "Ta còn lâu mới làm cái loại kia, chuyện để nam nhân cưng chiều cứ do người làm , sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố buồn bực thầm , đồng thời còn quên dùng mắt thỏ hồng hồng của mình hung hăng liếc Phi Hoa Ngọc.


      Nàng đâu có lẳng lơ như sư phụ thối, làm sao có thể quyến rũ người ta. Đây là kỹ thuật sống, nàng học được đâu!

      "Mạc Thanh và thái tử ở bên ngoài hoàng cung Ô quốc tiếp ứng, chuyện bên trong hoàng cung cần các ngươi phải nhúng tay!" Phi Hoa Ngọc đắc ý ôm Bạch Tiểu Thố, sau khi vứt cái mị nhãn cho Vũ Văn Địch với Mạc Thanh, mới dùng bước chân cực kỳ tao nhã để rời khỏi ngõ hẻm vắng vẻ này.

      Chờ Mạc Thanh và Vũ Văn Địch từ trong cơn buồn nôn phục hồi lại tinh thần, Phi Hoa Ngọc sớm dẫn Bạch Tiểu Thố mất rồi.

      Nhìn qua hoàng cung Ô Quốc theo phong cách hồi giáo, tràn đầy hơi thở Tây Vực nồng đậm.

      Phi Hoa Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố ở cửa hoàng cung do dự lâu, mới tiến lên xé xuống hoàng bảng(1) dán ở cửa hoàng cung.

      Vệ binh giữ cửa nhìn thấy Phi Hoa Ngọc xé xuống hoàng bảng mà quốc chủ của bọn họ vừa mới dán, liền cung kính tiến lên mời Phi Hoa Ngọc vào cửa chính của hoàng cung.

      "Sư phụ, tấm vải kia viết gì vậy? Tại sao người mới xé tấm vải đó xuống, bọn họ liền mời người tiến vào?" Bạch Tiểu Thố xem hiểu chữ viết kỳ quái hoàng bảng, liền giọng hỏi Phi Hoa Ngọc.

      "Sau khi vào con biết, Tiểu Thố nhi." Phi Hoa Ngọc cách vệ binh phía trước khoảng cách rất xa, vì vậy rất yên lòng chuyện với Bạch Tiểu Thố ở trong ngực.

      vào hoàng cung Ô Quốc là việc thể nào đơn giản hơn rồi mà, nhưng Tiểu Thố nhi cứ cố tình nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy để xâm nhập vào hoàng cung Ô Quốc. Dù gì cũng nhàn rỗi đến buồn chán, chơi chút với Tiểu Thố nhi cũng được.


      Phi Hoa Ngọc được hai vệ binh dẫn tới cung điện vô cùng hoa lệ, vàng được trải dài đất như muốn nhanh chóng làm mù hai mắt của Bạch Tiểu Thố.

      Chuyện này giống như chỉ có thể có ở trong cung điện của truyện thần thoại nghìn lẻ đêm thôi. Xa xỉ, quốc chủ Ô Quốc này quá xa xỉ, sao lại lãng phí như vậy, thế nhưng dùng vàng để rải lên mặt đất!

      Nếu đưa vàng này cho nàng tốt, đời này của nàng lo cái ăn cái mặc rồi!

      "Tiểu Thố nhi, thu lại nước miếng của con . Mặc dù vi sư cũng giống con muốn toàn bộ vàng ở nơi này!" Phi Hoa Ngọc hí mắt níu lấy lỗ tai thỏ của Bạch Tiểu Thố giọng , trong giọng êm ái này mang theo cưng chiều nồng đậm.

      Vàng ai cũng muốn, chẳng qua là cho đến nay ai có năng lực lấy từ nơi này khối vàng nào hết.

      "Con đâu có chảy nước miếng với những khối vàng này đây" Bạch Tiểu Thố theo bản năng giơ lên lỗ tai thỏ phản bác "Người ta chỉ là thưởng thức chút thôi, có ý gì khác. giống người, sư phụ thối, người chính là loại người vừa thấy tiền liền sáng mắt!"

      Vì trả khoản nợ trước đây sư phụ thối bán nàng cho vương gia biến thái làm vợ, nàng còn chưa tính toán ràng khoản nợ này với đâu!

      lúc thầy trò hai người giọng cải cọ nghỉ, người đeo vàng đội bạc vào ngồi ghế phía sau tầng lụa mỏng, làm Bạch Tiểu Thố nhìn đối phương là nam hay nữ, diện mạo như thế nào?

      "Quả nhân nghe ngươi xé hoàng bảng mà quả nhân vừa mới dán, như vậy ngươi nhất định có biện pháp chữa trị bệnh cho ái phi của ta?" Giọng là giọng của nam nhân, hơn nữa người này lại tự xưng quả nhân. Vì vậy Bạch Tiểu Thố có thể khẳng định, kết luận người này chính là quốc chủ Ô Quốc.

      Vậy biết ái phi trong miệng của là nam hay nữ đây?
      đúng, sư phụ thối nhà giống như sớm biết quốc chủ Ô Quốc này dán hoàng bảng cầu người giúp chữa bệnh cho ái phi của . Như vậy lúc nãy sư phụ của nàng sống chết , ràng chính là đùa giỡn nàng mà?

      ràng có biện pháp vào hoàng cung Ô Quốc này, thế nhưng lại cho nàng biết. Mặc cho nàng nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy để xâm nhập vào nơi này, tại sao sư phụ thối nhà nàng có thể đáng ghét như vậy chứ!

      Bạch Tiểu Thố giận, nhưng biết dưới tình huống này thể nổi giận với sư phụ của mình, thể làm gì khác hơn là tạm thời nhịn xuống cơn giận này, đợi sau khi rời khỏi đây tính sổ với .

      "Quốc chủ, tại hạ xé hoàng bảng xuống, tất nhiên có biện pháp chữa trị quái bệnh của vương phi quý quốc." Phi Hoa Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố khẽ khom người cái, hành lễ với quốc chủ Ô Quốc, tràn đầy tự tin.

      "Vậy tốt, quả nhân phái người dẫn ngươi đến tẩm cung của ái phi, nếu như ngươi có biện pháp trị lành bệnh của ái phi, quả nhân tuyệt đối dễ dàng tha cho ngươi!" Quốc chủ Ô Quốc gọi hai người thị nữ, dẫn Phi Hoa Ngọc đến tẩm cung của ái phi .

      "Sư phụ, người xác định người có thể trị lành bệnh của người này ?" Bạch Tiểu Thố nhìn nam nhân nửa sống nửa chết nằm giường, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, có bao nhiêu khác biệt với người chết.

      Nhưng mà bộ dạng của đẹp mắt, chắc là nam sủng được quốc chủ Ô Quốc sủng ái nhất.

      "Tiểu Thố nhi, con đừng nghi ngờ y thuật của vi sư." Phi Hoa Ngọc khẽ đặt Bạch Tiểu Thố ở giường, cau mày thầm "Vi sư với , ai đẹp mắt hơn?"


      "Sư phụ thối, là lúc nào rồi mà người còn có suy nghĩ so sánh với nam nhân khác ai đẹp mắt hơn hả!" Bạch Tiểu Thố 'xì' tiếng khinh miệt, cho thêm ánh mắt hết sức xem thường cho sư phụ siêu cấp tự luyến của mình "Người xem bệnh xong chưa?"

      Sư phụ thối, người lo xem bệnh người ta cho tốt, còn muốn so sánh với người ta ai đẹp mắt hơn, biết trong đầu người chứa thứ gì nữa!

      "Có những lời này của Tiểu Thố nhi, coi như vi sư bị quốc chủ Ô Quốc kéo làm nam sủng vi sư cũng nguyện ý!" Phi Hoa Ngọc đặt mông ngồi bên giường, mị nhãn bay loạn, trong cử chỉ đều là ý tứ lẳng lơ lỗ mãng, làm cho Bạch Tiểu Thố lần nữa chịu nổi mà 'xì' tiếng khinh thường, xoay người để cho cái đuôi thỏ của mình đối mặt với Phi Hoa Ngọc, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

      Phi Hoa Ngọc thấy người nào đó chịu thưởng thức vẻ đẹp của mình, liền tự thương cảm bản thân lát, rồi mới cam lòng bắt mạch cho vị nam nhân kia. Nhìn, nghe, hỏi, sờ, thiếu thứ nào.

      "Người này sắp chết, cứu!" Sau khi Phi Hoa Ngọc bắt mạch xong, nhàng câu như thế

      "Sư phụ thối, phải mới vừa rồi người còn có thê chữa lành cho sao?" Bạch Tiểu Thố vừa nghe, rất là nóng nảy, vội vàng dùng tứ chi nhảy đến bên cạnh Phi Hoa Ngọc, mắt thỏ hồng hồng trừng lớn "Người cứu sống , quốc chủ Ô Quốc bỏ qua cho người đâu!"

      "Tiểu Thố nhi, con quên mục đích cuối cùng của con khi vào hoàng cung này chứ?" Phi Hoa Ngọc hung hăng kéo lỗ tai thỏ của Bạch Tiểu Thố, nghiêm nghị "Chúng ta vào đây để bắt quốc chủ Ô quốc, con quan tâm sống chết của người ta làm gì!"

      Tiểu Thố nhi con á, có lúc quá thiện lương, kết quả người thua thiệt chỉ là mình con thôi!

      Chú thích :
      (1) Hoàng bảng : cáo thị do hoàng thượng viết

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75.3: Sư phụ thối làm đủ loại việc xấu
      Editor: Hoàng Dung



      "À, đúng vậy, chúng ta tìm mọi cách vào hoàng cung Ô Quốc là vì muốn bắt cóc quốc chủ của bọn họ!" Bạch Tiểu Thố 'à' dài tiếng, lúc này mới nhớ tới chánh .

      Nhưng mà người nam nhân nhìn rất đáng thương, nằm ở giường nhúc nhích, sư phụ cứu , quá đáng thương!

      "Tiểu Thố nhi, con nghĩ cái gì đó?" Phi Hoa Ngọc cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thố trầm mặc , giọng khỏi trầm xuống.

      "Sư phụ, cứu người này sao?" Bạch Tiểu Thố nâng mắt lên, rất nghiêm túc nhìn sư phụ mình mở miệng "Nhưng sư phụ, ta thấy đáng thương, người có cách nào để cứu sao?"

      Đều tại nàng có y thuật cao siêu, nếu nàng nhất định tự tay cứu !

      "Tiểu Thố nhi, đời này có rất nhiều quái bệnh, ngay cả y sư cũng thúc thủ vô sách. ví dụ như bệnh đêm thể say giấc của vương gia phu quân nhà con, cho đến bây giờ vi sư cũng nghĩ được biện pháp tốt để chữa trị cho ." Phi Hoa Ngọc nặng nề thở dài hơi, cúi đầu để cho Bạch Tiểu Thố nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo quỷ quyệt khó lường trong mắt của .

      phải có biện pháp chữa trị bệnh của Vũ Văn Tinh, chỉ là vui lòng chữa trị cho ta thôi!

      " ra là sư phụ thối người mực muốn trì hoãn thời gian, lừa gạt vương gia phu quân! Nếu để cho vương gia phu quân biết , người nhất định chết chắc đó, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố bừng tỉnh hiểu ra rồi kêu to tiếng, dùng giọng hết sức đắc ý trêu tức sư phụ nhà mình "Biện pháp chỉnh người của vương gia phu quân vô cùng biến thái, sư phụ thối người nhất định phải chuẩn bị tâm lý tốt, nếu người chết rất thảm đó!"

      Sư phụ này của nàng quá đáng đánh đòn rồi, thậm chí ngay cả vương gia biến thái kia cũng dám lừa gạt, muốn mạng của rồi!

      "Chỉ cần Tiểu Thố nhi con vì vi sư mà che giấu bí mật này, vương gia nhà con chắc chắn biết." Phi Hoa Ngọc để ý Bạch Tiểu Thố dùng cái này uy hiếp , coi như Vũ Văn Tinh biết như thế nào. cũng phải là đánh lại ta, sợ cái gì!

      "Ừ. . . . . . Vậy để xem sau này người biểu như thế nào , sư phụ thối! Nếu như sau này người chọc ta tức giận, ta nhất định chạy tố cáo bí mật của người với vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố đắc ý lầm bầm, nhảy nhót chui vào trong ngực Phi Hoa Ngọc, đáng liếm lồng ngực bóng loáng như tơ của sư phụ mình.

      Mặc dù người sư phụ này là trời cao cố gắng nhét cho nàng, dài dòng, tự luyến. . . . . . Có đống lớn khuyết điểm làm cho nàng chịu nổi, nhưng nàng rất vui vì có sư phụ này, bởi vì trừ những khuyết điểm ở bên ngoài, ra rất thương người đồ đệ như nàng .

      Có người thương là tốt, đó là loại hạnh phúc khi được cưng chiều.

      "Tiểu Thố nhi, về sau vi sư càng thương con hơn!" Liếc nhìn bộ dáng đáng của Bạch Tiểu Thố mè nheo trong lồng ngực của , ánh mắt Phi Hoa Ngọc trở nên rất nhu hòa, loại nhu hòa này giống như có thể chảy ra nước "Đồ nhi ngoan, nếu có ngày vi sư và vương gia phu quân của ngươi trở thành kẻ địch thủy hỏa bất dung, ngươi giúp người nào? Là giúp vi sư, hay là giúp vương gia phu quân nhà con?"

      Có lẽ ngày đó cũng quá xa xôi, rất nhanh thôi.

      "Sư phụ thối, người hươu vượn gì đó? Người và vương gia phu quân làm sao biến thành kẻ thù chứ?" Bạch Tiểu Thố cho là đúng mà lầm bầm, vểnh cái miệng như cánh hoa lên, vui "Hai người các ngươi đối với ta mà đều vô cùng quan trọng, ta cho phép các ngươi trở thành kẻ thù!"


      Giữa sư phụ thối và vương gia biến thái thể nào phát sinh chuyện như vậy, mặc dù bình thường bọn họ ai cũng nhìn nhau vừa mắt, nhưng cũng có thâm thù đại hận gì, cho nên trở thành kẻ thù thủy hỏa bất dung!

      "Tiểu Thố nhi, nếu như ngày như vậy, ngươi đứng bên cạnh người nào?" Phi Hoa Ngọc giống như rất để ý đến vấn đề này, lại chịu đựng tính tình Bạch Tiểu Thố hỏi lại lần nữa.

      "Sư phụ thối, ta là nếu như, nếu như á!" Bạch Tiểu Thố biết sư phụ của mình có bao nhiêu đáng ghét, nếu như mình cho câu trả lời hài lòng, mình nhất định bị phiền đến chết!

      "Nếu như ngày, người và vương gia phu quân trở thành kẻ thù thủy hỏa bất dung, ta xem ai làm đúng ta đứng bên cạnh người đó, đỡ cho !"

      thời gian dài sau này, Bạch Tiểu Thố mới biết sư phụ của mình vì sao vào thời khắc này nhất định phải hỏi nàng cái vấn đề này, cũng vào ngày đó nàng hiểu, vô luận ai đúng ai sai, nàng đều chỉ có thể giúp người.

      "Xem ra lòng của Tiểu Thố nhi vẫn rất công chính, lần này vi sư có thể yên tâm rồi." Hình như Phi Hoa Ngọc rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Tiểu Thố, lúc này đắc ý nheo lại con ngươi hẹp dài, ôm lấy Bạch Tiểu Thố trong ngực, hôn 'chụt' cái.

      Tiểu Thố nhi, đừng quên hôm nay con đảm bảo với vi sư công bằng liêm chính, nhưng nếu ngày khác con lại để ý, vi sư làm cho con biết tư vị hối hận là gì!


      "Tốt lắm, vi sư náo loạn với con nữa. Con tìm bộ y phục của rồi mặc vào, vi sư dẫn ngươi bắt quốc chủ Ô Quốc!" Phi Hoa Ngọc chút nào để ý Bạch Tiểu Thố biến trở lại, thân thể trần truồng của nàng ở trong lòng được tự nhiên mà giãy giụa, quen cửa quen néo chỉ tủ treo quần áo ở bên, vô cùng hài hước mở miệng .

      "Sư phụ thối, người được như vậy. . . . . ." Bạch Tiểu Thố khóc ra nước mắt, dùng hai cánh tay của mình che kín bộ vị trọng điểm. Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giận dữ to với Phi Hoa Ngọc "Sư phụ thối, người đáng ghét chết được!"

      lát biến nàng thành thỏ, lát lại biến nàng thành người, còn có thể đáng ghét hơn !

      Dùng sức đẩy ra Phi Hoa Ngọc cười to, Bạch Tiểu Thố tức giận cầm chăn giường bao lấy thân thể của mình, cuống quít nhảy xuống giường, chạy tới tủ treo quần áo mà Phi Hoa Ngọc chỉ, mở cửa tủ treo quần áo ra, tìm kiếm bộ y phục nhìn tương đối thuận mắt với bản thân mình nhất, lại quên hỏi tại sao Phi Hoa Ngọc lại biết y phục của người này để ở đâu.

      Phi Hoa Ngọc vẫn cười nhìn Bạch Tiểu Thố vụng về mặc quần áo, chỗ vốn vô cùng cứng rắn ở trong lòng lại dần dần biến thành mềm mại.

      "Sư phụ thối, người còn nhìn cái gì đó, mau thôi!" Sau khi Bạch Tiểu Thố mặc xong y phục, lại phát sư phụ của mình vẫn còn ở đó, dùng ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn nàng cười, khuôn mặt nhắn của nàng lập tức đỏ bừng, chạy tới dùng sức kéo Phi Hoa Ngọc, đường dắt ra ngoài.

      Sư phụ thối ràng xem nàng làm trò cười mà, đáng ghét!

      "Tiểu Thố nhi, đừng làm rộn, chúng ta làm chuyện đứng đắn!" Mặc cho Bạch Tiểu Thố kéo mình đến bên ngoài cửa cung lớn màu vàng, Phi Hoa Ngọc lần nữa kéo cái áo hoa lệ rớt xuống tới bên hông về lại bả vai, mới nghiêm trang mở miệng với vệ binh đứng ở bên "Bệnh của vương phi các ngươi rất nghiêm trọng, ta cần thứ của quốc chủ các ngươi mới cứu được mạng của vương phi! Mau quốc chủ của các ngươi tới tẩm cung của vương phi, tại hạ có chuyện quan trọng cần thương lượng với ngài ấy!"

      Bạch Tiểu Thố đứng ở bên thể khâm phục kỹ năng diễn xuất của sư phụ mình rất cao, mà bộ dáng phớt tỉnh như vậy còn rất đẹp trai đó.

      Hai vệ binh dám chậm trễ chút nào, lập tức mời bọn họ tới tẩm cung của quốc chủ.

      "Ngươi tìm quả nhân có chuyện quan trọng gì sao?" mặt quốc chủ Ô Quốc che vải trắng, chỉ lộ ra cặp mắt lãnh, có điểm giống với cách ăn mặc của người Ả Rập.

      Bạch Tiểu Thố tỉ mỉ quan sát quốc chủ Ô Quốc trước mặt, chỉ cảm thấy thân hình của sai biệt lắm với Phi Hoa Ngọc, chỉ là cặp mắt kia quá mức hàn rồi.

      "Tại hạ muốn mượn quốc chủ vật, vật này quốc chủ muốn cho cũng phải cho!" Phi Hoa Ngọc nện những bước chân cợt nhã đến trước mặt quốc chủ Ô Quốc, đột nhiên từ trong ống tay áo 'Vút Vút' bay ra mấy cây ngân châm, ngăn lại á huyệt và mấy huyệt đạo quan trọng của quốc chủ Ô Quốc, dễ dàng chế phục .

      Tiếp, Phi Hoa Ngọc lấy ra chủy thủ sắc bén biết được giấu vào trong ống tay áo từ lúc nào, dùng lưỡi đao đặt cổ của quốc chủ Ô Quốc, kéo ra ngoài.

      "Sư phụ, người giỏi!" tại Bạch Tiểu Thố cảm giác lúc trước mình xấu Phi Hoa Ngọc là đúng, sư phụ của nàng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất dũng quyết đoán!

      "Đó là đương nhiên, vi sư là sư phụ của con mà!" Phi Hoa Ngọc đắc ý vứt cho Bạch Tiểu Thố cái mị nhãn, tiếp tục dùng tánh mạng quốc chủ Ô Quốc uy hiếp những vệ binh đuổi theo phải dừng bước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :