Chương 75.1: Sư phụ thối làm đủ loại việc xấu
Editor: Hoàng Dung
Phong thổ nước láng giềng có rất nhiều khác biệt với Phượng Dực quốc, lúc Bạch Tiểu Thố và bọn họ cố gắng chạy đến nước láng giềng Ô Quốc có thế lực nhất, thể nhập gia tùy tục, mặc vào phục sức¬(1) của dân bản xứ, xâm nhập vào hoàng cung Ô Quốc bắt quốc chủ của bọn chúng.
Dĩ nhiên, đời này hoàng cung nào cũng canh phòng rất sâm nghiêm, sao có thể dễ dàng xâm nhập là xâm nhập được chứ?
Cho nên, Bạch Tiểu Thố liền hỏi quốc chủ Ô Quốc có đặc biệt thích cái gì ? Ví dụ như châu báu hay mỹ nhân gì đó.
Mạc Thanh khó mở miệng với cái vấn đề này, nên lôi kéo Bạch Tiểu Thố đứng ở bên để chuyện.
"Vương phi, nghe quốc chủ Ô Quốc thích nam nhân, trong hoàng cung của nuôi hơn ngàn mỹ nam, phóng túng vui vẻ với ” Mạc Thanh cho đây là chuyện trái với luân thường, sao người đàn ông có thể thích người đàn ông.
"À, hoá ra là như vậy!" Biểu của Bạch Tiểu Thố đặc biệt tỉnh táo, điểm này làm cho Mạc Thanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên quá mức kinh ngạc, bởi vì nàng vốn là người đại, đối với chuyện đam mỹ này có chút xa lạ nào.
Quốc chủ Ô Quốc thích nam nhân, vậy còn dễ giải quyết sao? Bên người của nàng tuyệt đối có mỹ nam nghiệt có thể quyến rũ tên quốc chủ Ô Quốc đó, sau đó tính kế lừa gạt ra khỏi hoàng cung, cuối cùng đường kèm hai bên trở về Trọng Khuyết Quan.
Tầm mắt của Bạch Tiểu Thố như có như vẫn liếc mắt nhìn người Phi Hoa Ngọc.
Sư phụ thối nhà nàng có vẻ thùy mị, ánh mắt câu hồn, da thịt trong suốt, vòng eo mảnh khảnh, bắp đùi thon dài, sinh ra làm nam nhân là quá lãng phí rồi!
"Tiểu Thố nhi, con chảy nước miếng nhìn chằm chằm vi sư như vậy, vi sư cho rằng con thèm thuồng dứt đối với sắc đẹp của vi sư đó" Phi Hoa ngọc chính là loại người có da mặt, bị Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm như vậy, chẳng những cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại ở trước mặt đồ đệ của mình õng ẹo làm dáng, cố gắng bày ra dáng vẻ xinh đẹp.
"Sư phụ thối, con với người thương lượng chút chuyện , người theo con tới đây!" Bạch Tiểu Thố chịu nổi bộ dáng lẳng lơ tới tận xương của Phi Hoa Ngọc rồi. Nếu nhìn nữa, nàng cũng dám đảm bảo nàng bị phun máu mũi.
Aizz, bộ dáng sư phụ thối nhà nàng nghiêm chỉnh, tương lai sao có nữ nhân tốt nào dám gả cho nam nhân đứng đắn như vậy chứ!
"Tiểu Thố nhi, có phải con có ý với vi sư rồi ?" Bị Bạch Tiểu Thố kéo chuyện, bộ dáng Phi Hoa Ngọc vẫn nghiêm chỉnh, đem thân hình cao lớn mềm mại xương tựa vào người của Bạch Tiểu Thố, cười đùa mị và nháy mắt : "Vi sư ngại cưới đồ đệ của mình làm nương tử đâu . . . . . ."
"Sư phụ thối, người ngại, nhưng con để ý! Người đứng ngay ngắn chuyện cho con!" Bạch Tiểu Thố ngừng liếc mắt xem thường, dùng sức đẩy Phi Hoa Ngọc tựa người nàng ra.
Sư phụ thối nhà nàng càng ngày càng nghiêm chỉnh!
"Tiểu Thố nhi, sao con đối xử với sư phụ như vậy?" Phi Hoa Ngọc làm bộ như bị Bạch Tiểu Thố mảnh mai đẩy ngã xuống đất, nheo đôi mắt dài lại, vô cùng ủy khuất : "Vi sư đau lòng, muốn chuyện với con, hừ!"
xong, Phi Hoa Ngọc cố ý hất đầu sang bên, để ý tới Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố thấy bộ dáng kia của Phi Hoa Ngọc suýt nữa phát điên, có cỗ xúc động rất mãnh liệt, muốn trực tiếp đập chết người sư phụ hiểu chuyện này của mình.
Sao lại giống như đứa con nít cáu kỉnh với nàng, nàng sắp điên rồi, sắp điên rồi!
"Sư phụ thối, người cứ như vậy còn ra thể thống gì!" Hai tay Bạch Tiểu Thố chống nạnh, hết sức khó chịu nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc chơi xấu ngồi ở đất, giận dữ hét lên.
mất mặt, tại sao nàng lại có thể có sư phụ thối mất mặt như vậy hả?
"Tiểu Thố nhi, vi sư đứng lên đâu!" Phi Hoa Ngọc quyết tâm muốn gây khó khăn với Bạch Tiểu Thố, lúc này càng thêm vô lại, trực tiếp nằm mặt đất giả chết.
Bạch Tiểu Thố thấy thế giận sôi lên, lập tức ngồi xổm người xuống, dùng sức lôi kéo cánh tay Phi Hoa Ngọc, muốn kéo từ dưới đất lên. Mà Phi Hoa
Ngọc giống như mọc rễ dưới đất, mặc cho Bạch Tiểu Thố dùng sức ra sao, đều kéo đứng lên được.
Đáng ghét, sư phụ thối của mình chịu làm. Nàng phải làm sao mới có thể để cho ngoan ngoãn hoàng cung Ô quốc, dùng vẻ đẹp của để hoàn thành kế hoạch mỹnam kế của nàng đây?
“Mạc Thanh, cháu thái tử, các ngươi cũng tới đây , giúp ta kéo tiểu hài tử cáu kỉnh này từ dưới đất lên !” Bạch Tiểu Thố kéo đến toàn thân mệt lả, vẫn thể kéo Phi Hoa Ngọc từ dưới đất lên được. tại nàng chỉ có thể trông cậy vào Vũ Văn Địch và Mạc Thanh giúp nàng tay thôi.
“Bản thái tử so đo với người ngây thơ!” Vũ Văn Địch thích gương mặt ngây thơ của Phi Hoa Ngọc, trực tiếp cự tuyệt cầu của Bạch Tiểu Thố.
“Vương phi, chúng ta thôi, cứ để cho sư phụ ở nơi này nghỉ ngơi . Dù sao lần này cũng phải là cam tâm tình nguyện theo chúng ta.” Mạc Thanh cười, trước sau như , luôn dùng giọng ôn hòa để .
“Mạc Thanh, có đôi khi ta muốn giết ngươi!” Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cắn răng trừng mắt về phía khuôn mặt mỉm cười của Mạc Thanh, đề khí tung người từ mặt đất nhảy lên.
Tên Mạc Thanh đáng ghét này, luôn phá hư chuyện tốt của , đáng ghét!
“Mạc Thanh, ngươi có biện pháp gì để cho tính tình sư phụ ta khó chịu nữa ?” Bạch Tiểu Thố cảm thấy Mạc Thanh và sư phụ thối nhà mình đúng là trời sinh đôi, nếu như Mạc Thanh phải nam nhân, nàng nhất định tác hợp hai người bọn họ lấy nhau.
“Tiểu Thố nhi, con là đồ đệ có lương tâm, con đây là muốn chọc cho vi sư ta tức chết mà.” Giờ phút này tâm tình Phi Hoa Ngọc vô cùng khó chịu, nên dùng sức nắm lấy hai má phấn nộn của Bạch Tiểu Thố cho hả giận “Cùi chỏ của con luôn hướng ra ngoài, giúp vi sư cũng thôi , lại còn khen Mạc Thanh!”
Khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố bị móng vuốt của Phi Hoa Ngọc giày xéo rất đau, lập tức bất mãn quát to lên.
“Sư phụ thối, buông tay ra, rất đau đó!”
Tại sao Bạch Tiểu Thố nàng lại có sư phụ cực phẩm như vậy chứ?
Bạch Tiểu Thố ở trong lòng bi thương hỏi mình lần thứ trăm lẻ .
“Đúng là thỏ hư mà, con đừng đánh chủ ý xấu lên đầu vi sư, vi sư đáp ứng con đâu!” Mặc dù Bạch Tiểu Thố nóng nảy đến muốn rống to hơn, nhưng Phi Hoa Ngọc vẫn giày xép đến khi hài lòng mới chịu thả tay ra, đồng thời đè thấp đỉnh đầu, ghé vào bên tai Bạch Tiểu Thố giọng .
Mới vừa rồi những lời Mạc Thanh với Tiểu Thố nhi, đều nghe được tất cả. Mà Tiểu Thố nhi lại đem ánh mắt của nàng dừng lại người của , sao có thể biết đồ đệ hư của mình muốn đánh chủ ý xấu gì chứ?
làm sao có thể làm nam sủng chứ, kiên quyết được!
“Sư phụ thối, nếu người biết con muốn đánh chủ ý xấu gì rồi, con vòng vo với người nữa. Con muốn người giả trang thành nam sủng xâm nhập vào hoàng cung Ô quốc, lừa gạt quân chủ Ô quốc ra ngoài, chuyện này đối với người đâu có khó khăn nào. Ngoan, sư phụ tốt, người giúp con lần này thôi, có được ?” Bạch Tiểu Thố xong lời cuối cùng, liền lôi kéo cánh tay Phi Hoa Ngọc vô lại mà tung ra dáng vẻ đáng .
Mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải thuyết phục được sư phụ thối nhà mình, giúp nàng lẻn vào hoàng cung Ô quốc!
“Tiểu Thố nhi, vi sư !” Phi Hoa Ngọc nhếch miệng cười tà, trong con ngươi hẹp dài đều là mười phần ý vị cự tuyệt, “Con nên nhớ sư phụ con tài hoa phong nhã, há có thể làm chuyện mèo mã gà đồng như vậy!”
có thể vào hoàng cung Ô quốc như chỗ người, Tiểu Thố nhi nghĩ ra cái biện pháp là ngu!
Nhưng cho nàng biết, cũng giúp Vũ Văn Tinh!
“Ai nha, sư phụ. Dù cho người có tài hoa phong nhã, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cũng trở ngại người làm hùng ra sức vì nước đâu. Người giúp con lần này thôi, có được ? Sau khi chuyện thành công, người muốn bao nhiêu tiền, con đều vương gia phu quân và Hiên đưa cho người có được ?” Bạch Tiểu Thố nhất quyết tha, cầu xin Phi Hoa Ngọc, trong mắt to nóng này mơ hồ lộ ra chút tia máu.
Gấp chết nàng rồi, chuyện này thể kéo dài, kéo ngày còn biết xảy ra chuyện gì đâu, nhưng cố tình sư phụ thối nhà nàng sống chết đều chịu đồng ý, vậy phải làm sao bây giờ?
“Tiểu Thố nhi, con phiền!” Phi Hoa Ngọc hơi nhíu mày, con ngươi hẹp dài híp lại cực kỳ , lộ ra tia sáng gian xảo “Vi sư thấy con đau khổ cầu xin vi sư như vậy, vi sư bất đắc dĩ đồng ý với con lần này. Bất quá, vi sư trước, Tiểu Thố nhi con nhất định phải cùng vi sư!”
Last edited by a moderator: 21/11/14