Chương 72.2: Bị hóc xương cá
Edit: -BG-
"Dạ, Mạc Thanh xin lĩnh mệnh!" Mạc Thanh mỉm cười nhìn Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố cùng biến mất trước mắt đám binh lính. còn rất thích ý nhận lấy củ khoai lang phỏng tay Vũ Văn Địch này.
"Thái tử điện hạ, ngài đường xóc nảy tròng trành, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi. Mời ngài theo ta, ta lập tức sai người an bài gian phòng, để ngài rửa mặt tắm rửa."
"Hừ!" Mặc dù Vũ Văn Địch bất mãn với hành động thấy Bạch Tiểu Thố liền bỏ mặc của Cửu vương thúc, nhưng lại có can đảm cãi lời Vũ Văn Tinh, vì vậy liền bày ra dáng vẻ tự cao tự đại của thái tử, theo Mạc Thanh rời .
Vũ Văn Tinh kéo Bạch Tiểu Thố đến gian phòng mình ở. thở hổn hển tức giận trợn trừng mắt nhìn gương mặt vô tội của nàng, phẫn nộ , "Lời nàng vừa có ý gì hả thỏ ngu xuẩn?"
Cái gì mà ‘ vất vả mới có thể bảo vệ được cái mạng này chạy tới đây tìm ’, chẳng lẽ trong cung có người nào đó muốn làm hại nàng, ngay cả hoàng huynh cũng bảo vệ được nàng sao?
"Vương gia phu quân, chàng lại hung dữ với ta rồi!" Bạch Tiểu Thố ủy khuất nhấp nháy đôi mắt to mấy cái. Nàng chu cái miệng nhắn, oán giận , " cho chàng biết, ta và cháu thái tử lén lút trốn khỏi hoàng cung. Mà đúng vào buổi tối ngày hôm đó, Ngô phi ghê gớm kia lại dám gạt ta đến hồ nhân tạo ở nơi nào đó trong Ngự Hoa Viên để xem kỳ cảnh cá chép Thổ Châu gì gì đấy, thực tế nàng ta muốn mượn cơ hội này đẩy ta xuống hồ, muốn ta chết đuối. Vốn ta cũng cho rằng mình mất mạng, nhưng đúng lúc này cháu thái tử lại qua nên cứu ta lên, ta liền mượn cơ hội kích dẫn ta rời khỏi hoàng cung, bởi vì ta biết, nếu ta tiếp tục ở lại trong hoàng cung - cái nơi ăn thịt người đó, sớm muộn gì mạng của ta cũng kết thúc thôi!"
Bạch Tiểu Thố cách rất nhàng đắc ý nhưng Vũ Văn Tinh càng nghe lại càng kinh hãi.
biết người gọi là Ngô phi kia, những ngày gần đây nàng ta được hoàng huynh rất ☺dđ☺lqđ☺cưng chiều. Nhưng cũng chỉ là nữ nhân có đầu óc, nếu có người đứng sau lưng xui khiến nàng ta làm như thế nào nàng ta cũng có can đảm làm ra chuyện như vậy!
"Vậy vì sao nàng cho hoàng huynh biết, để huynh ấy chủ trì công đạo thay nàng?" Vũ Văn Tinh chưa hết tức giận, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai Bạch Tiểu Thố, trầm giọng chất vấn, trong đôi mắt phượng như ngọc đen khó giấu được vẻ buồn rầu lo lắng.
may là nàng còn sống, may quá!
"Ta muốn chạy tố cáo với Hiên, ngộ nhỡ sau khi ta xong Ngô phi kia lại chối cãi ta cũng hết cách với nàng ta, bởi vì trong tay ta có chứng cớ chứng minh nàng ta muốn giết ta. Còn nữa, ta thích Hiên sử dụng dáng vẻ Hoàng đế ép ta làm những chuyện ta muốn làm, hơn nữa ta rất nghe của Vương gia phu quân chàng, để cho Hiên chiếm tiện nghi của ta, cũng ngủ cùng với . Chàng xem ta ngoan như vậy, chàng đừng mắng ta nữa có được ? Ta rất nhớ chàng, Vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố quan tâm đến sắc mặt khó coi của Vũ Văn Tinh, chỉ quấn lấy làm nũng, trong đôi mắt to trong sáng phản chiều gương mặt tuấn lãng của Vũ Văn Tinh rất ràng.
Nàng nhớ tên Vương gia biến thái này, phải láo, phải lừa gạt người, rất nhớ rất nhớ .
"Bạch Tiểu Thố, nàng. . .con thỏ ngu xuẩn này!" Vũ Văn Tinh nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố 《dđ》《lqđ》cười ngọt ngào với , mắng được, mà đánh cũng xong, cuối cùng đành ôm nàng mạnh, để che giấu rung động ở sâu trong nội tâm.
Bạch Tiểu Thố, Bổn vương nên làm gì với nàng bây giờ? Nàng luôn tới làm nhiễu loạn tâm tư Bổn vương, khiến Bổn vương thường mất lý trí cần có, khiến Bổn vương càng ngày càng trở nên giống Bổn vương chút nào!
"Vương gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị Vũ văn Tinh ôm trong ngực quá chặt nên giãy dụa khó chịu, "Chàng ôm quá chặt, ta khó chịu. . . . . ."
Trước giờ tên Vương gia biến thái này vẫn luôn hỉ nộ vô thường, giờ phút này tuy biểu của rất kém cỏi, nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
chủ động ôm nàng, vậy chứng tỏ trách cứ nàng nữa phải ? Có lẽ còn có chút thích nàng!
Bạch Tiểu Thố nghĩ đến đây cảm giác còn khó chịu nữa, khối chiến giáp bằng bạc cũng làm cho khuôn mặt nhắn của nàng đau đớn như trước.
Vũ Văn Tinh nghe vậy, lập tức giảm lực đạo của mình, đổi thành ôm Bạch Tiểu Thố rất nhàng, gương mặt tuấn tú tinh tế lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt nhắn trơn mềm của Bạch Tiểu Thố. Giờ phút này vô cùng dịu dàng.
Coi như con thỏ ngu xuẩn này có nghe theo lời , vậy so đo chuyện nàng tự mình chạy đến đây tìm nữa.
Bạch Tiểu Thố biết điều đứng im để Vũ Văn Tinh ôm. Mấy ngày liên tiếp lo lắng vào giờ khắc này trở thành hư . Mệt mỏi dần dần chiếm cứ thân thể Bạch Tiểu Thố, cuối cùng, nàng ngã vào lòng Vũ văn Tinh ngủ lúc nào mà hay biết gì.
"Bạch Tiểu Thố, Bạch Tiểu Thố. . . . . ." Vũ Văn Tinh khẽ đẩy người trong ngực. Khi phát nàng dựa vào ngực mình mà ngủ say bất đắc dĩ cười tiếng, rồi nhanh chóng bồng Bạch Tiểu Thố ngủ như chết lên, về phía giường của . Sau khi đặt nàng xuống, còn tự mình cởi giày và vớ giúp nàng, đắp chăn cẩn thận để nàng ngủ được thoải mái hơn.
Mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh đặc biệt dịu dàng chăm chú nhìn dung nhan ngủ đến ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố. kìm chế được đưa ngón tay thon dài của mình ra, nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh khiến mình động lòng thôi, khóe miệng là nụ cười đầy chói mắt.
Con thỏ ngu xuẩn này rời khỏi hoàng cung còn cố ý lôi kéo tiểu tử Vũ Văn Địch kia ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm , vậy chứng tỏ trong lòng nàng có phải ?
"Vương gia phu quân, đừng , ngủ cùng với ta!" Bạch Tiểu Thố mơ màng câu như vậy, nhất thời khiến dịu dàng trong mắt Vũ Văn Tinh trở nên thâm thúy.
"Bạch Tiểu Thố, lần này Bổn vương làm theo ý nàng!" Vũ Văn Tinh do dự chút nhưng cuối cùng vẫn cởi áo giáp màu bạc nặng nề xuống, sau đó tiếp tục cởi giầy lên giường, mặc nguyên quần áo chui vào trong chăn, ôm Bạch Tiểu Thố chặt vào trong ngực mình.
đêm này, Vũ Văn Tinh vẫn thể nào nhắm mắt ngủ yên như cũ, nhưng nhìn khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố ngủ say thở đều đặn, lại cảm nhận được thỏa mãn mà trước nay chưa có.
Ngày thứ hai khi Bạch Tiểu Thố tỉnh lại, Vũ Văn Tinh có ở đây nữa, chỗ bên cạnh nàng trống rỗng, chỉ lưu lại hơi thở lạnh lẽo của Vương gia, khiến Bạch Tiểu Thố giật mình, dường như đêm qua mình mơ giấc mộng rất đẹp.
Tối hôm qua hình như Vương gia phu quân ngủ ở bên người nàng, nhưng sáng sớm lúc tỉnh dậy, tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ nàng nằm mơ sao?
Bạch Tiểu Thố miễn cưỡng duỗi lưng cái, nhảy xuống giường hẹp, mang giày vào rồi chạy ra ngoài.
Bụng nàng rất đói. Nàng muốn tìm ít đồ ăn lấp đầy bụng của mình trước , sau đó muốn làm gì tiếp làm!
Bạch Tiểu Thố vừa mới mở cửa phòng ra, thấy Mạc Thanh tươi cười bưng chậu nước đứng ở phía trước. thấy nàng ra ngoài, liền hiền hòa mở miệng , "Vương phi, đây là Vương gia ra lệnh cho ta chuẩn bị nước rửa mặt đưa đến đây cho người, chờ người rửa mặt xong, ta lập tức sai người mang đồ ăn sáng vào trong phòng để vương phi dùng!"
ra Vũ Văn Tinh vốn phân phó Mạc Thanh làm như thế, tất cả đều là do Mạc Thanh tự chủ trương, công lao lại dành hết cho Vũ Văn Tinh.
Bạch Tiểu Thố vừa nghe thấy thế thầm nghĩ Vũ Văn Tinh trở nên biết quan tâm cho nên tự nhiên trong bụng vui mừng khác thường.
"Mạc Thanh, bưng nước vào !" Bạch Tiểu Thố nhường lối, để Mạc Thanh vào phòng, còn làm bộ như rất để ý hỏi Mạc Thanh, " Vương gia nhà các ngươi đâu rồi?"
"Vương phi, Vương gia cùng vài vị Tướng quân thương nghị quân , sợ rằng phải tới lúc ăn trưa người mới gặp được ngài ấy. Chẳng lẽ vương phi muốn gặp Vương gia ngay bây giờ, ngay cả nửa khắc cũng chờ được sao?" Mạc Thanh trêu ghẹo Bạch Tiểu Thố, ý cười trong con ngươi của càng sâu hơn khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng vì lời mà đỏ bừng lên.
Xem ra vương phi thích Vương gia nhà vừa dịu dàng vừa biết săn sóc rồi. thế nào chăng nữa chuyện này đều có phần công lao của .
"Mạc Thanh, ngươi đừng bậy, ta nào muốn gặp chàng, ta chỉ muốn . . . . . Chỉ là thuận miệng hỏi chút mà thôi!" Bạch Tiểu Thố mạnh miệng, chết cũng thừa nhận là mình rất muốn gặp Vũ Văn Tinh trước mặt Mạc Thanh. Nhưng dưới ánh mắt càng ngày càng trêu tức của Mạc Thanh, nàng càng cảm thấy bản thân lời giấu đầu hở đuôi, hơn nữa còn là ‘càng chùi càng đen’, cuối cùng, nàng dứt khoát ngậm miệng lại, cái gì cũng nữa, lúng túng vắt khô chiếc khăn trong tay, sau đó lại dùng nó che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại, xấu hổ dám gặp người.
"Vương phi, Mạc Thanh chuẩn bị đồ ăn sáng cho người!" Sao mà Mạc Thanh lại hiểu ngượng ngùng của nữ nhi ở Bạch Tiểu Thố được, cho nên cũng chọc ghẹo nàng nữa mà lui ra, vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng.
"Đồ Mạc Thanh ghê gớm, sao lại trêu đùa ta chứ!" Bạch Tiểu Thố chờ sau khi Mạc Thanh rời , lau qua hai cái lên mặt, rồi tức giận ném khăn vào trong chậu nước, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như cũ, những bớt chút nào mà ngược lại càng đỏ hơn.
Ai muốn gặp Vương gia biến thái nhà bọn họ hồi nào? Thứ nàng muốn thấy nhất chính là bữa ăn sáng đầy mỹ vị, chứ phải là Vương gia biến thái lạnh lùng nuốt nổi nhà bọn họ!
Tất nhiên, khi đồ ăn sángđược bưng lên, Mạc Thanh rất thức thời gì cả, chỉ cười cười với Bạch Tiểu Thố, sao đó liền lui xuống.
Nhưng nụ cười này của Mạc Thanh ở trong mắt Bạch Tiểu Thố lại bị nghi ngờ thành cười nhạo nàng. Nàng cảm thấy tên Mạc Thanh này là người cực kỳ phúc hắc. Sau này nên ít trêu chọc tốt hơn.
Bạch Tiểu Thố ăn sáng xong liền xuất môn, dạo vòng trong thành, thỉnh thoảng hỏi vài người chút về tình hình chiến tại ra sao, nhưng sau khi biết mọi chuyện nàng có chút buồn buồn vui.
ra đúng là Vương gia biến thái gặp phải phiền toái: lương thảo đủ. Nàng có nên giúp đây?
Chuyện này vẫn nên trở về thương lượng với chút rồi hãy . Nếu như mình tự tiện quyết định, đến lúc đó tên Vương gia biến thái kia mắng nàng xối xả cho coi.
Lúc ăn trưa, như ước nguyện Bạch Tiểu Thố gặp được Vũ Văn Tinh, còn có mấy vị Tướng quân đứng bên cạnh , tương phản như vậy càng tôn lên dáng vẻ tuấn tiêu sái của Vũ Văn Tinh, càng thể ràng là ‘hạc đứng trong bầy gà’,.
Mấy vị Tướng quân trải qua chuyện tình tối hôm qua, cũng biết Bạch Tiểu Thố là vương phi của Vũ Văn Tinh, mà hôm nay vương phi lại đến tìm Vương gia, mấy người bọn họ còn ở lại chẳng phải là khiến người chê cười sao.
Lúc này, mấy vị Tướng quân trao đổi ánh mắt với nhau, rất ăn ý đồng thời chắp tay , " Vương gia, chúng mạt tướng còn có chút quân vụ phải xử lý, xin lui xuống trước!"
Họ xong cũng đợi Vũ Văn Tinh đồng ý, tự động nhanh chóng lui xuống.
Lúc mấy vị Tướng quân qua người Bạch Tiểu Thố, để lộ ra ý cười mập mờ . Điều này khiến Bạch Tiểu Thố hiểu ra sao, hiểu hôm nay tại sao có nhiều người nhìn nàng cười như vậy.
"Vương gia phu quân, chàng ăn cơm trưa chưa?" Bạch Tiểu Thố tạm thời để ánh mắt kỳ quái nhìn nàng của mấy vị Tướng quân qua bên, nhảy nhót chạy tới ôm cánh tay Vũ Văn Tinh rất thân mật, cười ngọt ngào hỏi.
"Bổn vương nghe Mạc Thanh , nàng ra ngoài, lại chạy gây họa phải ?" Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn cánh tay được Bạch Tiểu Thố ôm, trong lòng vui mừng, nhưng mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Người ta chỉ vòng quanh thành thôi, nào có ra ngoài gây họa gì đâu! Vương gia phu quân, trong mắt chàng, ta chính là người trời sinh cái là thích ra ngoài gây họa sao?" Bạch Tiểu Thố có chút tức giận, cố ý hất cánh tay Vũ Văn Tinh ra, giận dỗi chạy đến bên oán trách, "Vương gia thối, ta muốn thích chàng nữa!"
đáng ghét như vậy, nàng cũng muốn giúp giải quyết vấn đề khó khăn nữa!
"Bạch Tiểu Thố, nàng cái gì?" Bạch Tiểu Thố rất , vì vậy Vũ Văn Tinh cũng nghe nàng cái gì. cho là Bạch Tiểu Thố mắng chửi mình, nên lúc này gương mặt tuấn tú trầm xuống, vui mở miệng , "Tới đây, ràng cho Bổn vương, có phải vừa rồi nàng mới mắng Bổn vương hay , hả?"
Con thỏ ngu xuẩn này, cho nàng ba phần màu mà đòi mở cả xưởng nhuộm à!
"Ta có hứng thú mắng chàng!" Bạch Tiểu Thố cao ngạo nâng khuôn mặt nhắn căng thẳng lên, cam lòng bĩu môi , "Người ta ra ngoài làm chính đó. Ta biết quân ta đủ lương thảo, nước láng giềng lại nhiều có rất nhiều nhân mã, Vương gia phu quân chàng muốn đánh thắng trận này rất khó khăn. Ta vốn muốn giúp chàng, nhưng chàng lại mắng ta. Bây giờ ta muốn giúp chàng nữa! Hừ! Để chàng bại trận cho biết!"
Nàng cũng có sĩ diện chứ! suốt ngày mắng nàng, cho nàng chút thể diện nào, nàng có thể tức giận ư?
Vũ Văn Tinh nghe xong, trong đôi mắt phượng đen như ngọc thoáng qua tia phức tạp, sau đó than khổ tiếng, đến trước mặt Bạch Tiểu Thố, kéo cánh tay của nàng để cho nàng chạy trốn. trầm giọng mở miệng , "Chuyện đánh giặc nàng cần quan tâm nhiều, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi cho Bổn vương, đừng gây họa rồi bắt Bổn vương dọn dẹp thay nàng là được!"
bận rộn quân vụ, là có thời gian xử lý mấy việc linh tinh của nàng.
"Nhưng ta có biện pháp giúp chàng mà, tại sao chàng nghe thử ý kiến của ta chút chứ?" Bạch Tiểu Thố vẫn phục. ràng lời Vũ Văn Tinh là xem thường nữ nhân, tin nàng có biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn giúp .
Last edited by a moderator: 8/3/15