1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Biến đổi bất ngờ
      Edit:-BG-


      Vũ Văn Tinh nhận hoàng mệnh, chỉnh đốn tam quân, hai ngày sau lên đường, tới địa phương tiếp giáp giữa Phượng Dực quốc và các nước láng giềng để đóng quân.

      Sau khi Vũ Văn Tinh xử lý thỏa đáng mọi chuyện trong quân doanh, liền ‘đạp ánh trăng’* trở về vương phủ. (*dùng khinh công)

      tại phải xuất chinh, nhanh nửa tháng, lâu nửa năm, mà để Bạch Tiểu Thố ở trong vương phủ chung quy cũng phải chỉ là chuyện.

      Muốn Bạch Tiểu Thố xuất chinh với ư? thể! Nàng , chỉ làm cho mình thêm phiền mà thôi.

      Mà để nàng ở lại trong vương phủ, lại yên tâm về Phi Hoa Ngọc. Chuyện này khó xử lý!

      "Vương gia, hôm nay ngài có chuyện tình vui sao? ngại cho Mạc Thanh nghe chút chứ?" Mạc Thanh thấy Vương gia nhà mình trở lại với bộ mặt đăm chiêu ủ dột nhịn được, tốt bụng tiến lên mở miệng .

      Vương gia rất sắp phải xuất chinh, chỉ sợ là dời bỏ được vương phi thôi.

      "Mạc Thanh, Bổn vương. . . . . . có vấn đề nan giải, ngươi có thể nghĩ cách giải quyết giúp Bổn vương ?" Vũ Văn Tinh chầndđlqđ chờ nhìn Mạc Thanh, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, " Lần này Bổn vương , Bạch Tiểu Thố ở lại vương phủ nhất định gây ra ít tai họa, còn có cái tên đáng hận Phi Hoa Ngọc, và còn. . . . . ."

      Mạc Thanh tuy là người dưới, nhưng từ hầu hạ bên người Vũ Văn Tinh. Vũ Văn Tinh cũng coi như huynh đệ ruột của mình mà đối đãi.

      Mạc Thanh sao có thể hiểu lo lắng của Vũ Văn Tinh, nhưng Vương gia nhà là ‘người trong cuộc mơ hồ’, còn lại là ‘người ngoài cuộc tỉnh táo’.

      "Vương gia, lão quân y trong quân doanh tuổi già sức yếu, lần này đường xá lại xa xôi như vậy, ta thấy y lão quân y chịu nổi đâu. Mà sư phụ của vương phi lạilà đại phu, bằng mời theo chúng ta chuyến, hành y tế thế, báo đáp quốc gia, đây cũng là trách nhiệm mà - con dân của Phượng Dực quốc nên làm!" Mạc Thanh đưa ra đề nghị đâu vào đấy với Vũ Văn Tinh, khuôn mặt lịch vẫn thủy chung nở nụ cười ấm áp, "Về phần vương phi, cứ để cho người ở lại trong vương phủ là được rồi. Có tiểu Thanh ở bên cạnh người, hơn nữa ta còn ra lệnh cho mấy thị vệ võ công cao cường trong phủ theo bảo hộ, vương phi có việc gì đâu."

      Vũ Văn Tinh cảm thấy đề nghị của Mạc Thanh rất hay, chỉ cần mang Phi Hoa Ngọc theo bên cạnh mình, xem còn có thể chơi trò gian trá gì nữa!

      Nhưng để tiểu Thanh ở cùng với con thỏ ngu xuẩn kia, Vũ Văn Tinh vẫn thể nào yên tâm được.

      Nhưng tình thế bắt buộc, thể nghi ngờ phương pháp xử lí này của Mạc Thanh là phương pháp tốt nhất rồi.

      "Mạc Thanh, ngộ nhỡ Phi Hoa Ngọc chịu làm sao?” Mắt phượng như ngọc đen thoáng qua dđlqđmột tia chắc chắn. Vũ Văn Tinh lại lần nữa rơi vào khó khăn.

      Xưa nay Phi Hoa Ngọc thích làm trái ý , mà thể dùng quân lệnh để dọa cái tên kia. chăng nữa Phi Hoa Ngọc cũng phải là người của triều đình.

      "Xin Vương gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho Mạc Thanh làm, Mạc Thanh bảo đảm với Vương gia, chắc chắn Phi Hoa Ngọc cùng Vương gia ra chiến trường!"

      "Ừ." Vũ Văn Tinh tán thưởng nhìn Mạc Thanh cái, sau đó liền vào thư phòng.

      Có lẽ Mạc Thanh làm quản gia của vương phủ là quá lãng phí tài năng của rồi.

      Vũ Văn Tinh ở thư phòng nghiên cứu quân tình cả đêm, ngày thứ hai lại đến trại lính thao luyện từ sớm, đến khi trời tối mới trở về.

      Mới vừa trở lại vương phủ, liền nhận được đạo thánh chỉ, Vũ Văn Hiên muốn Bạch Tiểu Thố tiến vào cung ở tạm, chờ Vũ Văn Tinh khải hoàn thu quân hồi triều, mới để cho Bạch Tiểu Thố trở về vương phủ ở.

      Vũ Văn Tinh cầm thánh chỉ vàng óng trong tay, gương mặt tuấn tú càng ngày càng đen, xem ra có thể so sánh được với đáy nồi rồi.

      Hoàng huynh làm như vậy là tin tưởng , muốn Bạch Tiểu Thố làm con tin tiến cung để trông coi, hay là có mưu đồ gì khác.

      Bất luận là trường hợp nào, đều chứng tỏ rằng hoàng huynh tính toán , nhưndϟđϟlϟqϟđg hoàng mệnh thể trái, nếu như chịu đưa Bạch Tiểu Thố vào cung, chính là làm trái thánh chỉ, mà có lẽ hoàng huynh dđlqđđang chờ làm trái với thánh chỉ, như vậy có lí do thích đáng để trị tội !

      "Cửu Vương gia, chúng ta phục mệnh, chờ, mang Bạch nương hồi cung!" Giọng bất nam bất nữ của thái giam tổng quản Trương Đức bên cạnh Vượng Vũ Văn Hiên vang lên, có chút nghênh ngang kiêu ngạo nhắc nhở.

      "Bổn vương có mấy lời muốn với nàng, mong Trương công công chờ cho lát!" Vũ Văn Tinh d╝đ☺l☺q╝đkịp thời phản ứng, làm tư thế mời để Trương Đức Vượng ngồi vị trí chủ nhà, lại sai người dâng trà và điểm tâm lên, mình cầm thánh chỉ vội vã rời .

      "Bạch Tiểu Thố, nàng lăn ra đây cho Bổn vương, Bổn vương có chuyện rất quan trọng muốn với nàng!" Vũ Văn Tinh bất chấp tất cả đạp cửa phòng của Phi Hoa Ngọc ra. biết nhiều ngày nay Bạch Tiểu Thố vẫn ở trong ‘cái ổ’của Phi Hoa Ngọc.

      cũng tính ôm cây đợi thỏ!

      "Vương gia, Tiểu Thố nhi ngủ rồi, nếu như ngài có chuyện gì, xin để ngày mai hãy với nàng !" Lúc này Phi Hoa Ngọc khom người lười biếng nằm giường, nằm ngực xích lõa là con thỏ ngủ chổng vó lên trời, hình ảnh kia, khiến lửa trong người Vũ Văn Tinh bốc cháy cao ba trượng.

      Nhưng giờ phút này phải tới để gây gổ với Phi Hoa Ngọc, tới là muốn xách con thỏ ngu xuẩn này về phòng của mình, ân cần dạy bảo phen!

      "Bổn vương muốn tranh cãi với ngươi!" Vũ Văn Tinh nghiến răng, sải bước tới, ra tay trước chiếm được lợi thế, xách hai cái tai dài của Bạch Tiểu Thố rồi xoay người rời .

      lỗ tai truyền tới đau đớn khiến Bạch Tiểu Thố mơ mơ màng màng tỉnh lại, tại vẫn chưa dđlqđbiết tình huống tại, cả thân thể trần truồng của nàng vùi vào trong ngực Vương gia nào đó.

      "Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh cứng rắn nâng đầu thỏ vẫn mơ màng của Bạch Tiểu Thố lên, để tầm mắt hai người đối diện với nhau, "Nàng nghe kỹ cho Bổn vương, Bổn vương phải ra ngoài đánh giặc, hoàng thượng muốn đón nàng vào cung ở ít ngày, ở trong cung nàng phải cẩn thận, đặc biêt, dđlqđđược quá thân cận với hoàng thượng, càng được để huynh ấy chiếm tiện nghi của nàng, nghe chưa?"

      sợ hoàng huynh của mình thừa dịp mình có ở đây, xuống tay với con thỏ dại dột thể ngu xuẩn hơn nữa này!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: Lưu luyến lúc chia tay!
      Edit: -BG-


      Bạch Tiểu Thố mơ mơ màng màng nghe Vũ Văn Tinh . Nàng cực kì mệt mỏi, đầu óc đặc như hồ dính, chỉ nghe thấy câu được câu chăng.

      Vương gia biến thái phải ra ngoài đánh giặc ư? Vậy mỗi ngày nàng có thể cần lo lắng đề phòng, sống qua ngày nữa rồi. Ôi tốt quá!

      Nhưng, đánh giặc chắc rất nguy hiểm! Nếu như Vương gia biến thái bất hạnh bỏ mạng chiến trường, nàng . . . . . . đau khổ.

      "Vương gia phu quân, chàng đáp ứng ta, nhất định phải bình an trở về!" Bạch Tiểu Thố dụi dụi đôi mắt to buồn ngủ, chủ động đưa tay ôm lấy thân thể Vũ Văn Tinh, tựa khuôn mặt nhắn vào ngực , nỉ non .

      Nàng xem nhiều bộ phim cổ trang như vậy, sao lại biết chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm chứ! Nếu như gặp phải , hai gian thần cản trở từ bên trong, trận đánh này lại càng nguy hiểm hơn.

      Tên Vương gia biến thái này chăm sóc nàng chu đáo như vậy, tất nhiên nàng hi vọng có thể bình an trở về.

      "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương hứa với nàng, chắc chắn bình an trở về, đến lúc đó Bổn vương muốn nàng thành thân với Bổn vương!" Được Bạch Tiểu Thố quan tâm khiến lòng Vũ Văn Tinh xuất nhu tình hiếm thấy, gương mặt tuấn tú nhìn qua cũng hết sức dịu dàng.

      Ít nhất con thỏ ngu xuẩn này còn có chút lương tâm, biết quan tâm .

      "Hả?" Bạch Tiểu Thố nghe
      vậy, hoàn toàn ngây người: "chuyện này có vẻ hay lắm?"
      đánh giặc trở về mình phải gả cho , sau đó danh chính ngôn thuận bắt nạn nàng, sao có thể như vậy được!
      "Bổn vương quyết định rồi! Nàng khônh được dị nghị." Vũ Văn Tinh bá đạo bác bỏ kháng nghị ấp úng của Bạch Tiểu Thố, gọi nha hoàn giúp nàng ăn mặc chỉnh tề, sau đó nắm lấy tay bé của nàng, dắt nàng đến đại sảnh.
      "Trương công công, bổn vươg giao vương phi của mình cho ngươi, ngươi phải chăm sóc nàng tốt!" Vũ Văn Tinh mặt túc lãnh (nghiêm túc + lạnh lùng), liếc nhìn Trương Đức Vượng tươi cười với , sau đó trước khi đấy Bạch Tiểu Thố về phía trước, ở bên tai nàng dặn dò thêm lần nữa. "Bạch Tiểu Thố, nhớ những lời mà bổn vương vừa với nàng, còn nữa hãy ngoan ngoãn chờ bổn vương về cưới nàng."
      "Ừm." Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hơi thở lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh phả vào tai Bạch Tiểu Thố, nhất thời nàng cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, trận nóng gian từ tai lan đến mặt, cả khuôn mặt xinh vì ngượng ngừng mà đỏ như gấc.
      Tim của nàng đập rất nhanh! Vương gia phu quân là xấu, có việc gì tại sao lại cắn tai nàng.
      "Vương gia cứ yên tâm, chúng thần thay vương gia chăm sóc vương phi tốt." Trương Đức Vượng vẫy vẫy cây phất trần trong tay, nhing Bạch Tiểu Thố nịnh hót cười tiếng. "Vương phi, người theo chúng thần vào cung , hoàng thượng chờ vương phi người đó!"
      Bạch Tiểu Thố gật đầu cái rồi sau đó theo Trương Đức Vượng ra khỏi đại sảnh. Khi sắp qua tới cửa đại sảnh, nàng quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ nhìn thấy thân hình của Vũ Văn Tinh thẳng tắp, đứng ở đại sảnh, ánh nến ấm áp xung quanh làm nổi bật cái bóng có chút đơn của , mà đôi mặt như ngọc đen tựa hồ lộ ra ít cảm xúc, lên lời.
      Vẻ mặt như vậy của Vũ Văn Tinh hiểu sao lại khiến tâm Bạch Tiểu Thố có chút căng thẳng, ý thức của nàng quản được hai chân của mình, chạy như bay về phía Vũ Văn Tinh, lần nữa ôm chặt.
      "Vương gia phu quân, ta đồng ý với chàng, chàng mà trở về ta liền thành thân với chàng, tuyệt đối đổi ý." Đôi mắt to đầy sương mù nhưn tuyệt đối nghiêm túc, nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh, sau đó với mắt kinh ngạc của đối phương, Bạch Tiểu Thố nhón chân lên hôn cái mạnh. "Đây là nụ hôn may mắn ta cho chàng, chàng nhất định phải đánh thắng trận rồi quay trở lại, vương gia phu quân."
      xong, Bạch Tiểu Thố ngượng ngùng cúi đầu, từ từ ôm hai tay "dũng cảm" ôm Vũ Văn Tinh ra, nhanh chân chạy té khói!
      Nàng làm như vậy là tỏ tình với tên Vương gia biến thái này sao?
      Ai nha là quá mất mặt.
      "Bạch Tiểu Thố ...." Vũ Văn Tinh sững sờ nhin bóng dáng Bạch Tiểu Thố biến mất trong tầm mắt của mình, chậm rãi nâng tay lên, ngón tay thon thon dài nhàng xoa xoa nơi Bạch Tiểu Thố vừa mới hôn, đầu ngón tay cảm thấy nóng bỏng.
      Sau đó Vũ Văn Tinh nhàng cười, nụ cừoi này như đoá hoa quỳnh rực rỡ nở rộ trong đêm tối, ánh sáng chói loá, thậm chí còn làm mất màu sắc của thiên địa.
      Bạch Tiểu Thố, nàng nên trêu trọc bổn vương, nhưng nếu nàng trêu trọc bổn vương rồi nàng hãy chờ bồn vương giam chặt nàng bên người cả đời .
      ........................……
      Bạch Tiểu Thố uể oải ngồi kiệu mềm vào cung, bị Vương Đức Vương mang vào tẩm cung của Vũ Văn Hiền.
      "Những người khác lui ra ngoài ." Vũ Văn Hiền nhìn bộ dạng mơ màng của Bạch Tiều Thố, khỏi cười thầm, phất tay lên tất cả cung nữ thái giám trong tẩm cung ra.
      Chỉ có con thỏ mà khiến hạnh phúc.
      "Con thỏ , đến đây, đến bên cạnh trẫm!" Vũ Văn hiền nhành ngoắc tay với Bạch Tiểu Thố dịu mặt ngáp dài, thâm tình bên trong ưng mâu (mắt ưng) chầm chập chuyển động. "Trẫm thấy nàng cũng rất mệt mỏi rồi, đến long sàng của trẫm nghỉ ."
      Lần này Cửu Vương đệ xuất chinh ít nhất phải mất ít thời gian. nhân cơ hội này bắt giữ trái tim của con thỏ này làm tù binh, để nàng cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của !
      "Hiền, ta che chúc giường với ngài đâu, ngài sai người tuỳ tiện an bài cho ta gian phòng, ta đến đó ngủ vậy là được rồi." Mặc dù Bạch Tiểu Thố buồn ngủ nhưng quen những lời của Vũ Văn Tinh , được tiếp xúc quá gần với Vũ Văn Hiền.
      "Con thỏ , long sàn của trẫm rất rộng rãi, tới đây!" Vũ Văn Hiền nghe vậy vui, giọng điệu ràng cường ngạnh hơn trước rất nhiều.
      Đây nhất định là Cửu Vương đệ giở trò quỷ, cảnh cáo con thỏ được đến gần .
      Last edited by a moderator: 9/11/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68: mưu phơi bày
      Editor : Hoàng Dung


      Lúc trời mới vừa lờ mờ sáng, đội quân liền chuẩn bị lên đường.

      Cầm đầu chính là Vũ Văn Tinh cởi con chiến mã toàn thân trắng như tuyết, chỉ thấy thân khôi giáp màu trắng bạc tỏa sáng lấp lánh ở trong sắc trời tối mờ mịt. dung nhan lãnh khốc có bất kỳ dao động.

      Theo sát phía sau là Mạc Thanh, thay đổi hình tượng ôn hòa thường ngày, người mặc áo giáp dầy cộm nặng nề giống với các quân sĩ, uy phong lẫm liệt.

      Mà ở trong nhánh trong quân đội khổng lồ trang nghiêm này, cực kỳ đáng tin cậy dừng lại ở Phi Hoa Ngọc phía sau đội ngũ, cởi con lừa lông ngắn biết được lấy từ nơi nào, học cưỡi con lừa giống như Trương Quả Lão, biết phe phấy thứ gì trong tay. Áo hoa lệ rơi xuống tới bả vai, vô cùng thoải mái nhàn nhã, bộ dạng hoàn toàn giống như đánh giặc, càng giống như là theo đội ngũ du sơn ngoạn thủy.

      ra Phi Hoa Ngọc có chút nào muốn chặng đường cực khổ này, là bị Mạc Thanh bức tới. Có lẽ có người cảm thấy kỳ quái, nên nhớ Phi Hoa Ngọc là người lông bông, làm sao có thể dễ dàng bị tổng quản vương phủ nho định đoạt đây?

      Aizz, chuyện này đều do , tại sao có việc gì trêu chọc mụ la sát Liễu Như Yên đó làm gì? Mạc Thanh đáng hận dùng Như Yên tới uy hiếp , nếu như chuyến này theo Vũ Văn Tinh, ta liền để cho huynh trưởng Liễu Như Yên tới vương phủ thay muội tử của chủ trì công đạo.
      Huynh trưởng của Liễu Như Yên là minh chủ võ lâm, mặc dù mình sợ , nhưng mình cũng muốn bị nhân sĩ toàn bộ võ lâm đuổi giết, kết quả đó bi thảm, nên chỉ có thể cỡi con lừa lông ngắn này, theo bọn Vũ Văn Tinh ra chiến trường thôi.

      Nên nhớ đường đường là đời thần y, giờ lại lên chiến trường làm quân y cực kỳ mệt mỏi, còn có thù lao nữa chứ, đúng là quá ủy khuất bản thân mình rồi!

      Trong lòng thoải mái, vì vậy cố ý tìm con lừa lông ngắn chạy nhanh, rơi vào phía sau đội ngũ, làm cho Vũ Văn Tinh cũng thoải mái!

      được nữa ngày lộ trình, Vũ Văn Tinh ra lệnh đại quân dừng lại, nghỉ ngơi ngay tại chỗ lúc. Mình nhảy xuống ngựa, nhìn ra xa nhưng chẳng biết Phi Hoa Ngọc còn ở bao xa, gương mặt tuấn tú khỏi dính vào tia đen như mực.

      Tên Phi Hoa Ngọc này, ràng muốn đối nghịch với mà. Cả trong đội ngũ, cũng đặc biệt độc hành mình.

      "Vương Gia nên tức giận, là bị thuộc hạ bức tới. Trong lòng tất nhiên rất thoải mái, ngài cứ mặc !" Mạc Thanh há có thể biết Vũ Văn Tinh rất hài lòng với Phi Hoa Ngọc, thấy Vương Gia nhà mình nổi giận, liền vội vàng tiến lên khuyên giải.

      "Bổn vương nghĩ rằng căn bản cũng dám giở trò gì với bổn vương! Phân phó qua, sai người cần chuẩn bị thức ăn cho Phi Hoa Ngọc!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng hừ tiếng, liền để ý tới bất luận kẻ nào nữa, mình dắt chiến mã đến bên sông uống nước.

      Mà ở trong hoàng cung, Bạch Tiểu Thố cũng rất vui, bởi vì Vũ Văn Hiên luôn ép nàng làm chuyện mà nàng muốn làm, tỷ như ngủ nhất định phải ngủ long sàng với , tỷ như lúc rãnh rỗi rất thích ôm nàng, còn tỷ như. . . . . .

      Vũ Văn Hiên sủng ái Bạch Tiểu Thố làm tiếng oán than của mấy phi tần trong cung vang lên khắp nơi. Trước mặt dám gì, nhưng sau lưng phi tần nào cũng ghen ghét với số mệnh của Bạch Tiểu Thố, mắng nàng là hổ ly tinh.

      Trong những nữ nhân đó, người hận Bạch Tiểu Thố nhất chính là đương kim hoàng hậu. Nàng và Vũ Văn Hiên vốn là đôi phu thê vô cùng ân ái, hôm nay Vũ Văn Hiên vì Bạch Tiểu Thố lạnh nhạt nàng thời gian rất lâu rồi. nữ nhân chiếm được mến của trượng phu là đáng buồn nhất, huống chi nàng là người đứng đầu hậu cung, có thể nào để những phi tần kia chê cười vì đố kỵ của hoàng hậu như mình chứ!

      Có thể sống trong hậu cung, hơn nữa giữ chức vị cao như vậy, phải là nữ nhân đơn giản. Mèo ăn cá làm cho bản thân toàn thân hôi tanh, chẳng thà xui khiến người khác thay nàng trừ Bạch Tiểu Thố, cái đinh trong mắt kia. Coi như khi đó chuyện thất bại, hoàng thượng cũng hoài nghi đến đầu của nàng!

      Vì vậy, hoàng hậu ý định thâm trầm gọi Ngô phi được sủng ái vào tối vài ngày trước tới cung điện của mình, thân thiện khuyên giải nàng ta phen, hoàng thượng có người mới liền quên người cũ.

      Hoàng hậu rất nhanh khơi dậy ghen ghét mà Ngô phi cất giấu trong lòng lâu. Nàng mỹ lệ vô song, sao lại cam tâm bại bởi dã nha đầu chưa đủ lông đủ cánh chứ ! Lúc này liền bái biệt hoàng hậu, trở về của trong cung của mình, tính toán làm sao giết chết Bạch Tiểu Thố mà thần biết quỷ hay.

      Ngô phi là nữ nhân ngực lớn nhưng có đầu óc, biện pháp nghĩ ra được tự nhiên chẳng cao minh đến đâu.

      Trong ngự hoa viên có cái hồ nhân tạo rất sâu và lớn, trong hồ nuôi mấy ngàn con cá chép màu sắc sặc sỡ. Ban ngày, chỗ kia chính xác là nơi giải sầu rất tốt, nhưng vào ban đêm, chỗ kia căn bản có thủ vệ tuần tra. Bởi vì trong cung từng có tin đồn, rằng trong hồ này có nữ nhân chết đuối, nữ nhân kia bị chết oan, vì vậy mỗi đêm ra ngoài kêu oan, tìm người chết thay thế nàng, dần dần đến ban đêm căn bản có ai dám tới đây.

      Vào đêm trăng, Ngô phi mua chuộc được cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, kêu Bạch Tiểu Thố từ bên người Vũ Văn Hiên tới đó.

      "Ngô phi nương nương, phải người để cho ta tới đây nhìn kỳ cảnh cá chép Thổ Châu sao? Nhưng sao mặt hồ lại đen như mực, có nhìn thấy gì cả?" Bạch Tiểu Thố đứng ở bên hồ nhân tạo, lộ ra hơn nửa thân người cố gắng nhìn vào trong hồ, nhưng hết lần này đến lần khác nhìn thấy kỳ cảnh theo lời Ngô phi .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70: Gặp cường đạo đường
      Editor: Hoàng Dung


      Trọng Khuyết Quan là tòa thành dễ thủ khó công. Thành đó chỉ cần phòng thủ thích hợp, binh mã của các nước láng giềng kia cũng thể dễ dàng công phá cửa thành như vậy, để con dân Phượng Dực quốc sinh linh đồ thán(1).

      Vũ Văn Tinh dẫn binh tiến vào chiếm giữ Trọng Khuyết Quan, lúc đó cũng có nghỉ ngơi, mà là mệnh Mạc Thanh lập tức gọi quan viên địa phương tới, hỏi thăm tình huống nơi này chút.

      Mà sau khi tới Trọng Khuyết Quan, Phi Hoa Ngọc những chuyện đó liên quan tới mình, muốn gian phòng, sai người chuẩn bị nước nóng để tắm. mình ở trong phòng tắm rửa, sau đó nằm ở giường ngáy to.

      Chuyện đánh giặc liên quan gì đến , chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi. Về phần Vũ Văn Tinh muốn đánh như thế nào để thắng trận chiến này, hề có hứng thú muốn biết.

      "Vương Gia, mấy ngày nay ngài bôn ba mệt nhọc, đến nơi này ngài vẫn có nghỉ ngơi. Sắc trời còn sớm, ngài vẫn nên sớm chút nghỉ ngơi !" Thắp hết đèn lên, Vũ Văn Tinh vẫn còn nghiêm túc nghiên cứu bố trí canh phòng quân dưới ánh đèn.Mạc Thanh thấy đành lòng, can đảm nhanh chóng tiến lên trước khuyên giải.

      " sao đâu, Mạc Thanh!" Vũ Văn Tinh có ngẩng đầu, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ ở trước mặt "Bổn vương nghỉ ngơi cũng ngủ được, ngươi ngủ . Mấy ngày liên tiếp bôn ba chắc hẳn ngươi cũng rất mệt mỏi, lui ra , Mạc Thanh!"

      "Dạ, Vương Gia!" Thái độ Vũ Văn Tinh rất cứng rắn, Mạc Thanh cũng tiện thêm cái gì nữa, đáp tiếng, thức thời lui ra ngoài.

      Chờ sau khi Mạc Thanh , lúc này Vũ Văn Tinh mới ngẩng đầu lên. Mắt phượng như mặc ngọc có chút mê ly nhìn ánh đèn dìu dịu trước mắt, lập tức như vào cõi thần tiên.

      Mấy ngày nay bôn ba làm cho mệt mỏi bao nhiêu, ngược lại càng ngày càng nhớ nhung đến con thỏ ngu xuẩn kia. Cũng biết lúc này nàng có buồn ngủ ? Có phải ngủ yên ở trong ngực của hoàng huynh hay ? Nàng. . . . . . có như giống như , nhớ nàng ?

      Vũ Văn Tinh quên được màn trước khi chia tay với Bạch Tiểu Thố, chờ mình đánh xong trận đánh này, liền có thể trở về cưới nàng rồi!

      Vũ Văn Tinh nghĩ đến đây, gương mặt tuấn tú lãnh khốc từ từ xuất nụ cười nhu hòa, tiếp đó lại cúi đầu rất nghiêm túc nghiên cứu bản đồ quân trước mắt.

      Đánh thắng trận chiến này, có thể nhanh chóng trở về rồi!

      Mà trong phủ tướng gia ở kinh thành, giờ phút này lão tướng gia cáo già ở trong thư phòng của mình chuyện với Mật Sử nước láng giềng phái tới.

      "Tướng gia, quốc chủ của nước tôi nhận được tin tức, ngài là quân tiên phong của lương thảo lần này, lẽ ngài hi vọng Phượng Dực quốc các người đánh thắng trận đánh này sao? Nếu là như thế, chỗ tốt của tướng gia ngài còn đâu!" Mật Sử là hán tử cao lớn thô kệch, mặc quần áo cũng giống với Phượng Dực quốc. Vẻ mặt giảo hoạt nhìn tướng gia ngồi ghế thái sư, vừa giống như uy hiếp, vừa giống như hấp dẫn mà .

      Tướng gia và nước láng giềng bọn họ sớm có bí mật thể cho ai biết, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n quan hệ lợi hại như thế, nên cho rằng cũng dám mật báo trước mặt vua của Phượng Dực quốc. Bởi vì tội danh của là tư thông với địch phản quốc, vua của Phượng Dực quốc tuyệt đối nhàng mà tha cho !

      "Sứ giả, lão phu có ngu xuẩn như vậy sao?" Tướng gia chậm rãi vuốt râu mép của mình, ngay sau đó vẻ khôn khéo trong đôi mắt lão thoáng qua vài tia sáng ác độc "Vương phi của Vũ Văn Tinh giết con trai của lão phu, món nợ này lão phu còn chưa tính toán ràng với đâu, sao lại giúp đây! Lão phu cố ý hoàng thượng để cho lão phụ trách chuyện lương thảo, mục đích là vì để cho Vũ Văn Tinh cố thủ Trọng Khuyết Quan. Bên này lão phu để trễ năm ngày mới lên đường vận chuyển lương thảo, đến lúc đó bọn họ binh tận hết lương, chính là thời cơ tốt để các ngươi công thành!"

      Con trai của mình bị chết tay nữ nhân của Vũ Văn Tinh, lần này lấy lại công đạo cho cái chết thảm của con mình!

      "Mưu kế của tướng gia quả rất hay!" Mật Sử nghe xong, đắc ý cười ha ha "Chỉ cần công phá Trọng Khuyết Quan phòng thủ kiên cố, Phượng Dực quốc sớm muộn gì cũng là vật trong túi của vua nước tôi, đến lúc đó chỗ tốt tự nhiên thiếu được tướng gia ngài!"

      "Lão phu đa tạ quốc chủ quý quốc tán thưởng lão phu!" Ngay sau đó tướng gia cũng cười ha ha, trong tiếng cười ác độc hoàn toàn lộ ra.

      Nếu như đổ tội danh tư thông với địch phản quốc lên Vũ Văn Tinh càng tốt hơn, hoàng thượng kể từ khi tế thiên trở lại liền sinh ra ngăn cách đối với em ruột của mình. Nếu có cái tội danh này, Vũ Văn Tinh chết có chỗ chôn!

      Chỉ là, chuyện này cần phải mượn tay của nước láng giềng, trong quân của Vũ Văn Tinh tự nhiên có người thay làm xong chuyện này!

      Lại hai người Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Địch len lén chạy ra hoàng cung, bởi vì hai người đều ướt chèm nhẹp ra khỏi hoàng cung, nên được nửa đường hai người đều bị cảm lạnh. Lại hai người vội vàng, người mang theo tiền, đến khách sạn cũng ở nổi.

      Cuối cùng, Vũ Văn Địch đem cầm ngọc bội giá trị liên thành đeo bên hông, mới đổi được chút tiền, mướn chiếc xe ngựa, tiến về phía Trọng Khuyết Quan.

      Lúc cách Trọng Khuyết Quan khoảng trăm mét, bọn Vũ Văn Địch bất hạnh gặp phải nhóm cường đạo cướp tiền, đám cường đạo vây quanh xe ngựa của bọn họ, bắt đầu thét to lên.

      "Người xe nghe đây, núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn qua, lưu lại tiền mua đường!"

      Bạch Tiểu Thố ngồi ở trong xe nghe xong bốn câu nổi tiếng khẩu hiệu này, nhịn được mà khinh thường.

      Cướp tiền cướp tiền , cũng cần sao chép lại khẩu hiệu của người ta chứ. Quá chuyên nghiệp rồi, trong vòng năm trăm dặm nơi này đều là đất bằng phẳng, ở đâu ra núi để cho bọn họ mở!

      Chú thích:
      (1) Sinh linh đồ thán: trăm họ lầm than

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 71: Giao chiến lần đầu
      Edit: -BG-


      "Cháu Thái tử, chắc võ công của cháu có thể đánh lui được những người này chứ?" Bạch Tiểu Thố vén 1 góc mành xe ngựa bằng vải lên, len lén quan sát mười tên cường đạo hung thần ác sát bên ngoài, hề lo lắng hỏi.

      Mặc dù võ công của cháu Thái tử lợi hại bằng Vương gia biến thái, nhưng hẳn là đủ dùng để đối phó với mấy người ngu ngốc này!

      "Nha đầu thối, ngươi dám nghi ngờ võ công của bản thái tử à?" Vũ Văn Địch để cho bất kỳ ai nghi ngờ võ công đáng kiêu ngạo của cả mà hôm nay lại bị Bạch Tiểu Thố hỏi như thể có chuyện gì nên hung hăng đứng phắt dậy, lập tức xách theo Liễu Diệp kiếm của mình nhảy xuống xe.

      "Các ngươi dám chặn đường Thái tử tôn quý nhất Phượng Dực quốc để cướp sao?" Sau khi Vũ Văn Địch nhảy xuống xe ngựa, vô cùng ngạo mạn xông lên, quát những tên cường đạo kia, "Mắt chó của các ngươi bị mù sao? Bản Thái tử mà các ngươi cũng dám cướp, muốn sống nữa à!"

      "Ha ha. . . . . . đứa con nít tự xưng là Thái tử điện hạ của Phượng Dực quốc, vậy lão tử chính là đương kim hoàng thượng của Phượng Dực quốc rồi!" Tên thủ lĩnh cường đạo coi lời Vũ Văn Địch như trò đùa, hơn nữa còn rất ngông cuồng cười lớn tiếng, "Nhìn y phục người tiểu tử này chất vải tệ, chúng ta mau cướp thôi!"

      "Vũ Văn Địch, ngươi chính là tên đại ngốc!" Bạch Tiểu Thố ở xe ngựa chịu nổi mắng thầm.

      Làm gì có người nào khi xuất môn lại tự động thông báo thân phận tôn quý của mình ra chứ? Những vị Hoàng đế trong kịch cổ trang, người nào mà vi phục xuất tuần, mà khiêm tốn là rất cần thiết, chỉ có tên Thái tử điện hạ đầu óc này mới có thể đần như vậy thôi!

      May mà những người này phải gian tế của địch quốc, nếu Vũ Văn Địch sớm bị bắt làm con tin rồi!

      Bạch Tiểu Thố cũng ngồi yên được nữa, nhanh chóng nhảy xuống xe, đứng ở phía sau Vũ Văn Địch, giận dữ mắng những tên cường đạo dễ chọc kia.

      "Các ngươi muốn cướp tiền chúng ta có đâu. Ta khuyên các ngươi mau rời khỏi đây, nếu về sau các ngươi nhất định hối hận!" Bạch Tiểu Thố vẫn chưa hết cảm, vì vậy giọng mang theo cả giọng mũi, nghe vào thấy mềm mại nhàng, hết sức ngây thơ, hề có lực uy hiếp.

      "Ồ, ngờ trong xe còn cất giấu tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, ngờ bọn lão tử lại có diễm này!" Sau khi đám cường đạo nhìn thấy Bạch Tiểu Thố xinh đẹp thanh tú, chỉ có ý định cướp tiền mà còn có tâm cướp sắc.

      "Vũ Văn Địch, bọn họ giao cho cháu!" Bạch Tiểu Thố thấy cường đạo nghe lời khuyên của mình, cũng còn cách nào khác, chỉ có để cho bọn họ chịu chút đau khổ, để họ hiểu rằng phải ai họ cũng có thể cướp tiền cướp sắc được!

      "Nha đầu thối, cần ngươi nhiều, mau quay lại xe ngựa , bản thái tử chỉ cần lát thôi là có thể giải quyết hết bọn chúng!" Vũ Văn Địch nhịn được nghiêng đầu giận dữ mắng Bạch Tiểu Thố, Liễu Diệp kiếm bén nhọn trong tay cũng rút ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào thủ lĩnh đám cường đạo.

      "Biết rồi!" Bạch Tiểu Thố bĩu môi, rất nghe lời trèo lên xe ngựa, "Cháu đừng giết bọn họ, trừng phạt chút là đủ rồi!"

      Dù sao cuộc sống ở đại của nàng cũng cách xã hội pháp trị rất nhiều năm, cho nên nàng thích cảnh chém giết trong thế giới cổ đại này.

      "Nha đầu thối, bản thái tử tự có chừng mực, cần phải ngươi dạy bản thái tử làm phải làm như thế nào!" Vũ Văn Địch múa Liễu Diệp kiếm cách mạnh mẽ đầy uy lực, tung người nhảy lên đánh ngã từng tên cường đạo . Mặc dù đả thương, nhưng lấy tính mạng của đám người này.

      Nếu đổi lại là Vũ Văn Địch của ngày thường sớm kiếm giải quyết hết những kẻ đắc tội với rồi. Nhưng hôm nay có Bạch Tiểu Thố ở đây, nghĩ nàng là nữ tử, nhất định chịu nổi cảnh máu tanh, nên cố gắng ra chiêu sát thủ, giữ lại mạng chó cho những tên cường đạo kia.

      "Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, chúng ta có mắt như mù, hôm nay nếu ngài có thể tha cho mấy người em chúng ta chúng ta nguyện từ nay về sau làm trâu làm ngựa cho ngài!" Cường đạo mà, hiển nhiên chỉ biết bắt nạt người hiền lành nhưng lại rất sợ những người hung tợn. Mắt thấy mười mấy người liên thủ cũng phải là đối thủ của Vũ Văn Địch, vì mạng sống, đều ôm lấy vết thương của mình, đồng loạt quỳ rạp xuống dưới chân Vũ Văn Địch, cầu xin , xin tha cho họ lần.

      "Bản thái tử cần các ngươi làm trâu làm ngựa để làm gì?" Vũ Văn Địch khinh thường hừ tiếng, xoay người nhảy lên xe ngựa, "Còn mau cút , muốn bản thái tử phải tự mình động thủ tiễn các ngươi sao?"

      ", , . . . . . . Chúng ta lập tức biến ngay, cút ngay. . . . . ." Bọn cường đạo nghe vậy, hoảng hốt, ai nấy đều lăn vòng đất, muốn nhanh chóng rời lại nghe thấy giọng Bạch Tiểu Thố khẽ vang lên.

      "Lời các ngươi vừa đều chứ?"

      ", , đương nhiên là !" Thủ lĩnh cường đạo dám có bất kỳ ý kiến phản bác nào, ở ngoài xe ngựa, đứng đối diện Bạch Tiểu Thố liều mạng gật đầu ‘vâng’, bởi vì họ biết vị thiếu niên bên cạnh Bạch Tiểu Thố là người dễ chọc, ngộ nhỡ bọn họ mà đổi ý, có thể mất mạng ngay.

      "Vậy được rồi!" Bạch Tiểu Thố híp mắt, cười giảo hoạt, "Nếu như các ngươi tuân thủ lời hứa của mình, trong tương lai, vào thời điểm mà ta phải dùng tới các ngươi các ngươi giúp ta...ta để người trong xe kia đạp bằng sơn trại của các ngươi, các ngươi nghe chưa?"

      Đây là để phòng ngừa ‘ngộ nhỡ’. Ở hang ổ của cường đạo, lương thực, vàng bạc châu báu cái gì cũng thiếu, ngộ nhỡ Vương gia biến thái bị gian thần hãm hại, quân đội được ăn được uống, đây phải là nguồn dự phòng sao?

      "Chúng ta tuyệt đổi ý, nếu như sau này chúng ta có chỗ hữu dụng cho tiểu thư, hãy dùng lệnh bài này, đến Hắc Phong trại của Trọng Khuyết Quan tìm chúng ta, chúng ta tất định nghe theo tiểu thư, chỉ đâu đánh đó!" Thủ lĩnh cường đạo rất sảng khoái ném tấm lệnh bài đen như mực cho Bạch Tiểu Thố, sau đó mang theo huynh đệ bị thương ảo não chạy trốn.

      "Nha đầu thối, ngươi làm như vậy là có ý gì?" Vũ Văn Địch thấy Bạch Tiểu Thố cầm tấm lệnh bài vào xe ngựa, cho là đúng hừ lạnh , "Chỉ là đám cường đạo vô dụng mà thôi, có thể làm chuyện gì cho ngươi được?"

      "Cháu thái tử, cháu đừng xem thường cường đạo!" Bạch Tiểu Thố hung hăng liếc Vũ Văn Địch d♀đlq♀đmột cái, sau khi cất lệnh bài xong lại tiếp, "Rồng mạnh cũng đè được bọn rắn độc, cháu vĩnh viễn hiểu được!"

      Giải thích với tên thái tử ngu ngốc này cũng chỉ uổng công mà thôi. Có số việc tới cuối cùng, nhìn ra giá trị của nó nằm ở đâu.

      . . . . . . .

      Mấy ngày hôm nay 12 vạn quân của nước láng giềng liên hiệp lại mực ở bên ngoài Trọng Khuyết Quan kêu gào, muốn Vũ Văn Tinh xuất binh nghênh chiến, nhưng Vũ Văn Tinh lại vẫn nhẫn có hành động gì*, cho dù đối phương có lời khó nghe như thế nào chăng nữa, cũng xuất binh. (trong bản tiếng Trung là “发-phát” , ta nghĩ là ‘phát binh= xuất binh’, nhưng sợ lặp từ với bên dưới nên thay = cụm từ )

      Tài dùng binh thể ở chỗ mưu lược và bố binh của chủ soái. thể vì người khác khiêu khích mà lỗ mãng xuất binh, như vậy tỷ lệ bị đánh bại là rất lớn.

      Mặt khác ở bên này, Vũ Văn Tinh thấy lương thảo đủ, mà lương thảo của Tướng gia lại chậm chạp chịu lên đường. Có thể thấy được trận này nhất định đánh được suôn sẻ.

      Lần giằng co ba bốn ngày này, người của nước láng giềng bắt mấy con dân Phượng Dực quốc, sau đó ở trước mặt Vũ văn Tinh chôn sống mấy người đó.

      thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là khiêu khích cực đại với cái ‘uy’ của Phượng Dực quốc. Vũ Văn Tinh là Vương gia Phượng Dực quốc, là thống soái của đội quân, há có thể tiếp tục án binh bất động, cho nên lúc này tức đến sôi máu, mang binh ra khỏi thành nghênh chiến quân địch.

      Binh sĩ của Phượng Dực quốc ai nấy đều kiêu dũng thiện chiến, nhưng binh lực của nước láng giềng lại rất đông, lần này giao chiến, ai cũng chiếm được lợi thế, đánh tới nửa đêm canh ba, hai bên tổn thất nghiêm trọng, thể tạm thời phát lệnh thu binh, tùy thời tái chiến.

      Vũ Văn Tinh dẫn theo đội ngũ tiến vào Trọng Khuyết Quan, có người trọng thương cần chữa trị, nên bảo Mạc Thanh mời Phi Hoa Ngọc đến. Mạc Thanh phụng mệnh chuyến, lại phát trong phòng Phi Hoa Ngọc vốn có người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :