1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Hãy nhớ, ngươi là Vương phi của Bổn vương!
      Edit: -BG-


      Những chuyện từng trải qua là những điều kiêng kỵ với Vũ Văn Tinh, vì vậy khi nghe tiểu Thanh những lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      muốn nhắc tới những chuyện sao chịu nổi mà từng phải trải qua kia. Nếu người này biết bí mật mà chỉ có và tiểu Thanh mới biết bất luận như thế nào, đều phải giết người này!

      Trong lòng Vũ Văn Tinh sát ý nồng đượm, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai di chuyển đến trước mặt tiểu Thanh, muốn giơ tay lên, chưởng đánh gục , Bạch Tiểu Thố lại dùng sức kéo bàn tay kia của Vũ Văn Tinh lại.

      "Vương gia phu quân, chàng thể giết , là con rắn mà chàng nuôi đó. Nếu như chàng giết rồi, nhất định chàng hối hận!" Bạch Tiểu Thố dùng ánh mắt cầu khẩn, vội vàng liếc nhìn Vũ Văn Tinh cuồng nộ, lên giọng hô to.

      Cái tên Vương gia biến thái này, sao muốn giết người là giết ngay vậy? Dầu gì tiểu Thanh cũng là mạng nha!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi có biết kết quả của việc đối nghịch với Bổn vương là chỉ có con đường chết hả?" Hành động thiên vị tiểu Thanh của Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Tinh càng thêm giận dữ, suy nghĩ chút nào mà dùng nội lực đánh văng Bạch Tiểu Thố lôi kéo quần áo , sau đó tung ra chưởng tàn nhẫn về phía ngực tiểu Thanh.

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng hết lần này đến lần khác thiên vị người liên quan, chẳng lẽ muốn tức chết hay sao?

      "Chủ nhân!" Mắt thấy Bạch Tiểu Thố loạng choạng sắp ngã nhào đất tiểu Thanh thèm để ý phân cao thấp với Vũ Văn Tinh nữa, vội lắc mình qua bên, tay mắt lanh lẹ mà ôm chầm lấy Bạch Tiểu Thố sắc mặt tái nhợt vào lòng.

      Người nam nhân này là thô lỗ, phải biết lưng chủ nhân có thương tích mà sao lại làm
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Vương Gia phu quân, chớ làm loạn!
      Editor : Hoàng Dung


      Bạch Tiểu Thố phục nên giải thích, càng làm cho Vũ Văn Tinh giận dữ, tay cầm cằm nàng hơi dùng sức, sức lực lớn đến nỗi như có thể bóp nát cằm của nàng.

      "Bạch Tiểu Thố, việc Bổn vương thích nhất là có người ‘dám’ phản bác lời của Bổn vương. Ngươi có biết ngươi chọc giận Bổn vương rồi ?" Gò má lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh dán chặt lên khuôn mặt nhắn trắng bệch của Bạch Tiểu Thố, thanh lãnh khốc nặn ra chữ ‘dám’ từ trong kẽ răng của "Dám nghe lời của Bổn vương. . . . . ."

      "Vương Gia phu quân, chàng đạo lý chút , đừng có độc tài như vậy có được !" Dưới cằm truyền tới đau đớn kịch liệt khiến Bạch Tiểu Thố đau đến khuôn mặt nhắn cũng vặn vẹo thành đoàn, nhưng cái miệng nhắn vẫn phục, muốn phản bác "Ta với chàng rất nhiều lần rồi, ta có trèo tường! Hơn nữa, ta bây giờ còn là vương phi của chàng rồi, chàng trông nom nhiều như vậy làm gì. . . . . ."

      Trong ánh mắt lạnh lẽo như giết người của Vũ Văn Tinh, câu sau cùng cơ hồ là nghẹn ở trong cổ họng Bạch Tiểu Thố.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi ngươi còn là vương phi của Bổn vương. Như vậy tối nay, Bổn vương để cho ngươi trở thành nữ nhân của Bổn vương, danh xứng với thực làm vương phi của Bổn vương!" Vũ Văn Tinh vô cùng tức giận nhưng lại cười, thân hình cường tráng ép tới khi Bạch Tiểu Thố ở phía dưới khổ sở giãy giụa đến thể nhúc nhích. Còn bàn tay lãnh khốc nắm cằm nàng di chuyển đến ngực Bạch Tiểu Thố, bởi vì hô hấp rối loạn mà ngừng phập phồng, hung hăng nắm được bên mềm mại, đồng thời bàn tay khác dùng sức xé ra y phục cản trở, làm cho thân thể trắng nõn xinh đẹp của phái nữ ra trong ánh mắt tối tăm của .

      cách nào chịu được việc con thỏ ngu xuẩn này bị Phi Hoa Ngọc quyến rũ, bị hoàng huynh dụ dỗ, càng muốn để cho những nam nhân biết từ đâu xuất rồi dính lấy nàng thả. Vì thế nên bây giờ, chỉ có thể ngay tại chỗ này làm cho nàng vào khuôn phép, mới có thể để cho nàng an phận thủ thường ở lại bên cạnh !

      "Vương Gia phu quân, chàng. . . . . . chàng giở trò lưu manh!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh cởi hết sạch, vừa tức vừa thẹn. Khuôn mặt nhắn đỏ đến nỗi ra máu, cũng biết là tức giận hay là thẹn thùng "Chàng thể. . . . . . đối với ta như vậy, ta. . . . . . ta còn chưa có thích chàng, muốn làm chuyện đó. . . . . . chuyện thân mật như vậy với chàng đâu!"

      nhất định là quá tức giận rồi, bằng làm sao . . . . . . đối với nàng như vậy!

      "Bổn vương cần ngươi thích Bổn vương, chờ sau khi ngươi trở thành nữ nhân của Bổn vương, ngươi tự nhiên thích Bổn vương!" Vũ Văn Tinh gặm cắn da thịt mịn màng của Bạch Tiểu Thố, bên trong giọng mơ hồ thấy ** khàn khàn.

      Mặc dù Vũ Văn Tinh chưa có chạm qua bất kỳ nào, nhưng là hoàng tử, hơn 10 tuổi liền biết chuyện giữa nam nữ. Mà Bạch Tiểu Thố cũng phải là ghét, nên cũng muốn cấm dục nữa. Vả lại sau khi chứng kiến chuyện vừa rồi, Vũ Văn Tinh quyết định chiếm lấy Bạch Tiểu Thố, chỉ có trở thành người của mình, con thỏ ngu xuẩn này mới bị người khác nhớ thương!

      "Khốn kiếp, ta muốn làm chuyện đó với chàng!" Thấy Vũ Văn Tinh làm , Bạch Tiểu Thố bị dọa đến nước mắt rơi ào ào, cái miệng nhắn chu lên, cực kỳ uất ức.

      Tại sao cái tên vương gia biến thái này có thể ép buộc nàng cùng như vậy! Nàng còn chưa có chuẩn bị xong, ép buộc nàng có gì tốt!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi năng lỗ mãng nhục mạ Bổn vương!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh nâng lên mắt phượng bốc hỏa, tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn ngọt ngào đáng , chỉ cảm thấy cái miệng nhắn của Bạch Tiểu Thố rất thích ăn đòn, liền từ từ áp sát gương mặt tuấn tú, môi mỏng lạnh lẽo tính trừng phạt đặt lên cái miệng nhắn của nàng.

      Bổn vương lần này muốn xem, ngươi làm sao còn có thể mắng Bổn vương, Bạch Tiểu Thố!

      Cái miệng nhắn ngon miệng này khiến Vũ Văn Tinh rất hài lòng, cũng rất đắc ý, muốn đòi lấy càng nhiều ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố, chỉ nghe ‘phịch’ tiếng. Bạch Tiểu Thố bị đè phía dưới đột nhiên thấy bóng người, mà ở dưới bụng của , chỉ có con thỏ mềm mại dùng sức chui ra ngoài, cố gắng muốn nhảy xuống giường hẹp, chuồn mất.

      thế giới này, chuyện bi thương nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, muốn ăn lại ăn được.

      Lúc này, Vũ Văn Tinh giận đến gương mặt tuấn tú cũng xanh mét. Ở trong lòng , lửa giận xen lẫn với lửa dục giải được, đốt đến buồn bực.

      Đáng chết, nên quên, con thỏ ngu xuẩn này bị người khác hôn lên miệng biến thành con thỏ. nên phiền hà như thế, mà là quả quyết trước hết để cho nàng trở thành nữ nhân của mình mới đúng!

      Vũ Văn Tinh cực kia tức giận bắt được Bạch Tiểu Thố muốn chuồn êm từ dưới thân thể của , xách hai lỗ tai dài của nàng lên, hí mắt quát lên "Bạch Tiểu Thố, đừng tưởng rằng ngươi biến thành thỏ, Bổn vương bỏ qua cho ngươi, Bổn vương nuốt lời!"

      Dù là con thỏ, tối nay cũng phải xử lý nàng!

      "Vương Gia phu quân, chàng. . . . . . chàng đừng làm loạn. . . . . ." Bạch Tiểu Thố ở giữa trung giùng giằng thân thỏ mập mạp của mình, trong đôi mắt thỏ như hồng bảo thạch tràn đầy hoảng sợ "Ta bây giờ là. . . . . . thỏ, chàng đừng. . . . . ."

      Lúc Bạch Tiểu Thố học đại học từng bị sắc nữ ở chung ký túc xá lôi kéo xem bộ phim cấm giữa người và thú, sau khi xem xong nàng chạy vào toliet ói nửa ngày, từ đó trong lòng bị chôn xuống bóng ma. Hôm nay lại nghe giọng chắc chắn như thế của Vũ Văn Tinh, trong nháy mắt bóng ma trong lòng nàng càng phóng đại, làm sao nàng có thể sợ hãi đây!

      Cái tên Vương Gia biến thái này thay đổi đến trình độ làm người ta giận sôi gan , nếu như . . . . . . đối với nàng như vậy, nàng chính xác hỏng mất!

      Hu hu, ai tới cứu.....cứu nàng!

      "Bổn vương muốn làm loạn, Bạch Tiểu Thố ngươi còn có thể ngăn trở Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh tà nịnh giơ Bạch Tiểu Thố lên, đặt nàng lên đùi mình. Sau đó ở trong ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của Bạch Tiểu Thố, tháo thắt lưng của mình ra.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Chuyện tốt bị quấy nhiễu.
      Editor : Hoàng Dung



      Đêm hôm đó, ai biết Vũ Văn Tinh làm gì với Bạch Tiểu Thố biến thành thỏ, quá trình đêm đó chỉ có người trong cuộc mới ràng.

      Gần nửa tháng, Bạch Tiểu Thố luôn vô tình hay cố ý núp Vũ Văn Tinh. Lúc ăn cơm, luôn lôi kéo Phi Hoa Ngọc cùng nhau ăn, còn ngồi ở chỗ xa để Vũ Văn Tinh với tay tới được. Lúc ngủ, dứt khoát lôi kéo nha hoàn cùng nhau ngủ, khiến Vũ Văn Tinh càng thêm hết cách xuống tay.

      Cứ như vậy cứng rắn nhịn nửa tháng, chạm đến giới hạn của Vũ Văn Tinh làm phải bộc phát lửa giận. Tại đêm tối trăng nào đấy, Vương Gia quang minh chính đại đạp cửa vào, mạnh mẽ xách Bạch Tiểu Thố ôm chặt nha hoàn dù chết cũng chịu buông tay vào gian phòng của mình.

      "Bạch Tiểu Thố, chuyện gì Bổn vương cũng nghe theo nàng. Tại sao nàng còn phải núp Bổn vương, thấy Bổn vương giống như gặp quỷ vậy hả?" Vũ Văn Tinh nổi giận đùng đùng cắn răng ép hỏi, hận được khảm thân thể Bạch Tiểu Thố vào trong vách tường, trong mắt phượng như mặc ngọc vô cùng thất bại.

      phải chỉ làm nàng lần thôi sao? Vì sao nàng còn đối xử với như hồng thủy¬(1), mãnh thú(2) vậy chứ?

      "Vương Gia phu quân, ta có tránh chàng. . . . . ." Vũ Văn Tinh vô cùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng, Bạch Tiểu Thố liền giả bộ ngu, cười vô tội "Ta phải là dưỡng thương sao, thích hợp cùng với chàng. . . . . ."

      Nàng mới cần ngày ngày ngủ chung với cái tên Vương Gia biến thái này đâu, đêm đó làm chuyện đó với nàng khiến người ta giận sôi gan mà, tại sao có thể đâm . . . . . . đâm nàng. . . . . .

      Nhớ đến tình hình đêm đó, mặt Bạch Tiểu Thố là trần lửa nóng hừng hực, mắc cỡ muốn tìm cái lỗ chui vào.

      "Bổn vương là cái loại người biết xấu hổ đó sao?" Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh tức đến xanh nửa, nửa kia còn đen hơn "Ngươi nghe kỹ cho Bổn vương, từ hôm nay trở , nàng phải đến đây ngủ với bổn vương!"

      Vũ Văn Tinh rất tức giận, tức giận Bạch Tiểu Thố cả ngày lẫn trốn , lại thân mật với Phi Hoa Ngọc. có thể tức giận, có thể lo lắng sao?
      Phi Hoa Ngọc là con hồ ly gian trá giảo hoạt, luôn đợi cơ hội ngậm con thỏ ngu xuẩn này vào mồm rồi tha từ bên cạnh mình, sao có thể lo lắng đề phòng chuyện chưa xảy ra này được!

      Huống chi buổi tối đó cũng có chân chính ăn Bạch Tiểu Thố ngay tại chỗ, chỉ là mượn nàng ấm bụng thôi, giải trừ chút đau đớn khó hiểu trong lòng mình**, tại sao lại bị nàng ghét rồi!

      "Thương thế của ta còn chưa khỏe. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vừa nghe thế liền nóng nảy, cà lăm tìm lý do cự tuyệt. Đôi mắt chột dạ nhìn lung tung, chính là dám nhìn Vũ Văn Tinh ở trước mặt nàng "Ta cảm thấy được, ta vẫn nên. . . . . . ngủ gian phòng của mình là tốt rồi. . . . . ."

      Ngủ chung với , mình mới ngốc như vậy đâu!

      "Bạch Tiểu Thố, vâng lời Bổn vương, tội thêm bậc!" Vũ Văn Tinh giận đến đỉnh đầu bốc khói, kéo tay Bạch Tiểu Thố để cho thân thể nàng xoay vòng nằm ngực của mình, sau đó bàn tay chút do dự lột xuống trung y(3 trắng như tuyết người nàng, làm cho tấm lưng trắng nõn như ngọc phơi bày trước mắt của mình "Lừa gạt Bổn vương, tội lại thêm bậc, nàng Bổn vương nên trừng phạt nàng như thế nào đây?"

      câu uy hiếp cuối cùng, là Vũ Văn Tinh dán sát bên tai ửng hồng của Bạch Tiểu Thố để , thân mật mà mập mờ, mà đôi bàn tay cực nóng kia cũng nhàn rỗi, vội vàng dao động da thịt phần lưng trắng nõn này.

      Tối nay, Vũ Văn Tinh xách Bạch Tiểu Thố vào gian phòng của mình, chính là quyết định tối nay hoàn thành việc bỏ dở lúc trước.

      "Vương Gia phu quân, chúng ta còn chưa có thành thân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố giống như con sâu ngốc nghếch ở trong ngực Vũ văn Tinh giãy dụa lung tung, khuôn mặt nhắn bạo hồng, đôi mắt to long lanh tràn đầy uất ức. Nhìn ở trong mắt Vũ Văn Tinh, lại là miệng lời cự tuyệt nhưng lại có ý mời chào.

      Hu hu, cái tên Vương Gia biến thái này lại muốn dùng phương pháp biến thái khi dễ nàng, sao nàng lại đáng thương như vậy chứ!

      "Bổn vương phụ trách với nàng, thành thân cũng là chuyện sớm hay muộn thôi!" Vũ Văn Tinh để ý tới kháng nghị yếu ớt của Bạch Tiểu Thố, cực kỳ bá đạo ôm ngang nàng lên, về phía giường hẹp, trong đôi mắt phượng như mặc ngọc ngừng toát ra ** ngọn lửa.

      Con thỏ ngu xuẩn này vẫn lẫn trốn , làm trong lòng ngứa ngáy cách kỳ lạ, mỗi lần chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn.

      "Vương Gia phu quân, ta. . . . . ." Mắt thấy mình lại sắp gặp phải quẫn cảnh lần trước, Bạch Tiểu Thố lo lắng sợ hãi dùng đôi tay bé của mình đẩy Vũ Văn Tinh ra, yếu ớt kêu lên "Vương Gia phu quân, ta hôm nay tiện đâu, bằng để hôm khác. . . . . ."

      Lệ rơi, sao nàng lại bi thương như vậy chứ !

      "Vì sao Bổn vương phải nghe theo nàng?" Sao Vũ Văn Tinh lại nhìn ra Bạch Tiểu Thố tính tìm lý do ở cự tuyệt , trong lòng khó chịu, bàn tay lập tức ngang ngược kéo rơi nửa cái yếm người Bạch Tiểu Thố.

      Tối nay Bổn vương làm tới cùng, con thỏ ngu xuẩn này ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương có cái gì tốt!

      "A. . . . . ." Bạch Tiểu Thố phát ra tiếng thét chói tai vừa giận vừa xấu hổ, vội vàng dùng hai cánh tay cảnh xuân trước ngực mình.

      Biến thái, tại sao có thể biến thái như vậy!

      Bộ dáng Bạch Tiểu Thố muốn che mà che hết nhìn rất mê người, thấy thế Vũ Văn Tinh rất nhanh có phản ứng, giống như con sói đói bụng rất lâu nên vội vàng nhào tới, lúc này ngoài cửa lại đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.

      "Tiểu Thố nhi, vi sư đói bụng, con ra ngoài tìm chút thức ăn cho vi sư !" Ở ngoài cửa, giọng lười biếng của Phi Hoa Ngọc ác ý lớn tiếng vang lên, là tới phá hư chuyện tốt của người khác .

      Vũ Văn Tinh a Vũ Văn Tinh, nếu ngươi muốn ăn Tiểu Thố nhi thân ái của ta, cần phải thông qua đồng ý của ta mới được!

      Chú thích :
      (1) Hồng thủy : lũ lụt
      (2) Mãnh thú : thú dữ
      (3) Trung y : quần áo trong

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Hai nam tranh nhau, chánh chủ nhảy cửa sổ chạy trốn
      Editor : Hoàng Dung

      Sư phụ?

      Bạch Tiểu Thố chưa từng cảm thấy giọng của Phi Hoa Ngọc lại cảm động và tuyệt vời giống như bây giờ vậy, nghe vào trong tai nàng, quả chính là thanh của hạnh phúc.

      "Vương Gia phu quân, sư phụ ta đói bụng rồi, ta tìm thức ăn cho !" Bạch Tiểu Thố lúc này sợ nữa, dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến nay đẩy Vũ Văn Tinh đè người mình ra, chui từ chỗ trống ra liền muốn chạy trốn.

      Hu hu, sư phụ, ta rất người!

      Nhưng Vũ Văn Tinh kia dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tiểu Thố như vậy sao, cánh tay dài duỗi cái, lần nữa ôm eo của nàng rồi quăng nàng lên giường, sắc mặt nhìn qua vô cùng tối tăm.

      "Nàng ngoan ngoãn nằm ở đây cho Bổn vương, có nghe hay ?"

      Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét, lại tới vào lúc này, người khác biết ý đồ của ta là gì, lẽ còn có thể biết sao!

      Hơn nửa đêm đói bụng, thể tự mình kiếm đồ ăn sao? Lại cứ muốn gọi con thỏ ngu xuẩn này tìm giúp , đây phải là có rắp tâm khác còn có thể là cái gì!

      Vũ Văn Tinh kìm nén bụng hỏa khí, lại nhìn Bạch Tiểu Thố ở giường nguyện ý nghe lời của . Đột nhiên ý tưởng chợt lóe lên, ác niệm liền tỏa ra.

      Phi Hoa Ngọc, ngươi chờ đó cho Bổn vương, hôm nay Bổn vương nhất định làm ngươi tức chết!

      Sau khi môi mỏng màu đỏ kéo ra nụ cười lạnh tà nịnh, Vũ Văn Tinh động thủ cởi y phục của mình, toàn thân cao thấp của mình chỉ chừa cái tiết khố (*).

      Lúc Vũ Văn Tinh cởi y phục của mình ra, Bạch Tiểu Thố hoảng sợ trừng lớn mắt, nắm lên bên chăn che phủ cực kỳ chặt chẽ nửa thân thể trần truồng của mình.

      Chẳng lẽ . . . . . . dùng sức mạnh với nàng sao?

      Bạch Tiểu Thố bất lực cắn góc chăn, trong mắt to tràn đầy nước mắt uất ức.

      "Vương Gia phu quân, đừng ăn thịt. . . . . .ta, thịt của ta ăn ngon đâu. . . . . ."

      Những lời này của Bạch Tiểu Thố làm rất giải thích được, hiếm khi vẻ mặt của Vũ Văn Tinh mới có được nụ cười.

      "Bạch Tiểu Thố, thịt của nàng dễ ăn hay , là do Bổn vương định đoạt, phải nàng là được!" Vũ Văn Tinh dùng sức bóp gương mặt nộn nộn của Bạch Tiểu Thố cái, con ngươi lạnh lẽo bởi vì tăng thêm mấy phần hài hước mà tức giận ít.

      còn chưa có ăn nàng đâu, nàng thịt của mình ăn ngon, cứ như vậy ghét bỏ sao?

      "A. . . . . . Đau!" Bạch Tiểu Thố kêu thảm tiếng, gương mặt bị bóp đau nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Tinh, Bạch Tiểu Thố dám lầm bầm loạn nữa.

      Ngoài cửa Phi Hoa Ngọc nghe giọng điệu vô cùng mập mờ này, trong lòng căng thẳng, khuôn mặt lo lắng, muốn đạp cửa xông vào. Đúng lúc này cửa lại mở ra, cả người Vũ Văn Tinh chỉ mặc cái tiết khố, lạnh lùng nhìn Phi Hoa Ngọc, khinh thường " trễ thế này, Bổn vương và Bạch Tiểu Thố đều cần nghỉ ngơi, ngươi đói bụng tìm Mạc Thanh, an bài thay ngươi!"

      Vũ Văn Tinh cố ý bóp gò má của Bạch Tiểu Thố, để cho nàng kêu tiếng, cũng làm cho Phi Hoa Ngọc nghe lén ngoài cửa hiểu lầm bọn họ hoan ái.

      "Vương Gia hăng hái, giày vò Tiểu Thố nhi thân ái của ta thành cái dạng gì rồi? Ta đây làm sư phụ cũng thể để mặc cho ngươi ở đây thành thân lại khi dễ nàng trước!" Phi Hoa Ngọc đứng trước mặt Vũ Văn Tinh lập tức nheo lại đôi mắt hẹp dài, rất khách khí lạnh lùng .

      Ngươi được đấy Vũ Văn Tinh, lại dám trần truồng thân thể ra gặp , đây phải là tới khiêu khích sao?

      "Phi Hoa Ngọc, nếu Bổn vương nhớ lầm, ngươi bán Bạch Tiểu Thố cho Bổn vương làm vương phi rồi, như vậy Bổn vương làm những chuyện gì đối với nàng, ngươi cũng cần hỏi tới!" Vũ Văn Tinh đứng ngăn ở cửa, để cho Phi Hoa Ngọc lắc mình vào phòng mượn gió bẻ măng dắt Bạch Tiểu Thố , trong đôi mắt phượng như mặc ngọc thoáng qua thần sắc lo lắng "Bổn vương phụ trách đối với Bạch Tiểu Thố, điểm này mời sư phụ ngài cứ yên tâm !"

      Hừ, Phi Hoa Ngọc chỉ là sư phụ của con thỏ ngu xuẩn, còn là Vương Gia phu quân của con thỏ ngu xuẩn, sao có thể coi như giống nhau được!

      "Vương Gia, Tiểu Thố nhi thích dùng sức mạnh, ngươi cũng đừng tự mang đá đập chân mình!" Vũ Văn Tinh đến thế này rồi, coi như Phi Hoa Ngọc còn muốn làm ầm ĩ nữa cũng được rồi. phải có đạo lý cắn người miệng mềm, bắt người tay mềm sao?

      Nhưng Phi Hoa Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ, trước khi vẫn quên ác độc câu với Vũ Văn Tinh, mới lắc lắc thân thể yếu đuối, phục mà rời .

      "Phi Hoa Ngọc, lần này Bổn vương còn làm ngươi tức gần chết sao!" Nhìn Phi Hoa Ngọc dần dần mất hẳn ở trong bóng đêm, khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Tinh từ từ ra nụ cười đắc ý tự phụ, cảm giác khó chịu bị Phi Hoa Ngọc khiêu khích lúc này cũng trở thành hư .

      Hôm nay, có người đáng ghét tới phá hư chuyện tốt của rồi!

      Đóng cửa phòng, Vũ Văn Tinh xoay thân hình trần truồng cường tráng trở về giường hẹp, sau khi nhìn thấy giường trống , tức giận đột nhiên tăng vọt.

      "Bạch Tiểu Thố, nàng lăn ra đây cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh lục tung phòng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Tiểu Thố, sau khi nhìn thấy cửa sổ ở phía tây bị mở ra, hoàn toàn tỉnh ngộ.

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết này, nàng lại thừa dịp lúc mình tranh chấp với Phi Hoa Ngọc ở cửa ra vào, nhảy cửa sổ chạy trốn!

      Vũ Văn Tinh giận đến kềm được, lập tức mặc quần áo tử tế, ra ngoài bắt Bạch Tiểu Thố trở lại.

      Mà Bạch Tiểu Thố nhảy cửa sổ chạy trốn, lén lút theo đuôi Phi Hoa Ngọc, lúc Phi Hoa Ngọc sắp dùng chân đạp cửa phòng mình ra, Bạch Tiểu Thố liền bổ nhào cái, nhào vào trong ngực sư phụ mình, chớp chớp đôi mắt uất ức, chu mỏ yếu ớt làm nũng "Sư phụ thối, tối nay con ngủ với người được ?"

      Phi Hoa Ngọc liếc nhìn Bạch Tiểu Thố đột nhiên xuất ở trong ngực , con ngươi hẹp dài xẹt qua đạo tinh quang, sau đó nghiêng đầu, ôm sát đồ đệ nũng nịu vào ngực, vui vẻ tà ác lên tiếng, "Được, vi sư ngủ cùng Tiểu Thố nhi!"
      Chú thích :
      (*) Tiết khố : quần lót

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Bị đoạt binh phù
      Edit: -BG-


      đời này có bức tường nào mà gió thể lùa qua chứ? Ngay ngày hôm sau Vũ Văn Tinh biết chuyện đêm hôm qua của Bạch Tiểu Thố và Phi Hoa Ngọc, bởi vì Phi Hoa Ngọc ôm trong lòng con thỏ ngủ say tới đây dùng bữa sáng, mặt mày hả hê. thể nghi ngờ gì nữa, đây là khiêu khích lớn nhất đối với Vũ Văn Tinh.

      Tất nhiên Vũ Văn Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi muốn chém Phi Hoa Ngọc ngàn vạn nhát đao mới cam tâm. Nhưng cuối cùng cũng thể làm gì, ngay cả đồ ăn sáng cũng kịp ăn, vì phải vào cung gấp.

      Thân là Vương gia, Vũ Văn Tinh cho phép tinh lực (tình thần+ sức lực) của mình đặt hết người nữ tử, nam nhi chí tại bốn phương, nên vương vấn chuyện ‘nhi nữ tình trường’.

      Những ngày gần đây, thái độ của hoàng huynh với lạnh nhạt ít, rất nhiều chuyện quan trọng cũng giao cho những đại thần khác làm, rất ít chuyện muốn để làm.

      Hôm nay triều đình, mặt Vũ Văn Hiên nặng nề ngồi ngay ngắn Long ỷ, xem bản tấu chương cầm trong tay. Càng xem mày càng nhíu chặt.

      Nước láng giềng xâm phạm, chiến tranh là điều thể tránh được.

      ‘Bộp’ tiếng! Vũ Văn Hiên gấp tấu chương trong tay lại, quan sát văn võ đại thần trong triều, trầm giọng mở miệng, "Mấy ngày gần đây trẫm nhận được mật báo, nước láng giềng liên hiệp với mấy nước muốn tấn công Phượng Dực ta, chư vị ái khanh thấy thế nào?"

      Nếu chỉ có quốc gia tới tấn công Phượng Dực quốc hề gây sợ hãi cho Vũ Văn Hiên. Phượng Dực binh cường mã tráng, cần sợ hãi quốc gia phách lối khiêu khích, nhưng mấy nước liên hiệp lại, binh lực cũng thể khinh thường.

      "Cựu thần cho rằng hoàng thượng nên phái Cửu vương gia xuất chinh, kích đánh bại mấy nước láng giếng biết điều, để cho bọn họ biết Phượng Dực quốc phải là miếng mồi ngon đặt trước miệng bọn chúng!" Tướng gia là người đầu tiên lên tiếng. Ánh mắt già nua khôn khéo đầy tính toán cố ý nhìn sang Vũ Văn Tinh.

      "Hửm? Vậy quan điểm của những ai khanh khác sao?" Vũ Văn Hiên hề nhìn Vũ Văn Tinh. Khúc mắc trong lòng khiến bao giờ tin tưởng người em ruột của mình nữa.

      "Chúng thần đều cho rằng Cửu vương gia có thể đảm nhiệm, làm thống soái mang binh xuất chinh, thể quốc uy của Phượng Dực quốc chúng ta!" Hơn phân nửa số đại thần trong triều đều là vây cánh của Tướng gia, mà Tướng gia như vậy, sao bọn họ có thể phụ họa chứ.

      Mà số còn lại là những người trung thành với triều đình. Bọn họ tin rằng Vũ Văn Tinh có năng lực này, nên cũng nỗ lực để cử làm chủ soái lần này.

      "Bổn vương nguyện ý thay mặt hoàng thượng làm thống soái xuất chinh, thể quốc uy của Phượng Dực quốc ta!" Dưới thỉnh nguyện của cả triều đình, Vũ Văn Tinh đứng ra, quỳ chân đất, chắp tay tự nguyện chờ lệnh.

      Trận chiến này thể đánh, chẳng qua là hoàng huynh có muốn để ra trận hay mà thôi.

      "Cửu vương đệ muốn thay trẫm phân ưu ư?" Mặt Vũ Văn Hiên thay đổi nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh quỳ ở phía dưới, nhưng trong lòng lại suy xét xem, Vũ Văn Tinh là tâm lòng, hay là hư tình giả ý.

      Bốn hàng chữ tảng đá trời khiến cho Vũ Văn Hiên có cách nào tin tưởng Vũ Văn Tinh hoàn toàn trung thành trung thành với được nữa. tại xảy ra chiến , nhất định phải giao phần lớn binh lực vào tay Cửu vương đệ, ngộ nhỡ chiến thắng trở về, tạo ra binh biến, mưu triều soán vị, như vậy chẳng phải là mình cũng giao cả tính mạng vào tay Cửu vương đệ hay sao?

      được, được, bện pháp này thể được!

      "Hoàng thượng, cựu thần cho rằng Cửu vương gia làm thống soái xuất chinh là lựa chọn tốt nhất, có điều lương thảo cũng là chuyện rất quan trọng, binh mã chưa xuất phát, lương thảo phải trước rồi. Nếu Cửu vương gia hăng hái nhiệt tâm như vậy, cựu thần làm sao có thể để Cửu vương gia đoạt toàn bộ công lao được. Cựu thần nguyện ý làm người vận chuyển lương thảo!" Tướng gia thấy Vũ Văn Hiên hồi lâu lời nào, liền tự nguyện đứng ra chờ lệnh.

      Vũ Văn Tinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tướng gia, cự tuyệt, "Bổn vương nhọc Tướng gia ngươi phải con đường xa như thế, Bổn vương sợ thân thể xương cốt của ngươi chịu nổi!"

      Lão bất tử này ràng là có ý tốt gì, muốn gian lận lương thảo, khiến cho bại trận đây mà!

      "Cựu thần đa tạ Cửu vương gia quan tâm, cựu thần nhất định cúc cung tận tụy, dốc sức vì triều đình, đến chết mới thôi!" Tướng gia vuốt vuốt chòm râu trắng của mình, phản bác cách tứ lạng bạt thiên cân*. (四两拨千斤- Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân: ý cần tốn nhiều công sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi chuyện cách dễ dàng)

      "Ngươi. . . . . ." Vũ Văn Tinh tức giận , "Bổn vương biết ‘an’ của Tướng gia ngươi là thứ tâm gì. . . . . ."

      "Hai người các ngươi đừng làm ồn nữa! Trẫm quyết định để Cửu vương đệ làm thống soái xuất chinh, Tướng gia phụ trách chuyện lương thảo. Trẫm hi vọng các ngươi có thể chung sức hợp tác. Trận đánh này chỉ được phép thắng, được phép thua!" Sao mà Vũ Văn Hiên biết giữa Vũ Văn Tinh và Tướng gia có hiềm khích được! Dùng Tướng gia để kiềm chế Cửu vương đệ của mình, chính là người tốt nhất.

      "Mặt khác, Cửu vương đệ hãy giao trả binh phù Kiêu Kỵ Doanh cho trẫm!" Vào lúc chuẩn bị bãi triều, Vũ Văn Hiên cứng rắn đòi lại năm vạn binh mã trong tay Vũ Văn Tinh.

      Binh phù cận vệ hoàng cung đặt ở trong tay Cửu vương đệ, thực là quá nguy hiểm!

      Có những lúc, phòng tránh những điều chưa xảy ra là việc làm cần thiết.

      Vũ Văn Tinh bị buộc giao ra năm vạn binh mã, trong tay chỉ còn sót lại bảy vạn binh, muốn chống lại mười vạn binh mã của nước láng giềng, quả thực là phần thắng lớn.

      Vũ Văn Hiên vô tình, cũng làm cho Vũ Văn Tinh ý thức được tình cảnh của mình càng ngày càng trở nên khó khăn. Thậm chí biết trước được rằng, nếu như ngày nào đó hoàng huynh của mình nổi lên sát ý với , nhất định khó mà qua khỏi kiếp này.

      Trận đánh này thể đánh, Tướng gia thể phòng, thể an bài thỏa đáng cho con thỏ ngu xuẩn kia, Phi Hoa Ngọc thể . . . . . .

      Vũ Văn Tinh than khổ thở dài hơi, phất ống tay áo rời khỏi đại điện.

      Haizz, sao gần đây lại có nhiều chuyện muộn phiền vậy nhỉ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :