1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Lời tiên đoán của tảng đá
      Editor: Hoàng Dung



      Quần thần rối rít dùng ống tay áo che kín khuôn mặt của mình khỏi thời tiết kỳ quái ở chỗ này, than vãn tại sao thời tiết ở đây lại đột nhiên thay đổi liên tục như vậy.

      Cấm vệ quân vây Vũ Văn Hiên lại ở giữa, mọi người rút kiếm ra, trận địa sẵn sàng đón quân địch .

      Vũ Văn Tinh cũng bảo hộ ở trước mặt của Vũ Văn Hiên, thay hoàng huynh mình chặn lại hơn phân nửa bão cát.

      Thời tiết tựa hồ phải điềm báo tốt, chẳng lẽ có tai nạn gì đó sắp phủ xuống sao?

      Trong lòng của Vũ Văn Tinh mơ hồ có chút lo lắng.

      "Mau nhìn, trời giáng dị tượng!" Cũng biết là người nào kêu câu, những người khác rối rít nhìn vào phương hướng chỉ.

      Chỉ thấy bầu trời đen nhánh, có chín ngôi sao lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi liên kết thành đường thẳng, trong đó ngôi sao Tử Vi Tinh có ánh sáng chói mắt nhất.

      "Tại sao Tử Vi Tinh lại sáng rỡ như thế, chẳng lẽ thiên hạ này muốn. . . . . ." Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, mọi người rối rít cúi đầu xuống bàn luận xôn xao, mặt của mỗi người thần sắc nặng nề.

      Từ xưa tới nay Tử Vi Tinh đều là tượng trưng cho Đế Vương, cảnh tượng hôm nay là làm người ta khó có thể chịu đựng nổi. Mỗi khi Tử Vi Tinh phát ra ánh sáng sáng nhất, khỏi đại biểu sắp có người Đế Vương mới phải xuất .

      Vũ Văn Hiên cũng nặng nề nhìn dị tượng đó, trong lòng càng thêm lo lắng.

      , làm sao đánh mất giang sơn của mình chứ?

      "Hoàng thượng, được! giống như có thứ gì đó từ trời rớt xuống, chúng ta phải nhanh chóng rời nơi nguy hiểm này!" Đột nhiên, bầu trời ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, thẳng tắp bay tới phía Vũ Văn Hiên và bọn họ bên này. Vũ Văn Tinh cũng dám có bất kỳ trì hoãn nào, kéo tay của hoàng huynh mình vận khí chạy xuống núi.

      Những người khác thấy thế, rối rít chạy trối chết xuống núi theo.

      Chờ sau khi tất cả mọi người đều an toàn, lưng chừng núi đột nhiên truyền đến “bùm” tiếng nổ, đoàn lửa trời giáng xuống nhân gian, đốt sạch tất cả cây cối xanh um tươi tốt ở vùng phụ cận

      "Hoàng thượng, trời giáng dị tượng, e rằng có dấu hiệu may, bọn hạ thần xin hoàng thượng nhanh chóng trở về triều!" đám đại thần đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt của Vũ Văn Hiên, khẩn cầu.

      Đây chỉ sợ là sắp thay người lãnh đạo rồi!

      " vội, trẫm muốn lên xem chút, trời cao giáng dị tượng xuống là cho trẫm phúc hay họa đây!" Dị tượng như thế, Vũ Văn Hiên tất nhiên thể cái gì cũng nhìn liền chạy trở về. Ngược lại, muốn lên xem cho , trời ban cho đến tột cùng là phúc hay là họa.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Chúng quần thần khuyên nổi Vũ Văn Hiên, chỉ có thể cùng lên với .

      Đến giữa sườn núi, khối thiên thạch vô cùng lớn đập ra đất cái hố rất lớn, mà khối thiên thạch đó lại an tĩnh nằm ở trong cái hố đó.

      "Khâm thiên giám¬(*), khanh qua nhìn thử chút !"

      "Dạ, vi thần tuân chỉ!"

      Khâm Thiên Giám lớn tuổi, run rẩy từng bước tới tra xét, ngón tay già nua xoa lên tảng đá nóng, vuốt ve qua lại.

      Đột nhiên, nơi được ông ta vuốt ve tảng đá, dần ra kiểu chữ kỳ lạ.

      "Mấy người các ngươi tới đây !" Phát mới lạ như vậy làm cho khâm thiên giám cực kỳ kích động, thiếu chút nữa nước mắt của lão tung hoành khắp nơi, vội gọi mấy thị vệ qua cùng nhau giúp tay.

      chưa từng gặp qua thiên thạch nào có kiểu chữ kỳ lạ như thế, lần dị tượng này hoàn toàn có thể ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ!

      Thời gian quá nén nhang, thiên thạch khổng lồ xuất toàn bộ bốn dòng chữ.
      “Tử Vi Tinh xuất
      Thế gian thay đổi
      buổi sáng thay Đế
      Tinh Nguyệt đồng huy”

      Vũ Văn Hiên nhìn bốn dòng chữ này, trong phút chốc sắc mặt biến đổi.

      Chuyện này. . . . . . Đây có phải biểu thị vị hoàng đế như làm được bao lâu nữa?

      Tử Vi Tinh xuất , thế gian thay đổi, buổi sáng thay Đế, Tinh Nguyệt đồng huy, Tinh Nguyệt đồng huy. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . .

      Vũ Văn Hiên ở trong lòng nỉ non lặp lại hàng chữ cuối cùng, bỗng nhiên hoảng hốt quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Vũ Văn Tinh.

      Trong tên của Cửu vương đệ phải có chữ Tinh sao? Trời cao chẳng lẽ là nhắc nhở , cuối cùng có ngày Cửu vương đệ thay thế , ngồi lên hoàng vị vốn thuộc về sao?

      riêng Vũ Văn Hiên có ý tưởng gán ghép miễn cường này, quan viên ở chỗ này cũng có ý tưởng giống vậy, ngay cả chính Vũ Văn Tinh cũng có ý nghĩ như vậy.

      Đây là ý trời hay là do người làm ra, chẳng lẽ là có người cố ý bày ra màn này để hãm hại sao?

      Vũ Văn Tinh biết kẻ thù của mình ít, loại chuyện vu khống hãm hại này cũng phải là có khả năng là do kẻ thù của làm.

      "Cửu vương đệ, đệ xem bốn dòng chữ này nên giải thích như thế nào?" Vũ Văn Hiên thầm thu lại kinh hãi của mình, giọng bình thản hỏi Vũ Văn Tinh.

      Từ xưa Đế Vương có nhiều bệnh đa nghi, phàm là gặp phải chuyện được trời cao đưa cho lời nhắc nhở này, cũng thể có chuyện gì xảy ra. Dù là huynh đệ ruột cùng mẹ với mình, cũng khó tránh khỏi sinh ra tâm tư khúc mắc.

      Hoàng quyền hấp dẫn lớn hơn tất cả, nhất là gia đình vô tình của đế vương.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, thần cho là mấy câu đó cũng có nghĩa gì đặc biệt, chỉ là trời cao lấy phương thức như thế hạ xuống lời chúc phúc, phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!" Vũ Văn Tinh chắp tay hồi đáp, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có nhưng tâm tư khác.

      Chỉ là tảng đá, bốn dòng chữ, liền khiến hoàng huynh nổi lên lòng nghi ngờ đối với , cuộc sống sau này của sợ rằng dễ chịu rồi.

      "Cửu vương đệ, đệ quả ăn rất khéo léo!" Vũ Văn Hiên mím môi cười lạnh, đối với câu trả lời của Vũ Văn Tinh càng thêm có cảm giác Cửu vương đệ mình dối trá. Nghi ngờ mới vừa nổi lên trong lòng, nhất thời biến thành ngăn cách sâu.

      "Người tới, mang khối thiên thạch này trở về triều. Trẫm muốn nhìn chút có đúng như lời của Cửu vương đệ ? phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!"

      Chú thích:
      (*) Khâm thiên giám:cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Lời tiên đoán của tảng đá
      Editor: Hoàng Dung



      Quần thần rối rít dùng ống tay áo che kín khuôn mặt của mình khỏi thời tiết kỳ quái ở chỗ này, than vãn tại sao thời tiết ở đây lại đột nhiên thay đổi liên tục như vậy.

      Cấm vệ quân vây Vũ Văn Hiên lại ở giữa, mọi người rút kiếm ra, trận địa sẵn sàng đón quân địch .

      Vũ Văn Tinh cũng bảo hộ ở trước mặt của Vũ Văn Hiên, thay hoàng huynh mình chặn lại hơn phân nửa bão cát.

      Thời tiết tựa hồ phải điềm báo tốt, chẳng lẽ có tai nạn gì đó sắp phủ xuống sao?

      Trong lòng của Vũ Văn Tinh mơ hồ có chút lo lắng.

      "Mau nhìn, trời giáng dị tượng!" Cũng biết là người nào kêu câu, những người khác rối rít nhìn vào phương hướng chỉ.

      Chỉ thấy bầu trời đen nhánh, có chín ngôi sao lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi liên kết thành đường thẳng, trong đó ngôi sao Tử Vi Tinh có ánh sáng chói mắt nhất.

      "Tại sao Tử Vi Tinh lại sáng rỡ như thế, chẳng lẽ thiên hạ này muốn. . . . . ." Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, mọi người rối rít cúi đầu xuống bàn luận xôn xao, mặt của mỗi người thần sắc nặng nề.

      Từ xưa tới nay Tử Vi Tinh đều là tượng trưng cho Đế Vương, cảnh tượng hôm nay là làm người ta khó có thể chịu đựng nổi. Mỗi khi Tử Vi Tinh phát ra ánh sáng sáng nhất, khỏi đại biểu sắp có người Đế Vương mới phải xuất .

      Vũ Văn Hiên cũng nặng nề nhìn dị tượng đó, trong lòng càng thêm lo lắng.

      , làm sao đánh mất giang sơn của mình chứ?

      "Hoàng thượng, được! giống như có thứ gì đó từ trời rớt xuống, chúng ta phải nhanh chóng rời nơi nguy hiểm này!" Đột nhiên, bầu trời ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, thẳng tắp bay tới phía Vũ Văn Hiên và bọn họ bên này. Vũ Văn Tinh cũng dám có bất kỳ trì hoãn nào, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn kéo tay của hoàng huynh mình vận khí chạy xuống núi.

      Những người khác thấy thế, rối rít chạy trối chết xuống núi theo.

      Chờ sau khi tất cả mọi người đều an toàn, lưng chừng núi đột nhiên truyền đến “bùm” tiếng nổ, đoàn lửa trời giáng xuống nhân gian, đốt sạch tất cả cây cối xanh um tươi tốt ở vùng phụ cận

      "Hoàng thượng, trời giáng dị tượng, e rằng có dấu hiệu may, bọn hạ thần xin hoàng thượng nhanh chóng trở về triều!" đám đại thần đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt của Vũ Văn Hiên, khẩn cầu.

      Đây chỉ sợ là sắp thay người lãnh đạo rồi!

      " vội, trẫm muốn lên xem chút, trời cao giáng dị tượng xuống là cho trẫm phúc hay họa đây!" Dị tượng như thế, Vũ Văn Hiên tất nhiên thể cái gì cũng nhìn liền chạy trở về. Ngược lại, muốn lên xem cho , htrời ban cho đến tột cùng là phúc hay là họa.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Chúng quần thần khuyên nổi Vũ Văn Hiên, chỉ có thể cùng lên với .

      Đến giữa sườn núi, khối thiên thạch vô cùng lớn đập ra đất cái hố rất lớn, mà khối thiên thạch đó lại an tĩnh nằm ở trong cái hố đó.

      "Khâm thiên giám¬(*), khanh qua nhìn thử chút !"

      "Dạ, vi thần tuân chỉ!"

      Khâm Thiên Giám lớn tuổi, run rẩy từng bước tới tra xét, ngón tay già nua xoa lên tảng đá nóng, vuốt ve qua lại.

      Đột nhiên, nơi được ông ta vuốt ve tảng đá, dần ra kiểu chữ kỳ lạ.

      "Mấy người các ngươi tới đây !" Phát mới lạ như vậy làm cho khâm thiên giám cực kỳ kích động, thiếu chút nữa nước mắt của lão tung hoành khắp nơi, vội gọi mấy thị vệ qua cùng nhau giúp tay.

      chưa từng gặp qua thiên thạch nào có kiểu chữ kỳ lạ như thế, lần dị tượng này hoàn toàn có thể ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ!

      Thời gian quá nén nhang, thiên thạch khổng lồ xuất toàn bộ bốn dòng chữ.
      “Tử Vi Tinh xuất
      Thế gian thay đổi
      buổi sáng thay Đế
      Tinh Nguyệt đồng huy”

      Vũ Văn Hiên nhìn bốn dòng chữ này, trong phút chốc sắc mặt biến đổi.

      Chuyện này. . . . . . Đây có phải biểu thị vị hoàng đế như làm được bao lâu nữa?

      Tử Vi Tinh xuất , thế gian thay đổi, buổi sáng thay Đế, Tinh Nguyệt đồng huy, Tinh Nguyệt đồng huy. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . . Tinh Nguyệt. . . . . .

      Vũ Văn Hiên ở trong lòng nỉ non lặp lại hàng chữ cuối cùng, bỗng nhiên hoảng hốt quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Vũ Văn Tinh.

      Trong tên của Cửu vương đệ phải có chữ Tinh sao? Trời cao chẳng lẽ là nhắc nhở , cuối cùng có ngày Cửu vương đệ thay thế , hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngồi lên hoàng vị vốn thuộc về sao?

      riêng Vũ Văn Hiên có ý tưởng gán ghép miễn cường này, quan viên ở chỗ này cũng có ý tưởng giống vậy, ngay cả chính Vũ Văn Tinh cũng có ý nghĩ như vậy.

      Đây là ý trời hay là do người làm ra, chẳng lẽ là có người cố ý bày ra màn này để hãm hại sao?

      Vũ Văn Tinh biết kẻ thù của mình ít, loại chuyện vu khống hãm hại này cũng phải là có khả năng là do kẻ thù của làm.

      "Cửu vương đệ, đệ xem bốn dòng chữ này nên giải thích như thế nào?" Vũ Văn Hiên thầm thu lại kinh hãi của mình, giọng bình thản hỏi Vũ Văn Tinh.

      Từ xưa Đế Vương có nhiều bệnh đa nghi, phàm là gặp phải chuyện được trời cao đưa cho lời nhắc nhở này, cũng thể có chuyện gì xảy ra. Dù là huynh đệ ruột cùng mẹ với mình, cũng khó tránh khỏi sinh ra tâm tư khúc mắc.

      Hoàng quyền hấp dẫn lớn hơn tất cả, nhất là gia đình vô tình của đế vương.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, thần cho là mấy câu đó cũng có nghĩa gì đặc biệt, chỉ là trời cao lấy phương thức như thế hạ xuống lời chúc phúc, phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!" Vũ Văn Tinh chắp tay hồi đáp, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có nhưng tâm tư khác.

      Chỉ là tảng đá, bốn dòng chữ, liền khiến hoàng huynh nổi lên lòng nghi ngờ đối với , hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cuộc sống sau này của sợ rằng dễ chịu rồi.

      "Cửu vương đệ, đệ quả ăn rất khéo léo!" Vũ Văn Hiên mím môi cười lạnh, đối với câu trả lời của Vũ Văn Tinh càng thêm có cảm giác Cửu vương đệ mình dối trá. Nghi ngờ mới vừa nổi lên trong lòng, nhất thời biến thành ngăn cách sâu.

      "Người tới, mang khối thiên thạch này trở về triều. Trẫm muốn nhìn chút có đúng như lời của Cửu vương đệ ? phù hộ Phượng Dực quốc ta quốc thái dân an!"

      Chú thích:
      (*) Khâm thiên giám:cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.
      Sau khi trải qua kiện này, Vũ Văn Hiên cũng còn tâm tình du sơn ngoạn thủy nữa, mang theo quần thần kết thúc qua loa hành trình lần tế thiên này. Trở về theo đội ngũ, đột nhiên nhiều hơn khối thiên thạch vô cùng lớn.

      Xe ngựa của bọn Vũ Văn Tinh theo thường lệ rơi vào phía sau cùng, Bạch Tiểu Thố bị trọng thương chưa lành, miễn cưỡng tựa ở trong lồng ngực Vũ Văn Tinh nhắm mắt dưỡng thần. Xe ngựa lắc lư làm nàng khó chịu mở hai mắt ra, nghi hoặc nhìn sắc mặt tốt của Vương Gia nào đó.

      "Vương Gia phu quân, chàng làm sao vậy, có phải có người chọc chàng tức giận ?"

      Nếu , sắc mặt của làm sao khó coi như vậy đây?

      " có việc gì, ngươi ngủ , Bạch Tiểu Thố!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh cúi đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố ở trong trong lòng . ngây thơ trong sáng trong đôi mắt kia nhất thời làm lo lắng trong lòng biến mất ít, ngón tay thon dài của phái nam thương lướt vài sợi tóc rơi trán Bạch Tiểu Thố, sắc mặt Vũ Văn Tinh có chút hòa hoãn.

      Vì sao hoàng huynh phải hoài nghi , cũng có dã tâm gì! Chức Vương gia này của trôi qua cũng quá tiêu diêu tự tại, giang sơn lại lớn như thế, cũng lạ gì.

      "Vương Gia phu quân, chàng xem chàng ràng là rất vui vẻ mà!" Bạch Tiểu Thố cong môi chắc chắn : "Mỗi lần chàng tức giận đều nghiêm mặt, bộ dáng kia biết có bao nhiêu dọa người đâu!"

      Nàng giống như trêu chọc tức giận ?

      " sao?" Trong nháy mắt Vũ Văn Tinh có chút mê mang, ngón tay thon dài dọc theo khuôn mặt của Bạch Tiểu Thố di chuyển xuống, cho đến khi trượt tới bả vai mảnh khảnh của nàng, tự lẩm bẩm "Bạch Tiểu Thố, vì sao ngươi. . . . . ."

      Vì sao có thể nhìn ra vui, vì sao có thể làm cho cảm giác những tâm tình rất phức tạp mà chưa bao giờ có kia, vì sao. . . . . .

      "Đúng vậy đó, từ khi biết chàng tới nay, ta còn chưa từng thấy chàng cười đâu, ta chưa bao giờ thấy qua nụ cười phát ra từ nội tâm của chàng!" Bạch Tiểu Thố mềm mại, đầu an phận tựa vào ngực Vũ Văn Tinh. đôi mắt to long lanh trong suốt tràn đầy sầu não "Chỉ có những người vui vẻ mới biết cười, Vương Gia phu quân, chàng rất vui sao!"

      người vui vẻ mới có thể cả ngày kéo căng gương mặt, hành hạ người khác, cũng để cho người khác vui vẻ, như vậy trong lòng mới có tia an ủi. Có lẽ chính vì như vậy, nên cái tên Vương Gia biến thái này mới có thể biến thái như vậy!

      "Bạch Tiểu Thố!" Từng câu từng chữ mà Bạch Tiểu Thố ra đều là cấm kỵ trong nội tâm của Vũ Văn Tinh. có phẫn nộ chút, nhưng nhiều hơn nữa là rung động mãnh liệt như thủy triều. Lần đầu tiên, cổ kích động vội vàng, muốn ôm chặt Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình, hung hăng dung nhập vào tận trong xương máu của mình, bao giờ phân ly nữa.

      Hai tay ý thức được mà dùng lực, Vũ Văn Tinh ôm Bạch Tiểu Thố chặt, tựa như lấy được bảo bối trân quý nhất thế gian, bao giờ muốn buông tay nữa.

      "Vương Gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố muốn giãy giụa, bởi vì Vũ Văn Tinh ôm nàng quá chặt, làm nàng suýt nữa hít thở thông.

      Sao cái tên Vương Gia biến thái này mỗi lúc lại là bộ dạng khác, kỳ quái!

      "Bạch Tiểu Thố, câm miệng cho Bổn vương, ngươi ngoan ngoãn ngủ !" Những cảm xúc tràn đầy trong nội tâm Vũ Văn Tinh, làm chỉ muốn hưởng thụ những rung động và cảm động trong thân thể lúc thôi. Nhưng Bạch Tiểu Thố lại om sòm phá hư khí, thoáng chốc lại làm gương mặt tuấn tú của trở nên đen như mực, hé mắt hung dữ rống lên với nàng.

      Con thỏ ngu xuẩn, ngươi chỉ biết sát phong cảnh thôi!

      Bị rống lên, Bạch Tiểu Thố ủy khuất chu lên cái miệng nhắn, cặp móng bất bình cào cào trước ngực Vũ văn Tinh cho hả giận.

      Nàng nơi nào lại chọc tới , chỉ biết hung dữ với nàng. Hừ!

      "Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi cào nữa, bổn vương liền sai người giẫm lên móng vuốt của ngươi!" Trước ngực bị gãi nên có cảm giác nhột, làm giọng Vũ Văn Tinh khàn khàn, trong mắt phượng như mặc ngọc mơ hồ thấm ra ngọn lửa tối tăm.

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nàng thể an phận chút được ư? nên. . . . . . nhất định ép ra lửa dục !

      "Hừ!" Lúc này Bạch Tiểu Thố tức giận, dùng sức tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vũ Văn Tinh, bò sang nệm êm lười biếng nằm.

      Vương gia thối, ngươi mặt lạnh mình , bản nương nghĩ để ý đến ngươi nữa, hừ hừ!

      Nếu sư phụ thối ở chỗ này, nhất định để cho Vương Gia biến thái khi dễ nàng, đồ đệ bảo bối của đâu, chỉ có sư phụ thối là thương nàng nhất!

      Đối mặt với chạy trốn của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Tinh nể tình lưng nàng có thương tích, thèm tính toán với nàng. Nếu sớm bắt nàng tới, hung hăng đánh trận lên cái mông đó rồi.

      Mà Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố nhắc đến, giờ phút này ngồi chung với Mạc Thanh ở trong chiếc xe ngựa khác.

      Mạc Thanh là tới giám thị Phi Hoa Ngọc, đây đương nhiên là ý của Vũ Văn Tinh. Ai kêu sư phụ biết xấu hổ ở đường đối chọi với , có kinh nghiệm lần trước nên lần này trở về, Vũ Văn Tinh kêu Mạc Thanh chuẩn bị nhiều thêm chiếc xe ngựa, đá Phi Hoa Ngọc chướng mắt vào trong chiếc xe ngựa này.

      "Mạc Thanh, ngươi Vương Gia nhà các ngươi cũng quá thất đức , Tiểu Thố nhi người bị thương, ta phải nên ở bên cạnh nàng để chăm sóc nàng chứ! Vì sao nhất định bắt ta ngồi chung xe ngựa với ngươi?"

      Phi Hoa Ngọc hai chân bắt chéo dựa nghiêng ở nệm êm, híp con ngươi dài lại, cười đến phong lưu mị hoặc "Mạc Thanh, nếu chúng ta thương lượng , ngươi với Vương Gia nhà các ngươi chút, xe ngựa này ta ngồi được thoải mái, để cho ta ngồi trong xe ngựa của ."

      Vũ Văn Tinh, ngươi cho rằng đá văng ta , có thể vô tư rồi sao?

      Vậy ngươi vui mừng quá sớm rồi!

      "Sư phụ, Vương gia nhà ta thay ngài chăm sóc tốt vương phi. Ngài cũng đừng lo lắng quá, cứ thả lỏng , xe ngựa này hợp với vương gia. Nếu ngài hài lòng, ta liền xin phép Vương Gia, đổi cho ngài chiếc xe ngựa tốt hơn được ?" Mạc Thanh cười nhạt, ôn tồn mở miệng , lại làm khuôn mặt tươi cười của Phi Hoa Ngọc nhất thời lạnh xuống.

      Ngươi được đấy Mạc Thanh, ngươi tuyệt đối là con chó do Vũ Văn Tinh nuôi, gọi có cái có thể biến thành chó cắn người!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Ta là tiểu Thanh
      Editor: Hoàng Dung



      Lắc lư mấy ngày, cuối cùng Vũ Văn Tinh mang theo Bạch Tiểu Thố trở lại vương phủ.

      "Vương Gia phu quân, chàng thả ta xuống , nhiều người nhìn ta như vậy...ta cũng cảm thấy tốt lắm đâu" Ở cửa lớn của vương phủ, Vũ Văn Tinh bận tâm người Bạch Tiểu Thố bị thương, liền tự mình ôm nàng xuống xe ngựa, lập tức đưa tới chú ý của tất cả người làm trong vương phủ.

      Những ánh mắt nóng bỏng kia làm khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố thoáng chốc đỏ bừng, vùi mặt trong ngực của Vũ văn Tinh, ngay lập tức xuất bộ dáng đáng của thiếu nữ.

      là mất mặt, quả mắc cỡ chết người rồi!

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi nghe kỹ cho Bổn vương, Bổn vương muốn ôm ngươi, là nể tình người ngươi có thương tích. Ngươi cho rằng Bổn vương muốn ôm ngươi sao? Nặng như heo vậy!" Vũ Văn Tinh cũng có ý tốt, là Vương Gia, Vương Gia nên có dáng vẻ Vương Gia, cho dù ôm Bạch Tiểu Thố trong lòng cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng ngoài miệng lại cứ muốn ra lời tức chết người.

      ". . . . . ." Vốn là vui vẻ trong lòng, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thố nghe những lời châm chọc này xong, tâm trạng vui vẻ còn, buồn bực cong miệng lên, để ý tới Vũ Văn Tinh.

      Vương Gia thối, ngươi mới là nặng như heo!

      Vũ Văn Tinh cũng nhận thấy được khác thường của Bạch Tiểu Thố, vẫn ôm nàng sải bước vào vương phủ.

      "Mạc Thanh, nhìn chút Vương Gia nhà các ngươi, làm người thất bại, đến tâm tư của nữ nhân mà cũng hiểu,
      có thể giành được trái tim của Tiểu Thố nhi. Ngươi á, tiết kiệm tâm chút , Tiểu Thố nhi thân ái của ta làm được vương phi của Vương Gia nhà ngươi được đâu!” Sau đó xuống xe ngựa, Phi Hoa Ngọc yếu ớt được Mạc Thanh đỡ vào trong vương phủ. Tai thính nên tự nhiên nghe được lời kia của Vũ Văn Tinh, môi mỏng tà mị kéo lên, híp mắt có ý tốt với Mạc Thanh.

      dịu dàng, lại càng hiểu phong tình, Tiểu Thố nhi mà thích Vũ Văn Tinh mới là lạ đó!

      “Sư phụ, Bạch nương có thể làm được vương phi của Vương Gia nhà chúng ta. Nhưng ta biết chắc chắn rằng Bạch nương tất nhiên cũng làm được nương tử của ngài đâu!” Đối với khiêu khích của Phi Hoa Ngọc, Mạc Thanh vẫn là sử dụng giọng nhàn nhạt của chặn lại, làm Phi Hoa Ngọc tức nhưng có chỗ xả.

      “À, đúng rồi, rời phủ nhiều ngày, tất cả mọi chuyện lớn bên trong phủ cũng cần tổng quản như ta xử lý. Vậy ta cũng đỡ ngài tiến vào nữa, sư phụ!” Mạc Thanh giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau khi áy náy cười tiếng với Phi Hoa Ngọc, vẫy vẫy ống tay áo, nhàng lướt qua.

      “Ngươi được đấy Mạc Thanh, ngươi cho là ta thể tự mình bò vào vương phủ sao?” Nhìn bóng dáng Mạc Thanh xa dần, Phi Hoa Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại thể nghênh ngang vào vương phủ, chỉ có thể khom lưng, chậm rãi từng bước vào trong vương phủ.

      Hừ, trong vương phủ này căn bản người tốt, chỉ ngoại trừ và Tiểu Thố nhi thân ái. Mạc Thanh đáng ghét, Vũ Văn Tinh càng ghê tởm hơn!

      Vào đại sảnh, Vũ Văn Tinh đặt Bạch Tiểu Thố vẫn còn hờn dỗi lên ghế.

      “Vương Gia phu quân, ta về phòng trước đây, chàng thích làm cái gì làm cái đó !” Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thố từ ghế đứng lên, buồn buồn xong với Vũ Văn Tinh, liền sải chân chạy .

      Nàng rất buồn bực, nàng nặng chỗ nào chứ!

      “Bạch Tiểu Thố…” Vũ Văn Tinh đưa tay kêu lên, nhưng con thỏ nào đó sớm chạy còn thấy bóng dáng rồi.

      Chân mày lơ đãng nhíu lại, Vũ Văn Tinh ngồi ở ghế, rơi vào trầm tư.

      Bạch Tiểu Thố tức giận sao? Tức giận ai? Là sao?

      “Vương Gia thối, chàng chết !” Nổi giận đùng đùng chạy về gian phòng của mình. Bạch Tiểu Thố rất dùng sức đóng sầm hai cánh cửa phòng lại, chạy nhanh mấy bước đến giường hẹp, muốn nhào vào trong giường đệm mềm mại, cắn chăn phát tiết phen. Trong nháy mắt nhào lên, ràng cảm thấy giống như có người bị mình đè ở phía dưới.

      Bạch Tiểu Thố vội nhảy dựng lên, vừa vén chăn lên nhìn. Quả nhiên giường nàng nằm người, còn là mỹ nam lõa thể mà nàng biết.

      Sợi tóc đen như mực giống như dây leo quấn quanh lấy thân thể như bạch ngọc của nam nhân này. gương mặt tuấn dật, đôi mắt xanh lá đẹp như bảo thạch vô cùng vui vẻ nhìn nàng.

      Chuyện này… Sao lại có nghiệt ở nơi này, làm sao lại ngủ ở giường của nàng chứ?

      Từ từ, Bạch Tiểu Thố trì độn cuối cùng ý thức được mình thấy cái nên thấy. Khuôn mặt nhắn lần nữa xấu hổ đến bạo hồng, lập tức xoay người dùng bàn tay bé trắng nõn che kín cặp mắt của mình, cà lăm mở miệng.

      “Bất kể… ngươi là ai… cũng mời… ngươi mặc tốt y phục rồi ra ngoài, bởi vì nơi này… nơi này là phòng của ta…”

      Ai nha nha, nàng nhìn thấy vật kia của nam nhân, hơn nữa còn nhìn rất lâu đó, có thể đau mắt hột đây?

      “Chủ nhân, người cuối cùng cũng trở lại, tiểu Thanh ở chỗ này chờ người lâu rồi!” giường mỹ nam nghiệt mà lười biếng trần truồng từ giường xuống, tới sau lưng Bạch Tiểu Thố, thân mật ôm lấy Bạch Tiểu Thố xấu hổ, khuôn mặt tươi cười đặc biệt nghiệt thích cọ cọ cần cổ ấm áp của nàng.

      Chủ nhân, ta rốt cuộc biến thành hình người rồi, về sau ta liền có thể hầu hạ ở bên cạnh của người, chăm sóc người, bảo vệ người rồi.

      “Ngươi… Ngươi buông ra…” Bị nam tử xa lạ ôm như vậy, Bạch Tiểu Thố nhất thời bị dọa đến trái tim cũng muốn ngừng đập luôn. Hơn nữa cần cổ nàng truyền tới nhiệt độ lạnh lẽo, càng làm cho nàng sợ đến hít vào ngụm khí lạnh.

      Trời ơi, đến cùng có phải là người , tại sao người ngay cả nhiệt độ của con người cũng có!

      “Chủ nhân, ta là tiểu Thanh, người biết ta sao?” Mỹ nam lõa thể càng thêm ủy khuất ôm chặt Bạch Tiểu Thố, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo dính vào chút nhiệt độ nóng bỏng khuôn mặt nhắn của Bạch Tiểu Thố, liếm liếm lấy lòng.

      Tiểu Thanh? phải là tên của con rắn mà tên Vương Gia biến thái kia nuôi sao?
      Last edited: 30/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Ta tìm y phục cho ngươi
      Edit: -BG-
      Nguồn:

      Bạch Tiểu Thố ở trong lòng buồn bực lén thầm, nhưng đôi mắt to lại liếc nhìn tiểu Thanh.

      "Ta biết Vương gia có nuôi con rắn, gọi là tiểu Thanh, chắc ngươi phải là con rắn kia chứ?"

      Nếu như là con rắn kia, đúng là quá dọa người!

      "Chủ nhân, người đoán sai, ta chính là con rắn kia!" Tiểu Thanh vui vẻ : "Trước kia người luôn sợ nguyên hình của ta. Hôm nay ta biến thành hình người rồi sao người vẫn còn sợ ta vậy?"

      , dường như lúc trước chủ nhân thích , chứ phải ghét .

      "Ngươi. . . . . . là con rắn kia?" lâu sau đó, Bạch Tiểu Thố mới tiêu hóa nổi lời của tiểu Thanh, kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả cằm xuống đất.

      Má ơi, nàng xuyên đến thế giới huyễn hoặc rồi à? Tại sao phải có loại chuyện bình thường như thế này? con rắn lại có thể biến thành người, phải là Bạch nương tử*, làm gì có đạo hạnh tu hành ngàn năm để biến thành hình người chứ. (*Bạch Xà trong phim Thanh xà, Bạch xa ý ạ)

      Chuyện này. . . . . . Chuyện này quá lạ lùng !

      " sai, chủ nhân." Tiểu Thanh săn sóc, giúp Bạch Tiểu Thố khép lại cái cằm sắp rớt xuống đất. Thân thể trần như nhộng chuyển tới trước mặt nàng, nhàng ôm Bạch Tiểu Thố vào lòng, trong đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy uất ức, : "Chủ nhân, người được vất bỏ tiểu Thanh nữa đâu đấy. Tiểu Thanh rất trung thành, rất tài giỏi, người thể cần tiểu Thanh!"

      "Ơ. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh trách móc như vậy, đầu nhất thời giăng đầy hắc tuyến.

      Dường như chuyện này lẫn lộn đầu đuôi hết rồi. Sao tiểu Thanh những lời này lại giống như oán phu bị vứt bỏ vậy.

      Nhưng nàng phải là chủ nhân của . Tên Vương gia biến thái kia mới là chủ nhân chân chính của , muốn khóc tố cái gì tìm Vương gia biến thái chứ!

      "Chủ nhân. . . . . ." tiểu Thanh thấy lúc lâu rồi mà Bạch Tiểu Thố vẫn chữ nào, càng thêm ủy khuất nỉ non, nước mắt trong suốt đọng lại trong hốc mắt, cực kỳ giống trân châu dễ vỡ .

      Chủ nhân thể có người nam nhân kia rồi cần nữa nha!

      "Tiểu Thanh, ngươi hãy nghe ta !" Nước mắt của tiểu Thanh khiến Bạch Tiểu Thố thấy nhức đầu, "Ta phải chủ nhân của ngươi, chủ nhân của ngươi là Vương gia! Còn nữa, nhanh mặc quần áo vào, nên. . . . . . lắc lư thân thể trần truồng ở trước mặt ta. . . . . ."

      A. . . . . . Đầu nàng to ra mất! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai tới cho nàng biết, có phải nàng nằm mơ ?

      "Chủ nhân, người chính là chủ nhân của ta!" Tiểu Thanh ủy khuất lầm bầm, nhất quyết tha, "Ta nhận người nam nhân kia làm chủ nhân, vĩnh viễn nhận!"

      Người nam nhân kia phải là người tốt đẹp gì, bởi vì tên đó cướp chủ nhân của , cũng để ở lại bên người chủ nhân!

      Trong mắt tiểu Thanh chợt lóe lên thù hận khiến Bạch Tiểu Thố cảm thấy kinh hãi. Nàng hiểu, Vũ Văn Tinh thương tiểu Thanh như thế mà sao lại khiến tiểu Thanh coi như kẻ thù nhỉ? Lúc trước phải tình cảm của họ rất tốt sao?

      "Tiểu Thanh, chúng ta chuyện này nữa, ngươi mau mặc quần áo vào, nếu để cho chủ nhân Vương gia của ngươi thất được bộ dạng này của ngươi mắng ngươi cho coi!"

      Bạch Tiểu Thố cũng dám tranh cãi với tiểu Thanh, vội bảo mặc quần áo, nếu tên Vương gia biến thái kia bắt gặp màn này, còn tưởng rằng nàng ở trong phòng tư thông với nam nhân hoang dã!

      "Chủ nhân, ta có quần áo để mặc!" Tiểu Thanh thấy Bạch Tiểu Thố quan tâm như vậy sắc mặt lo lắng lập tức trở nên tươi cười rạng rỡ, "Ta mới vừa biến thành hình người chưa được mấy ngày, vẫn luôn ngủ ở phòng của chủ nhân, chưa ra ngoài để mua quần áo mặc."

      Bạch Tiểu Thố nghe vậy, đầu lại bắt đầu giăng hắc tuyến.

      , con rắn này khỏi quá ngu ngốc ! Vương phủ này lớn như vậy, chẳng lẽ tìm bộ quần áo mặc khó khăn lắm ư?

      "Ngươi ở lại trong phòng, đừng đâu cả, ta ra ngoài tìm cho ngươi bộ quần áo có thể mặc!" Bạch Tiểu Thố chịu nổi thân thể trần truồng của tiểu Thanh, để chuyện trước mặt nàng. Hình ảnh như vậy kích thích người ta phụt máu.

      Sau khi ân cần dạy bảo tiểu Thanh phen, Bạch Tiểu Thố giống như tên trộm chạy ra khỏi gian phòng của mình. Nàng hành lang mà trái lo phải nghĩ trong chốc lát, hay là tìm sư phụ mình lấy quần áo. Như vậy có vẻ tương đối thỏa đáng.

      Bệnh đa nghi của tên Vương gia biến thái kia rất nặng, nếu lấy quần áo của , nhất định hỏi nàng nguyên nhân, mà nguyên nhân nàng làm sao ra được.

      Nhưng sư phụ thối lại giống như thế, thương nàng, nhất định cho nàng mượn quần áo.

      "Tiểu Thố nhi, con lén lén lút lút chuồn êm vào phòng vi sư làm gì?" Phi Hoa Ngọc đangdđLqđ lười biếng tựa lên giường, tay đỡ lấy đầu của mình, tay khác vân vê quả nho, chuẩn bị nhét vào miệng. Khi nhìn thấy thấy Bạch Tiểu Thố lén lút chạy vào trong phòng, liền vội vàng bỏ quả nho vào trong miệng rồi nuốt chửng, sau khi nằm ngay ngắn xong, mới vô lực mở miệng , "Chẳng lẽ Tiểu Thố nhi nhớ vì sư, cố tình trốn tầm mắt của Vương gia phu quân nhà con, tới đây thăm thương thế của vi sư ư?"

      "Sư phụ thối, con muốn y phục đặt ở kia của người!" Bạch Tiểu Thố nhìn cũng thèm nhìn Phi Hoa Ngọc nằm giường cái, chạy thẳng tới tủ quần á trong góc, mở ra, lục lọi tìm kiếm quần áo của Phi Hoa Ngọc.

      Chiều cao của tiểu Thanh nhìn qua sai biệt lắm với sư phụ thối, vì vậy quần áo của sư phụ tiểu Thanh có thể mặc được ?

      Bạch Tiểu Thố vừa thầm, vừa lục tìm được bộ áo bào trắng quá màu mè trong đống quần áo sặc sỡ được xếp thành đống của Phi Hoa Ngọc. Nàng vừa cầm bộ quần áo lên liền rời , ngay cả tiếng chào hỏi cũng với Phi Hoa Ngọc.

      "Tiểu Thố nhi. . . . . ." Phi Hoa ngọc trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thố cầm quần áo của mình từ trước mặt chạy , miệng mở lớn lúc lâu mà vẫn được gì.

      Tiểu Thố nhi muốn quần áo của làm cái gì? là kỳ quái, chẳng lẽ. . . . . . —

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Vương gia phu quân tức giận rồi!
      Edit: -BG-
      Nguồn:

      Bữa tối, Bạch Tiểu Thố ngồi ăn cơm mà liên tục mất hồn. Điều này làm cho Vũ Văn Tinh thể nổi lên lòng nghi ngờ.

      "Bạch Tiểu Thố, đồ ăn ngon sao?" Vũ Văn Tinh híp mắt, có chút vui đề cao lượng hỏi.

      Suy nghĩ của con thỏ ngu xuẩn này đều viết hết ở mặt rồi, sao có thể giấu giếm được!

      "Hả? phải, đồ ăn rất ngon!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, cực kỳ chân chó mà nhoẻn miệng cười với Vũ Văn Tinh, "Vương gia phu quân, nếu như tiểu Thanh của chàng đột nhiên thấy đâu nữa, chàng như thế nào?"

      Ai, trong tay nàng có củ khoai nóng bỏng tay, làm thế nào cũng vất được. đáng ghét mà!

      " phải ngươi rất ghét tiểu Thanh à? Vì sao lại nhắc tới nó trước mặt bản vương?" Vũ Văn Tinh lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thố chân chó cười cười, nghi ngờ trong mắt càng nhiều hơn.

      "A. . . . . . có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, có gì cả!" Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt tốt của Vũ Văn Tinh, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

      Xem ra Vương gia biến thái vẫn chưa biết tiểu Thanh còn ở trong lồng tre đợi rồi. đáng ghét, giờ tiểu Thanh biến thành hình người, lại sống chết dính chặt lấy nàng buông, ôi. . . . . . hay là để cho nàng chết !

      Vũ Văn Tinh gì, trong lòng sáng tỏ: Bạch Tiểu Thố có chuyện gạt .

      bữa cơm này, Bạch Tiểu Thố bị từng đợt ánh mắt dò xét của Vũ văn Tinh nhìn đến như thể ngồi đống lửa, cho nên nàng lấy cớ thân thể mình thoải mái, quả quyết chuồn êm.

      hành lang Bạch Tiểu Thố đụng phải Mạc Thanh. Nàng cái khó ló cái khôn, bất ngờ chặn lại.

      "Mạc Thanh, mới vừa rồi ta chưa ăn no, ngươi bảo người lấy thức ăn đưa đến phòng cho ta, được ?" Bạch Tiểu Thố dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Mạc Thanh, khiến Mạc Thanh cách nào cự tuyệt.

      Tiểu Thanh còn chưa ăn cơm nữa, nàng cũng thể để cho đói bụng qua đêm được.

      "Vương phi, người yên tâm, ta lập tức sai người làm ngay!" Mạc Thanh mỉm cười cáo lui, trong mắt lại có tính toán của mình.

      Cơm này nên do Vương gia tự mình mang qua thích hợp hơn nhiều nhỉ?

      Vì vậy, Mạc Thanh sai người làm thức ăn sau đó mang giao cho Vũ Văn Tinh. Vị Vương giadđlqđ nào đó ngoài việc rất buồn bực ra còn muốn biết Bạch Tiểu Thố muốn chỗ thức ăn làm cái gì. Mới vừa rồi ở bàn cơm, hình như nàng ăn no rồi, giờ lại muốn thêm thức ăn, chuyện này phải chứng tỏ chỗ đó rất có vấn đề sao?

      Vũ Văn Tinh xách theo hộp đựng thức ăn vững vàng tới phòng của Bạch Tiểu Thố. muốn đẩy cửa vào bất ngờ nghe thấy bên trong truyền đến giọng của nam nhân.

      "Chủ nhân, ta rất đói bụng, lúc nào ăn đồ mới được đưa tới vậy?" Tiểu Thanh nửa ôm Bạch Tiểu Thố sắp thể nhịn được nữa, ủy khuất thầm.

      "Sắp đưa tới rồi! Ngươi buông ta ra, tiểu Thanh, nếu ta để ý tới ngươi nữa!" Bạch Tiểu Thố rất tức giận. Nàng lạnh lùng, giùng giằng giãy ra khỏi cái ôm của tiểu Thanh. hiểu con rắn kiêu ngạo này tại sao lại thích ôm nàng như vậy chứ, thế lại còn mè nheo vơi nàng. Nàng thích bị quấy nhiễu đâu!

      "Chủ nhân, tiểu Thanh liền thích ôm người lắm, thân thể người rất ấm, ôm thoải mái!" Tiểu Thanh như tiểu hài đồng làm nũng, cọ cọ lên người Bạch Tiểu Thố.

      Mà Vũ Văn Tinh đứng ngoài cửa thể nhịn được nữa. dùng sức đạp tung phòng ra. Mắt phượng như ngọc đen nguy hiểm liếc nhìn đôi nam nữ ôm nhau chặt trong phòng, rống to, "Bạch Tiểu Thố, ngươi làm cái gì vậy hả?"

      Con thỏ ngu xuẩn đáng chết! Nàng ta dám. . . . . . dám ở trong phòng của mình nuôi tên nam nhân khác. Rốt cuộc, chuyện này bắt đầu từ khi nào? thế hai người vẫn còn ôm ôm ấp ấp trước mặt , còn ra thể thống gì nữa hả!

      Trong lòng Vũ Văn Tinh cực kỳ bi phẫn, chỉ cảm thấy cỗ tức giận như thế muốn xé cơ thể mà xông ra, muốn phát tiết toàn bộ ra ngoài.

      "Vương gia phu quân, chàng đừng tức giận, ta và làm cái gì cả!" Bạch Tiểu Thố làm sao mà ngờ được Vũ Văn Tinh lại xông tới vào lúc này chứ. vậy còn bị bắt gặp màn mập mờ như vậy, lập tức gấp đến độ lo lắng thương thế lưng, dùng sức giãy ra khỏi ngực tiểu Thanh, chạy rất nhanh đến trước mặt Vũ Văn Tinh nổi cơn thịnh nộ, lôi kéo ống tay áo của hốt hoảng giải thích.

      " phải người nào khác, chính là tiểu Thanh, con rắn mà chàng nuôi!" Mặc dù Bạch Tiểu Thố cũng cảm thấy lời mình rất hoang đường, nhưng lời nàng , mà sao lạnh lẽo gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh lại hoàn toàn đen xuống như vậy.

      "Bạch Tiểu Thố, ngươi cho rằng Bổn vương là người ngu, tin ngươi xằng bậy ư?" Vũ Văn Tinh tức giận hất bàn tay cầm ống tay áo của Bạch Tiểu Thố ra, sát khí trong mắt phượng nồng đậm, "Ngươi có biết ngươi làm mất hết mặt mũi của Bổn vương rồi ?"

      Bây giờ người làm trong vương phủ đều cho rằng Bạch Tiểu Thố là vương phi của , nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi của Vương gia còn nữa hay !

      "Tiểu Thanh, ngươi tự mình với Vương gia nhà ngươi , ngươi chính là con rắn chàng nuôi!" Thấy Vũ Văn Tinh nghe mình giải thích, Bạch Tiểu Thố cũng giận, rống to với tiểu Thanh đứng ở bên.

      Cái quái gì đây? Nàng cũng làm gì, tại sao cái tên Vương gia biến thái này giận nàng! Bực chết nàng mà!

      Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh vẫn đen thùi như cũ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tiểu Thanh, môi mỏng mím chặt, lời.

      làm sao mà tin tưởng lời vô căn cứ của Bạch Tiểu Thố được, làm sao mà tin tưởng nam tử trước mắt phân cao thấp với lại là con rắn nuôi từ tới lớn được chứ!

      "Ta là tiểu Thanh. Ngươi còn nhớ chuyện lúc ngươi còn ? Máu của ta cứu mạng ngươi, cho nên ngươi coi ta như là ân nhân cứu mạng của mình, cố ý để ta bên người, nuôi dưỡng đến ngày hôm nay." Tiểu Thanh đành lòng nhìn Bạch Tiểu Thố chịu uất ức, vì vậy mặc dù tình nguyện mở miệng giải thích mình là con rắn kia, nhưng vẫn là phục lắm ra những chuyện mà chỉ có hai người, và Vũ Văn Tinh, biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :