Chương 39.2: (Tiếp)
Ở trong mắt hoàng hậu có gì chợt lóe, ngay lập tức thần sắc che giấu được, : “Ở trong cung này, trừ hoàng thượng ra có ai rảnh rỗi, bổn cung trong lúc rảnh rỗi nên đặt vào đây chút công phu, đặc biệt nghiên cứu cách hưởng lạc thôi.” Dứt lời, cười hai tiếng.
“Rất tốt, Lâm mỗ ta, à , muội muội ta cũng là biết cách hưởng thụ cuộc sống, là con người, lúc còn sống cần phải hưởng thụ tốt.” Lâm Tĩnh Dao xong, gắp lấy miếng cá sống đặt bàn nướng, khen dứt miệng : “Ăn ngon, rất tươi, lại muội muội ta thích ăn cá nướng theo phiến hơn, tỷ tỷ ngày khác có thể nghiên cứu chút.”
Hoàng hậu sắc mặt lại thay đổi, : “Vốn tưởng rằng đúng khẩu vị của muội, ở Nhan quốc có rất ít người thích ăn vặt.”
“Ta là động vật ăn tạp, cái gì cũng ăn.” Lâm Tĩnh Dao xong, cẩn thận quan sát sắc mặt của hoàng hậu ngừng biến đổi, hồi lâu sau, hoàng hậu nhịn được, hỏi: “Muội muội chẳng lẽ phải là người đất Trung sao?”
Mí mắt đột nhiên nhảy lên hạ xuống, Lâm Tĩnh Dao nhìn ly trà, dò hỏi: “Chẳng lẽ, ngươi cũng là người xuyên qua tới đây?”
Nữ nhân kia mang theo gương mặt mê mang, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngôn ngữ Lâm Tĩnh Dao hiểu.
Rất dễ nhận thấy, hai người ở đây đều thử dò xét lẫn nhau, chỉ là rất mau lền hiểu đối phương phải người mình muốn tìm, vì vậy liên che giấu tâm tình tốt, khẽ cười cười, tiếp tục uống trà.
Nữ nhân này, đơn giản!
Lâm Tĩnh Dao chỉ tự trách mình quá sơ suất, nếu như có thể ngôn ngữ xảo diệu chút, cũng biết chừng có thể lấy được tin tức gì đó từ đối phương.
Uống trà xong ra khỏi “Cung Diên Hi”, Lâm Tĩnh Dao chợt hắt hơi cái, sau
đó vuốt vuốt lỗ mũi, che kín mình bằng áo bông dày, để ý chút nào đến đồ lại trong cung, tự mình mò mẫm bộ.
Cung Vũ gác cao, ngói vàng tường đỏ, xem ra cũng quá khác Tây Hạ.
Cũng chính bởi vì vậy, bốn bề tường cao vây quanh, mình chỉ sợ có mọc thêm đôi cánh cũng khó có thể chạy thoát, lẩn trốn ra khỏi hoàng cung tựa có chút khó khăn.
Thủy Linh Ương thoát nạn, chỉ là Tây Hạ hôm nay nạn còn lớn hơn nữa. Bắc Thương đột nhiên cùng Đông Nhan phát động cuộc chiến tranh, ngừng công thành lướt trì, nghĩ tới muốn nhân cơ hội này chiếm thêm phần lãnh thổ.
“Quốc gia mất, ta thế nhưng lại làm Quý Phi địch quốc, haha. Lâm đại nhân đội mũ cánh chuồn giữ được nữa rồi.” Lâm Tĩnh Dao tự giễu thầm câu, lại phát giác mình lạc đường.
Bốn phía cung điện đều là khuôn mẫu, hai bên phải trái cùng dáng, Lâm Tĩnh Dao càng càng thấy đường. Vì vậy, ngăn ma ma lại hỏi: “Đại tỷ, ‘cung Bích Hoa’ như thế nào?”
Chỉ thấy lão thái thái lông mày dựng lên, phẫn nộ quát: “Cái gì đại tỷ, tuổi của ta cũng có thể sánh ngang với bà nội của ngươi rồi, ngươi là nô tỳ ở đâu, biết lớn !”
Đều được, kêu người kia là lão, làm sao lão đầu đất này có thể nghĩ như vậy? Lâm Tĩnh Dao lấy phong độ Tể Tướng của mình làm cái vái chào, : “Đại thẩm, ta là nha hoàn của Lâm quý phi, mới được sắc phong, vừa tới cung làm người hầu, còn chư quen với địa hình, hyvọng đại thẩm chỉ đường giúp.”
Lão thái thái nhìn lên nhìn xuống mấy lần đánh giá Lâm Tĩnh Dao, thầm : “Trong cung gần đây có tuyển người, người mới vào chỉ có tú nữ thôi.”
, chợt nghe cách đó xa truyền tới nữ cao: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn mau mời Hoàng thượng tới đây, nếu bổn cung có mệnh hệ gì, ngươi có mấy lớp da để róc đây?”
Nữ nhân kia vừa hét lớn, vừa ôm bụng bự của mình bước ra khỏi Môn Hạm, nghiêng người dựa vào trụ, nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao.
“Ai u, tổ tông của ta, ngài nếu thoải mái nên nằm trong tẩm cung, thế này là gặp lạnh nha.” Lão ma ma xong, để ý tới Lâm Tĩnh Dao, vội vàng Ngự thư phòng xin gặp Ngọc Linh Viễn.
Lâm Tĩnh Dao ảo não biết có nên hướng vị chủ tử vênh mặt lên sai khiến hỏi thăm đường hồi cung lại nhìn thấy ở cung điện khác cũng ra nữ nhân, biểu tình ai bì nỗi, bắt chéo cánh tay, cười lạnh tiếng, : “Còn biết có phải hoàng tử hay chỉ là công chúa vậy mà lại đem mình làm giống như Thái hậu vậy.”
“Tối thiểu đây cũng là máu mủ của Hoàng thượng, bổn cung ngại cực khổ, hoài thai mười tháng, cầu Hoàng thượng đến thăm chút cũng là nên thôi, dĩ nhiên cũng có những người vào cung lâu rồi vậy mà cái bụng vẫn có biểu tình gì, trong lòng chắc có oán , hôm nay ra cũng phải có phần chua chát.” Nữ nhân bụng bự xong, đắc ý sờ sờ tay vào cái bụng tròn vo của mình.
“Vậy như thế nào, hôm nay cả Hoàng hậu cùng hai quý phi cũng đều có người ngồi, ngươi muốn mẹ bé cùng nhau thăng thiên sao?”
“Haha, có cũng tốt hơn , chừng hoàng nhi của ta mai sau có tiền đồ, ta liền có thể thành người sao.”
“Nghĩ tới mẫu bằng tử quý, hahaha, ngươi cũng khỏi quá chắc chắn .”
Lâm Tĩnh Dao nghe hai vị chủ tử tranh tới tranh lui, nhất thời có chút nhức đầu, nhắm mắt tiến lên bước, đối với Hoắc phi Hoắc OánhOánh hỏi thăm: “Vị chủ tử này, xin hỏi đường đến cung Bích Hoa như thế nào ạ?”
Hoắc Oánh Oánh nhìn Lâm Tĩnh Dao cái, thấy người xinh đẹp tuyệt trần, nhảy lên cái : “Cẩu nô tài, thấy tâm tình bổn cung khó chịu ư, nếu là người hầu trong cung thế nào mà đường cũng nhớ chính xác?”
Mẹ nó, đây là có chỗ phát hỏa, cần mình mở đường đây!
Lâm Tĩnh Dao cười : “Nô tỳ trí nhớ được tốt, hy vọng nương nương có thể nhắc nhở chút.”
Hoắc Oánh Oánh chê cười tiếng: “Cẩu vật, chủ tử của ngươi gần đây danh tiếng lên cao, thế nào thấy nàng ra ngoài vòng vòng chút đây?”
“Chủ tử nhà ta dung mạo xấu xí, muốn gặp người ngoài.” Lâm Tĩnh Dao cười .
“Haha, nô tài nhà ngươi đúng là sợ chết, lời như vậy mà cũng dám ta, chỉ là bổn cung nghe xong thấy thoải mái hơn nhiều rồi, dù chưa gặp mặt nhưng nghe ngươi người chủ tử của ngươi quả biết gì rồi. hiểu tại sao được cưng chiều, cũng hoang đường, biết Hoàng thượng tại sao lại đổi khẩu vị, thích mặt hàng như vậy.”
biết gì à…
Lâm Tĩnh Dao nghe xong khóe miệng co giật mấy cái, : “ ra chủ tử dáng dấp cũng coi như thanh tú khá ái, hết sức dễ nhìn.”
Các tình , nốt nửa chương nữa nè, thông cảm cho ta mà, các tình nhiều nhiều.
Last edited by a moderator: 25/11/14
Trâu và mal thích bài này.