1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái khanh, thị tẩm! - Tự Tự Cẩm (Full 67c sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Qua tay người khác

      Lâm Tĩnh Dao bị trôi gô cổ và bắt cheo tay ra sau, ném tới trước mặt Mông Lạc.

      Nàng cho rằng có thể trốn cùng thuận lợi, ai ngời cả kinh thành tất cả đều nghe theo Mông Lạc điên cuồng chạy theo, vừa nghe thấy tân nương của chạy mất, mọi người lập tức đuổi theo, trôi nàng chặt, đưa tới bên cạnh Mông Lạc.

      Nam nhân như con khổng tước cười chết sức chói mắt, lặp lại tuần nữa: “Ta rồi, ngươi trốn thoát được đâu.”

      Ngay đêm đó, Lâm Tĩnh Dao ở trong cung gặp được người quen, đúng là có người trời, dưới đất đều đều rất vô lại, đó là tên hèn hạ vô sỉ, hiểm sảo trá Ngọc Linh Viễn đẹp trai.

      Lúc này, cái người người mặc đồ màu trắng giống như vội trở về chụi thương kia khiến Lâm Tĩnh Dao khỏi nén lửa giận.

      Rất ấm ức, khổ sở, Lâm Tĩnh Dao muốn mắng lên, lại thấy cái tên bại hoại nắm lấy cổ tay của mình, giống như nhiều năm thấy người , dịu dàng hỏi: “Dao nhi, trẫm là tới mang ngươi hồi cung.”

      Ta làm thế nào để phun vào mặt đây? Lâm Tĩnh Dao dừng lại chút, : “Đừng giống như ta là nàng dâu bỏ cung vậy.”

      Bệ hạ, người là làm cái gì thế?” Cách đó xa, bộ mặt Mông Lạc ghen tức tới, ánh mắt rơi vào chỗ Ngọc Linh Viễn cầm cổ tay Lâm Tĩnh Dao.

      “Tiểu vương tử, gạt ngươi, Dao nhi cùng ta sớm quen biết, trẫm lần này vào cung là chuẩn bị mang nàng trở về.” Ngọc Linh Dao mặt đổi sắt dối.

      “Chúng ta, khi nào, quên nhau…..” Lâm Tĩnh Dao muốn giải thích, chợt thấy ánh mắt Ngọc Linh Viễn như tia laze truyền tới, tràn đầy thâm ý : “Trẫm biết, để cho ngươi ở bên người Thủy Linh Ương

      khiến ngươi bất mãn, hôm nay, Tây Hạ qua đại thế, ngươi có thể về nước rồi."
      Lâm Tĩnh Dao sắc mặt chợt biến, biết Ngọc Linh Viễn định làm trò gì, muốn nổi đóa bị đường lôi vào trong ngực, nghe giọng : "Còn muốn thấy Ngọc Linh Ương ngoan ngoãn cho ta."
      Mi mắt nháy nháy chút, Lâm Tĩnh Dao vội vàng vận dụng kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm của mình, lấy chính mình mềm mại nhàng dán vào ngực Ngọc Linh Ương nhưng lại liều mạng dùng quả đấm mang 10 phần sức mạnh đánh , bộ mặt oán giận : "Đồ vô tâm, lợi dụng người ta xong muốn người ta trở lại, ngươi coi người ta là cái gì chứ, ô ô ô...."
      Ngọc Linh Dao sắc mặt như thường, vỗ nhè vào lưng nàng, trấn an nàng mấy câu đầu vai đột nhiên đau xót, cúi đầu nhìn, nữ nhân kia lộ ra vẻ hung hăng, khóe môi mỉm cười, hung hăng cắn vào vai mình , còn cố ý xé rách đồ của mình, cốt là để máu tươi nhuộm đỏ áo, máu theo khóe môi của nữ nhân kia chậm rãi mà chảy xuống.
      Khẽ mỉm cười, Ngọc Linh Viễn nhìn từ xa giống như vỗ nhàng vào vai Lâm Tĩnh Dao nhưng cái vỗ vai này lại mang theo sức lực to lớn đánh về phía gáy nàng, nữ nhân kia rên lên tiếng, buông lỏng miệng.
      "Trẫm biết trong lòng ngươi có oán, ngày sau bồi thường ngươi tốt." Ngọc Linh Ương dịu dàng an ủi câu, đưa tay sửa lại chút tóc rối trán Lâm Tĩnh Dao, sắc mặt ôn hòa, trong mắt lạnh băng.
      Mông Lạc há miệng thở dốc, phát hai người này ngươi câu, ta câu, hoàn toàn coi mình là khí, bước lên trước mấy bước, đem Lâm Tĩnh Dao kéo vào trong ngực của chính mình, : "Đây là tù nhân của ta, cũng là vương phi của ta, ai cũng đừng nghĩ đến việc dẫn nàng ."
      Cái lồng ngực rộng lớn mang theo chút bá đạo ôm nàng làm của riêng, nhưng cũng hết súc đáng tin.
      Hơi thở thuộc về phái nam nặng nề phun mặt Lâm Tĩnh Dao, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng lên, đẩy mấy cái, : "Vương tử điện hạ, ta nhớ ta với ngươi ta có bầu."
      Cơ thể Mông Lạc cứng đờ, nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao.
      "Đứa bé chính là của ." Lâm Tĩnh Dao xong, đưa tay chi về phía Ngọc Linh Viễn.
      Vì vậy Thâm Minh Đại Khả Hãn (Mông Lạc) cũng có ép buộc Lâm Tĩnh Dao lưu lại nữa, Mông Lạc tuy là cam chịu nhưng cũng chỉ có thể cắn môi, ra lời thương lượng: "Nếu ngươi nguyện ý để lại đứa ta giúp ngươi chăm sóc nó chu đáo."
      Tên tiểu tử này ngu xuẩn.!
      Lâm Tĩnh Dao lắc lắc đầu, lại: "Như vậy rất phiền phức, ngày sau hoan nghênh người đến Đông Nhan giết người cướp của, cần từ việc gì ác."
      Lời vừa ra, sắc mặt mọi người thay đổi nhanh chóng, Lâm Tĩnh Dao vẫn còn híp mắt tiếp tục : "Chỉ là, các ngươi cũng có khả năng đó, thiên hạ này, cuối cùng cũng do Tiểu Viễn - con ta đoạt lấy." xong, quay người nhìn Ngọc Linh Viễn cái, hỏi "Ngài , hoàng thượng?"
      Ngọc Linh Viễn nhàn nhạt cười tiếng, kéo bả vai Lâm Tĩnh Dao : "Khả Hãn, đắc tội, nha đầu này xưa nay có che được cái miệng, được trẫm chiều nhiều nên sinh ra tật xấu."
      "Người ta đều là , hoàng thượng ngài cũng người Bắc Đột là khỉ chưa tiến hóa thành ư, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nghĩ để phá quả dễ như trở bàn tay, này, hôm nay Tây Hạ nguyên khí tổn hại nặng nề, ngài chuẩn bị thu phục Bắc Đột sao?" Lâm Tĩnh Dao quẹt miệng, nũng nịu .
      Ngọc Linh Viễn rốt cục bình tĩnh được nữa, cười khan hai tiếng, đối với việc Khả Hãn bị hóa đá noi: "Nha đầu này là đùa thôi, tuyệt có việc này, trẫm thu thập chút rồi mai trở về Nha Quốc, việc Tây Hạ bên kia, trẫm phái binh thừa thắng xông lên, hi vọng Bắc Đột bên này cũng đừng lười nhác cho qua."
      Thâm Minh Đại Khả Hãn đáp tiếng, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao cái, khoát tay áo, sai người đưa Ngọc Linh Viến nghỉ ngơi.
      Màn chư nửa kín nửa hở, nến đỏ cháy hết, trời thưa thớt vài vì sao chiếu ánh sáng lanh lạnh xuống mặt đất, tỏa ra mấy phần đơn, ở giường lớn mềm mại, có nữ nhân cậy mạnh giang tay giang chân làm thành hình chữ "Đại", đối với nam nhân cố làm ra vẻ thanh cao đứng nghiêm bên cửa sổ : "Cái giường này bản nương chiếm, làm phiền hoàng thượng nơi khác an giấc."
      Mỹ nam áo trắng thu hồi tầm mắt của mình, cánh môi tựa hoa Túc chứa chút ý cười, giọng : "Khả Hãn khéo hiểu lòng người, chắc an bài cho ta và nàng ở cùng phòng." xong, tới bên giường, điểm vào hai huyệt đạo của Lâm Tĩnh Dao.
      Chỉ thấy nữ nhân khuôn mặt hoảng sợ, con ngươi giật giật phát mình bị điểm huyệt, cũng dám lên tiếng.
      muốn làm gì? Muốn cưỡng gian?
      (đoán đoán cả nhà, làm gì chị đây
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Trâumal thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38.2
      Chương 38 (Tiếp)

      Ngọc Linh Viễn ở trong bóng tối thấy vẻ mặt thay đổi đa dạng của Lâm Tĩnh Dao, chỉ là đẩy nàng qua bên, để nguyên quần áo nằm xuống, : “Ngươi yên tâm, trẫm phải người bụng đói ăn quàng.”
      Ngày kế, Lâm Tĩnh Dao bị nhét vào xe ngựa, theo Ngọc Linh Viễn tới Nhan Quốc.

      đường , có mấy lần nàng chạy trốn nhưng đều bị bắt lại, vẻ mặt đau khổ, nhìn Ngọc Linh Viễn có sắc mặt nhàn nhạt, im lặng tiếng nào đứng bên cạnh hỏi: “Hoàng thượng, người đưa ta trở về Nhan Quốc đến cùng là có mục đích ?”

      “Làm con tin mà thôi.” Ngọc Linh Viễn nhàng đáp.

      ‘Muốn cầu Tây Hạ cái gì đây?”

      “Ép nhị đệ khí giớ đầu hang, đem Tậy hạ giao cho trẫm.” Ngọc Linh Viễn xong nắm cắm Lâm Tĩnh Dao hỏi: “Ngươi đoán có nguyện ý hay đây?”

      “Dĩ nhiên muốn, vì nữ nhân buông tha giang sơn, hahaha, hoàng thượng, đầu óc người bị hỏng rồi sao?”
      “Ngươi cũng phải, cho nên trẫm cần suy nghĩ lại cho kỹ.” Ngọc Linh Viễn xong, nghiêng người dựa vào xe ngựa, vén rèm cửa sổ ngắm nhìn đường phố nhìn đường phố bên ngoài, cười : “Có thể ngửi thấy hơi thở của Giang Nam rồi, cũng sắp đến hoàng thành rồi, trầm nên cho ngươi danh phận gì để ngươi ở trong hoàng cứng đây….”

      Mấy ngày sau, Từ Cữu đón người tới trong đêm 30, Thủy Linh Ương ngồi bên bậc thang sắc mặt lạnh như băng uống rượu, tiểu thái giám bên người lo lắng phụng dưỡng, cẩn thận khuyên nhủ: “Hoàng thượng, vết thương người ngai mới khép lại, thái ý dặn dò thể cho người uống rượu.”

      “Ít nhảm, rót rượu.” Thủy Linh Ương xong, lắc đầu cái, có chút hơi say.

      bộ áo đen thoáng qua trước mắt, Thủy Nguyệt Ngân ngồi bậc thang, giọng : “Mới lấy được tin tức ở quân ta ở Bắc Trữ thất thủ, binh linh chết và bị thương vô số.”

      Thủy Linh Ương chậm lại động tác, giơ lên ly rượu uống hơi cạn sạch, : “Đem quân Đại Lý dàn xếp cho tốt, hôm nay, đám người kia có thể dùng rồi, được liền….” xong, ánh mắt rét lạnh, làm dấu tay giết.

      “Ừ.” Thủy Nguyệt Ngân đáp tiếng, có chút do dự, lại : “ Còn có chuyện bên Đông Nhan truyền đến tin tức Tĩnh Dao bị sắc lập làm Quý Phi, vua hết sức cưng chiều.”

      “Quý Phi?” Thủy Linh Ương nhíu níu mày.

      “Ừ, hôm nay nàng theo bên người Ngọc Linh Viễn, Binh linh Đại Lý của ta xen vào quân doanh cảm thấy ổn.”

      “Thập cửu thúc hoài nghi Lâm Tĩnh Dao có mưu gì sao?”

      , thần tin tưởng nàng!” Thủy Nguyệt Ngân : “chỉ là thần lo lắng Tĩnh Dao có ở đây, bọn Đại Lý còn lại thấy chúng ta là rồng, mất đầu ra tay, Tây Hạ hôm nay hai mặt thù địch, nếu là nội bộ phân tranh lập tức sụp đổ.”

      Thủy Linh Ương nheo mắt lại, hồi lâu sau : “Ngày mai, tang thêm tiền binh cho quân linh, phân biệt cấp bậc, đối xử như nhau.”

      “Này…”

      “Tĩnh nhi ngĩ giúp trầm cách thu phục lòng dân, hôm nay nàng có ở đây, xem ra trẫm phải tự mình lôi kéo lòng người, còn nữa, cho người tung ra tin tức đến đào quận viên lên, những người từng được Lâm tể tướng giúp tể tướng giúp đỡ rằng người bị Nhan quốc bắt làm tù binh , đây là thời điểm báo ân của bọn họ.”

      “Vâng.” Thủy Nguyệt Ngân đáp ứng, nhìn Thủy Nguyệt Ngân cái Ương sâu.

      Cái người nam nhân này có bọ trải qua đau khổ cùng phản bội, cũng tới thời điểm thành thục rồi.

      cùng nhau ăn cơm tất niên, haha, tĩnh Dao, ngươi lỡ hẹn rồi.”

      Nam tử mặc hồng y nhìn ly rượu, tự lẩm bẩm.

      Mấy ngày sau, trận long ngỗng giống như mưa tuyết từ rơi xuống.

      Mùa đông này cực kì lạnh lẽo, ngay cả Giang Nam luôn ôn hòa cũng có trận tuyết rơi.

      Lâm Tĩnh Dao sai người cho thêm mấy cục than vào lò, sau đó rúc vào chăn, chuẩn bị ngủ nghe thấy tiểu thái giám hắng giọng hô: “Nô tài tham kiến hoàng thượng.”

      “Hãy bình thân.” Ngọc Linh Viễn nó xong, rũ bỏ lớp tuyết người, sau đó tới bên người Lâm Tĩnh Dao hỏi: “Như thế nào mà trẫm tới cũng thỉnh an?”

      “Tham kiến hoàng thượng.” Lâm Tĩnh Dao máy móc , ngáo cái quay lưng .

      “Hầu hạ trẫm cởi áo.’ Ngọc Linh Viễn .

      “Tới Quỳ Thủy rồi, toàn thân đau nhức hoàng thượng tha cho ta chút .” Lâm Tĩnh Dao lần đầu bàn, cũng có ý định đứng dậy.

      Các nô tài trong cung đều giật mình ngay đứng yên tại chỗ, ở đâu hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, sao chủ tử lại dám liều lĩnh cự tuyệt, những nương nương ở nơi khác mong hoàng thượng năm đến mất lần còn được, ngược lại vị chủ tử mới này lại lấy thân thể mình để làm cao, khiến cho mặt hoàng thượng lạnh như cái mông.

      “Các ngươi cũng xuống .” Ngọc Linh Viễn cũng có ý hỏi tội, phân phó giường, tiện tay mở vạt áo, coải áo khoác sau đó nằm giường, hài hước : “Ngươi đêm nay hầu hạ bên người trẫm, biết nghe được tin này nhị đệ có thể thờ ơ được ?”
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      mal thích bài này.

    3. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Bộ này là 1 vs 1 đúng ko bạn?
      Mong là thế. Cố lên nha!!! :grin::grin::grin::grin::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Nữ nhân ở trong cung nhiều.

      Màn đêm như nước, ánh trăng mênh mông.

      Lâm Tĩnh Dao muốn giả vờ ngủ say nhưng nằm bên cạnh là Đế Vương biến thái làm sao nàng có thể an giấc được.

      Sờ sờ cây chủy thủ dưới gối, trong mắt nàng chợt lóe ánh sáng lạnh, vung dao muốn đâm xuống nhưng cổ tay lại dừng ở giữa trung.

      Trong đầu đột nhiên xuất những câu mà hòa thượng bói. Trong lòng của nàng, quả là có nghiệp sát ư?

      Ném những thứ này , nếu như chết rồi, mình có thể bị lăng trì hay ?


      Người nam tử con trời kia đột nhiên mở mắt ra, khẽ mỉm cười, hỏi:

      "Thế nào lại do dự đây? Trẫm vừa cho ngươi cơ hội."


      "Ôi chao! Trong tay ta sao lại có đao chứ? Haha, xem ra là triệu chứng mộng du của ta lại tái phát rồi!" Lâm Tĩnh Dao cười mỉa tiếng, đem chủy thủ nhét trở về dưới gối, bĩu môi cái, lại nằm xuống.


      Ngày kê tiếp, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy chán muốn chết, định ra cửa chút nghe thấy thái giám ngoài cửa hắng giọng hô: "Hoàng hậu nương nương giá lâm..."


      Hơi do dự chút, Lâm Tĩnh Dao tiến lên thi, : "Tham kiến hoàng hậu nương nương."


      "Muội muội, ngươi cũng cần hành đại lễ này với ta." Người tới mang theo thân quý khí, tướng mạo đoan trang đẹp đẽ, đôi mắt nguyện nha (hình trăng lưỡi liềm) càng nhìn càng thích, vì vậy khiến cho người ta cảm giác thân cận hơn rất nhiều.


      Lâm Tĩnh Dao cũng có khách sáo cùng với nàng, mời nàng ngồi sau đó cũng ngồi xuống, sai người rót trà, thuận miệng hỏi: " biết hôm nay tỷ tỷ tới đây là có chuyện gì?"


      Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng biết có tám phần là tới tìm mình hỏi tội, Ngọc Linh Viễn dạo gần đây luôn ở bên cạnh mình, trong nhất thời lạnh nhạt các vị phi tần khác, nghĩ đến biết mình có ít kẻ địch rồi.


      Hoàng hậu gương mặt dịu dàng, uống hớp trà, : "Cũng có gì, chỉ là nhớ tới muội muội mới tới trong cung, còn chưa có khỏe cũng chưa quen thuộc với hoàn cảnh, tỷ tỷ lần này tới đây là muốn biết muội có thói quen gì hay , có thiếu đồ gì cũng cần phải khách khí, tỷ tỷ nếu có thể mua giúp người nhất định mua đủ cho ngươi."


      trích đoạn rất quen thuộc!


      Lâm Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, theo vài câu tỷ muội tình thâm: "Muội muội ở đây coi như thành thói quen, trong cung mọi thứ đều tốt, lại có tỷ tỷ có tình người như vậy cũng là phúc phận của ta."


      "Nhìn cái người này có miệng ngọt ngào, lại lúc trước hoàng thượng thưởng cho ta bộ trà cụ, , trong cung ta ngồi chút, tỷ tỷ cho người nấu ấm trà ngon chúng ta cùng thưởng thức!" Hoàng hậu xong, thân thiết nắm bàn tay bé của Lâm Tĩnh Dao, quả chút tình tỷ muội, cảm giác giống nhau.


      Lâm Tĩnh Dao lúc rảnh rỗi, nghĩ muốn xem cung đấu, đùa giỡn chút. Nữ nhân này nếu muốn dùng thủ đoạn gì để chơi mình mình lấy chiêu giải chiêu, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.


      Bước vào "Diên Hi cung", dòng nước ấm đạp vào mặt, Lâm Tĩnh Dao cả người ấm áp, : "Tỷ tỷ biết hưởng thụ nha, muội ở trong tẩm cung của mình cả người lạnh toát, giống con cá hầm băng vậy, lửa than đốt cũng ấm thêm chút nào."


      Hoàng hậu che miệng cười cười: "Nếu như thế, ban ngày nếu muội có chuyện gì cứ tới chỗ tỷ , đến bên này nào." xong, kéo Lâm Tĩnh Dao ngồi xuống giường mình, sau đó sai người mang đến mâm đồ ăn, an bài xong, lại sai hạ nhân pha trà.


      Lâm Tĩnh Dao đem chân vùi trong chăn, theo thói quen gõ cái xuống mâm đồ hỏi: "Tỷ tỷ, người lấy cái bàn này ở đâu ra đây? Hôm nào ta cũng lấy cái, như vậy có thể ở trong chăn ăn uống ngủ, cũng tiết kiệm được việc lên xuống giường, quả nhiên thoải mái!"



      "Nếu như muội thích mang cái bàn này về , ta lệnh cho người làm cái bàn khác là được." Hoàng hậu xong tự đắc cười cười, lại : " gạt muội chứ trong cung này tỷ tỷ là người hiểu nhất cách hưởng thụ cuộc sống, cũng bởi vì như thế mà hoàng thượng ngày trước thích nhất tới chỗ ta, ở đây tương đối hài lòng."


      Đoạn này là về oán phụ mượn cơ hội khóc lóc kể lể theo lời kịch, chỉ là hoàng hậu ra tương đối nhàng, hoàn toàn có ý tứ oán giận Lâm Tĩnh Dao đoạt nam nhân của mình.


      Lâm Tĩnh Dao khỏi nhìn nữ nhân kia chút, có thể giống như những thanh sắc động lòng người, hay chính là cùng loại với Lý Dung, đối với việc hoàng thượng an sủng hoàn toàn để ở trong lòng, hoặc chính là giỏi ngụy trang, dĩ bất biến vạn ứng biến.


      Hai người , tán gẫu với nhau cung nữ dâng lên nước trà : "Chủ tử, trà xong. biết Qúy phi nương nương có thể dùng trà đạo được ạ, nếu là quen nô tỳ lấy cho người bình trà hoa?"


      "Pha trà?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, : " hổ là hoàng hậu nương nương, tại đất này, rất ít người có thói quen pha trà." xong vẫn rót ly nước trà, nhàng ngụm hớp, tỉ mỉ nhấm nháp chút, : " tệ, rất thơm"


      Ở trong mắt hoàng hậu có gì chợt lóe, ngay lập tức thần sắc che giấu được, : "Ở trong cung này, trừ hoàng thượng ra có ai rảnh rỗi, bổn cung trong lúc rảnh rỗi nên đặt vào đây chút công phu, đặc biệt nghiên cứu cách hưởng lạc thôi." Dứt lời, cười hai tiếng.
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      mal thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39.2: (Tiếp)

      Ở trong mắt hoàng hậu có gì chợt lóe, ngay lập tức thần sắc che giấu được, : “Ở trong cung này, trừ hoàng thượng ra có ai rảnh rỗi, bổn cung trong lúc rảnh rỗi nên đặt vào đây chút công phu, đặc biệt nghiên cứu cách hưởng lạc thôi.” Dứt lời, cười hai tiếng.

      “Rất tốt, Lâm mỗ ta, à , muội muội ta cũng là biết cách hưởng thụ cuộc sống, là con người, lúc còn sống cần phải hưởng thụ tốt.” Lâm Tĩnh Dao xong, gắp lấy miếng cá sống đặt bàn nướng, khen dứt miệng : “Ăn ngon, rất tươi, lại muội muội ta thích ăn cá nướng theo phiến hơn, tỷ tỷ ngày khác có thể nghiên cứu chút.”

      Hoàng hậu sắc mặt lại thay đổi, : “Vốn tưởng rằng đúng khẩu vị của muội, ở Nhan quốc có rất ít người thích ăn vặt.”

      “Ta là động vật ăn tạp, cái gì cũng ăn.” Lâm Tĩnh Dao xong, cẩn thận quan sát sắc mặt của hoàng hậu ngừng biến đổi, hồi lâu sau, hoàng hậu nhịn được, hỏi: “Muội muội chẳng lẽ phải là người đất Trung sao?”

      Mí mắt đột nhiên nhảy lên hạ xuống, Lâm Tĩnh Dao nhìn ly trà, dò hỏi: “Chẳng lẽ, ngươi cũng là người xuyên qua tới đây?”

      Nữ nhân kia mang theo gương mặt mê mang, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngôn ngữ Lâm Tĩnh Dao hiểu.

      Rất dễ nhận thấy, hai người ở đây đều thử dò xét lẫn nhau, chỉ là rất mau lền hiểu đối phương phải người mình muốn tìm, vì vậy liên che giấu tâm tình tốt, khẽ cười cười, tiếp tục uống trà.

      Nữ nhân này, đơn giản!

      Lâm Tĩnh Dao chỉ tự trách mình quá sơ suất, nếu như có thể ngôn ngữ xảo diệu chút, cũng biết chừng có thể lấy được tin tức gì đó từ đối phương.

      Uống trà xong ra khỏi “Cung Diên Hi”, Lâm Tĩnh Dao chợt hắt hơi cái, sau

      đó vuốt vuốt lỗ mũi, che kín mình bằng áo bông dày, để ý chút nào đến đồ lại trong cung, tự mình mò mẫm bộ.

      Cung Vũ gác cao, ngói vàng tường đỏ, xem ra cũng quá khác Tây Hạ.

      Cũng chính bởi vì vậy, bốn bề tường cao vây quanh, mình chỉ sợ có mọc thêm đôi cánh cũng khó có thể chạy thoát, lẩn trốn ra khỏi hoàng cung tựa có chút khó khăn.

      Thủy Linh Ương thoát nạn, chỉ là Tây Hạ hôm nay nạn còn lớn hơn nữa. Bắc Thương đột nhiên cùng Đông Nhan phát động cuộc chiến tranh, ngừng công thành lướt trì, nghĩ tới muốn nhân cơ hội này chiếm thêm phần lãnh thổ.

      “Quốc gia mất, ta thế nhưng lại làm Quý Phi địch quốc, haha. Lâm đại nhân đội mũ cánh chuồn giữ được nữa rồi.” Lâm Tĩnh Dao tự giễu thầm câu, lại phát giác mình lạc đường.

      Bốn phía cung điện đều là khuôn mẫu, hai bên phải trái cùng dáng, Lâm Tĩnh Dao càng càng thấy đường. Vì vậy, ngăn ma ma lại hỏi: “Đại tỷ, ‘cung Bích Hoa’ như thế nào?”

      Chỉ thấy lão thái thái lông mày dựng lên, phẫn nộ quát: “Cái gì đại tỷ, tuổi của ta cũng có thể sánh ngang với bà nội của ngươi rồi, ngươi là nô tỳ ở đâu, biết lớn !”

      Đều được, kêu người kia là lão, làm sao lão đầu đất này có thể nghĩ như vậy? Lâm Tĩnh Dao lấy phong độ Tể Tướng của mình làm cái vái chào, : “Đại thẩm, ta là nha hoàn của Lâm quý phi, mới được sắc phong, vừa tới cung làm người hầu, còn chư quen với địa hình, hyvọng đại thẩm chỉ đường giúp.”

      Lão thái thái nhìn lên nhìn xuống mấy lần đánh giá Lâm Tĩnh Dao, thầm : “Trong cung gần đây có tuyển người, người mới vào chỉ có tú nữ thôi.”

      , chợt nghe cách đó xa truyền tới nữ cao: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn mau mời Hoàng thượng tới đây, nếu bổn cung có mệnh hệ gì, ngươi có mấy lớp da để róc đây?”

      Nữ nhân kia vừa hét lớn, vừa ôm bụng bự của mình bước ra khỏi Môn Hạm, nghiêng người dựa vào trụ, nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao.

      “Ai u, tổ tông của ta, ngài nếu thoải mái nên nằm trong tẩm cung, thế này là gặp lạnh nha.” Lão ma ma xong, để ý tới Lâm Tĩnh Dao, vội vàng Ngự thư phòng xin gặp Ngọc Linh Viễn.

      Lâm Tĩnh Dao ảo não biết có nên hướng vị chủ tử vênh mặt lên sai khiến hỏi thăm đường hồi cung lại nhìn thấy ở cung điện khác cũng ra nữ nhân, biểu tình ai bì nỗi, bắt chéo cánh tay, cười lạnh tiếng, : “Còn biết có phải hoàng tử hay chỉ là công chúa vậy mà lại đem mình làm giống như Thái hậu vậy.”

      “Tối thiểu đây cũng là máu mủ của Hoàng thượng, bổn cung ngại cực khổ, hoài thai mười tháng, cầu Hoàng thượng đến thăm chút cũng là nên thôi, dĩ nhiên cũng có những người vào cung lâu rồi vậy mà cái bụng vẫn có biểu tình gì, trong lòng chắc có oán , hôm nay ra cũng phải có phần chua chát.” Nữ nhân bụng bự xong, đắc ý sờ sờ tay vào cái bụng tròn vo của mình.

      “Vậy như thế nào, hôm nay cả Hoàng hậu cùng hai quý phi cũng đều có người ngồi, ngươi muốn mẹ bé cùng nhau thăng thiên sao?”

      “Haha, có cũng tốt hơn , chừng hoàng nhi của ta mai sau có tiền đồ, ta liền có thể thành người sao.”

      “Nghĩ tới mẫu bằng tử quý, hahaha, ngươi cũng khỏi quá chắc chắn .”

      Lâm Tĩnh Dao nghe hai vị chủ tử tranh tới tranh lui, nhất thời có chút nhức đầu, nhắm mắt tiến lên bước, đối với Hoắc phi Hoắc OánhOánh hỏi thăm: “Vị chủ tử này, xin hỏi đường đến cung Bích Hoa như thế nào ạ?”

      Hoắc Oánh Oánh nhìn Lâm Tĩnh Dao cái, thấy người xinh đẹp tuyệt trần, nhảy lên cái : “Cẩu nô tài, thấy tâm tình bổn cung khó chịu ư, nếu là người hầu trong cung thế nào mà đường cũng nhớ chính xác?”

      Mẹ nó, đây là có chỗ phát hỏa, cần mình mở đường đây!

      Lâm Tĩnh Dao cười : “Nô tỳ trí nhớ được tốt, hy vọng nương nương có thể nhắc nhở chút.”

      Hoắc Oánh Oánh chê cười tiếng: “Cẩu vật, chủ tử của ngươi gần đây danh tiếng lên cao, thế nào thấy nàng ra ngoài vòng vòng chút đây?”

      “Chủ tử nhà ta dung mạo xấu xí, muốn gặp người ngoài.” Lâm Tĩnh Dao cười .

      “Haha, nô tài nhà ngươi đúng là sợ chết, lời như vậy mà cũng dám ta, chỉ là bổn cung nghe xong thấy thoải mái hơn nhiều rồi, dù chưa gặp mặt nhưng nghe ngươi người chủ tử của ngươi quả biết gì rồi. hiểu tại sao được cưng chiều, cũng hoang đường, biết Hoàng thượng tại sao lại đổi khẩu vị, thích mặt hàng như vậy.”

      biết gì à…

      Lâm Tĩnh Dao nghe xong khóe miệng co giật mấy cái, : “ ra chủ tử dáng dấp cũng coi như thanh tú khá ái, hết sức dễ nhìn.”


      Các tình , nốt nửa chương nữa nè, thông cảm cho ta mà, các tình nhiều nhiều.
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      Trâumal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :