Chương 37.2
Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, : “Tiểu vương tử, Ngọc mỗ tặng người câu , ở trước mặt vương quyền, ai cũng có để ý đến tình thân, coi chừng đại ca của ngươi, trong cơ thể của có nửa dông máu của người Hán ta, ngươi hôn nay danh tiếng vang xa, nhưng đối với ta mà , đây là uy hiếp rất lớn.”
“Hừ, ngươi nghĩ muốn làm cho tình cảm của đại ca và ta xấu , ta cũng phải người ngu ngốc.” Mông Lạc xong, đột nhiên xoay người lại, thấy cách đó xa có đội nhân mã trùng trùng điệp điệp đến, cầm đầu là tiểu tướng mặc áo bào tím, thân hình nhắn, nhưng lại có thể phát ra từng luồng khí thế hết sức bén nhọn, chỉ huy hai vạn đại quân chạy tới đây như điên.
“Người tới là người nào?” Mông Lạc hắng giọng kêu câu.
“ nãi nãi của ngươi!” Lâm Tĩnh Dao đáp lại câu, ngoắc tay : “Cứu hoàng thượng, xông lên!”
“Lâm đại nhân”Vẻ mặt Mông Lạc biến đổi, dám tin chạy tới trước mặt vị nữ tử cải trang kia, lẩm bẩm : “Là tại ta xem thường nữ nhân, ngươi, khiến cho người người dám khinh thường.” Dứt lời, lập tức quay đầu, theo đám người vào cuộc chiến khốc liệt.
Ngọc Linh Viễn đoán nhân số (số người) của đối phương, nhàng cười cười, những người này căn bản đủ để viện trợ, hai vạn đại quân địch tám vạn đại quân, căn bản là tìm chết.
Chỉ là lập tức phát nhóm người này tản ra để chêm giết mà quy tụ lại chỗ, tạo thành khối, mở ra con đường đến bên cạnh Thủy Linh Ương, hơn nữa cũng chỉ có mục tiêu là cứu người, có liều mạng chém giết.
Đám người trong nháy mắt bị phân tán. Lâm Tĩnh Dao trong lòng lo lắng, xót xa tới tận cổ họng, chỉ sợ tìm được thi thể của Thủy Linh Ương.
Rốt cuộc, bộ chiến giáp màu đỏ được Thủy Nguyệt Ngân vác vai xuất trước mặt, nam nhân bị Thủy Nguyệt Ngân vác vai lâm vào hôn mê.
“Vương gia.” Lâm Tĩnh Dao từ xa kêu Thủy Nguyệt Ngân tiếng, muốn tiến lên, bỗng thấy sau lưng chợt lạnh, thanh đao lướt qua cổ của mình.
Xoay người lại, người đàn ông hung thần ác sát quơ tay, vung đại đao về phía bụng mình, trở tay lại hạ xuống, Lâm Tĩnh Dao vội vội vàng vàng cầm kiếm ngăn cản, nhưng sơ sẩy rớt xuống ngựa, trong nháy mắt trở thành người bị bao vây nhiều nhất.
“Lão hòa thượng nên vì tính mạng mà lo lắng, chẳng lẽ là -----” Lâm Tĩnh Dao lầu bầu, bắt lấy yên ngựa, sau đó há mồm cắn vào bụng nó, con ngựa bị đau, vắt chân lên chạy, nó muốn lập công, chạy về phía Thủy Linh Ương ở trước mặt.
(Tiểu Giang Giang: chết cười với chị cắn bụng ngựa
chỉ có chị mới nghĩ ra @@)
Lâm Tĩnh Dao lập tức cầm cương ngựa, hướng về phía Thủy Nguyệt Ngân thét lớn: “Mau, mau mang hoàng thượng lên ngựa.”
Thủy Nguyệt Ngân ngẩn ra, đỡ lấy Thủy Linh Ương nhảy lên lưng ngựa, muốn đem Lâm Tĩnh Dao kéo lên lại thấy con ngựa to lớn lao về phía nàng, nữ nhân kia thấy vậy, vội vã buông tay, sau đó lăn ở mặt đất mấy vòng, từ trong giây rút ra con dao , hung hăng đâm vào chân con ngựa, mỉm cười nhìn con súc sinh phát ra tiếng phì phì, Thủy Linh Ương cùng Thủy Nguyệt Ngân
chạy xa rồi.
Mà nàng vẫn còn tiếp tục chém chém giết giết.
"Bắc Thương nấu rượu quả cay, quả thực đủ vị. Người bắt dê, có thấy con dê quá già rồi ?" Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao ngồi ở đại điện vừa ăn vừa uống, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Khả Hãn cau mày nhìn nàng bắt bẻ, hỏi Mông Lạc: "Ngươi nhất định phải cưới cái nữ nhân này làm phi sao? Xem ra ở Bản Hãn, nàng chính là tên vô lại."
"Nàng là ở thảo nguyên Thương Lang, nhi thần thích những bông hồng kiều diễm, người nhi thần thích, chỉ có nàng" Mông Lạc xong cười lớn, lộ ra hàm răng trắng noãn, dừng chút lại : "Nhi thần tối nay muốn ôm nàng ngủ."
"Phốc---" Lâm Tĩnh Dao miệng đầy thịt dê phun hết ra ngoài, may phun hết vào mặt Mông Lạc, lúng túng lau khóe miệng, : "Ta phải xử nữ nữa rồi."
--- Đường ngăn cách biết ngượng------
"Nam nhân Bắc Thương chúng ta quan tâm tới những thứ này, chỉ cần phẩm hạnh của ngươi tốt đẹp, chuyện cũ ta có thể bỏ qua." Mông Lạc xong, tự tay nhặt xuống những mảnh thịt vụn mặt.
"Thực dám dấu diếm, ta mang thai đứa bé của Thủy Linh Ương." Lâm Tĩnh Dao mặt đỏ, tim loạn nhịp, trực tiếp dối.
Mông Lạc nhìn bụng nàng chút : "Hoàn hảo là chưa được bao lâu, đứa bé vẫn có thể bỏ ."
Xem như ngươi lợi hại! Lâm Tĩnh Dao đặt chén rượu xuống, trong chớp mắt xoay người ra khỏi đại điện.
Trong tầm mắt, công trình kiến trúc to lớn lên, có chút giống cảnh của Islen, nàng mặc đồng phục của các thiếu nữ, chân nhàng di chuyển, nếu như khí trời tốt hơn chút Lâm Tĩnh Dao cảm thấy là mình nghỉ phép.
Nhưng trước mắt, nàng vẫn là tù nhân, mặc dù là được hưởng loại đãi ngộ lớn nhất, cần mang gông xiềng, cần ngồi chồm hỗm ở đại lao, nếu như gả cho Mông Lạc, nàng còn có thể hồi phục cả **
(** là cái gì ta cũng biết, huhu)
Cúi đầu nhìn qua cái ** mình mặc, rất nhiều quần áo rườm rà, nàng bực mình, đem cầm vai giật xuống, sau đó còn các loại đồ trang sức cũng lấy xuống, giật ra mái tóc được búi cẩn thận, xoa tung tóc ngồi bậc thang.
Thủy Linh Ương, biết nghiệt kia chết chưa?
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vời vợi, khóe mắt nàng có chút dịu dàng, sau lưng có người tới, nhàng ngồi xuống, câu: "Ngươi nếu như rơi trong lời , rất có thể biến thành băng tuyết, nhưng mà điêu này cũng chỉ là suy đoán thôi, hôm qua ta ở thảo nguyên buồn ***, cột nước vừa rơi xuống đất lập tức kết thành băng, suýt nữa làm cho tiểu huynh đệ của ta bị tổn thương do giá rét."
Lâm Tĩnh Dao nhìn Mông Lạc cái, thở phì phò quay lưng bỏ .
" ra ngươi mặc như vậy rất đẹp." Mông Lạc ở phía sau vẫn om sòm: " bằng, chúng ta ra ngoài dạo thôi."
Chỉ thấy nữ nhân kia lập tức quay lại, : "Tốt, ra ngoài dạo thôi."
"Ngươi trốn thoát đâu." Mông Lạc thấy nàng như vậy, khẽ cười cười, nắm bàn tay bé của nàng, kêu mấy tên thị vệ, chuẩn bị ra khỏi cung.
Hai bên đường phố truyền tới các loại tiếng rao hàng, bán thứ gì đó cũng giống như của Tây Hạ, chỉ là những thứ này do người dân tộc làm, tốt hơn nhiều so với vũ khí thợ rèn làm, chợ san sát nối tiếp nhau hơn nửa là giáo, thương, mũi tên, đao, búa, rìu, linh tinh các loại.
Mông Lạc ôm Lâm Tĩnh Dao nhảy xuống ngựa, ở bên cạnh giơ lên thanh đại đao màu vàng to lớn, : "Rất thuận tay, có thể mang về cung."
Người bán hàng rong lập tức giơ tay áo lên, : "Điện hạ thích mang cũng được, có thể cây đao này của người nhiều lắm, có thể lọt vào mắt của ngài, cũng là tạo hóa của nó."
Mông Lạc bỏ lại mấy khối bạc, hưng phấn cất đại đao, sau đó tiếp tục dắt Lâm Tĩnh Dao tiếp.
Ánh mặt trời chiếu xuống phía dưới, ánh sáng vàng kim chiếu vào mái tóc rám nắng hơi xoăn xoăn, quần áo lưu ly cũng được ánh sáng ngũ sắc chiếu vào.
Ngũ quan tinh xảo, hai chân thon dài, có thể so sánh với người mẫu đẹp nhất thế giới, nếu như đầu óc tốt hơn chút nữa, có thể là người đàn ông đứng thứ nhất thế giới.
Lâm Tĩnh Dao "chật" tiếng, chợt nghe trong đám người có người hô to tiếng: "Bắt kẻ trộm!"
Vừa thấy cơ hội tới, Lâm Tĩnh Dao vội vàng tránh thoát được trói buộc của Mông Lạc, sức mạnh tràn trề hô lớn tiếng: "Tiểu tặc, đứng lại cho ta!" Sau đó dùng hết hơi sức, nâng chân đuổi theo.
chút ngoài ý muốn, tiểu tặc kia biến mất trong đám người tới lui, Lâm Tĩnh Dao thân hình chợt lóe, trốn vào trong ngách trong hẻm, sau đó lục lọi phía trước
Last edited by a moderator: 13/11/14
Trâu và mal thích bài này.