1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái khanh, thị tẩm! - Tự Tự Cẩm (Full 67c sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46(Tiếp)

      “Ngươi phải loại người ấy.” Lý Dung nheo mắt lại, gương mặt chắc chắn .

      “Vậy sao? Lâm Tĩnh Dao ta đây là hình tượng chơi lói, vĩ đại đấy.” Lâm Tĩnh Dao xong, chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước xuống bậc thềm, xuống đại điện, cũng liếc mắt về phía Lý Dung, mà lướt qua, đường thẳng tắp trở về cung Tước Linh.

      Trong bóng tối, đột nhiên có cái tay đưa tới bịt kín miệng Lâm Tĩnh Dao, sau đó kéo nàng đến nơi yên ắng, giọng : “Công chúa, đắc tội.”

      Công chúa? Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, nghĩ tới dư đảng Đại Lý nhanh như vậy nén được tức giận. cũng nên bắt đầu diễn tuồng rồi, mình thế nào cũng phải làm xiếc đủ mới được, nghĩ tới vừa mới thả con cá ra ngoài liền câu được cái phì ngử (cái gì mình cũng biết à @@)

      Nụ cười được che tốt, Lâm Tĩnh Dao hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

      “Nô tài là Ngô Hạo, do Trương Khiên đại nhân đem ta nằm vùng ở tỏng cung.”

      "Vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao cười cười, : "Nếu có việc gì, Bổn cung về trước nghỉ ngơi, phải biết, giữa ban ngày ban mặt náo loạn như vậy, bổn cung có chút sợ hãi.”
      Ngô Hạo hơi ngẩn ra, có chút hiểu : “Thuộc hạ hiểu dụng ý của công chúa.”

      “Cái này có cái gì hiểu, bổn cung chỉ là hơi dùng chút thủ đoạn thôi, hôm nay binh lực Tây Hạ chia ra làm hai, lòng người tan rã, chính quyền của quốc gia này cũng nhanh tan rã thôi.” Lâm Tĩnh Dao cười, nụ cười châm chọc.

      Ngô Hạo trầm mặc chút, khom người lui xuống.

      “Muốn tạo phản phải nắm chặt cơ hội này chút, Hoàng thành bảo vệ yếu, ngàn vạn lần nên bỏ lỡ cơ hội.” Lâm Tĩnh Dao thấy xa, quên tốt bụng nhắc nhở câu, sau đó thu hồi nụ cười, quay trở về tẩm cung.

      vào Tước Linh cung, Lâm Tĩnh Dao gọi hai người tâm phúc của Thủy Linh Ương, giao phó: “An bài xong xuôi, bắt đầu từ bây giờ các ngươi chăm chú nhìn Ngô Hạo cho ta, chỉ cần tiếp xúc với người khác, toàn bộ phải ghi nhớ cho bổn cung, nhất định phải sớm tra ra được chỗ thân của Đại Lý.

      "Vâng" hai người lĩnh mệnh, lập tức xuống an bài.

      Thở ra hơi, Lâm Tĩnh Dao đá rơi giày, nhảy cái lên giường, đưa tay vòng qua, ôm lấy cổ người nam tử, hôn đến bẹp cái lên môi , : “Thơm quá.”

      “Hừ, người khắp thiên hạ cũng bị nàng làm cho chạy quanh người, dứt khoát để nàng làm hoàng đế thôi.” Trong bóng tối truyền đến tiếng thầm kiên nhẫn.

      “Làm gì mà mất kiên nhẫn như vậy, người ta cũng vì giúp chàng giải quyết sớm những vấn đề khó khăn thôi mà.” Lâm Tĩnh Dao xong, hướng về phía ngực của Thủy Linh Ương.

      “Ngươi hôm nay cùng cửu thúc ôm ôm ấp ấp, nhưng có vẻ rất nhỉ?” Thủy Linh Ương thanh mang theo ghen tức.

      “Còn bàn gì nữa, người ta cũng là thê của chàng rồi, ta cũng dễ chịu khi chiếm tiện nghi.”

      "Hừ!"

      Sáng sớm hôm sau Lâm Tĩnh Dao chải chút tóc, mơ hồ nghe thấy hồi những thanh huyên náo từ xa truyền đến, hiểu chút nào, nàng nhấc giầy, sau đó đẩy cửa ra ngoài, nhìn đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp tới Đông Noãn Các.

      Nơi đó, là nơi Thủy Nguyệt Ngân ở.

      đám nữ nhân trang điểm, xinh đẹp như hoa lên sân khấu, hết sức rêu rao vây quanh THủy Nguyệt Ngân, nũng nịu : “Hoàng thượng, vì sao tối hôm qua ngài ngủ mình à? Ban đêm muốn có người ngủ cùng là việc dễ dàng mà.”

      "Đúng vậy a, hoàng thượng, nếu là tối nay cần chiêu may mắn, ngại liền do ――"

      "Do nô tì đến đây , hoàng thượng."

      "Tránh ra, là ta tới trước."

      “Hừ, vậy thế nào, hoàng thượng muốn đặt bảng hiệu cùng thứ tự của người nào trước, người nào sau có quan hệ gì.”

      Mậy vị phụ nhân cãi nhau lợi hại, Lâm Tĩnh Dao theo xem, cười khổ cái, thể nghĩ tới ở cái nước này THủy Linh Ương thống nhất được đại quân, mà nữ nhân ở hậu cung cũng đứng núi này trông núi nọ, vừa thấy chủ chết liền lập tức quay đầu nhìn núi khác.

      THủy Nguyệt Ngân mặt phải diễn tốt hình tượng hôn quân, mặt lại dám đắc tội tới Thủy Linh Ương, cuối cùng dứt khoát ôm lấy nữ nhân cạnh người, câu: “Trẫm xem xét.”, sau đó bỏ lại đám nữ nhân, cầm chiết phiến bước nhanh.
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: ảnh đế ảnh hậu

      Editor: Pe michio

      Mặt trời lặn dần, Lâm Tĩnh Dao ôm trong ngực con mèo lông dài trắng như tuyết, mị hoặc mà nằm ở ghế trúc giả vờ ngủ say, tuy là vẻ thùy mị bình thường nhưng vẫn cố cưỡng ép giả trang thành sắc mặt của hậu, đây đúng là làm khó cho nàng.

      "Chủ tử, bóc xong hạt dưa rồi" Tiểu cung nữ bên người đưa lên đĩa cây dưa hồng , sau đó cung kính thối lui đến bên.

      Lâm Tĩnh Dao chút để ý cầm trái muốn bỏ vào trong miệng, nhưng đột nhiên ánh mắt biến đổi, tiện tay quăng xuống đất : "Ngươi mắt mù ư, thấy bên trong còn xót cỏ sao!"

      Cung nữ này đây thể chịu nổi thái độ chuyển biến của Lâm Tĩnh Dao, run cái, cẩn thận : "Nô tài đều nhìn qua rất kỹ rồi, có phải là nương nương nhìn lầm rồi ."

      "Càn rỡ!" Lâm Tĩnh Dao rống giận tiếng, đem trọn hạt dưa quăng xuống đất, hung hăng : "Ý của ngươi là Bổn cung mù sao?"

      "Nô tài dám, xin nương nương thứ tội." Tiểu cung nữ bị làm sợ tới mức lợi hại, quỳ mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.

      Kế tiếp nên làm sao đây?Con ngươi Lâm Tĩnh Dao lòng vòng, nếu là hậu chắc việc kế tiếp là kêu cung nữ này tự vả vào mặt mình chứ?

      Chỉ là ――

      Phiền não khoát tay áo, Lâm Tĩnh Dao lạnh giọng : "Lăn xuống , đừng ở chỗ này làm Bổn cung chướng mắt."

      "Dạ,Dạ." Tiểu nha đầu kia xong, chạy giống như bay, vừa ra khỏi cửa liền nhìn nha đầu ngoài cửa cái sau đó thở dài, giọng : "Ngày trước cảm thấy Lâm đại nhân hiền hoà thân cận, chút cảm giác làm cao cũng có, hôm nay nàng thành hoàng hậu, như thế nào liền ――"

      "Thôi , trong cung có mấy chủ tử tốt để phục vụ , ngày sau còn dài" Cung nữ bên hông khuyên giải.

      Lâm Tĩnh Dao thở hơi, đem con mèo đặt ở đất, thầm : "Nhìn ngươi mập cái như con gấu này,thức ăn hoàng gia có nuôi ra mấy mỹ nhân mập mạp, ngược lại đem lũ súc sinh các ngươi dưỡng thành lông vo tròn."

      , thị vệ lên trước , nhìn trái phải chút có người nào liền tiến gần vào tai Lâm Tĩnh Dao thầm : "Chủ tử, nô tài đáng chết, thất lạc dấu vết của Ngô Hạo. Người nọ làm việc cực kỳ cẩn thận, bảy lượn quanh tám ngoặt , dám đem chúng ta bỏ rơi."

      "Đồ phế vật!" Lâm Tĩnh Dao ngụy trang lâu, há miệng liền mắng, sau đó tức giận đứng dậy, bước thong thả mấy bước, ánh mắt chuyển cái, cười hắc hắc tiếng, : "Ngô Hạo mục tiêu quá , Bổn cung liền đem mục tiêu mở rộng xuống."

      Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao trong lúc rãnh rỗi ở trong ngự hoa viên dạo chơi, bẻ cành đào cầm trong tay, giả trang người văn nhã, rầm rì lẩm bẩm: " Chi đầu vị kiến hồng nhất điểm, bổn thị trì trì quy."."

      "Hoàng hậu hăng hái." Thanh mặn nhạt của Lý Dung truyền đến từ sau lưng.

      Quay đầu nhìn lại,thân hình thanh lệ ôm trong ngực bộ quần áo màu hồng cánh sen, lên trước mấy bước, : "Vốn định may cho ngươi vài bộ quan bào , hôm nay xem ra chắc ngươi cần dùng đến, đây là vải lúc trước ta được ban cho, trong lúc rãnh rỗi liền may cái váy, nghĩ tới ngươi nếu mặc lên có lẽ cũng rất đẹp mắt."

      Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, nhận lấy xiêm áo thanh nhã này, nhàng vuốt ve mấy cái, : "Như thế nào lại khiến ngươi cực khổ động thủ rồi."

      "Nghĩ tới là làm cho ngươi mặc , chút mệt mỏi đó cũng đáng là gì." Lý Dung xong, cười khổ cái.

      ra , lâu trước đây Lâm Tĩnh Dao cũng rất muốn hỏi câu : nương nương, ngươi chẳng lẽ thích vi thần?

      Chà mẹ nó đấy, đây chính là Bách Hợp !

      Bất kể có phải hay là mình khổng tước xòe đuôi tự mình đa tình, Lâm Tĩnh Dao cười nịnh nọt tiếng, kéo lên Lan Hoa Chỉ, tỏ vẻ vui mừng : "Người ta thích , tỷ tỷ cũng có tay thêu thùa tốt, ta trở về mặc thử như vậy nhất định sướng chết thôi."

      xong, hài lòng thấy được khóe mắt Lý Dung hơi nhíu lại, chỉ là nữ nhân kia dừng lại lúc liền bật cười, : "Ngày trước ngươi nghiêm trang, từ lúc bị đâm liền thay đổi trở nên hoạt vát hơn."

      Mắt thấy mị thái mình cố tình làm đưa đến hiệu quả như dự tính, Lâm Tĩnh Dao tác chiến thất bại, thở ra hơi, : "Tỷ tỷ, giúp ta việc."

      "Cái gì?" Lý Dung nhíu mày.

      Bóng đêm sâu nặng, ánh nên trong Ngự Thư Phòng cơ hồ cháy hết.

      Tay Lâm Tĩnh Dao ôm giỏ trúc, nhàng vào, đem mấy độ ăn vặt bên trong lấy ra bày ở bàn, dịu dàng : "Hoàng thượng, người mệt rồi, mau nếm thử chút , Ngự Thiện Phòng mới vừa làm được bánh ngọt, còn nóng ư ."

      Thủy Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, bốc lên miếng muốn bỏ vào trong miệng, lại thấy Lý Dung chạy đến bộ hưng sư vấn tội chất vấn: "Nghe hôm nay hoàng hâu đánh nha đầu của ta? Hoàng hậu, đanh cho còn phải nhìn mặt chủ, dù hôm nay ngươi được sủng ái như thế nào cũng thể vô duyên vô cớ dạy dỗ người của ta chứ?"

      "Vậy như thế nào, Bổn cung trông coi tam cung lục viện, chỉ đánh đứa nha hoàn của ngươi thôi, có cái gì to tát chứ." Lâm Tĩnh Dao xong, ngược lại hỏi Thủy Nguyệt Ngân: "Ngài , hoàng thượng."

      "Được, dầu gì cũng phải cho Dung phi ít mặt mũi, cũng đừng quá đáng là đươc." Thủy Nguyệt Ngân xong, chỉ chỉ bánh ngọt, với Lý Dung: "Nếm thử chút , Dao nhi là mới vừa làm được, còn nóng ."

      Lý Dung hừ tiếng, nhưng cũng khách khí, lấy mấy
      Khối bánh ngọt, cảm tạ thiên ân liền ra Ngự Thư Phòng.

      Chỉ là nàng mới ra có mấy bước, liền nghe thấy bọn thị vệ bên hông kinh hô tiếng “Nương nương”, tiếp theo là người hồi tiếng bước chân xốc xếch.

      Lâm Tĩnh Dao, cùng Thủy Nguyệt Ngân nhìn nhau cái, song song ra ngoài, sau đó thấy thanh lệ dịu dàng sắc mặt trắng bệch, thắt cổ của mình, khan khan giọng : “Lâm Tĩnh Dao, ngươi dám hạ độc trong bánh ngọt…”

      Chỉ thấy Lâm Tĩnh Dao khẽ run rẩy, thầm nghĩ Dung phi này diễn quả nhiên đạt chất lượng như diễn viên Oscar rồi, quả là diễn quá sống động, mình cũng thể yếu thế mới được, vì vậy gầm lên tiếng, : “Càn rỡ, ngươi dám hãm hại Bổn cung!”

      “Giết hoàng thượng, lại, vừa muốn đối với Vương Gia…” Lý Dung xong, toàn thân thống khổ co lại thành đoàn, thể tiếp.

      Ánh mắt chất vấn của Thủy Nguyệt Ngân nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, hỏi: “Bánh ngọt là ngươi tự tay làm sao?”

      “Nô tì oan uổng a, nhất định là ngự trù làm! Là bọn nghĩ tới giết hai hoàng thượng, nô tì oan uổng, là bị người hãm hại a.” Lâm Tĩnh Dao xong, khỏi nhìn Lý Dung cái, lại thấy nàng hướng nhìn mình len lén trừng mắt nhìn, suýt nữa là bị lộ.

      “Truyền thái y, trước chẩn bệnh cho Dung phi.” Thủy Nguyệt Ngân lạnh giọng , suy nghĩ chút, lại : “Đem hoàng hậu trước giam lại hai ngày, chờ chuyện này tra rồi, trẫm định đoạt tiếp.”

      Còn tốt chứ, hàng này chính là hình ảnh của quân vương!

      Lâm Tĩnh Dao lại tiêu điều lạnh lẽo thương xót đau đớn phen, cuối cùng hết sức miễn cưỡng trở về “Tước linh cung”, vừa vào cửa chỉ thấy lồng ngực cường tráng của Thủy Linh Ương, tóc dài xõa ra, bộ phận biểu tình trêu đùa : “Ái khanh, nếu tiếp tục làm tiếp quốc gia của trẫm còn chưa mắt hậu cung cũng tiêu tùng rồi.”

      “Giăng võng mới bắt được cá, ngươi cứ chờ nhìn ta giúp ngươi thu hồi trọng binh như thế nào !” Lâm Tĩnh Dao xong, tới bên giường nằm xuống, thở ra hơi, : “Cũng tốt, có thể nằm giường hai ngày rồi.”

      “Trẫm cũng có nhiều tinh lực như vậy để cùng ngươi ở giường phóng túng.” Thủy Linh Ương xong, ngón tay thon dài vuốt gương mặt của Lâm Tĩnh Dao.

      “Đừng , ta như thế nào lại có cảm giác Kim Ốc Tàng Kiều đấy.” Lâm Tĩnh Dao xong, cắm đầu cắm cổ vui mừng phen, lại thấy nam nhân bên người động tay động chân cởi quần áo mình, vì vậy chợt nhíu mày, lại : “Đáng tiếc mỹ nhân này cũng rất có cá tính muốn điên!”

      “Trẫm nhìn ngươi cực khổ mấy ngày nay, cho nên muốn hảo hảo bồi thường ngươi phen, nghĩ tới nghĩ lui, quả chỉ có thịt thường là thỏa đáng, ái khanh chuyện quốc trong thiên hạ tạm thời để xuống, trước tiên đem chuyện nhà giải quyết cho xong.”

      “Uhm” Lâm Tĩnh Dao muốn châm chọc đôi câu, miệng lại bị hai mảnh mềm mại chận lại, trong lòng rung động, đưa tay ra sau lưng đối phương, thân thể thể khống chế bị Thủy Linh Ương khơi dậy dục hỏa.

      tinh.” Thằm mắng câu, Lâm Tĩnh Dao quấn lên bờ eo của , sau đó lật người Thủy Linh Ương xuống phía dưới, : “Vi thần thân là thần tử, chuyện cực khổ cứ để vi thần làm thôi. Hoàng thượng, ngươi ở đây, vi thần ở .”

      “Lớn mật!”

      “Ai u, vi thần đột nhiên cảm thấy thân thể có chút thoải mái, bằng để hôm khác .”

      ra , thỉnh thoảng thay đổi phương vị cũng phải là thể.”

      “Hắc hắc…”

      Ngày kế, Lâm Tĩnh Dao mới vừa ra khỏi cửa phòng, chợt thấy hai người thị vệ tiến lên, đem nạng bắt lại, : “Có cung nữ ở nhặt được độc dược trong phòng tắm của nương nương, qua Kich thái y kiểm chứng xác định nó cùng loại với loại độc mà Dung phi trúng, hoàng thượng lệnh cho bọn ta tới đây bắt nương nương, đắc tội.”

      Đáng chết Thủy Nguyệt Ngân, có cần phải đem kịch bản phát triển nhanh như vậy hay a!

      Lâm Tĩnh Dao từ chối mấy lần liền bị người ta dẫn tới phía trước ngự thư phòng, vội vàng giải thích : “Hoàng thượng, đây là có người gài tang vật hãm hại a, nô tì căn bản biết.”

      “Vậy sao?” Thủy Nguyệt Ngân nhíu mày, xuống đại điện, nâng cằm Lâm Tĩnh Dao lên, ánh mắt tối tăm hỏi: “Tiền triều công chúa Đoạn tĩnh Dao, trẫm có phải nên gọi ngươi như vậy mới thích hợp hay ?”

      “Ta…”

      “Xúi giục trẫm giết Thủy Linh Ương, sau đó ngươi lại xuống tay với trẫm, đúng là phụ lòng dư đảng của Đại Lý đấy.” Thủy Nguyệt Ngân xong, nhìn chung quanh cái, giao phó : “Đem nàng giam lại, buổi trưa ngày mai xử trảm.”

      mặt Lâm Tĩnh Dao cả kinh, nhưng mà trong nội tâm lại vui mừng, còn tốt chứ, tuồng cũng nhanh diễn ra.
      Last edited by a moderator: 14/2/15
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: nội ứng

      Hôm sau, bầu trời quang đãng, tuyết đọng đan dần, mơ hồ có thể thấy chút khí mùa xuân.

      chiếc xe tù chở theo nữ nhân dáng vẻ tiều tụy chậm rãi về phía pháp trường

      Ở nơi nào, biết hủy bao nhiêu tánh mạng,tích góp từng tí bao nhiêu là oán khí.

      Lâm Tĩnh Dao ngây ngô đứng ở trong xe tù, lo lắng mình có vượt qua đợt kiểm tra này ,bây giờ tạm thời bôi than lên mặt có được ?

      Nghĩ mình dầu gì cũng là nhất quốc chi mẫu, hôm nay lại bị người khác nhìn như vậy, sợ là trở thành chuyện cười cả đời thôi.

      là mất thể diện hoàng gia a.

      Nhìn trái nhìn phải, hứ, bọn xác ướp sống này may là có ai có máy chụp hình, nếu đụng phải đảng print screen tuyệt đối chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.

      Đám người hơi có chút xao động, "Tử hình" Lâm Tĩnh Dao mơ hồ nghe được mấy tiếng mắng, tiếp theo là mấy tiếng cười đột ngột còn kèm theo các loại nghị luận ầm ĩ.

      " là đáng đời, Hậu khống chết triều cương, giết tiên hoàng, nghĩ tới tự mình rơi vào tình trạng hôm nay nha."

      "Hừ, công chúa tiền triều, nghĩ muốn dùng sức của mình lật nghiêng Tây Hạ khỏi quá ngây thơ rồi."

      "Hắc, nữ nhân này có thủ đoạn, chớ nhìn bề ngoài nàng ta bình thường, nghe còn chạy Nhan quốc làm Quý Phi đấy."

      "Cơ nghiệp của nàng nên bị tịch thu là vừa, vừa đúng lúc quốc khố eo hẹp nếu có thêm phần của nàng chắc chắn sung túc hơn chút."

      Lâm Tĩnh Dao nghe những lời ba hoa chích chòe kia ảm đạm cười tiếng, khỏi nhớ tới lúc mình mới tới Tây Hạ, khi đó nàng là Lâm tể tướng vang danh thiên hạ, được xem giống như cha mẹ ruột của dân chúng được vạn dân kính ngưỡng cùng kính , đưa quan tài của mình còn là những tiếng khóc ngừng của toàn bộ dân chúng.

      Mà nay, Lâm đại tể tướng lại trở thành kẻ tù tội,đây hẳn là người bị giáng chức.

      Đều là quan phụ mẫu như nhau, chẳng lẽ phẩm hạnh của mình kém chỉ là cái cấp bậc thôi sao?

      Hắng giọng cái, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hát lên 《 quỷ tử vào thôn 》:

      "Địa đạo chiến hắc địa đạo chiến mai phục lên đồng binh thiên bách vạn hắc mai phục lên đồng binh thiên bách Vạn Thiên Lý Đại Bình Nguyên triển khai địa đạo chiến thôn cùng thôn hộ cùng hộ liên thành phiến người xâm lược nó dám đến đánh nó cái hồn bay đảm cũng tán người xâm lược nó dám đến đánh nó người ngưỡng mã cũng lật toàn dân giai binh toàn dân tham chiến đem người xâm lược hoàn toàn tiêu diệt hết nông dân hắc nông dân làm thành vũ khí Thiên Thiên vạn hắc làm thành vũ khí Thiên Thiên ngộ nhỡ tay cầm cái cuốc tay cầm cán thương dũng ương ngạnh xuất quỷ nhập thần triển khai địa đạo chiến người xâm lược nó dám đến đất phía dưới cùng nhau đánh người xâm lược nó dám đến bốn phương tám hướng đều mở chiến toàn dân giai binh toàn dân tham chiến đem người xâm lược hoàn toàn tiêu diệt hết"

      Cứ hát như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên liền nở nụ cười khổ, nếu có thể nâng tình đoàn kết của ngàn ngàn vạn vạn dân chúng để chống đỡ ngoại địch, đây tuyệt đối là so với cưỡng chế động viên binh lính tốt hơn rất nhiều.

      hao tổn tinh thần , chợt thấy đám người lại lần nữa xao động, sau đó con đường phía trước trở nên chật chội vô cùng, đám lão già quỳ thành đoàn, đồng thời hô : "Diện mạo rừng gia, trời xanh mắt a, ngài là phụ mẫu tái sanh của chúng ta a, nếu có ngài thường xuyên tiếp tế, bọn lão nhân chúng ta có khi mất mạng lâu rồi."

      Những tiếng hát lần lượt vang lên sục sôi. Lâm Tĩnh Dao cách đám người nhìn về phía những người già kia, đôi môi giật giật, biết nên phản ứng gì cho thỏa đáng chợt nghe mấy người quan sai chung quanh bước lên giận dữ hét: "Lão già kia, các ngươi đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhục mạ Đương Kim Thánh Thượng , chẳng lẽ là muốn sống nữa sao?." xong, nhấc chân chuẩn bị cho đám lão nhân kia chút giáo huấn, lại nghe Lâm Tĩnh Dao chợt quát tiếng: "Cẩu vật, hiếp già đánh yếu, là cái quái gì!"

      Người quan sai đó quay đầu lại, cười lạnh mấy tiếng, : "Hoàng hậu nương nương, a, , Lâm Đại Tướng gia, ngài đây là bày vẻ thanh quan sao, hôm nay các huynh đệ phải đưa ngài lên đường, nếu muốn tiếp tục làm thanh quan hãy xuống địa ngục mà làm tiếp ." Dứt lời, mọi người liền ồn ào cười to.

      Lâm Tĩnh Dao thầm cắn răng, thầm nghĩ cái bọn cẩu nô tài có mắt này , hôm nay lão nương nhớ kĩ bộ mặt cầm thú của các ngươi, chúng ta còn nhiều thời gian,về sau ta nhất định phải đánh các ngươi đế nỗi ngay cả mẹ các ngươi cũng nhận ra.

      "Các vị hương thân phụ lão cũng nên trở về thôi, Bổn cung ――" Lâm Tĩnh Dao ho khan tiếng, sửa lời : "Có lẽ tội của bổn quan thể tha thứ, nhưng mà trong lòng ta tự hỏi, đời này ta chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, vậy nếu có Tào Địa Phủ, Diêm Vương cũng đối xử tử tế với ta."

      Tiếng khóc đột nhiên vang lên mọi nơi, trừ mấy vị phu nhân mang lòng ghen tỵ nặng còn những người còn lại đều là kêu cha gọi mẹ đến thể thê lương hơn được.

      Nếu hôm nay bị xử trảm Lâm Tĩnh Dao cũng có loại ** cảm giác.

      Sau khi bị áp giải đến pháp trường, Lâm Tĩnh Dao liền bị đá mạnh cái vào đùi khiến nàng té quỵ xuống mặt đất, lúc này nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau rát.

      Len lén liếc nhìn đám người, Lâm Tĩnh Dao đối với Thủy Linh Ương sắc mặt tối đen như bộ đồ mặc khẽ gật đầu cái, ý bảo chớ hành động thiếu suy nghĩ, trọng tâm của hôm nay chính là chờ có người cướp ngục, nếu như công chúa như mình bị vứt do Thủy Linh Ương dẫn người xông lên cứu mình.

      "Hoàng hậu, ngươi còn lời gì trăn trối ?" Đao phủ nhổ ngụm nước bọt, nắm đại đao sáng loáng qua hỏi.

      " từng, có phần tình cảm tốt đẹp đặt ở trước mặt của ta nhưng ta lại biết quý trọng cho đến mất ta mới hối hận kịp, nếu như trời cao cho ta thêm cơ hội, ta với ba chữ, ta ngươi. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao sửa lại quần áo, miệng ngừng y y nha nha , trong lòng bàn tay cũng là rịn ra tầng tầng mồ hôi mịn.

      Thầm nghĩ tấm lưới này cũng tung ra, mồi câu cũng đủ mê người , vì sao còn thấy cá lớn mắc câu đấy.

      Lần này là quá giày vò rồi, tiền vốn bỏ ra cũng rất đắt giá, ngàn vạn lần đừng là thu hoạch được gì a!

      Đao phủ hoạt động gân cốt chút, thấy Lâm Tĩnh Dao rầm rì xong rồi, muốn vung đao lại nghe Lâm Tể Tướng run lẩy bẩy : "Đợi chút, cho ta thêm chút thời gian, gạt ngươi, ra bài hát ta muốn hát lâu rồi, chỉ là giọng của ta được hay nên vẫn dám hát , hôm nay dù sao cũng sắp trở thành vong hồn dưới đại đao rồi, đại ca mong ngài giúp đỡ để cho ta hát xong ."

      "Hừ, đến giờ rồi, thể tiếp tục chậm trễ nữa, ngài được rồi." Đao phủ xong liền chuẩn bị vung đao.

      "Cứu mạng a ――" Lâm Tĩnh Dao kêu lên tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là tác chiến thất bại ư, mạng của mình treo lơ lửng rồi nhưng lại vẫn thấy có người cứu giá nha.

      Sắc mặt Thủy Linh Ương căng thẳng, nắm chặt hai cái phi tiêu trong tay, khi đan chuẩn bị ra tay chợt thấy ám khí bắn tới tay của tên đao phủ trước, hán tử kia ăn đau cái, đại đao trong tay liền bay tới chỗ Lâm Tĩnh Dao.

      May mắn thay bản lĩnh Lâm Tĩnh Dao nhanh nhẹn, thân hình thoắt cái liền tránh sang bên, sau đó liền thấy đám người bịt mặt đạp vai dân chúng đứng xem bay ra, đường chém giết, tới chỗ Lâm Tĩnh Dao, khi tới trước mặt nàng hai người trong đó vươn tay ra vác Lâm Tĩnh Dao lên người sau đó phi thân bay .

      Thủy Linh Ương thu lại ám khí trong tay, với những người núp phía sau: "Thông báo chp Tào thủ tĩnh, lập tức mang binh đuổi theo!"

      "Vâng" người trong đó lĩnh mệnh lập tức rút lui khỏi trường, chi đội khác theo Thủy Linh Ương, đường quất ngựa theo đuôi nhân sĩ Đại Lý.

      Lâm Tĩnh Dao khỏi pháp trường mấy bước liền bị nhét vào trong xe ngựa, mọi người dám chậm trễ chút nào, đường chạy như điên hướng tới đại bản doanh của bọn họ.

      Lâm Tĩnh Dao vung rèm lên liếc mắt con đường sau lưng, chỉ sợ Thủy Linh Ương đuổi kịp, vì vậy liền xé mảnh vải quần áo của nàng ném xuống đất lấy làm tín hiệu, như thế cứ vừa vừa xé váy đợi đến lúc mọi người dừng lại,lúc đoàn người nghênh đón Lâm Tĩnh Dao phát người nữ nhân kia chỉ còn lại mảnh vải ngắn đủ để che lại cái mông, cánh tay trắng noãn lộ ra ngoài khí, cổ áo bị mở rộng
      ra.

      Mọi người biến sắc, chỉ thấy Lâm Tĩnh Dao hắt xì, : “Tối hôm qua ở trong lao ngục dính bọ chó, người nhột nhột cực kỳ khó nhịn, lại người nào có thể cho ta mượn cái áo khoác để mặc chút hay ?”

      Mọi người sửng sốt, vội vàng dời tầm mắt , cùng nhau quỳ xuống đất, : “Công chúa, ngài chịu uất ức rồi, bọn thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin công chúa thứ tội.”

      Tay Lâm Tĩnh Dao che ở trước ngực, : “ có gì đáng ngại, trước cứ nấu nước nóng cho bản công chúa, bản công chúa muốn tắm rửa chút.”

      Mọi người lĩnh mệnh lập tức xuống an bài, Lâm Tĩnh Dao phủ thêm áo khoác Trương Khiên đưa tới đắp người, sau khi xuống xe liền nhìn thấy dãy các lều trại và các căn nhà mục nát, chỉ nhìn thôi cũng thấy những ngồi nhà này thể chắc gió chắn mưa, khẽ hé mắt hỏi Trương Khiên: “Ngày thường các ngươi đều sống ở chỗ này sao?”

      “Hồi công chúa, đại quân muốn tìm chỗ để dừng lại quả dễ, chúng ta còn phải thời thời khắc khắc đề phòng Tây Hạ, còn phải chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào cho nên chỉ có thể lựa chọn những căn nhà tan hoang hoặc là tự dựng lều, như vậy lúc rời cũng cảm thấy đáng tiếc.” Trương Khiên cung kính trả lời.

      Lâm Tĩnh Dao khống có đáp lại, chậm rãi vào trong đám người, nhìn những người bên trong, có người tuổi trung niên, hoặc là những binh lính với bộ mặt mệt mỏi, khiến nàng cảm thấy xúc động.

      Thành tựu chiến tranh chính là nghiệp đế vương nhưng lại khổ cho những dân chũng bôn ba khổ cực này.

      Mọi người vừa nghe là công chúa tới liền vội vàng quỳ xuống dập đầu, chỉ là mặt có quá nhiều mừng rỡ.

      Bọn họ chết lặng, Đại Ký diệt vong lâu như vậy những thứ được gọi là phục quốc kia chỉ còn dư lại mấy phần.

      Hôm nay, có lẽ chỉ vì ý nghĩa của vài từ này mà bọn họ chống đỡ đến giờ.

      Lâm Tĩnh Dao tắm rửa xong liền đổi lại bộ trường sam nhàng khoan khoái, áo khoác ngoài cộc tay sau đó lại trở lại trong đội ngũ, lúc trở về nàng phát ra khắp nơi dậy lên khói bếp, tiến lên nhìn thức ăn mọi người chút. Cám bã, mấy cọng rau cải, thấy chút xíu mỡ, quả ngay cả thức ăn cho gia súc cũng bằng.

      Nhìn vậy chắc cũng sắp chết đói đến nơi rồi vậy mà đám người kia còn nghĩ đến đại náo sao?

      Trong nháy mắt đó, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy nồng đậm bi ai.

      Cự tuyệt đề nghị thiên vị của Trương Khiên, Lâm Tĩnh Dao múc chút cháo loãng, gắp lên vài cọng rau lơ lửng phía , gian nan nuốt xuống.

      Đợi đến khi tất cả kết thúc, nàng, cho dù có hậu cung ** hiềm nghi, cũng muốn cho bách tính này có cuộc sống tốt hơn, tối thiểu cũng muốn cho bọn họ có áo cơm vô lo.

      Ăn cơm tối xong, Lâm Tĩnh Dao ngồi bên cạnh đống lửa, tùy ý chuyện với những người nam nhân bên cạnh, hỏi lý tưởng của bọn họ, hỏi bọn họ tình huống vợ con trong nhà, lâu sau mặt các hán tử đều xuất những dòng nước mắt.

      Có người hai năm chưa nhìn thấy vợ con rồi, có người hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa lập gia đình, có người thanh mai trúc mã từ bé của năm trước mới vừa gả làm vợ ngưới khác, có người trong nhà mẹ già mới vừa qua đời nhưng cũng kịp trờ về túc trực bên linh cữu.

      Lâm Tĩnh Dao an tĩnh nghe, trong mắt lúc sang lúc tối do ánh sang từ đống lửa trước mặt.

      “Quân phí của các ngươi là do ai cung cấp?” Hồi lâu sau, Lâm Tĩnh Dao hỏi.

      “Ngày trước chúng ta là cầm di sản của tiên hoàng làm quân phí, hôm nay còn sót lại vài quý tộc của Đại Lý thỉnh thoảng trợ giúp chúng ta, nhưng cứ thế mãi sợ cũng chống đỡ được thêm bao nhiêu.” Mọi người khỏi thổn thức.

      Lâm Tĩnh Dao trầm mặc hồi, đứng dậy về, suy nghĩ chút là đáng buồn, hy sinh hạnh phúc mấy vạn người để theo đuổi giấc mộng thực nay, bọn cổ nhân này đến tột cùng là muốn ngu trung đến trình độ nào đây.

      Cách đó xa, lồng lộng hùng dũng thiết kỵ xa tiến tới, đại doanh của Đại Lý hốt hoảng thành mảnh, mọi người vội vàng dập lửa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

      “Công chúa chớ sợ, chúng ta sữ bảo vệ ngươi.” Bên người, truyền đến mấy tiếng trấn an.

      Lâm Tĩnh Dao im lặng lên tiếng, đưa tay nắm lấy con ngựa, sau đó nhảy cái lên lưng ngựa, đáng lúc mọi người còn kịp phản ứng liền phóng ngựa đến chỗ đoàn quân thiết kỵ của Tây Hạ.

      Xì poi chương 49: bị đâm chết

      p/s: chúc mừng năm mới Ất Mùi 2015

      chúc năm mới sức khỏe dẻo dai, công việc thuận lợi thăng tiến dài dài, phi những nước đại tiến tới thành công!!!

      Mong nọi người tiếp tục ủng hộ cho mình và diễn đàn nha (lsize).
      Last edited by a moderator: 19/2/15
      Trâumal thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: bị đâm bỏ mình

      "Công chúa mau trở lại!" Tiếng la hét của Trương Khiên truyền đến từ phía sau lưng.

      Cách đó xa, thiết kỵ Tây Hạ từ từ tiến lại gần, nhìn người đến ít nhất cũng phải 5000 binh, nếu quả là chuẩn bị cùng người Đại Lý cứng đối cứng e cũng khỏi quá mức dễ dàng.

      Có lẽ là , mục đích đến của đám người kia vốn là phải là muốn ứng chiến?

      Mọi người vừa thấy công chúa đến trại địch, nhất thời rối loạn tay chân, nhất thời đoán ra tình trạng gì lại dám dễ dàng tiến lên.

      Đợi đến khi thiết kỵ Tây Hạ tới gần ,dưới ánh trăng sáng rực là nam tử cầm đầu . Chỉ thấy thong dong lấy xuống mũ trùm đầu,gương mặt dài xinh đẹp, khóe môi vẽ ra nụ cười mị hoặc .

      "Chư vị chớ hoảng sợ, trẫm hôm nay đến phải là muốn rút đao khiêu chiến ." Thủy Linh Ương hắng giọng cái, thanh vang dội mà uy nghiêm, ít tà mị và lỗ mãng ngày thường.

      Mọi người đều cúi đầu thương thảo phen, chỉ thấy Trương Khiên cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, nhìn thẳng nam nhân đáng lẽ phải là xác chết kia cái, mặt là mảnh lạnh băng."Công chúa, ngài quên mối hận mất nước năm đó rồi sao?." trầm giọng .

      "Ta chưa hề quên." Lâm Tĩnh Dao nhàn nhạt trả lời."Chỉ là, so với báo thù, so với hy sinh nhiều người như vậy để àm việc vô nghĩa ta lại thà rằng làm tội nhân kiêu ngạo mà làm phản đồ bị mọi người phỉ nhổ."

      "Ha ha, đây chắc cũng chỉ là thứ yếu thôi chủ yếu là công chúa Thủy Linh Ương!" Trương Khiên nheo mắt lại, mặt mơ hồ có gân xanh lên.

      "Đúng, cứng đáng là minh quân, chuyên cần với triều chánh, dân như con, cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ta như thế nào. nam tử như vậy, đừng người con như ta đây thể kháng cự được, coi như là tất cả dân chúng Tây Hạ cũng ra nửa phần phản đối." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, thấy Thủy Linh Ương ghé vào bên tai mình, thầm: "Trẫm có xuất chúng như vậy , quá rồi."


      "Ta cư nhiên lại mở to mắt mò, là có lỗi." Lâm Tĩnh Dao thầm câu, quét mắt nhìn mọi người đầu đầy bụi đất cái, lại : "Đúng như Ngô Hoàng , hôm nay Tây Hạ suất binh phải là muốn cuộc chiến mà là nghĩ tới muốn cho mọi người cơ hội, hãy cân nhắc chút vấn đề hay ở, ai nguyện ý ở lại trong đại quân của Tây Hạ, theo hoàng thượng kiến công lập nghiệp có thể bước ra khỏi hàng, Tây Hạ đối với mọi người có thành kiến, tuyệt đối đối xử như nhau."

      Trong đội ngũ có ti náo loạn, sau hồi lâu, có hai binh lính run run rẩy rẩy ra khỏi hàng, hèn nhát hỏi: "Hoàng thượng có thể nhìn hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với chúng ta sao?"

      "Quân vô hí ngôn." Giọng Thủy Linh Ương hồi đáp vang vang có lực, khiến tình hình lại có biến chuyển.

      Hai người binh lính liếc nhau cái, muốn"Bỏ gian tà theo chính nghĩa" lại thấy hai vệt sáng lướt qua, đại đao trong tay Trương Khiên cướp tính mạng của hai người, trong nháy mắt, trận doanh lại lần nữa lọt vào trong hỗn loạn.

      "Nếu ai có ý nghĩ muốn bỏ Đại Lý, trước phải đấu thắng Trương Khiên ta sau đó lại tiếp!" Trương Khiên xong, tự giác hiểu được như vậy khiên nhân tâm tan rã cho nên sắc mặt chuyển cái, bi thống : "Các ngươi thậm chí quên kiên trì nhiều năm qua của chúng ta sao? Đại Lý mất rồi, quê hương của chúng ta bị binh sĩ Tây Hạ cùng Nhan quốc chà đạp tàn sát, nghèo khổ chịu nổi. Hôm nay, Tây Hạ quốc tình khẩn cấp, tràn ngập nguy cơ, nghĩ lại chắc cũng là trời xanh có mắt, hai người liên thủ phá được Đại Lý quốc, lại có thể tự giết lẫn nhau, quả nhiên là báo ứng! nay, chúng ta chỉ cần cắn răng kiên trì thêm mấy ngày nữa chờ đến khi Tây Hạ hai mặt thụ địch, như vậy bọn họ sớm muộn cũng diệt vong."

      Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, cũng hành động gì nữa.

      Bọn họ trải qua cảm giác đau xót khi mất nước, đối với đoạn ký ức về trận chiến đẫm máu lúc dĩ nhiên vẫn còn mới mẻ. Chỉ là, trải qua hơn hai mươi năm rửa tội bằng gió mưa, ăn đủ no mặc đủ ấm, cả ngày né né tránh tránh, bôn ba khắp nơi, vợ con ly tán, nay trái tim của bọn quả cảm nhận được mệt mỏi.

      Lâm Tĩnh Dao nghiêng nhìn mọi người trầm mặc trong chốc lát, nàng quá mức hiểu, làm cổ nhân Trung Quân Ái Quốc nếu muốn làm ra hành động thấy lợi quên nghĩa này là công việc khó khăn đến nhường nào.

      "Chư vị, là con dân của Đại Lý." Lâm Tĩnh Dao hắng giọng cái, để ý Thủy Linh Ương ngăn trở, cưỡi ngựa đến phía trước gần mấy bước, trầm giọng : ", các ngươi còn là con dân Đại Lý rồi, mà là dân chúng của Tây Hạ, mỗi tấc đất dưới chân các ngươi , cái vương triều mà các ngươi sống đều là của Tây Hạ, những thứ các ngươi dùng là được người khác tiếp tế nhưng những khoản tiến mà người tiếp tế có là từ đâu mà đến,là lấy của Tây Hạ! Đại Lý mất rồi, các ngươi lại còn ủng hộ vương triều bị diệt, hôm nay có minh quân ở cao, làm cho vùng đất này tràn trề sức sống, cho mọi người mảnh Thái Bình Thịnh Thế, nhưng Bắc Đột đột nhiên cùng Đông Nhan lại cố ý nâng lên chiến hỏa, nghĩ tới vết xe đổ đẫm máu năm nào so với mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi chẳng lẽ muốn cùng theo hoàng thượng khởi xướng **, mở rộng đất đai, kiến công lập nghiệp sao?"

      như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy mình rất có tài năng diễn thuyết, trừ lời ác độc nàng vẫn còn có bản lãnh cổ động dân tâm .

      Sau lưng, hai đạo ánh mắt thâm trầm phóng ở người Lâm Tĩnh Dao, Cặp mắt hẹp dài kia tà mị mang theo vô số thưởng thức và tình nồng đậm.

      Lâm Tĩnh Dao, từ khắc trẫm lựa chọn tin tưởng ngươi kia liền làm tốt tư tưởng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, tùy thời bị ngươi giết hại, dù vậy, trẫm vẫn lựa chọn làm việc nghĩa được chùn bước tin tưởng ngươi, ngày hôm nay, ngươi rốt cuộc cũng chứng minh,cũng có lúc trẫm xử trí theo cảm tính là đúng đắn.

      Khẽ cười cười, Thủy Linh Ương cưỡi ngựa tới bên người Lâm Tĩnh Dao, vỗ vỗ bả vai của nàng, giọng : "Cho dù trẫm còn lãnh thổ, còn hoàng quyền, tối thiểu, trẫm lấy được ngươi, cuối cùng cũng rơi vào kết quả thảm bại."

      Đối diện, quân đội Đại Lý càng phát ra nháo động, mọi người rối rít rỉ tai nhau nhưng lại người dám lên trước bước.

      Lâm Tĩnh Dao lắc đầu cái, cao giọng hỏi: "Các ngươi có vợ con sao? Các ngươi nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc bôn ba này để cho bọn họ vượt qua ngày tháng tốt sao?"

      Hành động lần này chính kích chỗ yếu đuối của họ,dễ dàng vào lòng người nhất vĩnh viễn chính là máu mủ tình thân.

      Thấy mọi người lại trầm mặc , Lâm Tĩnh Dao lại : "Vì cuộc sống hư vô mờ mịt này, vì thực nghiệp lớn phục quốc thể hoàn thành này mà các ngươi để ý đến sống chết cuả họ sao? Các ngươi đem mình đặt vào chỗ ngồi của hiền giả, liều mạng gò bó mình, cưỡng bách mình, nhưng các ngươi cuối cùng cũng chỉ là người có máu thịt, cũng chỉ là người dân chúng bình thường mà thôi. Chớ cùng ta những thứ khát vọng to lớn kia, thiên hạ phân phân hợp hợp, triều đại thay đổi, có thể có được giang sơn đều là những nhà trí giả, các ngươi nên ủng hộ phải là vương triều tồn tại mà là vị minh quân có thể che chở các ngươi! Cho nên,hôm nay ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Lý khẩn thiết thỉnh cầu các ngươi nhận thế cục đưa ra lựa chọn chính xác."

      hồi im lặng trôi qua, đội nhân mã im lặng lên tiếng bước ra, thấy Trương Khiên dựng râu trợn mắt liền chạy qua phía Thủy Linh Ương.

      Có mộtn gười bắt đầu những người còn lại cũng còn kiên trì nữa,sau lúc do dự liền nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng, chốc lát sau, binh lính Đại Lý ngoài Trương Khiên ra chỉ còn đến hai mươi người

      "Ha ha, rất tốt, các ngươi đều là bọn phản đồ, đều có lỗi với tiên hoàng" Trương Khiên cười khổ tiếng, xoay người lại nhìn số ít người đằng sau mình, ôm quyền : "Huynh đệ, xin lỗi, hại các ngươi quanh năm vợ chồng chia lìa, ăn gió nằm sương, công chúa vốn cũng đúng, có lẽ là ta cố chấp rồi, nhà các ngươi có già trẻ, cũng cần tiếp tục kiên trì nữa, nên theo công chúa thôi."

      "Trương Thống lĩnh, ngươi sao?" Có người hỏi.

      "Ta sao, ha ha, thẹn với tiên hoàng, hôm nay, bằng liền ――" Trương Khiên xong, huy kiếm tự vận, khạc ra hai mấy chữ: " chuộc tội thôi."

      Chóp mũi Lâm Tĩnh Dao đau xót, xoay người lại phân phó : "Mang theo di thể của Trương Khiên, hồi kinh hậu táng!"

      Hơn mười người vốn còn kiên trì nhưng thấy đại thế qua, liền nhìn nhau cái sau đó nện bước đến chỗ binh kỵ Tây Hạ, quỳ xuống đất dập đầu, : "Hoàng thượng, chúng ta nguyện ý nghe ngài sai khiến."

      "Đều đứng lên , trẫm phụ quyết tâm của mọi người hôm nay, Tây Hạ ta chắc chắn đạt thành tựu lưu lại thiên cổ mà các ngươi chính là trong những người gây dựng điều đó." Thủy Linh Ương vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Dao liền khẽ mỉm cười, tiếp: "Chỉnh trang lại đội ngũ, hồi kinh!"

      đường trở về, mọi người đều lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, ở trong đêm khuya hết sức trống trải.

      Thủy Linh Ương dắt lấy bàn tay bé lạnh buốt của Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu : "Ban đêm khí rất lạnh, đến ngựa của trẫm ngồi , để ta ôm nàng lát ấm lên chút."

      Lâm Tĩnh Dao bị dịu dàng bất ngờ này của kịp phòng ngữ liền hôn mê vào trong đó, sợ run chốc lát, : "Hoàng thượng, chàng vẫn muốn diễn minh quân tài đức sáng suốt sao?"

      " tinh." Thủy Linh Ương cười cười, dắt ngựa vào sát Lâm Tĩnh Dao, muốn đưa tay lôi nàng lên lưng ngựa của mình, lại đột nhiên nghe tiếng rống dữ dội: "Cẩu Hoàng Đế, tất cả mọi người làm phản rồi, Lý Quang ta thề chết cũng cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"

      Ngay sau đó, thanh kiếm lạnh lẽo bay qua, thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Thủy Linh Ương.

      Lâm Tĩnh Dao biến sắc, trong đầu có quá thứ chợt lóe lên, vội vàng tung người lên, bấu vào bả vai của Thủy Linh Ương sau đó trơ mắt nhìn bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, sau đó lại đâm vào trong cơ thể Thủy Linh Ương .

      "Hộ giá!" Có người hô tiếng, quân đội lập tức lọt vào trong hỗn loạn, sau khi đem người hành thích bắt lại liền phát Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Linh Ương từ ngựa té xuống đất vì rơi xuống đất nên lợi kiếm lại đâm sâu vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần.

      "Khụ khụ. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao ho khan tiếng, trong miệng tràn đầy máu tươi, thân thể cũng có cảm giác đau nhức gì hẳn là đẫ mất hết tri giác.

      "Thủy Linh Ương, ta sắp chết rồi." Lâm Tĩnh Dao nhếch nhếch miệng,hàm răng bị máu nhuộm đỏ ở dưới ánh trăng ảm đạm hết sức đáng sợ.

      Thủy Linh Ương tay nắm mủi kiếm, thân thể lui về phía sau chút thoát khỏi xâu thịt này liền ôm lấy Lâm Tĩnh Dao vẫn còn phun máu tươi, : "Trẫm ra lệnh cho nàng, cho phép chết!"

      Lâm Tĩnh Dao cố gắng cười cười, : "Chàng có việc gì, tốt."

      "Lâm Tĩnh Dao, trẫm cho phép nàng chết, phải muốn cùng nhau kiến công lập nghiệp ư, nàng thể vứt bỏ trẫm , thể. . . . . ." Thủy Linh Ương cậy mạnh thần thái càng phát ra bi thống , tay chân trở nên luống cuống, vẻ mặt tê tâm liệt phế ở trước mặt mọi người này trước đây chưa từng có ai thấy qua.

      "Thủy Linh Ương, ta chết, chàng rơi lệ sao?" Lâm Tĩnh Dao hỏi.

      "Biết, ." Thủy Linh Ương nắm tay bé của nàng đặt ở mặt mình, : "Trẫm chỉ rơi lệ, còn có thể chết vì tình, nếu như nàng tin có thể chết thử chút"

      " cần uy hiếp ta, chàng phải trở thành thiên cổ nhất đế, chàng phải kết thúc chia cắt lãnh thổ dẫn đến những cuộc hỗn chiến này, chàng phải, phải, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. . . . . ."

      "Tĩnh Dao, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn trẫm, thể, thể ngủ . . . . ."

      "A ――" bên tai là tiếng kêu tê tâm liệt phế .

      Chỉ tiếc, người nhắm hai mắt kia lại thể nào vươn tay ra lau nước mắt mặt nam tử.

      Bóng đêm tiêu điều lạnh lẽo, cho tới bây giờ mới có thể thấy được hai dòng nươc mắt bi thống chảy dài gương mặt luôn vui vẻ của đế vương

      "Này, lần trước nàng có thể xác chết vùng dậy hồi hồn, lần này, có phải cũng có thể rời khỏi trẫm hay . . . . . ."

      Chương 49: bị đâm bỏ mình

      "Công chúa mau trở lại!" Tiếng la hét của Trương Khiên truyền đến từ phía sau lưng.

      Cách đó xa, thiết kỵ Tây Hạ từ từ tiến lại gần, nhìn người đến ít nhất cũng phải 5000 binh, nếu quả là chuẩn bị cùng người Đại Lý cứng đối cứng e cũng khỏi quá mức dễ dàng.

      Có lẽ mục đích đến của đám người kia vốn là phải là muốn ứng chiến?

      Mọi người vừa thấy công chúa đến trại địch, nhất thời rối loạn tay chân lại đoán ra tình trạng gì nên dám dễ dàng tiến lên.

      Đợi đến khi thiết kỵ Tây Hạ tới gần ,dưới ánh trăng sáng rực là nam tử cầm đầu . Chỉ thấy thong dong lấy xuống mũ trùm đầu,gương mặt dài xinh đẹp, khóe môi vẽ ra nụ cười mị hoặc .

      "Chư vị chớ hoảng sợ, trẫm hôm nay đến phải là muốn rút đao khiêu chiến ." Thủy Linh Ương hắng giọng cái, thanh vang dội mà uy nghiêm, ít tà mị và lỗ mãng ngày thường.

      Mọi người đều cúi đầu thương thảo phen, chỉ thấy Trương Khiên cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, nhìn thẳng nam nhân đáng lẽ phải là xác chết kia cái, mặt là mảnh lạnh băng."Công chúa, ngài quên mối hận mất nước năm đó rồi sao?." trầm giọng .

      "Ta chưa hề quên." Lâm Tĩnh Dao nhàn nhạt trả lời."Chỉ là, so với báo thù, so với hy sinh nhiều người như vậy để làm việc vô nghĩa ta lại thà rằng làm tội nhân kiêu ngạo mà làm phản đồ bị mọi người phỉ nhổ."

      "Ha ha, đây chắc cũng chỉ là thứ yếu thôi chủ yếu là công chúa Thủy Linh Ương!" Trương Khiên nheo mắt lại, mặt mơ hồ có gân xanh lên.

      "Đúng, xứng đáng là minh quân, chuyên cần với triều chánh, dân như con, cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ta như thế nào. nam tử như vậy, đừng người con như ta đây thể kháng cự được, coi như là tất cả dân chúng Tây Hạ cũng ra nửa phần phản đối." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, thấy Thủy Linh Ương ghé vào bên tai mình, thầm: "Trẫm có xuất chúng như vậy sao, quá rồi."


      "Ta cư nhiên lại mở to mắt mò, là có lỗi." Lâm Tĩnh Dao thầm câu, quét mắt nhìn mọi người đầu đầy bụi đất cái, lại : "Đúng như Ngô Hoàng , hôm nay Tây Hạ xuất binh phải là muốn cuộc chiến mà là nghĩ tới muốn cho mọi người cơ hội, hãy cân nhắc chút vấn đề hay ở, ai nguyện ý ở lại trong đại quân của Tây Hạ, theo hoàng thượng kiến công lập nghiệp có thể bước ra khỏi hàng, Tây Hạ đối với mọi người có thành kiến, tuyệt đối đối xử như nhau."

      Trong đội ngũ có ti náo loạn, sau hồi lâu, có hai binh lính run run rẩy rẩy ra khỏi hàng, hèn nhát hỏi: "Hoàng thượng có thể nhìn hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với chúng ta sao?"

      "Quân vô hí ngôn." Giọng Thủy Linh Ương hồi đáp vang vang có lực, khiến tình hình lại có biến chuyển.

      Hai người binh lính liếc nhau cái, muốn"Bỏ gian tà theo chính nghĩa" lại thấy hai vệt sáng lướt qua, đại đao trong tay Trương Khiên cướp tính mạng của hai người, trong nháy mắt, trận doanh lại lần nữa lọt vào trong hỗn loạn.

      "Nếu ai có ý nghĩ muốn bỏ Đại Lý, trước phải đấu thắng Trương Khiên ta sau đó lại tiếp!" Trương Khiên xong, tự giác hiểu được như vậy khiến nhân tâm tan rã cho nên sắc mặt chuyển cái, bi thống : "Các ngươi thậm chí quên kiên trì nhiều năm qua của chúng ta sao? Đại Lý mất rồi, quê hương của chúng ta bị binh sĩ Tây Hạ cùng Nhan quốc chà đạp tàn sát, nghèo khổ chịu nổi. Hôm nay, Tây Hạ quốc tình khẩn cấp, tràn ngập nguy cơ, nghĩ lại chắc cũng là trời xanh có mắt, hai người liên thủ phá được Đại Lý quốc, lại có thể tự giết lẫn nhau, quả nhiên là báo ứng! nay, chúng ta chỉ cần cắn răng kiên trì thêm mấy ngày nữa chờ đến khi Tây Hạ hai mặt thụ địch, như vậy bọn họ sớm muộn cũng diệt vong."

      Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, cũng hành động gì nữa.

      Bọn họ trải qua cảm giác đau xót khi mất nước, đối với đoạn ký ức về trận chiến đẫm máu lúc đó dĩ nhiên vẫn còn mới mẻ. Chỉ là, trải qua hơn hai mươi năm rửa tội bằng gió mưa, ăn đủ no mặc đủ ấm, cả ngày né né tránh tránh, bôn ba khắp nơi, vợ con ly tán, nay trái tim của bọn quả cảm nhận được mệt mỏi.

      Lâm Tĩnh Dao nghiêng nhìn mọi người trầm mặc trong chốc lát, nàng quá mức hiểu, làm cổ nhân Trung Quân Ái Quốc nếu muốn làm ra hành động thấy lợi quên nghĩa này là công việc khó khăn đến nhường nào.

      "Chư vị, là con dân của Đại Lý." Lâm Tĩnh Dao hắng giọng cái, để ý Thủy Linh Ương ngăn trở, cưỡi ngựa đến phía trước gần mấy bước, trầm giọng : ", các ngươi còn là con dân Đại Lý rồi, mà là dân chúng của Tây Hạ, mỗi tấc đất dưới chân các ngươi , cái vương triều mà các ngươi sống đều là của Tây Hạ, những thứ các ngươi dùng là được người khác tiếp tế nhưng những khoản tiền mà người tiếp tế có là từ đâu mà đến,là lấy của Tây Hạ! Đại Lý mất rồi, các ngươi lại còn ủng hộ vương triều bị diệt, hôm nay có minh quân ở cao, làm cho vùng đất này tràn trề sức sống, cho mọi người mảnh Thái Bình Thịnh Thế, nhưng Bắc Đột đột nhiên cùng Đông Nhan lại cố ý nâng lên chiến hỏa, nghĩ tới vết xe đổ đẫm máu năm nào so với mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi chẳng lẽ muốn cùng theo hoàng thượng khởi xướng **, mở rộng đất đai, kiến công lập nghiệp sao?"

      như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy mình rất có tài năng diễn thuyết, trừ lời ác độc nàng vẫn còn có bản lãnh cổ động dân tâm .

      Sau lưng, hai đạo ánh mắt thâm trầm phóng ở người Lâm Tĩnh Dao, Cặp mắt hẹp dài kia tà mị mang theo vô số thưởng thức và tình nồng đậm.

      Lâm Tĩnh Dao, từ khắc trẫm lựa chọn tin tưởng nàng liền làm tốt tư tưởng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, tùy thời bị nàng giết hại, dù vậy, trẫm vẫn lựa chọn làm việc nghĩa được chùn bước tin tưởng nàng, ngày hôm nay, nàng rốt cuộc cũng chứng minh,cũng có lúc trẫm xử trí theo cảm tính là đúng đắn.

      Khẽ cười cười, Thủy Linh Ương cưỡi ngựa tới bên người Lâm Tĩnh Dao, vỗ vỗ bả vai của nàng, giọng : "Cho dù trẫm còn lãnh thổ, còn hoàng quyền nhưng tối thiểu, trẫm lấy được nàng, cuối cùng cũng rơi vào kết quả thảm bại."

      Đối diện, quân đội Đại Lý càng phát ra nháo động, mọi người rối rít rỉ tai nhau nhưng lại người dám lên trước bước.

      Lâm Tĩnh Dao lắc đầu cái, cao giọng hỏi: "Các ngươi có vợ con sao? Các ngươi nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc bôn ba này để cho bọn họ vượt qua ngày tháng tốt sao?"

      Hành động lần này chính kích chỗ yếu đuối của họ,dễ dàng vào lòng người nhất vĩnh viễn chính là máu mủ tình thân.

      Thấy mọi người lại trầm mặc , Lâm Tĩnh Dao lại : "Vì cuộc sống hư vô mờ mịt này, vì thực nghiệp lớn phục quốc thể hoàn thành này mà các ngươi để ý đến sống chết cuả họ sao? Các ngươi đem mình đặt vào chỗ ngồi của hiền giả, liều mạng gò bó mình, cưỡng bách mình, nhưng các ngươi cuối cùng cũng chỉ là người có máu thịt, cũng chỉ là người dân chúng bình thường mà thôi. Chớ cùng ta những thứ khát vọng to lớn kia, thiên hạ phân phân hợp hợp, triều đại thay đổi, có thể có được giang sơn đều là những nhà trí giả, các ngươi nên ủng hộ phải là vương triều tồn tại mà là vị minh quân có thể che chở các ngươi! Cho nên,hôm nay ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Lý khẩn thiết thỉnh cầu các ngươi nhận thế cục đưa ra lựa chọn chính xác."

      hồi im lặng trôi qua, đội nhân mã im lặng lên tiếng bước ra, thấy Trương Khiên dựng râu trợn mắt liền chạy qua phía Thủy Linh Ương.

      người bắt đầu những người còn lại cũng còn kiên trì nữa,sau lúc do dự liền nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng, chốc lát sau, binh lính Đại Lý ngoài Trương Khiên ra chỉ còn đến hai mươi người

      "Ha ha, rất tốt, các ngươi đều là bọn phản đồ, đều có lỗi với tiên hoàng" Trương Khiên cười khổ tiếng, xoay người lại nhìn số ít người đằng sau mình, ôm quyền : "Huynh đệ, xin lỗi, hại các ngươi quanh năm vợ chồng chia lìa, ăn gió nằm sương, công chúa vốn cũng đúng, có lẽ là ta cố chấp rồi, nhà các ngươi có già trẻ, cũng cần tiếp tục kiên trì nữa, nên theo công chúa thôi."

      "Trương Thống lĩnh, ngươi sao?" Có người hỏi.

      "Ta sao, ha ha, thẹn với tiên hoàng, hôm nay, bằng liền ――" Trương Khiên xong, huy kiếm tự vận, khạc ra hai mấy chữ: " chuộc tội thôi."

      Chóp mũi Lâm Tĩnh Dao đau xót, xoay người lại phân phó : "Mang theo di thể của Trương Khiên, hồi kinh hậu táng!"

      Hơn mười người vốn còn kiên trì nhưng thấy đại thế qua, liền nhìn nhau cái sau đó nện bước đến chỗ binh kỵ Tây Hạ, quỳ xuống đất dập đầu, : "Hoàng thượng, chúng ta nguyện ý nghe ngài sai khiến."

      "Đều đứng lên , trẫm phụ quyết tâm của mọi người hôm nay, Tây Hạ ta chắc chắn đạt thành tựu lưu lại thiên cổ mà các ngươi chính là trong những người gây dựng điều đó." Thủy Linh Ương vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Dao liền khẽ mỉm cười, tiếp: "Chỉnh trang lại đội ngũ, hồi kinh!"

      đường trở về, mọi người đều lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, ở trong đêm khuya hết sức trống trải.

      Thủy Linh Ương dắt lấy bàn tay bé lạnh buốt của Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu : "Ban đêm khí rất lạnh, đến ngựa của trẫm ngồi , để ta ôm nàng lát ấm lên chút."

      Lâm Tĩnh Dao bị dịu dàng bất ngờ này của kịp phòng ngự liền hôn mê vào trong đó, sợ run chốc lát, : "Hoàng thượng, chàng vẫn muốn diễn minh quân tài đức sáng suốt sao?"

      " tinh." Thủy Linh Ương cười cười, dắt ngựa vào sát Lâm Tĩnh Dao, muốn đưa tay lôi nàng lên lưng ngựa của mình, lại đột nhiên nghe tiếng rống dữ dội: "Cẩu Hoàng Đế, tất cả mọi người làm phản rồi, Lý Quang ta thề chết cũng cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"

      Ngay sau đó, thanh kiếm lạnh lẽo bay qua, thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Thủy Linh Ương.

      Lâm Tĩnh Dao biến sắc, trong đầu có quá thứ chợt lóe lên, vội vàng tung người lên, bấu vào bả vai của Thủy Linh Ương sau đó trơ mắt nhìn bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, sau đó lại đâm vào trong cơ thể Thủy Linh Ương .

      "Hộ giá!" Có người hô tiếng, quân đội lập tức lọt vào trong hỗn loạn, sau khi đem người hành thích bắt lại liền phát Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Linh Ương từ ngựa té xuống đất vì rơi xuống đất nên lợi kiếm lại đâm sâu vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần.

      "Khụ khụ. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao ho khan tiếng, trong miệng tràn đầy máu tươi, thân thể cũng có cảm giác đau nhức gì hẳn là mất hết tri giác.

      "Thủy Linh Ương, ta sắp chết rồi." Lâm Tĩnh Dao nhếch nhếch miệng,hàm răng bị máu nhuộm đỏ ở dưới ánh trăng ảm đạm hết sức đáng sợ.

      Thủy Linh Ương tay nắm mũi kiếm, thân thể lui về phía sau chút thoát khỏi xâu thịt này liền ôm lấy Lâm Tĩnh Dao vẫn còn phun máu tươi, : "Trẫm ra lệnh cho nàng, cho phép chết!"

      Lâm Tĩnh Dao cố gắng cười cười, : "Chàng có việc gì, tốt."

      "Lâm Tĩnh Dao, trẫm cho phép nàng chết, phải muốn cùng nhau kiến công lập nghiệp ư, nàng thể vứt bỏ trẫm , thể. . . . . ." Thủy Linh Ương cậy mạnh thần thái càng phát ra bi thống , tay chân trở nên luống cuống, vẻ mặt tê tâm liệt phế ở trước mặt mọi người này trước đây chưa từng có ai thấy qua.

      "Thủy Linh Ương, ta chết, chàng rơi lệ sao?" Lâm Tĩnh Dao hỏi.

      "Biết, ." Thủy Linh Ương nắm tay bé của nàng đặt ở mặt mình, : "Trẫm chỉ rơi lệ, còn có thể chết vì tình, nếu như nàng tin có thể chết thử chút"

      " cần uy hiếp ta, chàng phải trở thành thiên cổ nhất đế, chàng phải kết thúc chia cắt lãnh thổ dẫn đến những cuộc hỗn chiến này, chàng phải, phải, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. . . . . ."

      "Tĩnh Dao, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn trẫm, thể, thể ngủ . . . . ."

      "A ――" bên tai là tiếng kêu tê tâm liệt phế .

      Chỉ tiếc, người nhắm hai mắt kia lại thể nào vươn tay ra lau nước mắt mặt nam tử.

      Bóng đêm tiêu điều lạnh lẽo, cho tới bây giờ mới có thể thấy được hai dòng nươc mắt bi thống chảy dài gương mặt luôn vui vẻ của đế vương

      "Này, lần trước nàng có thể xác chết vùng dậy hồi hồn, lần này, có phải cũng có thể rời khỏi trẫm hay . . . . . ."
      mal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: tựa như mơ mà phải là mơ

      "《 dạo chơi nhân gian 》 đóng máy rồi , chỗ của tôi có hai vé vào cửa trong ngày khánh công nè, mấy người có muốn hay ?"

      "Ôi chao? Có ? từ đâu mà có vậy?"

      "Ừ, là do có bệnh nhân tên là Lâm Tĩnh Dao nằm ở đây, ấy là diễn viên đóng thế của tổ diễn kịch, hôm qua có Tiểu Minh Tinh tới đây thăm ấy thuận tiện tặng cho tôi."

      "Lại , 《 dạo chơi nhân gian 》 quay suốt năm mà này cũng nằm ở đây gần năm rồi."

      "Đúng vậy, xem tình huống như thế xem ra là thể cứu được rồi, đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể nằm ở giường làm gốc cây rau dưa rồi."

      "Đáng tiếc, tuổi quá trẻ. Người khác đều là vỡ đầu chảy máu mới trở thành người thực vật mà này chỉ có sặc ngụm nước cũng có thể trở thành người thực vật đây."

      "Ai biết được, đây cũng coi như đóa hoa tuyệt thế của y học rồi."

      ". . . . . ."

      Người giường bệnh nghe vậy lông mi liền run run cái, 《 dạo chơi nhân gian 》 ư, đúng rồi, vẫn chưa nhận được thù ao đóng phim nha? Đặt mông ngồi dậy, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy mu bàn tay đau rát, hít vào thở ra hơi sau đó liền phát cây kim đâm ào trong mạch máu của mình, vì vậy nghiêng đầu, hỏi: "** tiểu thư, ta êm đẹp thế này mà sao tự nhiên lại vào bệnh viện đây?"

      Hai vị lảm nhảm ** bị chất vần như vậy làm sợ tới mức , ước chừng sửng sốt trong năm phút đồng hồ mới cùng nhau hắng giọng hô lên: "Bác sĩ, mau đến xem , bệnh nhân cư nhiên tỉnh!"

      Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen, nơi này sao lại tích cực như thế, quả là bệnh viện sao?

      Đưa tay tháo kim tiêm ra, Lâm Tĩnh Dao chuẩn bị mang giày, lại phát mặt đất đều rỗng tuếch.

      Đợi chút, mới vừa rồi hai người kia mình cái gì mà, rau dưa! ? Người sống đời sống thực vật! ?

      "Dạo chơi nhân gian phải mới vừa khai mạc sao? Làm sao lại đóng mày rồi ?" Nàng thầm câu, chân trần bước xuống đất, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, khi cảm nhận được ánh mặt trời đầu mùa xuân trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

      Mấy bác sĩ nhanh chóng chạy vào, nhìn mặt họ giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh, chỉ dừng lại mấy phút sau đó lại cùng nhau nhào tới, có người phụ trách xem nhịp tim,có người phụ trách do huyết áp, lại có người đẩy mí mắt của nàng để xem phản ứng, có loại vừa dỗ lại lừa : "Ngoan, há mồm, a ――"

      A cái em ! Đây là cái tình huống gì nha?

      Lâm Tĩnh Dao thấy đám bác sĩ ** với trường phim H liền un run :” tôi nhận đóng phim cấp ba”

      Mọi người sửng sốt,châu đầu ghé tai câu, cuối cùng quyết định, tặng vào khoa thần kinh!

      Sau khi trải qua phen hành hạ, Lâm Tĩnh Dao liền bấm số điện thoại của Tô Nhiên, lâu sau gương mặt tuấn mỹ đeo căp kính cọng vàng , cả người mặc áo sơ mi trắng, xuất tước mặt Lâm Tĩnh Dao.

      Chỉ thấy người con trai văn nhã vừa bước vào cửa lao thẳng đến ôm chầm lấy Lâm Tĩnh Dao, : "Dao Dao , e xuyên đến tận vương triều nào rồi vậy, du lich gì mà đến tận năm mới chết trở lại."

      hồi ác hàn qua, Lâm Tĩnh Dao níu lấy tóc của đối phương, khiến cho với bản thân kéo ra khoảng cách nhất định, sau đó vẻ mặt đưa đám : "Nghe ta ngủ say năm, như vậy tiền công của ta liền còn nữa"

      "Hừ, cái số tiền nhoi kia còn chưa đủ để bản đại gia ăn bữa ngon , lại , tiền chữa bệnh của em trong năm này đều là do móc hồng bao của mình ra, lần này có phải là nên suy tính lấy thân báo đáp rồi đây." Tô Nhiên cợt nhã .

      Lâm Tĩnh Dao liếc cái, : "Cám ơn, tối nay mời ăn bữa tiệc lớn." xong, liếc mắt nhìn đồng phục bệnh nhân người, nuốt nước miếng cái, : "Như cũ, ta mời khách, ánh lấy giấy tính tiền."

      Tô Nhiên cười vuốt vuốt tóc của Lâm Tĩnh Dao, : " có đùa giỡn với em, nếu em tỉnh lại rồi liền nghiêm túc suy nghĩ về đám cưới của chúng ta chút."

      "Cha mẹ em chết sớm, loại chuyện như vậy ngay cả muốn tìm người để thương lượng cũng có, để cho em suy tính chút." Lâm Tĩnh Dao xong, duỗi cái lưng mệt mỏi cái liền nghe thấy thanh lạ truyền đến từ trong bụng, vì vậy cười mỉa hai tiếng, : "Cái dịch dinh dưỡng gì đó quả nhiên là nhờ vả được."

      Tô Nhiên dắt tay của , : " ăn cơm trước, buổi tối có tiệc Khánh Công, dẫn em tham gia."

      "Ai, cho nên em mới có cảm giác khổ ép a, đạo diễn đáp ứng em, sau khi xong bộ phim này cho em đóng vai lộ mặt trong tổ làm phim, cho em diễn vai nữ thích khách." Lâm Tĩnh Dao xong, biến sắc rời khỏi tay Tô Nhiên, sau đó hoạt động cổ chút, vừa vừa thầm : "Cảm giác trong đầu có chút vô tri vô giác, tựa hồ có phần trí nhớ bị kẹt lại, mình ba tuổi liền trở thành nhi, sáu tuổi lên tiểu học, bởi vì thành tích học tập quá kém, ** lưu ban năm, mười ba tuổi lên trung học, mười sáu tuổi lên trung học đệ nhị cấp, thành tích thi cử quá mức thê thảm nỡ nhìn, đại học học, đến bạn trai, bị người ta bỏ rơi ba lần, sau khi bị vứt bỏ ba lần chia tay trong hòa bình lần đầu tiên với người con trai. Nhận đóng 49 bộ phim, chia ra gồm có đại hiệp, kỹ nữ, thích khách, thế thân Đông Phương Bất Bại, đúng, mình rốt cuộc quên cái gì. . . . . ."

      Ban đêm, ánh đèn lờ mờ chiếu vào màn hình, đài có hơn mười mấy diễn viên đứng, Lâm Tĩnh Dao chỉ liếc mắt cái liền thấy Tô Nhiên đứng ở cuối hàng, tuy cái vị trí kia rất tầm thường nhưng tối thiểu gì cũng là là diễn viên chính thức như vậy tối thiểu cũng coi như chân chính bước chân vào giới văn nghệ.

      Nhìn từng bước hướng tới thành công, ngược lại Lâm Tĩnh Dao lại cảm thấy hãnh diện vì .

      Hai người đều là nhi, bởi vì cùng sống trong nhi viện nên xem như là nương tựa lẫn nhau mà sống cho nên ràng buộc nhiều năm như vậy, cho cùng, cũng chỉ là bởi vì thói quen cùng người ngoài tiếp xúc, thích che giấu cảm xúc củ mình, trừ đồng mệnh tương liên lẫn nhau, trong thế giới của bọn họ dễ dàng dung nạp thêm người khác

      đến tình , nếu như nhất định phải đem loại lệ thuộc và thói quen này trở thành tình Lâm Tĩnh Dao vẫn cảm thấy thể tiếp thu nổi.

      Nghe người chủ trì thao thao bất tuyệt nhảm phen, liền bắt đầu chiếu phim được biên tập cắt ghép hoàn chỉnh.

      Nhân vật chính bởi vì rơi lầu mà ngoài ý muốn xuyên qua, đến thời có trong lịch sử sau đó triển khai cuộc du lịch kỳ dị mà sáng lạng trong thời , trong phim khắp nơi đều là hơi thở lãng mạn thời cổ đại, hoàng đế dịu dàng mà tình thâm, đại tướng quân uy vũ mà trượng nghĩa, sát thủ khát máu mà cố chấp. . . . . .

      Sau cùng thông qua cắt nối và xử lý công nghệ cao, đây chính là bộ phim cực kỳ xuất sắc.

      Chỉ tiếc, khi thấy hai chữ “xuyên qua” trong đầu Lâm Tĩnh Dao chợt lóe lên bình luận rất tục khí, cẩu huyết, tính | dâm.

      So với nhìn có thể so với ** cẩu huyết xuyên qua, tầm mắt của Lâm Tĩnh Dao dừng lại nhiều hơn ở chỗ Tô Nhiên, nghĩ thầm lấy ngoại hình của cùng với khả năng diễn suất nếu muốn thành danh cũng phải quá khó, nghĩ tới ban đầu mình tràn đầy tự tin muốn thành danh đời sau đó bao nuôi Tô Nhiên, giờ phút này có vẻ như thể thành công rồi.

      Từ trong đại sảnh ra, bầu trời đột nhiên nổi lên mưa phùn, ngàn vạn đèn nê ông như lưu ly ở trong màn mưa có vẻ loang lổ đơn.

      Tô Nhiên cởi ra áo khoác màu trắng của mình khoác lên đầu Lâm Tĩnh Dao, sau đó ôm lấy bả vai của chạy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm

      Chỉ là, người con kia lại đột nhiên ở lối vào dừng bước lại, trợn to hai mắt nhìn về phía cái áp phích quảng cáo cực lớn.

      "Đây là ai?” Lâm Tĩnh nhìn về phía người con trai phong thái mị, phong tình vạn chủng bức hình, hỏi.

      " thời gian trước mới vừa xuất , ca sĩ Thần Mặc, có thể là làm lần liền thành công, có vài người phấn đấu cả đời cũng chỉ là kẻ chạy vặt nhưng nhờ vào vẻ ngoài xuất chúng của mình quả thực là đêm bạo hồng, mới xuất chưa được mấy tháng mà bắt đầu lưu diễn toàn cầu rồi."

      Lâm Tĩnh Dao nghe vậy liền nhìn người đan ông kia nhiều thêm mấy lần, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở nốt ruồi lệ đỏ thắm ở khóe mắt Thần Mặc.

      Giống như gặp qua ở nơi nào. . . . . .

      Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao bị đồng hồ báo thức gọi dậy nên cực kỳ tức giận, lật người, chuẩn bị thèm để ý đến cái đồng hồ báo thức liều mạng reng lên, tiếp tục ngủ say, nhưng sau lại bị Tô Nhiên xông vào phòng lôi dậy, nghe om sòm : "Mau dậy ,hôm nay giúp em an bài đợt quay phim thử, đây là tác phẩm được mong đợi lâu 《 giang hồ chi viễn 》 a, bên trong có nhân vật nữ, tuy phải là người hay xuất gì nhưng dầu gì cũng là cơ hội, mau mặc quần áo vào, nhanh lên!"

      Lâm Tĩnh Dao thở hơi, : "Ngày khác , em vừa mới xuất viện, hẳn phải để cho em nghỉ ngơi chút chứ."

      "Em cũng ngủ được năm rồi, còn ngủ nữa sao, đứng lên!" Tô Nhiên hai lời liền đem Lâm Tĩnh Dao từ trong chăn kéo ra , sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra bộ đồ công sở đưa cho ,sau khi thu xếp phen sau liền chở đến studio.

      Sau khi xuống xe, chỉ thấy bên ngoài studio tụ tập rất nhiều người ái mộ, có thể là là ba tầng trong ba tầng ngoài, rất là hùng vĩ. Mà mặt mấy người này đều rất điên cuồng, trong tay còn cầm bảng hiệu giơ lên cao, bảng hiệu chỉ viết chữ “Mặc” rất dễ thấy, trong miệng hô to"Mặc Mặc" , thần sắc kia quả so với trúng giải thưởng năm trăm vạn còn kích động hơn.

      "Thế nào, hôm nay là ngày họp mặt của vị siêu sao nào sao?" Lâm Tĩnh Dao kỳ quái hỏi.

      Tô Nhiên cười khan hai tiếng, : "Hôm nay Thần Mặc tới đây làm diễn viên khách mời, diễn vai cha của nam chính, chỉ diễn có năm phút đồng hồ thôi mà tổ diễn ra giá là 20 triệu rồi."

      "Mẹ kiếp!" Lâm Tĩnh Dao sợ hãi than tiếng, vừa mới chuẩn bị theo Tô Nhiên vào studio, lại nghe được giọng của vài hâm mộ thét chói tai."Mặc Mặc ――"

      Lâm Tĩnh Dao theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe thương vụ màu đen ngừng lại, sau khi tài xế xuống xe liền vội vội vàng vàng chạy sang mở cửa xe cho người ngồi ở chổ kế tài xế, sau đó người ăn mặc tùy ý bước xuống xe, ta đeo mắt kính, tóc chạm vai,cằm mỹ lệ cùng sống mũi tinh xảo tạo nên lực hút trí mạng.

      Khi lấy xuống mắt kính, hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười, trường liền xuất vài vì quá mức hưng phấn mà ……ngất xỉu.

      Tầm mắt của Lâm Tĩnh Dao lại lần nữa dừng lại ở nốt ruồi son ở khóe mắt ta trong lòng đột nhiên nhảy lên cái sau đó lại thấy bông tai màu bạc sáng lóe lên nơi vành tai của của .

      Giống như là chú ý tới ánh mắt bất thường của , Thần Mặc quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Dao cái, khẽ cười cười, cùng trợ lý tiến vào studio.

      "Nhìn ngu rồi sao?"Tô Nhiên ở bên người cười trêu ghẹo.

      Lâm Tĩnh Dao chợt phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm : "Thủy Linh Ương, là Thủy Linh Ương. . . . . ." xong, thất hồn lạc phách theo Thần Mặc.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :