1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái khanh, thị tẩm! - Tự Tự Cẩm (Full 67c sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43: Tận tâm tính toán

      Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao sốt cao, Ngọc Linh Viễn cũng bị bệnh giống nàng.

      Lúc ốm nàng ngoan hơn rất nhiều, uống thuốc rồi ăn chao, ăn cháo rồi uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, quấn chăn ngủ.

      Ngọc Linh Viễn nằm bên cạnh nàng khẽ nhíu mày.

      Nếu tối hôm qua mình theo nàng, có phải hay giờ phút này nàng tắt thở.

      Sinh mạng con người quan trọng như vậy, đến cuối cùng là bị lực lượng nào nắm trong tay đây?

      Giết nhiều người như vậy, sau đó tự sát.

      Cuối cùng ai là người đứng trong bóng tối được lợi nhiều nhất đây?

      Nhìn chân mày khép chặt, khuôn mặt nhắn ửng đỏ , ngọc linh xa vươn tay ra, nhàng vuốt ve thanh trán nàng xốc xếch sợi tóc, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cũng theo mềm mại chút.
      nương nhíu chặt chân mày, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, Ngọc Linh Viễn vươn tay ra, nhàng vuốt ve sợi tóc dính trán , chẳng biết tại sao, trong lòng chợt mềm chút.

      lâu sau, hoàng hậu cùng đám người tới hỏi thăm, nhìn Ngọc Linh Viễn nằm sát bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, cắn cắn đôi môi, đưa tay lấy dược thiện đặt lên bàn, xoay người rời .

      Chỉ thấy lông mi Lâm Tĩnh Dao chớp chớp cái, đột nhiên mở mắt ra, : “Tỷ tỷ, ta nhớ rồi, hình như kháng trác này là đồ đựng trà cụ của người Nhật Bản, đúng, nó phải là của Đông Doanh, cũng phải, ở cái thế giới này, có lẽ nó chỉ khác tên khác tuổi, giống như là Đại Hòa dân quốc, đất nước mặt trời mọc. haha, ai biết được, dù sao chỉ cần thuyền về hướng Đông Bắc, rất nhanh đến.”

      Hoàng hậu ngẩn ra, còn chưa tiếp lời, liền nghe thấy Lâm Tĩnh Dao tiếp tục : “Tỷ tỷ,ngày đó khi ra câu kia là thử dò xét ta, lúc đo ta nghe lắm, bây giờ suy nghi chút, cũng chỉ là câu hỏi thăm dò thân phận đối phương mà thôi.”


      Chỉ thấy sắc mặc hoàng hậu nhất thười trở nên khó coi, mà Lâm Tĩnh Dao cũng chỉ nhếch miệng cười cười, : “ hổ là hoàng hậu, so với ta tài giỏi hơn rất nhiều,
      Lúc ta ở Tây Hạ, trong lúc rảnh rỗi học cách ở kinh thành, như thế nào cũng thấy tự nhiên, nhưng mà tỷ tỷ người có thể tiếng Đông Doanh như thế, muội muội thực bội phục.”

      Gương mặt hoàng hậu cứng ngắc, cố nặn ra nụ cười, : “Muội muội gì đấy, ta nghe hiểu.”

      “Vậy sao?” Lâm Tĩnh Dao ngáp cái, : “Nghe Vệ Quý Phi trúng độc, bên trong có loài dược phải sinh trưởng ở Đông Nhan, ta là khách từ Tây Hạ tới, suýt chút nữa thành người chịu tội thay, cẩn thẩn suy nghĩ, dược thảo ở Tây Hạ Đông Nhan cũng có thể mua về, thái y thể nào là chưa từng thấy, chỉ sở dược liệu là có từ nơi khác mà thôi.”Lâm Tĩnh Dao vừa xong, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu chợt biến, rụt đầu vào trong chăn, : “Đa tạ tỷ tỷ tới xem, muộ muội rất tót, đúng rồi, mặt gương tệ, ta dùng rất thích.”

      Ngọc Linh Viễn hé nửa mắt, cũng có tiếp lời, chờ hoàng hậu thất hồn lạc phách ra khỏi Bích Hoa cung mới từ từ hỏi: “Ngươi hoàng hâulà người Nhật Bản?”


      “Ta chỉ suy đoán chút, vốn là muốn thử dò xét chút, ngờ nàng thế nhưnh sợ hãi, Đông Doanh cũng tốt, nước khác cũng được, hoàng thượng ngài nuôi hổ trong nhà sao?”

      “Hoàng hậu là cháu của Tướng quân khai quốc Tần Thiên Thu, sao lại là người của nước được?”

      “Vậy sao? Hoàng hâu sống trong thâm cung lâu ngày, Đàm Thiên Thu mấy năm trước từ quan, cũng
      thăm cháu của mình, giả sử ngày đó hoàng hậu vào cung bị đánh tráo, hoàng thượng làm thế nào mà biết nữ nhân này đóng giả Tần Tuyết.” Lâm Tĩnh Dao ngáp cái, : “Hoàng hậu đối với ngươi dĩ nhiên là động lòng, nếu cũng cần sử dụng mưu kế trừ nữ nhân bên người ngươi, mà lại ra tay với ngươi. Còn nữa, hoàng thượng, nếu thân thể ngài có việc gì, mời ngài di giá chỗ khác.”

      Ngọc Linh Viễn đưa tay ôm Lâm Tĩnh Dao vào lòng, : “Nghỉ ngơi chút, trẫm hôm nay gặp những chuyện này, tâm tình có chút phiền muộn.”

      “Vậy sao?” Lâm Tĩnh Dao cười lạnh tiếng, : “Thế nào mà ta thấy hoàng thượng có chút đau buồn nào thế, đừng có nghĩ tới lúc nào cũng được ăn đậu hũ của lão nương, ngươi còn thiếu lửa!” Dứt lời, giùng giằng muốn thoát khỏi kiềm chế của Ngọc Linh Viễn , lại thấy đem mình đặt xuống dưới, trong mắt phượng có chút tâm tình thoáng qua, cuối cùng : “Lâm Tĩnh Dao, nhị đệ từ cái gì cũng vượt được ta, nhưng chỉ là hơn ta về mặt tình cảm, đoạt Tiểu Tuyết của ta, ta liền đoạt ngươi, như vậy rất công bằng.”

      Lâm Tĩnh Dao híp mắt cười hỏi: “Còn nhãm, nên những thứ cần , nếu có làm ơn cút nhanh chút.”

      Chỉ thấy sắc mặt Ngọc Linh Viễn cứng đờ, lạnh giọng : “Ngươi tin hay trẫm chặt đầu ngươi?”

      Nheo lại mắt, Lâm Tĩnh Dao : “ tin.”

      Đợi đến khi nam nhân đen mặt sập cửa rời , Lâm Tĩnh Dao lấy cái gương dưới gối, sờ cẩn thận hoá phía , tự nhủ: “Có thể lấy hoa văn để thôi miên ư, rất tốt, nếu phóng đại gấp mấy lần làm tấm màn, dùng trong đánh nhau khẳng định rất tốt.”

      Ngày đó hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung, Ngọc Linh Viễn lấy tình cảm vợ chồng lâu năm làm lý do, coi như là giữ lại cho hoàng hậu mạng, chỉ tiếc cho Vệ Quý Phi, khi mặt trời dần dần biến mất nơi chân trời phía tây độc tính người cách nào ngăn chặn, chết trong lòng ngực ấm áp của Ngọc Linh Viễn .

      Dĩ nhiên, ấm áp cũng chỉ là độ ấm của lồng ngực mà thôi, nam nhân lãnh khốc này, gương mặt chưa từng lưu lại chút quyến luyến.

      Trong cung ít 3 kình địch: Hoàng Hậu, Vệ Quý Phi, Hoắc Oánh Oánh, các gia quyến còn lại bắt đầu hoạt động, hiến ca, khiêu vũ, vẽ tranh, các kiểu thần thông nghĩ tới tranh thủ chú ý của Ngọc Linh Viễn .

      Vậy mà nam nhân này đối với những nương xinh đẹp rực rỡ, kinh tâm động phách chút để ý,cuối cùng mọi người cùng nhau thua trận, bắt đầu ngâm thơ, làm oán phụ thâm cung.

      Lại ngày kia Ngọc Linh Viễn ôm con vẹt toàn thân trắng như tuyết tới Bích Hoa cung, vốn muốn thưởng cho Lâm Tĩnh Dao, thuận tiện xem biểu tình kinh ngạc của nàng, lại nghe nô tài nàng ra ngoài tản bộ.

      “Hừ, nàng ngược lại càng ngày càng coi mình là người ngoài.” Ngọc Linh Viễn cười cười, sau đó trêu chọc chú vẹt, chợt nghe bên ngoài truyền đến hồi bảy tám tiếng bước chân, Lâm Tĩnh Dao vẻ mặt tức giận trước, mấy tên thị vệ theo sau lưng nàng, vừa vào cửa liền quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, đây là lần thứ hai mươi mốt nương nương leo tường bị bắt, còn đây là đạo cụ gây án ạ.” xong dâng lên bó dây thừng, móc sát, chiếc thuổng.

      Ngọc Linh Viễn nhàng cười, : “Ái phi, ngươi đúng là nhàn rỗi, mỗi ngày đều tìm cách trốn cung, cũng thấy mệt sao?”

      Lâm Tĩnh Dao quay mặt qua chỗ khác, tầm mắt đột nhiên bị con chim trong tay Ngọc Linh Viễn hấp dẫn, vì vậy tiến lên phía trước, : “Con chim xinh đẹp, sao?”

      “Tránh ra, xấu xí!” Con vẹt hướng về phía Lâm Tĩnh Dao câu hết sức bình tĩnh, sau đó động động cái cánh, ngạo mạn nâng cánh rỉa rỉa lông vũ.

      Lâm Tĩnh Dao mặt biến sắc, lập tức bấm eo tiểu nha hoàn bên cạnh, phân phó: “ với ngự trù, tối nay bổn cung muốn ăn vẹt kho tàu, trụng dầu cũng tồi.”

      Vẹt lấy đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Dao, há mỏ, lại : “Cẩu vật, ngươi muốn chết sao?” Thanh kia nghe cực kì kinh khủng, khó nghe ra đây là do học theo thái giảm tổng quản.

      “Súc sinh lớn mật, ngươi ngươi …” Lâm Tĩnh Dao nhất thời tức giận, nhào lên nắm lấy cái lòng chim, dùng sức lắc lư cái lồng chim, con chim có chút sợ hãi nhưng vẫn lảm nhảm: “ có mắt à!” “Ngươi tìm đường chết sao?” “Đại gia muốn đánh dãy chân chó của ngươi!”

      Chỉ thấy con chim này càng mắng càng sướng, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên mở lồng chim, tay bóp cổ con súc sinh này, : “Còn dám om sòm ta liền lột sạch lông vũ của ngươi.”
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngọc Linh Viễn cười khẽ tiếng, : "Ái phi, trẫm thấy nàng cùng con chim này hết sức giống nhau, cả người đều lời độc ác, bằng mang nó thưởng cho nàng , chỉ là nhớ, đây chính là đồ hoàng thượng ban thưởng, nếu như nàng dám làm gì nó, trẫm cũng muốn cái đầu của nàng."

      Động tác của Lâm Tĩnh Dao hơi chậm lại, xoay người cười cười, : "Nếu như thế nô tì tạ ơn hoàng thượng ân điển." Dứt lời đem con chim nửa sống nửa chết nhốt vào trong lồng chim, khóe miệng giật giật nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười, thầm nghĩ mỗi ngày mình mắng chửi Ngọc Linh Viễn trăm ngàn lần, con vật này khẳng định cũng có thể học được. trước mắt chỉ dạy tục danh của , đến lúc đó máng coi như chỉ mặt gọi tên, chẳng phải càng nghiền.

      "Hoàng thượng, Tề Tể Tướng vào cung, cầu gặp vua." Cửa truyền đến tiếng bẩm báo.

      "Thiên Trì?" Ngọc Linh Viễn lộ vẻ vui mừng, vội vàng : "Truyền Ngự Thư Phòng yết kiến." Dứt lời, cũng cùng Lâm Tĩnh Dao trang luận, quăng cái áo khoác, xoải bước .

      "Haha, thú vị, xem ra cuối cùng ta đây cũng gặp đối thủ." Lâm TĨnh Dao dứt lời, liếc mắt thấy Chân Hâm vào phòng, thân quần áo đỏ tươi dài chấm đất, ngực lộ nửa, thêu đóa mẫu đơn kiều diễm, đầu búi búi tóc lỏng lẻo, áo choàng khoác vai, như thế nào nhìn cũng thấy giống thiên thượng giai nhân, hoa khôi Phù Dung.

      Đối phương nhìn Lâm Tĩnh Dao với vẻ mặt khoa trương, sợ hãi : "Biết tin chưa, Tề Tể Tướng lộ diện, nhìn chút, hôm nay ta mặt bộ này có còn giống dung nhan trong quá khứ?"

      "Ngươi là người của hoàng thượng, chẳng nhẽ còn muốn câu kẻ ngốc?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, lại thấy nữ nhân kia chủ động che giấu nửa câu sau, : "Trong thiên hạ này cái gì cũng là của , cho tới bây giờ đều là hoàng thượng giành nữ nhân của người khác, nào có ai dám giành nữ nhân của hoàng thượng, ta chỉ là cảm thấy Tề Tể Tướng lâu ngày thấy, thỉnh thoảng lộ mặt, nên cố tình trang điểm ăn mặc chút, nhưng có lẽ lại thất lễ rồi."

      "Ngài là nương nương, lại muốn trang điểm cho nhìn, trong ngày thường, coi như hoàng thượng có đến cũng để ý ngài mặc gì."

      "Này giống nhau." Chân Hâm nhăn nhó, mặt đỏ ửng, : "Ta ở trong ngự hoa viên thu xếp chút trà bánh, đợi lát nữa ngươi giúp ta mời hoàng thượng cùng Tề Tể Tướng tới, nhất định đó" Dứt lời bóng đỏ chợt lóe lên, rồi thấy bóng dáng.

      Lâm Tể Tướng ánh mắt trầm xuống, từ trong ngực móc ra bọc độc dược, thâm nghĩ đấu trí cũng bằng đấu gian, nghĩ thầm đem cái người cản trở mình đánh ngã.

      Để lại chút tâm trong sạch, Lâm Tĩnh Dao chỉ muốn nhanh chóng cùng Thủy Linh Ương xóa bỏ chướng ngại vật, như vậy, mình cũng có thể an tâm chút.

      Nhấc váy ra khỏi Bích Hoa cung, Lâm Tĩnh Dao siết chặt gói độc dược trong tay, kêu Chân Hâm tiếng: "Tỷ tỷ, chờ ta chút, muội muội giúp người, hai chúng ta cùng nhau chuẩn bị."

      Thu xếp chú, Chân Hâm nhìn bốn ly trà màu sắc khác nhau hỏi: "Đây là có ý gì? Tại sao lại muốn phân ra các loại chén?"

      "Tỷ tỷ phải thể chậm trễ Tề Tể Tướng ư, cái này hoa văn mạ vàng cho Tề Tể Tướng dùng , ta và tỷ hai người uống hai chén sứ màu xanh là được rồi." Lâm Tĩnh Dao xong thừa dịp Chân Hâm chưa chuẩn bị, nghiêng người vẩy phấn bột lên ly trà, sau đó sai người tới mời hoàng Thượng cùng Tề Thiên Trì, còn tự mình bưng trà bánh tới Ngự Hoa Viên.

      lâu lắm, xa xa có hai bóng dáng đung đưa tới, cả hai đều giống Bích Lạc Tiên nhân, hành động đều phiêu du xuất trần, câu nệ, còn về dung mạo....

      Đợi đến khi thấy diễn mạo của Tề Thiên Trì Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy khuôn mặt cứng đờ, khóe môi giật giật, cuối cùng là thể hô lên tên của .

      ****
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: sư phụ

      Nam tử mặc áo bào màu xanh, sắc mặt dịu dàng, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, gương mặt như ngọc , mái tóc dài được đoạn gấm màu xanh cột lại ,tay áo lướt , cách mấy bước mà giống như là cách dải Ngân Hà.

      giờ phút này mỉm cười nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, trong mắt nhu hòa giống như trong ngày xuân ấm tuyết, thể tình cảm nhàn nhạt.

      Có vài người , có lẽ lúc trước ngươi quên giọng và hình dáng của , nhưng đến khi xuất trước mặt của ngươi ngươi vẫn có thể hô lên tên của

      Tề Thiên Trì.

      **. . . . . .

      lúc sau mới nghe thấy nam tử mặc áo xanh : "Vi thần tham kiến Lâm Phi nương nương, sớm nghe hoàng thượng có được hiền thê, hôm nay mới đến bái kiến, hi vọng nương nương thứ tội."

      Lâm Tĩnh Dao được tự nhiên cười cười, cố gắng che giấu trăm ngàn chủng loại tình cảm trong mắt, nhàn nhạt : "Những ngày qua bổn cung thường nghe Chân tỷ tỷ nhắc tới ngươi, hôm nay vừa thấy, quả là tài mạo song toàn, ha ha, ngồi ."

      Tề Thiên Trì đáp tiếng, sau đó rất phong độ ngồi xuống, ánh mắt còn có nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao nữa , mà quay lại nhìn những thứ này nọ trong tiệc đón gión tẩy trần, lâu lâu cũng lên tiếng khách sáo mấy câu.

      "Nếm thử chút , đây là trà tuyết du của Giang Nam trải qua ba mùa xuân mới hái xuống, nên khi hết sức thanh miệng." lòng xong liền tự mình rót trà cho .

      Tề Thiên Trì liếc mắt nhìn bốn cái ly với hoa văn khác nhau trước mắt, lưu quang trong mắt chợt lóe,sau đó bưng lên ly trà của mình, cầm nắp ly nhàng chạm vào phía lá trà rồi nâng ly trà lên định uống.

      Trong lòng Lâm Tĩnh Dao hoảng hốt, giả vờ như choáng váng đầu đụng rớt ly trà trong tay Tề Thiên Trì xuống, sau đó nhào vào trong ngực của làm bộ ngất xỉu.

      Ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt người , Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, cất giọng như ruồi hỏi: "**, bệnh của ngươi còn chưa khỏi sao?"

      Tề Thiên Trì biến sắc lặng lẽ sờ mái tóc của nàng cái , : "Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo lắng." xong, đỡ lấy bả vai của nàng, hỏi: "Nương nương người cảm thấy thỏa mái sao?"

      Lâm Tĩnh Dao vuốt vuốt cái trán, cộng thêm sắc mặt của nàng vốn rất khó coi, trông giống như có mấy phần tiều tụy,nàng đỡ lấy chân bàn gian nan đứng dậy, nhìn Ngọc Linh Viễn cái, : "Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, xin người cho phép thần thiếp vè nghỉ ngơi trước."

      Ngọc Linh Viễn đáp tiếng,sau đó sai người dìu nàng trở về.

      Sau khi nằm lên giường, Lâm Tĩnh Dao liền che đầu , nàng chỉ cảm thấy đầu của nàng lúc này đau như muốn nứt ra, trong đầu nàng lần lượt xuất các hình ảnh nàng lên núi học nghệ, đến khi rời sư môn, loạt các hình ảnh từ từ xuất trong óc nàng.

      Tề Thiên Trì với nàng là **,nhưng cũng là nam nhân mà nàng .

      Chỉ là, ràng là nhảy núi rồi mà, chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là **, mục đích chính là bức mình sao?

      Nàng làm tể tướng Tây Hạ, mà trở thành tể tướng Nhan quốc, mặc dù khác chủ nhưng mục đích chỉ có là hủy diệt quân vương mà mình hầu hạ.

      là châm chọc.

      Lâm Tĩnh Dao từ từ thanh tỉnh, cũng khắc chế những ký ức xuất như dời núi lấp biển kia nữa, thái độ bắt đầu có những biến hóa khiến nàng cũng bản thân là người nào.

      lúc sau, nàng mới từ từ mở miệng, yên lặng câu: "Thủy Linh Ương."

      Đúng vậy ,cho dù cuối cùng mình cũng bị Lâm Tĩnh Dao cắn nuốt sạch, nhưng tối thiểu giờ khắc này, nàng còn có thể giữ vững tâm của bản thân, dù cho có mất Nhan Quốc và Bắc Đột nhưng phải giữ đươc Tây Hạ.

      Cho nên, **, lập trường giữa chúng ta hề giống nhau, nhất định chúng ta là kẻ địch.

      Ngày thứ hai, sau giờ lâm triều, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên xuất đưa tay chặn đường Tề Thiên Trì, nhướng nhướng mày, hỏi: "Người sáng mắt tiếng lóng, cho ta biết, ngươi có kế hoạch gì."

      Tề Thiên Trì cười yếu ớt như lúc đầu, vẻ mặt chút nào dao động vì bị các đồng liêu quăng tới ánh mắt khác thường, ôn hòa : "Dao nhi, vi sư vốn muốn để cho ngươi xưng đế , nhưng bây giờ ngươi lại muốn Đại Lý phục quốc, ngươi đem binh mã nằm vùng đến bên người Thủy Linh Ương, đợi đến khi trong lòng đám người kia còn có ý nghĩ phục quốc nữa ai tới giúp ngươi lên ngôi đây"

      "Hừ, ta cũng lạ gì, cũng là ngươi ――" Lâm Tĩnh Dao xong, nhếch miệng lên cười khẽ tiếng, : "Bắc Đột đột nhiên cùng Nhan quốc liên kết , ngươi đến tột cùng là quân sư của người nào?"

      Tề Thiên Trì luôn luôn bình tĩnh mà lúc này mặt lại có tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị che giấu , chỉ khẽ mỉm cười, : "Dao nhi, những năm này, ngươi so với trước kia nhanh trí hơn rất nhiều."

      "Hừ, giả bộ thâm tàng bất lộ,cái gì mà Gia Cát trong núi, ngươi ràng là lo chu toàn giữa hai quốc gia,bây giờ chắc cũng còn chút sức lực nào , nghĩ tới ngươi khiến hai bên Nhan quốc và Bắc Đột cùng bị tổn hại,haha, **, ta lại nghĩ ngươi thích hợp làm thuyết khách hơn là làm tể tướng đó." Lâm Tĩnh Dao xong, cũng để ý đến trong giọng của mình lại có châm chọc.

      Tề Thiên Trì buồn bã, cười khổ cái, : "Dao nhi, ngươi thay đổi rồi, từ lúc nhìn thấy ngươi người ngựa xông vào giữa trại địch để cứu Thủy Linh Ương kia vi sư biết rằng những điều mà vi sư làm đều có ý nghĩa gì nữa rồi."

      "Ý nghĩa?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày.

      " mình ngươi sức lực lại yếu, thứ gánh nặng như phục quốc cuối cùng cũng nên để mình ngươi gánh chịu, vi sư vốn muốn tăng nhanh hành động bất kể có thể phục quốc hay , cho dù có phá hủy được nước Tây Hạ và Nhan quốc cũng tốt, tối thiểu cũng có thể báo được thù diệt quốc, đến lúc đó bất kể kết cục như thế nào ta và ngươi cũng cần phải tiếp tục quan tâm nữa,lúc đó ta dẫn ngươi , dẫn ngươi rời , hỏi đến việc đời nữa,lúc ấy chúng ta sống cuộc sống mà ngươi muốn. Nhưng hôm nay, ngươi lại quân vương của địch quốc, quên ước nguyện ban đầu của mình."

      "Ha ha, ước nguyện ban đầu? Ước nguyện ban đầu của ta chính là muốn buông xuống tất cả ân oán, cùng ngươi cư sơn lâm sống cuộc sống vợ chồng nhưng ngươi lại đẩy ta lên con đường báo thù,cho nên, ta người nào cũng là do xuất phát từ bản thân mà thôi, nên đừng hy vọng ta có cảm giác tội lỗi, ta , cho dù giúp đỡ Thủy Linh Ương trừ dư nghiệt cuối cùng của Đại Lý , ta cũng tiếc."

      "Dao nhi."

      "Đừng gọi ta như vậy, ngươi có thể gọi ta là Lâm quý phi, dĩ nhiên, cũng có thể gọi ta là lâm Tể Tướng. Ta có thể làm sủng phi của Ngọc Linh Viễn, cũng có thể làm mưu thần bên người Thủy Linh Ương, nhưng ta làm đồ đệ của ngươi, càng làm nữ nhân của ngươi!" Lâm Tĩnh Dao dứt lời liền phẩy tay áo bỏ .

      Nam nhân ở sau lưng sâu kín thở dài, : "Ngươi chỉ là hận ta cho nên mới lựa lời mà như vậy."

      Hận sao? Chuyện cười, ở đâu ra hận, cho cùng, ta cuối cùng cũng phải là vị tiền triều công chúa kia,những kí ức kia cũng có khắc lên linh hồn mình .

      Tuy là nghĩ như vậy nhưng nước mắt vẫn thi nhau rớt xuống, Lâm Tĩnh Dao hung hăng lau mặt cái thầm : "Chỉ là thân thể này vẫn còn luyến tiếc mà thôi chứ phải là bản thân nàng muốn khóc ."

      Mấy ngày sau là này săn thú của hoàng gia.

      Ngọc Linh Viễn mặc bộ quần áo nhàng, thoải mái ra trận, áo trắng xứng Bạch Mã, khiến bản thân trở nên giống với bạch mã hoàng tử , đầu tóc dài đều được buộc lên ở đằng sau lộ ra cần cổ trắng nõn, hết sức chói mắt.

      Chỉ thấy kéo kéo dây cương, xoay người lại liếc mắt Lâm Tĩnh Dao muốn theo,mỉm cười : "Nhị đệ phái người tới thương lượng, nguyện ý cầm hai tòa thành trì để đổi lấy ngươi, hôm nay trở thành người có giá trị liên thành rồi, trẫm làm sao an tâm để ngươi xuất cung đây."

      Sắc mặt Lâm Tĩnh Dao khẽ biến, thầm mắng Thủy Linh Ương tiếng"Ngu vãi" , cắn cắn môi, thầm nghĩ may là mình sớm có an bài, đường này thông liền đổi sang đường khác.(Pe:vâng đây là nguyên văn của tác giả, mình ko đổi từ nào hêt =.=|||)

      Xoay người lại liếc mắt nhìn Tề Thiên Trì co võ công bên cạnh, Lâm Tĩnh Dao nắm cây chủy thủ trong tay, thầm nghĩ: **, đắc tội.

      Đợi đến khi mọi người trùng trùng điệp điệp ra khỏi Hoàng Thành đến khu săn bắn, Lâm Tĩnh Dao liền hướng về phía Tề Thiên Trì nở nụ cười khuynh thành,sau đó xoay người lại kề thanh chủy thủ lên cổ , : "Giá trị của ta là hai tòa thành trì, còn ngươi, ngươi đoán Ngọc Linh Viễn có dùng ba tòa thành trì để đổi mạng của ngươi ?."

      Tề Thiên Trì khễ nhíu mày, hỏi: "Ngươi học võ công lúc nào?"

      "Ta học được ít." Lâm Tĩnh Dao xong liền cầm chủy thủ kề sát cổ Tề Thiên Trì hơn khiến cổ xuất vệt máu,sau đó thầm bên tai : "Mạng của ngươi so với ta quan trọng hơn, ta cũng cần ngươi giúp đỡ ta xuất cung."

      "Nếu như ta làm? Ngươi ra tay làm tổn thương ta sao?" Tề Thiên Trì cất giọng hỏi, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ , chỉ là thần sắc trong mắt của lại ảm đạm rất nhiều.

      "Ngươi có thể thử xem." Lâm Tĩnh Dao trầm giọng trả lời.

      "Vậy sao?" Tề Thiên Trì xong liền đưa cổ lại gần lưỡi dao hơn quẹt đường khiến vết thương càng thêm mở rộng, máu lại chảy ra nhiều hơn

      "Ngươi điên rồi!" Lâm Tĩnh Dao chợt thu tay lại, cố nén nước mắt và kích động muốn tiến lên cầm máu cho ,liếc mắt cái liền đem chủy thủ kề trển cổ mình, cười khổ : "**, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, ta thể xuống tay được với ngươi nhưng ta đối với bản thân mình tuyệt đối nương tay, cầu xin ngươi thả ta ."

      "Vì Thủy Linh Ương mà ngươi đến bước này sao?" Tề Thiên Trì xong liền tiến lên mấy bước, trầm ổn và cơ trí bình thường cũng biến mất hầu như còn mà chỉ còn lại tầng tro tàn."Tiên hoàng đối với ta có ân, Dao nhi, nếu hủy diệt Nhan quốc và Tây Hạ ta thể rút lui, ngươi cho ta chút thời gian được , đợi đến khi mọi chuyện kết thúc ta liền dẫn ngươi ."

      "Người muốn theo ngươi chết, Lâm Tĩnh Dao của bây giờ chỉ muốn trở lại bên cạnh Thủy Linh Ương, cần ta." Lâm Tĩnh Dao xong nước mắt cũng chảy xuống ngừng.

      "Mà ta cũng cần ngươi ." Tề Thiên Trì lẩm bẩm .

      "Đủ rồi, ta muốn ở đây dài dòng với ngươi, Lâm Tĩnh Dao là do ngươi bức tử , nếu ngươi ép nàng bước vào quan trường nàng cũng bị người khác đâm chết, hôm nay ngươi có tư cách gì đòi hỏi tình cảm của nàng,hãy thả ta !"

      "Nếu ta thả sao?" Ánh mắt Tề Thiên Trì trầm xuống, lạnh giọng .

      "Khàn ――" Lâm Tĩnh Dao rạch nhát lên đùi lập tức máu chảy đầm đìa."Có muốn ta cũng làm nhát giống vậy lên cổ ? Có dám cùng ta đánh cuộc ván ."

      Trong mắt Tề Thiên Trì đau xót, muốn tiến lên lại nghe Lâm Tĩnh Dao la lớn: "Cách xa ta ra chút, hay là ngươi thả ta , nếu ta tự sát."

      "Ngươi đánh cuộc chính là tình cảm của ta đối với ngươi đúng ?" Tề Thiên Trì dừng bước, khẽ mỉm cười, : "Ngươi thắng, ta dẫn ngươi xuất cung
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: đường về

      Lâm Tĩnh Dao cầm dao kề cổ Tề Thiên Trì, khiến vết thương vốn dĩ rách ra nay đầm đìa máu tươi

      Thị vệ chung quanh cửa thấy tình thế như vậy vội vàng tụ lại, nhưng nghĩ đến địa vị của Lâm Tĩnh Dao nên cũng dám tiến lên, chỉ lên tiếng khuyên bảo: "Nương nương, ngài đừng xúc động , chớ làm bị thương Tề Tể Tướng."

      "Ta cũng muốn làm tổn thương ." Nụ cười của Lâm Tĩnh Dao càng thêm quỷ mỵ, ánh sáng lạnh trong mắt vụt sáng chút, : "Nhưng là, có thể còn sống hay đều tùy thuộc vào các ngươi, các ngươi cũng muốn vết thương của tiếp tục lớn ra chứ?"

      Mọi người thấy tình cảnh như thế hoàn toàn rối loạn tay chân, nếu Tề Thiên Trì bỏ mạng như vậy khi hoàng thượng quay lại nhất định chém đầu của bọn họ, nhưng nếu như cứ để Lâm Tĩnh Dao xuất cung như vậy bọn họ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.

      Bây giờ vấn đề khó khăn đó lại đặt ở trước mặt bọn họ, là muốn làm khó bọn họ mà.

      "Nương nương, ngài đừng xúc động a ――" mọi người còn muốn khuyên thêm nữa lại thấy ánh mắt Lâm Tĩnh Dao trở nên hung ác,tay cầm chủy thủ lại đâm sâu vào cổ Tề Thiên Trì thêm mấy phần.

      " thể a ――" mọi người đồng thời hô tiếng, đối mắt nhìn nhau cái, : "Chúng ta để ngài , ngài cần tiếp tục đả thương Tề Tể Tướng."

      "Được." Lâm Tĩnh Dao nghe vậy liền buông lỏng thần kinh, ghé vào bên tai Tề Thiên Trì : "Đắc tội." Dứt lời, quát to tiếng: "Dắt con ngựa đến đây cho ta!"

      đường uy hiếp Tề Thiên Trì chạy ra cửa cung, nam tử kia bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố nén khó chịu trong thân thể, liều mạng chống đỡ cơ thể để có ngã xuống.

      Lâm Tĩnh Dao nghiêng mình nhìn sắc mặt của ,càng nhìn trong lòng càng lạnh như băng, đợi sau khi bỏ rơi được mấy tên thị vệ liền vội vàng xé mảnh áo người xuống quấn lên cổ của , sau đó dìu đến y quán.

      Nam nhân giống như mất hơi sức cuối cùng,lúc vừa đặt chân vào y quán liền ngã xuống đất.

      "**――" Lâm Tĩnh Dao vội vàng nâng lên, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt rớt xuống, ngoài miệng ngừng : " xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."

      "Tại sao còn chưa ." Tề Thiên Trì dùng hết hơi sức cuối cùng để giúp nàng, trong mắt tràn đầy đau đớn.

      "Ngươi có việc gì, đại phu ――" Lâm Tĩnh Dao hô tiếng, thất kinh che lại vết thương vẫn còn chảy máu cổ , mặc dù có chạm đến động mạch, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài khiến Tề Thiên Trì mất mạng.

      ", nếu ngươi , đợi đến khi bọn thị vệ đuổi tới ngươi trở thành kẻ tù tội." Tề Thiên Trì xong, cười khổ cái, lại : "Từ nay về sau ngươi liền sống nhờ khả năng của mình ,ta vĩnh viễn làm tổn thương ngươi nhưng cũng có nghĩa là ta làm tổn thương người ngươi ."

      "Ta hiểu rồi." Lâm Tĩnh Dao đỡ Tề Thiên Trì lên ghế ngồi sau đó nhìn vị lang trung vẫn còn nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường : "Cầu xin ngươi cứu ."

      Dứt lời, cũng quay đầu lại bước ra ngoài y quán, leo lên ngựa chạy về phía tây.

      "Ta làm sai rồi sao. . . . . ." Tề Thiên Trì lẩm bẩm tiếng, cúi đầu nở nụ cười, "Hao hết công sức, dùng hết thủ đoạn, cuối cùng, lại bức nàng . . . . . ."

      Mười mấy ngày sau, ánh sáng dần biến mất,cảnh đẹp hoàng hôn dần vào đường chân trời.

      mặt sông bao quanh thành những tia nắng mờ mờ, dập dềnh theo từng cơn gió nhàng.

      Hoàng Thành uy nghiêm, những mảnh ngói lưu ly vì thiếu mất ánh sáng mà mất vẻ sáng bóng nhưng lại mang chút u tối trầm mặc nặng nề.

      Sắc mặt Lâm Tĩnh Dao trở nên tiều tụy khô cằn, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, nàng thở ra hơi, nằm rạp lưng ngựa chậm chạp muốn đứng dậy.

      Nàng mệt mỏi, đoạn đường này nàng bỏ mạng mà chạy trở về, toàn thân đều giống như rã rời, lúc này nàng cũng còn hơi sức nào mà chống đỡ nổi nữa .

      Vết thương đùi cũng đóng vảy,nhìn tình hình chắc cũng trở thành sẹo rồi. Sau khi tới Tây Hạ,nàng liền có rất nhiều vết thương lớn , nếu cởi áo ra sợ rằng ngay cả dũng khí để soi gương nàng cũng có.

      Dùng sức giơ cánh tay lên nhưng lại có kết quả, nàng cúi đầu cười khẽ , giống như còn sức để chống đỡ tiếp khiến nàng rơi từ lưng ngựa xuống.

      nam tử mặc áo đen cách đó xa nắm chặt dây cương tung người nhảy xuống ngựa,chỉ mấy bước là tới bên người Lâm Tĩnh Dao, đỡ nữ nhân tóc tai rối bù từ dưới đất lên, gấp giọng hỏi: " nương, ngươi có sao ?"

      "Vương Gia." Lâm Tĩnh Dao híp mắt, xuyên qua những sợi tóc xốc xếch nhìn thấy dung nhan người tới, hơi thở mong manh hô tiếng liền ngất lịm.

      "Tĩnh, tĩnh Dao." Sắc mặt Thủy Nguyệt Ngân đại biến nhích lại gần, tay kéo nàng vào trong ngực,sau đó vội vàng xoay mình lên lưng nhựa, ôm nàng vào cửa cung.

      đường giục ngựa vào hoàng cung, Thủy Nguyệt Ngân ôm Lâm Tĩnh Dao trong ngực tới Tây Noãn Các, đem nàng đặt ở giường, sau đó dặn dò vài cung nữ chăm sóc tốt cho nàng, rồi lại sai mấy tên thị vệ lập tức thành Thương Ưởng thông báo với Thủy Linh Ương là Lâm Tể Tướng hồi cung.

      Từ sau khi Ngọc Linh Viễn phong Lâm Tĩnh Dao làm quý phi thân phận nữ nhân của Lâm Tĩnh Dao truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, cho nên dù lúc này các cung nữ hết sức tò mò nhưng cũng có quá kinh ngạc.

      Nghe tin Lý Dung liền chạy tới nắm lấy bàn tay bé bẩn thỉu của Lâm Tĩnh Dao, vén tóc nàng lên, hỏi Thủy Nguyệt Ngân: "Thập cửu thúc, Lâm đại nhân bị sao vậy?"

      " có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi quá độ." Thủy Nguyệt Ngân trả lời, sai người rót cho Lâm Tĩnh Dao ly trà, bản thân tự ngồi vào bên cạnh giường.

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Tĩnh Dao cau mày, chợt ngồi dậy, nhìn tình cảnh chung quanh chút, sau khi thấy cảnh quen thuộc,trong lòng nhất thời buông lỏng. Trở lại, trở lại Tây Hạ rồi.

      Lảo đảo xuống giường, Lâm Tĩnh Dao vừa ra ngoài vừa : "Hoàng thượng đâu?"

      "Hoàng thượng mang binh nghênh chiến ở thành Thương Ưởng rồi, tối hôm qua Vương Gia sai người bẩm báo với hoàng thượng, chắc cũng sắp trở về rồi." Cung nữ vui mừng trả lời , rồi : "A, về rồi."

      Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, nàng chỉ nhìn thấy nam tử với thân áo bào màu đỏ cưỡi ngựa chạy đến, gương mặt có thể nhìn thấy phong trần mệt mỏi do bôn ba trong nhiều ngày, đôi môi luôn đỏ thắm nay cũng trở nên tái nhợt, nhưng dù vậy người vẫn tỏa ra vẻ đẹp tinh mị hoặc,trong đôi mắt hẹp dài đó là mảnh tình cảm như nước , khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, khi bước tới gần Lâm Tĩnh Dao trong đôi mắt ấy lại lên biết bao nhung nhớ và lo lắng, giang rộng cánh tay ra như chuẩn bị cho nàng cái ôm ấp áp.

      Chỉ là khi nhìn thấy vết máu loang lổ áo động tác hơi chần chờ, cuối cùng cũng có tiến lên.

      Cũng là Lâm Tĩnh Dao nhếch miệng cười cười , nhảy cái nhào vào trong ngực của , ôm chặt eo của đối phương, : "Ta trở về."

      "Trở lại là tốt rồi."

      Ngàn vạn ngôn ngữ, cuối cùng cũng chỉ hóa thành hai câu ngắn ngủi đó.

      "Mặt trời mọc rồi." Hồi lâu sau, Lâm Tĩnh Dao rời khỏi ngực giọng .

      "Ừm, hoàng hôn buông xuống, tất cả đều khá hơn." Thủy Linh Ương xong, coi như thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền nâng cằm của Lâm Tĩnh Dao lên hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt, gần như dùng hết hơi sức cuối cùng."Chúng ta thành hôn thôi."

      "Được." Trả lời dứt khoát, lần này, Lâm Tĩnh Dao cũng muốn tiếp tục chạy trốn nữa.

      Mấy ngày sau, qua nhiều ngày khổ chiến

      Chương 45:
      Tây Hạ truyền ra tin hoàng thượng lập hậu, đây coi như chuyện vui đầu tiên sau bao ngày khổ nạn.
      Bây giờ vẫn trong thời kỳ chiến tranh nên tất cả đều giản lược, hình thức Lâm Tĩnh Dao gả vào hoàng cung quả so với phi tần bình thường cũng bằng, thậm chí trong cung cuãng chưa từng bày tiệc rượu, đôi tân nhân chỉ vội cã ngang qua sân khấu sau đó trực tiếp vào động phòng.
      “Uất ức cho nàng rồi.” Khi Thủy Linh Ương khơi lên khăn voan giọng .
      “Biết là tốt rồi.”
      Đổi lấy phải là câu thân thiết hiểu lễ nghĩa mà là bụng tức giận của nữ nhân nào đó.
      Thủy Linh Ương cũng có thói quen nàng những lời sáo rỗng, khẽ mỉm cười ôm lấy nàng lăn giường, cũng giống lúc trước vội vã cởi quần áo của nàng mà chỉ ôm chặt nàng lâu, hận thể cứ tiếp tục như vậy cả đời.
      ”Ngày mai ta đem bạc trong ngân hàng tư nhân ra chiêu binh, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, bất kể là phải sử dụng bao nhiên chỗ bạc này cuối cùng cũng phải móc. Bên kia Tây Hạ ta phái người đem hai phần đại lễ đến cho Mục Thanh và Sở Thiên Kiệt, thuận tiện ngụy tạo thêm mấy lá thư chứng tỏ bọn họ có lui tới với Tây Hạ, nếu bọn họ muốn quy thuận Tây Hạ, đem lá thư tư thông của bọn họ với Tây Hạ giao cho Ngọc Linh Viễn, dù thế nào nữa chuyện của bọn họ thu đại lễ của chúng ta là , cũng chạy được. Bên Bắc Đột kia, ta phái người xung quanh tung lời đồn, Nhan quốc bí mật tập hợp lực lượng, chuẩn bị sau khi chiếm được Tây Hạ dẫn quân về phía bắc nhất thống Hà Sơn. Hừ Đế Vương từ xưa tới nay đều đa nghi, như vậy bọn họ nhất định đề phòng Ngọc Linh Viễ.” Lâm Tĩnh Dao thao thao bất tuyệt xong, hoàn toàn có chú ý tới vẻ mặt cười như cười của Thủy Linh Ương.
      bằng nàng tới làm hoàng đế trẫm thoái về sau hậu cung, an hưởng thanh nhàn.” Hồi lâu sau, Thủy Linh Ương liền .
      “Có thể a, vậy ta có phải cũng được có tam cung lục viện , mở rộng lưới đem mỹ nam khắp thiên hạ thu vào hậu cung.” Lâm Tĩnh Dao xong liền cuối đầu nở nụ cười.
      dỡn, khắp thiên hạ làm gì có người nào có thể đẹp hơn so với trẫm, nếu nhìn quen dung nhan của trẫm rồi sợ bất kỳ nam nhân nào cũng vào được mắt của nàng.” Thủy Linh Ương dứt lời, lại ôm chặt Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần. “Chờ chiến ngừng hẳn, trẫm liền dẫn ngươi về Giang Nam thời gian.”
      “Được, cố hương của chàng là ở Giang Nam, cố hương của ta chính là chàng.”
      Ngày tiếp theo, thành Thương Ưởng truyền đến tin đại thắng, khổ chiến lâu như vậy, cuối cùng tướng địch cũng bị bức lui, bất kể như thế nào thắng lưoij khó có được này cũng có tác dụng khích lệ sĩ khí.
      Chỉ là, Tây Hạ lúc chiến thắng đám binh sĩ Đại Lý lại đột nhiên biến mất, biết về phía nào.
      Lúc Lâm Tĩnh Dao nghe được tin tức này, hốt hoảng trong mắt liền thay vào tia thanh minh.
      “Chủ tử, cháo nấu xong rồi, ngàu có muốn ăn nhân lúc còn nóng ?” Minh Nhi đột nhiên câu.
      “Mấy người các ngươi ăn , ta xuất cung chuyến.” Lâm Tĩnh Dao chợt đứng dậy, vào chuồng ngựa dắt ra con ngựa tốt, sau đó cưỡi ngựa trở về Lâm phủ.
      Bọn gia đinh, nha hoàn trong phủ vừa nhìn thấy nàng trở lại, liền thay nhau hành lễ, có người gọi “Lão gia”, có người gọi “Đại nhân”, lại có người goi “Nương nương”, quả nhiên hết sức thú vị.
      Lâm Tĩnh Dao khoát tay áo, hỏi Lưu Nhị thúc: “Mấy ngày gần đây có người nào tới phủ hay ?”
      “Có, có, người nọ còn ta tự mình đem phong thư này giao cho ngài.’ Lưu Nhị thíc xong liền từ trong lòng ngực móc ra phong thư nhăn nhăn nhúm nhúm, cung kính dâng lên.
      Sau khi mở giấy viết thư, chỉ thấy phía đề tên người gửi là Trương Khiên, nội dung như sau: công chúa, chúng ta tính lật đở Tây Hạ, phục hồi Đại Lý, nhưng hôm nay lại làm lá chắn cho Thủy Linh Ương, cứ tiếp tục như thế, lòng người tán loạn, chút hy vọng của Đại Lý ta cuối cùng cũng tan biến. Xin thứ cho chúng ta thể chấp nhận mưu kế của công chúa, cho nên tạm thời từ biệt, sau này tính tiếp.
      Sauk hi đem lá thư xé nát, Lâm Tĩnh Dao híp híp mắt, hai vạn đại quân này bất kể dấu nơi nào đều có thể trở thành trái bom hẹn giờ đối với Tây Hạ, hôm nay họa ngoại xâm chưa giải quyết, giờ lại thêm nội chiến đúng là họa vô đơn chí.
      Nghĩ lại bây giờ bọn họ đói với mình mất niềm tin, Trương Kiến ra từ biệt, lại nghĩ đến việc đến đây trừ phi….
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: hoàng thượng chết

      Tựa vào đùi Thủy Linh Ương nhìn lên bầu trời với những áng mây tròn tròn, chiều ta dần dần buông xuống, Lâm Tĩnh Dao giống như chưa từng có thời điểm thích thú như vậy.

      Khóe miệng nam tử nghiệt khẽ nhếch lên thành nụ cười, động tác dịu dàng vuốt ve trán Lâm Tĩnh Dao, tình trong mắt giống như vũng nước,đây là vẻ mặt mà Lâm Tĩnh Dao chưa từng thấy qua.

      Sau lưng là bọn lính nghỉ ngơi,những con tuấn mã phát ra tiếng thở phì phì từ trong mũi, thoải mái ăn cỏ khô, giống như đây chỉ là chuyến du lịch mà thôi, hoàn toàn giống như là mới vừa kết thúc cuộc chiến tranh.

      "Thủy Linh Ương, giấc mộng của chàng là gì?" Trong miệng Lâm Tĩnh Dao ngậm cọng cỏ, tùy ý hỏi.

      "Ngày trước là quốc thái dân an, tại ――" Thủy Linh Ương xong, mặt chợt lóe lên tia xơ xác tiêu điều, : "Nhất thống thiên hạ."

      "Vậy sao? Khát vọng vĩ đại a."

      "Chỉ có kết thúc việc phân chia thành các nước mới có thể kết thúc khả năng gây ra chiến tranh sau này." Thủy Linh Ương xong, đưa tay sửa lại mấy lọn tóc rơi trán Lâm Tĩnh Dao, nhàng cười tiếng, : "Dĩ nhiên, trẫm còn có mơ ước."

      " chút coi." Lâm Tĩnh Dao nheo lại mắt, chút để ý hỏi.

      "Trẫm hy vọng có thể sớm có thêm thái tử, như vậy Tây Hạ ta cũng coi là có người kế nghiệp."

      " hay, hoàng thượng ngài liền khổ cực chút, ngày bảy người,cố gắng gieo trồng khắp nơi, tin tưởng lâu sau có hạt giống nảy mầm lúc đó Tây Hạ có nhiều loại trái cây ưu tú." Lâm Tĩnh Dao xong liền nhếch miệng cười cười .

      "Hừ, nghĩ đằng nẻo." Thủy Linh Ương xong, xoay người lại liếc mắt nhìn Thủy Nguyệt Ngân cùng hai vị tướng quân Tào thủ tĩnh và Diêu Tuấn Ngạn ngồi gần đó, chỉ thấy ba người kia mở rộng bản đồ, vừa khoa tay múa chân vừa thương nghị kế hoạch đến Nhan quốc.

      "Này, nếu như kết thúc chiến tranh người chiến thắng là chàng vậy chàng có ra tay giết Ngọc Linh Viễn ?" Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hỏi.

      Thủy Linh Ương có chút do dự, : "Lần đánh Đạt Nhĩ kia, chỉ nghĩ tới muốn lấy tính mạng của ta, ha ha, kẻ muốn làm chuyện lớn nên

      [​IMG]
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :