1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái khanh, thị tẩm! - Tự Tự Cẩm (Full 67c sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      :038::038::038::038:
      Cố lên nhé ty!!!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Lời lòng rất nguy hiểm.

      “Hừ! Mấy ngày trước bổn vung nghe người vị chủ tử kia gầy trơ xương, vẻ ngoài rất bình thường.” Hoắc Oánh Oánh vừa xong, nhìn nhìn dưới Lâm Tĩnh Dao mấy lần, : “Cũng khác lắm so với ngươi, đặt ở giữa những mỹ nhân hậu cung, là thiên hạ đệ nhất, hahaha.”

      Lâm Tĩnh Dao nhẫn nhịn, thầm nghĩ mình đúng là điên mới có thể chuyện cùng người này, muốn xoay người rời , lại nghe Hoắc Oánh Oánh bàn bạc với vị chủ tử khác tên Chân Hâm, : “Nha đầu, bổn cung dẫn ngươi qua đó, chủ tử nhà ngươi vào cung mấy ngày mà bổn cung vẫn chưa qua đó, có chút tốt, !”

      Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, đáp tiếng, theo sau lưng Chân Hâm.

      Tới trước cung Bích Hoa, tiểu thái giám giữ cửa vội vàng hô: “Nô tài ra mắt Chân chủ tử, cầu chủ tử bình an.”

      Chân Hâm đáp tiếng, bước qua ngưỡng cửa, nhìn khắp mọi nơi, hỏi Lâm Tĩnh Dao: “Chủ tử nhà ngươi có trong cung sao?”

      Lâm Tĩnh Dao vừa cởi bỏ áo bông dày cộm, nặng nề vừa trả lời: “Đây phải là vừa trở về à?” xong, chú ý đến vẻ mặt hóa đá của Chân Hâm, với cung nữ Tiểu Điệp: “Làm cho lửa to lên chút, là rét tới chết người.”

      Cung nữ đáp tiếng, biết lớn , : “Chủ tử, người vừa vào đến nhà, cởi áo ngay bị lạnh, ngai mạo hiểm.”

      Lâm Tĩnh Dao cười mỉa hai tiếng, đem áo khoác khoác vào người, : “Ta ở trong cung hoàng hậu tìm được cái bàn tốt, lát nữa đến Toàn Bộ Đức đòi tới đây, buổi tối chúng ta ngồi vây quanh đánh Thiên Cửu!”

      “Ngài muốn nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút điểm tâm hoa quả ạ?” Tiểu nha đầu kia vội vàng hỏi.

      “Ừ! Cũng là ngươi nghi chu đáo.” Lâm Tĩnh Dao cười cười, liếc mắt thấy Chân Hàm vẫn ngây người như cũ, vỗ vỗ bả vai của nàng, : “Tỷ tỷ có lòng, hôm nay lại tới thăm tiểu muội đây, hôm nay ở lại ăn cơm tối , thuận tiện chơi chút.”

      Vốn muốn nhìn biểu tình quẫn bách của Chân Hàm, ai ngờ nữ nhân kia chỉ dừng lại, lại liên tục gật đầu, : “Tốt, gần đây ta rầu mà có chỗ tiêu khiển, có thể chơi ván tốt.”

      Lâm Tĩnh Dao sửng sốt, vui sướng cười cười, : “Rất tốt, nếu như vậy muội cho nô tài chuẩn bị chút.”

      Mở bài ra, Lâm Tĩnh Dao bách chiến bách thắng, chút khách khí nhận nhân phiếu, vòng bạc khuyên tai, dây chuyện của Chân Hâm. Mắt thấy đối phương trắng tay rồi, cười hắc hắc mấy tiếng, : “Như vậy , bắt đầu từ bây giờ, thua cần trả bạc, nhưng phải lựa chon lời lòng cũng làm hành động mạo hiểm, phạt thêm ly rượu nữa, như thế nào?”

      “Giải thích thế nào?” Châm Hâm thua mất hết khí thế, sắc mặt có chút tối tăm.

      “Cái gọi là lời lòng sao? Chính là ngươi hỏi ta đáp, bất kể ta hỏi vấn đề riêng tư ngươi cũng phải đáp lại chi tiết. Về phần mạo hiểm, chính là ta ra đề, bất kể có khó khăn đến đâu ngươi cũng phải thực nó, như thế nào?”

      Chân Hâm tính khí mạnh mẽ, sao chịu được người ta kích tướng như thế, vỗ bàn cái, : “Hay lắm, chơi chơi, muội muội cũng khong hỏi thăm chút năm đó tỷ tỷ có vào cung nhưng là người hai lời, cha ta ở trong quân doanh, người nào thấy ta cũng phải gọi tiếng đại tỷ, bị em bé mang đùa giỡn, ngươi coi ta có sợ ?”

      Lâm Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, nhàng vuốt ve đôi môi, chút để ý, hỏi: “Cha ngươi là Chân Thành nguyên soái sao?

      “Phải, ta từ lớn lên trong quân doanh.” Chân Hâm xong, sắc mặt hơi đỏ lên, : “Có lẽ là từ cùng đám nam nhân trong giang hồ tiếp xúc nhiều, tính tình ta vốn thiếu dịu dàng của nữ nhân, khiến muội muội chê cười rồi.”

      “Làm sao có!” Lâm Tĩnh Dao cười cười, tiện tay cầm lên khối bánh rán rắc hành lá bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái, : “ta là nữ giả nam vào trong triều làm quan chắc tỷ tỷ nghe qua, trà trộn trong quan trường 6 năm, cũng còn thái độ mềm mại, ôn nhu, như thế tốt hơn, tỷ muội ta cũng coi như có cùng chí hướng, sau này, muội còn cần tỷ tỷ giúp đỡ nhiều.”

      Chân Hâm tính tình đơn thuần sau khi nghe xong rất thích, vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh Dao, : “Tỷ muội ta cũng coi như là bạn bè tốt, yên tâm , tỷ tỷ tuy phải là người quyên cao chức trọng, nhưng ở trong cung này cũng có người dám cùng ta đối kháng, chăm sóc muội là đương nhiên!”

      Lời khách sao mới xong, Lâm Tĩnh Dao đương nhiên là bách chiến bách thắng, nể tình đối phương chút nào.

      Chân Hâm là người giữ chữ tín, thấy mình thua cuộc, đường đường uống xong ly rượu mạnh, đáp trả Lâm Tĩnh Dao từng vấn đề .

      “Ý trung nhân đầu tiên của tỷ là ai?”

      “Tham tướng bên cạnh cha ta.”

      “Có muốn ngồi lên ngôi vị hoàng hậu?”

      “Có nghĩ tới nhưng đối với quyền thế ta cũng cố chấp.”

      “Hoàng thượng ở giường có dịu dàng?”

      “Lưu manh, nhưng so với ta vẫn làm gì được! Haha, ra cũng khá tốt, hoàng thượng là người rất nghiêm túc, bất kể làm chuyện gì chăng nữa, bao gồm cả tán tỉnh ve vãn, này, hằng ngày muội vẫn thị tẩm mà, sao loại chuyện này lại ta?” Chân Hâm bắt đầu say rượu.

      “Tỷ ghét muội? Bởi vì hoàng thượng tại cưng chiều muội?”

      “Ta tại lại càng thêm ghét ngươi, thỉnh thoảng nhường cho ta chút được hả!”



      Lâm Tĩnh Dao cố ý khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, hai người thắng thua chơi vui vẻ, Chân Hâm càng chơi càng hăng, chỉ muốn chuyển bại thành thắng, đáng tiếc được như ý, uống thẳng lượt, cuối cùng thiếu chút nữa là nằm rạp bàn.

      Mà Lâm Tĩnh Dao cảm thấy thời cơ tới, vì vậy bắt đầu đổi đề tài, hỏi: “Cha tỷ tay cầm trọng binh, tỷ có biết Nhan quốc có tất cả bao nhiêu binh lực?”

      “Hai mươi vạn” Chân Hâm xong, dụi dụi mắt, : “Có chút say rồi đấy!”

      Lâm Tĩnh Dao vẻ mặt tối tăm chợt léo lên, lại hỏi: “Vậy binh lực phái Tây Hạ có bao nhiêu?”

      “13 vạn, còn lại 7 vạn đóng ở nước.”

      “Ở Nhan quốc, vị tướng quân cùng quân sư xuất sắc nhất là ai?” Lâm Tĩnh Dao hỏi vấn đề trọng điểm, trong lòng chợt nảy sinh sát ý khiến nàng giật nảy mình, nếu như có thể, nàng hy vọng có thể thay Thủy Linh Ương trừ cường địch.

      “Cha ta là vị tướng tài giỏi nhất, bên cạnh là Mục Thanh và Sở Thiên Kiệt hai vị quan sư tài giỏi nhất Đông Nhan, nhưng mà ta cho ngươi biết, Đông Nhan còn có vị tể tướng lộ danh, mấy năm nay thấy vào triều, nhưng người kia, cũng là người hoàng thượng coi trọng nhất, cũng làm cho người ta kiêng kị nhất, lần này liên hiệp tấn công Bắc đột cũng là chủ ý của .” Chân Hâm xong, chỉ thấy sắc mặt ngày càng đỏ, gật gù đắc ý : “Hơn nữa, người kia đẹp, ai, nếu

      ÁI KHANH, THỊ TẨM! – TỰ TỰ CẨM

      Chương 40: Lời lòng rất nguy hiểm.

      “Hơn nữa, người kia đẹp, ai nếu ta gặp sớm mấy năm nhất định cầu xin cha ta gả ta cho .”

      Lâm Tĩnh Dao muốn nhạo báng đôi câu, đột nhiên thấy được bóng dáng thon dài trước cửa cung, nàng cũng biết người bên ngoài đứng được bao lâu, nghe được mấy phần chuyện nàng cùng Chân Hâm.

      Chỉ là, im lặng tiếng vang, nghĩ cũng biết là để xem thủ đoạn của mình.

      “Hừ!” Lâm Tĩnh Dao phát ra thanh khinh thường từ trong lỗ mũi, đối diện với vị tỷ tỷ rất nhanh bất tỉnh nhân kia : “Tỷ tỷ, tối nay ngươi chỉ chọn , sao lựa chọn mạo hiểm chứ?

      “Vậy được, ngươi để ta tới Băng Thiên Tuyết Địa đứng đêm ta thành tượng đá sao?” Chân Hâm xong, đánh tay xuống bàn cái, híp đôi mắt sau lờ đờ : “Cái người này, ngươi chỉ cần xáo bộ bài, cần lo ta trả lời những gì ngươi .”

      “Làm sao biết tỷ tỷ uống rượu khoe nữ trung hào kiệt rồi, nhìn tưởng can đảm hoá ra cũng chỉ thế thôi.” Lâm Tĩnh Dao vừa mới xong, Chân Hâm lập tức nộp khí giới đầu hàng , “Được, tỷ tỷ hôm nay sợ ngươi đưa ra biện pháp khó khăn, có biện pháp trừng phạt gì cứ .”

      “Hay lắm!” Lâm Tĩnh Dao giọng , ghé vèo Chân Hâm thầm câu, chỉ thấy nữ nhân này cười hai tiếng, cố nhăn nhó : “Sao lại vô liêm sỉ thế? Nếu để cho Hoắc Oánh Oánh tinh biết, chính xác vạch trần điểm yếu của ta, phải ? Hay là thế nào?”.

      “Ha ha, thua biểu cũng thua khí thế, tỷ tỷ thiệt là…” Lâm Tĩnh Dao xong, sai người thu dọn cái bàn, khoát tay áo : “Được rồi, đêm khuya. Tỷ tỷ mời trở về , ta ra lệnh cho Toàn Bộ Đức tiễn tỷ chút.”

      “Hừ, ngươi là xem thường ta.” Chân Hâm đứng vọt dậy, lắc lư mấy cái định ra, thấy cửa cung mở rộng, người thanh niên tuấn mỹ mặc áo trắng viền vàng ở trong, áo khoác da chồn lông trắng ở ngoài vào.

      Chân Hâm ngẩn ra, vội vàng chào cái: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Dứt lời, xoay người lại liếc mắt như cười như nhìn Lâm Tĩnh Dao, thầm nghĩ quả thể mất khí tiết, biết nhận thua, nha đầu kia có kiên quyết, hôm nay đúng khiến nàng hiểu ra.

      Chỉ thấ nàng vẻ mặt rất ấm ức, đột nhiên tiến tới trước mặt Ngọc Linh Viễn, quệt mồm cái liền hôn lên.

      “Xì…” Lâm Tĩnh Dao bật cười ngở Chân Hâm nghĩ thông suốt.

      Lấy bản lĩnh của Ngọc Linh Viễn, muốn tránh dễ như trở bàn tay, hưng có cự tuyệt ý tứ của Chân Hâm, khoé miệng khẽ cười, mặc cho nàng dịu dàng hôn khoé môi mình.

      “Hoàng, hoàng thượng, nô tỳ cả gan, tối nay, có thể thị tẩm nô tỳ ?” Chân Hâm xong câu, liền giống như quả bóng cao su bị xì hơi, cúi gầm đầu, thầm nghĩ mình quả nên giả làm hùng, hoàng thượng gần nửa năm nay có cưng hcieu62 mình, mình lại ra lời táng tận lương tâm này, chỉ sợ là đụng phải cái mũi xám xịt rồi.

      Chỉ là, nàng ngờ, Ngọc Linh Viễn khoác ngón tay thon dài lên vai nàng, tiện thể kéo nàng vào lòng, khẽ cười cười : “Liền nghe theo ý ái phi.” xong, nhìn Lâm Tĩnh Dao cái sâu, sau đó ôm lấy Chân Hâm với khuôn mặt đờ đẫn ra khỏi Bích Hoa cung.

      Trong lòng lộp bộp vài tiếng, Lâm Tĩnh Dao nhanh chóng đuổi theo, hỏi: “Ngọc Linh Viễn, ngươi trừng phạt Chân Phi chứ?”.

      “Vì sao phải trừng phạt nàng?” Ngọc Linh Viễn híp mắt phượng lại, vài sợi tóc bay tán loạn trong gió lạnh, vẻ mặt của , tuy là cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh cực độ.

      “Nàng chỉ uống say mà thôi, lời hôn phân nửa qua đại não, ngươi đừng chấp nàng.” Lâm Tĩnh Dao xong, cắn cắn đôi môi, cảm giác mình có chút nhiều chuyện rồi.

      Chỉ thấy nam tử nở nụ cười ấm áp, ngón tay khoác lên vai Chân Hâm khẽ dùng sức, gằn từng chữ: “ có đầu óc, trẫm lưu nàng lại có lợi ích gì!”.

      Vừa dứt lời, chợt thấy Lâm Tĩnh Dao đứng ở đất ôm bụng khóc: “Chân tỷ tỷ, bụng của ta đau quá, tỷ tỷ ở lại chăm sóc ta , ai ui ui…”

      Ngọc Linh Viễn biến sắc, thầm nghĩ nữ nhân này đến tột cùng là vô lại đến trình độ nào đây? Thấy bộ dàng nàng rì rầm cũng rất sinh động, trong lúc nhất thời khẽ cười lên.

      “Lâm Tĩnh Dao, chờ lúc nào người còn lòng dạ đàn bà nữa trở lại làm đối thủ của trẫm, ngươi bây giờ, căn bản xứng.” Ngọc Linh Viễn xong, tay ôm Chân Hâm về phía trước, nhàng ra, “Yên tâm, nàng là Chân nhi của trẫm, trẩm cưng chiều nàng còn kịp, làm sao thương tổn nàng đây.”

      Bóng đêm lành lạnh, trăng lớn như mâm.

      Ngày mai, chính là tiết Nguyên Tiêu rồi đó.

      Lâm Tĩnh Dao đứng dậy, vỗ vào thân tuyết, cười lạnh tiếng, xoay người trong chớp mắt vào cung điện.
      Last edited by a moderator: 3/12/14
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Ái khanh, thị tẩm!


      Chương 41: nghiệt gây chuyện


      "Chủ tử, xong rồi, đêm hôm qua Chân chủ tử may mắn được hoàng thượng thị tẩm."


      buổi sáng tinh mơ, tiểu nha hoàn Lục Hà bên người Hoắc Oánh Oánh vội vàng chạy tới báo.


      "Cái gì?" Ném chiếc trâm cài Chu Tước xuống đất, Hoắc Oánh Oánh lại ném thêm chiếc trâm nữa xuống đất làm thành đôi, hung hăng dẫm nát, giận dữ : "Hôm qua thân thể bổn cung khó chịu, hoàng thượng chính bận rộn rảnh thăm, thế nào mà buổi tối lại có thời gian thị tẩm Chân Hâm?"


      "Nô tài nghe Chân chủ tử hôm qua ra từ chỗ của Lâm quý phi, cho nên, nô tài suy nghĩ biết có phải Lâm chủ tử bắc cầu cho nàng , cố ý tạo cơ hội cho nàng đến gần hoàng thượng."


      "Lâm Tĩnh Dao?" Hoắc Oánh Oánh đôi mày thanh tú dựng lên, hận hận : " đúng là chí công vô tư, nàng ta lại cam lòng đẩy hoàng thượng cho nữ nhân khác, hừ, Chân Hâm thường ngày để ý mấy chuyện này, lúc mấu chốt biết làm kỳ đà cản mũi."


      Ban đêm, lửa chiếu sáng bừng, đèn lồng treo cao, ánh nến mờ mờ.


      Các cung nữ càng ngừng lại, trình lên vô số món ăn quý và lạ, hết sức mê người.


      Lâm Tĩnh Dao theo hoàng hậu ngồi xuống, bên kia là Chân Hâm, ba người châu đầu ghé tai, nhìn thân mật.


      Đối diện, Hoắc Oánh Oánh nhìn gương mặt trò chuyện vui vẻ của Lâm Tĩnh Dao mà sợ hãi, ai có thể ngờ được vị Qúy phi bị đàm tiếu hôm qua chính là cung nữ mặc áo vải bông!


      Vốn tối nay muốn tìm nàng xui dại, nhưng vừa nhìn tới Lâm Tĩnh Dao thấy nàng nhìn mình cười như cười, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ biết để tại ánh mắt vụng về của mình, hôm qua làm nhục nàng trong giọng , sợ là mình chưa kịp ra tay đối phương tới cửa.


      Vệ quy phi an tĩnh cũng ngồi xuống bên Hoắc Oánh Oánh, thỉnh thoảng cùng nàng chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Dao, khẽ mỉm cười cũng có ý khiêu khích.


      Ghế chủ thượng, Ngọc Linh Viễn hai mắt ánh nụ cười, nhàng lắc lư ly rượu trong tay, thanh róc rách như nước chảy, ôn nhuận : "Ái phi thường ngày câu nệ cẩn thận, hôm nay là hội Nguyên Tiêu cũng nên vui đùa chút, tối nay mọi người cùng nhau bồi trẫm uống mấy chén."


      "Nô tì tuân chỉ." Mọi người nhàng .


      "Phi!" Trong đó xen lẫn thanh ói bọt nước, chỉ là xen lẫn trong tiếng hô liên tiếp, nhất thời biết chỗ nào phát ra đó.


      Hoàng hậu thúc cùi chỏ vào người Lâm Tĩnh Dao, giọng trách: "Như thế nào lại thất lễ rồi, cẩn thận bị người ta nghe thấy, khó tránh làm gốc rễ cho người ta vu khống."


      Lâm Tĩnh Dao nhún vai cái, bưng ly rượu tới bên Ngọc Linh Viễn: "Hoàng thượng, nô tì chúc ngài hàng năm có hôm nay, tuổi thọ có sáng nay, Đông Nhan quốc ta vận rồng thiêng, mãi mãi trường thịnh."


      câu của nàng đầy dương quái khí, Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, giơ ly rượu cụng với nàng: "Trẫm nhờ lời tốt lành của ngươi." Dứt lời liền uống cạn.


      ", nhất định ." Lâm Tĩnh Dao cười cười, đưa tay gảy chút móng tay, đem thuốc tiêu chảy dính đó ném mạnh trong thức ăn trước mặt Ngọc Linh Viễn, sau đó, uốn éo trở về chỗ ngồi, ngụm nước bọt: " TMD thoải mái!"


      Chúng phi tần cửa vừa thấy Lâm Tĩnh xa vượt lên trước nâng cốc chúc mừng rồi, vội vàng đứng dậy, tranh đoạt nhào tới ngọc linh xa bên người, ra lời kịch trong lúc nhất thời xốc xết, rất náo nhiệt.


      "Làm sao ngươi ?" Lâm Tĩnh Dao nghiêng người nhìn Chân Hâm ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, ky quái hỏi.


      Chỉ thấy nàng lấy tay nắm vạt áo nhăn nhúm: "Hôm qua uống say còn biết gì, ở trước mặt hoàng thượng luống cuống, ngươi thấy ta dám ngẩng đầu nhìn sao, ai ui, xấu hổ quá."


      Lâm Tĩnh Xa cũng là cười khanh khách mấy tiếng, : "Ta chỉ nghi tỷ tỷ mặt dày, nghĩ tới cũng có thời điểm thẹn thùng."


      "Nghe những lời ngươi này!" Chân Hâm tức giận trách tiếng, lại nhìn Hoắc Oánh Oánh bưng rượu tới bên người Lâm Tĩnh Dao, sau đó liếc mắt nhìn mình, đối với Lâm Tĩnh Dao : "Muội nhìn tỷ xem, hôm qua vụng về, nhận ra muội muội, tới kính muội ly, cũng phải là thể tha cho người có lỗi."


      Lâm Tĩnh xa che miệng cười duyên tiếng, : "Tỷ tỷ đùa ư, ngài hôm qua trong phải còn khen ngợi quá đáng ta nhất chi độc tú sao? Như thế gầy trơ cả xương, bề ngoài bình thường ta đây, ngài hẳn là có nhận ra sao?"


      Chân Hâm bên cạnh buồn cười, Hoắc Oánh Oánh biến sắc, oán khí lóe lên, vội vàng cười : "Muội muội đừng oán tỷ tỷ, hôm qua muội cũng biết ta giận là ta chêm đầu muội."


      "Ha ha, muội muội ta cũng phải người hẹp hòi, tỷ tỷ thế, ta dĩ nhiên muốn tha thứ cho tỷ tỷ." Lâm Tĩnh Dao xong, cùng nàng chạm ly, ngửa cổ đem rượu uống vào
      Last edited by a moderator: 26/12/14
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41 (Tiếp)

      Chân Hâm bên cạnh buồn cười, Hoắc Oánh Oánh biến sắc, oán khid lóe lên, vội vàng cười : “Muội muội đừng oán tỉ tỉ, hôm qua muội cũng biết ta giận, là ta chêm đầu muội.”

      “Ha ha, muội muội ta cũng phải người hẹp hòi, tỷ tỷ thế, ta dĩ nhiên muốn tha thứ cho tỷ tỷ.” Lâm Tĩnh Dao xong, cùng nàng chạm ly, ngửa cổ đem rượu uống vào.

      Đợi đến khi Hoắc Oánh Oánh đứng dậy rời , Chân Hâm ghé vào bên tai Lâm Tĩnh Dao thao : “ có việc gì mà ân cần phải đạo chích gian sảo, muội muội, ngươi phải cẩn thận với nàng ta, ngày trước ta ăn ít ám khí của nàng ta.”

      Lâm Tĩnh Dao khẽ vuốt ve cằm, vừa quay đầu, nhìn hoàng hậu móc từ trong ngực là chiếc gương tinh xảo kheo kéo, cẩn thận sửa sang đồ trang sức đầu, sau đó lại cất vào lòng.
      Lâm Tĩnh Dao cảm thấy lúc nãy mình bị ánh sáng của gương chiếu đến chói mắt, nhất thời hiếu kì, đến hỏi: “Tỷ Tỷ lại có đồ tốt rồi sao? Cái gương này trang trí hết sức trang nhã.”

      Hoàng hậu dừng lại, đem gương lấy ra: “Gương này là do hoàng kim chế thành, những bảo thạnh ngươi thấy, viên nào cũng giá trị vạn kim, ngày trước Vệ Chuyên đòi ta cho nhiều lần, nhưng ta cũng cho nàng.”

      “Đồ tốt, đồ tốt!” Lâm Tĩnh Dao thấy tiền sáng mắt lên, nuốt ngụm nước miếng, thầm nghĩ thân là lão bản lớn mà hôm nay cũng trắng tay rồi, mỗi tháng có hai lần tiền cũng đủ đề nàng nhét kẽ răng, chiếc gương vàng óng này càng nhìn càng đánh .

      Hoàng hậu thấy nàng thích thú, do dự chút, đem gương nhét vào tay Lâm Tĩnh Dao, : “Thôi, thích cầm , trong thời chiến quốc, quốc khố cạn kiệt, hoàng thượng nếu nhìn thấy ta tiêu sài vô ý, sợ còn bị trách phạt, ngươi cầm , rất đắt đấy, cũng đừng để ai thấy ta tặng ngươi chiếc gương.”

      Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy chiếc gương trong tay nặng, miệng cười toét, muốn nhận mà còn : “Vậy xấu hổ, tỷ tỷ nó như vậy, muội muội sao dám nhận đây.” như thế nhưng chiếc gương được nắm chặt trong tay Lâm Tĩnh Dao.

      “Thôi , bổn cung còn nhiều đồ tốt, có nơi nào thiếu đồ!”
      "Đây cũng là, hắc hắc." Lâm Tĩnh xa xong, vội vàng đem gương thu vào trong ngực, thầm nghĩ có tiện nghi chiếm khốn kiếp!

      Ngày kế, ánh mặt trời ngả về Tây, gần tới buổi chiều Lâm Tĩnh Dao mới bò dậy, thầm nghi gần đây Ngọc Linh Viễn có làm phiền mình, hôm qua đám oanh yến vây quanh , thành từng vòng, từng vòng, giờ này khách quý cũng ý thức được gần đây đối với các vị mỹ nữ có chút lạnh nhạt, bây giờ nhân cơ hội bù đắp, khắp nơi lưu lại cao lương ươm mạ.

      Duỗi cái lương mệt mỏi, Lâm Tĩnh Dao móc từ dưới gối lên cái gương tinh xảo, nhìn nhìn, sau đó đặt ở tay nâng lên hạ xuống, nghĩ cái gương này cũng chút nào.

      món đồ cất , phía sau điêu khắc hoa văn có chút ý nghĩa, Lâm Tĩnh Dao nghĩ vậy, cẩn thận sờ phía hoa văn, chợt muốn xỉu, vội vàng đem cất gương .

      định cất, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, chỉ thấy bụng bự Hoắc Oánh Oánh vào, sắc mặt tiều tụy, chút nào đẹp đẽ, còn có chút nghèo khó.

      “Lâm Tĩnh Dao, ngươi to gan!” Nàng mấy bước, nhào tới bên giường Lâm Tĩnh Dao, tay giữ cổ Lâm Tĩnh Dao, hung dữ : “Muốn giết đứa trong bụng ta, mơ !”

      Lâm Tĩnh Dao bắt được Hoắc Oánh Oánh, đem nàng ta đẩy lên giường, sau đó đánh vào gáy nàng, : “Ban ngày ban mặt, tỷ tỷ mộng du sao, chuyện hoang đường!”

      “Hừ, còn muốn chống chế phải , tối hôm qua ngươi chạy tới tẩm cung của ta, bảo rằng muốn tặng cho đứa bé chút thuốc bổ, ép ta uống bát nước thuốc, nếu có các thái y chạy tới cứu ta, hoàng tử của ta chết trong tay ngươi rồi.”

      Khóe miệng Lâm Tĩnh Dao co giật mấy cái, hiểu nữ nhân này chuyện hoang đường gì, muốn hỏi lại thấy hoàng hậu tới đây, vừa vừa xoa trán, : “Muội muội, tối hôm qua ngươi tới Diên Hi cung, tối hôm qua bổn cung cũng biết ngủ thế nào, nhìn ngươi ở cạnh giường ta thổi khí, sáng nay tỉnh dậy thực nhức đầu.”

      “À” Lâm Tĩnh Dao thu lại cánh tay bóp tay Hoắc Oánh Oánh, bắt cheo tay, : “Ly kì nha, buổi sáng tinh mơ, hai người lại chạy tới hỏi tội ta, vừa thổi khí vừa giết người, ta thần thông quảng đại!”

      , lại thấy Chân Hâm vào, nghi ngờ nhìn mọi người, lại nhìn Lâm Tĩnh Dao : “Tối hôm qua có nha đầu treo cổ tàng cây, còn có nha đầu chết đuối, mọi người trong cung còn đêm qua có nữ tử áo trắng di động chung quanh, sợ là trong cung có quái quấy phá.”

      Lâm Tĩnh Dao cúi đầu nhìn thân áo trắng của mình, mí mắt nháy nháy, mơ hồ thấy điềm xấu xảy ra.

      Ai muốn bày trận lớn như thế để hãm hại mình đây?

      Hồn ma quỷ quái trong truyền thuyết kia chỉ sợ là nhắm tới mình thôi.

      Nghĩ ngợi chút, chợt thấy Hoắc Oánh Oánh ngồi dậy, lấy từ trong người chiếc chủy thủ, hung hăng đâm tới người Lâm Tĩnh Dao. Lâm Tĩnh Dao phản ứng kịp, cánh tay bị vết cắt, vội vàng nhào lại, bắt lấy cổ tay Hoắc Oánh Oánh, sau đó đưa cho Chân Hâm giữ lại.

      “Hoàng thượng như thế nào lại tin tưởng tể tướng Tây Hạ, thực đúng là nuôi hổ trong nhà, ngươi nghĩ giết chết con ta, hừ, có cửa đâu!” Hoắc Oánh Oánh xong, nước mắt lưng tròng hướng Ngọc Linh Viễn tới ngưỡng cửa, sau đó nước mắt nước mũi tùm lum tố cáo: “Hoàng thượng, nguoì phải làm chủ cho nô tỳ, có người muốn giết hoàng tử của ngài!”

      Ngọc Linh Viễn nhìn mọi người sâu, môi nở nụ cười lạnh: “Náo đủ chưa? Các ngươi ngày thường chèn ép lẫn nhau, cho nên hôm nay quỷ thần cũng xuất rồi.”

      phải, hoàng thượng, hôm qua Lâm Tĩnh Dao thực tới tẩm cung của nô tỳ, chen độc dược bây giờ vẫn còn ở đó, hoàng thượng người có thể tìm người xác nhận.”

      “Lâm Tĩnh Dao bản lĩnh nàng tốt, có thể tránh được tai mắt của mọi người tới tẩm cung của ngươi, miệng xằng bây.” Ngọc Linh Viễn xong, khoát tay áo: “Tất cả giải tán, chuyện cười loại này đừng để trẫm nghe thấy lần thứ hai.”
      Hoắc Oánh Oánh ảo não đứng dậy, hung dữ nhìn Lâm Tĩnh Dao cái, uy hiếp : “Có bản lĩnh lần sau lại đến lây tính mạng ta, lần sau ta nhất định bắt ngươi nguyên hình!”
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Thanh tảo hậu cung

      Ngày thứ hai, trong Bích Hoa Cung truyền ra tin tức khó đoán, là Hoắc Phi- Hoắc Oánh Oánh bị giết chết, kể cả đứa bé trong bụng của nàng cũng chết.

      Ngọc Linh Viễn nghe tin chạy tới mọi người quỳ xuống thành hàng, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, : “Hoàng thượng, nô tài hôm qua nên ngủ gật, là nô tài có lỗi, kinh xin hoàng thượng khai ân.”

      “Thị vệ gác đêm ở chỗ nào?” Ngọc Linh Viễn nhìn người giường sắc mặt nhợt nhạt, bụng cao thẳn, cũng chút tiếng động, người lạnh giọng hỏi.

      “Hồi hoàng thượng, nô tài ở đây ạ.” Hai người thi vệ liếc nhau cái, vừa quỳ vừa tiến lên phía trước, dập đầu hai cái, lại vội vàng cúi người đem trán chạm vào đất, chờ nghe lệnh.
      "Các ngươi đều là người chết sao?" Ngọc Linh Viễn môi mỏng khẽ mở, sắc mặt lãnh mà hỏi.

      biết tại sao tối hôm qua nô tài chỉ cảm thấy thực buồn ngủ.” Hai người thị vệ xong, bốn mắt nhìn nhau. Thầm nghi tối qua thực rất buồn ngủ, cảm giác kia giống như bị người hạ dược vậy.

      “Ưa ngủ ngư vậy, các người ngủ tốt , troang hoàng cũng của trẫm cần người chết.” Ngọc Linh Viễn xong, sai người mang hai người kia xuống chém.

      Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thê lương cầu xin tha thứ truyền tới, nhưng rất nhanh còn tiếng gì nữa.

      “Mấy người các ngươi có nhìn thấy người nào vào ?” Ngọc Linh Viễn hỏi mấy người nô tài còn lại.

      Những tiểu thái giám cũng các cung nữ hoảng sợ, vừa khóc vừa dập đầu, : “Hôm qua chủ tử có việc gì, phân phó Triệu Long Triệu Hổ gác đêm, sau đó nô tài nghỉ ngơi, nô tài phải cố ý lười biếng, hoàng thượng khai ân .”

      gương mặt thoát tục của Ngọc Linh Viễn lên tầng giận dữ, thậm chí có người dám ở trong hậu cung hành hung, đúng là tạo phản!

      "Hoàng, hoàng thượng." vị lão mẹ quỳ cẩn thận phía trước hoạt động mấy cái, : "Nô tài hôm qua ban đêm tiểu đêm qua, đụng phải Lâm quý phi về phía bên này, lúc ấy bởi vì vội vã ngoài, cho nên có có quá lưu ý, bây giờ suy nghĩ chút, nàng chẳng lẽ là tới ‘ Vĩnh Ninh cung ’, sau đó, giết ――"
      “Hoàng, Hoàng thượng.” vị ma ma cẩn thận lên phía trước, : “Hôm qua nô tài tiểu ban đêm, đụng phải Lâm Quý Phi về phía bên này, lúc ấy vì vội vã ra ngoài nên chú ý, bây giờ nghĩ lại, nàng là tới Vĩnh Ninh cung, sau đó giết…”

      Ngọc Linh Viễn nheo cặp mắt, tới bên cạnh Hoắc Oánh Oánh, đưa tay rút ra chủy thủ cắm bụng nàng, cẩn thận chu đáo nhìn, ánh mắt chợt biến.
      Cây chủy thủ này nhận ra, chính là cây chủy thủ Lâm TĨnh Dao đặt dưới gối, nửa đêm bò dậy chuẩn bị ám sắt mình.

      Chỉ là ――

      Tại sao nàng lại muốn làm cho hậu cung hỗn loạn đây? Hơn nữa thủ đoạn lại vụng về như thế?

      Còn nghi hoặc, chợt thấy tiểu cung nữ từ ngoài xông vào : “Hoàng thượng, ngài xem chủ tử của ta chút , sáng nay nàng tỉnh lại mực ho ra máu, thái y cũng nhìn ra bệnh gì.”

      “Vệ Tình?” Ngọc Linh Viễn chợt nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoắc Mỹ Nhân hương tiêu ngọc vãn cái,vội vàng khỏi Vĩnh Ninh cung tới Vĩnh Thọ cung, mới bước vào đại điện, liên nghe thấy tràng tiếng khóc thút thít, chỉ thấy Vệ quý phi nằm bên giường, chợt phun ngụm máu lớn ra ngoài, sau đó ho kịch liệt.

      Ngọc Linh Viễn tiến đến ôm nàng trong ngực, nhìn thái y quỳ mặt đất hỏi: “ êm đẹp, sao lại ho ra máu đây?”

      Thái y hết sức lo sợ trả lời: “Hồi hoàng thượng, theo cựu thần thấy đây là do độc dược gây ra, chỉ là có thời gian cũng tra ra được phải dùng cách nào để điều chế né, loại độc này chưa từng xuất ở Nhan Quốc ta.”

      Sắc mặt Ngọc Linh Viễn căng thẳng, hỏi: “Nhưng phải trị thế nào đây?”

      “Cựu thần có mấy loại thuốc, biết có thể khắc chế độc trong người nương nương , cựu thần cũng có phép, chỉ có thể làm hết sực. Cựu thần vô năng, kinh xin hoàng thượng trách phạt.”


      “Hoàng thượng.” giá nằm trong ngực nhu nhu hô lên tiếng, sau đó nắm tay áo Ngọc Linh Viễn, đem đầu mình tựa vào khuỷu tay của , : “Nô tì có chuyện gì, kiến hoàng thượng phải lo lắng.” Dứt lời, nhàng ho khan tiếng, đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng.

      “Ở nơi này có việc gì!” Ngọc Linh Viễn xong, nhìn xung quanh, thấy các nô tài hoảng sợ, hỏi: “Hôm qua Ngự Thiện PHòng chuẩn bị bữa tối, các người có cho nàng ăn cái gì khác ?”

      “Tối hôm qua Lâm chủ tử tới chuyến, ôm bọc lá sen to, là tới đây vòng chút. Lúc ấy trong bụng chủ tử nóng mảng, chờ Lâm chủ tử , tùy tiện ăn miếng, ai có thể biết….”
      Vừa Lâm Tĩnh xa sao?

      Nữ nhân kia mặc dù vô sỉ, nhưng tinh thần trọng nghĩ từ trước tới giờ hết sức mãnh liệt, sao lạm sát kẻ vô tội đây?

      Bao nhiêu cố liên tiếp sảy ra, như thế nào cũng thấy đây là chuyện có người tỉ mỉ sắp xếp, trong đám nữ nhân này, hẳn là có người muốn nhân cơ hội này giết hết sủng phi của trẫm, Lâm Tĩnh Dao chỉ là người xui xẻo chịu tội thay mà thôi.

      Dặn dò Vệ Tình nghỉ ngơi tốt, Ngọc Linh Viễn tới Bích Hoa cung, chỉ thấy nữ nhan nghiêng hai chân dựa vào đầu giường, cầm trong tay cái gương xinh xắn, ngay cả mình tới cũng phát .
      “Tĩnh Dao.” Ngọc Linh VIễn gọi nàng tiếng, chỉ thấy nữ nhân kia giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, tiện tay đem cái gương giấu dưới gối, : “Hoàng thượng, ban ngày ban mặt tấu chương xem, tùy tiện ra vào tẩm cung nữ tủ, cẩn thận bị người là ham mê nữ sắc, hoặc là người ta ở sau lưng mắng ta hồng nhan họa thủy.” dứt lời sờ sờ dung mạo xinh đẹp lắm của mình.

      “Tĩnh Dao.” Ngọc Linh VIễn gọi nàng tiếng, chỉ thấy nữ nhân kia giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, tiện tay đem cái gương giấu dưới gối, : “Hoàng thượng, ban ngày ban mặt tấu chương xem, tùy tiện ra vào tẩm cung nữ tủ, cẩn thận bị người là ham mê nữ sắc, hoặc là người ta ở sau lưng mắng ta hồng nhan họa thủy.” dứt lời sờ sờ dung mạo xinh đẹp lắm của mình.

      ràng là trong nguy cư bị hại nà vẫn tự biết mình, Ngọc Linh Viễn thở dài cái, : “Trẫn xin hỏi ngươi, chủy thủ dưới gối ngươi đâu?”

      “Sao lại hỏi cái này?” Lâm Tĩnh Dao thầm câu, đưa tay xuống dưới gối tìm lúc, “À” tiếng, : “Kỳ quái, sao lại thấy?”

      Ánh mắt Ngọc Linh Viễn căng thẳng, lại hỏi: “Đêm qua ngươi những đâu?”

      “Trời rất lạnh, đương nhiên ngủ vùi ở trong chăn.” Lâm Tĩnh Dao đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi là tới hưng sư vấn tội sao? Thế nào. Có phải có nữ nhân nào ta nửa đêm ngủ chạy chơi?”

      Chỉ thấy Ngọc Linh Viễn tiến lên bước, nắm lấy cổ tay Lâm Tĩnh Dao, hỏi: “Vết cắt này là thế nào?”

      “Ai biết được, sáng nay khi tỉnh lại phát cổ tay của mình xuất mấy vết cắt, chắc cẩn thận nên bị thương.” Lâm Tĩnh Dao xong, bỏ tay Ngọc Linh Viễn ra, vuốt vuốt cổ tay mình, bất mãn : “Làm cái gì vậy, sợ.”

      “Tối nay thị tẩm!” Ngọc Linh Viễn ném ra câu sau đó sải bước rời , chỉ để lại Lâm Tĩnh Dao với đầy vạch đen khuôn mặt.

      Lại là này câu!

      hổ là huynh đệ với Thủy Linh Ương.
      Nghĩ tới nam tủ tà mị đó, trong lòng nàng đau xót, nếu như lần này thể trở lại bên , có phải hay cũng nên quên cuộc tình này.

      Nếu như ngày kia mình biến mất ở thế giới này, đến lúc đó, tổi thiểu chỉ có thể còn lại hoài niệm thôi.

      Tới đêm, Ngọc Linh Viễn tới Bích Hoa cung , nhìn thấy Lâm Tĩnh Dao vui thích soi gương, thầm nghi nữ nhân này dễ thỏa mãn, khối vàng mà nàng cũng si mê lâu như vậy.

      Nhìn thấy tới, Lâm Tĩnh Dao giấu gương, với các cung nữ: “Rói cho hoàng thượng ly trà nóng để uống, làm ấm cơ thể.”

      Ngọc Linh Viễn khoát khoát tay, : “ cần, đem hương nhang dập .”

      “Thế nào, sợ có độc à?” Lâm Tĩnh Dao cười lạnh tiếng, từ mặt đất cầm khối cây đặt giữa giường, : “Vượt qua đây, ta liền thiến ngươi!”


      Ngọc Linh Viễn dĩ nhiên hiểu nghĩa câu thứ hai của nàng, chỉ cười cười, sau đó cởi bỏ áo khoác, nằm xuống, : “Tối nay trẫm coi chừng ngươi, trong cung hôm nay có việc giết người, trẫm phải cho bọn họ cái công đạo.”
      “Hừ, trực tiếp đem ta giết có phải nhanh hơn .” Lâm Tĩnh Dao quay lưng , sau hồi lâu, lại : “Nếu ta nửa đêm có biến thành Thi, đoán chừng người đầu tiên ta giết là ngươi.”

      Ngọc Linh Viễn chỉ cười .


      mất ái phi, còn có đứa bé chưa trào đời, vốn là nên đau thương vô hạn, nhưng thực tế, nam tử lanh khốc, đối với tất cả cũng chỉ như những gợn sóng mặt sông, làm thay đổi chút tâm tình nào của .

      Giống như trước mắt nữ nhân này ngây ngô dại dột, nhưng thực ra ở tỏng lòng mọi thứ đều biết, khiến cho căng thẳng theo nàng.

      Mang nàng trở lại Nhan quốc, cuối cùng là nghĩ muốn lấy nàng để kiềm chế Thủy Linh Ương, còn là….

      Ước chừng rạng sáng, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên tay chân bò dậy, sau đó cẩn thận vượt qua Ngọc Linh Viễn, giày vào, sao đó nhanh như mèo mấy bước, rồi xoay người lại nhìn Ngọc Linh Viễn ngủ say, lặng lẽ đẩy cửa cung, trong tay cầm con dao gọt trái cây lóe ánh sáng lạnh.

      Vừa mới ra ngoài, Hàn Phong, Lâm Tĩnh Dao run cầm cập, ánh mắt căng thẳng, nửa đêm ra ngoài đuổi theo cung nữ.
      "Lâm, lâm chủ tử!" Này cung nữ phát Lâm Tĩnh Dao cầm con dao trong tay, lui về sau bước, đầu lưỡi còn lưu loát .

      “Khàn…” Lâm Tĩnh Dao tay bịt kín miệng tiểu cung nữ, tay khác chận trẽ vung đao đâm vào lồng ngực nàng, đáng thương cho nữ nhân kia kịp thét tắt thở.

      Lâm Tĩnh Dao đem thi thể kéo , từng bước từng bước tới bên hồ, nhìn toàn cảnh nước hồ, ưỡn ngực ngẩng đầu, hóp bụng, vươn tay lên, hết sức phóng khoáng diễn thuyết: “Hello, Chicago! If there is any one out there who still doubts that America is place where all things are posible. Who still wonders if the dream of our founders…”


      Cách đó xa, Ngọc Linh Viễn cau mày nhìn màn phía trước, vượt qua thời gian, cùng gian, cảnh này thoạt nhìn tức cười, nàng ngôn ngữ hiểu.

      Gió đông thổi qua, Lâm Tĩnh Dao đầu đầy sương đêm theo gió chậm rãi phiêu du, thân áo ngủ màu trắng giống như được cắm thêm đôi cánh nhân loại, tùy thời mà biến mất còn gì.

      Hồi lâu sau, Obama diễn giải phen bị Lâm Tĩnh Dao lặp lại đầy đủ, giống như trong lúc nhất thời có thể làm rồi, chỉ thấy nàng đột nhiên bước về phía trước bước, nhảy vào hồ nước lạnh như băng.
      Ngọc linh xa ngẩn ra, vội vàng từ trong bóng mờ ra, bước nhanh tới bên hồ, hơi chút do dự, theo nhảy vào trong hồ.
      Ngọc Linh Viễn ngẩn người, vội vàng ra khỏi nơi bóng đêm, bước nhanh đến bên bờ hồ, hơi do dự chút, nhảy vào trong hồ.

      Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đây?
      Last edited: 24/1/15
      Trâu, AnAnmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :