1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ách Ba - Thụy Giả

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18 – Lôi đạn
      Buổi sáng Chiêu Hoa tỉnh lại, vừa thấy hành lý bị lật loạn tùm lum, lập tức liền ngạc nhiên mà kêu Văn Tinh lên, : “ tốt! Có trộm! Trời ạ, ai có thể ở trong phòng ta trộm đồ mà ta biết, chẳng lẽ là thần thâu, hay là người vô hình......”

      Khi Chiêu Hoa gảy tay nhẩm tính, đếm mấy thần thâu nổi danh giang hồ, Văn Tinh kiểm kê hành lý của , sau đó cho cái xem thường: “Chỉ ít bộ quần áo, ngu ngốc.”

      “Cái gì, quần áo?”

      Chiêu Hoa tiếp tục lầm bầm, nhưng là tên ăn trộm từ thần thâu lập tức hạ thấp xuống tên trộm ngốc có nhãn lực.

      Ngay tại khi Văn Tinh cùng Chiêu Hoa chuẩn bị truy cứu rốt cuộc là ai trộm quần áo Chiêu Hoa, Ách Ba rốt cục tỉnh ngủ, nhàng cái động tác vươn vai, lập tức hấp dẫn chú ý của Cốc Thiếu Hoa canh giữ ở cửa.

      biết Ách Ba có thể trách hay ? Cốc Thiếu Hoa khó được có cảm giác bất an, muốn vào lại nhấc nổi chân, tiếp tục canh giữ ở cửa làm thần giữ cửa.

      Ách Ba nào biết đâu tình hình người ở ngoài, động tác vươn vai chỉ làm đến nửa, liền há miệng thở dốc phát ra tiếng động đau hô, tay chân cứng ngắc giữ nguyên tư thế, ước chừng hút vài hơi, mới rốt cục giảm bớt cơn đau nhức kịch liệt thình lình xảy ra.

      Đau quá a, Ách Ba thả lỏng tay chân, sau đó đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi dậy, cố hết sức nâng nâng bàn tay giơ giơ chân, lặp lại như thế khoảng khắc, thân thể mới quen cơn đau sâu sắc này.

      Ngày hôm qua làm cái gì?

      Ách Ba nghiêng đầu nghĩ, nhớ tới cái vòm cầu kia, cũng nghĩ tói hồi vận động hương diễm, nhất thời đỏ mặt lên, sau đó lại kỳ quái. Giống như động tác cũng mạnh a, như thế nào so với năm, sáu dặm đường, bơi qua bơi lại trong nước còn mệt hơn chứ?

      thể , Ách Ba tại phương diện này, là trời sinh trì độn. Sau khi rời giường thay đổi quần áo, cầm chậu muốn đến giếng múc nước, trong đầu còn tại suy tư về chuyện đó, so qua nấu nước lại so với bổ củi, so sánh bổ củi xong rồi lại so với nhào bột, so tới so lui, còn ra kết quả, trán liền đánh lên Cốc Thiếu Hoa.

      Cốc Thiếu Hoa đứng ngay tại cửa, nhìn đến Ách Ba cầm chậu ra cũng tránh, vì thế đương nhiên, Ách Ba liền đầu đụng vào trong lòng .

      “Ngươi......” Sắc mặt Cốc Thiếu Hoa rất kỳ quái, bộ dạng biết như thế nào ở chung cùng Ách Ba.

      Ách Ba nghiêng đầu, đối Cốc Thiếu Hoa đánh cái thủ thế, ý tứ thực dễ hiểu, chính là hỏi buổi sáng tốt lành.

      Cốc Thiếu Hoa buồn, cũng bực. Vì sao xem Ách Ba, giống như đêm qua cái gì đều có phát sinh quá, lại nào biết đâu rằng Ách Ba hoàn toàn đem chuyện kia trở thành rèn luyện thể lực giống như nấu nước bổ củi, lúc này tính toán cái nào càng phí thể lực a, rất có tính toán nếu việc này quá mệt mỏi, về sau lại làm nữa.

      Ách Ba cũng để ý, đến bên cạnh giếng, muốn múc nước, liền bị cùng tới được Cốc Thiếu Hoa đoạt gàu nước, rất nhanh, gàu nước giếng mát lạnh liền xuất trước mặt .

      Có chút kinh ngạc nhìn nhìn Cốc Thiếu Hoa, Ách Ba đưa tay múc nước nhào vào mặt, nước giếng mát lạnh mang đến trận sảng khoái, Ách Ba thỏa mãn thở dài hơi. Cốc Thiếu Hoa xem , cũng múc nước đập vào mặt, sau đó học bộ dáng thở dài của Ách Ba, thở dài ra hơi, cũng cảm giác được thoải mái trước nay chưa từng có.

      Ách Ba thấy sửng sốt, sau đó tự giác mím môi mà cười, đại khái là cảm thấy được Cốc Thiếu Hoa học bộ dáng của thú vị.

      Cốc Thiếu Hoa nhìn cười, chính mình cũng theo cười cười, lại làm Văn Tinh cùng Chiêu Hoa vừa vặn tìm tới được thấy sửng sốt.

      “Má ơi! Các chủ cười, nở nụ cười...... Văn Tinh, ngươi thấy được ! Các chủ chẳng những trộm quần áo của ta, còn cười......” ra Chiêu Hoa liếc mắt cái liền nhận ra quần áo người Cốc Thiếu Hoa, đúng là bộ mình mất , ngạc nhiên rất nhiều, ngược lại càng giật mình nụ cười mặt Cốc Thiếu Hoa.

      Người tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công là cười, tuy rằng sau khi gặp được Ách Ba, Cốc Thiếu Hoa hành vi khác thường, cũng phải cười qua, nhưng mà chưa từng cười đến tự nhiên, ôn nhu như vậy. vốn là ngày thường cực đẹp, cười lên, tựa như băng lạnh tan chảy, xuân về đất nước, là mê người.

      Ách Ba thấy ngẩn người, đó là Văn Tinh, cũng nhất thời thất thần, quên phản ứng, cũng chỉ có Chiêu Hoa tùy tiện, ca cẩm ngừng.

      Nhìn đến Văn Tinh cùng Chiêu Hoa đến đây, Cốc Thiếu Hoa thu liễm tươi cười, có chút vui bọn họ quấy rầy mình cùng Ách Ba ở chung, giọng đông cứng hỏi câu: “Chuyện gì?”

      Văn Tinh ho tiếng, biết mình được hoan nghênh, nhưng mà vẫn tới, : “Các chủ, cũng sắp đến rằm tháng tám, chúng ta có phải hay nên khởi hành trở về?”

      Rằm tháng tám, chính là Trung thu, từ xưa đó là ngày đoàn viên, mỗi khi đến ngày này, môn hạ đệ tử Hoàng Thiên Cung, mặc kệ ở nơi nào, đều phải về Hoàng Thiên Cung gặp nhau, trước lúc , cung chủ tinh tế dặn dò, sau khi tìm được Các chủ, nhất định nhất định phải về Hoàng Thiên Cung trước mười lăm tám tháng.

      Cốc Thiếu Hoa nhìn xem Ách Ba, lại nghĩ nghĩ, : “Các ngươi trở về.”

      Văn Tinh cũng kỳ quái phản ứng của Cốc Thiếu Hoa, biết hơn phân nửa là nghĩ rời Ách Ba, liền lại với Ách Ba: “Hoàng Thiên Cung người rất nhiều, nhất là mười lăm tám tháng, rất náo nhiệt, ngươi có muốn cùng chúng ta trở về ăn tết hay ?”

      Ách Ba , còn sợ Các chủ chạy theo sao?

      Ách Ba trước mắt sáng ngời, lời mời của Văn Tinh quả làm rục rịch. Từ khi Chu Mì Sợi mất, Trung thu hàng năm cho tới bây giờ đều là người vượt qua, độc, đó là gạt người, nhưng là...... ánh mắt Ách Ba lại ảm đạm xuống, nghĩ tới Yến Thanh Hiệp. Nếu bọn họ là huynh đệ, lễ Trung thu này, tự nhiên càng hy vọng có thể cùng Yến Thanh Hiệp trải qua.

      lúc biết như thế nào trả lời Văn Tinh, Yến Thanh Hiệp đúng lúc xuất , hô tiếng “Ách Ba”.

      Ách Ba ánh mắt trừng, rầm rầm chạy tới đối với Yến Thanh Hiệp hoa chân múa tay, ý tứ là hẳn là ở trong phòng dưỡng thương, thể ra đến chạy loạn.

      Yến Thanh Hiệp cực kỳ cao hứng, lại : “Ta đói bụng, muốn ăn mì.”

      Ách Ba cũng cao hứng, có thể ăn chính là chuyện tốt, mấy ngày hôm trước Yến Thanh Hiệp nằm ở giường nửa chết nửa sống, thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, vì thế chạy nhanh làm mì sợi.

      Cốc Thiếu Hoa vô thanh vô tức, nhàng theo, lại bị Yến Thanh Hiệp ngăn lại.

      “Ta muốn chuyện với ngươi.”

      Cốc Thiếu Hoa phản ứng.

      “Chuyện về Mạc Bạch.” Yến Thanh Hiệp bổ sung câu.

      Bước chân của Cốc Thiếu Hoa dừng lại, do dự lát, chậm rãi xoay người lại, phun ra ba chữ: “Thực xin lỗi.”

      Yến Thanh Hiệp ngẩn người, lập tức hiểu, Cốc Thiếu Hoa hẳn là giải thích vì có chiếu cố Mạc Bạch cho tốt, thở dài hơi, : “Tất cả mọi người còn sống là tốt rồi, nhưng là......” chỉa chỉa mặt cùng yết hầu, “Mấy năm nay rốt cuộc xảy ra cái gì? Mạc Bạch vì sao...... Hình như nhận biết ngươi cùng ta?”

      Cốc Thiếu Hoa mặt liền lạnh, xem xét liếc Văn Tinh cùng Chiêu Hoa cái, Văn Tinh hiểu ý, lập tức lôi kéo Chiêu Hoa rồi, chỉ để lại Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Thanh Hệp hai người. Nhưng là xem vẻ mặt băng của Các chủ nhà mình kia, người biết đại khái còn tưởng rằng là hai cừu gia chạm mặt, đứng ở nơi đó mắt to trừng đôi mắt chứ.

      Chuyện năm đó, tuy rằng làm cho Cốc Thiếu Hoa thống khổ, nhưng lại tiếp, cũng chỉ cần mấy câu có thể . Yến Thanh Hiệp vừa nghe xong, thần sắc giận dữ, : “Ai? Là ai hại đệ đệ ta?”

      Lời còn chưa dứt, lại phun ra búng máu, ra là giận dữ công tâm.

      Cốc Thiếu Hoa lạnh lùng nhấc chút khóe miệng, đột nhiên cuốn tay áo lên, lộ ra nội sườn cánh tay trái.

      Yến Thanh Hiệp ngẩn ra, đầu tiên là ý tứ của , tiếp theo lại nhìn kỹ, mới phát chỗ ở gần nách, thế nhưng xăm hàng chữ : Năm Ất mồng bảy tháng bảy, diệt cả nhà Quân Sơn.

      ra, Cốc Thiếu Hoa năm đó sớm biết rằng Mạc Bạch gặp chuyện may, cùng Quân Lâm Hải thoát được quan hệ, nhưng là khi đó Quân Lâm Hải trước có tiền nhiệm Cung chủ Hoàng Thiên Cung bảo hộ, sau có Quân Sơn thế gia làm chỗ dựa vững chắc, Cốc Thiếu Hoa võ công tuy rằng cao cường, nhưng lập tức còn có năng lực giết chết Quân Lâm Hải báo thù cho Mạc Bạch, vì thế quyết tâm, phải tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công. cũng biết đủ loại chuyện sau khi tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, sợ chính mình quên chuyện báo thù, bởi vậy liền xăm xuống hàng chữ này ở người.

      Năm năm, cho mình năm năm thời gian, Cốc Thiếu Hoa rất tin chỉ cần năm năm, chính mình nhất định có thể vì Mạc Bạch báo thù huyết hận. Lúc trước, sau khi rời Hoàng Thiên Cung Thi gia trang cầu Băng Thủy Quả, liền kế hoạch thuận đường Quân Sơn, mồng bảy tháng bảy, tất diệt Quân Sơn.

      Nhưng là, cố tình trước khi đến nơi, lại gặp được Ách Ba.

      Vì thế, trong lúc vô tình kế hoạch cải biến. Đột nhiên, Cốc Thiếu Hoa cảm thấy được, diệt hay diệt Quân Sơn, hề ý nghĩa, khi đó còn có khôi phục trí nhớ trước kia, nhưng là trong tiềm thức cũng nhận ra Ách Ba, thậm chí vì Ách Ba, ngay cả kế hoạch lập ra của đều thay đổi.

      “Chẳng lẽ là Quân Lâm Hải?” Yến Thanh Hiệp sau khi hơi trầm ngâm, đoán được.

      Cốc Thiếu Hoa cam chịu.

      Yến Thanh Hiệp sắc mặt xanh mét, đột nhiên cười lạnh tiếng, : “Lần này chặt tay xem như lợi tức, lần sau, ta muốn mạng của .”

      Cốc Thiếu Hoa khóe mắt nhướng lên cái, đối với Yến Thanh Hiệp nảy sinh ác độc thoáng nhìn khinh thường. Quân Lâm Hải tính cái rắm, đầu ngón tay đều có thể dí chết, nếu phải muốn cùng Ách Ba tách ra, sớm giết tới cửa.

      Yến Thanh Hiệp làm bộ thấy được, lòng dạ toàn bộ đặt người Ách Ba, lẩm bẩm : “Mặt có cách nào, giọng ...... Giọng biết còn có thể chữa hay ......” Nghĩ đến đây, vỗ đùi, “Ta lại thỉnh Tiết thần y đến.”

      Cốc Thiếu Hoa giật mình: “Ta .”

      nhưng lại chưa từng nghĩ tới giọng của Ách Ba có lẽ có thể trị, đoạt trước Yến Thanh Hiệp, phải tìm Văn Tinh. Thực ra có thuộc hạ đảm nhiệm, chạy chân việc, đương nhiên do Văn Tinh đến làm. Về phần mặt Ách Ba, Cốc Thiếu Hoa lại chê, cùng lắm lại tìm mấy trái Băng Thủy Quả.

      Mắt thấy Cốc Thiếu Hoa đoạt trước, Yến Thanh Hiệp nhất thời dở khóc dở cười, ngay cả chuyện này đều phải đoạt, phản đối.

      Tiết thần y mới hai ngày, bị Văn Tinh ra roi thúc ngựa đuổi theo trở về. Người ta thần y cũng là có tính tình, sao có thể kêu cái trở lại, Văn Tinh lo thời gian, cũng cùng nhiều dong dài, trực tiếp điểm huyệt , ném lưng ngựa cái liền dẫn trở về, làm Tiết thần y quá tức giận, sau lại vẫn là Yến Thanh Hiệp làm cho người ta bồi lễ, Tiết thần y cảm thấy được mặt mũi vãn hồi, mới bắt đầu bắt mạch cho Ách Ba.

      Ách Ba cảm thấy được mình thực khỏe mạnh, đột nhiên bị Cốc Thiếu Hoa đặt tại ghế nhận bắt mạch, giật mình hoảng sợ, chẳng lẽ, mình có cái gì tật xấu biết? Ách Ba cũng ngốc, từng gặp qua người vui vẻ, trong đêm đột nhiên phát bệnh chết chết. Lập tức sợ tới mức tim gan đập loạn xạ, chỉ sợ mệnh mình cũng lâu.

      Cố tình Tiết thần y lại là người từ trước đến nay nghiêm túc, hơn nữa bị mạnh mẽ mang về, trong lòng hờn giận, cho nên khi bắt mạch, mặt nghiêm gắt gao, nhìn qua thực trầm trọng, chẩn xong rồi, còn để ý người ta, liền đem Yến Thanh Hiệp kéo đến bên ngoài vài câu, sau đó lưu lại phương thuốc, ngửa cổ rồi.

      Ách Ba nào biết đâu rằng chuyện trong đó là thế nào, chỉ nghĩ đến mình bệnh quá nặng, bệnh đến sắp chết, trong lòng vạn phần muốn, phóng túng cầm lấy Cốc Thiếu Hoa khóc như mưa, làm Cốc Thiếu Hoa hoảng đến biết làm sao, lại biết Ách Ba vì sao đột nhiên liền khóc thương tâm như vậy.

      Yến Thanh Hiệp cầm phương thuốc vào, chỉ thấy Ách Ba ô oa khóc lớn, còn cho là bị Cốc Thiếu Hoa khi dễ, lập tức liền trở mặt, thiếu chút nữa lao vào đánh nhau. Nguyên nhân đánh nhau là, Ách Ba nước mắt lưng tròng phi lại đây, bắt lấy Yến Thanh Hiệp, miệng móm mém, bộ dáng muốn cái gì.

      Cốc Thiếu Hoa vẻ mặt hậm hực cầm giấy bút đặt trước mặt Ách Ba. đến bây giờ cũng hiểu nổi vì sao Ách Ba khóc.

      Ách Ba cầm lấy bút dính mực, viết viết đồ đồ, đồ viết lung tung, viết ước chừng ba tờ giấy mới buông bút. Yến Thanh Hiệp muốn cầm lấy đến xem, thình lình Cốc Thiếu Hoa phen cướp , đọc nhanh như gió, sau đó khóe miệng rút trừu, hình như muốn cười, lại hình như muốn giận, sắc mặt kỳ quái liếc mắt Ách Ba cái, đem ba tờ giấy kia ném cho Yến Thanh Hiệp.

      Yến Thanh Hiệp tò mò cầm lấy đến vừa nhìn, phì! cười văng lên, ôm bụng thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      Ách Ba viết...... Ách...... Hẳn là xem như di ngôn, hai câu trước lại như là tỏ tình: 『 thích tiên nhân, rất thích, luyến tiếc tiên nhân, chết cũng muốn cùng tiên nhân cùng chỗ. 』

      Phần sau mới là di ngôn: 『 Ca ca ca ca ca ca...... muốn cùng ngươi cùng chỗ, nhưng là ta sắp chết, có gì có thể cho ca ca, cho nên sau khi ta chết, để lại quán mì cho ca ca, tiên nhân là người tốt, nhất định chiếu cố ca ca, về sau ca ca phải tự mình làm mì sợi, cần đói bụng. 』 phần sau viết chính là phương pháp làm mì sợi.

      Hình như Yến Thanh Hiệp ôm bụng cười to chọc giận Cốc Thiếu Hoa, rất cao hứng đoạt lấy ba tờ giấy kia, ngoại trừ bộ phận những chữ viết “Thích tiên nhân, rất thích, luyến tiếc tiên nhân, chết cũng muốn cùng tiên nhân cùng chỗ.”, cái khác toàn bộ xé thành mảnh .

      Ách Ba ở bên cạnh thấy sửng sốt sửng sốt, cũng khóc, nắm tóc suy nghĩ Yến Thanh Hiệp vì sao cười, Cốc Thiếu Hoa vì sao giận. Hiển nhiên, cái đầu trì độn của Ách Ba chưa chuyển được đến đây.

      Yến Thanh Hiệp lại cười to, ngờ cười mạnh quá, miệng vết thương lại vỡ ra, nhất thời vui quá hóa buồn, ôm vết thương bất động.

      “Cái kia...... chết, chữa giọng cho ngươi......” Cốc Thiếu Hoa hận thể đá Yến Thanh Hiệp hai cái, nhưng vẫn là trước giải thích cho Ách Ba chút, miễn cho Ách Ba lại miên man suy nghĩ.

      Ách Ba thế mới biết mình hiểu nhầm rồi, nhất thời mặt mũi đỏ bừng, vội vàng muốn đem di thư bị xé bỏ tay Cốc Thiếu Hoa cầm lại đến, lại bị Cốc Thiếu Hoa giơ lên, như bảo bối thu lại đặt ở trong lòng.

      Cái này chết rồi, Ách Ba mặt đỏ hơn nữa, nghĩ đến chính mình sắp chết, lúc này mới đem những lời muốn trong tim đều viết ra, ai biết...... Ai biết chỉ là hồi hiểu lầm, cái này xấu hổ muốn chết, bao giờ... nữa biết xấu hổ nhiều xem Cốc Thiếu Hoa, dịch thân, chút chút hướng cửa dịch.

      Phía sau, dù có đầu gỗ như thế nào ngốc như thế nào, Cốc Thiếu Hoa cũng biết là cơ hội tốt, nếu làm cho Ách Ba liền chạy như vậy, hối hận cả đời.

      Vì thế thắt lưng Yến đại kiếm khách lại cùng chân của Cốc đại Các chủ tiến hành lần thân mật tiếp xúc nữa, đương nhiên, lúc này đây Cốc đại Các chủ thấy đối phương là bệnh nhân, đặt chân rất nhiều.

      Ách Ba mới vừa dịch tới cửa, chỉ thấy vật thể hình người dán mũi bay ra cửa.

      Rầm!

      Rầm!

      Tiếng thứ nhất là sau khi Yến Thanh Hiệp thi triển ra bình sa lạc nhạn rơi xuống đất, tiếng thứ hai là tiếng Cốc Thiếu Hoa đóng cửa, Ách Ba đứng ở cạnh cửa, lăng lăng nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, cảm thấy được mình giống thấy được con chó lớn động dục, hai mắt giống như sáng lên, theo bản năng muốn tránh, cũng muộn.

      Cốc Thiếu Hoa hô hấp thở vào mặt , càng dựa vào càng gần, càng dựa vào càng gần.

      A...... Ừm......

      Ách Ba chủ động ngụm cắn ở môi Cốc Thiếu Hoa, Cốc Thiếu Hoa ngây ngẩn cả người, nháy nháy mắt, Ách Ba cũng ngây ngẩn cả người, ngượng ngùng nhả ra. chính là hành động theo bản năng, phải cố ý cắn người.

      Nhưng, cắn người dễ dàng nhả ra khó, cắn rồi còn muốn chạy, cửa đều có. Cốc Thiếu Hoa cũng phải ngồi , cho dù là con thỏ, cũng chỉ là sói khoác da thỏ.

      Khi quần áo bị búng, Ách Ba nước mắt lưng tròng nghĩ, lại phải làm rèn luyện thể lực sao? Mệt mỏi quá, hơn nữa giống như ngoại trừ tiêu hao thể lực, rèn luyện thể lực này đối có gì ưu đãi, có thể cần làm hay ?!

      Có thể.

      Đương nhiên, Cốc Thiếu Hoa phải tự nguyện buông tha thịt béo dâng đến miệng, mà là lúc bắt đầu cởi quần áo Ách Ba, bên ngoài đột nhiên truyền đến loạt tiếng kêu.

      Ban ngày ban mặt, còn cho người ta làm chút chuyện đương!

      Làm cho Cốc Thiếu Hoa giận, hậu quả thực nghiêm trọng. Sau khi giúp Ách Ba sửa sang lại quần áo, dặn câu “Chờ ở trong này cần chạy loạn”, liền hàn khí bức người xông ra ngoài.

      Lỗ tai Ách Ba cũng thính, sớm nghe được tiếng ồn bên ngoài, sợ tới mức phải chết, đợi Cốc Thiếu Hoa phân phó, liền chủ động trốn được phía sau cửa, từ khe cửa trộm xem tình huống.

      Cả khách điếm đều bị đám hắc y nhân chiếm lĩnh. Đại khái là nghĩ tới người của Quân Sơn thế gia cư nhiên dám ở giữa ban ngày ban mặt tiến vào giết người, đệ tử canh giữ ở bên ngoài lập tức bị giết đến áo giáp chẳng còn, ngay cả tín hiệu cảnh cáo cũng chưa kịp đưa vào, cho nên mặc kệ là nữ chưởng quầy hay là mấy người Văn Tinh, đều có chuẩn bị, ứng phó bị động.

      May mắn ở lại khách điếm đều là cao thủ, tuy rằng là hề phòng bị, nhưng phản ứng cũng mau, lấy gian phòng Ách Ba làm trung tâm, trong vòng mười thước, làm thành vòng, gắt gao ngăn trở hắc y nhân công kích.

      Phương diện này, ứng phó cố hết sức chính là Yến Thanh Hiệp, dù sao bị thương nặng, cây tú kiếm cầm ở trong tay, mười thành uy lực nhiều nhất cũng chỉ phát huy ra , hai thành, còn may mà Văn Tinh cùng Chiêu Hoa lại đây viện thủ, ba người lưng tựa lưng, hình thành thế tam giác, tuy rằng là lần đầu tiên liên thủ, cư nhiên cũng rất có ăn ý, đỡ phần lớn công kích của hắc y nhân.

      “Ha ha ha, các ngươi Quân Sơn thế gia người sao? Liền phái chút mèo quào đến, đến bao nhiêu cũng đủ ông nội ngươi chém.” Chiêu Hoa gặp cục diện ổn định, nhịn được bên huy đao, bên cười ha ha.

      Trong đám hắc y nhân có thủ lĩnh hừ lạnh tiếng, đột nhiên vung tay lên, quát khẽ: “Chuẩn bị bắn tên.”

      Hắc y nhân vây công bọn họ nhanh chóng thối lui như nước triều rút, gần như cùng lúc, lại có đám hắc y nhân cầm cung tên từ bốn phía vây lên, chiếm lĩnh nóc nhà chung quanh, cao tập trung nhìn xuống bọn họ.

      Tiếng cười của Chiêu Hoa lập tức ngừng bặt. Mẹ nó! Những người này đúng là con mẹ nó ác độc, đem bọn họ vây quanh ở giữa, ngay cả chỗ núp cũng có, mỗi người đều là bia ngắm sống.

      Văn Tinh ánh mắt trầm xuống, : “Mau vào phòng.”

      Chiêu Hoa tức giận bĩu môi, : “Muốn vào ngươi vào , ta thà rằng làm bia ngắm sống cũng đụng đầu vô Các chủ.”

      vừa , Văn Tinh đúng là ngậm miệng, Yến Thanh Hiệp có chút cấp bách, : “Ách Ba còn tại trong phòng, ngàn vạn lần thể làm cho bọn họ bắn tên.”

      Phòng khách điếm đều là ván gỗ làm thành, ván gỗ chỉ có ba phần độ dày, như thế nào có thể chống đỡ được tên bắn gần như vậy.

      Đúng lúc này, đầu lĩnh hắc y nhân mạnh vung tay lên, hạ lệnh bắn tên.

      Mấy trăm mũi tên gần như đồng thời bắn ra, giống mưa tên bao trùm phạm vi trong vòng mười thước, chính là gian phòng kia, dù là thân pháp linh hoạt cỡ nào, cũng thể toàn bộ tránh thoát.

      Rầm!

      Cốc Thiếu Hoa lúc này từ trong phòng ra, chưởng lực quét ra, nội lực hùng hậu như là tấm sắt vô hình, nháy mắt đỡ gần như tất cả mũi tên, chỉ có số ít bởi vì góc độ xảo quyệt, bắn lại đây, cũng bị Văn Tinh mấy người thoải mái đỡ.

      “Trời ạ, nội lực của Các chủ giống như lại tăng lên rất nhiều, rốt cuộc luyện như thế nào, vì sao còn có tẩu hỏa nhập ma?” Chiêu Hoa lại chẳng phân biệt được trường hợp ồn ào mở miệng.

      Văn Tinh hung hăng quét liếc mắt cái, mắng: “Câm miệng, ngu ngốc.”

      Chiêu Hoa ủy khuất, bĩu môi reo lên: “Ta còn cho a......”

      Cốc Thiếu Hoa sắc mặt như băng, cơn tức rất lớn, cố tình đầu lĩnh kia còn rất thức thời, bị nội lực của Cốc Thiếu Hoa chấn chút, biết bắn tên thể dùng, cư nhiên rống lên câu: “Phóng hỏa!”

      Phóng hỏa? Tốt, tốt lắm, Cốc Thiếu Hoa cảm thấy được cơn tức của mình còn chưa đủ đây, bọn này lại thêm vào, dùng giọng giống như băng hỏa, từ hàm răng phun ra chữ: “Biến!”

      Cái gì tên là giọng giống như băng hỏa? Chính là giọng lạnh như băng, ngữ khí bạo như hỏa, có thể đem băng cùng hỏa dung hợp đến trình độ như vậy, đại khái cũng chỉ có Cốc Thiếu Hoa.

      Chữ ‘biến’ này cũng đơn giản, mang theo nội lực. Cốc Thiếu Hoa từ ngày ấy cùng Ách Ba song tu hồi, nội lực tuy rằng còn tính ổn định. Nhưng mất lo lắng nổ tan xác, ngược lại còn có chút tinh tiến, chỉ sợ thời gian cách đột phá tầng thứ chín xa, lúc này giận hướng lên đầu, tự nhiên áp chế nội lực. Mấy hắc y nhân đốt đuốc, mang theo bình rượu ném vào trong, bị chữ ‘biến’ này chấn động, nhất thời từ nóc nhà rớt xuống, bị Văn Tinh Chiêu Hoa mấy người đoạt lấy, thuận tay liền giải quyết.

      “Quả nhiên hổ là Các chủ Trấn Long Các, bội phục.” Đầu lĩnh hắc y nhân tuy rằng giật mình, nhưng cũng kinh sợ, chỉ là chắp tay, “Tại hạ Lữ Bố Y của Hắc Y Hội, lần này biết tài rồi. Nhưng là Hắc Y Hội nhận tiền bạc của người, cùng người tiêu tai, nếu thua rồi, ngày sau liền hề đến làm phiền, còn thỉnh Các chủ đại nhân đại lượng, phóng chúng ta con ngựa.”

      đến là đến, , ngươi nghĩ rằng Hoàng Thiên Cung chúng ta......” Văn Tinh đứng dậy, chuyện lược lược chút. Nhìn Yến Thanh Hiệp cái, tiếp tục : “Hoàng Thiên Cung chúng ta cùng Chú Kiếm Sơn Trang là dễ chọc sao? Muốn chạy cũng có thể, theo quy củ giang hồ, lưu lại chút gì mới được.”

      Đầu lĩnh hắc y nhân vung tay, ném cái bao đến. Cái bao có cột, vừa rơi xuống đất, đồ bên trong liền mở bung ra, đúng là mấy chục thỏi vàng vàng óng, dưới ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ là chói mắt.

      “Đây là tiền mua mệnh của Hắc Y Hội, biết Các chủ đại nhân nhận ?”

      tiếng hút khí loáng thoáng truyền đến, Văn Tinh nhất thời cười khổ, đoán được kết quả.

      Chiêu Hoa cũng ngốc, nhổ ngụm nước bọt, thấp giọng : “Tiện nghi đám rùa đen này.”

      Người ở đây mặc dù nghèo cỡ Yến Thanh Hiệp, cũng bị mấy trăm lượng hoàng kim tâm động, cho nên đều biết tiếng hút khí kia là Ách Ba vọng lại.

      Ách Ba xưa nay nghèo khổ, làm gì gặp qua nhiều vàng như vậy, tránh ở sau khe cửa, thấy mắt sáng lên, nước miếng đều chảy xuống đến, kìm lòng đậu liền hút hút khí. Ở đây người nào phải tai thính mắt tinh, Cốc Thiếu Hoa liền lại càng cần , vì thế phất tay, hắc y nhân liền nhanh chóng toàn bộ thối lui.

      Văn Tinh thở dài hơi, nhìn đến còn có rất nhiều hắc y nhân từ chỗ tối thoát ra, ngay cả mình lúc trước cũng phát , khỏi đối Yến Thanh Hiệp : “Hắc Y Hội này thực thể coi thường, hành động ngoài dự đoán mọi người, to gan lớn mật, lại an bài chu đáo chặt chẽ, nếu phải có Các chủ, hôm nay chúng ta tất cả đều nằm tại nơi này.”

      Yến Thanh Hiệp cũng gật gật đầu: “Chỉ sợ là bọn cũng dự đoán được, Cốc Các chủ chẳng những có nửa phần tẩu hỏa nhập ma, ngược lại nội lực tinh tiến, biết thể thành, lúc này mới thể thối lui.”

      “Hừ, ta xem bọn họ ngay cả chuyện Các chủ ngày đó ở trong quán mì vì Ách Ba vơ vét tiền tài đều biết, bằng như thế nào còn chuẩn bị chiêu thức lấy vàng mua mệnh đến thoát thân.” Chiêu Hoa nhìn thấy đống vàng, rất là khinh thường.

      thèm, nhưng Cốc Thiếu Hoa lại bảo bối , tay áo vung, đem mấy thỏi vàng toàn bộ cuốn lên, vui mừng lấy vào trong nhà lừa gạt Ách Ba, lòng tràn đầy kỳ vọng Ách Ba cao hứng, nguyện ý tiếp tục cùng làm chút chuyện đương.( >.<)

      Sau khi chuyện này qua , Văn Tinh tăng mạnh đề phòng, nhưng vẫn cảm giác người đủ, nhịn được liền khuyên Cốc Thiếu Hoa theo chân bọn họ cùng nhau quay về Hoàng Thiên Cung.

      Lần này Cốc Thiếu Hoa gật đầu, nghĩ Hoàng Thiên Cung đệ tử đông, tự nhiên có thể rất tốt bảo hộ Ách Ba. Ách Ba lại luyến tiếc cùng với Yến Thanh Hiệp ca ca mới nhận thức tách ra, Cốc Thiếu Hoa cũng ràng, làm cho Yến Thanh Hiệp cùng .

      ngờ đoàn người vừa mới ra , Yến Bắc Hiệp liền đem người tới rồi, bắt Yến Thanh Hiệp cùng quay về Chú Kiếm Sơn Trang, song phương xảy ra xung đột kịch liệt. Đương nhiên, bị vây ở ưu thế vũ lực tuyệt đối, kết quả tự nhiên là Cốc Thiếu Hoa đại thắng, Yến Bắc Hiệp hoàn bại.

      Vì thế, người bại chỉ phải ủ rũ hàng theo sau Hoàng Thiên Cung, vừa , vừa mắng. Nhưng mà có Yến Thanh Hiệp ở bên trong hoà giải, rất nhanh Yến Bắc Hiệp cũng và Văn Tinh mấy người quen thuộc lên, bình thường cười cười rất vui vẻ, chỉ có Cốc Thiếu Hoa người vừa mắt, liên quan đối Ách Ba cũng có hoà nhã, cũng hoàn toàn vì Cốc Thiếu Hoa duyên cớ, mà là Ách Ba cùng Yến Thanh Hiệp quá mức thân cận.

      Từ sau khi Ách Ba nhận thức ca ca, liền đối với thân thế trước kia của mình cảm thấy tò mò, nhịn được thường xuyên lôi kéo Yến Thanh Hiệp hỏi, Yến Thanh Hiệp tất nhiên là hỏi gì đáp nấy.

      nghe chuyện trận đại hồng thủy năm đó, sau khi Yến Thanh Hiệp may mắn chết, đường ăn xin đến phụ cận Chú Kiếm Sơn Trang, bị Yến Bắc Hiệp cứu trở về, Ách Ba đối Yến Bắc Hiệp cực kỳ cảm kích, nhưng Yến Bắc Hiệp tức chiếm lấy Yến Thanh Hiệp, nhìn đến Ách Ba liền nhịn được phải châm chọc biết , Ách Ba khổ sở, Cốc Thiếu Hoa liền giận.

      Kết quả, đường đến Hoàng Thiên Cung mới nửa, Yến Bắc Hiệp cùng Cốc Thiếu Hoa liền đánh dưới mười bảy, mười tám lần, mỗi lần Yến Bắc Hiệp đều bị đánh cho mặt xám mày tro, cố tình còn biết giáo huấn, động bất động liền trêu chọc Ách Ba, biến thành Yến Thanh Hiệp tức cũng được, cười cũng được, cả ngày theo ở phía sau khẩn trương hề hề, chỉ sợ ngày nào đó Cốc Thiếu Hoa thất thủ cái đem người đánh chết.

      Chiêu Hoa thể nhìn bộ dáng khẩn trương hề hề của Yến Thanh Hiệp, cười nhạo giống gà mái già bảo vệ trứng, cũng ngẫm lại công lực thâm hậu đến trình độ này như Các chủ, chưởng lực khống chế đạt trình độ phát ra tùy ý, như thế nào có thể thất thủ.

      Kết quả, Chiêu Hoa lời này ra khỏi miệng đến nửa ngày, Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Bắc Hiệp liền lại đánh lên, đánh tới đánh lui, cư nhiên đúng là thất thủ, Cốc Thiếu Hoa chưởng quét qua dưới sườn Yến Bắc Hiệp, đánh vào vách núi đá phía sau, đột ngột đánh ra cái động sâu nửa thước. Yến Bắc Hiệp đương trường sợ tới mức thân mồ hôi lạnh, khi chuẩn bị chửi ầm lên, chỉ nghe tiếng nổ, vách núi đỉnh đầu, có tảng đá khổng lồ, chịu được chấn động khi bọn họ đánh nhau, nhắm ngay đầu nhóm người này đập xuống.

      “Má ơi, ta là miệng quạ đen!”

      Chiêu Hoa hối hận ngừng, ôm đầu theo sau lưng Văn Tinh chạy trốn.

      Đúng lúc này, vách núi đột nhiên xảy ra tiếng động lớn liên tiếp, sau đó càng nhiều tảng đá khổng lồ mới rơi xuống. Văn Tinh biến sắc, biết xảy ra chuyện gì, bên cạnh Yến Thanh Hiệp cầm lấy Yến Bắc Hiệp vọt lại đây, : “Có mùi lưu hoàng! Là lôi hỏa đạn của Lôi Môn Lạc Dương, mọi người cần tản ra, tập hợp cùng chỗ hợp lực bổ tảng đá.”

      Chính xác, tảng đá khổng lồ hiệp vạn cùng chi thế theo vách núi rơi xuống, lực đạo như vậy phải hai người có thể ngay mặt ngăn trở, chỉ có hợp lực mọi người, cùng nhau chấn vỡ vào đầu áp chế tảng đá, mới có đường sống.

      Trong lúc khẩn cấp, Văn Tinh cũng có rất tốt chủ ý, vì thế chấp nhận đề nghị của Yến Thanh Hiệp, nhắc tới nội lực hét lớn tiếng: “Mọi người tận lực tụ ở chỗ, người bên ngoài chú ý đánh lén.”

      ra, Văn Tinh biết đường này bình an, an bài hơn phân nửa người canh giữ ở bên ngoài, trước mắt mặc dù có người dùng lôi hỏa đạn nổ tung đá tảng vách núi, nhưng rốt cuộc phạm vi có hạn, bởi vậy Văn Tinh chỉ kêu người bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt đánh lén, nhưng có làm cho bọn họ mạo hiểm tiến vào phạm vi đống đá rơi xuống cứu viện.

      Rầm rầm rầm rầm......

      Liên tiếp tiếng nổ qua , bụi đất bay đầy trời, bên ngoài đệ tử Hoàng Thiên Cung cùng Chú Kiếm Sơn Trang tuy rằng lo lắng, nhưng là chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài, phòng ngừa địch nhân thừa dịp này đến đánh lén.

      Nhưng nén nhang qua , cũng có người đến đánh lén, bụi đất do đá rớt xuống làm tung lên cũng dần dần hạ xuống, lộ ra mảnh đất bừa bãi. Người hai nơi bên ngoài thương lượng chút, từ đệ tử Hoàng Thiên Cung tiếp tục cảnh giới, mà đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang lại mạo hiểm đến bên trong tìm kiếm đám người Yến Thanh Hiệp.

      bao lâu, Yến Thanh Hiệp, Yến Bắc Hiệp, Văn Tinh, Chiêu Hoa còn có ít các đệ tử vận khí tồi bị từ phía dưới tảng lớn đá vụn đào ra, mỗi người người đều mang theo vết thương, có nguy hiểm tới tánh mạng. Về phần ít người khác có năng lực đem tảng đá khổng lồ bổ ra, tự nhiên là rơi vào kết cục ‘thái sơn áp đỉnh huyết nhục mơ hồ’, thấy vậy đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang đám đỏ ánh mắt, hận thể lập tức đem tên thầm hạ độc thủ móc ra chém thành mảnh .

      Bị thương nhất chính là Yến Thanh Hiệp, bởi vì lúc đá vụn nện xuống, Yến Bắc Hiệp liều mạng đem che ở dưới thân, cho nên chỉ bị chút trầy da, Yến Bắc Hiệp lại bị nện hôn mê bất tỉnh. Về phần Chiêu Hoa, hai cánh tay bị gãy, đó là lực đạo khi huy đao chém nát tảng đá khổng lồ bị phản chấn trở về mạnh đánh gãy, ngay cả cây đao kia của , cũng gãy thành hai nửa. Văn Tinh cũng có tốt hơn bao nhiêu, kiếm cũng gãy, nhưng mà cánh tay sao, nhưng ra trán bị tảng đá Chiêu Hoa chém bay qua đập chút, hôn mê.

      Sau khi bị đào ra, Văn Tinh lập tức tỉnh táo lại, vừa mở mắt lại hỏi: “Các chủ, Các chủ đâu?”

      Yến Thanh Hiệp nghe nhắc tới tỉnh, sắc mặt đại biến: “Còn có Mạc Bạch ở chỗ nào?”

      Lúc trước tình thế nguy hiểm, bọn họ nhưng lại ai cũng có nhìn đến Cốc Thiếu Hoa cùng Ách Ba.

      “Hừ!” Đúng lúc này, Cốc Thiếu Hoa tiếng hừ lạnh, cư nhiên là từ vách núi phi xuống dưới, tay ôm thắt lưng Ách Ba, tay lại mang theo nữ nhân, ném trước mặt Văn Tinh. Lạnh lùng : “Giao cho ngươi xử lý.”

      Ách Ba bộ dáng kinh hồn chưa định (chưa hoàn hồn), ánh mắt có chút giật mình, nhìn đến Yến Thanh Hiệp bọn họ mỗi người đổ máu mang thương, trong mắt lại tràn đầy lo lắng, vội vàng chạy tới, muốn giúp bọn băng bó vết thương.

      Văn Tinh vừa thấy nữ nhân kia, hơi hơi lắp bắp kinh hãi, dĩ nhiên là Lâm Nguyệt Nhi. Đúng rồi, Lăng Tiêu cung có người nữ đệ tử gả cho Lôi Môn Lạc Dương, khó trách nàng có thể có lôi hỏa đạn.

      Lâm Nguyệt Nhi từ mặt đất chậm rãi đứng lên, oán độc nhìn Yến Thanh Hiệp cái, : “Như vậy ngươi còn chết, coi như mạng ngươi lớn.”

      Mục tiêu của nàng dĩ nhiên là Yến Thanh Hiệp. Cũng khó trách, Yến Thanh Hiệp chém đứt Quân Lâm Hải vị hôn phu của nàng cánh tay, nàng báo thù cho chồng, cũng hợp tình lý, nhưng là thủ đoạn ác độc chút. Phải biết rằng, phạm vi tảng đá khổng lồ công kích, cũng chỉ Yến Thanh Hiệp người, nhất là đệ tử có chút công lực đủ, chết ở dưới tảng đá khổng lồ, lại vô tội.

      Yến Thanh Hiệp nhìn nàng, tức giận nàng thương người vô tội, nhất là thương tới Yến Bắc Hiệp. Hơn nữa Ách Ba nếu có Cốc Thiếu Hoa che chở, lần này nhất định phải chết, cho nên Yến Thanh Hiệp đối Lâm Nguyệt Nhi cười lạnh tiếng, : “Nhận được ban ân, lần này chết, tất có hậu báo.”

      Bị kiếm khách cao nhất được giang hồ công nhận nhìn chòng chọc, có thể nghĩ, Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung trải qua nhất định tốt, huống chi, ở giữa còn mang theo Hoàng Thiên Cung cùng Chú Kiếm Sơn Trang, hai đối hai, còn chưa biết ai thua ai thắng đây.

      Lâm Nguyệt Nhi cũng sợ hãi, chỉ là oán hận trừng mắt Yến Thanh Hiệp, gương mặt xinh đẹp lại có chút vặn vẹo. Nàng lo lắng cho tánh mạng mình, biết có Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung làm chỗ dựa vững chắc, những người này dám dễ dàng hại nàng.

      Lúc này, Cốc Thiếu Hoa lại đột nhiên : “Văn Tinh, thông cáo toàn bộ giang hồ, mùng mười tháng mười, ta phải bái phỏng Quân Sơn thế gia, mười tháng mười, bái phỏng Lăng Tiêu cung.”

      Lời này vừa ra, Lâm Nguyệt Nhi nhất thời sắc mặt đại biến, giật mình nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa, giống thấy quỷ giống nhau. Nàng sở dĩ dám kiêng nể gì xuống tay, chính là đoan chắc Cốc Thiếu Hoa tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, đứt thất tình lục dục, tuyệt vì chuyện như vậy mà trả thù Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung, mà Cung chủ Hoàng Thiên Cung Cốc Như Hoa nàng cũng gặp qua, là cái nữ nhân chỉ có mỹ mạo có tâm cơ, căn bản là chẳng có gì uy hiếp.

      Lẽ ra chủ ý này của Lâm Nguyệt Nhi là sai, chỉ tiếc nàng cũng biết Cửu Chuyển Hóa Thần Công ở người Cốc Thiếu Hoa sớm xảy ra biến hóa. Nguyên bản năm năm trước, liền lập ý định tiêu diệt Quân Sơn thế gia, là sau lại gặp Ách Ba mới cải biến chủ ý, ai ngờ Quân Sơn thế gia cư nhiên còn dám tới trêu chọc, Cốc Thiếu Hoa mặt lạnh như băng, kỳ trong lòng sớm lửa giận vạn trượng.

      Long có nghịch lân, đụng vào tất giận. Ách Ba chính là nghịch lân của Cốc Thiếu Hoa, ai chạm vào tất hay ho, chỉ có thể Lâm Nguyệt Nhi lớn lên đẹp như hoa, lại rất có ánh mắt nhìn người.

      Lúc này Lâm Nguyệt Nhi rốt cục có chút kinh hoảng, ai đều biết, Cốc Thiếu Hoa bái phỏng, hiển nhiên là mang theo thiện ý. Nếu trước đó, đối với giang hồ tung tin vịt đệ nhất cao thủ, Lâm Nguyệt Nhi còn chấp nhận, vừa rồi nàng chính là tận mắt thấy. Dưới tảng đá khổng lồ, Cốc Thiếu Hoa ôm Ách Ba nhàng vỗ chưởng, liền đem hơn phân nửa khối tảng đá khổng lồ đập nát thành bột phấn, sau đó thuận theo vách núi mà lên, giây lát liền đem người nàng mang đến toàn bộ chưởng chết, tay bắt được nàng. Loại này công lực, có thể kinh thế hãi tục, Cốc Thiếu Hoa cũng phải nàng trong ấn tượng, chính là múa kiếm giỏi mà thôi.

      Lúc này nàng mới biết được, dọc theo đường xem Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Bắc Hiệp đánh tới đánh lui rất náo nhiệt, nhìn ra có chỗ nào thần kỳ, ra là căn bản là còn , bằng chỉ bằng Yến Bắc Hiệp loại công phu giống thợ rèn này chỉ hơn đám nhị lưu chút, lại có ngàn tên cũng đánh lại Cốc Thiếu Hoa.

      tại mới biết sợ hãi, muộn.” Chiêu Hoa hai tay bị hai nhánh cây cố định, cột tròn như hai cái bánh tét, bị người đỡ lại đây, đối với Lâm Nguyệt Nhi, hung hăng đả kích câu: “Nữ nhân ngực bự ngu ngốc!”

      Trêu ai tốt, tự nhiên trêu chọc Các chủ, quả thực chính là ngại mệnh dài.

      Lâm Nguyệt Nhi sắc mặt mảnh tái nhợt, muốn cái gì, lại gắt gao ngậm miệng lại. Nữ nhân này, đúng là vẫn còn thể buông tha cho kiêu ngạo của nàng, lời nhượng bộ nàng nên lời.

      Cùng lắm vừa chết mà thôi. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến điều tồi tệ nhất với vận mệnh của mình.

      Bởi vì người bị thương ít, bọn họ tìm tòa thành trấn phụ cận, tạm thời dừng lại, dưỡng thương nghỉ ngơi và hồi phục.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 – Hoàn


      Bảy ngày sau, Cốc Như Hoa mang theo tinh nhuệ của Hoàng Thiên Cung, cùng người của Quân Sơn thế gia, Lăng Tiêu cung, gần như đồng thời đuổi tới, ở sườn núi ngoài thành năm dặm, lập trận giằng co, mấy nhân vật đầu lĩnh lại tụ họp ở khách điếm đàm phán.

      Chuyện Hắc Y Hội lúc trước, bởi vì Cốc Thiếu Hoa dễ dàng đem người thả , có chứng cớ chứng minh là Quân Sơn thế gia làm, cho nên đành phải quên , nhưng Lâm Nguyệt Nhi là bị bắt đương trường, chuyện này, người của Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cung phải giải thích cho Hoàng Thiên Cung. Nếu trả lời thể làm cho người ta vừa lòng, như vậy năm dặm sườn núi, chỉ sợ phải có hồi chém giết.

      Quân Lâm Hải cũng đến đây, chuyện này vốn là là bởi vì dựng lên, phải đến. Dưỡng thương mấy ngày nay, gần như thay đổi người khác, sắc mặt vàng như nến, bên trái ống tay áo trống rỗng, cả người đều có vẻ thập phần suy sút, ngồi ở góc rên tiếng, nhưng là nhìn thấy Cốc Như Hoa, lão thái quân của Quân Sơn thế gia, còn có cung chủ Lăng Tiêu cung cò kè mặc cả, ánh mắt dao động chừng biết nghĩ đến cái gì.

      Kỳ Quân Lâm Hải cái gì cũng nghĩ, chỉ nghĩ, vì sao Cốc Thiếu Hoa có xuất trước bàn đàm phán.

      nghĩ ngợi, Cốc Thiếu Hoa quả nhiên tựu ra đến, chậm rãi xuống thang lầu, cước đá bay cái bàn đàm phán kia, lạnh lùng : “Quân Lâm Hải lưu lại, những người khác toàn bộ biến .”

      Thực bá đạo, cũng thực kiêu ngạo, nhưng có tiền vốn.

      “Tiểu tử rất càn rỡ!”

      Lão thái quân sắc mặt thay đổi. Chưa từng có tiểu bối dám ở trước mặt nàng làm càn như vậy, cho dù là sư phụ Cốc Thiếu Hoa, cũng phải kính nàng ba phần.

      “Hừ!”

      Cốc Thiếu Hoa giọng bọc nội lực, lập tức đem người của Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cung chấn đến khí huyết bốc lên, công lực yếu chút, lại phun ra búng máu.

      Lần ra oai phủ đầu này quá lợi hại, ai dám ngay mặt cùng Cốc Thiếu Hoa chống lại nữa, chỉ có lão thái quân còn cậy già lên mặt, cậy mạnh : “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

      Cốc Thiếu Hoa cũng để ý tới bọn họ, lóng tay chỉ Quân Lâm Hải : “Muốn giải thích, muốn người chết.”

      Ách Ba nếu có việc gì, xem mặt mũi Cung chủ Hoàng Thiên Cung đời trước, Cốc Thiếu Hoa cũng muốn mệnh của Quân Lâm Hải. Nhưng là những lời này của , cũng đương trường đánh Quân Sơn thế gia cái tát, so với đưa tay giết Quân Lâm Hải, còn muốn ác liệt.

      Quân Lâm Hải biến sắc, chậm rãi đứng lên, muốn chuyện, Cốc Như Hoa lại đoạt trước : “Thiếu Hoa, trước mặt trưởng bối ngươi thu liễm chút, việc này giao cho tỷ tỷ xử lý, Quân sư huynh nhất định giải thích cho ngươi.”

      Cốc Thiếu Hoa cũng ngay cả mặt mũi Cốc Như Hoa cũng cho, lạnh lùng : “Tỷ có lập trường gì mà như vậy?”

      Cốc Như Hoa sửng sốt, Cốc Thiếu Hoa lại lưu tình chút nào vạch trần nàng: “Năm đó các ngươi hai cái kết phường hại Mạc Bạch, cho ta biết sao?”

      Lời kia vừa thốt ra, Cốc Như Hoa sắc mặt đại biến, thân thể cũng run nhè .

      “Ngươi cho là, năm đó vì sao ta phải tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công?” Cốc Thiếu Hoa lạnh lùng cười, “Ta vì sao muốn cho tỷ làm Cung chủ Hoàng Thiên Cung?”

      Quay đầu lại nhìn về phía Quân Lâm Hải, tiếp tục : “Ngươi có biết năm năm trước vì sao ta giết ngươi?”

      Quân Lâm Hải sắc mặt hơi hơi trắng bệch, đột nhiên nghĩ đến khả năng, nhịn được : “Ngươi, ngươi...... Ngươi là muốn ta vĩnh viễn đều bị ngươi dẫm nát dưới lòng bàn chân...... Ngươi muốn mọi người biết...... Ta Quân Lâm Hải vĩnh viễn đều kém ngươi Cốc Thiếu Hoa......”

      Trả thù như vậy, trúng vào hồng tâm, lập tức đập vào ngay nơi yếu ớt nhất của Quân Lâm Hải. ra...... Năm năm này, truy đuổi, cam lòng, cố gắng, ở trong mắt Cốc Thiếu Hoa, chỉ là trò cười, Cốc Thiếu Hoa năm đó giết , chính là muốn làm cho sống trong thống khổ như vậy

      Trả thù như vậy, rất tàn nhẫn, quá độc ác......

      Quân Lâm Hải gần như khó có thể tin nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, giờ khắc này thực cảm nhận được hận ý thấu xương của Cốc Thiếu Hoa đối với , hận ý này sâu đến Cốc Thiếu Hoa thà rằng sống ít vài chục năm, cũng muốn hung hăng mà đem đạp dưới lòng bàn chân.

      muốn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên ; muốn biết, trong mắt vĩnh viễn có Quân Lâm Hải người này tồn tại.

      Ngươi, đủ tư cách. Đây là câu Cốc Thiếu Hoa dùng hành động làm cho hiểu được.

      “Thiếu Hoa...... Thiếu Hoa...... Ta biết sai lầm rồi...... Ta...... Năm đó nhìn đến ngươi thống khổ như vậy, ta chỉ biết sai lầm rồi, Thiếu Hoa ngươi tha thứ ta......”

      Cốc Như Hoa khiếp sợ qua , rơi lệ đầy mặt. Nàng muốn bắt lấy Cốc Thiếu Hoa, nhưng là Cốc Thiếu Hoa lại lạnh lùng gạt nàng ra, ngay cả chạm cũng nguyện ý làm cho nàng chạm chút.

      “Tỷ là tỷ tỷ của ta, ta có hận như thế nào, ta cũng giết tỷ.” Cốc Thiếu Hoa ngừng chút, “Nhưng là...... Tỷ phải bị xử phạt. Lần này trở về, ta từ chức Các chủ Trấn Long Các, tỷ tỷ, tỷ có thể phía sau núi bồi sư phụ cùng nhau bảo dưỡng tuổi thọ.”

      Đây là quy củ Hoàng Thiên Cung, người mới nhập chủ Hoàng Thiên Cung, người cũ nhất định phải chuyển Hoàng Thiên Cung phía sau núi dưỡng lão, vượt qua quãng đời còn lại, cuộc đời này, phải lúc Hoàng Thiên Cung sinh tử tồn vong, được rời cốc nửa bước.

      Cốc Như Hoa thanh xuân còn trẻ, đúng là tuổi xuân phơi phới, ngắn ngủn năm năm tôn vinh qua , Cốc Thiếu Hoa lại làm cho nàng khe núi phía sau Hoàng Thiên Cung bảo dưỡng tuổi thọ.

      Kinh ngạc nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, sắc mặt Cốc Như Hoa tái nhợt, lại ra câu.

      Đều sinh đôi có thể tâm linh tương thông, nàng vốn tin, bởi vì Cốc Thiếu Hoa thân với Mạc Bạch còn thâm sâu hơn thân với nàng.

      Nhưng là năm năm trước, sau khi Mạc Bạch gặp chuyện may, nàng hiểu đau lòng suốt nửa năm, có khi đau đến mức tận cùng, gần như ngất , khi đó nàng mới biết được, phải nàng đau, mà là Cốc Thiếu Hoa đau, mà nàng có thể cảm nhận được đau, chính là nửa của Cốc Thiếu Hoa.

      Nhưng dạng đau này, làm cho nàng hối hận vì có thể gả cho Quân Lâm Hải, mà làm ra quyết định hết sức lông bông năm đó.

      Suốt năm năm, nàng gần như bồi thường muốn đối tốt với Cốc Thiếu Hoa, nhưng là tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công Cốc Thiếu Hoa, lại thủy chung thờ ơ, bởi vì bao giờ... có thể có cảm giác được nữa.

      Nàng biết nàng mất đệ đệ, vĩnh viễn mất .

      Năm năm này, Cốc Thiếu Hoa trở nên đoạn tình tuyệt dục, nàng cũng phai nhạt rất nhiều ý niệm trong đầu, lại càng kiên trì nhất định phải gả cho Quân Lâm Hải nữa.

      Cốc Thiếu Hoa hề để ý nàng, ánh mắt trở xuống đến người Quân Lâm Hải, lạnh lùng, giống lưỡi dao băng, cắt qua người.

      Quân Lâm Hải nắm chặt nắm tay, móng tay sâu đâm vào trong thịt.

      “Được, ta nhận là được.”

      Những lời này gần như là nghiến răng nghiến lợi ra. Quân Lâm Hải chỉ cảm thấy trong cổ họng ngọt ngọt, búng máu gần như phun ra, lại bị mạnh đè ép xuống.

      Cả đời này, bao giờ... có thể hơn được Cốc Thiếu Hoa nữa, bao giờ... có thể làm cho Cốc Thiếu Hoa để mắt nhìn nữa. cam lòng, cam lòng a! Nhất thời nhận thua tính cái gì, mặc kệ thế nào, sống lâu hơn Cốc Thiếu Hoa. nhất định phải sống lâu hơn Cốc Thiếu Hoa, thể ngay cả điểm này đều bại bởi Cốc Thiếu Hoa.

      Nhưng là Cốc Thiếu Hoa cố tình giống như nhìn ra chuyện suy nghĩ trong lòng, khóe miệng nhếch lên, tạo ra nụ cười lạnh gần như trào phúng.

      “Đúng rồi, quên , ta, Cốc Thiếu Hoa, đột phá quan ải nhất định tẩu hỏa nhập ma tầng thứ tám của Cửu Chuyển Hóa Thần Công, ta so với chư vị mỗi người ngồi đây, sống được lâu hơn.”

      Lạnh lùng nhìn quét vòng, Cốc Thiếu Hoa bỏ lại những lời này, chậm rãi lại lên lầu.

      Phía sau, là vô số ánh mắt hoặc kinh hoặc mừng, hoặc cụ hoặc sợ.

      Cửu Chuyển Hóa Thần Công tầng thứ tám là thiên hạ vô địch, sau khi đột phá, lại là cái đỉnh cao nào nữa?

      ai biết.

      Cho nên, cũng có người còn dám dễ dàng trêu chọc Cốc Thiếu Hoa.

      đời này có loại người, kêu thiên tài, bọn họ trời sinh liền mạnh hơn người bình thường; đời này còn có loại người, kêu cường giả, bọn họ trời sinh chính là làm cho người ta ngưỡng mộ cùng sợ hãi, Cốc Thiếu Hoa là hai người kết hợp, mạnh hơn càng mạnh, đánh vỡ lệ thường nhất định tẩu hỏa nhập ma mà chết của các đời Các chủ Trấn Long Các, nhất định đứng ở đỉnh cao mà tiền nhân thể tới.

      Quân Lâm Hải mặt như tro tàn, ngụm máu cam lòng kia, rốt cuộc áp được, phun ra, xa ước chừng bảy, tám thước.

      “Phu quân!” Lâm Nguyệt Nhi hét lên tiếng, nhào tới, ôm chặt lấy Quân Lâm Hải. “Cốc Thiếu Hoa, ngươi hại phu quân ta, ta bỏ qua cho ngươi...... bỏ qua cho ngươi...... Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi chết tử tế được......”

      Tiếng thét chói tai của nàng ở khách điếm quanh quẩn, Cốc Thiếu Hoa chỉ là tà lé mắt, ý tứ khinh thường biểu lộ thể nghi ngờ.

      Cốc Như Hoa quơ quơ thân thể, nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa lên lầu, lại nhìn thấy nam nhân mình từng , nước mắt ở trong hốc mắt ngưng tụ, rồi lại bị nàng dùng sức hủy diệt.

      Mỗi người đều phải vì lỗi lầm của mình trả giá đại giới, nàng trách Cốc Thiếu Hoa muốn trả thù, chỉ cần đệ đệ có thể hạnh phúc.

      Đúng vậy, chỉ cần Cốc Thiếu Hoa hạnh phúc. Cho nên, nàng thể lưu lại chút nhân tố bất an nào.

      Nháy mắt hạ quyết định, Cốc Như Hoa bất ngờ giơ tay lên, mười ngón tay của nàng, giống tia chớp, xẹt qua yết hầu của Lâm Nguyệt Nhi cùng Quân Lâm Hải, máu tươi phun như suối.

      Trong khách điếm tiếng hét vang lên, ai có thể phản ứng đúng lúc.

      Cốc Như Hoa lại ngửa mặt cười, đối với Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung nhân : “ người làm người chịu, Quân Lâm Hải năm đó vô ơn bạc nghĩa, gạt ta thể xác và tinh thần, lại cùng Lâm Nguyệt Nhi đính hôn, tại ta giết bọn họ, các ngươi muốn báo thù, liền hướng về phía ta đến, cùng Hoàng Thiên Cung có gì quan hệ.”

      “Tiện nhân, đền mạng!” Quân Sơn thế gia lão thái quân giận dữ, kiếm hướng Cốc Như Hoa đâm tới.

      Cốc Như Hoa cũng né tránh, nàng thậm chí còn cố tình nghênh đón.

      kiếm ở giữa ngực.

      “Lấy mạng đền mạng, Quân Lâm Hải đáng chết, Lâm Nguyệt Nhi cũng nên chết, ta...... Cũng nên chết......” Nàng hộc máu, tầm mắt dần dần mơ hồ.

      “Cung chủ!”

      Văn Tinh nhào tới, phen đỡ được thân thể Cốc Như Hoa rồi ngã xuống. Đám người Chiêu Hoa lại giận dữ, đều rút ra binh khí, nhảy vào đánh với người Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cung.

      “Ta, ta...... Sau khi, làm cho...... Làm cho Yến Ny thừa kế cung chủ...... Các ngươi phải...... Giúp nàng......”

      Mơ hồ trong tầm mắt, nàng xem đến Cốc Thiếu Hoa lại từ lầu xuống dưới.

      “Đệ đệ...... Thực xin lỗi...... Ngươi tha thứ tỷ...... Tỷ......”

      Đánh nhau rất nhanh liền bình ổn, bởi vì Cốc Thiếu Hoa quả lại xuống lầu, lạnh lùng quét thi thể Cốc Như Hoa cái, đáy mắt có cảm tình gì dao động, nhưng là thân hình chợt lóe, đem người của Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cung toàn bộ ném ra khách điếm.

      Từ đó về sau, Hoàng Thiên Cung ở giang hồ uy danh càng tăng lên, mỗi người đều biết, Các chủ Trấn Long Các luyện thành Cửu Chuyển Hóa Thần Công tầng thứ chín, công phu cao, là thiên hạ đệ nhất.

      Cho nên tuy rằng Cung chủ cùng Các chủ mới nhậm chức công lực đều còn chưa đủ, danh vọng cũng có, lại có người nào dám trêu chọc Hoàng Thiên Cung.

      Trong phòng khách điếm, Ách Ba vừa mới tỉnh lại, ngồi ở giường dụi mắt, chăn lơ đãng chảy xuống, lộ ra bên trần trụi thân thể, người dấu loang lổ.

      Cốc Thiếu Hoa khóa cửa phòng, tiến lên tay ôm vào trong ngực, sau đó vẫn nhúc nhích.

      『 làm sao vậy? 』

      Sắc mặt Ách Ba có chút đỏ, còn là trước tiên phát giác Cốc Thiếu Hoa đúng, nhịn được vươn tay, ở trong lòng bàn tay Cốc Thiếu Hoa viết.

      “Tỷ tỷ...... chết......” Giọng của Cốc Thiếu Hoa cực thấp, ngữ điệu bình thản đến thậm chí có chút phập phồng.

      Nhưng Ách Ba nghe được nỗi thương tâm giấu ở sâu bên trong.

      biết cái gì, tiếng vang dưới lầu, Ách Ba loáng thoáng nghe được ít, lại biết thế nhưng có người chết. vươn hai tay, gắt gao ôm Cốc Thiếu Hoa, ở lưng nhàng mà vỗ.

      biết phải như thế nào an ủi Cốc Thiếu Hoa, chỉ có thể làm như vậy, muốn chia sẻ ít thương tâm của Cốc Thiếu Hoa.

      “Nàng là tỷ tỷ của ta...... Ta luôn luôn thích nàng, hơn nữa...... Năm đó ngươi gặp chuyện may, cũng cùng nàng có quan hệ, ta thậm chí từng hận nàng......” Cốc Thiếu Hoa có ngẩng đầu, nhưng là ngữ khí có dao động, “Nhưng là, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, là tại thế giới này, là người thân duy nhất cùng ta có huyết thống quan hệ......”

      Ách Ba nhàng vỗ.

      hiểu được, đều hiểu được, người thân, dù sao cũng là người thân, xấu xa cỡ nào, dù thích, cũng là người thân.

      “Ngươi có thể tha thứ nàng ? Là nàng đem ngươi hại thành như vậy......”

      Ách Ba dùng sức gật đầu, tha thứ, , trách bất luận kẻ nào, huống chi, người kia là tỷ tỷ Cốc Thiếu Hoa, trách nàng.

      “Cám ơn.”

      Cốc Thiếu Hoa rốt cục đem đầu chôn trong lòng Ách Ba nâng lên, trong ánh mắt, mơ hồ tràn ngập tầng hơi nước.

      Ách Ba sờ sờ ánh mắt , sau đó ngượng ngùng cúi xuống, hôn cái mặt.

      Cốc Thiếu Hoa chấn động, sau đó trong mắt hơi nước hóa thành nhu tình bốn phía, rốt cuộc nhịn được, in nụ hôn môi của Ách Ba, lực đạo rất rất , cũng rất mau liền biến hôn thành ngậm, biến ngậm thành hút.

      Ách Ba sắc mặt nhanh chóng biến đỏ, hơi hơi từ chối chút. Nhưng mà nhớ tới bộ dáng thương tâm vừa mới của Cốc Thiếu Hoa, liền lại buông tha cho giãy dụa, chỉ yếu ớt phát ra tiếng mơ hồ trong cổ họng.

      đáng mừng, nhờ thuốc của Tiết thần điều trị, cổ họng của Ách Ba có thể phát ra thanh, mặc dù cách chuyện còn có khoảng cách rất dài, tuy nhiên thỉnh thoảng ở những lúc đặc biệt, có thể tạo được tác dụng tăng thêm tình thú.

      biết có phải tâm lý tác dụng hay , Cốc Thiếu Hoa cảm thấy được vết sẹo mặt Ách Ba, cũng so với trước kia mờ ít.

      Giang hồ nghe đồn, có chút công pháp song tu có thể kéo dài tuổi thọ, kiện thể dưỡng nhan, chẳng lẽ là ?

      Cốc Thiếu Hoa tính toán, có nên tìm Tiết thần y vội tới chữa cho Ách Ba lần nữa, cỡ nào hy vọng có ngày, có thể lại nghe được Ách Ba gọi tiếng: “Hiền đệ”.

      Đó là thanh êm tai nhất đời.

      Về phần trí nhớ mất vẫn là cần khôi phục hơn, muốn Ách Ba nhớ lại chuyện chịu nổi này, tuyệt muốn. Giống như bây giờ là tốt rồi. Phi thường tốt, thể tốt hơn.

      nguyện ý cứ như vậy cùng Ách Ba quá cả đời đời.

      đủ.

      Phải tam sinh tam thế.

      Cũng đủ.

      Vĩnh viễn, đều luôn luôn, luôn luôn cùng Ách Ba ở bên nhau.

      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :