1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 199: Tâm tư của Chu Tri Tiếu


      Bạch Chiêm gật đầu, liếc mắt nhìn Chu Tri Tiếu, : “Phụ thân hôn của nàng nên lưu ý nhiều chút, nên định xuống.”


      Trang Thư Tình đúng là quên mất chuyện này, gật đầu , “Là ta sơ sót, Tri Tiếu, tỷ nhất định tìm cho đệ thái tử phi ôn nhu săn sóc.”


      Đầu óc Chu Tri Tiếu mơ mơ hồ hồ, biết vì sao, theo bản năng liền nhìn về phía Bạch ca ca, chỉ liếc cái, lập tức biết được nguyên nhân.”


      biết từ khi nào lại có tâm tư này, nhưng khi nhìn về phía Bạch ca ca.


      ngượng ngùng, luống cuống, sau đó là cam lòng.


      Nhưng cho dù hiểu rất bản thân thể sánh được bằng Bạch ca ca, nhưng vẫn cam lòng, chỉ có thể giấu tâm tư này kỹ, sâu trong lòng, để cho người khác biết được, những người này, bao gồm cả Trang tỷ tỷ.


      Cho tới bây giờ điều lo lắng nhất phải Bạch ca ca sau khi biết được gây khó dễ cho , mà chỉ sợ sau khi Trang tỷ tỷ biết trở nên xa lạ với .


      biết điều lo lắng phải dư thừa, Trang tỷ tỷ làm hết thảy những thứ này đều là vì Bạch Chiêm, nàng dốc lòng bồi dưỡng , cũng bới vì Bạch ca ca chưa từng có dã tâm với vị trí kia, vì vậy nàng cần người thừa kế đủ tư cách, có thể nhanh chóng giúp bọn họ thoát khỏi hết thảy những rắc rối này.


      Trước đó lâu cữu cữu của có cầu kiến, thấy, trong lời của cậu câu nào cũng đều mang ý nhắc nhở phải phòng bị Trang tỷ tỷ, phòng bị Bạch chiêm, : lo lắng tất cả, nhưng chưa bao giờ lo lắng đến chuyện duy nhất này.


      là người Trang tỷ tỷ lựa chọn, người tín nhiệm nhất, từ trước đến giờ vẫn là Trang tỷ tỷ.


      Chứ phải phụ hoàng, người hề quan tâm hơn mười năm năm, cũng lại càng phải là Chương gia.


      Đối với người này, nguyện ý hai tay dâng lên tất cả kính ý cho dù là thân phận thái tử, tất cả cảm tình của thái tử Chu Quốc.


      Giao tình cảm cho người như vậy, thiệt.


      Cho nên chỉ cần cân nhắc cái nháy mắt, liền nghĩ thoáng, trong mắt lên ý cười hoàn toàn tâm, “Trang tỷ tỷ chọn người khẳng định là kém.”


      Bạch Chiêm liếc cái, thầm vừa lòng.


      Thức thời là tốt.


      Trang Thư Tình căn bản biết hai người này đấu nhau trong vô hình, tại trong lòng nàng hoàn toàn chỉ có người này. Tươi cười với Tri Tiếu, sau đó kéo người ra ngoài.


      Nhìn xe ngựa đơn sơ, Bạch Chiêm nhíu mày lại nhưng cũng gì thêm.


      Sau khi lên xe ngựa. Trang Thư Tình mơi giọng giải thích, “Chiếc xe ngựa kia người trong kinh đô đều nhận ra được.”


      Kéo người ngồi xuống bên cạnh, lại ôm nàng kéo vào trong lòng, dùng tư thế khiến nàng có thể dựa vào cách thoải mái nhất, Thỏa mãn cọ cọ, Bạch Chiêm : “Vậy đổi chiếc khác.”


      Đổi xe ngựa theo tiêu chuẩn của chàng, bao lâu sau người ta cũng biết hết, Trang Thư Tình oán thầm trong lòng, nhưng cũng có phản đối. Bạch công tử của nàng a, trước đến giờ đều sử dụng thứ tốt nhất, nàng cũng muốn có thể khiến có được tốt nhất.


      Chỉ là, cho dù nàng phải người tốt nhất cũng thể đổi.


      Nhìn từ dưới lên , cho dù là góc độ nào cũng là nam tử vô cùng tuấn mỹ, Trang Thư Tình sờ sờ chiếc cằm trơn bóng của , trong lòng tràn đầy thỏa mãn và an tâm.


      Cứ nghĩ như vậy, đầu dần dần trầm xuống. Khi Bạch Chiêm cảm giác được bàn tay vẫn vuốt cằm của mình buông xuống, mới phát người trong lòng ngủ từ lúc nào.


      Thư Tình mệt mỏi như thế nào cũng có thể nhìn thấy được, tuy có xót xa, nhưng kiêu ngạo và thoả mãn lại tràn đầy.Trong lòng cũng thể thành lời, khi nhìn ra được tâm tư của Chu Tri Tiếu, có bao nhiêu ý định muốn giết chết người kia cũng chỉ có ràng nhất.


      Nếu phải còn nhớ , người này là do Thư Tình bồi dưỡng để có thể giúp bọn họ nhanh chóng thoát ly ra khỏi hết thảy những người này, nếu chắc chắn chưa kịp nghĩ thêm hành động trước.


      Chu Tri Tiếu lúc này là người chết.


      Thư Tình, là của riêng mình , bất kỳ kẻ nào cũng thể mơ ước!


      thể!


      "Công tử. Đến."


      Khi nhận được tin tức, Hướng Tả dẫn theo người của Bạch phủ chờ ở bên ngoài, những người ở quanh đây, lâu cũng chưa thấy Bạch phủ phô trương như vậy, hôm nay thấy thế khỏi chú ý nhiều bên này.


      Đến khi thấy được xe ngựa của Trang tiểu thư dừng lại, Bạch công tử biến mất hồi lâu rốt cuộc cũng ôm người từ xe ngựa bước xuống, tất cả mọi người đều quên mất phải che dấu, ánh mắt bọn họ tự giác nhìn chằm chằm.


      Bạch Chiêm nhiên lướt qua, sau đó nhanh chóng ôm người vào phủ.


      Tin Bạch công tử trở về lập tức truyền ra, mấy vị đại thân vừa có chút tâm tư buông lỏng da đầu lập tức liền căng thẳng, giữ vững tinh thần suy nghĩ kỹ lại xem trong khoảng thời gian này bản thân có làm tốt chỗ nào hay .


      Chỉ cần chỗ hoàn hảo, cả người lập tức trở nên đứng ngồi yên.


      Tất cả mọi người đều biết , Bạch công tử trở về nhất định là muốn tìm người tính sổ.


      Đổi lại là bản thân, trong lúc chính mình có ở đây, người vì mình hao hết tâm tư nhưng lại bị kẻ khác khi dễ, bọn họ chắc chắn cũng để yên.


      Mấy người lúc trước còn nhảy cuống lên Trang tiểu thư phản quốc đâu rồi, ha ha!


      Bạch Chiêm nhàng đỡ người nằm xuống giường, Thanh Phong và Thu Vũ vội muốn tiến lên hầu hạ.


      "Lui ra."


      Hai người dừng lại bước chân, vén áo thi lễ sau đó rời khỏi phòng.


      Khi vừa vượt qua ngưỡng cửa, Thu Vũ lặng lẽ giương mắt nhìn thấy công tử ôm tiểu thư dựa vào ngực, động tác nhàng gỡ bỏ từng món trang sức đầu của Trang tiểu thư.


      Thanh Phong bên cạnh thấy bước chân nàng chậm chạp, nhận thấy được nàng làm cái gì, vội vàng kéo ống tay áo nàng chút, chủ động đóng cửa lại, ngăn trở tầm mắt của nàng.


      Sau đó nháy mắt ra dấu cho hai tỷ muội Nam Châu và Bảo Châu, hai người hiểu ý, lập tức đứng canh giữ ở cửa.


      Thanh Phong kéo Thu Vũ xa mới dừng bước lại, lạnh lùng hỏi: “Thu Vũ, đừng có tâm tư nên có, quy củ của Bạch phủ, ngươi quên rồi sao?”


      Thu Vũ cắn môi, quy củ nàng đương nhiên dám quên, nhưng người như công tử, ai có thể động tâm?


      Nhưng nàng cũng ràng, nàng có cơ hội, nếu như tâm tư bị phác giác, có khả năng nàng bị đuổi khỏi Bạch phủ.


      Chỉ là, tâm động, nàng sao có thể chế?


      “Thanh Phong, ngươi chút cũng …”


      “Ta chưa từng nghĩ, dù chỉ chút.” Quả quyết trả lời nàng, Thanh Phong cảm thấy có chút thất vọng cũng sốt ruột, nàng, Thu Vũ, cùng với Bảo Châu, Nam Châu và số tỷ muội khác cùng nhau lớn lên ở Bạch phủ, cùng nhau học quy củ, cùng nhau luyện công, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, tình cảm tất nhiên phải tốt bình thường.


      Bạch phủ nhiều quy củ như các đại gia tộc khác, cũng có gì xấu xa, sinh hoạt có thể là vô cùng sung túc đầy đủ, nhưng bên cạnh đó, mỗi nội quy đều bắt buộc mọi người phải tuân thủ vô cùng nghiêm khắc, khi phạm vào, quy củ định như thế nào, tuyệt đối cứ như vậy mà phán quyết.


      Mà trong Bạch phủ có điều đó là: được leo lên giường chủ tử.


      Nàng tất nhiên nhìn ra được Thu Vũ động chân tâm, quả , người như công tử, có mấy ai có thể cự tuyệt, nữ tử trong phủ, mấy người ai chẳng thầm động tâm? Nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, quy củ của bạch phủ, ai dám phạm phải.


      Nhưng nàng nghĩ tới,Thu Vũ rước giờ luôn thông minh như vậy lúc này lại phạm phải điều này.


      Về sau công tử còn ở Bạch phủ, ngày ngày đều có thể thấy, nếu còn như vậy, Thu Vũ sợ rằng gây ra chuyện.


      Nghĩ đến quy củ trong phủ, ngẫm lại tình tỷ muội nhiều năm, trong lòng Thanh Phong thầm quyết định.


      Chuyện này Bạch Chiêm tất nhiên là biết, Thư Tình ngủ, cũng theo nàng, sắc trời từ sáng chuyển sang tối, lại hoàn toàn chuyển thành đen cũng có nhúc nhích.


      có căn dặn của , tất nhiên là có ai dám tiến vào.


      Mà Trang Thư Tình vừa ngủ, liền ngủ đến mặt trời lên cao, thân thể mềm nhũn, tinh thần thả lỏng thoải mái bay giữa trung, nhất thời biết hôm nay là hôm nao.
      hargane187, tart_trung, hauyen280326 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 200: Đồng giường


      "Tỉnh dậy."


      Lời lành lạnh, mang theo vô tận triền miên và ôn nhu khiến Trang Thư Tình lập tức xoay người ngồi dựng lên, ký ức trở về.


      Đúng rồi, Chỉ Cố trờ lại.”


      "Giờ nào ?"


      "Hẳn là sắp giờ Thìn." Vừa lòng nhìn thất nét mặt tỏa sáng của người giường, khóe miệng Bạch Chiêm gợi lên độ cong ràng.


      là giờ thìn rồi sao, giấc ngủ này của nàng tốt.


      Đầu óc Trang Thư Tình tỉnh táo lại, nhìn bàn tay bị giữ lại nàng cũng vội mà rời giường, dựa vào lòng : “Cứ như vậy cùng ta cả đêm?”


      “Ừm.” Bạch Chiêm nâng tay kia đặt lên ngực, “ vui.”


      cần dùng nhiều cảm xúc, cần suy nghĩ nhiều, ý cười cứ như vậy từ trong lòng tràn ra, tràn tới trong ánh mắt, nét mặt Trang Thư Tình xuất phong tình tươi đẹp, cứ như vậy vô cùng tự nhiên.


      Bạch Chiêm tiến lên trước, ngậm lấy hai cánh môi kia, giây phút đó, phàng phất như đấy lòng của tươi cười, thỏa mãn thở dài tiếng.


      Bạch Chiêm có tiến thêm bước, chỉ nhàng chạm lên môi nàng : “Hữu Phong, chúng ta thành thân .”


      Tên này mấy tháng qua chưa có ai gọi nàng như vậy, lúc này hai tiếng kia phát ra từ trong miệng , nàng lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, thậm chí còn đề cập đến chuyện hôn , nàng cũng cảm thấy bản thân cần nghĩ nhiều hơn nữa, “Được.”


      Hơi thở của Bạch Chiêm hơi loạn chút, càng ra sức hôn sâu.


      Cho nên khi Trang Thư Tình xuất trước mọi người, sắc môi nàng hôm nay vô cùng diễm lệ.


      Ăn no bụng, Trang Thư Tình lười biếng nghĩ, rốt cục có thể nghĩ ngơi ngày, biết bây giờ bên ngoài đồn thành dạng gì rồi.


      Nhưng mà cũng sao, vị hôn phu của nàng có thể mang ra ngoài dọa người.


      Lời đồn tất nhiên là vô cùng nóng hổi...


      Bạch công tử vừa trở về Trang tiểu thư liền thể ra cửa, chậc, phải là chuyện lâu đến nỗi kéo đến… khụ!


      Ai nha, Trang tiểu thư vất vả lâu như vậy, nghỉ ngày là điều nên làm, khụ!


      “Bôn ba đường nhiều ngày như vậy, lại ngủ nguyên buổi tốt, có gì chứ?”


      Lúc này, hai nhân vật chính bị đồn lên được khỏi giường lúc này ngồi đối diện nhau. Bộ dáng vô cùng nhàn nhã tùy ý, ngay cả tóc cũng thả lỏng xuống, hề mang thêm bất kỳ trang sức nào.


      mặt chút phấn son, trong cái tuổi đẹp nhất của đời người này, cho dù cần trang điểm cũng có thể khiến người khác rời được tầm mắt.


      Lúc này, cũng có hạ nhân nào dáng liếc tầm mắt qua nhìn bọn họ.


      Vì vậy Bạch Chiêm rất kiêng nể gì sờ lên mặt nàng.


      Lại bị kinh bạc. Trang Thư Tình tà tà liếc mắt nhìn . Nhưng cũng có hất cái tay mặt ra.


      có gì.”


      Nhìn sắc mặt quả quá khó coi, Trang Thư Tình cũng tiếp tục đề tài này, cắn nửa viên mơ ngậm trong miệng hỏi. “Thanh Dương Tử bọn họ đâu?”


      “Chậm chút nữa tới.” Noi đến chuyện này, ánh mắt Bạch chiêm lập tức trầm xuống, cũng gạt nàng, “Ta thuận đường tới biên cảnh, đem cả nhà kia mắt về đây.”


      Trong lúc nhất thời, Trang Thư Tình cũng biết là nên ràng chuyện thuận đường của , hay là nên đến cái nhà kia.


      “Còn vì bọn họ mà cảm thấy khó chịu sao?”


      Trang Thư Tình lắc đầu. “Đối với bọn họ, ta còn cảm tình chứ đừng khó chịu, chỉ là cảm thấy… có chút dọa người, Trang Thư Tình ta làm sao có thể có đám người thân ngu xuẩn như vậy? Gia phong Trang gia trước giờ vẫn rất tốt, sau khi tự thân giám quốc ta đặc biệt phái người đến Khê Thủy Trấn trông chừng bọn họ kĩ càng, tin tức truyền lại đây cũng rất tốt, tuy rằng ngay từ đầu có mấy vị đồng lức tuổi mà tâm trí kiên, nhưng cũng phải loại người dám náo loạn chuyện lớn. tại bị gia trưởng dẫn dắt kĩ càng. gia tộc như vậy, sao lại xuất người như Trang Trạch Lương? Nếu phải có tầng quan hệ này, Trang gia đỡ phải vất vả hơn rất nhiều.”


      Dừng chút, Trang Thư Tình cười khổ lắc đầu, “Nếu có ta như ngày hôm nay, chắc cũng có người để ý , muốn lấy để kéo ta xuống nước, khiến hậu phương Chu Quốc bị rối loạn.”


      “Quả trứng thối mới có con giòi.” Bạch Chiêm nắm lấy tay nàng, “Bọn họ cứ để ta giải quyết.”


      Kết quả của việc giải quyết này như thế nào, Trang Thư Tình có thể tưởng tượng được, phàm là có thể lục ra được những chuyện tốt đẹp trong trí nhớ mà Trang Trạch Lương làm với tỷ đệ nàng, cho dù là chút, nàng nghĩ nàng ngăn Bạch Chiêm lại, nhưng mà, nàng tìm thấy.


      Giống như Thư Hàn vậy, nàng đối với trang Trạch Lương cũng chỉ có hận, chỉ là nỗi hận của nàng thể ra ngoài, hoặc là nỗi hận của Trang Thư Tình giấu sâu dưới đáy lòng, vào thời điểm mấu chốt mới có thể bộc phát ra hung hăng cắn đối phương ngụm.


      Giống như tại, nàng chỉ hời hợt : “Chàng quyết định là được rồi.”


      Bạch Chiêm chút nào ngoài ý muốn khi nàng như vậy, Hữu Phong nhìn như mềm mại, nhưng thực tế trong lòng nàng vô cùng cứng rắn, thời điểm nên mềm lòng, lòng của nàng mềm hơn bất kỳ ai, nhưng đối với những người muốn hại nàng, nàng cũng nhớ vô cùng ràng, thời điểm nên báo thù cũng trả thù bọn họ vô cùng nghiêm túc.


      người như vậy, nên là của .


      “Chu Tri Tiếu còn bao lâu nữa mới có thể dùng được?”


      Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Hai năm ."


      "Quá lâu."


      “Hai năm sau cũng mới mười tám, ta hi vọng trong những năm dễ dàng hành động xúc động nhất chúng ta có thể giám sát , bằng sinh ra những rắc rối khác, nếu phải tình thế bắt buộc, ta cũng muốn ở lại kinh đô, có thể chờ tròn hai mươi tuổi rồi rời là thích hợp nhất.”


      So với bốn năm, hai năm có thể dễ dàng chấp nhận, Bạch Chiêm cũng thêm cái gì nữa, chỉ cần ở bên cạnh Hữu Phong, hai năm hai năm, cách ra mấy tháng, cảm giác của bọn họ về đối phương đâu chỉ là hai năm.


      Mặt trời ngày càng cao, thời tiết càng nóng lên, dù bốn góc trong phòng đều được đặt bốn khối băng, người cũng có cảm giác nhớp nháp.


      Hai người ngồi trò chuyện, bất tri bất giác qua nửa ngày.


      Thời gian nghỉ trưa, Trang thư Tình cũng suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ nửa cái giường , “Cùng nhau.”


      Cho dù là Bạch Chiêm lúc này cũng khỏi chớp mắt nhiều lần, Hữu Phong có biết nàng cái gì hay ?


      “Chỉ là nghỉ ngơi lát mà thôi, chàng đừng nghĩ nhiều.” Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trang Thư Tình cũng có chút được tự nhiên, muốn , ‘ đến thôi’, nam nhân kia thoát ngoại sam, đá rơi giày xuống nhanh chóng chiếm lấy nửa bên giường còn lại.


      Là giương đơn nên người ngủ rất rộng, nhưng thêm người gian lại có vẻ hơn, Trang Thư Tình càng cảm giác được tự nhiên, mặt hướng vào bên trong, nhắm mắt lại thôi miên chính mình.


      Nàng hiểu mình làm cái gì, cũng biết chuyện này khác người, nhưng mấy tháng chia lìa hoàn toàn bức ra dựa dẫm của nàng đối với nam nhân này, vất vả mới thấy được người trở về, nàng lưu luyến muốn tách ra, cho dù chia hai giường củng ngủ nàng cũng luyến tiếc.


      bàn tay phủ lên lưng, hô hấp của nam nhân thổi bên tai, khẩn trương là giả, chỉ là càng nhiều là cảm giác an tâm.


      Chỉ Cố khỏe mạnh trở về, cơn ác mộng khiến cho nàng bất an bấy lâu nay còn, hẳn là tách ra nữa, trước khi chìm vào giấc ngủ, Trang Thư Tĩnh nghĩ như vậy.


      canh giờ trôi qua, Hữu Phong vẫn chưa tỉnh, hơn nữa còn vẫn luôn giữ lấy tư thế như vậy, cũng động đậy chút, tâm của Bạch Chiêm trầm xuống, trong lòng cảm thấy ổn.
      hargane187, tart_trung, hauyen280330 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      TT vừa thả lỏng chút lại bị sao tnay,tội nghiệp BC,lại phải lo lắng rồi,bạn Tri Tiếu cũng biết thừa thời,chỉ mong mãi về sau cũng vẫn đc như thế,ngồi lên vị trí cao vẫn giữ đc tâm,k uổng công TT

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 201: đại hòa thượng


      Lật người qua, lộ ra gương mặt ửng đỏ của Trang Thư Tình, hơi thở bình thường, đưa tay lên trán, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.


      Bạch Chiêm thoáng yên tâm chút.


      “Hữu Phong, nên dậy, nếu buổi tối ngủ được.”


      Người ngủ cũng có động tĩnh gì.


      Trong lòng Bạch Chiêm biết sao lại cảm tháy vô cùng khẩn trương, khẽ đẩy nàng, “hữu Phong, Hữu Phong? tỉnh , Tỉnh.”


      “Hữu Phong, buổi tối lại ngủ tiếp.”


      “Hữu Phong? !”


      “Người đâu!”


      Bảo Châu và Nam Châu vội đẩy cửa tiến vào, “Công…”


      “Mời đại phu, mời ngự y trong cung đến đây, mau!”


      Sáu vị ngự y dẫn đầu là Vinh Chính rất nhanh liền tiến vào, người bước đến đầu tiên là Ôn Đức.



      “Công tử,, hoàng thượng bảo lão phu hỏi ngài chuyện này là sao?”


      Bạch Chiêm cũng nhấc mắt lên nhìn , chỉ nhìn chằm chằm vào người xem mạch là Vinh chính, thấy nhăn mày lại, lòng Bạch Chiêm liền trầm xuống.


      "Như thế nào."


      “Thỉnh công tử chờ chút, các ngươi lên đây xem thử.”


      Đám người Chu Tề lục tục tiến lên phía trước xem mạch, chốc lát liền hiểu tại sao lại nhíu mày, mạch tượng Trang tiểu thư ràng là…


      Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Vinh Chính liền biết đoán sai, nhanh chóng trả lời, “Công tử, mạch tượng của Trang tiểu thư vẫn bình thường, giống như sinh bệnh.”


      Trước khi đợi ngự y đến, Bạch Chiêm xem kĩ mạch tượng của nàng, phải đại phu, nhưng là người tập võ, về phương diện này phải là biết gì, cho nên chắc chắn là mạch của Hữu Phong vẫn bình thường.


      Nhưng mà, “Vậy vì sao nàng vẫn tỉnh?”


      Vinh Chính lắc đầu, “Thần cũng cảm thấy nghi hoặc.”


      Cả người Bạch chiêm như bị thiêu đốt, “Ta gọi các ngươi đến đây phải vì để nghe các ngươi các ngươi biết, biết cũng phải tìm cho ra, bằng còn cần các ngươi để làm gì!”


      Da đầu Vinh Chính run lên, vội vàng kéo chúng thái y qua bên để thương lượng.


      Đừng Bạch công tử, Trang tiểu thu đối với bọn họ giống như nửa sư phụ, bằng tình nghĩa đó, bọn họ chắc chắn dốc hết toàn lực cứu nàng.


      “Các ngươi có phát gì khác hay ?”


      Chu Tề thay mọi người đáp lời. “ có, thân thể Trang dại phu rất tốt, có nửa điểm khác thường.”


      Mạch tất cả bọn họ xem dược cũng là như thế. Mà nếu quả có vấn đề, Trang đại phu bây giờ bất tỉnh như vậy, nhất định là bọn họ có sơ sót chỗ nào.


      Giương mắt đảo qua mấy người bọn họ, ánh mắt dừng lại người Khang Hoa, mặt từ nãy đến giờ vẫn luôn đăm chiêu.


      “Ngươi có phát gì?”


      Khang Hoa do dự chút, “Hạ quan là cảm thấy khí huyết của Trang đại phu dường như có vẻ quá tốt.”


      Rất tốt, nhìn vô cùng tốt. Vinh Chính đến bên giường quan sát, quả như thế, gương mặt trắng nõn phiến lên màu đỏ ửng. Khí sắc của những nữ tử bình thường thể tốt như vậy.


      Nhưng khí sắc tốt lại là bệnh… Chuyện này ra ai tin? Có bệnh gì lại khiến khí sắc tốt?


      Hướng Tả vội vàng từ bên ngoài tiến vào, đến bên người công tử giọng : “Công tử, đại sư Phúc Nguyên của Tăng Trí tự cầu kiến.”


      gặp.”


      Hướng Tả biết lúc này thể chọc đến công tử, vội vàng hết, “Phúc Nguyên dại sư đến vì Trang tiểu thư.”


      Lúc này Bạch Chiêm mới nhìn qua phía , ánh mắt lạnh như băng, phảng phất như muốn cắt lưỡi của , “Mời vào đây.”


      "Vâng."


      Phúc Nguyên vẫn chưa tới, nhưng Chu Tri Tiếu và Trang thư Hàn xông tới. Chu Tri Tiếu có chút cố kỵ, nhưng Trang Thu Hàn trực tiếp chạy vội tới bên giường, thấy sắc mặt tốt đến thể tốt hơn của tỷ tỷ có chút mờ mịt ngẩng đầu, “bạch đại ca, tỷ tỷ làm sao vậy? Bị bệnh gì?”


      Bạc chiêm đối với người khác đều là dáng vẻ lạnh nhạt, cho dù là Đổng gia, cũng chỉ nhàn nhạt tiếp xúc, duy độc vị đệ đệ này của Trang Thư Tình là có mấy phần quan tâm.


      biết Hữu Phong vô cùng quan tâm đến , từng có đoạn thời gian rất dài địa vị của trong lòng Hữu Phong cũng thể nào sánh bằng Thư hàn, tại…


      Nhìn về phía người ngủ, Bạch Chiêm nghĩ, bây giờ nhắc đến, chỉ cần nàng tỉnh lại, so đo.


      nhận được cu6 trả lời chắc chắn, Trang Thư Hàn vẫn cố chấp hỏi, “Bạch đại ca, tỷ tỷ có chuyện gì có phải hay ?”


      Bạch Chiêm cúi đầu nhìn về phía , dùng ngữ khí vô cùng khẳng định cho , “Tỷ tỷ ngươi đương nhiên có chuyện gì, nàng chỉ có chút mệt mỏi, nên muốn ngủ lâu chút mà thôi.”


      Trang Thư hàn dùng sức gật đầu, “Ta biết, tỷ tỷ bận việc lâu như vậy, nhất định là mệt mỏi.”


      Lừa mình dối người, chu Tri Tiếu làm sao có thể tin, nhưng mà cũng truy vấn Bạch Chiêm, mà đến chỗ của ngự y để hỏi tình huống.


      hỏi cho ra, lòng yên.


      Phiền chán trầm mặt xuống, “Nhanh chóng nghĩ biện pháp.”


      Vinh Chính cười khổ, “Vâng.”


      Lúc này Hướng Tả dẫn Phúc Nguyên đại sư vào.


      Tăng Trí tự có mấy năm truyền thừa, ở nơi đó có rất nhiều vị hòa thượng có tiếng, Phúc Nguyên cũng là trong số đó .


      Bạch Chiêm nguyên bản cũng ôm quá nhiêu kì vọng với , nhưng chỉ nhìn thoáng qua, liền coi trọng người này.


      Người luyện võ đến trình độ này như , nhìn người phải chỉ dùng ánh mắt, mà là cảm quan, cảm giác vị hòa thượng này mang đến cho rất bình thường.


      cũng gặp qua ít hòa thượng, chuyến Tây Vực lần này cũng từng động thủ với vài vị hòa thượng nhưng người nào có thể khiến có loại cảm giác này, nhất là đôi tai có vẻ vô cùng to bản kia, bình sinh hiếm thấy.


      Mệnh tướng , tài dài là tượng trưng cho trí tuệ, quả như vậy, người này sâu lường được.


      Bạch chiêm bình thường nghĩ nhiều như vậy, nhưng hôm này lại khác, người này rằng đến là vì Hữu Phong.


      “Bần tăng Phúc Nguyên, kính chào công tử.”


      “Ngươi rằng ngươi đến là vì Hữu Phong, có ý gì?”


      Lời này rất khách khí, nhưng Phúc Nguyên đại sư lại làm như để ý đến, hai tay chắp thành chữ thập cúi đầu, “Mệnh cách của Trang thí chủ khác với những người khác, là người lạc đường tìm đến nơi này, trong lúc vô ý lại tìm thấy đường về…”


      “Đại hòa thượng, ngươi tới nơi này chỉ vì những lời nhảm nhí này thôi sao? Hướng Tả, tiển khách.”


      Hướng Tả tiến lên bước, nhưng lại cảm thấy bản thân thể nhúc nhích.


      Bạch Chiêm cảm quan linh mẫn, lập tức phát , lệ khí khắc người như bị mở nút, ào ào thoát ra, chưởng nhìn như nhẽ bẫng đánh tới Phúc Nguyên.


      Phúc Nguyên phỉ lui về sau bước mới có thể đứng vũng, quá thoải mái tiếp lấy chưởng này, mặt lộ kinh ngạc, “Bạch công tử quả nhiên phi phàm.”


      Bạch Chiêm cũng xem trọng liếc mắt nhìn Phúc Nguyên, vừa rồi bởi vì quá tức giận, dùng tám phần công lực, vì để phòng ở trở nên đổ nát nén công lực lại chỗ để đánh ra, muốn dùng kích này để ném Phúc Nguyên ra khỏi phòng, nhưng ngờ người này lại có thể tiếp được.


      Tám phần công lực tại của , cho dù là Mộc hạ bộ tộc cũng có người dám tiếp.


      “Lời này phải là ta mới đúng, đại hòa thượng quả nhiên bất phàm.”


      Tâm Phúc Nguyên như cái giếng cạn nhấc lên chút gợn sống, lần đầu tiên phải phải mở to mắt nhìn chính là khi ngôi sao kì lạ xuất tư hai năm trước.


      Nguyên bản vốn nên đến nơi này, trong hai năm qua vì xuất của ngôi sao kia mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, khiến cho quốc gia sắp bên bờ sụp đổ lại lần nữa có thể khôi phục, tuy rằng sớm tính ra được long mạch của Đại Chu đến hồi sắp đứt nhưng vì ngôi sao đó mà lại ra điềm lành, khi đó liền biết, ngôi sao đó đột ngột xuất , tất cả là do thiên ý.


      Mà bây giờ, ngôi sao này phải rời , cũng là vì thiên ý.


      Chỉ là vào thời điểm ngôi sao này rời lại ra sát tinh, nơi nơi đều là dấu hiệu bất ổn, cho dù muốn tham dự đến thế nhưng vẫn thể tạm dừng tu hành để đến Bạch phủ.


      Thiên hạ. thể loạn.


      Mà vị Bạch công tử, chính là ngọn nguồn.


      , phải là từ khi Bạch công tử ra đời thiên hạ này gieo xuống mầm vạ. Trước kia có mẫu tính dùng thân tình để ràng buộc , dùng dương thọ trói chặt , nhưng và lúc sắp thoát khỏi trói buộc ấy, Trang tiểu thư lại xuất cách kịp thời, đây mới là cái khóa chân chính, khóa chặt lấy Bach công tử.


      Có cái khóa này khóa lại Bạch công tử mới là bạch công tử, chứ phải là sát tinh.


      Nếu tại thiên hạ rối loạn, tiếp theo trận náo động vô cùng lớn từ trước tới giờ, sau đó phải qua hơn mấy trăm năm thiên hạ mới có thể bình ổn, đây chính là kết quả tính ra được.


      Nếu muốn tránh khỏi sát tinh, nhất định phải tìm lại chiếc khóa kia.


      “Bạch công tử bớt giận, bần tăng đến đây chính là vì giúp công tử mang trang thí chủ trở về.”


      Hô hấp của Bạch chiêm cứng lại, lẳng lặng nhìn . hồi lâu sau cũng quay đầu lại, chỉ phân phó, “Mang những người khác ra ngoài.”


      cần đề cao điệu, cũng có ai dám cản lại, cho dù là Trang Thư Hàn cố gắng níu lấy tha cũng bị Chu Tri Tiếu kép ra ngoài.


      Hướng tả cuối cùng, nhàng đóng cửa lại, canh gác ngoài cửa.


      Bạch chiêm chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Phúc Nguyên.


      Phúc Nguyên cũng thèm để ý, tiến lên xem mạch cho Trang Thư Tình, tâm liền hiểu , quả nhiên như thế.


      “Trang thí chủ vốn là người dị giới, nếu muốn dẫn nàng về phải có hai điều kiện, , thôi cũng có thể.” Phúc Nguyên nhìn về phía Bạch Chiêm, “Nếu muốn nàng còn gì lưu luyến ở thế giới kia, vậy thế giới này phải có thứ gì đủ lớn để có thể níu nàng ở lại, hoặc là người, chỉ có chính bản thân nàng muốn trở về nơi này th2i nàng mới có thể trở về, bạch công tử có nắm chắc ?”


      “Có, vì ta, nàng trở về.” Thanh Bạch Chiêm vô cùng lạnh lẽo nhưng lại cực kì thành khẩn, thân thể cũng buộc chặt,


      “Ngươi nắm chắc mấy phần?”


      " nửa." Đáp án của ngoài suy đoán của Phúc Nguyên, bằng động tĩnh từ sau khi Trang tiểu thư đến đây, có thể ràng dị tinh phải là người có dã tâm nàng chỉ muốn yên ổn sinh sống, nhưng cuối cùng nàng lại ngồi lên vị trí giám quốc, xét cho cùng, là bởi vì Bạch Chiêm thể rời khỏi kinh đô, từ đó cũng có thể thấy được cảm tình của bọn họ có bao nhiêu sâu nặng.


      Nhưng phần tình cảm này cũng phải là mấu chốt có thể mang nàng trở về, nếu như ở thế giới kia có người hoặc có vật gì đó có quan trọng hơn Bạch Chiêm, như vậy, thế giới này phải hứng lấy đại nạn, thiên ý chính là như thế.


      “Phải làm thế nào?”


      Phúc Nguyên đánh giá phòng ở chút, “Bần tăng xin hỏi, đây có phải là phòng ở Trag thí chủ thường ở?”


      Đúng vậy, từ khi vào kinh nàng đều vẫn ở tại đây.”


      “Miễn cưỡng cũng có thể được, tất cả những thứ dư thừa đều phải chuyển ra ngoài, bần tăng muốn lập hoa sen trận.”


      Bạch chiêm hai lời, tự động mở cửa mang những thứ dư thừa tất cả ném ra ngoài, những thứ đó cho dù trân quý, ở trong mắt cũng đáng đồng.


      “Những thứ mà Bạch công tử thường xuyên sử dụng nhiều đều đưa tới đây, hoa sen trận cần những thứ khác, chỉ cần vật có khí tức của Bạch công tử là đủ rồi, mặt khác, Bạch công tử và Trang tiểu thư hai người có tín vật đính ước hay ?”


      Tín vật đính ước… Bạch Chiêm nhanh chóng đến bàn trang điểm, lật lật trong đống tráp đựng trang sức, có tìm thấy, lại mở ra mấy cái khác, rốt cuộc tìm được ở trong cái hộp , bên trong chỉ dựng cây trâm cài.


      “Đây là vật ta đưa Hữu Phong trong ngày nàng ấy cập kê, là do ta tự tay chế tạo, có thể dùng được ?”


      Phúc Nguyên tiếp nhận, nhắm mắt cảm thụ lát, giữa chiếc trâm cài và Trang tiểu thư có ràng buộc nhè khiến mặt lên ý cười, “Bây giờ bần tăng có sáu phần năm chắc.”


      Bạch Chiêm vẫn luôn biểu rất bình tĩnh, quả cũng rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này giống như đem tất cả cảm xúc dư thừa bài trư ra bên ngoài, chỉ duy nhất còn lại bình tĩnh.


      Bởi vì buộc phải bình tĩnh, thể để bản thân thể chế được chính mình.
      hargane187, tart_trung, hauyen280328 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 202: Trang Chu mộng hồ điệp?


      (Edit: Đây là tên bài thơ, nàng nào muốn tìm hiểu GG nha)


      Trang thư Tình lúc này đứng ngây người trước gương.


      Người trong gương có mái tóc ngắn, người mặc bộ áo ngủ màu bạc, ngũ quan thanh tú, nhưng khí chất của nàng ra ngoài cũng có thể thu hút ít những cái ngoái đầu.


      Đối với gương mặt này, nếu là lúc trước, Trang Thư Tình rất vừa lòng, nhưng trước mắt, nàng vừa lòng nổi.


      Kéo kéo mặt của mình, đau.


      phải mơ.


      Nhưng mà, rốt cuộc là Trang Chu mộng hồ điệp hay là điệp diễn Trang Chu?


      Nàng là ai? Là Trang Thư Tình hay là Trang Tình?


      Nếu như kia chỉ là giấc mộng, vậy Bạch Chiêm đâu? Là nhân vật nàng tạo ra trong vô thức sao? Nhưng ma ràng sống động như vậy.


      Nàng chưa từng có ảo tưởng gì đối với nửa kia của mình, thời niên thiếu nằm mơ cũng là gả cho người có tiền, cho dù lớn hơn mình nhiều tuổi cũng sao, nhưng sao lại có thể mơ ra người có hình tượng như Bạch Chiêm?


      Còn có cả Thư Hàn, nàng chỉ luôn nghĩ rằng bản thân muốn có ca ca, chưa từng muốn có đệ đệ, em trai, em trong nhi viện cũng đủ nhiều rồi.


      Chuyện này, rốt cuộc là sao vậy?


      Chuong điện thoại di động đột ngột vang lên, Trang Thư Tình đờ đẫn về phía giường, hình như lúc thân thể này tỉnh lại, nàng nằm chiếc giường này.


      cách khác, nàng chỉ ngủ giấc mà thôi.


      buồn cười, giống như từng trải qua đoạn nhân sinh, hóa ra chỉ là giấc mơ.


      Trong mơ, nàng có người thân , có người yên, tại, ai có thể cùng nàng?


      “Trang Tình, cậu làm sao vậy? cười hay là khóc, ở yên trng nhà chờ ta, tớ lập tức qua.”


      cần, tớ bị bệnh, chỉ là… mơ giấc mơ rất đặc biệt, nhất thời chưa thể hồi thần, tớ đến.”


      Đầu bên kia điện thoại vẫn mãi luôn xác nhận, “thât s ự có chuyện gì?”


      “Ừm. có chuyện gì, cúp, lát nữa gặp.”


      Đánh giá căn phòng thuê này, ràng là nơi vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này lại có vài phần xa lạ.


      Mở tủ quần áo ra, bên trong có trường bào rộng tay, có áo cánh vài và giày lót đế. Mỗi kiện quần áo, kiểu dáng đều rất ngắn gọn hào phòng.


      Đừng ngốc lúc lây, trang thư tình mới tùy tiện chọn lấy bộ, nước mắt nàng ngừng rơi.


      có tiếng nức nở, có tiếng động phát ra chỉ lặng lẽ rơi lệ.


      Vừa mở cử ra, luồng khí nóng lập tức phả vào mat845, đúng rồi, ,nơi này cũng là mùa hè.


      Trang Thư tình nhìn quần dài và áo dài tay nàng mặc, biết như vậy ra ngoài có bị cảm nắng hay .


      lần nữa quay trở về, lại lần nữa mở tủ quần áo ra, cầm bộ áo ngắn tay và quần đùi chuẩn bị thay, sau đó yên lặng đem quần đùi bỏ vào, cầm chiếc quần lửng thay..


      Cẳng chân trơn bóng lộ ra ngoài, đeo giày vào, còn chưa ra ngoài nàng cảm thấy được tự nhiên.


      Cuối cùng vẫn nhận mệnh quay trở lại thay quần dài và giày vải.


      Nơi ở của nàng cách cửa hàng thú cưng xa, đến đó khoảng mười phút đồng hồ.


      Cho dù đeo kính râm, nhưng khi đến cửa hàng thú cưng cũng bị chảy ý mồ hôi.


      “Trang Tình, cậu bị điên sao? Hôm nay trời nóng nhưng cậu lại mặc nhiều như vậy, sao học phụ nữa Arab, che hết mặt và cổ luôn .”


      Tuy rằng như vậy nhưng vẫn nhanh chóng kéo nàng về phía điều hòa.


      Đây là chủ của cửa hàng thú cưng, Lưu Chân Chân, hai người đều là người đơn giản, hai năm ở chung rất nhanh chóng liền trở thành bạn tốt.


      Trang Thư Tình túm người lại, “Bây giờ thể trực tiếp đứng trước điều hòa.”


      “Đúng đúng, tớ quên mất cậu là bác sĩ.” Lưu Chân Chân móc nàng câu, cũng tiếp tục kéo nàng, “Sao lại như vậy, mới có đêm giống như thay đổi thành người khác.”


      Với cậu đó chỉ là buổi tối , nhưng với mình đó là hai năm, Trang Thư Tình cười khổ, trong lòng nhịn được có chút khó chịu, “Đại khái là bị bệnh rồi.”


      Thấy khóe mắt nàng còn ửng hồng, xem ra là khóc, với tính tình này của nàng mà còn khóc, vậy nhất định là phát sinh chuyện đại , Lưu Chân Chân có tiếp tục truy vấn, chỉ hỏi: “Nếu như có chuyện gì khó khăn cứ với tớ, nếu là tiền có vấn đề gì.”


      “Biết cậu có tiền rồi.”


      “Chị đây chính là người có tiền, chỉ thiếu mỗi nam nhân để có thể hưởng thụ.” Lưu Chân Chân kiêu ngạo giương cằm lên, chỉ vào con chó quý mà khách hàng vừa đưa tới: “Làm việc tỷ tỷ tăng lương cho.”


      "Tuân mệnh, đại tỷ."


      Lưu Chân Chân vừa , nét mặt Trang Thư Tình liền thoải mái ít, tâm trầm xuống.


      “Gâu gâu.”


      Trang Thư Tình sửng sốt, nàng nghe hiểu lời nó , nó đuôi nó có chút đau.


      Ngày hôm qua, ở nơi này ngày hôm qua, mặc dù nàng có duyên với động vật nhưng nàng thể nghe hiểu.


      Vì để xác định bản thân có nghe nhầm, Trang Thư Tình cẩn thận nhấc đuôi nó lên kiểm tra, trong đám lông xù có cây gai ghim vào.


      Chó là loài động vật rất mẫn cảm, biết cây gai này bị ghim vào thịt bao lâu, khiến cho nó quen với đau đớn ở chiếc đuôi.


      Cầm lấy dụng cụ, trừ độc, nhổ cái gai, cho dù tâm tư nàng đặt ở đây, nhưng động tác vẫn vô cùng thuần thục.


      Cửa hàng thú cưng , vừa chữa bệnh vừa có dịch vụ chăm sóc làm đẹp cho thú cưng, ngoài Trang Thư Tình ra bên trong tiệm còn có những nhân viên khác.


      Bác sĩ ó ba.


      Đại khái bởi vì nàng là người đến sau, lại có quan hệ tốt với chủ cửa hàng nhất nên quan hệ của nàng với hai người còn lại rất bình thường, có thể coi như là người xa lạ có chút quen biết.


      Mò mẫn lăn lộn mấy năm trong xã hội, Trang Thư Tình rất quen với hình thức ở chung như vậy, đối với mọi người cũng tất nhiên mang theo vài phần đề phòng, lúc này cho dù nàng ất muốn chuyện với nó để xác định bản thân có phải nghe hiểu lời động vật nay nhưng chỉ có thể sờ sờ đầu của nó, dùng giọng bình thường nhàng : “Thoải mái hơn chút nào chưa?”


      Con chó cọ cọ lòng bàn tay nàng, “Gâu gâu.”


      Đau đau.


      Trang Thư Tình nhắm mặt lại, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể chống đỡ bản thân lộ ra vẻ khác thường.


      Nơi này phải Chu Quốc, nàng phải Trang Thư Tình năm quyền cao trức trọng trong tay, cũng người cường đại như Bạch Chiêm để che chở cho nàng.


      “Trang Tình, có chút thoái mái sao?” tiếng bước chân dừng lại bên người nàng, là Nhậm Vi, vị bác sĩ th1u y khác trong cửa hàng.


      Trong căn phòng mắt mẻ, nhưng trán Trang Thư tình lại đổ đầy mồ hôi, nàng mở to mắt, bình tĩnh đáp lại, “Hẳn là cảm lạnh, tối qua bật điều hòa quá thấp.”


      Nhậm Vi rất dễ dàng tiếp nhận lời giải thích này, người trẻ tuổi thường tham lạnh, “Vậy nên chút ý chút, hôm nay trời nóng hơi khó chịu, chuyện cũng nhiều, ta và Lưu Giai có thể ứng phó được, ngươi xin nghỉ .”


      Trang Thư Tình cũng tiếp tục kiên trì, “vậy đành nhờ hai người rồi.”


      có việc gì, lúc trước ta xem qua, cũng có việc gì nhiều.”


      “Lưu Giai, có thể chứ?”


      Lưu Giai đẩy kính mắt, “Qua vài ngày nữa ta có chuyện muốn xin nghỉ nửa ngày.” Nhậm Vi rất tự nhiên thể thiện ý với nàng, tại Trang Thư Tình rất vui vẻ nhận ý tốt của nàng.


      Đây là điều kiện, Trang Thư Tình gật đầu đáp ứng, ói tiếng xin phép với Lưu Chân Chân sau đó liền rời khỏi cửa hàng thú cưng.
      Last edited: 21/3/17
      hargane187, tart_trung, hauyen280334 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :