1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 177: Trước khi lên chiến trường


      Quân tình khẩn cấp, tạm thời cũng thể lập tức xuất phát, Từ Công Mậu rốt cuộc cũng cần lẩn tránh, thoải mái từ trong cung rời .


      Trang Thư Tình cần phải bắt đầu bố trí.


      Cũng biết là hoàng thượng có tâm rèn luyện nàng hay vẫn chờ nàng mở miệng xin giúp đỡ, hề có ý muốn hỗ trợ, giống như quên mất chiến trường là thiên hạ của nam nhân, nữ nhân dù biết cũng chỉ là hữu hạn.


      Nhưng Trang Thư Tình trước giờ vẫn luôn là cứng nhắc, hơn nữa những thủ hạ của Bạch Chiêm lưu lại cho nàng vẫn còn rất nhiều, nên hề có ý muốn mở miệng.


      “Giang Hải”


      “Có nô tài.”


      “Thông báo cho binh bộ thượng thư Chu Đại Nhân, hộ bộ thượng thư Lâm Đại Nhân, cùng ba vị đại nhân bộ nhân sự đến nay nghị sự.”


      “Vâng.”


      Mấy người gặp nhau trước cửa Lan Chỉ Hiên cung, liếc nhìn nhau, tuy rằng lời nào nhưng trong lòng lại hiểu .


      Chuyện Từ Công Mậu tìm được đường sống trong chỗ chết sớm truyền ra ngoài, vừa rời khỏi cung Trang Tiểu Thư liền triệu bọn họ đến nghị sự, hiển nhiên ̣nh ra chủ soái là ai, nếu là Từ Công Mậu bọn họ cũng cần phải nhiều lời.


      Đối mặt với tình trạng như vậy mà vẫn có thể sống sót quả là gừng càng già càng cay.


      “Quân tình chiến trường thể tiếp tục trì hoãn, những tướng lĩnh xuất chinh được bộ nhân cung cấp danh sách, đến lúc nó thông báo với các quan viên, nhớ rõ, phải viết tất cả mọi thứ đầy đủ, hơn nữa còn phải ghi chú ràng nguyên nhân dùng bọn họ, đây xem như là bước lớn của bộ nhân , Nếu bước đầu tiên mà khiến người khác chất vấn, về sau niềm tin của bộ nhân đối với các quan trong triều bị giảm xuống rất nhiều, Cho nên ba vị đại nhân phải dụng tâm chút.”


      Ba người nhất tề cúi người, “Vâng, hạ quan nhất định tận lực.”


      “Chu Đại Nhân.”


      Chu tân Đông tiến lên bước, “Có hạ quan.”


      tại chỗ trống trong quân binh còn rất nhiều, tình huống trưng binh nay như thế nào?”


      “Chu Quốc nhiều năm chưa xảy ra chiến , tướng sĩ lúc trước được trả về nhà có thể đề bạt số bộ phận, hơn nữa mấy năm nay cũng có trưng binh, nguồn binh lính coi như đầy đủ, cũng có quá nhiều vấn đề, chỉ là… nếu xuất chinh quân đội có nhiều tân binh, chiến lực sợ là đủ.”


      “Năm vừa rồi… A đúng. Chu Quốc nhiều năm vẫn chưa có chiến .” Trang Thư Tình suy nghĩ, “ như vậy rút ra phần ba Nhân Mã của các doanh ̣a. … một nửa nhân mã, tân binh mới đến được đưa các doanh địa để huấn luyện, coi như hậu binh. Dù sao cũng tốt hơn ngay từ bắt đầu để bọn họ chịu chết.”


      Đây quả biện pháp tốt!


      chỉ là, “Các thủ tướng của doanh địa sợ là đồng ý.”


      tới lượt bọn họ có đồng ý hay , Chu Quốc là của hoàng thượng, hoàng thượng muốn tuyển binh đánh giặc cũng cần phải thông qua ý kiến của họ. Nếu bọn họ dám đồng ý ta liền cách chức của bọn họ, an bày cho bọn họ tội danh mưu phản cũng quá phải oan uổng.”


      Trang thư tình dứt khoát viết xuống thánh chỉ, bút hạ, một cơ hôị cũng lưu lại cho bọn ho.


      Chu Tân Đông còn có thể lời gì. tuy là Vinh bộ thượng thư nhưng vẫn phải nhận mệnh tạo quan hệ hòa hảo với các tướng lĩnh bên ngoài. thật muốn nhìn Trang tiểu thư có thể chỉnh cho bọn họ nghe lời chút.


      “Sau đó là bộ hộ, Lâm Đại Nhân, quân lương của tướng sĩ đều do bộ hộ quản lý, có vấn đề gì ?”


      Thân là người quản lý túi tiền của Chu Quốc, Lâm Chi Lúc này tiến lên, khóe miệng rũ xuống, hiển nhiên đối với người có hành vi muốn quét sạch tiền túi của là quá cao hứng, nhưng thái độ vẫn còn đoan chính, “ lão thần có chuẩn bị, có thể chống đỡ được.”



      “Năng lực của Lâm Đại nhân hoàng thượng nhiều lần đề cập với ta, Ngài có thể chống đỡ được ta cũng yên tâm. Tài sản của bốn vị hoàng tử được kiểm kê lại, đến lúc đó sẽ có số lượng lớn tài sản được đưa vào hộ bộ.”


      Sắc mặt Lâm Tri tốt hơn chút. “Như vậy thì tốt quá.”


      Trang Thư Tình xoay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút đăm chiêu. “Mãnh thú đã đến thời điểm bên trở về núi, tứ vệ thống lĩnh trong kinh có nhân tuyển chưa?”


      Tứ vệ thống lĩnh được tuyển xong trong hai ngày nay, nếu Trang Thư Tình hỏi, bọn họ cũng chụp độc tấu lên.


      Trong ba người Thương Hải là quan tam phẩm, hai người khác đều là từ phẩm, vì vậy người đứng lên đưa tấu là Trương Hải.


      “Mời Trang tiểu thư xem qua.”


      Trang Thư Tình nhìn thoáng qua, phái Giang Hạ chuyển cho Chu Tân Đông và Lâm Chi xem thử.


      “Các ngươi cảm thấy như thế nào? Bốn người này có thể ganh vác được an nguy của kinh đô hay ?”


      Chu Tân Đông muốn chọn người tài để khiến Trang tiểu thư có ấn tượng khắc sâu, nhưng sau khi nhìn kĩ ghi chú của mỗi người, lại có cảm giác thể xuống tay.


      Mỗi người Lâm Tri đều nhìn xem cẩn thận, “Ba người nay rất tốt, năng lực và tài năng đều đầy đủ, nhưng vị Chu Quân này… từ lục phẩm lên tới tam phẩm, liên tục thăng ba cấp, có phải có chút thích hợp hay ?”


      Người này Trang Thư Tình biết, “Nhờ có Lâm đại nhân nhắc nhở, ta mới có thể nhớ ra là hoàng thượng quên phải thưởng cho vị công thần này.


      Lời này ra, trừ Đổng Minh Dương mấy người còn lại đều có đỏ mặt, hoàng thượng có quên, đại khái cũng bởi vì người được thương có quá ít, Bạch công tử có thể kịp thời cứu giá, hoàng thượng trao ngôi vị hoàng đế lại cho công tử bởi vì chỗ ngồi đó mới xứng đáng với tài năng của công tử.


      Trang Thư Tình… càng cần phải , tại nàng có bao nhiêu quyền lực lúc trước cũng bỏ ra bấy nhiêu sức lực.


      Về phần thuộc hạ của Bạch công tử, ý của hoàng thượng hẳn là muốn để công tử dùng người của mình ra sức vì Đại Chu.


      Còn về đám mãnh thú Trang tiểu thư mang đến, vừa thể thăng quan tiến chức, lại cũng chỉ mình Trang tiểu thư mơi có thể ra lệnh cho bọn chúng.


      Chỉ còn lại ít ỏi mấy người, trách được hoàng thượng quên mất bọn.


      “Cũng là do ta sơ sẩy, quên với các vị đại nhân, vị Chu Quân này là người thay Chỉ Cố mở xổng thành khi chàng ấy dẫn người vào trong cung, tuy rằng cửa cung mở Chỉ Cố cũng nhất định mở được, nhưng tấm lòng trung quân ở nơi đó, lại lúc đó Chỉ Cố cũng chiếm thế thượng phong tuyệt đối, canh bạc này coi như là Chu Quân lựa chọn chính xác.”


      Trang Thư Tình thở dài hơi, “Nếu hỏi ta có cầu gì đối với tứ vệ thống lĩnh chỉ có , đó là trung tâm, về điểm này vô cũng phù hợp, hơn nữa vệ điều tra tổ tiên các đời nhà , phụ thân từng làm quan đến ngũ phẩm, thấy được ở kinh đô, bản thân cũng quá xuất chúng, nhưng cũng tận tụy cẩn trọng, chưa từng phạm sai lầm, như vậy là đủ rồi, huống chi so với phụ thân còn rất chủ kiến, chưa hẳn gánh nổi trách nhiệm thống lĩnh.”


      Đây kỳ thực cũng tính là công lao lớn gì, ai có thể ngăn cản người khác được, mấy người bọn họ cũng có nhắc lại.


      “Đổng đại nhân, công của ngài có ban thưởng đặc biệt gì, từ trung thư thị lang lên đến trung thư bộ, quan giai thay đổi, chỉ chuyển từ chức quan nhàn tản lên chức vị chủ chốt, như vậy đủ rồi, nếu còn thưởng nữa, sợ là có người chỉ vào mũi mắng ta.”


      Đổng Minh Dương gật đầu, “Tùy Trang tiểu thư định đoạt.”


      Chợt cảm thấy thái độ của bản thân có chút đúng, tính mở miệng, chợt nghe được Thư Tình : “Về phần bạn bè ngài lúc đó, Đổng đại nhân thử hỏi bọn họ có nguyện ý dốc sức vì triều đình hay , lần xuất chinh sắp tới có rất nhiều cơ hội, muốn có phú quý phải ra sức, có quân công so với chút công lao này còn lớn hơn rất nhiều.”


      “Vâng, ta thay mặt bọn họ đa tạ Trang tiểu thư.”


      Việc công kể chuyện tư, sau khi xong Trang Thư Tình quay lại chính đề, “Cúc quốc có khả năng tùy thời xuất binh, phải sử lý mọi thứ nhanh chóng chút, điều tân binh thể trì hoãn, trước mắt cũng chỉ có thể điều người từ các doanh trại, ta chỉ có thể cho các vị hai mươi ngày, hai mươi ngày sau, quân đội nhất định phải ra tiền tuyến.”


      Chu Tân Đông tính toán chút, mày nhăn lại, “Trang tiểu thư, nếu muốn đưa thánh chỉ của hoàng thượng đến từng quân doanh sợ là thời gian hai mươi ngày đủ.”


      “Đủ, chỉ cần chạy nhanh chút là được, kinh nghiệm có thể đúc kết chiến trường, ta tin tưởng Từ tưởng quân có bản lĩnh này.”


      Chu Tân Đông còn muốn gì đó, Lâm Tri lập tức đáp ứng, “Lão thần chuẩn bị đầy đủ, cho người tiến hành sắp xếp lương thảo.”


      “Lâm đại nhân vất vả, nếu có việc gì nữa, chư vị nên làm việc .”


      Từ Lan Chỉ cung bước ra, Chu Tân Đong khỏi liếc mắt nhìn Đổng Minh Dương, thở dài, “Đổng gia có nàng, chờ ta sinh được mười nhi tử cũng thể bì nổi.”


      Đổng Minh Dương chỉ cười cười, tiếp lời của nhưng trong lòng lại cực kì kiêu ngạo.


      Lâm Tri chắp tay sau lưng, khó có khi nghe được những lời này của , “Trang tiểu thư làm việc cực kỳ giống Bạch công tử, theo nàng làm việc hiệu suất quả thực nhanh hơn rất nhiều, chỉ mong người này được chỉ bảo có thể được nửa của nàng, bằng … Hình như mấy ngày rồi vẫn chưa thấy Bạch công tử.”


      Bỏ lại lời này, sau đó liền phủi mông rời , lưu lại mấy người nhất thời biết nên cái gì, phải nhờ Lâm đại nhân nhắc nhở bọn họ mới tỉnh lại, bọn họ nhớ tới, mấy ngày nay đến nghị với Trang tiểu thư hình như bên cạnh đều có Lục hoàng tử ở đó, trong tay cầm, là tấu chương.


      Hay là…


      Còn có Bạch công tử, quả lâu rồi chưa gặp.


      Chu Tân Dông giật giật khóe miệng, chung quy vẫn hỏi ra lời, chỉ ôm quyền, nhanh chóng rời .


      Ba người của bộ nhân cũng cùng nhau trở vè, Trương Hải đến gần bên người Đổng Minh Dương, thấp giọng hỏi câu, “Đổng đại nhân, hình như từ ngày ấy trở vẫn chưa thấy Bạch công tử.”


      Đổng Minh Dương tất nhiên là biết muốn moi lời từ mình, mặt lại bình tĩnh chút để ý : “Hành tung của Bạch công tử ai cũng dám hỏi đến, nếu Trang tiểu thư ở đây, chắn chắn Bạch công tử bỏ người lại mà biến mất.”


      “Cũng đúng, nhưng mà việc này bản thân công tử ra mặt, lại toàn do tiểu nữ tử… Đổng đại nhân, ta có ý gì khác, bản lĩnh của Trang tiểu thư bản quan mỗi ngày đều chứng kiến, chỉ là cảm thấy Bạch công tử làm việc có chút quá mức khó lường.”


      “Ý của Trương đại nhân ta hiểu, dối gạt gì Trương đại nhân, nếu tháng trước có người với ta cháu ta có tài năng bất phàm như vậy, ta quả cũng tin, tuy ta là cữu cữu nhưng cũng thể biết được cặn kẽ những năm qua nàng trải qua những gì mới có thể khiến tiểu nương trở nên cứng cỏi như vậy, nếu có thể ta cũng chỉ cầu nữ nhi kia của ta có được phần mười của Thư Tình để nữ nhi có thể sống tốt cuộc sống của chính mình là tốt rồi.”


      Trương Hải cười to, “Lời này của Đổng đại nhân, bản quan cũng từng nghĩ đến.”


      Hai người liếc nhau nở nụ cười.


      Vệ Kiến Hi bên nhìn, trong lòng hừ lạnh, hai lão hồ li, nếu mấy chuyện như vậy mà có thể dạy được, đời nhiều nữ tử như vậy, hà cớ gì lại chỉ có Trang Thư Tình.


      Trong Lan Chỉ Hiên cung, hạ nhân đến đưa điểm tâm lên.


      Chu Tri Tiếu trong quá trình trưởng thành, mỗi lần đến xế chiều liền cảm thấy đói bụng, Trang Thư Tình cũng muốn nuôi tốt chút, đến lúc đó mới có thể dễ dàng tiến hành giải phẫu, mấy ngày hôm trước phân phó đầu bếp trong cung.


      Hai người tiến đến bàn ngồi xuống, ăn chút điểm tâm, sau đó Trang Thư Tình mới hỏi, “Lời vừa rồi, đệ có nghe hiểu hết ?”


      Mấy ngày nay thường xuyên bị hỏi, tại sớm quen, “Nghe hiểu.”


      thử coi.”


      Chu Tri Tiếu có chút chần chờ : “Triều thần đều có ý tưởng và tư tâm của bọn họ, hoặc là làm, hoặc là ngay từ đầu phải chặt đứt mọi cơ hội phát triển tư tâm của bọn họ, phải… cường thế chút.”
      hargane187, tart_trung, hauyen280330 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 178: Chỉ dạy


      Trang Thư Tình nắm lấy cái cốc, nghiêm mặt xuống, “ Lúc trước ta có chút thất vọng, hiểu sao mà đệ lại chậm chạp nhìn thấy vấn đề, hôm nay cuối cùng cũng hiểu.”


      Chu tiếu nhất thời vừa mắc cỡ lại quẫn bách.


      “Giang Hải, ngươi mang mọi người lui ra ngoài, Hướng Tả, ngươi canh giữ bên ngoài, bất kỳ ai cũng được phép tới gần.”


      “Vâng.”


      Chu Tri Tiếu có chút bất an, nhưng dù sao cũng là người của Hoàng thất, từ trong thiên tính có kiêu ngạo của vị hoàng tử, huống chi Trang Thư Tình trước giờ vẫn luôn đối đãi với rất thiện Ý, tín nhiệm của với nàng có khi còn hơn cả phụ hoàng.


      “Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Chỉ Cố, nhưng Chỉ Cố chàng ấy chỉ ngồi thời gian ngắn, chứ muốn trói buộc ở nơi này, vì vậy hoàng thượng giao phó cho ta và chàng ấy chọn ra vị xuất chúng trong hoàng thất để kế vị.”


      Chu Tri Tiếu hai tay run lên, lúc trước Trang tỷ tỷ mỗi ngày đều mang theo đến đây, phải là chưa từng có ảo tưởng, nhưng cho dù cũng làm mơ hồ đoán được, tại lại thành , quả thực có chút chân .”


      “Hoàng thượng cũng xem trọng đề, tính tình đệ rất mềm yếu, rất giống ngài ấy, lo lắng về sau đệ rơi vào hoàn cảnh ngài ấy, ta lại nghĩ như vậy, ta luôn cảm thấy đệ chỉ là có điều kiện để tranh giành, cũng phải là có dã tâm, ta cảm thấy đệ tài giỏi như vậy, vì bản thân mà suy tính rất nhiều, mong có thể có ngày kia được hoàng thượng chú ý.”


      “Cho nên, đệ mới có thể cứu được hoàng thượng từ trong tay của ngũ hoàng tử, trí dũng và mưu kế, đệ đều có, thứ đệ kém, chỉ là tự tin, đệ tự tin vào chính bản thân đệ, giống như sợ rằng hoàng thượng tin tưởng đệ, đệ là huyết mạch của hoàng thượng, đệ giống ngài ấy có gì đáng trách, chỉ cần cho đệ tấm gương, chưa hẳn là đệ thể học tập được, vì vậy ta nghị với triều thần cũng cho đệ ra, hơn nữa mỗi ngày đều xem đệ có hiểu được , và cho tới ngày hôm nay, ta mới nghe được điều ta muốn nghe.”


      “Bắt nạt kẻ yếu là thiên tính của con người. Triều thần e ngại Chỉ Cố, nhưng lại muốn ép hoàng thượng, bởi vì hoàng thượng mềm yếu .Nhưng, bọn họ lại rất hiểu, nếu muốn dùng thái độ khi đối mặt với hoàng thượng để đối mặt với Chỉ Cố, Chỉ Cố cho bọn họ trái cây ngon để ăn, cho nên bọn họ mới có thể tránh đối mặt, bọn họ biết Chỉ Cố đến Tây Vực, họ cho rằng ta có Chỉ Cố làm chỗ dựa lưng, cho nên bọn họ mới có thể thành trước mặt ta như khi ở trước mặt Chỉ Cố, dám đối với ta nhưng đối với hoàng thượng, Nhưng nếu từ thân phận để . hẳn là hoàng thượng với là người bọn họ tại em ngại nhất, nhưng tại sao lại phải vậy?”


      “Bởi vì tâm tính của hoàng thượng nhân hậu, nhất là khi đối đãi với lão Thần, ngài ấy vẫn có phần khoan dung, Hoàng thượng làm như vậy chẳng lẽ là sai sao? , ngài ấy sai, chỉ là con người luôn luôn có lòng tham, dần dà, phần đối xử khoan dung đó bọn họ lại coi thành đương nhiên, Ai cũng ngoại lệ. có số việc chỉ cần xảy ra lần, như vậy sau này bọn họ lại muốn tiếp tục, cuối cùng người chịu thiệt chính là hoàng thượng.”


      xong, Trang Thư Tình nhấp ngụm trà, nhìn về phía Chu Tri Tiếu nhưng có đăm chiêu và hơi giật mình, “Nếu như từ ban đầu, hoàng thượng cường thế giống như Chỉ Cố như thế nào? Nếu phần ưu đãi kia chỉ có số rất ít nhân tài có thể có được vậy như thế nào? Nếu chỉ cần có nhi tử dám tạo phản, lập tức giết gà dọa khỉ muốn mẹ của chết như thế nào? Phần nhân hậu kia hẳn là nên được dành cho dân chúng, khoan dung với dân chúng, chứ phải là triều thần. Văn võ toàn Triều, nhận bổng lộc, hưởng thụ những lợi ích về ưu việt mặt thân phận và địa vị mang đến bọn họ lại còn muốn được thêm càng nhiều. nhưng việc họ làm lại được trả giá ngang bằng. Chu Quốc còn cần đến quan lại như vậy làm cái gì? Để khiến bản thân uất giận đến chết sao? Chỉ Cố làm như vậy.”


      “Người xưa có câu nước quá trong ắt có cá, lời này sai, nhưng điều kiện là người phải làm tốt nhiệm vụ của , làm vị quan giỏi, cho dù là tham chút, nhưng tài năng và năng lực vẫn có thể dùng được.”


      Chu Tri Tiếu lúc này có thể bắt kịp được ý tưởng của nàng, “Cho nên biết lại bộ thượng thư Trương Hải làm quan thanh, nhưng vì cân bằng nên vẫn muốn đưa lên làm việc ở bộ nhân , binh bộ thượng thư tính khí hạn hẹp, nhưng vẫn muốn tiếp tục dùng .”


      “Chính là cái lý như vậy, xem ra mấy ngày nay làm ít công khóa.” Trang Thư Tình cuối cùng cũng còn nghiêm túc giống như trước. “Quan viên phải xem dùng được như thế nào, vị trí nào mới là thích hợp nhất cho , chưa hẳn là đưa lên vị trí khác thích hợp, Chung Tâm Đông rằng tính khí hạn hẹp, nhưng ở vị trí kia nhiều năm, quan lại lớn trong bộ binh đều nghe điều hành, hơn nữa chuyện của binh bộ trước giờ vẫn chưa thể quá tiết lộ quá nhiều bên ngoài, lên được làm phải chỉ có chút tài năng, thường thường nhắc nhở mấy câu là được, còn có Tam Cữu của ta Đổng Minh Dương.”


      Chu Tri Tiếu Vội xua tay, “Trang tỷ tỷ, để biết tỉ có từ tâm…”


      , ta có tư tâm.” Trang Thư Tình cười, “Làm người ai chẳng có tư tâm, chỉ cần quá mức, thành toàn bọn họ chút cũng sao, nhưng mà ta nhắc đến với đệ, cũng phải là gì giải thích truyện này.


      “Vâng.” Chu Tri tiếu lắng nghe nghiêm cẩn.


      “Lúc trước có ta ở đây, hơn nữa tam cữu còn có công hộ giá, Đổng gia sao có thể có khả năng tiếp tục yên lặng, mặc kệ là vì lấy lòng ta, hay là vì lấy lòng hoàng thượng, cũng khó có thể luôn nhàn tản ở cái chức quan kia, giả có khả năng lấy làm đá thử vàng, thông qua việc nâng chức quan của để thăm dò phản ứng của ta và phản ứng của hoàng thượng, cho nên trước đó, ta dùng trước, hơn nữa còn là vị trí vô cùng trọng yếu, thẳng mặt cho bọn họ, bất luận thân sơ, chỉ cần có bản lĩnh, ai ta cũng dám dùng, theo hướng khác vì việc này nhất định được đồn ra ngoài, ta muốn khiến những người có ý định nhằm vào ta, nhằm vào Đổng gia đều phải thu hồi tâm tư của bọn họ, như vậy ngăn chặn được rất nhiều những phiền toái có khả năng xảy ra, và cũng là loại phương pháp để cân bằng triều chính, hậu quả để cũng thấy được rồi đấy, tam cữu ta làm việc rất khá, những người khác tìm ra lỗi lầm gì từ .”


      “Ta lấy tam cữu làm ví dụ, để cho đệ rằng mặc kệ là chuyện gì cũng thể giải quyết được, muốn dứt là dứt, càng kéo dài càng cho người khác có cơ hội giở trò. Đây là điều tối kỵ, hoàng thượng bại chính là bại bởi điểm duy nhất này.”


      Trang Thư Tình vô cùng thống khoái, Chu Tri Tiếu cũng biết phải tiếp lời như thế nào, cũng thể cùng Trang tỷ tỷ xấu phụ hoàng làm tốt, có gan lớn giống nàng có thể chỉ trách phụ hoàng!


      Nhưng lúc nghe Trang tỷ tỷ như vậy trong lòng quả thực có chút thống khoái!


      “Bộ nhân rất quan trọng, mặc dù bây giờ mới thành lập, nhưng đợi đến thời điểm thích hợp có thể trở thành bộ đứng đầu các bộ, chứ phải để tài năng của bọn họ treo ở lại bộ, giống như bộ hộ đại nhân cai quản ngân khố của Chu Quốc, bộ nhân cầm trong tay nhân tài của thiên hạ, nhân tài mới là gốc rễ của quốc gia, so với kỳ bộ nào cũng đều trọng yếu hơn cả, chỉ cần có nhân tài cho dù có bất kỳ thứ gì, chúng ta cũng có thể biến nó thành có.”


      “Đệ nhớ kỹ.”


      Trang Thư Tình châm trà thêm cho , ngữ điệu nhàng , “Nãy giờ quá nhiều, cũng biết đệ hiểu được bao nhiêu, vốn chỉ muốn với đệ chút chuyện trọng yếu, ngồi vị trí kia điều quan trọng nhất là phải làm cho bọn họ theo suy nghĩ của đệ, chứ phải là bị bọn họ nắm mũi dẫn , giống như…”


      Kém chút nữa liền cầm hoàng thượng ra soi, trang thư tình bật cười lắc đầu, ngài ấy phải là tấm gương tốt, “Đệ để bụng chút, nắm thực quyền rồi hãy với hoàng thượng là ta chọn sai người.”


      Chu Tri Tiếu dùng sức gật đầu, lại gặp đầu, hai tay nắm thành quyền đặt bàn, lộ ra bàn tay dị dạng.


      Trang Thư Tình bước đến nắm lấy, thuận tay xem mạch cho , “Hai vị trợ thủ của ta đường tới đây, chờ các nàng ấy vừa đến ta lập tức giải phẫu cho đệ, đến lúc đấy, để giống nhưng những người bình thường khác.”


      Chu Tri Tiếu cúi đầu nhìn tay của mình, nhớ rất nhiều việc.


      Dù là chuyện khi còn rất cũng nhớ , bởi vì , mà mẫu khuya mất sủng ái của phụ hoàng, Cho nên ngay từ đầu mẫu phi vẫn thích , đánh mắng cũng đều có.


      Sau này nàng nghĩ thoáng hơn, mẫu phi đối với tốt hơn, nhưng những hành động lúc trước, muốn nhớ đến nhưng lại luôn cất giấu sâu trong trí nhớ.


      thế giới này, chỉ có hai người... , ba người luôn dùng ánh mắt bình thường nhìn tay , là An Cùng, người còn lại là Bạch ca ca và Trang tỷ tỷ.


      Cả đời cũng nhớ ánh mắt bình thường này của bọn họ khi nhìn .


      “Ngoại tổ mẫu ngày hôm qua dâng thiếp muốn tiếng cung gặp đệ ,mẫu hậu hỏi ý của đệ, đệ cự tuyệt.”


      Trong đầu Trang Thư Tình thầm đảo qua tình huống nhà mẹ của Mai Phi, cũng quả là gia thế hiển hách.


      “Đệ nghĩ như thế nào?”


      Chu Tri Tiếu ngẩng đầu, trong mắt hề dao động gợn sóng, “Thời điểm mẫu phi qua đời đệ chỉ mới 9 tuổi, lúc đó đệ từng mong bọn họ có thể đến thăm đệ, sáu năm chờ đợi khỏi quá dài, nếu chờ thêm nữa cũng hao hết tâm.”


      9 tuổi a, Trang Thư Tình nghĩ đến nam hài ngày ngày sống trong chốn thâm cung, dám lộ ra bàn tay phải của mình, khỏi có chút chua xót.


      “Cũng phải là thể gặp, nhưng mà nếu để đệ có thể hạ quyết tâm, Tốt nhất là nên gặp, Nếu đệ có thể dựa vào ngoại thích mà tự bản thân ngồi lên vị trí kia, về sau bọn họ dám có ý suy nghĩ dám cản tay đệ, dám dùng ân tình để uy hiếp đệ.”


      “Đệ gặp.”


      “Tốt, vậy gặp.”Nhìn Chu Tri Tiếu, Trang Thư Tình vỗ vỗ tay , “Hôm nay chỉ đến đây thôi, cẩn thận suy nghĩ lời của ta, ta chờ đệ trưởng thành thành bộ dáng ta muốn nhìn thấy, cần gấp, chúng ta còn thời gian.”


      Nắng đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh sáng mờ nhạt, Trang Thư Tình qua, đứng giữa Ảnh Tỉnh đường, người mang theo chút lo lắng.”


      “Hướng Tả, công tử nhà ngươi nếu nhanh trở về, ta lo rằng bản thân sốt ruột mà dạy hết mọi thứ cho lục điện Hạ mất.”


      Hướng Tả vẫn luôn canh giữ ở cửa, những lời này tất nhiên nghe thấy được, “cho dù là công tử ở đây, với tính tình kiệm lời của công tử cũng thể dạy cho lục điện hạ những thứ này được, vẫn đều phải dựa vào Trang tiểu thư.”


      “Nhưng có chàng ấy ở đây, lòng ta mới cảm thấy yên tâm.” Trang Thư Tình cuối đầu xem lại khóe mắt dần nóng lên, lời đồn bên ngoài phải nàng biết, ai cũng nàng có bản lĩnh lợi hại, nhưng lo sợ trong lòng nàng lại ai hiểu được.


      Bản thân nàng cũng chỉ là người bình thường, trâu bắt chó cày mới lên vị trí này, chưởng quản quyền sinh sát, ổn định quốc gia, ngay cả chiến nơi tiền tuyến cũng cần có nàng điều hành, kể cả hoàng đế kế tiếp, cũng là nàng dạy.


      Ở trong mắt người khác là nàng nhàn tản thoải mái, nhưng thực tế là nàng dốc hết khả năng có thể để làm.


      Nếu kết quả chuyển biến tốt những mệt nhọc cực khổ này cũng có người nhận ra.


      Nhưng nếu kết quả xấu sao? Nếu Chu Quốc thất bại sao? Nếu người nàng dạy dỗ lại trở thành con bạch nhãn lang, nếu quan viên kinh đô đều ngầm giở trờ xấu với nàng, nếu lại tiếp tục rơi vào phản loạn, nếu…


      Trang Thư nàng nhắm mắt lại, nàng biết tình nhất định xấu thành như vậy, nhưng người ngồi ở vị trí này, suy nghĩ những điều có thể xảy đến vẫn phải cần thiết.


      Chỉ Cố, chàng nhanh chóng trở về .
      hargane187, tart_trung, hauyen280334 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Khi nào Chỉ Cố trả về đây. Thanks Nang

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 179: Nhạc Vương Gia



      Bên ngoài ngàn dặm, Bạch Chiêm mở mắt, phun ra búng máu.


      “Công tử!”


      Thanh Dương Tử thuần Thục tiến lên bắt mạch, trong lòng lại nôn nóng muốn chết người, “Công tử, phế bỏ võ công , cứ mạnh mẽ áp chế như vậy gây tổn thương quá lớn đến thân thể của công tử.”


      Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng lục phủ ngũ tạng đều xuất huyết!


      “Trong lòng ta có tính toán.” Bạch chiêm đẩy ra, xoay người lên ngựa, nắm lấy dây cương từ cao nhìn xuống 8 người, “Đẩy nhanh tốc độ.”


      Bọn họ còn có thể gì được nữa, 1 đám người lập tức lên ngựa đuổi kịp Bạch Chiêm.


      Trần Nguyên nhìn về phía trước, dùng sức cắn răng, công tử lo lắng cho Trang tiểu thư, lấy thân phận vị đại phu để điều hành quốc gia, dù là cũng cảm thấy lo lắng biết tiểu thư có thể chống đỡ được hay .


      Nhưng thân thể công tử lại…


      Bảy ngày rời khỏi kinh, Đây là lần thứ ba Công tử hộc máu, nếu vấn để lớn, Thanh Dương Tử dọc theo đường cũng cần treo bộ mặt nghiêm túc như vậy.


      Nhất định đừng nên có chuyện gì, cho dù là công tử hay Là Trang Tiểu Thư, Trần Nguyên thầm cầu nguyện.


      Vì phải giám quốc, nên Trang Thư Tình triệt để tiến vào tầm mắt của dân chúng trong kinh, chỉ cần là người ở kinh thành đều vô cùng chú ý đến hướng hướng của triều đình.


      Chuyện xuất chinh tất nhiên thể che dấu được, muốn chi còn có người có ý muốn truyền bá.


      Có Từ tướng quân ở đây, chủ tướng chắc chắn , mọi người càng quan tâm là chiến đoàn quan sát cuộc chiến.


      Nhất thời, nơi nào cũng thảo luận chiến đoàn này Là chuyện gì xảy ra.


      Trong nhã gian, mấy người ngồi quanh bàn.


      “Hoàng thúc, Ngài thử xem, tham chiến cứ tham chiến, nhìn làm cái gì?”


      “Bản vương lại cảm thấy, chiêu này của Trang thư tình rất tốt.” nam nhân trung niên với hai chỏm râu, thong thả đưa củ lạc vào trong miệng, “ tại trong triều, trừ người chết và hạ ngục ra, chỉ còn mỗi Từ Công Mậu có thể tìm đường sống từ chỗ chết, trừ ra, võ tướng trong triều mấy ai có thể chân chính trải qua chiến trường? Theo ta thấy, người trong chiến đoàn được cử lần này được tuyển từ võ tướng. Ta đoán, Trang Thư Tình lần này là muốn bồi dưỡng vị chỉ huy mới, trước mắt là thời chiến, các ngươi nhìn thấy sao?”


      ràng là bọn họ thể tham chiến, còn cho làm gì? Đổ máu, giết người, làm võ tướng đều được rèn luyện. Chỉ được cái tiếng cho to.”


      biết phân biệt.” Nam nhân buông đũa xuống, vẻ mặt châm chọc, “Người là võ tướng, phải tân binh. chiến trường thực chiến, nếu tình huống hơi có chút tốt, võ tướng chịu được áp lực liền cầm đầu chạy mất, chẳng lẽ nhưng người khác đều phải chạy theo? Trang Thư Tình cho người ta đến quan sát, là để bọn họ thích ứng với máu, thích ứng với chiến trường, sau đó mới để bọn họ tham chiến, như vậy phải tốt hơn nhiều so với đám người chỉ biết làm được sao? Thời khác mấu chốt phải biết động não.”


      Nam nhân cười lạnh tiếng, “Lúc mới nghe thấy tin này bản vương liền cảm thấy hoàng huynh hồ đồ, sao lại có thể để nữ nhân giám quốc, tóc càng dài kiến thức càng ngắn lại hay sao? Nữ nhân có thể làm cái gì, còn là người khác họ, tại mới biết được hoàng huynh thánh minh, những chuyện Trang Thư Tình làm từ khi giám quốc tới này điều lấy thế tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết tất cả những chuyện để đóng bụi từ lâu, các ngươi tự hỏi xem, ai có thể làm được tốt hơn nàng? Theo bản vương thấy, để nàng giám quốc rất tốt, nàng làm việc còn mạnh mẽ vang dội hơn cả hoàng huynh.”


      “Đừng tưởng rằng người khác đều là đồ ngốc, nhìn ra các ngươi đánh chủ ý gì, bổn vương mặc kệ, bận rộn nhiều năm như vậy, tại hao tâm tính toán những chuyện này, ngôi vị hoàng đế là của hoàng huynh, thích để ai ngồi người đó ngồi. Nếu phải tò mò vị Trang Thư Tình kia, bản vương cũng bị các ngươi khuyến khích trở về.”


      Nam nhân phủi ống tay áo đứng dậy, “Thông minh tốt nhất nên bỏ tâm tư này xuống. Nếu để vị cháu trai dễ chuyện kia của bản vương biết được các ngươi đánh chủ ý gì trong đầu cứ cẩn thận nóc phòng nhà các ngươi, sớm ngày cũng bị xốc ngược, những thứ tại thể đảm bảo cái gì, tự giải quyết cho tốt , về sau những chuyện như vậy cần tìm đến bổn vướng, ở kinh thành chơi mấy ngày đủ rồi, bản vương đây.”


      Lên xe ngựa, quản gia theo vào hỏi, “Vương gia, ngài hồi phủ hay là…”


      “Hồi , nếu tại tiến cung bọn họ sợ là cho rằng ta bán đứng bọn họ, đám biết phân biết tốt xấu.” Nam nhân thoải mái dựa vào thành xe, bên trong xe ngựa vô cùng xa hoa, hai vị nữ tử mặc cung trang lên, nam nhân mỗi tay ôm người, cười, “Bản vương cảm thây cuộc sông vẫn nên phải hưởng thụ mới tốt, đầu phải là đồ trang sức, muốn bản vương đưa đầu ra? Hừ, nằm mơ.”


      “Vương gia minh.”


      “Nàng đừng khen bản vương, là bọn họ rắp tâm quá ràng, cũng chịu ngẫm lại chỉ bằng đám bao cỏ như bọn họ trừ chuyện thường xuyên đến xin thứ này thứ nọ của hoàng huynh ra còn có bản lĩnh gì, cũng chính bởi vì hoàng huynh nhân hậu mới dung được bọn họ, có bản lĩnh cầu Trang Thư Tình , xem nàng thu thập bọn họ như thế nào.”


      Động tĩnh bên ngoài dần dần lớn, quản gia vội ra xem xét tình hường, nam nhân cũng vén rèm lên nhìn ra phía ngoài.


      “Vương gia, là Trang tiểu thư, cần phải xác minh thân phận ?”


      Nam nhân nâng má, rất hứng thú gật đầu, chạm mặt tất nhiên phải gặp, bản vương cũng tò mò, nữ tử có thể giám quốc có dáng dấp như thể nào.”


      Quản gia biết có nên nhắc nhở câu hay , đây là thể tử của Bạch công tử nha…


      “Biểu tình kia của ngươi là cái gì, bản vương sao có thể làm những chuyện hành đao đoạt ái.” Nam nhân trừng mắt nhìn , cho dù muốn, cũng phải có bản lĩnh mới được.


      Quản gia lĩnh mệt xoay người, lui ra ngoài.


      Hôm nay trong cung ít chuyện phải xử lý nên Trang Thư Tình trở về sớm hơn mọi ngày, mỗi lần nàng đường đều gây ra động tĩnh, nhiều lần cũng thành thói quen, hộ vệ cũng ngày càng nhiều.


      Nhưng mà hôm nay lại khác, xe ngựa được nữa dừng lại, theo lý mà , ở kinh thành hẳn là có người dám ngăn cản nàng, nàng cũng cần phải tranh né ai mới đúng.


      Hướng Tả đánh ngựa tiến đến cửa sổ, “Tiểu thư, là Nhạc vương gia.”


      Nhạc vương gia? phải cực ít khi đến kinh đô hay sao?


      Chu Quốc thường phong đất cho hoàng tử, nhưng mà hoàng tử được sủng ái cũng có thể rời kinh nơi khác ở, đồng lứa với hoàng thượng cũng chỉ có mình vị Nhạc vương gia có được đãi ngộ này, nhìn danh hào của cũng biết năm đó lão hoàng đế có bao nhiêu sủng ái .


      Nhưng mà nếu là Nhạc vương gia nàng cũng cần phải qua chào.


      Thanh Phong và Thu Vũ chỉnh sửa lại xiêm y và trang sức cho nàng, trước sau đỡ nàng xuống xe ngựa.


      Tuy rằng thanh danh lớn đến ai trong kinh mà biết, nhưng trừ quan lại ra, rất ít người có thể gặp qua nàng.


      Nàng vừa lộ diện, liền có thanh truyền vào tai, “ gầy, vóc dáng cũng cao.”


      “Nhìn qua , bộ dáng còn hơn ta.”


      trắng, là ai dõng dạc chắc chắn gương mặt của nàng thể gặp người? ràng là sinh được bô dạng rất tốt.”


      “...”


      Bị người đánh giá như vậy, khóe miệng của Trang Thư Tình có chút co rút, nàng cảm thấy may mắn khuôn mặt này của nàng khiến mọi người thất vọng.


      Nhạc vương gia cũng xuống dưới, vén mành cửa lên, ghé đầu vào thành cửa sổ, bộ vô lại nhìn nàng, thản nhiên tự đắc.


      Ấn tượng đầu tiên cũng tệ, Trang Thư Tình chán ghét người này.


      “Thư Tình gặp qua Nhạc vương gia.”


      “Bản vương dám chịu lễ của ngươi, mau đứng lên .”


      “Ngài là trưởng bối, Thư Tình là vãn bối, tất nhiên là ngài nhận được.” Trang Thư Tình đứng thẳng lên, “Vương gia đây là vừa hồi kinh?”


      “A, vừa trở về bị người quấn mấy lời vô nghĩa, nhưng mà mấy năm chưa hồi kinh, kinh đô này náo nhiệt ít.”


      “Nếu như vương gia có thể về sớm hơn tháng, nhất định có thể vượt qua tràng náo nhiệt hơn rất nhiều.”


      “...” Đến lúc này, đúng là bị ép xuống hạ phong!


      Nhạc vương gia càng cao hứng, Trang Thư Tình là… còn thú vị hơn cả suy đoán trước của , so với những tiểu thư khuê các như đám đầu gỗ kia đúng là thú vị hơn rất nhiều.


      Trang Thư Tình cũng thu liễm thái độ.


      Nàng muốn khiến bản thân nổi bật trước mắt công chúng. Nhưng ngược lại, vì ở trước mặt công chúng, nàng càng thể yếu thế.


      Trước mặt vị vương gia mới gặp này nàng cũng thể yếu thế.


      “Vương gia tại muốn vào cung sao? Hoàng thượng nhìn thấy ngài nhất định rất cao hứng.”


      Nhạc vương gia nháy mắt liền sửa lại chủ ý, “Cũng tốt, nhiều năm gặp hoàng huynh, bây giờ gặp mặt có rất nhiều chuyện để hàn huyên.”


      Trang Thư Tình cười cười, thu tay thi lễ, nhường qua bên, “Hoàng thượng nhất định cũng rất ngóng trông vương gia.”


      “Có số người cần quản, bọn họ chưa từng nếm trải thế nào là khổ nên thể biết chuyện gì nên làm và nên làm. “ Chậm rì rì lưu lại lời này, Nhạc vương gia lùi đầu về.


      Xe ngựa xa, Trang Thư Tình cũng đem tin Nhạc vương gia truyền đến cho hoàng thượng. Có động tác là tốt rồi, nàng chỉ sợ bọn họ cứ im lặng, đến thời điểm mấu chốt lại cản chân.


      Ngẩng đầu quét vòng, hoặc hưng phấn, hoặc khẩn trương, hoặc sùng bái, hoặc khinh thường… nàng cũng thành náo nhiệt trong mắt người khác.


      "Nàng nhìn ta, nhìn ta..."


      " ràng là xem ta!"


      "Phía sau đừng chen, ta sắp ngã xuống !"


      "..."


      Trang Thư Tình lại co rút khóa miệng, đạp lên ghế tiến vào xe ngựa, sau này tốt nhất vẫn nên lộ diện.


      Sáng sớm ngày kế, Trang Thư Tình liền thấy Nhạc vương gia, cũng biết có phải hàn huyên đến khuya hay mà hôm nay lại đứng xếp hàng đầu tiên trong triều.


      Ánh mắt kia ra hứng thú quá mức ràng, Trang Thư Tình chỉ có thể nỗ lực xem .


      "Kim Quý, Kim đại nhân."


      "Có hạ quan."

      “Cấm vệ trong cung chỉnh lý hết chưa?”


      Kim Quý cẩn thận trả lời. “Trước mắt chỉ có thể bổ xung nửa nhân số…”


      “Cũng phải chậm, trước cứ để bọn họ vào cung làm nhiệm vụ . Mãnh thú nên về núi.”


      “Vâng.”


      Trang Thư Tình quét vòng,”Danh sách những người được chọn quan sát cuộc chiến do bộ nhân sắp xếp, nếu có ai muốn chủ động xin giết giặc, ta cũng châm trước, nhưng mà nếu là ôm tương tưởng quan sát ta chỉ câu, quân đoàn này, chưa hoàn toàn tham chiến, Từ tướng quân.”


      Hôm nay Từ Công Mậu khôi phục chức tướng, đứng ở hàng thứ hai, bước ra khỏi hàng, cao giọng xác nhận.


      “Mệnh ngươi là chủ soái tiền phương, làm chủ tất cả chiến .”


      ít người đều lộ vẻ kinh ngạc, đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, hay là của Trang Thư tình?


      Từ Công Mậu sớm được hoàng thượng dặn dò, hết thảy đều nghe theo mệnh của Trang tiểu thư, lúc này trả lời cũng vô cùng lớn tiếng, “Lão thần tuân mệnh.”


      “Chiến ta hiểu, ta thậm chí biết chiến trường chân chính là như thế nào, cho nên ta thể đưa ra mệnh lệnh bắt buộc nào đối với binh sĩ, thời khắc mấu chốt, Từ tướng quân cứ tùy cơ ứng biến, nếu có chút người ỷ vào thân phận thuận theo quân lệnh, tùy ngài tiền trảm hậu tấu, hi vọng Từ tướng quân sớm chuẩn bị cho tốt, mong ngài có thể đắc thắng trở về.”


      “Lão thần nhất định nhục mệnh.”


      “Còn có quân đoàn quan sát cuộc chiến.” Vẻ mặt Trang Thư Tình càng thêm nghiêm túc, “Hoàng thượng từng , Từ tướng quân là bề tôi đắc lực của ngài, ta hi vọng những người ngồi quan sát trận chiến kia có thể thấy , nhưng thế nào chính là bề tôi đắc lực, đoàn người có thể đứng quan sát cuộc chiến, sau này tất yếu chính là trụ cột của Chu Quốc, bọn họ chính là hi vọng về sau của Chu Quốc, ta đem hi vọng này giao cho ngài, mong Từ tướng quân có thể hướng dẫn bọn họ thành tài.”


      chỉ Từ Công Mậu được nêu danh, mà tất cả mọi người triều đều theo bản năng đứng thẳng lưng, mà võ tướng, trong lòng bọn họ sớm rục rịch.


      Nhạc vương gia thầm khen, triệt để yên lòng.


      Tiêu dao vương gia cũng cần quốc gia yên ổn, bản thân mới có được những ngày tháng tiêu dao.
      hargane187, tart_trung, hauyen280330 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 180: Về núi


      Ngày đưa mãnh thú vào thành, Trang Thư Tình có nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ càng, khi đó khi đó nàng chỉ sợ Chỉ Cố chịu thiệt, lo lắng cho thân thể của , trong suy nghĩ chỉ có mong muốn là nhanh chóng nhìn thấy .


      Ngày đưa thú rời , nàng nguyên bản có thể khiến chúng nó trong im lặng, nhưng nàng lại chọn trước giờ ngọ, chứ phải buổi tối.


      Chiếc ghế phù thủy này nàng sớm ngồi vững, mặc kệ là lấy phương thức gì đưa chúng nó rời thanh danh của nàng cũng thay đổi, tại nàng cũng cần len lút.


      Trong lòng, nàng cũng cảm thấy bọn chúng có công rất lớn, nhưng thưởng thể thưởng, tối thiểu thể chúng nó có thể thoải mái rời cuộc sống của con người.


      Nếu có thể, nên càng hi vọng có thể huyên náo Kinh Đô đưa tiễn bọn chúng rời .


      Giống như khi đến, Trang Thư Tình ngồi lưng con sói lúc trước, là đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, thể là chỉnh tề, nhưng có thể coi là ôn định.


      Hai bên đường lớn đầy người đứng, nhường ra con đường lớn, lúc đầu có người hét rất lớn, nhưng lâu dấn thấy chúng tấn công con người nên đám người cũng tự giác yên tĩnh lại.


      Nhân loại và dã thú vốn là thiên địch, giờ khắc này lại hòa bình quỷ dị. dã thú từ ngày ấy vào thành cũng chưa từng tổn thương người vô tội.


      Chúng nó có cắn chết người, có ăn thịt người, nhưng tất cả đầu là loạn thần tặc tử, bọn họ đáng chết!


      Bọn họ kém chút khiến cho Chu Quốc rung lay sụp đổ, chỉ kém chút, Chu Quốc còn những ngày lành, ngược lại, là đám mãnh thú hung hãn này giúp bọn họ.


      “Nhường nhường, nhường nhường.”


      Phía sau đầy chen lên trước khiên những người đúng đầu bắt đầu thấy bất mãn, nhìn thấy tính huống phía sau, tự giác chen qua bên cạnh, còn quên túm lấy đồng bạn bên người tiến lên.


      Hai người nâng theo thịt heo, nhìn cánh tay cơ bắp cùng thân béo mập, hai người này là mỗ thịt.


      Hai người đem thịt đặt đất, dao sắc bén vung lên cắt thịt heo ra thành rất nhiều khối, sau đó ném từng khối từng khối về phía đoàn thú. “Ăn thịt, ăn thịt, ăn no rồi hãy trở về.”


      Thịt đến bên miệng, có đạo lý nào ăn, bước chân ngừng, cúi đầu ngậm lấy miếng thịt, vừa ăn vừa tiếp tục về phía trước.


      May mắn là hoàng đế chưa quên chúng nó, trước khi cho người chuẩn bị số lượng lớn thịt để chúng nó ăn no nê, coi như biểu lộ chút lòng biết ơn, lúc này mới có tranh đoạt dẫn đến sai lầm.


      Trang Thư Tình quay đầu nhìn thoáng qua, thổi tiếng sáo dài, chúng no nghe hiểu, nhất tề gầm lên. Trong lúc nhất thời, kinh đô tràn ngập tiếng thú.


      Có lẽ bởi vì tâm mang lòng biết ơn, có lẽ là vì muốn nổi bật, lại có lẽ cảm thấy bản thân nên biểu chút, càng ngày càng có nhiều người gia nhập đội ngũ đưa thịt.


      Trang Thư Tình dứt khoát thả chậm tốc độ, thỏa mãn tư tâm của nhân loại, cũng thỏa mãn cho cái bụng của chúng mãnh thú.


      Đổng lão gia tử và lão phu nhân vừa đúng ngày trở lại Đổng gia.Đoàn người tận mắt thấy màn như vậy, trong lòng đều phập phòng khó bình ổn.


      Bọn họ phải người khác, thể ôm tâm tư giúp vui xem màn này.


      Chỉ cần nghĩ đến thời điểm bọn họ có ở đây, tiểu nương lưng con sói kia phải căn răng chống đỡ mọi chuyện, sử lý mọi chuyện, nghĩ như vậy trong lòng bọn họ liền cảm thấy chua xót.


      Coi chuyện này thành đương nhiên giống như quên mất, vị tiểu nương thoạt nhìn vô cùng lợi hại kia tới tháng tám này mới đến mười sáu tuổi.


      “Chúng ta về trước, ngọ thiên, ngươi hỗ trợ với Tình nha đầu rằng chúng ta trở lại, để nàng chuyến đến ngoại tổ gia.”


      biết, lão gia tử.”


      Trang Thư Hàn thu hồi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ nên đến đây mà nên theo tiên sinh ở lại Hội Nguyên Phủ nghiên cứu học vấn, tỷ tỷ khẳng định vẫn luôn lo lắng cho , nhưng ít nhất cần bận tâm mỗi ngày.


      đưa bản thân đến dưới mi mắt của tỷ tỷ, thỏa mãn ý của chính mình, tỷ tỷ mỗi ngày lại phải bỏ thêm tâm tư lo cho , tỷ tỷ… càng mệt . Trang Thư Tình lúc này chạy tới cửa thành.


      Tướng thủ thành sớm nhận được tin tức, cửa thành dươc mở, nhân thủ được phái ổn định mọi người ra vào thành, để bọn họ va chạm với mãnh thú


      Trang Thư Tình cười cười gật đầu với vị tướng thủ thành, vỗ vỗ đầu ngân sói, ngân sói hiểu ý, tốc độ mau hơn.


      Hai mươi dặm ngoại thành mới có đường lên núi, đoàn mãnh thú hướng về phía trước tiến lên.


      Đội ngũ đứng ở chân núi.


      Trang Thư Tình ra hiệu cho xe ngựa tiến lên.


      xe ngựa có những chiếc bình đựng tro cốt được dán chỉnh tề, bên có ghi sói, hổ, báo, sư tử, giữa hai cái bình có sợi dây buộc lại với nhau.


      Trang Thư Tình rời khỏi lưng sói, tiếp nhân hai bỉnh tro cốt Tam tử đưa tới, đem bình ghi chữ sói buộc lên lưng con sói, vỗ vỗ đầu nó, tiếp tục lấy chữ hổ buộc lên lưng con hổ.


      Vừa tiếp tục làm vừa : “Đây là đồng bạn của các ngươi, mang chúng nó về núi , đến địa bàn của các ngươi hãy đào cái hố, vùi bình này vào sau đó lấp lại, để chúng nó an tâm về với đất.”


      “Ta đáp ứng đưa chúng nó trở về, chỉ là tại ta bị nhốt lại thể thoát được, các ngươi hãy giúp ta hoàn thành.”


      “Nếu như chúng nó có con hãy giúp chúng nuôi dưỡng, đừng khi dễ chúng nó.”


      “Chúng nó vì ta mà chết, là ta thiếu chúng nó.”


      “Đây là nghiệt của ta…”


      Có khoảng chừng ba mươi lọ tro cốt, đối với số người chết thứ này tính là nhiều, nhưng Trang Thư Tình giống người khác nàng từng là thú y, cả đời này nàng cũng quên, nàng còn có thể nghe hiểu lời của chúng nó, cũng bởi vì như vậy chúng nó mới đồng ý ra sức vì nàng, cũng vì tư tâm của nàng mà mất mạng.


      Đối với nàng mà , chúng phải la ba mươi hai con súc sinh, mà là ba mươi hai người đồng bạn.


      Có người có thể hiểu thú ngữ như nàng là kiếp nạn của chúng thú, Trang Thư Tình tự giễu, trong miệng tràn đầy vị khổ.


      “Trở về , nên xa, đừng quay lại tìm ta.”


      Mấy con thú gần nàng nhất cọ cọ nàng, lộ ra vẻ tha.


      Niệm Niệm mới sinh ra lâu theo nàng, trao đổi với nàng cũng càng thông thuận, ngừng ngao ô với nàng, chúng nó đều thích nàng, có trách nàng, sinh tồn trong rừng, chỉ cần cẩn thận mất mạng, số lượng hàng năm chết có rất nhiều, phần lớn là chết bởi địch thủ, nhiều mãnh thú trước giờ luôn coi nhau là kẻ địch lại có thể có thời gian hòa bình chung sống như vậy rất khó có được, chúng nó cũng rất trân trọng khoảng thời gian này, chúng nó vẫn ở chốn cũ, chờ nàng tìm chúng nó chơi đùa…


      Mũi Trang Thư Tình chua xót vô cùng, ra lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.


      Sau khi chia tay, mấy trăm mãnh thú lục tục về núi, bộ tộc ngân sói cuối cùng.


      Niệm Niệm và kim hổ muốn ở lại.


      Nơi như kinh đô, Trang Thư Tình tất nhiên đồng ý lưu bọn chúng lại, nhưng cho dù nàng như thế nào, hai tiểu bất điểm lúc này cao hơn rất nhiều, rắn chắc hơn rất nhiều, móng vuốt cũng sắc bén hơn rất nhiều này đều lắc đầu, cuối cùng rất trực tiếp chạy về phía kinh đô.


      Trang Thư Tình bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo chúng nó, chỉ cần nàng giám sát chặt chẽ chút là được.


      Xe ngựa chạy suốt đường vào thành, định vào cung xử lý mấy chuyện lặt vặt, xe ngựa của Hướng Tả đột ngột liền dừng lại, “Trang tiểu thư, người của Hội Nguyên Phủ tới.”


      Nguyên bản có chút mệt mỏi, Trang Thư tình lập tức cao hứng trở lại, “Khi nào đến? Người tại ở đâu?”


      “Ở Đổng phủ.” Hướng Tả dừng chút, “Lão gia tử và lão phu nhân đều trở lại, còn có Trang công tử…”


      “Thư Hàn cũng tới? Đệ ấy tới làm gì?” Trang Thư Tình đau đầu thôi, nàng chỉ hận thể nhanh chóng đem ném khỏi kinh đô, thế nào còn? “Trực tiếp Đổng phủ.”


      "Vâng."


      Mạnh bá biết biểu tiểu thư khẳng định đến nên an bày sẵn mọi , tự mình đứng ngoài cửa chờ, nhìn thấy xe ngựa dừng lại lập tức liền tiến lên nghênh đón.


      Xe ngựa của biểu tiểu thư có đánh dấu gì, nhưng lại vô cùng dễ nhận ra, dù sao chiếc siêu xe ngựa được cải tiến như vậy, trong kinh đô cũng có mấy chiếc, cũng chỉ có biểu tiểu thư ngây thơ thuần khiết đến cái gì cũng để ý.


      “Mạnh bá.”


      Mạnh bá cười mị mắt, biểu tiểu thư rất giống tứ tiểu thư, đối với ai cũng đều hiền lành, “Lão thái gia biết ngài đến, còn chờ ngài đó!”


      đường bôn ba mệt mỏi còn chưa đủ sao, ngoại tổ phụ và tổ mẫu hẳn nên nhanh chóng nghỉ ngơi, còn đợi ta làm cái gì.”


      “Lão thái gia kỳ thực chính là đau lòng ngài, muốn gặp ngài.” Mạnh bá dẫn người vào trong phòng.


      Đại khái bởi vì định hải thần châm của Đổng gia trở lại nên Đổng gia thoạt nhìn có sức sống hơn rất nhiều, hạ nhân lui tới trông thấy nàng đều ào ào dừng lại chào.

      Bên trong nhà chính, người ngồi đầy đủ.


      Trang Thư Tình nhìn thấy tam cữu có chút kinh ngạc, lúc này, tam cữu phải hẳn là nên ở bộ nhân sao?


      đơi nàng hỏi, ĐỔng Minh Dương mở miệng giải thích, “Trong nhà có người đưa tin qua, Trương đại nhân và Vệ đại nhân liền đuổi ta về, ta thể phụ hảo ý bọn họ.”


      “Xem ra tam cữu làm việc với bọn họ sai.’ Trang Thư Tình nở nụ cười, xong câu liền tiến lên hành lễ với nhị vị lão nhân.


      đợi nàng bái xuống, Tuyết ma ma bên cạnh lão phu nhân lập tức đỡ nàng lên.


      Lão thái gia thấy nàng gầy đến nỗi khuôn mặt chỉ bằng bản tay, mày liền nhíu lại có thể kẹp chết muỗi, “Con tuổi còn , đừng quá bận tâm khiến thân thể bị thương.”


      Lão phu nhân cũng đau lòng hát đệm, “Lão thái gia đúng, đây mới là đại , chuyện gì cũng qua trọng bằng thân thể của mình.”


      Trang Thư Tình ôn tồn trấn an nhị lão, “Khoảng thời gian trước phát sinh quá nhiều chuyện, lúc đó cố hơn được mới phải ra sức như vậy, mấy ngày nay ốm, hoàng thượng ra lệnh cho đầu bếp trong cung nghiên cứu mấy món bồi bổ cho còn, ngài ấy sợ đến lúc Chỉ Cố trở về thể giao phó.”


      “Còn cười.” Lão phu nhân trừng nàng, “Bộ dạng này của con giống như dân chạy nạn vậy, đây là chuyện của nam nhân, con …”


      "Nương!"


      "Phu nhân!"


      Lão thái gia và Đổng Minh Dương nhất tề lên tiếng, lão phu nhân cũng thấy mình sai, có chút ngượng ngùng, “Ta phải có ý kia..."


      "Con biết, ngoại tổ mẫu là đau lòng con." Trang Thư Tình đỡ người ngồi xuống, “Ban đầu nhìn có chút gầy, sau này từ từ bồi bổ lại.”


      Lão phu nhân liên tục gật đầu, “Nên bồi bổ lại, người phải có chút thịt mới tốt, nghe Tam Nhi con ở trong cung, nếu về sau con đều về đây dùng bữa tối?”


      Nàng cũng muốn a, Trang Thư Tình cười khổ nhưng lúc này có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đổng gia, nếu nàng ngày ngày đều đến đây, biết còn bị truyền thành cái dạng gì.


      Hiển nhiên,, lão gia tử và Đổng minh Dương hai phụ tử đều hiểu thấu đạo lý này hơn lão phu nhân.


      “Nương, Thư Tình có thể tới được tới, nàng ở kinh thành, cách Đổng gia rất gần, còn có thể trốn nơi nào.”


      “Đúng vậy, ngoại tổ mẫu, con thường đến.”
      hargane187, tart_trung, hauyen280332 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :