1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 132: Trong lúc vô hình có thứ gì đó thay đổi.


      Bạch Chiêm tiến lên đỡ người lại, tay đỡ cánh tay nàng, tay ôm thắt lưng, Trang Thư Tình lúc được thoải mái, tất nhiên là dựa hẳn nửa người vào .


      "Đến lâu chưa?"


      "Vừa tới, mệt sao?"


      "Có chút." Thấy Lưu Xuân Hiền đến nhưng lại ngượng ngùng mở miệng, ấn tượng của Trang Thư Tình đối với xấu, chủ động : "Thiếu phu nhân có việc gì, chờ thuận khí rồi mới có thể ăn được, nên cho thiếu phu nhân ăn những dạng thước ăn lỏng, hai ba ngày sau mới có thể xuống giường lại, cần phải để ý chỗ vết thương. Nếu miệng vết thương rách ra người chịu khổ là thiếu phu nhân, bây giờ tình huống tốt hơn nhiều, ta để hai vị nữ y lại chiếu cố nàng chút, sau khi châm cứu xong mới có thể trở về, mấy ngày sau ta đều tới."


      "Đại ân lời nào cảm tạ hết được, Lưu Xuân Hiền ta ghi nhớ trong lòng, Trang đại phu, đây là tiền chẩn bệnh."


      Bảo Châu tiến lên tiếp nhận, Trang Thư Tình nhìn túi tiền kia liền biết là ít, nàng cũng cái gì, bản thân nàng cứu về được lớn , người khác cho nàng bao nhiêu nàng cầm cũng sao.


      "Có việc gì cứ tới y quán Cùng Tế tìm ta, cáo từ."


      Lúc này Lưu phu nhân tiến đến, nhìn túi tiền kia lập tức liền hung hăng liếc mắt nhìn nhi tử, lời ra càng khách khí, "Trang đại phu thể ."


      Lưu lão gia hận thể lên đánh choáng váng người này, cũng chờ ngăn lại lời nhất định đắc tội với người ta này chợt nghe Trang đại phu hỏi: " Lưu phu nhân ta vì sao thể ?"


      "Ta nghe bà đỡ trong nhà ngươi mổ bụng Dương thị lấy thai nhi ra, có phải hay ?"


      " sai."


      "Ta chưa bao giờ nghe người mổ bụng lấy thai nhi có thể còn mệnh, Dương thị dù tốt cũng là con dâu Lưu gia, nếu nàng chết, trách nhiệm này ai gánh? Còn có đại tôn tử của ta, ai biết lấy ra bằng cách như vậy có xảy ra vấn đề gì hay ."


      Trang Thư Tình lập tức nở nụ cười, "Vậy Lưu phu nhân bây giờ phải làm như thế nào đây?"


      "Đương nhiên là..."


      "Ngươi câm miệng, Hiền nhi. Mang mẫu thân ngươi ."


      "Lão gia!"


      " bó tuổi rồi đừng muốn ta hưu ngươi!"


      Đầu óc Lưu phu nhân trống rỗng, nàng làm cái gì? Nang cái gì? Nàng làm như vậy phải suy nghĩ cho Lưu gia hay sao?


      Bây giờ có tôn nhi, lão gia thế nhưng muốn hưu nàng!


      Nhưng nàng biết lời lão gia , nếu nàng ngậm miệng, làm theo lời lão gia, lão gia nhất định hưu nàng!


      Lưu phu nhân lúc này mới thực sợ hãi.


      "Ta... Ta..."


      Tâm tình Trang Thư Tình lúc này hoàn toàn tốt, "Chuyện của Lưu gia chúng ta xen vào, ta chỉ muốn nhắc lại lời lúc nãy, Lưu công tử, đứa nhất định được để Lưu phu nhân nuôi nấng, nuôi thành dạng tính tình giống như nàng ta cũng phải phúc khí của Lưu gia, cáo từ."


      Lưu lão gia tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân làm hỏng việc của , vội vàng đuổi theo.


      Lưu Thanh Quân và các đại phu khác cũng ào ào cáo từ. Trước khi , Lưu Thanh Quân cất cao giọng lớn: "Khả năng của chúng ta bằng Trang đại phu, cũng thể cứu người sắp chết như nàng, nếu có Trang đại phu, kết quả hôm nay xác hai mệnh, người khác nhìn thấy nhưng ta nhận ra được, lúc Trang đại phu bước ra chân vững, tay còn luôn xoa bóp, Lưu phu nhân nên coi người khác là kẻ mù! Cáo từ!”


      Lưu Xuân Hiền tự tay dâng tiền chẩn bệnh lên, muốn cái gì nhưng còn chưa mở miệng bị Lưu Thanh Quân trả lời. “Lưu công tử cần gì cả, Trang đại phu tuổi đời còn trẻ, nhưng lại là người xứng đáng làm đại phu hơn bất kỳ người nào trong nghề này, cũng là người nhân hậu nhất từ trước đến giờ lạo phu từng biết, Lưu phu nhân đối nàng như vậy, ngay cả lão già như cũng ta nhìn thấy tim cũng trở nên băng giá, có chỗ nào đắc tội Lưu công tử đừng trách, tiền chẩn bệnh cần, vốn chúng ta cũng giúp được gì.”


      Đưa người ra đến cửa, Lưu Xuân Hiền nhìn sắc mặt mẫu thân hồi hồng hồi trắng, trong lúc nhất thời cũng biết nên đau lòng nàng hay nên hận nàng. “Nương, người phải biết phần biệt thị phi tốt xấu, tính mạng của Lưu phu thiếu phu nhân và trưỡng tôn ngài chẳng lẽ bằng chút bạc ấy hay sao? Chẳng lẽ ngài mong rằng Lưu phủ có tang lễ. Người ghét bỏ Dương thị, cảm thấy này cái gì cũng tốt, nhưng ngài có nghĩ tới rằng nếu phải tính tình nàng tốt, người còn có thể giễu võ dương oai trong phủ hay sao, cha xa cách ngài, con trai đành hiếu thuận ngài gấp bội, nhưng ngài thể khi dễ nhi tử, khi dễ thê tử của nhi tử!”


      “Chát!” Chưa từng bị nhi tử chống đối như vậy, Lưu phu nhân nào còn nghe được những lời này, theo bản năng quăng bạt tai, nguyên bản có chút hối hận, nhưng nghe thấy lời của lửa giận của Lưu phu nhân liền át mất lý trí, lời xưa đúng, có thể tử liền quên mẹ.


      Hạ nhân trong viện đều cúi đầu, Dương lão phu nhân che miệng, nước mắt rơi như mưa, chặt chẽ cầm lấy khung cửa để chính mình bước ra ngoài.


      Nếu lúc này nàng tiến lên dối với ai đều có lợi.


      Lưu Xuân Hiền ôm mặt trái bị đánh đỏ, nóng bừng mặt át được lạnh lẽo trong lòng.


      Ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mẫu thân, xoay người vào phòng sinh.


      Hiệu lực của thuốc mê thối lui, nơi vết cắt rất đau, hơn nữa trời còn nóng, Dương thị vừa đau lại khó chịu, nhưng khi nhìn thấy trượng phu tiến vào, tươi cười lập tức liền trở nên ôn nhu.


      Lưu Xuân Hiền qua cúi người ôm lấy thê tử, lúc lâu cũng có nhúc nhích.


      Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, Dương thị biết là khóc vì nam nhân trước mắt hay vì chính nàng.


      Chuyện của Lưu gia ảnh hương đến Trang Thư Tình quá lâu, vừa lên xe ngựa nàng liền cao hứng trở lại, giống như đứa khoe thành tích nhìn Bạch Chiêm cười cười, "Sản phụ và đứa đều là ta cứu về."


      Bạch Chiêm ấn nàng ngồi ổn, đem hai chân nàng áp đến bên người, thuần thục giúp nàng mát xa, vừa làm vừa trả lời, “Ân.”


      Trang Thư Tình tự động hiểu được lời , ôm bụng bắt đầu kêu đói.


      Nha hoàn lâp tức đưa đồ ăn tới, Trang Thư Tình muốn tiến lên nhận lấy, nhưng nghĩ đến mình vẫn còn chưa tiêu độc đành để nha hoàn đút cho nàng.


      Ăn được mẫy mỗng mới cảm thấy dạ dày còn đau.


      Ấn chân xong, Bạch Chiêm lại giúp nàng mát xa tay.


      Xoa hồi sản phụ vẫn hồi phục nàng thể chuyển sang tư thế khác nên mai khi chuột rút mới dừng lại.


      Cũng may là có chuyện gì ngoài ý muốn.


      Trang đại phu phẫu thuật lấy thai nhi, cả người lớn và thai nhi đều bình an, tin tức này lập tức từ Từ phủ được truyền ra ngoài, trở thành đề tài trọng tâm trong trà dư tửu hậu.


      Tỷ đệ Trang gia đều vô cùng tài giỏi, cho dù là mỗ bụng lấy thai chuyện mang đầy huyết tinh như vậy cũng khiến bọn họ cảm thấy có gì lớn lao


      Từ Từ Giai Oánh đến Liễu Tri Quỳnh nay lại đến Lưu thiếu phu nhân, mặc kệ là phương pháp gì, cần biết là nàng dùng thứ gì, chỉ cần Trang Thư Tình ra tay đó chính là chuyện đương nhiên.


      Trang đại phu nương người ta gan lớn phải là chuyện lạ gì, mỗ bụng lấy thai nhi có làm sao, ngày nào đó nghe được Trang đại phu mở đầu người khác bọn họ cũng kinh ngạc.


      Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.


      Trang Thư Tình liền lấy phương thức khí phách như vậy khiến mọi người tiếp nhận y thuật của nàng giống người thường, ngay từ đầu còn có chút e ngại nhưng số lần càng ngày càng nhiều nên còn người nào cảm thấy bất ngờ.


      Cho dù là bệnh hay vết thương cũng đến mời nàng chẩn trị, mọi người đều mong rằng y quán của nàng luôn phát triển.


      Ai cũng dám cam đoan chính mình bị mắc bệnh nan y, phải sao?


      Dần dần thái độ của Hội Nguyên Phủ đối với Trang Thư Tình liền dần dần biến hóa.


      Lời đồn đãi vẫn được truyền nhưng ý phần chế nhạo, nếu có người nơi khác dám đến Hội Nguyên Phủ xấu Trang Thư Tình lập tức bị người ở đây mắng cho trận, bao che như vậy, người khác biết còn tưởng rằng họ là người thân


      biết từ khi nào, mỗi lần Trang Thư Tình ra ngoài số người chào hỏi nàng, mỗi lần có lễ tết người gác cổng còn có thu được ít những lễ vật người khác đưa đến.


      Tâm tình Trang Thư Tình có chút cảm thấy kỳ diệu, đương nhiên, khẳng định là cao hứng chiếm da số.


      Mười chín tháng tám, sinh nhật mười lăm tuổi của Trang Thư Tình.


      Chỉ là chính nàng cũng cảm thấy đặc biệt, thậm chí sáng sớm như thường lệ chuẩn bị tới y quán.


      Trang Thư Mẫn vội vàng kéo nàng, lại "Tình muội muội, mười lăm tuổi thể so với những năm rồi, Trang gia có người đến thôi nhưng bản thân muội cũng thể lo."


      “Bọn họ sợ là biết hôm nay sinh nhật muội, sao ta có thể trách.” Thấy vẻ mặt áy náy của Trang Thư Mẫn, giống như làm việc gì đó có lỗi với vậy, Trang Thư Tình cũng đành thuận theo tâm ý của nàng, “Được rồi, tỷ muốn làm thế nào làm thế đó!”


      “Ta chuyện gì cũng cần quản, hai vị đệ đệ của muội so với ai cũng càng để bụng, các nàng đều sắp xếp xong xuôi.”


      Đều sắp xếp xong xuôi? Trang Thư Tình nhíu mày, cũng có tiếp tục kiên trì muốn y quán.


      Mười lăm tuổi ở đại bất quá chỉ là cái sinh nhật bình thường nhưng ở trong này, đối nữ nhân mà nóilà cực kỳ quan.


      Sau khi cập kê sau, là có thể lập gia đình .


      Người Liễu gia tới sớm nhất, Liễu Tri Quỳnh đỡ lão gia tử, nhị lão gia và nhị phu nhân theo sau.


      Ngay sau đó là người Từ gia, từ tướng quân và phu nhân đều là thân xiêm y mới tinh, Từ Giai Oánh cũng nhàng tiến lên chào.


      Nếu những người này là trong dự liệu, vậy Tô tiên sinh và Tô phu nhân lại là ngoài dự đoán.


      “Bạch công tử khó có khi mở miệng, ta vốn rất thích ngươi, nào có đạo lý khong đến.” đợi Trang Thư Tình cái gì, Tô phu nhân liền tiếp, “Đây là thứ nữ của ta Vi Nhi, mang nàng đến đây để nhận thức chút.”


      Tô Vi tuy rằng ít ra ngoài nhưng thanh danh của Trang Thư Tình quá mức vang dội, nàng tất nhiên là nghe qua, hơn nữa còn vô cùng bội phục, hôm nay thấy người thoáng có chút khẩn chương tiến lên hành lễ, "Gặp mặt Trang tỷ tỷ."


      "Tô tiểu thư khỏe." Kéo người đứng lên, dư quang khóe mắt Trang Thư Tình nhìn thấy Tô phu nhân khẩn trương nắm khăn tay, trong lòng liền có chút minh bạch.


      Nếu Thư Hàn tránh được phải đính hôn sớm, nữ nhi trong nhà tiên sinh quả là lựa chọn tốt, tuổi tuy , mặt còn chưa nẩy nở nhưng dạy dỗ sai về sau tuyệt đối kém, chủ yếu vẫn là tính tình.


      Trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, Trang Thư Tình mặt lại ra nửa phần, lôi kéo người đến phía trước nhìn, cuối cùng trêu ghẹo : "Tiểu thư Tô phủ giống Tô phu nhân , sau này chắc chắn tiểu mĩ nhân."


      "Trang công nương là khen các nàng hay là khen ta đây!" Tô phu nhân mỉm cười, ý cười lại ràng sâu hơn nhiều, "Mỗi ngày ta đều buồn đến phát sầu, nàng nương gia lại thích nữ hồng, càng thích đọc sách, cho xem nàng liền trốn xem, ta sợ nàng đọc hư mắt cũng chỉ đành tùy nàng, Trang nương thử xem, nương gia cần xem nhiều sách làm gì, cũng thể giống như Thư Hàn có thể thi được công danh trở về."
      hargane187, Layla06, tart_trung37 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chỉ mong bạn tô Vi này ngoan hiền, tốt bụng, có thể xứng với Thư Hàn
      Tiểu Huân thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 133: Cập kê

      “Ta lại nghĩ khác Tô phu nhân, chúng ta thể đường vạn dặm, nhưng có thể đọc vạn sách, dù thể tận mắt thấy được tất cả vẽ đẹp của thiên nhiên, nhưng cũng có thể từ những quyển sách đó mà có thể tự mình phác họa ra được, thế giới bên ngoài rất lớn, chúng ta thể nhìn thấy hết được, nhưng nếu có thể biết nhiều hơn chút, hiểu nhiều hơn chút về thế giới bên ngoài tâm hồn chúng ta cũng rộng mở hơn, như vậy cũng cần thiết phải so đo những chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi, bản thân cũng có thể sống được thoải mái hơn chút.”


      Tô Vi ở bên nghe thấy liền ngừng gật đầu, nàng dùng sức như vậy, người nhìn cũng cảm thấy lo lắng.


      Trang Thư Tình cười, “Nữ hồng của ta cũng rất bình thường, bây giờ ngay cả thời gian để cầm kim cũng có, chúng ta cũng cần phải tranh việc với tú nương, biết khâu chút cũng đủ rồi.”


      Tô Vi quả thực hận thể la lớn câu ‘Đúng như vậy’.


      Tô phu nhân thấy vẻ mặt nàng như tìm được người cùng chung nhận thức chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, biết kết quả như thế nào, nhưng nhìn Thư Tình, hẳn là thích Vi Nhi.


      Trang Thư Tình quả rất thích vị nương này, ở Tô gia cho dù có lục đục nhưng cũng nghiêm trọng như những gia tộc khác, huống chi cảm tình của Tô tiên sinh và Tô phu nhân như thế nào mọi người đều biết, những đứa được sống trong gia đình hạnh phúc suy nghĩ lúc nào cũng sạch thuần thúy hơn rất nhiều, hơn nữa Tô công nương còn đọc nhiều sách, tuổi còn nhưng có phong độ của người trí thức, chỉ cần sau này tích cách biến đổi quá lớn, nương như vậy đúng là vô cùng thích hợp với Thư Hàn.


      Nhưng mà quan trọng nhất cũng là Thư Hàn thích hay !


      “Trang tỷ tỷ, về sau muội có thể thường tới y quán tìm tỷ được ? Nếu tỷ bận, muội tuyệt đối quấy rầy, chỉ đứng bên nhìn.” Tô Vi vô cùng khẩn trương, hỏi xong liền trông mong nhìn nàng.


      Trang Thư Tình đương nhiên là cầu còn được, mỉm cười gật đầu. “Đương nhiên có thể, chỉ cần muội chê nơi đó buồn tẻ.”


      có, nhất định .”


      Trang Thư Mẫn bước nhanh tới, vén áo hành lễ với Tô phu nhân. “ đến giờ, Tình muội muội, muội nên chuẩn bị.”


      Tô phu nhân vỗ cái trán, “Xem ta, là chậm trễ rồi, Trang đại phu nhanh chuẩn bị.”

      “Vậy ta trước.”


      Trang Thư Mẫn dẫn người tới gian phòng phía đông, Tuyết ma ma ngồi chờ sẵn ở đó.


      “Biết con có thời gian làm những thứ này, cho nên ta chỉ tùy tiện chuẩn bị mấy thứ, ngồi xuống đây, ma ma giúp con.”


      Tuyết ma ma cầm lược đến chải tóc cho nàng, cười : “Nếu theo quy củ là như vậy đúng, nhưng tiểu thư vốn phải người quy củ nên việc này để ta nhận làm. Nhớ năm đó lễ cập kê của Tứ tiểu thư vô cùng náo nhiệt, lão phu nhân tự mình mời lão thái phi đến làm khách quý, tân khách đầy phòng, tiệc rượu đại mấy bàn, bây giờ, nếu Đổng gia muốn khôi phục lại như lúc trước sợ là phải tốn nhiều năm.”


      “Ma ma, chuyện quá khứ cần nhớ lại, con vốn thích quá phô trương, như bây giờ rất tốt, nếu làm tiệc lớn như vậy còn còn ngài phiền toái.”


      "Lão nô biết."


      Tuyết nương vừa chải, vừa ngừng cho nàng số hành động và lời khi làm lễ cập kê, tới tới lui lui hồi chỉ có mấy câu, nàng cũng có thể nhớ tốt.


      Búi xong mai tóc, lại thay bộ xiêm y xanh biếc, đeo đôi giày vải bình thường, Trang Thư Tình nhìn chung quanh chút, “Chỉ như vậy?”


      “Vâng, quá trình được đơn giản bớt, cần quá lâu.” Trang Thư Mẫn vây xung quanh nàng sửa sang lại chút, dừng lát lại bỏ thêm câu: “Tình muội muội, tất cả mọi thứ đều do Bạch công tử chuẩn bị, Tri Quỳnh và Giai Oánh chỉ làm theo lời .”


      Trang Thư Tình mím môi cười yếu ớt. “Ta biết.”


      đời này có rất nhiều người để ý đến nàng, tại, người quan trọng nhất trong lòng Thư Hàn là nàng, Mẫn tỷ tỷ cũng rất ỷ lại nàng, nhưng chỉ có Bạch Chiêm, suy nghĩ, hơn nữa lập tức làm vì nàng, ngay cả những chuyện nàng thể nghĩ đến.

      Trang Thư Mẫn cũng chuẩn bị cho bản thân chút, “Tỷ tỷ giúp được gì ở trong này nữa, ở lại cũng chỉ vướng chỗ, Tuyết ma ma, chuyện sau đó nhờ ngài.”


      “Đợi chút, người chủ trì là ai?”


      “Sao? Tỷ chưa cho muội sao? Chính là Tô phu nhân, Bạch công tử tự mình mời.”


      Quả thế, nghĩ tới nghị lui, trong tất cả mọi người chỉ có Tô phu nhân là phù hợp, Từ phu nhân cũng có thể, nhưng nàng thu Giai Oánh làm đồ đệ, vì vậy xét về thân phận hai người ngang hàng, nếu làm lễ có chút…


      “Tiểu thư, ngài cũng nên ra ngoài.”


      Hít sâu hơi, trong lòng Trang Thư Tình có chút kích động.


      Nàng trải qua hai lần mười lăm tuổi, nhưng lúc này, lại giống trước.


      Nhưng mà, cho dù nàng có chuẩn bị tâm lý lúc vào chính đường làm lễ, nhìn thấy người ngồi vị trí chủ vị vẫn ngây ngẩn cả người.


      Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sao lại ở chỗ này? Lúc nào tới?Vừa rồi ràng nàng thấy được hai vị lão nhân!


      Theo bản năng đưa mắt tìm Bạch Chiêm, trong cái chớp mắt nàng nhìn thấy , tầm mắt hai người giao nhau.


      Nàng biết là ở đó.


      đương nhiên phải ở đây, bởi vì muốn lở mất thời khắc quan trọng này của Thư Tình.


      “Tiểu thư, người mau đứng ra giữa nhà, nhìn về phía tân khách vái lễ, sau đó ngồi xuống cái ghế phía tây.


      Lúc này đầu óc Trang Thư Tình có chút ngây ngốc, người khác như thể nài liền làm như thế đó.


      Chờ nàng phản ứng kịp ngồi ghế.


      Trang Thư Mẫn tiến lên chải tóc cho nàng rồi đặt cây lược về phía nam.


      Người đảm nhiệm chính là Tô phu nhân đứng dậy, Đổng lão gia tử cũng chống quải đứng lên, Tô phu nhân bước đến thau nước rửa sạch tay, lau khô, mọi người cùng thi lễ với nhau rồi an vị tại chỗ ngồi.


      Sau đó là lễ chải tóc, chải, hai chải, ba chải.


      Đây là lần đầu tiên Trang Thư Tình mặc trịnh trọng như thế, bên trong có tầng tầng lớp áo, bên ngoài là bộ lễ phục tay dài, cho dù có băng đá nhưng thời tiết thế này vẫn vô cùng nóng, nhưng mà vẫn chưa xong.


      Trí lễ, tếu tử qua, sau đó chính là kê giả.


      "Lễ nghi xong, nhân ngày lành tháng tốt, chọn Hữu Phong làm tên chữ, tự do thư thái, chịu bó buộc, cả đời thư thả an khang."


      “Thư Tình mặc dù khờ nhưng dám nhận” Trang Thư Tình dựa theo quy củ hành lễ, trong lòng lại suy nghĩ, chữ này giống như Tô phu nhân chọn, quan hệ giữa Tô phu nhân và nàng cũng có thân cận đến nỗi có thể lấy tên chữ cho nàng, có phải là…


      kịp nghĩ nhiều, Trang Thư Tình quỳ xuống trước mặt ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu hành lễ.


      Đổng lão gia tử trầm mặc hồi mới chậm rãi : “Những cực khổ mười lăm năm qua con đều phải tự mình đối mặt, chúng ta cảm thấy có lỗi vì thể giúp được gì cho con, sau này con chỉ cần làm chuyện con muốn làm, con đường con muốn , gả cho người con muốn gả, bây giờ chúng ta cầu gì hơn, chỉ mong con có thể hạnh phúc sống tốt.”


      Trang Thư Tình kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại tầm mắt cương nghị của ngoại tổ phụ và tròng mắt ngoại tổ mẫu sớm ửng đỏ, lão phu nhân nghẹn ngào câu, “Tình Nhi, chúng ta chỉ mong con có thể sống tốt.”


      Chân tâm trong lời Trang Thư Tình có thể nghe ra được, nhất thời quên mất phải trả lời như thế nào, lúc sau mới dứt khoát trả lời câu, “Thư Tình ghi nhớ lời ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu dạy bảo.”


      Sau lễ cập kê, Trang Thư Hàn lập tức đứng lên tiếp đón tân khách, Đổng lão gia tử và Đổng lão phu nhân cũng đứng dậy, “ thể để tân khách lại mình, chúng ta đãi khách trước.” Trong phòng bỗng chốc cũng chỉ còn lại Bạch Chiêm và Trang Thư Tình.


      Bạch Chiêm vẫn nhìn Trang Thư Tình chuyển mắt, càng đến gần nhìn càng cảm thấy đẹp.


      “Hữu Phong, giải thích thế nào?”


      "Thư Tình, dùng bút viết tình, chẳng ngày nào mà có gió, ta nghĩ đến những ngày thời tiết đẹp vào mùa xuân, nên tên chữ liền đặt là Hữu Phong, thích sao?"


      “Biết ngay là chàng lấy, Tô phu nhân sao có thể làm chuyện như vậy.” Trang Thư Tình cau cau mũi, “ phải thích, chỉ là còn chưa quen nên cảm thấy có chút là lạ.”

      “Về sau mỗi ngày ta đều gọi nàng như vậy, nàng cũng quen thôi.”


      Trang Thư Tình phát kỳ thực người này còn có chút lãng mạn, “Từ lúc nào chàng bắt đầu mưu hoa? Ngay cả ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng mời tới.”


      “Mấy ngày trước.” Chỉ cần nghĩ đến tại mọi thứ Thư Tình mặc, dùng đều do chuẩn bị, trong sinh hoạt của của Thư Tình đều có tồn tại của , Bạch Chiêm lập tức liền cao hứng.


      giống như mãnh thú đánh dấu lên địa bàn của mình, khiến người Trang Thư Tình, mọi thứ đều có hơi thở của mới cảm thấy an tâm.


      Chấp niệm của với Thư Tình có bao sâu, chính cũng .


      Nhưng tuyệt muốn thay đổi, có thể vì trong trái tim người, người duy nhất chỉ thuộc về mình, loại cảm giác này hạnh phúc.


      phải Trang Thư Tình muốn so đo cùng , thực tế nàng cũng cảm thấy vô cùng rối rắm.


      Cúi đầu nhìn bộ xiêm y người, đẹp có đẹp, nhưng nhiều lớp xiêm y như vậy, nàng lấy mu bàn tay lau mồ hôi trán, “Còn phải mặc bao lâu a?”


      “Nếu nàng muốn mặc dừng mặc.”


      “Quá nóng, ta phải lén bỏ mấy lớp áo mới được.”


      Mọi người trong nhà đều tùy nàng, quần áo bên trong đều ẩm mồ hôi, dứt khoát tắm cái, đổi thân áo lót bên trong, bên ngoài tuy vẫn mặc bộ lễ phục kia nhưng toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.


      Nàng lại biết, những xiêm y mới được đưa đến tủ quần áo của nàng đều được chế tạo từ kim tàn ti, ngay cả bộ lễ phục nàng mặc.


      Mấy vị khách nhân đều coi như thân cận, ở Trang gia dùng cơm trưa mới cáo từ rời .

      Sau khi an bày ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu về phòng nghỉ ngơi, Trang Thư Tình mới kéo đệ đệ vào phòng chuyện.


      “Tâm tư của sư nương của đệ, đệ biết đúng ?”


      Trang Thư Hàn gật đầu.


      “Ta cũng nghĩ là đệ biết.” Cổ nhân trưởng thành sớm, Thư Hàn càng hơn thế, Trang Thư Tình nhìn đứa trẻ ràng chỉ mới mười tuổi, nhưng mặt lại có bất kì vả trẻ con nào, biết là đau lòng hay vui mừng nhiều hơn.


      “Ta vôn tính muốn định việc hôn nhân cho đệ sớm, nhưng đệ quá mức xuất sắc, người nhìn chằm chằm vào đệ quá nhiều, bây giờ còn có người hỏi y quán để tìm tới, ta chỉ có thể lấy hiếu kỳ của đệ để cự tuyệt, nhưng cái cớ này cũng chỉ có thể dùng được năm, Thư Hàn, trước đây đệ gặp Tô Vi chưa?”


      “Có gặp vài lần.” Trang Thư Hàn kì thực vẫn luôn biết trong khoảng thời gian này tỷ tỷ vì chuyện hôn nhân của mà phát sầu, cũng luôn chờ tỷ tỷ hỏi , “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy người nào tốt là được, tất cả mọi chuyện đệ đều nghe tỷ.”


      “Người đệ cùng sống cả đời, đương nhiên là đệ phải thích mới được.”


      “Chỉ cần tính tình tốt, người trong nhà cũng nhiều chuyện, có thể được tỷ tỷ thích đệ thích, tỷ tỷ, đệ cũng có suy nghĩ tới, phải đệ lời quá đáng nhưng thân phận Bạch đại ca như vậy, người bớt lo tiến vào gia môn chúng ta chỉ khiến cả nhà vui, nếu xảy ra xung đột với tỷ, lấy tính khí của Bạch đại ca, đuổi người ta về nhà mẹ đẻ cũng còn , đệ suy nghĩ kĩ lắm, Tô gia và Bạch gia có giao tình, ngày thường nàng cũng có hỏi thăm ta số chuyện về tỷ tỷ, ta nhìn ra được nàng rất sùng bái tỷ, ta cảm thấy nàng rất thích hợp.”


      Suy nghĩ nhiều như vậy a, Trang Thư Hàn lại cân nhắc hai, có chút bất đắc dĩ "Đệ cẩn thận suy nghĩ."
      hargane187, Layla06, tart_trung29 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 134: Nửa đêm cầu chữa bệnh

      Giữa trưa nghĩ ngơi tốt, hai vị lão nhân tinh thần rất tốt.


      Cũng vội đứng dậy, ngồi bên ghế chuyện với nhau.


      “Tình nhi của chúng ta so với nương của nàng tốt hơn rất nhiều, càng cần dựa vào Đổng gia có thể khiến cho Liễu gia và Từ gia kính trọng vài phần, thái độ của mọi người ta đều nhìn ra được.”


      Lão gia tử nhìn căn phòng, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều so với ở kinh đô, “Uyển Như nếu tách khỏi Đổng gia cũng chỉ là người bình thường, nhưng tất cả mọi thứ Tình nha đầu có được chút cũng hề liên quan đến Đổng gia, Uyển Như sao có thể so với nàng, cho dù có ngày Tình Nhi mất hết thảy ta cũng tin tưởng, nha đầu kia vẫn có thể sống tốt.”


      Có ai phải đâu, lão phu nhân thở dài, nàng tất nhiên là càng đau lòng miếng thịt từ người mình rơi xuống, nhưng Uyển Nhi kém hơn Tình Nhi rất nhiều, nếu đổi lại là Tình Nhi rơi xuống hoàn cảnh của nương nàng, tuyệt đối phải tình trạng ngay cả sống cũng muốn.


      , nếu là Tình Nhi, nàng tuyệt để chính mình rơi xuống hoàn cảnh như vậy.


      Đây chính là khác nhau.


      “Lão gia, hôn của Tình nhi chúng ta có nên góp ý chút hay ? minh bạch ở chung chỗ như vậy...”


      “Chúng ta cần xen vào, trong lòng Tình nha đầu rất ràng, chỉ cần tang kì của Uyển Nhi chưa qua, chuyện gì nàng cũng làm.”


      Nhớ đến nữ nhi sớm qua đời, lão phu nhân cũng còn tâm tư gì nữa, thôi thôi, nữ nhi nuôi sủng lớn lên ngờ lại phế , Tình Nhi lớn đến bây giờ cũng đụng đến đồng bạc của Đổng gia, ngược lại còn là đại ân nhân của gia tộc, nàng có tư cách gì vung tay múa chân.


      “Ta thích tòa nhà này, lớn cũng xa hoa, lại có chút vắng vẻ, nhưng hạ nhân mỗi người đều vô cùng có quy củ, gã sai vặt hay nha hoàn bên người Hàn Nhi, bất kì ai cũng có bất kì tâm tư gì, tươi cười đều là chân tâm ý, tất cả ở chỗ đều giống như người nhà, nhìn trong lòng liền thoải mái.”


      Lão gia tử gì thêm, nhưng mặt thả lỏng đều ra tất cả.


      Trong nhà có thêm hai vị lão nhân nên thời gian Trang Thư Tình ở y quán cũng ít hơn rất nhiều, bây giờ vốn cũng ít người mời nàng chữa bệnh, phòng giải phẫu của y quán còn chưa từng dùng qua. Nàng dứt khoát ít đến y quán, hai người đồ đệ và Thanh Dương Tử nàng cũng dạy bọn họ ở nhà.

      Chương trình học, đương nhiên là giải phẫu.


      Thi thể đặt ở căn phòng vốn ít người lui tới.


      Trừ ngủ, Bạch Chiêm cơ bản là đều ngốc ở bên cạnh, hoặc là cùng y quán, thuộc hạ nào muốn tìm chỉ cần đến hai nơi này, đảm bảo thấy.


      Chủ tử ở đây, người hầu hạ tất nhiên cũng phải cùng tới, vì thế hạ nhân Trang gia ngược lại ngày càng nhiều.


      Bốn thi thể đều là nam nhân.


      Nghĩ đến hai vị đồ đệ đều là nữ, Trang Thư Tình đành lấy khăn che mặt và phía dưới thi thể.


      “Ở trong mắt người học y, người bệnh có phân chia nam nữ, trong ranh giới giữa sống và chết trước mắt, nếu các ngươi còn có thể quan niệm đến tâm sinh của người bệnh cũng sớm nên gác tâm trở thành đại phu lại, ta hiểu tâm lý của các ngươi lúc này, các ngươi mau nghĩ thông suốt .”


      Sư tỷ muội hai người nắm tay cổ vũ cho nhau, mặt trắng cùng với người nằm bàn kia cũng khác là mấy, lời cũng rất .


      Trang Thư Tình liếc mắt nhìn hai người lát rồi lấy tay ra hiệu cho Thanh Dương Tử đem thi thể đặt lên bàn mổ, “Nhìn theo ta.”


      Lui về phia sau bước, Trang Thư Tình cúi đầu lát, mở miệng .

      “Mặc kệ trước khi sống làm người như thế nào, nhưng hiên tại dùng thân thể mình dạy cho các ngươi tri thức, theo cách khác cũng giống như thầy, các ngươi đối với cũng nên có chút tôn kính.”


      “Vâng.”


      Người là Thanh Dương Tử, vẻ mặt khi cũng tràn đầy nghiêm túc.

      “Thi thể bây giờ phải là trạng thái tốt nhất, cách khác là làm phương pháp bảo tồn, mùa đông năm nay trữ nhiều băng chút, làm cái phòng để lưu giữ thi thể, đến lúc đó ta dạy ngươi làm cách nào.”


      Thanh Dương Tử biết Trang tiểu thư vẫn có chút bất mãn với mấy cỗ thi thể này, sờ sờ mũi đáp ứng


      Thi thể biết mổ bao nhiêu lần, bây giờ làm việc tim của Trang Thư Tình cũng gia tăng thêm chút nào, nàng tạo áp lực cho hai vị đệ tử, chỉ bọn họ nhìn nàng làm, thấy hai người kiên trì nổi ói ra. Sau khi ói ra lai kiên trì đứng tại chỗ nhìn nàng làm, lại ói, lại trở về, tốc độ giảng giải của nàng vẫn thay đổi, cũng bởi vì hai người khỏe mà dừng lại.


      Nếu ngay cả như vậy cũng thể kiên trì, vậy những kiến thức khác có học cũng vô dụng.


      Mấu chốt của tây y chính là giải phẫu, đây là căn bản.


      đoạn thời gian trôi qua, hai người đều lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy gầy vòng, nhưng ai trong hai người cũng chịu lùi bước, các nàng hề vắng mặt tại bắt kì khóa giải phẫu nào, cho dù đến muộn về sớm cũng chưa từng.


      Trang Thư tình tuy rằng ra miệng, nhưng khó có khi xuống bếp vài ngày nấu dược thiện, nên nấu gì nàng đều nấu, có thịt có nội tạng, hai người lúc đầu nhìn thấy cũng muốn ói, nhưng ói xong cũng phải kiên trì ăn, mặc kệ là có bao nhiêu gian nan, cuối cùng hai người cũng gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.


      Chỉ có mình Thanh Dương Tử học tập giống như cá gặp nước, học từ Trang Thư Tình xong, xoay người liền vụng trộm kiếm thi thể mới để tự bản thân thực tiễn, cho dù làm trước mắt Trang Thư Tình nhưng cũng thề giấu diếm được nàng.


      Nàng nhớ lời Chỉ Cố từng , chỉ cần thương hại đến người vô tội, nàng cũng bắt bẻ cái gì, bởi vì ở đại, người hiến di thể cho y học nhiều, trường y và các cơ sở nghiên cưu trước giờ cũng thiếu, nhưng ở đây hoàn toàn hề giống như đại, đành để mặc vậy.


      Đổng lão gia tử và lão phu nhân hoàn toàn coi chính mình giống như hai vị lão nhân bình thường trong nhà, cũng quản bất kì chuyện gì ở Trang gia, mỗi ngày mặt trời lên hai vị liền ra ngoài thăm thú nơi nơi chút, y quán cùng tế tất nhiên cũng qua, sau khi nhìn thấy bốn chữ bảng hiệu lão gia tử cũng liền yên tâm.


      Sau này lại rất hợp với Liễu lão gia tử, hai người thường làm bạn đến Ngận tự, lão phu nhân ở nhà trò chuyện với Tuyết ma ma, lúc Trang Thư Mẫn ở nhà cũng dạy nàng chút phương pháp quản gia.


      Nàng tâm rất thích vị tiểu nương này.


      Trong khoảng thời gian này nàng cũng hiểu, đại trong nhà do Tình Nhi làm chủ, những phải mỗi ngày cũng đều có đại , tính tình của Tình Nhi luôn mặc kệ những chuyện vụn vặt, tâm tư từ trước đến giờ đều luôn đặt hết y thuật, Hàn Nhi càng cần phải , sáng sớm liền ra ngoài, đến trời tối thấy người, cũng có bạn bè cùng chơi, thấy vậy lão gia tử ngoài sáng trong tối khiến kết hợp giữa học tập và thả lỏng.


      Đỗ tam nguyên là vinh quang, nhưng phía sau vinh quang là phải trả giá bao nhiêu, người thường khó có thể tưởng tượng.


      Vì vậy, hết thảy chuyện trong nhà đều do Trang Thư Mẫn quản, nàng cũng quản chuyện trong nhà vô cùng cẩn trọng, tuy rằng vẫn có chút khuyết điểm, nhưng lại khiến Tình Nhi thả lỏng được rất nhiều.


      Tâm hai vị lão nhân bây giờ hoàn toàn thiên vị đối với hai đứa cháu tài giỏi của mình, vì vậy những người đối tốt với hai đứa cháu này, tâm hai vị lão nhân cũng tràn đầy hảo cảm, huống chi đứa nhò Thư Mẩn kia nhu thuận như vậy, là trưởng bối ai cũng đều thích.


      Tuy rằng mỗi ngày rất bận rộn nhưng sớm hay muộn cũng đều cùng các nàng trò chuyện hồi, cho dù là Trang Thư Cố cũng bỏ qua.


      “Hôm nay ta chọn tòa nhà.” Lão gia tử nhấp ngụm trà, cảm giác như hương trà thấm đến toàn bộ ngóc ngách trong khoang miệng sau đó mới thỏa mãn nuốt xuống, “Tình nha đầu, ta muốn hồi kinh.”


      “Chẳng lẽ lúc trước ngài đến đây phải nghĩ như vậy?” Trang Thư Tình trừng mắt nhìn, là nàng hiểu lầm gì sao?


      Trong mắt lão gia tử nhiễm lên ý cười, càng ở chung lâu, càng cảm thấy đứa cháu này là người khéo léo, suy nghĩ đơn giản chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấu, nhưng tuyệt dễ khi dễ “Lúc trước quả vì muốn đến chủ trỉ lễ cập kê của con, nhưng đoạn thời gian này lại cảm thấy ở lại Hội Nguyên Phủ quả sai, vài ngày trước khi đến đây hoàn thượng có triệu ta đến hỏi ta có nguyện phục hồi quan tước như cũ, có ta, Đổng gia cũng được đảm bảo. Nhưng nếu ta chiếm lại vị trí kia, chăc chắn có người ghi hận, người sống ở kinh đô trời sinh đếu có mấy phần tâm nhãn so với những người khác, ta ở nơi đó đấu cả đời, bây giờ cũng thấy mệt mỏi, vừa lúc có con và Hàn Nhi ở đây, lão nhân ta đành mặt dày đến đây dưỡng lão.”


      “Ngài muốn để tỷ đệ con dưỡng lão, sao quay người liền muốn mua nhà, hay là ngoại tổ phụ cảm thấy nơi này của con có chút quá ?”


      Tòa nhà này có hai gian, theo quy củ, trưởng bối ở gian nhà giữa thứ nhất, Trang Thư Tình vốn định dọn ra, mang theo tỷ đệ chuyển đến gian sau nhưng hai vị lạo nhân muốn ép buộc bọn họ, hai vị liền dọn đến căn thứ hai. Tuy nơi này đương nhiên thể so được với Đổng gia nhưng khí lại ấm áp rất nhiều.


      Lão gia tử lắc đầu, “ người có thể ở được nhiều như vậy chứ, nơi này rất tốt.”


      khi như vậy, ở lại đây phải tốt lắm sao?” Trang Thư Tình vén tóc ra sau thái dương, lời có chút phiền não, “Ngoại tổ phụ, con rất bận, ngài và ngoại tổ mẫu ở nơi này chúng con sáng chiều phụng dưỡng cũng dễ dàng, nếu chuyển ra nơi khác, mỗi ngày con phải chạy qua chạy lại hai nơi, Hàn Nhi lúc trở về cũng là trờ tối, ép buộc hơn nữa rất mệt, lại niên kỷ hai ngài cũng , nếu thể đặt dưới mí mắt của con, con lo lắng.”


      “Ai ta muốn chuyển .” Khí sắc lão gia tử tốt lên ít, mặt mang theo chút ý cười, Trang Thư Tình rất ít ở chung với hai vị lão nhân nên cũng biết trước đây tính cách lão gia tử như thế nào, nhưng lão thái thái ở chung với vài thập niên đương nhiên biết , cả đời này của lão thái gia, chỉ có mấy ngay nay là thả lỏng nhất.


      “Chúng ta chuyển , nhưng vẫn phải mua nhà, cũng phải ai đến đều đem nhét vào nhà con, còn có Tam cữu của con, có thời điểm cũng phải có nơi để đặt chân.”


      Chỉ cẩn chuyển , nhửng chuyện khác đều tùy hai vị, nhà có nhất lão như có nhất bảo, lời này nàng coi như hiểu được sâu sắc, càng cần phải là có đến hai vị lão nhân, hai vĩ lão nhân sau khi đến căn bản là can thiệp đến bất kì chuyện gì, ngược lại càng khiến cho nơi đây càng giống như gia đình.


      “Nhà ngoại tổ phụ định mua cách đây có xa ?”


      xa, cũng con đường này, cách sáu hộ bên tay phải.”


      Nghĩ đến vị trí của tòa nhà kia, Trang Thư Tình cũng có dị nghị gì, “Như vậy được rồi, cần gì chậm rãi bổ sung, dù sao cũng gấp.”


      Mấy ngày nay trời vẫn đổ mưa, mưa liên miên ba ngày vẫn ngớt, chưa có dấu hiệu ngừng, thời tiết cũng lạnh ít.


      Trang Thư Tình khoác áo nhìn hai vị đệ đệ lần lượt vào phòng, mới cất bức thư trong tay , cũng chuẩn bị về phòng ngủ.


      “Nàng nhanh trở về phòng , ban ngày bận như vậy, nàng ngâm chân lát rồi ngủ.”


      Nhìn căn phòng phía sau Thư Tình, Bạch CHiêm hận thời gian thể qua mau chút, để có thể danh chính ngôn thuận xâm chiếm nơi này.

      Chứ phải mỗi đếm đứng ở đây lời tạm biệt.


      “Hình như có người đến.”


      Đợi hồi, hai thân ảnh xuất trong tầm mắt hai người, người sau so vơi người trước càng thêm gấp gáo, nhìn thấy người sau lập tức chạy tới.


      Trang Thư Tình thấy người đến là Hạ Trân, vội tiến đến hỏi, “Sao lúc này lại ở đây? Có người đến khám bệnh sao?”
      hargane187, Layla06, tart_trung39 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 135: Cứu người


      Tuy rằng Hạ Trân mặc đồ tránh mưa nhưng tóc mai và xiêm y đều bị ẩm ướt ít. Dáng vẻ có chút chật vật, “Hứa đại ca là bị đao làm thương, hơn nữa vết thương có nhiều chỗ sinh mủ, hơi thở mỏng manh, mạch tượng rất tệ.”


      Trang Thư Tình lập tức xoay nười muốn , Bạch Chiêm nhanh tay giữ chặt lấy nàng, ra hiệu cho Bảo Châu nhanh chóng lấy áo choàng và giày mưa đến


      Giày mưa làm theo cầu của Trang Thư Tình, tuy hơi mềm chút, nhưng khả năng chống thấm nước vô cùng tốt.


      Bây giờ ở nhà ít, hạ nhân khi ra ngoài cũng có thể thay phiên đeo vào.


      cần cởi gáy, Trang Thư Tình trược tiếp mang giày mưa bên ngoài, nhìn thoáng qua đôi giày ướt đẫm của Hạ Trân, y quán cũng có loại giày này, chắc vì quá gấp nên quên đeo.


      Trong y quán Bạch CHiêm sắp đặt hai hộ vệ.


      Chưa đến năm, Bạch Chiêm từ quân sư Trần Nguyên học được tất cả phương pháp quan tâm đến Thư Tình, nhanh chóng tiến hóa vượt cấp, trở thành nam nhân săn sóc chu đáo, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Thư Tình, đám người Bạch phủ cũng khỏi chậc chậc cảm thán.

      Dù sao từ khi công tử nghiệm ra được tình cảm của bản thân, bọn họ liền có việc để làm, suốt ngày cần phải ngồi , bọn họ càng

      Điền Chân canh giữ ngoài cửa, xa xa nhìn thấy người đến lập tức liền mở cửa ra.


      Người đều ở gian ngoài, người nằm giường sinh tử biết, hai người khác toàn thân ướt đẫm, nhìn tinh thần hoàn toàn tốt.


      "Đều chỉ nhìn?" Trang Thư Tình ngồi xổm xuống khiểm tra, vừa quét mắt nhìn mọi người trong phòng.


      Liểu Tri Quỳnh biết sư phụ tức giận, vội giải thích : "Nước sôi đun xong, khăn cũng khữ trùng, tùy thời đều có thể sử dụng.


      Trang Thư Tình xem mạch, "Mang người vào phòng giải phẫu ."


      Hai nam nhân dường như chỉ chờ nàngnói câu này, lời vừa dứt, bọn họ lập tức hề do dự đưa người vào trong phòng.


      Rửa tay cẩn thận, mặc lại chính tề, Trang Thư Tình chuẩn bị mang khẩu trang nhưng dường như nhớ đến cái gì, quay đầu hô tiếng. "Chỉ Cố, chàng đến đây."


      Bạch Chiêm vốn nghe Điền Chân chuyện, thấy Trang Thư Tình gọi , lập tức bỏ qua lời của Điền Chân qua, "Sao vậy?"


      "Chàng đến xem miệng vết thướng giúp ta."


      "Bị bốn loại đao chém bị thương, miệng vết thương này là trúng tên, phần thịt phía sau lưng có vài chỗ tróc ra." Bạch Chiêm chút để ý nhất nhất , ánh mắt kia giống như nhìn người, càng giống như người chợ bình phẩm con heo."


      Hai người đứng ở cửa liếc mắt nhìn nhau, vô cùng khẩn trương tiến lên


      "Ngươi cho người gọi Thanh Dương Tử đến, mạch tượng của có chút kỳ quái."


      Bạch Chiêm quay đầu nhìn thoáng qua, Điền Chân hai lời liền xoay người ra cửa, "Trúng độc, ở nơi này."


      "Ý chàng là mũi tên có độc?"


      "Ừm."


      Trang Thư Tình nhìn về phía hai người khẩn trương nắm chặt lấy tay, "Có giữ lại mũi tên ?"


      Hai người lắc đầu, "Là... công tử nhà ta tự tay nhổ ra, lưu lại."


      Vây chỉ có thể trong cậy vào Thanh Dương Tử, mang tốt khẩu trang, Trang Thư Tình cầm kéo cắt xiêm y của nam nhân, cắt đến bộ vị quan trọng mới dừng tay lại.


      Sắc mặt người trong phòng đều có chút quái lại, Bạch Chiêm ngược lại, ánh mắt cũng thèm nháy.


      "Trước phải rửa cơ thể sạch ."


      Từ Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh lập tức đeo khẩu trang và bao tay, mặt hai người đều hồng, nghe được lời sư phụ , cho dù mặt thiêu đỏ bừng cũng hề có tia chần chờ


      Trang Thư tình cũng nhàn rỗi lập tức lấy máu người bệnh nhân giao cho Hạ Mạn xét nghiệm. Lại từ trong hộp thước lấp ra hỗn hợp đường gluco và nước muối truyền cho bệnh nhân, dụng cụ hô hấp cũng lấy ra.


      Sau đó nàng mới bắt đầu xữ lý miệng vết thương bụng.


      Vết đao này vô cùng ác độc, người dùng đao cơ hồ muốn chặt đứt người bệnh nhân, vết đao kéo dài từ bên trái thắt lưng sang đến bên phải, chỉ còn lại tầng da mỏng manh, chỉ cần hơi dùng sức chút nữa, ruột và nội tạng lập tức có thể rớt ra


      Bây giờ phần thịt bên ngoài hư thối, cò nhiều chỗ còn sinh mủ, mãu loãng chảy ra toàn là màu đen


      "Hai người các ngươi đến đây đè lại."


      Hia người lập tức tiến lên phía trước, mỗi người đè bên.


      Trang Thư Tình lưu loát cầm dao giải phẫu,đầu tiên là lưu loát cắt bỏ hơn phân nửa những phần thịt hư thối, sau đó mới nín thở tập trung tinh thần cắt những phần thịt dần bị hoại tử, cho đến khi thấy máu đỏ như bình thường mới buông tay.


      Thân thể dần mất tri giác hơi có chút lay động.


      "Tiểu thư, để ta đến." Vẻ mặt Thanh Dương Tử vô cùng hưng phấn chạy vào, ánh mắt nhìn người bàn mổ giống như nhìn thứ bánh trái thơm ngào ngạt, cần ai phân phó rất tự giác tiến lên xem mạch, sau đó lại nhìn nhìn mấy vị trí, vẻ mặt bất khả tư nghị.


      "Ta có thể đoán ra đây là phối phương của ba loại độc, người này thế nhưng có thể sống đến bây giờ, mệnh cũng đủ cứng."


      " mũi tên có ba loại độc?"


      " , nơi trúng tên chỉ có loại, hai loại kia có ở mũi tên, ta tra?"


      "Phải mau chóng nghĩ biện pháp giải độc, bằng công sức của ta cũng chỉ uổng phí."


      Thanh Dương Tử nhíu mày, " muốn cứu?"


      Trang Thư Tình ngẩng đầu liếc nhìn cái, sau đó liền thay đổi vị trí xử lý miệng vết thương, "Cho dù sau khi cứu sống phải đưa đến pháp trường, ở trong mắt nàng, cũng chỉ là bệnh nhên sắp chết, luật pháp mới có quyền quyết định sinh tử của chứ phải đại phu."


      "Cho dù là địch nhân?"


      "Sư phụ dạy y thuật cho ta từng , cho dù người kia là cừu nhân giết cha của ta, đến lúc sinh mệnh cần cứu trị, ta cũng phải cứu người trước, nếu ta bỏ mặc chết , ta chính là hung thủ giết người, đến bây giờ ta vẫn chưa dùng đến loại tình huống này, mà cho dù thực đụng phải tình huống này ta cũng cứu, sống chết của Trang Trạch Lương sớm có quan hệ với ta."


      Trong mắt Trang Thư Tình chỉ có mảng thanh minh, "ta nghĩ ngươi cũng quan tâm đến cái này."


      Thanh Dương Tử mếu máo, "ta chỉ mong có thể tự mình xử lý thôi."


      Trang Thư Tình liếc mắt nhìn , động tác trong tay lại ngừng.


      "Tiểu thư! Mạch thượng bị đứt rồi!"


      Trang Thư Tình vội vàng bỏ dao giải phẫu xuống xem mạch, có, hoàn toàn có, có mạch tường.


      Nâng mí mắt lên, quan sát đồng tử của khiến nàng thầm kêu ổn.


      "Nâng bệnh nhân lên , người đều tránh ra."


      Trước ánh mắt trừng lớn của đám người, Trang Thu Tình dùng nắm tay đánh liên tục có tiết tấu lên vị trí trái tim, liên tục đánh ba lần, cúi người xuống nghe ngóng, đập, lại đánh, vẫn như trước có.


      Trang Thư Tình lại chuyển đến vị trí đầu của bệnh nhân, "Giai Oánh, làm theo lời ta, tay trái để lên trán bệnh nhân, tay phải nắm cầm, tận lực để nguyên tư thế như vậy."


      "Vâng."


      "Ngươi, lại đây."


      Ai nấy đều có thể thấy được Trang Thư Tình nghĩ biện pháp cứu người, nam nhân kia lập tức bước lên phía trước.


      "Mỗi lần ta ấn xuống lần thứ năm người liền nắm lấy mũi bệnh nhân, dùng miệng kề bên miệng bệnh nhân thổi vào hơi, cái gì cũng đừng hói, nếu muốn sống làm theo lời ta, mau, thổi khí."


      Nam nhân thực hỏi, chỉ hít sâu hơi, nắm mũi thổi xuống.


      Trang Thư Tình đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải, mười ngón khép lại, ấn vuông góc xuống, cứ tiếp tục ấn theo tiết tấu.


      Mỗi ấn xuống lần thứ năm, nam nhân cũng phối hợp thổi hơi, dám có chút nào sai lầm.


      Người trong phòng sợ ảnh hưởng tới hai người, ngay cả hô hấp cũng thả .


      biết qua bao lâu, tay Trang Thư Tình còn khí lực, cơ hồ muốn buông tay, tim của người giường mới thong thả nhảy lên.


      "Xem mạch."


      Lâm Trân cách đó gần nhất, bổ nhào qua nắm lấy tay , kích động đến nước mắt đều rớt xuống, "Có, có mạch."


      Trang Thu& T2inh ngã ngồi xuống đất, tay nàng mềm giống cọng mì


      Bạch Chiêm ngồi xổm xuống giúp nàng mát xa.


      Thân thể Trang Thư Tình đều dựa vào người , giấu hốc mắt ửng đỏ.


      Kết cục của đời trước, nghề nghiệp xuống dốc, ngay cả tư cách cuối cùng để làm bác sĩ cũng còn, nhưng đời này, ràng là nàng có thể lựa chọn nghề khác, quang minh chính đạo làm, nhưng nàng vẫn bám lấy y thuật của mình.


      phải nàng muốn trở thành người bình thường an an ổn ổn sống qua ngày, nàng chỉ là muốn hưởng thụ loại thành công khi cướp được người từ tay Diêm Vương lão gia, nhìn thấy người nhà bệnh nhân vui mừng khóc lên, đáy lòng nàng cảm thấy kiêu ngoại gì sánh được


      Sinh mệnh con người vô cùng yếu ớt, tùy thời đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng là người phải kiên cường, trần ngập tin cậy lẫn nhau, chưa đến thời khắc cuối cùng thể buông tha.


      Nàng biết Chỉ Cố muốn nàng quá mệt mỏi nhưng chỉ cần là chuyện nàng muốn làm cho tới bây giờ cũng chưa từng ngăn chặn, chỉ cần đứng bên cho nàng nào chỗ dựa, nam nhân này, kỳ thực vô cùng ôn nhu.


      Cọ cọ ở bả vai , Trang Thư Tình cố gắng áp chế mềm mại dưới đáy lòng.


      Bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.


      "Thanh Dương Tử, đút cho chút thuốc tốt, cần phải giữ lại mạng của , cứ tính hết vào phí chữa bệnh, bọn họ chuyển thêm mấy thi thể đến cho ngươi.


      Hai mắt của Thanh Dương Tử lập tức sáng ngời, "ý kiến hay."


      Mặt Từ Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh đều hơi có chút run rẩy, hẹn mà cách Thanh Dương tử xa chút, các nàng muốn học y thuật của sư phu nên nhất định phải học giải phẫu, cho nên các nàng mới chịu đựng và kiên trì, nhưng người này giống, quả thực là cho chuyện này thành lạc thú.


      Trang Thư Tình lần nữa trầm mặc, "Hạ mạn, có nhóm máu chưa?"


      "Vâng."


      "Nơi này có máu phù hợp, dùng máu lưu trữ, mau lấy, làm theo phương pháp xử lý máu ta lúc trước ta chỉ."


      Mùa hè năm nay ở Bạch phủ mát mẻ như năm ngoái, hơn phân nửa khối băng đều chuẩn đến đây làm thành hầm băng tương đối, máu trong đó đều là do bọn họ định kỳ đưa tới, nếu chắc chắn ngày sau được thoải mái như vậy, còn gì khủng bố hơn hình ánh Thanh Dương Tử lăm lăm cầm kim tiêm về phía bọn họ đâm xuống cái rồi rút máu ra?


      Bạch Chiêm vẫn mực đứng sau lưng Trang Thư Tình đột nhiên bước lên, vừa vừa xắn cỗ tay áo, từ trong rương cầm ra đôi bao tay, sau đó cầm lấy dao mổ đứng ở bên.


      Trang Thư tình trợn mắt há hốc mồm nhìn lưu loát cắt bỏ phần thịt thối rữa, dộng tác so với nàng càng thêm thành thạo, tốc độ xử lý miệng vết thương càng nhanh hơn, có loại ủy khuất bị đả kích sâu, "ta nhớ là chưa từng dạy chàng."


      "Nhìn là biết." Động tác tay Bạch Chiêm ngừng, "Cứu người ta biết, nhưng xem là hiểu."


      Thanh Dương Tử vội nhấc tay, "Ta cũng có thể."


      Trang Thư Tình trừng , "Giải độc."


      "Nga." Bẹt bẹt miệng, Thanh Dương Tử lại lấy lấy máu tiếp tục xem xét, Trang tiểu thư coi thường người, loại tình này ở bạch phủ ai mà biết làm? Chỉ cần nắm giữ tốt lực đạo, cắt miếng thịt cũng chết người được.


      Trang Thư Tình trong lòng hừ hừ, đả kích cái gì, nàng thừa khả năng chịu được.


      "Tiểu thư, mạch đập lại có!"


      cần người nào ra lệnh người lập tức được chuyển lên bản giải phẫu, mọi người đều dựa theo động tác Trang Thư Tình phân phó làm.


      Nhưng cho dù phản ứng nhanh chóng, nhưng thời gian cứ trị lúc này lâu hơn trước so với lần trước.


      Trang Thư Tình trong lòng có tính toán, nếu lại đến hồi nữa, nàng chắc còn có thể cứu người trở về.
      hargane187, tart_trung, hauyen280331 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :