1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      hay quá thôi,tội nghiệp nhị lão nhà họ đổng,nuôi dạy con lớn thế cuối cùng nó lại quay lại cắn m.
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 199: Đổng gia tam lang


      Sau đó, Trang Thư Tình cũng tiếp tục làm chuyện dư thừa, Đổng gia tại chỉ cần an phận là được, càng làm nhiều càng sai.


      Quan binh canh phòng ở bên ngoài cũng lui, đây chẳng khác nàng dang tuyên cáo cho thế nhân, hoàng thượng tán thành cách xử lý của Trang Thư Tình đối với Đổng gia, tất cả mọi người đều rất tự giác ngậm miệng lại.


      thực tế người khác cũng thể được cái gì.


      Đổng gia có ba người con trai, trừ lão tam biết đâu lão đại và lão nhị đều bị áp giải đến quan phủ, sau đó ngừng có hạ nhân bị đưa đến quan phủ, qua canh giờ có mười bốn người bị đưa đến, hiển nhiên đây chưa phải phải toàn bộ.


      Trong lòng mọi người đều nghĩ, là ai dám nặng tay với gia tộc của mình như vậy? Chẳng lẽ phải nghĩ hết thảy biện pháp để bảo vệ, sau đó đẩy những người quan trọng ra ngoài gánh tội thay hay sao? Về phần con trai trưởng trong nhà, tuyệt đối cần phải nghĩ.


      Nhưng hành động của Thư Tình lại ngược lại với suy nghĩ của bọn họ, nàng ra tay khiến mọi người đều phải nhìn bằng con mắt khác, cũng rất tin phục.


      người ngựa dừng lại trước cửa lớn Đổng gia, nhìn hai chữ Đổng phủ lâu sau đó mới xuống ngựa, từng bước từng bước kiên định nhưng phảng phất lộ ra chút nhàng thở phào.


      thanh xôn xao vang lên ở bên trong, rất nhanh, cửa từ từ mở ra.


      "Tam gia!"


      "Mạnh bá."


      "Ngài... Ngài trở lại, mau mau, lão gia và lão phu nhân vẫn luôn ngóng trông ngài trở về." Nhận ra được là mình vẫn còn ngăn người ở ngoài cửa, Mạnh bá vội vàng tránh ra, đám người phía sau tiến lên dóng cửa lại, "Trong phủ đủ nhân thủ, lão nô đưa ngài vào, lão gia và lão phu nhân vẫn ở trong viện, đúng, tiểu thư và tiểu công tử trở lại, ngài nhanh ..."


      chuyện, lại có người áp giải hai hạ nhân ra ngoài.


      mặt Mạnh bá có nửa phần ý cười, nhìn hai người phi ngụm, "Loại người vong ân phụ nghĩ, đáng đời."


      Áp giải người đến quan phủ là thủ hạ của Bạc Chiêm, gọi là Ngô Thiên, nhìn thấy Đổng Minh Dương liền dừng bước, dưới đánh giá phen. Quay đầu hỏi Mạnh bá, "Người của Đổng gia?"


      "Đúng vậy, đây là tam gia của chúng ta."


      Đổng Minh Dương ràng cảm nhận được cảnh giác trong mắt lập tức thối lui. Trong lòng liền sinh ra hảo cảm, chắp tay : "Làm phiền."


      "Đều là Trang tiểu thư ra tay, nhưng mà, Đổng gia các người có mấy người sạch , giống như lời Trang tiểu thư, toàn bộ ung nhọt đều từ đám hạ nhân mà ra, bằng Đổng phủ to như vậy sợ là ngay cả hạ nhân cũng đủ dùng.”


      Nhìn Ngô Thiên xong lời liền phủi mông mất, Đổng Minh Dương cười khổ thôi.


      "Tam gia, bọn họ đều là người có ân với Đổng gia, nếu như có bọn họ, Đổng gia chút rung chuyển này mà thẳng tay loại bỏ hoàn toàn những hạ nhân này, lời tuy có chút xuôi tai nhưng cũng có ý tốt, ngài đừng để trong lòng


      "Ta biết, Mạnh bá làm việc , ta cũng nên thỉnh tội với cha mẹ."


      Càng tiến vào bên trong phòng, bước chân Đổng Minh Dương càng thả chậm.


      Nhưng lại cảm thấy, đây là thời điểm yên bình nhất của Đổng gia trong những năm gần đây.


      rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này.


      Nguyên tưởng rằng mình còn phải cược hết thảy, thậm chí bằng cả tính mạng mới có thể đổi về được, nhưng tại vẫn bình yên vô , Đổng gia cũng thoát thai hoán cốt, phát triển theo hướng tốt.


      Tứ muội muội. Muội sinh được nữ nhi tốt.


      "Tam cữu, người đến rồi sao vào,"Cửa viện từ từ mở ra, tiểu nương mặt mang ý cười nhìn , cực kỳ giống Tứ muội năm đó.


      Phía sau nàng là nam nhân và tiểu nam tử, trái phải, đều trong tư thế bảo vệ.


      " đường đến đây tam cữu luôn thầm cảm ơn nương của con, cảm ơn muội ấy sinh được nữ nhi rất tốt, cũng nghĩ nên như thế nào để cảm ơn những việc mà con làm vì Đổng gia, nhưng khi nhìn thấy con ta liền nghĩ, những ngày tháng các con lưu lạc bên ngoài quá cực khổ, cho dù chúng ta tìm mọi cách để bù đắp cũng thể bù đắp được hết những thiệt thòi các con từng đối mặt, giờ là lúc chúng ta nên để con cảm nhận được niềm hạnh phúc của gia đình." Đổng Minh Dương bước vào trong viện, thư sinh nhã nhặn khi cười rộ lên vô cùng dễ nhìn, "Có phải hay ?"


      Hốc mắt Trang Thư tình đột nhiên đỏ lên. Nàng nghĩ, năm đó khi mẫu thân là tiểu thư Đổng gia khẳng định tam cữu cũng đối với người ôn nhu như vậy, che trở người như vậy, cũng từng dành cho người tình thân vô cùng sâu đậm.


      Đáng tiếc, người chưa từng quý trọng.


      Nàng phạm vào sai lầm của mẫu thân, tầm quan trọng của thân tình với nàng mà còn sâu nặng hơn cả tình , nàng tuyệt vì tình mà vứt bỏ thân tình, nếu người nam nhân chân chính quý nàng cũng để nàng phải đối mặt với lựa chọn như vậy.


      Tam cữu, là người thân của nàng.


      "Vâng." Trang Thư Tình cười, "Tam cữu, con chỉ cần như vậy."


      Trong lòng Đổng Minh Dương cũng bình tĩnh như biểu bên ngoài, vỗ vỗ đầu nàng, trong lòng thầm nghĩ, ai, đại gia, ngài cũng cần dùng ánh mắt đó nhìn ta chứ, ta chỉ xoa đầu cháu chút thôi.


      Quay đầu nhìn về phía Thư Hàn, "Thư Hàn, muốn nhận tam cữu sao?"


      "Đương nhiên phải, tam cữu."


      "Hài tử ngoan." Đổng Minh Dương liếc mắt nhìn Bạch Chiêm, mang theo ý trêu ghẹo nhìn cháu , "Vị này, ta nên xưng hô như thế nào đây? Gọi cháu rể, có phải quá sớm ?"


      Bạch Chiêm lập tức nhìn Đổng Minh Dương càng thêm vừa mắt, hảo cảm cũng lập tức tăng cao: "Sớm hay muộn thôi, gọi ta tiếng Chỉ Cố là được."


      "Tên chữ của ngươi?"


      "Ừm, phụ thân đặt."


      Vậy cũng dám gọi, ít nhất tại thể, nhưng thấy Bạch Chiêm biểu thân cận cũng khiến rất vui vẻ, đem chuyện xưng hô bỏ qua bên sang chuyện khác, " thôi, ta cũng nên gặp cha mẹ dập đầu tạ tội."


      Vẫn căn phòng kia, ràng vẫn là những người đó, nhưng cảm giác còn ngột ngạt như trước, người cũng còn căng thẳng cao độ, mặt mang theo nụ cười thoải mái, nhìn người từ cửa tiến vào cũng đều mang theo ý cười.


      Đổng Minh Đức liền quỳ xuống trước cửa, bò tới trước giường, từng cái từng cái dập đầu vang lên, nghe thanh cũng khiến người cảm thấy đau, "Cha, nương, nhi tử vô dụng, nhi tử... nhi tử..."


      Nghẹn ngào, trong lòng Đổng Minh Dương ngàn vạn lần trách cứ chính mình, nhưng những chuyện làm cho dù dập đầu cả ngàn lần cũng hết, thế nào chuyện hạ độc hai vị lão nhân là , chỉ bằng điểm này, có mặt mũi nào biện hộ cho mình.


      bảo vệ được cha mẹ, là vô năng.


      " thể trách con ,muốn trách, chỉ có thể trách chúng ta ngoan độc bằng lão đại." lời lão gia tử có chút mỏi mệt, nhưng cũng thể phủ định rằng tâm trạng tại của rất vui mừng, trừ thê tử, người nào có thể cảm nhận được cảm giác buông tay tưởng chừng như thất vọng hoàn toàn với cả ba nhi tử, nhưng khi biết vẫn còn lão tam thầm bảo vệ bọn họ, hai người đều mừng rỡ như điên, tại bọn họ dám cần quá nhiều.


      Lão phu nhân tự mình đến nâng người dậy, trước kia là hận, là oán, ngay cả liếc mắt cũng thèm để ý, lần này đánh giá kĩ đứa con trai này lần mới phát Tam nhi gầy rất nhiều, đề phong huynh đệ, cha mẹ trách oán, còn hao hết tâm lực để bảo vệ tánh mạng của cha mẹ, làm sao có thể gầy.


      "Tam nhi, tam nhi, tam nhi của nương... "Lão phu nhân thể kìm nén khóc lên, giống như lúc trước chỉ lẳng lặng rơi lệ, mà đau đớn ôm con trai khóc lên thành tiếng.


      Trang Thư Tình ngược lãi nhàng thở ra, khóc là tốt rồi, cảm xúc của ngoại tổ mẫu kìm nén quá lâu, khóc lớn hồi phát tiết ra cũng tốt.


      Đổng Minh Dương vội vàng lau nước mắt ngừng rơi xuống của mẫu thân, biết là an ủi chính mình hay an ủi mẹ ruột, " qua, đều qua, mọi chuyện rồi tốt, Đổng gia cũng tốt hơn..."


      Giữa mảng tiếng khóc, Trần Nguyên vôi vạng đứng ở bên ngoài bẩm báo, "Công tử,Ôn công công đến."


      Bạch Chiêm đến cửa nhìn thoáng qua, nhìn thấy người.


      Trần Nguyên nhanh chóng giải thích, "Thuộc hạ trước bẩm báo, vẫn còn ở phía sau.”


      Người trong phòng đều nghe được, vì vẫn còn lo lắng cho lão phu nhân nên kịp thay đổi xiêm y, chỉ có thể sửa sang lại chút, tận lực để bản thân mất lễ nghi.


      Ý Ôn công công muốn chuyển đạt lúc này vô cùng quan trọng với Đổng gia.


      Chỉ khi hoàng thượng chịu bỏ qua chuyện này Đổng gia mới có thể trôi qua trong yên bình, bằng Đổng gia chỉ có thể tiếp tục rút gân lột gia cho đến khi hoàng thượng vừa lòng.


      "Thư Tình, Thư Hàn, tỷ đệ hai con ra bên ngoài nghênh đón ."


      " cần thiết, ở trong này là được." Bạch Chiêm dẫn đầu ta cửa, thích những trường hợp ủy mị như là khóc giống lúc này, nếu phải Thư Tình còn ở trong phòng sớm ra ngoài.


      Trong quan niệm của , chỉ có người vô dụng mới rơi nước mắt, người giả chân chính để cho bản thân có cơ hội để khóc, tuy nhiên, Thư Tình là ngoại lệ, nước mắt của Thư Tình với còn lợi hại hơn cả vũ khí qua đặc chế.


      Ỗn Đức tiến vào liền giật mình, bước chân cũng nhanh hơn, đợi người ĐỔng gia lên tiếng chào hỏi cúi người hành lễ với Bạch CHiêm, "Lão nô tham kiến công tử."


      "Miễn, tới gặp ta hay tới vì Đổng gia?"


      "Lão nô phụng mệnh hoàng thượng đến thăm Đổng đại nhân, tiện thể cũng chuyển lời của hoàng thượng đến công tử."


      "."


      "Vâng, hoàng thượng buổi tối chờ ngài và Trang tiểu thư cùng nhau dùng bữa tối, nếu như ngài đến, hoàng thượng xuất cung đến tìm ngài."


      "Vậy cứ để..."


      "Chúng ta , Ôn công công." Trang Thư Tình cười trả lời, nhìn về phía Bạch Chiêm lại hoàn toàn khách khí, hoảng thượng sủng Bạch Chiêm vì Bạch Chiêm là con của , hoàng thượng nguyện ý dung túng, nhưng trong đó nhất định bao gồm cả nàng


      Bỏ qua thân phận , dù sao đối phương cũng là trưởng giả, lại là phụ thân của Bạch Chiêm, nàng bái kiến cũng là điều nên làm.Nhưng mà nàng cũng thể trông cậy nam nhân này có thể suy nghĩ được như vậy.


      Trong mắt Ôn Đức mang theo ý cười, khom người xác nhận, phảng phất như thấy ủy khuất và đồng ý trong mắt công tử


      "Vậy lão nô thăm Đổng đại nhân."


      Đổng Minh Dương vội tiến lên bước, "Ôn công công thứ lỗi, gia phụ thể xuống giường, chỉ có thể nhọc ngài đến trước giường bệnh."


      "Đây là lẽ đương nhiên, hoàng thượng vẫn quan tâm đến lão đại nhân."


      "Nhọc hoàng thượng, chuyện của Đổng gia là..."


      Hai người vừa vừa vào trong phòng, Trang Thư Tình thấy vậy mới hạ giọng với Bạch Chiêm, " thích tiến cung?"


      "Ân, muốn gặp mặt những người bên trong."


      Trang Thư Tình vẫn luôn chú ý, tận lực để Bạch Chiêm luôn suy nghĩ cho nàng tất cả mọi chuyện, nhưng việc này, thể làm theo tâm ý .


      Nắm chặt cổ tay , Trang thư Tình ôn nhu giải thích, "Nhưng hôm nay chỉ có chúng ta, người chỉ là hoàng thượng mà còn là phụ thân của chàng, có đạo lý nào mà vãn bối lại để trưởng bối đến gặp mặt, chừng phụ thân chàng vì vậy mà thích ta, phải chàng luôn hi vọng chúng ta có thể hòa hảo ở chung hay sao?"


      Bạch Chiêm hoàn toàn để những thứ này vào mắt, những nghe Thư Tình cũng hiểu được chút trong đó, miển cưỡng gật đầu : "Chúng ta tiến cung , sau đó nếu muốn gặp tiếp đến phủ đệ của ta, trong hoàng cung có mùi khó ngửi."


      Dùng mùi khó ngửi để hoàng cung thích hợp sao? Trang Thư Tình biết gì cho phải.


      "Người sống ở nơi này cũng phải đều sạch , bẩn."


      "Chàng khó ngửi ý là như vậy?"


      Bạch Chiêm nhíu mày, "Dù sao chính là dễ chịu."


      Trang Thư Tinh rốt cuộc cũng tiếp tục khó xử , "Được rồi, vậy về sau chúng ta ít lại."
      hargane187, Layla06, tart_trung38 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 120: phải cứ họ Đổng nhận thân thích.



      Ôn Đức nán lại lâu,chuyển đặt tâm ý hoàng thượng sau lại an ủi vài câu liền ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người chuyện mặt khỏi mang theo ý cười, lúc chuyện cũng mang theo chút hiền hòa, "Thời gian còn sớm, mong công tử và tiểu thư đừng để hoàng thượng đợi lâu."


      Trang Thư Tình muốn đáp ứng, chợt nghe Bạch Chiêm : "Chỉ gặp người là phụ thân, những người liên quan đừng để ta gặp được."



      Ôn Đức lập tức nhớ tới năm đó khi công tử mới về hoàng cung, gia yến lần đó, hoàng thượng tuy rằng hảo tâm, muốn mọi người biết ngài ấy có bao nhiêu coi trong nhi tử mới nhận về, nhưng chính bởi long trọng này khiến cho tất cả hoàng tử đều sinh ra mâu thuẫn, công tử cũng phải người chịu nén giận cho qua, đương nhiên là lập tức trở mặt khiến mọi người đều ngồi đó ai cũng có sắc mặt tốt, sau đó liền phủi mông chạy lấy người, từ đó về sau hoàng thượng thể thấy người ở hoàng cung, mỗi năm đến ngày giỗ của Bạch phu nhân mới đến Hội Nguyên Phủ chuyến.


      Vì vậy, ý trong lời của công tử nghe, cũng hiểu ràng, nhịn cười :"Công tử yên tâm, hoàng thượng để những người đó tới làm ngột ngạt khí."



      Bạch Chiêm hừ tiếng, nhớ tới nơi kia, lòng liền tràn đầy mất hứng, "Muốn ăn đồ ăn nóng."


      "Vâng, công tử còn có gì phân phó?"


      Bạch Chiêm nghĩ nghĩ, vẫy tay, "Trở về ."


      "Vâng, lão nô cáo lui." Sau đó cũng hành lễ với Trang Thư Tình, lúc này Ôn Đức mới rời .


      Trang Thư Tình nhịn cười khổ, nam nhân này, ràng chính là làm nũng với hoàng thượng!


      "Thế nào ?" Bạch Chiêm hiểu nhìn nàng.


      Ho tiếng, Trang Thư Tình hỏi, "Đồ ăn nóng là sao? Đồ ăn trong hoàng cung đều lạnh sao?"


      " đồng quy củ, chờ đến khi đưa cơm lên bàn so với đồ ăn lạnh cũng khác gì lắm, còn ngon bằng đầu bếp trong phủ nàng."


      "Dụ nương tử biết chàng khen thức ăn nàng ấy làm chắc chắn rất cao hứng." Nhưng ngự trù trong hoàng cung khóc! Trang Thư Tình nhìn Đổng Minh Dương ở bên cạnh gì cười cười, "Tam cữu, chúng con chuẩn bị phải tiến cung, chuyện trong nhà... Đúng rồi, Tam thẩm và mọi người đâu?"


      "Trước khi ta chuẩn bị trình lên chứng cứ đưa mọi người về nhà mẹ đẻ, ngài mai ta đến đón mọi người trở về, Đổng gia lúc này cũng cần nàng ấy hỗ trợ số việc, con cần nghĩ nhiều, phụ thân giao Đổng gia cho con, nơi này do con làm chủ, tam thẩm của con cũng quen với tình huống trong tộc, có số việc nàng ấy có thể giúp con tay.


      "Tam cữu, con đến kinh đô vì bệnh dịch lần này, tình thể trì hoãn, Đổng gia con cũng có nhiều thời gian để quản, cữu cữu mau đón tham thẩm về . Chuyện trong nhà đều phải nhờ mọi người rồi, có mọi người ở đây, cháu ngoại ta sao có thể quản chuyện của Đổng gia."


      "Thư Tình..."


      "Riêng chuyện lần này ta lưu tình với bất luận người nào, đích cũng vậy mà thứ xuất cũng vậy, chỉ cần có tham gia đều bị đưa lên quan phủ, để bọn họ nghiêm xử theo luật, Đổng gia là gia tộc tồn tại nhiều năm, người nhiều thiếu. biết bao nhiêu người thầm mắng ta tâm ngoan thủ lại, ta cũng cần những thứ này, nhưng tuyệt để bọn họ thoát tội. Đổng gia tại, tốt nhất là cụp đuôi giấu tài, đợi thời cơ lần nữa quật khởi, ta hi vọng, trong mấy ngày tỷ đệ chúng ta ở lại kinh đô, người Đổng gia, dừng nên có bất kỳ động tác nào, phải cứ ai họ Đổng là ta lập tức nhận thân thích.


      "Nếu như cháu còn tiếp tục nắm quyền ở Đổng gia buông, bọn họ sợ là đến gặp mặt thân thích hòng trốn tội. Ta cũng muốn bị người khác xem , tam cữu, người cần nữa, kỳ thựa cháu cũng muốn quản chuyện này,. Lúc đó nhận quyền cũng là do bị Đổng... đại cữu chọc tức. Tam cữu đến vừa lúc, chuyện Đổng gia bây giờ giao cho cậu quản, mặt khác co cũng lo lắng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mềm lòng, chỉ dơ cao đánh khẽ, nếu như vậy Đổng gia này vẫn giống như lúc trước, , cháu cũng muốn nhấc lên quan hệ với Đổng gia, thứ cháu muốn chỉ là thân tình, nếu người thân có việc ta cam tâm tình nguyện vì đối phương mà trả giá, nhưng điều kiện tiên quyết là, đối phương cũng thực coi ta là người thân, nếu , ta tình nguyện chỉ có đệ đệ là Thư Hàn cũng nhận bất kì người liên quan nào, tam cữu, cầu của cháu kỳ thực cũng cao, có phải hay ?"


      Đúng vậy, cao, mà vô cùng cao, ở trong gia tộc lớn như bọn họ, chỗ nào có thể tìm ra được thân tình thuần túy, Đổng Minh Dương cười khổ, cháu này quả thực quá cường thế, hoặc là nàng quá thuần túy, người như vậy khó có được, nhưng nếu có thể nhận được chân tâm của nàng, vậy cũng là hạnh phúc.


      Người như nàng vậy, cả đời cần lo lắng có người đâm sau lưng mình đao, làm người dù cho ngươi gặp rủi ro, dù tất cả mọi người vứt bỏ ngươi, nhưng nàng vẫn đem hết toàn lực cuối cùng ra giúp đỡ ngươi.


      " muốn gọi là đại cữu đừng gọi, cần miễn cưỡng chính mình."


      "A?" Trang Thư Tình trừng mắt nhìn, tam cữu, có phải cữu cữu sai trọng điểm rồi ?


      Đổng Minh Dương cúi đầu cười, "Ý của con ta hiểu, nhưng còn những người khác ta dám cam đoan, ta nhất định làm tốt trách nhiệm của người cữu cữu, nếu ai dám dơ tay chỉ trích con con liền chặt tay bọn họ, đưa tay trái chặt tay trái, đưa tay phải chặt tay phải, cần lưu tình."


      "Có lời này của tam cữu là được rồi, mấy ngày này con ở phủ đệ của Bạch Chiêm, nhưng còn Thư Hàn, đệ ở lại Đổng gia ."


      "Tỷ tỷ!"


      "Chuyện của tỷ đệ giúp được, theo cũng vô dụng, bằng với tam cữu, nhìn cữu cữu xử lý mọi chuyện như thế nào mà học hỏi, có đôi khi tỷ cũng phải người tốt, nếu đệ giống như ta, về sau ta lo lắng."


      Đứa bé khi còn thể rời khỏi mẫu thân, sau này lớn lên thể mất phụ thân, có số phẩm chất riêng, chỉ có thể học từ phụ thân.


      Trang Trạch Lương phải tấm gương tốt, nàng cũng trông cậy vào người cha như có thể phát huy được tác dụng của mình, muốn Trang Thư Hàn học , nàng thà để đệ ấy trở thành người vô tài, nhưng cái đức cốt lõi phải giữ được.


      "Tỷ là tỷ tỷ tốt."


      Trang Thư Tình cười, " lời dễ nghe cũng vô dụng, tỷ tỷ quyết định ."


      "Tỷ tỷ!"


      "Làm nũng càng vô dụng."


      Trang Thư Hàn đen mặt, đâu có làm nũng!


      Đổng Minh Dương nhìn nở nụ cười, đem cháu trai kéo đến bên người, " thôi, trong khoảng thời gian này để Thư Hàn theo tam cữu, đến lúc đó Thư Tình con đừng đau lòng."


      "Dù sao so với về sau để người ta lừa còn tốt hơn nhiều." Trang Thư Tình để ý tới gương mặt đen thui của đệ đệ, "Cháu cáo biệt với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu."


      Cuộc chuyện bên ngoài hai vị lão nhân đều ngeh ràng từng chữ, trong khoảng thời gian này trừ những tiếng hít khí của lão phu nhân cũng có lời nào, ngoại tôn nữ quá xuất sắc khiến bọn họ đau lòng, người khi sinh ra phải đều có thể hiểu biết mọi chuyện, con người càng ưu tú, cái giá phải trả sau lưng càng lớn. biết nàng làm thế nào để buộc bản thân trưởng thành được như tại.


      Mọi người đều vào.


      Trang Thư Tình theo thói quen tiến lên bắt mạch, so với lúc trước mạch tượng có chút biến hóa, từ từ chuyển tốt.


      "Ngoại tổ phụ, y thuật của cháu thích hợp với tình huống của người, chờ sau khi độc được giải hết, ngài nên mời hai đại phu về điều dưỡng lại thân thể như vậy thân thể của ngài mới có thể từ từ tốt lên, trong quá trình có thể chậm chút, nhưng cần sốt ruột, mấy năm nay độc gây hại đến cốt lõi cơ thể, nhưng dù sao cũng phải dưỡng tốt mới có thể linh hoạt như trước, mấy ngày tiếp theo cháu ngoại phải giải quyết vấn đề dịch bệnh, tạm thời biết hoàng thượng phái cháu ngoại đến từng phủ thành hay, nhưng mà chỉ cần cháu ngoại còn ở kinh đô nhất định thường xuyên đến thăm hai người."


      "Chính quan trọng hơn, cần lo lắng cho chúng ta, chuyện của Đổng gia khiến con vất vả, sau này ta để bọn họ an phận chút, gây thêm phiền toái cho con."Lão gia tử vô vỗ tay của cháu , "Nhiều chuyện con thể tự mình chống đỡ, đáng tiếc Đổng gia quá đổ nát, thể trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho con, sao có thể để con phải bận tâm thêm nữa."


      "Người dưng như vậy, con rất vui khi lúc ngoại tổ phụ cần có thể ra tay giúp dỡ, chứ phải chỉ có thể đứng nhìn bất lực." Trang Thư Tình cười, "Cháu nếu tận lực, chỉ sợ tối về nương nhập mộng mắng cháu , nương người vẫn luôn nhớ hai vị lão nhân các ngài, tuy nương nhưng cháu biết, chỉ là bây giờ nương thể trở về."


      Nghĩ đến nữ nhi sớm, lão phu nhân liền rơi nước mắt, "Lúc nương con rời nhà ta biết nó về được, tính của nương con là vậy, cho dù tốt hay xấu, khi nó chọn lựa chấp nhận, ta chỉ muốn con bé sống tốt, cho dù ngày qua được hài lòng cũng sao, cho dù chỉ cần ở trong nhà quản việc, cho dù cuộc sống quá khá giả cũng phải đến nước đoản mệnh như vậy, sao nương con có thể nhẫn tâm khiến chúng ta thành người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh, nếu con bé dám đến mắng con, con nó đến tìm ta, ta mới là người nên mắng cho nương con trận.


      Trang Thư Tình vội tiến lên lau lệ cho ngoại tổ mẫu, bất đắc dĩ : "Là con sai rồi, con nên nhắc tới nương, mấy năm nay tổ mẫu ngừng khóc, mắt của ngài còn tốt, đừng khóc nữa, lúc trước ngài khóc bao nhiêu đến giờ phải cười bù lại, chúng ta sống những ngày tháng tốt đẹp, những chuyện trước kia là quá khứ, những người khiến nương phải đau khổ cháu xử lý bọn họ, người cũng tha, toàn gia Trang Trạch Lương kia đều bị Bạch Chiêm ném vào quặng sắt làm việc, mấy năm tiếp theo đừng nghĩ đến chuyện trở về, nương nếu biết nhất định cao hứng."


      Lão phu nhân nâng lên khuôn mặt đẫm lệ, trợn mắt há mồm nhìn cháu ngoại, "Con... con đưa Trang Trạch Lương đưa lấy quặng?"


      "Vâng, để thảnh thơi muốn, chuyện lời đồn lần này cũng có chân, yên phận cháu tạo việc cho làm."


      Lão phu nhân theo bản năng nhìn về lão gia tử, lão gia tử lại cười, chỉ là lâu cười nên gương mặt có chút mất tự nhiên, "Làm rất tốt, việc con làm cứ làm nhưng đừng cho bất kì ai, miễn để bọn họ lên án."


      "Vâng, là Bạch CHiêm cho người đưa , ai biết là đưa đâu." Trang Thư Tình nhìn sắc trời còn sớm, vội đứng dậy : "Cháu phả tiến cung chuyến, có chuyện gì tùy thời đều có thể cho người của Bạch Chiêm đến phủ truyền lời, Bạch Chiêm, chàng lưu lại số người ở đây để hỗ trợ Đổng gia chút."


      "Ừm."


      Còn phải đổi thân xiêm y,Trang Thư Tình cũng tiếp tục lưu lại.


      Đổng Minh Dương đưa người ra cửa, nhìn hai người trước sau bước lên xe ngựa, nghĩ đến chuyện hôm nay trong lòng cảm thấy thoải mái chút.


      "Mạnh bá, đóng cửa từ chối tiếp khách."


      "Vâng, tam gia."


      Lại trở lại phòng của cha mẹ, hạ nhân đều thức thời lui ra ngoài, nhà ba người trầm mặc hồi lâu, Đổng Minh Dương mới mở miệng.


      "Đại ca có khả năng thoát tội, nhị ca cũng giúp tay trong đó, con muốn khiến đại ca cảm thấy con muốn cùng tranh đoạt Đổng gia, nên vẫn luôn quản đến chuyện trong nhà, vì vậy đại ca đối với con cũng coi như coi trọng, bởi vì con vẫn luôn mặc kệ mọi việc nên những biến hóa trong con thể trước cảm giác được, sau này đại ca phái con trai làm chuyện Tam nhi vẫn chỉ cho rằng đại ca là cố kị, muốn để con rời kinh đô đoạn thời gian, sau đó con cũng liền thuận theo ý của , chờ khi con cảm giác được thích hợp hết thảy đều quá muộn."
      phương1311, hargane187, Layla0645 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 121: Tiến cung


      Đổng Minh Dương nhắm mắt lại, phảng phất như trở về mấy năm trước, thân phong trần mệt mỏi trở về nhà nhìn thấy vị huynh trưởng hoàn toàn khác, cùng với tất cả gương mặt xa lạ trong phủ.


      "Lúc đó đại ca hoàn toàn chưởng quản Đổng gia, thậm chí còn thèm giấu giếm chuyện cha bị trúng độc, lúc ta ta chỉ cần có chút hành động ổn lập tức tánh mạng khó giữ, nhưng khiến ta cố kị hơn cả là tứ hoàng tử, người đứng đầu thao túng hết thảy, đại ca ta bắt tay với tứ hoàng tử, phải ta có có cơ hội để lật đổ mưu của bọn họ, nhưng nếu như muốn đối kháng với hoàng tử, ta có nửa phần nắm chắc, vào thời điểm đó ta căn bản còn lựa chọn nào khác."


      Nuốt nước miếng cái, phảng phất như xua tâm tình chua xót lúc đó, Đổng Minh Dương tiếp tục : "Ngay từ đầu đại ca và nhị ca cũng tin tưởng ta, phòng ta vô cùng chặt chẽ, ta phải dùng thời gian gần năm mới có thể tìm hiểu được chút về độc dược, những năm qua cha cũng nhận thức ít người, may nắm là trong đó có người có thể hỗ trợ ta tìm được giải dược, sau đó thỉnh cầu điều chế thêm loại độc dược có phản ứng tương tự nhưng hề ảnh hưởng đến cơ thể, còn lại ta chỉ cần chờ cơ hội tráo đổi với loại độc dược của đại ca, sau đó đem dược đưa cho A Giao, để mỗi ngày bỏ thêm vào nước trà của cha."


      "May mắn ta vẫn vẫn luôn biểu sai, đại ca cũng dần thả lỏng cảnh giác với ta, để ta có thể tham dự càng nhiều chuyện trọng yếu, sau đó ta có cơ hội nắm giữ dược rất nhiều chứng cứ, khi nghe người của Bạch công tử đại náo kinh đô, hoàng thượng phái Ôn công công điều tra mọi chuyện, ta liền biết thời cơ tới, đem tất cả chứng cứ ta có được toàn bộ giao đến phủ đệ của Bạch công tử, lúc đó ta nghĩ còn mạng trở về, cho dù tứ hoàng tử thế nhược, nhưng cũng dễ dàng bỏ qua cho ta, nhưng khi người của Bạch công tử biết ta là ai sau liền giữ ta lại Bạch phủ, lúc đó ta chỉ nghĩ là bọn họ tin ta, sau này nghĩ lại mới thấy bọn họ là bảo vệ ta, nếu có Thư Tình, Đổng gia chúng ta sợ là hoàn toàn xóa sổ khỏi kinh đô, tại cho dù thương gân động cốt, so với kết cục kia tốt hơn rất nhiều."

      hơi liền kể hết khổ sở mấy năm qua. Lão gia tử sao có thể biết, trong tình huống khó khăn ấy Tam Nhi vừa tìm mọi cách để bảo vệ bọn họ, còn phải đồng thời để phòng mọi nơi là có bao nhiêu khó khăn.


      "Vất vả cho con, con cũng đừng quá tự trách, nếu có con, cha cũng sớm gặp liệt tổ liệt tông Đổng gia..." mặt lão gia tử hoàn toàn đạm mạc. "Nếu có tội người cũng thể lưu tình bỏ qua, cứ theo như cách Thư Tình xử lý mà an bày mọi chuyện , cho dù Đổng gia chỉ còn mình ngươi cũng cũng đủ rồi."


      "Nhi tử lưu tình, tình huống lúc đó sợ là cha và mọi người biết, nhưng cho dù có người phát giác tình thích hợp cũng coi như nhìn thấy, đám người đều chỉ lo cho cái lợi trước mắt, người như vậy, ta bao giờ thủ hạ lưu tình, chỉ là... cha, người nhà hai phòng của đại ca và nhị ca phải xử lý như thuế nào?"


      "Nhưng ai tham dự đều đưa đến quan phủ, mấy đứa cũng nên cho học quy củ, mời vài tiên sinh đến dạy bọn những gì chúng nên học, cho phép bước ra cửa bước, nếu như ai phục, cho bọn họ ra ở riêng."


      Vào thời điểm này nếu như ra ở riêng chiếm được nữa phần ưu việt, chỉ cần người hơi có chút đầu óc đều động ý niệm này, Đổng Minh Dương minh bạch ý của phụ thân, "Vâng, nhi tử biết."


      "Đừng quản chuyện của Tình nha đầu, trước mắt cứ xử lý tốt chuyện của Đổng gia, đừng khiến Đổng gia trở thành gánh nặng của con bé, Thư Hàn cần phải học nhiều thứ, mẫu thân còn nhưng có cậu, người Thư Hàn có thể học hỏi chỉ có con, ý của Tình nha đầu chắc cũng là như vậy."


      Đổng Minh Dương giật mình, trong lòng vô cùng chua xót, "Tình Nhi, cũng chỉ mới mười lăm tuổi..."


      " đứa cha mẹ, lại còn có đệ đệ phải chiếu cố, Tình nha đầu thể trưởng thành sớm, những thứ khác chúng ta thể giúp, đồ cưới của Thư Tình cũng nên bận tâm môt chút." Lão gia tử quay đầu nhìn lão thê, "Việc này nhờ bà."


      "Đương nhiên là phải do ta phụ trách. Năm đó thể khiến Uyển Như gả tốt, đồ cưới của Tình Nhi ta chắc chắn thể qua loa."


      Đề tài từ từ chuyển biến tốt hơn. Bên kia, Trang Thư Tình và Bạch Chiêm bắt đầu hướng về phía hoàng cung.


      Bạch Chiêm ngay cả xiêm y cũng đổi, nhưng Trang Thư Tình vẫn kiên trì chuẩn bị tốt, nàng muốn để lại ấn tượng tốt với công công(*) tương lai


      (*) công công: cha chồng


      Xe ngựa tiến vào từ cửa cung, lệnh bài sáng loáng, xe ngựa hiên ngang vào trước mặt thị vệ.


      Chuyện như vậy hoàn toàn hợp quy củ, nhưng người nào dám ngăn cản, hơn nữa hoàng thượng cũng truyền lời xuống, cho dù có người thầm oán nhưng ai dám bàn tán nửa câu.


      Cho đến khi xe ngựa xa mới có người giọng : "Đại hoàng tử và tứ hoàng tử bị cấm túc, vị này từ lúc xuất kiêu ngạo cuồng vọng, nhưng hết lần này đến lần khác hoàng thượng lại đều khoan dung, chậc, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh(*)."


      (*)đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mệnh khác nhau


      Người ta cho dù có kiêu ngạo cuồng vọng cũng duỗi tay đến nơi thể đặt tay đến." Người bên cạnh chút khách khí sẵng giọng, "Ngươi nếu muốn bất bình thay hai vị kia, đến dưới trướng bọn họ làm trâu làm ngựa, chứ đừng mang bọn họ so sánh với công tử."


      "Chu Quân, ngươi cái gì, sao ta lại thể lời bất bình?"


      Chu Quân cũng nhìn cái, mấy câu với người đến thay ca sau đó liền xoay người rời , gia nhập cấm vệ quân ba năm, sớm xem hiểu rất nhiều chuyện, đừng Bạch công tử đem vị trí kia đặt trong mắt, nếu như công tử thực muốn chỗ ngồi đó, đám người kia ngay cả chỗ đứng cũng còn chứ đừng mơ đến chuyện nghĩ cách thiết kế công tử, trong triều biết bao nhiêu người toàn lực ủng hộ công tử, dù sao người có bản lĩnh để cuồng vọng còn hơn nhiều so với kẻ có chút gì ngoài mang quyền lực dọa người.


      Bên trong xe ngựa, Bạch Chiêm hoàn toàn biết chính mình là nguyên nhân châm ngòi cho xung đột giữa hai người, vừa vào hoàng cung liền bắt đầu nôn nóng.


      "Khó ngửi muốn chết."


      Trang Thư Tình ngửi ngửi mấy lần, cũng ngửi thấy mùi gì.


      là có mùi, hay là do tâm lý nàng nhìn liền hiểu, Bạch Chiêm thích nơi tôn quý nhất thiên hạ này.


      Vươn tay nắm lấy tay của , Trang Thư Tình giọng trấn an, "Ăn côm xong chúng ta liền , lúc chàng với hoàng thượng, về sau chỉ cần chàng ở kinh đô, mỗi ngày đều hoan nghênh hoàng thượng đến Bạch phủ cùng nhau ăn cơm, ở đó ít quy củ, ta nghĩ hoàng thượng khẳng định cũng nguyện ý , người gọi chàng vào cung cũng chỉ vì muốn thân cận với chàng, muốn mọi người biết được địa vị của chàng trong lòng của ngài, đây chính là bảo hộ của vị phụ thân dành cho con trai của , cho dù chàng cần loại bảo hộ này, nhưng đây dù sao cũng là tâm ý của phụ thân chàng, chàng chỉ cần nhận là được rồi, chàng ngẫm lại coi trong cung hoàng thượng có bao nhiêu nhi nữ, nhưng ngài lại đối xử bất đồng với chàng, phải bởi vì thiên vị chàng hay sao? Chàng thường có ở kinh đô, quanh năm suốt tháng cũng chỉ gặp chàng mấy lần, lần này vào cung, để hoàng thượng cao hứng lần, có được ?"


      Ôn Đức phụng mệnh đến đón người, vừa lúc nghe được vài câu này, hảo cảm của với Trang Thư Tình lập tức tăng lên rất nhiều, lời cho dù vẫn còn khách khí, nhưng lại hơn phần thân cận, "Công tử, Trang tiểu thư, đến."


      Bạch Chiêm quả thực được trấn an, nếu như nửa nguyên nhân là lời của Thư Tình, vậy nữa kia chính là vì Thư Tình chủ động nắm tay .


      Vì vậy lúc ra khỏi xe ngựa, biểu tình của Bạch Chiêm thâm chí còn mang theo tia cao hứng.


      Tỳ nữ và thái giám trong cung đều vô thanh vô tức toàn bộ quỳ xuống.


      Hoàng cung chính là nơi như vậy, tâm hoàng thượng thiên hướng về ai, nhân tâm lập tức cũng toàn hướng về nơi đó, Bạch công tử lại còn là người hoàng thượng sủng ái nhất, nên bọn họ cũng rất quy củ hành lễ để có bất cứ thứ gì sai sót.


      Được Bạch Chiêm đỡ xuống, Trang Thư Tình nhàn nhạt mỉm cười nhìn Ôn Đức, có biện pháp, đối với lão nhân nàng đều khoan dung rất nhiều, huống chi trong lòng nàng cũng biết, giao hảo tốt với tổng quản đại nhân bên người hoàng thượng đối với nàng trăm lợi chứ hại.


      "Công tử, Trang tiểu thư, mời, bên này."


      Bạch Chiêm liếc nhìn Ôn Đức cái liền quay .


      Nghĩ tới lời vừa rồi của Thư Tình, trong lòng liền có chút ê ẩm, hoàng cung phải nơi tốt gì, mỗi ngày phụ thân đều ở đây, hết đề phòng cái này lại đề phòng cái kia, còn có rất nhiều chuyện cử lý xong, ngày qua ngày đều tự tại tiêu dao, bên cạnh còn có Thư Tình mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, so với phụ thân hạnh phúc hơn rất nhiều, hẳn là nên đối tốt với phụ thân chút.


      Vì vậy lúc tiến vào Thánh Tâm điện, thái độ của Bạch Chiêm khiến hoàng đế nhất thời có chút thích ứng được, phản ứng cũng chậm nữ nhịp.


      Vẫn là Ôn Đức ghé vào tai vài câu mới hiểu được chuyện gì xảy ra.


      Cái gì gọi là hiền thê, đây phải ví dụ trước mắt sao, ấn tượng của hoàng đế đối với Trang Thư Tình cũng tốt hơn rất nhiều.


      Hành y chữa bệnh, trị được cá nhân, thẳng tay quyết đoán, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn tài năng có tài năng, nữ tử như vậy mới đúng là con dâu của !


      "Dân nữ tham kiến hoàng thượng."


      "Mau đứng lên, mau đứng lên, tương lai dù sao cũng là thê tử của Chiêm Nhi, đều là người nhà, cần câu thúc, mau ngồi chuyện." Hoàng đế vừa cười vừa để Ôn Đức đến nâng người dậy, nhưng mà Ôn Đức chưa tới gần, Bạch Chiêm vững vàng kéo người lên.


      "Ôn Đức, ngươi ngự thiện phòng phân phó, bọn họ xử lý thỏa đáng xong liền đưa đồ ăn tới."


      "Thần tuân chỉ."


      Thấy ánh mắt Trang Thư Tình vẻ tò mò, hoàng đế chũ động giải thích: "Hoàng cung quy củ nhiều, chờ đồ ăn đưa lên chỉ còn chút nóng, ta ăn vài năm quen, nhưng tiểu tử này ăn ngụm liền ăn miếng thứ hai vì vậy cũng chỉ có thể theo ý ."


      Là ta, phải trẫm, trong lòng Trang Thư Tình càng thêm thoải mái, trong hoàng cung thiếu nhất chính là nhân tình, cho nên mới đặt mình vào vị trí hoàng đế, chỉ có thể là vị phụ thân bình thường mới có thể để ý Bạch Chiêm như vậy, phải hoàng thượng đối với hoàng nhi, mà là phụ thân đối với nhi tử.


      Tay giấu bên dưới nhéo nhéo Bạch Chiêm mấy cái


      Bạch Chiêm nghĩ nghĩ ngầm hiểu, "Khi con ở kinh đô luôn hoan nghênh ngài đến phủ ăn cơm, hương vị so với hoàng cung tốt hơn nhiều."


      Hoàng đế nghĩ tới nhi tử vẫn luôn đối với lạnh nhạt nay lại đưa ra đề nghị này, chậm nữa nhịp mới vội vàng gật đầu, "Tốt, tốt, lời định."


      Lời đối thoại có chút quỷ dị, hơn nữa mắt thấy cũng tiếp tục được nữa, Trang Thư Tình đành phải mỡ miệng, "Hoàng thượng, dân nữ muốn hỏi, tình hình bệnh dịch ngài có an bày gì ?"


      đến chính , hoàng đế lập tức khôi phục bộ dạng cơ trí, "Lúc trước tính để ngươi ở kinh trù tình việc này, nhưng tình huống trước mắt quả tốt, ngự y phái ít, nhưng số người trở về có hơn phân nửa là bị truyền nhiễm bệnh này, bệnh tình thể chế được, sợ là chỉ có thể nhờ ngươi."


      "Tất cả đều làm theo phương pháp của ta?"


      "Ta cầu bọn họ làm theo lời ngươi, nhưng người ở dưới mí mắt, cụ thể làm như thế nào ta cũng ràng." Ở trước mặt Bạch Chiêm, hoàng đế che dấu chính mình vô lực, "Ta chỉ có thể nhìn những gì bọn họ trình lên xử lý, tốt hay cũng biết là trách nhiệm của ai để truy cứu, cũng chỉ có thể xét từ tấu chương mà đưa ra chỉ thị, cho dù là ta cũng tin tưởng hoàn toàn những thứ được ghi trong tấu chương là , nhưng mình ta thể quản lý được ở xa, chỉ đành như vậy."
      phương1311, hargane187, Layla0639 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 122: Đưa ra quyết định


      Bữa cơm rất ấm áp, biết là hương vị khác xưa hay tâm tình của mỗi người đều rất tốt, so với bình thường hoàng đế cũng ăn nhiều hơn nửa chén cơm.


      Sau đó ba người nâng trà tiếp tục đề tài lúc nãy.


      "Đại Chu có sáu phủ, tình huống ở Hội Nguyên Phủ sớm được ngươi chế, Lăng Vân phủ vì chút nguyên nhân nên có tiếp túc với quân phục mùa hè được đưa đến, bọn họ vẫn mặc y phục cũ nên xảy ra chuyện gì, còn lại bốn phủ, nơi nào may mắn thoát khỏi."


      "Nếu bọn họ theo phương pháp của ta làm tại nhất định có thể chế được, ở Hội Nguyên Phủ ta cũng chỉ làm như vậy, bệnh này phải ổn dịch, cũng gây nguy hiểm trí mạng, nhưng tính truyền nhiễm lại tương tự như ôn dịch, hơn nữa lại khó trị được tận gốc, nếu chú ý lại tái phát, tệ hơn là bệnh này biểu ra ngoài ở những nơi dễ thấy, nếu phạm vi bệnh mở rộng dân chúng nhất định khủng khoảng, sợ là phát sinh rối loạn cần thiết."


      " phát sinh, thủy phủ giáp với biên giới của Cúc quốc, dân chúng cho rằng đây là ôn dịch nên đều dắt díu con cái trốn sang Cúc quốc, Cúc quốc sợ khiến cho Quốc nội bị truyền nhiễm nên bắn chết toàn bộ dân chúng, từ tấu chương được trình lên, số người tử vong hơn số sáu trăm."


      Sáu trăm nhân mạng, bởi vì lợi ích riêng, cho nên bọn họ quan tâm đến con dân phải chịu khổ, lòng Trang Thư Tình lạnh lại, cũng nghĩ nữa, "Hoàng thượng tính để ta nơi nào?"


      "Nam đài phủ, dân chúng nơi đó bị truyền nhiễm, chưởng quản binh quyền ở Nam Đài phủ là Lương Chính Triệu cũng bị truyền nhiễm..."


      Bạch Chiêm đột nhiên xen vào, " dùng được."


      Hoàng đế muốn hỏi tại sao biết thể dùng, có thể tưởng tượng được này từ đầu có thể ngăn chặn việc này, cuối cùng lại khiến tình tràng đồng thời bạo phát, cũng liền hiểu được, khẽ gật đâu : "Ta cho người tra ."


      Bạch Chiêm vẫn hài lòng lắm, "Nếu muốn Thư tình Nam Đài Phủ, vậy sao còn muốn nàng đến kinh đô làm gì."


      "...Ta nghĩ là con hy vọng nàng Nam Đài Phủ, dù sao nơi đó an toàn."


      "Nếu Trang Thư Tình muốn , cho dù có đưa ra thánh chỉ ta cũng coi như thấy. Nhưng nàng vẫn luôn coi bệnh nhân là trách nhiệm của mình, nàng nhất định ." Nhìn Trang Thư Tình đưa đến ánh mắt có lỗi nhìn , Bạch Chiêm nhếch miệng, "Ta có thể bảo vệ được nàng, nàng muốn nơi nào nơi đó."


      Nhìn nhi tử trước mắt hoàng đế lại lên dùng nhan khác, năm đó nàng cũng từng giòn giã hỏi : "Thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà được chứ, Bái lang có nguyện cùng ta ?"


      Lúc đó trả lời như thế nào? : "Đương nhiên nguyện ý."


      Nhưng nuốt lời. Hơn nữa còn nuốt lời cả đời.


      Cùng nàng tới nhiều nơi là nhi tử.


      Nhớ tới chuyện cũ, nhớ tới nữ tử tươi đẹp thần khí sang sảng đó, hoàng đế liền nhịn được đối tốt với con trai này, "Ta đưa thêm cho con số người."


      Bạch Chiêm kỳ muốn, cũng theo bản năng nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới lời Thư Tình trong xe ngựa, cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống, cam nguyện oán giận , "Người của ngài quá yếu, căn bản là cần bọn họ ra tay."


      Bị ghét bỏ thành như vậy, hoàng đế cũng biết gì cho phải, mấy vị nhi tử kia của hận thể tìm mọi cách muốn đào càng nhiều từ , chỉ có đứa con trai này, đưa cái gì cũng điều là mặt ghét bỏ, ước gì thể nhanh chóng thu hồi.


      Hoàng đế vẫn miễn cưỡng , "Làm vài việc chạy chân cũng có thể ."


      Hình như cũng có thể như vậy, Bạch Chiêm nữa.


      Hoàng đế biết như vậy là tiếp nhận, lập tức cao hứng cùng nhi tử và con dâu chuyện, "Ngày mai ở kinh thành thêm ngày, Thái y trong thái y viện cũng nên an bày vài người theo, ngày mai ta để bọn họ đến chỗ của Chiêm Nhi, muốn làm như thế nào cứ việc phân phó. Ngươi cũng có thể dạy bọn chút, cần biết làm gì miễn sao bọn họ hiểu là được. Nếu học được, bọn về đây chịu tội."


      Trang Thu Tình tất nhiên cự tuyệt. "Hôm nay trở về ta chuẩn bị tốt, ngày mai đều cho bọn họ, kỳ thực cũng khó, chỉ cần dụng tâm ghi nhớ là được."


      Lúc hai người xuất cung, sắc trời hoàn toàn tối.


      Ngày hôm nay mất quá nhiều sức lực, xe ngựa còn chưa đến cửa cung Trang Thư Tình dựa và Bạch Chiêm ngủ say, trở lại Bạch phủ cố gắng phân phó vài câu liền ngủ mất.


      Thái y viện luôn luôn thanh nhàn, cần phải vào triều, ngày qua chỉ cần bắt mạch, xem sách thuốc, chăm sóc thảo dược, vô cùng tự tại.


      Nhưng hôm nay lại bất đồng, thái y viện từ sáng sớm liền nghênh đón Ôn công công đến. "hoàng thượng có lệnh, mệnh cho mọi người ở thái y viện lập tức đến phủ đệ của Bạch công tử, học tập phương pháp xử lý bệnh dịch với Trang đại phu."


      Người đứng đầu thái y viện Vinh Chính là người tính tình cẩn thận, khi đầu óc những người khác còn đảo quanh hai chữ Phủ đệ Bạch công tử và Trang đại phu, kéo Ôn Đức sang bên thấp giọng hỏi, "Ôn công công, thái độ của hoàng thượng đối với Trang đại phu như thế nào?"


      "Thái độ đối với con dâu." Ôn Đức và Vinh Chính quen biết nhiều năm, tuy bởi vì thân phận nên lui tới nhiều nhưng quan hệ vẫn sai, cũng đặt nặng vẫn đề này, huống chi cũng hy vọng thái độ của thái y viện chọc giận công tử, đến lúc đó cho dù hoàng thượng cũng thể thu thập cục diện.


      Vinh Chính kinh ngạc, con dâu, chứ phải hoàng tử phi, Ôn công công sao có thể biết hai từ này ý nghĩ cùng khác nhau, nếu như vậy...


      Vinh Chính chắp tay cúi đầu, "Đa tạ Ôn công công chỉ điểm, hạ quan biết phải làm thế nào."


      Ôn Đức gật đầu, "Trước mắt tình hình bệnh dịch ở Hội Nguyên Phủ được khống chế rất tốt, tuy rằng lúc đầu là Trang đại phu chuẩn bệnh, phương pháp cũng là Trang đại phu nghĩ ra, nhưng sau này quan doanh và trong dân gian chỉ cần chiếu theo phương pháp của nàng mà làm, bệnh sau đó liền được khống chế, có thể thấy được phương pháp của Trang đại phu dùng được, hoàng thượng hiểu vì sao ngự y thái y viện phái lại chẳng những chữa khỏi bệnh, ngược lại còn để mình bị nhiễm bệnh, ngươi phải tỉ mỉ học hỏi, miễn để khi hoàng thượng tra xét liền chịu liên lụy đến bản thân, việc này kéo xuống hai vị hoàng tử, tuyệt đối có khả năng tha thứ cho những người như chúng ta."


      "Vâng."


      Tiễn bước Ôn Đức, Vinh Chính lưu lại tả viện phán và bốn ngự y hiểu đại khái tình huống trong cung, cũng mang theo mấy chục ngự y hướng Bạch phủ đến.


      "Trang tiểu thư, đại phu của thái y viện đến."


      Trang Thư Tình rất khó chịu, cũng biết có phải được bôn ba, hao tâm lao lực mà dì cả tháng này đến trước bảy tám ngày, sắc mặt ảm đạm vô cùng, bụng cũng đau lợi hại.


      Bạch Chiêm bưng thuốc tiến vào, vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền hạ xuống, đem thuốc đưa đến tay Thư tình, tay cũng cầm sẵn mấy loại mứt quả


      Trang Thư Tình cúi đầu nhìn chén thuốc đen tuyền, chưa ăn được đồ ngon của kinh thành phải uống thuốc đắng, là đại phu cũng thích uống thuốc a!


      "Đưa bọn họ đến trước viện, ta lập tức qua đó."


      Ngửa cổ uống hơi, thuốc đắng đến run người.


      Đem chén đặt xuống, lệp tức liền lấy hai viên mứt quả nhét vào miệng, vị đắng nhất thời được xua tan, nhưng mà bởi vì mứt quả quá lớn, ăn hai viên có chút quá sức, quai hàm đều phồng lên.


      Trang Thư Tình trước nay hầu như đều nghiêm túc lạnh nhạt xử lý mọi chuyện, lúc này gò má phồng lên thoạt nhìn có chút khả ái, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn càng thêm đẹp mắt


      Vất vả nuốt xong hai miếng mứt quả, ngăn lại Bạch Chiêm còn muốn đem dược đưa đến tay nàng, Trang Thư Tình lấy viên mứt quả đứa đến miệng , "Đừng mất hứng, phải ta vì việc này mà bị bệnh, có thể là tháng này tình đến ngừng nên có chút mệt mỏi, phải chuyện gì lớn, là nữ nhân đều phải có những ngày này."


      Cắn ngụm mứt quả, Bạch Chiêm có chút muốn ăn, quá ngọt,nhưng nghĩ đến là Thư Tình đút cho nên có chút luyến tiếc nhả ra, nha nhai vài cái liền nuốt xuống, sau đó mới : "Trước đây nàng đau như vậy, đến cùng cũng là chú ý đến bản thân."


      "Vây về sau chàng chú ý giúp ta."


      Bạch Chiêm vẫn luôn chờ câu này, vừa nghe được liền lập tức đáp ứng.


      Dỗ xong, Trang Thư Tình cũng nhàng thở ra, đứng dậy : "Những thứ kia đều chuẩn bị tốt chứ, trước hết dạy những thứ đơn giản, chờ bọn họ chùng ta lại đến Đổng phủ thăm hai vị lão nhân, chờ đến ngày mai thể gặp được trong khoảng thời gian khá dài."


      "Được."


      Người của thái y viện tụ lại với nhau to gì đó, thấy hai người đến liền khom mình hành lễ, "Bạch công tử."


      Cảm giác được bọn họ hữu ý vô ý bài xích, Trang Thư Tình cũng thèm để ý, Bạch Chiêm tuy rằng rất để ý nhưng lần này cũng chỉ hừ tiếng chứ phát tác.


      tại biết, có vài thứ phải cứ từ hỗ trợ là Thư Tình lập tức liền đạt được, số chuyện phải dựa vào chính mình, Thư Tình có thể khiến bọn họ tâm phục, nàng ấy có bản lĩnh này.


      Cười cười trấn an , Trang Thư Tình thẳng vào vấn đề, "Những thứ cần biết, cần làm, cần phải lưu ý ta đều viết ra và trình lên cho hoàng thượng, vậy chư vị đều biết phải dùng gì là làm gì."


      Vinh Chính xin lỗi gật đầu với nàng, "Đúng vậy, chúng ta cũng đều chiếu theo đó mà làm, phương pháp toàn bộ thái y đều học xong, chỉ là biết vì sao lại có tác dụng."


      "Phương pháp giống nhau, người làm hữu dụng, người khác làm là vô dụng, có khả năng là phương pháp có vấn đề, nhưng có khả năng là người làm đủ dụng tâm, ta tự mình nhìn thấy, tạm thời thể đưa ra bình luận gì, trước mắt ta chỉ có thể đem những chứng bệnh ta gặp qua cho các vị."


      Dẫn mọi người đến phía trước viện ngồi xuống, Trang Thư Tình thái độ như thường, có nửa câu vô nghĩa, "Nguyên nhân bệnh là ở quân phục mùa hè đưa tới cho binh lính, quần áo mùa hè sạch , loại sạch này phải giặt rửa là sạch , mà vấn đề là nằm vải dệt, chúng mang theo độc tính, người thế chống lại loại độc tính này, vì vậy bệnh này theo sách thuốc mà chính là bệnh ngoài da, hơn nữa bệnh này có tình truyền nhiễm, phạm vi lây lan cũng rất nhanh, là mùa hè, người chắc chắn phải đổ mồ hôi, mồ hôi cũng là trong những con đường lây lan bệnh, vì vậy bệnh tình càng thể chế nỗi, có thể bây giờ chính là trong thời kỳ tệ nhất để chữa bệnh, ở bên trong ta viết rất ràng, tuyệt đối thể để người bệnh có tiếp xúc thân thể với người khác, biết ở đây có bao nhiêu người nhớ kỹ?"


      Thái y viện toàn bộ đều là nam nhân, trong đó có nữa là nữ y, trong lúc ngự y chột dạ chống đỡ, các nàng chĩ lặng lẽ liếc mắt nhìn, có chút hưng phấn, trong lòng chúng y nữ đối với vị Trang tiểu thư trong lời đồn này chỉ có ý tưởng: muốn theo Trang đại phu.


      Hạ Mạn đứng sau lưng Trang Thư Tình vẻ mặt nhịn cười lồng ngực tràn đầy vui vẻ tự hào.
      hargane187, tart_trung, hauyen280340 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :