1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      a BC nhà ta là quá lười suy nghĩ chứ vc gì chỉ cần a động não chút là ràng, lần này a quét mẻ lưới lớn mong là bắt đc nhiều cá to

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 111: Ngọt ngào


      Trang Thư Tình vừa vào phòng liền lập tức bổ xung thêm đường glucô và nước muối cho Liễu Tri Quỳnh sau đó mới tiến hành làm sạch vết thương.


      Trong phòng trừ Thanh Dương Tử còn có Hạ Mạn và Hạ Trân ở bên giúp đỡ


      "Đây là tượng cảm nhiễm thường xảy ra sau khi phẫu thuật, hộp thuốc lúc trước ta đưa cho Liễu gia tránh được phần nào nguy hiểm, nhưng nghĩ tới có người muốn mạng của Liễu Tam nên trộm thuốc, may mà chưa phát sinh đến tình huống nghiêm trọng."


      Thấm miếng vải bông sạch vào nước muối, Trang Thư Tình tiếp tục : "Nếu vết thương nghiêm trọng sinh mủ, thối rữa, nếu xảy ra trường hợp này phải tiến hành giải phẫu lần hai để làm sạch vùng sinh mủ, nhưng như vậy càng gây nguy hiểm cho người bệnh, lấy thêm vải bông và bình trong rương cho ta."


      Thanh Dương Tử biết tác dụng của cồn, dùng tại vết thương có khả năng khử trùng...


      " thể trực tiếp sát lên, chỉ có thể lau xung quanh vết thương, như vậy có thể tiêu độc, lấy thuốc mỡ giúp ta."


      Quét lớp thuốc mỡ dày, chờ đến khi thuốc mỡ thấm vào vết thương mới tiếp tục rải thuốc bột, sao đó mới dùng vải bông băng bó miệng vết thương.


      "Vẫn cho nàng uống thuốc hạ sốt, Hạ Mạn, ngươi ở nơi này chăm sóc cho Liễu Tam, cũng gọi người đến đây giúp tay, mỗi khắc phải thay thuốc lần, tuyệt đối thể vết thương tiếp xúc lâu với khí, nếu vết thương nhiễm khuẩn lần nữa, khả năng nàng còn sức chống đỡ."


      "Vâng."


      Lại bắt mạch thêm lần cuối, sau đó Trang Thư Tình mới ra khỏi phòng.


      Thời tiết tháng năm rất thất thường, mưa rơi vài ngày liên tiếp, khí trời cũng lạnh hơn rất nhiều. Trang Thư Tình lạnh lẽo chà xát hai tay, lập tức chiếc áo choàng liền được khoác lên vai nàng, cần quay đầu cũng biết là ai.


      tại nàng như có thêm loại khả năng, chỉ cần cảm nhận khí tức liền biết người đó là ai.


      "Những ngày mưa như vậy biết khi nào mới ngừng."


      "Mưa dần lại, dăm ba ngày nữa ngừng."


      "Sao?" Trang Thư Tình nghiêm đầu, :"Chàng còn biết quan sát khí trời sao?"


      ", nhưng có người biết." Cảm thấy như lời của mình đủ ràng, Bạch Chiêm lại bổ sung, "Trong đám thủ hạ của ta có người biết."


      Trang Thư Tình cười vô cùng vui vẻ, nếu người quan tâm đến ngươi, chỉ cần có tâm là có thể cảm nhận được. Nàng có thể khẳng định, ít nhất là tại, vị trí của nàng ở trong lòng nam nhân này vô cùng quan trọng.


      "Ta xem ma ma, chàng muốn ?"


      Thường ngày đều là Thư tình đâu Bạch Chiêm theo đó, những lúc Trang Thư Tình mở miệng hỏi vô cùng ít.


      Bạch Chiêm kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt vui mừng của nàng sao có thể cự tuyệt.


      "Nàng muốn nơi nào ta đều theo."


      Vì lời ngon tiếng ngọt này của , tâm Trang Thư Tình vô cùng vui vẻ, chủ động dắt tay về phía phòng của ma ma.


      Mấy ngày nay Tuyết ma ma được chiếu rất tốt. Tuy rằng vẫn còn quan tâm chuyện ở kinh thành, lo lắng cho tình huống của hai vị lão nhân nên vẫn còn hơi chút khỏe, nhưng mấy ngày nay ở Trang gia vẫn rất tốt, ăn mặc chi phí đều là tốt nhất, khí sắc cũng bồi bổ được phần nào, so với lúc mới đến tốt hơn rất nhiều.


      Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vị Bạch công tử trong truyền thuyết.


      Nàng sống đến từng tuổi này, còn lại chút khả năng gì khác ngoài đôi mắt nhìn người, tuy thấy hai người chút quy củ nam nữ cách biệt tay trong tay đến, nhưng nàng lại cảm thấy hình ảnh như vậy vô cùng hài hòa, tươi cười mị mắt.


      nam nhân, lại là nam nhân có địa vị vô cùng tôn quý lại có thể để nữ nhân dắt tay về phía trước, chỉ như vậy cũng đủ để lên rất nhiều việc.


      "Ma ma, đây là..." Trang Thư Tình có chút bối rối quay đầu, nàng phải giới thiệu như thế nào mới thích hợp đây?


      Bạch Chiêm cũng giúp, chỉ nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra vẻ chờ mong.


      cũng muốn biết, ở trong lòng Thư Tình là người nào của nàng.


      Tuyết ma ma chỉ tươi cười chờ đợi.


      Trang Thư Tình nhất thời xúc động : "Đây là Bạch Chiêm, về sau có khả năng trỡ thành hôn phu của con. Nếu có lúc đó, chúng con nhất định kính trà cho Tuyết ma ma”


      "Nhất định."


      mặt Trang Thư Tình có chút nóng. Trang làm như nghe thấy hai chữ kia.


      Tuyết nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười híp cả mắt, "Thân phận của lão nô sao có thể để tiểu thư và công thử kính trà, lão thái gia và phu nhân mới là người mong mỏi được nhận trà từ hai vị nhất."


      Nhắc tới hai vị lão nhân, ý cười của hai người đều có chút phai nhạt, Trang Thư tình ngồi lại mép giường, hướng mắt ý bảo Bạch Chiêm ngồi lên ghế dựa.


      "Ma ma, chuyện này huyên náo rất lớn, về sau Đổng gia như thế nào chúng con thể trước, nhưng mà con và Bạch Chiêm cam đoan, nếu tình phát sinh, chúng con nhất định bảo vệ cho ngoại tỗ phụ và ngoại tổ mẫu, đến lúc đó... Nếu như hai vị lão nhân nguyện ý rời khỏi kinh đô, chúng con nhất định đón hai vị về Hội Nguyên Phủ, tuy rằng thể hưởng thụ trọn vẹn niềm vui gia đình, nhưng tỷ đệ chúng con nhất định tận hiếu chiếu cố hai vị lão nhân."


      Nghe đến đó, nước mắt của Tuyết ma ma lập tức rơi xuống, nàng biết tiểu thư rất có bản lĩnh, lúc mới gặp tiểu thư bà cũng nghĩ muốn mở miệng cầu tiểu thư nghĩ biện pháp cứu lão gia và phu nhân, nhưng bà cách nào mở miệng được.


      Tiểu thư mới mười lăm tuổi, cho dù tiểu thư có vị công tử lợi hại che trở nhưng bà cũng thể cầu quá mức.


      Khả năng của người là có hạn, lúc đầu bà nghĩ, vị công tử này nguyện ý che chở cho tiểu thư, nếu như còn biết nhà mẹ đẻ của nàng trong tình trạng rối ren, có thể liên lụy đến tam tộc thậm chí là cửu tộc bất cứ lúc nào, nếu như còn để hỗ trợ, tiểu thư sao có thể nâng được thắt lưng?


      Nếu thể giúp được lão gia và phu nhân lại còn kéo tiểu thư chân, chỉ cần nghĩ đến việc mang thiệt thòi cho tiểu thư bà liền thể mở miệng.


      Nhưng căn bản là cần bà mở miệng cầu khẩn, biết là khi nào tiểu thư sớm nhờ vị công tử này giúp đỡ cho lão gia và phu nhân, còn muốn đón hai vị về đây hưởng thụ niềm vui gia đình...


      Tứ tiểu thư sinh được nữ nhi tốt, vô cùng tốt, là vị tiểu thư tốt nhất mà nàng từng gặp qua, cũng là vị nương có hiểu biết nhất.


      "Ngài đừng khóc a." Trang Thư Tình có chút bất đắc dĩ, nàng cho Tuyết ma ma biết để bà an tâm dưỡng bệnh chứ muốn để bà khóc, "Biết bản thân được che chở con tất nhiên hồi báo, nếu như ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mặc kệ cho chúng con tự sinh tự diệt, con cũng phí tâm, con sợ điều này với ma ma, con là người ràng, vô cớ đối tốt với bất kì người nào, người khác nhận được bao nhiêu từ Trang Thư Tình, cũng bởi vì bọn họ cho con bấy nhiêu ân tình, ngài đừng coi con như người có tấm lòng rộng lượng."


      Nước mắt lại tiếp tục rơi, Tuyết ma ma nghe vậy nhàng nở nụ cười, cảm thấy tiểu thư giống những người khác.


      "Vì vậy về sau ngài cứ yên tâm dưỡng bệnh, cần quan tâm chuyện bên ngoài, mọi chuyện dù như thế nào cũng thể xảy ra tình huống xấu nhất, tuy rằng sụp đổ nhưng dù sao cũng từng có thời đỉnh cao, trong nhà có người lớn tuổi, quy củ cũng rất ít, mọi người đều sống rất tự tại, nếu như có lúc phải dùng đến quy củ cũng nên có người đến lo liệu, đến khi đó, con còn phải nhờ ngài giúp con tay!"


      "Được, được, lão nô cố gắng giúp tiểu thư làm tốt."


      Lại an ủi lão nhân vài câu, dỗ cho lão nhân cười vui vẻ sau đó Trang Thư Tình mới cùng Bạch Chiêm rời .


      Ra đến bên ngoài, ý cười mặt Trang Thư Tình vẫn chưa lui.


      Ở trong mắt người khác, Tuyết ma ma chỉ là hạ nhân, đối với bà như thế nào mà chẳng được, nhưng nàng làm được như vậy, nàng vui vẻ tiếp nhận tình cảm của người khác, cũng rất sẵn sàng đối tốt lại với họ, chỉ đơn giản như vậy.


      "Rất cao hứng?"


      "Ân, rất cao hứng." Trang Thư Tình nghiêng đầu nhìn , hai tay ôm lấy cánh tay lắc lắc như làm nũng, giống như đôi tình lữ vô cùng thân thiết, "Chàng vui sao?"


      Trong mắt Bạch Chiêm đều là bộ dáng nàng hờn dỗi, khuôn mặt lên ý cười nhu hòa, rất nhanh liền nhìn thấy mặt trời, lâu sau, vẻ mặt nghiêm túc như cầm kiếm uy phong lẫm liệt nhìn Trang Thư Tình, "Vui, rất vui, ta muốn mỗi ngày đều như hôm nay."


      "Nhưng ta lại thích." Trang Thư Tình cau mũi, "Mỗi ngày tỗi qua đều yên tĩnh, cảm thấy mệt mỏi, nếu mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy ta chịu nổi."


      "Ý ta phải như vậy, ta là ..." Bạch Chiêm cũng nghĩ ra được nên dùng từ gì để hình dung loại cảm giác tốt đẹp trong lòng lúc này.


      Trang Thư Tình "Xì" tiếng bật cười, mặt mày tràn đầy trêu ghẹo nhìn , "Ta hiểu, nếu mỗi ngày đều có thể trôi qua như vậy, đại khái ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu.


      Trần Nguyên đúng xa xa nhìn thấy hình ảnh như vậy liền muốn tiến lên, quay đầu với Liễu Gia Hồng: "Lão gia tử, bây giờ chúng ta đợi chút rồi qua, nếu như tại đến phá hủy tâm tình của công tử, như vậy nhất định những ngày tháng tiếp theo có ngày lành trôi qua."


      Liễu Gia Hồng lòng nóng như lử đốt, nhưng nhìn thấy tình cảm thân thiết giữa hai người cảm thấy cũng cần nóng này như vậy.


      Trước kia chưa bao giờ nhìn thấy công tử hướng ánh mắt đến bất kỳ vị nữ tử nào, mọi người đều , mắt của Bạch công tử mọc đỉnh đầu, biết vị thiên tinh nào mới có thể lọt vào mắt .


      Lúc trước, khi truyền ra tin Bạch công tử coi trọng vị nương thân phận, địa vị, bộ dáng cũng phải khuynh quốc khuynh thành, biết lúc đó có bao như người rớt cằm, hoàn toàn hiểu tiêu chuẩn nhìn người của Bạch công tử là như thể nào, hơn nữa còn tưởng công tử chỉ là chơi đùa chút.


      Trước kia cũng hiểu, nhưng tại có chút lý giải được.


      Trang Thư Tình rất đơn giản.


      Nàng giống như có khả năng khiến những chuyện vô cùng phức tạp trở nên cực kì đơn giản, tình gì làm làm ra cũng đều đơn giản mà hết sức dễ hiểu.


      ràng là mượn thế của công tử, khi cần Bạch công tử xuất lực cũng chùn tay, nhưng hành động của nàng lại quang minh chính đại như vậy, quang minh đến mức ràng, giống như số người, ràng là lợi dụng người khác lại còn tỏ ra vô cùng băng thanh ngọc thiết.


      Tình cảm nàng đối với công tử là , đây chính là mấu chốt đơn giản nhất, cũng là mấu chốt khó khăn nhất, bởi tất cả mọi người đều hiểu , nhưng chỉ duy nhất Trang Thư Tình mới có thể làm được.


      Tựa như tại, vừa rồi ràng nàng còn làm nũng, nhưng quay đầu liền bưng cái bát đến cứng rắn bắt công tử uống hết, cách xa như vậy cũng có thể nhìn được Bạch công tử hề thích thứ đựng trong bát.


      Ngay khi cho rằng Bạch công tử nhất định hất cái chén kia xuống, vị nam nhân lúc nào cũng tùy ý tiêu sái chịu ép buộc kia lại ngửa cổ uống hết thứ trong bát!


      Sau đó, ánh mắt mang theo sát khí nhìn về phía .


      Trần Nguyên sờ sờ mũi tiến lên, "Công tử, Liễu lão gia tử đến ."


      "Ân." Miệng đầy mùi lạ, Bạch Chiêm muốn chuyện, xoay người về phòng chính tìm nước uống.


      Trang Thư Tình thấy uống hết bát canh gừng kia, liền đưa bát cho Bảo Châu, khẽ gật đầu với lão gia tử: "Hôm nay khí ẩm thấp lạnh lẽo, nên ta để Dụ nương tử làm chút canh gừng, lão gia tử cũng nên uống chén."


      "Vậy lão phu từ chối."


      Trang Thư Tình cười cười, nhìn về phía Trần Nguyên.


      Trần Nguyên vội tự giác mở miệng, "Ta lập tức uống."


      Trang Thư Tình lúc này mới vừa lòng, "Ta trước đưa lão gia tử thăm tam tiểu thư."


      Nhìn cháu bất tĩnh nhân giường, trong lòng Liễu lão gia tử trong lòng biết là tư vị gì, trước khi Thượng Trí Tự còn đến thăm nàng, Liểu Tam còn tiếc nuối mấy năm nay nàng thể tận hiếu với , rằng sang năm nhất định bồi bên người thường xuyên.


      Nhưng mà chỉ mới qua vài ngày người lại thành như vậy, nguyên nhân lại là do người trong nhà tạo nghiệt, nghĩ lại trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.


      biết tiểu bối trong nhà nhiều năm đều oán bất công, oán tại sao lại đối tốt với đứa cháu bệnh tật quanh năm, chỉ cần lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, nhưng bọn họ lại biết được, đứa cháu mà bọn họ coi thường kia mới là người thông suốt nhất, khi Liễu gia xảy ra chuyện gì, chỉ có đứa cháu này mới có thể đưa ra được chủ ý tốt, chứ phải đám người có chút tài năng lại kiêu ngạo đến tận trời kia.


      Nàng cũng bất kì cái gì, nhưng chuyện gì cũng đều hiểu, đứa cháu như vậy, sau có thể thương , sao có thể mong nàng có thể sống thêm vài năm?


      Nhưng mà đám người kiến thức hạn hẹp này... Ai!
      phương1311, Hale205, hargane18744 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 112: bộc phát!



      "Lão phu làm lễ bộ gần hai mươi năm, thường kiêu ngạo cho rằng mình ngồi ở vị trí đó nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn sai người, nhưng trong nhà trở nên như vậy, tại ngẫm lại, ta còn cái gì để có thể kiêu ngạo? Trang đại phu, đứa cháu này của ta chỉ đành nhờ ngài ."


      "Ta tận hết sức có thể." Trang Thư Tình dẫn người ra khỏi phòng, "Chuyện của Liễu gia ta xen vào, nhưng Bạch Chiêm khách khí với người nào ở Liễu gia, bằng thân phận của , ta biết Liễu gia thể trách móc gì , dù lời nặng cũng dám ra câu, ít nhất trước khi thất thế như thế, nhưng trừ chuyện này, trong lòng ngài cũng đừng oán , lúc đó chưa đến , ngay cả ta cũng xém chút nhịn được."


      Liễu Gia Hồng liếc nhìn nàng cái, lời này là giúp chứ phải đe dọa ? là...


      " trách, là tứ nha đầu hiểu chuyện, tình trong đó lão phu phái người điều tra, nếu chân tướng như Trang đại phu , Liễu gia tuyệt tha thứ." Lão gia tử xong liền cười khổ, "Người dám ngăn cản đường của Bạch công tử mà còn có thể sống sót, dưới gầm trời này quả thực là nhiều, nàng có thể lưu lại mệnh đến giờ phút này đều là vì công tử muốn để Trang đại phu thấy cảnh đổ máu, ta sao còn dám trách cứ."


      chuyện, hai người cũng tới chính đường, Bạch Chiêm vẻ mặt mất hứng nhìn bọn họ, phảng phất như hai người tới quá chậm.


      Sau khi ngồi xuống, Bảo Châu liền mang canh gừng đến, Bạch Chiêm vừa ngửi thấy vị gừng liền nhăn mày lại.


      Lão gia tử có chút cao hứng, tin tức của trước giờ rất nhanh chóng, là chuyện lớn xảy ra nhưng khó có khi lại quan tâm, ngược lại càng quan tâm đến cháu vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân này.


      "Công tử, nghe đường từ Liễu gia về có người ám sát ngài. Là sao?"


      Tin tức này có khả năng giấu diếm, Bạch Chiêm cũng ngoài ý khi Liễu Gia Hồng biết chuyện, chỉ liếc Liễu Gia Hồng cái , "Người có tâm chú ý việc này còn bằng xử lý sạch chuyện ở Liễu gia."


      Mặt Liễu Gia Hồng đỏ lên, cảm thấy mình còn mặt mũi đứng ở chỗ này , "Khiến ngài chế giễu ."


      Bạch Chiêm cũng nhìn cái, kính già trẻ cái gì đó. Chỗ này của hề có khái niệm. "Ngươi trở về , cháu của ngươi ở nơi này còn an toàn hơn ở Liễu gia."


      "Vâng." hơi uống hết bát canh gừng, Liễu Gia Hồng đứng dậy cáo từ rời


      Trang Thư Tình nhìn thấy Bạch Chiêm như vậy cũng hiểu tại sao mọi người đều cuồng vọng, nàng cũng thấy như vậy có gì sai, Bạch Chiêm là người có tư cách để cuồng vọng. Vì sao thể cuồng? Chuyện gì cũng dám đảm đương, cho dù khiến ngươi mất hết mặt mũi, vừa giáp mặt liền khiến ngươi muốn sống được, muốn chết xong, nhưng người như vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng khả ái.


      Hai ngày sau Liễu Tri Quỳnh liền tỉnh lại, nhìn thấy Trang Thư Tình, trừ hai mắt đỏ bừng cái gì cũng hỏi, nàng ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, nên uống cái gì liền uống cái đó, thuốc có đắng nàng cũng nghiêm cẩn uống xong, ngụm lại ngụm nuốt xuống, tiếng oán giận.


      Trang Thư Tình cảm thấy, trải qua tình huống như vậy, tâm tính của tam tiểu thư càng thêm yên tĩnh, tính tình này, kỳ thực rất thích hợp học y.


      "Muội cũng đừng gọi ta là tam tiểu thư, biết tên của ta là Tri Quỳnh, vậy liền gọi tên của ta ."


      "Được, Tri Quỳnh." Trang Thư Tình buông cổ tay nàng xuống, nửa điểm cũng ngại ngùng liền sửa miệng, Trước kia vì thế đơn lực bạc, lời ra đều phải chú ý, sợ cẩn thận đắc tội với người ta khiến tỷ đệ bọn họ gặp phiền toái, Nhưng lúc này nàng hoàn toàn cần phải cố kị, nàng có người hậu thuẫn phía sau, nàng cần gì phải sợ?"


      " còn sốt cao như trước, tại cảm thấy thoải mái chút nào chưa?"


      "Ừm, đầu còn nặng như trước, cũng còn khó chịu, trước khi mất tri giác ta còn tưởng mình qua khỏi." Liễu Tri Quỳnh cười mỉm, nửa câu cũng đề cập đến người Liễu gia, "Nhưng mà muội đừng vì ta chuyển tốt liền muốn đuổi ta , về sau ta muốn ở lại nơi này, cảm thấy nơi này còn thoải mái hơn so với ở nhà."


      "Liễu phủ như thế nào ta biết nhưng nếu so với nơi này của ta quy củ ở đây nhiều bằng quy của ở Liễu gia, ta thích tự do tự tại, dù sao có người nào quản được ta."


      Nhìn nha hoàn tiến vào, Liễu Tri Quỳnh thở dài, "Có bao nhiêu người khi còn sống lại có thể sống được tự tại, nhưng mà người ở đây, bất cứ ai cũng cần ngươi hay ra lệnh đều tự động làm việc của mình, bước chân của họ cũng vô cùng nhàng tiêu sái, người như vậy chỉ có thể sống qua những ngày thoái mái mới có thể được như thế, tươi cười có thể là giả, lời cũng có thể gạt người, những tiếng bước chân thể khống chế được."


      "Quả nhiên là người hiểu biết, ngày thường ta chú ý đến những thứ này, Tri Quỳnh, tỷ còn muốn theo ta học y sao?"


      "Muốn." Liễu Tri Quỳnh chút do dự : "Trước kia còn phải cân nhắc nhưng bây giờ chỉ hận thể lập tức dập đầu dâng trà, bái ngươi là thầy, như vậy ta liền có lý do để cần quay về."


      Trang Thư Tình bật cười, người này, vẫn nhớ mãi quên chuyện đó, "Chờ khi tỷ khỏe, ta thu tỷ làm đồ đệ."


      " sao?" Liễu Tri Quỳnh muốn ngồi dậy, đột nhiên lại đụng phải vết thương, hô lên tiếng mới yên ổn nằm trở về, Trang Thư Tình sợ chỗ băng bị lệch, vội xốc vải bông lên nhìn xem. cũng may là có việc gì.


      tại vẫn còn trong thời gian dưỡng bệnh, chờ đến khi dưỡng bệnh tốt rồi mới đến chuyện khác."


      "Tốt, lời định."


      Trang Thư Tình đắp chăn lại cho nàng, "Tỷ còn phải thuyết phục người trong nhà nữa."


      "Ta sớm với tổ phụ, tổ phụ rằng chỉ cần ngươi nguyện ý thu ta, người nhất định phản đối."


      Vị sư phụ nào lại muốn có đệ tử kiên trì, Trang Thư Tình cũng như vậy, nếu tính thu đồ đệ, đương nhiên là phải chọn người ưu tú nhất, y thuật của nàng, học được phải dễ.


      Mưa vẫn tiếp tục rơi, từng giọt, từng giọt tí tách ngừng.ê


      Trang Thư Tình biết lời đồn về phù thủy đến trình độ nào, nàng cũng hỏi, chuyện gì nàng nên làm đều làm, vẫn như bình thường, cách ngày đến Từ phủ, thái độ của người Từ gia vẫn nhưng trước có gì khác biệt, thậm chí có thể là càng thêm thân mật.


      Mặc kệ là hướng về nàng hay hướng về phía Bạch Chiêm, Trang Thư Tình đều rất thoải mái nhận phần phân tình này.


      Dám vào thời điểm này nhưng vẫn còn muốn thân cận với nàng nhất định phải có dũng khí cùng quyết đoán, mặc kệ là đối phương vì sao.


      Mà tại nơi nàng biết, chuyện nàng vẫn mực quan tâm rốt cuộc bộc phát.


      Bất luận là vì sao bệnh tình ở những nơi khác nhau đều được trình lên cùng ngày, cùng thời gian.


      Lúc này, hoàng đế thậm trí cũng quản người chủ đạo phía sau hết thảy chuyện này là ai, trong lòng chỉ tràn đầy cảm giác Đại nạn sắp đến.


      Lúc phủ, trừ Hội Nguyên Phủ ổn định được bệnh tình, và Lăng Vân Phủ nằm đảo tách biệt với đất liền bốn phủ còn lại, phủ nào may mắn thoát khỏi, nơi thứ nhất còn nghiêm trọng hơn nơi thứ hai.


      Càng khiến thể tiếp thu là, quân đội giằng co với Cúc quốc nơi biên cương cũng phát bệnh!!!


      Nếu phải Cúc quốc cho rằng đây là ôn dịch nên lo lắng bọn họ tấn công qua bị lây bệnh chẳng những thể mượn thời cơ khởi chiến, ngược lại còn phải buộc chặt cửa ải, nghiêm lệnh cho phép bất cứ ai qua biên giới, sợ rằng Chu Quốc sớm chiến mà bại.


      Nhìn mật thư được gửi đến, hoàng đế tức giận đến run người.


      Chuyện bệnh tình sớm biết, cũng đá phái người tra, nhưng tin tức truyền đến đều là bệnh tình đều rất bình thường, dễ khống chế, quá nghiêm trọng, ít ngày nữa là có thể nhận được tin tốt, vì vậy tuy rằng xử lý vài người, lão đại và lão tứ cũng đều bị thiệt thòi ít nhiều, nhưng bọn họ cũng hề bất mãn.


      tại so sánh với tình huống lúc này, bọn họ chịu chút thiệt kia tính là cái gì!


      "Triệu những đại thần tứ phẩm đến phòng nghị ."


      Ôn công công an bày người thông tri các vị đại thần, sau đó trầm mặc tiến lên châm trà cho hoàng thượng.


      từ theo bên người hoàng đế, hơn hoàng đế mấy tuổi, nhưng bên thái dương lên những sợi bạc, "Ôn Đức, ngươi , có phải trẫm già rồi hay ?"


      Ôn Đức cảm thấy đau xót, cũng giống như những người khác lời dễ nghe, "Ai có thể già chứ, lão nô hơn ngài vài tuổi, nhưng nhìn lại như còn lớn hơn ngài mấy tuổi, hôm qua thái y đến bắt mạch phải thân thể ngài có vấn đề gì rồi sao? Lão nô chỉ sợ là muốn lời dễ nghe, có việc mà gạt dám , nên lão nô cố ý ngầm đến hỏi, , thân thể ngài rất tốt, sống thêm ba bốn mươi năm cũng thành vấn đề, hoàng thượng cũng thể người chưa già mà tâm già, ngài làm như vậy cũng thể tác động gì đến công tử, công tử đối đãi với ngài cũng phải vì thân phận của ngài."


      Nghĩ đến kia tên tiểu tử, hoàng đế cười mỉm, "Ngươi từ trước đến giờ đều hành ổn trọng, giúp đỡ bất kì ai, ngờ tại lại giúp chuyện."


      Đổi lại thành người khác, lúc này sợ là kinh sợ quỳ xuống biểu trung tâm, Ôn Đức lại như vậy, thoải mái thừa nhận, "Lão nô tâm cảm thấy công tử rất tốt, khi hoàng thượng ở cùng với công tử so với bất kỳ thời điểm nào đều cao hứng, tâm tình cũng rất tốt, lời lão nô có chút vượt quá nhưng thực là tuy công tử biết lời dễ nghe, nhưng đối đãi với ngài đều chân thực so với bất kỳ ai, chỉ bằng điểm ấy, lão nô kính trọng công tử."


      Nghe được lời như vậy, hoàng đế rốt cục cũng cảm thấy tình cũng quá đến thở nổi như vậy, vừa rồi, muốn gọi hai tên nghiệt tử kia tới, chém chúng mấy kiếm.


      Quân tâm và dân tâm chính là cốt lõi của đất nước, nếu bỏ mặc, sau khi chết còn thể diện gì để đối mặt với liệt tổ liệt tông.


      Nhưng mà có thể đem tình áp chế để cho chuyện bộc phát, người có thể làm được sợ rằng chỉ có , "Người thao túng tình hình phía sau sợ rằng chính là công tử tốt trong miệng ngươi."


      Ôn Đức cũng cảm thấy bất ngờ, "Công tử có khả năng kia, lão nô chỉ là hiểu, theo tính tình của công tử trước giờ luôn là mặc kệ sống chết của người khác, sao tại lại có thể tốn công tốn sức quản chuyện lớn như vậy, có phải là do lời đồn về phù thủy kia? Ngài cũng coi trọng việc này a, lão nô đoán, có phải là ai chọc đến mấu chốt của công tử, khiến cho nổi giận?"


      Hoàng đế đứng dậy đến trước cửa sổ, nhìn hoa tươi khoe sắc bên ngoài cùng những công công cung nữ lại bên ngoài, "Đôi khi trẫm nhịn được suy nghĩ, nếu giao thiên hạ này cho trở nên như thế nào? Sợ rằng cảnh tượng khác , nhưng mà ngươi xem, cái gì trẫm cũng chưa , chuyện gì trẫm cũng chưa làm, nhưng số người lại nhịn được, bọn họ như cố ý tự tìm đường chết, trẫm quản, Chiêm Nhi, đứa kia trẫm hiểu , chỉ cần chọc đến , căn bản liếc mắt nhìn bọn họ đến cái, bọn họ chỉ cho rằng hết thảy mọi thứ của Chiêm Nhi đều là do ta cho, nhưng dù ta nguyện ý đưa, vậy cũng phải xem người nhận có muốn hay .”


      "Lão nô nghĩ, cho dù ngài đem thiên hạ này cho công tử, phỏng chừng công tử cũng muốn, công tử ngại nhất là phiền toái."


      "Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng có thể hiểu, nhưng đám bọn họ, người cũng nhận ra được, ngày thường tranh đấu đến ngươi chết ta sống, thời điểm đối mặt với Chiêm Nhi lại nghĩ rằng cần động não cũng có thể lấy được đến tay, thực có tiền đồ."


      Ôn đức cười đến ôn hoà hiền hậu, hoàng thượng chỉ có khi những chuyện có liên quan đến công tử mới có thể lộ ra vẻ cao hứng, loại cảm giác kiêu ngạo khi làm cha này, khác gì những vị phụ thân bình thường.


      "Lã Đông còn chưa có trở về?"


      "Vâng, tính toán thời gian cũng sắp về đến."


      "Nếu trở lại, lập tức tới gặp ta."


      "Vâng, lão nô nhớ kỹ."
      Last edited: 7/5/16
      Hale205, hargane187, tart_trung43 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 113: Sấm dậy hoàng cung


      Đại Chu trước giờ đều là ba ngày lần thượng triều lớn, mỗi ngày lần thượng triều , tại cũng coi như là trong thời kỳ ổn định, rất ít khi tan triều hoàng đế lại đột nhiên triệu tập chúng thần nghị .


      đám quan viên đều phụng mệnh đứng ngoài điện, người có chút thân quen to hỏi thăm, nhưng ai cũng biết lý do vì sao.


      Đại hoàng tử đứng ở vị trí đầu tiên, biết vì sao trong lòng có chút bất an.


      Đợi đến khi nhìn thấy vị tứ đệ ngày thường cần phải thượng triều báo cáo, bất an trong lòng càng sâu, hai người nhìn nhau đều tự hỏi trong lòng, phải là...


      có khả năng, bọn họ đều nhắm vào toàn bộ biện pháp của Trang Thư Tình kia để an bày, nàng có thể trị được bệnh, những nơi khác làm theo khẳng định thành vấn đề, bằng cũng đợi đến hôm nay mới truyền ra tin tức.


      Cửa điện Phụng Nghi được mở, Ôn Đức vung cây phất trần giương giọng thông truyền, "Hoàng thượng có chỉ, tuyên chúng thần vào điện."


      đám thần tử sửa sang lại áo bào, nhanh chóng xếp theo ấn phẩm giai cấp vào trong điện, cúi đầu nhìn chằm chằm gót chân người phía trước bước .


      Nhưng đợi cho đến khi vào tới trong diện cũng có nghe thấy tiếng 'Hoàng thượng giá lâm' như mọi khi, những người trong lòng có quỷ mới hơi dám ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhấc đầu lập tức liền sợ hãi cúi xuống.


      Hoàng thượng phải là chưa giá lâm mà là sớm đến!


      "Tất cả chư vị ở đây đều là quan lại tứ phẩm, nhận lương bộc của triều đình, là những người luôn giúp trẫm phân ưu chuyện của đất nước, nhưng trẫm cũng muốn biết, trong số các ngươi, có bao nhiêu người phát triển của Đại Chu mà phải vì tư lợi?"


      cần người nào , cũng cần người nào chỉ bảo, chúng thần tuy rằng biết hoàng thượng về chuyện gì nhưng lập tức đều nhất tề quỳ xuống, chỉnh tề giống như có người xướng khẩu lệnh.


      cần đến bộ dạng thỉnh tội kia của các ngươi. Nếu ai thực cảm thấy hổ thẹn với mũ quan đeo đầu kia vậy lập tức gỡ xuống cáo lão hồi hương , như vậy may ra trẫm còn nhìn các ngươi thuận mắt chút. Nhìn thêm nữa cũng chỉ khiến trẫm phiền chán."


      Lời vừa đến miệng lập tức bị nuốt vào, lời này của hoàng thượng khiến bọn họ có chút chột dạ đó.


      " có người nào cảm thấy mình sai lầm?" Hoàng đế phảng phất như cười, "Nhưng tại sao trẫm lại cảm thấy nơi này có đến người sạch ?"


      Tiểu thái giám đến bên người Ôn Đức giọng bẩm báo, Ôn Đức khẽ gật đầu, chống lại tầm mắt hoàng thượng nhìn qua, khom người bẩm báo, "Hoàng thượng, Lã Đông trở lại."


      "Truyền."


      "Vâng."


      Lã Đông vừa xuất ở trong điện, bộ dáng thê thảm kia đều khiến người người trong điện hoảng sợ. Sắc mặt xanh trắng, vẻ mặt nhem nhuốm, quần áo người còn truyền đến mùi mồ hôi, bộ dáng này xuất trước mặt hoàng thượng rất phải phép.


      Nhưng Lã Đông lại như cảm giác được. gắng gượng quỳ gối xuống, thanh thô lệ khó nghe, "Vi thần tham kiến hoàng thượng."


      "Sao lại thế này?"


      "Thần... làm nhục thánh mệnh, thỉnh hoàng thượng thứ tội."


      mặt hoàng thượng có chút sửng sốt thể nhận ra, chợt nhíu mày, "Chiêm Nhi đáp ứng cũng thôi, bằng tính tình của nó nhất định làm khó dễ ngươi, ngươi sao lại?"


      Đại hoàng tữ và Tứ hoàng tử tuy rằng quỳ đến hai đầu gối đều tê cứng đau đớn nhưng so sánh với nỗi đau trong lòng chút đau đớn này có là cái gì, ở trong lòng phụ hoàng, nhi tử mới nhận về mấy năm còn quan trọng hơn con trai từ lớn lên trong mắt người. Bọn họ sớm nhận ra điểm ấy, nhưng chính tai nghe được phụ hoàng tuy là chất vấn nhưng trong lời còn thể ràng bao che khuyết điểm trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.


      Lã Đông quỳ rạp xuống, trán chạm đến đất, "Vi thần đến gặp công tử, rằng tháng sau là sinh thần của hoàng thượng, hi vọng công tử và Trang tiểu thư có thể đến kinh đô ở vài ngày. Công tử hai lời liền động thủ, trừ vi thần ra, người có thể may mắn thoát khỏi, công tử còn ... còn ..."


      Trong lòng Hoàng thượng tuy rằng tức giận, nhưng vẫn phát giận lôi đình mà ngược lại truy vấn, "Nó cái gì?"


      "..."


      "Công tử nhà ta 'Đụng đến Thư Tình chính là đụng đến ta, ta sợ đối định với bất luận kẻ nào', có phải như vậy hay ?" Tam Tử tươi cười tiếp lời Lã Đông, chắp tay sau lưng chậm rãi tiến vào điện, bộ dáng kia của phảng phất như trong sân nhà , hoàn toàn như coi tồn tại của hoàng đế và các trọng thần trong điện.


      Chủ tử như thế nào, tôi tớ cũng như thế đấy, làm người quả thực kiêu ngạo khác gì nhau.


      Phía sau Tam Tử là đám người mặc xiêm y Bạch phủ đẩy đống xe kéo với số lượng lớn.


      Ngày thường bọn họ ăn mặc tùy tiện, nhưng hôm nay lại vô cùng cùng long trọng, bọn họ đến chủ yếu là muốn khiến cho đám người kia cảm thấy ngột ngạt, đồng thời cũng để hoàng thượng biết tính tình của công tử nhà chấp nhận phản bội, cũng tuyệt đối là người ai có thể khi dễ.


      Thống lĩnh cấm vệ quan xấu hổ vô cùng, dẫn theo nhiều cấm vệ bao vây bọn họ như vậy, nhưng ngay cả ánh mắt cũng thèm liếc cái, phảng phất như cực kì kinh bỉ đám hổ giấy bọn họ, chỉ cần mình công tử cũng có thể hạ hết toàn bộ.


      "Tham kiến hoàng thượng." đám người lấy Tam Tử cầm đầu dùng kiểu hành lễ giang hồ cúi người trước mặt hoàng dê, tuy quỳ lạy nhưng khiến người khác cảm thấy kinh mạn.


      Hoàng đế liếc nhìn đoàn xe được kéo vào, da mặt tự chủ co rút mấy cái, là vô pháp vô thiên!


      "Là Chiêm Nhi làm sao?"


      "Vâng, là công tử." Tam Tử hai vòng bên người Lã Đông như đánh giá , "Vì có người 'Phụng mệnh thánh thượng, mang Trang Thư Tình về kinh, thỉnh công tử giao người để chúng ta mang ', hoàng thượng người cũng biết, Trang tiểu thư là người mà công tử đặt lên đầu quả tim để nâng niu, có kẻ muốn động đến người công tử nhất, vì vậy nên tỳ khí của công tử tránh được có chút lớn, cần thuộc hạ chúng thần động thủ, chính tay công tử tiễn toàn bộ đám người dám cả gan bao vây xe ngựa mạnh mẽ buộc Trang tiểu thư phải xuất đầu lộ diên về tây thiên, a, phải toàn bộ, công tử vẫn để lại người về nhắn lại cho hoàng thượng."


      Cơ thể Lã Đông run lên cái, càng dám ngẩng đầu .


      Hoàng đế nhìn đoàn xe kéo bên ngoài cửa điện, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, vị hoàng đế vẫn đổi sắc ngồi ở điện kia, chỉ có người quen thuộc tính cách của đến cực điểm như Ôn Đức đứng cạnh lúc này mới biết được có bao nhiêu tức giận.


      "Ôn Đức, ngươi tra cho trẫm, là ai dám nhúng tay can thiệp, bất luận là kẻ nào, cho dù là hoàng tử hay cung phi trẫm đều cho phép người tiền trảm hậu tấu."


      Đại hoàng tử mạnh mẽ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt dường như chẳng mấy xao động của hoàng đế lòng thầm kêu ổn, lập tức đứng lên bấm tấu, "Phụ hoàng, việc này liên quan đến nhi thần, ngài tin nhi thần."


      "Ngươi gấp cái gì, liên quan đến ngươi việc gì phải sợ bị điều tra." Nhìn về phía Lão Tứ muốn mở miệng lại đành thu về, hoàng đế cười khẽ, " như ngươi , chuyện này chút quan hệ gì với ngươi hay sao?"


      Tứ hoàng tử cảm thấy vô cùng kinh hãi, răng run lẩy bẩy va chạm với nhau, nghe thấy được tiếng này Tam Tử càng thấy kinh thường đám long tử long tôn trong cung này, người như vậy cũng dám tranh với công tử? đời này chỉ có thứ công tử cần, chứ có gì công tử chiếm được!


      Đương nhiên, Trang tiểu thư nằm trong số này, đám người bọn họ đều rất lo lắng có ngày xa Trang tiểu thư cảm thấy công tử rất phiền mà lập tức ném người qua bên quan tâm.


      "Nhi thần... cho nhi thần vạn lá gan nhi thần cũng dám."


      "Như vậy cũng phải xem thử, vạn lá gan này ngươi có hay ." Hoàng để cúi đầu, nhìn thoáng qua bàn tay vì tức giận mà dùng sức nắm lại, giờ còn chảy máu, chỉ câu "Lui ra."


      Tứ hoàng tử ước gì có thể nhanh chóng rời nơi này để ngay lập tức trở về cùng đám phụ tá nghĩ biện pháp ứng đối, vội thu lễ lui ra ngoài, lúc qua xe kéo liếc mắt nhìn qua chút sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, người chết vài ngày, bộ dáng chút sức sống nhìn khó coi.


      "Ngươi còn ở lại chỗ này làm gì."


      Đại hoàng tử ngẩng đầu, phát lời này của phụ hoàng là với , tâm càng thêm trầm xuống, miễn cưỡng cười, "Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui."


      Đại điện như lâm vào chết lặng.


      Loại trầm mặc này khiến cho Lã Đông sắp hôn mê.


      biết xong! có người nào cứu được !


      Nhận thức này như đánh cho cái bạt tai, nghĩ đến nhi tử còn bi bô tập , thê tử ôn nhu thành thạo liền cắn răng ép buộc bản thân tỉnh táo lại.


      Thông qua chuyện này, nhận ra được ba điều.


      Thứ nhất, vị hoàng tử nào có thể tài năng bằng công tử, giống như lời của ngài, thiên hạ này người nào có thể giết được công tử, đều là võ giả, biết lời này phải vọng ngôn, lúc đó nếu như công tử động thủ, có lẽ có thể tránh được kiếm thứ nhất, nhưng kiếm thức hai, tuyệt đối thể tránh khỏi.


      Thứ hai, ở trong lòng hoàng thượng, địa vị của Bạch công tử tuyệt đối còn nặng hơn rất nhiều so với đoán trước của bọn họ, năm gặp mặt chưa đến mấy lần, nhưng địa vị của công tử trong lòng hoàng thượng tuyệt thể dao động, mặc kệ là áy náy hay là còn gì khác, nhưng đây là kết quả thể thay đổi.


      Nhưng đáng tiếc nhận ra điều này quá trễ!


      Thứ ba, chỉ những thủ hạ chết, mà ngay cả chính , từ khi tiếp nhận mệnh lệnh sớm định trước là còn đường sống, những người kia, từ khi bắt đầu tính cả trong đó.


      Đáng tiếc, còn sống trở về, hơn nữa Bạch công tử còn trực tiếp đem thi thể ném tới trước mặt hoàng thượng, chuyện này náo lớn như vậy, kết quả của cần cũng biết.


      Hoàng đế từ vương toạ cao cao tại thượng xuống, "Lã Đông, lúc đó trẫm phân phó ngươi như thế nào, ngươi lặp lại lần nữa."


      Tâm Lã Đông lập tức trở về, vì thê tử, vì con trai, chỉ có thể đánh cược phen, "Hoàng thượng lúc đó phân phó vi thần, mời công tử và Trang tiểu thư về kinh thanh ở lại mấy ngày, cùng chúc thọ cho hoàng thượng."


      "Ngươi thế nào với Chiêm Nhi?"


      "Vi thần đáng chết."


      "Đáng chết? Ha ha! Ha ha ha!" Hoàng đế ngửa mặt lên trời cười to, "Trẫm còn chưa có chết, đám người các ngươi bắt đầu tính kế trẫm? Kéo bè kết phái, truyền lời đồn nhảm, tốt, tốt, đều rất tốt, nếu tất cả quan lại ở đây đều như các ngươi, vậy còn cần hoàng đế như trẫm làm gì?"


      có người biết, chính bởi vì chuyện ngày hôm này khiến trong lòng hoàng đế đưa ra quyết định, nhân từ của khiến người khác cảm thấy tốt, mà người lại còn vì thế mà khiến bọn họ cảm thấy yếu đuối, làm việc càng thêm kiêng nể gì, nhân từ của , càng cổ vũ khí thế của bọn họ.


      Có bao nhiêu đáng buồn a.


      như vậy, phải cho bọn họ thấy, uy nghiêm của hoàng đế, ai có thể trêu vào...


      "Hoàng thượng, tội thần có việc khởi tấu."


      Hoàng đế cần nghĩ cũng biết cái gì, Lã Đông sống được, mặc kệ là hoàng đế sai khiến này người khác sai khiến cũng còn đường sống, người có thể cầu, chỉ có Chiêm Nhi.


      như thế, để đám người kia thành công, đến lúc này, thể suy nghĩ nhiều hơn


      "Mọi người lui ra."


      Trước khi Tam Tử vào điện sớm đoán được có người ở đây muốn châm ngòi mối quan hệ giữa công tử và hoàng thượng, khi vậy, chuyện quá lớn cũng đắc tội với người bên trong, làm thủ hạ tốt, việc chọc thêm phiền toái cho chủ tử nhà mình là việc nên.


      khi như vậy, vậy miễn cưỡng lui thân là biện pháp tốt nhất.


      định xoay người rời , hoàng đế lại mở miệng, "Các ngươi đều lưu lại, những thi thể kia trẫm cho người giải quyết."


      Tam Tử cùng đám người Bạch phủ nhìn nhau, vui vẻ lưu lại.


      Bọn họ cũng muốn nhìn chút, việc này, hoàng đế tính giải quyết thế nào, công tử cũng thể chịu thiệt .


      Cửa lớn khép lại, đại điện nhất thời tối hơn rất nhiều.


      Lã Đông quỳ ở nơi đó vẫn nhúc nhích, gằn từng tiếng ràng đem đám người sau lưng sai khiến ra, giống như công tử đoán trước, bất quá chỉ là kế ly gián đơn giản, chỉ cần mua chuộc phần lớn thủ hạ bên người hoàng đế liền có thể thành công.
      phương1311, Hale205, hargane18743 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 114: Quyết định của hoàng đế


      Bọn họ tính trước tính sau, chỉ là tính được vị trí của Bạch Chiêm trong lòng hoàng đế, càng thể nghĩ đến, chính vì kế ly gián này lại khiến hoàng đế đưa ra quyết định như vậy.


      Đương nhiên, bọn họ có tính đến chuyện Bạch Chiêm tuyệt đối thể nén giận, lại nghĩ rằng, Bạch Chiêm làm việc trước giờ có bất kì chỗ nào cố kị, thủ hạ của lại là nhân tài trong nhân tài, bọn họ kiêu ngạo, bọn họ tuyệt thể khiến công tử chịu thiệt.


      Vì vậy đường đến kinh đô bọn họ thảo luận vô số biện pháp như thế nào có thể lật tung cả kinh thành, chờ khi chính miệng người trong cuộc ra đây chỉ là kế ly gián, như vậy lão gia tử cũng gây bất lợi cho công tử.


      Nhưng mà đám người bọn họ tuyệt bỏ qua, điều này cần ra lão gia tử cũng biết.


      "Tội thần biết lỗi lầm của mình thể tha thứ, cũng có bất kỳ lời nào thanh minh cho bản thân, chỉ cầu hoàng thượng có thể tha tội cho tánh mạng già trẻ trong nhà thần, tội thần... tội thần cầu hoàng thượng."


      Hoàng đế cười như hiểu, "Lã Đông, ngươi có biết mình phạm tội gì ? Giả truyền thánh chỉ là tội tru di cửu tộc, lúc ngươi làm ra chuyện này ngươi có nghĩ đến trong nhà ngươi còn có già dưới trẻ? Ngươi có nghĩ đến bởi vì hành động lần này của ngươi khả năng khiến cho đôi phụ tử trở mặt thành thù? Thiên hạ này chỉ mình ngươi mới có nhi tử, Chiêm Nhi cũng là nhi tử của trẫm!"


      Mặt Lã Đông xám như tro tàn, cửu tộc, tru di cửu tộc...


      Bình phục chút cảm xúc, hoàng đế nhìn về phía Tam Tử, "Nếu để Chiêm Nhi đến xử lý việc này, Chiêm Nhi làm như thế nào?"


      Tam Tử sửng sốt, chút nghĩ ngợi : "Ai phạm đến công tử, công tử giết người đó, nhưng người tuyệt đuổi giết già trẻ, làm hại thê nhi trong nhà người ta."


      " sợ đứa trưởng thành bị người khác khiêu khích tìm đến trả thù sao?"


      "Lúc trước công tử ngày thường nhàn rỗi muốn mốc meo, ngài chưa từng từ chối chuyện vui tìm đến cửa. Nhưng đến bây giờ còn" Cái gì là trảm thảo trừ căn, diệt cỏ phải diệt tận gốc gì đó, trong cuộc sống của công tử chưa từng có chuyện như vậy. Người thậm chí còn giúp thổi thêm chút gió, tìm cho mình chút việc vui để làm.


      Đương nhiên đây chỉ là tâm lý lúc trước, tại mỗi ngày công tử còn hận thể dán lên người Trang tiểu thư, còn tâm tư tìm kiếm chuyện khác để làm, những ý tưởng này đại khái cũng còn.


      Người ở Bạch phủ đôi khi cũng vô cùng buồn bực, có vị chủ tử quá lợi hại cũng phải chuyện gì tốt. Có chút chuyện vui để làm cũng tới phiên bọn họ, người trong phủ đều giống như ăn ngồi rồi.


      Hoàng đế nghĩ tới tên nhóc cuồng ngạo kia liền tự chủ lộ ra nụ cười kiêu ngạo của vị phụ thân. Tâm tình kém tới cực điểm cũng tốt lên ít, "Vậy làm theo Chiêm Nhi , Lã Đông, nhớ Hội Nguyên Phủ tạ ơn, cho con trai của ngươi nhớ kỹ ân đức của Chiêm Nhi, đừng để cho trẫm hối hận vì làm ra quyết định này."


      Mấy câu ngắn ngủi, khiến Lã Đông từ tuyệt vọng chuyển thành hi vọng, nước mắt nhất thời nước mắt lưng tròng, chết cũng tiếc, nhưng thể liên lụy đến người nhà.


      "Tội thần khấu tạ hoàng thượng, tội thần khấu tạ công tử. Về sau kinh đô còn Lã gia."


      Cấm vệ tiến vào mang Lã Đông , nhìn mấy cấm vệ tiến vào, nhìn thấy đám người Tam tử ai có sắc mặt tốt, hoàng đế khỏi hỏi câu. "Kết thù với cấm vệ?"


      Tam Tử nhún vai, "Chúng thần cùng lệnh bài của công tử tiến vào cửa cung, khi đó xe ngựa có tấm bạt để che, cấm vệ nhất quyết thế nào cũng phải kiểm tra, vì vậy liền nổi lên chút xung đột, người đến thông truyền bị chúng thần chế trụ. Bọn họ đại khái là cảm thấy mất mặt."



      Đổi lại là , cũng mang thù! Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu. " , Chiêm Nhi phân phó các ngươi như thế nào?"


      "Công tử chúng thần đem thi thể ném vào cung, sau đó đại náo kinh đô." Tam Từ nhìn hoàng đế, bắt đầu giải vậy cho công tử nhà mình, "Lão gia tử ngài cũng đừng tức giận công tử, sau khi lão phu nhân mất công tử cũng chỉ có mình ngài là người thân, tuy rằng công tử biết dỗ ngài vui vẻ nhưng tình cảm của công tử đối với ngài chút tạp niệm và tư tâm, ngày đó công tử còn cho rằng ngài ràng biết Trang tiểu thư quan trọng như thế nào với công tử nhưng vẫn cho người bắt Trang tiểu thư về kinh nên mới tức giận, công tử nhìn thấy người nào cũng đều phát giận ra mặt, hoàn toàn thèm nể mặt, công tử làm như vậy là rất nể mặt ngài rồi!"


      "Biết các ngươi đều trung tâm với ." Hoàng đế được dỗ đến vui vẻ nhưng lại có chút tức ngực, ràng là đến phá lại còn lấy lý do, ngụy biện, "Trẫm thấy ngươi rất có tài, có nguyện ý ở lại trong kinh nhậm chức hay ?"


      " muốn." Tam tử chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nửa phần uyển chuyển cũng có, "Quan viên trong kinh thành đều là người mồm miệng lanh lợi, ai cũng có khả năng chuyện, am hiểu sử dụng ám chiêu sau lưng, nếu thần thực muốn làm quan, sợ là nhịn được đánh người tàn phế trước mặt ngài, đến lúc đó ngài trị tội thần."


      Hoàng đế ý vị thâm tường liếc cái, cũng tiếp tục kiên trì, " lưu được các người, vậy các ngươi đều , về cho Chiêm Nhi, trẫm để Lã Đông đến tìm vốn là muốn tháng sau mang theo tâm can của đến mừng sinh thần lần thứ năm mươi của trẫm, coi như đây là biểu lộ thái độ của , lời đồn này lâu cũng biết mất, nhưng mà bây giờ thể chờ được đến tháng sau được, việc này, trẫm cần vị đại phu hiểu được tình hình bình ổn bệnh ở các phủ thành, trận đại nạn này phải mau chóng kế thúc, bằng dao động đến căn cơ của đất nước."


      "Vâng, nhất định chuyển đạt."


      "Còn nữa, các ngươi về với Chiêm Nhi lập tức hồi kinh tham dự đại thọ của ta, được quên."


      Tam Tử nhất thời cứng miệng, "Tuân chỉ."


      Rất nhanh, trong điện phụng nghi chỉ còn mình hoàng đế, trống rỗng thở ài tiếng cũng có hồi .


      Hoàng đế nhịn được lại thở dài, oán bất công, quả bất công, nhưng phần bất công kia cũng là dùng tâm để đổi, nếu phải phần chân tâm này quá mức khó có được, cả đời của chỉ nhận được vài lần, sao có thể đối tốt với Chiêm Nhi?


      Cho dù có cao cao tại thượng, nhưng mà cũng ngóng trong có người có thể đối tốt với phải vì thân phận này của .


      có bất kỳ người nào trong đại diện, lưng hoàng đế rốt cục còn thẳng như trước, mệt mỏi mặt thể che lấp, bỗng chốc như già mười tuổi.


      Đám người Bạch phủ chỉ lưu lại kinh đô ngày, nhưng thời gian ngày này những bí mật của đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều lộ ra ngoài, ít những chuyện thể đưa ra ngoài ánh sáng đều bị phơi bày khắp thiên hạ, Ôn Đức cái gì cũng chưa cần điều tra có người đưa tới, còn trình lên cho hoàng đế phần chứng cứ vô cùng quan trọng.


      Hai thế lực của đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều bị đánh cho trở tay kịp, vài thứ căn bản kịp che dấu, của cải và quốc khố bị bọn họ bòn rút cũng dêu bị lôi ra, tình càng lăn càng lớn, lúc này người Bạch phủ lại phủi mông ly khai


      Lúc bọn họ trở lại Hội Nguyên Phủ, mưa rốt cục cũng ngừng, thái dương lâu chưa lộ diện lúc này chiếu sáng rực rỡ khiến cho tâm tình của mọi người đều tốt lên ít.


      Nghe xong thu hoạch lần này của bọn họ, biểu của Bạch Chiêm tuy rằng có gì biến hóa, nhưng từ trong mắt Trang Thư Tình vẫn có thể nhìn ra được tia cao hứng, cũng đúng, ai cũng muốn những người quan tâm mình thất vọng.


      Lúc đó, chẳng phải nàng cũng nghĩ như thế sao? Biết chứng cớ kia là lấy được từ tay của vị tam thúc kia nàng cũng quá chờ mong


      "Thư Tình, ?"


      " thôi, điều này cũng là nên, nghe Tuyết ma ma thân thể ngoại tổ phụ tốt, ta cũng có chút lo lắng."


      "Tốt, khi nào nàng muốn ?"


      "Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, bệnh thành như vậy, sao ta có thể tiếp tục ở lại đây." Nàng hỏi nhiều, nhưng cũng phải biết chuyện được ép xuống đến mức này mới bộc phát ra là công lao của ai.


      Bạch Chiêm nguyên ý phí tâm làm việc này khẳng định là có nguyên nhân của , cho dù nàng tán thành cũng muốn lời gì, ỷ vào người khác dung túng liền vọng tưởng có thể thay đổi quan niệm của đối phương là suy nghĩ hết sức sai lầm, thậm chí động thủ với người khác cũng phải chuyện nàng nên làm, đồng thời phải hành động người thông minh nên làm.


      Trang Thư Tình tự mình đến chỗ của Tô Văn xin phép cho đệ đệ.


      "Ta biết làm như vậy khiến Thư Hàn phân tâm, thậm chí có thể lỡ mất kì thi vào tháng bảy này, nhưng dù sao chữ hiếu vẫn đứng phía trước, ta cũng gạt Tô tiên sinh, Đổng gia cũng có mấy phần liên quan sâu xa trong chuyện này, đến lúc đó ngoại tổ phụ có thể chống đỡ được Đổng gia hay cũng biết, nhưng vô luận là thế nào, vào thời điểm này, ta hi vọng ta và Thư Hàn có thể bồi bên cạnh hai vị lão nhân, coi như giúp nương ta thực hết tâm nguyện."



      Tô Văn nhìn về phía tiểu đệ tử của mình, "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"


      "Vâng, đệ tử chỉ đành lời xin lỗi với tiên sinh..."


      "Ngươi có lỗi với ta." Vẻ mặt Tô Văn vui mừng, "Năm nay bỏ lỡ còn có năm sau, nhưng có số việc nếu như bỏ lỡ hối hận cả đời, tỷ đệ các ngươi quyết định như vậy là rất đúng, ta vẫn luôn quan niệm, người đọc sách, trước chữa tài phải có chữ đức, nếu như ngươi cố ý lưu lại ta mới cảm thấy thất vọng, Tần sư huynh của ngươi ở kinh đô, ta viết cho phong thư, ngươi mang theo thư tín gặp biết ngươi là ai, vị trí giờ của tuy thể giúp gì đến việc lớn, nhưng tin tức so với bình thường đều mau hơn rất nhiều."


      "Đa tạ tiên sinh."


      "Sớm kinh đô cũng tốt, nhưng ngàn vạn phải nhớ kỹ, mặc kệ là gặp phải tình huống gì cũng nhất định phải bình tĩnh, được dễ dàng nhụt chí, lúc nào cũng phải thẳng thắt lưng, gặp chuyện cũng có thể tôi luyện bản thân, nếu như gặp mưa gió gì cũng nên tự mình đảm đương, tỷ tỷ thể che gió che mưa cho ngươi cả đời, làm người bảo vệ người khác hay là người được bảo vệ là do chính ngươi quyết định."


      Trang Thư Hàn theo bản năng ưỡn ngực, hít sâu hơi, "Học sinh phụ kì vọng của tiên sinh."


      "Ta chờ biểu của con." Tô Văn hòa hoãn ngữ khí, " ra ngoài trước , ta muốn cùng tỷ tỷ con mấy câu."


      Thấy tỷ tỷ gật đầu, Trang Thư Hàn mới nhấc chân rời .


      Tô Văn có chút nhịn được cười, "Tiểu tử này quan tâm ngươi như vậy, ở nhà có hay bất hòa với Bạch Chiêm?"


      Trang Thư Tình cười, "Thư Hàn kỳ thực rất khâm phục Bạch Chiêm, Bạch Chiêm đối với cũng rất tốt, hai người đều rất dễ sống chung, sao có thể bất hòa."


      "Bạch Chiêm ngươi nhất định phải là người mà ta quen, trừ ngươi ra, trước kia ta cũng chưa thấy đối tốt với ai như vậy." giỡn xong, thần sắc Tô Văn trở nên đứng đắn, "Chuyện lúc này so với tưởng tượng của ngươi muốn còn nghiêm trọng hơn, đại hoàng tử và tứ hoàng tử hội triệt để mất cơ hội với vị trí kia, ta lo lắng gì khác, chỉ sợ có người xuống tay từ người ngươi, Bạch Chiêm khẳng định cũng chú ý, chính ngươi trong ngày thường cũng phải cẩn thận, cần mắc mưu, những người ở kinh đô đều quan thuộc sử dụng ám chiêu, luôn luôn phải có lòng phòng bị."


      "Vâng, lời của tiên sinh Thư Tình nhớ kỹ."


      "Còn có chuyện, tính tình Bạch Chiêm trước giờ đều vô pháp vô thiên, vị kia lại vô cùng dung túng , nếu đến lúc làm chuyện có chút quá mức ngươi ở bên khuyên nhủ chút, cần vì những người râu ria mà tổn hại đức."


      Trang Thư Tình thích nghe như vậy, há mồm liền phản bác, "tính tình Bạch Chiêm tuy là có chút ngông cuồng, nhưng cũng động thủ với người vô tội, người tới chọc tất nhiên phải người vô tội, ví dụ như muốn dùng ta để khống chế , nếu như hai người đều sống được vui vẻ, ta sao có thể đứng bên cạnh , ý của tiên sinh ta hiểu, ta làm theo khả năng."


      Tô Văn nhất thời có chút cứng ngắc, nhưng nghĩ lại vẫn thấy nàng rất có lý, là...


      "Tóm lại vẫn là khoan dung độ lượng ."


      "Vâng, Thư Tình ghi nhớ."

      ----------.----------

      ps: Bạch Chiêm: Thư Tình, việc này ta có thể làm sao?
      Thư Tình: Ngoan, trong lòng muốn như thế nào liền làm như thế đó.
      Layla06, tart_trung, hauyen280341 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :