1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      cho ả lưu manh này mấy bạt tai cho bỏ tức, ác độc đến vậy là cùng.
      còn mụ già Trang gia kia nữa, cứ tg đẻ đc ng ra muốn sao cũng đc à, ngồi đấy mà mơ, 1 ngày cũng k đối xử tử tế với ngta giờ còn đòi hỏi ngta phải có hiếu, ta khinh. k nên giết vội mấy ng này cứ cho ở đấy nếm mùi đau khổ, có khổ cũng k kêu đc
      soonsun89, linhdiep17Tiểu Huân thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 109: Liễu tam bệnh nặng


      Liễu nhị lão gia hận thể lên cho nàng mấy cái bạt tai, muốn hỏi nàng câu, nữ nhi nhà rốt cuộc là có cừu hận gì với nàng ta.


      Nhưng Trang Thư Tình lại phản ứng nhanh hơn, "Theo như ý của tứ tiểu thư, vậy tam tiểu vốn hẳn là cứ như vậy chết mới khiến ngươi thất vọng sao? bằng tứ tiểu thư cứ thẳng ra , tam tiểu thư dựa vào cái gì mà phải để ý đến việc ngươi có thất vọng hay ? Đến lúc này, mệnh của nàng cũng sắp còn, vậy dựa vào cái gì tiểu thư phải để ý đến cảm nhận ngươi? Ngươi là ai? Nhàn rỗi việc gì thú vị để làm nên muốn lấy mạng người ra đùa giỡn? Hay chỉ vì muốn kéo ta xuống nước mà cả tính mạng của đường tỷ mình cũng có thể hy sinh? Thực hận ta như vậy? Người cùng ngươi hợp mưu làm ra chuyện này cho ngươi bao nhiêu ích lợi to lớn lại có thể khiến ngươi có thể bỏ qua cả tính mạng đường tỷ ruột của mình? Liễu tứ tiểu thư, ngươi sợ liệt tổ liệt tông Liễu gia đến tìm ngươi tính sổ hay sao?"


      Liểu Trí U bị những lời của Trang Thư Tình sợ tới mức lui về phía sau bước, chợt phản ứng kịp, nàng liền lập tức tiến lên bước, ánh mắt tuy nhìn Bạch Chiêm, nhưng khóe mắt tất cả đều bắt lấy từng vẻ mặt của nam nhân kia


      "Ngươi bậy bạ gì đó, ta cùng ai hợp mưu? Ta là tứ tiểu thư Liễu gia, người hôn mê bất tỉnh là dường tỷ ta, ta quan tâm tỷ tỷ nên mới phản ứng kích động như vậy, lúc đó nếu phải ngươi động dao lên người nàng, nàng sao có thể ngất như vậy, còn phải bỡi vì ngươi sao? Nhị thúc, để ta phái người mời đại phu, Lưu đại phu cùng vị Trang Thư Tình nàng là củng ruột với nhau, chúng ta đỗi người khác..."


      "Câm miệng, ta chưa có chết, người đứng đầu chi thứ hai của Liễu gia chưa chết, từ khi nào chuyện sống chết của nữ nhi ta lại tới phiên ngươi làm chủ? Liễu Trí U, về sau cho ngươi bước vào trong phạm vi của chi thứ hai nửa bước, tránh xa người nhà của ta ra, chân nào của ngươi bước vào ta lập tức đánh gãy chân đó, tin ngươi có thể thử xem thúc thúc ta đây có dám .


      Ánh mắt Liễu nhị lão gia nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo phảng phất như muốn đông chết nàng tại chỗ, từ trước giờ nhát gan. có dã tâm lớn như các huynh đệ khác trong gia đình, nhưng sinh ra ở gia tộc như Liễu gia, những chuyện nên hiểu đều phải hiểu. Được Trang đại phu nhắc tính, lại nghĩ đến bên ngoài đột nhiên lại truyền đến lời đồn kỳ quái, sao có thể biết chuyện gì phát sinh phía sau lời đồn đó!


      Những người này lại dám tính kế đến mệnh của nữ nhi , khá lắm! Lão đại quả sinh được nữ nhi tốt!


      "Trang đại phu, Quỳnh Nhi ở bên trong, mời."


      Liễu Trí U còn muốn ngăn đón, Bạch Chiêm thấy nàng phiền, lập tức hạ cước vào cẳng chân của nàng ta. Tiếng xương cốt bị gãy truyền đến nhưng Trang Thư Tình lại thèm nhìn nàng mảy may cái. Lướt nhanh qua về phía phòng của Liễu Tam.


      "A! Đau quá! Người đâu, mau ngăn bọn họ lại..."


      Liễu nhị lão gia cũng quay đầu, chỉ nám lại câu, "Ai dám động, lập tức loạn côn đánh chết!"


      Lời vừa ra, nha hoàn hoàn bên người Liễu Trí U động cũng dám động. Nữ nhân rồi cũng bị gả ra bên ngoài, ở trong nhà vẫn luôn là nam nhân làm chủ, cho dù thường ngày lão nhị gia thường xuyên quản chuyện trong phủ, nhưng có cho bọn họ gan bọn họ cũng dám chọc.


      Liễu Trí U ngồi dưới đất ôm chân khóc lớn, "Đau, đau quá, các ngươi đều chết hết rồi sao? biết tìm đại phu đến sao còn đứng đó mà nhìn? tìm nương ta, nhanh!"


      Trang Thư Tình nghe đống hỗn loạn phía sau, trong lòng lại tia gợn sóng. Nếu là bình thường, khi nhìn thấy đại nam nhân động tay động chân nữ nhân yếu đuối chắc chắn nàng đồng tình với nữ tử kia, nam nhân lại hành động như vậy, sao có thể gọi là nam nhân. Nhưng mà lúc này, khi thấy Bạch Chiêm hạ thủ nặng tay với Liễu Trí U quả nàng thể nào đồng tình nổi, là nàng ta tự tìm, đáng đời, nàng còn hận thể quay lại đạp thêm cho nàng ta mấy phát mới hả giận.


      Nhị phu nhân dường như khóc hồi, hai mắt sớm sưng lên, con dâu lớn lúc này cũng hồng hồng khóe mắt. Nhìn thấy người đến lập tức liền mừng rỡ, "Nương. Trang đại phu đến rồi."


      Lưu Thanh Quân vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, thấy người đến liền lập tức bước ra nghênh đón, "Trang đại phu, lão phu vô năng, những biện pháp có thể nghĩ ta đều nghĩ, ngày hôm qua tam tiểu thư vẫn còn tốt, miễn cưỡng có thể uống được chút thuốc, nhiệt độ cơ thể cũng hơi giảm xuống, nhưng hôm nay người lại nóng bừng, hơn nữa dường như dần tăng cao, thể tiếp tục uống thuốc được nữa!"


      Thấy bộ dáng tiều tụy của Lưu Thanh Quân, Trang Thư Tình cũng biết mấy ngày nay vô cùng tận tâm, bước chân Trang Thư Tình vẫn ngừng, nàng giọng an ủi, " phải y thuật của Lưu đại phu thể tinh thông, hai loại y thuật này vốn cách biệt nhau về thời gian, giải phẫu có thể trị liệu nhanh chóng ít chứng bệnh, nhưng cũng để lại số triệu chứng như cảm nhiễm sau khi mổ, nguyên tưởng rằng tam tiểu thư có chuyện gì nhưng lại đột nhiên lại xảy ra chuyện này... Việc này đến cùng cũng là do ta chuẩn bị chu đáo, có liên quan gì đến Lưu đại phu, Lưu đại phu cần tự trách."


      Lưu Thanh Quân cười khổ, nữa.


      Trang Thư Tình cũng cố hơn được nữa, nàng thậm chí cũng có thời gian đứng lại chào hỏi nhị phu nhân, lập tức vào liền chế trụ cổ tay của Liễu tam, nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến nàng kinh hãi, lập tức vén áo của nàng lên để nhìn miệng vết thương, vết thương nguyên bản khép nay lại có chút sưng đỏ, còn may là báo cho nàng sớm, chưa có sưng mủ.


      "Ta phải mang người ."


      "Mang... mang ?" Nhị phu nhân hoang mang lo sợ, theo bản năng nhìn về phía nhị lão gia.


      Nhị lão gia dù sao cũng là nam nhân trong nhà, tinh thần lúc này cũng bình ổn được phần nào, thấy nhị phu nhân nhìn qua liền hiểu ý hỏi, "Trang đại phu muốn dẫn Quỳnh Nhi nơi nào?"


      "Nhà của ta, tình huống tại của tam tiểu thư vô cùng tốt, ta phải trông chừng dưới mí mắt, tránh để tình huống càng thêm nghiêm trọng, dù sao Liễu gia có số người đồng ý để ta ở lại đây, chẳng bằng mang Tam tiểu thư đến nhà ta, cũng tiện để ta theo dõi bệnh tình của nàng." Trang Thư Tình kiềm chế lửa giận trong lòng ràng từng lời, đây là bệnh nhân của nàng, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay hôm nay nàng cũng phải mang người , để Tam tiểu thư ở đây khiến nàng lúc nào cũng phải thấp thỏm, chẳng bằng dẫn người để yên tâm trông coi.


      Cho dù muốn đối địch với Liễu gia nàng cũng làm, nếu để Liễu tam ở đây còn biết phải chết lúc nào.


      Bệnh nhân của nàng, nàng phụ trách.


      Nhị phu nhân nghẹn ngào hỏi, "Trang đại phu, Quỳnh Nhi của ta còn có thể tốt lên sao? Ngài có thể chữa trị tốt cho nữ nhi của ta ?"


      "Y thuật khó tránh khỏi có tình huống ngoài ý muốn, ta dám lời chắc chắn, Nhị phu nhân, ta chỉ có thể hứa hẹn với ngài, ta nhất định đem toàn lực chữa trị cho Tam tiểu thư..."


      Ngày đó, ngày mà Quỳnh Nhi được trị liệu, vị đại phu này đứng trước mặt nàng, trịnh trọng rằng nàng tận hết khả năng của mình để chữa trị cho Quỳnh Nhi, tuổi của nàng còn hơn cả Quỳnh Nhi nhưng lời ra lại kiên định vô cùng, kết quả là Quỳnh Nhi quả tốt lên, mỗi ngày đều dần chuyển biến tốt, nếu phải, nếu phải xảy ra chuyện này, nữ nhi của nàng sao có thể...


      "Ta tin Trang đại phu, ta tin, tốt, ngài mang Quỳnh Nhi thôi, những người ở Liễu gia này ta tin được, Thanh Thanh, mau thu thập chút , ngươi cũng qua đó hầu hạ tiểu thư, Thanh Hà, Thanh Liên, các ngươi cũng theo , có chuyện gì lập tức về báo cho ta biết, cần cố kị bất kỳ ai, mọi chuyện đều lấy tam tiểu thư làm trọng.


      "Vâng."


      Trang Thư Tình dám tiếp tục trì hoãn thời gian, để Thanh Thanh lấy áo choàng dày đến, "Bảo Châu, ngươi có thể ôm được động?"


      "Nô tì có thể."


      "Tốt, ngươi tới, đem nhân ôm lên xe ngựa ."


      "Vâng."


      Bảo Châu cẩn thận ôm lấy người, bởi vì đầu cao nên thoạt nhìn có vẻ cố sức, nhưng Trang Thư Tình nhìn được, quả nàng ôm có chút vấn đề gì.


      "Để ta." Trưởng tử chi thứ hai, Liễu Tri Thuần nhanh chóng tiến vào, vừa vào sân có người cho biết tình huống bên trong, lập tức liền nhiều lời vô nghĩa, cẩn thận đỡ lấy muội muội từ trong tay Bảo Châu.


      "Che kín người bằng áo choàng, mũ cũng phải che kín, bên ngoài có gió, tam tiểu thư bây giờ thể chịu gió.


      Thanh Thanh cẩn thận che kín người tiểu thư lại, lúc này đoàn người mới nhanh chóng bước ra ngoài.


      Trang Thư tình nguyên bản có chút lo lắng người Liễu gia đều xuất thân là văn nhân nên có chút văn nhược, nhưng ngờ Liễu Tri Thuần ôm lấy Liễu Tri Quỳnh hề có sức, Bạch Chiêm ở bên : "Bước chân của rất ổn."


      Ý tứ là trong đám văn nhân lại dưỡng ra người tập võ? Nhưng dù sao bước chân vững vàng là tốt rồi


      Cho đến khi bước ra khỏi nội viện, đại phu nhân Liễu gia mới mang theo đám người hùng hổ chạy đến, "Đến Liễu gia ta lại dám đánh nữ nhi ta, Nhị thúc, đời này sao lại có loại người lý như vậy, ta biết ngươi lo lắng cho tam nha đầu, nhưng người bị thương dù sao cũng là cháu ruột của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh mà ra tay giúp đỡ! Là muốn coi khinh Liễu gia có người dám ra mặt sao?"


      Liễu nhị lão gia cười lạnh, "Ta chỉ tiếc là người đá nàng phải ta ta, đại tẩu, đến hưng sư vấn tội nhanh a, sao ngươi hỏi nữ nhi ngoan của ngươi làm ra chuyện tốt gì, việc này coi như xong, ta cho người mời phụ thân trở về, đến lúc đó, đại tẩu, ngài nên về suy nghĩ xem phải biện hộ như thế nào trước mặt phụ thân , Thuần Nhi, chúng ta ."


      Đại phòng nhân còn muốn cản, ánh mắt Liễu Tri Thuần lập tức lộ ra ngoan lệ, "Ai dám!"


      Đây phải khí tức văn nhân nên có! Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, Bạch Chiêm gật đầu khẳng định suy đoán của.


      Nhị lão gia nghe xong cũng có lộ ra nửa phần kinh ngạc, chi thứ hai chỉ có Quỳnh Nhi quanh năm bị bệnh nên được lão thái gia quan tâm coi trọng, bản thân có tài năng gì, nên cũng quá bắt ép nhi nữ phải theo khuôn khổ, nhi tử muốn tập võ, liền mời sư phụ đến chỉ dạy, nữ nhi muốn đọc sách, cũng tận lực đáp ứng nguyện vọng của nữ nhi, sinh ở Liễu gia, cũng coi như là cơm áo lo, huynh trưởng và đệ đệ có dã tâm tiến tới, bọn họ chỉ cần chọc ra phiền toái gì là tốt rồi.


      mực vẫn luôn suy nghĩ như vậy, cho dù bị xem cũng để vào trong lòng, nhưng cũng đừng vì tranh mà muốn đến khi dễ , khi dễ nữ nhi của .


      Đè lại khóe mắt dần đỏ lên, nhị lão gia tiến lên trước vỗ vỗ bả vai nhi tử, " thôi, ta muốn nhìn xem ai có gan muốn ngăn cản!"


      Liễu Tri Thuần kinh ngạc nhìn phụ thân, nghĩ tới vị phụ thân vẫn luôn luôn hòa ái cũng có ngài trở nên cứng rắn như vậy!


      Hạ nhân rốt cuộc cũng dám động thủ với chủ tữ, đại phu nhân dù có mắng lớn tiếng cũng có người mảy may dám động thủ.


      Trang Thư Tình vẫn luôn kéo Bạch Chiêm lại để động thủ lần nữa, đây là Liễu gia, phải vì mình mà vì tam tiểu thư, dù sao đây cũng là nhà nàng, nàng cũng phải trở về.


      Xe ngựa tiến đến trước viện.


      Liễu Tri Thuần ôm muội muội lên xe ngựa, dựa theo lời nha hoàn sắp xếp tốt cho Liễu Tri QUỳnh, ánh mắt thoáng đảo qua cách bày trí bên trong, nhất thời an tâm lui ra ngoài.


      Bạch Chiêm trước mỡ ô chờ Thư Tình, Trang Thư Tình nhìn về phía nhị lão gia và nhị phu nhân kẽ gật đầu, đạp lên ghế kê, vịn tay Bạch Chiêm bước lên xe ngựa, ô được đặc chế nên góc áo hề bị ướt.


      "Có nước ?"


      Trong xe ngựa thiếu thứ gì, nước ấm lập tức được lấy ra, Trang Thư Tình nhận lấy, cảm nhận độ ấm của nước trong cốc.


      "Cởi giày của Liễu tam ra, ủ ấm cho chân của nàng."


      "Vâng."


      Tiếng mưa rơi nóc xe tạo ra thanh rất lớn, nhưng bên trong xe ngựa lại vô cùng yên tĩnh, Trang Thư Tình có chút hiểu được thế nào gọi là dù cho mưa rền gió dữ ta vẫn đứng yên chịu tác động là loại cảm giác như thế nào.


      Bạch Chiêm nhắm mắt dưỡng thần, lại đột mở mắt, ngồi thẳng thân thể.


      "Ngừng."


      biết là người bên ngoài làm cách nào có thể nghe thấy tiếng Bạch Chiêm truyền ra trong tiếng mưa ồn ào rơi ngừng như lúc này nhưng xe ngựa quả dần dần ngừng lại.


      Thanh của Tam Tử từ bên ngoài truyền đến, "Công tử, nhân số ít."


      "A." bao lâu rồi đường mới có thể bị chặn lại nhiều như ngày hôm nay? Lần đầu tiên là ở Liễu gia, tại lại bị bao vây ở đây, là, muốn tìm náo nhiệt cũng cần gấp như vậy.


      Hai nha hoàn bên trong giống như là nghe thấy được, động tác vẫn ngừng.


      Trang Thư Tình đổi khăn cho Liễu Tam, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chiêm, cũng lẳng lặng chuyện, trong mắt lại hề có tia bối rối.


      Lòng Bạch Chiêm bởi vì ánh mắt của nàng mà ngừng dâng lên cảm giác vui vẻ, ấn xuống chỗ xe ngựa, vạch bên tường xe lộ ra trường kiếm dài tinh tế.


      Cúi người hôn lên hai mắt của Trang Thư Tình, Bạch CHiêm xoay người ra ngoài, chút cũng hề giống như ra ngoài giết người, "Rất nhanh là tốt rồi."


      "Ta chờ chàng."
      Last edited: 23/4/16
      phương1311, Hale205, hargane18755 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      lại có ng muốn tìm chết, cho bọn này có đến mà k có về
      lấy đâu ra mà lắm ng vỉ sỉ vậy chứ, lúc BC ra tay k để cho ả Tứ kia cụt tay đứt chân luôn , đánh thế vẫn còn
      tieunai691993, emilialinhdiep17 thích bài này.

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Nhảy hố

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 110: Ám sát


      đường từ Liễu phủ đến Trang gia tuy là trời mưa lớn nhưng đường có khả năng có người.


      Nhưng mà lúc này, đường lại an tĩnh gần như tĩnh mịch.


      Cùng trang phục, cùng dấu hiệu đại đao, đây là cấm vệ trong cung.


      Trước bảo vệ, quay người liền chuẩn bị lấy mệnh, vị phụ thân cao cao tại thượng luôn miệng tin cũng hơn gì thứ này.


      Bạch Chiêm vì loại nhận thức cha con này mà cảm thấy buồn cười, huyết thống đúng là kỳ diệu, ràng nhận thân nhân chưa đến năm năm, ràng quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi ở chung, nhưng trong lòng lại coi lão nam nhân đôi khi nhìn còn tịch mịch hơn kia làm phụ thân


      Trong lúc trầm mặc, người tiến lên truyền lời, "Phụng mệnh thánh thượng, mang Trang Thư Tình đến kinh đô, mong công tử giao người để chúng ta mang ."


      "Ta muốn đồng ý phải làm sao bây giờ? Các ngươi muốn làm thế nào? Giết ta? Hay là mang cả ta theo?" đợi đáp lời, Bạch Chiêm tiếp tục : "Thiên hạ này có người nào có thể giết được ta, các ngươi, có tin ?"


      Bị ánh mắt phỏng chừng như hề để ý những lại thị huyết đến tận cùng như vậy nhìn chằm chằm, ngực tên đầu lĩnh trận co rút, dám thêm lời nào nữa, lui ra phía sau vài bước, chắp tay : "Chỗ nào đắc tội, thỉnh công tử thứ lỗi, lên."


      Đám người tam tử sao có thể để người khác làm càn trước mặt bọn họ, thời điểm đối phương động thủ bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn thấy công tử tự mình bước xuống xe, tay còn mang theo kiếm, bọn họ nhất tề đều lui về phía sau, nửa bước cũng dám tiến lên phía trước.


      Kiếm của công tử, phân biệt được địch ta.


      "Bảo vệ xe ngựa cho ta, ai dám tới gần, giết tha."


      "Vâng!"


      Kiếm ra khỏi vỏ. như có rồng ngâm thanh truyền ra!


      Hồi lâu thấy nhật nguyệt, ngay cả mây như cũng máu , mũi kiếm run run phảng phất như thúc dục chủ nhân mau mau để nó phát uy.


      Nước mưa đọng lại người, Từ trán chảy xuống, đần trượt xuống mũi, đến miệng, lại từ từ xuống đất, ràng là vì mưa mà chật vật, nhưng từ người Bạch Chiêm lại có thể nhìn thấy phần tiêu sái thoải mái, giờ khắc này. Tất cả mọi người đều phải thừa nhận, trong tất cả các vị hoàng tử, vị này chính là người giống hoàng thượng nhất, hoàng thượng có thể thiên vị sủng ái vị hoàng tử thường ở kinh đô này phải có đạo lý.


      Tiếng bước chân trong mưa dần dần dồn dập, càng lúc càng gần.


      Bạch Chiêm xuất kiếm, quyết lãng phí thời gian.


      Thư Tình còn đợi .


      Nước mưa rất lạnh, gió cũng rất lạnh, nhưng chỉ cần nhớ tới người trong lòng vẫn đợi , hàn ý chút cũng thể xâm nhập vào lòng.


      Những người này, tính cái gì vậy?


      "Pằng, pằng, pằng..."


      Kiếm qua, người đổ, tiếng vật nặng rơi xuống dưới đất, tiếng lại tiếng. có người kêu, càng có người chuyện. Bởi vì yết hầu của bọn họ đều bị chém đứt, lời cũng thể thốt ra, giống như màn kịch câm, bắt đầu với trầm mặc, kết thúc cũng là trầm mặc.


      Nhưng còn người sống là còn sợ hãi!


      Bọn họ đều biết vị công tử này là cường giả, vô cùng mạnh. Vì vậy lúc xuất động người đến đều vô cùng đông, nhưng mặc dù có nhiều người vây công như vậy nhưng vẫn thể địch lại mình công tử.



      Vẫn là bọn họ xem người này!


      "Tha..."


      "Pằng!"


      Kiếm đến, người lập tức trợn mắt ngã xuống, miệng mơ hồ như còn phu ra môt chữ 'mạng' nhưng lại phát ra chút tiếng động.


      đường rộng lớn, rốt cuộc còn lại chỉ có hai người, Bạch Chiêm, cùng người đầu lĩnh kia.


      Bạch Chiêm vốn chuẩn bị thuận tay xử lý, nhưng nghĩ lại dù sao cũng nên lưu lại người trở về truyền lời, kiếm đến cổ liền dừng lại, cũng thèm liếc mắt cái xoay người tiến vào xe ngựa, " cho , động vào Thư Tình là động đến ta, ta sợ đối địch với ."


      Chân chạm lên thành xe, Bạch Chiêm vẫn cảm thấy chưa hết giận, dừng lại nhìn về phía Tam Tử, "Ngươi cho người đem mấy thứ đất đưa về kinh đô, nếu có thể ném toàn bộ lên đại điện để hoàng thượng có thể nhìn thấy, bản công tử thưởng hậu, mang tất cả về, lật ngược kinh đô, quậy cho long trời lở đất rồi về đây gặp bản công tử."


      "Vâng." Tam Tử hưng phấn trả lời, chỉ cần nghĩ đến phải xử lý kinh đô như thế nào liền muốn ngửa mặt lên trời cười lớn vào tiếng, lâu rồi vẫn chưa có chuyện thống khoái để làm như vậy, dù có ngủ cũng vui mừng đến tỉnh dậy, " Thuộc hạ nhất định khiến công tử vừa lòng."


      Bạch Chiêm đá cước, rồi vào xe ngựa.


      Tam Tử xoa xoa bả vai vừa bị công tử nhà đá, hắc hắc cười mấy tiếng, thét to : "Đều nghe được công tử phân phó rồi chứ? Sắp phải chuẩn bị làm việc."


      " , đương nhiên , ngẫm lại liền cảm thấy nghiền."


      "Ta cũng muốn ."


      "..." Tiếng mưa bên ngoài quá lớn khiến Trang Thư Tình cũng nghe được ràng, những nàng cũng quá chú tâm nghe ngóng, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt người nam nhân kia.


      Tiến lên nhận lấy áo của để qua bên, cũng chú ý tới ánh mắt linh ngạc của nha hoàn, giữ chặt lấy cỗ tay của xem mạch, hết thảy đều bình thường.


      "Trong xe ngựa có xiêm y ?"


      Nha hoàn lúc này mới phục hồi tinh thần, vội đáp lời, "Có"


      "Lấy , lập tức thay quần áo." Cởi đai đeo nạm ngọc của Bạch Chiêm, Trang Thư Tình tiếp tục cới áo ngoài cho , Bạch Chiêm giữ chặt lấy tay nàng, " vội, trở về lại đổi, đường cũng còn xa, nàng đừng để quần áo mình cũng bị nhiễm ướt."


      Tà tà liếc cái, động tác của Trang Thư Tình ngừng, cũng chuyện.


      Chờ đổi tốt xiêm y cũng đến Trang gia, Trang Thư Tình cho xe ngựa trực tiếp chạy đến trước viện.


      Tóc Bạch Chiêm rối tung được lau khô nửa, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, xoay người đỡ người xuống dưới, sau đó nha hoàn mới cẩn thận ôm Liễu Tri Quỳnh bước xuống, nha hoàn khác giơ ô, mặc kệ mựa ướt cũng để Liễu tam tiểu thư dính giọt mưa.


      "Đưa người đến căn phòng phía tây, Mẫn tỷ tỷ, đó tuy là gian phòng sạch nhất nhưng tỷ vẫn cứ cho người lau qua lần nữa ." Trang Thư Mẫn hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vôi vàng gật đầu, sau đó liền vội vàng dẫn người sắp xếp, nàng hiểu quá nhiều việc bên ngoài, nhưng trong nhà chỉ cần người hiểu là đủ rồi, nàng cứ theo đó mà làm là được.


      "Báo Châu, gọi Thanh Dương Tử đến đây, mang theo hộp thuốc, cũng mang theo hộp dụng cụ của ta đến đây."


      "Vâng."


      "Nam Châu, ngươi Dụ nương tử nấu nồi canh gừng, nấu nhiều chút, mọi người đều uống chén giải hàn."


      "Vâng."


      Trang Thư Tình lúc này mới nhìn về phía Bạch Chiêm, "Sao lúc này trở về chàng lấy ô che."


      "Ta yếu đuối như vậy." Được quan tâm , trong mắt Bạch Chiêm có ý cười, "Ta có từng kể cho nàng, hồi nương ta cho ta ăn loài hoa biết kia, đó phải vật phàm, từ đó về sau ta chưa hề bị bệnh."


      Trang Thư Tình tuy rằng học là y, nhưng cũng phải người theo chủ nghĩa duy vật, ở thế giới này, sau khi nàng mở mắt lần nữa lại càng thêm tin tưởng thế giới này vô cùng to lớn, chuyện gì có thể đoán trước.


      Nắm lấy tay , nhiệt độ ấm ám như bình thường, vì thế nàng cũng thêm cái gì, hai người sóng vai bước vào trong phòng.


      " ngày hôm này trôi qua dài."


      tình xảy ra nhanh chóng, là có chút trở tay kịp. Càng khiến nàng bức bối là trong đó hề có chuyện vui vẻ xảy ra.


      "Phụ thân chàng... muốn trừ bỏ vị phù thủy này sao?"


      " cần quá đặt nặng chuyện của vào trong lòng, hoàng đế bất quá cũng hơn gì cái này, Đại Chu loạn trong giặc ngoài, còn phát dương quang đại như ngày xưa." Huống chi dù có mang nàng về kinh thành cũng tuyệt muốn lấy tính mạng của nàng, khả năng lớn nhất có thể là lén giấu nàng , để nàng có thể tùy bọn họ sở dụng, đến cái chết, ai sợ nó bằng hoàng đế.


      Chỉ cần nghĩ đến loại chuyện như vậy có khả năng phát dinh người Thư Tình, Bạch Chiêm liền nén được sát khí quanh thân.


      "Làm sao vậy? Nghĩ đến chuyện gì sao?"


      " có việc gì, cần lo lắng. Chờ việc này qua, chúng ta rời Hội Nguyên Phủ. Thiên hạ rộng lớn, phải chỉ có mình Đại Chu mới cho chúng ta chỗ dung thân.


      Xa xứ là quyết định đối với bất kì ai cũng hề thoải mái nhưng Bạch Chiêm lại bất đồng, từ có thói quen ngao du tứ phương. Những Trang Thư Tình lại thể bỏ xuống thân nhân của mình.


      "Nếu tình phát sinh theo hướng xấu nhất ta theo chàng."


      "Được." Đến sương phòng phía tây, Thanh Dương Tử cũng đến, Bạch Chiêm cùng vào, mà chỉ trở về phòng của mình.


      "Gọi Trần Nguyên tới gặp ta."


      "Vâng."


      Trần Nguyên vốn ở Bạch Phủ xử lý tình, được đến thông báo lập tức gác lại mọi chuyện gặp Bạch Chiêm, bao lâu sau liền có mặt.


      "Lát nữa mang thêm nhiều người đến đây, ngầm bổ sung thêm người bên chỗ Thư Hàn, chuyển lời đến chỗ Tô Vân, nên chuẩn bị."


      "Vâng." Nhớ tới bộ dáng hưng phấn vừa rồi của Tam Tử, Trần Nguyên khỏi có chút hâm mộ, cũng muốn a! Nhưng tình huống trước mắt dám rời , sợ công tử đùa quá tay. Lão phu nhân từng qua, nếu phải tất yếu, thể đụng đến tính mạng của nhiều người, dám ngăn cản công tử làm chuyện gì, chỉ có thể tận lực để tình có thể xảy ra trong phạm vi chế được.


      " cho mọi người, thời cơ đến. Hai ngày sau để mọi chuyện đồng thời tràn ra bên ngoài."


      "Vâng." Chuyện này Trần Nguyên cũng sớm có chuẩn bị, chuyện này bố trí nhiều thời gian như vậy. Cuối cùng cũng đến lúc, "Thuộc hạ tự tiện làm chủ, phái người đuổi theo kẻ kia, trong lòng thuộc hạ có chút hoài nghi."


      "Hoài nghi phải người của phụ thân?"


      Trần Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, "Công tử ngài..."


      "Mặc kệ việc này có phải phụ thân hạ lệnh hay , ta cũng làm việc lưu tay, những người đó động tĩnh gì?"


      Biết công tử muốn hỏi đến đám người hoàng thượng phái tới bảo hộ công tử, Trần Nguyên vội trả lời: "Thuộc hạ cũng muốn bẩm báo việc này, lâu trước Trần Lãnh tìm được thuộc hạ, muốn xác nhận đám người chết kia, thuộc hạ cũng có ngăn cản."


      Bọn họ cũng cảm thấy khả nghi? Bạch Chiêm cong khóe miệng, xem ra bọn họ cũng thu được bất kỳ ý chỉ nào, có số người, lá gan của bọn họ đúng là lớn hơn đoán ít, muốn xem thử bọn họ có hậu chiêu gì.


      " cho Tam Tử, cứ chơi thoải mái, chơi càng lớn càng tốt."


      Da mặt Trần Nguyên co rút, hạ quyết truyền lời này đến cho , cần công tử đốt lửa, hưng trí của đám người kia cũng vô cùng sôi sục, nếu còn có lời này của công tử, dám nghĩ đến hậu quả.


      "Công tử, Trần Lãnh cầu kiến."


      "Truyền."


      Trần Lãnh là người cầm đầu hoàng đế phái tới bảo hộ Bạch Chiêm, bất chấp thân ẩm ướt, cắn răng chịu đựng lửa giận, tiến vào quì gối trước mặt Bạch CHiêm, "Thuộc hạ tham kiến công tử."


      "Miễn." Bạch Chiêm thay đổi dáng ngồi, tay chống đầu, "Tra được chuyện gì sao?"


      "Vâng, vừa rồi thuộc hạ tra xét qua , bên trong quả có người của hoàng thượng, nhưng trong đó có người của Tứ hoàng tử, hai người của Đại hoàng tử, thuộc hạ hoài nghi có người dùng kế ly gián, chính vì muốn để ngài và hoàng thượng ly tâm, mong rằng công tử thận trọng."


      Nếu những người này đều là giả truyền thánh chỉ, nghĩ như vậy tất cả đều sáng tỏ.


      Bạch Chiêm rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận đến mấu chốt trong đó, nếu có thể lần ra tay liền tóm gọn được , như vậy tất là việc vui vô cùng lớn , chỉ cần nắm Thư Tình trong tay, vậy bọn họ có rất nhiều biện pháp khiến phải cúi đầu.


      Nhưng mà, dụng tâm như vậy cuối cùng cũng thất bại... Những người đó đúng là rất hiểu , biết thể nén được lữa giận, nhất định đại náo hồi.


      số việc hoàng đế nhịn được, ví dụ như năm đó gây khó dễ cho tất cả hoàng tử, hoàng đế chỉ cho là con trai bướng bỉnh lỳ lợm, bên ngoài dung dung, hơn nữa còn vì vậy mà càng thêm thích vị nhi tử bốc đồng là vài phần.


      Khả có số việc tuyệt đối ở trong phạm vi đễ dàng tha thứ của hoàng đế, ví dụ như... khiêu khích hoàng quyền.


      Chỉ cần mất thánh tâm, đối với những người đó mà như vậy chính là thắng lợi, điều mà bọn họ vẫn luôn lo lắng chính là chuyện phụ thân vẫn chậm chạp chưa lập thái tử bởi vì có liên quan tới , cho dù những mục đích khác đạt được chỉ cần đạt đến mục đích này cũng đủ rồi!


      Ha ha, trận diễn này, phải hát lớn chút mới khiến những người vất vả tính kế đến bước này thể thất vọng mà về!
      Hale205, hargane187, Layla0645 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :