1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 81: Nữ nhân khó xử nữ nhân


      màn đánh nữ nhân này, vốn tính dùng đến, dù sao đánh nữ nhân phải là chuyện nam nhân nên làm, nhưng mà người Bạch phủ ai cũng đều kiêu ngạo giống như Bạch Chiêm, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng bị người khác khi dễ, theo như tính tình của bọn họ mà suy nghĩ, bọn họ chắc chắn động thủ, ở trong lòng bọn họ, Bạch Chiêm là người mà ai có thể xâm phạm, mà bảo bối trong lòng của công tử, Trang tiểu thư Trang Thư Tình đương nhiên cũng như vậy!

      "Đây là... Đây là chuyện gì, sao có thể...?"

      Trang Thư Tình ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thành Nhạc, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra trước mắt, thực tế, dùng ánh mắt như thấy ma quỷ mà nhìn nàng chằm chằm.

      "Chuyện có thể cứu người."

      Đúng vậy, vừa rồi chính nàng dùng phương pháp kỳ quái để cứu người, dùng lưỡi dao sắc bén để rạch bụng, tiếp sau đó đưa tay vào đảo xung quanh, bênh trong còn bốc lên hơi nóng, nội tạng trong bụng mấp máy có thể thấy được ràng, đúng, còn dùng kim khâu ruột lại giống như khâu quần áo, ràng những động tác kia đều muốn lấy mạng người, như thế nào lại là cứu người được?

      Lòng Lương Thành Nhạc vô cùng hiểu, muốn hỏi ràng, lời vừa đến miệng bị tia lý trí cuối cùng bắt buộc nuốt trở về, liều mạng áp chết tò mò của mình.

      Miễn cưỡng tự đứng lên, Lương Thành Nhạc nhìn chăm chú miệng vết thương được vá lại vùng bụng tuyết trắng, “Y quán bận rộn, tại hạ cáo lui trước."

      Trang Thư Tình làm như có việc gì kéo vải bông che khuất miệng vết thương. Cũng lưu lại, quay đầu giương giọng : "Hướng Tả, đem thù lao đưa cho Lương đại phu."

      "Vâng."

      Lương Thành Nhạc xoay người cúi đầu thi lễ. Bước nhanh rời .

      Nam Châu chuyển ghế dựa lại, cùng Bảo Châu đỡ tiểu thư ngồi lên, từ cao nhìn xuống nữ tử vì đau mà tóc đều bị mồ hôi thấm ướt.

      " nương tên là gì?"

      "Nam Chi, ta gọi là Nam Chi." Nam Chi hận thể ngất xỉu ngay lập tức, nhưng đau nhức này khiến đầu nàng muốn choáng váng cũng choáng váng được, hơn nữa, nàng cũng thể ngất . đao mặt cùng hai đao ở bũng kia nàng nhớ ràng. Dung mạo nàng bị hủy.

      Công việc của nàng, phải dựa vào gương mặt, hai là phải dựa vào dáng người, nhưng cả hai đều bị hủy.

      Ma ma nhất định lưu nàng lại. Bộ dáng cùng gương mặt này nàng còn trông cậy được, cho dù lúc trước danh tiếng của nàng có truyền xa, nhưng hiên tại chắc chắc có nam nhân nào muốn nàng.

      Về sau phải làm sao bây giờ chưa cần đến, chuyện lớn nhất phải làm trước mắt là làm sao có thể bảo trụ được chính mình, trước phải sống, sau mới có thể tiếp.

      Mà nàng cũng thể hy vọng xa vời, nương trước mắt này tuy rằng tuổi còn nhưng thoạt nhìn cũng phải là người dễ gạt.

      "Trước mắt ngươi cần có người chăm sóc, có tin tưởng ai được ?"

      Nam Chi cười khổ. Nhìn nàng ta càng có vẻ chật vật chịu nổi, "Ngày thường mặc kệ là nơi nào, nha hoàn của ta đều phải theo. Nhưng hôm nay, trước khi ra ngoài nàng bị đau bụng nên đường khác, nên ta tự mình ra ngoài, lát sau liền xảy ra chuyện này. Nàng ta làm tròn bổn phận, tất nhiên là có cành cao để trèo. Ta đương nhiên dám tiếp tục tin tưởng, những người khác... Chúng ta làm cái nghề này, sao còn có ai có thể tín nhiệm.”

      Vậy phải làm sao bây giờ? Trang Thư Tình há hốc mồm, muốn nàng nuôi?

      Nếu để người kỹ nữ ở trong nhà, Mẫn tỷ tỷ có thể càu nhàu nàng tới chết!

      "Nam Chi được tiểu thư cứu mạng, sao còn mặt mũi lại cầu tiểu thư hỗ trợ, nhưng mà..." Nước mắt theo khóe mắt lăn xuống, nửa bên mặt hoàn hảo vô khuyết thoạt nhìn giống như thiên sứ, "Bộ dáng này của ta bây giờ nhất định bị gạt ra, nhưng toàn bộ tài sản ta tích góp nhiều năm vẫn còn ở Hồng Hương các, nếu như có người giúp ta, sợ là bị tổn thất, cầu tiểu thư giúp ta.”

      Trang Thư Tình có thể lý giải được suy nghĩ trong lòng nàng, hủy dung, về sau thể tiếp tục làm nghề này nữa, lập gia đình có người muốn, nếu có chút bạc phòng thân, chỉ còn con đường chết.

      Nhưng mà, "Ngươi muốn ta giúp ngươi làm thế nào lấy ra?"

      "Tiểu thư quý giá, Nam Chi vạn dám nghĩ như vậy, chỉ mong tiểu thư có thể tùy tiện phái người lấy là được, mấy năm nay Nam Chi tích góp được cũng ít, nếu tiểu thư nguyện giúp nửa số đó là phí chữa bệnh Nam Chi trả cho tiểu thư."

      "Ta phải loại người nhân lúc cháy nhà mà hôi của."

      "Nam Chi phải có ý này..."

      Trang Thư Tình cười lắc đầu, "Cái này ta giúp, nếu cứu ngươi rồi ngươi vẫn chết, vậy còn ý nghĩa gì, chỉ là thương thế của ngươi."

      Buồn rầu nghĩ nghĩ, "Ngươi tại chỉ dựa vào hơi này mà có thể chống đỡ, đại khái cũng thể chống đỡ được bao lâu, vết thương của ngươi phiền toái là sau này, nếu như bị nhiễm trùng, như vậy ta cứu ngươi cũng vô ích, cho nên trước khi ngươi tốt lên ta cũng chỉ có thể thêu giúp ngươi chỗ ở gần đây, đương nhiên, tiền thuê người phải trả.”

      Nam Chi cao hứng đến khóc thành tiếng , cố chịu đựng đầu váng mắt hoa liên tục lời cảm tạ.

      Để Thanh Dương Tử ở lại xử lý mặt vết thương cho nàng, Trang Thư Tình ra bên ngoài.

      "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

      Hướng Tả lập tức đáp, "Tần thiếu phu nhân tới."

      "Công tử nhà các ngươi sợ Tần gia sao?"

      "Công tử sợ bất luận kẻ nào."

      Mặc kệ là Hướng Tả, Tam Tử hay bất kỳ người nào ở đây thoạt nhìn đều là mười phần phấn khích, Trang Thư Tình cũng tin bọn họ phải cậy mạnh, nhất thời cũng còn lo lắng.

      "Tam Tử, ngươi phái người đến Hồng Hương các đem vàng bạc châu báu của Nam Chi toàn bộ lấy , mặt khác phải mau chóng thuê căn nhà ở gần đây cho nàng ấy, vết thương của nàng rất nghiêm trọng, trước cứ chuyển người đến nhà của ta.”

      Tam Tử tuy rằng mấy đồng ý, nhưng vẫn là lập tức phân phó người làm.

      Trang Thư Tình tất nhiên biết bọn họ nghĩ cái gì, bất quá là cảm thấy kỹ nữ hạ lưu, cần gì phải quản việc của nàng.

      Quan niệm cố hữu như vậy nàng có tư cách xen vào, chỉ có câu, "Ở nơi này của ta, người bệnh chính là người bệnh, thân phận của bọn họ, bọn họ làm cái gì có liên quan, tiện đây cũng thêm, ta cũng là nữ nhân."

      Thuê đến xe ngựa đến, Từng Yến cùng Chu Châu cẩn thận đỡ Nam Chi lên xe ngựa, Trang Thư Tình còn muốn tiếp tục xử lý chuyện kế tiếp, thấy đám người hùng hổ về phía nàng, cần hỏi nàng cũng biết người kia là ai.

      Hướng Tả và Tam Tử mỗi người tiến lên phía trước đem Trang Thư Tình bảo vệ ở phía sau, Bảo Châu và Nam Châu muốn đỡ nàng lên xe ngựa, Trang Thư Tình khẽ lắc đầu, nhìn người đến mặc phục sức sang trọng, nhìn gương mặt có vẻ dễ sống chung, nếu như nàng tránh, người ta ngược lại nghĩ nàng sỡ, chỉ là càng chịu buông tha người.

      Cách nàng khoảng bốn năm bước chân Tần thiếu phu nhân mới dừng lại, hẽ nâng cằm. Vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, “Ngươi chính là lão bản ở đây?”

      " phải."

      "Xem bộ dạng này của ngươi cũng giống."

      Trang tiểu thư bị xem thấp chẳng khác nào công tử bị xem thấp, Bạch phủ nhân đều là kiêu ngạo quán , nơi nào có thể nhịn, Tam Tử tiến lên chính là cái tát, thanh thanh thúy giống như có tiếng vang, liên xem náo nhiệt đều trấn trụ . có nửa điểm nghị luận thanh.

      Trang Thư Tình cũng ngờ tới Tam Tử động thủ liền động thủ, ngăn lại còn chưa tính. đến cùng, những người này đều là Bạch Chiêm nhân, nàng có thể sai sử bọn họ hỗ trợ làm việc, nhưng là cũng có mặt dày thực coi bọn như hạ nhân của mình.

      Tần thiếu phu nhân bị đánh đến ngu người . Bụm mặt hồi lâu mới phản ứng kịp chính mình cư nhiên bị đánh, người nhà nàng đều có đánh qua nàng dù chỉ bằng đầu ngón tay, nay nàng bị người hạ nhân đánh! Trước mặt nhiều người như vậy!

      Tần thiếu phu nhân hỏng mất thét chói tai hạ lệnh, "Đều là người chết sao? Đánh, đều đánh cho ta, đánh chết có thưởng!"

      xong, chính nàng cũng là nhận chuẩn Trang Thư Tình, nhắm thẳng nàng đánh tới.

      Bảo Châu Nam Châu tỷ muội thể để lộ thân phận nên dám động thủ, Từng Yến cùng Chu Châu cần phải cố kị. Nhấc tay lên liền ném người ra ngoài.

      Trang Thư Tình liên bước chân cũng di động chút.

      Kỳ thực vừa rồi trong lòng nàng cũng có chút khiếp sợ, bàn tay kia thiếu chút nữa đánh lên người nàng.

      Thực lực cách xa quá lớn. Người của đối phương đều bị đánh ngã toàn bộ.

      Hướng Tả xoa xoa cổ tay cười lạnh, “Ném những người này ném tới trước cửa Tần gia, với Tần Lam, sau khi công tử trở về tới cửa bái phỏng.”

      Nghe đối phương dám gọi thẳng tên của công công(*), lòng Tần thiếu phu nhân nhất thời mạnh mẹ chấn động, lửa giận cũng rút ít.

      (*): cha chồng

      Cả người nhất thời thanh tỉnh. Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, nàng nhớ công công từng nhắc nhờ nên đặc biệt chú ý những nơi này, lúc trước chỉ nghĩ là gia tộc có chút quen biết mở tiệm kinh doanh, chẳng lẽ lai lịch lại lớn hơn cả Tần gia?

      Còn chờ nàng suy nghĩ ràng, những người mình mang đến đều bị đánh cho hôn mê bất tỉnh ném lên xe ngựa, cho đến khi trước mắt còn người, trong chớp mắt, lo lắng liền dâng lên.

      Nhưng có người đến chạm vào nàng, nàng hy vọng bọn họ cũng đem mình buộc lại, mà lúc này...

      Trang Thư Tình nhìn, thấy có chuyện gì liền bước lên xe ngựa.

      "Đợi chút."

      Trang Thư Tình quay đầu.

      Tần thiếu phu nhân chỉ là theo bản năng gọi nàng lại, biết nên cái gì, nghĩ tới nguyên nhân đến đây, cơn tức lại nổi lên, cam lòng hỏi, “Bất quá chỉ là ả kỹ nữ bán phấn buôn hương, ngươi thế nhưng che chở nàng vì cái gì?”

      "Nàng bất quá chỉ là người bán phấn buông hương, nam nhân an phận, nếu có nàng cũng có người khác, nếu người kế tiếp xuất , ngươi tiếp tục muốn cho người giết nàng sao? Vì nam nhân chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, đáng giá ngươi vì mà hai tay nhuốm máu sao?”

      Đúng vậy, có nàng ta cũng có người khác, trong lòng nàng làm sao biết điểm ấy, nhưng mà nàng cam lòng a! ràng trước đó lâu bọn họ còn ân ái như vậy, ai hâm mộ nàng.

      cho nàng đoạn ngọt ngào như vậy, vì sao lại thể cho nàng nhiều thời gian hơn chút!

      Chỉ cần như vậy, tâm nàng tức giận như vậy, nàng có thể cũng giống như đại đa số nữ nhân cứ như vậy mà nhận mệnh, hiền lành rộng lượng nạp thiếp cho , vì mà hầu hạ già trẻ trong nhà.

      Nhưng mà, thế nào mới thành thân chưa tới nửa năm, trong lúc hai người vẫn tình nồng mật ý, lại có thể bị câu dẫn .

      Nàng sao có thể hận!

      Nàng hận nữ nhân câu dẫn , nhưng nàng lại càng hận nam nhân luôn miệng trong lòng chỉ có nàng kia!

      Mỗi đao người nữ nhân kia, đều là mỗi đao nàng muốn đâm lên người , nàng hận như vậy, hận như vậy!

      Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, Trang Thư Tình có chút đáng thương nhìn nàng, nhưng cũng chỉ là thở dài, khom lưng vào xe ngựa.

      Nàng đáng thương cho thân phận những nữ nhân ở đây, nhưng điều nàng có thể làm, chính là tận lực khiến bản thân sống cuộc sống giống như các nàng, để bản thân trở thành trong số các nàng.

      Nữ nhân tội gì phải khó xử nữ nhân, nàng muốn với những nữ nhân ở đây câu này, nhưng nghĩ tới vẫn cần phải , có đôi khi phải các nàng muốn tranh, mà là thể tranh!

      "Hướng Tả, để người ta , buôn bán, hòa khí sinh tài."

      "Vâng."

      Xe ngựa chậm rãi rời , Trang Thư Tình chống đầu hồi lâu gì, tâm nặng trịch, loạn thất bát tao suy nghĩ nhiều thứ.

      Về đến cửa, Thanh Dương Tử trực tiếp cho người đem người vào, dám để cho kỹ nữ kia ở trong nhà Trang tiểu thư, bọn họ có lá gan kia, sợ công tử trở về lột da bọn họ.

      Nam Chi mực chống đỡ được ngất , nhìn thấy Trang Thư Tình nước mắt chảy xuống, nàng đều nghe được.

      Nàng bị người phỉ nhổ, nàng sống cao quý, nhưng ai có thể nguyện ý như thế?

      Nếu có thể, nàng thà rằng từ tướng mạo bình thường, có cha mẹ thương, đến tuổi thành thân gả cho người thương, sinh mấy đứa , sống cuộc sống bình thường.

      Nàng nằm mơ cũng muốn có được cuộc sống như thế.
      Hale205, hargane187, lananhtran5148 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 82: Ngọt

      Sau khi an trí tốt cho Nam Chi,Trang Thư Tình giúp nàng chuẩn mạch, vẫn quá yếu ớt.

      “Phàm là nàng muốn dùng thứ gì đều phải nấu qua nước sôi lần, Thanh Dương Tử, ngươi lấy thuốc mỡ xoa lên mặt cho nàng,lấy nhiều chút, đừng tiếc rẻ.”

      Thanh Dương Tự đúng là luyến tiếc, thuốc mỡ kia tốn ít được liệu tốt chưa , điều chế cũng rất phức tạp, tuy Bạch phủ giới hạn dược liệu, nhưng với , thuốc điều chế ra tất cả đều là bảo bối, hận thể giữ lại hết.

      Lấy ra cái hộp lau lớp lên mặt của nàng ta sau đó liền thu bảo bối lại ngay lập tức, tròng mắt Thanh Dương Tử vừa chuyển, kề sát vào Trang Thư Tình thấp giọng : “Thanh tiểu thư, chúng ta thử thuốc giảm nhiệt được ?”

      Tang Thư Tình tà tà liếc , “Ngươi thử qua người người khác phải ?”

      Thanh Dương Tử nhìn trời nhìn đất nhưng lại nhìn nàng, thái độ này lên tất cả, chỉ bị vài câu thôi mà, đau cũng chẳng ngứa.

      “Hiệu quả như thế nào?”

      “Cái gì?” mắng ?

      “Mắng ngươi có hữu dụng ?”

      Vô dụng!

      Thanh Dương Tử hiểu ra, nhất thời cười như hoa, Trang tiểu thư có điểm mà vô cùng thích, đó là mặc kệ nàng có nguyên tắc thế nào, nàng cũng đem nguyên tắc của mình áp đặt lên người khác, nếu phải là người của công tử, muốn đoạt lại giấu .

      “Thuốc kia đổi lại phối phương nhiều lần, nhưng làm ra có hữu dụng như lời ngươi ."

      "Vậy là vẫn thất bại."

      Thanh Dương Tử nhất thời có chút mệt mỏi, cảm thấy Trang tiểu thư nhất định là cố ý đả kích .

      “Bất quá tại ta muốn truyền nước muối cho nàng.” Lại tiếp tục bắt mạch, Trang Thư Tình có chút lo lắng, “Tình huống có chút tốt lắm.”

      Phàm là thứ gì mới, Thanh Dương Tử đều cảm thấy vô cùng có hướng thú. Nước muối sớm chuẩn bị, kim rỗng ruột cũng lấy ra, ruột gan đều cảm thấy nôn nao, tâm Thanh Dương Tử sớm ngứa đến muốn thử, nhưng lại biết làm thế nào để hạ kim, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

      Đợi lâu Trang tiểu thư mới muốn sử dụng, sợ làm chậm trễ Trang Thư Tình nên sớm chuẩn bị đầy đủ thỏa đáng.

      Trang Thư Tình nhìn, cũng tiếp tục do dự.

      Đầu tiên là dùng dây da buộc chặt cổ tay. Sau đó dùng nước đun sôi tiêu độc kim tiêm, tiếp đó đổ nước muối pha chế vào bình thủy tinh, dốc ngược lại treo lên, miệng bình nối với ống dẫn được cố địch với kim tiêm, Trang Thư Tình vô vỗ lên tay để các mạch máu nổi lên, nhắm ngay động mạch dứt khoát đâm vào.

      Bình sứ phải trong suốt, ống dẫn cũng phải trong suốt, cai 1gi2 cũng nhìn được, hai người làm qua vô số thí nghiệm, để làm ra lọ nước muối cũng tốn rất nhiều thời gian.

      Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên,sợ thời gian tính toán sai lệnh, lại sợ nước muối dùng đủ. Đưa vào cơ thể biết có xảy ra phản ứng phụ hay , hai người đều dám kinh thường, luôn ở bên trông chừng.

      Cuối cùng so với thời gian bọn họ tính toán nhanh hơn nữa chun trà. Đến khi rút kim ra, nhìn bình nước muối, hai người liếc nhau, nở nụ cười, hai người họ tính sai

      "Tiếp tục."

      Bận nguyên cả buổi sáng, Trang Thư Tình bước chân về nhà mềm đến độ có chút vô lực.

      Trang Thư Mẫn thấy lúc nàng bộ dáng phấn chấn, tại giờ về lại mất tinh thần như vậy, lập tức liền quan tâm hỏi han.

      Trang Thư Tình cũng gạt. Buồn bã ỉu xìu ra việc

      “Muội cứu người?”

      “Ân.”

      “Giống như hồi sáng sao?”

      " giống, tình huống người hồi sáng dễ dàng hơn.” Trang Thư Tình hoàn hồn. “Mẫn tỷ tỷ, ta nghĩ tỷ trách ta xen vào việc của người khác.”

      “Cũng phải.” Trang Thư Mẫn vốn để trong lòng, hấy nàng chủ dộng nhắc tới liền thuận thế , “Buổi sáng muội lỗ mãng, ở trước mặt bao người tự tiện mở xiêm y của nam nhân xa lạ, còn sờ tới sờ lui, mặc dù Bạch công tử luôn chiều theo ý muội, nhưng là nữ tử cũng nên hạn chế tiếp xúc với người khác giới, nhất là người lạ.”

      “Nhưng muội cứu mạng của .”

      "Đối với nữ tử mà , thanh danh chẳng khác nào tánh mạng, muội vì cứu mà hủy thanh danh của mình, cũng chiếm được chút tiện nghi nào.” Trang Thư Mẫn xong, ánh mắt trở nên nhu hòa, “Nhưng khi thấy muội thực có thể cứu về được mệnh của , ta cũng cảm thấy giá trị, với tuổi của , có già, dưới có trẻ, nếu như rồi người nhà họ như thế nào, như vậy tính ra, muội những cứu mạng , mà còn cứu cả nhà của .”

      lại chính là vẫn đồng ý, Trang Thư Tình cao hứng, chỉ là có chút thoải mái, “Nam nhân ra ngoài ăn chơi đàng điếm, quản nam nhân là được, hủy nữ nhân có ích lợi gì, đời này buôn hương bán ngọc còn thiếu mối sao? Chỉ cần có bạc, đâu cũng được, thấy bộ dáng nàng đáng thương, tuyệt vọng , bằng sao có thể suy nghĩ như vậy.”

      “Muội làm như mọi nữ nhân đều dám ra như muội hay sao, nữ nhân từ khi sinh ra đến lúc hiểu chuyện đều phải coi nam nhân là trời, học những việc có thể giúp quản gia.” Nghĩ đến mình cũng từng như vậy, Trang Thư Mẫn thở dài, “Tỷ tỷ may mắn, có thể gặp được muội, bằng chỉ sợ là thể được như bây giờ.”

      lại sao lại đến tỷ rồi, tại phải rất tốt hay sao?” Trang Thư Thình bất đắc dĩ, sang chủ đề khác, “Bảo Châu, ta đói bụng.”

      "Vâng, đồ ăn dọn lên bàn, tiểu thư người mau rửa tay.”

      Cơm trưa ăn trễ so với thường lệ, Trang Thư Tình lo lắng cho đệ đệ nên ăn xong trước, sau đó liền lập tức đến trường thi.

      Nguyên bản còn ngồi trong xe ngựa, được nửa đường lại bị người bao vây xung quanh, từng đạo thanh truyền đến.

      “Chính là vị tiểu thư ngời trong xe ngựa này.”

      “Đúng đúng đúng, chính là chiếc xe ngựa này, rất dễ nhận ra.”

      "Buổi sáng ta gặp qua, là vị tiểu thư trẻ tuổi lại thiện tâm.”

      “Tiểu thư ta là đệ đệ Trần Lượng, mang theo cháu ta đến tạ ân cứu mạng của ngài.”

      Trang Thư Tình muốn ra ngoài để bị người vây xem, chỉ ở trong xe : “Chỉ là nhấc tay chi lao, cần phải cảm ơn, tim của lệnh huynh tốt lắm, về sau phải giữ cho tâm tình ôn định.”

      “Vâng, ta nhất định truyền lời, Trần Thanh, tới, dập đầu với tiểu thư.”

      Trang Thư Tình ở trong xe ngựa bảo trì trầm mặc.

      Người bên ngoài thấy nàng thủy chung chịu lộ mặt, lại có nhiều hộ vệ trông chừng như vậy, cũng dám tiến lên phía trước, chỉ là ánh mắt thường đảo qua, đến cũng chỉ là chuyện buổi sáng.

      Trở thành đề tài trong câu chuyện người khác, Trang Thư Tình sao còn ngủ được, giờ khắc này, nàng vô cùng mong Bạch Chiêm có thể trở về nhanh chút.

      Bạch Chiêm có khả năng, chuyện khó khăn trong miệng người khác đối với đều trở nên dễ dàng. Có ở đây, trong lòng nàng cần nghĩ bất kì chuyện gì, chỉ cần bản thân mình làm chuyện muốn làm.

      vẫn luôn như vậy. Mà nàng, cũng luôn làm như vậy.

      Khi có ở bên cạnh nàng thường lơ là, đến khi mới thấy nhớ, trách được người xưa luôn , mất rồi mới biết quý trọng, mới tám ngày nàng hiểu được đạo lý nàng.

      Cũng may là phải vĩnh viễn mất .

      Ngô, về sau phải dụng tâm lưu người lại mới được, nam nhân này, nàng muốn, chẳng sợ có thể lưu lại được cả đời. Ít nhất phải nỗ lực bằng khả năng của bản thân để cảm thấy hối hận.

      “Vừa trở về thấy náo nhiệt.” Người chưa đến, thanh vang bên tai, vùa nhấc đầu, thân tử y, khóe miệng nhếch cười, phải Bạch Chiêm còn là ai!

      Ý cười nhất thời nổi lên từ trong lòng. Theo mắt lộ ra ngoài, nở rộ mặt, “Có số người chỉ cần suy nghĩ, chỉ cần nhớ đến liền xuất .”

      Nhìn thấy người ngày đên mong nhớ, tâm tình Bạch Chiêm tốt lên ít, ngồi xuống cạnh bên người nàng, người mùi thuốc nhàn nhạt người nàng, lòng cảm thấy mỹ mãn, tự giác ngồi gần thêm chút, “Nhớ ta?”

      “Ừ, nhớ.”

      Được nàng thẳn thắn thừa nhân, Bạch Chiêm liền cam hứng, tựa đầu lên vai nàng, tư thế này chỉ cần cái dang tay là có thể ôm người vao ngực, “Nhớ ta thế nào?”

      “Nhớ chàng đối tốt với ta. Sau đó cảm thấy ta tốt với chàng, vì để chàng bị hồ ly tinh câu dẫn mất nên ta quyết định đối với chàng tốt chút.”

      Khẩu khí ái oán khiến cho Bạch Chiêm thấp giọng cười ra tiếng, thanh nặng nề vang ở bên tai, Trang Thư Tình vành tai đều đỏ.

      "Phát sinh chuyện gì làm nàng như vậy cảm khái. Ta được hảo hảo tạ thượng phen mới được."

      Thân thể hơi ngả vào lòng của nam nhân, bả vai của giống như vẫn luôn chờ nàng dựa vào. Nàng vừa hơi lui về giang tay ôm trụ, Trang Thư Tình cảm thấy nếu cứ tiếp tục bên cạnh , nàng ngày càng lười mất.

      “Chỉ là cảm thấy làm nữ nhân đúng là dễ dàng gì, ta có thể sống được thoải mái tự tại như vậy đều vì có chàng, tại cảm thấy bản thân tùy ý tiêu xài tình cảm của chàng đúng là có chút quá đáng, bây giờ giác ngộ vẫn còn kịp, có phải ?”

      " sao?" Bạch Chiêm cười để ở đầu nàng, "Ta cao hứng."

      "Ta cũng vậy."

      Người trở lại, tâm giống như cũng có nơi để dựa vào, Trang Thư Tình bỗng chốc liền ngủ, tư thái hoàn toàn tin cậy.

      Bạch Chiêm nhìn, chỉ cảm thấy lòng mềm thành nước, ôm người nhắm mắt lại, cũng ngủ.

      Trang Thư Hàn từ trường thi ra, nhìn thấy xe ngựa liền bước nhanh tới, Tam Tử vội ngăn lại, “Nhị công tử chờ...”

      “Cho vào .”

      Tam Tử lui ra bước.

      Trang Thư Hàn nhíu mày, bước nhanh vào trong toa xe, nhìn thấy Bạch Chiêm rời tám ngày bây giờ ngời bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, động tác hai người thân mật khiến cảm thấy mình có chút dư thừa.

      “Bạch đại ca khi nào trở về?”

      “Cách đây lâu, làm bài như thế nào?”

      “Kết quả cần đoán.”

      “Tự tin như vậy?”

      “Vâng!” Trang Thư Hàn chống lại cười mắt nhìn qua tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, đệ nhất định có thể qua."

      "Tin tưởng đệ, nào, lại đây ăn chút điểm tâm, chúng ta về nhà.”

      “Dạ”

      Đối với việc trong nhà nhiều hơn người, Bạch Chiêm nhìn cũng cần nhìn tới, chỉ cần người bên cạnh Thư Tình phải nam nhân, những thứ khác để vào mắt.

      Sau bữa cơm chiều, phòng lớn lớn đều lưu lại uống trà

      “Năng lực Tần gia tốt”

      “Thôi, bạt tai kia của Tam Tử cũng khiến nàng hiểu ra, đừng so đo với nữ nhân thương tâm, cần chàng làm cái gì, cuộc sống của nàng cũng tốt hơn được, nữ nhân nếu cần thôi, nếu để ý, ai có thể quản được nam nhân tam thể tứ thiếp, nay Tần mai Sở, Bạch Chiêm, ta hỏi chàng, chàng có tâm tư kia ? Nhất định được gạt ta.

      “Sợ?”

      Trang Thư Tình mím mọi, nụ cười nhạt chút, “Ừ, sợ.”

      Nếu sợ hãi, nàng nhiều như vậy, nàng tự biết, Bạch Chiêm cũng biết.

      Chỉ là nàng đồng ý yếu thế thôi.

      "Nếu thiên hạ còn Trang Thư Tình khác, ta nghĩ. chắc có khả năng.”

      Trang Thư Tình trừng .

      Bạch Chiêm cười ra, tình ý nhè , "Nhưng thiên hạ này chỉ có người là Trang Thư Tình, vừa vặn xứng đôi với ta."
      Hale205, hargane187, lananhtran5156 others thích bài này.

    3. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      ngóng từng ngày đó nha :yoyo45::yoyo45:
      cảm ơn nàng
      lananhtran51 thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      hóng mãi mới có chương mới, hay quá
      lananhtran51 thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 83: Đáng giá?


      Có Trang Thư Tình khuyên can, Bạch Chiêm rốt cuộc cũng gây khó xử cho Trần gia.


      Nhưng lại khiến Tần gia kinh sợ hồi, đưa đến rất nhiều đồ quý giá, Bạch Chiêm chỉ trực tiếp chuyển toàn bộ cho Trang Thư Tình.


      Ngày thứ hai Nam Chi được chuyển đến căn nhà nàng thuê, mỗi ngày Trang Thư Tình đều đến thăm nàng, giúp nàng kiểm tra, bôi thuốc, lại giúp nàng đổi bình nước muối, Thanh Dương Tử tỉ mỉ quan sát, xem Trang Thư Tình hạ kim như thế nào, vì sao phải đâm vào tĩnh mạch đều cho biết.


      Thanh Dương Tử học rất nhanh, đến ngày thứ ba, khi mượn Nam Chi làm thí nghiệm tuy ngày đầu khiến Nam Chi chịu ít khổ, nhưng sau khi nắm được bí quyết cũng thuận lợi hơn nhiều.


      Đôi khi Trang Thư Tình nhịn được nghĩ, nếu như Thanh Dương Tử sống ở đại chắc chắn trở thành bác sĩ thiên tài, có nhiều dụng cụ đại phụ trợ, biết thành tựu còn lớn thế nào.


      tại Nam Chi thể tin tưởng được người nào, Thư Tình làm chủ, mua cho nàng nha đầu mười ba mười bốn tuổi giúp chăm sóc nàng.


      Tiểu nương chịu nhiều khổ cực, nay ăn mặc lo nên chiếu cho Nam Chi rất tốt, chỉ là có chút nhát gan, lúc chuyện thanh giống như muỗi kêu, phải để sát tai vào mới nghe được


      Lúc này Nam Chi tỉnh, miễn cưỡng cười với Trang Thư Tình.


      “Lại phát sốt?”


      “Tối hôm qua bắt đầu nóng, tại tốt hơn rất nhiều.”


      Mất máu quá nhiều, hệ miễn dịch bị suy giảm, mấy ngày nay vẫn luôn phát sốt, vừa giảm nhiệt xuống lại nóng lên, cũng may giờ độ ẩm chưa cao.


      Mạch ổn định, Trang Thư Tình nhìn về phía Thanh Dương Tử, “Thuốc bổ huyết phải được gia tăng liều lượng.”


      Thanh Dương Tử cam lòng đáp ứng.


      giờ hạ sốt. Có thể ăn chút thức ăn lỏng. Ta nhờ Dụ nương tử mỗi ngày làm thức ăn bổ khí huyết, đến giờ cơm để Tiểu Liên lấy.”


      Tiểu nha hoàn vội đáp ứng.


      Thanh Dương Tử chịu khó thay nước muối, Trang Thư Tình tiếp tục dặn dò hai câu, lát Nam Châu liền bước nhanh tiến vào thấp giọng báo, “Trần tổng quan để nô tỳ đến với ngài tiếng, Tần thiếu phu nhân tự sát, sợ là việc tốt.”


      Trang Thư Tình rất có ấn tượng với vị phu nhân trẻ tuổi kia, nàng dùng tính cách cả vú lấp miệng em để ngụy trang chính mình, ràng có thanh danh mạnh mẽ. Lại làm việc tuyệt cay cú.


      Nhưng mà, “Tại sao lại với ta, Tần gia mời đại phu sao?”


      “Mời.” Nam Châu dừng lại chút, lại tiếp tục : “Chuyện lần trước huyên náo rất lớn, người cả thành đều biết, nếu tin tức Tần phu nhân tự sát truyền tới, có người là bị công tử bức tử. Ngay cả ngài cũng...”


      “Nước bẩn này muốn hắt ai liền hắt? Bạch Chiêm có ý gì?”


      “Trần tổng quan trắng ra công tử có phân phó, chính là căn dặn để cho bọn họ gạt ngài.”


      Bạch Chiêm hiểu nàng, biết nàng thích người bên ngoài dằm tiếu nên thay nàng quyết định, nàng thích loại săn sóc này.


      Trầm mặc lát, Trang Thư Tình : “Việc này liên quan gì tới chúng ta, mặc bọn họ .”


      “Vâng”


      Nhưng mà chuyện lại phát triện ngoài dự đoán của mọi người, bao lâu liền có người tới cửa cầu kiến.


      Nhìn lão phụ nhân quỳ gối trước mặt nàng nỉ non, Trang Thư Tình nhìn được nhíu mi. “Mời ta ? Vì sao? Tần gia muốn đem chuyện này hắt lên người ta?”


      “Lão già này vạn lần dám nghĩ như thế, là tâm thiếu phu nhân lạnh, bản thân người muốn sống tiếp, trách được bất luận người nào. Lão đến cửa cầu ngài, nghe Trang tiểu thư là thần y tái thế có thể cứu người sống lại, tiếu phu nhân của chúng tôi vẫn còn sống, Trang thiểu thư nhất định có biện pháp cứu nàng, mong Trang tiểu thư thương sót.”


      ra là thế.


      Ngày đó nàng cứu Trần Lượng có nhiều người nhìn như vậy. Truyền ra ngoài cũng là điều hiển nhiên, chỉ là biết chuyện tình truyền ra có bao nhiêu thái quá.

      “Ta biết bên ngoài truyền như thế nào. Người kia ta có thể cứu, là vì vốn chưa có chết, bằng ngươi mời vài lão đại phu đến xem, tài năng của bọn họ so với ta lớn hơn nhiều.”


      “Vô dụng, vô dụng.” Lão phụ nhân bắt đầu gạt lệ, “Đại phu có tiếng ở Hội nguyên phủ đều mời đến, đều rằng thiếu phu nhân thể sống được.”


      “Nàng rốt cuộc bị thương như thế nào?”


      “Thiếu phu nhân... Nàng nuốt vàng, ai cũng biết nàng nuốt bao nhiêu, Mắt liền thấy sắp...”


      Nuốt vàng? Người quyền thế phú quý đều thịnh hành chết kiểu này sao? Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm.


      Bạch Chiêm hạ mí mắt, "Tùy nàng."


      "Ta biết phải cứu thế nào, nhưng mà..."


      " xác định đừng cứu."


      Bạch Chiêm vô cùng tiêu sái thống khoái, lão phụ nhân bên kia liền dập đầu, “Cầu Trang tiểu thư thương xót, cầu Trang tiểu thư thương xót!”


      phải ta muốn cứu, chỉ là...” Trang Thư Tình ý bảo Nam Châu nâng người dậy, “Có chút chuyện dù ra ngươi cũng hiểu, nhưng mà ta Tần phủ, xem xét tình huống mới biết được.”


      “Vâng, vâng”


      Trang Thư Tình đứng dậy, “Mau gọi Thanh Dương Tử, nên mang theo thứ gì mang theo.”


      Bạch Chiêm tất nhiên cho phép người rời dưới mí mắt mình, bỏ mất lá thư trong tay xuống cũng theo đó đứng dậy "Chuẩn bị xe."


      Ở Hội Nguyên Phủ, Tần gia cũng xem như là gia tộc số số hai, khi thành chủ Hội Nguyên Phủ đến cũng chỉ khách khí chút.


      Nhưng lần này, cơ hồ là chạy ra cửa nghênh đón.


      “Bạch công tử, sao ngài lại đến?”


      Nghĩ đến chuyện đồn đãi bên tai, Tần Lam chỉ nghĩ là Bạch Chiêm đến để hưng sư vấn tội,nhất thời thân đổ mồ hôi lạnh, liên tục biện bạch, “Cho dù gan có lớn bằng trời, ta cũng dám đem tình hắt lên người công tử ngài...”


      “Ta cùng Thư Tình đến đây, phải người sắp chết rồi sao? Dẫn đường!”

      Tần Lam lúc này mới dám nhìn về phía nữ tử sóng vai cùng đứng với công tử, tồn tại của Trang Thư Tình bọn họ cũng biết, nhưng dám điều tra sâu, hôm nay mới có cơ hội nhìn thấy vị Trang tiểu thư trong lời đồn có dáng dấp như thế nào.


      Muốn tuyệt sắc phải, diện mạo như vậy, ở Hội Nguyên Phủ có thể liếm được vài người, nhưng khí chất tao nhã kia ít người có thể có được, ánh mắt lưu chuyển tràn đầy sức sống.


      Những thứ khác , người như vậy, khó có thể khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhất là người lớn tuổi.


      Hướng chi bây giờ còn truyền ra lời đồn nàng có thể khiến người chết sống lại, trách được bà vú của con dâu sống chết đều muốn mời đến bằng được.

      Nhưng chưa bao giờ nghe , người sau khi nuốt vàng còn có thể cứu sống.

      Đại phu có tiếng trong Hội Nguyên Phủ đều ở trong thương lượng tìm kế sách, nhìn thấy Tần gia chủ dẫn hai người trẻ tuổi tiến vào cũng chỉ nghĩ là người thân trong nhà, ào ào tiến đến chào.


      Tần Lam liếc mắt nhìn Trang Thư Tình, “Lưu đại phu tình huống như thế nào?”

      Đại phu dẫn đầu mọi người tiến lên lắc đầu, “Tình huống vốn tốt, thiếu phu nhân lại phối hợp, ta là hữu tâm vô lực.”


      “Trang thiểu thư người xem...”


      Có Bạch Chiêm bên người, Trang Thư Tình căn bản cần cố kỷ, gan vô cùng lớn “Ta vào xem.”


      Thấy nàng kiên trì Tần Lam cũng ngăn cản.


      vài bước, Trang Thư Tình quay đầu, “Lệnh công tử đâu?”


      Có Bạch Chiêm tại bên người, Trang Thư Tình căn bản kia hứa nhiều

      Vừa nhắc đến con trai, Tần Lam cũng tức đến đau đầu, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tận lực giấu diếm, “ hôm nay có việc ra khỏi thành, chuyện trong nhà căn bản biết.”


      "Kỳ thực ngươi cứ thẳng hẹn bạn bè ra thành tìm niềm vui mới ta cũng cảm thấy bất ngờ, người ngốc chỉ có Tần thiếu phu nhân.” Lễ phép gật đầu, Trang Thư Tình đẩy cửa tiến vào.


      Tần Lam nghiến răng, đối với thái dộ của vị Trang tiểu thư này cảm thấy bất mãn, chuyện nhà , người Tần gia , sao đến phiên nàng xen vào, nàng coi mình là nhân vật gì?


      Cái gì vậy!


      “Tần lão gia, vị này là...”


      “Người trong lời đồn, có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh, Trang tiểu thư, Trang thần y, các ngươi chưa nghe qua?”


      “Là nàng?” Đại phu hai mắt nhìn nhau,đều muốn vào xem nàng có thần pháp gì.


      Tần Lam nhìn ra được ý đồ của bọn họ, ác ý thêm đầu vào lửa, “Các ngươi phải rất muốn biết thần y chữa bệnh như thế nào hay sao? Cửa cũng đóng.”

      Vài đại phu, cộng lại cũng đến mấy trăm tuổi, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hẹn mà cùng cất bước vào trong, bỏ chút mặt mũi để có thể đứng góc tường nghe được chút nội dung thôi cũng được.


      Trong phòng, Bạch Chiêm tiến lại gần, hai tay ôm ngực dựa vào tường, đối với người ngay cả dụng khí sống sót cũng có căn bản chút hứng thú.


      Người giường an tĩnh, ngẫu nhiênn phát ra tiếng hô đau đớn từ trong miệng, như là muốn bị người khác nghe được, hạ nhân hầu hạ cũng đứng xa, biết là bị đuổi ra hay là như thế nào.


      Trang Thư Tình qua, từ cao nhìn xuống người nằm giường.

      Sắc mặt trắng bệch, tóc tán loạn, ánh mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh giường, mồ hôi chảy ròng hai bên thái dương.


      Cảm giác được có người đến gần, chỉ cho rằng nha hoàn trở lại, cũng lười liếc mắt nhìn.


      Nàng muốn sống, tại sao phải tiếp tục sống, vì sao còn để nàng sống? Bản thân nàng giống như câu chuyện cười, gắt gao ôm lấy luẩn quẩn trong lòng cười chua xót.


      Chết tốt, chết xong hết chuyện, cái gì cũng cần nghĩ, tâm cũng đau, tốt.


      Xem ra hôm nay ta phí chuyến.” xong, Trang Thư Tình ngồi xuống bên mép giường, tự nhiên mắt lấy cổ tay nàng xem mạch.


      Tần thiếu phu nhân cân bản nghĩ tới trước khi chết còn nhìn thấy nữ nhân khiến cho nàng thấy bất lực nhất trong đời.


      nghĩ tới sao?” Trang Thư Tình thu tay cười, “Kỳ thực ta cũng muốn tới, nhưng mà người lớn tuổi như vậy quỳ ở trước mặt ta muốn nhờ giúp đỡ, ta thể được lời cự tuyệt.”


      Bình tĩnh nhìn nàng, Tần thiếu phu nhân đột nhiên : “Tiện nhân kia chết."


      “Đúng vậy, ta cứu nàng.” Trang Thư Tình cúi người chẩn bệnh, “ muốn chết, vì sao nuốt nhiều vàng thêm chút? Nếu ngươi nuốt loại này, cần kéo dài lâu như vậy, đau đớn đến chết.”


      Bởi vì nàng biết phải nuốt nhiều chút mới có thể mau chết!


      Trang Thư Tình xốc chăn nàng lên, ở bụng nàng ấn chút, tay vừa mới đặt tới dạ dày,còn chưa dùng lực nghe đến tiếng kinh hô.


      Ở trong dạ dày.


      “Ngày đó ta hỏi ngươi, vì tên nam nhân chỉ dùng nữa ngươi dưới để suy nghĩ mà hai tay nhuốm máu có đáng giá , tại ta cũng muốn hỏi ngươi, vì tên nam nhân suốt ngày ra ngoài ăn chơi đàng điếm mà chết, đáng giá ?”


      “Cả đời này cảu ngươi sống vì sao? thương tiếc ngươi ngay cả mệnh cũng cần?”


      “Ngươi rồi, ngươi đặt cha mẹ luôn bảo hộ ngươi từ đến lớn ở chỗ nào?”


      “Còn có.” Trang Thư Tình xoa bụng nàng, “Hài tử cũng bị ngươi ép buộc sắp chịu nổi, ngươi biết ?”


      “Con ta...”Thần trí dần dần quay lại, thiếu phu nhân lúc ày mới cảm giác thân dưới trướng đau, nhất thời nghĩ được cái gì, cưỡng chế chống người lên nắm lấy cổ tay Trang Thư Tình, “Ta có đứa ?”


      “Rất nhanh còn, cần trông cậy vào ta, ta cứu nó về.”
      Hale205, hargane187, lananhtran5148 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :