1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 62: Bán con

      Trần Nguyên bay nhanh trở về, sắc mặt trông tốt cho lắm, "Công tử, hổ đực và hổ cái còn ở trong thôn, nha dịch nhận mệnh để hổ rời khỏi thôn."

      "Người ở nơi này sống chết đều mặc kệ?"

      "Điều thuộc hạ nghe được chính là như vậy."

      Hy sinh người của cả thôn để chặn hai con hổ? Bạch Chiêm nhăn mày lại, "Nếu như ngăn được sao?"

      Ý của công tử chính là thả hai con hổ kia? Trần Nguyên vụng trộm liếc nhìn Trang tiểu thư, nếu phải ở trước mặt Trang tiểu thư, công tử cũng làm như vậy , tin rằng công tử trực tiếp giết chết rồi ném xác của hai con hổ đến trước cửa nha môn.

      "Rống rống!" Tiếng gầm của hổ truyền đến, Trang Thư Tình ngồi ngay ngắn.

      Bạch Chiêm cúi đầu, "Nó cái gì?"

      "Nó gọi con của nó." Trang Thư Tình nghiêng đầu nâng tầm mắt lên, "Ta đoán nó muốn dùng mạng của toàn bộ người trong thôn trang để đổi lấy mạng của con nó, vì hổ con, nó sẵn sang cắn chết tất cả mọi người trong thôn, chỉ cần tìm được hổ con mạng của người trong thôn được bảo toàn, nhưng nếu bây giờ cứ tiếp tục giằng co như vậy khiến hổ đực và hổ cái nghĩ rằng con của chúng chết, như vậy mạng của người trong thôn sợ là… "

      Bạch Chiêm hiểu gật đầu, "Muốn vào thôn?"

      "... Ân, muốn vào xem, người tạo nghiệt có đạo lý nào mà toàn thôn phải chịu cùng." So với người trưởng thành có quá nhiều tạp niệm, nàng càng lo lắng hơn cho những hài tử vô tội.

      Làm tỷ tỷ của đứa nhiều năm, đem đứa bảo vệ phía sau người dần trở thành bản năng của nàng.

      "Vậy chúng taliền vào thôn, Trần Nguyên, ngươi phái người ai, nếu còn sống mau mang đến đây."

      "Vâng."

      Cửa thôn bị ít những người áo xanh vây quanh. Bên hông nha dịch đeo đại đao, có người nhướng cổ nhìn vào trong thôn, cũng có người đút tay vào túi đứng thẳng giậm chân. Hoặc là ngồi cùng nhau hút môt hai cây thuốc lá để chống lạnh.

      Nghe thấy tiếng vó ngựa, mặc kệ là làm gì đều ào ào nhìn qua, có người gấp gáp cầm chuôi đao trong tay đứng dậy.

      "Người tới là ai."

      "Nhường đường." Bạch Chiêm lười lời vô nghĩa, kiềm cương ngựa lại, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ngựa hí dài tiếng, chống hai vó trước lên rồi lao nhanh chóng, người hai bên thấy thế đành phải nhường đường, ngựa đường chạy thẳng vào thôn.

      Trang Thư Tình kinh ngạc."Cứ như vậy, có thể ngăn được hổ sao?"

      "Ngăn? Nếu như thực để hai con hổ thoát ra bọn họ nhất định là người chạy trốn nhanh nhất, bằng khả năng của bọn họ cũng chỉ có thể hù dọa số dân chúng." Bạch Chiêm thấy được kia hai con hổ kia, người dính đầy máu, móng vuốt kia còn ấn người xuống.

      Cách đó xa nằm ước chừng có sáu bảy người. Trẻ có già có, nhất phỏng chừng cũng chỉ có bốn năm tuổi.

      Trang Thư Tình cũng thấy được, "Để ta xuống."

      Bạch Chiêm ôm người nhảy xuống, chân Trang Thư Tình có chút nhuyễn, khỏi dựa vào nam nhân phía sau.

      Nam Châu ôm hộp gỗ tiến đến, "Tiểu thư."

      Trang Thư Tình nhìn chằm chằm hai con hổ kia cũng có quay đầu, "Ngươi ở chỗ này chờ, kia nào ta gọi ngươi hãy tới."

      "Vâng."

      "Ta nhớ là thân thủ của Bạch công tử rất tốt."

      Bạch Chiêm gật đầu, đó là đương nhiên, " có người nào có thể trở thành đối thủ của ta."

      "Tốt. Nếu như lát nữa hai con hổ có công kích ta, công tử phải bảo vệ ta tốt."

      " nắm chắc đừng qua." nghe khiếp ý trong lời của nàng, Bạch Chiêm gắt gao giử chặt cổ tay Trang Thư Tình."Những người này dù có chết hất cũng liên quan đến nàng."

      Trang Thư Tình đúng là sợ hãi.

      Trước kia nàng cũng chỉ nhìn thấy những con hổ ở trong chuồng, được nuôi lớn trong sở thú, còn đây loài hổ lớn lên trong tự nhiên hung tính và hoang dại có cách nào so được, mà tại, nàng lại đối mặt với loài động vật nguy hiểm này, lại có gì để ngăn cách, nàng cảm thấy sợ hãi.

      Đương nhiên. Nàng có thể lập tức xoay người rời , nhưng mà...

      Nhìn đứa nằm khóc đến thanh đều lạc , khàn đục ở cách đó xa. Nàng có cách nào di chuyển bước chân.

      Nàng nhịn được mà nghĩ, ông trời cho nàng khả năng như vậy, có phải là vì muốn nàng đối mặt với những loại tình huống như thế này?

      tay có cảm giác ấm áp.

      Trang Thư Tình cúi đầu, nam nhân mà có được đôi tay như vậy, đến nàng là nữ nhân cũng phải ghen tỵ, trắng sáng như bạch ngọc, mười ngón tay thon dài, mỗi đốt ngón tay nhìn lắm, nếu như phải bàn tay này lớn hơn nhiều so với tay của nữ tử dù có là tay của nữ nhân ai mà tin, còn bàn tay nàng a, nhìn giống như bàn tay của nha hoàn hay làm việc nặng.

      "Yên tâm, nếu như đến hai súc sinh này mà ta còn đối phó được sớm chết từ lâu."

      Trang Thư Tình có tránh tay ra, tim đập dần đều lại, giọng : " cần biểu địch ý ra với chúng, ta đến."

      Đối với Bạch Chiêm mà , sử dụng biện pháp mềm dẻo trước mặt đối thủ chưa từng làm bao giờ, bất quá vì Thư Tình, ngược lại còn khiến sinh ra tâm lý bảo vệ, tâm tình liền đều tốt hơn nhiều.

      Hổ đực hướng hai người rống lên tiếng mang ý cảnh cáo, Trang Thư Tình dừng bước lại, vì hơi khẩn trương nên thanh có chút gấp, :”Con của ngươi ta cho người tìm, cam đoan mang con của ngươi toàn vẹn trả về, nhất định nhanh hơn nhiều so với việc các ngươi làm, tạm thời các người đừng đả thương người ở đây, nhất là trẻ con."

      "Rống!"

      "Ta biết là con người làm hại, nhưng trẻ con là vô tội."

      Thấy đối phương là con người nhưng có thể nghe hiểu được tiếng của chúng, hai con hổ từ từ đến gần Thư Tình, rống lên liên tục, tiếng sau so với tiếng trước càng thêm gấp gáp.

      Bạch Chiêm muốn đem người bảo vệ ở phía sau, Trang Thư Tình nhận thấy hành động của , vội vàng dùng sức nắm chặt tay của Bạch Chiêm, lúc này mới kiềm nén hành động của mình lại.

      "Ta biết, ta biết, các ngươi đừng nóng vội, bằng hữu của ta đều là có bản lĩnh, nếu con của các ngươi còn ở đây, bọn họ nhất định có thể tìm được."

      Lúc này hổ đực chỉ cách Trang Thư Tình có ba bước, thanh của nàng đè thấp lại, "Ta gặp qua bộ tộc sói trắng, cũng từng trị thương cho bọn họ, chỉ cần con của các ngươi còn sống ta tận lực chữa trị cho nó."

      "Rống rống!"

      "Đúng, là ta."

      Cho đến lúc sau, Trang Thư Tình mới nhàng thở ra, quay đầu với Bạch Chiêm: "Chúng từng nghe về ta, hình như ta rất nổi danh ở dãy núi kia phải."

      Bạch Chiêm nhăn mày lại chút.

      nhớ tới tình cảnh khi tập trung tinh thần cứu trị cho bầy sói trắng trong gió tuyết.

      Lão hổ chủ động nhường đường, Trang Thư Tình hiểu ý, vội chạy đến xem động tĩnh của đứa trước mặt.

      dò xét cơ thể của nó chút, còn sống, tạm thời có việc gì, Trang Thư Tình nhàng thở ra, muốn cởi áo choàng của mình xuống lại bị Bạch Chiêm đè lại, ý bảo Trần Nguyên tiến lại.

      Từ khi biết hôm nay tới đây để làm gì, Trần Nguyên liền dẫn theo hai kiện trang phục để dự phòng, đúng là có sai, tại liền có chỗ để dùng.

      Áo choàng che lại thần mình đứa , Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn bốn phía.

      Đây là chỗ ở dưới cây đa lớn, đến mùa hè quả nơi lí tưởng để nghĩ mát,nhưng tại dưới đất đầy vết máu loang lổ, dưới gốc cây có bảy người nằm xung quanh, phát ra tiếng động, biết là chết hay hôn mê, bắt đầu có những tiếng hô lớn, "Cứu, cứu ta, cứu ta!"

      Cửa của mỗi nhà vẫn mực đóng kín lúc này liên tục mở ra, tay mỗi người kia ra đều cầm thứ để đề phòng.

      lão nhânđược nâng qua, than thở khóc lóc hô to, "Đại nhân cứu ta!"

      Nơi này có ai gọi là đại nhân, cho nên có mấy người để ý.

      Trang Thư Tình nhìn người vây tới, hỏi, "Đứa này là người nhà ai?"

      "Nhà ta, nhà ta ." nam nữ từ trong đám người run run chạy lại, nhưng cũng tiến lên, nam nhân kia dương cổ lên nhìn vài lần, "Tiểu thư, con tôi còn thở ?"

      "Còn sống, chỉ là bị thương ..."

      "Vậy trị được, trị được." Nam nhân rụt trở về, nữ nhân kia đứng lau nước mắt, nhưng có bất kỳ động tác nào khác.

      trái tim Trang Thư Tình lạnh băng, cả người cũng lạnh run, nàng biết ở cổ đại mạng người đáng giá bằng tiền, chỉ cần có thể sinh tiếp, mỗi nhà đều đông đúc, dù sao cũng chỉ là mạng đứa nhò thôi, nhưng mà... Có thể dễ dàng bỏ mặc như vậy được sao, nàng chỉ nó bị thương , phải thể trị hết.

      Ngay đến cả loài hổ khi bị mất con còn tình nguyện đối địch với con người cũng phải mang con của nó trở về, còn người sao a?

      Cúi đầu nhìn đứa , da đều nứt toạc nằm mặt đất, mặc dù gió thổi nhưng tâm lạnh, vẻ mặt Trang Thư Tình từ trước đến nay chưa từng lạnh lẽo như vậy, "Đứa còn sống."

      Lúc này đứa giãy dụa mở mắt, tròng mắt tối như mực nhìn Trang Thư Tình.

      "Liên luỵ đến cả nhà, còn bằng chết , tiểu thư, phải người làm cha mẹ chúng ta tâm ngoan, nhưng đứa bị thương thành như vậy, phải uống thuốc, còn phải chăm sóc, trong nhà nghèo khó, thể nuôi nổi nữa rồi, nếu tiểu thư thấy nó đáng thương vậy mang nó , dù sao nó cũng là thịt từ trong người nương nó rơi ra, chúng ta nuôi nó đến bốn tuổi cũng coi như làm làm tròn trách nhiệm, người xem…"

      Cha mẹ nhìn vết thương chồng chất của đứa con trước mắt, chẳng những đau lòng, ngược lại còn muốn bánđi đểđổi chút tiền, người ta nhà giàu muốn mua người, vậy bán , dù sao đứa này cũng chỉ còn nửa cái mạng, giữ lại cũng chẳng được tích gì.

      Cho rằng nàng là tiểu thư được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, liền coi nàng là đại tiểu thư lúc nào cũng có thể phân phát thiện tâm sao, muốn bán nhi tử cho nàng để kiếm tiền?

      Làm sao có thể!

      "Ngươi làm người như vậy, sao lại bị hổ ăn luôn sao? Đúng rồi, đến hổ cũng chê ngươi bẩn."

      Hai con hổ nghe thấy Trang Thư Tình chúng nó, bước chântới, đứng ở trước mặt nàng, mấy người kia liền vội vàng lui về sau, những người ở phía sau lui xuống kịp bị ngã đất cũng có người đỡ, bị dẫm lên người đau đến kêu to, đám đông rối thành nùi.

      Trang Thư Tình nhìn cũng thèm liếc nhìn bọn họ, ý bảo Nam Châu và Thanh Dương Tử tiến lại.

      lão nhân lúc ban đầu chuyện với bọn họ kia bị đầy ra, quỳ xuông trước mặt Bạch Chiêm, "Đại nhân, ngài nhất định phải cứu chúng tôi, những người trộm hổ con bị bọn chúng cắn chết, nhưng cũng thể vì tìm thấy hổ con mà muốn toàn bộ người trong thôn đền mạng."

      "Vậy sao? Vậy ngươi muốn ta phải làm như thế nào?"

      Lão nhân thấy Bạch Chiêm có cự tuyệt, mặt nhất thời liền vui vẻ, cao giọng : "Mong đại nhân bắt hai con mãnh thú này, để báo thù cho những người chết, bị thương trong thôn của chúng tôi!"

      "Người chết quá ít ."

      "A? Đại nhân là ..." Lão nhân kia ngẩng đầu, là lỗ tai của bị hư sao? Hay là nghe lầm ?

      "Chết hết mới xứng đáng."

      "Đại nhân... Đại nhân sao có thể như vậy, người trong thôn lão hủ đều là lương dân..."

      "Rất nhanh đúng nữa." Hướng gió thay đổi, Bạch Chiêm dời vị trí để che gió cho Thư Tình.

      Lão nhân còn muốn tiếp, lại bị người khác che miệng lại kéo ra xa, công tử muốn giết người trước mặt Trang tiểu thư, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.

      Trang Thư Tình nghe thấy, trong lòng liền cảm thấy thống khoái cực kỳ.

      Nhiều người như vậy, thế nhưng lại hề quan tâm đến sống chết của người, chỉ lo lắng hai con hổ này làm bọn họ bị thương, hi vọng có thể trừ bỏ chúng, nàng biết bọn họ sống cuộc sống như thế nào có thể khiến tâm bọn họ chết lặng như vậy, hay là vốn bản tính của họ như vậy, tâm a… thực ngoan (*).

      (*) Ngoan: ngoan tuyệt, ngoan độc

      Người thân chết, thương tâm khổ sởlà chuyện bình thường? Là người cùng thôn, dù phải người thân cũng nên cứu trợ, ắt cũng là việc thường tình? ràng là người còn sống, dựa theo bản năng và khả năng của mình, bọn họ chẳng phải cũng nên đến giúp đỡ ít nhiều sao?
      phương1311, hargane187, lananhtran5145 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 63: Sống sót

      Nhưng mà, lại người để ý!

      Điều này khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, loại sợ hãi này cơ hồ còn lớn hơn điều mà nàng thường tin tưởng,khiến nàng muốn bỏ những người này lại để chạy trốn.

      Người bình thường mà còn ích kỷ đến loại trình độ này, như vậy còn những những kẻ khác còn thế nào! Lo lắng lúc trước có khả năng thành là rất lớn!

      Chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy da đầu run lên.

      Cúi đầu chống lại ánh mắt ẩm ướt của đứa , ràng là đau đến gương mặt đều trở nên vặn vẹo nhưng vẫn quật cường gắt gao chịu đựng kêu lên tiếng, Trang Thư Tình cuối cùng cũng chỉ đànhhở dài,nếu nàng lựa chọn quay lại chạy lấy người, sovới những người này có gì khác nhau?

      Nàng cần biến mình thành loại người khiến người khác chán ghét đến mức độ này.

      Sờ sờ đầu đứa , thái độ Trang Thư Tình hòa hoãn xuống, "Tiểu đệ đệ, đệ chết, nhưng mà rất đau, vì sống sót phải nhịn xuống, được ?"

      lát sau đứa mới gật đầu.

      Mở tầng tầng lớp lớp trong hộp gỗ ra, Trang Thư Tình lấy kéo cắt miếng vải để lộ ra nơi bị thương của đứa , khí lạnh như băng nhắc nhở nàng ở ngoài trời, nhìn trái, nhìn phải, chỉ vào căn phòng gần nhất, Trang Thư Tình : "Đem những người bị thương chuyển hết vào phòng kia ."

      Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, phụ nhân nhất thời hô to, "Đó là nhà ta!"

      có người để ý nàng.

      "Để ta ôm nó." Bạch Chiêm tiếp nhận đứa , cũng để ý vết máu kia nhiễm lên xiêm y của .

      Trang Thư Tình cẩn thận nâng cái chân bị thương của đứa lên. Tận lực tạo thành nhiều thương tổn, quay đầu phân phó với đám người Trần Nguyên "Cẩn thận chút. Cố gắng đừng khiến cho thương thế tăng thêm."

      Chưa được mấy bước, mấy người già trẻ trong nhà đều chặn bước chân của họ lại, vẻ mặt có chút dữ tơn, "Các ngươi phải quan gia, thể tự tiện chiếm phòng ở của chúng ta."

      Trang Thư Tình nhìn bọn họ, nhất thời cảm thấy ngôn ngữ của bản thân vô cùng thiếu thốn, thậm chí nhịn được nghĩ. Nếu như các ngươi thương tổn đến loài mãnh thú này, vậy làm sao lại có nhiều người chết như vậy!

      "Những người này. Là người dân cùng thôn với các ngươi, ta bất quá chỉ muốn mượn phòng ở của các người lát mà thôi."

      "Mượn tất nhiên là có thể, mười đồng tiền... , hai mươi đồng canh giờ."

      Đây rốt cuộc là cái chuyện gì xảy ra? Trang Thư Tình có chút mờ mịt.

      "Phanh!"

      "A!"

      Nam nữ già trẻ. Bạch Chiêm cũng khách khí, cước đá cái rất dụng lực, nhưng cánh tay ôm đứa lại mảy may nhúc nhích, " cần phí lời với bọn họ, bên ngoài trời lạnh lẽo, mau vào nhà."

      Phụ thân bị đá văng ra hơi giãy dụa rồi bò lên, vượt qua, chạy đến chỗ Trần Nguyên muốn đánh nhát xuống người , nhưng vừa chạm đến thân mình liền thể lay động.

      Những người khác lại dám đụng, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.

      "Đừng cho rằng chúng ta nhân từ mà các ngươi muốn được đằng chân lên đằng đầu. Các ngươi trả được cái đại giới đó đâu. "

      Hơn hai trăm người đồng loạt lui về phía sau, rồi lại lui thêm vài bước.

      Trần Nguyên cười lạnh tiếng, cũng là Trang tiểu thư có kiên trì. Đổi lại là bất kì người nào trong bọn họ, đều đem mấy người kia ném vào miệng hổ, còn dục chúng nó mau ăn .

      Chọn cái bàn dài, bỏ mọi thứ bàn xuống, lại lót thêm tầng áo dày, rồi đặt hài tử kia lên , Trang Thư Tình nhanh chóng dứt bỏ những tâm tư khác tiến vào trạng thái làm việc.

      "Nam Châu. Ngươi nấu vài bình nước nóng, hôm nay lạnh như vậy. Đứa sợ là chịu nổi, nhìn lại căn phòng xem có thể tìm vài chậu thanh hay ."

      "Vâng."

      "Bạch công tử và Thanh đạo trưởng ở bên cạnh giúp ta chút."

      " thành vấn đề." Thanh Dương Tử nhìn tầng tầng lớp lớp những dụng cụtrong hộp gỗ liền thấy hưng phấn , " cần thuốc tê sao?"

      "Người lớn còn chịu nổi, đứa càng dễ dàng có chuyện ngoài ý muốn." Lấy ba đôi bao tay bên trong ra, Hai người nhận lấy rồi học theo bộ dáng của Trang Thư Tình đeo bao tay vào.

      Cái này cũng là do Bạch Chiêm tìm người làm ra, rất phù hợp, so với của đại còn tốt hơn chút, hình như là có cải tiến vài chi tiết, Trang Thư Tình cảm thấy thủ hạ của Bạch Chiêm quả là có ít người tài.

      Chân của đứa có hai chỗ bị thương, chỗ ở cánh tay, chỗ là ở đùi cũng may là chưa động đến động mạch chủ, bằng đứa sớm chết do bị mất máu quá nhiều.

      "Muốn khâu lại?"

      "Ừm, miệng vết thương quá lớn, khâu lại dễ lành được. bất quá xương ở chỗ cánh tay bị gãy, trước phải bó lại, tuy cái này ta từng học qua, nhưng tốc độ phải chậm chút, Thanh Dương Tử, lấy túi thuốc của ngươi ra, cho đứa uống mấy viên thuốc, khi ta bó xương hai người phải đè lại. "

      Vừa xong, Trang Thư Tình lấy dụng cụ từ trong hộp ra, bỏ vào nước sôi để tiêu độc, đồng thời lấy kéo cắt mấy cuốn bông vải ra, cụng lấy thêm mấy chai nước cất,, đây đều là do nàng bỏ nhiều công sức mới làm ra được, nhưng tại có lẽ là dùng đủ.

      " có thuốc giảm nhiệt, miệng vết thương rất có khả năng bị nhiễm trùng, đây mới là điều ta lo lắng nhất, Bạch công tử, nhờ công tử để người của ngài chuẩn bị cho ta mấy tấm ván gỗ, giống như tấm ván mà Chu Thất chuẩn bị như thế này, ta có thể dùng để cố định chỗ xương bị gãy."

      Bạch Chiêm ra ngoài phân phó tiếng.

      Lúc này Trần Nguyên cũng mang theo bốn người còn sống nâng vào.

      Đối với nam nhân vừa nhìn liền biết dễ gì chọc vào này bọn họ dám nhiều lời chữ, nhưng đối với Trang Thư Tình, bản năng bọn họ biết được người này có thể cứu mình, vừa thấy liền ồn ào mở miệng, "Tiêu thư, ta bị thương nặng nhất, xin người thương xót cứu ta trước , ta đau đến sắp chết rồi!"

      "Ta bị thương nặng nhất, tiểu thư, người xem..."

      "Ai thêm nữa chữ nữa, ta liền ném người đó ra ngoài." Trang Thư Tình cũng cảm thấy kỳ quái trước phản ứng của bọn họ, nếu như bọn họ như vậy nàng mới cảm thấy kì quái, lòng của người trong thôn này, đều là lũ ích kỷ đến cực hạn.

      "Đều hoàn cảnh sống tạo ra mỗi loại người khác nhau, theo ta thấy loại hoàn cảnh sống như vậy, tất yếu phải tồn tại. " Trang Thư Tình câu, nhìn thấy Nam Châu cầm bình nước nóng trở lại, nàng chỉ mấy chỗ trống cho Nam Châu đặt xuống, cầm kéo cắt ống tay áo ở cánh tay đứa kéo ra, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

      Mấy người kia cũng dám tiếp nữa, dù cho đau đến chịu nổi cũng chỉ nén thanh hừ hừ trong cổ họng.

      có dụng cụ trợ giúp, đoạn xương bị gãy chỉ có thể dùng tay sờ vào để xác định vị trí, cũng may lúc đó Khúc lão dạy nàng rất dụng tâm, những thứ nàng học được đều tiếp thu rất sâu, lúc này mới miễn cưỡng dùng được.

      hồi lâu sau mới xác định được vị trí xương cốt bị gãy, Trang Thư Tình nhờ Thanh Dương Tữ cầm tấm ván gỗ đặt dưới chỗ tay bị gãy, "Cầm chắc chút, ta muốn khâu miệng vết thương lại trước sau mới có thể cố định lại."

      "Nhìn ta ."

      Khả năng chịu đựng của đứa này tốt,thủ pháp của nàng có chút đủ thành thạo, lúc bó xương khẵng định là rất đau. Tuy trán của đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng cũng kêu đau tiến.

      Khi chuẩn bị khâu lại, Trang Thư Tình có chút thể hạ thủ.

      Loại này đau. Nàng biết, càng đau hơn so với lúc nãy, lúc bó xương tuy đau nhưng có thể nén chút qua nhưng lúc khâu vết thương lại, biết đứa có thể chịu đựng được .

      Bạch Chiêm hiểu được điều nàng cố kị, ấn vào mấy chỗ người đứa , "Thủ pháp này chỉ dùng khi phải chịu nỗi đau thể xác, nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng được nửa khắc, căn bản trong thời gian này cảm thấy đau đớn. "

      cần phải tiếp. Trang Thư Tình nửa điểm cũng dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất của mình khâu lại. Động tác kia nhìn giống như đem da thịt thành quần áo mà khâu lại, những thôn dân khác nhìn thấy mà da đầu run cả lên, lát nữa phải cũng làm người bọn họ như vậy .

      "Giúp đứa tỉnh lại."

      Bạch Chiêm vỗ hai cái đứa liền tỉnh lại, bộ dáng kia nhìn như mệt mỏi.

      " cần lo lắng. Chưa đến nửa khắc, lát nữa tốt."

      Dùng thuốc tốt nhất, lại dùng ghêm ván gỗ cố định lại vết thương cánh tay, Trang Thư Tình nhìn vết thương đùi đứa , xương ở chỗ này bị gãy, nhưng miệng vết thương lại rất sâu, rất lớn, nhất định phải khâu lại.

      "Còn có thể dùng tiếp ?"

      Bạch Chiêm lắc đầu.

      Trang Thư Tình cắn răng, tâm cứng rắn quyết định.

      Xử lý miệng vết thương bằng thuốc xong, Trang Thư Tình cầm lấy kim."Giữ chặt tay của , thể đụng tới vết thương cánh."

      Bạch Chiêm thoải mái ấn người xuống, ngay cả chân và đầu cũng thể cử động dù chỉ chút. Thân thể đứa giống như bị sốtlay động ngừng cũng đủ để thấy quá trình này có bao nhiêu đau đớn.

      Mỗi tiếng rên bị đè nén đến cực điểm khiến,trong mắt Thanh Dương Tử dâng lên cảm giác đành lòng, cuối cùng đứa bị đau mà ngất , người ướt nhẹp giống như từ trong nước bước ra.

      Động tác tay của Trang Thư Tình vẫn ổn ổn định, vẫn lưu loát như trước, chỉ là phía sau lưng ẩm ướt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán thể tâm trang lúc này của nàng cũng buộc chặt.

      Dùng nước cất sát trùng miệng vết thương, rắc thuốc bột rồi dùng vải lót lại. Tiếp theo lấy vải bông xử lý qua băng lại, Trang Thư Tình nhàng đè tấm ván gỗ xuống, xong việc nàng dùng tay chống đỡ thân mình mới ngã ngồi xuống đất.

      "Nam Châu. Dùng nước ấm lau qua cho đứa bé, rồi tìm quần áo sạch mặc vào."

      "Vâng."

      Bạch Chiêm đỡ nàng ngồi xuống, lau mồ hôi mặt cho nàng, tiếp nhận ấm nước tinh xảo Trần Nguyên đưa tới cho nàng uống vài ngụm.

      "Hương vị có chút lạ, thả gì vào sao?"

      "Bổ khí, lạ chút nhưng cũng quá khó uống."

      Trang Thư Tình thuận theo uống thêm vài ngụm, hương vị quả có chút là lạ, nhưng tâm tình lúc này cũng quá so đo xem nó là cái gì .

      Sau đó Bạch Chiêm bỏ vào miệng nàng khối đường, Trang Thư Tình ngậm vào, đến lòng của nàng cũng thấy ngọt.

      chuẩn bị của Bạch Chiêm, sức lực Trang Thư Tình khôi phục nhanh chóng.

      Đối với bốn người này, Trang Thư Tình cũng khách khí như khi đối với đứa , chỉ huy người ném bọn họ lên bàn mổ, động tác lưu loát có bất kỳcố kị.

      Thời điểm nàng bó xương lại những người kia kêu lên giống như heo bị chọc tiết, thế nhưng còn bằng so với hài tử, Bạch Chiêm thấy ầm ĩ, trực tiếp đánh người hôn mê, nhưng lại bị đau mà tỉnh lại, cả đầu đều choáng váng.

      Xuống tay trực tiếp như vậy đúng là tiết kiệm được ít thời gian.

      Xử lý đến người thứ ba, bên ngoài truyền đến tiếng rống bi phẫn của hai con hổ.

      Trần Nguyên ra ngoài lúc liền trở về bẩm báo: "Tam Tử tìm được hổ con về, nhưng tình huống nhìn rất tệ."

      Thấy Thư Tình ngẩng đầu, Bạch Chiêm liền phân phó : "Gọi tiến vào."

      "Vâng."

      Có rất ít người lớn tuổi theo Bạch Chiêm, đa phần là người trẻ tuổi, Tam Tử là tiểu tử rất có tinh thần, nhìn bộ dáng bất quá mới hơn hai mươi tuổi, trong tay ôm con hổ huyết nhục mơ hồ.

      Trang Thư Tình lúc này liền bỏ qua bệnh nhân trong tay trực tiếp qua chỗ Tam Tử, người nằm ở bàn phẫu thuật giận nhưngkhông dám gì, trong mắt lại mang theo phẫn hận.

      Thanh Dương Tử chụp cái lên vết thương của , cười tủm tỉm : "Nếu như hổ con chết, có tin các ngươi cũng thể sống hay ? Ngươi còn ra vẻ, mệnh này của ngươi cũng quan trọng bằng mệnh của hổ con đâu."

      Nam nhân đau kêu lên tiếng nhưng lại dám biểu lộ ra bất kỳ bất mãn nào, bộ dạng uất ức kia khiến người khác đến nhìn cũng thèm liếc mắt.

      Lúc này, Hổ đực và hổ cái theo sau tiến vào, cúi đầu gào thét, muốn chạm vào con của mình nhưng lại dám, bộ dáng trông mong nhìn Trang Thư Tình.

      Mạng của tất cả người trong thôn này so sánh cũng bằng, hai con hổ này khiến đáy lòng của Trang Thư Tình trở nên mềm mại, nhìn Tam Tử ý bảo đặt hổ con lên bàn mổ khác ở bên kia, rồi trấn an , " bị thương tuy nghiêm trọng, nhưng vẫn còn sống, còn sống tức là còn có khả năng sống sót, các ngươi nên gấp gáp."

      "Rống!"

      "Ta biết ta biết, ta tận lực, nơi này , các ngươi ra ngoài trước ."

      Hổ đực và hổ cái lưu luyến nhìn con của chúng, lui ra khỏi phòng nhưng cũng xa, đứng canh giữ trước cửa, vất vả mới tìm được con của chúng, nếu trông chừng dưới mí mắt thể nào an tâm.
      phương1311, hargane187, lananhtran5150 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 64:Ném vào lửa !

      Mới sinh mấy tháng nên hổ con nhìn khác con mèo là mấy, chẳng những uy phong lẫm liệt như cha mẹ, mà bộ dáng tại bây giờ là rất thê thảm.

      Vết bỏng người rất ràng, lông người cơ hồ đều cháy rụi, khắp nơi đều là máu, những nơi bị thương nghiêm trọng nhìn vào máu me nhầy nhụa, da thịt dính lại với nhau, móng vuốt cùng tứ chi đều là huyết nhục mơ hồ.

      Con người ngoan độc như vậy, chẳng trách vạn vật đều thể chống lại.

      Trang Thư Tình cúi đầu mắng tiếng, động tác càng thêm ôn nhu, thổi khí nhè để giúp hổ con giảm bớt thống khổ.

      Bạch Chiêm nhìn về phía Tam Tử, Tam Tử liền hiểu ý, giải thích : "Hổ đực và hổ cái ở trong thôn quấy phá truyền ra bên ngoài, người được sai trộm hổ con là con trai của Huyện lệnh, có chút đầu óc, bết huyện Đan Dương cách Hội Nguyên Phủ rất gần, nếu náo lớn gây hoạ cho cha , lúc thuộc hạ đuổi tới định đem hổ con thiêu chết, đáng tiếc thuộc hạ chậm bước, chỉ cứu được hổ con từ trong lửa ra. "

      "Người đâu?"

      "Thuộc hạ... Chỉ loôm hổ con mau chóng trở về, là thuộc hạ chu toàn."

      "Ngươi đến đó nhìn môt chút, nhìnhắn dùng cách nào thiêu con hổ này người làm như vậy với , nó bị thiêu bao lâu ngươi đặt lửa bấy lâu, những người cản trở đều chịu tội chung."

      động tác Trang Thư Tình dừng lại chút, sau đó tiếp tục, có phát ra lời.

      Ác sao? Đương nhiên là ác, ở xã hội văn minh, hành động như vây chính là phạm pháp, nhưng ở nơi này, nắm tay ai lớn, người đó có bản lĩnh!

      Hành động Bạch Chiêm làm chính là hành động mà con trai Huyện lệnh làm với hổ con, những người kia, môt ai là vô tội.

      Dù nền giáo dục văn minh nàng tiếp thu nhiều năm cho phép. Nhưng ở thế giới này phải nơi giạy cho nàng những điều đó, nàng có tư cách đem quan niệm của mình áp đặt lên người của , bắt buộc đối phương phải làm theo cầu của nàng.Điểm này nàng quả làm được.

      Cường giả là người quyết định hết thảy, là người nắm kẻ yếu trong tay.

      Đó là chuyện đương nhiên.Nàng bắt buộc phải thích ứng.

      Bạch Chiêm vẫn mực chú ý đến biểu tình của Thư Tình, kết quả khiến vừa lòng, tuy Thư Tình phản ứng như thế nào cũng làm theo, nhưng vẫn luôn hi vọng vào lúc nào đó nữ nhân của có thể cùng sóng vai.

      Tam Tử cũng cảm thấy rất vui mừng, nếu như nữ chủ tương lai của Bạch phủ là người tâm tư mềm mai. Bọn họ cũng rất đau đầu .

      Chỉ có người nằm bàn mổ, vì cách bọn họ rất gần nên đều nghe được hết câu của Bạch Chiêm, chỉ hận thể có thể ngất .Cái gì cũng nghe thấy.

      Nhưng dưới mí mắt của nam nhân kia, có muốn ngất cũng dám, chỉ sợ nếu bị chọc giận, nam nhân kia đem mình ném vào lửa thiêu luôn cho qua chuyện để đỡ phải bận rộn chân tay.

      Trước khi rời , Tam Tử có chút chần chờ. Hỏi, "Công tử, người xem có phải nên đưa tin tức đến Hội Nguyên Phủ hay ?"

      " cần,ở đây rất gần Hội Nguyên Phủ, nếu đến chuyện này cũng nghe được, muốn ngồi ở vị trí kia? nghĩ cũng đừng nghĩ."

      "Vâng."

      Sắc trời có chút đen, Bạch Chiêm thấy ánh mắt Trang Thư Tình đều đặt lên người hổ con, cố sức muốn làm nhanh chóng để cho nó thiếp chút,Bạch Chiêm liềnphân phó ngườithắp hết đèn lên, đưa đến gần Trang Thư Tình.

      Căn phòng vốn hơi tối, bây giờ sáng sủa ít, nhưng dù sao cũng phải đèn mổ. Nên khiến Trang Thư Tình có chút dễ chịu.

      " được, mau chuyển ra ngoài, thừa lúc sắc trời còn chưa tối phải nhanh chóng xử lý vết thương ổn thoả. "

      Việc này dễ dàng. Chỉ là ở bên ngoài nổi gió lớn, Bạch Chiêm tự mình ra ngoài tìm bạt cản gió lại rồi mới chuyển bàn mổ ra ngoài.

      Đầu tiên là cưỡi ngựa, sau lại đứng vài canh giờ, Trang Thư Tình cảm thấyđôi chân bây giờ rất khó chịu, cử động lâu, bây giờ vừa di chuyển liền muốn ngã quỵ xuống.

      Bạch Chiêm ôm người ngồi xuống. Đồng thời cũng ngồi xổm xuống nâng chân Trang Thư Tình lên đặt lên đùi của mình, ấn vài huyêt đạo chân khiến nàng thoải mái ít. Dùng ngữ khí ôn hoà cảnh cáo, "Nếu như nàng chút ý đến sức khoẻ của bản thân, vậy sau này những người râu ria kia cần cứu."

      "Đại phu cứu người phần lớn đều là những người râu ria, trừ người thân và bằng hữu ra những người khác đêu liên quan. " Trang Thư Tình vỗ vỗ chân thở dài, "Ta cũng muốn thành như vậy, ngay cả đường cũng rất vất vả, nhưng khi ta làm việc đều hết sức chăm chú, cũng thể nghĩ đến vấn đề này, về sau nhắc nhở ta chút."

      Câu cuối cùng tuy Trang Thư Tình quá để tâm, nhưng Bạch Chiêm lại cảm thấy cao hứng , thích hai chữ‘về sau’ này.

      "Được, về sau ta nhắc nhở nàng."

      Thanh Dương Tử nhìn thấy cằm đều muốn rớt xuống dưới, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng, nhưng lại bị Trần Nguyên dùng sức kéo ra ngoài, kéo đến cả người đều lảo đảo, "Ngươi nếu phá rối tâm tình tốt đẹp của công tử, ngươi có tin lão tử ném ngươi vào miệng hổ hay ?"

      Thanh Dương Tử đau khổ gật đầu, kỳ thực cũng muốn tránh ra lắm, chỉ là đầu óc phản ứng kịp thôi!

      Chưa đến phút sau, Trang Thư Tình ôm cái bọc quấn kín hổ con bên trong bước ra ngoài.

      "Thanh Dương Tử, thuốc còn đủ hay ?"

      Thanh Dương Tử mang túi thuốc qua, "Đủ."

      "Vậy ngươi phải dùng lượng lớn thuốc, hổ con bị thương nghiệm trong hơn ta nghĩ nhiều."

      "Được."

      Bạch Chiêm thấy nơi này tạm thời có việc gì cần đến, dứt khoát tránh ra ngoàian bày việc khác.

      Chờ đến khi xong việc trời tối, tất nhiên là tại phải về nhà, chỉ là... có trở vềcũng thể qua đêm ở Trang gia , hấp tấp đưa người về làm gì!

      Bạch Chiêm biết Thư Tình đối với những người ở đây vừa tức vừa giận, nhưng đứa bị vứt bỏ kia và hổ con nàng nhất định phải quan tâm, tình huống trước mắt muốn mang người về là có khả năng.

      Muốn lưu Thư Tình lại, rất dễ dàng.

      "Trần Nguyên, dựng lều trại, thức ăn chuẩn bị phong phú chút."

      Việc ấy tất nhiên thể ngăn cản được Trần đại tổng quản vạn năng của chúng ta, chờ khi xương cốt Trang Thư muốn mềm xuống mọi việc cũng xong xuôi, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy tấm lều bằng mái vòm, rất khí phái, có chút giống như loại lều trại của vương tướng nàng thấy TV.

      "Muốn vào bên trong nhìn thử ?"

      Trang Thư Tình muốn vào nhưng nhìn lại bản thân, thân đầy máu bị vấy bẩn, bản thân có chút khó chịu, "Ta xử lý chút."

      Nam Châu bước lên phía trước đỡ nàng đến căn phòng ở phía trước, "Tiểu thư, nước đun rất tốt, chỉ là điều kiện đủ cũng được như ở nhà, ngài chỉ có thể lau sơ qua."

      "Việc này thành vấn đề." Trang Thư Tình cúi đầu nhìn thoáng qua,“ lau sạch còn phải mặc lại bộ đồ này mới là..."

      "Tiểu thư cần lo lắng, Bạch công tử mang theo giúp ngài."

      Nghĩ đến lúc nãy có chuẩn chị áo choàng cho nàng, Trang Thư Tình cảm thấy hồi nữa mình phải cảm tạ mới được, nàng nghĩ tới là hoàn toàn suy nghĩ cho nàng, cũng ngờ bản thân mình khiển để bụng như.

      Trong lều được thu thập rất thoải mái, khác xa với điều Trang Thư Tình hình dung, thậm chí có thể là xa hoa, có chút thời gian như vậy, biết bọn họ khiếm từ đâu ra những thứ này.

      Sàn mềm mại, biết là loại da thú gì mà phủ kín góc, ở giữa đốt chậu than cháy hừng hực.

      Ở bên trái đặt cái bàn , bên là đồ ăn nóng hổi, bên phải là giường, Trang Thư Tình lựa chọn nhìn như thấy, nhiều nếu cảm thấy mất tự nhiên, nhưng mà lúc nàng đói đến mức thể suy nghĩ được gì.

      "Đến đây ăn cơm trước."

      "Ta biết nên thụ sủng nhược kinh (*)hay là nên cảm thán Bạch công tử tâm tư thậc chu đáo." Trang Thư Tình ngồi xuống, giương mắt nhìn về phía nam nhân chia thức ăn ra chán cho nàng, "Đại khái là cảm giácđược người che chở như vậy rất tốt, những thức khác ta cũng chẳng để ý như vậy."

      (*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo lắng

      "Vốn là cần để ý đến chuyện này, người dùcó hay có sao, quan hệ gì đến chúng ta đâu."

      Hai người bọn họ, rốt cuộc là ai bị ai đồng hóa, đúng là khó mà được.

      Chỉ là Trang Thư Tình ràng bản thân mình, so với lúc trước dè dặt cẩn thận, tại bước chân nàng mại hơn rất nhiều, hơn nữa, gan cũng lớn hơn rất nhiều.

      Cũng có gì là tốt, phải sao? Ít nhất, cuộc sống của nàng thống khoái .

      Cơm còn chưa có ăn xong, đầu Trang Thư Tình liền cảm thấy mệt mỏi, dần dần ngủ mất, đem người ôm lên giường, để Nam Châu tiến đếnhầu hạ, Bạch Chiêm tự mình kéo xuống mành ngăn cách, chiếm nửa còn lại.

      nơi mà người dân mấy lương thiện như vậy, nếu tự mình trông chừng cảm thấy lo lắng.

      Nhưng rốt cuộc, Bạch Chiêm vẫn tôn trọng Trang Thư Tình.

      Bên ngoài gió thổi khiến cây cối rung động, ớn lạnh nhất chính là tiếng gió rít bên ngoài, mạnh mẽ như có thể dời núi lấp biển, lều trại bị thổi có hơi nghiêng chút, Trần Nguyên dẫn người ra bên ngoài cố định lại mới bình thường như cũ.

      Nhưng dù có như thế, Trang Thư Tình cũng chưa từng tỉnh lại, trời rất mau liền sáng,khiến nàng lại mở mắt.

      "Tiểu thư, trời còn sớm, người nghỉ tiếp ." Nam Châu ở bên giường trông chừng, thấyTrang Thư Tình chuyển người liền biết nàng sắp tỉnh lại, thấy thế vội kéo xiêm y ngồi dậy, lấy nước nóng vẫn còn trong ấm đổ ra chen rồi mang qua cho nàng uống..

      Bạch Chiêm ở bên kia tai truyền đến thanh , "Thế nào tỉnh rồi?"

      "Tối hôm qua ngủ sớm, nên giờ ngủ đủ." Trang Thư Tình tuyệt giật mình khi thấy ở đây, thực tế, giường chỉ có mình nàng nằm khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn , " tại là giờ nào?"

      "Giờ dần canh ba."

      Quả còn sớm, Trang Thư Tình cũng muốn huyên náo đến mọi người, nên lại nằm xuống, "Các ngươi cũng ngủ tiếp ."

      Nhìn thấy nàng nằm xuống, Bạch Chiêm định trở về ngủ tiếp, nhưng bên tai liền truyền thấy tiếng bước chân cùng với tiếng ho khan.

      Là Thanh Dương Tử.

      Bạch Chiêm xoay người đứng dậy, tiếng động yên lặng ly khai khỏi lều trại.

      "Công tử." Thanh Dương Tử thấy người vội đón lại, " đứa kia nửa đêm sốt cao giảm, cho nó uống thuốc đều ói ra, đêm nay, sợ là chống đỡ được ..."

      Nghĩ đến Thư Tình thích đứa kia, Bạch Chiêm lập tức : "Ngươi về lưu ý nhìn trước, chúng ta lập tức tới ngay."

      "Aizz, dạ."

      Bạch Chiêm vừa vừa đem áo khoác mặc vào, lúc trở về lều cũng giấu tiếng bước chân, trực tiếp đến bên giường : " đứa kia sắp chống đỡ được."

      Trang Thư Tình biến sắc, lập tức ngồi dậy đeo giày vào.

      Nam Châu cầm xiêm y đến lưu loát mặc vào cho nàng, Bạch Chiêm cầm áo choàng chờ ở cửa, thấy nàng đến liền nắm tay nàng ra ngoài.

      Bên ngoài chỉ cảnhtráng xoá mênh mông, lạnh lẽo, nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng là ấm .

      Tâm cũng liền dần dần an ổn.

      Nàng từng gặp qua nhiều tử vong, loại cảm giác vô lực chỉ có thể nhìn thấy người bệnh tắc thở này còn cách nào khác trở thành này thói quen, tại, loại cảm giác này lại tới nữa, cũng may, lần này chỉ có mình nàng là người đối mặt.

      "Nàng tận lực ."

      Đúng vậy, nàng tận lực , nàng khiến bản thân mình thất vọng.

      Dùng sức nắm tay của đối phương, Trang Thư Tình bước nhanh hơn.

      mở cửa phòng, lộ ra chút ánh sáng.

      Mấy người chạy nhanh vào, Trang Thư Tình vượt quanhững người khác lên trước, trầm tĩnh vừa hỏi tình huống vừa làm kiểm tra.

      "Đại khái giờ tý bắt đầu nóng lên, ta dùng phương pháp tiểu thư dạy để giúp hạ nhiệt, ngay từ đầu quả rất hữu dụng, nhưng càng về sau người càng giống như bị lửa thiêu, sau đó cũng có hạ nhiệt độ xuống. "

      có đèn cường quang dùng trong phẫu thuật, kiểm tra sợ là làm được, nhưng dựa vào độ nóng của cơ thể, Thư Tình đoán, sợ là khỏang bốn mươi mốt độ, nếu như hạ nhiệt, tiếp tục kéo dài như vậy dù có lưu mệnh lại sợÓ là cũng có di chứng về sau.
      hargane187, lananhtran51, Phong nguyet46 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 65: Tìm nơi nương tựa

      Còn có biện pháp khác có thể thay đổi tình hình ?

      Trang Thư Tình liều mạng suy nghĩ, cách hạ sốt tốt nhất chính là chuyền nước biển, nhưng tại có thiết bị và dụng cụ, ngay chính cả nước biển cũng có.

      Sức lực của người quá yếu, cho dù nàng dụng tâm chuẩn bị, cũng cần phải dùng nhiều thời gian hơn, dù có thể cũng là có hạn, tuy là Bạch Chiêm thủ hạ nhiều, nhưng vào số tình huống...

      Lắc đầu đem ý tưởng thực tế này ra khỏi đầu, Trang Thư Tình quay người hỏi Nam Châu, "Có muối ?"

      "Tiểu thư là muốn..."

      "Muối thô dùng được, muối tinh được chế xuất, có ?"

      " hầu tìm thử xem."

      "Nhanh lên."

      Đeo bao tay, Trang Thư Tình nhìn hai vết thương cẩn thận, "Chỗ đùi bị nhiễm trùng, tay tốt hơn, nhưng cũng có chứng viêm, đúng rồi, tình huống mấy người kia như thế nào?"

      Thanh Dương Tử nhún nhún vai, "Tối hôm qua đem người để dưới gốc cây sau đó để ý nữa, bọn họ sợ chết, hô gọi người nhà nâng rồi, nếu còn gào đến bây giờ, theo như ta thấy người trong nhà tình nguyện nâng bọn họ , chậc, người thôn này toàn là cực phẩm."

      "Nếu như thực đưabọn họ về, theo như bản tính muốn sống của bọn họ muốn giữ được mệnh càng khó khăn." Trang Thư Tình sai người mở hộp gỗ ra, "Ngăn cuối cùng trong hộp có bình rượu , ngươi cầm lại đây."

      Thanh Dương Tử rút nắp ra. Nhất hương rượu thơm bay ra, "Rượu này thơm, ta nếm thử ngụm..."

      Bạch Chiêm nhanh tay chặn cái chai lại. Dù sao cũng chỉ có bình , đại khái nhìn cũng có thể biết được số lượng nhiều, ngửi cũng biết là rượu cực thuần, biết Thư Tình mất bao nhiêu khí lực mới làm ra được chút như vậy.

      Cầm vải bông chấm rượu, nhàng ấn lên miệng vết thương cánh tay, nơi cóbong bóng đangnổi lên, đứa tỉnh lại, nhưng người lại run run.

      cần nàng phân phó. Thanh Dương Tử liền ấn lên người.

      "Làm như thế rất đau, có biện pháp tốt hơn sao?"

      "Có. Chỉ cần ngươi có thể làm ra thuốc giảm nhiệt, nó cần chịu tội như vậy."

      Thanh Dương Tử có chút nhụt chí, trước kia cảm thấy ở phương diện này bản thân mình làm được, nhưng đầu tiên là thuốc tê khiến phải cúi đầu. Sau đó ngay cảthuốc giảm nhiệt cũng chậm chạp có tiến triển, mất lòng tin với chính mình.

      "Kỳ thực còn có biện pháp, tuy rằng so được với thuốc giảm nhiệt, nhưng mà có thể giúp thương thế chuyển biến xấu."

      Thanh Dương Tử theo bản năng liền hỏi, "Là loại thuốc gì?"

      " phải thuốc." Trang Thư Tình lại chấm chút rượu, cũng có ngẩng đầu lên nhìn , "Tuy coi như là thuốc, nhưng cũng khó điều chế như vậy, đầu tiên là cần lượng muối. Tốt nhất là muối biển, dùng những dụng cụ bên trong hộp để điều chế với nước cất theo tỉ lệ nhất định, sau đó dùng ống kim rỗng ruột, đưa vào cơ thể, ở chỗ này."

      Chỉ chỉ chỗ tĩnh mạch ở cổ tay đứa , Trang Thư Tình tiếp tục : "Nguyên lý tạm thời , đây hoàn toàn khác với loại chữa bệnh truyền thống của các ngươi, hơn nữa lúc điều chế cũng có đơn giản như vậy."

      "Nhưng mà hữu dụng."

      "Đúng, hữu dụng, hơn nữa rất mau thấy hiệu quả. Nhưng khuyết điểm cũng rất ràng, trị được phần ngọn trị được gốc."

      Thanh Dương Tử có chút đăm chiêu gật đầu."Nó trị hết chứng viêm, cho nên chỉ có thể giảm sốt, khiến thương thế càng thêm chuyển biến xấu."

      " sai biệt lắm đúng là như vậy." Trang Thư Tình trấn định, có người biết lòng bàn tay nàng đều toátmồ hôi, cầm cái chai trong tay chặt chút, tránh cho nó rớt xuống.

      "Công tử, ta muốn chuyển đến chỗ của Trang tiểu thư." Vừa xong khí liền trầm mặc, lời của Thanh Dương Tử khiến cho người ta kinh ngạc chết cũng ngừng, xong lại nhíu mày bổ xung câu, "Bất quá các người sớm hay muộn cũng là nhà, dược liệu về sau ta cần công tử vẫn cung cấp cho ta được ?”

      tay Trang Thư Tình run lên, nắm chặt cái bình chút, đứa hừ hừ hai tiếng, chậm rãi mở mắt.

      Lời vừa nghe nhất thời đều ném ra sau đầu, Trang Thư Tình nhướng người lên phía trước, ôn nhu hỏi, "Thấy sao? Còn có nhận rata hay ?"

      Đứa nhìn nàng hồi lâu, rồi gật đầu, câu khiến cho nàng thể xót xa, "Tiểu đệ đệ, đệ tin ta ?"

      "Muốn rời nơi này ?"

      Đứa chút do dự gật đầu.

      "Vậy tỷ tỷ liền mang đệ rời , nhưng mà đệ phải còn sống, mặc kệ có mệt hay khôn, trong bóng tối có cái gì hấp dẫn đệ, đệ cũng phải nghĩ, chỉ cần đệ còn sống có thể rời nơi này, nếu như đệ chết, vậy cả đời cũng thể ly khai, có hiểu ?"

      Đứa cố sức suy nghĩ, nửa hiểu nửa gật đầu, kỳ thực chỉ nghe hiểu câu đầu tiên, trong đầu lên câu ‘cả đời cũng thể ly khai’ kia.

      Thương tiếc sờ sờ đầu của nó, "Tỷ tỷ mang đệ nhìn thế giới bên ngoài, tỷ tỷ còn có đệ đệ, lớn hơn đệ nhiều, khi đệ nhìn thấy phải gọi là ca ca, rất thích nghiên cứu học vấn, đến lúc đó tỷ tỷ chỉ cho đệ đọc sách, nhận biết chữ, có được ?, nếu như đệ muốn đọc sách, tỷ tỷ cũng đưa đệ đến trường đọc sách..."

      Thấy tinh thần của càng ngày càng tốt lại cố gắng chống đỡ nhắm mắt lại, mặt tràn đầy khái khao về tương lai nhìn nàng, Trang Thư Tình cúi đầu áp chế nước mắt muốn rơi xuống, thanh có chút kìm nén nhưng vẫn tiếp tục : "Ca ca mới mười tuổi có thể đithi , tỷ tỷ tin rằng nhất định có thể đậu, trở thành tú tài tuổi nhất, đệ có biết tú tài là gì ?"

      Đứa miễn cưỡng lắc đầu.

      "Để tỷ tỷ cho đệ, tú tài chính là người đọc sách, khi họ thấy quan cần quỳ xuống, tô thuế trong nhà cần phải nộp, tỷ tỷ tính hết rồi, chờ khi đậu tú tài, tỷ tỷ liền mua trăm mẫu ruộng tốt rồi ngồi yên làm tiểu địa chủ, đến lúc đó đệ chính là đệ đệ củađịa chủvà tú tài, bất kỳ ai cũng dám khi dễ đệ."

      Lúc trước trong nhà bên có hai ca ca tỷ tỷ, dưới còn có hai đệ đệ, cha mẹ đau đại ca, cũng xót tỷ tỷ và đệ đệ, nhưng lại quan tâm nhiều đến , cũng quá thích , muốn được tỷ tỷ và ca ca quan tâm, so với việc được thoả sức mà ăn đồ ăn ngon còn khiến vui vẻ hơn.

      Đứa gật đầu, rồi lại gật đầu, giống như là lo lắng biểu của mình được tốt, dùng hết khí lực lớn nhất của để ra câu, "Được."

      Nước mắt rốt cuộc nhịn được lăn xuống, rơi xuống mặt đứa , mở lớn mắt nhìn, cảm thấy vị tỷ tỷ trước mắt này rất xinh đẹp, so với những người từng gặp qua cộng lại còn đẹp hơn nhiều.

      ", đau, , khóc..."

      Trang Thư Tình cắn môi gắt gao nhịn xuống thanh nức nở ở cổ họng để phải bật thốt ra.

      phát sốt. Theo như nàng thấy chỉ có miệng vết thương đau đớn, mà đầu còn có thể rất đau, có cảm giác khó chịu trong người. người chỗ thoải mái, người lớn còn chịu đựng nổi, đứa như vậy càng phải ầm ĩ nghỉ, nhưng lại có rơimột giọt lệ, trái lại còn an ủi nàng, đứa bé như vậy, sao có thể khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

      Bạch Chiêm từ phía sau ôm vai nàng. vỗ từng chút từng chút, tiếng động an ủi.

      Mắt đứa dường như sắp thể khống chế mà nhắm lại, Trang Thư Tình vội vàng dùng sức nắm tay , " thể ngủ, nếu đệ ngủ thể tỉnh lại nữa. Nhất định thể ngủ có biết hay !"

      "Ân..." Đứa nghe vậy lập tức nỗ lực trợn to mắt.

      Trang Thư Tình hối hận vô cùng, dựa vào người ở phía sau nghẹn ngào , "Nếu như ta đem theo loại nhân sâm lúc trước ở núi tốt rồi, nếu mang theo tốt rồi."

      Thanh Dương Tử nghe vậy lập tức lấy từ trong túi ra, "Ta có nhân sâm năm trăm, chắc là hai trăm năm cũng được, đúng, chính là cái này."

      Trang Thư Tình mừng rỡ, "Mau. Cho ăn ."

      Đứa thể nuốt bất cứ thứ gì, Thanh Dương Tử dùng sức nâng cằm của hắnđể thuốc thuận lợi xuống, lại cho đứa uống chút nước.

      Trang Thư Tình đem người hơi nâng lên chút. Dặn bên tai đứa , " được nhổ ra, chịu đựng, được phun."

      Đứa rất khó chịu, những thứ vào bụng đều có cảm giác bài xích, nhưng nghe lời tỷ tỷ . Ngậm miệng liều mạng chịu đựng, yết hầu vài lần dùng sức nuốt xuống.

      thể chết ở chỗ này.

      cần chôn ở chỗ này.

      thích chuyện. Cha mẹ cho tới bây giờ cũng thích , ca ca đệ đệ cũng thích , bị bán, lập tức có thể rời khỏi nơi này, thể chết được!

      Tỷ tỷ , nếu như chết cả đời chỉ có thể ở lại chỗ này !

      cần!

      Bởi vì dùng sức, răng đứa ma sát đến rung lên khanh khách, nhìn bộ dáng nuốc thuốc xuống mà thống khổ như vậy, tầm mắt Thanh Dương Tử chuyển chỗ khác.

      Trang Thư Tình hát những bài thiếu nhi bên tai , hi vọng có thể giúpđứa giảm bớt thống khổ, cho dù chỉ là chút trợ giúp , cũng tốt rồi.

      "Tiểu thư, người xem, cái này có thể dùng được ." Nam Châu rốt cục đầu đầy mồ hội, cầm theo hộp vào , dùng thìa gỗ múc chút muối trắng đưa đến trước mặt Trang Thư Tình.

      Trang Thư Tình liếm chút, thấy đắng, nhìn màu sắcquả thực đúng rồi, chủ yếu là đứa giống như chống đỡ nổi nữa.

      "Hay là dùng cái này, ngăn cuối cùng dưới hòm thuốc còn có lọ thuốc chưa có sử dụng, dùng cái kia cho hai thìa muối như vậy vào, mau chút."

      "Vâng."

      Lúc này trời sáng hẳn .

      Thời gian qua lâu như vậy nhưng nàng lại cẩm thấy chậm, sao nàng lại có loại cảm giác như vậy.

      Tận lực tỉnh táo dùng nước muối tẩy trừ miệng vết thương, Thanh Dương Tử cũng keo kiệt, nén đau lòng dùng lọ thuốc tốt nhất của mình, lại dùng rượu chà lau người để giúp hạ nhiệt, Trang Thư Tình tận dụng biện pháp cuối cùng nàng có thể dùng tới, thậm chí cho đứa chút máu.

      Cũng biết là lão thiên gia rốt cục mở mắt, hay là ý chí đứa kiên cường, tâm kiên định muốn rời nhân thế, nhiệt độ chậm rãi giảm xuống, tuy rằng còn hơi chút nóng, nhưng so với lúc trước còn tốt hơn rất nhiều.

      Vỗ đứa ngủ, Trang Thư Tình ngồi xổm xuống, lúc này nàng cười nhưng lệ rơi xuống.

      có người bác sĩ nào lại hi vọng bệnh nhân chết trong tay mình, có thể lưu lại sinh mệnh đối với bọn họ mà so với cho bọn họ tiền thưởng còn khiến bọn họ vui vẻ hơn.

      Bạch Chiêm cũng trầm tĩnh lại, ôm lấy người ngồi xuống, ý bảo Trần Nguyên đem đồ ăn đưa vào.

      " tại có thể ăn được chút rồi chứ."

      " đói."

      Trang Thư Tình rất đói bụng, uống xong hai chén cháo ngay cả nâng đầu dậy nàng cũng muốn.

      Bạch Chiêm lột quả trứng gà đưa tới tay nàng, đồng thời tiếp nhận bát của nàng lấy chén thứ ba.

      "Ăn quả trứng gà này cũng cảm thấy no rồi." Trang Thư Tình buông bát lắc đầu, cắn lòng trắng trứng vào miệng, nhìn về phía Thanh Dương Từ vừa ăn vừa vây quanh đứa , "Lúc nãy tại sao ngươi muốn theo ta?"

      Rốt cục nhắc tới vấn đề này, tinh thần Thanh Dương Tử nhất thời tỉnh táo, đặt mông ngồi xuống dũng cảm biểu đạt ý nghĩ của mình, "Trang tiểu thư người xem a, ta có thể điều chế thuốc, người lại có thể cho ta ý tưởng về những loại thuốc trước giờ ta chưa từng làm ra, cái này phải là ông trời tác hợp cho... Ai u!"

      "Ông trời tác hợp cho? Sao?"

      "Công tử, ngài biết ý ta phải, ta cócái ý kia, dù ta có tâm cũng có gan làm a!"

      "Cótâm?" Bạch Chiêm ngầm nhìn , "Loại tâm nào?"

      "Công tử tha mạng!" Thanh Dương Tử hận thể khâu cái miệng mình lại, giờ tốt rồi a, chết chắc.
      lananhtran51, Phong nguyet, Layla0655 others thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      TDT toàn chọc vào ổ kiến lửa k à
      lananhtran51người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :