1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minhminhle

      minhminhle Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      68
      Thanks nàng. Nam chính. Nam chính a. :ex10::ex10:
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 25: Ân nhân cứu mạng


      "Tỷ tỷ..." Trang Thư Hàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong đầu trống rỗng, đợi khi phục hồi tinh thần lại nhào qua chỗ tỷ tỷ, mà con ngựa tung vó lên kia, cách có nửa bước chân.

      Thấy màn như vậy mọi người đều kinh hô ra tiếng, có số người quay đầu , dám nhìn thảm kịch sắp phát sinh.

      "Tê! !"

      "Phanh! !"

      "A! !"

      Liên tiếp phát ra nhiều thanh vang vọng cả con đường, sau đó, nháy mắt liền yên tĩnh.

      đau đớn như đoán trước, ràng đến xe ngựa trước mắt lại bị ném ra cách đó xa, ngựa giãy dụa đứng lên, biết bị thương như thế nào mà đứng lên được, chí có thể phát ra tiếng gào thét.

      Trang Thư Hàn thể tin trừng mắt nhìn, sau đó mới nhớ tới tỷ tỷ bị mình đè lên, nhanh chóng đứng dậy, đỡ người lên, liên thanh hỏi, "Tỷ tỷ, có chỗ nào bị thương hay ?"

      Đợi Trang Thư Tình ngẩng đầu lên, thấy vết thương mặt càng khiến Trang Thư Hàn nóng nảy, dung mạo đối với nữ tử là quan trọng hơn cả, cũng thể lưu lại dấu vết, "Tỷ tỷ, ta nhớ ở gần đây có y quán, ta đỡ ngươi đến đó."

      Trang Thư Tình đương nhiên là đau, toàn thân xương cốt đều đau.

      Nàng lăn vòng rất vội vàng, vết thương là do bị cọ xát bởi đá cát , người vốn có chút bị thương, lại bị đệ đệ dùng sức nhấc lên, nàng cảm thấy trong trong ngoài ngoài nơi nào cũng đều đau.

      Mà lúc này phải thời điểm quan tâm việc này, ngựa vô duyên vô cớ nằm ngã xuống đất.

      Nương theo khí lực của đệ đệ đứng dậy, Trang Thư Tình nhìn về phía người cách mình khoảng ba, bốn bước chân.

      người nam nhân.

      thân tử y, đầu đội tử quan, ngay cả ngọc bội bên hông cũng là màu tím, người bình thường mặc đồ màu tím, càng cần phải người toàn thân đầy màu tím như vậy, nhưng người này lại giống như trời sinh thích hợp với màu tím, mà có lẽ do có làn da trắng như bạch ngọc, mắt đen như mực.

      Tướng mạo tuấn cùng khí thế bức nhân, đáng tiếc sinh ra có đôi môi mỏng, nhưng làm cho tướng mạo trở nên kém cỏi, mà người như vậy thường có số bạc tình. (Tiểu Huân: Uầy… cái này chắc à…tỷ tỷ đoán như vậy chứ biết đâu được… người đều phải là của tỷ hết sao? *Cười gian*)

      Chính là lúc này, vẻ mặt của ... Có chút kỳ quái.

      Đánh giá nam nhân này trong nháy mắt, Trang Thư Tình sâu thi lễ, "Ân cứu mạng, Thư Tình xin bái tạ."

      Trang Thư Hàn nhíu mày, khuê danh nữ tử, có thể nào dễ dàng báo cho nam nhân xa lạ biết, dù là trong tình huống cứu mệnh cũng nên.

      Tiến lên bước, đem tỷ tỷ bảo hộ ở phía sau.

      Trang Thư Tình há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là có phản đối.

      Nàng thể mãi đem Thư Hàn bảo vệ ở nơi an toàn, việc này cản trở trưởng thành.

      "Thỉnh công tử báo cho biết tục danh, ân cứu mạng này, Thư Hàn ngày khác đến cửa lời cảm tạ."

      Nam nhân căn bản như là có nghe thấy, nâng mắt lên nhìn lại, những người khác lúc nãy né tránh xe ngựa, nghĩ là đôi tỷ đệ này phải chết dưới móng ngựa nhưng thể tin có người liều lĩnh cứu bọn họ, ra còn sợ người khác tin, chính bản thân , cũng còn chưa lấy lại tinh thần.

      Vừa rồi thế nào lại ra tay?

      Nhìn về phía tiểu tử đối diện dấu người ở sau lưng, Bạch Chiêm giật mình.

      ngồi bên cửa sổ tầng hai ở trà lâu, trong lúc gặp nạn thấy tỷ tỷ đem đệ đệ đẩy ra, lại thấy đệ đệ xả thân bảo hộ tỷ tỷ tất cả hành động đều thấy ở trong mắt, hiểu sao, liền nghĩ tới mẫu thân mất.

      Tính tình của rất cương liệt cùng với nương sống rất tùy ý, nương sợ bản thân chưa cưới mang thai còn bị người nhà mẹ đẻ khinh thường cũng chịu sửa lại tính tình, nàng bỏ nhà tự mình sinh sống, mặc kệ lời khuyên can của mọi người mà sinh hạ , ràng thương, bảo vệ như mệnh, nhưng biểu lại tim phổi, từ khi sinh ra nàng đều mang khắp nơi thiên hạ.

      qua Nam Cương đầy độc vật, nếu phải đối phương cảnh giác, kém chút đều đem tài năng của phù thủy Nam Cương học hết, cũng qua đại mạc, từng ba ngày có uống qua giọt nước, mệnh của nương kém chút nữa mất, từng theo thuyền rời bến, lại bị lạc biển khơi, mất nửa năm mới tìm được đường trở về, cũng vì thế làm cải biến thể chất của , nương từng cõng leo lên những nơi băng tuyết bao phủ nhiều năm, đến nơi cao nhất của phương bắc để lấy băng liên.

      Nương dạy rất nhiều, duy nhất là chưa từng dạy hận tên nam nhân hại nàng cả đời bị người đời chê trách.

      Sau khi lớn lên từng hỏi nương có từng hận người đó , nghĩ, chỉ cần nương hận, chắc chắn khiến nam nhân kia trả giá nhiều, mặc kệ có thân phận ra sao.

      Nhưng nương lại nàng hận, mực đều nhớ lúc đó mẫu thân cười, cười đến gương mặt đều tràn ngập hạnh phúc, nương nam nhân kia từng muốn dẫn nàng trở về, nhưng nàng muốn, bởi vì nàng thích bị trói chặt ở nơi đó, nàng cho nam nhân kia biết nàng có thai.

      Bởi vì nàng nam nhân kia, cho nên nàng sinh ra đứa của hai người rồi tự mình nuôi nấng lớn lên.

      Nàng triền miên giường bệnh lâu cho đến trước lúc ra , nàng mới cho biết phụ thân là ai, nguyên lai là người tôn quý nhất đời.

      Nàng tự mình lựa chọn, muốn tiếp nhận cái thân phận cao cao tại thượng kia mà tiêu dao nơi hậu thế, mặc kệ có muốn nàng như thế nào nàng vẫn đồng ý.

      Mấy ngày trước khi qua đời kia, nương nhiều nhất đó là khi xưa nàng cùng nam nhân kia gặp nhau, nhau, nàng nhớ , nàng từng có những ngày tháng rất đẹp, phảng phất như quên mất mấy năm nay nàng mình nuôi nấng đứa có bao nhiêu vất vả, dù là như thế, khóe miệng nàng đều mang theo ý cười .

      hiểu, nương muốn trong lòng sinh hận, chỉ vì nàng ràng, nếu trong lòng hận người sống được vui vẻ.

      cũng quả hận, bởi vì nương có hận, nương từng với nàng được biết nam nhân kia chính là hạnh phúc.

      Nương sau khi qua đời liền làm theo nguyện vọng của nương, chuyến đến hoàng cung, đem di thư nương nhờ đưa cho nam nhân kia.

      Di thư kia xem qua, phù hợp với tính tình nương, biết nam nhân kia chỉ cần xem qua, chắc chắn trong lòng gợi lên những ký ức về nương, hơn nữa khó có thể nào quên, sợ quên nhiều năm trước từng có nữ tử tốt đẹp như vậy cùng sống qua những ngày tháng vui vẻ, hơn nữa ở thời điểm biết lại vì dưỡng dục hài tử.

      Bọn họ bộ dạng rất giống nhau, người nào có thể hoài nghi phải con trai của người đó.

      Nhưng mà, cự tuyệt hết thảy những thứ nam nhân này cho .

      Dù là đem kia vị trí cho có tác dụng gì, chung đổi về được nụ cười cả đời cho nương.

      Mà cái nữ tử chưa trưởng thành trước mắt này, ràng bộ dạng so vớimẫu thân nửa điểm cũng giống nhau, nhưng lại khiến nhớ tới mẫu thân.

      Lúc mà chính còn chưa có kịp phản ứng, đứng ở đây rồi.

      Bởi vì chính mình ra tay kịp thời, nên nàng chưa bị thương, thậm chí còn thấy có chút may mắn .

      "Ai u..."

      Thanh là từ trong xe ngựa truyền tới, nhớ đến thanh lúc nãy, Trang Thư Tình cảm thấy những người trong xe ngựa khẳng định bị thương so với nàng còn nghiêm trọng hơn, đương nhiên, cũng may mắn người bị thương là đối phương, bằng nàng cùng Thư Hàn hôm nay có thể giữ được mệnh hay đều thể trước.

      Thư Hàn lúc đó bảo vệ cho nàng, khi nhớ đến hậu quả của việc này, nàng khỏi nắm lấy cánh tay đệ đệ, lòng vẫn còn tràn đầy nỗi khiếp sợ.

      Trang Thư Hàn theo bản năng quay đầu, thấy tỷ tỷ sắc mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi, nhất thời đem việc khác đều để ở bên, vội xoay người lại đỡ lấy tỷ tỷ, vội vàng hỏi, "Tỷ tỷ, có phải bị thương nặng hay ?"

      Trang Thư Tình lắc đầu, "Đều là thương tích , đáng gì, trở về bôi chút thuốc là tốt rồi."

      "Tốt, chúng ta liền trở về." Trang Thư Hàn chỉ cho rằng tỷ tỷ là muốn để lo lắng mới như vậy, quay lại nhìn nam nhân đối diện cúi xuống sâu, lần nữa: "Thỉnh công tử lưu lại tục danh, Thư Hàn ngày khác ổn thỏa tới cửa lời cảm tạ."

      "Bạch Chiêm." Bạch Chiêm trả lời Trang Thư Hàn, nhưng ánh mắt lại dừng ở người Trang Thư Tình chậm rãi ra tên của bản thân, để ý tuỳ tùng chung quanh suýt rớt cằm, phân phó : " lấy chiếc xe ngựa lại đây, đưa bọn họ về."

      đám tùy tùng còn chưa có thấy qua hình tượng công tử nhà bọn họ bình dị gần gũi như thế, khi phục hồi tinh thần lại, có người nào, thanh nào phát ra.

      Bạch Chiêm mặt mày thoáng nhướng lên, ngữ điệu càng vài phần, "Là ta tự mình lấy?"

      "A? A, , , công tử, chúng ta , chúng ta ." đám người nhìn công tử nhà mình quá mức ôn nhu liền sợ tới mức hồn đều rớt xuống, người phản ứng nhanh nhất nhanh chóng lấy xe ngựa, công tử bọn họ từ trước đến giờ đều chưa từng ngồi xe ngựa, nên bọn học đành phải 'mượn' của người khác.

      Ân, mượn, còn phải xem công tử về sau có dùng nữa hay mới được.

      Phản ứng hơi chậm chút đều cảm thấy thầm hận bản thân mình thôi, công tử như vậy bọn họ có kinh nghiệm hầu hạ a!

      Những người trong xe rốt cục đều bước ra ngoài, đầu tiên là bà tử tráng kiện, búi tóc tán loạn, châu hoa đều rối loạn, nhìn chật vật thôi.

      Khi bò ra thấy có nhiều người nhìn chằm chằm nàng như vậy liền nhất thời nổi giận, "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy xe ngựa có con dấu của Liễu phủ hay sao? Nếu như tứ tiểu thư của chúng ta có mệnh hệ nào, tất cả các ngươi đều chạy thoát."

      Hung dữ như vậy liếc mắt nhìn mọi người, dừng ở người hai tỷ đệ Trang Thư Tình ánh mắt càng trở nên hung ác.

      ràng là xe ngựa của các nàng tự mình gây họa, đường biết làm bị thương bao nhiêu người, còn kém chút gây ra án mạng, thái độ trước mắt này ngược lại là muốn trách lên người những người qua đường sao?

      Người vây xem đều căm giận, tuy nhưng nhớ đến đối phương là người Liễu gia, cũng chỉ dám ở trong lòng phát giận.

      "Bà tử, mau nghĩ biện pháp, tiểu thư đầu bị dập, đổ máu."

      Bà tử nhất thời hơi thu lại khí thế, dùng cả tay chân bò vào lại trong xe ngựa, mọi người vây xem biết tứ tiểu thư kia rốt cuộc bị thương như thế nào, trong lòng lại cảm thấy rất thống khoái.

      Họ Liễu gợi lên ký ức của Trang Thư Tình, biết Liễu gia này cùng Liễu Tam tiểu thư kia có phải hay nhà.

      Bạch Chiêm mực nhìn Trang Thư Tình, Trang Thư Hàn trong lòng để ý, đứng ở phía trước tỷ tỷ ý đồ ngăn lại tầm mắt của , tuy mặc dù chỉ là đứa nhưng tính cảnh giác lại rất cao, nhưng dù sao cùng nam tử trưởng thành so sánh vẫn là chịu thiệt ít, huống chi Bạch Chiêm mặc dù là nam tử trưởng thành nhưng cũng là hạc trong bầy gà.

      Trang Thư Tình là linh hồn của người thành niên, tất nhiên là cảm giác được tầm mắt Bạch Chiêm, dù sao tầm mắt kia cũng có ác ý, nàng cũng biết phải như thế nào.

      Thích cứ nhìn, cũng mất khối thịt nào người, dù sao cũng là nàng nhập vào khối túi da có bộ dạng kém, đường bị người chú ý là chuyện thường, nhưng mà cũng thể giả bộ, hễ có nam nhân nhìn liền tạo ra bộ dáng thẹn thùng tránh né.

      Mặc kệ Liễu tứ tiểu thư trong xe ngựa cùng với Tam tiểu thư giúp nàng có phải cùng nhà hay , bây giờ nơi này đều là thị phi, nàng chỉ là người dân bình thường nơi nương tựa, ai cũng đều thể trêu vào, cho dù nàng cố ý hại người cũng có người có thể phân xử cho nàng, chắn chắn phải ăn mệt rồi, chẳng bằng trước cứ rời là thượng sách.

      Vỗ vỗ vai Thư Hàn, Trang Thư Tình từ phía sau ra bước, đối với Bạch Chiêm cúi đầu, "Ân cứu mạng về sau bái tạ, tỷ đệ chúng ta người đều có vết thương, trước, xin cáo từ."

      " vội, xe ngựa đến."

      " dám nhọc công tử..."

      "Sợ phiền phức?" Bạch Chiêm ngắt lời nàng, "Chỉ là Liễu gia thôi."

      "Đối với công tử mà đó chỉ là Liễu gia, nhưng đối với tỷ đệ chúng ta mà cũng là việc to lớn, dù ăn chút mệt cũng có thể bảo đảm bình an của bản thân." Trang Thư Tình lại quỳ gối thi lễ, gì nữa liền lôi kéo đệ đệ rời .

      Tuy nàng nghĩ tranh cãi đúng sai trong việc này, nhưng người khác lại nghĩ như vậy, "Hai người các ngươi đứng lại."

      Là bà tử kia vừa mới từ trong xe ngựa bò ra, " Hai người mặc bạch y vàlục y, chính là các ngươi."

      Thư Hàn hôm nay mặc là thân áo choàng trắng mới tinh, còn nàng là thân xanh biếc, Trang Thư Tình thở dài, nàng chính là nghĩ giả bộ nghe thấy cũng được.

      Chút thời gian ấy, hộ vệ đối phương đuổi đến, nghe thấy lời bà tử cũng vì thế mà dừng lại, đem tỷ đệ hai người tính cả Bạch Chiêm cách bọn họ rất gần vây lại.

      Thủ hạ của Bạch Chiêm vẫn nhúc nhích, nhưng mà trong mắt lên vẻ đồng tình khiến người ta hiểu.

      Quay đầu lại, Trang Thư Tình nhìn thấy bà tử kia cùng nha hoàn tuổi còn trẻ giúp đỡ nữ tử đến, tóc bên thái dương hơi loạn, mặt tràn đầy thần sắc ủy khuất, ánh mắt phiếm thủy quang vừa thấy thương, khuôn mặt vốn mỹ lệ giờ tăng thêm vài phần nhu nhược, khiến người nhìn dời mắt được.

      Nếu có bà tử ác độc lúc trước, Trang Thư Tình cũng nguyện ý tin tưởng đây nương mềm mại, đáng tiếc, nàng trước tin tưởng có chủ tử thế nào liền có tôi tớ thế nấy.

      Nàng cũng chuyện, chờ hành động của đối phương.

      Về phần Bạch Chiêm, nàng ngốc nhận thêm nhiều việc, đem trách nhiệm đều đổ lên đầu mình, để ra ngoài.

      Bởi vì lời của 'Bất quá chỉ là liễu gia' có thể như vậy nàng biết đây là người dễ chọc, vẫn là việc cần nàng ôm vào thân, nhưng có người sốt ruột khó nén hướng đùi nàng đẩy đẩy.

      Trang Thư Tình thấy quản, hẳn thoát thân là chuyện dễ dàng, nhưng nếu bây giờ nguyện ý đưa tay giúp đỡ, tỷ đệ các nàng ngày hôm nay mới có khả năng thoát khỏi cái rắc rối này.

      Về phần lợi dụng ân nhân cứu mạng có phải rất ti bỉ hay ... Nàng tại cũng nghĩ nhiều được như vậy.

      Đợi khi Liễu tứ tiểu thư nhìn sang ánh mắt liền tỏa sáng, ánh mắt mực hướng người Bạch Chiêm, nàng càng xác định chủ ý của mình là đúng.

      "Bà tử, tuy rằng ta bị thương, nhưng cũng là ngựa của chúng ta khống chế được mà chạy loạn, nếu có vị công tử này ra tay trượng nghĩa, hậu quả thể tưởng tượng nổi, có khi còn dẫn đến chết người."

      Mọi người vây xem nhàng thở ra, quả nhiên là tiểu thư gia đình lớn, khí độ chính là giống với người khác, người đẹp tâm còn đẹp hơn, trách được có lời đồn đãi Liễu gia tứ tiểu thư tài mạo song toàn, dù là chủ phủ phu nhân cũng vì trưởng tử nhà mình mà thỉnh bà mối tới cửa cầu thân.

      Từ đầu đến cuối, Liễu tứ tiểu thư đều liếc mắt nhìn qua tỷ đệ hai người, lúc này nàng đợi, là phản ứng vị của vị tử y công tử này.

      Có thể có thanh danh tốt truyền ra, tài mạo đương nhiên là nguyên nhân trọng yếu, tuy nhiên có chút thủ đoạn khác của bản thân, cũng tuyệt đối có khả năng vị trí thứ nhất đến phiên nàng lấy được, người có mắt biết nhận thức người nào có thể nhờ cậy.

      Dù là liếc mắt nhìn, nàng liền có thể nhìn ra ba người này đều phải cùng loại người, người khác biết nhìn, nhưng nàng lại biết tử y công tử thân tử y kia dù có tiền cũng mua được, tàn ti ngàn năm sản xuất ra chưa đến hai mươi thất vải, hàng năm đều nằm trong danh sách cống phẩm của triều đình.

      cần bách tính bình dân, dù là quan lại bình thường cũng thể thấy được, chỉ có người được thánh thượng cực kì sủng ái mới có khả năng được ban cho, đến nàng, phải được chủ phủ phu nhân ưu ái mới may mắn được nhìn thấy.

      Thế nhưng người kia cũng thèm trân trọng, vị trước mắt này giống như những người bình thường khác nâng niu, mà lại đem vải ti tằm này mặc lên người, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng giống như quý lắm.

      Phải là người như thế nào mới có khả năng đem thứ này coi như có gì?

      Việc người cầu thân trước mắt, công tử chủ phủ thân phận là cao nhất, nếu có lựa chọn tốt hơn, hôn của nàng hẳn là liền định xuống, nhưng mà lúc này, nàng cũng nghĩ gật đầu nữa.

      số người, cần tiền hô hậu ủng, cũng cần biểu ra vẻ ai bì nổi, chỉ cần đứng ở nơi đó liền có thể kiến nhân dám xem.

      Nàng nhìn nhầm.

      Nhưng mà, thời gian đợi như thế này có phải quá dài hay ?

      Bà tử kia rất nhanh nhạy, cũng biết tiểu thư mình hầu hạ nhiều năm có chủ ý gì, mắt thấy đối phương tiếp lời, ánh mắt cũng đều có cho tiểu thư nhà mình cái, nhanh chóng đem lời tiếp, miễn cho tiểu thư khó xử.

      "Tiểu thư tâm địa ngài chính là rất tốt, nếu có bọn họ ngăn cản đường , chờ hộ vệ đuổi theo tất nhiên là có thể đem ngựa áp chế lại, ngài lại như thế nào có thể thành như vậy? Máu đều đem khăn tẩm ướt, trở về phu nhân sợ là muốn lột da lão nô."

      Trang Thư Tình nhìn nơi nha hoàn dùng khăn che lại, ngay cả chút tơ máu cũng đều thấy.

      Tay mắt lanh lẹ giữ chặt người muốn phản bác, Trang Thư Tình đối với đệ đệ lắc đầu.

      Mặc kệ đối phương là tiểu thư liễu gia thế nào, tóm lại phải là người tỷ đệ bọn có thể trêu chọc vào, nén giận tuy ủy khuất, nhưng cũng là phương thức bảo toàn chính mình, điểm giác ngộ này nàng vẫn biết.

      Bạch Chiêm lông mày giơ giơ lên, nếu là lúc này bị bao vây là nương , phản ứng đầu tiên chỉ sợ là vung roi lên, làm sao có thể để người ở trước mặt nàng bóp méo lý lẽ.

      Người này, vừa giống nương, nhưng cũng giống nương.

      Bất quá từ biểu của các nàng, có thể thấy được nàng là người thông minh, biết cứng rắn đến cùng phải chịu thiệt nếu còn muốn tiếp tục tranh luận đó gọi là người có dũng khí, mà phải là ngu xuẩn.

      chính là thích người thông minh chân chính, mà phải loại tự cho mình là thông minh này, kì thực buồn cười

      " Ánh mắt người kia sao lại thành như vậy a, ta phải móc ra xem thử nó như thế nào?"

      Liễu tứ tiểu thư thế nào cũng nghĩ tới đợi nửa ngày lại đợi được câu như vậy, nàng biết, đây phải uy hiếp, mà đối phương thực dám làm như thế!

      Biết nàng là tiểu thư Liễu gia còn dám làm như thế, dựa vào cái gì?

      Hay là... đến từ kinh đô?

      Cái ý nghĩ này vừa xuất ra, Liễu tứ tiểu thư vừa sợ hãi lại vừa có tia hưng phấn, nếu có thể gả đến chỗ thế gia đại tộc có chút gốc gác lớn đây...

      Cẩn thận giấu tốt ánh mắt mình, Liễu tứ tiểu thư cúi đầu xuống, khẽ cắn môi đỏ mọng, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.

      Bạch Chiêm nửa điểm mặt mũi cũng cho, cười nhạo tiếng, ý bảo xe ngựa bị ngăn cản ở ngoài vào đây.

      Thủ hạ dám trì hoãn, hai ba chiêu liền giải quyết nhanh gọn những người chặn đường, dắt xe ngựa đến trước mặt công tử.

      " lên."

      Lời này là với Trang Thư Tình, Trang Thư Tình chỉ chần chờ cái chớp mắt, liền lôi kéo đệ đệ lên xe ngựa, người nàng vô cùng đau đớn, lúc đó dùng chút khí lực nào nhưng khi Thư Hàn nhào tới khẳng định cũng bị thương .

      "Đưa tỷ đệ bọn họ trở về."

      "Vâng, công tử."

      Màn xe buông xuống, Trang Thư Tình trong xe ngựa đối với Bạch Chiêm vén áo thi lễ, lại nửa câu.

      Phần nhân tình này, nàng thiếu quá nhiều, qua hôm nay phải hỏi thăm chút Bạch Chiêm này có lai lịch thế nào, có số người nhân tình kiếm được cũng phải tốt như vậy, chỉ mong lão thiên có thể giúp nàng hồi, đừng làm cho cuộc sống của nàng ngày qua ngày càng khổ cực thêm.

      "Cứu ta... Đau. . ." Nộn nộn thanh biết từ nơi nào truyền đến, Trang Thư Tình theo bản năng trong xe ngựa nhìn vòng, xe ngựa lớn như vậy, tuy rằng nhiều chỗ trống, nhưng cũng thể giấu đứa bên dưới được.

      Vậy thanh kia là từ chỗ nào đến?
      minhminhanhngoc, QTNZ, Hale20558 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks nàng, cuối cùng nam chính cũng lên sàn
      lananhtran51Tiểu Huân thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ồ, a xuất , và từ h chắc k ai có thể đối với tỷ nảy sinh ý xấu, vì bị a bóp chết ý nghĩ ấy từ trong trứng rồi, haha
      thanks nàng
      lananhtran51Tiểu Huân thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 26: Khả năng mới



      Nàng làm bác sĩ mấy năm, phản ứng thành bản năng, nghe được thanh cầu cứu tuyệt thể lờ .

      lần nữa vén mành lên, ánh mắt nàng nhìn qua những người khác cũng thấy ai có gì ổn, chung quanh cũng thấy được nơi nào có đứa bị thương.

      Bạch Chiêm tiến lên bước hỏi, " làm mất cái gì sao?"

      "Đau... Đau..." Theo thanh giọng mũi khiến Trang Thư Tình tâm đều gấp, muốn hỏi có nhìn thấy đứa bị thương hay , ánh mắt liền chuyển đến vật bị xách tay người hộ vệ của Liễu gia.

      Nàng chỉ là bác sĩ, nàng còn là thú y, bằng kinh nghiệm của nàng, thấy máu còn lưu lại người tiểu gia hỏa liền chắc chắn nó bị thương .

      "Đau... Cứu ta, cứu ta..."

      Trang Thư Tình trong lòng đột nhiên dâng lên cổ quái ý, nàng biết ý nghĩ cổ quái kia là do chuyện gì xảy ra .

      Nhưng nghĩ Liễu gia cũng phải là thứ gì tốt, mà lúc này cũng chỉ có người của Liễu gia ở đây, có người của Bạch Chiêm, còn có rất nhiều dân chúng vây xem dân chúng, có khả năng có đứa bị thương mà ai để ý tới.

      Dù là tại đại cũng còn có hờ hững đến mức này.

      Vậy thanh kêu cứu vừa rồi chẳng lẽ là...

      Đây là cái tình hình gì? Nàng đời trước làm thú y hai năm cũng có loại khả năng này a?

      Nhiều nhất cũng là được miêu miêu cẩu cẩu thích chút, hoặc cũng là những con thú bác sĩ khác trị được nàng đều có thể thu phục, cũng chính là bị tiểu cẩu đưa đến cửa nhi viện, lại bị tiểu cẩu thủ hộ nhiều năm...

      Nghĩ như vậy, là có chút cổ quái.

      Xem nàng chuyện, Bạch Chiêm theo tầm mắt nàng nhìn lại, "Thích?"

      "Nó bị thương."

      Bạch Chiêm liền cảm thấy hưng trí, "Ngươi muốn dẫn nó nhìn đại phu?"

      Trang Thư Tình rốt cục đem tầm mắt chuyển qua người nam nhân, đến lúc này nàng mới phát khoảng cách hai người là có chút thân cận, vội lui về phía sau chút, quay người nhìn lại, mặt Thư Hàn quả nhiên đen.

      Lúc trước thế nào lại phát , có tật xấu bất động chút liền đen mặt? Cai này cũng phải là thói quen tốt, phải sửa.

      Người cổ đại tức giận đều ra mặt, hạ quyết tâm muốn có tiền đồ, bộ dạng này nhất định phải học.

      Bất quá trước mắt phải thời điểm để so đo những thứ này, Trang Thư Tình cân nhắc nam nhân này có phải là người tốt hay mới có thể đem kia vật này đưa cho , nàng xem như nhìn ra, Liễu tứ tiểu thư kia tuy bộ dạng đơn thuần nhưng khi hành động rất lợi hại.

      "Chỉ cần mua chút thuốc, ta có thể trị."

      "Nga?" Bạch Chiêm thong thả bước qua, giống như là ở trong nhà mình, lại tự nhiên mang vật tiện tay đặt vào cái giá đem tới, đợi đến khi những hộ vệ kia phản ứng kịp, đầu sỏ khiến ngựa khống chế được còn trong tay tự mình .

      "Vậy cho ngươi trị, qua hai ngày ta đến xem."

      Trang Thư Tình nhận lấy cẩn thận bảo vệ trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt như muốn hỏi, 'Vì sao ngươi muốn đến xem?'

      "Bất cứ thứ gì qua tay ta tự nhiên nó là của ta, ta đến xem thứ của ta... Có gì đúng?"

      "..."

      đời còn có đạo lý này? chỉ là Trang Thư Tình, mấy người hộ vệ, Liễu tứ tiểu thư, cả những người đường đứng gần nghe được như thế đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Bạch Chiêm.

      Chỉ có vẻ mặt thủ hạ của Bạch Chiêm lại rất tự nhiên, ở trong lòng bọn họ, lời này của công tử chút vấn đề đều có, công tử cầm trong tay thứ g ìthì chính là của công tử, vô số chuyện trong thực tế có thể chứng minh.

      Trang Thư Tình dứt khoát lui vào trong xe ngựa, mành buông xuống, làm nhưng có nghe thấy lời vừa rồi kia, dù sao, mục đích của nàng đạt được.

      Cảm giác được xe ngựa chuyển động, đánh giá cách xa nơi thị phi kia, Trang Thư Tình mới lại vén màn xe lên, hướng người ngồi đối diện ở ngoài xe : "Phiền toái đại ca ngừng ở y quán chút."

      " thành vấn đề."

      Từng chút từng chút nhàng vuốt đầu tiểu gia hỏa, Trang Thư Tình nghĩ tới muốn hỏi tiểu gia hỏa này câu để xác định vừa rồi có phải nó chuyện hay , lại chợt nghe được nó nhược nhược rống lên hai tiếng.

      Mà nàng lại nghe hiểu .

      , "Đau, đau quá."

      Cùng đạo thanh nộn nộn lúc trước giống nhau như đúc.

      là... Gặp quỷ .

      Nàng khi nào có cái khả năng này? ràng đến thế giới này cũng có thời gian nhiều, lúc trước thế nào có nửa điểm dấu hiệu?

      Còn có nam nhân kia, hai ngày sau đến xem tiểu gia hỏa này ?

      Việc sau chồng lên việc trước, là đau đầu.

      Xe ngựa vừa , Bạch Chiêm cũng liền còn hứng trí tiếp tục lưu lại, nhấc chân liền , cái tiểu thư kiều kiều tiếu tiếu kia căn bản để trong mắt.

      Tuy rằng ở trong mắt tiểu thư người ta, là thứ trái cây thơm ngon ngào ngạt.

      "Công tử xin dừng bước."

      Bạch Chiêm như là có nghe thấy, ngay cả chút ngừng bước cũng có, Liễu tứ tiểu thư vừa tức lại quẫn, mặt đỏ đến độ muốn ra máu, nàng lớn đến bây giờ, cũng chưa từng bị người đối đãi qua như vậy, niệm tưởng trong lòng nháy mắt đều ném ra sau đầu, dùng đầu óc suy xét, lời thốt ra, "Công tử liền cứ như vậy mà sao?"

      Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, chính là nàng muốn biểu đạt bới vì đem xe ngựa của mình ném , làm hại chính mình bị thương, nhưng người khác cho rằng như vậy.

      Nàng đều nghe được có người cười trộm, nếu xử lý tốt, thanh danh của Liễu tứ tiểu thư nàng phá hủy.

      Là nàng lỗ mãng .

      Nhìn đến nam nhân cuối cùng dừng bước quay đầu nhìn nàng, Liễu tứ tiểu thư hít sâu hơi, muốn chuyện chợt nghe đối phương : "Bản công tử , còn chờ ngươi đưa bản công tử trở về kinh thành sao? Nếu như có người biết cửa nhà ta mở, bản công tử lo lắng có những kẻ mời mà đến."

      Liễu tứ tiểu thư trong đầu trống rỗng, cả môi cũng trắng bệch.

      Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên loại cảm giác, thanh danh của mình nhiều năm bồi đắp liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nếu có thể, nàng thực hận thể bổ nhào qua che kín miệng nam nhân kia, để ra những lời thể chịu nổi đó, nhưng nàng tại cái gì đều thể làm.

      Bạch Chiêm thấy sắc mặt của nàng bộ dáng như tro tàn liền cười lạnh, người như vậy thấy nhiều, thời điểm tính kế người khác đắc ý kiêu ngạo, khi thất thủ liền lợi dụng thiên phú lớn nhất của nữ nhân để bảo trụ thanh danh của mình, ngày khác lấy cơ hội ngóc đầu trở lại.

      Chỉ nhìn ánh mắt nữ nhân này liền biết phải người an phận.

      Để hai tay sau lưng thong thả bước đến gần, nhìn đám hộ vệ ánh mắt cảnh giác vòng vây quanh Liễu tứ tiểu thư, Bạch Chiêm khinh thường đến cực điểm hừ tiếng, nghênh ngang mà .

      biết bao nhiêu người nghỉ chân ở ngã tư đường đều lặng im, giống như tới thế giới tiếng động, trước mắt Liễu tứ tiểu thư từng đợt biến thành màu đen, chỉ hận sao khi nàng vừa sinh ra lập tức đưa đến cho nàng nam nhân xuất sắc như vậy, cái bóng dáng thẳng tắp kia lên trước mắt, bên là hận, bên lại khống chế nổi suy nghĩ của chính mình.

      Thẳng đến khi trở lại Liễu phủ, nàng đều chỉ nhớ kỹ nam nhân này, hận đến cắn răng, cũng thiết tha gì cơm nước, dường như quên đôi tỷ đệ khác, có lẽ, này cũng là dụng ý của Bạch Chiêm?

      Hai tỷ đệ rời căn bản biết việc xảy ra sau này, trước y quán tìm đại phu, xác định có nội bộ thương sau mới mua thuốc về nhà, có cho chính mình dùng, cũng có thuốc trị thương cho vật .

      đường khi Trang Thư Tình dùng kinh nghiệm của mình xem qua, vật hẳn là mới sinh ra được vài ngày, cái đầu nho chỉ có bàn tay là lớn, biết làm sao có thể lẫn vào trong đám người, xương ở trước đùi bên trái hơi nứt ra, người cũng có vài vết thương, đại khái cũng chưa ăn được cái gì, hơi thở yếu ớt.

      "Tỷ tỷ, đây là tiểu cẩu sao?" Trang Thư Hàn bị vắng vẻ bên cam lòng , đối với thứ gì đó trong lòng bàn tay tỷ tỷ gì đó vung ánh mắt chán ghét.

      " phải tiểu cẩu." Trang Thư Tình trả lời khẳng định, nàng nhìn thấy có chút giống như sói, bất quá nàng làm thú y cũng chưa từng chữa qua chó sói, cũng dám khẳng định trăm phần trăm, "Được, chờ nó lớn lên chút mới biết được là thứ gì."

      "Mặc kệ là cái gì, có thể giữ nhà trông viện là tốt rồi, ta muốn đến trường học, tỷ tỷ lại luôn bận việc trong tiệm, chỉ có Tú Nhi tỷ mình ở nhà ."

      Trang Thư Tình rất hiểu đứa này, ai đối tốt phần tốt lại mười phần, điểm ấy giống nàng, nhịn được nhéo nhéo mặt , vô cùng thân thiết phụ họa, "Đúng, có thể giữ nhà trông viện là tốt rồi, Thư Hàn có thể an tâm học ."

      Trang Thư Hàn vừa vui sướng lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt đều biết để vào đâu mới tốt, đối với vật bá đạo chiếm lấy lòng bàn tay của tỷ tỷ nhìn cũng chẳng chướng mắt như vậy.

      Thanh niên ngồi ở càng xe nghe được đoạn đối thoại ở bên trong mặt cũng khỏi có chút ý cười mềm mại, trong lòng có chút lý giải vì sao công tử như khối băng ngàn năm luôn lạnh nhạt lại rảnh rỗi để ý chuyện của người khác.

      Quẹo khúc quanh, thanh niên kéo cương ngựa, xe ngựa liền ngừng lại, "Đến."

      Màn xe nhấc lên, Trang Thư Hàn ra ngoài trước.

      nhảy xuống xe ngựa, lại cẩn thận đỡ bàn tay của tỷ tỷ xuống dưới, lúc này mới đối với thanh niên lời cảm tạ.

      "Ta chính là tuân theo mệnh lệnh công tử làm việc, muốn tạ liền tạ công tử nhà ta ." Rồi chống vào càng xe ngồi lền, thanh niên vung roi, xe ngựa lung lay thoáng động rời .

      Cửa sau mở ra, Trương Tú Nhi mặt đầy ý cười nhưng nhìn đến bộ dáng chật vật của hai người liền kinh hô, vội vàng đem hai người kéo vào, liên thanh hỏi, "Đây là bị làm sao vậy? Buổi sáng ra ngoài còn tốt mà? Thư Thành đưa các ngươi về sao?"

      " có việc gì, chính là cẩn thận bị ngã xuống, Trương đại ca muốn đưa chúng ta về, ta nghĩ dù sao cũng phải để Thư Hàn quen với con đường này nên liền cự tuyệt, cũng nghĩ bị ngã, Tú Nhi tỷ ngươi đừng lo lắng, thực có việc gì, nghiêm trọng nhất chính là mặt, xước chút da, hai ngày tốt rồi."

      "Nữ hài tử trong nhà, mặt có bao nhiêu trọng yếu, nếu lưu lại sẹo nhìn ngươi làm sao bây giờ." Trong miệng được, Trương Tú Nhi cũng nhàn rỗi, lấy nước ấm đến dè dặt cẩn trọng dùng khăn giúp nàng xử lý miệng vết thương, " được, phải mua chút thuốc về, bằng trong lòng ta an ổn."

      " đường về thuận đường mua thuốc." Trang Thư Tình thông minh đem cái hộp gỗ tử đưa cho Trương Tú Nhi, Trương Tú Nhi trừng mắt nhìn nàng, cũng cái gì nữa.

      "Thư Hàn đâu? Ngươi có hay bị thương ?"

      " có, ta tốt lắm."

      Từ ngoài nhìn vào quả thấy hai tỷ đệ còn có thương tích ở chỗ khác, Trương Tú Nhi lúc này mới hoà hoãn sắc mặt, hạ quyết tâm lần tới thấy Thư Thànhphải hảo hảo chuyện với , nào có chuyện như vậy, người yên lành ra ngoài trở về lại thành cái dạng này, may mắn là bị thương nặng.

      Bận xong người, Trương Tú Nhi mới chú ý tới vật trong tay Trang Thư Tình, cúi đầu xuống nhìn nhìn, "Nhặt được?"

      "Ân, thấy nó bị bị thương liền nhặt về, Tú Nhi tỷ, ta trước đắp thuốc cho nó, Thư Hàn, ngươi lưu lại giúp Tú Nhi tỷ làm cơm trưa, đúng rồi Tú Nhi tỷ, lấy chút nước cơm cho vật này, mới sinh ra vài ngày, sợ là cũng chưa uống sữa." Trang Thư Tình bất động thanh sắc đem lời bỏ qua, ôm vật về phòng.

      Nàng được biết ràng, nàng lúc trước phải xuất ảo giác.

      Bất quá trước đó, nàng phải đem miệng vết thương xử lý, như vậy đúng là bộ dạng lớn, phải hảo hảo xử lý, vết thương này mới có thể nhanh tốt lên.
      Last edited: 7/6/16
      minhminhanhngoc, Hale205, hargane18757 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :