1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác Ma Tổng Tài! Anh Hỗn Đản - Thủy Trường Hựu (161/ 161 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 78: Chúng ta có cục cưng ?






      "Hơn nữa , con là của em , em gọi sao là do em , hừ!"



      Nghe được Lâm Khả Tâm vậy , Tư Đồ Viêm chống đối mà tức giận , ngược lại dùng ngón trỏ nhàng vuốt ve cằm của : " Được rồi , em muốn gọi là 「Tiểu Bảo 」 là vậy , bất quá phải thanh minh chút. . . . . ."



      Giọng ngập tràn từ tính của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm còn tức giận nữa , ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mờ ảo: "Cái gì. . . . . .?"



      " 「Tiểu Bảo 」 phải chỉ là con em , đó là con của chúng ta."



      "Con của chúng ta. . . . . .?



      Nghe Tư Đồ Viêm là con của , mà là con của hai người , cảm thấy kinh ngạc , chẳng lẽ thay đổi chủ ý , đồng ý cùng nuôi dưỡng đứa bé ? Hay là thích ?



      Mang theo nghi ngờ , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nhìn thẳng vào con ngươi của , mà nở nụ cười vui vẻ để đoán ra nguyên cớ gì , ngón tay xẹt qua xương quai xanh của , cảm xúc tê dại như có luồng điện xẹt qua cơ thể làm cho chấn động.



      "Khả Tâm , muốn có đứa , cục cưng là của chúng ta . . . . . .được ?" Tư Đồ Viêm nhìn thẳng vào Lâm Khả Tâm , con ngươi đen láy toả ra mị lực làm cho bị lôi cuốn vào.



      "Uhm. . . . . ."



      Lâm Khả Tâm nhắm mắt lại , đón nhận đôi môi của tiếp xúc lên từng nấc da thịt của mình , mang theo luồn nóng rực , như vậy trong nháy mắt , những điều khoản trong hợp đồng liền lên , nhưng sau đó lo lắng của hoà tan theo động tác ôn nhu của , chỉ còn lại triền miên . . . . . .



      ----------



      Từ lúc Tiểu Bắc Kinh trở về , Lâm Khả Tâm đối xử với nó rất cẩn thận , ăn cơm xong mang cún raa ngoài dạo phố hơn nữa lâu mới trở về , tuy rằng cũng muốn theo nhưng gần đây công việc rất nhiều , về nhà còn có văn kiện xử lý huống chi Lâm Khả Tâm có kinh nghiệm trong việc chăm sóc Tiểu Bối , vì muốn chấn động nên hy vọng theo , cho nên Tư Đồ Viêm cũng đáp ứng ..



      Lúc đầu còn bình thường nhưng sau thời gian Tư Đồ Viêm bắt đầu hoài nghi.






      Chương 79: Chính là người quen?






      Bất quá chỉ là dạo phố nên mỗi lần cũng quá lâu chứ? Huống chi dù chỉ Tiểu Bối học chút kỹ năng ban ngày cũng có thể mà , đâu cần đợi đến ban đêm làm gì?



      Hơn nữa , điều kì lạ nhất là mỗi lần Lâm Khả Tâm ra ngoài đều là thời gian cố định . . . . . . Chẳng lẽ thừa dịp này sau lưng làm chuyện vì?



      Vì thế mỗi buổi tối , Tư Đồ Viêm giả vờ hỏi Lâm Khả Tâm: " Vừa lúc hôm nay có việc gì , và em mang Tiểu Bối ra ngoài dạo ?"



      " , cần." Đối với đề nghị bất thình lình của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm vội vàng cự tuyệt: " Em là phải huấn luyện Tiểu Bối , cần xem đâu."



      Bộ dạng kích động của Lâm Khả Tâm càng xác định những gì nghĩ là đúng , nhưng cũng vạch trần liền , ngược lại còn nó: " Được rồi , em , trở về sớm chút."



      "Ừ , Tiểu Bối chúng ta thôi"



      Lâm Khả Tâm ôm Tiểu Bối chạy , sau lưng mang theo vài phần sốt ruột , nhìn theo bóng dáng , Tư Đồ Viêm nheo mắt lại.



      Vội vả xuất môn . . . . . .Hay là ấy lén lút gặp ai?



      Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm đứng lên , vẻ mặt vui theo Lâm Khả Tâm , lúc tò mò chạy đến Lâm Khả Tâm nhấn chuông nhà của ai đó ..



      lát sau , cửa mở ra , đứng ở cửa là người đàn ông tuổi còn trẻ , tuy rằng đẹp trai nhưng cũng có thể ở nơi sa hoa như vậy khẳng định phải người bình thường .



      "Sao bây giờ mới đến? Tôi, Hoà Thiêm chờ lâu."



      Người đàn ông có chút vui mắng Lâm Khả Tâm , kia nhất định phải lần đầu tiên gặp mặt , Tư Đồ Viêm thầm nắm chặt 2 tay.



      Tốt , cư nhiên dám bên ngoài tìm người đàn ông khác , hoàn hảo lúc nãy vạch trần nếu Lâm Khả Tâm thừa nhận ,mà bây giờ có muốn làm vậy cũng được .



      Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm trốn mà ra: "Lâm Khả Tâm"



      "?!" m thanh quen thuộc truyền tới từ sau lưng , Lâm Khả Tâm có quay đầu mà sợ đến cứng đơ người.



      Người đàn ông kia nhìn thấy Tư Đồ Viêm cũng khỏi nghi hoặc , chau mày: " là ai vậy?Người quen sao?"

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 80: Tình Nhân Hoà Thiêm?






      Lâm Khả Tâm hướng tới người đàn ông nở nụ cười :" Ừ , là người quen. . . . . quen." xong , Lâm Khả Tâm nóng nảy quay lại , ánh mắt mang theo chút che lấp: " Viêm , sao đến đây?"



      Chỉ thấy từng bước đến trước mặt : " tại sao đến đây ư? Nếu đến , còn biết em sau lưng làm chuyện như vậy , a. . . . . ."



      Ngữ khí của lạnh rét , nhưng Lâm Khả Tâm vẫn cảm nhận được vẻ mặt phẫn nộ , thậm chí ngay cả Tiểu Bối cũng đem đầu chôn vùi vào lòng ngực lạnh run của .



      "Viêm , đừng giận . . . . . .Chút nữa em giải thích " Lâm Khả Tâm khẩn trương , chuyện ấp a ấp úng . . . . . .



      Nhưng Tư Đồ Viêm căn bản là nghe theo , tại càng rối rắm vì mối quan hệ của và người đàn ông trước mặt , nheo mắt , chất vấn : " Người quen? và em chỉ là người quen thôi sao? Vì sao lại quan hệ của chúng ta , cho ta biết là chồng của em? Chẳng lẽ quan hệ của và em ra mất mặt sao?"



      " phải . . . . . .Viêm gì vậy?" Lâm Khả Tâm bị nghi ngờ , ngượng ngùng cúi đầu lí rí .



      A , còn làm bộ sao. . . . . .trong lòng Tư Đồ Viêm cười lạnh , nên sớm biết , cũng chỉ là người tuỳ tiện có thể lên giường với bất kì ai , nhịn được đơn tìm người đàn ông khác , mà —— Tư Đồ Viêm lại vì loại phụ nữ này mà chạy đôn chạy đáo kiếm con Tiểu Bắc Kinh , kia là quá nực cười !!



      Vì quá tức giận , Tư Đồ Viêm gì , lạnh lùng nhìn Lâm Khả Tâm , mà biết mình làm sai đến mức biến thành bộ dạng này , nên cũng biết mở miệng làm sao ..hai người trầm mặc ..



      Bỗng nhiên. . . . . .



      "Khụ khụ, xin phép quấy rầy chút. . . . . ." nhịn được , người đàn ông đứng bên .



      cái gì mà quấy rầy chút? Hừ , chính mình còn tính sổ với ta, cư nhiên dám chạy đến chịu chết?



      Tư Đồ Viêm quay đầu , hung hăng liếc nhìn: " . . . . . ."



      Tuy rằng người đàn ông kia cũng có gặp qua 「những bộ mặt lớn trong thành phố 」 nhưng khí thế của Tư Đồ Viêm mạnh mẽ phi thường , làm cho hồn của ta bay hết nửa.



      " , đừng hiểu lầm.. tôi có ý khác ! Tôi chỉ là muốn , nếu hai người cải nhau có thể trước gặp Hoà Thiêm ? Vì ấy đợi lâu. . . . . .Nên" m thanh của người đàn ông càng càng , những lời phía sau cũng ra khỏi miệng.






      Chương 81 : ra là thế






      "Hoà Thiêm?" Tư Đồ Viêm nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt .



      Hay là tình phu của Lâm Khả Tâm phải người này , mà là tên gọi 「Hoà Thiêm 」?



      "Được rồi , kêu Hoà Thiêm ra đây cho tôi xem." Tư Đồ Viêm muốn biết tình nhân mà mỗi tối Lâm Khả Tâm gặp là bộ dáng thế nào?



      Thấy Tư Đồ Viêm đồng ý , người đàn ông mở cửa , sau đó hô tiếng: " Hoà Thiêm , xuất ." vì thế con chó to lớn màu đen chạy ra .



      Thấy chú chó bự trước mặt , Tư Đồ Viêm cảm giác có điểm hỗn loạn .



      "Này . . . . . .chính là Hoà Thiêm?"



      Nghe thấy có người kêu mình , 「Hoà Thiêm 」 sủa gâu gâu 2 tiếng trả lời.



      Mà người đàn ông vì e ngại Tư Đồ Viêm , nên sau khi kêu 「Hoà Thiêm 」 ra liền núp sau cửa.



      "Hoà Thiêm giao cho các người , tôi làm việc đây , cúi chào." xong , người đàn ông liền đóng cửa lại



      Thấy cửa đóng , Tư Đồ Viêm trố mắt nhìn Lâm Khả Tâm , sau đó nhìn con chó màu đen: " Em đây là. . . . . .?"



      "Aida , thông minh như vậy , em biết giấu lâu . . . . . .Được rồi , thành thừa nhận với , em ở đây thay người dắt chó chơi." Lâm Khả Tâm xong , bất đắc dĩ thở dài.



      "Thay người dắt chó chơi?"



      "Đúng" Lâm Khả Tâm gật gật đầu , sau đó lôi kéo dây của chú chó màu đen: " Chỉ là chủ nhân có thời gian dắt nó dạo nên mướn em làm giùm."



      " ra là như vậy a. . . . . ." Tư Đồ Viêm giọng



      Nhưng Lâm Khả Tâm nghe được vậy , để sát vào người , tò mò hỏi: " Nếu nghĩ là gì? Xem tức giận như vậy , biết nghĩ tới đâu rồi. . . . . .À , nhưng tại sao lại tức giận dữ vậy?"



      Đối với câu hỏi của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm dừng cước bộ , thể nào cho biết tức giận vì sau lưng tìm tình nhân? Hay cách khác là ghen? Này rất mất mặt nha .



      Lúc này, Tư Đồ Viêm hồi đáp: " đương nhiên biết em giữ chó , nhưng em dám giấu lâu như vậy , sao lại tức giận?"



      "Xí , lòng dạ hẹp hòi." Lâm Khả Tâm mắng , liếc nhìn cái , sau đó lại đến nhà khác.



      "Em muốn làm gì?" Tư Đồ Viêm hỏi lại



      "Đương nhiên là giữ chó !" Lâm Khả Tâm bên , bên thu nhận chú chó khác.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 82: Chống Đối






      Còn đợi Tư Đồ Viêm kinh ngạc , Lâm Khả Tâm tiếp tục nhận hai chú chó Đức khác.



      Tư Đồ Viêm nhìn nhìn , nơi đứng giữa bày chó , thân hình của càng thêm bé , như vậy rất mắc cười .



      Bất quá tuy rằng chút hứng thú với chó cũng có nhưng vì làm vừa lòng Lâm Khả Tâm nên mới cùng nhau dắt chó dạo xong mới về nhà.



      Trở lại phòng , Lâm Khả Tâm để Tiểu Bối xuống đất , chú chó con liền đến chậu đồ ăn của mình.



      Tư Đồ Viêm đứng phía sau , tháo càvạt: " Lâm Khả Tâm , phải chó của khu này đều là em giữ chứ?"



      Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu: " có , tại tính luôn Tiểu Bối tổng cộng là 8 con , so với tất cả chó trong khu này còn kém xa."



      muốn ôm đồm cả bày chó của khu này , nhưng người ta đồng ý đó chứ~



      qua lại , Tư Đồ Viêm bỗng nhớ cái gì: " Đúng rồi phải em sợ loại chó bự sao? Như thế nào còn gan dạ mà giữ nó?"



      Nghe Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm tự hào chút: " Đúng vậy , lúc đầu em rất sợ nhưng sau đó em phải tự vượt qua bằng chính thực lực của mình , thấy em lợi hại ?"



      Nhìn bộ dáng đắc ý của Lâm Khả Tâm , kìm lòng nở nụ cười , sau đó hướng đến gần chút: " Ý phải vậy , ý hỏi là em nghĩ sao nếu phải giữ con chó bự?"



      "Nha , này à. . . . . ." Lâm Khả Tâm dừng chút sau đó cam lòng : " Này em có thấy người khác làm , nên em làm theo , ngay từ đầu em cũng muốn giữ chó bự , nhưng chỉ có chó bự như vậy mới cần ra ngoài thôi , dù sao khu nhà của rất lớn, nếu chó người ta tự giữ được đâu có cần bỏ tiền mướn em đâu."



      Tư Đồ Viêm nghe xong hiểu được , lèo ra nguyên nhân vẫn là Lâm Khả Tâm vì tiền mới giữ chó , ôm vào lòng : " Đừng giữ nữa , nếu như em thiếu tiền , chỉ cần chăm sóc là được , lo vì có tiền chi tiêu , phải vất vả như thế."



      Chính là điều làm cho ngoài ý muốn là , Lâm Khả Tâm cự tuyệt: " cần." Mà cũng vì cự tuyệt làm cho trận gió to kéo đến.






      Chương 83.






      " được , em đáp ứng với chủ của những chú chó đó ít nhất phải giúp họ canh chó 2 tháng"



      Bởi vì Lâm Khả Tâm chịu khó , giá cả cũng phải chăng nên những người giàu có trong khu nhà Tư Đồ Viêm đều tìm Lâm Khả Tâm giúp họ giữ chó , chính là cự tuyệt làm cho Tư Đồ Viêm vui .



      Phải biết rằng , rất có ít người dám bác bỏ cầu của , huống chi vẫn là vì muốn tốt cho nhưng cư nhiên lại nể mặt , chẳng lẽ đối với tốt quá nên lên mặt?



      " Lâm Khả Tâm ! nhắc lại lần nữa , từ bỏ công việc đó "



      Nhưng Lâm Khả Tâm cũng rất kiên trì: "Tư Đồ Viêm , có lầm , em em thể bỏ công việc này hơn nữa nó cũng rất quan trọng với em , em muốn từ bỏ. "



      "Quan trọng?Hả?" Tư Đồ Viêm cười lạnh : " thanh cao quá làm gì? trắng ra là em muốn tiền ! Nếu muốn cứ , cho em." xong , tuỳ tiện rút ra vài tờ tiền ném lên .



      " Tư Đồ Viêm , làm gì vậy , cho dù có nhiều tiền cũng thể lãng phí như vậy." Lâm Khả Tâm xong liền cúi người nhặt lên .



      Thấy bộ dạng nhặt tiền của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm khinh thường ra mặt.



      Quả nhiên lại là người phụ nữ ham tiền tài , vậy mà còn giả bộ thanh cao , làm cho người ta ghê tởm , nhưng điều điều làm cho Tư Đồ Viêm ngoài ý muốn chính là sau khi Lâm Khả Tâm nhặt lại toàn bộ tiền liền mang đến trước mặt cho lấy xu .



      Bất quá cũng nhận: " cần trả lại cho , em phải thích tiền sao? Này coi như cho em." Tư Đồ Viêm lạnh lùng trào phúng



      Nghe được ngữ khí châm biếm của , Lâm Khả Tâm nắm chặt tay: "Tư Đồ Viêm , đừng coi thường người khác ! Đúng , em vì tiền mới giữ chó dùm người ta nhưng đó là dựa vào sức lao động của chính mình mà kiếm tiền , em thẹn với lương tâm ! Mà còn tiền này của em cần ! Bởi vì phải do em kiếm được em bao giờ nhận.."



      Biểu tình quật cường của Lâm Khả Tâm làm cho lòng Tư Đồ Viêm như ngọn lửa sắp phun trào , Lâm Khả Tâm này nhiều lần bác bỏ cầu của còn , cư nhiên bây giờ còn dám lên mặt giáo dục dạy đời sao? Được , nếu vậy thể giáo dục lại



      Chỉ thấy Tư Đồ Viêm nhíu mày: "Ồ, ? Nếu là vậy, cần phải để em ra sức [ lao động 」 chút mới được?"



      Lâm Khả Tâm ràng , cái biểu tình này của khẳng định phải chuyện tốt , lui hai bước : " , có ý gì?"



      Tư Đồ Viêm nở nụ cười tà mị: " có gì , chẳng qua nghe em nếu như phải tiền cho chính em lao động em cần , nên giúp em lao động chút , sau đó chắc em nhận tiền của ." xong , còn đợi Lâm Khả Tâm phản ứng chuyện gì xảy ra , Tư Đồ Viêm bổ nhào đến , đặt sofa.



      "Đau quá , Tư Đồ Viêm làm gì vậy?!"



      "Làm gì vậy? Đương nhiên là 「lao động 」 chuyện vợ chồng rồi."



      Lại lần nữa , bá đạo muốn , hơn nữa lại là sofa , động tác cường ngạnh làm cho thoải mái , huống chi nghĩ đến lời ban nãy của , trong lòng của Lâm Khả Tâm khỏi đau xót.



      Để 「 lao động 」 như vậy đổi lấy tiền , xem là gì ?!? Đây ràng là làm nhục , nhưng vì khí lực quá nên vô luận chống lại thế nào cũng thể đẩy ra , chỉ có thể tuỳ ý để phát tiết mà thôi.



      Cứ như vậy , thân thể cùng tâm hồn bị tra tấn , cho đến khi nước mắt khô lại , Tư Đồ Viêm mới thoả mãn .



      đứng dậy , thèm nhìn , thẳng bước vào phòng tắm , mà Tiểu Bối biết lúc nào đến bên cạnh Lâm Khả Tâm , nó liếm liếm ngón tay của , nhưng chút đáp lại Lâm Khả Tâm cũng có , bây giờ cứ như người có thể xác nhưng có linh hồn .



      , mà nên có linh hồn , mà là thể xác phản đối tình cảm , làm cho biết biến thành dạng gì?!



      Khổ sở , uỷ khuất , xấu hổ , nhục nhã . . . . . .Mỗi lần Tư Đồ Viêm phát tiết xong là thấy bản thân dơ bẩn , đê tiện , hèn mọn .



      Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên ,lúc này nước mắt của Lâm Khả Tâm cũng vậy mà rơi xuống .



      Tại sao , tại sao biết hay ho rồi mà còn gặp phải chuyện này? Tại sao ai cứu vớt ? Tại sao?. . . . . .



      Tuy rằng trong lòng tự hỏi nhưng Lâm Khả Tâm hiểu được tất cả là vì gặp Tư Đồ Viêm , nếu lúc ấy chính mình bị người đàn ông đáng khinh đem cho dù kết quả có tệ cũng khổ thế này. . . . . .



      Lâm Khả Tâm cùng Tư Đồ Viêm ở chung , mới càng lúc càng phát chẳng những là ác ma mà còn là ác ma bậc cao , có thể giống Ma Vương , hắc ám , nguy hiểm , giống như chỉ động tác là tàn phá tất cả mọi thứ



      cũng thập phần hiểu chính mình bị động hút vào , chạy bao giờ thoát . . . . . .



      Buổi tối , Lâm Khả Tâm có quay đề phòng ngủ mà Tư Đồ Viêm cũng có để ý tới , hôm sau lúc rời giường chỉ thấy bên cạnh trống trơn nhưng có chút quen .



      mặc quần áo vào bước ra ngoài , chỉ thấy Lâm Khả Tâm nhúc nhích ở sofa , mặt lộ ra mệt mỏi , chắc là cả đêm ngủ .



      Thấy Tư Đồ Viêm ra , Lâm Khả Tâm động , ánh mắt tiếp tục nhìn phía trước: " Mặc kệ có đồng ý hay , em vẫn là kiên trì quyết định của mình."



      Nghe thế , nhíu mày: "Em gì?"



      (TT : bắt đầu vô chương VIP rồi nên dài hơn~)

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 84.






      "Em em vẫn giữ chó , cho đến khi ước định này kết thúc."



      Tuy rằng ngữ khí của Lâm Khả Tâm rất bình thản nhưng trời mới biết thiếu chút nữa tất cả dũng khí của trở thành vô dụng , bằng cũng dám nhìn Tư Đồ Viêm .



      "Lâm Khả Tâm, em cư nhiên dám chống đối tôi?" Tư Đồ Viêm tưởng giáo huấn hôm qua làm cho Lâm Khả Tâm từ bỏ chuyện này nhưng ai ngờ ngang bướng đến thế?



      nhìn sấp tiền bàn , hề có dấu vết động qua , thấy gì , Lâm Khả Tâm bổ sung them: "Em quyết định rồi , cho dù có tiếp tục giáo huấn em thế nào em cũng thoả hiệp đâu , dù cho ngủ ở sofa tuần cũng thành vấn đề."



      Thái độ của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm cảm thấy tức giận , nghĩ là ai? trắng ra bằng nô lệ trong nhà này , vậy mà dám dựa vào cái gì để dùng kiểu chuyện này với ?



      Tư Đồ Viêm hừ lạnh tiếng: " Lâm Khả Tâm , đừng tưởng em dùng biện pháp này áp chế tôi mà tôi vì thương em mà thoả hiệp , được em thích ngủ ở sofa , vậy ngủ ! Hơn nữa , tôi đưa nệm , đưa chăn cho em , tôi xem lúc đó em còn quật cường hay !"



      Nhưng Lâm Khả Tâm vì vậy mà sợ hãi , quay đầu , bình tĩnh nhìn : " Ngủ ngủ."



      Ai sợ ai a?! Dù sao chuyện cũng đến nước này , gì cũng thể để cho bản than mình trở nên hạ tiện tiếp nữa !



      Bị Lâm Khả Tâm lần nữa chống đối , Tư Đồ Viêm tức giận thôi: "Em! Lâm Khả Tâm , em giỏi " vừa vừa đến sofa hung hăng đẩy xuống , lực lớn làm cho thể đứng dậy .



      Cảm nhận được tức giận , Lâm Khả Tâm trong long sợ phát khiếp. Khuôn mặt bình tĩnh , Tư Đồ Viêm từng bước từng bước đến , mỗi bước đều làm cho cônhư lên dây cót.



      " , muốn làm gì?!"



      "Như thế nào , em sợ sao? Cái gan dạ làm trái ý tôi lúc nãy chạy đâu rồi?" Tư Đồ Viêm lạnh lùng dừng cước bộ , lạnh lùng trào phúng .



      Bị nhắc cho tỉnh , Lâm Khả Tâm ngồi thẳng dậy: " ai sợ ?"



      Được rồi , ra có nhiều điểm sợ ? Nhưng là ..



      "Vô luận thế nào , em vẫn giữ chó dùm người ta."



      Bị nhiều lần cự tuyệt , Tư Đồ Viêm thích , huống chi đối phương lại là Lâm Khả Tâm —— người luôn chịu đựng nhẫn nhục? Điều này làm cho thế nào mà chấp nhận được?



      Chết tiệt , Tư Đồ Viêm hoàn toàn phát hoả: " Lâm Khả Tâm , có gan lập lại tôi nghe lần nữa."



      " ." Lâm Khả Tâm cố lấy dũng khí , nhìn thẳng vào Tư Đồ Viêm: " Tóm lại mặc kệ có đồng ý hay , em tiếp tục giữ chó."



      "Vô Liêm Sỉ." xong , Tư Đồ Viêm giơ tay lên ...



      Nhưng giây tiếp theo , đột nhiên " Đinh đinh đinh. . . . . ." Tiếng di động bên trong túi quần truyền đến , sửng sốt , vốn định mặc kệ nhưng tiếng chuông lúc càng dồn dập nhưng là báo cho có chuyện gấp.



      Cuối cùng , còn cách nào khác, Tư Đồ Viêm rút tay lại lấy điện thoại ra , lúc ấn nghe quên liếc nhìn Lâm Khả Tâm cái .



      "Đại Vĩ , có gì gấp sao?" Tư Đồ Viêm ngữ khí bị phá ngang nên vui.



      Đại Vĩ này hy vọng tốt nhất có việc gấp bằng biết hậu quả ra sao , Đại Vĩ cũng dám trì hoản , vội vàng lo lắng : " Tổng Tài có chuyện tốt rồi ! Ở khu C có chút vấn đề , Giáp Phương biết vì sao lại thay đổi , nguyên bản cung cấp cho chúng ta hạng mục nhưng bây giờ đổi ý."



      Tư Đồ Viêm nghe vậy , nhíu mày , vấn đề Đại Vĩ khó giải quyết , lúc ấy bởi vì nhìn hạng mục đó có thể mang đến lợi nhuận nên Tư Đồ Viêm nhập số lượng lớn , tiếc hết thảy , chính là ai ngờ Giáp Phương lại đổi ý? Nếu vấn đề này xử lý được , công ty của lỗ rất nhiều . . . . . . , hiểu được , khẳng định có người thầm động tay động chân , bằng Giáp Phương tự nhiên mà thay đổi , hơn nữa trong lòng cũng biết được là công ty nào.



      Xem ra lúc trước chuyện tình cổ phiếu của Xí Nghiệp Tần Thị là quá nóng vội , đối phương cư nhiên dùng biện pháp này để hại . . . . . .A , Tần Hữu Minh rốt cuộc vẫn là 「 Chó cùng rứt giậu 」.



      "Được , tôi biết rồi , bây giờ lập tức chuẩn bị vé máy bay thành phố C cho tôi , tôi trực tiếp đến sân bay".



      "Được , Tổng Tài."



      xong , Đại Vĩ cúp điện thoại , đặt vé máy bay thượng hạng cho Tư Đồ Viêm , mà còn lại Tư Đồ Viêm hề nghĩ ngợi lập tức bước ra ngoài cửa , bởi vì tất cả xảy ra quá đột ngột nên sau khi lát rồi Lâm Khả Tâm mới kịp phản ứng xảy ra chuyện gì .



      Trời à , vừa rồi tức giận như vậy cứ tưởng lần này chết chắc rồi ! May mắn nhờ có cuộc điện thoại mới trực tiếp rời khỏi nhà mà cứu chính ~ Nghĩ đến chính mình đào thoát khỏi ma chưởng của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm nhất thời trầm tĩnh lại , xụi lơ ngã xuống sofa.



      Trong quá trình cải nhau với Tư Đồ Viêm lúc nãy , Lâm Khả Tâm vẫn căng thẳng , khẩn trương cùng sợ hãi cơ hồ dùng hết sức mà , bây giờ thở phào nhõm liền bắt đầu miên man suy nghĩ , vừa rồi biểu tình của nghiêm túc như vậy , lại gấp xem ra cuộc điện thoại là có chuyện rất gấp rồi? biết có phải công ty của bọn họ xảy ra chuyện gì hay ?



      Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm khỏi lo lắng , nhưng lúc ý thức được liền lắc đầu , đúng đúng , chính mình tại sao phải lo lắng cho tên bá đạo đáng ghét này? Cái loại thứ người như vậy , chính mới cần quản !



      Nhưng vừa nghĩ xong , Lâm Khả Tâm liền thở dài . Aida , tình phiền toái như vậy , biết công tác bao lâu nữa . . . . . .



      Tuy rằng trong lúc cải nhau với , hy vọng tốt nhất nên nhanh mà biến khỏi trước mặt mình và bao giờ xuất lại nữa nhưng lúc rồi nhìn căn nhà trống , Lâm Khả Tâm khỏi có chút luyến tiếc ..



      lạ , làm sao vậy? Từ lúc rời khỏi nhà đến giờ , thế mà cứ ngồi ngây đơ ngây ngốc ở đây mà lo lắng , đều là nghĩ đến cái tên kia ! Chẳng lẽ là. . . . . . , thể nào!



      Lâm Khả Tâm điên cuồng lắc đầu , Tư Đồ Viêm là tên bá đạo còn khi dễ , nhất là chuyện đêm qua đến giờ vẫn còn cảm thấy bị sỉ nhục , chính cũng phải chịu ngược cuồng , như thế nào có thể thích tên biến thái như ?! , có khả năng!!



      Đúng rồi , chắc chắn bởi vì lúc nào cũng là người thích gây nên ngừng nghĩ về , được phải thay đổi suy nghĩ , được nhớ nữa !



      Quả nhiên , rốt cuộc bóng dáng của cũng biến mất trong đầu Lâm Khả Tâm , nhưng có người khác càng làm cho đau đầu hơn, thậm chí vết thương trán và vết thương ở miệng cũng đau ...



      Đúng vậy , người đó chính là Tần ——Hiểu ——Linh !



      Lâm Khả Tâm há to miệng , trời ạh , Tư Đồ Viêm lại có ở nhà , ta đến đây gây chứ? Thảm , nếu lần này ta chạy đến đây khóc lóc om sòm Tiểu Bối và cũng hay ho ..



      Ai cha , nếu Tư Đồ Viêm ở nhà tốt rồi .. A? từ từ , như thế nào nghĩ vòng lại nghĩ về ? ...



      Lâm Khả Tâm ôm lấy đầu , vò vò tóc . . . . . .



      Mấy ngày sau đó Tư Đồ Viêm cũng có trở về , bất quá Tần Hiểu Linh cũng có tới gây , hơn nữa Lâm Khả Tâm vẫn có thể giữ chó mà cần Tư Đồ Viêm nổi giận ..



      Nhưng có điều làm cho Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn là , tuần lễ rồi mà Tư Đồ Viêm cũng có trở về , nhịn được điều ra số điện thoại của , nhưng ngay lúc ấn gọi lại do dự , dừng trong chốc lát cuối cùng nhấn gọi cho Đại Vĩ.






      Chương 85






      "Alo , là Đại Vĩ sao?"



      "Đúng , là tôi , Lâm Tiểu Thư có chuyện gì dặn dò?" Đại Vĩ cung kính hồi đáp



      " thể là phân phó , tôi chỉ muốn hỏi chút Tổng Tài của công tác bao lâu , khi nào trở về?" Lâm Khả Tâm cố ý dùng ngữ khí như là để ý hỏi , nhưng Đại Vĩ có thể nhận ra ngữ khí của rất khẩn trương , chỉ như thế , Đại Vĩ còn đoán được tại sao lại như vậy , vì thế nhịn được bật cười: " Lâm Tiểu Thư , đừng lo lắng , gần đây có nhiều việc nên Tổng Tài còn chưa về , bất quá vừa rồi Tổng Tài có kêu tôi đặt vé máy bay chiều nay , phỏng chừng 8g về đến nhà."



      Bị Đại Vĩ nhìn thấu trong lòng khẩn trương , Lâm Khả Tâm liền giấu đầu hở đuôi phủ định : " Ơ, tôi đâu có lo lắng cho ấy? Tôi cũng chỉ tuỳ tiện hỏi thôi. . . . . ."



      "Vâng ! Tôi hiểu , tôi hiểu Lâm Tiểu Thư." Tuy rằng ngoài miệng Đại Vĩ vậy nhưng ngữ khí nhịn cười vẫn làm cho Lâm Khả Tâm ngượng ngùng .



      "Đại Vĩ , cám ơn cho tôi biết , tạm biệt."



      "Vâng ! Tạm biệt Lâm Tiểu Thư."



      Cúp điện thoại , Lâm Khả Tâm vỗ vỗ ngực , vẫn cảm thấy Đại Vĩ hiểu được cái gì đó , đúng là hổ danh thư kí của Tư Đồ Viêm , lợi hại a. . . . . .



      Bất quá nghĩ chỉ là nghĩ , Lâm Khả Tâm vẫn quên chính , đêm nay về , nên vội vàng lo lắng chạy vào phòng bếp , thậm chí Tiểu Bối tìm làm nũng cũng để ý đến.



      "Tiểu Bối ngoan , chờ chút mẹ làm xong cơm chơi cùng với con".



      Như là hiểu ý của Lâm Khả Tâm , Tiểu Bối ngoan ngoãn ra góc , đuổi theo cái đồ chơi của chính mình , rốt cuộc đồ ăn cũng làm xong , dọn tất cả lên bàn , cũng có thể nghĩ ngơi chút.



      "Hô. . . . . . Rốt cục cũng hoàn thành trước khi Tư Đồ Viêm trở về." Lâm Khả Tâm thở phào nhõm , tuy rằng tay nghề của tồi nhưng chưa bao giờ làm nhiều đồ ăn như vậy , là mệt chết !



      Lâm Khả Tâm lau mồ hôi trán , xem bàn toàn món ngon , trong lòng khỏi tự hào , ha ha , là thiên tài , biết quay về thấy nhiều đồ ăn như vậy biểu tình ra sao?



      Nghĩ đến tình cảnh đó , Lâm Khả Tâm dựa vào bàn cười hắc hắc , kế tiếp chờ diễn viên trở lại ~ Đáng tiếc , nụ cười khuôn mặt của duy trì được bao lâu.



      Đồng hồ tường bây giờ qua 8g , mà vẫn khôg trở về như lời Đại Vĩ .. Rốt cục về hay lại chạy đâu? Hay là tin tức của Đại Vĩ cho sai? được , phải xác nhận lại ..



      Ngay sau đó , Lâm Khả Tâm gọi cho Đại Vĩ nhưng điện thoại tắt , nghe di động truyền đến giọng nữ nên Lâm Khả Tâm bỏ điện thoại xuống ..



      Đại Vĩ tắt điện thoại , làm sao bây giờ? còn muốn chờ đợi sao? Lâm Khả Tâm cau mày nhìn những món ăn bàn , lại nhìn ra cửa , sau đó khẽ cắn môi ở trong lòng hạ quyết tâm , mặc kệ ngồi ở đây đợi cho đến khi quay về mới thôi .



      Lâm Khả Tâm nghĩ Đại Vĩ là thư ký mà Tư Đồ Viêm chọn chắc chắn thể cho sai tin tức , chừng chỉ là giờ bay trễ hơn chút thôi .. Chính là ngờ ,, ngồi đợi suốt cả buổi tối



      Sáng sớm hôm sau , Tư Đồ Viêm lái xe về nhà , bởi vì còn sớm nên đoán là Lâm Khả Tâm vẫn còn ngủ , vì muốn đánh thức nên gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khoá vào , nhưng điều ngoài ý muốn là cửa có khoá , nhíu mày . Lâm Khả Tâm cũng phải người qua loa cư nhiên hôm nay lại quên khoá? Nếu phải mà là người xấu làm sao? Chờ thêm cơ hội vào gặp , nhất định hảo hảo với , bên nghĩ , bên đẩy cửa ra , vừa bước vào liền nghe giọng của Lâm Khả Tâm: " Ai ? Có phải Viêm trở lại ?"



      Cùng với tiếng dép lê lẹp xẹp mặt đất , Lâm Khả Tâm chạy tới trước mặt Tư Đồ Viêm , sau đó kích động nhìn : " A . . . . . . Rốt cục cũng về ! Đại Vĩ tối hôm qua về nhưng có thấy đâu , em còn nghĩ máy bay xảy ra chuyện , lo lắng chết thôi."



      Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm có chút hoảng hốt: " Tối hôm qua đúng là có về nhưng vì có chuyện phải xử lý."



      "Công việc?" Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " A em biết rồi , chắc cuộc điện thoại đó là chuyện khẩn cấp?"



      "Gần giống vậy."



      ra Tư Đồ Viêm khhông muốn cho Lâm Khả Tâm biết chính mình chỉ dùng 3 ngày là liền 「biến nguy thành an 」 , an toàn kí hiệp ước , mà thời gian còn lại là điều tra ai đâm sau lưng , kết quả sai , chính là Tần Hữu Minh hối lộ quản lý của Giáp Phương , hơn nữa còn nhiều điều bất lợi cho nên hậu quả mới thành như vậy.



      Nếu như biết là xí Nghiệp Tần Thị liền bắt đầu vào kế hoạch trả thù , dù sao cũng phải người 「 lấy ơn báo oán 」 nhưng trong thế giới của , dám tính kế hại chỉ có con đường là chết !



      Vì thế , thầm trở về công ty , hơn nữa suốt đêm thầm kín lên kết hoạch , vì muốn để bị bại lộ nên cầu mọi người tắt máy di động , nên lúc Lâm Khả Tâm gọi cho Đại Vĩ điện thoại cũng tắt ..



      Tư Đồ Viêm muốn đem chuyện bị người khác hại ra nên đánh trống lãng: " có , nhưng sao em lại từ phòng bếp chạy ra?. . . . . . Hay là cả đêm rồi em ngủ?"



      Lâm Khả Tâm gật gật đầu.



      "Đúng vậy , em đợi cả buổi tối a."



      Tuy rằng nén giận nhưng trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm chút sinh khí cũng có .



      "chờ . . . . . .?" Tư Đồ Viêm nghi hoặc nhìn nhìn: " Làm gì?"



      Lâm Khả Tâm nghịch ngợm lè lưỡi: " Này thôi. . . . . . cùng em biết."



      xong , Tư Đồ Viêm cầm tay Tư Đồ Viêm chạy đến nhà ăn " Đát đát đát đát" chạy đến bàn ăn ,cánh tay như mời: " Kinh hỉ chưa?"



      Lướt qua người Lâm Khả Tâm , ánh mắt Tư Đồ Viêm dừng lại bàn , sau đó bàn đầy đồ ăn mỹ vị đập vào mắt : " Đây là. . . . . .?"



      "Đây là tất cả tối hôm qua em làm cho , thế nào , lợi hại ?" Lâm Khả Tâm đắc ý



      Tư Đồ Viêm trố mắt: " Tại sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy? Hơn nữa em vẫn chưa động qua?"



      Xem ra chẳng những đợi cả đêm mà cũng vì vậy ngay cả cơm cũng ăn .



      "Này thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm nở nụ cười , sau đó túm đặt xuống ghế: " lát nữa biết."



      xong , Lâm Khả Tâm chậm chạp rời khỏi phòng bếp , đến khi quay lại tay có cái hợp được gói rất tỉ mỉ: "Sinh nhật vui vẻ".



      Lâm Khả Tâm lớn tiếng chúc mừng Tư Đồ Viêm .



      "Sinh nhật. . . . . .?" Được nhắc tới , mới nhớ đến sinh nhật mình.



      "Em thế nào biết ngày sinh của ?" nhớ cho biết.



      Lâm Khả Tâm đem hộp quà đặt lên bàn , bất đắc dĩ : " Là em chủ động hỏi Đại Vĩ ! Làm ơn , em biết Tổng Tài Đại Nhân rất bận nhưng làm sao ngay cả sinh nhật của mình cũng quên vậy?" xong , trừng mắt liếc cái.



      "Cũng phải là quên , nhưng từ có người tổ chức sinh nhật với mình nên riết cũng thành thói quen." Lúc câu này , biểu của Tư Đồ Viêm cực kì bình thản nhưng điều đólàm cho Lâm Khả Tâm có chút đau lòng.



      Từ lúc còn rất ? Chẳng lẽ thời thơ ấu của cũng như ? hạnh phúc? Khó trách vì sao lần đó nhắc đến ba mẹ , lại vui như vậy , chắc là trong lòng có bóng ma đè ?



      Bất quá sinh nhật nên nghĩ đến chuyện vui , vì vậy Lâm Khả Tâm liền đổi đề tài: " chuyện vui nữa , mau mau mở quà ra xem có thích ?"



      Lâm Khả Tâm vừa vừa chờ mong đem hộp quà đến trước mặt , Tư Đồ Viêm mở hộp ra là cái đồng hồ cao quý trước mặt .



      "Thích ? Khi em xem cái này đầu tiên em liền nghĩ đến , hơn nữa bình thường công việc nhiều như vậy , em nghĩ mua cho cái này thực dụng .. Mau , mang vào xem."



      Lâm Khả Tâm lấy đồng hồ mang vào cổ tay cho Tư Đồ Viêm , quả thực mặc kệ thế nào nhưng cỡ size giống như là đặc theo kích thước của mà làm ..



      Nhưng nhìn đồng hồ này , chẳng những Tư Đồ Viêm lộ ra vẻ vui sướng , ngược lại còn cau mày " Cái này cũng rẻ , em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" nhớ tiền đưa cho , có nhận , như vậy cách khác. . . . . .



      Lâm Khả Tâm cười cười , nhún nhún vai: " Là em làm việc mà có . . . . . .cũng chính là . . . . . .giữ chó."



      Vì sợ trách nghe theo lời , nên liền bổ sung: " ra em cũng có lừa , em có cố dạy cho Tiểu Bối đứng lên phất tay chúc mừng , nhưng Tiểu Bối có học. . . . . ."



      Còn tưởng rằng Lâm Khả Tâm khen mình , Tiểu Bối bên " Gâu" , mà cũng nhìn về phía Tư Đồ Viêm , nhưng cũng gì ...



      "Nếu phải chính mình kiếm tiền ra có ý nghĩa" ——Cuối cùng Tư Đồ Viêm cũng hiểu tại sao cố chấp tự kiếm tiền.



      Nghĩ đến vì quà sinh nhật cho mình, thậm chí tiếc chính mình bị áp lực trừng phạt mà còn giữ mấy con chó lớn bản chất sợ , nhưng hiểu lầm , thậm chí còn làm nhục , Tư Đồ Viêm khỏi ân hận , biết làm thế nào để biểu đạt cảm động trong lòng , cũng trầm trọng áy náy .



      vươn tay vén vén mái tóc đen mềm của Lâm Khả Tâm , nhàng xoa xoa mặt



      "Tại sao. . . . . .Em lại đối xử tốt với như vậy?" xứng đáng , phải sao?



      Câu hỏi của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm ngây người , đúng vậy , lúc trước chỉ lo chuẩn bị sinh nhật cho , hoàn toàn có nghĩ gì nhiều , bây giờ hỏi , cũng mới bắt đầu hỏi bản thân mình nguyên nhân vì sao .



      Lâm Khả Tâm nhìn Tiểu Bối: " Bởi vì giúp em thực giấc mơ mà em cứ tưởng bao giờ em có thể , đem Tiểu Bối tặng cho em , nên em muốn cảm ơn và báo đáp chút gì đó , em biết được sinh nhật sắp đến nên em trộm giữ chó dùm người khác , em muốn cho bất ngờ." Dừng chút , Lâm Khả Tâm quay đầu tức giận nhìn :. "Nhưng mà. . . . . .Người ta cư nhiên nhìn được lòng tốt của em , tức giận thiếu chút nữa bầm nát em ra rồi"



      Tuy ngoài miệng vậy , nhưng dù sao là chuyện trong quá khứ , sớm quên hết , chỉ là muốn đùa với chút , nhưng nghe vậy , Tư Đồ Viêm càng thêm áy náy cùng tự trách .



      "Thực xin lỗi." Tư Đồ Viêm ra lời xin lỗi , Lâm Khả Tâm còn tưởng mình nghe lầm.



      " gì?"



      "Thực Xin Lỗi." Tư Đồ Viêm gằn từng chữ.



      Rốt cục , Lâm Khả Tâm cũng khẳng định mình có nghe sai , nhưng vẫn thể tin được , người cao ngạo coi ai ra gì như Tư Đồ Viêm mà để xin lỗi người khác là chuyện có khả năng , huống gì còn lập lại 2 lần?



      Lâm Khả Tâm nhất thời có cảm giác vừa mừng vừa lo , mà lúc lấy lại tin thần Tư Đồ Viêm cầm đũa , gấp khối thịt bò to .



      "Từ từ , đồ ăn đêm rồi , để em hâm nóng lại." xong , Lâm Khả Tâm định đứng dậy nhưng bị Tư Đồ Viêm kéo lại , bỏ thịt vào trong miệng , rồi gấp rau , vừa ăn vừa : " cần , ăn ngon lắm."



      Vì chứng minh lời mình là , Tư Đồ Viêm múc muỗng cơm to bỏ vào miệng , Lâm Khả Tâm biết ra đau lòng vì cả đêm ngủ , muốn thêm phiền nên mới vậy , nhưng cũng miễn cưỡng , ngồi lại vào ghế , nhìn bộ dáng ăn ngốn ăn nghiến của , hưởng thụ quan tâm nho ...



      ra , cũng có lúc ôn nhu . . . . .



      Tư Đồ Viêm ăn nhưng cũng có quên: " Khả Tâm , em đừng chỉ nằm đó nhìn nữa, tối hôm qua em ăn gì rồi , bây giờ ăn nhiều chút ."



      gấp khối thịt to , định bỏ vào chén cho Lâm Khả Tâm nhưng điều ngoài ý muốn là nằm sấp và tiến vào giấc mộng đẹp , nụ cười thoả mãn còn vươn lại khuôn mặt nhắn , làm cho Tư Đồ Viêm quấy rầy nữa ..



      Quên , tối hôm qua ngủ , nhất định rất mệt bây giờ để cho ngủ ngon chút ..



      Tư Đồ Viêm đứng dậy ôm lấy Lâm Khả Tâm , đem quay về phòng ngủ , cẩn thận đặt lên giường , đắp chăn cho , sau đó mới trở lại bàn ăn , có lẽ mang theo cảm động , nên tuy rằng đồ ăn lạnh nhưng vẫn ăn ngon lành , bỗng có ý định trong đầu , nếu vậy như vậy mãi mãi tốt biết mấy . . . . . .

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 87



      Có lẽ vì rất mệt nên Lâm Khả Tâm ngủ đến mãi sáng hôm sau mới dậy , nhưng Tư Đồ Viêm cũng có nằm cạnh , hồi tưởng chút , hôm qua ngắm ăn cơm , sau đó . . . . . . còn ấn tượng nữa .



      Ách , nghĩ cư nhiên lại ngủ ở bàn ăn? như vậy là ôm về phòng ngủ sao?



      Nhưng còn chưa nghĩ được nhiều bụng đánh trống in ỏi , vuốt ve bụng mình chút , từ tối kia đến giờ chẳng ăn gì rồi ... này khó trách trong mơ lại thấy mình được ăn bánh ngọt ...



      Lâm Khả Tâm đứng dậy , chuẩn bị đến phòng bếp để tìm gì đó ăn nhưng lúc bước qua phòng khác , ngoài ý muốn nhìn thấy ngủ ở sofa , đẩy đẩy chút: "Ở sofa ngủ thoải mái đâu , quay về phòng ngủ ."



      Nhưng Tư Đồ Viêm thức , cũng tính ngủ tiếp: " cần , ngủ vậy là đủ rồi"



      “Vì sao hôm qua sao quay về phòng ngủ? là nhân vật chính trong ngày sinh nhật , sao lại ngược đãi chính mình?"



      Đối với chính là tràn đầy nhận thức .



      " thấy em ngủ , sợ quấy rầy em." Vì muốn Lâm Khả Tâm áy náy , Tư Đồ Viêm bổ sung them: " có việc gì , ngủ ở sofa cũng có cảm giác mới mẻ thú vị"



      Nguyên lai là sợ quấy rầy a. . . . . .



      Lâm Khả Tâm có cảm giác trong lòng ấm áp , cảm động ..



      Bỗng nhiên , Tư Đồ Viêm nhớ tới cái gì: " đúng rồi , em mệt dậy sớm làm gì?"



      Còn chưa đợi trả lời cái bụng đánh ầm ĩ liền lên tiếng trước , ngượng ngùng cúi đầu ,nhưng Tư Đồ Viêm liền bật cười , nắm chặt vai : "Cũng đúng , em chưa ăn gì rồi , , ra ngoài chở em ăn , em muốn ăn gì?"



      Lâm Khả Tâm chút nghĩ ngợi " 「Ba Locker , bánh ngọt phô mai 」."



      Vừa rồi trong giấc mơ còn được ăn bánh đó , lúc này , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến Ba Locker ăn bánh , ăn xong liền mang đến khu trung tâm mua sắm mua quần áo .



      Cơ hồ chỉ cần Lâm Khả Tâm bước vào cửa hàng nào Tư Đồ Viêm đều kêu nhân viên mang đồ hàng hiệu ra cho , hại dám nhìn về phía trước vì sợ tiêu nhiều tiền vì .



      Nhìn ra được Lâm Khả Tâm nghĩ gì , Tư Đồ Viêm khuyên nhủ: " Nếu em thích gì cứ mua , cần sợ tốn tiền của ."



      Lâm Khả Tâm nghe vậy , lắc lắc đầu: " mua cho em nhiều lắm rồi , hơn nữa tại sao mua quần áo cho em vậy?"



      " phải đột nhiên mà mua" Tư Đồ Viêm giải thích " Lúc trước , Tần Hiểu Linh chê bai quần áo của em muốn dẫn em mua rồi , nhưng rảnh nên đến bây giờ mới có thể."



      nghĩ tới vì lời chê bai của Tần Hiểu Linh mà mang mua quần áo , lại lần nữa , cảm nhận được che chở của , Lâm Khả Tâm cúi đầu , khoé miệng cong lên . . . . . .






      Chương 88.






      Nhắc tới Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm quên hỏi: " Đúng rồi , lần này công tác , ấy có tìm em gây ?"



      Nghe Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm lắc đầu: " có , hại em lo lắng chết ."



      "Vậy là tốt rồi." Tuy rằng ngữ khí của rất bình thản , nhưng Lâm Khả Tâm cảm giác được gạt cái gì..



      "A? lại có gì cho em biết sao. . . " Lâm Khả Tâm vỗ vỗ tay: " Em biết rồi nha , ấy đến nhưng có phải làm chuyện gì lén lút ?"



      "Em suy nghĩ nhiều quá." Tư Đồ Viêm xong , rảo bước nhanh hơn.



      Tuy rằng bác bỏ suy đoán của , nhưng Lâm Khả Tâm cảm thấy chuyện này có liên quan đến , nhìn theo bóng dáng của , khỏi bị mê hoặc . lạ , vì cái gì thừa nhận đối xử tốt với ?



      Lâm Khả Tâm còn tìm hiểu nguyên nhân , Tư Đồ Viêm quay đầu: " Kế tiếp em muốn đâu?"



      "A? nơi nào?" Lâm Khả Tâm chạy lên: " Ý của là. . . . . . chúng ta về nhà mà em còn có thể chọn lựa được đâu sao?"



      "Đúng, muốn làm gì cũg được.”Dừng lại , Tư Đồ Viêm bổ sung câu: " Trừ việc quay về nhà và trường học."



      Lâm Khả Tâm nghe vậy liền lè lưỡi , làm ơn, tại Đồ Viêm ở bên cạnh , hơn nữa quan hệ giữa hai người kì quái , dù cho phép quay về trường học cũng về ..



      Hùmh , nơi nào cho tốt chút ... Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " Có rồi , xem phim ."



      "Xem phim?" Phải biết rằng , phim ảnh đối với Tư Đồ Viêm là có hứng thú , nhất là những trong phim lúc nào cũng làm ra vẻ ngây thơ , đối với loại giả dối này có thiện cảm.



      "Như thế nào? thể sao?"



      Thấy Tư Đồ Viêm cau màu , Lâm Khả Tâm khỏi lộ ra biểu tình thất vọng , nhìn , sau đó kéo vai ôm vào sát mình: " thể lúc nào?"



      "Nhưng mà em cảm thấy dường như thích xem phim , sao đâu , cần vì em mà miễn cưỡng." Lâm Khả Tâm cúi đầu



      " Lâm Khả Tâm."



      "Sao?"



      Nghe thấy Tư Đồ Viêm kêu mình , Lâm Khả Tâm nghi ngờ ngẩng đầu , nghiêm túc : " , 「 cảm thấy 」 của em là sai ; hai, em đừng hiểu lầm , là làm cũng phải vì em , —— Tư Đồ Viêm vì bất luận kẻ nào mà miễn cưỡng chính mình."



      dối , ít nhất trước kia là vậy , còn bây giờ . . . . . . cứ cho mình giống lúc trước , chính là thay đổi của mình cũng nhận ra



      "À. . . . . ." Lâm Khả Tâm bán tín bán nghi lên tiếng ..



      Xem xem , lại vậy rồi , mỗi lần chỉ cần tốt với liền đông đổng thay đổi thái độ , cố ý biểu ra ngọt ngào mà chỉ là đổi lấy ảm đạm lạnh như băng . . . . . . kỳ quái ..



      Hai người vào tầng cao nhất của khu trung tâm xem phim , Lâm Khả Tâm chọn bộ phim tình cảm đau khổ , lúc nghe được tên Tư Đồ Viêm thoáng nhíu mày , nhưng cũng gì , lấy thẻ ra thanh toán tiền .



      "Cám ơn giúp em xem phim. " Ngồi vào chỗ , Lâm Khả Tâm nhàng .



      "Là mang em xem , phải giúp đỡ cho em" Tư Đồ Viêm muốn thừa nhận vì Lâm Khả Tâm mà làm chuyện gì .



      Chết tiệt , Lâm Khả Tâm nhịn được muốn hỏi vì sao luôn tỏ vẻ như vậy , nhưng còn chưa kịp phim bắt đầu chiếu , thể phim quả là hay , rất nhanh quên những nghi hoặc trong lòng , cả người đều dựa vào ghế mà chú tâm xem phim.



      Trong phim , lúc diễn viên chính khóc , Lâm Khả Tâm cũng nhịn được mà khóc theo , hoang mang tìm khăn tay , Tư Đồ Viêm bên cạnh liền đưa.



      "Cám ơn " Lâm Khả Tâm hít hít cái mũi , bên lấy khăn lau nước mắt , nhưng vì khóc quá nhiều nnên khăn liền ướt đẫm.



      "Còn cái khăn tay nào ?"



      "Có." Tư Đồ Viêm đem bịch khăn giấy ra đưa cho Lâm Khả Tâm , sau đó oán giận : " Lâm Khả Tâm , em cũng dễ khóc quá?"



      Lâm Khả Tâm xé bịch lấy khăn giấy lau nước mắt: " Nào có , do phim thương cảm quá thôi. . . . . . nhìn xem chung quanh ai cũng khóc."



      "Chả có gì mà thương cảm , chỉ thấy nhàm chán." xong , Tư Đồ Viêm thập phần khinh thường hừ tiếng.



      Bị là 「Nhàm chám ], Lâm Khả Tâm muốn phản bác nhưng bỗng nhiên phản ứng lại , người xung quanh đều chú tâm chỉ có mình Tư Đồ Viêm là cảm xúc , quả nhiên giống như đoán , thích xem phim ..



      Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm liền chụp bã vai của Tư Đồ Viêm , dạt dào : " xem , ràng em đoán trúng là thích xem phim , vậy mà còn em sai.." Nhưng tay vừa vươn ra liền dừng lại ...



      Tư Đồ Viêm là vì chính mới đến xem phim , là vì , ý thức được điểm đó , Lâm Khả Tâm còn hứng thú trách móc những chuyện lặt vặt nữa , huống chi tự hiểu là được rồi ...



      Lâm Khả Tâm mang theo biểu tình bình tĩnh nhìn Tư Đồ Viêm .



      " xem phim , nhìn làm gì?" Tuy rằng Tư Đồ Viêm nhìn phía trước nhưng ánh mắt của rời khỏi người bên cạnh, bằng đưa ra khăn giấy đúng lúc như vậy.



      Bị phát ra nhìn trộm , liền quay đầu về phía màn ảnh , lúc này phim diễn cảnh sinh ly tử biệt , vì thế trong giây lát Lâm Khả Tâm liền bật khóc oà như đứa trẻ lạc mẹ . . . . . .



      Tư Đồ Viêm nhìn sang người khóc thảm thiết , sau đó lại nhìn màn hình , cũng hiểu có cái gì đáng khóc , vì thế khỏi bất đắc dĩ lắc đầu ..



      Bất quá tuy rằng vậy , nhưng hiểu được Lâm Khả Tâm là người dễ khóc , dễ cảm động , xem ra 90phút này cũng quá lãng phí ..



      Xem xong phim , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến khách sạn cực kỳ xa hoa —— Khách Sạn u Dương , để ăn tối ..



      Từ lúc bước vào đây , Lâm Khả Tâm liền biểu bộ dạng đứng ngồi yên.



      "Sao vậy? Ghế thoải mái sao?" Tư Đồ Viêm nhìn thực đơn , bỗng nhiên hỏi ra câu



      Lâm Khả Tâm nhìn xung quanh , sau đó giọng hỏi " Viêm , nơi này phải rất đắc tiền sao?"



      "Tàm tạm." Tư Đồ Viêm thuận miệng hồi đáp



      Lâm Khả Tâm nhìn vào thực đơn , loạt món ăn ngon , khỏi nuốt nước miếng: " Cái gì mà tàm tạm? Viêm , bằng chúng ta nơi khác ăn ?"



      " được." Tư Đồ Viêm quyết đoán cự tuyệt .



      Tuy rằng , ngữ khí của là 「 thương lượng , cho con đường sống 」 nhưng Lâm Khả Tâm vẫn than thở : " Nhưng nơi này rất mắc tiền. . . . . ."



      Hiểu được sợ tốn tiền , nên ngữ khí của cũng trở nên kiên nhẫnhơn: " Em còn chưa ăn sao biết đáng? Phỏng chừng ăn rồi em vậy nữa đâu." xong , khép thực đơn , gọi người phục vụ tới.



      Người phục vụ bước , Lâm Khả Tâm do dự , sau đó mở miệng: " Nhưng mà. . . . . ."



      " có nhưng nhị gì hết. . . . . ." Tư Đồ Viêm đánh gảy lời của Lâm Khả Tâm: " Khả Tâm , em đừng nghĩ đến vấn đề tiền bạc nữa , chút tiền này đối với là gì cả , chẳng lẽ em hoài nghi năng lực của sao?"



      " có. . . " Lâm Khả Tâm lắc đầu , sau đó ngẩng đầu , cẩn thận dò hỏi: " Em chỉ muốn hỏi , vì cái gì hôm nay đối xử tốt với em quá vậy?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :