1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác Ma Tổng Tài! Anh Hỗn Đản - Thủy Trường Hựu (161/ 161 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 48:”Tiểu Cánh “






      Lâm Khả Tâm oán giận , để ngón trỏ trước miệng :"Đừng quên tôi vừa gì"



      Nhớ đến lời uy hiếp của , Lâm Khả Tâm dám loi nhoi nữa , nhưng vẫn bất mãn trừng mắt liếc cái



      Bất quá để ý căm tức của , người trong lòng ngực làm cho tâm tình rất tốt , nhắm mắt lập tức ngủ, mà Lâm Khả Tâm bị ôm , dám nhúc nhích nữa cũng liền rơi vào giấc mộng đẹp ..



      Sáng hôm sau , khi Tư Đồ Viêm tỉnh lại Tư Đồ Viêm vẫn chưa dậy , định ngồi dậy , nhưng cánh tay của người có cách này lay động được , rốt cuộc bất đắc dĩ đẩy đẩy : " Này ... tỉnh tỉnh lại ...mau"



      "A?" Tư Đồ Viêm mở mắt , vì vừa tỉnh nên mắt vẫn lờ mờ , tuy rằng mang theo mỹ cảm nhưng lúc này cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức.



      "Cánh tay của đặt người tôi , phiền lấy lại dùm chút"



      "À. . . . . ."



      Tư Đồ Viêm dời cánh tay , sau đó trở mình tiếp tục ngủ ..



      Lâm Khả Tâm bước xuống giường , hoang mang rối loạn chạy vào trong nhà vệ sinh , thấy dòng máu đỏ chảy ra , nhất thời thở phào nhõm. Hoàn hảo , luôn luôn chính xác , hơn nữa mấy ngày rồi phỏng chừng hôm nay phải giặt ra giường , cảm thấy may mắn , bên theo ngăn kéo lấy 「Tiểu Cánh 」(ha, ra là bang vệ sinh hờ T__T) vừa mua hôm qua , chuẩn bị tất cả mới mở cửa phòng vệ sinh ra



      Mà lúc này , điều xảy ra ngoài ý muốn nhất là cánh cửa đụng phải chướng ngại vật lớn —— Tư Đồ Viêm



      "Thế nào mà lâu quá mới ra . . . . . .a. . . . . ." Tư Đồ Viêm vừa vừa ngáp



      Dù sao cũng là đàn ông , thế nào lại biết xấu hổ mà với 「bạn tốt 」 của đến? Vì vậy Lâm Khả Tâm đẩy ra : " Đừng chặn tôi , tôi muốn làm điểm tâm."



      Nghe Lâm Khả Tâm vậy , nghiêng người , sau đó bước ra.



      Nhưng vì khoảng cách quá nên lúc nghiêng người cũng là dính chặt vào người , hơn nữa còn cảm giác ràng hạ thân cứng lên



      Ý thức được là gì , đỏ mặt , mà Tư Đồ Viêm lại ngầm hiểu nên bật cười.






      Chương 49: thể






      "Aha. . . . . ." Nghe thấy Tư Đồ Viêm nhàng cười , càng thêm đỏ mặt , thậm chí nghĩ cố ý để ra khoảng như vậy để làm thêm bối rối



      "Cười cái gì cười?" Lâm Khả Tâm tức giận trừng mắt liếc cái , sau đó chạy vào bếp



      Nhìn theo bóng dáng của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm ràng nhếch miệng nở nụ cười.



      A , xem ra lần này tìm được cái đồ chơi thú vị rồi !



      Qua lúc sau , Lâm Khả Tâm làm xong điểm tâm , mà Tư Đồ Viêm cũng chuẩn bị xong ngồi xuống ăn sang.



      Tuy rằng bữa sáng chuẩn bị rất đơn giản nhưng rất vừa lòng , hoặc có thể đúng hơn là buổi sáng này có cảm giác được chút gọi là ấm áp của gia đình.



      Về phần Lâm Khả Tâm , trong lúc ăn mực trộm quan sát biểu tình của , thấy tâm tình tồi , mới cẩn thận : " Tôi muốn hỏi , chút nữa ăn xong , tôi có thể ra ngoài chút được ?"



      "Làm gì?" Tư Đồ Viêm hỏi lại.



      Thấy cự tuyệt , nên Lâm Khả Tâm tiếp tục : " Chỉ là tôi nhớ tôi còn chưa thông báo tạm nghỉ học , nên hôm nay tôi tranh thủ muốn quay lại trường".



      Đối với thỉnh cầu của , trầm mặc chút , sau đó buông đũa : " thể"



      ngời ngay cả cầu hợp lý của mình cũng bị cự tuyệt nên Lâm Khả Tâm bổ sung : " Nhưng năm tôi cũng thể học , nếu như báo trường đuổi tôi ! Nên làm ơn , cho tôi , xong xuôi tôi liền về nhà trốn đâu."



      Nhưng Tư Đồ Viêm vẫn kiên trì :" được".



      cự tuyệt lần nữa làm cho xém tí khóc ra , nhưng lúc sau lại mở miệng :" Em cần để ý chuyện đó , tôi giải quyết."



      Lời của làm cho Lâm Khả Tâm có chút ngoài ý muốn.



      "Cám ơn. . . . . ." theo bản năng , Lâm Khả Tâm ra , sau khi ý thức được liền vội vàng lắc lắc đầu :" đúng , nếu phải công việc sao lại cho tôi ? hay vẫn hoài nghi tôi là tôi chạy trốn?"



      được tin tưởng , làm cho có cảm giác khó chịu , cuối đầu , giọng than thở: " Tôi tôi trốn mà , sao lại tin tôi. . . . . ."



      Dù sao nếu muốn trốn hôm qua trốn rồi , cần gì đợi đến lúc này?

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 50 : Bí hiểm



      Thấy Lâm Khả Tâm hiểu lầm , vốn định giải thích nhưng sau khi quan sát , vẫn khỏi mềm long: " Tôi phải tin em."



      "?" Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nghi hoặc nhìn , đợi chờ lời giải thích kế tiếp của .



      Nhưng Tư Đồ Viêm cũng bật người giải thích , mà vấn đề khác: "Việc tạm nghỉ học phải có lí do thích hợp , vậy em có lí do gì?"



      Lời của làm cho Lâm Khả Tâm sưng sốt , lúc này mới phát nghĩ tới điều này , bất quá vẫn mạnh miệng đại lý do: " Tôi , tôi có thể tôi bị bệnh ?"



      Tư Đồ Viêm trừng mắt liếc cái: "sinh bệnh? Chỉ bằng tinh thần bộ dáng của em tại ai nghĩ là em sinh bệnh? Huống gì , nghỉ bệnh phải có giấy chứng nhận của bệnh viện , em có ?"



      "Tôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm bị ép hỏi , cũng biết gì cho đúng , dừng chút , ngẩng đầu nhìn : " Nếu tôi cũng nghĩ ra được vậy càng thể ?"



      Nghe vậy , Tư Đồ Viêm chỉ nở nụ cười: " Cũng hẵn."



      "Ý của là. . . . . .?"



      " là chậm tiêu, tôi là trong những cổ đông của trường học em , hơn nữa tiền tham gia sửa chữa lại sân vận động của trường em cũng có phần tôi."Lúc lời này , Tư Đồ Viêm vẻ mặt lạnh lùng chỉnh chu cổ tay áo , giống như việc chẳng có gì to tác.



      Cái gì? là cổ đông trong trường ? Khó trách chắc canh chuyện có thể nghỉ học . . . . . . bất quá ngh.ĩ vậy , hôm qua chính có trốn về trường nếu dễ dàng tìm ra , lúc đó lợi dụng chức quyền mà hại khổ ...



      Nghĩ đến mình thoát khỏi ải gian nan, sau lưng Lâm Khả Tâm khỏi đổ mồ hôi , mà Tư Đồ Viêm sửa sang áo sơmi của mình chút



      "Nếu có gì tôi trước , chuyện em nghĩ học tôi giao cho Đại Vĩ làm , em cứ yên tâm thoải mái ở nhà."



      "Ừh. . . . . ." Lâm Khả Tâm gật gật đầu , sau đó đợi ra khỏi phòng bếp mới thở phào nhõm hơi , thể xúc động , Tư Đồ Viêm là cao thâm khó lường !



      Tổng Tài của công ty , cổ đông của trường học . . . . . . rốt cuộc ngoại trừ những thứ này , còn có danh phận gì mà chưa biết? chừng , dù cho có trốn đằng trời , liều mạng mà trốn cũng thể thoát khỏi bàn tay của ?



      Nghĩ nghĩ , Lâm Khả Tâm có chút sợ hãi , hy vọng làm theo hợp đồng , 1 năm sau trả tự do cho , bằng cả đời này thảm rồi …






      Quyển 2 : Ác Ma Ôn Nhu



      Chương 51 : Hai người chúng ta phải rất giống sao






      Mang theo tia lo lắng , Lâm Khả Tâm trở nên vô tri vô giác , cho đến khi tối , làm xong cơm chiều vẫn thể lấy lại được bình tĩnh , ngay lúc sợ hãi cửa mở ra , khỏi làm giật mình ,cả người bật dậy.



      Thấy Lâm Khả Tâm khẩn trương , Tư Đồ Viêm an ủi : " Là tôi , cần sợ"



      "A. . . . . .A. . . . . .à là sao. . . . . ." Lâm Khả Tâm cười gượng chút , sau đó tự nhủ trong lòng : chính là nên đáng sợ nhất đó.



      Tư Đồ Viêm vào nhà , để áo khoát sofa , sau đó thuận miệng hỏi: " Vừa rồi em suy nghĩ gì mà nhập thần vậy? Chỉ có tiếng mở cửa mà làm cho em giật mình?"



      " , có gì. . . . . .Tôi chỉ là nghĩ hôm nay về sớm như vậy , nên có chút kinh ngạc thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm cúi đầu , sợ phát ra dối.



      Cũng may là cả ngày làm việc mệt mỏi nên chú ý đến dị thường của , tháo cà-vạt , sau đó vào nhà bếp: " Cơm làm xong hết rồi?"



      "Ừ , tất cả để bàn." Lâm Khả Tâm xong , theo sau , đồng thời cũng thở phào vì phát ra dối.



      bàn ăn , Tư Đồ Viêm mực suy nghĩ chuyện của xí nghiệp Tần Thị nên thấy Lâm Khả Tâm nhìn , thấy bộ dạng nhíu mày , bỗng nhiên muốn biết suy nghĩ cái gì , như thế có thể biết sau 1 năm có thả tự do cho ? Hay lại dùng thủ đoạn làm khó ?



      Cứ như vậy , mỗi người ý nghĩ riêng , từng chút chầm chậm ăn cơm , sau khi ăn xong , vì còn sớm nên Lâm Khả Tâm ngồi xem TV , mà Tư Đồ Viêm cũng có việc gì làm nên ngồi xem TV cùng .



      Tuy rằng luôn khinh bỉ phim truyền hình vì nó chả thực tế chút nào , nhưng thấy bộ dạng nhập thần của Lâm Khả Tâm , vẫn nhịn được nên tò mò xem.



      "y , em xem phim gì vậy? Thế nào lại quá nhập thần?"



      đến phim truyền hình rất chú tâm , thậm chí lời của Tư Đồ Viêm cũng trở thành hư .



      " cư nhiên cái này cũng biết sao? Phim này rất đặc biệt , tên là 「 Số phận định em 」 , nội dung phim rất lãnh mạng , nữ chính và nam chính trải qua tình đêm , sau đó nữ chính ngoài ý muốn mang thai đứa bé , nhưng vì hợp đồng kết thúc nên sau khi đứa sinh ra chia tay. . . . . ."



      lúc Lâm Khả Tâm cao hứng kể nội dung bộ phim , bỗng nhiên Tư Đồ Viêm ngắt lời: " Nghe ra , phải hai chúng ta cũng giống vậy sao?"

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 52: Tôi cho em hảo hảo 「nhớ lại 」 chút


      Nghe Tư Đồ Viêm vậy , Lâm Khả Tâm khỏi sửng sốt chút , đúng ha , đều vì tình đêm nên mới ký hợp đồng hôn nhân , điều duy nhất giống là đứa bé , còn những thứ kia có gì khác , bất quá nếu cũng chẳng phải ra ...

      Lúc Lâm Khả Tâm phát được nội dung bộ phim giống như tình trạng của bọn họ mới hiểu nữ chính có bao nhiêu đau khổ , khỏi nhìn thoáng qua TV , nếu giờ phút này biết đây là nội dung lãng mạng người ta cảm thấy cuộc sống bi thảm.

      cũng chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục xem phim , cầm remote định chuyển kênh nhưng bị ngăn lại: " Làm gì mà phải đổi kênh , xem chút nữa .

      Lúc này , hưng trí muốn nhìn cảnh kế tiếp của đôi diễn viên kia , vì đây là lần thứ 2 Lâm Khả Tâm xem phim này nên cảnh hai người phát sinh quan hệ rất ngắn , đạo diễn để cảnh diễn viên nữ phát sinh quan hệ rất mập mờ.

      Tuy rằng đối với chính mình lúc ban đầu cũng có ấn tượng gì về Tư Đồ Viêm , nhưng thấy cảnh triền miên TV , cảnh tượng đêm đầu tiên đó của quay về , nghĩ vậy , thẹn thèn cúi đầu , ngượng ngùng tiếp tục xem.

      Bỗng nhiên biết từ lúc nào Tư Đồ Viêm tiến đến bên tai của , vang lên thanh trầm thấp từ tính: "Nè , em thế nào lại đỏ mặt? Hay là , em xem phim rồi nhớ tới tình đêm cua chúng ta?"

      "Tôi có , đừng bậy . . . . . . Đêm đó tôi say , nên biết xảy ra chuyện gì." Tuy ngoài miệng thế , nhưng Lâm Khả Tâm càng lúc càng đỏ mặt.

      "Vậy sao? đêm đó em có ấn tượng sao?"

      Tư Đồ Viêm cố gắng kéo dài chữ "sao. . . . . ." , sau đó dừng chút , cố ý nhấn mạnh: " Đêm nay tôi làm cho em hảo hảo nhớ lại chút , tìm trong ấn tượng như thế nào?"

      Lời của còn chưa dứt , Lâm Khả Tâm cảm thấy đỉnh đầu như có bom nổ mạnh.

      " , cần , tôi nhớ , nhớ . . . . . ." Lâm Khả Tâm ngồi bên cạnh muốn né tránh , nhưng dễ dàng buông tha như vậy liền ném thêm quả bom.



      "Nhưng mà tôi sợ em quên rồi nên tôi ôn tập vài lần với em , so sánh mà , có phải tốt hơn ?"



      " phải!" Đối với ngôn ngữ gài bẫy của , Lâm Khả Tâm nhịn được hô ra.



      Bất quá , tuy rằng cự tuyệt , nhưng Tư Đồ Viêm vẫn như trước vẫn có biện pháp riêng để chấp nhận.






      Chương 53 :「Bạn tốt 」 của tôi đến






      " Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em quên rằng trong hợp đồng có ghi em được quyền chống đối cầu của tôi? Nếu em nhớ lấy ra xem ."



      "Này. . . . . ." Lâm Khả Tâm khó xử cắn chặt môi , thế nào lại nhớ chứ , hơn nữa nếu vì cái hợp đồng quái quỷ đó đâu có ôm bụng tức tối.



      Thấy trở nên khó xử , Tư Đồ Viêm hạ giọng : " ra tôi cũng muốn ép em , dù sao trong việc xxoo em cũng có kỹ xảo , chỉ cứng như con cá nằm thớt , nhưng em phải hiểu tôi chỉ là người đàn ông bình thường , nhu cầu sinh lý là điều hiển nhiên cần thiết , mà em là vợ tôi em nên giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi , phải sao?"



      Những lời của rất có lý làm khỏi bị mê hoặc , theo bản năng gật gật đầu: " Cũng đúng. . . . . ." Nhưng vừa ý thức được mình gì , lại liền lắc đầu: " đúng, đúng."



      "Sao , có gì đúng?" Tư Đồ Viêm cũng ép bức nữa mà dựa vào sofa , khoé miệng nhếch lên: ". . . . . . 「cái kia 」 của tôi đến. . . . . ."



      "Cái gì?" Thấy bộ dạng định rồi lại thôi của , khỏi nhíu mày sau đó liền hiểu được: " À , cho nên sáng nay em mới vào toilet lâu như vậy?"



      "Ừh"



      Lâm Khả Tâm bên gật đầu , bên xấu hổ, Tổng Tài Tư Đồ Viêm này phải não nhũn , trí nhớ vô cùng ăn khớp với năng lực suy luận mới có thể đem hai chuyện xa xôi liên hệ cùng nhau?



      Ngay lúc Lâm Khả Tâm xấu hổ , Tư Đồ Viêm bỗng nhiên tắt TV sau đó vỗ vỗ vào vai của : " Let's go."



      “Gì?" Lâm Khả Tâm ngạc nhiên nhìn : " Tư Đồ Viêm chẳng lẽ vừa rồi có nghe thấy là bạn tốt của tôi đến sao?Như thế nào còn muốn làm chuyện đó? Rốt cuộc có phải người có trái tim ?"



      Đối với chỉ trích của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bật ra biểu tình dở khóc dở cười: " Lâm Khả Tâm , tôi phát ra em đúng là người mơ màng , tôi có làm chuyện đó sao? Tôi chỉ tính gọi em cùng tôi ra ngoài thôi , nhưng em lại nghĩ nhiều quá."



      "Ồ. . . . . ."



      Lâm Khả Tâm xấu hổ nhìn Tư Đồ Viêm , hận tại lúc này có cái hố cho chui xuống , mà thấy biểu tình của , tâm tình của trở nên tốt hơn , liền bật cười: " Nè , em xấu hổ đủ rồi , chúng ta nên thôi?"



      "Ừh. . . . . ." Lâm Khả Tâm đứng dậy ngoan ngoãn theo , vì thế hai người cứ vậy mà .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 54 : Cởi. . . . . .






      biết có phải người giàu đều thích nuôi loại chó lớn , chỉ chút sâu , Lâm Khả Tâm liền thấy vài chú chó , hơn nữa cùng màu , mà điều khoa trương nhất chính là chú Ngao Tây Tạng.



      Lâm Khả Tâm cũng có nghe qua Ngao Tạng rất dữ , nên khi ngang qua khỏi trách rồi né , tay khỏi gắt gao túm lấy áo của Tư Đồ Viêm.



      Cảm thấy tay áo mình bị túm , Tư Đồ Viêm nhìn về phía Lâm Khả Tâm : "Sao vậy, em sợ chó sao?"



      Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu” " , tôi chỉ sợ những con chó lớn thôi , nhìn nó cảm giác chúng cắn mình ngụm liền thảm. . . . . ."



      ra trước đó , hai người gì nên cảm thấy buồn , nên lúc mở máy hát , có chút chịu được: " với , tuy rằng tôi sợ chó lớn nhưng thực tế tôi siêu~~ thích chó , trước đây tôi còn muốn nuôi dưỡng con chó Bắc Kinh nhưng vì điều kiện cho phép , nên. . . . . . aida~"



      " Lâm Khả Tâm , em quê chịu nổi." Tư Đồ Viêm quay đầu : " Ngay cả chó cũng thích chó Bắc Kinh , có gì đặc biệt cả."



      Tuy rằng ngữ khí trào phúng của làm cho lòng phát đổ nhưng vì mấy ngày nay ở chung với chịu ít kích , nên xem đó là thói quen, dậm chân đá hòn đá dưới đất , đỉnh đạc : " Nữa rồi nữa rồi , tôi chính là thích tiện nghi của Chó Bắc Kinh , tôi có tiền như Tư Đồ Đại gia ngài đâu? Hơn nữa tôi chỉ là người bình thường , có phải loài chó bình thường mới xứng với tôi ?"



      "Xem như tiến bộ , em cũng có thể tự mình hiểu lấy." Tư Đồ Viêm xong , nở nụ cười liếc nhìn Lâm Khả Tâm cái.



      "Cám ơn ngài khích lệ." Miệng nở nụ cười , nhưng vừa nghĩ đến tâm nguyện của mình lại khỏi thở dài.



      Aida , tuy rằng chó Bắc Kinh rất bình thường , nhưng để nuôi Tiểu Bắc Kinh xa vời , muốn chỉ là mong muốn ........... đáng buồn ..



      Tuy rằng , Lâm Khả Tâm thở dài rất nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của Tư Đồ Viêm , bất quá cũng hỏi vì sao thở dài , mà thêm gì , hai người trầm mặc trở về nhà.



      "Tốt rồi , chuẩn bị ngủ ." Tư Đồ Viêm xong liền vào phòng ngủ , mà lúc Lâm Khả tâm bước vào cởi bỏ quần áo xuống.



      Tư Đồ Viêm liếc nhìn Lâm Khả Tâm cái ...



      "Thế nào , em phải còn muốn mặc quần áo ngủ ?"



      "Tôi. . . . . ." Về điểm ấy , Lâm Khả Tâm đúng là nghĩ được



      "Cởi ra ngủ ."



      "Hả?"






      Chương 55 :Như vậy ôm thoải mái hơn






      Lời của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm kinh ngạc chút , sau đó bối rối nhìn , biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên.



      Tuy rằng ngẩng đầu , nhưng cũng đoán được biểu tình của lúc này , vì thế bên cơi nút áo , bên giải thích :" Tôi chỉ cảm thấy mặc quần áo ngủ thoải mái , em cần khẩn trương như vậy , tôi làm gì em đâu".



      Nghe được Tư Đồ Viêm giải thích , do dự chốc lát , sau đó chậm rãi kéo khoá cởi váy ra rồi lên giường nằm , bất quá làm vậy ít nhiều vẫn ngại ngùng , nên khi lên giường liền kéo chăn che cơ thể lại.



      Thấy phản ứng này của Lâm Khả Tâm , nhịn được cười nhạo : "Lâm Khả Tâm , em có gì để che? Chẳng lẽ thân thể của tôi còn chỗ nào tôi chưa thấy qua sao?"



      Những gì nhưng vẫn làm cho đỏ mặt , lấy chăn bịt kín nửa mặt , để ý đến , nhưng giống như lúc trước , tay ôm lấy .



      người truyền đến lực làm cho cảm thấy tim đập mạnh , rất muốn cự tuyệt nhưng biết có làm vậy cũng vô dụng , vì thế tuỳ ý để ôn , cảm thấy mình cũng nhường nhịn quá nhiều nhưng ràng vừa lòng .



      Tư Đồ Viêm dùng lực , nắm cánh tay củ Lâm Khả Tâm , trở thân , để cho mặt đối mặt với .



      " Tư Đồ Viêm , làm gì ?" Lâm Khả Tâm bất mãn oán giận



      chỉ thản nhiên cười: " Như vậy , ôm thoải mái hơn."



      ". . . . . ." Lâm Khả Tâm biết nên gì , huống chi cũng chỉ ôm , có làm thêm gì , nên mắt nhắm mắt mở nhịn nhục.



      Vì khoảng cách rất gần , nên hơi thở của truyền đến làm cho Lâm Khả Tâm khỏi nhớ đến khi mình còn , cũng được ba ôm như vậy mà ngủ , chẳng qua ba sau khi gặp tai nạn qua đời , mà mẹ Lâm gả cho Hách Thúc Thúc , cũng ngủ riêng nên chẳng ai ôm vào giấc ngủ.



      Nghĩ đến quá khứ này , bỗng cảm thấy hề chán ghét cái ôm của , mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp , có lẽ vì làm nhớ đến chuyện xưa , vì thế dù trong mộng , cũng luôn gọi " Ba ba. . . . . ."



      Về phần Tư Đồ Viêm , nghe được gọi vậy , còn chưa ngủ trừng to mắt ra , liền thấy chau mày , biểu tình bi thương như sắp khóc , nhớ tới có ba , vì vậy trong nháy mắt có chút thương xót cho .

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 56: muốn làm cái gì?!






      Theo bản năng , lấy tay vỗ vỗ sau lưng , lúc này trau mày giãn ra.



      "có ba ba tốt. . . . . ." Nhìn thấy Lâm Khả Tâm nở nụ cười , Tư Đồ Viêm thở dài , sau đó yên lặng hạ quyết định trong lòng.



      Mấy ngày kế tiếp , vì Lâm Khả Tâm đến chu kỳ kinh nguyệt , nên chủ động nhắc tới chuyện xxoo , nếu mà sau khi ăn cơm xong còn dư thời gian rủ tản bộ , rồi sau khi tản bộ về hai người ôm nhau ngủ . Cuộc sống cứ vậy mà kéo dài cả tuần , thậm chí bắt đầu quen với cái ôm của ..



      Rốt cuộc , ngày cuối cùng , 「 bạn tốt 」 của cũng rời .



      Bất quá , cái phiền toái kết thúc đồng nghĩ với việc bắt đầu cái phiền toái khác , hơn nữa với , cái sau làm cho mới phát sầu.



      khỏi lo lắng : tại 「bạn tốt 」 rồi , vậy chẳng phải đưa ra cầu 「 cái kia 」 với hay sao? Tuy rằng có thể làm bộ chưa hết nhưng thể nào trốn mãi được , cũng muốn phát sinh quan hệ với , phải làm sao bây giờ?



      Ngay tại thời điểm Lâm Khả Tâm phiền não thôi , cửa mở , Tư Đồ Viêm đứng trước cửa , hướng tay vẫy vẫy: " Lại đây"



      "Hả?" Lâm Khả Tâm nghi hoặc đứng chỗ hề động , cũng muốn làm gì , bình thường sau khi về phải trực tiếp vào nhà ăn cơm sao? Như thế nào hôm nay trông là lạ. . . . . . hay là. . . . . .



      Có lẽ đoán được qua ngày rồi , nên thú tính của nhịn mấy ngày nay liền trổi dậy mà phát tiết ra? Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm những tiến lên mà còn lui về sau.



      Thấy bộ dạng nửa ngày cũng tiến lên của , kiên nhẫn đến trước mặt nắm trụ cổ tay của .



      " , muốn làm gì?" Lâm Khả Tâm hoảng sợ , chút suy nghĩ hô ra.



      Nếu như là ngày trước , nhất định vì tiếng hô của mà giận , nhưng hôm nay tâm tình rất tốt , nên hề tức giận mà còn kiên nhẫn :" Lại đây theo tôi em biết."



      "A?Bây giờ? Có phải sớm quá ?"



      Lâm Khả Tâm vừa , vừa đen hết lực ngược lại , ngờ bị túm về.



      Lời của làm cho giữ lại , sau đó nghi ngờ nhìn: " Sớm? lẽ xem những thứ kinh hỉ cần sớm muộn gì sao?"



      Nghe được Tư Đồ Viêm vậy , Lâm Khả Tâm sửng sốt . Sao? . . . . . kinh hỉ? Xem ra lại nghĩ nhiều rồi .






      Chương 57 : kinh hỉ






      Vì tránh để cho biết nghĩ gì , nên nở nụ cười tuỳ ý tìm cớ : " Đúng vậy , còn sớm mà còn chưa ăn tối phải ? Trước cứ ăn rồi có gì sau."



      Chính là từ 「kinh hỉ 」 trong miệng chờ được lâu vậy: " Chút nữa ăn cũng được , tại trước theo tôi." Tư Đồ Viêm xong liền túm cổ tay Lâm Khả Tâm đến ngoài cửa , lúc này ra liền thấy Đại Vĩ đứng đó.



      " thích là . . . . . .Đại Vĩ?" Lâm Khả Tâm hiểu nhìn về phía Tư Đồ Viêm , mà nở nụ cười , sau đó với Đại Vĩ. " Được rồi , đừng dấu nữa , đem nó ra đây."



      "Được , Tổng Tài. " xong , Đại Vĩ lấy ra cái thùng.



      "A? Đây là gì?" Lâm Khả Tâm chuyển hướng sang nhìn Tư Đồ Viêm.



      "Em đoán đúng rồi , đây là của em." Tư Đồ Viêm xong , liền đưa cái thùng cho Lâm Khả Tâm.



      Chẳng qua lúc này phá lệ , thậm chí ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xem bên trong đó là gì , trang sức? giầy? quần áo? đúng , những cái đó làm sao mà đựng trong thùng được?



      Hay là đồ ăn?



      Cũng đúng nha ... cái kia sao tính là kinh hỉ ... Ai nha , rớt cuộc bên trong là gì? Ngay tạy lúc Lâm Khả Tâm nhấc thùng lên , bên trong truyền đến hai tiếng " gâu gâu".



      "Là chó con sao?" Vẻ mặt Lâm Khả Tâm kinh hỉ nhìn Tư Đồ Viêm , gật gật đầu.



      Mang theo chút kích động , mở ra , tiểu bắc kinh trắng như tuyết nằm trong đó.



      "Gâu Gâu " Nhìn Lâm Khả Tâm , Tiểu Bắc Kinh như chào hỏi ..



      Lâm Khả Tâm vươn tay cẩn thận bế Tiểu Bắc Kinh trong thùng ra. ( oai , con chó này hôg phải tên Bắc Kinh nga~~ tại nó là giống bắc kinh nên ghi vậy) , động tác của như ôm cái sủng vậy..



      Tiểu Bắc Kinh nằm trong lòng ngực , phe phẩy cái đuôicủa mình , lúc này mới khẳng định có nằm mơ , mà là , giấc mơ của thành thực.



      Lâm Khả Tâm vuốt vuốt cái đầu của Tiểu Bắc Kinh , bên nghe Tư Đồ Viêm : " Em đừng , tuy rằng Tiểu Bắc Kinh là bình thường , và giá rẻ nhưng cũng vì vậy mà mọi người đều thích loài chó khác , nên muốn tìm con Tiểu Bắc Kinh phải dễ dàng đâu".



      như chàng trai mới lớn , lùng khắp mọi nơi mới tìm được con chó bắc kinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :