1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác Ma Tổng Tài! Anh Hỗn Đản - Thủy Trường Hựu (161/ 161 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 150





      " Tư Đồ Viêm , đùa tôi sao , nơi này chỉ có cổ phần chuyển nhượng của Tần Thị , còn của Tư Đồ Xí Nghiệp đâu? Tôi rồi phải là tất cả cổ phần của công ty ."


      "Tôi đùa giỡn với , chính là làm sao chắc được sau khi nắm được cổ phần trở mặt? Nếu như ký cầm cổ phần công ty trả lại cho tôi làm sao? Nên trước tiên tôi chỉ chuyển ½." Tư Đồ Viêm chắc như đinh đóng cột , kia thái độ ràng cho phép Tần Hữu Minh cự tuyệt.


      Đối với cầu của Tư Đồ Viêm , Tần Hữu Minh đầu tiên là trầm mặc sau đó mỉm cười: " Ha hả , xem ra chúng ta ai tin ai cả , ra tôi cũng khỏi lo sau khi cứu người giao cổ phần ra cho tôi sao? Nếu vậy bằng chúng ta đổi phương pháp khác , tôi cho lựa chọn mang người , chờ sau khi xong rồi liền đưa 1/2 còn lại cho tôi , mà đợi tôi xem xong hiệp ước giao người còn lại cho , như vậy mặc kệ chúng ta ai đổi ý đều phải rất ảnh hưởng đến đối phương sao? xem thế nào?"


      Bên trong cửa Lâm Khả Tâm yên tâm hơn , dù sao Tư Đồ Viêm cho dù có chọn đứa sau khi đem đứa , đứa và công ty của đều được bảo vệ , còn về phần , chỉ cầnđứa cùng Tư Đồ Viêm sống tốt , có hi sinh cũng được .


      "Tư ĐồTổng Tài , ngài muốn cứu ai?"


      Mà điều làm cho Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn là Tư Đồ Viêm chút do dự : " Đem Lâm Khả Tâm trả lại cho tôi."


      Lời của làm cho chấn động , trừng to mắt , hoài nghi cái lổ tai mình có vấn đề.


      Cái gì . . . . . . Tư Đồ Viêm chọn sao? Chẳng lẽ muốn giải cứu còn hơn đứa sao. . . . . .? Kia nếu chán ghét vì sao lại vì mà hi sinh cổ phần của công ty. . . . . .


      Còn thoát khỏi nghi hoặc , Lâm Khả Tâm chợt nghe Tần Hữu Minh lại bạo : " Ha Hả , giống như tôi nghĩ , nghe lúc ở bệnh viện Tư Đồ Tổng Tại cũng đối mặt với lựa chọn giống vậy , mà khi đó kết quả lựa chọn cũng như bây giờ."


      "tin tức của có đủ nhanh." Tư Đồ Viêm phủ nhận cách của Tần Hữu Minh.


      Lâm Khả Tâm ở trong cánh cửa càng chấn kinh , cho dù tại miệng bị dán lại cũng thể nên lời ..


      Cái gì ? Lúc đó chọn là sao? còn tưởng. . . . . .Rốt cuộc vì sao phải làm vậy?


      Mà bên ngoài cửa , Tần Hữu Minh lại lần nữa hỏi trúng tim đen của Lâm Khả Tâm :" Xem ra Tư Đồ Tổng Tài thực để ý người phụ nữ này rồi. . . . . ."


      "Này liên quan đến chuyện của . . . . . ." Tư Đồ Viêm lạnh lùng trả lời.


      "Đúng vậy , này mặc kệ phải chuyện tôi." Tần Hữu Minh lộng lộng ngón tay của mình: " Nhưng đây có liên quan đến chuyện tôi muốn hay thực hứa hẹn."


      "Có ý gì?" Tư Đồ Viêm nhíu mày , mi gian mang theo nồng đậm vui.


      " có gì." Tần Hữu Minh thoải mái thả tay , nhưng ngôn ngữ lại mang theo uy hiếp: " Chính là đối với vấn đề này nếu cho tôi biết tôi để gặp Lâm Khả Tâm. "


      Trầm mặc , lại là trầm mặc dài , thậm chí so với lúc ở bệnh viện hỏi giữ mẹ hay giữ đứa bé còn lâu hơn .


      biết qua bao nhiêu lâu , Tư Đồ Viêm mới mở miệng :" Đúng vậy , tôi ấy."


      "Hô. . . . . .sớm có phải tốt hơn , tại tôi đem gặp ấy." xong , Tần Hữu Minh nhấn hạ chốt mở , cánh cửa tự động liền mở ra.


      lúc Tư Đồ Viêm vội vả chạy vào Tần Hữu Minh lấy súng trong tay ra , nhất thời hiểu được Tần Hữu Minh muốn bắt chết Lâm Khả Tâm , khó trách vừa rồi Tần Hữu Minh ép buộc chính mình phải trả lời có Lâm Khả Tâm hay , nguyên lai vì xác định có muốn giết chết hay , Tần Hữu Minh muốn cả đời cho chính mình thống khổ chung thân !


      hề nghĩ ngợi , Tư Đồ Viêm quát lên , cho Tần Hữu Minh quyền .


      Tần Hữu Minh bị Tư Đồ Viêm đánh làm cho choáng váng , tay lại căng thẳng mà bắn đạn lệch phía ra ngoài.


      " ——" Tư Đồ Viêm vọt vào phòng tối , sau đó nhìn thấy nữ nhân té mặt đất .


      "Khả Tâm , Khả Tâm , em sao chứ?" Tư Đồ Viêm ôm lấy người phụ nữ nhưng điều ngoài ý muốn đó là ta phải Lâm Khả Tâm .


      Mà lúc sau , Tần Hữu Minh vào phòng dùng súng nhắm ngay đầu Tư Đồ Viêm .






      ₪ Chương 151





      "Khả Tâm đâu? Vì sao ấy ở đây , mày đem ấy đâu rồi?" Đối mặt với họng súng của Tần Hữu Minh , điều đầu tiên Tư Đồ Viêm phải nghĩ là làm sao để trốn chết mà là lo lắng cho an nguy của Lâm Khả Tâm .


      Với vấn đề của Tư Đồ Viêm , Tần Hữu Minh cảm thấy nghi hoặc nhưng chính là chợt loé qua mà thôi: " Vừa rồi lúc tao ta còn ở đây , về phần bây giờ ở đâu tao cũng , chừng chạy trốn rồi cũng nên , bất quá điều tao chính là sinh mệnh của mày coi như xong."


      Tần Hữu Minh hung ác nhìn Tư Đồ Viêm.


      "Tao vốn định giết người phụ nữ mày nhất , cho mày cả đời phải thống khổ nhưng nếu tại ta mất tích tao liền giết mày cho đỡ mệt , bằng cơ hội tốt như bây giờ có lần thứ 2 , mày có phải hay , Tư Đồ Tổng Tài?" Tần Hữu Minh cũng vội vả hạ cò , muốn nhìn thấy Tư Đồ Viêm sợ hãi , thậm chí phải quỳ xuống cầu xin mình , nhưng điều làm cho Tần Hữu Minh thất vọng chính là , Tư Đồ Viêm ngoại trừ lo lắng còn gì ..


      "Khả Tâm chạy thoát . . . . . . phải ấy vẫn còn sống? tốt quá. . . . . .Tốt quá. . . . . ." Nhìn thấy Tư Đồ Viêm vui sướng tự , điều này kém xa mong chờ vọng tưởng của Tần Hữu Minh , làm cho vui nhíu mày .


      "Chính mày phải chết , cư nhiên còn tâm tình quan tâm đến an nguy của nữ nhân kia , chẳng lẽ mày sợ sao?"


      "Tao đương nhiên sợ hãi."


      Tư Đồ Viêm thừa nhận làm Tần Hữu Minh có chút ngoài ý muốn , bởi vì người cao ngạo giống Tư Đồ Viêm , như thế nào có thể bỏ sĩ diện thừa nhận mình sợ hãi? Nhưng lời kế tiếp của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hữu Minh thiếu chút nữa hộc máu chết .


      "Tao sợ hãi chết rồi được gặp Khả Tâm nữa."


      đến 2 chữ 「Khả Tâm 」 , vẻ mặt của Tư Đồ Viêm ôn nhu , Tần Hữu Minh thậm chí hoài nghi người trước mặt mình có phải là Tư Đồ Viêm hay ?


      " , này phải tôi mong muốn , tôi muốn như thế." Tần Hữu Minh gần như phát điên gào thét lên


      "Tao —— Tần Hữu Minh nhận định đối thủ , cái lãnh huyết vô tình Tư Đồ Viêm đâu rồi? tại làm tao thất vọng quá."


      Cho dù giết chết Tư Đồ Viêm , cũng hề cảm thấy chút gì thắng lợi sung sướng .


      Nhưng Tần Hữu Minh cũng buông súng , mà chỉ vào đầu Tư Đồ Viêm , dùng ngữ khí biến thái run rẩy : " Tao biết mày nhất định cố ỷ giả vờ , để tao giết mày đúng ? cho mày nghe tao dễ mắc mưu vậy đâu."


      xong , Tần Hữu Minh đem ngón trỏ chuyển sang còi súng .


      "Giết tao làm mày khoái hoạt sao?Niệm Tề?"


      Ngay tại thời khắc mấu chốt , Tư Đồ Viêm bỗng ra câu , biểu tình của Tần Hữu Minh trở nên kinh ngạc .


      "Mày ...mày biết tao là ai. . . . . .Mày khi nào biết đến?"


      Nghe vậy , Tư Đồ Viêm chỉ bình thản trả lời: " Từ lúc đầu tiên gặp mày tao hoài nghi thân phận của mày."


      " đúng , tao che dấu kĩ vậy , mày có khả năng phát ." Tần Hữu Minh tin quát cáu


      Tư Đồ Viêm nhún nhún vai: "Quả mày che dấu rất kỹ nhưng hận ý sâu của mày với tao tao biết , vì ánh mắt của mày bán đứng mày , khi tao phát ra mày hận tao , tao chỉ biết đây nhất định phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau , mà tao khẳng định trong quá khứ giữ chúng ta xảy ra chuyện gì , vì vậy tao liền phái người điều tra tư liệu của mày ——Mục Niệm Tề"


      Nghe được cái tên kia , nguyên bản Tần Hữu Minh kích động trở nên luống cuống: " cần , đừng dùng tên đó gọi tao , người đàn ông kia xứng để tao mang theo dòng họ , tao hận ông ta."


      "Tại đây chúng ta hai cái có điểm nhất trí a." Tư Đồ Viêm ngữ khí trào phúng nở nụ cười , còn hơn cười nhạo Tần Hữu Minh phát điên , cũng như cười nhạo vận mệnh an bài .


      Lời của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hữu Minh gào ra: " Tao và mày giống nhau , mày so với tao may mắn hơn ! Mục Viêm."


      Hồi lâu chưa từng nghe tới tên này , cư nhiên Tần Hữu Minh lại đề cập , vẻ mặt Tư Đồ Viêm cũng trở nên mất tự nhiên .


      Đúng vậy , ra nguyên bản người mang họ Mục phải chỉ là Tần Hữu Minh mà còn có Tư Đồ Viêm .


      Theo ý nghĩa mà , cùng Tần Hữu Minh là "Huynh đệ" cùng cha khác mẹ .


      , cũng rất hận dòng họ này , cấp người đàn ông mang giống họ với .


      Năm đó , Mục Phong ——Ba của Tư Đồ Viêm ăn chơi trác táng, điển hình của giới công tử ăn chơi, ỷ lại vào ba có tiền nơi nơi điều tiêu xài phung phí .


      Sau khi Mục Phong gặp được mẹ của Tư Đồ Viêm , cũng đối với mẹ nhất kiến chung tình , triển khai loại phương thức theo đuổi .


      Vì theo đuổi mẹ , Mục Phong biểu vì bà mà ông ta cải tà quy chánh , rốt cuộc cũng lấy được trái tim của mẹ Tư Đồ Viêm , đắc thắng ôm mỹ nhân về.


      Nhưng sau khi cưới mẹ , Mục Phong liền khôi phục bản tính , hơn nữa càng lúc ông càng chán nản cuộc hôn nhân giữa bọn họ , liền bắt đầu ăn chơi đàng điếm bên ngoài , trải qua những cuộc tình 419.


      Thậm chí sau khi mẹ mang thai , Mục Phong còn có tiểu tam , hơn nữa e dè mang người phụ nữ đó đến ở gần công ty , mấy ngày mấy đêm về ở lại với người đàn bà đó , để cho mình mẹ bóng hình với bốn bức tường.


      Ở trong ấn tượng về thời thơ ấu của Tư Đồ Viêm , ba ba của thường xuyên vắng nhà , cho dù trở lại đối xử với mẹ lạnh như băng cũng uống rượu đánh chửi bà , nên hi vọng ông ta đừng về nhà nữa.


      Nhưng lúc ông ta về lại luôn thấy mẹ khóc , mà điều đó làm cho rất đau lòng .


      Sau này , nghe bọn hạ nhân trong nhà bàn tán mới biết , nguyên lai ba bên ngoài có người phụ nữ khác nên mới trở về , hơn nữa nghe người đàn bà đó còn có đứa con tên là Mục Niệm Tề .


      Vì thế có ngày , Tư Đồ Viêm thừa dịp người khác để ý , lén trốn đến gần công ty Mục Phong , hơn nữa ngồi chồm hổm đến trưa.


      Ngày đó Tư Đồ Viêm vẫn là đứa trẻ , mà trời rất nóng nên phơi nắng liền bị xỉu , thấy ba của mình cười bên ký túc xá tới.


      Tay trái Mục Phong ôm người phụ nữ đẹp , bên phải ôm đdứa ít hơn tuổi hơn chút , đương vui vẻ Mục Phong còn nhàng nhéo má đứa .


      Như vậy so với và mẹ , bọn họ ba người giống nhà vui vẻ nhưng ra Tư Đồ Viêm mới là kẻ dư thừa .


      Cho đến bây giờ chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu này của ba , kia nhàng làm cho đau xót , thậm chí hận để đem đứa trong lòng ngực Mục Phong lôi xuống , để cho đừng đoạt ba của nhưng banh chính là ngơ ngác nhìn tại chỗ nhúc nhích..


      Cứ như vậy , Tư Đồ Viêm và Mục Phong đụng nhau


      Tư Đồ Viêm còn nhớ lúc Mục Phong thấy , mặt mến còn , ngược lại chút nào che đậy chán ghét: "Mày ở đây làm gì? Là mẹ mày kêu mày tới đây sao? Đàn bà đê tiện."


      Ngữ khí chán ghét của ông ta làm cho Tư Đồ Viêm rơi lệ , nhàng gọi " Ba ba. . . . . ."


      Kêu xong từ này , Tư Đồ Viêm cảm giác trận thiên toàn địa chuyển sau đó trước mặt tối sầm , hoàn toàn mất ý thức.


      Lúc tỉnh lại , Tư Đồ Viêm bị tiếng răn dạy cùng tiếng khóc của mẹ mình làm cho bừng tỉnh , chậm rãi bò xuống giường đến cạnh cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài.


      Chỉ thấy Mục Phong tức giận quở trách mẹ , hơn nữa còn động tay động chân , chấp nhận để cho mẹ bị khi dễ nữa , Tư Đồ Viêm liền xông ra ngoài . . . . . .

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 152





      Tư Đồ Viêm xông ra , dùng hết sức ôm lấy cánh tay của Mục Phong: " được đánh mẹ tôi."


      Nhưng hành động này của Tư Đồ Viêm càng làm cho Mục Phong tức hơn , ông ta hung hăng vung tay , làm cho Tư Đồ Viêm văng ra tường.


      "Viêm Nhi" Nhìn cảnh này , mẹ Tư Đồ Viêm thét chói tay , bà chạy lại gắt gao ôm vào trong lòng ngực.


      "Mục Phong , sao ông có thể nhẫn tâm như vậy , Viêm Nhi là con ruột của ông sao ông lạilàm vậy với nó , ông đúng là còn chút lương tâm."


      Đối với chỉ trích của mẹ Tư Đồ Viêm , Mục Phong chính là khinh thường cười: " Con tôi? A , ai biết nó có phải là con hoang ?Hừ"


      "Ông thế nào lại vậy? Tôi chỉ có mình ông , ông dựa vào cái gì mà xấu tôi."


      " xấu bà? Lúc trước hàng đêm tôi về , bà lại bỗng có con , đây là xấu sao? cho bà biết , lão tử đây sở dĩ ly hôn chính là muốn để bà và tình nhân ở cùng chỗ , lão tử phải trói buộc bà cả đời , cho bà thống khổ cả đời , chính tự giải quyết tốt ".


      xong câu này , Mục Phong đóng sầm cửa lại ly khai nhà , trong phòng chỉ còn lại Tư Đồ Viêm và mẹ của cùng thanh khóc nức nở.


      Thấy mẹ mình khóc , Tư Đồ Viêm muốn ngất , cái gì cũng biết tốt rồi nhưng cảm giác lưng đau đớn làm cho thể ngủ , mà trong lòng đau hơn nên nhiều năm rồi chưa bao giờ có giấc ngủ nào yên .


      Sau khi nghe bọn người hầu người đàn bà tiểu tam kia tự sát nhưng Mục Phong như trước vẫn về nhà mà bên ngoài tiếp tục ăn chơi đàng điếm .


      Thẳng cho đến ngày , trong nhà truyền đến tin nghe vì uống rượu quá độ mà Mục Phong bị ngộ độc rượu chết , biết được tin này , Tư Đồ Viêm chút lệ cũng có rơi mà ngược lại thấy chính mình được giải thoát rồi.


      Về phần mẹ của , vốn sức khoẻ yếu huống chi cuộc sống sau hôn nhân quá tra tấn bà nên khiến bà càng yếu hơn , hơn nữa Mục Phong làm cho bà ít đả kích , nên lâu sau bà cũng qua đời .


      Mẹ mất làm cho Tư Đồ Viêm ít đả kích , thậm chí cho rằng chính Mục Phong cướp mạng sống của mẹ mình , nên mang theo ý tức trả thù , sau khi mẹ chết chuyện đầu tiên làm chính là mang họ của mình sửa lại thành họ mẹ .


      Tư Đồ Viêm cảm thấy dù sao Mục Phong cũng xem là con hoang kia ràng cũng chưa từng có người ba nào tên Mục Phong , từ nay về sau thế giới chỉ có Tư Đồ Viêm chứ có ai tồn tại tên là Mục Viêm.


      Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm nhíu mày .


      " Tần Hữu Minh , mày cảm thấy tao may mắn hơn sao? Nực cười , lúc mày cùng mẹ mày và Mục Phong nơi nơi du ngoạn , cả nhà tốt đẹp , tao chỉ ở nhà đối mặt với vách tường lạnh như băng , đơn giản là tao muốn thấy mẹ tao rơi nước mắt , vậy gọi là may mắn hơn so với mày sao?"


      Bị Tư Đồ Viêm chất vấn , Tần Hữu Minh có chút nghẹn lời nhưng vẫn chịu buông tha: " Ít nhất , ít nhất cuối cùng ông ta nhận mày là con , đem tài sản giao hết cho mày , còn tao sao? Tao bị ông ta ném vào trong nhi viện tự sinh tự diệt."


      "Khi tao đói bụng , bị đứa khác khi dễ tôi tự chủ nghĩ đến mày áo cơm lo hưởng thụ tài sản , mày có biết tao hận ông ta bao nhiêu ?"


      "Đều là con ông ta dựa vào đâu mà khác nhau đến vậy , liền bởi vì mẹ mày là vợ chính còn mẹ tao là Tiểu Tam sao? Tao phục."


      "Cho nên tại lúc đó tao trong lòng thề chỉ cần tao có cơ hội tao nhất định phải trả thù tất cả , tao muốn cho mày nếm thử chút tư vị thống khổ mà lúc đó tao phải chịu , cho nên dù đổi công lao cả đời cũng sao , tại mày xuống địa ngục ."


      Nguyên bản Tần Hữu Minh muốn đưa súng lần nữa về phía Tư Đồ Viêm nhưng Tư Đồ Viêm chỉ thản nhiên câu: " Mày biết vì sao ông ta nhận mày làm con ? Bởi vì mày quả phải con ruột của ông ấy."


      "Mày gì? Điều đó có khả năng."


      Lời của Tư Đồ Viêm như sét đánh ngang tai , chấn động Tần Hữu Minh làm súng cũng rơi xuống mặt đất.


      Tư Đồ Viêm thấy vậy cũng vội vã giành súng mà tiếp tục thản nhiên : " Lúc trước Mục Phong đem mẹ của mày ở nhà trọ lại phái người thầm chiếu cố bà , thời gian sau bọn họ xảy ra quan hệ , và sinh ra mày."


      "Mục Phong biết chuyện bà ta mang thai còn tưởng rằng mày là con ruột của ông ta , nên mỗi ngày đều bên cạnh bà , cho người đàn ông kia chiếu cố mày nữa , Mục Phong an bài ta làm việc khác nên mày chưa bao giờ thấy người đàn ông đó cả."


      "Sau đó thử máu , Mục Phong mới phát ra nhóm máu của mày và ông ta giống nhau liền chất vấn mẹ của mày , còn kêu bà ta xác nhận tình nhân là ai , vốn bà ta định che giấu , tinh thần cộng thêm khẩn trương , hơn nữa muốn làm liên luỵ đến ba ruột của mày nên bà ta thắt cổ tự sát."


      "Mà giống như tính cách máu lạnh của Mục Phong , đối với đứa con giả ở chung lâu vậy cư nhiên ông ta hề quan tâm chuyện tình nghĩa cũ gì liền đem mày ném vào trong nhi viện , cũng là chân tướng tác phong của ông ấy."


      " chỉ thế , ông ta còn túm tao đến bệnh viện bắt tao làm xét nghiệm máu bằng thế nào ông ta lại giao tài sản cho tao?"


      Nghe được tất cả này , Tần Hữu Minh thể tin nổi , bởi vì tất cả phá vỡ những gì nghĩ lúc trước.


      " có khả năng , có khả năng ! Tao biết những điều này , mày sao có thể biết để kể lại? Này nhất định là mày bịa ra để gạt tao , tao tin." Tần Hữu Minh bịt lổ tai lại hét lớn


      Tư Đồ Viêm thở dài: " Tao lừa mày , vì lúc ấy mẹ mày có viết thư cho ba mày , nên những điều đó là tao và ba ruột của mày nhìn thấy."


      "Ba ruột của tao? Mày biết ông ấy là ai?" Tần Hữu Minh thể tin , hỏi han.


      " ra người đó rất quen thuộc với mày. . . . . ." Dừng chút , Tư Đồ Viêm mới ra thân phận người kia: " Đó là cha nuôi của mày , Tần Lão —— Đổng Trưởng trước của Tập Đoàn Tần Thị."


      "Tần Lão? Ông ấy là cha ruột của tao? Điều này sao có thể?" Tần Hữu Minh hung hăng quơ tay: " Ba ruột của tao phải dưới quyền của ba mày sao? Làm sao có nhiều tiền mà xây nên cái xí nghiệp lớn vậy?"


      Đối với nghi hoặc của Tần Hữu Minh , Tư Đồ Viêm trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi vấn đề: " Mày có biết Tần Lão làm giàu thế nào ?"


      "như thế nào?"


      Tần Hữu Minh biết Tư Đồ Viêm hỏi cái này để làm gì mà Tư Đồ Viêm chỉ nở nụ cười châm biếm , đoạn liên quan đến vấn đề này: " Lúc trước khi tao nhận được di sản của Mục Phong , quả di sản của ông ta rất ít , thậm chí đủ phí sinh hoạt cho tao và mẹ tao trong vòng 2 năm , tao biết trời sanh ông ta rất phung phí , tiêu tiền như nước , nhưng lấy tài lực của Mục Gia cũng khôngkhiến cho ông ta trong thời gian ngắn như thế mà bại sản. . . . . ."


      "Ý mày là. . . . . ." Dường như Tần Hữu Minh hiểu ra được cái gì .


      "Đúng vậy , chính là tâm phúc của Mục Phong , ba ruột của mày thầm lấy tài sản của Mục Gia mà dùng , nên có lẽ sau đó cũng là nguyên nhân ông ta giúp tao phát triển Tư Đồ Xí Nghiệp , này coi như bồi thường cho tao ?"


      "Nhưng mà. . . . . .Nhưng mà nếu ông ta là cha ruột tao vì cái gì lúc trước trực tiếp nhận tao mà chỉ làm cho tao ăn nhờ ở đậu từng ấy năm?"


      Tần Hữu Minh vẫn là nghĩ ra , nhưng tất cả đều có nguyên nhân của nó.


      "Sở dĩ năm đó Tần Lão có thể xây dựng nên công ty lớn như Tần Thị cũng phải chỉ vì ông ta vận dụng tài sản của Mục Gia mà còn nguyên nhân trọng yếu —— ông ta cùng thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính kết hôn , hay cách khác ông ta ở rể cho Tần Gia , thành con rể của Tần Gia , thậm chí còn thay đổi họ Tần mới có thể tiếp quản Tần Thị Xí Nghiệp , bất quá cũng vì ông ta thay đổi họ mà khi tìm mày ông ta mất rất nhiều thời gian."


      "Vì liên quan đến chuyện ở rể , nên ông ta ở trong Tần Gia cũng có nhiều quyền lợi , nên nếu ông ta nhận mày làm con ruột phỏng chừng Tần Gia khẳng định tha cho ông ta nên ông ta chỉ có thể nhận mày dưới danh nghĩa cha nuôi , đem mày từ trong nhi viện ra , hơn nữa lúc mày bị khi dễ ông ta cũng dám đứng ra che chở cho mày , chắc là sợ người khác phát ra quan hệ của 2 người ?"


      "Sau này , phu nhân của Tần Lão chết , mới có thể có quyền hành , nhưng vẫn dám cho mày biết , dù sao lúc trước khi ông ta kết thúc nghĩa vụ cha ruột sủng ái mày nên ông ta dám , phỏng chừng sợ mày biết hận ông ta?"


      "Nếu mày tin , có thể tìm Tần Lão để làm xét nghiệm DNA , dù sao ông ta còn nằm giường bệnh."


      Tư Đồ Viêm phân thích hoàn toàn đúng chỗ làm cho Tần Hữu Minh chút cũng khôg tìm ra lổ hỗng mà hoài nghi


      Bất quá , Tần Hữu Minh cũng hiểu được chút , khó trách Tần Lão đem công ty giao cho Tần Hiểu Linh mà giao cho chính . . . . . .Nguyên lai là như vậy. . . . . .


      ra những gì nhận định cũng phải đúng , nghĩ chính ba mình và mình có quan hệ huyết thống , đối với lạnh như băng , nghĩ đến mình may mắn nên để cho chính mình ghen tị phá huỷ người khác , ra còn may mắn hơn rất nhiều. . . . . .


      dùng cơ hồ toàn bộ sinh mệnh hận thù , lại hận sai người , Tần Hữu Minh quả nhiên cảm thấy chính mình là truyện cười


      "Vì cái gì phải cho tao những diều này? Làm cho thù hận trong tao giải thoát? Mày phải rất hận tao sao? phải muốn thấy tao hận thù tiếp tục thống khổ sao?"


      " ra tao có hận mày và mẹ của mày , tao hận hai người cướp ba ba , làm cho mẹ tao mỗi ngày đều khóc ,nhưng sau khi tao biết kết cục , tao mới phát tao có vui vẻ mà ngược lại sinh mệnh của chúng ta đều vì Mục Phong mà trở nên bi ai" đến điều này , Tư Đồ Viêm khỏi thở dài.


      "Sai lầm của Mục Phong tạo nên điều bất hạnh cho 2 gia đình , cùng tính cách lãnh khốc vô tình của chúng ta , mày xem , cuộc sống của chúng ta có phải vì ông ấy mà ngập tràn thù hận , trả thù , tuy rằng ông ta chết nhưng vẫn phá huỷ đời tiếp theo . . . . . .Khi tao ý thức được điều này , tao liền quyết tâm phải buông thù hận với mày."


      "Nhưng mà. . . . . .Nếu mày hận tao vì sao phải hao hết tâm tư , cướp 30% cổ phần của Tần Thị?"


      Mang theo điểm hoài nghi , Tần Hữu Minh phản bác .


      Tư Đồ Viêm nhún vai:" ra mày còn để ý chuyện 30% cổ phần. . . . . .Làm ơn , đều là thương nhân , ai cũng vì lợi ích mà tranh đoạt , chuyện này phải tự nhiên sao?"






      ₪ Chương 153 :





      "Nhưng nếu xuất phát từ lợi ích , theo năng lực của hoàn toàn có thể mang đến hơn 30% cổ phần , thậm chí có thể áp đảo cả vị trí chủ tịch , nhưng có làm vậy , tại sao?"


      (TT : cái này thay đổi lại xưng hô nha , mày tao nghe nặng quá) T_T


      Tần Hữu Minh hỏi xong cũng đợi Tư Đồ Viêm trả lời , liền thử giải đáp : " Ngay từ đầu tôi điểm ấy , hơn nữa vì cổ phần của tôi và cũng ngang nhau , chỉ cần thêm chút cổ phần nữa vị trí chủ tịch tôi khó mà giữ được , nên tôi thuỷ chung lo lắng đề phòng , sợ lúc nào đó giở thủ đoạn cướp vị trí chủ tịch của tôi , sau này tôi hiểu ra , chính là muốn dùng phương pháp để cuộc sống hằng ngày của tôi khó khăn , mỗi ngày đều sống tốt , đúng hay ?"


      Với hoài nghi của Tần Hữu Minh , Tư Đồ Viêm chỉ là giễu cười " A , xem ra tôi và chuyện nhiều như vậy vẫn là tin tôi. . . . . .Bất quá cũng đúng , vốn thanh danh của tôi cũng tốt" , dừng chút Tư Đồ Viêm giải thích thêm :"Thành cho hiểu tôi chưa bao giờ nghĩ tới độc chiếm Tần Thị cả , tuy rằng làm cho nghiệp của Tần Thị trở nên khó khăn , nhưng tôi chút cũng lạ , nó cũng phải tay tôi xây dựng nên lấy lại cũng có cảm giác gì , mà tôi phải mua Tần Thị là vì phải báo đáp Tần Lão nên muốn nó phải đóng cửa , dù sao năm đó có Tần Lão Tư Đồ Xí Nghiệp cũng thể đứng dậy".


      "Vậy vì cái gì mà cố tình phải có cổ phần giống tôi đều là 30%?" Tần Hữu Minh vẫn hiểu được


      Tư Đồ Viêm nhún nhún vai: " có biện pháp , tuy rằng tôi muốn làm tổng tài nhưng tôi cũng thích người khác thay tôi làm vị trí , đương nhiên tôi thể kiềm giữ cổ phần nhiều hơn nhưng tôi biết hận tôi , tại tôi chỉ giữ đúng cổ phần ngang để ít nhiều nghĩ muốn giết tôi , nếu như tôi đoạt lấy Tần Thị còn biết dùng thủ đoạn gì để đối phó với tôi? Hơn nữa tôi lấy 30% đó vốn cũng nên thuộc về tôi , năm đó Tần Lão lấy gia sản nhà tôi để mang lợi ít nhiều 30% đó cũng đáng."


      Nghe Tư Đồ Viêm giải thích , Tần Hữu Minh mới hiểu hết thảy phiền não là do chính mua dây buộc mình , kinh ngạc hết sức khỏi có chút hổ thẹn .


      Tần Hữu Minh à Tần Hữu Minh , lần này đúng là khôn ngoan lầm chỗ , lấy lòng tiểu nhân đo với quân tử ...


      "Nếu như có gì nữa tôi tìm Khả Tâm , tôi tin ấy hẳn là đến nhà của Cố Thiếu Kiệt." Tư Đồ Viêm tươi cười mang theo chút khẩn cấp cùng khẩn trương.


      Tần Hữu Minh nhất thời tỉnh ngộ , nguyên lai Tư Đồ Viêm vẫn là đùa giỡn : sở dĩ nhanh chậm đối với chính mình nhiều vậy , thực tế chỉ muốn kéo dài thời gian , miễn cho tâm mình hung ác , hảo hảo đem Lâm Khả Tâm trở lại —— Tư Đồ Viêm vẫn là muốn đảm bảo Lâm Khả Tâm bình yên vô .


      Tuy rằng Tần Hữu Minh thừa nhận nhưng thể thừa nhận là mưu lược vĩnh viễn thua xa so với Tư Đồ Viêm .


      Nhưng lúc này đây , Tần Hữu Minh vì đó mà giận ngược lại tiêu tan nở nụ cười , ngay tại lúc Tư Đồ Viêm chuẩn bị rời , Tần Hữu Minh gọi lại :" Tôi còn vấn đề cuối cùng."


      "Cái gì?" Tư Đồ Viêm quay đầu , hỏi lại


      Tần Hữu Minh do dự chút , sau đó mở miệng: " hận Tần Lão sao?"


      Tuy rằng Tư Đồ Viêm đưa lưng về phía nhưng Tần Hữu Minh nghe được Tư Đồ Viêm cười nhạo " A , nếu tôi hận ông ta còn có thể phái người bảo hộ an toàn của ông ta sao? Nếu như người tôi có thể hận chỉ có 2 người , là Mục Phong , 2 là chính bản thân tôi."


      xong câu này Tư Đồ Viêm định bỏ , nên phát Tần Hữu Minh ở đằng sau cầm nắm tay làm như cái quyết định: " Chờ chút , đừng vội , tại đến nhà Cố Thiếu Kiệt thấy Lâm Khả Tâm."


      Tần Hữu Minh xong chỉ thấy Tư Đồ Viêm cứng đờ , sau đó quay đầu , nụ cười nguyên bản bị lo lắng và nghi hoặc thay thế: " Đây là ý gì? phải đem Khả Tâm giấu đến nơi khác chứ? Mau "


      Tần Hữu Minh liên tục lắc đầu: " phải , lúc trước Lâm Khả Tâm là ở đây nhưng vì phòng ngừa ấy trốn nên tôi kêu người trói tay chân ấy lại , nên tỷ lệ ấy tự chạy trốn là rất ít , tôi nghĩ có người vào đây mang ấy rồi." xong , Tần Hữu Minh tiến lên , vỗ vỗ thư kí mặt đất , muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì nhưng Tư Đồ Viêm mở miệng trước .


      "Chờ chút , cần , tôi biết là ai làm."


      "Ý người là. . . . . ." Tần Hữu Minh đại khái cũng đoán được.


      Tư Đồ Viêm lạnh lùng : " Là Tần Hiểu Linh , ngoại trừ ta còn ai?"


      Ngoại trừ Tần Hiểu Linh còn có ai biết địa phương bí như vậy , cùng với tin tức Tần Hữu Minh bắt cóc Lâm Khả Tâm? Mà ngoại trừ ta ai có thể vì thích Tư Đồ Viêm mà làm chuyện điên cuồng?.


      chút suy nghĩ , Tư Đồ Viêm nhanh lấy điện thoại gọi cho Tần Hiểu Linh nhưng bên kia truyền đến giọng nữ lạnh như băng , báo cho Tư Đồ Viêm biết là Tần Hiểu Linh tắt máy .


      "Đáng giận" Tư Đồ Viêm nặng nề đập vào vách tường , sắc mặt cũng trở nên khó coi.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 154





      Tư Đồ Viêm nhìn Tần Hữu Minh hỏi: " có biết Tần Hiểu Linh ấy làm sao ?"


      Tần Hữu Minh lắc lắc đầu: " Này tôi cũng , thậm chí tôi ngờ ta cư nhiên dám đánh lén người của tôi cướp Lâm Khả Tâm ."


      Thành phố lớn như vậy nếu Tần Hiểu Linh muốn giấu người cơ hồ khó tìm ra cho dù có thể tìm biết lúc tìm ra Lâm Khả Tâm bị Tần Hiểu Linh làm gì rồi. . . . . .Vậy phải làm sao?


      Chết tiệt , Tư Đồ Viêm khỏi hối hận , đều do tức giận Lâm Khả Tâm mà trở nên u muội , sớm biết Tần Hiểu Linh điên cuồng trước trêu chọc Tần Hiểu Linh .


      Bỗng nhiên. . . . . .


      "Đinh linh linh , đinh linh linh. . . . . ." Tiếng di động của Tư Đồ Viêm vang lên , nhìn màn hình , là dãy số lạ.


      Tư Đồ Viêm định nghe nhưng nghĩ có thể là Tần Hiểu Linh gọi tới nên vội vàng nhấn hạ , chính là đối diện truyền tới thanh phải của Tần Hiểu Linh.


      "Alo , là Tư Đồ Viêm sao? Tôi là Cố Thiếu Kiệt" Vừa nghe là Cố Thiếu Kiệt , Tư Đồ Viêm nhất thời hụt hẫng , ngữ khí của cũng vì vậy mà trở nên kiên nhẫn :" Nếu gọi cho tôi có gì quuan trọng tôi cúp đây."


      Tư Đồ Viêm xong định cúp nhưng nghe bên kia là Cố Thiếu Kiệt lo lắng ngăn cản: " Từ từ , tôi gọi là vì chuyện của Khả Tâm."


      "Khả Tâm? ấy tìm sao?"


      Tư Đồ Viêm kích động hỏi, cũng vì vậy mà lông mày giãn ra chút , nhưng Cố Thiếu Kiệt trả lời lại làm thất vọng " ấy tìm tôi nhưng. . . . . ." Cố Thiếu Kiệt ấp úng dám dừng lại liền tiếp tục :" Tôi vừa rồi định đến Công ty của Tần Hữu Minh , lúc ở dưới lầu tôi thấy người vạm vỡ đè nặng Khả Tâm , bên cạnh còn có người ôm đứa cùng lên xe , vì vậy tôi theo sau họ , theo bọn họ tới cái kho hàng."


      "Kho hàng đó ở đâu?!" Trong mắt Tư Đồ Viêm lần nữa lại loé ra hy vọng.


      "Ở ngoại thành B2 XX , có đống kho hàng , kể lại tôi cũng biết miêu tả làm sao , bất quá ra vẻ giống như là kho hàng của Tần Thị"


      Nghe Cố Thiếu Kiệt vậy , Tần Hữu Minh bên vội vàng : " Tôi biết kho hàng nào tôi mang ."


      Tư Đồ Viêm gật gật đầu: "được , Cố Thiếu Kiệt giúp tôi theo dõi , tôi bây giờ tới ngay."


      " yên tâm , nơi này có tôi cam đoan mẹ con của Khả Tâm an toàn."


      Nghe Cố Thiếu Kiệt hứa hẹn , Tư Đồ Viêm ít nhiều thả lỏng tâm , liền theo Tần Hữu Minh lái xe đến địa phương mà Cố Thiếu Kiệt .


      Bởi vì quá sốt ruột nguyên bản đáng ra phải chạy hơn nửa tiếng hơn 10 phút Tư Đồ Viêm liền chạy đến , sau khi xuống xe , Tư Đồ Viêm vội vàng liên hệ với Cố Thiếu Kiệt , với xuất của Tần Hữu Minh , Cố Thiếu Kiệt khỏi kinh ngạc nhưng nếu là Tư Đồ Viêm dắt tới phỏng chừng trong lòng của Tư Đồ Viêm có suy nghĩ nên cũng nhiều lời .


      Cố Thiếu Kiệt mang 2 người tới bụi cỏ , chỉ chỉ vào cửa " tại kho hàng có hai người vệ sĩ , bên trong cửa còn có người vạm vỡ , chúng ta mà trực tiếp vọt vào nguy hiểm , phải thương lượng rồi hãy hành động".


      Đúng vì lo lắng 3 người vệ sĩ này nên Cố Thiếu Kiệt mới vào cứu Lâm Khả Tâm , dù sao cũng cường tráng , đánh nhau phải am hiểu , nếu liền xông vào phỏng chừng thể cứu Lâm Khả Tâm mà chính còn bị đánh xỉu , đến lúc đó ai cứ Khả Tâm và đứa bé? Nên chẳng sợ , vẫn thể cầu cứu Tư Đồ Viêm .


      Nhưng Tư Đồ Viêm bất chấp tất cả: " Thương lượng thương lượng? Chính là Khả Tâm làm sao có nhiều thời gian chờ chúng ta thương lượng? được tôi phải vào cứu ấy". Tư Đồ Viêm xong định chạy ra nhưng bị Cố Thiếu Kiệt và Tần Hữu Minh ngăn cản lại.


      " Tư Đồ Viêm , nên bình tĩnh chút , cái vẻ gặp chuyện chút hoang mang của chạy đâu rồi? Tôi tìm tới là trợ giúp phải kêu đến quấy rối , nếu như người có thể giải quyết việc này , nghĩ rằng tôi tìm đến sao? phải biết rằng bây giờ mà tuỳ tiện hành động là chỉ có hại Khả Tâm thôi."


      "đúng vậy , lấy chỉ số thông minh của 3 chúng ta , thương lượng còn mau? cần gấp gáp vậy." Tần Hữu Minh bên khuyên nhũ


      Nghe hai người vậy , Tư Đồ Viêm cũng bình tĩnh ít: " Vậy được rồi , chúng ta nên làm thế nào?"


      " bằng chúng ta như vậy. . . . . ."


      "Chính là như vậy có cái vấn đề. . . . . ."


      "Kia như vậy chết sao. . . . . .Chết có vấn đề. . . . . ."


      "Được , chủ ý này tồi"


      Quả nhiên dựa vào chỉ số thông minh của 3 người rất nhanh kế hoạch được bàn xong


      "Kia , kế tiếp nên hành động", xong , Cố Thiếu Kiệt tuốt đám cỏ trước mặt , mà Tần Hữu Minh cùng Tư Đồ Viêm đằng sau dùng thanh lớn : " Tư Đồ Viêm , tôi hiểu Tần Hiểu Linh có chút quá đáng nhưng dù sao ấy cũng là em nuôi của tôi hơn nữa những gì ấy làm cũng vì nên coi như tôi cầu , vào cần làm tổn thương ấy, làm ơn."


      Suy nghĩ chút , Tư Đồ Viêm thản nhiên trả lời " Ừ , tôi cố hết sức"






      ₪ Chương 155





      Vì ba người hiểu bên trong là tình huống gì , lo lắng đến kẻ vệ sĩ vạm vỡ làm người bị thương , nếu ba người xông vào phát sinh chuyện ngoài ý muốn , nên ba người quyếtn định xử lý kẻ vạm vỡ .


      Về phần ngoài bởi vì là kho hàng của Tần Thị nên người đứng ngoài cửa phỏng chừng là người của Tần Thị , để Tần Hữu Minh can thiệp " Khụ khụ. . . . . ."


      Tần Hữu Minh thanh thanh giọng , xuất trước hai người ngoài cửa , hai người vừa thấy liền bật người đứng thẳng: " Xin Chào Chủ Tịch"


      Tuy rằng hai người ngoài cửa này giải quyết tốt lắm nhưng Tần Hữu Minh hiểu người bên trong dễ dàng như vậy .


      "Các người ở đây làm gì? Bên trong có gì sao?"


      Đối mặt với câu hỏi của Tần Hữu Minh , hai người bảo vệ lập tức trả lời mà nhìn thoáng qua nhau , làm như lo lắng có nên ra .


      "." Tần Hữu Minh bày ra dáng vẻ uy nghiêm , vì vậy hai người bảo vệ đầu tiên là cả kinh , sau đó bật người ngoan ngoãn hồi đáp: " Thưa Chủ Tịch , là Hiểu Linh Tiểu Thư kêu chúng tôi đứng đây canh gác , vừa rồi Hiểu Linh Tiểu Thư cùng người nam nhân vạm vỡ ôm đứa thêm người phụ nữ vào đây."


      "Cái người đàn ông kia , các người quen biết sao? có mang súng hay là gì ?"


      Hai người bảo vệ nghĩ nghĩ , sau đó lắc lắc đầu: " Chúng tôi chưa bao giờ gặp qua người đó , về phần có mang súng hay chúng tôi cũng để ý. . . . . ."


      Tần Hữu Minh suy nghĩ chút , sau đó phất phất tay: " Tốt lắm các ngươi có thể rồi nhưng để quần áo lại đây"


      "A? Để , để quần áo lại? Vậy chính là chúng tôi mặc cái gì. . . . . .?"


      Nghe được cầu của Tần Hữu Minh , hai người bảo vệ thi nhau hỏi.


      Tần Hữu Minh nhíu con ngươi lại: " nên nhiều điều vô nghĩa còn mau cởi? Nếu cởi tôi liền đá văng hai người."


      "được , được , chủ tịch ngài đừng nóng giận , chúng tôi cởi , cởi."


      xong , hai người vội vàng cởi bỏ áo khoác , tè quần chạy .


      Nhìn quần áo , Tần Hữu Minh tự hỏi , dù sao người vạm vỡ có thể vì Tần Hiểu Linh mà cướp Lâm Khả Tâm tay , điều này có nghĩa gã ta rất nghe lời Tần Hiểu Linh , cho dù chính là chủ tịch phỏng chừng đối phương cũng quan tâm , nên bọn họ có thể dùng biện pháp buông tay đọ sức.


      . . . . . .. . . . . .


      Bên trong cánh cửa


      "Cameras cài tốt rồi , kế tiếp nên đối phó con quỷ này ?" Người vạm vỡ đối với Tần Hiểu Linh , liền xoa xoa tay dùng ánh mắt háo sắc nhìn Lâm Khả Tâm .


      Lâm Khả Tâm thấy vậy lui về sau , nhưng vì tay chân chói chặt nên cũng thể dịch chuyển xa được liền bị nam nhân túm về .


      "Từ từ." Tần Hiểu Linh gọi nam nhân lại , mà này làm cho mất hứng , hừ tiếng


      "Kia tiếng vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Bất mãn gì sao? bất quá chỉ tới giúp tôi cường bạo ấy , đừng cho tôi biết cũng coi trọng con tiểu tiện nhân này." Tần Hiểu Linh vui nén giận .


      Nghe Tần Hiểu Linh vậy , tên đàn ông vội vàng tiến lên hùa theo: " Như thế nào có thể? Đây chính là tôi giúp bắt cóc , cũng là tìm tôi cường bạo ta , sau đó thu lại , tôi đều nghe lời , 2 lời còn phải giúp sao?"


      " hai lời?" Tần Hiểu Linh khinh thường " Hừ " tiếng " Nếu tôi phát sinh quan hệ cùng , giúp tôi sao? Hơn nữa chừng chính là vì có thể lên giường với phụ nữ khác nên mới giúp tôi."


      Người đàn ông vỗ vỗ vai của Tần Hiểu Linh " nhìn xem , ghen cái gì? Tin tưởng tôi , trái tim tôi chỉ có mình , nếu vui tôi đụng nữ nhân kia." Tuy rằng người đàn ông muốn đụng Lâm Khả Tâm đến chết nhưng vẫn giả vờ nhưng sao , lấy lui để tiến , cái này Tần Hiểu Linh tin là , đáp ứng xuống: " Được tôi tin tưởng , bất quá gỡ miếng băng keo dán miệng nó ra , tôi muốn con tiện nhân này thống khổ kêu thảm , cầu tôi buông tha , ha hả."


      Chỉ là nghĩ đến màn kia , Tần Hiểu Linh liền kích động , sau đó , người đàn ông tiến lên tháo miếng băng dán miệng của Lâm Khả Tâm ra , rồi bắt đầu xé quần áo của .


      " , đừng làm vậy , cầu các người buông tha tôi."


      Tần Hiểu Linh vung tay lên: " Chờ chút."


      Người đàn ông dừng động tác , khó hiểu nhìn Tần Hiểu Linh , ta tiến lên ngồi xổm trước mặt Lâm Khả Tâm " Buông tha cho ? Mắc cười , vất vả lắm mới có cơ hội này như thế nào mà trả thù? cho tôi biết bây giờ sợ hãi lắm đúng ? Bất lực lắm đúng ? Có phải hay hy vọng Tư Đồ Ca tới cứu ? tôi cho nghe , Tư Đồ Ca tới cứu , hơn nữa tôi đem đoạn hình ghi hôm nay cho ấy xem , chờ khi ấy nhìn bị người đàn ông khác đặt dưới thân , ấy nữa."


      Lúc này Lâm Khả Tâm mới hiểu được nguyên lai Tần Hiểu Linh làm vậy là vì Tư Đồ Viêm.


      Lâm Khả Tâm hô to: " Tần Hiểu Linh , điên rồi , cho dù làm vậy , Tư Đồ Viêm cũng thích ."


      Nge thế , sắc mặt Tần Hiểu Linh trở nên biến sắc , hung hăng tát cho Lâm Khả Tâm cái: " Cho dù ấy thích tôi tôi cũng để cho bất luận kẻ nào có được Tư Đồ Ca."

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 156





      Trạng thái của Tần Hiểu Linh làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy sợ hãi , tuyệt vọng , biết bây giờ Tần Hiểu Linh rất điên cuồng , nên chính mình gì cũng có lợi .


      Tần Hiểu Linh nhìn gã đàn ông, mang theo oán giận : " Làm cho tôi."


      Dừng chút , Tần Hiểu Linh cắn răng , hung hăng bổ sung: " Tàn bạo nhiều lên , làm cho ta càng kêu thảm càng tốt."


      Được mệnh lệnh của Tần Hiểu Linh , gã đàn ông nuốt nước miếng ,bàn tay thô ráp liền hướng đến thân thể của Lâm Khả Tâm , Lâm Khả Tâm khỏi run rẩy , nước mắt tuôn ra, làm cho Tần Hiểu Linh thêm đắc ý .


      Vừa vặn lúc đó .


      "Đông"


      Ngoài cửa truyền đến tiếng nổ , sau đó chính là tiếng la hét của đàn ông .


      "Đau quá , là ai?"


      "Khả Tâm , Khả Tâm !! tới cứu em"


      "Từ từ , thể vào"


      "Vô nghĩa , tránh ra."


      " tốt có người xâm lấn."


      . . . . . .. . . . . .


      Kế tiếp , bên ngoài cửa truyền đến thanh hô quát , thanh kêu đau , cùng với đòn nghiêm trọng vào cánh cửa . . . . . .nghe thôi biết bên ngoài lâm vào mảnh hỗn loạn.


      Bên trong , vì khẩn trương Tần Hiểu Linh và gã đàn ông dừng lại động tác cùng nhìn ra cửa.


      lát sau , thanh bên ngoài còn , khí càng thêm khẩn trương .


      "Mau ra ngoài xem xảy ra chuyện gì." Tần Hiểu Linh sai gã đàn ông ra ngoài.


      Nghe vậy , gã đàn ông buông lỏng Lâm Khả Tâm , cảnh giác hướng ra ngoài cửa.


      Ra cửa , gã đàn ông thấy hai người bảo vệ giữ Cố Thiếu Kiệt , mà quần áo của lại chỉnh tề như ý đồ phản kháng .


      "Sao lại thế này?"


      "Báo cáo," trong 2 người bảo vệ :" Vừa rồi người đàn ông này muốn xông vào kho hàng , trải qua phen đánh nhau , bị chúng tôi ngăn cản."


      "Buông , tôi muốn vào cứu Khả Tâm." Cố Thiếu Kiệt giãy dụa , kia bộ dáng phục làm cho gã đàn ông hưng trí .


      Gã đàn ông bước đến trước mặt Cố Thiếu Kiệt , nhìn kĩ .


      "A , tiểu tử như mày cũng muốn xông vào a? Được , dũng khí tồi , nhưng đầu óc. . . . . . có khuyết điểm."


      xong , liếc nhìn hai người bảo vệ cái .


      "Các người làm tồi , tôi mang người đàn ông này vào trong , hai người tiếp tục ở đây canh gác , mặc kệ gió thổi lay cỏ đều phải báo cho tôi biết có nghe ?"


      "Nghe được." Bọn bảo vệ lưu loát .


      Gã đàn ông hài lòng gật gật đầu , sau đó đè Cố Thiếu Kiệt vào trong.


      "Tốt lắm , ngoan ngoãn theo tao vào , đừng dở thủ đoạn gì bằng tao cam đoan làm gì đâu."


      Ngay tại khắc gã đàn ông xoay người , phía sau hai người bảo vệ liếc nhìn nhau cái , đồng thời tiến lên , động tác lưu loát chặn tay nam nhân lại.


      "Các người , các người làm cái gì? Phản saao? Mau buông ra , cẩn thận tao cho Tần Hiểu Linh , các người bị đuổi ".


      Nghe thế , Cố Thiếu Kiệt nở nụ cười với ' 2 người bảo vệ' .


      " Tần Hữu Minh , ta là cá mực a?"


      "Bảo an" bên trái nâng đầu , khinh thường nhếch miệng " Nếu vậy để xem , tôi muốn biết ai dám để cho chủ tịch cuốn gói ra ?" Lời của Tần Hữu Minh làm cho nam nhân cả kinh


      "Đổng. . . . . .Chủ Tịch, ngươi phải bảo an sao?"


      "Ai mặc quần áo bảo an là bảo an? Nếu vậy , mày phải là mặc quần áo cầm thú?" Tần Hữu Minh hèn mọn trả lời


      Lúc này , người " bảo an" bên tay phải còn kiên nhẫn.


      "Đừng điều vô nghĩa với , vào kế hoạch kế tiếp" .


      có sai , đó là Tư Đồ Viêm , thần tình lo lắng , nếu sợ đến an nguy của Lâm Khả Tâm sớm vọt vào.


      Chỉ thấy Cố Thiếu Kiệt hé ra trong túi ấn ra câu: " cần ý đồ giỡn thủ đoạn gì , bằng tôi cam đoan làm ra cái gì đến."


      Cố Thiếu Kiệt đem toàn bộ nội dung của gã đàn ông trả lại cho , gã đàn ông trước mặt , lớn tiếng đọc nội dung.


      "Hiểu Linh Bảo Bối , ra đây chút"


      Bên trong truyền đến thanh của Tần Hiểu Linh " ra ngoài? Ra ngoài làm cái gì?"


      Gã đàn ông tiếp tục đọc nội dung tờ giấy: " Yên tâm , người tấn công bị tôi chế phục , ta muốn gặp ."


      " ta là ai vậy? Tôi làm chi để gặp ta?" Tần Hiểu Linh cũng hành động mà mang theo cảnh giác hỏi .


      " ta là Tư Đồ Viêm , bất quá nếu ra tôi liền xử , miễn cho tin tức của chúng ta bị phát ra ngoài."


      Quả nhiên vừa những lời này Tần Hiểu Linh liền rơi vào bẫy .


      "đừng , ngàn vạn lần đừng đụng ấy , tôi ra."


      Nghe được Tần Hiểu Linh trả lời , Tư Đồ Viêm nhanh cầm dao , đánh gã đàn ông xỉu mặt đất , sau đó ba người nhìn nhau vừa lòng cười .


      Ba người vốn hợp nhau , nhưng tại thời khắc chung trận đánh phối hợp rất ăn ý , đây là tình cảm căn bản lúc trước bọn họ bao giờ nghĩ đến.






      ₪ Chương 157





      Bước kế tiếp đều phát triển thuận lợi , Tần Hiểu Linh từ trong cánh cửa bước ra , liền nhào tới Tư Đồ Viêm giả vờ nằm mặt đất , vì vậy Tần Hữu Minh và Cố Thiếu Kiệt sau cửa bắt được ấy.


      "Các người là ai. . . . . .Buông , có biết hay tôi. . . . . ." Tần Hiểu Linh giãy dụa , hướng đến hai người nhìn lại , đương lúc nhìn mặt , Tần Hiểu Linh nhất thời sửng sốt :" Tần Hữu Minh? thế nào lại ở đây?"


      Bởi vì biết Cố Thiếu Kiệt , nên Tần Hiểu Linh chỉ kêu tên Tần Hữu Minh.


      đến nước này , Tư Đồ Viêm cũng giả vờ nữa , vỗ vỗ bụi đất người , đứng dậy , mà màn này lại làm cho Tần Hiểu Linh trừng to mắt: " có xỉu. . . . . .Tôi biết , các người , các người lừa tôi , các người là kẻ lừa đảo."


      "Kẻ lừa đảo dù sao cũng tốt hơn kẻ bắt cóc."


      Cố Thiếu Kiệt bên nhịn được ra tiếng chỉ trích Tần Hiểu Linh , sau đó nhìn về phía Tư Đồ Viêm hỏi: "Làm gì vơi ta đây? Chúng ta có nên báo 119? Hay đem ta giao cho cảnh sát?"


      Vừa nghe đến chữ cảnh sát , Tần Hiểu Linh khỏi luống cuống , giãy dụa khẩn cầu : " cần , cần đưa tôi đến cảnh sát , là tôi bị ma quỷ ám , che mắt tâm trí , cầu các người đừng mang tôi đến cảnh sát , tôi biết sai rồi , Tư Đồ Ca , em van cầu ."


      Nghe được Tần Hiểu Linh gọi mình chữ " Ca" , ngữ khí của Tần Hữu Minh trở nên yếu hơn .


      "Tư Đồ Viêm. . . . . ."


      Tư Đồ Viêm quơ tay , ý bảo Tần Hữu Minh đừng thêm gì nữa.


      " ấy giao cho , xử lý đẹp chút , đừng để chuyện giống vậy xảy ra lần nữa , bằng lần sau tôi khó mà bỏ qua dễ vậy." Lời của Tư Đồ Viêm làm cho bọn họ có chút ngoài ý muốn , nhưng tâm lý của ba người cũng khác nhau rất nhiều


      Đối với Tần Hữu Minh mà cảm kích Tư Đồ Viêm , xem coi như chính mình xin tha thứ , tha cho em mình con đường , mà Cố Thiếu Kiệt tức giận, dù sao Tần Hiểu Linh đối với Lâm Khả Tâm làm chuyện quá đáng vậy nghĩ Tư Đồ Viêm nên tha thứ dễ dàng cho Tần Hiểu Linh , về phần Tần Hiểu Linh ta cúi đầu , trong óc mãnh hỗn loạn .


      Làm chuyện tốt , Tư Đồ Viêm còn chần chờ thêm nữa trực tiếp vào kho hàng , bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Lâm Khả Tâm , mà chỉ thấy bị trói chặt tay chân , khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt , vì lúc trước xém tí gặp chuyện may , Lâm Khả Tâm tự chủ liền run lẩy bẩy.


      "Đừng sợ , Khả Tâm , đến cứu em" xong , Tư Đồ Viêm lấy con dao Thuỵ Sĩ tuỳ thân cắt đứt dây thừng của Lâm Khả Tâm .


      Trói buộc người và trong lòng được thả lỏng , Lâm Khả Tâm hề băn khoăn đến mâu thuẫn giữa 2 người lúc trước trực tiếp ôm Tư Đồ Viêm khóc lên " Oa. . . . . .vừa rồi em còn nghĩ đến , chính mình thiếu chút nữa bị . . . . . . đáng sợ. . . . . ."


      "Ngoan , ở đây , có gì nữa rồi , em cần sợ hãi , cũng vô . . . . . ."


      Tư Đồ Viêm vỗ vỗ lưng của Lâm Khả Tâm , động tác cực kì ôn nhu an ủi , mà còn lại gắt gao ôm , đem nước mắt nước mũi lau lên người .


      Khóc lúc sau , tâm tình của Lâm Khả Tâm cũng trở nên bình tĩnh lại , cúi đầu , mà Tư Đồ Viêm bên vỗ vỗ sau lưng .


      Bỗng nhiên , Lâm Khả Tâm nhớ tới cái gì , buông lỏng ra , khẩn trương hỏi " Cục cưng đâu? cục cưng ở đâu rồi?"


      "cục cưng?" Nghe Lâm Khả Tâm nhắc tỉnh , Tư Đồ Viêm mới nhớ tới từ nãy đến giờ thấy đứa đâu .


      "C.ục cưng phải ở chỗ với em sao?"


      Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu , sau đó bật người " đúng rồi , cục cưng bị bọn họ đặt trong xe , chúng ta nhanh ôm cục cưng ra."


      Lâm Khả Tâm xong đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn lại té về mặt đất .


      "Em vừa bị trói , phỏng chừng chân còn yếu , ôm em ." Tư Đồ Viêm định ôm Lâm Khả Tâm nhưng bị cự tuyệt .


      Sau khi phát tiết cảm xúc , lý trí của cũng trở lại , chuyện lúc trước làm có khúc mắc với : " cần."


      Lâm Khả Tâm bình thản , cự tuyệt , Tư Đồ Viêm biết nghĩ cái gì nên cưỡng bách mà vòng vo phương pháp: " Vậy nếu như có phương tiện liền để giúp."


      Với đề nghị của Tư Đồ Viêm , ngay từ đầu Lâm Khả Tâm cũng muốn cự tuyệt nhưng lúc biết mình thể xa vẫn là khoát tay để đỡ .


      Cứ như vậy , Tư Đồ Viêm đỡ Lâm Khả Tâm ra ngoài cửa , sau đó Cố Thiếu Kiệt liền chạy đến trước mặt , kích động ôm lấy : " Khả Tâm , em sao tốt , vừa rồi lo nếu em xảy ra chuyện làm sao. . . . . .thực xin lỗi là Cố Ca Ca hại em."


      "Cố Ca ca , đừng tự trách mình , tại phải em sao rồi sao?" Lâm Khả Tâm an ủi Cố Thiếu Kiệt .


      Có lẽ vì Tư Đồ Viêm ở đây mà cái ôm của Cố Thiếu Kiệt làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy tự nhiên , thậm chí cũng biết tại sắc mặt Tư Đồ Viêm khó coi đến cỡ nào.


      Chu chu cái miệng , Lâm Khả Tâm vui nghĩ đến : Hừ , Tư Đồ Viêm cáo hứng thi thấy bị vậy , chính mình làm gì phải để ý đến cảm nhận của ?


      Nhưng ngay cả vậy , Lâm Khả Tâm vẫn là thoát ra khỏi lòng ngực của Cố Thiếu Kiệt .


      "Tốt lắm , chúng ta nhanh tìm đứa "


      "Ừ , được"


      Có lẽ cảm giác được Lâm Khả Tâm thay đổi , có lẽ bởi vì thích rời xa mình nên trong nháy mắt ngữ khí của Cố Thiếu Kiệt trở nên mất mác.


      Buông Cố Thiếu Kiệt ra , Lâm Khả Tâm lúc này mới để ý tồn tại của Tần Hữu Minh và Tần Hiểu Linh , mà điều này làm cho cả kinh , theo bản năng túm tay áo của Tư Đồ Viêm bên cạnh , động tác của làm cho bật cười , an ủi : " có gì , mọi việc giải quyết xong , bọn họ gây tổn thương em nữa , đừng sợ."


      Tư Đồ Viêm vừa vừa vỗ vỗ lưng Lâm Khả Tâm , sau đó ôm bả vai đến trước mặt Tần Hiểu Linh: " Mang chúng tôi đến nơi đứa "


      Tần Hiểu Linh dùng ánh mắt ghen tị nhìn Tư Đồ Viêm khoát vai Lâm Khả Tâm , nhưng cũng gì , chỉ về phía trước mà Tần Hữu Minh cũng bám gắt gao theo Tần Hiểu Linh để phòng ngừa ta làm điều gì.


      Tần Hiểu Linh mang mọi người đến bãi cỏ xa , sau đó lấy chìa khoá mở cửa: " đứa ở trong đó."


      Nghe được tiếng ô tô mở cửa , Lâm Khả Tâm bật người chạy đến đem đứa bế ra , gắt gao ôm nó vào trong lòng ngực như sợ lần nữa bị tách ra: " Cục cưng."


      Mọi người ở đây vì cảnh này mà cảm thái thôi , Tần Hiểu Linh thừa dịp mọi người chú ý , trộm lấy cây súng lục biết giấu ở đâu , rồi giãy tay Tần Hữu Minh ra chạy đến bên người Lâm Khả Tâm , lấy súng kèm Lâm Khả Tâm .


      " được cử động , ngoan ngoãn xoay người lại."


      Mà phản ứng đầu tiên của Lâm Khả Tâm phải là xin tha thứ , mà đặt đứa phía ghế sau của ôtô rồi chuyển hướng về mọi người.


      "Khả Tâm" Cố Thiếu Kiệt lo lắng kêu lên.


      Tư Đồ Viêm lại hổn hển quát: " Tần Hiểu Linh , điên rồi , muốn làm gì? Mau thả Khả Tâm ra."


      "Thả ta? Nằm mơ , em muốn giết chết người phụ nữ này , nếu có nó , Tư đồ Ca là của em, bất luận kẻ nào cũng được cướp Tư Đồ Ca từ tay em , bất luận kẻ nào cũng thể."


      Tần Hiểu Linh đắc ý cười , mang theo biểu tình của kẻ điên cuồng .


      "Hiểu Linh , nghe ca ca , thả Lâm Khả Tâm ra , đừng tiếp tục những chuyện này nữa.." Tần Hữu Minh bên khuyên giải Tần Hiểu Linh nhưng là thất bại


      "Ca Ca? phải ca ca của tôi , bất quá chỉ là con chó mà ba tôi nhận nuôi thôi , dựa vào cái gì quản tôi?" Lời của Tần Hiểu Linh đụng đến vết thương của Tần Hữu Minh , nên cũng gì.


      Ở lúc Tần Hiểu Linh cùng với Tần Hữu Minh , Tư Đồ Viêm định tiến lên cứu Lâm Khả Tâm nhưng bị Tần Hiểu Linh phát .


      "Đừng bước qua đây , nếu em liền giết ta."


      "Được , qua , ngàn vạn lần đừng động thủ." Tư Đồ Viêm giơ tay lên đầu làm ra tư thế đầu hàng.


      Nhìn thấy Tư Đồ Viêm ai bì nổi lúc xưa mà bây giờ cư nhiên làm ra tư thế hèn mọn , Tần Hiểu Linh nhất thời trong lòng chua xót .


      "Tư Đồ Ca , thay đổi , đều do người phụ nữa này , còn là nữa."


      "Hiểu Linh , thay đổi , chỉ tìm chính mình, Tư Đồ Viêm sinh động chân mà thôi —— người có tình cảm , biết thương. "


      Tư Đồ Viêm giải thích , trong giọng tràn ngập ôn nhu .


      "Vậy có thể em ?" Tần Hiểu Linh dùng ánh mắt chờ mong , si mê nhìn Tư Đồ Viêm


      " , chỉ cần em đừng làm chuyện điên rồ , buông súng, ." Tư Đồ Viêm muốn dối để Tần Hiểu Linh buông dần cảnh giác nhưng điều đó lại làm cho ta điên cuồng hơn .


      "Nếu vậy , em liền giết người phụ nữ này trước , em muốn Tư Đồ Ca 2 người , em ghen . . . . . .hắc hắc"


      Đột nhiên , Tư Đồ Viêm nghĩ đến cái chủ ý :" Hiểu Linh , phải em muốn sao? đây mang giao cho em phải được sao?"


      "cho em ? Cho em thế nào?" Tần Hiểu Linh khó hiểu hỏi han


      Tư Đồ Viêm thử :" lấy chính đổi Khả Tâm trong tay em , thế nào?"


      Tần Hiểu Linh nghĩ nghĩ , đầu tiên là gật đầu , sau đó lại lắc lắc đầu " được , nếu đổi nó vậy chạy trốn tay em sau đó tìm nó , đến lúc đó cũng chỉ có thể nhìn 2 người ngọt ngào thân mật. . . . . .em ngu vậy đâu."


      "Kia thế nào em mới bằng lòng buông tha Khả Tâm?" Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Viêm cảm thấy nhức đầu đến vậy , trong óc mảnh hỗn loạn , cái điệu bộ bình tĩnh trước kia chạy đâu rồi?


      Tần Hiểu Linh suy nghĩ nửa ngày , sau đó nhìn về phía Tư Đồ Viêm , bật cười: " Chỉ cần Tư Đồ Ca chết , mãi thuộc về em , em muốn dùng thuỷ tinh lồng xác lại đặt bên giường của em , như vậy mỗi ngày đều bên cạnh em , cho đến cuối đời."


      Lời của Tần Hiểu Linh làm cho ai run rẩy , ngoại trừ Tư Đồ Viêm


      chỉ thấy vẻ mặt phá lệ lòng hỏi han " Chỉ cần chết , em thả Khả Tâm , ?"


      "Đúng , đúng" Tần Hiểu Linh nở nụ cười giống như nghĩ đến cảnh tượng kia


      Thấy Tư Đồ Viêm giống như giỡn , Lâm Khả Tâm rung động rất nhiều , trong lòng cũng cảm kích thôi .


      vội mở miệng ngăn cản " Tư Đồ Viêm , đừng ngớ ngẩn ! em đáng để làm vậy."


      Mà Tư Đồ Viêm chỉ ảm đạm cười " ai xứng đáng với em hơn khiến làm vậy , Khả Tâm , em."


      Ba chữ " Em" làm cho Lâm Khả Tâm vô cùng khiếp sợ , thể tin mình nghe cái gì , Tư Đồ Viêm ? ?


      Nhưng lúc sau , Tần Hiểu Linh giơ súng nhắm ngay Tư Đồ Viêm.


      " ——"


      "Đùng ——"


      Ngay tại thời khác Tần Hiểu Linh hạ cò súng , Lâm Khả Tâm liền đẩy Tần Hiểu Linh ra , bởi vì quá mức mà Tần Hiểu Linh té lăn mặt đất , còn Lâm Khả Tâm cũng ngã sấp xuống đập lên hòn đá bất tỉnh.


      May mắn chính là viên đạn chỉ xẹt qua người Tư Đồ Viêm , bảo vệ mạng cho , thấy tư thế này , Cố Thiếu Kiệt và Tần Hữu Minh tiến lên ngăn chặn Tần Hiểu Linh , còn Tư Đồ Viêm để ý tay mình bị trầy vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Khả Tâm.


      Tư Đồ Viêm ôm lấy Lâm Khả Tâm , đầu dính máu: " Khả Tâm , Khả Tâm? Em sao rồi ? Khả Tâm."


      Nhưng chút phản ứng Lâm Khả Tâm cũng có , im lặng giống như chết.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 158



      Tuy rằng tình trạng của Lâm Khả Tâm nghiêm trọng lắm nhưng Tư Đồ Viêm hiểu được vết thương ở đầu cũng thể coi thường , vì Lâm Khả Tâm bên này có phản ứng gì , nên Tần Hiểu Linh lại huyên náo: " Buông , buông , tôi phải giết con đàn bà kia , tôi muốn giết nó."


      Nghe thế , Tư Đồ Viêm lập tức vô cùng oán hận nhìn thẳng vào HiểuLinh, kia như muốn đem Tần Hiểu Linh băm thành trăm mảnh , ta sợ đến mức liền ngậm miệng.


      Đáng giận , sớm biết vậy mềm lòng thả ta ra , buông tha cho ta !


      Mà vì Tần Hiểu Linh giãy dụa quá mức lợi hại , nên Tần Hữu Minh lấy súng đánh cái làm cho hôn mê bất tỉnh.


      Xử lí xong Tần Hiểu Linh , Cố Thiếu Kiệt vội vàng đến chổ của Tư Đồ Viêm " Khả Tâm ấy sao rồi?"


      "Bị va chạm ở đầu , tại tôi muốn dẫn ấy đến bệnh viện." Tư Đồ Viêm vừa vừa ôm lấy Lâm Khả Tâm đem lên xe .


      Còn đợi Tư Đồ Viêm buông Lâm Khả Tâm ra, Cố Thiếu Kiệt tự động ngồi vào tay lái.


      " Tư Đồ Viêm , ngồi sau ôm Khả Tâm và đứa , miễn cho bọn họ bị sốc , tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện , tin tưởng tôi."


      "Vậy làm phiền ." Tư Đồ Viêm ngồi ở phía sau ôm đứa cùng Lâm Khả Tâm , từ đầu tới cuối rời khỏi Lâm Khả Tâm.


      "Khả Tâm , em ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì , ngàn vạn lần. . . . . ."


      Rất nhanh xe chạy đến bệnh viện , Lâm Khả Tâm được đưa vào cấp cứu còn Cố Thiếu Kiệt và Tư Đồ Viêm bên ngoài chờ.


      Cuối cùng, đèn ở phòng cấp cứu tắt , y tá đem Lâm Khả Tâm đẩy ra , bác sĩ chậm rãi từ trong ra .


      "Bác sĩ , Khả Tâm sao rồi?"


      Cố Thiếu Kiệt quan tâm chạy đến hỏi , Tư Đồ Viêm cũng bật người đứng dậy , khẩn trương đợi câu trả lời của bác sĩ .


      "Bệnh nhân đầu bị va chạm nghiêm trọng , tuy rằng vết thương lớn , nhưng trong não có máu bầm , tình trạng này thông thường chỉ có thể dựa vào chính bệnh nhân, nếu hấp thu tốt bệnh nhân rất nhanh tỉnh lại , nếu phỏng chừng cả đời cũng tỉnh lại. . . . . .Hơn nữa vì có liên quan đến đại não , tình trạng phức tạp , nên chúng tôi cũng thể khẳng định bệnh nhân có biến chứng gì , nên người nhà bệnh nhân tốt nhất chuẩn bị"


      Bác sĩ xog , Cố Thiếu Kiệt ngây ngẩn cả người , mà hai chân của Tư Đồ Viêm cũng mềm nhủn té ngồi ghế.


      Cố Thiếu Kiệt quay đầu định hung hăng mắng Tư Đồ Viêm chút nhưng thấy bộ dạng hai tay ôm đầu , nản lòng của , Cố Thiếu Kiệt bỗng thấy đành lòng mở miệng.


      Tuy rằng thấy biểu tình của Tư Đồ Viêm nhưng Cố Thiếu Kiệt biết nhất định rất thống khổ .


      " xem Khả Tâm "


      Nhưng Tư Đồ Viêm vẫn như trước ngồi ở ghế hề động , Cố Thiếu Kiệt thở dài , biết giờ phút này Tư Đồ Viêm hẳn là tự trách mình , nội tâm thể tha thứ cho chính mình ?


      "Đừng nghĩ gì cả , phải bác sĩ cũng có thể sao , nếu tình huống tốt Khả Tâm nhanh tỉnh lại , nên mau cùng trò chuyện với ấy , chừng ấy cảm giác quan tâm bệnh mau tốt lên?"


      " sao?" Tư Đồ Viêm ngẩng đầu , mê mang nhìn Cố Thiếu Kiệt


      Cố Thiếu Kiệt đẩy phen: " , đừng ngồi ở đây tự trách , cho dù có ngồi đây cả đời cũng thay đổi đượcchuyện xảy ra, còn bằng tìm Khả Tâm , tại ấy cần nhất chính là bên cạnh ấy."


      Lời của Cố Thiếu Kiệt đụng đến nỗi lòng của Tư Đồ Viêm , nghĩ đến Khả Tâm cần mình đứng dậy đến phòng bệnh của , đúng vậy nếu thay đổi quá khứ được phải thay đổi tương lai !


      vào phòng bệnh , Lâm Khả Tâm thẳng tắp nằm giường , cùng tình cảnh lúc sinh đứa như đúc , chính là ai nghĩ tới hai lần này xảy ra nhiều chuyện đến vậy.


      "Khả Tâm. . . . . ." Tư Đồ Viêm ngồi bên cạnh Lâm Khả Tâm , vuốt ve khuôn mặt , hi vọng có thể thấy động mi , cho dù biết muốn gặp giả vờ ngủ cũng được , nhưng Lâm Khả Tâm vẫn vậy , mắt nhắm nghiền giống như bao giờ mở ra nữa. . . . . .


      "Khả Tâm , mở to mắt ra nhìn , Khả Tâm"


      Nghĩ đến có thể cả đời nằm giường , bao giờ phản ứng nhất cử nhất động của nữa , hốc mắt Tư Đồ Viêm đỏ lên .


      Sớm biết chuyện xảy ra thế này , lúc trước đối xử tàn nhẫn với , đối xử tốt với chút , hẳn là hảo hảo giữ bên cạnh , hẳn là. . . . . .sớm nó cho biết , . . . . . .


      "Thực xin lỗi , là lỗi của , đều do tốt , bao giờ hung hăng với em nữa , bao giờ. . . . . .khi dễ em nữa . . . . . .chỉ cần em tỉnh lại , mắng cũng được , đánh cũng được , đều nhận , em đều nghe theo , bao giờ. . . . . . bức bách em nữa , chẳng những vậy em muốn chết , cũng có thể. . . . . .Chính là cầu em đừng dùng cách này trừng phạt được ?"


      Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn như trước có phản ứng , Tư Đồ Viêm nắm tay , nhiều nhiều lời muốn , nhiều nhiều thứ muốn xin lỗi.






      ₪ Chương 159 :





      "Phải bắt đầu từ đâu đây. . . . . ." Tư Đồ Viêm nắm tay Lâm Khả Tâm , thái độ khác lạ trở nên rất ôn nhu , kia ngữ khí giống như âu yếm tiểu nữ nhân trước khi ngủ .


      "Đúng rồi , lúc trước mỗi lần em hỏi về người nhà của , đều tức giận , có lẽ em vẫn muốn biết người nhà của thế nào đúng ?" Tư Đồ Viêm nhìn xuống , bắt đầu nghĩ đến những chuyện muốn nhớ lại


      "Mẹ của giống những người mẹ khác , là người phụ nữ xinh đẹp , nhưng ba giống những người ba khác"


      "Từ lúc nhận biết , người đàn ông đó bao giờ về nhà nhiều , cho dù có về đối xử lạnh lùng với mẹ cũng hạ cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ , nên hy vọng ông ta đừng về nữa, nhưng khi ông ta về mẹ lại lén khóc , nghĩ người đàn ông kia chẳng những gây tổn thương cho mẹ mà tại sao bà vẫn ông ta?"


      " hỏi mẹ , tại sao nhớ ba lại gọi ông ta trở về? Mà mẹ chỉ tâm ông ta còn ở đây nữa , trở về cũng vô dụng thôi , vì thế lại hỏi mẹ , tâm của ba nơi nào? Mẹ chỉ khóc trả lời , sau đó nghe người hầu trong nhà ba bên ngoài có người phụ nữ khác , còn có đứa con , nghe ba thích người đàn bà đó rất nhiều , đối với mẹ con họ tốt , nên ruốt cuộc cũng biết tâm của ba nơi nào."


      "Sau khi ba ở ngoài ăn chơi đàng điếm thời gian ông ta qua đời , mẹ vì tâm tình uất ức , hơn nữa sức khoẻ tốt , lâu sau cũng mất ."


      "Tuy rằng muốn thừa nhận ông ấy là ba ruột nhưng những gì ông ta gây ra thể làm ảnh hưởng , như tính cách máu lạnh vô tình , như hề tin tưởng hôn nhân , như . . . . . biết thế nào là người."


      " hận người đàn ông kia , hận ông ta vô tình như thế , hận ông ta gây cho thời thơ ấu u ám , hận ông ta gây thương tổn cho mẹ , thậm chí hận chính mình vì sao là con của ông ta? Nên sau khi mẹ chết , vì chôn sâu giấu kĩ đoạn kí ức này , mà cũng vì trả thù ông ta sửa họ mình theo mẹ là họ Tư Đồ.."


      " vốn nghĩ chuyện này cứ vậy mà qua , thẳng cho đến khi gặp em"


      "Cùng lúc phát sinh quan hệ với em , kêu Đại Vĩ tra tư liệu của em , nhìn thấy mẹ em là vợ thứ 2 của ba Hách Sa Sa , mà em lại thổ lộ cùng vị hôn thê của Hách Sa Sa , nghĩ em cướp Cố Thiếu Kiệt , vì thế khỏi nghĩ tới cảnh tượng Hách Sa Sa khóc lóc , khuôn mặt kia biến thành khuôn mặt đau khổ của mẹ . . . . . ."


      "Trong nháy mắt , quyết định ngăn cản chuyện đó phát sinh , nên tính ra kế hoạch ác độc này , dùng sức mạnh bách em ký vào khế ước"


      " tại ngẫm lại , có lẽ làm vậy chỉ là muốn bảo vệ Hách Sa Sa , mà còn muốn trút giận oán hận của mình với người đàn bà tiểu tam năm đó lên người em ?"


      " vốn nghĩ em là người tham tài lại thấp hèn nên bắt đầu kế hoạch cùng em ở năm , rồi ngày ghê tởm , nhưng sau khi ở cùng em mới biết trách làm em , em là người ôn nhu , thiện lương , cố chấp , ngọt ngào , tay làm đồ ăn ngon , vì phim truyền hình mà khóc xướt mướt , đáng nhất là chẳng sợ hiểu lầm em , bắt nạt em , em vẫn tự mình kiếm tiền mua quà tặng cho , yên lặng trả giá nhiều đến vậy. . . . . ."


      Nghĩ đến mỗi tối cùng Lâm Khả Tâm, ánh mắt của Tư Đồ Viêm loé lên niềm vui.


      "Cho nên biết từ lúc nào , có thói quen ở cùng em , bắt đầu chờ mong em làm bếp , bắt đầu tham luyến mỗi ngày mặc kệ nhiều việc , luôn luôn có cảm giác người chờ chính mình về. . . . . . Thậm chí nghĩ rằng em có phải lễ vật trời ban tặng cho hay ?"


      Đúng vậy , Khả Tâm có nhiều cái tốt đẹp , vì sao trước kia chính mình phát ra? Hay là , chính muốn thừa nhận thôi? Mà tại , Tư Đồ Viêm muốn tiếp tục lừa bản thân nữa


      "Có lẽ , chính là tại đây chút bất tri bất giác , bắt đầu thích em , cho nên vui nếu em thừa nhận quan hệ của tụi mình , đè nén lợi hại khi thấy em chuyện cùng Cố Thiếu Kiệt , bởi vì quen nhìn Tần Hiểu Linh khi dễ mà đứng ra che chở cho em."


      "Nhớ lúc em tự chính miệng ra em , tuy rằng sớm biết nhưng cũng rất vui sướng và kích động , bất quá cũng có sợ hãi và chán ghét."


      Thở dài , ngữ khí của Tư Đồ Viêm trở nên trầm trọng " Đúng , muốn thừa nhận em . từng thề , tuyệt đối hoa tâm giống người đàn ông kia , nghĩ cả đời chỉ mình Hách Sa Sa , nhưng khi phát có tình cảm với em , điều đầu tiên nghĩ sao có thể dễ dàng thay đổi vậy , và người đàn ông kia khác gì nhau?"


      " vì hận người đàn ông kia , chỉ cần tưởng tượng đến ông ta , tâm lý sâu chán ghét , nên vì quá sợ hãi giống ông ta nên phủ nhận chuyện em. "


      " với chính mình tuyệt đối được em , để làm cho chính mình tin điều đó bắt đầu kế hoạch trả thù."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :