1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác Ma Tổng Tài! Anh Hỗn Đản - Thủy Trường Hựu (161/ 161 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 140






      Lâm Khả Tâm hiểu được nếu để Tư Đồ Viêm biết suy nghĩ của chỉ cười nhạo , nên chỉ dám lúc say thế này diễn màn kịch người vợ để tự an ủi cho bản thân , bất quá vẫn khỏi lo lắng nếu cũng có giống tưởng tượng dù chỉ làm chút ý thức , kia nghe vậy có thể nhạo báng ?



      Nhưng cũng may mắn chính là trả lời , bên tai chỉ nghe tiếng thở ồ ồ , biết ngủ.



      Vì thể lực đủ nên Lâm Khả Tâm khôg mang Tư Đồ Viêm về phòng ngủ mà chỉ cẩn thận đặt lên sofa , sau đó cởi giày , đem chân để ngay thẳng lên ghế , để cho ngủ mà thoải mái chút.



      Nhìn vẻ mặt say sưa ngủ của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm bỗng phát , sau tất cả mưu của với , chẳng có chút oán giận , thậm chí vẫn thể ngừng , nếu biết , chắc chê cười đầu óc chính có vấn đề ?



      Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm khỏi cười khổ , hốc mắt cũng ửng ửng đỏ . Lâm Khả Tâm à Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm đối xử như vậy còn có thể đau lòng vì sao? Ngươi là đồ đầu óc sao? Thế nào còn tỉnh ngộ? Rốt cuộc chịu bao nhiêu thương tổn nữa mới đủ buông a?



      Mà như có thanh trong lòng ôn nhu toát ra , lại đâm vào tim ——--【 phỏng chừng là bỏ xuống được . 】



      Thở dài hơi , Lâm Khả Tâm dời cước bộ , chuẩn bị tìm cái gì để khi tỉnh dậy có mà ăn nhưng lúc sau Tiểu Bối lại hướng đến phe phẩy cái đuôi , chờ mong nhìn



      biết Tiểu Bối muốn dạo , nhưng tại Tư Đồ Viêm say như vậy huống chi cửa có khoá , lạithế nào có thể. . . . . .



      Từ từ? Cửa có khoá? Ý thức được vì Tư Đồ Viêm uống rượu sau khi về có bật người khoá cửa như ngày thường , Lâm Khả Tâm ngừng hơi thở , đại khí cũng dám ra



      Lâm Khả Tâm làm cái thủ thế "Hư" với Tiểu Bối , thấy vậy Tiểu Bối liền ngoan ngoãn lui ra , tò mò nhìn



      cẩn thận , Lâm Khả Tâm hướng ra cửa , sợ đánh thức Tư Đồ Viêm , mà Tiểu Bối cũng ngoan ngoãn theo sau , đợi cho đến khi ra đến cửa quả nhiên kết quả như mình mong đợi là cửa khoá , tuy rằng khát vọng tự do có từ lâu rồi nhưng cũng lập tức rời mà đứng tại chỗ trầm mặc lát .



      Lúc này néu bỏ , vậy về sau và Tư Đồ Viêm là 2 người của 2 thế giới . . . . . . bao giờ có liên hệ nữa ? Nhưng vì đứa dù thế nào cũng phải rời !



      Nghĩ đến từ nay về sau bao giờ gặp nữa , quyết định liếc nhìn cái , ở trong lòng hảo hảo cá biệt cùng , sau đó đem hình dáng của sâu khắc vào trong tim .



      Nhưng Lâm Khả Tâm vừanhấc chân chuẩn bị bước , chợt nghe thanh trong phòng khách truyền đến " Nước .. tôi muốn uống nước. . . . . ."



      Bị Tư Đồ Viêm làm cho trận hết hồn , Lâm Khả Tâm hoảng sợ , thậm chí thấy tự do càng lúc càng xa mình hơn .. Thảm , nếu tỉnh lại , kia hết thảy đều kịp rồi !



      Nghĩ vậy , nội tâm của liền xuất thanh " Trốn".



      Vì thế Lâm Khả Tâm cũng quay đầu lại mà chạy ra ngoài , Tiểu Bối nhìn chung quanh , do dự trong chốc lát cũng theo mà chạy.



      Lúc sau , Tư Đồ Viêm nằm ở sofa vẫn hỗn loạn như trước , còn chưa tỉnh lại: " Khát quá. . . . . .Nước , nước , Lâm Khả Tâm , đem nước lại đây . . . . . ."



      Chất cồn quay cuồng trong dạ dày của , như lửa đốt làm cho cảm thấy miệng lưỡi khô queo , cả người giống như sắp nóng chết thôi



      nhịn được , Tư Đồ Viêm mở mắt , vui hô " Lâm Khả Tâm , Lâm Khả Tâm? Có nghe tôi muốn uống nước ? Lâm Khả Tâm?"



      Đáp lại câu hỏi của chỉ là im lặng



      Vịn vịn cái trán , Tư Đồ Viêm chậm rãi ngồi dậy , nhìn xung quanh thấy thân ảnh của Lâm Khả Tâm đâu , cỗ cảm giác tốt trong lòng sinh ra , giây cũng dám trì hoãn , vội vàng đứng dậy bắt đầu tìm kiếm.



      " Lâm Khả Tâm , em ở nơi nào? Tốt nhất đừng giở trò gì , nhanh ra đây cho tôi , bằng . . . . . ." Đương thấy cửa mở , lời của Tư Đồ Viêm cứng lại.



      Đáng chết , quên khoá cửa , cư nhiên làm cho Lâm Khả Tâm liền như vậy chạy trốn !!!!!!!!



      Phát ra điều đó , Tư Đồ Viêm lập tức lấy xe liền chạy đến nhà ga ở gần đó , đường , nhìn chung quanh , buông tha ngõ ngách nào , biết bởi vì chỗ hẻo lánh cơ hồ có xe nên Lâm Khả Tâm muốn trở về chỉ có nhà ga gần đó thôi



      Mà theo phỏng chừng , vẫn là chưa được bao lâu , ít nhất còn chưa lên xe , hơn nữa lấy trạng thái tại của chạy mau , huống chi dù cho có mang thai so với xe cũng thể nhanh hơn , chắcchắn tìm ra !!!






      Ꮺ Chương 141






      Vốn vì chất cồn trong người làm cho nóng , nay Lâm Khả Tâm lại trốn , độ nóng trong người của càng mãnh liệt hơn .



      Lửa giận giiống như có thể tuỳ lúc phun ra , gắt gao ôm tay lái , gân xanh cũng nổi đầy ra , cau mày thậm chí có thể giết chết con muỗi .



      Lâm Khả Tâm , em cho rằng vậy là có thể tránh tôi sao? Em sai lầm rồi , sai thập phần , tôi quyết cho phép em liền rời xa khỏi tôi !



      m thanh động cơ trong ban đêm nghe đáng sợ , Lâm Khả Tâm trong lòng căng thẳng , trốn trong chỗ



      Lúc này có đồ vật gì uýnh uýnh vào bụng , sợ tới thiếu chút nữa kêu ra , bất quá tiếp giây theo , liền che miệng , đem nuốt tiếng la vào trong , tập trung nhìn ra là Tiểu Bối biết lúc nào đuổi kịp , kia vừa rồi là nó cọ cọ vào người



      Nhìn Tiểu Bối theo mình chạy ra , khẩn trương cùng sợ hãi trong lòng Lâm Khả Tâm giảm nửa , ngồi xổm thân , sờ sờ Tiểu Bối " Tiểu Bối , cũng là con tốt , bất quá mẹ phải trốn , thể mang con theo được , con trở về . . . . . ."



      "Gâu , gâu."



      Tiểu bối hiểu Lâm Khả Tâm gì , vẫn như trước cọ cọ thân thiết với , còn khi đứng lên muốn ôm lấy nó cái , thấy bộ dáng này của Tiểu Bối , Lâm Khả Tâm nhất thời mềm lòng .



      Dù sao Tiểu Bối cũng ngoan như vậy , mang Tiểu Bối theo liên luỵ nhiều lắm , nhưng bắt nó ở trong nhà Tư Đồ Viêm lại trút giận lên người nó sao?



      Nghĩ thế , Lâm Khả Tâm hạ quyết tâm " Yên tâm , Tiểu Bối mẹ bỏ con , mẹ dẫn con cùng mẹ rời , , chúng ta chuẩn bị "



      xong , Lâm Khả Tâm vươn tay ôm TIểu Bối nhưng còn chưa đợi đến đụng nó , nó dường như phát cái gì bỗng chạy ra ngoài phía đường cái



      Lúc sau , ở đường xuất chiếc xe , mắt thấy hướng về Tiểu Bối .



      "Tiểu Bối." Lâm Khả Tâm dùng hết sức đuổi theo , rồi mang Tiểu Bối ôm vào ngực



      Mang theo ánh mắt hoảng sợ , Lâm Khả Tâm nhìn thấy người lái xe phải là người nào khác mà chính là Tư Đồ Viêm.



      Khó trách vì sao Tiểu Bối lại lao ra , nguyên lai là do nó ngửi được mùi hương của Tư Đồ Viêm , ha hả , cái này chừng chết ở đây. . . . . .



      "Két ——" Nghe tiếng thắng xe lớn , Lâm Khả Tâm sợ hãi nhắm mắt , sau đó cùng với thanh va chạm , dần mất ý thức. . . . . .



      Thời điểm tỉnh lại , trước mắt mảng ánh sáng lớn , lúc lúc , bên cạnh còn có rất nhiều người mặc quần áo màu trắng tới lui.



      Cảm giác thứ nhất , nghĩ là mình gặp thiên sứ. . . . . .Hay là , trời sao?



      muốn đứng dậy như đau đớn kịch liệt kéo ngược lại , nghe bên có người : " Bác sĩ , người phụ nữ có thai tỉnh lại."



      " ? Tôi đến xem."



      người mang khẩu trang thu hút vào trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm , đuổi dần phản ứng lại , ra chết , chỉ là ở bệnh viện thôi a. . . . . .



      Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm khỏi thở phào , cảm thấy mệt mỏi , rất mệt mỏi , giống như có cái gì kéo vào trong bóng đêm.



      Nhìn thấy mắt Lâm Khả Tâm trợn trắng , bác sĩ nhất thời lo lắng hỏi y tá: " Huyết áp của bệnh nhân thế nào?"



      "Huyết áp hạ thấp"



      " tốt , người bệnh sốc. " Bác sĩ cau mày , mồ hôi cũng theo trán thấm ra: " Mau đến hỏi người nhà bệnh nhân , giữ đứa hay người mẹ."



      Nghe được 2 chữ 「đứa 」 , Lâm Khả Tâm nhất thời khôi phục chút tinh thần , đúng vậy , đứa , nó thế nào rồi?



      Giữ đứa hay giữ người mẹ . . . . . .Ý có phải là bây giờ chỉ được chọn 1 trong 2 hay ? Nếu vậy làm ơn hãy giữ đứa , dù sao cuộc sống của cũng quá bi ai rồi , chấm dứt thế này cũng sao



      Cục cưng , thực xin lỗi , mẹ thể cùng con. . . . . .Con phải mình sống tốt , ba con thích trẻ con như vậy , mẹ nghĩ ba đối xử tốt với con thôi. . . . . .



      Hạ quyết tâm , Lâm Khả Tâm định với bác sĩ làm ơn cứu đứa , nhưng miệng giống như có gì ngăn lại , cố mà thể ra.



      Lúc này , ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét của Tư Đồ Viêm: " Ông gì? Giữ đứa bé hay giữ mẹ sao? Tôi cho các người biết , cả hai đều thể xảy ra chuyện gì , cả hai đều phải bình an mà ra , bằng bệnh viện này đừng mong tiếp tục hoạt động."



      "Tư Đồ Tiên Sinh , ngài bớt giận , chúng tôi hiểu tâm tình của ngài , nếu như có thể chúng tôi cũng muốn giữ lại cả hai , nhưng phía trước phu nhân vì va chạm quá mạnh mà xuất huyết nhiều , bây giờ tình huống lạc quan , ngài phải quyết định thôi , bằng cả 2 đều thể sống sót."



      Lâm Khả Tâm vốn nghĩ liền chọn đứa nhưng nghĩ tới lại trầm mặc , tuy rằng trầm mặc này làm cho có chút trấn an nhưng trầm mặc lâu vậy ý thức của cũng chống đỡ được nữa. . . . . .

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 142






      Chần chờ nửa ngày , Tư Đồ Viêm rốt cục mở miệng " Giữ. . . . . ."



      kịp nghe hai chữ sau , Lâm Khả Tâm liền rơi vào hôn mê , lúc tỉnh lại trước mắt là màu trắng , mùi thuốc khử trùng cho biết vẫn còn ở trong bệnh viện .



      người y tá thấy Lâm Khả Tâm tỉnh bật người liền hỏi: " Lâm Tiểu Thư , tỉnh rồi sao?"



      Lâm Khả Tâm nhàng " Ừ" tiếng



      Đúng vậy , tỉnh lại ngay cả cũng rất kinh ngạc , tuy rằng lúc trước nghe được Tư Đồ Viêm chọn giữ ai nhưng tin nhất định là giữ đứa , chính cũng hy vọng đứa sống sót , áy náy điểm đó vẫn làm khổ sở và uỷ khuất



      còn tưởng mình chết , nào ngờ còn sống , có lẽ ông trời thương ?



      Bất quá , nếu chết đứa sao rồi?



      Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm lo lắng hỏi: " đứa đâu? Y tá , con của tôi đâu , đứa bé có chuyện gì ?"



      Thấy Lâm Khả Tâm kích động muốn đứng dậy , người y tá vội vàng tiến lên đỡ lấy : " Lâm Tiểu Thư , đừng kích động , đứa sao , tại ở trong nôi giữ nhiệt , vừa làm giải phẫu nên nghĩ ngơi trước , ngàn vạn lần đừng tức giận gấp gáp , ảnh hưởng đến sức khoẻ."



      Nghe thấy đứa sao , Lâm Khả Tâm thở phào nhõm .



      "Tốt lắm , Lâm Tiểu Thư , nghỉ ngơi chốc lát , tôi báo cho Tư Đồ Tiên Sinh là tỉnh , ấy nhất định cao hứng."



      Lâm Khả Tâm vốn định nhắm mắt lại nhưng nghe y tá vậy , liền bật người mở mắt: " cần báo cho ta".



      Tưởng tượng đến Tư Đồ Viêm chạy xe đến hướng , cảm giác vào con đường chết đánh úp lại lần 2 , tự chủ run rẩy , chính là y tá biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nên khuyên Lâm Khả Tâm : " Lâm Tiểu Thư , chuyện tỉnh lại lớn như vậy , làm sao có thể cho Tư Đồ Tiên Sinh biết? ấy vì mà chờ ngoài cửa 2 ngày 1 đêm rồi , ngay cả nhắm mắt nghỉ ngơi cũng có , nếu như tỉnh , chừng ấy liền huỷ bệnh viện của chúng tôi."



      Lời của người y tá làm cho Lâm Khả Tâm ngoài dự kiến , liền vậy trong nháy mắt lại mềm lòng :" Được , , tôi nghỉ ngơi"



      Cùng lắm Tư Đồ Viêm đến đây chính giả vờ ngủ là được rồi như vậy cần đối mặt với .



      Được cho phép của Lâm Khả Tâm , người y tá ra ngoài đem tin tức tỉnh lại báo cho Tư Đồ Viêm , mà thậm chí chờ kịp liền vọt vào trong phòng bệnh .



      vào phòng , Lâm Khả Tâm trắng thuần nằm giường , nhìn qua hẳn là ngủ , như sợ đánh thức chậm rãi đến bên cạnh lẳng lặng quan sát khuôn mặt của .



      Vì mất nhiều máu nên khuôn mặt trở nên tái nhợt , chút máu , nguyên bản đôi môi phấn nộn non mềm cũng nhợt nhạt khô nứt ra .



      Mang theo chút đau lòng , Tư Đồ Viêm lấy tay xoa xoa đôi môi của Lâm Khả Tâm , bất thình lình bị doạ liền tự chủ co rúm lại , mà chút nho biến hoá này Tư Đồ Viêm cũng bỏ qua.



      "Em dậy , tôi biết em ngủ."



      Bị Tư Đồ Viêm toạc , Lâm Khả Tâm cũng tình nguyện mở to mắt nhìn : " Tôi có chết , làm thất vọng rồi".



      Ngữ khí trào phúng của Lâm Khả Tâm làm cho trong lòng Tư Đồ Viêm có chút rầu rĩ , định gì đó nhưng vẫn nuốt xuống , đổi thành giải thích: " Thực xin lỗi , tôi khôg cố ý chạy đến hướng của em , lúc đó tôi uống say quá , tôi. . . . . ."



      " cần giải thích với tôi đâu" Lâm Khả Tâm ngắt lời : " Tư Đồ Viêm , tôi có hứng thú nghe lời giải thích đó , nếu lòng áy náy vậy những gì mà gây thương tổn cho tôi mới là điều đáng phải áy náy."



      "Tôi mệt rồi , muốn ngủ, phiền ra ngoài dùm cho. . . . . ."



      Hạ lệnh đuổi khác , Lâm Khả Tâm trở mình đem lưng hướng về phía Tư Đồ Viêm , sau đó nhắm mắt để ý đến ..



      Nghe vậy , cũng chỉ có thể rời : " Được vậy em nghỉ ngơi trước có gì cần em với y tá , tôi sắp xếp hết rồi." xong , Tư Đồ Viêm bước ra cửa , cùng vào thời điểm , bước chân thong thả của trở nên chút trầm trọng



      tuần sau , Lâm Khả Tâm sức khoẻ cũng tốt hơn nhiều ,mặc dù nhiều lần muốn gặp đứa nhưng y tá cứ : " Vì đứa bé sinh non , sức khoẻ tốt , thể tiếp xúc với ngoại cảnh để tránh virus xâm nhập".



      Mặc dù Lâm Khả Tâm hiểu từ ngữ của chuyên môn y nhưng vì sức khoẻ của đứa bé nên chỉ chịu đựng , nhưng dần dần bắt đầu hoài nghi có phải Tư Đồ Viêm ra lệnh cho được đến gần đứa bé ? Hay là đứa bé căn bản còn sống nên mọi người hợp lại lừa ?






      Ꮺ Chương 143






      Vì muốn xác nhận , Lâm Khả Tâm lại trận náo loạn , cái này người y tá cũng có biện pháp cự tuyệt chỉ có thể hỏi ý kiến của Tư Đồ Viêm , sau khi đáp ứng cầu , Lâm Khả Tâm được mang đến phòng giữ ấm nhìn đứa



      "Lâm Tiểu Thư , đứa bé thứ 7 giữ ấm là con trai của , thân thể của đứa bé thực suy yếu , đứng đây nhìn là được rồi , gnàn vạn lần đừng ôm đứa bé ra bằng nhiễm bệnh tốt đâu"



      "Được. . . . . ."



      Bởi vì kích động , Lâm Khả Tâm chỉ có thể dùng bản năng trả lời nhắc nhở của y tá , cách lớp kính , nhìn tiểu sinh mệnh do mang nặng đẻ đau ra trong lòng dâng lên cỗ ấm áp .



      So với đứa bé khác , cục cưng của gầy hơn nhiều , tuy còn nhưng mặt vẫn có thể nét của và Tư Đồ Viêm , chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và Tư Đồ Viêm kết hợp lại có thể sinh ra hài hoà tốt đẹp như vậy , nghĩ đến thiếu chút nữa bóp chết tiểu sinh mệnh đáng trong bụng , liền cảm thấy tội ác cảm , hơn nữa vốn thể nhịn được , Lâm Khả Tâm liền khóc nức nở ra.



      " Lâm Tiểu THư , Lâm Tiểu Thư" Thấy Lâm Khả Tâm khóc vậy , y tá nhất thời luống cuống , vội vàng gọi người tới mang Lâm Khả Tâm trở về phòng



      Chắc hẳn phải vậy , phản ứng của Lâm Khả Tâm tránh khỏi lổ tai của Tư Đồ Viêm , lúc vào phòng bệnh , liền nhắm mắt loại , ngoại trừ mí mắt dựt dựt thoạt nhìn như ngủ say .



      Từ cuối tuần tới giờ , mỗi lần vào phòng bệnh , đều ở trang thái này , biết muốn gặp nên mới giả vờ ngủ , lúc trước vì áy náy nên muốn vạch trần , nay tốt hơn nhiều , vì vậy hề kiêng nể gì liền .



      "Em định giả vờ đến lúc nào?"



      Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn như trước mắt nhắm lại , có ý định mở mắt ra , phải có câu vậy sau vĩnh viễn kêu người giả bộ ngủ? Lâm Khả Tâm trong lòng quyết định mặc kệ giả vờ ngủ , ít nhất tại cũng muốn đối mặt với chút .



      Nhưng Tư Đồ Viêm lại rất thấu hiểu kế hoạch của " Lâm Khả Tâm , nếu em mở mắt tôi thảo luận với em về chuyện quyền nuôi dưỡng đứa bé , mà trực tiếp mang nó ,"



      Nghe Tư Đồ Viêm đem đứa bé , Lâm Khả Tâm bật người mở mắt , ngồi dậy kích động nhìn .

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 144






      " Tư Đồ Viêm , là ác ma , thể mang con của tôi ."



      đối với kháng nghị của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm chỉ là thản nhiên cười , sau đó dùng ngữ khí thể phản bác : " Con của em? Đừng quên nó cũng là con của tôi , ngay cả em cũng là của tôi."



      Thái độ bá đạo của làm cho Lâm Khả Tâm khó chịu đến cực điể , chỉ vào cái mũi của :" Đúng , có lẽ trước kia tôi là của nhưng bây giờ qua 1 năm cho dù dựa theo hợp đồng cũng có quyền lợi tiếp tục cường lưu tôi."



      "Nhưng dựa theo hợp đồng em cũng có quyền lợi nuôi đứa , đứa của Tư Đồ Viêm tôi."



      Ngữ khí của vẫn bá đạo như rtước nhưng điều đó kích thích mạnh vào Lâm Khả Tâm , nghĩ đến điều khoản trong khế ước , thái độ của nhuyễn xuống: " Tư Đồ Viêm , coi như tôi cầu , nể tình chúng ta từng là vợ chồng 1 năm , buông tha cho tôi được ? Tôi biết , làm tất cả vì giúp Sa Sa trả thù, nhưng đứa bé là vô tội , thể tàn nhẫn như vậy , thể để cho cục cưng có mẹ a , thậm chí tôi còn chưa được ôm qua cục cưng , còn chưa chuyện gì với cục cưng , còn chưa được nghe gọi tiếng mẹ . . . . . ."



      xong , hốc mắt Lâm Khả Tâm khỏi đỏ lên , giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt chảy xuống ra giường bệnh



      Nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm khỏi thương tiếc , nhưng cũng định vậy mà thay đổi chủ ý của mình



      "Hết thảy dựa theo hợp đồng." Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm tuyệt vọng , bỗng nhiên thêm " Bất quá. . . . . ."



      Thấy còn con đường sống , Lâm Khả Tâm vội vàng lo lắng hỏi " Bất quá cái gì. . . . . ."



      "Bất quá tôi cũng đứa có mẹ"



      Lời của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm trở nên hồ đồ " là ý gì?"



      " Lâm Khả Tâm , em đúng , vì thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của đứa , nó cần có mẹ , mà tôi tin vai diễn này em thích hợp nhất , nên chỉ cần em tiếp tục bên cạnh tôi , đứa những có mẹ mà em cũng có thể nuôi nấng nó lớn lên , mà thù lao tôi cũng trả cho em chút tiền , nhưng điều kiện là cho phép của tôi , em được ra khỏi Tư Đồ Gia bước"



      Dừng chút , Tư Đồ Viêm ánh mắt sắt bén nhìn về phía Lâm Khả Tâm " cách khác , em sinh ra là người của Tư Đồ Viêm chết cũng phải chết ở Tư Đồ Gia"



      Lâm Khả Tâm nghĩ chính mình sau khi đứa ra còn giá trị lợi dụng , chứ nghĩ còn muốn giữ bên cạnh , nghĩ , thaật chưa bao giờ nghĩ tới



      "Tại sao? Tôi còn giá trị lợi dụng , vì cái gì còn giữ tôi bên cạnh? phải raất chán ghét tôi sao? Chẳng lẽ thấy tôi còn chưa đủ thống khổ? Nếu vậy cần lo tôi quá nhiều nổi thống khổ rồi , cầu buông tha tôi được ? Cầu . . . . . ."



      Lâm Khả Tâm tội nghiệp van xin Tư Đồ Viêm , mà bước lên , nắm cằm của , lấy vẻ mặt kiêu căng nhìn từ xuống , giống như từ giờ khắc này vận mệnh của nằm trong tay " Lâm Khả Tâm , tôi sớm cảnh cáo em em được chạy trốn , nhưng em chẳng những làm vậy còn dám để con tôi trong hoàn cảnh nguy hiểm , tôi định để em đền mạng nhưng tại tôi chỉ muốn tự do cả đời của em , xem nư thuận tiện có được em , tôi bỏ qua , vĩnh viễn , đây là hậu quả em nghe cảnh cáo của tôi mà bỏ trốn"



      ". . . . . .. . . . . .. . . . . ."



      Rốt cuộc còn gì để , Lâm Khả Tâm cúi đầu , yên lặng rơi nước mắt , mà thanh của Tư Đồ Viêm lại lạnh lùng vang lên " Lâm Khả Tâm nếu muốn trách trách vận khí của em tốt , cố tình gặp tôi , dù sao đời này đừng nghĩ em thoát được tôi."




      xong , định rời nhưng Lâm Khả Tâm bỗng nhiên vươn tay nắm tay áo của , quay đầu khẽ nhíu mày nhưng cũng bỏ qua .



      " Tư Đồ Viêm" Lâm Khả Tâm hít hít cái mũi sau đó ngẩng đầu nhìn : " Tôi cuối cùng hỏi vấn đề , cầu cho tôi biết được ?"



      Tư Đồ Viêm gì coi như đồng ý



      Lấy dũng khí , Lâm Khả Tâm dùng ngữ khí lòng hỏi " . . . . . . chưa từng thích tôi sao? Chẳng lẽ chút cũng có?"



      Lúc này đây , Tư Đồ Viêm lập tức cự tuyệt Lâm Khả Tâm mà trầm mặc trong chốc lát , sau đó nhìn vềphía trước mang theo chút bất đắc dĩ " vấn đề giống nhau , em từng hỏi tôi rồi mà?"



      xong rút tay áo lại , cũng quay đầu liền rời , để cho Lâm Khả Tâm ở phía sau mặt rơi đầy lệ



      Trong lòng Lâm Khả Tâm yên lặng : Tư Đồ Viêm , cám ơn làm cho tim em chết hết đời này , cũng có thể để cho em hạ quyết tâm rời .



      . . . . . .



      . . . . . .. . . . . .



      Vào lúc nửa đêm , cửa phòng bệnh của Lâm Khả Tâm bỗng nhiên mở , như là sớm chờ người này đến Lâm Khả Tâm mở mắt nghe thanh cửa , trong ánh mắt có chút kinh ngạc mà còn bật người nhảy xuống mang theo chút khẩn trương cùng kích động .



      Mà người đó phải ai khác chính là Cố Thiếu Kiệt .



      "Cố ca ca đến rồi , đứa đâu , nó ở nơi nào?"






      Ꮺ Chương 145






      Nhìn thấy Cố Thiếu Kiệt xuất mà 2 tay trống trơn , Lâm Khả Tâm khỏi sốt ruột hỏi: " Như thế nào có đứa , xảy ra gì chứ? Hay là kế hoạch của chúng ta bị Tư Đồ Viêm phát ? Có phải mang đứa rồi nên kh6ong tìm được ?"



      Lâm Khả Tâm cắn đầu ngón tay , lo lắng giống như kiến bò chảo nóng .



      Cố Thiếu Kiệt biết lo lắng vội vàng an ủi " Khả Tâm , em đừng lo , hết thảy đều thuận lợi , tìm người mang đứa lên xe , bất quá sắp đến thời gian y tá thay ban , đến lúc đó y tá thấy đứa liền xong , nên tại mau theo rời , chút nữa kịp."



      Cái này sao? hoàn toàn?



      Bỗng nhiên , Lâm Khả Tâm có điểm nhớ về Tư Đồ Viêm , cho dù giả bộ ngủ cũng có thể cảm giác ánh mắt luôn bên người , mang theo gì giữ lại , có thể thấy quyến luyến



      Nhưng giây tiếp theo , lời của Tư Đồ Viêm liền lạnh lùng vang lên trong đầu 【 Vấn đề giống nhau , em làm gì hỏi lại lần nữa ? 】



      Mà những lời này cũng làm cho Lâm Khả Tâm kiên định rời . Lâm Khả Tâm , thương ngươi , cứ vậy chặt đứt .



      "Ừ , thôi."



      Ra tới xe , chuyện thứ nhất Lâm Khả Tâm muốn làm là nhìn đứa sau đó ôm nó vào trong lòng ngực , này là lần đầu tiên kể từ lúc sinh nó ra tới nay , được ôm nó .



      Chỉ cần ôm lấy cục cưng những sợ hãi cùng lo âu còn nữa , khỏi may mắn với chính lựa chọn của mình, giữa trưa nay khi nghe Tư Đồ Viêm lần nữa cự tuyệt , rốt cuộc cũng hạ quyết tâm dẫn đứa , 2 người hoàn toàn rời xa Tư Đồ Viêm .



      Tuy rằng muốn để Cố Thiếu Kiệt liên luỵ nhưng rtong giờ phút này , ngoại trừ Cố Thiếu Kiệt cũng biết tìm ai mà giúp đỡ , vì vậy thừa dịp y tá chú ý , liền gọi cho Cố Thiếu Kiệt.



      "Cố Ca Ca , em có chuyện muốn nhờ , cầu phải nhất định giúp em , bây giờ em chỉ có thể tìm giúp đỡ. . . . . ."



      Nghe được Lâm Khả Tâm vậy , Cố Thiếu Kiệt liền nghĩ ngợi đáp " Được , em , giúp em"



      " tại em bị Tư Đồ Viêm giam lỏng ở bệnh viện xxx, hi vọng có thể giúp em rời khỏi đây , còn có cục cưng 7 tháng giữ ấm của em nữa"



      Lâm Khả Tâm rất nhanh , nắm chặt mỗi phút mỗi giây , miễn cho y tá phát dị thường của mình



      Bên điện thoại kia truyền đến thanh nghi hoặc của Cố Thiếu Kiệt: "Giam Lỏng? cục cưng?"



      "Đúng , cục cưng của em."



      Lâm Khả Tâm cố ý nhấn mạnh hai chữ 「của em 」 , tuyệt đối để Tư Đồ Viêm mang cục cưng của mình



      Cái này tử , thanh của Cố Thiếu Kiệt càng thêm kinh ngạc " Em sinh ra đứa cho Tư Đồ Viêm , vì cái gì phải giam lỏng em? lâu rồi liên hệ , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"



      "Cố ca ca , trước đừng hỏi , tại em bị người theo dõi , trong điện thoại em có thời gian lý giải với , đợi đem em và cục cưng ra em kể hết cho nghe"



      Nghe tới này , Lâm Khả Tâm nhìn người y tá cách đó xa , thấy vậy , Cố Thiếu Kiệt cũng hỏi nhiều mà chỉ đáp ứng: "Được , đêm đến tìm em."



      "Được , tối gặp , tạm biệt." Cúp điện thoại , Lâm Khả Tâm giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cùng về phòng bệnh , hơn nữa giả vờ ngủ sớm , đễ cho người canh cảnh giác, sắp xếp xong chỉ còn đợi đêm nay. . . . . .



      Cảm thụ được cục cưng trong lòng ngực , Lâm Khả Tâm xúc động rơi lệ .



      "Khả Tâm , tất cả ổn rồi , đừng khóc. . . . . ." Cố Thiếu Kiệt đau lòng giúp Lâm Khả Tâm lau nước mắt, nếu người ta biết còn tưởng đây là nhà 3 người đâu



      Lúc này , người ngồi phía trước bỗng nhiên lên tiếng " Khụ khụ . . . . . . ngại tuy rằng cảnh tượng bây giờ rất ấm áp nhưng tôi thể nhắc hai vị chút , phỏng chừng chốc lát Tư Đồ Viêm đến , nên bây giờ 2 người đâu?"



      Bị người hỏi , Lâm Khả Tâm khỏi do dự.



      Đúng vậy , tại có thể đâu?



      Cố Thiếu Kiệt chủ động : " Khả Tâm , trước đến nhà , dù sao nhà cũng nhiều phòng , đến lúc đó Tư Đồ Viêm có tìm thừa nhận tốt rồi."



      "Này. . . . . ." Lâm Khả Tâm cũng đáp ứng



      nhà Cố ca ca? nên , nên , Cố Ca Ca và Sa Sa kết hôn rồi nếu chính đến ở , bị Sa Sa phát , rồi bọn họ xảy ra chuyện gì lỗi càng lớn hơn , vả lại Tư Đồ Viêm mà biết , làm Cố Ca Ca táng gia bại sản. . . . . .



      Nhưng Hách Gia cũng thể về , nếu Hách Gia nhìn thấy mang đứa về cho dù để ở cũng khỏi trỉ chỏ châm chọc , đến lúc đó ngay cả mẹ cũng bị khinh bỉ giống sao. . . . . . thể làm liên luỵ đến mẹ được . . . . . .



      Vậy phải làm sao mới tốt . . . . . .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 146





      Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm do dự , người phía trước lại tiếp: " Vẫn là cần ở tại nhà của Thiếu Kiệt , nếu Tư Đồ Viêm phát thấy khẳng định chuyện đầu tiên taa làm là đến nhà của Thiếu Kiệt tìm , lấy năng lực của Tư Đồ Viêm mà cho dù có ở đâu quật địa 3 thước vẫn là tìm ra . . . . . .Hay là vậy , trước đến ở nhà tôi , Tư Đồ Viêm có tìm thế nào cũng ra , chờ thời gian qua chúng ta tiếp tục tính bước kế? Như thế nào?"


      Dù sao cũng sợ Tư Đồ Viêm tìm ra , bỗng xuất người nhiệt tình giúp đỡ chính mình , Lâm Khả Tâm cũng liền đồng ý mà mang theo nghi hoặc nhìn về Cố Thiếu Kiệt , dạng như hỏi người này là ai vậy , có đáng tin ?


      Hiểu vậy Cố Thiếu Kiệt liền giải thích: " Đúng rồi ,Khả Tâm , quên giới thiệu cho em đây là Tần Hữu Minh Tiên Sinh , Tổng Tài của Xí Nghiệp Tần Thị , hôm nay có thể thuận lợi mang em và đứa ra được cũng là nhờ ấy thầm khơi thông quan hệ."


      Xí Nghiệp Tần Thị? Tần Hữu Minh?


      Lâm Khả Tâm cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc dường như nghe qua ở đâu rồi? A , đúng rồi , cái lần đầu tiên Tư Đồ Viêm mang tham gia tiệc của công ty , phải nắm cổ phần của Xí Nghiệp Tần Thị hay sao?


      Lâm Khả Tâm còn nhớ trong lúc tuyên bố Tư Đồ Viêm có nhắc tới chuyện nắm cổ phần của Xí Nghiệp Tần Thị , mà cổ phần đó cũng ngang ngửa Tổng Tài Tần Thị , vậy Tần Hữu Minh chắc ghi hận chuyện này ? Ai cũng kẻ thù chính là bạn , cái này khó trách đòi giúp .


      Hay cách khác trợ giúp của Tần Hữu Minh chính là trả thù Tư Đồ Viêm .


      Nghĩ thông suốt nguyên do , Lâm Khả Tâm kiêng nể , ràng đáp ứng: " Kia , phiền ."


      " phiền toái."


      Tần Hữu Minh cười nhạt nhẽo , để cho người khác biết nghĩ gì , vì vậy ba người lái xe đến nhà Tần Hữu Minh , sau khi đưa phòng cho Lâm Khả Tâm liền ra ngoài , để cho Cố Thiếu Kiệt và Lâm Khả Tâm trong phòng.


      ". . . . . ."


      ". . . . . ."


      Hai người cúi đầu , ai khí cũng trở nên ngộp ngạt , xấu hổ


      lát sau , Lâm Khả Tâm mở miệng trước " Cố Ca Ca , muốn hỏi em xảy ra chuyện gì sao?"


      Cố Thiếu Kiệt lắc lắc đầu " cần , chỉ là nhìn biểu tình của em , chỉ biết phải là chuyện tốt để nhớ lại nên nếu muốn nghĩ tới rồi quên ."


      Cắn hạ môi dưới , Lâm Khả Tâm nhàng hồi đáp :" em cố gắng hết sức."


      Nếu có thể quên lại có thể nào quên ? tại chỉ mong thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành cho ...


      Dừng chút , Lâm Khả Tâm nhớ tới cái gì :" cố Ca Ca , lâu rồi có liên lạc với , và Sa Sa sao rồi? Kết hôn chưa? ra ngoài trễ vậy , Sa Sa mất hứng ?"


      Nhắc tới Hách Sa Sa , vẻ mặt của Cố Thiếu Kiệt trở nên mất tự nhiên:. " có gì , và Sa Sa còn chưa kết hôn , ấy cũng biết chuyện tối nay giúp em , em đừng lo lắng nhiều , trước nên hảo hảo nghỉ ngơi "


      Cố Thiếu Kiệt cho Lâm Khả Tâm biết theo kế hoạch và Sa Sa đáng ra kết hôn , nhưng trong lòng của đột nhiên do dự ,nên trì hoãn lại thời gian nữa . . . . . .Mà do dự này là vì Lâm Khả Tâm .


      Từ lúc ở tiệc đính hôn thấy , tổng cảm thấy trong lòng như có gì nghẹn lại , muốn lấy ra mà được , điều đó làm cho an tâm cùng Hách Sa Sa kết hôn , thậm chí ngày hôm qua khi Lâm Khả Tâm gọi điện , cũng cùng Sa Sa thương lượng chuyện kết hôn , định nóicho Lâm Khả Tâm có chuyện bận bất quá Lâm Khả Tâm lại gọi lại nên khi nghe đến có việc muốn nhờ , liền đem lời nuốt xuống , bật người đáp ứng giúp đỡ của Lâm Khả Tâm , mà này cũng làm cho chuyện và Sa Sa kết hôn trì lại ít.


      Ngay tại hai người đăm chiêu đứa bật khóc , gọi hai người trở lại .


      "đứa bé làm sao vậy?" Cố Thiếu Kiệt tiến lên dò hỏi.


      "Hẳn là muốn uống sữa ?" Lâm Khả Tâm xong , mặt có chút đỏ , mà Cố Thiếu Kiệt cũng tốt hơn.


      "Kia , ra ngoài trước." Cố Thiếu Kiệt xong định ra ngoài nhưng Lâm Khả Tâm bật người gọi .


      "Cố Ca ca"


      "Sao?"


      " ra ngoài phiền toái giúp em mua chút ít đồ trở về ?"


      "Được"


      Sau đó , Cố Thiếu Kiệt giúp Lâm Khả Tâm mua số đồ dùng cá nhân , mới an trí rời


      Quả nhiên sáng hôm sau , cửa nhà của Cố Thiếu Kiệt bị trận rung trời vang , người quản gia vừa mở cửa , Tư Đồ Viêm như con sư tử phát cuồng chạy vào .


      " Lâm Khả Tâm , Lâm Khả Tâm , em ra đây cho tôi , Lâm Khả Tâm."


      Tiếng hô của Tư Đồ Viêm vang vọng trong nhà , Cố Thiếu Kiệt từ lầu 2 xuống , bên cạnh còn có Hách Sa Sa .


      "Được , Cố Thiếu Kiệt cuối cùng cũng dám ra đây , cho tôi biết có phải giấu Lâm Khả Tâm ở đây ?"


      Hách Sa Sa nghi hoặc nhìn Tư Đồ Viêm :" Tư Đồ Ca Ca , như thế nào gấp gáp vậy? L:à tìm thấy Khả Tâm Tỷ sao?"


      Tư Đồ Viêm lạnh lùng cười: " Hỏi Thiếu Kiệt Ca Ca của , trong lòng ta là ràng nhất."






      ₪ Chương 147 :



      Nghe Tư Đồ Viêm vậy , Hách Sa Sa quay đầu về phía Cố Thiếu Kiệt : " Thiếu Kiệt Ca Ca , ấy tại sao kêu em hỏi ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ biết Khả Tâm Tỷ đâu sao?"


      Đối mặt với câu hỏi của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt vẫn muốn lừa nhưng cũng thể bán đứng Lâm Khả Tâm , nếu Tư Đồ Viêm tìm được Lâm Khả Tâm phải an toàn của Khả Tâm và đứa được bảo đảm sao.


      " Tư Đồ Viêm , đừng lung tung , Khả Tâm căn bản ở đây , Khả Tâm là người sống , như thế nào bị làm mất?"


      Nghe Cố Thiếu Kiệt vậy , Tư Đồ Viêm ràng bộ dạng tin: " A , Cố Thiếu Kiệt tưởng tôi tin sao? Tôi đánh mất Lâm Khả Tâm? ràng là mang ấy bằng khôg ngoại trừ ra ấy còn có thể xin ai giúp đỡ?"


      xong , Tư Đồ Viêm hướng trong phòng hô lên: " Lâm Khả Tâm , tôi biết em ở đây , em tốt nhất thông minh chút chủ động ra ngoài nhận sai , bằng để tôi tìm được em em xong đời."


      Cố Thiếu Kiệt lấy thái độ cường ngạnh hiếm thấy từ chối : " Thực xinlỗi , Tư Đồ Tiên Sinh , tôi hiểu gì , nếu muốn tìm Khả Tâm có thể đến nơi khác , nhà chúng tôi chào đón đến đây làm ầm ĩ , người đâu tiễn khách."


      Lời của Cố Thiếu Kiệt chọc giận Tư Đồ Viêm , để ý bọn người hầu ngăn trở , trực tiếp vọt vào từng phòng tìm kiếm .


      có , có , vẫn là có. . . . . .


      Mở cửa rất nhiều phòng nhưng có ai , Tư Đồ Viêm trau mày , thẳng cho đến phòng cuối cùng vẫn là thấy Lâm Khả Tâm đâu.


      Tư Đồ Viêm quay người lại nhìn Cố Thiếu Kiệt đứng cách đó xa , biểu của Cố Thiếu Kiệt vẫn bình tĩnh như trước nhưng điều đó càng làm cho Tư Đồ Viêm trở nên phẫn nộ , nổi trận lôi định nắm cổ áo của Cố Thiếu Kiệt quát: " , mang Lâm Khả Tâm giấu nơi nào? Nếu hôm nay tôi đốt nát nơi này."


      Cố Thiếu Kiệt biết Tư Đồ Viêm làm nhưng vẫn đạm mạc hồi đáp: " Cho dù có đốt nơi này tôi vẫn biết."


      "Đáng giận". Tư Đồ Viêm giơ nắm đắm lên định nện cho Cố Thiếu Kiệt cái , nhưng vừa vặn di động của Tư Đồ Viêm liền vang.


      Tư Đồ Viêm nhìn di động dùng tay ấn hạ nghe " Alo , Đại Vĩ , thế nào tìm được Lâm Khả Tâm rồi sao?"


      Nghe được câu hỏi của Tư Đồ Viêm , bên kia truyền đến thanh :" Xin chào Tư Đồ Tổng Tài , ngài đoán tôi là ai?"


      "Từ từ , phải Đại Vĩ. . . . . .Tần Hữu Minh?"


      Ngữ khí của Tư Đồ Viêm lộ ra vẻ kinh ngạc , liền ngay cả Cố Thiếu Kiệt đứng cạnh bên cũng trở nên khẩn trương .


      "Tôi có hứng khi có thể nghe giọng của ." Cách điện thoại nhưng Tư Đồ Viêm có thể cảm giác Tần Hữu Minh nở nụ cười gian trá: " Nhưng giọng của nghe ra được tốt lắm nhỉ?"


      Tư Đồ Viêm biết Tần Hữu Minh gọi cho mình khẳng định có chuyện tốt , hơn nữa hay là sau chuyện Lâm Khả Tâm mất tích có quan hệ với Tần Hữu Minh?!


      Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm ngừng thở , cẩn thận nghe thanh đối diện , nhưng bên kia có gì , lâu sau , giọng của Tần Hữu Minh trở nên gian ác " cho là mở miệng đến nơi sao? Đừng quên đứa trong tay tôi , ngoan ngoan làm theo những gì tôi , bằng tôi khó giữ được chuyện làm gì với đứa bé"


      Quả nhiên , giây tiếp theo , Tư Đồ Viêm chợt nghe giọng quen thuộc thể quen thuộc hơn "Tư Đồ Viêm , cứu em . . . . . .van ."


      Trong lòng Tư Đồ Viêm trầm xuống , này phải giọng của Lâm Khả Tâm còn ai nữa? Nhất là giọng khóc nức nở của lại làm cho thêm khẩn trương .


      "Làm tốt lắm." Bên điện thoại kia lại đổi thành giọng của Tần Hữu Minh: " Tư Đồ Tổng Tài , vừa rồi ngài nghe rồi chứ? Phu nhân của ngài gọi ngài đến cứu kìa.."


      "Tần Hữu Minh , rốt cuộc mày muốn gì?" Tư Đồ Viêm gắt gao cắn răng , thanh trầm thấp theo hàm răng mà thoát ra


      "Ha Hả , nghĩ xem tôi muốn gì?" Tần Hữu Minh nở nụ cười , sau đó dùng thanh giả dối " Tôi muốn cũng có gì nhiều chỉ là cổ phần tất cả trong tay "


      Tư Đồ Viêm sớm biết Tần Hữu Minh vì 30% cổ phần kia mà cắn , nhưng vì nghĩ thực lực của Tần Hữu Minh theo kịp mình nên cũng quá lo , tại ngẫm lại đều do chủ quang , cư hiên để Tần Hữu Minh lấy đứa ra uy hiếp chính mình , nghĩ điều làm liên luỵ đến cục cưng và Lâm Khả Tâm .


      Tuy rằng lúc trước vì 30% cổ phần của Tần thị mà Tư Đồ Viêm hao ít tiền tài cùng tinh lực , nhưng lúc này liền chút suy nghĩ là đồng ý :" Được ,chỉ cần đáp ứng làm tổn thương đến 2 mẹ con họ tôi đem 30% kia giao cho ."


      "Từ từ , tổng Tài , ra vẻ muốn ràng chút a." Dừng chút , Tần Hữu Minh bổ sung từng chữ :" Tôi chỉ muốn riêng gì 30% của TầnThị mà phải là tất cả cổ phần của Tư Đồ Xí Nghiệp luôn , tất cả đều phải cho tôi miễn phí."

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ₪ Chương 148 + 149





      Đối với đề nghị này , Tư Đồ Viêm khỏi trầm mặc , phải biết rằng năm đó vì thành lập Tư Đồ Xí Nghiệp mà Tư Đồ Viêm đổ toàn bộ tâm huyết , mà người khác khó có thể tưởng tượng cực khổ phải chịu mới có thể làm cho tiểu công ty trở thành danh tiếng như bây giờ , đối với , Tư Đồ xí Nghiệp giống như con ruột , chịu tải hoàn toàn kiêu ngạo của , giờ kêu đem Tư Đồ Xí Nghiệp giao cho người ta , khó mà quyết định được .


      Thấy Tư Đồ Viêm chừng chờ , Tần Hữu Minh cũng thúc giục mà chậm chạp bổ sung :" quan hệ , tôi biết chuyện để giao tất cả cổ phần của Tư Đồ Xí Nghiệp cho tôi là chuyện dễ dàng , tôi cũng vội có đáp án của , bất quá muốn tốt trước 6g chiều nay , phải mang hiệp nghị chuyển cổ phần đến văn phòng cho tôi , cũng biết tôi phải người thích đứa , nên Tư Đồ Tổng Tài tốt nhất nên ra quyết định nha , cúi chào~"


      "Chờ . . . . . ." Tư Đồ Viêm còn chưa xong điện thoại bên kia truyền đến tiếng " Tút tút. . . . . ." thanh.


      "Tần Hữu Minh gì?" Tuy rằng Cố Thiếu Kiệt nghe nhưng nghe ngữ khí của Tư Đồ Viêm và Tần Hữu Minh cũng biết phải là chuyện gì tốt


      "Tần Hữu Minh bắt cóc Khả Tâm cùng đứa ." Tư Đồ Viêm ngữ khí vô lực hồi đáp , này đây là lần đầu tiên mà Cố Thiếu Kiệt thấy bộ dáng chán nản của Tư Đồ Viêm


      Nghe được Khả Tâm bị bắt cóc , Cố Thiếu Kiệt cũng trở nên khẩn trương , mà lúc khẩn trương ai cũng sai , Cố Thiếu Kiệt cũng ngoại lệ: " Hữu Minh bắt cóc Khả Tâm cùng đứa ? có khả năng , ấy thế nào làm vậy? ràng Khả Tâm và đứa ấy giúp tôi cứu ra. . . . . ."


      "Tốt , Cố Thiếu Kiệt , tôi biết chỉ có là làm chuyện tốt đó."


      Tuy rằng Tư Đồ Viêm phát tiết nhưng mà lổ hỗng của Cố Thiếu Kiệt vừa lúc cho cơ hội , trong lúc đó Tư Đồ Viêm nắm tay hung hăng đánh lên mặt của Cố Thiếu Kiệt , Cố Thiếu Kiệt liền lui về sau té xuống đất , thoạt nhìn rất chật vật .


      "Nếu nghĩ cứu Khả Tâm và đứa quan trọng hơn , tôi liền đánh chết , tôi cho biết Cố Thiếu Kiệt , nếu như Đứa và Khả Tâm xảy ra chuyện gì , tôi để đền mạng."


      xong những lời này , Tư Đồ Viêm quay đầu chạy ra khỏi đó , mà Cố Thiếu Kiệtngồi mặt đất xoa xoa cái miệng dính máu , trách Tư Đồ Viêm ra tay rất mạnh , nếu có thể cũng muốn tự hung hăng cho mình quyền.


      thế nào lại dễ bị lừa đến vậy? Lúc trước , Tần Hữu Minh chủ động đến tìm phải giúp vội , đáng ra nên nghi Tần Hữu Minh có mục đích mới đúng , tại ngẫm lại đều do nhận thức , cái này thể giúp Khả Tâm mà còn lại hại thảm . . . . . .


      được phải mau chân đến xem có thể giúp Tư Đồ Viêm cứu Lâm Khả Tâm ra hay ...


      Nghĩ đến đây , Cố Thiếu Kiệt đứng lên xoay người chuẩn bị xuống lầu lại thấy Hách Sa Sa đứng ở cầu thang dùng biểu tình khó tin nhìn .


      "Các người chuyện em nghe được hết , ra là đem Khả Tâm Tỷ . . . . . .Thiếu Kiệt Ca Ca , vì cái gì gạt em? Vì vái gì. . . . . .?"


      "Sa Sa , tại có việc gấp thể giải thích với em , chờ trở về sau." Cố Thiếu Kiệt xong định chạy nhưng bị Hách Sa Sa ngăn cản lại " Việc gấp? Cái việc gấp mà là muốn tìm Khả tâm Tỷ đúng ?"


      "Phải". Cố Thiếu Kiệt tính toán lừa Hách Sa Sa nữa.


      Cái này làm cho Hách Sa Sa vui: " Em cho ."


      "Sa Sa đừng nháo nữa , đều là liên quan đến mạng người như thế nào em còn thể tính con nít?" Cố Thiếu Kiệt bình tĩnh nhíu mày.


      Nghe phê phán mình , Hách Sa Sa hốc mắt liền đỏ.


      "Thiếu Kiệt Ca Ca , thay đổi rồi , quên trước kia từng thích nhất khi em trẻ con vậy sao? nuông chiều em , để em phát giận , để bụng gì cả."


      Cố Thiếu Kiệt nghe vậy bất đắc dĩ xoa xoa huyệ thái dương , cảm giác đầu đau: " Sa Sa , là tốt , để em phát giận , nhưng Khả Tâm bị bắt cóc rồi , chuyện lớn vậy có thể nào mà quan tâm? Ngoan , em về nhà trước , chờ về tìm em."


      " cần." Hách Sa Sa quyệt miệng , đứng tại chỗ : " Chuyện tình của Khả Tâm Tỷ phải có Tư Đồ Ca giải quyết rồi sao? là hôn phu của em phải của chị ấy , để tâm chuyện này làm gì?"


      Cố Thiếu Kiệt ngờ Hách Sa Sa cư nhiên biết đạo lý đến trình độ này .


      "Khả Tâm từ cùng chúng ta lớn lên , là người thân của chúng ta , có thể nào mà quan tâm."


      "Chị ta phải người thân của em , em chưa từng xem chị ta là Tỷ Tỷ , mà cùng chị ta càng có quan hệ huyết thống gì."


      Lời của Hách Sa Sa đầu tiên là làm cho Cố Thiếu Kiệt sửng sốt , sau đó khôg thể tin nhìn Hách Sa Sa , như là nhìn người xa lạ: " Sa Sa , em sao có thể vậy? Nếu đây là lời lòng của em , vậy em làm cho rất thất vọng."


      "Đúng , là em hiểu chuyện , là em làm thất vọng , nếu như lo lắng cho chị ấy vậy và chị ấy kết hôn ." Hách Sa Sa xong , nước mắt cũng lan tràn xuống , hung hăng nhìn Cố Thiếu Kiệt cái rồi chạy xuống lầu.


      Nhìn theo bóng dáng khổ sở của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt muốn đuổi theo , nhưng vẫn làm vậy mà chỉ thở dài.


      Bất quá sau lát , tựa như nhớ ra ba chuyện , Cố Thiếu Kiệt Cố Thiếu Kiệt à , ngươi là quá thất bại. . . . . .


      *******


      Văn phòng Tần Hữu Minh


      cúp điện thoại nở nụ cười cực kỳ đắc ý , trước kia mỗi lần đối mặt với Tư Đồ Viêm , Tần Hữu Minh lúc nào cũng cảm thấy thấp bé hơn , nhưng lần này đây —— lần đầu tiên có thể nhìn Tư Đồ Viêm từ cao nhìn xuống , thậm chí chuyện bắt được hiệp ước đem Tư Đồ Viêm dẫm nát dưới chân


      Nhưng lúc sao , bên Lâm Khả Tâm lưu tình đánh gảy giấc mộng đẹp của Tần Hữu Minh .


      "Đừng cười quá sớm , Tư Đồ Viêm ấy ngu xuẩn đem công ty giao loại người đê tiện tiểu nhân đâu."


      Tần Hữu Minh đem ghế quay nửa vòng , chuyển hướng nhìn đến Lâm Khả Tâm , hai tay hai chân bị trói chặt , ngồi sát tường , mà đứa được thư ký ôm bên cạnh


      "Vì cái gì ti Tư Đồ Viêm hy sinh công ty tới cứu ? Xem ra đối với chính mị lực của mình có tự tin. . . . . ."


      Lời của Tần Hữu Minh làm cho Lâm Khả Tâm đau đớn , cười khổ " phải tôi tự tin , nhưng căn bản Tư Đồ Viêm chút cũng thích tôi , chỉ thế , ấy còn rất chán ghét tôi , hận thể làm tôi thống khổ đến chết , nên ấy vì tôi mà bỏ công ty của mình đâu , bắt cóc tôi để ép ấy là lựa chọn sai lầm nhất của rồi."


      Lâm Khả Tâm càng càng chua xót , từ đầu đến cuối cúi đầu , ngẩng người nhìn bên sàn nhà


      Tần Hữu Minh bước đến trước mặt Lâm Khả Tâm , ngồi xổm xuống , dùng ngón trỏ nâng cằm lên , muốn phản kháng nhưng giây kế tiếp liền ra: " Tôi biết vì sao có kết luận này nhưng lấy hiểu biết của tôi về Tư Đồ Viêm , khi tôi nhìn thấy ta vì mà lộ ra ghen tuông trước mặt người khác tôi biết rất quan trọng với ta , mà với tôi khẳng định con cờ tốt nhất."


      Lâm Khả Tâm lẳng lặng nhìn về phía trước , thể tin những gì mình nghe được. . . . . .Làm sao thế này? . . . . . .Sao có thể quan trọng cực kỳ với Tư Đồ Viêm?


      Chính là nếu vậy , sao lấy niềm tổn thương để mua vui cho bản thân? Nếu tia thích cũng mong khổ sở vậy a. . . . . .


      Huống chi từng chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi.


      Hay cách khác chính là thích ..


      Nhìn bộ dạng bán tin của Lâm Khả Tâm , Tần Hữu Minh buông cằm ra , ngồi lại ghế , bắt chéo chân , nhàn nhã : " Nếu tin cũng sao , dù gì chỉ cần đợi Tư Đồ Viêm đến đây kết quả liền được công bố."


      "Kia nếu Tư Đồ Viêm tới sao?" Lâm Khả Tâm khỏi quên hỏi


      Tần Hữu Minh hề nghĩ ngợi hồi đáp: " ta thể đến"


      Tuy rằng biết có nên tin tưởng Tần Hữu Minh hay nhưng Lâm Khả Tâm vẫn hỏi lại lần: "Nhưng cho dù ấy có đến đây cũng chỉ vì đứa , lại càng nhất định đem toàn bộ cổ phần giao cho . . . . . .Nếu lúc đó trao đổi có thành công , có thể hay buông tha cho tôi và đứa ?"


      "Này thôi. . . . . . cảm thấy được ?" Tần Hữu Minh nheo mắt , khẽ nở nụ cười , nụ cười kia tao nhã , nho nhã nhưng làm cho sống lưng của Lâm Khả Tâm lạnh trận.


      Trực giác cho biết nếu Tư Đồ Viêm đến kết cục của và cục cưng nhất định rất thảm ... chết tiệt , Lâm Khả Tâm nhất thời mâu thuẫn


      Cùng lúc , lời của Tần Hữu Minh làm cho khỏi chờ mong , hy vọng Tư Đồ Viêm tới cứu , mà dù tới cứu cứu đứa là tốt rồi , nhưng về phương diện khác , ngoan độc của Tần Hữu Minh làm cho sợ , khiến cho nghĩ tới kết cục biết như thế nào ..


      Cứ như vậy , Lâm Khả Tâm lo lắng , rồi thong thả , đột nhiên điện thoại bàn Tần Hữu Minh vang lên , nhếch miệng , nhấn nghe.


      "Tần Tổng , Tổng Tài Tư Đồ Xí Nghiệp tìm ngài , có muốn hay dẫn ngài ấy lên?"


      "Để cho ta lên"


      Cúp điện thoại , Tần Hữu Minh đắc ý nhìn Lâm Khả Tâm cái , làm như khoé đoán đúng kết quả .


      Tần Hữu Minh quay sang với người thư kí bên cạnh: " tại tôi gặp Tư Đồ Viêm , cậu dán miệng ấy lại hơn nữa đừng để ấy làm ra động tĩnh gì , có nghe hay ?"


      "Được , Tổng Tài."


      Thư kí xong lấy băng keo dán miệng Lâm Khả Tâm lại .. Tần Hữu Minh bước ra phòng , cẩn thận vặn chốt để sau ghế , bảo đảm tuyệt đối kín kẽ , như vậy bên ngoài văn phòng Tổng Tài , còn có gian phòng khác.


      lát sau , Tư Đồ Viêm vào , đem lô giấy nện lên bàn Tần Hữu Minh :" Giao khế ước , người đâu?"


      "Tốt , tốt . . . . . .Tư Đồ Tổng Tài quả nhiên đủ sáng suốt" Tần Hữu Minh vỗ vỗ tay , vẫn ngồi ở chổ cũ động: " Nhưng trước tôi phải xem qua khế ước , nếu làm sao biết được 「 ác ma luôn có thủ đoạn thương trường 」 có phải hay đùa giỡn tôi?"


      xong , Tần Hữu Minh lật vài tờ giấy , sau đó cảm thấy gì đúng , trở mình , nhíu mày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :