1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác Ma Tổng Tài! Anh Hỗn Đản - Thủy Trường Hựu (161/ 161 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 131






      Tần Hiểu Linh ở cạnh Tư Đồ Viêm , dùng ngữ khí thẹn thùng : " Tư đồ Ca , đừng đứng đây nữa được ? Người ta mệt chết rồi , em muốn vào phòng để 「nghỉ ngơi 」"



      Đương nhiên Tư Đồ Viêm hiểu ý Tần Hiểu Linh: " Được chúng ta vào."



      Nhưng Tần Hiểu Linh vẫn đứng đó hề động: " Nhưng em em mệt chết thôi , nổi."



      Tần Hiểu Linh cố ý làm trò trước mặt Lâm Khả Tâm , đối với Tư Đồ Viêm làm nũng .



      Này nếu bình thường đừng là đáp ứng , khẳng định Tư Đồ Viêm chạy , nhưng bởi vì mục đích đều là Lâm Khả Tâm nên Tư Đồ Viêm đáp ứng: " Mệt mỏi?vậy . . . . . ." xong , Tư Đồ Viêm dùng lực ôm cả người Tần Hiểu Linh mà ta cũng chủ động ôm cổ , cười khanh khách .



      Nếu chỉ có 2 nhân vật chính ở đây người ta thấy cảnh này thập phần lãng mạng , nhưng vì đằng trước có Lâm Khả Tâm nên cảnh này khó chịu vô cùng.



      Thời điểm Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh qua người Lâm Khả Tâm , thậm chí nhìn cái nhưng Tần Hiểu Linh khinh thường nhìn , cho nên có sai quá ánh mắt khổ sở của Lâm Khả Tâm , mà kia đúng là kết quả của nhưng này còn chưa đủ .



      Lúc này đây đợi Tư Đồ Viêm ra lệnh , Lâm Khả Tâm ngoan ngoãn vào phòng , dù sao kết quả cũng như nhau bằng chủ động miễn cho tìm chuyện gây .



      Vì quá mức chờ mong , Tần Hiểu Linh thậm chí đợi Tư Đồ Viêm động tay liền tự mình cởi áo khoác , lộ ra bộ quần áo trong suốt , bộ nội y màu đen , câu tình.



      Thấy bộ dáng cấp bách của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm nhịn được nở nụ cười , cũng nhìn ra đó là nụ cười đắc ý trào phúng: " Em nôn nóng muốn vậy sao?"



      Tần Hiểu Linh đưa tay khoát lên vai Tư Đồ Viêm , thân hơi nghiêng , hình thành góc độ mập mờ " Tư Đồ Ca , có biết em chờ ngày này lâu lắm rồi ? Em hận lập tức thể hoà hợp nhất thể cùng ."



      "Hoà hợp nhất thể" Bốn chữ này Lâm Khả Tâm nghe chói tai , lúc trước Tần Hiểu Linh làm trò chính mình tỏ vẻ nguyện ý tuỳ thời có thể lên giường với Tư Đồ Viêm , còn cảm thấy ta mê trai đến buồn cười , nghĩ điều đó lại thành nhưng lại còn trước mặt ? Đây là có bao nhiêu châm chọc?



      Tư Đồ Viêm nhìn nhìn xuống Tần Hiểu Linh , lấy ngữ khí ban ân : " Kia , thoả mãn nguyện vọng này của em."



      Nghe Tư Đồ Viêm vậy , Tần Hiểu Linh vội vàng giơ tay , dùng ngón tay run rẩy cởi nút thắt áo của , thậm chí còn đợi tất cả nút áo được cởi bỏ liền nhiệt tình hôn lòng ngực của .



      Tư Đồ Viêm nâng khuôn mặt Tần Hiểu Linh lên , sau đó cúi người đáp trả nụ hôn , kia nhiệt tình như phải đốt sạch thế gian này , nhất là đốt tan trái tim của Lâm Khả Tâm.



      Hai người quấn nhau giường như mãng xà , chút bất tri bất giác quần áo bọn họ đều nằm mặt đất , Tần Hiểu Linh nằm thẳng lên giường , hai chân bị Tư Đồ Viêm tách ra , kia khắc chuẩn bị tiến vào , Tần Hiểu Linh bỗng khẩn trương mở miệng : " Tư Đồ Ca , em sợ đau. . . . . ."



      Động tác của Tần Hiểu Linh làm cho Tư Đồ Viêm thay đổi , nhưng tiếp giây theo liền an ủi : " Yên tâm , thực ôn nhu"



      xong , Tư Đồ Viêm quả nhiên đáp ứng , thập phần nhàng tiến vào cơ thể của Tần Hiểu Linh , mà ta cau mày , nhìn ra bộ dạng nén đau đớn .



      Tuy rằng Lâm Khả Tâm nhớ lúc đầu tiên của mình là thế nào nhưng chỉ nhớ nhất rằng rất bá đạo tuỳ ý phát tiết lên người chứ có thấy bộ dạng như bây giờ , nguyên lai phải biết ôn nhu , mà là ôn nhu với thôi .. . . . . .



      Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm gắt gao cắn môi dưới , rất sợ vì quá đau thương mà lại té xỉu.



      Cùng với tiếng thở gấp của Tần Hiểu Linh , Lâm Khả Tâm chỉ giống cái khúc gỗ ngơ ngác đứng đó , xem xong tất cả , trái tim của co rút cách đau đớn nhất .



      Trung gian hận thể té xỉu quên , dù sao mắt thấy tâm phiền , đúng sao? Nhưng cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ trốn tránh xúc động , bởi vì chỉ cần nghĩ tới trừng phạt hôm qua , liền cảm thấy ghê tởm



      m thanh sung sướng mà lại thoả mãn của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm cúi đầu rống tiếng , qua màn kích tình .



      Lâm Khả Tâm tưởng rằng ác mộng dừng ở đây , nhưng Lâm Khả Tâm lại thế nào mà buông tha nhanh cho như vậy?



      Nằm giường , Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh , hỏi " Có mệt hay ?"



      Tần Hiểu Linh thẹn thùng oán trách : " Tư Đồ Ca , thế nào mà có thể lực như vậy? Đây là lần đầu tiên của người ta, vừa rồi đều bị làm mệt chết."



      Tư Đồ Viêm tiếp tục đáp lại Tần Hiểu Linh , mà chuyển đầu Lâm Khả Tâm : " Lâm Khả Tâm , còn thất thần làm gì? nghe chúng tôi mệt mỏi sao?"






      Ꮺ Chương 132



      " muốn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm cắn răng , cố gắng hồi đáp.



      Như là trách Lâm Khả Tâm hiểu chuyện , Tư Đồ Viêm vui : " Còn mau đem 2 ly nước lại đây?"



      "Tôi biết. . . . . ." Giống như người máy , Lâm Khả Tâm cứng ngắc ra khỏi phòng , sau đó đem 2 ly nước tới



      "Nước đến rồi"



      Tư Đồ Viêm nhìn Lâm Khả Tâm , mà chỉ hỏi Tần Hiểu Linh nằm trong lòng ngực: " Có muốn đút em uống?"



      "Muốn ." Tần Hiểu Linh nét mặt vui cười như hoa hồi đáp



      Tư Đồ Viêm lấy ly nước trong tay Lâm Khả Tâm , thoáng nhấp ngụm , sau đó đút vào miệng Tần Hiểu Linh



      Buông ra , Tư Đồ Viêm nhếch miệng hỏi " uống được ?"



      "Uống được , Tư Đồ Viêm em còn muốn. . . . . ." Hai gò má ửng hồng của Tần Hiểu Linh , thản nhiên



      Nhìn thấy vậy , Tư Đồ Viêm dùng hết nước đút cho Tần Hiểu Linh uống , mà Lâm Khả Tâm cảm thấy như phải uống nước , mà rút hết sinh lực của , bằng vì sao lại nhũn ra , giống như là ngày tận thế vậy?



      Đêm đó , Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh ngủ giường , mà Lâm Khả Tâm thể ngủ ở sofa vì Tư Đồ Viêm cầu ngủ dưới đất , hơn nữa mặt còn phải hướng tới 2 người bọn họ giường.



      Bởi vậy , trước khi ngủ , Lâm Khả Tâm liếc nhìn cái , chính là thấy Tư Đồ Viêm ôm lấy Tần Hiểu Linh , mà nụ cười mặt Tần Hiểu Linh chói mắt , như cười nhạo đáng thương , mà cảnh nnày trở thành ác mộng của , cả đêm tiêu tan , nghĩ muốn có lẽ đây là mục đích của Tư Đồ Viêm , ngay cả nằm mơ cũng để yên ổn.



      Buổi sáng hôm sau , Lâm Khả Tâm đau đớn gay gắt tỉnh lại , theo bản năng ôm bụng , mở mắt ra , thấy Tần Hiểu Linh ở nơi đó nhìn , ánh mắt của ta kiêu căng như ta là chủ của ngôi nhà này , mà Lâm Khả Tâm bằng con chó lưu lạc.



      "Ai nha , tôi để ý nằm mặt đất , nghĩ tới tôi đá trúng bụng , đúng , , khởi , a~~"



      Tần Hiểu Linh cố ý kéo dài từng chữ , kia ngữ khí hề có thành ý mà còn mang theo chút hả hê



      Tuy rằng Lâm Khả Tâm biết là Tần Hiểu Linh cố ý nhưng tại 9dã quá mệt mỏi , còn tâm trạng so đo cùng ta , dù sao Tư Đồ Viêm cũng bên phe Tần Hiểu Linh , còn có thể dựa vào ai?



      Mang theo nụ cười khổ , Lâm Khả Tâm chống sàn nhà , cố sức đứng dậy , nhưng vừa mới đứng được nửa , liền thấy trước mặt khoảng màu đỏ , sau đó cơn đau đớn lần nữa từ bụng truyền đến mà ngã xuống mặt đất.



      "Nha , xem ra tôi cẩn thận , cư nhiên lại lần nữa đá , đau lắm phải . . . . . ."



      Lâm Khả Tâm vốn định Tần Hiểu Linh cần 「 mèo khóc chuột giả từ bi 」 , Tần Hiểu Linh bổ sung : " Tôi vừa mua giầy mới nha , liền ô uế như vậy , tâm đau . . . . . . Lâm Khả Tâm , còn mau lau khô cho tôi?"



      xong Lâm Khả Tâm giơ giày trước mặt Lâm Khả Tâm , nhìn thấy đôi giày trước mặt , Lâm Khả Tâm cảm thấy chính mình quá bị sỉ nhục , nhịn được liền đứng dậy , ánh mắt sinh khí nhìn Tần Hiểu Linh



      "Ai , Lâm Khả Tâm , nổi giận đùng đùng nhìn tôi là có ý gì? Muốn tạo phản sao?"



      Tần Hiểu Linh hướng mắt về bên , khinh thường nhìn Lâm Khả Tâm .



      "Giải thích cho tôi." Lâm Khả Tâm



      Như là nghe đượcmột chuyện cười cực kì tiếu lâm, Tần Hiểu Linh đề cao thanh 180 độ: " Giải thích? A, Lâm Khả Tâm điều vớ vẩn gì vậy? Tôi làm sai cái gì mà phải giải thích cùng ?"



      " vừa rồi đạp tôi 2 cái , còn sỉ nhục nhân cách của tôi , vì vậy phải giải thích." Lâm Khả Tâm kiên quyết



      Tần Hiểu Linh dùng ngón trỏ đẩy vai Lâm Khả Tâm " Lâm Khả Tâm , có lầm hay , tôi là tôi 「 cẩn thận 」 , huống chi cho lau giày cái gì mà gọi là sỉ nhục nhân cách của ? vốn phải ngang nhau cùng người hầu sao? Cho làm chút việc , vui?"



      Lâm Khả Tâm thể thừa nhận trong nhà này , và người hầu chẳng có gì khác nhau nhưng cho dù là vậy cũng tới phiên Tần Hiểu Linh sai sử



      "Giải thích cho tôi" Lâm Khả Tâm lười phải cải cọ cùng Tần Hiểu Linh , mà thẳng ra cầu của mình.



      Thấy Lâm Khả Tâm chấp nhất như vậy , Tần Hiểu Linh khỏi có điểm sợ nhưng tự tôn lại cho phép cúi đầu: "Mặc kệ , tôi muốn tìm Tư Đồ Ca."



      Tần Hiểu Linh xong định rời nhưn bị Lâm Khả Tâm túm lại.



      " Lâm Khả Tâm làm gì? cần đụng vào quần áo của tôi , có rách bồi thường nổi đâu."



      Tần Hiểu Linh vặn vẹo thân thể , nhưng Lâm Khả Tâm thế nào cũng buông tay.



      "Tôi muốn phải giải thích" Những gì cố nén lại trong mấy ngày nay , lúc này Lâm Khả Tâm liền bộc phát ra hết , trong đầu trống rỗng , chỉ có thanh cho : muốn lời giải thích , bằng sắp nổ tung mất.



      Ngay tại lúc sau , phòng ngủ mở cửa . . . . . .

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 133



      Nghe được tiếng hét to của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm vội vàng vào phòng ngủ xem xảy ra chuyện gì



      Mà Lâm Khả Tâm rống giận làm cho Tần Hiểu Linh sợ , kia thấy Tư Đồ Viêm , ta liền vội vàng cầu cứu : " Tư Đồ Ca , cứu em , Lâm Khả Tâm , nó điên rồi , cầm lấy tay em buông. . . . . ."



      Nghe lời của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm nhíu mày: " Lâm Khả Tâm , điên rồi sao? Còn mau buông Hiểu Linh ra?"



      Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn vậy buông tay: " Trừ phi ta giải thích cho tôi , bằng tôi buông".



      Lâm Khả Tâm sợ nhìn về phía Tư Đồ Viêm , dù sao cũng đem chuyện làm lớn còn cái gì phải sợ?



      "Tư Đồ Ca. . . . . ." m thanh của Tần Hiểu Linh như muốn khóc , mà Tư Đồ Viêm nhìn về phía vẻ mặt vui của Lâm Khả Tâm , cũng tin rằng giờ phút này chính mình thoạt như người điên.



      "Buông tay" Tư Đồ Viêm lạnh lùng , nhưng Lâm Khả Tâm càng túm chặt hơn .



      "Tôi " Dựa vào cái gì mà bắt buông Tần Hiểu Linh , ta đoạt người nhất , bây giờ còn cướp tự tôn của .



      Thấy vậy , Tư Đồ Viêm kiên nhẫn , tiến lên vài bước tay nắm trụ cổ tay của Lâm Khả Tâm , bên kia cầm quần áo của Tần Hiểu Linh , hung bạo tách 2 người ra



      Vừa được tự do , Tần Hiểu Linh vội vàng trốn sau lưng Tư Đồ Viêm: " Tư Đồ Ca , vừa rồi đáng sợ , em rất sợ. . . . . ." Tần Hiểu Linh gắt gao bám vào vai Tư Đồ Viêm , kinh hồn nhìn Lâm Khả Tâm



      " sợ , có ở đây , ta dám làm gì em" Tư Đồ Viêm che chở Tần Hiểu Linh , nhìn về phía Lâm Khả Tâm , ánh mắt như con dao nhọn , hung hăng đâm vào trái tim tổn thươg của .



      " , Lâm Khả Tâm vừa rồi làm gì?"



      Lâm Khả Tâm cắn môi dưới , cúi đầu nó:i " Vừa rồi ta đạp tôi 2 cái , còn kêu tôi phải lau giầy cho ấy."



      Đối với này , Tư Đồ Viêm cũng có ngoài ý muốn , dù sao cũng hiểu Tần Hiểu Linh quả làm vậy , nhưng vẫn cố ý hỏi: " ta sao?"



      " phải "Tần Hiểu Linh vội vàng phản bác " Em có cố ý , là ta lung tung , ràng ta ghen tị em ở cạnh , nên cố ý tìm chuyện phát giận nhục mạ em , còn gây với em , cũng thấy đó"



      Tần Hiểu Linh chẳng những thay đổi mà còn úp ngược tội lên người Lâm Khả Tâm



      Lâm Khả Tâm nhất thời phẫn nộ " dối ! ràng là . . . . . ."



      " Lâm Khả Tâm , câm miệng cho tôi , là đúng còn dám mở miệng sao?" Tư Đồ Viêm tức giận quát



      Bị quát , đầu tiên là Lâm Khả Tâm sửng sốt sau đó cứng ngắt vặn cổ , khó tin nhìn : " tin tưởng lời ta . . . . . . ?" Lâm Khả Tâm run rẩy chất vấn hỏi



      Tư Đồ Viêm nghe vậy , khinh thường , ra lời tàn khốc: " Tại sao tôi phải tin tưởng ?"



      Nghe câu trả lời của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm tự chủ lùi về sau 2 bước nhìn như người xa lạ



      có khả năng, có khả năng. . . . . . nên là như vậy!



      ràng lúc trước còn vì Tần Hiểu Linh khi dễ mà bảo vệ phải sao. . . . . . ràng 2 người ở chung như vậy . . . . . . ràng biết là người thế nào , vậy tại sao còn tin tưởng ? Chẳng lẽ chính là ghét ?



      thay đổi lớn của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm thể nhận , thậm chí cảm thấy từ 「chán ghét 」 cũng đủ lên hành động của làm với , mà là hận mới đúng



      Chẳng lẽ thích ? Hay ra chẳng lẽ hận như vậy? Bằng vì sao lại tàn nhẫn thế kia? Mà làm sai cái gì để phải ghét đến tình trạng này?



      Nếu như có làm sai chuyện gì chính là , hơn nữa còn cầu xin tình của



      Ngăn khoé miệng , Lâm Khả Tâm nở nụ cười chua sót , làm như tự cười nhạo bản thân biết lượng sức " Đúng , là tôi sai , là tôi gây trước , sau đó còn oan cho ấy , hết thảy là tôi tốt , trừng phạt tôi "



      Bộ dáng này của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm cảm thấy tia đau lòng , nhưng vẫn là lạnh lùng " cho là nhận sai có thể sao?"



      "Vậy muốn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm buông vai , ánh mắt biết lúc nào mất sáng rọi



      ngẩng đầu nhìn về phía , kia tư thế 「 muốn làm gì tôi được 」 , là cam chịu.



      Ha hả , tuỳ Tư Đồ Viêm muốn tra tấn sao cũng được , dù sao cũng chẳng còn gì , ý thức được hận nên mới tra tấn như vậy , cũng dám tái ôm hi vọng gì nữa



      Đều chờ mong ít , ít , mấc mác cũng liền theo ít ít , chỉ cần làm khó , thừa nhận này .



      Nhưng mỗi lần Tư Đồ Viêm mở miệng đều làm cho Lâm Khả Tâm tuyệt vọng " giải thích với Hiểu Linh".






      Ꮺ Chương 134






      "Giải thích với Hiểu Linh" Và đem chờ mong cuối cùng của Lâm Khả Tâm đánh tan .



      cười khổ chút , đúng vậy như thế nào quên chính là ác ma , có thể nào ảo tưởng dễ dàng bỏ qua cho ?



      "Được , tôi giải thích" Lâm Khả Tâm mặt chút thay đổi : " Thực xin lỗi Tần Tiểu Thư , còn nữa , tôi cũng cám ơn ."



      "Cám ơn cái gì?" Tần Hiểu Linh nghi hoặc nhìn Lâm Khả Tâm , thậm chí còn hoài nghi biết đầu của Lâm Khả Tâm có phải hỏng rồi .



      Mà Lâm Khả Tâm cũng hi vọng đầu mình bị hỏng , trong lòng khó chịu như vậy , nhìn Tư Đồ Viêm , ra từng chữ :" Cám ơn , để cho tôi nhận ra tên hổn đản chân chính là thế nào."



      " , Tư Đồ CA , ta cư nhiên chửi."



      Tư Đồ Viêm còn chưa lên tiếng Tần Hiểu Linh hô lên .



      Bất quá Tư Đồ Viêm cũng vì vậy mà phát hoả " Đúng , tôi là hỗn đản nhưng phải tên hỗn đản này sao?"



      Tư Đồ Viêm hỏi lại làm cho Lâm Khả Tâm còn gì để , chỉ có thể cắn chặt môi dưới ngăn cho mình khóc ra , biết thương , nên lợi dụng điểm đó tổn thương chính . . . . . .



      Chỉ cần nghĩ vậy , nước mắt của Lâm Khả Tâm như giọt hạt châu liên tục rơi xuống đất: " Ly hôn. . . . . ."



      Răng cắn chặt môi dưới , Lâm Khả Tâm phát ra thanh rất , cùng lọt vào tai của Tư Đồ Viêm và Tần Hiểu Linh .



      Chỉ thấy biểu tình của Tần Hiểu Linh nhất thời vui sướng , mà Tư Đồ Viêm lại cau mày: " Lâm Khả Tâm , cái gì?"



      Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , ánh mắt ửng đỏ nhìn về phía Tư Đồ Viêm: " Tôi cầu ly hôn."



      "Đừng bao giờ nghĩ muốn." Tư Đồ Viêm lạnh lùng cự tuyệt .



      Còn chờ Lâm Khả Tâm mở miệng , Tần Hiểu Linh giành trước " Tư đồ Ca , vì sao đồng ý ta? Dù sao ta , giữ lại làm gì nữa? Có Hiểu Linh cùng phải đủ rồi sao?"



      "Hiểu Linh , em cần can thiệp" Tư Đồ Viêm nhắc nhở Tần Hiểu Linh cần nhiều chuyện , nhưng ta chính là người thích nhiều chuyện , Tần Hiểu Linh túm óng tay áo của Tư Đồ Viêm , làm nũng , hi vọng đồng ý ly hôn với Lâm Khả tâm.



      "Em sao lại hiểu? Em hiểu Tư Đồ Ca cho em hiểu ." Hành động của Tần Hiểu Linh làm cho Tư Đồ Viêm thực kiên nhẫn , vốn định để cho Tần Hiểu Linh làm phiền Lâm Khả Tâm , nào ngờ chính cũng phiền theo.



      "Hiểu Linh," Tư Đồ Viêm thấp giọng quát , vì vậy Tần Hiểu Linh liền giật thót.



      "Em về nhà trước , đây là chuyện của và Lâm Khả Tâm."



      "Nhưng mà. . . . . ."



      Tần Hiểu Linh vốn tiếp tục dây dưa nhưng Tư Đồ Viêm lại lạnh lung: " Về nhà ."



      "Em , em biết." Tuy rằng trong lòng phục nhưng Tần Hiểu Linh cũng muốn để cho Tư Đồ Viêm phiền chán , nên vẫn là ngoan ngoãn về.



      Nghe cửa đóng lại , Tư Đồ Viêm giận tái mặt , dùng thanh phẫn nộ : " Lâm Khả Tâm , ai cho phép đề nghị ly hôn?"



      "Tự chính tôi."



      Lâm Khả Tâm chút nào sợ hãi nhìn thẳng Tư Đồ Viêm , lớn tiếng tuyên bố :" Tư Đồ Viêm , tôi ly hôn cùng ."



      " nằm mơ." Tư Đồ Viêm trừng to mắt , lửa giận cháy hừng hực.



      Mà điều này càng làm cho Lâm Khả Tâm thêm kiên định về ý nghĩ của mình: " Dù đồng ý tôi vẫn muốn ly hôn , hôn nhân là chuyện 2 người , có quyền cản tôi."



      "Tôi có quyền?" Tư Đồ Viêm khinh miệt cười: " Lâm Khả Tâm , đừng quên chính là cùng tôi kí vào hợp đồng , lúc trước có thể lựa chọn , nhưng bây giờ là vợ tôi còn có quuyền chọn lựa sao? cho , trong vòng 1 năm chỉ cần tôi đồng ý , cả đời này đừng hòng rời khỏi tôi."



      Nghĩ đến khế ước , Lâm Khả Tâm nhất thời lo lắng , hơn nữa cũng tin tưởng , có khả năng bắt kí vào có khả năng lưu lại cả đời.



      Nghĩ đến đây , ngữ khí Lâm Khả Tâm yếu chút , mang theo khẩn cầu " Coi như tôi van , Tư Đồ Viêm , buông tha cho tôi được ?"



      " được." Tư Đồ Viêm lạnh lùng ra 2 chữ , ngữ khí nghiêm túc để cho người ta thể phản bác.



      "Vì cái gì?" Lâm Khả Tâm vô lực ngồi mặt đất , ngẩng đầu , ánh mắt đỏ bừng nhìn , trong mắt có chút oán hận , có chút bi ai .



      " Tư Đồ Viêm , tôi , vì cái gì còn lưu tôi lại bên ? Nếu vì hận tôi , muốn trừng phạt tôi ít ra nên cho tôi biết tôi làm sai cái gì?"



      Lâm Khả Tâm dùng thanh rốn giận , chất vấn Tư Đồ Viêm , mà chỉ trầm mặc , còn quật cường ngẩng đầu , chờ đáp án của



      Cứ như vậy , hai người ai gì , khí trở nên ảm đạm , mỗi giây trôi qua cứ như năm vậy . . . . . .



      Đây là lần đầu , Lâm Khả Tâm quật cường lùi bước, chỉ nghe Tư Đồ Viêm ho khan 2 tiếng , sau đó mở miệng . . . . . .

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 135






      "Nếu dám làm như tôi , vậy cần hối hận." Tư Đồ Viêm bình thản cảnh cáo , nhưng lại làm cho Lâm Khả Tâm cực kỳ căng thẳng



      biết mình nhất định hối hận , thậm chí vừa mở miệng có chút hối hận , giác quan thứ 6 của phụ nữ cho biết , đáp án tan nát cõi lòng mà mình sắp đối diện chỉ là mà là rất nhiều , nhưng vẫn hít sâu hơi: "Tôi hối hận"



      Dù sao cũng là đau khổ , bằng dứt khoát lần tốt hơn .



      Nghe Lâm Khả Tâm vậy , Tư Đồ Viêm cũng băn khoăn , mà mở miệng : " muốn biết cái gì?"



      Lâm Khả Tâm trả lời ngay vấn đề mà trầm mặc trong chốc lát , lúc sau ngẩng đầu :" Người thích có phải Hách Sa Sa ?"



      Đây là vấn đề mà muốn xác định , về phần đáp án của Tư Đồ Viêm. . . . . .



      "Phải ." khẳng định , thậm chí có chút do dự.



      Tuy rằng , Lâm Khả Tâm sớm biết đáp án nhưng lúc nghe thấy trái tim vẫn như bị kim chích vào , đau từng chút , từng chút , đối với , tối hôm cho dù có thấy và Tần Hiểu Linh quấn nhau giường nỗi đau đó cũng thể so sánh với nỗi đau tại.



      Dù saochỉ là xác thịt giường, còn tình cảm của Tư Đồ Viêm đối với Hách Sa Sa chính là linh hồn , là tình cảm nồng đậm từ trong trái tim , lúc này mới hiểu cái gì là ghen tị .



      Đúng , ghen tị , chưa từng ghen tị với Hách Sa Sa , giống như lúc biết Cố Thiếu Kiệt đính hôn cùng ấy cũng chỉ là khổ sở chứ hề có nửa phần ghen tị , nhưng giờ đây , lại vì Tư Đồ Viêm mà ghen tị phát điên lên .



      Mà điều này cũng để cho hiểu , chính mình thể ngừng , cách điên cuồng.



      Cố nén khổ sở , Lâm Khả Tâm tiếp tục vấn đề kế :" Chuyện đó là lúc nào? Là ấy trước khi quen biết tôi sao?"



      "Đúng vậy , ở bữa tiệc cách đây 4 tháng trước." Tư Đồ Viêm vẫn nghĩ là muốn , chuyện ngày đó với là rất quan trọng , lại thế nào nhớ ?



      "Ngày đó , Hách Sa Sa cùng Ba Ba dự tiệc , ấy mặc chiếc váy như thiên sứ rơi xuống thế gian , tôi chưa bao giờ thấy nụ cười của ai đơn thuần mà ngây ngô đến vậy , vì vậy trong ánh mắt đầu tiên tôi liền thích ấy."



      Tư Đồ Viêm hồi tưởng cảnh tượng đó , nhìn thấy tự thuật Hách Sa Sa thập phần tốt đẹp , Lâm Khả Tâm cảm thấy đây như trận trời đánh.



      Điều làm cho càng khó chịu hơn là tinh tế miêu tả mỗi chữ rất như khó bước vào cảnh giới .



      "Tôi còn nhớ ấy uốn tóc xoăn màu nâu để bên vai , thân váy nhàng , đúng rồi , váy của tôi mua cho rất giống như vậy."



      Nghe Tư Đồ Viêm vậy , Lâm Khả Tâm cũng có chút ấn tượng , cái váy kia phải mặc dự tiệc đính hôn của Hách Sa Sa sao?



      nhất thời hiểu ra , khó trách khi thấy mặc chiếc váy đó , lại biểu đạt như thế , nguyên lai ra bởi vì Hách Sa Sa. . . . . .



      Vậy mà ngu ngốc cứ ngỡ mặc vào mà kinh diễm , còn vọng tưởng nó chiến tanhg được trái tim của ? nực cười, mặc nó chỉ làm nhớ tới Hách Sa Sa thôi.



      Mà điều nực cười nhất chính là ngày đó lại chọn nó để mặc? Cái này giống như nhái của người khác , chỉ để mọi người cười chê .



      Chỉ nghĩ đến cảnh đó , hận thể kím cái hố mà chui xuống , nhưng bây giờ phải lúc làm vậy , còn rất nhiều nghi vấn muốn cởi bỏ .



      ." thích Sa Sa , vậy sao cho ấy biết? Cho dù Sa Sa và Cố ca Ca có ở cùng nhau vẫn có thể đoạt lấy mà?"



      Theo như Lâm Khả Tâm hiểu biết về , chỉ cần cái gì muốn dùng mọi thủ đoạn đoạt được , huống chi thừa năng lực làm điều đó



      Nhưng Tư Đồ Viêm chỉ quét mắt nhìn Lâm Khả Tâm cái: " cho biết , Lâm Khả Tâm , tôi phải chính nhân quân tử nhưng tôi tuyệt đối khinh thường loại người phá hư tình cảm của người khác , đừng nghĩ ai cũng giống , vì chính tâm tư của mình , thậm chí hôn phu của muội muội mình đều cướp. "



      Tư Đồ Viêm lần nữa khinh bỉ cùng sỉ nhục , làm cho Lâm Khả Tâm liền đánh gảy lời của , phản bác: " Tư Đồ Viêm , tôi lập lại lần nữa , tôi chưa bao giờ có ý nghĩ này , khi đó quả tôi hề biết chuyện của Cố ca Ca và Sa Sa , sau khi tôi biết tôi cũng rất hối hận vì thổ lộ , được chưa?"



      Dừng chút , Lâm Khả Tâm bổ sung: " Cho tới nước này tôi cũng sợ cho biết , sáng hôm đó tôi định trốn , nhưng lúc trở về nhà tôi lại gặp Hách Sa Sa và Cố Ca Ca cùng nhau , cũng vì muốn ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ , cũng muốn Sa Sa khó chịu nên tôi mới phải quay về đây."



      Đối với giải thích từ nội tâm của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm chính là lạnh lùng hừ tiếng. . . . . .






      Ꮺ Chương 136






      "Hừ , ai biết có phải nghĩ vậy ? Tôi sớm biết tên trường , chừng sợ tôi tới trường tìm nên mới chủ động trở về?"



      Tư Đồ Viêm bắt bẻ làm cho Lâm Khả Tâm lòng tràn đầy phẫn nộ , tức giận đến câu cũng thể thành lời , chỉ tức giận nhìn .



      " Lâm Khả Tâm , đừng tưởng bày ra bộ dạng uỷ khuất tôi tin những gì , nhưng nếu có gì với Cố Thiếu Kiệt , kia vì cái gì ở bữa tiệc lại giúp ?"



      "Tôi rồi , tôi và ấy là bạn từ cùng nhau lớn lên , có giúp cũng là xuất phát từ tình bạn. . . . . ."



      Lâm Khả Tâm vừa giải thích nửa , liền bị Tư Đồ Viêm đánh gảy: " Mặc kệ là tình bạn hay cái gì , dù sao cũng khôg thể có ý với ta."



      " Tư Đồ Viêm , suy nghĩ." Lâm Khả Tâm nhịn được dùng ngón trỏ chỉ vào mắng.



      nở nụ cười khinh miệt: " Đúng , là tôi suy nghĩ , bằng làm sao tôi nghĩ ra được cớ gì giúp ? ngại cho biết , tôi làm vậy là quen nhìn hai người liếc mắt đưa tình."



      "Liếc mắt đưa tình?Tôi và ấy khi nào liếc mắt đưa tình?" Lời của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm như rơi vào mảng sương mù , ngón trỏ của cũng chậm mà thả xuống .



      Tư Đồ Viêm cười nhạt : " Các người làm gì tự mình hiểu , đừng tưởng tôi bị mù."



      đợi Lâm Khả Tâm phản bác , tiếp tục :" Cố Thiếu Kiệt ràng có Sa Sa tốt làm bạn , chính là chút cũng biết thoả mãn , cư nhiên cùng day dưa , tất nhiên thể tha thứ."



      Tư Đồ viêm xong, thanh cũng lớn lên.



      Lâm Khả Tâm ninh mi :" Nên mới cố tình làm khó xử Cố Ca Ca , còn buộc ấy uống rượu?"



      Tư Đồ Viêm nheo con ngươi: " Đúng , là tôi bắt ta uống , chính là thay Sa Sa giáo huấn thôi , còn nhớ màn hôn của tôi ? Kia cũng là cố làm cho ta xem , vì muốn ta hiểu là của tôi ! Đây là báo ứng của bất trung , mặc kệ thể xác hay tinh thần tôi cũng để dễ chịu."



      xong , Tư Đồ Viêm bước lên phía trước mặt của Lâm Khả Tâm: " Hơn nữa , chỉ là Cố Ca Ca của cũng vậy , vốn tôi để uống nhưng vì lo lắng uống Sa Sa uống theo nên mới tránh kiếp , bằng cho là tôi dễ dàng tha thứ sao?"



      "Còn nữa , nghĩ rằng tôi và lúc đó cái gì phải ngồi ở vị trí đầu? Mục đích chính là cho thấy toàn bộ quá trình của tiệc đính hôn ! Tiếc hận sao? Đau lòng sao? Cảm thấy chính mình bi ai sao? Vậy đúng rồi , ai kêu phá hư tình cảm của người khác , đó cũng là xứng đáng thôi".



      Tư Đồ Viêm càng càng kích động , thanh cũng mỗi lúc lớn hơn , tuy rằng Lâm Khả Tâm có cải nhau với nhưng nhìn ra cứ tưởng vậy .



      chán ghét cùng phẫn nộ dây dưa trong ánh mắt của , kia làm cho Lâm Khả Tâm thấy sợ hãi , mà cũng cảm thấy đau lòng , ra đoán đúng , là cố ý tổn thương , như vậy cũng có thể giải thích vì sao mang đến tham gia tiệc đính hôn của Cố Ca Ca và Sa Sa .



      Lâm Khả Tâm nở nụ cười đau khổ , chẳng những lo đau lòng , mà còn lấy điều đó làm niềm vui cho bản thân Quả nhiên , hạnh phúc này phải của ..



      Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: " Tôi muốn biết . . . . . .Lúc làm tổn thương tôi . . . . . . có hay chút . . . . . .thương tiếc dùm tôi?"



      Nghe câu hỏi đó , Tư Đồ Viêm thay đổi sắc mặt , bật cười :" Lâm Khả Tâm , còn nhớ những gì tôi ngày đó ?"



      Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ , lại nghĩ ra: " Ngày đó rất nhiều , tôi làm sao biết cái . . . . . ." nửa , bỗng nhiên cứng lại: " Từ từ , ý là. . . . . .?"



      Lâm Khả Tâm nheo ánh mắt , kinh ngạc nhìn , gật gật đầu .



      "Tôi nhất định làm người mình hạnh phúc , loại trừ thủ đoạn nào."



      "Tôi nhất định làm người mình hạnh phúc , loại trừ thủ đoạn nào."



      Hai người cùng đồng thanh đáp , nhưng ăn ý này làm cho Lâm Khả Tâm sung sướng ngược lại rơi vào trầm mặc .



      Tư Đồ Viêm mở miệng " Nên chỉ cần làm cho Sa Sa hạnh phúc , tôi nguyện ý từ thủ đoạn nào , dù cho là đả thương người khác , tôi cũng hối hận."



      Lâm Khả Tâm hiểu được , 「người khác 」 trong miệng trừ còn ai vào đây? Ha hả , nếu có mục đích làm tổn thương , kia thế nào lại thương tiếc cho ?



      Lại lần nữa , cảm thấy lòng ngực căng thẳng , tự chủ che che ngực , mũi cũng bắt đầu ê ẩm , lúc trước còn tưởng những lời này là dành cho , thậm chí còn nhớ cảm giác ấm áp hạnh phúc lúc đó , nào có ai ngờ nguyên lai những lời này phải cho mà là cho Hách Sa Sa.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 137






      Tư Đồ Viêm tiếp tục : " bởi vì biết gì mà cùng tôi kí vào khế ước , nguyên lai cũng vì lí do đồng dạng , nên tôi nghĩ là người lựa chọn thích hợp nhất."



      Tuy rằng lời của như ca ngợi , nhưng Lâm Khả Tâm lần nữa thấy chữ 「 thích hợp 」 là loại bi ai.



      Bỗng nhiên , thay đổi: " Nhưng mà Lâm Khả Tâm , có biết đó phải là nguyên nhân căn bản tôi chọn để kết hôn."



      Lâm Khả Tâm nghi hoặc ngẩng đầu , chỉ thấy nhếch miệng , khuôn mặt mang theo biểu tình kỳ lạ.



      "Muốn biết nguyên nhân là gì ?" Tư Đồ Viêm nở nụ cười làm cho Lâm Khả Tâm sợ hãi , luồng lạnh cũng khuếch tán sau lưng , mà chậm rãi lắc đầu.



      Tư Đồ Viêm thấy vậy , cười càng đắc ý hơn: " Tôi nghĩ cũng biết , nếu cố Thiếu Kiệt biết thiếu tôi 600vạn , ta nhất định trả nợ cho , chừng ta vì thương hại thành tình ? Nên tôi lại thế nào dễ dàng để điều đó xảy ra? Nên tôi quyết định chọn kết hôn."



      "Chỉ cần kết hôn với tôi rồi , mối quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo vệ , nếu Cố Thiếu Kiệt phản bội Sa Sa , cùng xảy ra chuyện gì tôi lấy tội danh 「ngoại tình 」 để tố cáo hai người , cho đến lúc này , Cố Thiếu Kiệt cùng chỉ là 600 vạn , mà chỉ cần tôi muốn tán gia bại sản , đó là trừng phạt của việc phản bội Sa Sa."



      Tư Đồ Viêm bỗng nhiên nhắc tới :" Đúng rồi , nếu có đứa rất tốt , là mẹ đẻ nhưng có cách nào ôm chính con ruột của mình , khẳng định vì ảo não đau lòng , còn về phần Cố Thiếu Kiệt , tôi nghĩ có người đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình sinh con của kẻ khác , cho dù lúc đầu có thể vờ như để ý nhưng về sau chắc canh nảy sinh vấn đề , rồi ngày nào đó biểu ra ngoài thôi."



      "Hơn nữa , hết thảy mầm móng đều là ta giúp , nên lúc đó nén giận để cho trả giá tất cả , rồi hai người chia tay , cuối cùng oán hận độc chấm dứt cả đời , kết cục như vậy có phải rất phấn khích ? Đây là kết cục cho kẻ tiểu tam."



      Đương Tư Đồ Viêm câu cuối cùng , Lâm Khả Tâm cảm thấy tâm mình chấn động mạnh , kia thể thành lời .



      ". . . . . ." nghẹn ngào thể



      Lâm Khả Tâm chỉ nghĩ muốn có người giải quyết sinh lý , nào ngờ lập ra mưu vẹn toàn như vậy , từng bước từng bước rất cẩn thận.



      khỏi may mắn khi cùng Cố Thiếu Kiệt ở chỗ , rồi nhịn được hối hận khi trêu chọc đến ác ma Tư Đồ Viêm này .



      ngờ , đáp án mình truy tìm bấy lâu lại đáng sợ tàn nhẫn như vậy , mỗi chữ , câu như con dao khứa khứa vào da thịt của .



      Nhìn Tư Đồ Viêm đứng trước mặt , trong lòng bàn tay Lâm Khả Tâm khỏi đổ mồ hôi , lạnh lẻo lạnh lẻo , như là máu đóng lại , bỗng cảm thấy ước gì chưa từng biết , màn nhận thức này làm hối hận vô cùng.



      Lúc trước , Lâm Khả Tâm tìm đáp án vì nghĩ chính mình có gì ràng buộc với , nào ngờ , từ lúc nào giao toàn tâm tư cho , mà tại nếu có cơ hội chọn lại tình nguyện bị lừa cả đời cũng muốn đối diện với này.



      Về phần Tư Đồ Viêm còn đắm chìm với lời giải thích của mình: " Huống chi , cũng , ai biết chừng nào mang đứa ?Mà mục đích của tôi bất quá là cho ở bên cạnh đến lúc Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt lập gia đình , là có xéo , dù sao lúc đó tôi cũng muốn ở cạnh tôi dù là giây."



      "Vậy tại tôi có thể có thể xéo ?"



      chút suy nghĩ , Lâm Khả Tâm đột nhiên hỏi câu , muốn rời khỏi nơi thương tâm này càng nhanh càng tốt .



      Chính là Tư Đồ Viêm cự tuyệt: " Mơ tưởng."



      "Tại sao? Cố Ca Ca và Sa SA đính hôn rồi , tôi cam đoan can thiệp vào quan hệ của họ , rốt cuộc làm thế nào mới để tôi rời ? Dù sao cũng chán ghét khi nhìn thấy tôi mà , phải sao?"



      "Quả , từ đầu tôi rất chán ghét tồn tại của , nhưng bây giờ. . . . . ." Tư Đồ Viêm dừng chút " Trò chơi này tôi còn chưa chơi đủ , nên trước khi tôi chán , đừng nghĩ đến việc rời ."



      " Tư Đồ Viêm , tôi hề làm gì đắc tội với ? Kia vì sao lại nhẫm tâm với tôi vậy?" Lâm Khả Tâm ninh mày , nước mắt cũng từ từ chảy ra .



      Tư Đồ Viêm đến trước mặt Lâm Khả Tâm , ngồi xổm , nghiền ngẫm nhìn , nở nụ cười tà mị " xem?"



      Về phần Lâm Khả Tâm , khoảng cách gần vậy làm cho có chút khiếp đảm , dời thân chút , động tác nho này thế nhưng lại làm Tư Đồ Viêm vui , trụ bả vai , đem kéo đến chính mình: " Lâm Khả Tâm , em được rời xa tôi."






      Ꮺ Chương 137






      Bị Tư Đồ Viêm kéo mạnh như vậy , Lâm Khả Tâm cảm thấy choáng váng: " Đừng, tôi khó chịu. . . . . ." Cảm giác buồn nôn từ trong cơ thể truyền ra , che miệng , muốn ói nhưng lại ói được .



      Lúc này , có ý niệm chợt loé trong đầu Lâm Khả Tâm , cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là có đứa mà ba của nó là Tư Đồ Viêm .



      Tuy rằng rất thích tiểu hài tử nhưng dù ký hạ hiệp ước với , huống chi sau khi biết việc , lại làm sao dám giao cục cưng của mình cho , cái ma quỷ? Nên chuyện có con là chuyện muốn xảy ra nhất.



      cẩn thận , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Viêm , chỉ thấy gắt gao nhìn chằm chằm , phản ứng con ngươi lạnh nhạt mang theo chút kinh ngạc , biết cũng nghhĩ đến chuyện đó



      "Em mang thai?!"



      Đối với câu hỏi của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm liền phủ định : " , tôi chỉ là buồn nôn thôi , dạ dày được tốt , đừng nghĩ nhiều."



      "Tôi nghĩ nhiều cái gì? Là trong lòng em có quỷ ."



      Ánh mắt của nhìn như chim ưng , dường như tất cả thể chối cãi.



      Lâm Khả Tâm cúi đầu : " Lòng tôi có thể có cái quỷ gì. . . . . ."



      " Lâm Khả Tâm , em còn muốn giả vờ đến bao giờ?" Tư Đồ Viêm kiên nhẫn " Nhận thức em lâu vậy , chưa bao giờ tôi nghe em bị đau bao tử , huống chi 「bạn tốt 」 của em cũng tới , chẳng lẽ đây phải là dấu hiệu mang thai sao?"



      "Cũng có thể nhưng nhất định là mang thai. . . . . .Tuy tôi bị đau bao tử nhưng chừng hôm qua ngủ dưới đất bị cảm sao? Hơn nữa 「bạn tốt 」 cũng đúng hạn lắm , có trễ chút cũng là bình thường , ai biết là xảy ra chuyện gì đâu?"



      Vì muốn thuyết phục tin chính mình , nên Lâm Khả Tâm nhanh nhẹn nhưng điều đó cũng có tác dụng



      "Nếu vậy ,chúng ta tìm đáp án chính xác"



      " định làm gì?" Lâm Khả Tâm cảnh giác nhìn Tư Đồ Viêm



      xong , túm trụm cánh tay của , đem từ mặt đaất đứng dậy kéo ra xe rồi đến bệnh viện gần đó



      Bởi vì bệnh viện gần đó là trong khu nhà giàu , phục vụ kẻ có tiền , giá cả cao ngất , người thường vào nên trong bệnh viện cũng quá đông



      Tư Đồ Viêm vào đăng ký , nắm chặt cổ tay Lâm Khả Tâm , để tránh chạy



      "Tiên sinh , xin hỏi có thể giúp ngài gì ?" Nhìn thấy Tư Đồ Viêm , người y tá cười tươi như hoa hỏi



      "Siêu m"



      "Như vậy a. . . . . ."



      Nghe Tư Đồ Viêm vậy , y tá có chút mất mác , ta đảo nhìn Lâm Khả Tâm , thân thiết hỏi han " Xin hỏi vị tiểu thư này làm siêu sao?"



      "Chẳng lẽ là tôi làm?" Ngữ khí của Tư Đồ Viêm lạnh như băng , làm cho đoá hoa héo tàn.



      " , phải. . . . . ." Người y tá bị doạ sợ thôi , vội vàng giải thích : " Chính là vị tiểu thư này thoạt nhìn giống mang thai lâu , nên làm siêu cũng có thể sớm , Y học , bình thường. . . . . ."



      "Vậy có thể chỉ làm sao cho tôi biết ấy có mang thai hay ?"



      Tư Đồ Viêm kiên nhẫn đánh gảy lời của nữ y tá .



      Nữ y tá lui lui về sau: " Cái kia. . . . . . ra mua que là có thể. . . . . ."



      Bởi vì sợ hãi chuyện với , nên trước khi mở miệng , nữ y tá liền bổ sung: " Ở ngoài kia có bán".



      Nghe vậy , Tư Đồ Viêm túm Lâm Khả Tâm mua que thử sau đó nhét vào tay : " Em biết dung cái này sao?"



      "Biết." Lâm Khả Tâm yếu ớt : " Vào trong nhà vệ sinh sau đó…"



      "Tôi có hứng thú với điều đó , bây giờ em vào trong nhà vệ sinh , điều tôi cần là kết quả." Tư Đồ Viêm dừng chút sau đó bổ sung :" Tôi chờ em ở cửa , tốt nhất em đừng giở trò gì."



      "Được , biết"



      Cầm lấy que thử , Lâm Khả Tâm bước vào nhà vệ sinh , ra cũng muốn biết là có thai hay , chừng chỉ là cảm lạnh sao?



      Dù sao hay ho rồi , ông trời nhẫn tâm dồn vào bước đường cùng ? Nhưng sau khi nhìn thấy vạch lên que thử , trong lòng bỗng nhớ đến 1 câu 「Phúc vô song chí , Hoạ vô đơn chí 」 ( Phúc đến ít mà hoạ đến nhiều)



      Cắn chặt môi dưới , Lâm Khả Tâm nhìn nhìn cửa nhà vệ sinh , sau đó lớn mật hạ quyết định —— muốn chạy trốn.



      ra lúc xe mực nghĩ đến chuyện trốn , lúc trước có đứa , Tư Đồ Viêm dễ dàng buông tha cho rồi , tại có đứa rồi muốn rời càng khhó hơn , huống chi chặt chẽ bắt lấy cho chút cơ hội , bây giờ cơ hội đến , còn trốn khi nào trốn ?



      Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm lén lút chui ra cửa sổ , chậm rãi trở mình ra ngoài.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Ꮺ Chương 138 :






      .Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm rơi xuống đất kia trong nháy mắt



      " Lâm Khả Tâm , em rất lợi hại thôi , chẳng lẽ em quên tôi với em thế nào sao?" m thanh của Tư Đồ Viêm mang theo cổ tức giận , nếu sớm đoán ra được làm vậy chắc mang theo đứa chạy mất.



      Bị Tư Đồ Viêm doạ người , Lâm Khả Tâm cảm giác cả người mềm nhũn , thấy ngã sấp , xông lên đỡ , trong lòng ngực của rất rộng và ấm áp , cảm nhận được khẩn trương , khỏi trố mắt ngẩng đầu , dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn .



      Tư Đồ Viêm . . . . . .là quan tâm sao?



      Ý thức được trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm tìm chứng cứ , Tư Đồ Viêm lập tức buông lỏng tay , sau đó thanh giọng : " Lâm Khả Tâm , em cũng đừng hiểu lầm , tôi vừa rồi chẳng qua lo cho cục cưng trong bụng thôi , dù sao kia cũng là cốt nhục của Tư Đồ Viêm."



      Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn cứ thẳng nhìn , làm cho chột dạ , liền vội đổi đề tài: " Lâm Khả Tâm , đừng nghĩ tôi trách tội em." Tư Đồ Viêm xong nắm chặt cổ tay của Lâm Khả Tâm



      " , theo tôi về nhà , em nghe lời tôi mà chạy trốn từ nay về sau đừng hi vọng tự do gì cả."



      xe về nhà 2 người đều trầm mặc , Tư Đồ Viêm vẫn như trước mặt chút biểu tình , bình tĩnh giống như chẳng xảy ra chuyện gì , còn Lâm Khả Tâm ngược lại rất khẩn trương giống như bình tĩnh này chính là biểu thị trận mưa rền giió dữ nổi dậy



      Bởi vậy , trong lòng Lâm Khả Tâm đều yên lặng chuẩn bị tuỳ thời bùng nổ nhưng cho đến khi vào nhà vẫn biểu gì.



      Nhưng càng làm vậy càng làm cho cảm thấy khủng bố , dù sao vừa rồi nghe lời , lựa chọn trốn , tình hình như thế nào mà có thể tính toán với ? Hơn nữa sao lại hung hăng trừng phạt ? Nếu nổi giận là bình thường , nhưng tại lại trầm mặc gì điều này mới kì lạ . . . . . .



      Lâm Khả Tâm thậm chí bắt đầu sợ hãi , biết phải tính mưu gì ?



      ". . . . . . giận tôi sao?" Lâm Khả Tâm hướng đến bóng dáng của Tư Đồ Viêm thử hỏi han



      Tư Đồ Viêm cũng quay đầu lại " CHẳng lẽ em thấy tôi nổi giận rất cao hứng sao?"



      " đúng đúng" Lâm Khả Tâm vội vàng lắc đầu " Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quái , vì cái gì phát giận với tôi . . . . . .Hoặc là trừng phạt tôi vân vân. . . . . ."



      "Tôi sỡ dĩ trừng phạt em là vì em có đứa , coi như nể mặt đứa tôi lần này buông tha cho em , nhưng nếu còn tái phát sinh hậu quả đơn giản như vậy" Dừng chút Tư Đồ Viêm cảnh cáo " Em phải biết rằng tôi có kiên nhẫn nhất định , nếu làm cho tôi phát lần nữa em chạy trốn chờ sau khi đứa hạ sinh tôi liền trừng phạt em , nên tốt nhất em thông minh đừng nháo nhào nữa , nếu như đứa bị thương tổn , tôi để em bồi thường"



      ". . . . . .Phải. . . . . ."



      ***************



      Mấy tháng sau. . . . .



      "Răng rắc. . . . . ."



      Lâm Khả Tâm ngồi ở sofa , nghe tiếng khoá cửa truyền đến , khỏi thở dài , từ sau lần trước chạy trốn , mỗi lần Tư Đồ Viêm rời nhà đều khoá cửa bên ngoài để ngăn trốn nữa.



      cũng từng kím cớ siêu thị này nọ muốn để phóng ra nhưng lại muốn gì với Đại Vĩ , sau khi Đại Vĩ mua tối đem về cho .



      Mà thời điểm tâm tình tốt , cũng đồng ý cho ra ngoài chút nhưng lúc sau liền bỏ hết công việc gắt gao theo , như vậy lại làm cho cảm thấy thoải mái.



      Tuy rằng trách cứ chuyện trốn nhưng đối với cuộc sống có tự do là kiểu trừng phạt .



      Bị Tư Đồ Viêm giam lỏng mấy tháng , bụng cũng lúc lớn hơn , mà trong lòng sợ hãi cùng bi ai cũng tăng theo , mỗi giây hô hấp cũng khó .



      Có nhiều khi nằm mộng nằm giường bệnh , bên cạnh là đứa trẻ đáng mới sinh , lúc đó Tư Đồ Viêm bỗng nhiên xuất ôm lấy đứa lời từ biệt mà rời , dù cho gào thét cũng tác dụng , muốn tiến lên đem đứa về nhưng cả người vô lực rớt xuống mặt đất . . . . . .Kết cuộc , tỉnh lại trong nước mắt giàn dụa.



      Cũng có lẽ vì mất tự do quá lâu mà tâm tình của Lâm Khả Tâm cũng trở nên ởn định , mỗi lần nghĩ đến vấn đề quyền lợi nuôi đứa bé , nghĩ đến sau khi sinh cục cưng mà lại đưa cái ác ma Tư Đồ Viêm nuôi lớn tương lai có thể cục cưng trở thành người giống , nghĩ vậy thôi liền có cảm xúc mãnh liệt , muốn bỏ đứa này.






      Ꮺ Chương 139






      Chẳng sợ Tư Đồ Viêm giết , vẫn muốn giết bé này , như vậy về sau mồ côi mẹ mồ coi mẹ , gia đình hạnh phúc.



      Vì vậy đầu Lâm Khả Tâm nóng lên , cầm bình hoa trong tay nhắm ngay bụng , trước khi xuống tay tự nhủ " Cục cưng , đừng trách mẹ , mẹ chỉ là vì tốt cho con , tha thứ cho mẹ. . . . . ."



      xong , Lâm Khả Tâm cầm bình hoa nhưng lúc tay hạ xuống lại gào khóc ra , mặc kệ tương lai đứa bé này có trở thành Tư Đồ Viêm hay nó cũng là con của , hơn nữa vài tháng nữa làm mẹ , thế nào lại ra tay đây? Dù đau thế nào , hạ quyết tâm thế nào vẫn thể làm được.



      Bất quá điều này cũng làm cho hiểu chuyện khác , vô luận thế nào đem đứa bé giao cho Tư Đồ Viêm , mặc kệ phương pháp gì phải bảo vệ nó !



      Vì muốn thực được điều này , phải biểu bộ dạng ngoan ngoãn , dù làm gì cũng phản kháng , chính là để nghĩ bỏ trốn lần nữa.



      Thời gian lâu sau hạ thấp cảnh giác , chừng ngày quên khoá cửa lúc đó có thể mang theo đứa chạy trốn .



      Chính là Tư Đồ Viêm tinh ranh như vậy lại thế nào có thể ngã quỵ trước kỷ xảo bé? Cho nên dù qua lâu lâu vẫn quên khoá cửa , và ngày sinh của Lâm Khả Tâm càng lúc càng đến gần , nội tâm vô cùng lo lắng , sắp thể giả vờ được nữa .



      Bất quá bụng càng lúc càng lớn cũng phải chuyện xấu , vì bụng có lớn hơn 1 chút tình mẫu tử của cũng lớn dần theo , người mẹ bảo vệ cho đứa con điều đó để cho có càng nhiều dũng khí và quyết tâm.



      Lâm Khả Tâm thề trong lòng , đêm nay phải chuyện với Tư Đồ Viêm , cố gắng thuyết phục giao đứa cho , nếu như đáp ứng , liền nháo mà sợ như cá mắc lưới !



      Cứ như vậy , Lâm Khả Tâm ngồi ở sofa đợi Tư Đồ Viêm , nhưng lại trở về , mắt nhìn cũng đến 11g đêm , đoán đêm nay lại có công tác vội chừng về , vì vậy đứng lên định ngủ lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng "Sất ——"



      Bị làm cho hoảng sợ , Lâm Khả Tâm dừng cước bộ , quay đầu khỏi nhíu mày nhìn ra cửa , kỳ quái , vừa rồi là thanh gì a? Nghe như tiếng xe thắng gấp. Sao lại có người thắng gấp đến vậy? Chẳng lẽ là đụng xe?



      đến đụng xe , Lâm Khả Tâm nghĩ đến trường hợp là cảnh sát đuổi bắt phạm nhân , cái này có chút may mắn là khoá kỹ cửa bằng ai biết hay có người xông vào.



      Nhưng điều làm cho ngoài ý muốn chính là , cửa truyền đến thanh , sau đó cửa mở ra , hoảng sợ vốn định tìm chỗ trốn nhưng vì mang thai thể cử động mạnh , bất quá người đứng ở cửa phải là ai khác mà là Tư Đồ Viêm.



      Chẳng lẽ thanh lúc nãy là do làm? nên a , luôn lái xe rất cẩn thận sao có thể như vậy?



      lúc Lâm Khả Tâm kinh ngạc Tư Đồ Viêm kiên nhẫn: " Lâm Khả Tâm , em còn ngây ngốc đứng đó làm gì? có thấy sao? Còn mau đỡ tôi phen. . . . . ."



      "Đỡ. . . . . .?" Lâm Khả Tâm theo bản năng lập lại lần , lúc này tiến lên đỡ , nhưng còn chưa đụng vào người cỗ mùi rượu đập vào mũi



      Xem ra đêm nay lại tham gia tiệc , khó trách chạy xe nhanh vậy , chỉ nghe mùi thôi biết chắc uống rượu ít



      " thế nào lại uống nhiều như vậy a? Uống thế sức khoẻ nào chịu nổi?" Nâng Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm oán giận , sau đó ý thức được giống như người vợ nén giận trách chồng , cũng khỏi ngây ngẩn cả người



      Nhưng Tư Đồ Viêm uống say biết gì nên phát ra kì lạ của Lâm Khả Tâm ,mà hơi nhíu mày hồi đáp " Em nghĩ rằng tôi muốn uống nhiều vây 5sao? Nhưng nếu uống ký được hợp đồng , mà có hợp đồng tiền đâu ra?Em cho rằng có thể lấy tiền túi của mình bồi thường vào sao?"



      thể , trả lời cũng như cuộc đối thoại của vợ chồng , cái loại này làm cho Lâm Khả Tâm hâm mộ thôi



      tự giác , Lâm Khả Tâm thấy ít châm chọc nhưng cũng có chút ấm áp , từ lúc bị Tư Đồ Viêm giam lỏng đến nay , đây là lần đầu cảm thấy nội tâm ấm áp đến vậy , mà lại cỡ nào thiết tha nó thay đổi?



      Bởi vì biết sau khi tỉnh lại , chỉ có đối mặt với thống khổ , rối rắm , cho nên dù tự lừa dối mình , cũng muốn lưu lại cảm giác tại , dù giây thôi cũng tốt lắm rồi



      Vì vậy , Lâm Khả Tâm học theo mõm thê tử : " Đúng đúng đúng , là vất vả nhất , nhưng lần sau chú ý chút , đừng uống nhiều , em đau long."



      Đúng , đau lòng , ràng bị giam lỏng , tái chủ động chuyện với , nhưng lúc nhìn uống say còn biết gì vẫn nhịn được , phải mở miệng quan tâm . . . . . .



      là vô dụng. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :