1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác Ma Mỉm Cười - Đường Quyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 9.1


      <img class="aligncenter size-full wp-image-2092" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_bi41616" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_bi41616.jpg" width="590" height="442" />

      Chương 09

      Tâm Đồng ngay cả né tránh để tìm đường sống đều có, bị sấp tiền kia quăng thẳng vào mặt. Tiền rơi vãi giống như tuyết, bay lả tả khắp nơi mặt đất.

      Hành động giận dữ bất ngờ của Đằng Lệ, làm cho Tâm Đồng bất chấp cơn đau mặt, nàng chỉ kinh ngạc hỏi: "Em phạm lỗi gì sao?"

      "Hừ! Đàn bà tôi thấy nhiều lắm, nhưng chỉ có mình là đóng kịch rất giỏi." Đằng Lệ dung sức quăng mạnh túi xách của Tâm Đồng lên người nàng. “ tự mình xem bên trong là cái gì?"

      Tâm Đồng run rẩy lấy tay kéo khóa túi xách, ràng phát bên trong đúng là túi tiền mặt tràn đầy.

      "Cái này… xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền lại ở trong túi xách của em?" Tâm Đồng hoàn toàn thể hiểu nổi, số tiền lớn này từ đâu xuất ra?

      "Cần tôi lặp lại kế hoạch của ?" Đằng Lệ khinh bỉ lạnh nhạt .

      "Trải qua chuyện của mấy hôm trước, phát tiếp tục ở lại rất nguy hiểm, cho nên thừa dịp lúc tôi làm, lén trốn vào phòng của tôi lấy số tiền để trốn . Nếu nhờ phòng bếp bị cháy, tôi phải vội vã trở về và lại tìm con chó của … Chỉ sợ giờ này biết chạy trốn tới phương trời nào rồi!"

      "! Xin hãy tin em, em bao giờ làm chuyện như vậy, cho đến bây giờ em vẫn chưa hề có ý nghĩ rời khỏi !” Tâm Đồng vội vã muốn giải thích, nàng biết nhất định xảy ra chuyện gì, Đằng Lệ mới có thể đột nhiên hiểu lầm

      Nàng bước về phía trước từng bước, muốn tiếp cận Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ cũng lưu tình, bàn tay to vung lên, dùng sức đem nàng đẩy ngã mặt đất.

      "A --" Ngay lập tức bị té ngã vào đống thủy tinh vỡ vụn, lòng bàn tay Tâm Đồng đặt mặt đất bị những mảnh thủy tinh sắc bén cắt đứt, đau đớn kêu lên.

      Nhìn thấy chủ nhân té ngã bị thương, Tiểu Bạch cũng thở phì phì phóng đến, rít gào với Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ hoàn toàn thèm để ý uy hiếp của con chó .

      "Tin tưởng ? Từ đến nay tôi cũng chưa từng tin tưởng ." Nhìn thấy lòng bàn tay của Tâm Đồng chảy máu, Đằng Lệ vô tình tiếp:"Tôi chẳng qua chỉ xem như điếm dùng tiền để mua thôi!"

      Ngừng chút, lại tiếp tục châm chọc: "Nhưng mà điếm đặc biệt thông minh, lần đầu tiên tôi mới gặp. cần đợi khách trả tiền, mà chính mình tự tìm tiền để lấy.”

      Tức giận vì bị diễn xuất tuyệt vời của Tâm Đồng lừa gạt lần nữa, bào mòn trái tim Đằng Lệ, làm cho liên tục thốt ra những lời tàn nhẫn, chỉ có làm cho nàng đau khổ, cơn cuồng nộ trong lòng mới có thể lắng xuống.

      "Đừng với em như vậy…" Sắc mặt Tâm Đồng trắng bệch, máu tay dường như muốn đông lại, nàng đứng lên : “Em cần tiền của , bởi vì em nên em mới ở lại.”

      "YêuĐến bây giờ còn dám lên lời này?" Đằng Lệ đứng bật dậy, dùng sức nắm chặt cái cằm xinh của Tâm Đồng.“ xứng chữ này!"

      Nhịn xuống đau đớn, Tâm Đồng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cầu xin . "Xin đừng như vậy với em, em biết đây phải là lời lòng muốn ."

      "Có phải đánh giá cao mình quá hay ? Tôi chẳng qua chỉ coi như công cụ để phát tiết dục vọng thôi, đối với , chút cảm giác cũng có. Thứ có thể cho tôi chỉ là thân thể thôi, những người đàn bà khác, kỹ thuật tốt hơn nhiều!” Những lời tổn thương người, ngừng tuôn ra từ trong miện

      " gạt em, em biết cũng thích em, nếu , lúc em bị thương, chăm sóc em dịu dàng như vậy…" bị những lời tàn nhẫn của làm tổn thương sâu sắc, nhưng Tâm Đồng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng.

      "Tôi là đế vương trong giới kinh doanh, từ trước đến nay thích thương phẩm của mình có bất kì tỳ vết nào. như vậy hiểu chưa!" Đúng vậy! Ác ma Đằng Lệ chỉ có thể làm người khác bị thương, tuyệt đối để người đàn bà nào làm tổn thương mình!

      "Cầm túi tiền này, mang theo con chó của lập tức cút ra ngoài cho tôi. Đừng bao giờ để tôi gặp mặt ! Nếu hậu quả tự mình gánh lấy." Lạnh lùng phun ra những lời này, Đằng Lệ cũng quay đầu lại bước lên lầu, bỏ lại Tâm Đồng ngồi mặt đất khóc nức nở, bị bỏ rơi giống như rác rưởi.

      " chưa từng em? Cho dù chỉ có chút…" Dùng hết tia sức lực cuối cùng, Tâm Đồng đau lòng hỏi .

      Dừng chút, Đằng Lệ tàn khốc trả lời: " có." Sau đó biến mất ở cuối cầu thang.

      Nhìn thấy Đằng Lệ lãnh khốc rời , Tâm Đồng biết lần này xong rồi.

      Từ đầu đến cuối vẫn như thế, là người đàn ông ác ma có nhân tính, chỉ do mình khờ dại, vô tri và dệt rất nhiều mộng đẹp người .

      Nhịn được nước mắt đau lòng nàng ôm lấy Tiểu Bạch nghẹn ngào khóc rống.

      Nhưng mà ngàn sai vạn sai, đều là do nàng sai, là nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh giả mạo làm em của , mới có thể mang đến nhiều thống khổ như vậy…

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 9.2

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2095" title="e5bca0e590abe99fb5-11" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/e5bca0e590abe99fb5-11.jpg" width="297" height="342" />


      "Khóc đủ cũng nên , vừa rồi có nghe Đằng tiên sinh sao?" Ái Mạn Đạt biết từ nơi nào xuất ra, chỉ vào mặt Tâm Đồng mắng.

      Ngước hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng nghẹn ngào : " phải ngay cả côccũng tin tưởng tôi, tôi có lấy tiền của ấy a!"

      "Đúng vậy, đương nhiên tôi biết." Ái Mạn Đạt cười kiêu ngạo, sau đó khẽ với Tâm Đồng: "Bởi vì tiền là do tôi bỏ vào túi ."

      Nghe được Ái Mạn Đạt đắc ý thố lộ, Tâm Đồng lúc này mới hiểu tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      "? Là ? ! Tại sao phải hãm hại tôi như vậy? Chúng ta phải là bạn sao?" Tâm Đồng dám tin hỏi.

      "Chúng ta phải bạn bè. là người uy hiếp đến vị trí Đằng phu nhân của tôi! Nhớ ? Tôi đến trước , Đằng Lệ là của tôi!” Ái Mạn Đạt hung tợn , ánh mắt tràn ngập tia tham lam.

      " ra là từ trước đến giờ đều do gạt tôi. . . . . ." Vô lực thào tự , Tâm Đồng tại mới bừng tỉnh đại ngộ.

      "Ha ha . . . . . . Đến bây giờ mới phát có phải là quá muộn hay ?" Ái Mạn Đạt đắc ý cười ." ngốc nghếch hoàn toàn có kinh nghiệm sống trong xã hội này, bị lừa cũng là xứng đáng."

       "Đúng vậy, là do tôi ngu ngốc." Tâm Đồng tự chế giễu bản thân.

      Là nàng ngu ngốc khi cho rằng Ái Mạn Đạt đối với nàng lòng,là nàng ngu ngốc nên mới nghĩ Đằng Lệ nàng!

      Tâm Đồng chết lặng, từ mặt đất đứng lên, lòng đau, tay cũng đau, nàng cần ai quan tâm.

      Dùng tay còn lại bị thương ôm chặt Tiểu Bạch, nàng thầm nghĩ mang theo chút tôn nghiêm cuối cùng và Tiểu Bạch, rời khỏi nơi làm cho nàng đau lòng này.

      "Này! lấy tiền sao?" Ánh mắt sắc bén của Ái Mạn Đạt chú ý tới túi tiền mà Tâm Đồng nhặt lên.

      "Tôi cần tiền." Vẻ mặt tái nhợt của Tâm Đồng nghiêm lại , kiên quyết .

      Ái Mạn Đạt cảm thấy được cực kỳ buồn cười, đời này cũng có thể xuất người ngu ngốc thích tiền? Quên , lấy tiền cũng tốt, chuyện này chỉ có thể chứng minh nàng quả người phụ nữ ngốc nghếch.

      "Nhớ kỹ, những chuyện này đều là lỗi của , là nên đến Đằng gia. Lần sau đừng quá tin tưởng người khác a! Ha ha ha. . . . . ." Ái Mạn Đạt ra vẻ tốt bụng nhắc nhở nàng.

      Bóng dáng đơn của Tâm Đồng biến mất ở cửa, phòng khách chỉ còn lại tiếng cười của Ái Mạn Đạt vì mưu kế thực thành công . . . .

      biết qua bao lâu, vẫn còn ngồi ở trong phòng, Đằng Lệ cố gắng bình ổn lửa giận, cuối cùng bước ra cửa phòng.

      Khi nghe được trong phòng khách vẫn còn có tiếng động, lại phẫn hận siết chặt nắm tay, chuẩn bị dạy dỗ người đàn bà chịu kia.

      muốn nhìn xem, nàng còn có thể diễn trò gì, muốn sử dụng thêm những thủ đoạn bịp bợm gì nữa!

      Bước xuống cầu thang, mới phát tiếng động kia là của Ái Mạn Đạt, trong lòng biết nên cảm thấy thất vọng hay là nên vừa lòng, Đằng Lệ lạnh lùng hỏi: ra là , ở đây để làm gì?”

      "Đằng tiên sinh, người phụ nữ bởi vì cảm thấy lương tâm cắn rứt nên dám mang tiền theo.Cho nên tôi tranh thủ sắp xếp tiền lại.” Ái Mạn Đạt ngồi xổm mặt đất kiểm tiền, bận rộn .

      "Ừ." Mặc dù có chút khó hiểu, tại sao Tâm Đồng mang theo tiền, nhưng Đằng Lệ dứt khoát muốn dính líu đến nàng nữa.

      đến trước quầy bar, cầm lấy chai Vodka, sau đó bắt đầu tìm ly.

      Tương lai tốt đẹp ở trước mắt, còn có trở ngại, xem ra rất nhanh có cơ hội độc chiếm Đằng Lệ -- nghĩ đến điều này làm cho Ái Mạn Đạt khỏi vui vẻ như bay bổng mây.

      Sắp xếp lại túi tiền xong, vội vã muốn lập công với Đằng Lệ, vì thế nịnh nọt : "Đằng tiên sinh, ngài từ từ uống, tôi giúp ngài đem tiền vào cách trong ô cửa ngầm nhé.”

      Sau đó Ái Mạn Đạt liền mang theo túi xách, chuẩn bị về hướng cầu thang.

      “Khoan ." Giọng của Đằng Lệ lạnh như băng, ngăn cản động tác của ta.

      "Đằng tiên sinh, ngài còn có việc muốn dặn dò tôi?" Ái Mạn Đạt khó hiểu hỏi.

      "Tôi muốn hỏi . . . . . ." Vẻ mặt xanh mét của Đằng Lệ trừng mắt nhìn Ái Mạn Đạt."Tại sao biết trong phòng tôi có ô cửa ngầm?"

        Phát vừa rồi chính mình   cẩn thận để lộ sơ hở, tay cầm túi xách của Ái Mạn Đạt ngừng run rẩy.

      "! Tôi biết. . . . . ." Gương mặt Ái Mạn Đạt gượng nở nụ cười giả dối, còn muốn cố gắng giải thích này nọ.

      "Làm sao biết trong phòng tôi có ô cửa ngầm?" Đằng Lệ hỏi lại lần nữa, trong giọng cỗ xúc động muốn giết người.

       Sợ hãi cùng với khẩn trương làm cho người vốn xảo quyệt như Ái Mạn Đạt cũng mất bình tĩnh.

      "Đừng --" Ái Mạn Đạt biết việc bị bại lộ, còn cách để che dấu, ta xoay người bỏ chạy về hướng cửa trước.

      Đằng Lệ nổi giận gầm lên tiếng, nhanh nhẹn đuổi theo, lại phát Ái Mạn Đạt đứng ở trước cánh cửa lớn cũng nhúc nhích.

       Đề phòng ta giở trò xảo quyệt, Đằng Lệ cảnh giác bước từng bước đến gần ta.

      Khi vừa mới bước đến cạnh cửa, Đằng Lệ mới chú ý tới, có người đàn ông đứng che ở trước mặt của Ái Mạn Đạt.

      Là gã đàn ông mấy ngày hôm trước tấn công Tâm Đồng, người còn mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh viện tâm thần!

      "Tao muốn giết chết ác ma! Tao muốn giết chết tất cả mọi người --" người đàn ông thào tự , sau đó rút con dao cắm ở trước ngực của Ái Mạn Đạt ra.

      Ái Mạn Đạt mềm nhũn, run rẩy ngã xuống đất, khắp người toàn là máu tươi.          Người đàn ông nhìn đến Đằng Lệ, ánh mắt đột nhiên toát ra tia hung ác."Mày là ác ma! Tao phải giết chết mày!"

      cầm dao nhọn, điên cuồng đâm thẳng về hướng của Đằng Lệ.

      Vẻ mặt Đằng Lệ nghiêm lại, chỉ cần vài động tác, đánh rơi con dao mà gã đàn ông cầm. tay khóa ngay cổ họng, ngăn chặn khí quản của ông ta, người đàn ông sau vài giây thiếu hụt dưỡng khí ngất xỉu ngã xuống đất.

      Tất cả những chuyện xảy ra liên tiếp này, thế nhưng lại phối hợp rất ăn ý với nhau, tất cả mọi chuyện chỉ có thể là do ý trời.

      Lạnh lùng nhìn Ái Mạn Đạt nằm mặt đất, dần dần ngừng cử động, Đằng Lệ lạnh lùng : "Cái này kêu là làm việc ác bị quả báo."

      Nhìn ngoài cửa sắc trời dần tối đen, lúc này Đằng Lệ mới phát , bên ngoài có mưa phùn…….

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 9.3

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2097" title="1294953546609195849_574_574" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/1294953546609195849_574_574.jpg" width="590" height="355" />


      Ba tháng sau

      Ở trong phòng khách của Nhu Nhã, Đằng Lệ ngồi uống rượu buồn bã mình, , mặt lộ vẻ mỏi mệt… nên lời

      Mà Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp ngồi ở góc khác của ghế sô pha, nhìn thấy câu, chỉ là đau khổ đích uống rượu.

      "Đừng uống nữa! Đằng lệ." Nhu Nhã đành lòng, ngăn cản , nàng có thể cảm ứng được, trong lòng Đằng Lệ nảy sinh bao nhiêu hối hận.

      "Tôi tìm mấy tháng, nhưng vẫn tìm được chỗ ở của Tâm Đồng." Đằng Lệ nghiêm túc mở miệng .

      " chắc chắn tìm khắp mọi nơi? nhi viện sao?" có chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhu Nhã vẫn là có chút thất vọng.

      tới lui,  hôm nay Đằng Lệ và Tâm Đồng biến thành như vậy, nàng vẫn cảm thấy được bản thân cũng có trách nhiệm.

      " dưới năm lần! Đáng giận! ấy là nhi, trở về nhi viện, có thể chạy đâu?" Đằng Lệ rống giận, dường như muốn nhân cơ hội này đem buồn bực trút ra hết.

      " đừng như vậy, chắc chắn tìm được ấy mà." Nhu Nhã an ủi .

      "Hay là em dùng thần giao cách cảm để cảm ứng với ấy thử xem? Có lẽ lần này em có thể cảm ứng nơi ở của Tâm Đồng." Đằng Lệ nhìn Nhu Nhã hỏi.

      "Haiz! cũng biết năng lực của em cũng mạnh như vậy. Trừ phi là mặt đối mặt, nếu . . . . . ." Nhìn người trai Đằng Lệ của mình, trong lòng Nhu Nhã cảm thấy áy náy.

       “Là lỗi của , trước khi chưa điều tra việc, nên đơn định tội của ấy. Còn dùng những lời tàn nhẫn để tổn thương ấy. Buộc tội ấy là người ăn cắp tiền.” Đằng Lệ thản nhiên . Đây là lần đầu tiên ác ma Đằng Lệ nguyện ý mở miệng thừa nhận lỗi của mình.

      " đời này quả có rất nhiều phụ nữ tiền." Lãnh Diệp -- người luôn luôn đối đãi Tâm Đồng tệ lắm, nhưng lần này lại cười nhạo, ám chỉ phụ nữ là thể tin được. " phải cậu phái rất nhiều người để tìm ấy sao? Cũng đâu phải tách ra hơn mười năm, tôi nghĩ cậu nhanh chóng tìm được ấy thôi."

      "Cậu dám thêm câu nữa đừng trách tôi khách sáo!" Trong mắt Đằng Lệ bắn ra tia uy hiếp.

      "Các đừng ồn mà ." Nhu Nhã lập tức kêu lên, nàng nén giận nhìn về phía Lãnh Diệp.

      "Lãnh Diệp, em biết gần đây gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, nhưng tất cả mọi người đều là bạn tốt, có thể ít câu được ?"

      Nhún nhún vai tỏ vẻ quan trọng, tuy rằng khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Diệp có biểu gì, nhưng lại toát ra vẻ thách thức và cuồng ngạo kềm chế được.

      "Nếu có thời gian để tranh chấp, bằng chúng ta suy nghĩ kĩ lại nên làm cách nào để tìm được Tâm Đồng. Haiz! Nếu Nham Hổ và mọi người đều ở đây tốt rồi, ít nhất nhiều người dễ làm hơn." Nhu Nhã khỏi bắt đầu nén giận .

      Đằng Lệ và Lãnh Diệp liếc mắt nhìn nhau cái, hai người đều gì.

      "Tâm Đồng nhi sao? ấy còn có bà con xa hay thân thích gì ?" Nhu Nhã hỏi.

      " đến nhi viện xác nhận mấy lần, cha mẹ ấy đều qua đời, trong nhà còn người thân nào khác." Đằng Lệ khẳng định trả lời nàng.

      Nghiêm túc suy nghĩ, Nhu Nhã thử tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt. "Lúc ấy rời khỏi nhà, có mang theo gì ?"

      "Hành lý, tiền, cái gì cũng mang, chỉ mang theo duy nhất con chó mà ấy quý thôi." Nhớ tới ngày Tâm Đồng rời với dáng vẻ vô cùng đau thương, Đằng Lệ lại tự phẫn nộ với chính mình.

      Nhiều năm tôi luyện, cứ nghĩ nhân tính của bị gạt bỏ sang bên rồi chứ? Vậy mà lại làm tổn thương người phụ nữ hết lòng thương !

      Cho dù lần này là do Ái Mạn Đạt gài bẫy, nhưng đầu óc vốn luôn luôn bình tĩnh chắc chắn có thể lập tức phát ra, việc đúng chỗ nào, mà nên vội vã kết luận, sau khi tàn nhẫn nhục nhã nàng, còn vô tình đuổi nàng , để cho nàng có cơ hội giải thích.

      "Cậu ấy ?" Lãnh Diệp đột nhiên hỏi Đằng Lệ vấn đề này.

      "Cho dù phải dùng bất cứ  thủ đoạn nào, tôi nhất định phải tìm được ấy." Đằng Lệ nghiêm túc .

      "Cậu ấy ?" Lãnh Diệp hỏi lại vấn đề này lần nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn thể nắm bắt được.

      ấy nên để cho ấy được tự do."

      Nhu Nhã cũng ngồi ở bên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Đằng Lệ.

      Lặng yên hồi lâu, cuối cùng Đằng Lệ cũng lạnh lùng mở miệng: "Mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, đời này tôi cũng nhất định tìm được ấy."

      vẫn chưa ra chữ "" này, nhưng tất nhiên Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp, đều hiểu được ý tứ của .

      Đằng Lệ độc tài và lạnh lùng, bao giờ đối với bất kỳ kẻ nào chấp nhất như vậy.

      Ở trong lòng , vướng bận duy nhất chỉ có người em thất lạc nhiều năm. Đối với , đó là thân tình, cũng là trách nhiệm của người làm .

      Nhưng hôm nay những lời này, có thể chứng minh, lại có thêm nhiều hơn vướng bận.

      Vướng bận này phải là em của , cũng phải là trách nhiệm của người trai, đương nhiên giữa hai người bọn họ, càng có cái gọi là thân tình.

      Chen ngang ở giữa hai người đó là chỉ chữ thể ra --- !

      Nhu Nhã vô cùng xúc động nhìn Đằng Lệ.

      độc lẻ loi lâu như vậy, cuối cùng tìm được người phụ nữ có thể cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời, rồi lại bởi vì kiêu ngạo của mình, mà vứt bỏ người phụ nữ này. . . . .

      "Có rất nhiều chuyện thể miễn cưỡng, chỉ cần có duyên, em tin tưởng nhất định có thể tìm được ấy." Nhu Nhã tràn ngập lòng tin cổ vũ Đằng Lệ.

      "Chỉ hy vọng như thế." Nuốt vào ngụm rượu cay đắng cuối cùng, Đằng Lệ thản nhiên , biểu tình mặt vẫn nghiêm túc như trước.

      Đột nhiên tiếng chuông di động của Đằng Lệ vang lên.

      "Alo, cái gì?" Đằng Lệ lấy điện thoại ra trả lời, giọng bình thản.

      Sau khi chuyện xong, Đằng Lệ tắt di động, quay đầu lại nhìn Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp.

      "Tìm được ấy rồi!." Đằng Lệ xong, những  đường cong cứng rắn mặt cũng tự kiềm chế mà trở nên mềm .

      Cuối cùng tìm được Tâm Đồng !


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 10.1

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2029" title="12982898471585832375_574_574" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/12982898471585832375_574_5741.jpg" width="590" height="532" />



      Trong con hẻm náo nhiệt của trung tâm thành phố, có nhà hàng kinh doanh rất đắc khách, mỗi ngày khách hàng ra vào liên tục, làm cho ông chủ mừng rỡ, mặt mày lúc nào cũng hớn hở.

      Nhà hàng này thuê khá nhiều nhân viên, nhưng ông chủ keo kiệt lại chỉ thuê người rửa chén, để phụ trách rửa toàn bộ bát đĩa dơ bẩn đầy dầu mỡ của nhà hàng.

      Khi mảnh mai tái nhợt kia rửa xong những cái chén dĩa cuối cùng đồng hồ cũng chỉ đến số mười hai giờ đêm.

      “Cuối cùng cũng rửa xong rồi!” Tâm Đồng lau chùi mồ hôi toát ra trán, nếu nàng rửa sạch hết chén dĩa ông chủ mắng chửi chút khách khí.

       Ngày đó, sau khi rời khỏi Đằng gia, nàng mang theo Tiểu Bạch, hoàn toàn có nơi nào để . Lúc nàng còn phân vân lo lắng, đôi vợ chồng trung niên ngang qua, phát nàng độc, lẻ loi đứng ở ven đường, vì thế cho nàng nhờ đoạn.

      Trong khi trò chuyện, đôi vợ chồng bán rau cải này biết được Tâm Đồng có nơi nào có thể , vì thế có lòng tốt giới thiệu nàng đến nhà hàng mà họ vẫn thường lui tới bàn chuyện làm ăn, phụ trách công việc rửa chén dĩa.

      Vì thế Tâm Đồng cảm kích ở lại chỗ này làm việc. Tuy rằng tiền lương vô cùng ít ỏi, mà mỗi ngày đều phải rửa sạch rất nhiều chén dĩa dính đầy dầu mỡ, công việc này cũng chỉ có thể kiếm tiền tạm đủ sống, nhưng như vậy nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.

      Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ, Tâm Đồng chuẩn bị tan ca về nhà.

      “A Cường sư phụ, tôi về trước.” Tâm Đồng lễ phép tạm biệt A Cường sư phụ.

      A Cường sư phụ là đầu bếp trưởng của nhà hàng này, bởi vậy mỗi ngày đều phải ở lại, phụ trách giải quyết tốt tất cả công việc xảy ra ở nhà bếp. Từ khi Tâm Đồng bắt đầu đến đây làm việc, tỏ ra rất quan tâm tới nàng.

      “Tâm Đồng, chờ chút.” A Cường sư phụ gọi lại khi thấy Tâm Đồng muốn rời : “Em quên mang cái này, Tiểu Bạch nhất định giận dỗi nha!”

      A Cường sư phụ thà giơ cái túi ni lông tay lên cao, ngừng đung đưa.

      Cái túi đồ này là do A Cường sư phụ có lòng tốt, biết Tâm Đồng có nuôi con chó, vì thế mỗi ngày đều để dành ít xương, để cho Tâm Đồng mang về.

      “Cám ơn , A Cường sư phụ.” Cười cười cảm ơn , Tâm Đồng nhận lấy túi ni lông.

      mình em về nhà có ổn hay ? Hay đợi lát nữa đưa em về?” A Cường quan tâm hỏi.

      Tâm Đồng tự mình thuê căn phòng rất ở gần đây, bởi vậy A Cường khỏi lo lắng khi thấy trời tối như vậy, mà nàng mình trở về, chẳng may đường gặp phải người xấu sao?

      cần, em khoảng năm phút là đến nhà rồi.” Tâm Đồng dịu dàng từ chối ý tốt của A Cường.

      “Em trước, tạm biệt.”

      “Vậy được rồi, em đường cẩn thận nhé.” A Cường hiểu ý tứ của nàng, cho nên cũng miễn cưỡng nàng.

      Từ khi Tâm Đồng đến đây tới nay, A Cường độc thân đối với nàng rất có thiện cảm, cho nên đối đãi nàng rất tốt. Nhưng vài lần ngỏ ý muốn đưa nàng về nhà, đều bị nàng nhàng từ chối, trong lòng A Cường hiểu được, Tâm Đồng đối với mình chút tình cảm nam nữ nào cả.

      Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng A Cường hiền lành vẫn đối xử với nàng hòa nhã quan tâm như trước.

      Bước ra từ cửa sau nhà hàng, bên ngoài yên lặng còn tiếng người. mình Tâm Đồng đường, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng và có chút mệt mỏi.

      Mỗi khi nàng đơn mình trở về nhà, nàng nghĩ tới người đàn ông vô tình kia.

      Mọi việc qua vài tháng, nhưng bóng dáng Đằng Lệ vẫn khắc sâu trong lòng nàng, thể nào quên được.

      Nhớ tới đối xử tuyệt tình với mình, tuy rằng cảm thấy rất đau lòng, nhưng trong lòng Tâm Đồng vẫn thầm cầu xin ông trời cho được bình an thuận lợi.

      Nàng đối với , có hận, chỉ có …. Tình thể phai mờ.

      Trở lại căn phòng thuê, vừa mở cửa ra thấy Tiểu Bạch vui mừng xông lên phía trước nghênh đón nàng.

      “Được rồi, Tiểu Bạch ngoan, chị cho cưng ăn xương nha.” thương sờ sờ đầu Tiểu Bạch -- ra bây giờ nó con chó lớn rồi, nhưng Tâm Đồng vẫn giữ thói quen kêu nó là Tiểu Bạch.

      Đem xương đổ vào trong bát, Tâm Đồng nhìn thấy bộ dáng phe phẩy đuôi ăn xương của Tiểu Bạch tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

      Phòng này chỉ khoảng hai mét vuông, còn có nhà vệ sinh riêng, rất đơn sơ, nhưng có thể là nơi che mưa che nắng cho nàng và Tiểu Bạch.

      Công việc rửa chén rất vất vả, mỗi ngày sau khi làm xong xương sống thắt lưng cũng đau nhức, bởi vì liên tục ngâm tay trong nước xà phòng mà bàn tay của nàng trở nên thô ráp chịu nổi, nhưng Tâm Đồng có thể chịu được, chỉ cần có thể khiến cho mình và Tiểu Bạch có cơm ăn no, cho dù công việc có vất vả hơn nữa, nàng cũng đồng ý làm.

      Nghĩ tới nghĩ lui cộng với làm việc vất vả cả ngày, rốt cuộc làm cho Tâm Đồng chống đỡ nổi nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, Tâm Đồng vẫn làm đúng giờ như thường lệ.

      Qua giữa trưa, nàng lại bắt đầu vào nhà bếp, rửa chồng chén dĩa đầy dầu mỡ cao như ngọn núi .

      Trong nhà bếp vừa ồn ào lại vừa oi bức, nhưng nàng hề để ý chút nào, chỉ lo hoàn thành bổn phận của mình, nghiêm túc rửa chén.

      Rửa hồi, nàng phát nhà bếp đột nhiên im lặng lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng máy hút khói vang lên rầm rầm.

      Cảm thấy có chút kỳ quái, từ trước đến nay nhà bếp chưa bao giờ yên lặng như vậy. Tâm Đồng ngừng công việc rửa chén, quay đầu lại nhìn xem thử xảy ra chuyện gì.

      Vừa quay đầu lại, thấy người đàn ông cau mày, đứng ở cạnh cửa, trong phút chốc sắc mặt Tâm Đồng trở nên tái nhợt, lập tức chạy ra ngoài từ cửa sau.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 10.2

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2046" title="5421f6fcga351e08cb255&690" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/5421f6fcga351e08cb2556901.jpg" width="480" height="637" />





      Trời ạ! Là Đằng Lệ! Tại sao lại xuất ở trong này?!

      Hoảng hốt chạy về căn phòng thuê, Tiểu Bạch nhìn thấy nàng trở về sớm hơn ngày thường, còn vui mừng chạy ra nghênh đón. Tâm Đồng vừa đến nhà liền khóa cửa lại, lui vào sát vách tường, cử động cũng dám.

      Tim còn đập thình thịch, thân mình vẫn ngừng run rẩy, Tâm Đồng hiểu vì sao Đằng Lệ vừa mới xuất nhiễu loạn cõi lòng yên bình của mình…

      “Mở cửa ra.” Giọng lãnh khốc như ngày nào vang lên bên ngoài cửa.

      Tâm Đồng ôm lấy Tiểu Bạch, ý bảo nó cần kêu. Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Đằng Lệ nghĩ có ai, hết hy vọng mà bỏ .

      “Tâm Đồng, mở cửa.” Đằng Lệ kiên nhẫn gọi lại tiếng.

      Tâm Đồng vẫn đứng im dám cử động, nàng muốn gặp lại Đằng Lệ a!

      “Nơi này hệ thống cách rất kém, nếu tiếp tục gọi nữa, chỉ sợ làm cho tất cả mọi người ở khu nhà trọ này thức giấc.” Giọng điệu vẫn lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng lại mang thêm ba phần đe dọa.

      Những hộ gia đình ở đây đều là tầng lớp công nhân nghèo khổ, có số người lại làm việc suốt đêm, cho tới bây giờ mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi, Tâm Đồng muốn đánh thức những người đáng thương này.

      Cắn răng, Tâm Đồng cố lấy dũng khí, chậm rãi tiến lên phía trước, mở cánh cửa gỗ cũ nát ra.

      đến đây có chuyện gì?” Nhìn thấy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ của Đằng Lệ, Tâm Đồng , chuyện đến nước này còn đến đây làm cái gì?

      Tiểu Bạch nhìn thấy Đằng Lệ, vui mừng xông lên, phe phẩy cái đuôi, giống như nghênh đón bạn bè lâu gặp.

      “Đây là Tiểu Bạch?” Nhìn con chó lớn trước mắt, Đằng Lệ hoài nghi hỏi: “Lớn như vậy rồi sao?”

      “Con chó lớn lên là chuyện bình thường.” Tâm Đồng thản nhiên trả lời, nhưng lại che dấu được lòng bàn tay

      Đằng Lệ lướt qua Tâm Đồng, để ý đến ngăn cản của nàng, mạnh mẽ bước vào trong phòng.

      “Phòng này .” Đằng Lệ cau mày , phòng như vậy, người có thể ở được sao?

      “Đủ cho em và Tiểu Bạch ở.” Hai tay khoanh ở trước ngực, Tâm Đồng có chút ủy khuất, sau mấy tháng người đàn ông này tìm nàng chỉ là để phê bình căn phòng nàng ở đủ lớn?

      biết mọi chuyện là do Ái Mạn Đạt giở trò ma quỷ.” Đằng Lệ đột nhiên nhìn Tâm Đồng .

      Giật mình, lúc này Tâm Đồng mới biết chuyện muốn là chuyện gì.

      ra biết được chân tướng việc, như vậy là tốt rồi, chỉ cần biết tiền phải do mình lấy trộm, Tâm Đồng rất vui mừng.

      Tâm Đồng cúi đầu , nàng biết mình nên cái gì với . ‘cám ơn’ sao? Như vậy dường như có vẻ rất kỳ lạ.

      “Cho nên em có thể theo trở về.” Đằng Lệ thản nhiên với nàng.

      thể tin được những lời mà với mình, Tâm Đồng hoài nghi nhìn : “ cái gì?”

      — em có thể theo trở về.” Đằng Lệ nhẫn nại lặp lại lần nữa.

      “Em theo trở về.” Người đàn ông này xem mình như món đồ chơi sao? cần liền vứt bỏ, khi cảm thấy đáng tiếc lại tìm trở về?

      “Em đừng nóng giận, tự mình tìm em, em còn muốn thế nào?” Trong giọng có chứa nhẫn chịu đựng nhưng sắc mặt Đằng Lệ lại vô cùng bất mãn.

      “Em có nóng giận, đến giờ em phải trở về làm việc rồi.”

      Tâm Đồng cứng ngắc xoay người, ngay cả cửa cũng khóa, để lại Đằng Lệ và Tiểu Bạch ở phía sau, liền vội vàng chạy về hướng nhà hàng.

      Sau khi trở lại nhà hàng, nàng cố gắng tiếp tục rửa chén, khi đối mặt với các câu hỏi của những đồng nghiệp khác – trong đó có A Cường, nàng làm như nghe thấy gì, chỉ nỗ lực rửa chén và rửa chén.

      Tuy ngoài mặt tỏ ra có việc gì, nhưng tim Tâm Đồng vẫn ngừng đập thình thịch, lúc nào cũng lo lắng Đằng Lệ xuất ở trước cửa…

      May mắn là Đằng Lệ xuất nữa, nhưng ông chủ keo kiệt rất hiếm khi bước chân vào nhà bếp lại bước vào.

      “Tất cả mọi người đến đây! Tôi thông báo với mọi người tin tức tuyệt vời.” Ông chủ keo kiệt mang vẻ mặt vui mừng như trúng giải nhất xổ số“Hôm nay có đại nhân vật, đánh giá cao năng lực kinh doanh của tôi, cho nên bỏ ra số tiền lớn để mua nhà hàng này, từ giờ trở , tôi còn là ông chủ của mọi người nữa…”

      Trong lúc mọi người phát ra thanh kinh hoảng khi nghe lời của ông chủ keo kiệt, Tâm Đồng lại cảm thấy có dự cảm tốt.

      Quả nhiên ông chủ keo kiệt tiếp: “Sau này Đằng Lệ tiên sinh là ông chủ của các vị, mọi người phải cố gắng làm việc, đừng phụ lòng ông chủ mới —”

      “Bây giờ tôi làm nữa.” Ông chủ keo kiệt vẫn còn chưa hết lời, Tâm Đồng liền vứt lại cái bao tay, từ cửa sau chạy như điên ra ngoài.

      thể tin được Đằng Lệ lại làm ra chuyện như vậy! Chẳng lẽ phải khống chế mình hoàn toàn mới vừa lòng sao? Tâm Đồng đau lòng nghĩ, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.

      Chạy đoạn đường, nàng thở hổn hển, dựa vào gốc cây bên đường nghỉ ngơi.

      Vừa rồi bản thân làm nữa, chỉ sợ tiền lương tháng này cũng lấy được. Vậy tương lai nàng và Tiểu Bạch nên làm cái gì bây giờ? Phải rời khỏi nơi này sao?

      ! Mặc kệ là dọn đến chỗ nào, chỉ cần Đằng Lệ muốn tìm, bọn họ trốn thoát!

      Từ bỏ ý tưởng về việc chuyển nhà, nhưng ngày lại ngày trôi qua, nếu có thu nhập, nàng và Tiểu Bạch sống nổi.

      Tâm Đồng quyết định, nàng phải nhanh chóng tìm được công việc mới…

      May mắn là sống ở gần đây thời gian, nên Tâm Đồng cũng có chút quen thuộc khu vực này. Ngày hôm sau, ở gần nhà nàng tìm được công việc nhân viên bán hàng của cửa hàng tiện lợi.

      Vốn dĩ tưởng rằng có thể yên tâm tiếp tục làm việc, nghĩ tới cùng chiều ngày hôm đó ông chủ cửa hàng, lại với nàng tin tức, cửa hàng tiện lợi này được ông chủ nhiều tiền mua.

      Tâm Đồng cắn răng từ chức, nhưng nàng nổi giận, vẫn tiếp tục tìm công việc khác.

      Ngày hôm sau, nàng đến cửa hàng bán hoa

      Ngày thứ ba, nàng đến tiệm bách hóa…

      Ngày thứ tư, nàng đến cửa hiệu giặt quần áo…

      Ngày thứ năm, nàng tiệm bán mì

      Kết quả đều giống nhau! Chỉ cần chỗ nào nàng làm cùng ngày hôm đó, các cửa hàng và cửa hiệu đều được người ta ra giá trời để mua lại.

      Tâm Đồng cực kỳ hiểu , tất cả các chứng cứ đều chỉ về hướng người — Đó là Đằng Lệ.

      Nàng mệt mỏi rồi, còn hơi sức mà tiếp tục chiến đấu với Đằng Lệ nữa. Vì thế sau khi làm việc ở tiệm bán mì ra, Tâm Đồng mệt mỏi lê bước về

      Mở cửa ra, Tiểu Bạch vẫn như trước đây, vui vẻ chạy ra nghênh đón nàng.

      xin lỗi, Tiểu Bạch, hôm nay lại có xương cho mày ăn rồi.” Áy náy chuyện với Tiểu Bạch, cỗ đau lòng dâng lên, Tâm Đồng nhịn được mà ôm Tiểu Bạch khóc lớn.

      Nàng khóc thương tâm, thương tâm.

      Nàng hiểu tại sao Đằng Lệ lại tra tấn mình như vậy…

      Tiểu Bạch biết nổi thống khổ của nàng, nên nó đáng liếm mặt của nàng như an ủi.

      bàn tay to khác ở phía sau, dịu dàng đè lại bả vai của Tâm Đồng, dường như cũng muốn cấp cho nàng an ủi.

      Tâm Đồng giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hóa ra là người đàn ông đáng giận kia!

      tới đây làm gì? ra ngoài! ra ngoài!” Dùng sức đẩy Đằng Lệ, Tâm Đồng lòng thầm nghĩ muốn đuổi , nhưng dù đẩy thế nào cũng vẫn đứng yên bất động.

      “Tâm Đồng, bình tĩnh chút.” Đằng Lệ nhíu mày nhìn cảm xúc kích động mặt Tâm Đồng.

      “Bình tĩnh? bảo tôi làm sao bình tĩnh?” Người luôn luôn nhát gan, yếu ớt như Tâm Đồng, thế nhưng biết dũng khí từ đâu chạy ra, khiến cho nàng lớn tiếng quát to.

      phải nổi tiếng là đế vương trong lĩnh vực mua bán sát nhập sao? Mỗi hợp đồng mua bán đều trị giá trăm triệu, ngàn triệu – những cái giá trời khiến người ta kinh sợ sao? Mỗi lần chi tiền đều phải trải qua đều tra nghiêm ngặt sao? làm gì phải mua nhà hàng , cửa hàng hoa bé tí, tiệm bách hóa, cửa hiệu giặt ủi, thậm chí là quán mì xíu… Chuyện này đối với có gì tốt chứ?” Nàng dùng tay ra sức đánh vào lồng ngực cứng rắn của Đằng Lệ, đem oán giận phát tiết hết người .

      Đằng Lệ hé răng, cũng ngăn cản nàng, cứ để cho nàng mặc sức trút giận.

      “Đây phải là chuyện mà nên làm, xin hãy dừng tay lại!” Tâm Đồng khóc lóc thương tâm, tay cũng còn sức đành dừng lại.

      “Việc nên làm chính là mang em trở về.” nghiêm túc .

      “Tại sao? hề thương em, tại sao lại giữ em lại bên cạnh? Xin đừng tra tấn em nữa, cũng đừng đến tìm em…” Tâm Đồng thấp giọng cầu xin , hy vọng buông tha cho mình.

      “Là em tìm .”

      cái gì?” Tâm Đồng tưởng mình nghe lầm.

      “Là em tự tiện vào Đằng gia, là em tự tiện vào lòng .” Đằng Lệ chậm rãi, dịu dàng ra những lời mà biết cả đời nà chỉ lần duy nhất.

      Đơn giản, ràng nhưng lại tràn ngập tình nồng đậm thể phủ nhận.

      Người đàn ông được coi xem như ác ma, thế nhưng cũng ra những lời như vậy? Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Đằng Lệ, trong phút chốc tim của Tâm Đồng dường như ngừng đập.

      Bởi vì trong khoảnh khắc này nàng dường như hiểu được, người đàn ông kiêu ngạo này tuyên bố tình đối với người phụ nữ mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :