1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác Ma Mỉm Cười - Đường Quyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      P/s: tại tất cả các pic truyện của Quinn vs Quảng Hằng đều do qoop!! Làm pic nhá, thấy mọi người hỏi nên mình trả lời luôn ^^
      Chương 7.2


      <img class="aligncenter size-full wp-image-2057" title="cover_girls_in_Gouache_Paintings_bi585" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/cover_girls_in_gouache_paintings_bi585.jpg" alt="" width="590" height="354" />


      Sau đó nàng lại mơ thấy buổi trưa giữa mùa hè, nằm ở thảm cỏ xanh bên cạnh ngôi nhà màu hồng, trong mộng đẹp nàng lại cùng chú chó vui đùa với nhau.

      Đôi môi mềm mại mọng đỏ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, gương mặt trắng noãn nhắn của Tâm Đồng dạt dào vẻ hạnh phúc.

      Đằng Lệ nằm bên cạnh cũng ngủ, gì, nằm nghiêng tựa người vào cánh tay, lẳng lặng ngắm nhìn Tâm Đồng ngủ say, vẻ mặt vô cùng ngây thơ trong sáng.

        càng ngày càng hiểu được, Tâm Đồng rốt cuộc là như thế nào.

      hề nghi ngờ gì về việc nàng giả mạo thân phận ẹm của , chủ động cầu trở thành người tình của , tất cả đều chứng minh nàng là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt.

      Nhưng trong suốt khoảng thời gian sống chung này, Đằng Lệ cũng thầm quan sát nàng, cho dù nhìn thế nào cũng cảm thấy được nàng phụ nữ như vậy-- ít nhất cho tới bây giờ, nàng chưa từng mở miệng xin bất cứ thứ gì.

        nàng tham tài, nhưng nàng lại có vẻ khờ dại, đơn thuần, mặt từ đầu đến cuối đều lộ ra ánh mắt khát vọng.

      nàng khiêm tốn nhát gan, ở trước mặt luôn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngoan ngoãn vâng lời, rồi lại dũng cảm để ý đến an nguy  mình, chạy đến trước xe dòng xe đông nghịt chỉ để cứu chú chó ………

      Thậm chí ngay cả Nhu Nhã, cũng chủ động giúp nàng che đậy giả dối.

      Những chuyện như thế, làm cho người vốn luôn hiểu lòng người như Đằng Lệ cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

      Mười ba tuổi bị buộc phải học tập trong trại giáo dưỡng cho đến lúc trưởng thành, qua rất nhiều mưa gió, trải qua rất nhiều gian nguy, cũng vượt qua rất nhiều khiêu chiến ác liệt, có thể tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của .

      Vì sinh tồn, vì báo thù, biến thành người lạnh lùng như ác ma. Mỗi người đều lãnh khốc, vô tình, nhưng chỉ có bản thân hiểu được, đây là loại thủ đoạn tất yếu.

      Trong toàn bộ cuộc đời của , vướng bận duy nhất trong lòng chính là em thất lạc nhiều năm, nghĩ đến lại xuất thêm người phụ nữ.    

      rất muốn biết ràng, Tâm Đồng là người phụ nữ như thế nào. Rốt cuộc khuôn mặt nào mới là bộ mặt của nàng. Bộ mặt nào mới là nàng giả dạng?

      Đằng Lệ nhịn được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay vờn quanh hình dáng đôi môi đỏ mọng của nàng.

      Đụng chạm của làm cho Tâm Đồng bất chợt tỉnh lại từ trong cơn mơ. Nàng đột nhiên mở hàng mi dài cong vút ra, nắm chặt lấy tay của Đằng Lệ thu đặt ở trước ngực.

      "Em vừa mới mơ giấc mơ." Tâm Đồng diu dàng với Đằng Lệ.

      "Giấc mơ gì?" Đằng Lệ nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của nàng, đột nhiên rất muốn biết nàng mơ thấy gì?

      Giấu được vẻ hạnh phúc mặt, Tâm Đồng : "Từ lúc em còn ở nhi viện, thường hay thấy cùng giấc mơ. Trong giấc mơ, em có ngôi nhà màu hồng xinh xắn, trước sân nhà có thảm cỏ xanh mượt. Trong mơ em là , cả ngày nằm thảm cỏ xanh mát, chơi đùa cùng chú cún con, ngắm nhìn những đám mây trắng bâu trời. Chơi chán, mong chờ mẹ nhanh chóng làm xong bánh ngọt, đợi lúc cha tan sở về cùng nhau ăn. . . . . ."

      Trong lòng khẽ động, Đằng Lệ lại để cho cảm xúc biểu mặt."Sau đó sao?"

      Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Tâm Đồng đơn : "Mỗi lần mơ thấy đến đoạn này liền tỉnh, em chưa từng có cơ hội hoàn thành giấc mơ. Cho nên em rất muốn biết, cảm giác có gia đình là như thế nào. . . . . ." đơn của nàng nhanh chóng truyền vào trong đáy mắt của Đằng Lệ, giống như vừa nhìn thấy bị vứt bỏ, vì thế tự kìm chế được bản than, vươn tay ôm lấy Tâm Đồng, theo bản năng muốn đem đến cho nàng chút cảm giác ấm áp.

      Lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực của Đằng Lệ, Tâm Đồng thực cám ơn ôm nàng, hành động dịu dàng của , làm cho nàng thấy hạnh phúc.

      yên lặng ngọt ngào, lan tỏa dần trong gian phòng ngủ của bọn họ, thời gian dường như cũng lặng lẽ đứng yên hề lưu chuyển, hai người đều chìm đắm trong cảm giác ôn nhu hiếm có này.

      Đột nhiên đôi mắt Tâm Đồng sáng lên, nhịn được ở trong lòng ngực của Đằng Lệ kêu to: "Đúng rồi! Hôm nay phải chúng ta vừa cứu được  con chó  sao? Ban đầu cứ nghĩ nó là con chó đen, sau khi giúp nó tắm rửa sạch , em mới phát ra nó là con chó màu trắng--- rất giống con chó trong giấc mơ của em.”

      "Con chó trắng?" Đằng Lệ cau mày. Lúc nãy đem con chó thả xuống sàn nhà, nhưng ra cũng chú ý nó màu trắng hay màu đen.

      "Đúng vậy!" Vui vẻ gật gật đầu, sau đó Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn , tiếp tục : " thấy là con chó này rất có duyên với em sao? Hơn nữa bộ dạng của nó đáng a!"

      Đáng ? Đằng Lệ đưa ra lời nhận xét nào.

      Đối với , chó mèo, hay những con vật cưng linh tinh khác đều chỉ biết hao tốn lương thực, hoàn toàn chút tác dụng nào cả, là những con vật có ích, cảm thấy chúng đáng ở điểm nào.

      Nhìn thấy vẻ mặt cho là đúng của , Tâm Đồng nhịn được có chút khổ sở.

      "Vậy là con chó kia thể ở lại a. . . . . ." thất vọng xuất ràng mặt của Tâm Đồng.

      Phản ứng của Đằng Lệ lãnh đạm, tỏ vẻ đồng ý để cho con chó ở lại? Tâm Đồng chỉ là thực vô cùng muốn chăm sóc chú cún đáng này.

      "Em muốn giữ nó lại, có ý kiến." Đằng Lệ vuốt vuốt mái tóc của Tâm Đồng, thản nhiên .

      "Hả? sao?" Tâm Đồng vừa mừng vừa sợ nhìn Đằng Lệ, nàng nghĩ tới Đằng Lệ có lòng tốt cho con chó ở lại

      " bao giờ đùa." Đằng Lệ khẳng định với nàng lần nữa.

      "Cám ơn ! Cám ơn !" Tâm Đồng vui mừng kêu to, theo phản ứng tự nhiên ôm chặt lấy Đằng Lệ, hôn mạnh lên đôi môi của .

      nhiệt tình hưởng ứng của Tâm Đồng làm cho Đằng Lệ thoáng có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc ôm chặt lấy nàng, tránh cho nàng nhất thời vui mừng quá độ mà té rớt xuống giường.

      "À? Tiểu Bạch đâu?" Tâm Đồng nhanh chóng giúp con chó đặt cái tên rất hay.

       Đột nhiên phát con chó giường, Tâm Đồng ngây ra lúc, lập tức nhớ tới con chó vừa mới bị Đằng Lệ đuổi xuống dưới giường.

      "Tiểu Bạch ngoan ngoãn mau ra đây!" Nàng nhảy xuống giường bắt đầu tìm bóng dáng con chó , hoàn toàn quên mất chính mình vẫn còn lõa thể.

      Đằng Lệ tựa người giường nhìn thấy Tâm Đồng quỳ rạp mặt đất bộ dáng thú vị, đột nhiên nhếch lên nụ cười mà ngay cả cũng chú ý.

      Cuối cùng cũng tìm được con chó ngủ say sưa dưới gầm giường, Tâm Đồng phấn khởi ôm chặt lấy nó, muốn quay trở về giường!

      Hành động của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vi nàng bất ngờ nhìn thấy mặt Đằng Lệ xuất nụ cười – tuy rằng rất nhạt, rất , nhưng Tâm Đồng có thể xác định Đằng Lệ mỉm cười.

      nụ cười nhợt nhạt, làm mềm những đường cong nghiêm túc mặt , dường như xua cảm giác giá rét của mùa đông, vẻ mặt của còn lộ ra tia sáng biểu cho nhân tính.

      Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy cười bao giờ, bất chợt làm Tâm Đồng ngây người, cảm động đến nỗi nước mắt tự kìm chế được chảy xuống, từng giọt rơi xuống đầu Tiểu Bạch.

      Người phụ nữ này vui quá đến phát điên rồi sao? Tại sao vừa mới cười, rồi lại khóc?

      "Khóc cái gì?" Đằng Lệ cau mày hỏi nàng.

      Lau sạch nước mắt mặt, Tâm Đồng lắc đầu lời nào, bởi vì nàng biết, bí mật này tuyệt đối thể cho biết . . . . . .

      Có Tiểu Bạch làm bạn, Tâm Đồng cũng bắt đầu chơi xấu, mỗi ngày muốn cùng Đằng Lệ đến công ty, bởi vì ở trong phòng tổng tài nàng rảnh rỗi đến phát hoảng, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.

      Đằng Lệ cũng ép nàng, đồng ý để cho nàng ở lại trong nhà chăm sóc con chó . Bởi vậy mỗi ngày sau khi tiễn Đằng Lệ ra khỏi cửa, Tâm Đồng thường dùng toàn bộ thời gian của mình để làm bạn với chú chó Tiểu Bạch bướng bỉnh của nàng.

      Tiểu Bạch rất hoạt bát, cũng rất thông minh, sức ăn của nó rất mạnh, mỗi ngày ăn xong thức ăn dành cho chó, còn có thể kéo chén cầu Tâm Đồng lấy thêm cho nó ít.

      Bộ dáng nó đáng , lúc nào cũng luôn làm cho Tâm Đồng cực kỳ vui vẻ, từ trước đến nay nàng chưa từng có con vật nào, cho nên nàng vô cùng quý chú cún con này, dù vật quý giá đến thế nào cũng thể đổi nó được.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit &  Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Chương 7.3


      <img class="aligncenter size-full wp-image-2088" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_b537" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_b5371.jpg" width="590" height="442" />



      Trước cửa khu biệt thự của Đằng gia có rừng cây, lúc vừa mới đến Đằng gia, Tâm Đồng cảm thấy nơi đó trầm kì quái. Nhưng bây giờ, cánh rừng này lại biến thành nơi tốt nhất để nàng và Tiểu Bạch vui đùa.

      Buổi chiều nào cũng thế Tâm Đồng luôn mang theo Tiểu Bạch đến tản bộ trong rừng, sau đó mới quay về căn biệt thư, chờ đợi Đằng Lệ trở về cùng nhau ăn cơm.

      hôm trời chạng vạng, giống như thương lệ, Tâm Đồng ôm theo chú chó tinh nghịch vào nhà bếp, muốn lấy thức ăn vào chén cho Tiểu Bạch, lại ngoài ý muốn phát trong chén đầy ắp thức ăn.

      Hả? Là ai làm thế? Tâm Đồng hồ nghi , đột nhiên Ái Mạn Đạt xuất trước mắt ở nàng.

      "Tâm Đồng, đến giờ cho chó ăn rồi à ?" Ái Mạn Đạt thân thiết hỏi nàng.

      Áu Mạn Đạt luôn luôn có thái độ khinh miệt đối với nàng, hôm nay tại sao lại đột nhiên xuất vòng vo, thân thiết như vậy? Tâm Đồng khỏi cảnh giác bước lui về phía sau hai bước.

      Nhìn ra phản ứng của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạt thở dài : " thực chán ghét tôi đến vậy sao? Tâm Đồng."

      ", chán ghét. . . . . ." biết ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, Tâm Đồng lại lui về phía sau từng bước.

      Ái Mạn Đạt thành khẩn : "Trước kia thái độ của tôi đối với đúng là tốt, đó là bởi vì tôi ghen tị với . Bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu Đằng tiên sinh thích , tôi cũng nên an phận làm tốt vị trí quản gia của mình mới đúng. Cho nên tôi hy vọng có thể làm người lớn bỏ qua cho tiểu nhân như tôi, tha thứ cho tôi?"

      Thái độ của Ái Mạn Đạt xoay chuyển trăm tám mươi độ, ngược lại làm cho mắt Tâm Đồng choáng váng.

      Lúc trước Ái Mạn Đạt phải hận mình đến chết được sao, còn ra lệnh cho nàng làm những công việc cực nhọc, phải muốn mượn cơ đuổi nàng sao? xác định được thái độ của Ái Mạn Đạt đối với mình là tình, hay là giở trò bịp bợm gì, Tâm Đồng chần chờ  dám trả lời.

      "Tôi là thành tâm muốn đến giải thích với , hy vọng có thể tin tưởng tôi. . . . . ."

      Liếc mắt nhìn cái chén mà Tâm Đồng cầm tròng tay, Ái Mạn Đạt hỏi: “ Số thức ăn đó có đủ cho nó dùng ? Tôi làm lần đầu, chỉ sợ đủ.”

      "Là lấy thức ăn cho Tiểu Bạch?" Tâm Đồng có chút kinh ngạc.

      "Đúng vậy, tôi thấy cùng Tiểu Bạch dạo trong rừng, thầm nghĩ rằng sau khi trở về, Tiểu Bạch đói bụng, cho nên mới chuẩn bị trước, chờ trở về."

      xong, Ái Mạn Đạt còn thân mật ngồi xổm xuống nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng khẽ cắn nàng mấy cái, tỏ vẻ cho nhiệt tình hưởng ứng.

      Thấy màn như vậy, Tâm Đồng cũng bắt đầu mềm lòng, tin tưởng Ái Mạn Đạt là tình có ý muốn mình cùng sống chung hòa thuận vui vẻ. Có lẽ Ái Mạn Đạt tự mình nghĩ thông suốt . . . . . .

      "Cám ơn giúp Tiểu Bạch lấy thức ăn." Tâm Đồng nghiêm túc nhìn nàng cảm ơn.

      "Đừng có khách sáo như vậy, chuyện này chỉ là việc thôi."

      Ái Mạn Đạt cười cười, lập tức thử hỏi nàng: " có tha thứ cho tôi ?"

      "Đừng cái gì có tha thứ hay ? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giận a!" Tâm Đồng chân thành .

      Đối với Tâm Đồng đơn thuần mà , nàng và Ái Mạn Đạt từ trước đến nay cũng có thâm cừu đại hận gì. Chuyện hai người có thể chugn sống hòa bình đó là chuyện tốt.

      "Cám ơn !" Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vui mừng .

      Đột nhiên dường như lại nghĩ tới cái gì, Ái Mạn Đạt mở miệng nhìn Tâm Đồng hỏi: "Đúng rồi, đầu bếp xin phép nghỉ buổi tối hôm nay, có đồng ý giúp tôi chuẩn bị bữa tối hay ?”

      “ Đương nhiên đồng ý rồi.” Tâm Đồng gật đầu.

      "Vậy lòng cám ơn ."

      Ái Mạn Đạt thân thiết đích giữ chặt cánh tay Tâm Đồng, mặt ra hiệu cho nàng buông cái chén trong tay, để Tiểu Bạch đứng phản đối có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn.

      Trong lúc Tiểu Bạch vui vẻ phe phẩy cái đuôi thưởng thức bữa ăn của mình, Ái Mạn Đạt dẫn Tâm Đồng vào bếp chuẩn bị bữa tối. ta còn thân thiết chỉ cho Tâm Đồng cách nấu ăn, hơn nữa còn cho Tâm Đồng biết những món mà Đằng Lệ thích ăn.

      Cuối cùng khi bàn thức ăn được chuẩn bị tốt, Đằng Lệ cũng vừa về đến nhà. đồng ý với lời đề nghị ăn cơm chung của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạt kiên trì giữ thân phận quản gia của mình, đợi sau khi Tâm Đồng và Đằng Lệ ăn xong bữa tối, liền nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.

      Ngồi bàn nhìn Đàng Lệ ăn cơm, đối với Tâm Đồng mà , từ sau khi đến Đằng gia, hôm nay là ngày nàng vui nhất.

      Đầu tiên là Ái Mạn Đạt hề xem nàng là cái đinh trong mắt, ngược lại chủ động giải thích với nàng, sau đó lại được ở cận kề, ăn cơm cùng với Đằng Lệ, Tiểu Bạch cũng ăn no ngủ ở dưới gầm bàn, cảm giác như bọn họ -- giống….. giống như người nhà!

      Càng suy nghĩ, Tâm Đồng lại càng nhịn được nở nụ cười ngọt ngào . . . . . .


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 8.1

      <img class="aligncenter size-full wp-image-1985" title="5421f6fcga05783d57ef5&690" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/5421f6fcga05783d57ef5690.jpg" width="590" height="516" />


      Buổi chiều ngày hôm sau, Tâm Đồng lại mang theo Tiểu Bạch vào rừng cây dạo chơi, đùa cho đến khi mệt mỏi, nàng ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi chút.
      Cũng biết qua bao lâu, đột nhiên tay truyền đến đau đớn làm cho nàng tỉnh lại.
      Mở ánh mắt vẫn còn lim dim vì ngái ngủ ra liền thấy ra là Tiểu Bạch kiên nhẫn mà cắn tay nàng, dường như có vẻ thúc giục Tâm Đồng mau trở về nhà cho nó ăn cơm.
      “Tiểu Bạch xấu xa! Lần sau được dùng sức cắn như vậy nữa nha.” Sờ sờ vào mu bàn tay có vết thương , Tâm Đồng hơi tức giận trách mắng con chó .
      Tiểu Bạch khờ dại nên biết Tâm Đồng tức giận, mà khi nhìn thấy chủ nhân tỉnh nó còn vui mừng phe phẩy đuôi.
      có biện pháp trừng trị ngươi mà.” Nhìn thấy bộ dáng đáng của con chó , Tâm Đồng tức giận cũng lập tức nguôi giận.
      Lúc này nàng đột nhiên phát bầu trời trở nên tối đen, nghĩ tới mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi chút, nàng liền ngủ quên. Giờ này chắc Đằng Lệ tan sở về nhà rồi.
      Tâm Đồng vội vàng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, : “Chúng ta trở về nhanh lên! Đừng làm cho Đằng Lệ tức giận.”
      Thở hồng hộc chạy về phòng khách của Đằng gia, Tâm Đồng mở cửa lớn ra, hồi hộp ló đầu vào xem thử, phòng khách u, dường như Đằng Lệ còn chưa về nhà.
      Tâm Đồng le lưỡi, rốt cuộc cũng thở phào hơi nhõm.
      “Gâu gâu……….Grừ grừ……….” Lúc này Tiểu Bạch ở phía sau đột nhiên kịch liệt sủa lớn, hơn nữa còn phát ra tiếng gầm .

      “Tiểu Bạch ồn ào cái —” Tâm Đồng muốn quay đầu lại trách cứ Tiểu Bạch, lại vô tình phát người đàn ông xa lạ đứng ở phía sau nàng.

      Người đàn ông xa lạ này tóc tai rối bù, râu ria đầy mặt, cravat treo lủng lẳng cổ, Âu phục người vừa bẩn lại vừa nhăn nhúm.

      “Ông, ông là ai?” Tâm Đồng sợ hãi lui về phía sau vài bước.

      “Tôi muốn tìm Đằng Lệ.” Ánh mắt của người đàn ông lộ ra tia nhìn kỳ quái, rằng chỉ muốn tìm Đằng Lệ.

      “Đằng….Đằng Lệ vẫn chưa trở về. Ông……Hôm khác lại đến được ?” Tâm Đồng tiếp tục lui về phía cửa, theo trực giác của nàng người đàn ông này dường như có chút bình thường.

      Hình như có nghe thấy câu trả lời của Tâm Đồng, ánh mắt của người đàn ông lộ ra tia hung ác, lớn tiếng lặp lại: “Tôi muốn tìm Đằng Lệ!”

      ấy…. ấy còn chưa trở về — a –” Tâm Đồng còn chưa xong, người đàn ông đó đột nhiên tiến về phía trước, đẩy Tâm Đồng té ngã cửa.

      “Tên ác ma ăn tươi nuốt sống người khác ở đâu?” Người đàn ông đó điên cuồng kêu gào, lập tức hung hăng dùng sức tát Tâm Đồng cái.

      Bị cái tát kia làm cho choáng váng, Tâm Đồng xoa xoa nửa bên mặt lập tức sưng tấy lên, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu.

      trốn ở địa ngục dám trở về sao?” Người đàn ông đó bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Tâm Đồng, ngừng dùng sức. nghĩ có thể muốn làm gì làm, tùy tiện cướp công ty mà tôi vất vả gầy dựng, sau đó tính bỏ sao? Tôi cho biết, ai có thể làm như vậy!”

      “A, buông tay…..” Cố gắng thốt ra vài chữ, Tâm Đồng hoàn toàn có sức lực chống cự lại kiềm chế thô bạo của người đàn ông cậy mạnh này.

      “Tôi giết chết ! Giết chết !” Người đàn ông điên cuồng kêu to, bộ dáng ác độc muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

      Mơ hồ nghe được Tiểu Bạch ngừng sủa to, nhưng thiếu hụt khí nhanh chóng làm cho Tâm Đồng rơi vào hôn mê.

      Đằng Lệ……..Đằng Lệ………….

      Trước khi Tâm Đồng mất hết ý thức, trong lòng chỉ có thể ngừng gọi tên Đằng Lệ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 8.2

      <img class="aligncenter size-full wp-image-1990" title="[wallcoo_com]_sweet_girls_illustration_on_romance_novel_cover_bi789" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_com_sweet_girls_illustration_on_romance_novel_cover_bi789.jpg" width="590" height="498" />





      Đột nhiên áp lực đè nén cổ được buông lỏng, người đàn ông trước mắt cũng bị người khác mạnh mẽ kéo ra khỏi người nàng, đẩy đến cây trụ trước cửa nhà

      “Tâm Đồng tiểu thư, có sao ?” Lão Tống – phụ trách nhiệm vụ lái xe cho Đằng Lệ thân thiết hỏi nàng, còn nâng Tâm Đồng ngồi qua bên nghỉ ngơi.

      “Khụ, khụ…” Tâm Đồng ho khan đến nỗi chảy nước mắt, trong lúc hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn thấy Đằng Lệ trở về đúng lúc để cứu nàng.

      Kéo lê người đàn ông đó mặt đất, chỉ dùng bàn tay Đằng Lệ bóp chặt cổ của ông ta, làm ông ta thể giãy giụa được.

      “Dám động đến người đàn bà của tôi!” Gằn từng tiếng, lời lạnh như băng từ trong miệng Đằng Lệ thốt ra.

      Trong mắt có lấy tia độ ấm, thứ duy nhất tồn tại, cũng chỉ có tức giận muốn lập tức giết chết người đàn ông trước mắt.

      Gân xanh nổi lên Đằng Lệ chậm rãi gia tăng lực đạo tay, người ở bên cạnh thậm chí có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc phát ra từ cổ của người đàn ông đó.

      mặt Đằng Lệ tràn ngập vẻ đáng sợ mà Tâm Đồng chưa bao giờ gặp qua. Tối tăm, lãnh khốc, hắc ám, tà ác giống như là bị ma quỷ khống chế.

      Đây là vẻ mặt của ác ma! giết chết người đàn ông đó – Tâm Đồng hoàn toàn hiểu điểm này.

      Nhưng nàng nghĩ để cho Đằng Lệ tiếp tục ười, nếu ông ta chết , dù thế nào cũng vẫn là kẻ giết người… Vì thế nàng giãy ra khỏi tay Lão Tống, gắng gượng đứng lên.

      “Đừng! Đừng giết người nữa!” Tâm Đồng rơi lệ đầy mặt, ôm lấy thân thể cứng rắn của Đằng Lệ từ phía sau.

      Cổ họng đau nhức vẫn khiến cho nàng chuyện cách khó khăn, nhưng Tâm Đồng vẫn cố gắng dùng giọng khàn khàn, muốn ngăn cản cho Đằng Lệ giết người lần nữa.

      Cảm giác được thân hình mềm mại của Tâm Đồng, Đằng Lệ cứng đờ, lạnh lùng ra lệnh: “Em đừng xen vào, vào nhà .”

      ! Em xin , đừng giết người. Em muốn nhìn thấy như vậy…” Tâm Đồng ngừng run rẩy, ôm chặt lấy Đằng Lệ cầu xin.

      Giọng cầu xin khàn khàn của Tâm Đồng làm cho lòng của Đằng Lệ khẽ động, biểu tình tà ác mặt chậm rãi thối lui.

      Buông ngư̖ đàn ông gần bất tỉnh ra, Đằng Lệ lạnh lùng ra lệnh cho Lão Tống: “Đưa ông ta đến cục cảnh sát.”

      Sau đó Đằng Lệ ôm lấy Tâm Đồng suy yếu, mang nàng vào nhà nghỉ ngơi.

      Ở trong vòng tay ôm ấp an toàn của Đằng Lệ, từ đầu đến cuối Tâm Đồng đều có chú ý tới Ái Mạn Đạt – vẫn lẩn tránh ở góc khuất, nhìn thấy hết tất cả mọi việc vừa x

      Sau khi nhìn thấy Tâm Đồng ngủ say, Đằng Lệ nằm ở bên cạnh nàng câu.

      Đằng gia từ trước đến nay có cái gọi là an ninh hay nhân viên bảo vệ, bởi vì người đàn ông vô cùng tự tin, bởi vì chưa từng có người nào có lá gan lớn, dám tiếp cận Đằng Lệ trong vòng ba thước.

      Cho dù khi làm, hai bên quảng trường đều có nhân viên bảo vệ hộ tống, nhưng đó cũng chỉ là để tạo điều kiện cho Đằng Lệ ra vào công ty thôi! Những người đó chỉ dám ở bên diễn trò khóc lóc, cầu xin, ai dám quá giới hạn bước.

      Ngay cả chính Đằng Lệ cũng thể tin được, có kẻ dám xâm nhập Đằng gia, xâm nhập địa bàn của ác ma Đằng Lệ, làm tổn thương người đàn bà của !

      Xem xét lại cổ Tâm Đồng, ràng vẫn còn dấu vết tím đỏ, sắc mặt Đằng Lệ trầm xuống, lộ ra tia lạnh lẽo làm cho người khác sợ hãi.

      “Đừng! Đừng mà!” Lần thứ hai lại nằm mơ thấy tình hình xảy ra trước đó, Tâm Đồng ngừng giãy giụa, trán toát ra rất nhiều mồ hôi.

      Đặt tay lên vầng trán ướt mồ hôi của Tâm Đồng, Đằng Lệ nhàng trấn an nàng.

      Tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Tâm Đồng vẫn còn hoảng sợ, chưa kịp hoàn hồn nhìn Đằng Lệ, cảm giác trái tim bé còn đập kinh hoàng.

      “Tại sao cho tôi động thủ? làm em bị thươngĐằng Lệ thản nhiên hỏi nàng.

      “Em muốn nhìn thấy giết người.” Tâm Đồng yếu ớt .

      “Tôi giết qua rất nhiều người.” Đằng Lệ nhíu mày, ánh mắt sắc bén.

      “Em biết, em nghe Nhu Nhã về chuyện này.” Tâm Đồng gật gật đầu tỏ vẻ biết. “Nhưng trước kia giết người là vì tự vệ, có thể là bất đắc dĩ… Bây giờ có quyền lựa chọn.”

      “Quyền lựa chọn?” Đằng Lệ hừ lạnh tiếng: “Tôi luôn luôn có quyền lựa chọn, mặc kệ là trước đây hay là bây giờ. Giết hay hoặc có nên giết hay , đều có người nào có thể gây trở ngại đến quyết định của tôi.”

      muốn tiếp tục tranh luận về đề tài này, Tâm Đồng quyết định, nếu trong tương lại có cơ hội từ từ khuyên bảo .

      Nhưng nàng hề hy vọng cao xa rằng ngày Đằng Lệ thay đổi. “Mặc kệ thế nào, em vẫn phải cám ơn .”

      “Cám ơn tôi cái gì?” nhíu mày, có chút mất tự nhiên.

      “Cám ơn cứu em.” Dịu dàng nhìn , trong mắt Tâm Đồng lộ ra tình

      “Im miệng, tiếp tục ngủ.” Giọng thô ráp khàn khàn của Đằng Lệ vang lên, cắt ngang lời nàng.

      Hiểu ý tứ của , Tâm Đồng cười cười thèm nhắc lại, gắt gao nép mình vào người Đằng Lệ, lần thứ hai nàng chìm vào giấc mộng đẹp, an toàn.

      Ba ngày sau.

      Đằng Lệ rất hiếm khi nghỉ ngơi, trước khi bước ra cửa khi làm, gọi Ái Mạn Đạt tới, ra lệnh cho lúc nào cũng phải để ý đến an toàn của Tâm Đồng, cũng muốn phân phối người tạm thời thay phiên nhau tuần tra căn nhà, để tránh kiện của mấy ngày trước lại tái diễn.

      Ái Mạn Đạt lập tức vâng vâng dạ dạ, cung kính tiễn Đằng Lệ lên xe. Sau khi xác định chiếc xe Limousine còn nhìn thấy bóng dáng, trong mắt Ái Mạn Đạt lên tia tính toán.

      Cả buổi sáng, trong nhà vẫn im lặng như bình thường, có xảy ra chuyện gì.

      Sau khi ăn xong cơm trưa, Tâm Đồng ngồi ở phòng khách chơi đùa cùng Tiểu Bạch.

      Nhìn đồng hồ, lại nhìn thấy bộ dáng định ra ngoài của Tâm Đồng, mặt Ái Mạn Đạt ràng ra tia kiên nhẫn.

      Cuối cùng, Ái Mạn Đạt nhịn được, mở miệng hỏi: “Tâm Đồng, chiều nay tính dẫn Tiểu Bạch ra rừng cây chơi

      “Bởi vì cách đây mấy ngày xảy ra chuyện đó… Hơn nữa tối qua nghe , người đàn ông kia trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Cho nên hôm nay trước khi Đằng Lệ ra khỏi cửa đặc biệt dặn dò tôi, mấy ngày nay chỉ có thể ở trong phòng, được tự mình chạy đến rừng cây.” Tâm Đồng thành cho Ái Mạn Đạt biết.

      “À! ra là như vậy!” Ái Mạn Đạt giả bộ ra vẻ bừng tỉnh. “Có điều Tiểu Bạch thể ra ngoài, xem ra rất mất tinh thần, đáng thương nha!”

      Nàng vươn tay đến gần Tiểu Bạch – lúc này lười biếng dùng móng chân cào cào vào ghế sô pha.

      Tâm Đồng cau mày, nàng cũng cảm thấy có lỗi với Tiểu Bạch. “Đúng vậy! Tiểu Bạch có thói quen mỗi ngày đều phải ra ngoài chạy nhảy.”

      “Vậy hãy mang nó .” Ái Mạn Đạt khuyến khích Tâm Đồng.

      “Nhưng mà Đằng Lệ…” Vẻ mặt Tâm Đồng khó xử. Đúng là nàng rất muốn mang Tiểu Bạch ra ngoài, nhưng Đằng Lệ căn dặn, nàng thể nghe.

      “Mỗi ngày ra ngoài hoạt động hít thở khí trong lành, đối với sức khỏe của chó con mà là rất quan trọng, tốt nhất là nên mang nó ra ngoài dạo lát.” Ái Mạn Đạt tiếp t khuyến khích Tâm Đồng.

      “Nếu lo lắng bị Đằng tiên sinh mắng, vậy tôi có cách… Sáng nay Đằng tiên sinh ra lệnh tôi phái hai người hầu tuần ra xung quanh nhà. lát nữa tôi bảo bọn họ sẵn tiện lưu ý động tĩnh ở phía rừng cây, vậy cần phải lo lắng nữa!”

      Ái Mạn Đạt có lòng tốt đề nghị, làm cho Tâm Đồng sau khi nghe xong vô cùng cảm động. Nàng rất muốn mang Tiểu Bạch đến rừng cây để hít thở khí trong lành.

      “Được rồi! Tôi đây mang Tiểu Bạch ra ngoài. Tôi trở về sớm.” Tâm Đồng hạ quyết tâm.

      Nghe thấy Tâm Đồng đồng ý ra ngoài, Ái Mạn Đạt rốt cuộc thở phào hơi nhõm: “Được, vậy sớm về sớm, phải cẩn thận chút.”

      “Ừm, tôi ra ngoài đây.” Tâm Đồng nhìn ta cười cười, vui vẻ mang theo Tiểu Bạch ra ngoài.

      Nhìn thấy bóng dáng của Tâm Đồng và Tiểu Bạch biến mất ở trong rừng cây, Ái Mạn Đạt nhịn được nở ra nụ cười đen tối.

      Cứ như vậy kế hoạch của ta mới có thể tiến hành cách thuận lợi!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 8.3

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2015" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_bi41515" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_bi41515.jpg" width="590" height="442" />



      hề lãng phí thời gian, Ái Mạn Đạt lập tức xông lên lầu, chạy đến phòng của Tâm Đồng, lục lọi đồ đạc của nàng, ở phía dưới cùng của tủ quần áo, tìm được cái túi cũ nát mà lúc trước khi Tâm Đồng mới đến Đằng gia mang theo bên mình.

      Đúng như dự đoán, nghèo khổ lớn lên từ nhi viện – Tâm Đồng, quả nhiên có vứt bỏ túi xách cũ rách của mình. Ái Mạn Đạt từ mũi hừ lạnh ra tiếng.

      Sau đó lén lút cầm lấy cái túi đến phòng Đằng Lệ.

      Ở Đằng gia lâu, Ái Mạn Đạt tương đối hiểu , vách tường trong phòng của Đằng Lệ có ô cửa ngầm, bên trong để rất nhiều tiền mặt -- Điều đặc biệt nhất chính là ô cửa này cũng giống như Đằng gia – được bảo vệ, Đằng Lệ tự tin cho nên cũng thiết lập mật mã cho két sắt này.

      Sau khi mở ô cửa ngầm ra, Ái Mạn Đạt liền đem từng xấp từng xấp tiền mặt nhét vào trong túi xách, mãi cho đến lúc nhét được nữa mới dừng lại.

      Nhìn thấy trong ô cửa ngầm còn có đống tiền mặt, Ái Mạn Đạt nảy sinh lòng tham, vốn dĩ tiện tay lấy ít nhét vào trong ngực. Nhưng, thầm nghĩ lại, vẫn còn nhiều thời gian, cần phải…..Vào lúc này việc cần phải làm chính là khiến cho tình hình hỗn loạn chút.

      Vì thế đem tiền mặt trong ngực bỏ lại vào trong ô cửa ngầm, kéo khóa túi xách lại, cố ý vứt lại giường trong phòng Tâm Đồng.

      Sau khi xác định còn vấn đề gì nữa, Ái Mạn Đạt vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo, nên tiến hành kế hoạch thứ hai.

      bước xuống phòng khách dưới lầu, gọi cuộc điện thoại khẩn cấp cho thư ký của Đằng Lệ.

      “A lô? Thư ký Vương phải ? làm ơn với Đằng tiên sinh là trong nhà xảy ra hỏa hoạn, xin ông ấy mau mau trở về.” Ái Mạn Đạt làm bộ ra vẻ như vô cùng lo lắng. “Được, vậy làm phiền !”

      Ái Mạn Đạt gác điện thoại, đầu tiên là nhàn nhã ngồi ở phòng khách, kiểm tra móng tay xinh đẹp được gọt giũa cẩn thận của mình, khoảng năm phút sau, đến phòng bếp, dùng bật lửa châm bức màn trong nhà bếp.

      Lửa chậm rãi thiêu đốt, cuối cùng đợi cho sau khi cháy hơn phân nửa bức màn, Ái Mạn Đạt mới gọi điện thoại thông báo với người hầu ở phía sau nhà chạy đến cứu hỏa.

      Rất nhanh người hầu trong nhà chạy tới, cầm lấy bình cứu hỏa dập tắt lửa. May mà nhà bếp chỉ bị thiêu hủy phần , làm cho tất cả mọi người thở phào hơi nhõm.

      Lúc này, tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên ở ngoài cửa, Ái Mạn Đạt lập tức cho người hầu lui xuống, còn mình chạy đến phòng khách nghênh đón Đằng Lệ.

      Đằng Lệ dùng sức đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Ái Mạn Đạt liền hỏi: “Tâm Đồng có việc gì chứ?”

      với trong nhà xảy ra hỏa hoạn, kết quả lại lo lắng cho cái con tiểu tiện nhân kia!

      Trong lòng Ái Mạn Đạt tràn ngập phẫn hận, nhưng vẫn cung kính báo cáo: “Đằng tiên sinh, may mắn là chỉ có nhà bếp bị cháy, lửa được dập tắt, ngài cần lo lắng, có ai bị thương cả.”

      Trong lòng lấp đầy khẩn trương, trong phút chốc đột nhiên biến mất, nhưng Đằng Lệ vẫn nhanh chân sải bước lên lầu, thầm nghĩ muốn chính mắt xác nhận Tâm Đồng có xảy ra chuyện gì hay ?

      “Tâm Đồng!” đẩy cửa phòng Tâm Đồng ra, vào thấy Tâm Đồng ở trong phòng.

      Nhíu mày, Đằng Lệ muốn rời khỏi phòng, lại liếc mắt nhìn thấy giường Tâm Đồng có để cái túi xách, đến gần thấy trong túi xách toàn là tiền mặt!

      Đằng Lệ lập tức trở về phòng của mình, mở cửa ngầm ra, phát tiền trong đó bị lấy phần……….

      Ra khỏi cửa phòng, Đằng Lệ nghiêm túc xuống cầu thang, thấy Ái Mạn Đạt ngồi sô pha ở phòng khách.

      “A! Cái túi xách này………” Nhìn thấy Đằng Lệ cầm thứ gì đó tay, Ái Mạn Đạt nhịn được đứng lên.

      gặp qua cái túi này?” Ánh mắt lạnh lùng của Đằng Lệ đảo qua Ái Mạn Đạt.

      “Đúng vậy, hôm nay tôi thấy Tâm Đồng từ phòng ngài bước ra, tay còn cầm theo cái túi này, trông bộ dáng hình như muốn ra ngoài. Khi đó tôi còn cảm thấy kỳ lạ, đó phải là cái túi xách mà trước đây ấy mang đến sao? Tại sao lại ở trong phòng Đằng tiên sinh…….Vốn dĩ ấy muốn xách cái túi này , nhưng vừa rồi đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, ấy vội vã tìm Tiểu Bạch, cho nên vẫn chưa được.” Ái Mạn Đạt làm ra vẻ cái gì cũng biết.

      “Tâm Đồng vào phòng của tôi?” Đằng Lệ hoài nghi hỏi.

      “Chuyện này…….” Vẻ mặt Ái Mạn Đạt khó xử, ấp úng : “Từ sau khi xảy ra chuyện của vài ngày trước, cả ngày Tâm Đồng đều có vẻ rất kỳ lạ, tôi cứ nghĩ là do tâm tình của ấy tốt, cho nên vào lúc giữa trưa, thấy ấy bước vào phòng ngài, tôi cũng dám hỏi nhiều.”

      ấy đâu rồi?” Hai nắm tay siết chặt, giọng của càng ngày càng lạnh như băng.

      “Hẳn là đến rừng cây tìm Tiểu Bạch rồi, chắc nhanh chóng trở về thôi.” Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vô tội, giả bộ y như , ra thấy biểu trước cơn giông tố của Đằng Lệ trong lòng rất vui sướng.

      Lần này để xem Tâm Đồng chết như thế nào! Trong lòng đắc ý cười lạnh.

      “Có chuyện gì sao? Đằng tiên sinh?” Ái Mạn Đạt giả vờ hỏi.

      Ánh mắt lộ ra tia nhìn rét lạnh làm cho người ta sợ hãi, Đằng Lệ nhếch môi, đem túi xách đặt bàn, phất phất tay ý bảo Ái Mạn Đạt lui xuống.

      Mọi việc vô cùng ràng, trong lòng suy đoán lúc lâu, mãi cho đến giờ phút này, cuối cùng Đằng Lệ có thể xác định Tâm Đồng là hạng phụ nữ như thế nào.

      Buồn cười nhất chính là, khi nghe thư ký Vương báo ở nhà xảy ra hỏa hoạn, thèm để ý đến hợp đồng mua bán trị giá mấy trăm triệu chờ ký tên, bản thân giống như gã thanh niên ngu xuẩn, đầu óc, ngay cả Lão Tống cũng kêu, liền nhanh chóng tự mình lái xe về nhà -- chỉ vì người đàn bà giả dối, tham tiền.

      Ngồi ở trong phòng khách, Đằng Lệ câu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào túi tiền bàn.

      Rót ly rượu vang, hung hăng uống hết ngụm, sau đó đột nhiên dùng sức ném ly rượu vỡ nát mặt đất………

      Lúc này, tuy rằng Tâm Đồng cùng Tiểu Bạch vui vẻ chơi đùa trong rừng cây, nhưng nàng cũng quên lời hứa với Ái Mạn Đạt là sớm trở về nhà, để tránh Ái Mạn Đạt lo lắng.

      Vui chơi cũng lâu, khi nàng thở hồng hộc mang theo Tiểu Bạch ra khỏi rừng cây, từ xa nhìn thấy xe của Đằng Lệ, tại sao lại trở về sớm như vậy?

      Tâm Đồng cảm thấy hình như có điểm kỳ quái, thời gian còn chưa tới, với người luôn lấy công việc làm trọng như Đằng Lệ, tại sao lại trở về trước thời hạn như vậy?

      Vì thế nàng ôm lấy Tiểu Bạch chạy chậm về phía nhà. Mới vừa mở cửa, nàng nghe thấy trong phòng có mùi cháy khét khó ngửi và cả mùi khói thuốc.

      phải là xảy ra hỏa hoạn chứ? Lo lắng Đằng Lệ gặp chuyện may, Tâm Đồng ôm Tiểu Bạch, hoảng hốt chạy vào phòng khách, nghĩ tới lại thấy sắc mặt Đằng Lệ khó coi, ngồi ghế sô pha.

      Tảng đá đè nặng trong lòng dường như được bỏ xuống, Tâm Đồng buông Tiểu Bạch ra, bước đến bên cạnh Đằng Lệ. Bởi vì vừa rồi lo sợ, làm cho tim của nàng vẫn còn đập rất nhanh.

      “Tại sao về sớm vậy? xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này mới chú ý tới ly rượu thủy tinh vỡ vụn mặt đất, toàn bộ lo lắng của Tâm Đồng đều mặt.

      Nhưng trái với lo lắng của , Đằng Lệ lại hoàn toàn xem như có chuyện gì.

      hừ lạnh tiếng “Thế nào? Tôi trở về sớm làm hỏng kế hoạch của sao?”

      “Kế hoạch gì?” Tâm Đồng khó hiểu hỏi.

      Đằng Lệ bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào cái túi bàn: thấy cái túi xách của mình ở đây, còn giả bộ biết sao?”

      Cho tới bây giờ mà nàng còn trưng ra vẻ mặt vô tội, ngay cả Đằng Lệ cũng thể bội phục nàng. Nhưng vô liêm sỉ của nàng, ngược lại càng làm cho đáy lòng nổi lên cỗ lửa giận.

      Đằng Lệ lấy ra xấp tiền từ trong túi, hung hăng ném vào vẻ mặt vô tội của Tâm Đồng ---


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :