1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác Ma Mỉm Cười - Đường Quyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Có nhiều người hỏi về hệ liệt này quá, nên mình update thông tin về hệ liệt “Ngũ nhân bang” cho mọi người nhé:

      “Ngũ nhân bang” gồm có 5 người (Minh Vương, Hỏa Ưng, Đằng Lệ, Tà Thần, Nham Hổ)
      Hệ liệt này tác giả mới viết về 3 người thôi :
      1. Ác ma mỉm cười (Đằng Lệ x Tâm Đồng)
      2. Ái thiếp của Tà Thần (Lãnh Diệp x Đào San San)
      3. Ấn ký của Lão Hổ (Nham Hổ x Đường Lê Nhi)

      Chương 5.3

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2040" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_b537" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_b537.jpg" width="590" height="442" />

      Chẳng lẽ đây là thứ làm cho Ái Mạn Đạt say mê, luôn miệng ca ngợi hệ thống kinh doanh mua bán và sát nhập?!

      Có thể tưởng tượng, đây cũng là nơi bắt đầu về truyền thuyết"Ác ma Đằng Lệ" --- cuối cùng Tâm Đồng cũng hiểu được.

      Trong thang máy tốc hành dành cho Tổng tài, nàng vẫn dùng ánh mắt đồng ý nhìn Đằng Lệ.

      Rốt cục nàng nhịn được : " có biết là mình rất vô tình ? Bên ngoài nóng như vậy, và đứa bé kia là vô tội. . . . . ."

      "Business is Business!" Đằng Lệ lạnh lùng trả lời.

      "Cái gì?" Tâm Đồng nghe hiểu lời .

      "Kinh doanh là kinh doanh, ai có thể đến chữ tình." Cố gắng giữ bình tĩnh, Đằng Lệ lại lần nữa.

      "Là người cũng nên có chút nhân tính, nếu mình có khả năng cũng nên giúp người khác a! Đây mới là ý nghĩa của cuộc sống. . . . . ." Tâm Đồng thử giảng đạo lý.

      Đột nhiên, Đằng Lệ vung tay dùng sức đánh lên bề mặt thang máy bằng kim loại, dùng sức mạnh đến nỗi ngay cả thang máy chấn động mạnh.

      Bị hành động của làm cho hoảng sợ, Tâm Đồng sợ hãi la hoảng lên.

      "Sợ sao? Người sống ở đời phải có sinh lão bệnh tử, chiến thắng – vinh quang -  thất bại,  đó mới là của cuộc sống. Em có khả năng để cầu khẩn van xin cho thế giới hòa bình, hay vui vẻ đâu. Đối với tôi mà nếu phải là giả dối, đó chính là địa ngục." Nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Tâm Đồng, Đằng Lệ lãnh khốc .

      " Tôi kinh doanh chứ phải làm từ thiện, người muốn sinh tồn cũng phải dùng chính sinh mệnh mình để tranh đấu, người thua tượng trưng cho năng lực yếu kém, tự mình phải tìm lối thoát, chứ phải van cầu người khác trợ giúp cho mình.” lạnh lùng tiếp.

      "A! Tay của --"

      Để ý thấy bàn tay chảy máu của Đằng Lệ, Tâm Đồng đành lòng nghĩ muốn kéo tay , lại bị hất tay ra.

      Người phụ nữ này, đầu tiên là giả mạo em ? Sau đó vì tiền mà bán rẻ thân thể của chính mình, vậy mà bây giờ còn dám dùng những lời giả nhân nghĩa để với ?!

      "Em có thể bảo tôi ác ma, là người có nhân tính, ngay cả đứa bé như thế cũng buông tha. Còn những người kia, vì để đạt được mục đích của mình nên để mặc cho đứa bé quỳ gối suốt ngày như thế, những người như họ nên gọi là cái gì?” Đằng Lệ phẫn nộ gào thét, vẻ mặt kích động trước nay chưa từng có.

      Sửng sốt nhìn chằm chằm Đằng Lệ nổi giận, Tâm Đồng biết nên phản ứng như thế nào.

      Nhưng lập tức nàng đột nhiên nhớ tới, Nhu Nhã từng qua những chuyện mà Đằng gia gặp phải--- Có phải đây là nguyên do khiến cho  Đằng Lệ hận đời, trở nên vô tâm vô tình ?

      Trải qua những bất hạnh mà gặp phải, còn hiểu được là như thế nào sao?

      Nàng nghĩ muốn mở miệng hỏi Đằng Lệ, nhưng cửa thang máy mở ra .

      Đằng Lệ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tâm Đồng cái, sau đó tự mình bước ra khỏi thang máy.

      Mà câu kia, từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.

      Cả ngày, Tâm Đồng đều ngoan ngoãn ngồi ở bên trong phòng tổng tài, nhìn Đằng Lệ quyết đoán vô tình xử lý công việc.

      Công việc mua bán và sát nhập đơn giản như lời của Ái Mạn Đạt, số tiền mỗi lần mua bán dao động từ vài trăm triệu cho đến cả ngàn triệu, làm cho Tâm Đồng đứng bên nghe thấy kinh hãi.

      Những bản báo cáo điều tra hỗ trợ cho việc mua bán chất chồng như núi, lớp để bàn tổng tài, lớp để tràn dưới mặt đất.

      Tâm Đồng cũng chú ý tới, những nhân viên cấp dưới khi vào báo cáo với Đằng Lệ, ai nấy cũng đều là nơm nớp lo sợ, vô cùng thận trọng, chỉ sợ  mình báo cáo có sơ xuất, chọc giận Đằng Lệ.

      Bởi vậy càng nhìn càng có thể thấy , danh tiếng ác ma của Đằng Lệ sớm sâu vào lòng người.

      Ở trong văn phòng tổng tài cả ngày, thái độ của lãnh đạm, muốn chuyện với Tâm Đồng, mà Tâm Đồng cũng dám chủ động mở miệng.

      Sau khi tan sở, bọn họ lên xe rời khỏi công ty, nhưng lại trực tiếp quay về Đằng gia, mà lại đến ngôi biệt thự xinh đẹp màu trắng của Nhu Nhã lần trước ghé.

      Nghi hoặc nhìn Đằng Lệ, Tâm Đồng biết bọn họ đến đây để làm gì. Nhưng Đằng Lệ để ý tới nàng, cũng giải thích, cứ thẳng vào trong.

      Nàng bất đắc dĩ theo vào, trải qua mấy cái hành lang quanh co khúc khuỷu, bọn họ lại đến bên trong của phòng khách.

      Nhưng lần này lại giống với lần trước, đó là Nhu Nhã và Lãnh Diệp đều cùng ngồi chiếc sô pha màu trắng.

      Nhìn thấy Tâm Đồng đến, Nhu Nhã lập tức quan tâm đứng lên, mặt lộ vẻ áy náy.

      Lần trước nàng có đem chuyện Tâm Đồng giả mạo em cho Đằng Lệ biết, Đằng Lệ luôn luôn đối nàng vô cùng tốt, nhưng nay hơi giận nàng, nên nàng cũng dám đến Đằng gia để thăm Tâm Đồng.

      "Em , lại gặp nhau!" Làm ra vẻ như biết Lãnh Diệp nhếch môi, nhìn Tâm Đồng cười.

      Tâm Đồng muốn lễ phép quay sang cười với , Đằng Lệ cũng cho, che ở trước người nàng.

      ;"Thế nào? Lại muốn cảnh cáo tôi thể đụng vào em của cậu?" Lãnh Diệp lộ ra vẻ mặt thú vị.

      Dường như cảm nhận được bảo hộ của mình có chút hơi kì quái, Đằng Lệ làm ra vẻ thản nhiên cười cười, sau đó bước đến dài ghế ngồi xuống.

      "Em ? ấy phải em của tôi." Đằng Lệ đầu tiên là cười lạnh."Tôi là muốn cảnh cáo cậu, nên đụng vào người tình của tôi."

      tàn nhẫn xong, hoàn toàn nhìn đến vẻ mặt bị thương của Tâm Đồng.

      Nhu Nhã đứng bên đồng ý nhíu mày, nghĩ muốn an ủi Tâm Đồng, nhưng cũng cố nén, tạm thời hé răng.

      "Đúng rồi! Lãnh Diệp nổi tiếng là Tà Thần, có biệt tài sửa dở thành hay, về lĩnh vực kinh doanh so với tôi chỉ có hơn chứ kém. phải muốn tiền sao? Chờ tôi chơi chán rồi, có thể van xin cậu ta tiếp nhận ." Đằng Lệ tiếp tục dùng những lời lẽ tàn nhẫn.

      "Rốt cuộc hôm nay cậu đến đây làm cái gì?" Nhìn thấy vẻ mặt ưu thương của Tâm Đồng, ngay cả người luôn luôn đối xử tuyệt tình với phụ nữ như Lãnh Diệp cũng cảm thấy đáng thương."Chúng tôi cũng rảnh rỗi để nghe cậu xấu Tâm Đồng."

      "Mang ta đến, là muốn ta nhân cơ hội này hiểu thân phận của mình. Cũng muốn cho ta hiểu được, con người phải chỉ dựa vào những lời suông để mà sống.” Đằng Lệ ám chỉ đến những lời khờ khạo của Tâm Đồng.

      "Haiz! Cần gì phải làm vậy?" Nhu Nhã khiển trách khi nhìn thấy Đằng Lệ mà mình luôn luôn kính trọng, tại sao lại trở nên giống "Ác ma" như thế.

      "Những lời như thế chỉ làm thương tổn lẫn nhau thôi. . . . . ."

      " ác ma , nhớ ? Ác ma có vết thương." Đằng Lệ đứng lên, thản nhiên . "Hy vọng lần sau đến có thể nhìn thấy những người khác."

      xong, Đằng Lệ xoay người rời , mà Tâm Đồng giống như người vợ bé ,  theo sát bước chân .

      Nhìn thấy hai người bọn họ biến thành như vậy, bản thân hai người vốn là bạn tốt của Đằng Lệ, cũng biết nên cái gì mới tốt.

      " biết  Đằng Lệ làm tổn thương Tâm Đồng như vậy, có được ích lợi gì chứ?" Nhu Nhã nhịn được thở dài.

      Lãnh Diệp hé răng, chỉ xoay xoay ly vang đỏ trong tay, lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu.

      "Lúc đầu em nghĩ, có thể giữa bọn họ sinh ra tình . . . . . . nghĩ tới, giúp ấy ngược lại hại ấy." Nhu Nhã cảm thấy có lỗi với Tâm Đồng.

      Sớm biết như thế, lúc ấy nàng nên ra , cũng làm cho Đằng Lệ và Tâm Đồng biến thành như vậy.

      "Cái đó còn chưa chắc." ra Lãnh Diệp cảm thấy toàn bộ câu chuyện thú vị. "Tất cả mọi người đều biết, Đằng Lệ bao giờ đưa người tình đến nhà của em, đây chính là lần đầu tiên."

      Nghe Lãnh Diệp vừa như vậy, ánh mắt Nhu Nhã trở nên sáng ngời, dường như cũng bắt đầu cảm thấy có tia hi vọng. " Đằng Lệ, ấy --"

      phất tay ngăn cản cho Nhu Nhã tiếp tục . "Chuyện này mới được nửa đoạn đường! cần phải gấp gáp."

      Nâng ly hướng khí mời, Lãnh Diệp lại lộ ra nụ cười mà kẻ khác thể nắm bắt được. . . . . .


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 6.1

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2198" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_bi5054773" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_bi5054773.jpg" width="590" height="442" />


      Trải qua màn ở nhà Nhu Nhã, Tâm Đồng liền hiểu được cảm nhận của Đằng Lệ đối với mình. Từ đầu đến cuối đều cho rằng, mình là vì tiền…. chỉ là vì tiền nên mới ở lại bên cạnh .

      Hiểu được Đằng Lệ cho nàng thời gian để chứng mình chính mình phải là người phụ nữ xấu xa chịu nổi như vậy. Nàng nghĩ, sau khi trở lại Đằng gia, Đằng Lệ lập tức đuổi mình ra khỏi nhà.

      Nhưng có làm vậy, chỉ để nàng ở nhà, cũng hề mang nàng đến công ty nữa.

      hoàn toàn có trở về, dường như biến mất dấu vết, suốt tuần Tâm Đồng đều thấy được bóng dáng .

      cứ việc đối xử với mình vô tình, nhưng Tâm Đồng lại tự chủ được, lúc nào cũng suy nghĩ về , hy vọng có thể nhìn thấy , được ở bên cạnh — chỉ là mỗi ngày nàng đều phải thất vọng.

      Thậm chí Tâm Đồng còn bất chấp nguy cơ bị Ái Mạn Đạt nhục nhã mà mở miệng hỏi ta, khi nào Đằng Lệ trở về.

      Có thể đoán được, Ái Mạn Đạt cho nàng đáp án mà nàng muốn, ngược lại còn lợi dụng cơ hội này để châm chọc, nhạo báng nàng, còn đối xử với nàng quá đáng.

      Đoán là Đằng Lệ trở lại, ràng là muốn xa lánh Tâm Đồng. Ái Mạn Đạt khỏi thầm vui mừng, ta cũng trắng trợn bắt đầu triển khai kế hoạch trả thù Tâm Đồng.

      Sáng sớm, thấy Tâm Đồng xuống cầu thang như thường lệ, Ái Mạn Đạt hề có lòng tốt, đứng sẵn dưới lầu chờ nàng.

      “Chào buổi sáng.” Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Ái Mạn Đạt, dù Tâm Đồng thích nhưng cũng vẫn phải mở miệng chào.

      “Buổi sáng? Mặt trời chiếu đến mông rồi, cũng nên bắt đầu làm việc chứ.” Ái Mạn Đạt lớn tiếng quở trách nàng.

      “Làm việc?” Nháy mắt mấy cái, Tâm Đồng hiểu ta vậy là có ý gì.

      Ái Mạn Đạt làm bộ thở dài, ra vẻ thể giải thích được.

      “Còn cần phải hỏi tôi sao? Đằng Lệ muốn giường của ông ấy, đương nhiên phải bắt đầu làm việc giống như người hầu. Chẳng lẽ……..” ta liếc mắt nhìn Tâm Đồng cái: dự định rời khỏi Đằng gia?”

      “Đây là ý của Đằng Lệ sao?” Điều làm Tâm Đồng đau lòng nhất chính là, ngay cả giáp mặt đuổi nàng Đằng Lệ cũng muốn. Chẳng lẽ chán ghét mình như vậy sao?

      ? Tôi chính là quản gia của nơi này.” Ái Mạn Đạt xảo quyệt muốn trực tiếp thừa nhận, nhưng Tâm Đồng lại tin lời của ta.

      Cho dù Đằng Lệ chán ghét thân thể của nàng, nhưng bất luận thế nào, nàng cũng nghĩ rời xa . Nàng làm bất cứ điều gì, chỉ cần nàng có thể ở lại.

      “Chị muốn tôi làm việc gì?”

      “Ừm….. có thể bắt đầu bằng việc lau chùi cửa sổ và sàn nhà.” Ái Mạn Đạt đắc ý cười trộm.

      Vì thế Tâm Đồng xoắn tay áo lên, bắt đầu làm việc. Lau cửa sổ, chùi sàn nhà đối với nàng mà là gì cả, lúc ở nhi viện nàng từng làm qua các việc này.

      Có điều, căn nhà to như vậy mà chỉ có mình nàng vệ sinh, là có chút mệt mỏi.

      Cúi người xuống, ngâm tay vào trong nước xà phòng, bắt đầu làm việc cật lực, vất vả lắm mới có thể lau chùi mọi thứ sạch , nhưng Ái Mạn Đạt lại mượn cớ chỉ ra chỗ này sạch, chỗ kia vẫn còn bụi, bắt nàng phải lau lại lần nữa.

      Khoảng  nửa đêm, mãi cho đến khi phần eo của Tâm Đồng mỏi đến mức đứng thẳng được, tay cũng bị ngâm nước đến nhăn nheo, Ái Mạn Đạt mới miễn cưỡng thông qua, để cho nàng nghỉ ngơi.

      Vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi nhiều chút, nhưng mới chỉ nằm giường được mấy giờ, bị Ái Mạn Đạt xấu xa, đánh thức.

      “Chị lại có chuyện gì phân phó?” Chịu đựng đau nhức người, Tâm Đồng hỏi Ái Mạn Đạt.

      “Còn hỏi sao? đó, đại tiểu thư, đến lúc rời giường làm việc rồi.” Ái Mạn Đạt châm chọc chuyện Tâm Đồng giả mạo thân phận lúc trước.

      muốn cãi nhau với ta, để tay lấy cớ đuổi mình , Tâm Đồng cố chịu đựng thắt lưng đau nhói, bước xuống giường.

      “Hôm nay phải làm cái gì?”

      “Ngày hôm qua lau chùi sàn nhà, hôm nay nên đánh sáp cho bóng.”

      Việc đánh bóng vừa nặng nhọc lại vừa buồn tẻ, Tâm Đồng cố gắng trấn định bản thân, hai tay ngâm nước cả ngày hôm qua bây giờ vẫn còn nhăn, cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn đau, đánh bóng sàn nhà, để Ái Mạn Đạt có cơ hội làm khó dễ mình.

      Tâm Đồng cố gắng hết sức, ngoan ngoãn làm theo, đáng tiếc Ái Mạn Đạt phải là người phụ nữ có lương tâm.

      Sau khi nhìn thấy Tâm Đồng đánh bóng sàn nhà xong, Ái Mạn Đạt sợ nàng nhàn rỗi có việc gì làm, vì thế lập tức bảo nàng sắp xếp lại chén dĩa trong tủ bát ở nhà bếp.

      Đứng ghế đẩu trong phòng bếp, Tâm Đồng cố hết sức lấy chén dĩa, chai lọ trong tủ bát ra, lau khô từng cái, sau đó đặt về chỗ cũ.

      Lúc nàng để tay phải vào trong tủ bát, chú ý tới Ái Mạn Đạt lại ác ý dùng sức đóng sập cửa tủ lại – đau đớn tay như chạy thẳng vào tim, làm cho Tâm Đồng lập tức phát ra tiếng la thê thảm, từ ghế đẩu ngã xuống.

      Nàng ngã ngồi mặt đất, kiểm tra bàn tay phải sưng phồng ngừng run rẩy của mình.

      Ngày hôm qua tay phải bị ngâm nước xà phòng nên trở nên vô cùng yếu ớt. Bây giờ lại bị ngoại lực làm tổn thương, xung quanh chẳng những sưng tấy, ứ huyết mà ngay cả miệng vết thương cũng bắt đầu chảy máu.

      “A! xin lỗi, tôi thấy tay của vẫn còn đặt bên trong. sao chứ?” Ái Mạn Đạt giả nhân giả nghĩa hỏi, nhưng ra trong lòng vỗ tay vui mừng.

      Tâm Đồng đau đến mức nên lời, nước mắt nhịn được muốn tràn mi. Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng Đằng Lệ, đến…….

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 6.2

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2226" title="12998361311240976937_574_574" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/12998361311240976937_574_574.jpg" width="504" height="535" />


      Lúc nàng tỉnh lại, phát chính mình nằm ngay ngắn giường. Nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, dường như làm cho nàng nghĩ đến chính mình vừa mới rời giường.

      Nhưng tay phải lập tức truyền đến đau đớn, liền nhắc nàng nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trong nhà bếp.

      Giơ tay phải lên, Tâm Đồng mới để ý thấy bàn tay bị thương được người ta dùng băng vải băng bó lại cẩn thận.

      Tâm Đồng dù có khờ dại đến mấy cũng cho rằng Ái Mạn Đạt lại có lòng tốt như vậy, gọi người ôm nàng vào phòng, còn giúp nàng băng bó vết thương. ta lợi dụng cơ hội này tống nàng ra ngoài cửa là may mắn lắm rồi, làm gì có lòng tốt như vậy chứ?

      Vậy rốt cuộc là ai ôm nàng lên lầu, còn giúp nàng băng bó miệng vết thương?

      suy đo đột nhiên có người đẩy cửa phòng vào, Tâm Đồng ngạc nhiên khi phát người đó… người đó chính là… Đằng Lệ! trở về khi nào?

      Đằng Lệ vào phòng, ngồi vào bên giường Tâm Đồng, bắt đầu kiểm tra vết thương tay nàng.

      trở về khi nào vậy?” Nàng chần chờ mãi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

      Nhớ tới lúc phát Tâm Đồng bị thương, trong lòng mình chợt dâng lên cảm giác khẩn trương lo lắng, khiến cho Đằng Lệ khó hiểu, tự nguyền rủa chính mình, vì thế chỉ có thể quay sang trách móc Tâm Đồng.

      Đằng Lệ nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: “Tôi vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy tiếng la thảm thiết của em. Ái Mạn Đạt em tự làm tay mình bị thương, cho nên mới ngã xuống ghế. yên lành, em sắp xếp lại nhà bếp làm gì? Ái Mạn Đạt em còn đòi làm công việc quét dọn. Tôi nhớ là bảo em đảm đương trách nhiệm của người hầu, em hiểu thân phận của mình sao?”

      Nghe được lời của Đằng Lệ, Tâm đồng hiểu được tất cả mọi chuyện đều do Ái Mạn Đạt giở trò ma quỷ.

      Ái Mạn Đạt thừa dịp Đằng Lệ có ở nhà, liền sai bảo nàng làm đủ thứ việc, nghĩ muốn nhân cơ hội này, khiến cho nàng chịu nổi khổ sở mà tự động rời khỏi Đằng gia.

      Lòng dạ của ta là xấu! Có thể tha cho người ta tha, nghĩ đến hai ngày nay bị ta tra tấn làm cho Tâm Đồng vô cùng ủy khuất, nhưng nàng cũng tính truy

      Cho dù có cho Đằng Lệ biết, Đằng Lệ tức giận đuổi Ái Mạn Đạt ra khỏi nhà, chỉ làm cho Ái Mạn Đạt càng hận nàng hơn, mà nàng cũng cảm thấy vui vẻ gì.

      Vì thế Tâm Đồng lắc đầu, lời nào. Tóm lại có thể thấy Đằng Lệ trở về, nàng rất vui mừng.

      “Là ôm em lên đây, giúp em băng bó phải ?” Tâm Đồng thử hỏi , trong lòng vừa chờ mong lại vừa hồi hộp.

      “Ừ.” Đằng Lệ thản nhiên trả lời, trong mắt còn chứa tia khoan dung và quan tâm “Còn đau ?”

      sao cả, lúc em ở nhi viện cũng thường bị thương, bây giờ quen rồi.” Tâm Đồng ngại ngùng cười, ra bản thân cũng thường hậu đậu tự làm mình bị thương.

      Sau vài phút im lặng, đột nhiên Đằng Lệ : “Mấy ngày nay tôi đến nhi viện.”

      tìm em của mình sao? tìm được chưa?” Tâm Đồng cũng hy vọng Đằng Lệ có thể nhanh chóng tìm được em của mình, để bù lại sai lầm trước kia nàng giả mạo thân phận em .

      so sánh với từng người trong nhi viện, nhưng vẫn tìm được người phù hợp.”

      Sau khi trặc, tiếc nuối trong vài giây, Đằng Lệ tiếp tục : “Đáng nghi ngờ nhất chính là, tám năm trước, cũng có người thanh niên tìm em của ta, mà lúc đó, bé ấy dường như bằng tuổi em.”

      “Vậy tìm họ để xác minh ?” Tâm Đồng nóng vội hỏi.

      “Tạm thời điều tra ra tư liệu của bọn họ. Viện trưởng trước đây kẻ ngu ngốc, có ít hồ sơ đó mà cũng làm mất – cho nên nhi viện mới phải thay viện trưởng mới.” Đằng Lệ bất mãn .

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tâm Đồng có chút lo lắng, thào .

      có biện pháp.” Đằng Lệ vẫn tràn ngập tin tưởng, nhất định có thể nhanh chóng tìm được em .

      Yên lặng sau vài giây, cuối cùng Tâm Đồng cũng nhịn được, hỏi: “ còn giận em ?”

      Tức giận? Đằng Lệ biết có nên tức giận với người phụ nữ này hay ?

      Nàng chẳng những dám can đảm giả mạo em của mình, còn biết xấu hổ cung cấp thân thể mềm mại trắng nõn, muốn ở lại chỗ này để hưởng thụ cuộc sống, chỉ cần nhìn sơ biết thể rời khỏi cám dỗ của tiền bạc.

      Thêm vào đó, nàng còn ra vẻ thiện lương, ở trước quảng trường của công ty quan tâm đến những người quỳ xuống cầu xin, làm cho vô cùng chán ghét.

      Nếu phải vì phản ứng giường của nàng quả làm cho Đằng Lệ vừa lòng, hoàn toàn để mắt nhìn đến loại phụ nữ này. Cùng lắm, tạm thời chỉ xem nàng như là công cụ để phát tiết dục vọng mà thôi.

      Nhưng ánh mắt hồn nhiên của nàng lại giống như con cừu non vô tội đáng thương, nhẫn nại chịu đựng tất cả đối đãi quá đáng của , lại còn lo lắng có tức giận hay ?

      Hôm nay bất ngờ nhìn thấy nàng bị thương, kẻ luôn được người khác biết đến với biệt danh lãnh khốc vô tình như , chết tiệt! Thế nhưng lại cảm thấy thương xót nàng.

      Ngay cả như vậy, Đằng Lệ cũng tuyệt đối thừa nhận cái nhìn của chính mình đối với nàng bởi vì như vậy mà dễ dàng thay đổi.

      “Em chẳng qua chỉ là người tình của tôi, tôi lãng phí thời gian tức giận với em.”

      Câu trả lời lạnh lùng trước sau như của làm cho Tâm Đồng khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nàng hy vọng Đằng Lệ có thể tha thứ cho mình, đừng lúc nào cũng cho rằng nàng là người phụ nữ xấu xa, tham tiền.

      Người thể sai bước, nếu sai lầm đó theo mình cả đời, khiến cho bản thân thể nào thoát ra được.

      Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, Tâm Đồng khỏi cảm thấy có chút tủi thân. Trong lòng đau đớn giống như bị người ta ngắt nhéo,

      Nhưng nghĩ đến chuyện ôm mình lên lầu, còn giúp mình băng bó miệng vết thương, Tâm Đồng lại khỏi dấy lên tia hy vọng.

      Cho dù Đằng Lệ cay nghiệt mình chẳng qua là chỉ là người tình của , nhưng vẫn nguyện ý giúp nàng băng bó miệng vết thương.

      Có lẽ, có lẽ, cái nhìn của đối với chính mình từng bước từng bước thay đổi a!

      Tâm Đồng thầm hy vọng như vậy…

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 6.3

      <img class="aligncenter size-full wp-image-2209" title="e5bca0e590abe99fb5-21" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/e5bca0e590abe99fb5-21.jpg" width="314" height="453" />


      May mà Tâm Đồng còn trẻ tuổi nên vết thương hồi phục rất nhanh. Vài ngày sau, tay phải của nàng có thể hoạt động tự nhiên. Tâm tình của nàng cũng vô cùng tốt, bởi vì mỗi ngày Đằng Lệ chẳng những đều mang theo nàng đến công ty làm việc, mà khi đối mặt nàng cũng hề khó chịu, cũng lời làm tổn thương nàng.

      Cho dù bên ngoài mưa rơi tầm tã, nhưng ngồi ở bên trong xe, Tâm Đồng vẫn cảm thấy bản thân hạnh phúc giống như ngồi hòn đảo .

      Vì thế nàng quay về phía cánh cửa kính xe ẩm ướt, ngượng ngùng mỉm cười.

      cười cái gì?” Đằng Lệ cau mày hỏi nàng.

      Tâm Đồng lắc đầu ra vẻ thần bí, nhưng vẫn trả lời. Mà Đằng Lệ cũng mặc kệ nàng, cúi đầu xuống xem xét hồ sơ tay, lúc nãy mang về từ công ty.

      Rời mưa, xe cộ đông đúc, xe của bọn họ dừng lại lát đường số 6.

      Dù sao cũng cần vội vã về nhà, ra Tâm Đồng hề lo lắng chút nào về vấn đề kẹt xe, có thể ngồi ở trong xe cùng với người mà mình thương cũng là chuyện rất hạnh phúc.

      Trở về càng trễ, ngược lại nàng càng cảm thấy vui vẻ !

      Đột nhiên, nhìn xuyên qua cửa kính xe, có cái bóng run rẩy, hấp dẫn chú ý của nàng.

      Nhìn kỹ, ra đó là con chó đen ướt đẫm vì mắc mưa, sợ hãi bước trong mưa lớn, con đường đặc nghẹt xe cộ, lúc nào cũng có thể bị xe cán qua.

      Tâm Đồng lo lắng khi nhìn thấy con chó đen tránh thoát được vài tình huống nguy hiểm, trong lòng đấu tranh, biết có nên xuống xe cứu nó hay ?

      Nhưng khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, nàng lại dám tùy tiện bước xuống xe cứu nó.

      ra gần đây thái độ của Đằng Lệ đối với nàng có nhiều chuyển biến tốt đẹp, nếu nàng xuống xe cứu con chó đen kia, dám bảo đảm giận dữ – chính là “ác ma” nổi tiếng vô tình, đối với những người quỳ xuống van xin mà còn thương xót, cho nên càng quan tâm đến sinh mệnh bé kia.

      Nhưng nếu cứu con chó , nàng lại thể tha thứ cho chính mình……

      Đặt tay cửa xe, cứu hay cứu – Tâm Đồng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

      Cuối cùng nhìn thấy con chó về phía gần sát lề đường xe chạy, sau đó nó đứng yên bất động, mà chạy về hướng nó lại là chiếc xe tải , Tâm Đồng kêu to tiếng, rốt cuộc quyết định đẩy cửa xe ra, lao vào trong mưa.

      Dưới cơn mưa tầm tã, chỉ sau giây khiến toàn thân Tâm Đồng ướt đẫm, nhưng nàng thèm để ý, chỉ lòng thầm nghĩ muốn cứu con chó đen về nơi nấp an toàn.

      Cuối cùng, nàng cũng túm được con chó , nhưng mưa to làm cho tầm quan sát trở nên mơ hồ, lúc nàng chú ý chiếc xe vận tải đến càng lúc càng gần, làm cho nàng kịp né tránh.

      Ôm chặt con chó , nhắm mắt lại, đầu óc Tâm Đồng trống rỗng, bên tai truyền đến tiếng phanh xe chói tai —–

      Nhưng mà tình trạng bi thảm mong đợi vẫn chưa xảy ra, nàng cảm giác chính mình được đôi tay mạnh mẽ ôm lấy. Mở mắt, người ôm lấy nàng ràng chính là  — Đằng Lệ!

      Đằng Lệ, tay ôm lấy nàng,  còn tay kia vươn ra phía trước ra hiệu ngăn cản chiếc xe tải đừng tiến tới, may mắn là chiếc xe tải kịp dừng đúng lúc, nếu , hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Đó là bởi vì khi nhìn thấy Tâm Đồng lao ra khỏi xe, lúc đó Đằng Lệ vùi đầu vào xem hồ sơ cũng phát việc bình thường, liền lập tức theo sát nàng xuống xe, nên mới có thể ngăn cản cho bi kịch xảy ra.

      Đằng Lệ cũng bị mưa to làm cho ướt đẫm, kéo Tâm Đồng lên xe trong tiếng bóp còi inh ỏi của lái xe.

      “Người phụ nữ ngu ngốc! cho rằng làm cái gì? Sợ hãi vì suýt chút nữa mất nàng làm cho Đằng Lệ nén được lửa giận, hung hăng mắng nàng.

      “Em, em……..” Còn chưa kịp hoàn hồn sau màn nguy hiểm vừa rồi, Tâm Đồng sợ tới mức năng có chút lộn xộn.

       Nhếch môi, vươn tay kiểm tra xem người Tâm Đồng có vết thương hay , lúc này Đằng Lệ mới phát trong ngực nàng có khối thịt động đậy.

      “Mẹ nó, đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Đằng Lệ chửi ầm lên.

      “Là con chó đen ……..” Rụt rè ôm con chó vào trong lòng ngực, Tâm Đồng lo sợ Đằng Lệ tức giận mà ném nó ra ngoài cửa số.

      “Con chó ?”

      Đằng Lệ quả thể tin được, người phụ nữ ngu ngốc này mạo hiểm xuống xe chỉ là vì muốn cứu con chó ư?!

      Tâm Đồng cúi đầu run rẩy, nhưng nàng hạ quyết tâm bảo vệ con chó này an toàn, để Đằng Lệ vứt bỏ nó.

      Tuy rằng mặt Đằng Lệ nguyền rủa nhưng mặt khác lại lấy vest sạch khoác lên người Tâm Đồng, hơn nữa còn cọ xát qua lại lưng nàng, vì sợ rằng nàng mắc mưa bị cảm lạnh.

      Hành động quan tâm trực tiếp như vậy làm cho Tâm Đồng thể tin được, ngẩng đầu nhìn Đằng Lệ.

      Đây là lần đầu tiên, ở trong mắt , nàng nhìn thấy được tia tình cảm mà nàng chưa bao giờ gặp qua.

      Cho dù thân thể vẫn ngừng run rẩy, nhưng giờ này phút này, Tâm Đồng lại cảm thấy ấm áp chưa từng có từ trước đến nay……….

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 7.1


      <img class="aligncenter size-full wp-image-2042" title="71582_167664719926616_167363063290115_503773_8381003_n" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/71582_167664719926616_167363063290115_503773_8381003_n.jpg" width="300" height="225" />

      Chương 07

      Ôm con chó về đến nhà, Tâm Đồng kiên quyết cùng tắm với chú chó con, nếu chịu vào phòng tắm. muốn làm cho Tâm Đồng bị cảm lạnh, vì thế Đằng Lệ đành phải đồng ý để mặc cho nàng đem con chó tiến vào phòng tắm.

      Mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Tâm Đồng cũng đem bùn đất người của chú cún tẩy rửa sạch . Lúc này nàng mới ngoài ý muốn phát , ra đó là chú chó màu trắng.

      Tâm

      Đồng vui mừng liền dùng máy sấy khô đám lông của Tiểu Bạch, con chó hoạt bát, lập tức ở giường nàng vui vẻ chơi trò cắn người.

      Tâm Đồng lúc này giống như đứa bé , vừa cười vừa chạy, chú chó trắng chịu thua kém cũng chạy theo sủa inh ỏi, bộ dáng tràn đầy sức sống.

      Mái tóc dài mềm mại rối tung xõa ga trải giường bằng tơ tằm, da thịt nàng vừa mới tắm xong, trở nên đỏ hồng sáng bóng, gương mặt cũng vì hưng phấn mà đỏ bừng, thoạt nhìn tựa như vị thiên sứ xinh đẹp.

      Mới vừa tắm rửa xong, người của Đằng Lệ chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, bước vào trong phòng thấy màn như thế, đôi mắt vốn luôn buồn b của lập tức dấy lên ngọn lửa dục vọng.

      Đằng Lệ đến bên giường, vươn tay nắm lấy con chó vui đùa cùng Tâm Đồng, sau đó nhàng đem con chó còn giãy giụa bỏ xuống sàn nhà.

      Tâm Đồng vừa muốn hé miệng phản đối, ngay lập tức đôi môi của nàng bị Đằng Lệ ngăn chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

      Đằng Lệ vùi mặt vào cổ áo ngủ mở rộng của Tâm Đồng, bàn tay to lớn của đưa sang bên chiếm hữu bên ngực đẫy đà trắng như tuyết của nàng, ở đầu ngừng vuốt ve chà xát, đầu lưỡi của khách khí, vừa liếm vừa mút lên đỉnh núi màu hồng bên kia của nàng, ngừng quấn quanh, hấp dẫn.

      “Ưm… A…” Cảm giác tê dại làm, cho Tâm Đồng khó nhịn được, đôi môi mấp máy rên rỉ thành tiếng mê người, liên tục thở hổn hển.

      Thưởng thức no nê hai bầu ngực căng tròn của nàng, Đằng Lệ hài lòng khi nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt do mình khơi lên vẫn còn lưu lại gương mặt của nàng.

      Nhìn đôi má đỏ hồng, vẻ mặt mê người của Tâm Đồng. ái muội hỏi: “Thích ?”

      Tâm Đồng thẹn thùng biết phải trả lời như thế nào, muốn hờn dỗi vài câu, tay lại đột nhiên di chuyển xuống dưới, bàn tay to áp lên chiếc quần lót của nàng, ngừng miết lên gò đất nữ tính ấy.

      Xác nhận được quần lót của nàng ướ đẫm, Đằng Lệ lấy ngón giữa tà ác của lòn qua lớp vải quần lót, xâm nhập sâu vào vùng nữ tính cấm địa của nàng…

      ”A –” Giống như có luồng điện chạy khắp thân thể, Tâm Đồng gần như lập tức rên lên thành tiếng.

      “Em càng ngày càng mẫn cảm…”

      Đằng Lệ cố ý giễu cợt phản ứng của Tâm Đồng, nhưng lại lập tức cởi quần lót của nàng ra, hai ngón tay mân mê miết trêu đùa đóa hoa của nàng, cũng kích động chà xát mân mê miệng tiểu huyệt của nàng.

      “Ai nha…” Tâm Đồng nhắm mắt lại, nhưng vẫn giấu được phản ứng càng ngày càng hưng phấn, vách tường bên trong tiểu huyệt của nàng co rút kịch liệt, mở đóng co thắt hút lấy đầu ngón tay của Đằng Lệ.

      Cảm giác được co rút của nàng, Đằng Lệ cũng có thể nhịn được nữa, nhấc hông lên, đem lửa nóng cứng rắn đâm nhanh mạnh vào tiểu huyệt chặt khít co rút của nàng…

      “A –” Tâm Đồng nhịn được thét chói tai.

      bắt đầu di chuyển bên trong lối vào chặt khít của nàng, nơi ấy ngừng co rút lấy lửa nóng cứng rắn của . Miệng Tâm Đồng tự chủ được cũng bật ra thanh kiều, hưởng thụ từng cơn sóng khoái cảm đánh úp lại.

      Rút ra, rồi lại dùng lực đâm mạnh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng, Đằng Lệ ngừng di chuyển bên trong lối vàohỏ hẹp, gắt gao siết chặt lấy vật cứng nóng của . Đồng thời những giọt nước mật giữa hai chân nàng cũng ngừng chảy ra, phát ra những thanh vô cùng kích tình…

      Khó có thể dùng những lời lẽ nào để diễn tả được khoái cảm này, làm cho toàn thân của Tâm Đồng ngừng run rẩy vặn vẹo, nhưng nàng chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy Đàng Lệ, hòa theo nhịp điệu của .

      Cuối cùng Đằng Lệ thở gấp tiếng, đem nguồn nhiệt lưu nóng bỏng của , bắn mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng hề giữ lại chút gì…

      Sau khi hoan ái, Tâm Đồng mệt mỏi và buồn ngủ, vì thế liền nặng nề tiến vào mộng đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :