1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác Ma Mỉm Cười - Đường Quyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Chương 2.2


      <img class="aligncenter size-full wp-image-1864" title="Art_paintings_of_sweet_girls_bi714" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/art_paintings_of_sweet_girls_bi714.jpg" width="354" height="272" />



      Lúc này nàng mới cảm nhận sâu sắc được, trong phòng ăn là yên tĩnh, chỉ có thanh chén dĩa vô tình va chạm nhau vang lên tiếng động và giọng ân cần hầu hạ của Ái Mạn Đạt.

      Đây là lần đầu tiên hai em cùng nhau ăn cơm, khí có vẻ trầm lặng, hoàn toàn được tự nhiên.

      Tâm Đồng biết bản thân có nên mở miệng hay , may mà Đằng Lệ mở miệng chuyện trước.

      “Thời điểm chúng ta tách ra, em còn rất , có rất nhiều chuyện hẳn là nhớ lắm. Năm ấy du học ở Đức, vô tình biết được tin cha mẹ mất, liền lập tức trở về. nghĩ tới sau khi trở về phát Đằng gia bị đào khoét trống rỗng, mà em năm đó chỉ vừa mới ba tuổi cũng tung tích…”

      Khóe miệng nhếch lên, Đằng Lệ thản nhiên : “ áp dụng rất nhiều biện pháp, tìm kiếm hơn mười năm, mới phát được em ở đâu. Những năm gần đây, em cũng chịu ít khổ sở.”

      , em ở nhi viện quả cũng tốt lắm.” Nghe Đằng Lệ kể ràng chuyện xưa, Tâm Đồng chột dạ cúi đầu.

      Đằng Lệ nhíu mày khi nhìn thấy Tâm Đồng mặc bộ quần áo quê mùa người: “ bề bộn nhiều việc, thể ở bên cạnh em. Ái Mạn Đạt dẫn em mua sắm vài bộ quần áo.”

      “Quần áo? , cần…” muốn làm cho Đằng Lệ tốn kém, Tâm Đồng vội vàng từ chố

      Nhưng Đằng Lệ đứng lên, rời khỏi phòng ăn, Ái Mạn Đạt cũng nhắm mắt theo đuôi cùng ra ngoài, chỉ còn có mình Tâm Đồng ở lại.

      Đầu tiên nàng nghe được tiếng đóng cửa “ầm”, sau đó là thanh của tiếng xe tăng tốc rời .

      Sau khi ăn xong bữa sáng, Ái Mạn Đạt cương quyết kéo tay Tâm Đông đến vài cửa hiệu thời trang.

      Nhìn thấy Ái Mạn Đạt lái xe, Tâm Đồng thử : " ra cần mua quần áo, quần áo của tôi đủ mặc."

      "Công việc của trai vô cùng kinh người, tuyệt đối phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được, cần rộng lượng giúp ông ấy tiết kiệm đâu. Dù sao, ông ấy cũng phân phó, nếu hôm nay tôi dẫn mua sắm, ông ấy vui.” Quay đầu lại tặng cho Tâm Đồng cái liếc mắt, tuy rằng mặt Ái Mạn Đạt mang theo nụ cười có vẻ miễn cưỡng, nhưng trong giọng lại có chút kiên nhẫn.

      Quan sát giọng và sắc mặt là bí quyết cuộc sống mà nhi cần phải chuẩn bị sẵn, Tâm Đồng lại sợ Ái Mạn Đạt giận, cho nên đành phải ngoan ngoãn, dám mở miệng từ chối lần nữa.

      Ái Mạn Đạt mang theo Tâm Đồng đến mấy cửa hàng thời trang cao cấp, chỉ Đông chọn Tây, cũng hỏi nàng có thích hay , liền thuận tay giúp chính mình và Tâm Đồng mua rất nhiều quần áo xinh đẹp.

      ta vênh mặt hất hàm sai khiến, hoàn toàn ra dáng của vị khách quen, cửa hàng đối với ta vô cùng cung kính, hầu hạ giống như khách quý.

      Ái Mạn Đạt chỉ là quản gia của Đằng gia a! nghĩ tới quản gia ra tay, lại hào phóng đến như vậy, lần này Tâm Đồng bước ra ngoài liền mở rộng tầm mắt.

      "Tôi nghĩ Đằng tiên sinh vừa lòng." Nhìn vào trong gương thấy Tâm Đồng mặc bộ âu phục màu lam tao nhã, Ái Mạn Đạt đắc ý .

      "Ái Mạn Đạt tiểu thư, toàn bộ số trang phục hôm nay chúng tôi mang đến Đằng gia như thường lệ chứ?" Chỉ vào núi quần áo chồng chất bàn, nhân viên cửa hàng cung kính hỏi.

      Ái Mạn Đạt hoàn toàn thèm trả lời, chỉ cao ngạo gật gật đầu.

      "Còn bộ quần áo mà vị tiểu thư này vừa mới thay…" Nhân viên cửa hàng hỏi lại.

      "Vứt bỏ!" Ái Mạn Đạt vẻ mặt ghét bỏ, phất tay.

      Tâm Đồng khỏi có chút ngây người, thái độ cao ngạo của Ái Mạn Đạt so với thái độ khiêm tốn ở Đằng gia như hai người khác nhau.

      "Chúng ta thôi!" Dáng vẻ vô cùng nhàng bước ra khỏi cửa hiệu thời trang, phát Tâm Đồng còn đứng ở tại chỗ, vẫn chưa theo, Ái Mạn Đạt dịu dàng nhắc nhở nàng, cần phải trở về"Được." Như từ trong mộng chợt tỉnh, Tâm Đồng vội vàng chạy bước đuổi theo.

      đường, Ái Mạn Đạt chủ động chuyện, Tâm Đồng lại nhịn được tò mò muốn từ trong miệng của Ái Mạn Đạt, biết thêm vài chuyện liên quan đến Đằng Lệ.

      "Đằng Lệ… trai tôi dường như bề bộn nhiều việc, ấy mở công ty thương mại sao?"

      "Công ty thương mại? À, đương nhiên có bình thường như vậy. Đằng tiên sinh phải là người làm việc như thế."

      Vẻ mặt đắc ý, Ái Mạn Đạt tiếp tục : "Ông ấy chính là bậc đế vương trong lĩnh vực kinh doanh mua bán và sát nhập!”

      "Mua bán và sát nhập có nghĩa là gì?" Tâm Đồng lớn lên trong thế giới bé của , phải thực hiểu biết hết những lời của Ái Mạn Đạt.

      Mắt trợn trắng như tin nổi, Ái Mạn Đạt giải thích : "Cái gọi là mua bán và sát nhập, chính là mua những công ty xuống dốc nhưng vẫn còn tiềm năng, hoặc những công ty sắp phát triển với giá rẻ, sau đó chuyển nhượng lại với giá trời. Ánh mắt của Đằng tiên sinh cực nhanh, lợi hại, chính xác, chính là người sinh ra để làm kinh doanh.”

      " ra là như vậy a!" Cuối cùng Tâm Đồng cũng hiểu được. "Khó trách sáng nay, ấy với tôi là a bề bộn nhiều việc."

      "Đó là chuyện đương nhiên. Mỗi ngày lợi nhuận ông ấy thu vào phải trăm triệu chính là ngàn triệu, làm sao có thời gian suốt ngày ở bên cạnh ." Liếc mắt nhìn Tâm Đồng cái, ý của Ái Mạn Đạt dường như muốn ám chỉ nàng nên quấy rầy đến công việc của Đằng Lệ.

      muốn thêm câu nào, Ái Mạn Đạt thèm mở miệng, ra vẻ như lười chuyện cùng nàng, Tâm Đồng cũng dám lên tiếng hỏi tiếp.

      Đêm qua mới gặp mặt, còn tưởng rằngÁi Mạn Đạt là người phụ nữ ôn hòa thân thiết, nhưng thái độ của Ái Mạn Đạt hôm nay giống như người khác, ngược lại làm cho Tâm Đồng cảm thấy có chút xa cách.

      Đột nhiên, nàng nghĩ tới Nhu Nhã, người con tao nhã xinh đẹp kia.

      "Ái Mạn Đạt, chị biết Nhu Nhã ?" Tâm Đồng thử hỏi.

      "Nhu Nhã? Tôi biết, ấy ở gần đây, là bạn của Đằng tiên sinh." Ái Mạn Đạt nhíu mày, bộ dáng hứng thú lắm

      " đường trở về, có thể ghé nhà chị ấy lát ? Tôi muốn sang gặp chị ấy chút." Sợ Ái Mạn Đạt cự tuyệt, Tâm Đồng bổ sung thêm câu. "Là trai tôi muốn tôi sang nhà chị ấy."

      Suy nghĩ lát, Ái Mạn Đạt gắng gượng đồng

      "Được rồi."

      Vì thế Ái Mạn Đạt lái xe rẽ vào lối khác, khoảng lát sau, bọn họ vào con đường mà tối hôm qua Tâm Đồng đến nhà của Nhu Nhã.

      Xuống xe, đứng ở trước căn nhà màu trắng, càng thanh lịch hơn khi đến vào ban đêm, Tâm Đồng giấu được vẻ chờ mong cùng khẩn trương. Đột ngột đến như thế này, biết Nhu Nhã có hoan nghênh mình hay ?

      Suy nghĩ rất nhiều, Tâm Đồng lại phát Ái Mạn Đạt có ý định xuống xe.

      " cùng vào nhà sao?" Tâm Đồng tò mò hỏi.

      " cần. chấp thuận của Đằng tiên sinh, chúng tôi thể tùy ý gặp gỡ bạn của ông ấy. Chờ đến lúc muốn trở về, có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc là bảo tài xế của ấy đưa trở về." Ái Mạn Đạt tỏ vẻ cự tuyệt, sau đó liền lái xe rời .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 2.3


      <img class="aligncenter size-full wp-image-1916" title="12982898471585832375_574_574" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/12982898471585832375_574_574.jpg" alt="" width="590" height="532" />






      Đứng tần ngần trước cánh cửa lớn, Tâm Đồng cố lấy dũng khí, khi chuẩn bị bấm chuông, lại phát bên cạnh hoàn toàn có chuông điện hay là bóng dáng chiếc bộ đàm!

      Tâm Đồng có chút giật mình, nàng phải kêu cửa như thế nào?

      Lúc này cửa đột nhiên tự động mở ra, vẻ mặt Nhu Nhã tràn đầy ý cười dịu dàng, vẫn giống như đêm qua, toàn thân mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, vô cùng thân thiết chào đón Tâm Đồng.

      "Tâm Đồng, hoan nghênh em."

      Vẫn còn chưa có kêu cửa, Nhu Nhã làm sao biết được mình đến đây? Tâm Đồng cảm thấy kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi ra miệng, bị Nhu Nhã kéo vào nhà.

      Lần thứ hai qua mấy đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu, bước vào phòng khách mà tối hôm qua gặp mặt, Nhu Nhã lôi kéo Tâm Đồng bước đến ngồi bộ ghế sô pha trắng.

      Tâm Đồng chú ý tới bàn có ít điểm tâm, còn có ấm hồng trà bốc khói, giống như chuẩn bị sẵn để đãi khách.

      "Uống trà ! Vừa mới pha xong." Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, rót ra ly hồng trà đưa cho Tâm Đồng.

      "Có phải có khách định đến hay ? Em quấy rầy nữa, lần sau lại đến." Tâm Đồng có chút xấu hổ, đứng lên định cáo từ trước.

      Nhu Nhã nhanh tay giữ chặt Tâm Đồng, cười : "Vị khách mà chị chờ chính là em a!"

      "Chờ em? !" Tâm Đồng trợn tròn hai mắt, đôi môi nhắn hồng hồng còn hơi hơi hé ra.

      Nhìn thấy bộ dáng vừa ngây ngốc vừa đáng của Tâm Đồng, Nhu Nhã khỏi bật cười.

      "Chị có năng lực thần giao cách cảm, vừa rồi đột nhiên cảm giác được em muốn đến đây gặp chị, cho nên chị pha trà sẵn để chờ em."

      "Thần giao cách cảm. . . . . ." thể tin được những gì chính mình vừa mới nghe được, chân tay luống cuống, Tâm Đồng biết nên như thế nào cho phải.

      "Nếu , em thử nghĩ xem, tại sao đêm qua Đằng Lệ lại mang em đến gặp chị trước?" Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thông minh bướng bỉnh.

      "Hả?" tiếng, sắc mặt của Tâm Đồng lập tức trắng bệch. Nàng sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, đứng thẳng xong, liền ngã ngồi sô pha.

      "Vậy. . . . . . Chị biết em phải, phải. . . . . ." Tâm Đồng lắp bắp thể tiếp.

      Gật gật đầu, Nhu Nhã cầm chặt đôi tay bé lạnh như băng của Tâm Đồng dường như an ủi, sau đó : "Hôm qua chị biết rồi, nhưng định cho Đằng Lệ biết."

      "Tại sao chị lại với ấy? em phải là em ruột của ấy?" Tâm Đồng khó hiểu, hỏi lại Nhu Nhã.

      Nhu Nhã cười cười : "Bởi vì chị cảm giác được, em là tốt. Mặc kệ vì lý do gì mà em muốn giả mạo em của ấy, nhưng chị tin tưởng em tuyệt đối có ác ý."

      "Em, em phải cố ý muốn gạt người khác, em chỉ là rất đơn, rất muốn có được gia đình, cho nên mới làm như vậy. . . . . ." Nước mắt trong suốt rơi xuống, Tâm Đồng nghẹn ngào .

      Giơ  ống tay áo lên, giúp Tâm Đồng lau nước mắt, Nhu Nhã nhàng : "Chị biết mà. Chị có thể hiểu được ý nghĩ của em. Bởi vì Đằng Lệ cũng là người rất đơn, chị hy vọng có người có thể làm bạn bên cạnh ấy, cho nên mới dằn lại, cho ấy biết.”

      Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã tiếp: "Chị cũng là nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, mang chị về từ góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng được ở cùng chỗ, nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm ngày. Đối với chị mà , Đăng Lệ như người trai luôn chăm sóc chị, bởi vậy chị cũng muốn  có ngày ấy tìm được tình và sống những tháng ngày hạnh phúc”

      "Tình thực ? Chị cái gì? Em đối với ấy phải thứ tình cảm này. . . . . ." Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác Tâm Đồng muốn phủ nhận.

      "Chuyện tương lai, ai có thể đoán trước được, em cần vội vã phủ nhận." Nhu Nhã thản nhiên .

      "Nhưng em --"

      Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng cần giải thích nhiều."Đằng Lệ có chuyện Đằng gia cho em biết ?"

      "Dạ, sáng nay dường như ấy có nhắc tới, là khi ấy du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em ." Suy nghĩ lúc, Tâm Đồng thành trả lời.

      "Haiz! việc còn phức tạp hơn thế chút." Nhu Nhã thở dài, mới tiếp tục chuyện.

      "Năm ấy ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát gia sản bị chia cắt còn, ngay cả đứa em duy nhất cũng mất tích. Sau này, ấy mới phát , chuyện cha mẹ và em ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ sói của ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của ấy còn xuất ra số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết ấy để diệt khẩu...

      "A --" Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt hoảng kêu lên.

      Nàng rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là đứa bé a. . . . . .

      Khó trách lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, dễ tiếp cận như thế, ra từng có quá khứ bi thảm đến như vậy

      "Rồi sau này ra sao?" Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy ra sau đó.

      "Hắc đạo phái ra đám người giết ấy, nhưng thành công, trải qua cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia đều chết dưới tay của Đằng Lệ."

      Nhìn bụi hoa tường vi ngoài cửa sổ, Nhu Nhã tiếp tục : "Tuy rằng là tự vệ giết người, nhưng cũng vì thế mà Đằng Lệ cũng vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên ba năm. Nhưng dù bị giam ấy vẫn nản chí, sau khi ra tù, dù chỉ trong vài năm ngắn ngủi, ấy liền tạo dựng nghiệp, từ hai bàn tay trắng thành đại gia giàu có nổi danh, còn tiện tay tống bọn hãm hại ấy vào tù. Mà điều tiếc nuối duy nhất của ấy, chính là tìm được đứa em ruột, cuối cùng vào tuần trước mới tìm được tung tích của ấy, nghĩ tới. . . . . ."

      Những lời tiếp theo Nhu Nhã cần Tâm Đồng cũng hiểu được.

      Đều là chính mình phá hủy nguyện vọng tìm em của Đằng Lệ!

      "Đều là lỗi của em! Em phải với ấy, em phải là em của ấy. . . . . ." Biết được dĩ vãng của Đằng Lệ, lương tâm của Tâm Đồng cắn rứt yên, nhịn được muốn tìm , ra hết tất cả mọi chuyện, cũng cầu xin tha thứ của .

      "Đừng !" Nhu Nhã ngăn cản nàng."Bây giờ còn chưa phải lúc, em cũng vô dụng. Duyên phận của ấy và em cò chưa tới a."

      "Nhưng em. . . . . ."

      "Bây giờ chuyện em có thể làm chính là gắng hết sức chăm sóc cho ấy, cho đến khi ấy tìm được đứa em trở về." Nhu Nhã khuyên Tâm Đồng, giọng dịu dàng của dường như có ma lực kì lạ.

      Lương tâm và bất an ngừng tranh đấu trong lòng nàng, Tâm Đồng cúi đầu lo lắng, lát sau, cuối cùng nàng hạ quyết tâm.

      “Để bù đắp lỗi lầm của em, trước khi em ấy xuất , em cố hết sức chăm sóc ấy.” Nàng cam đoan với Nhu Nhã.

      Đúng vậy, nàng hết sức chăm sóc Đằng Lệ, để bù đắp lại sai lầm nhất thời do ma xui quỷ khiến của mình — Trong lòng của Tâm Đồng cũng thầm hứa.

      Đột nhiên nhớ tới chuyện, Tâm Đồng tò mò hỏi Nhu Nhã.

      "Đúng rồi, em muốn biết vì sao người đàn ông tên Lãnh Diệp, tối qua lại đùa với em, chúng em phải về ma quật?

      " phải chị vừa mới đó sao?" Nhu Nhã cười thần bí, nhấp ngụm hồng trà thơm ngát.

      "Đương nhiên, phần là do Lãnh Diệp có sở thích dùng lời châm chọc người khác. Ngoài ra lý do còn lại là bởi vì tất cả mọi người biết Đằng Lệ rất đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi ấy. Nghi ngờ nghiệp làm gì cũng thuận lợi của ấy, xem ấy như  là hóa thân của ma quỷ, cho nên lén đặt cho ấy biệt danh là Ác ma , mà nơi ở của ác ma, đương nhiên phải gọi là ma quật a!"

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng

      Chương 3.1


      <img class="aligncenter size-full wp-image-1735" title="26790946eb969ece256" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/26790946eb969ece256.jpg" width="590" height="361" />



      Sau khi lái xe chở nàng quay trở về Đằng gia, Tâm Đồng vẫn còn hơi giật mình, ngây ngốc ngồi trong phòng khách, hề nhúc nhích -- tất cả đều bởi vì câu cuối cùng của Nhu Nhã.

      Tâm Đồng tin tưởng trong nước ai biết tên tuổi của “Ác ma.”

      Bởi vì ngay cả quê mùa, kiến thức hạn hẹp lớn lên từ nhi viện như nàng cũng từng nghe rất nhiều người nhắc đến truyền thuyết của người được gọi là “Ác ma.”

      Nghe ác ma là người đàn ông máu lạnh vô tình, chẳng những kiếm tiền vô số, còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình.

      thích nhất là trò chơi hủy diệt hạnh phúc gia đình, làm cho vô số đứa trẻ vô tội trôi dạt khắp nơi, làm cho rất nhiều người có tâm huyết phải mất việc làm, mất luôn mục tiêu sinh tồn. Cũng bởi vì ác danh của như ban ngày, cho nên mọi người khi nhắc tới đều vừa hận vừa sợ.

      Trong lúc hoảng hốt, dường như Tâm Đồng loáng thoáng nhớ lại, tên đầy đủ của người được gọi là ác ma chính là “Ác ma Đằng Lệ.”……..

      Trước kia nàng biết, nhưng bây giờ nàng thể tin được, người đàn ông tìm kiếm em của mình nhiều năm lại là người tàn nhẫn vô tình, là nhân vật hung ác chuyên hủy diệt hạnh phúc gia đình của người khác.

      Tuy rằng mới chỉ nhận biết được ngày, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng, Đằng Lệ từng trải qua bất hạnh, dùng thủ đoạn như thế này để kiếm tiền chỉ là vì bảo hộ bản thân, tất cả những tin đồn khủng khiếp đều chỉ là tin vịt, chỉ là hiểu lầm do nghe sai nên đồn sai mà thôi.

      phải là loại người máu lạnh như thế, tuyệt đối phải!

      dạo phố mua sắm quần áo cả ngày, lại từ miệng Nhu Nhã nghe được rất nhiều chuyện rất kinh ngạc, Tâm Đồng vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ nổi nữa, tựa người vào ghế sô pha, nặng nề vào giấc ngủ.

      Nàng cũng biết ngủ bao lâu, khi Ái Mạn Đạt mặc áo ngủ đến phòng khách liền thấy Tâm Đồng ngủ ghế sô pha.

      Đúng là đứa con vừa ngu xuẩn vừa dốt nát! Trong lòng Ái Mạn Đạt khinh thường mắng.

      Bởi vì Đằng Lệ là người đàn ông dễ tìm, nếu nhân cơ hội nắm giữ lấy , mới là việc làm ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.

      Cho nên nếu phải vì muốn đạt được càng nhiều hảo cảm của Đằng Lệ càng tốt, nàng cũng có công sức đâu mà bỏ ra hầu hạ đứa “em biết từ đâu đến đây của ?

      Vì muốn lung lạc trái tim của Đằng Lệ, nàng tiếc ủy khuất bản thân, đến đây đảm nhiệm chức vụ quản gia, cũng chính là vì cho bất kỳ người phụ nữ nào khác có cơ hội tiếp cận .

      nghĩ tới đứa em này đột nhiên xuất , chia sẻ ít chú ý của Đằng Lệ! Điều này làm cho Ái Mạn Đạt hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Bởi vậy nàng tính để cho Tâm Đồng tùy ý nằm ở ngoài này ngủ, dù có bị cảm lạnh cũng liên quan đến chuyện của nàng. Nàng ngáp cái, lúc muốn trở về phòng chợt nghe thấy tiếng Đằng Lệ mở cửa.

      Với tính cảnh giác cao độ, nàng lập tức cởi áo ngủ người đắp lên người Tâm Đồng, thuận tiện để lộ ra dáng người thướt tha xinh đẹp, quyến rũ của mình.

      Lúc Đằng Lệ vào phòng khách, nhìn thấy Ái Mạn Đạt ngồi bên cạnh Tâm Đồng ngủ say, lộ ra hình ảnh là ấm áp.

      “Đằng tiên sinh, ngài về rồi?” Lúc này Ái Mạn Đạt mới giả bộ chú ý tới bộ dáng vừa trở về của Đằng Lệ.

      Nàng ra vẻ bất đắc dĩ : “Hôm nay mua quần áo quá mệt mỏi, nhưng rất vui vẻ, cho nên Tâm Đồng ngồi đây lúc liền ngủ say. Em sợ ấy cảm lạnh, nên thử gọi ấy đứng lên, nhưng ấy cũng nhúc nhích. Vì vậy em chỉ có thể giúp ấy phủ thêm áo ngủ, để cho ấy nằm ngủ ngoài này.”

      Giống như vô tình ám chỉ, lập tức đem chú ý của Đằng Lệ hướng đến chiếc áo ngủ gợi cảm người của nàng.

      Thân là quản gia kiêm bạn tình của Đằng Lệ, biết phải làm thế nào để khơi gợi hứng thú của .

      Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng xinh của Ái Mạn Đạt cong lên, Đằng Lệ tỏ vẻ gì, ngược lại xoay người ôm lấy Tâm Đồng ngủ say, về phía lầu.

      Phòng khách chỉ còn lại chiếc áo ngủ ghế sô pha và Ái Mạn Đạt – mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại liên tục mắng thầm.

      Từ khoảnh khắc  Đằng Lệ ôm lấy nàng, Tâm Đồng liền tỉnh.

      Nhưng nàng dám mở to mắt, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ, thuận tiện tựa vào lồng ngực ấm áp của .

      Cảm giác được cánh tay khỏe mạnh cứng rắn của bao bọc chính mình, trong mũi dường như  còn ngưi được mùi xạ hương nam tính tinh khiết tản ra từ người , Tâm Đồng hồi hộp đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, tim cũng đập cách điên cuồng chịu ngừng lại.

      Đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với đàn ông như vậy!

      Vẻ mặt e lệ kết hợp cùng bất an và khẩn trương, mặc dù vẫn mặt, chưa lộ ra sơ hở nhưng nàng vô cùng lo lắng Đằng Lệ nghe được tiếng tim đập dị thường của mình.

      Đằng Lệ bước từng bước vững vàng lên cầu thang, Tâm Đồng cảm thấy giống như bước đám mây trôi bồng bềnh, thậm chí nàng còn hi vọng cầu thang có thể dài ra thêm mấy bậc nữa, để cho bản thân có thể ở trong lòng ngực lâu thêm chút……..

      Đương nhiên cầu thang thể dài ra thêm mấy bậc, rất nhanh Đằng Lệ bước lên lầu hai, ôm Tâm Đồng đến phòng của nàng.

      Được dịu dàng ôm đặt giường, hai mắt của Tâm Đồng nhắm lại chặt chẽ, cảm giác tấm chăn mềm mại bằng tơ lụa được đắp lên người nàng.

      Đằng Lệ cũng có lập tức rời khỏi phòng, ngược lại trầm mặc đứng ở bên giường, cảm thấy có chút mới lạ khi nhìn thấy dáng ngủ của người em xinh đẹp chút tỳ vết của mình.

      Hồi hộp dám thay đổi tư thế, biết qua bao lâu, cuối cùng Tâm Đồng cũng nghe được thanh rời khỏi phòng của Đằng Lệ.

      Lặng lẽ mở ra hai mắt, Tâm Đồng dùng hai tay khẽ run gắt gao che lại hai gò má đỏ bừng của mình, tim đập thình thịch cũng dần dần bình ổn trở lại.

      Nàng tại sao bản thân lại như vậy.

      Có điều chỉ cần nhớ tới cảnh vừa rồi bị ôm trong vòm ngực rộng lớn, Tâm Đồng liền cảm thấy có nỗi xấu hổ và…… hạnh phúc dâng lên trong lòng.

      Chẳng lẽ chính mình thích ?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 3.2

      <img class="aligncenter size-full wp-image-1831" title="5421f6fcga0577c8e06da&690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/5421f6fcga0577c8e06da690.jpg" alt="" width="429" height="510" />


      Tuy rằng danh nghĩa trai của nàng, nhưng Tâm Đồng biết đó chẳng qua chỉ là lời dối. Nếu biết mình phải là em ruột của , có thể thích mình chút hay ?

      Hai ngày nay nàng chưa từng thấy qua nụ cười của , nếu nở nụ cười, nhất định rất quyến rũ, rất đẹp mắt nha……

      Nghĩ đến đây Tâm Đồng lại thấy xấu hổ đến đỏ bừng hai má, thầm mắng bản thân biết cảm thấy thẹn, suy nghĩ miên man.

      Nằm chiếc giường mềm mại lăn qua lộn lại, Tâm Đồng vẫn thể bình yên vào giấc ngủ.

      Cuối cùng nàng quyết định rời giường uống ly sữa nóng, để làm giảm bớt tâm tình khẩn trương của mình.

      Vừa bước ra cửa phòng, muốn xuống cầu thang, đột nhiên Tâm Đồng nghe thấy lọat tiếng thở dốc kỳ quái phát ra từ trong phòng Đằng Lệ.

      Tò mò bước đến trước cửa phòng Đằng Lệ, nàng phát cửa phòng vẫn chưa đóng, chỉ khép hờ.

      Lúc này, giọng của người đó truyền vào trong tai nàng ràng hơn ----

      "A – Em được……..Đằng Lệ…….Ưm…." Tiếng rên rỉ của phụ nữ, biểu người này trong cơn hưng phấn cực độ.

      Tâm Đồng nghe ra được đó chính là giọng của Ái Mạn Đạt!

       "Nhanh, nhanh, nhanh chút nữa…….." Người phụ nữ ấy tiếp tục làm nũng cầu.

      có nghe Đằng Lệ hưởng ứng lời cầu của ta, nhưng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ càng mãnh liệt hơn trước, những tiếng kêu dâm đãng ấy dường như từ phía trong cánh cửa khép hờ xông thẳng ra ngoài, xâm nhập vào sắc mặt trắng bệch của Tâm Đồng.

      Bản thân cũng biết làm cách nào để trở lại phòng. Tâm Đồng gắt gao khóa cửa lại, dựa người vào cửa phòng nhưng nhanh chóng chống đỡ nổi liền trượt xuống mặt đất.

      ra, Ái Mạn Đạt chỉ là quản gia, mà ta đồng thời còn là bạn tình của Đằng Lệ! Khó trách thái độ của ta lại hống hách, ra vẻ ta đây như thế.

      Gắt gao cắn chặt môi dưới, vô tình phát của chuyện này làm cho Tâm Đồng cảm thấy trống rỗng. Nước mắt cũng thể thể khống chế được mà chảy xuống, làm ướt cả hai gò má tái nhợt của nàng.

      Tiếng chim kêu sáng sớm làm cho Tâm Đồng tỉnh lại sau đêm khó ngủ.

      Mở hai mắt ra, nàng mới phát chính mình ngủ cả đêm mặt đất.

      Nàng vô lực bước vào phòng tắm, nhìn thấy trong gương là đôi mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt có chút máu. Trong đêm mà biến thành như vậy, chắc chắn làm cho người khác hoài nghi.

      Dùng nước rửa mặt, rồi dùng tay xoa xoa hai gò má tái nhợt, Tâm Đồng hy vọng bị những  khác nhìn ra vẻ tự nhiên của nàng.

      Ra khỏi phòng, vừa bước đến bên cạnh cầu thang, nàng phát Đằng Lệ bước tới trước cửa chính, chuẩn bị ra khỏi nhà.

      Nhớ tới quên mặc áo khoác, Đằng Lệ quay đầu lại liền nhìn thấy Tâm Đồng, giọng : "Tâm Đồng! Lấy dùm áo vest ở giường đem xuống đây."

      Vội vàng gật gật đầu, Tâm Đồng chạy đến phòng của Đằng Lệ, chuẩn bị giúp lấy áo khoác.

      Vừa tiến vào phòng, khí  mờ ám bên trong lập tức khiến nàng liên tưởng đến những chuyện xảy ra tối qua.

      Mạnh mẽ di chuyển đến trước giường, nàng ý lơ mớ chăn nệm hỗn độn. Tính cầm lấy áo vest để đầu giường rồi xuống lầu.

      Vươn tay cầm lấy áo vest, nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu – Đó chính là mùi xạ hương người Đằng Lệ.

      Nàng nhịn được đem mà đem áo vest ôm chặt trước ngực, hít thở sâu, Tâm Đồng thầm nghĩ muốn nhớ lại mùi hương ấm áp của thêm lần nữa………

      " tìm được chưa? Nếu tìm được rồi đưa cho tôi." Lập tức quay đầu lại liền thấy Ái Mạn Đạt đứng trước cửa, nhìn nàng dò xét với vẻ mặt hoài nghi.

      "Tìm được, tìm được rồi." Có vẻ giống như bị người ta nhìn thấy bí mật. Tâm Đồng giao áo vest lại cho Ái Mạn Đạt, rồi kích động trốn về phòng của mình.

      Mà Ái Mạn Đạt cau mày có chút đăm chiêu, trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt kia.

      Cả buổi sáng và buổi trưa, Tâm Đồng đều tránh mặt ở trong phòng, muốn ra ăn cơm. Vào bữa cơm tối, nàng vốn dĩ cũng muốn trong người thoải mái, muốn xuống lầu ăn cơm.

      Nhưng Ái Mạn Đạt lại ở trước cửa phòng nàng, kiên trì bảo nàng nhất định phải xuống lầu.

      "Tối hôm nay hiếm khi có dịp Đằng tiên sinh trở về sớm, ngài muốn "cùng dùng" cơm tối với em ." Giọng điệu của Ái Mạn Đạt có vẻ kỳ quái, dường như ngầm chứa ý gì đó.

      "……….Được rồi. Tôi thay quần áo rồi xuống ngay." thể cự tuyệt mệnh lệnh của Đằng Lệ, Tâm Đồng đành phải đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

      Vừa bước xuống phòng ăn dưới lầu, thấy Đằng Lệ ngồi vào vị trí chờ nàng ăn cơm. Mà Ái Mạn Đạt chỉ là quản gia thế nhưng cũng ngồi ở bên với vẻ mặt quỷ dị.

      Trực giác cho nàng biết xảy ra chuyện, nhưng Tâm Đồng chỉ cười với Đằng Lệ, làm bộ như có việc gì liền ngồi xuống vị trí gần đó.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit & Beta: Quinn vs Quảng Hằng
      Chương 3.3


      <img class="aligncenter size-full wp-image-1834" title="[wallcoo_com]_sweet_girls_illustration_on_romance_novel_cover_bi805" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_com_sweet_girls_illustration_on_romance_novel_cover_bi805.jpg" width="354" height="265" />

      Bữa cơm này im lặng, vô vị và nhạt nhẽo, Tâm Đồng cố gắng ăn nhanh, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng trốn trở về phòng mình.

      Cuối cùng nàng cũng ăn hết chén cơm, lúc vừa muốn xin về phòng trước Đằng Lệ đột nhiên mở miệng chuyện với nàng.

      “Tâm Đồng, lúc em ở nhi viện có học hay ?” Đằng Lệ nghiêm túc hỏi.

      biết Đằng Lệ hỏi như vậy là có ý gì, nhưng Tâm Đồng vẫn thành trả lời.

      “Phổ thông?” Đằng Lệ bất mãn cau mày.

      “Chúng ta là con cháu của Đằng gia, thể chỉ tốt nghiệp phổ thông. Hôm nay cũng do Ái Mạn Đạt nhắc nhở, mới chú ý‎ tới việc em phải tiếp tục đến trường.”

      “Đến trường?” Tâm Đồng khó hiểu hỏi.

      quyết định cho em đến học nội trú ở trường học bên Thụy Sĩ. Đó là ngôi trường nổi tiếng về việc dạy dỗ nữ quý tộc, tin là ở bên đó em có thể học tập và sinh hoạt thoải mái.

      Giống như bị sét đánh ngang tai, theo phản xạ Tâm Đồng đứng lên khỏi ghế.

      , em muốn ra nước ngoài du học.” Nàng lắc đầu cự tuyệt.

      Bởi vì nếu ra nước ngoài, nàng cũng thể nhìn thấy Đằng Lệ nữa – Đây là chuyện mà Tâm Đồng thể tưởng tượng được.

      “Tâm Đồng, còn là con nít nữa, đây là cơ hội tốt để có thể ra nước ngoài du học. Ái Mạn Đạt giả bộ khuyên bảo

      “Huống chi, những tốt nghiệp ở ngôi trường danh giá đó đều có cơ hội tốt có thể gả cho người đàn ông giàu có của giới thượng lưu!”

      “Tôi cần gả cho đàn ông giàu có.” Sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, Tâm Đồng nhìn thấy ánh mắt gian tà của Ái Mạn Đạt, biết ta đối với mình có lòng tốt như vậy.

      “Đọc nhiều sách đối với em mà đó là chuyện tốt. trai chỉ là vì em mà…” Đằng Lệ thản nhiên khuyên nhủ. Nhưng lời còn chưa xong bị Tâm Đồng cắt ngang.

      ! phải trai của em!” Tâm Đồng nhịn được, kêu to ra tiếng.

      Đằng Lệ nheo mắt lại, vẫn chưa bỏ qua cho những lời này của nàng, biểu tình mặt rất nghiêm khắc.

      cần vì nhất thời bất mãn mà mở miệng chống đối .” lạnh lùng cảnh cáo.

      Trong lúc tình thế cấp bách. Nàng cứ như vậy mà thốt ra lời , bản thân Tâm Đồng cũng hoảng sợ, may mắn là Đằng Lệ vẫn chưa nghi ngờ gì.

      Nhưng Ái Mạn Đạt cũng phải là người hời hợt, nhìn chằm chằm Tâm Đồng với ánh mắt hoài nghi. Có vẻ muốn từ trong mắt Tâm Đồng tìm ra chân tướng .

      Chịu nổi ánh mắt khiêu khích của Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng lui về phía sau, đầu tiên đẩy ghế ra, sau đó lúng túng chạy khỏi phòng ăn, trốn về phòng của mình.

      Nằm giường rơi lệ, Tâm Đồng biết nhất định là do Ái Mạn Đạt ở bên cạnh ra vào, cho nên Đằng Lệ mới có thể ép buộc mình ra nước ngoài du học.

      Nhưng bây giờ nàng nghĩ rời xa Đằng Lệ, nàng phải ở lại bên cạnh , chăm sóc a!

      Nhớ tới người có thể hiểu nàng, giúp đỡ nàng, Tâm Đồng vội vàng từ giường đứng dậy, cầm lấy điện thoại, dùng ngón tay run rẩy bấm số điện thoại của Nhu Nhã.

      “Alô, xin chào. Cho hỏi là ai vậy?” Giọng mềm của Nhu Nhã vang lên, xuyên qua ống nghe điện thoại, trong lòng chút tính cảm ứng cũng đều có.

      “Là em, Tâm Đồng đây.” Tâm Đồng nghẹn ngào thử cầu cứu Nhu Nhã: “Đằng Lệ muốn đưa em qua Thụy Sĩ du học, nhưng mà em muốn đâu! Xin chị nhất định phải giúp em, xin chị hãy với ấy, đừng mang em ra nước ngoài.”

      “Du học? Quyết định này được đưa ra lúc nào?” Nhu Nhã cũng bị dọa đến nhảy dựng, chuyện này hoàn toàn nghe gì cả.

      Nước mắt chảy xuống ướt đẫm hai gò má, Tâm Đồng hít hít mũi, chuyện bằng giọng mũi nặng nề.

      ấy vừa mới cho em biết. Nhưng mà em sớm có quyết định, phải ở lại bên cạnh ấy, chăm sóc ấy, để bù đắp lỗi lầm em giả mạo em ấy a…”

      Nàng vẫn còn chưa xong, đột nhiên cửa vang lên tiếng “ầm”, là bị người ta dùng sức đá văng ra.

      Điện thoại trong tay rơi xuống mặt đất, trong lúc mơ hồ nàng còn nghe thấy giọng lo lắng hỏi thăm của Nhu Nhã.

      Sắc mặt trắng bệch giống như xác chết, Tâm Đồng từ từ, từ từ quay thân hình cứng ngắc lại, nhìn thẳng về phía vẻ mặt trầm, đáy mắt giận dữ của Đằng Lệ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :