1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Dong dinh đoàn ‘Ngã Nhị’

      Edit + Beta: Lạc Huyên



      Vài lời từ editor: Bà tác giả làm mình rối lung tung với cái đống tên, ở chương 42 có nhắc đến Băng Huyết gây chuyện với dong bình đoàn Lạc Kính, chương này lại bảo là dong binh đoàn Ô Nhĩ, còn dong bình đoàn Ngã Nhị chỉ là tên do Băng Huyết mỉa mai thôi.

      Sau khi đọc cv mấy chương sau nữa, mới biết dong binh đoàn Ô Nhĩ núp bóng mấy gia tộc lớn, trong đó có Lạc thị gia tộc.

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      “Băng Huyết các hạ, hoan nghênh trở về bình an. Tối hôm qua sau khi Thiếu chủ của dong binh đoàn Ô Nhĩ trở về, được thầy thuốc điều trị khẩn cấp, coi như nhặt lại được cái mạng, chẳng qua đời này cũng chỉ có thể làm người tàn tật. Mặt khác bởi vì bọn họ có người nhận ra thiếu chủ Lôi Minh, vì vậy tối hôm qua mới lập tức tìm đến. Có tin đồn đội trưởng của đoàn lính đánh thuê này có chút liên hệ với gia tộc nào đó trong Tứ đại gia tộc, vốn dĩ chỉ là tin đồn, cũng được xác nhận, tuy nhiên căn cứ vào chuyện tối ngày hôm qua, bọn họ đến dựng trại trong phạm vi doanh trại của Tứ đại gia tộc, như vậy tin đồn này có thể là . Hơn nữa sáng nay số người tụ tập cùng về phía này, trong đó có bốn người của Tứ đại gia tộc, Ô Nhĩ muốn mượn những người này đến đòi lại công bằng từ Lôi thiếu chủ, nhưng mà về phần Tứ đại gia tộc vì sao đồng ý giúp đỡ, Cát Kiệt ngu dốt, quả nghĩ ra được. Nhưng bởi vì giờ trước, ngoài rừng rậm xuất uy áp rất mạnh mẽ, những người đó đều vội vàng chạy tới đó, cho nên tại còn chưa kịp đến đây.” Cát Kiệt cúi người cung kính với Băng Huyết.

      “Ô Nhĩ(1). . . . . Ha ha, đúng là có Dong binh đoàn tự nhận thức được ràng nha, biết mình Nhị(2), cho nên lấy tên là Ô Nhĩ. . . . . Mà phải là Ngã Nhị(3). ”

      (1) Ô Nhĩ được phiên từ ‘乌尔 ’, có lẽ ý ở đây chỉ là con quạ đen;
      (2) Nhị được phiên từ ‘二’;
      (3) Ngã Nhị được phiên từ ‘我二’;
      Đoạn này cho ta xin phép để tên Hán Việt vì quả ta hiểu tại sao Băng Huyết lại cười.


      “Ha ha. . . . . Về phần Tứ đại gia tộc, Lôi Minh ở đây, đơn giản chỉ là muốn mượn cơ hội lần này chèn ép để có thể ngồi ngang hàng với Công hội Dong Binh, hoặc muốn lấy chỗ tốt từ Lôi Minh mà thôi.”

      Lời của Băng Huyết khiến Cát Kiệt sững sốt, sau đó đứng lên rồi cười: “Băng Huyết các hạ thông minh hơn người, gián tiếp làm ràng hết thảy. . . . . Bọn họ quả rất ‘Nhị’, còn Tứ đại gia tộc lại càng thêm mơ tưởng, muốn chiếm tiện nghi của thiếu chủ Lôi Minh, bằng cướp thức ăn của ma thú còn dễ dàng hơn.”

      Băng Huyết mỉm cười, nụ cười ngọt ngào động lọng người, lại làm cho những người khác cả người run lên, bởi vì nhớ ngày hôm qua thời điểm nụ cười này xuất , là thời điểm bọn họ được lệnh chém người lấy máu.

      “Tiểu Huyết, đệ vừa mới trở lại cũng nghĩ ra chủ ý rồi.” May mắn lúc Băng Huyết trở lại bị thương chút nào. Cứ nghĩ lại Lôi Minh đều cảm thấy sợ, ma thú ở bên ngoài rất ít khi xuất uy áp mạnh mẽ như vậy, nhất định là phát ra từ thánh thú, hơn nữa còn là thánh thú cấp cao, phải người bình thường có thể đối phó.

      “Đúng vậy! Đúng vậy! Huyết Huyết, mới vừa nãy chúng ta lo lắng cho đệ, nếu như phải Cát Kiệt nhắc nhở tốc độ của đệ và Ám Dạ đều rất nhanh, nhất định có chuyện gì, chúng ta sớm tìm hai người rồi. Còn có, trong lòng đệ là gì vậy?” Hàn Khải Minh tới theo Lôi Minh, nhìn quả cầu lông màu đỏ rực trong lòng Băng Huyết, tò mò hỏi.

      “Ha ha, nó là Tiểu Quai, ma thú đồng bạn của ta. Uy áp kia mọi người cần lo lắng, uy hiếp được chúng ta, còn những người khác, quan tâm bọn tìm chết làm gì.” Băng Huyết vui vẻ cười tiếng, nụ cười ngây thơ đơn thuần, lời lại lạnh lùng vô tình nhưng vô cùng chân .

      Lôi Minh nhìn con mèo màu đỏ ngủ say trong lòng Băng Huyết, khẽ mỉm cười, được biết đến là thiên tài đệ nhất trong giới Dong binh, tuyệt đối phải chỉ là hư danh bên ngoài, dựa vào thái độ hời hợt của Băng Huyết đối với uy áp đó, hơn nữa đột nhiên xuất con mèo màu đỏ. Lôi Minh có thể khẳng định, uy áp đó cùng với con mèo nhìn như đáng vô hại nhất định có quan hệ, chừng uy áp kia chính là do con mèo đáng này phát ra, chắc chắn vật hợp theo loài tuyệt đối sai. Băng Huyết am hiểu nhất phải là ‘phẫn trư ăn lão hổ’ (giả heo ăn thịt hổ) à, mang khuôn mặt ngây thơ vô hại, bụng dạ lại đen tối làm những chuyện vô nhân tính sao!?

      Băng Huyết quay đầu nhìn thấy Lôi Minh cười, đáy lòng biết, huynh ấy nhất định là đoán được, hiểu ý cười tiếng.

      “Cát Kiệt, ngươi bảo các huynh đệ chuẩn bị chút, thu lại mọi thứ kể cả những vật vô dụng, đoán chừng hôm nay lên đường tiến về phía trước được rồi. Có điều, hàng rào và lều cũng cần thu, lát nữa có thể có người ‘tài giỏi’ tới.” Băng Huyết mỉm cười nhìn Cát Kiệt, lần nữa nụ cười kia khiến Cát Kiệt đổ mồ hôi lạnh, vì vậy mặc niệm giây cho mấy vị khách sắp tới tự tìm xui xẻo, hơi cúi xuống trước Băng Huyết, xoay người về phía hắc y thị vệ.

      Băng Huyết im lặng nhìn đám hắc y thị vệ bận rộn, sau phút suy ngẫm, xoay người nhìn Hàn Khải Minh: “Khải Minh, có lẽ lúc nữa có người trong gia tộc huynh cùng tới đây, bọn họ hẳn là cùng với nhóm Cát Kiệt rồi.”

      Hàn Khải Minh nhíu mày, gật đầu trả lời: “Đúng, có điều đội Cát Kiệt là đội bảo vệ hoàn toàn thuộc về huynh, thuộc về Hàn gia, đây là cầu duy nhất để huynh đồng ý trở thành thiếu chủ Hàn gia. Bọn họ là đội ngũ đặc biệt, nhưng huynh thích để cho bọn họ trở thành ám vệ, cuộc sống vĩnh viễn ở trong bóng tối, vì vậy thời điểm huynh ra ngoài thường xuyên mang theo bên người, những người Hàn gia đó đều biết Cát Kiệt.”

      Lời của Hàn Khải Minh khiến Băng Huyết lắc đầu, cười : “Ai ám vệ phải nhất định sống cả ngày trong bóng tối, ám vệ là để hành động khi người ta đề phòng nhằm bảo vệ chủ nhân của mình, để cho người ngoài phát , nhưng bọn họ vẫn có thể có cuộc sống bình thường, có ánh mặt trời của mình. Miễn là thực thực được chỉ có người nhà mới có thể gặp được, có thể học được cách đánh bất ngờ khiến đối phương đề phòng, có thể thể ‘đen’ có thể ‘trắng’ là tốt.”

      Băng Huyết nhàng câu, khiến mấy người bên cạnh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được ám vệ có thể có cuộc sống bình thường, có thể tự nhiên thấy được ánh mặt trời, lời khác lạ như thế, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có thể tin.

      Đúng vậy nha. . . . . Từ xưa tới nay chưa từng có ai quy định, ám vệ nhất định phải sống trong bóng tối. Chỉ cần khiến người ngoài có cách nào tìm đến người, cách nào phát ra ngươi, phải là ám vệ thành công rồi sao. Đánh bất ngờ mới là điều quan trọng nhất.

      “Được rồi, chuyện này chúng ta có thể bàn luận sau, đến lúc đó đệ cũng có thể dạy cho bọn Cát Kiệt. Coi như là học phí, trong khoảng thời gian này để bọn Cát Kiệt cho đệ sử dụng , mà huynh là lão đại của bọn họ, cũng nên theo, được rồi. . . . . Quyết định như vậy , đệ thay đổi bề ngoài chút cho bọn họ.” Lời của Băng Huyết, lần nữa khiến Hàn Khải Minh ngây ngẩn cả người.

      Sử. . . . . Sử dụng.

      Ngẩn ngơ nhìn Băng Huyết, nhìn Băng Huyết xoay người về phía Cát Kiệt, Nhìn Băng Huyết lấy ra từng cái mặt nạ che nửa mặt bằng bạc từ trong giới chỉ, nhìn Băng Huyết lấy ra từng bộ từng bộ áo choàng màu xanh đậm cho bọn .

      “Tốt lắm, sững sờ ở đây làm gì, còn giúp tay, đám người kia sắp đến rồi.” Lôi Minh buồn cười vỗ vỗ bả vai Hàn Khải Minh.

      “Đệ ấy. . . . .” Hàn Khải Minh cứng ngắc quay đầu nhìn Lôi Minh.

      “Đây chính là Tiểu Huyết, đệ ấy đối xử với bằng hữu rất tốt, luôn thầm, nhiều, nhưng rất chân thành. Mặc dù biết rốt cuộc thế lực sau lưng của đệ ấy như thế nào, nhưng có thể thấy được, căn bản là đệ ấy cũng đặt những đại gia tộc kia ở trong mắt, bởi vì muốn tự mình nỗ lực từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy chỉ mang theo Ám Dạ ra ngoài lịch lãm thôi. Đừng đệ hiểu, lý do đệ ấy làm như thế chỉ vì đệ ấy sợ liên lụy đệ bị Hàn gia khiển trách, sợ đệ vì đệ ấy mà khó xử.”

      “Đệ tuyệt đối vì gia tộc mà từ bỏ Huyết Huyết, càng vì gia tộc mà đối phó với Huyết Huyết.” Hàn Khải Minh nhìn Lôi Minh, giọng điệu kiên định, chân đáng tin.

      Đây mới Hàn Khải Minh chân chính, bình thường ngây ngô bị Hàn gia cho là bù nhìn có thể tùy ý đùa cợt.

      ------ lời ngoài mặt ------
      Địa vị của Hàn Khải Minh ở Hàn gia tương đối lúng túng, về sau tác giả Miêu Miêu ràng tỉ mỉ, mọi người cũng có thể đoán chút nha, rốt cuộc Hàn Khải Minh đáng của chúng ta từng từng trải qua những chuyện gì đây. . . . . . .



    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Cho phép ngươi là chính mình

      Edit + Beta: Lạc Huyên


      ••• === ====== === •••

      Lôi Minh mỉm cười, giống như đại ca, vỗ vỗ bả vai Hàn Khải Minh: “ thôi, chúng ta cũng qua bên đó, xem Tiểu Huyết cho bọn họ mặc trang phục ra hình dáng gì.”

      “Trời ạ, Cát Kiệt, là các ngươi?” Hàn Khải Minh nhìn nhóm người trước mặt mình, kinh ngạc hô lên. Mặc dù chỉ là mang thêm tấm mặt nạ, đổi bộ quần áo. Thế nhưng lại cảm thấy ngay cả hơi thở và khí chất của bọn họ hoàn toàn khác trước.

      Thần bí, tráng lệ, cao quý. . . . .

      Nếu như phải Hàn Khải Minh với bọn họ cùng nhau lớn lên, luôn ở cùng nhau, nếu như phải biết ở nơi này trừ bọn họ ra thể xuất những người khác, Hàn Khải Minh nghĩ, có thể ngay cả cũng nhận ra.

      Quá thần kỳ. . . . . mặt Cát Kiệt mang theo mặt nạ màu bạc hình dáng kỳ quái, mặt nạ kỳ quái là bởi vì, mặt nạ màu bạc che hết phần lớn mặt của Cát Kiệt, chỉ để lại phần từ mắt trái trở lên. Ký hiệu đặc biệt từ trán bên phải cũng giống như bên trái. Dọc theo mặt nạ xuống phía dưới mắt trái là đồ văn(1) màu xanh lá cây, giống như cây Thanh Đằng(2)xanh tươi.

      (1)Đồ văn: Đường vân, giống như đường vằn gấm vóc.

      (2)Thanh Đằng: Loài thực vật mọc thành bụi quấn quýt.


      Mặt nạ cao quý thần bí như vậy lại càng làm tăng thêm sức sống thanh xuân. Chỉ là mặt nạ của Cát Kiệt so với những hắc y nhân có thêm mảnh tinh thạch màu bạc, mảnh tinh thạch có kích thước chừng đầu ngón tay út, được khảm ở dưới cằm, chói sáng bắt mắt. Trang phục vốn dĩ là trường bào võ sĩ màu đen đổi thành trang phục màu xanh đậm, càng vóc người cường tráng của Cát Kiệt bởi vì hàng năm luyện võ mà thành.

      “Thiếu chủ. . . . . .” Cát Kiệt mỉm cười phía sau mặt nạ, hiếm thấy Thiếu chủ nhà mình bởi vì Băng Huyết các hạ mà bình tĩnh, mặc dù đây đúng là kiệt tác của Băng Huyết các hạ.

      “A. . . . . Huyết Huyết, Cát Kiết nhà ta đổi giọng.” Hàn Khải Minh đột nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Băng Huyết.

      “Như thế nào, tệ chứ. Biến đổi giọng của Cát Kiệt là do tinh thạch màu bạc mặt nạ. Mảnh tinh thạch này là ma hạch của ma thú hệ gian, lợi dụng nguyên tố ma pháp gian mà biến đổi thanh phát ra, như vậy có ai biết Cát Kiệt là ai.”

      Băng Huyết xong, lại lấy ra cái mặt nạ tương tự, chỉ là mặt nạ này màu vàng kim, giống như sắc thái sáng ngời của ánh sáng mặt trời, bên dưới mắt là đóa hoa hướng dương ngày hè. Khẽ mỉm cười, bàn tay bé vung lên quăng sang cho Hàn Khải Minh, mặt nạ này thích hợp với nhất rồi.

      “Đưa. . . . . Đưa cho ta.” Hàn Khải Minh hưng phấn nhìn mặt nạ tay, cặp mắt mở to nhìn Băng Huyết.

      “Hôm nay đệ đưa cho huynh mặt nạ này, nhưng đệ tin tưởng, ngày huynh tháo mặt nạ xuống, lúc đó huynh vẫn là chính huynh.” Băng Huyết cười tiếng dịu dàng, giọng nhàng, thanh tuy , lại đủ đểHàn Khải Minh trọn đời quên.

      “Tốt.” Tay trái Hàn Khải Minh cầm mặt nạ mang lên mặt, ngay sau đó nâng tau phải lên, nắm chặt thành quyền, phần ngón cái hướng vào trong, phần ngón út hướng ra ngoài đập vào tim. Đây là cam kết của nam nhân, cam kết vì lời thề hôm nay mà ngừng nỗ lực.

      Sau đó Hàn Khải Minh xoay người, dứt khoát về phía lều, vốn dĩ luôn cảm thấy bóng lưng kia rất mỏng manh yếu ớt, giống như đứa bé ốm yếu, nhưng hôm nay nhìn lại Hàn Khải Minh, khiến Băng Huyết cảm thấy sao mà bền bỉ hiên ngang đến vậy. Đối với Hàn Khải Minh như vậy, Băng Huyết mỉm cười, cười vui mừng, cười hài lòng.

      “Băng Huyết các hạ, đội tiên phong báo lại, Dong binh đoàn Ô Nhĩ cùng với những người chủ trì các gia tộc tới hướng này.” Vốn dĩ giọng của Cát Kiệt có sức hút gì bây giờ có thêm chút lạnh lẽo, Băng Huyết muốn chính là thanh khiến người sợ hãi này.

      Băng Huyết nghe vậy, vui vẻ cười tiếng, đôi mắt to trong suốt sáng ngời chớp chớp nhìn Lôi Minh. Sau đó vung tay trái, ba cái ghế to màu đen xuất bên cạnh, lười biếng hà hơi cái, ngồi tựa vào ghế, nhàng đặt Tiểu Quai lên chân, tai trái vuốt ve bộ lông màu đỏ mềm mại êm ái của nó, tay phải nhìn như có sức lực chống đầu, hơi nheo mắt lại, giống như muốn ngủ, hoàn toàn nhìn ra chút lo lắng nào.

      Ngay cả bọn người Cát Kiệt dường như bị ảnh hưởng bởi thái độ ung dung tự nhiên của Băng Huyết nên cũng giống vậy, hoàn toàn là dáng vẻ đứng ở vị trí của mình xem kịch vui, tuy nhiên ở trong lòng cũng quên phòng bị cao nhất, để tránh cho những người có mắt kia thương tổn Băng Huyết các hạ của bọn họ.

      Ám Dạ vẫn thầm đứng phía sau Băng Huyết, nếu như phải mọi người đều biết người như thế tồn tại, bằng tuyệt đối hoàn toàn bỏ qua ám vệ này. Cho dù vẫn luôn lấy thân phận là Thủ Hộ Giả đứng sau lưng Băng Huyết, thế nhưng hơi thở như có như , làm những người khác hoàn toàn quên tồn tại của .

      Hàn Khải Minh ngồi ghế bên phải Băng Huyết, nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời sáng rỡ, cặp mắt hơi nheo lại, có thể tưởng tượng được nụ cười phía sau mặt nạ kia rực rỡ cỡ nào, toàn thân dào dạt nhu hòa ấm áp như ánh mặt trời, chỉ là cẩn thận. . . . . Mặc dù mặt trời sáng ngời chói lóa, nhưng chỉ có thể đứng xa mà nhìn, đụng vào bị ngọn lửa nóng bỏng kia đốt thành tro tàn. Hàn Khải Minh chân chính là người như vậy. Nhưng bởi vì ở tại gia tộc phức tạp như vậy, buộc phải giả ngây giả dại, giả trang thành tình trạng bệnh tật nhu nhược.

      Lôi Minh cũng giống Băng Huyết, cả người tỏa ra hơi thở lười biếng, mềm nhũn ngồi ở ghế bên trái, gió thổi qua, mang theo vài sợi tóc nhàng bay lượn. Khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt khoan khoái nhu hòa, như gió xuân trong ngày mùa hè.

      tới khắc đồng hồ, cách đó xa nhóm người hùng dũng về phía doanh trại của bọn Băng Huyết bên này, cầm đầu là bốn gã trung niên mặc trường bào cao cấp pháp sư, bốn người này đều tỏ ra vênh váo hống hách, mặt còn có chút khinh thường, cả người cường thế uy nghiêm khẽ phóng ra ngoài, hơi thở hùng hậu, bước chân nhàng, có thể dễ dàng nhìn ra bốn người này đều là cao thủ thiên giai ma pháp sư. theo phía sau là ít thanh niên tuổi tác giống nhau, có đấu sĩ tay cầm đại đao, có ma pháp sư mặc ma pháp bào. mang đều có nhiều hay ít khinh thường, hoàn toàn là dáng vẻ con em nhà giàu phách lối kiêu ngạo.

      Đám người kia vừa mới tới rào chắn bên ngoài doanh trại, đều có suy nghĩ thị vệ mang mặt nạ kỳ quái bảo vệ hai bên rào chắn nhất định cung kính mở rào chắn ra, nhưng ngờ, hai người này cũng để ý đến địa vị cao quý của bọn , với hậu trường cường đại phía sau, bọn lại giang hồ mấy chục năm, tới chỗ nào mà trở thành thượng khách được chiêu đãi nồng hậu, nếu phải nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, căn bản gia tộc chịu phái bọn những cao thủ thiên giai ra ngoài, hôm nay đến nơi này, thế nhưng cứ như vậy bị người gác cổng thèm đếm xỉa, là. . . . . là quá biết sống chết.

      Lúc này lão giả mặc trường bào ma pháp màu xám tro, vẻ mặt coi thường hừ lạnh : “Thế nào? Gia chủ của các ngươi dạy dỗ các ngươi như vậy? Hừ. . . . . hổ là tiểu môn tiểu hộ (Gia tộc ) có danh tiếng gì, ngay cả người gác cổng cũng có năng lực phân tích đánh giá cái gì.”

      “. . . . . .” nhìn!

      “Các ngươi. . . . . Các ngươi là to gan, chẳng lẽ biết chúng ta là ai?” Lão giả nổi giận đùng đùng bước lên trước, vung tay đánh tới phía rào chắn.

      !!!!!!!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Lại nhìn người tới khiêu khích

      Edit + Beta: Lạc Huyên


      ••• === ====== === •••

      “Đợi chút, Lạc trưởng lão. . . . .” vị nam tử trung niên cầm đầu khác mặc trường bào ma pháp màu xanh dương đậm giơ tay lên ngăn cản Lạc trưởng lão công kích. Tiếp theo là thanh trầm thấp hùng hậu : “Đừng quên, bên trong có thể có Lôi Minh của Công hội Dong Binh, nếu những người này là người của , như vậy nhất định nắm lấy cớ này mà buông tha, đến lúc đó. . . . . Chúng ta gặp khó khăn.” Thân hình người này cao lớn, gương mặt chính nghĩa, ở giữa lộ ra khí (kiểu tinh thần hùng ấy), người này là Nhị trưởng lão Hỏa Viêm Trần của gia tộc Hỏa thị thuộc trong tứ đại gia tộc.

      “Hừ. . . . .” Bộ mặt Lạc trưởng lão đầy tức giận vung tay áo, nhìn Hỏa Viêm Trần tức giận : “Những người này đặt Tứ đại gia tộc chúng ta ở trong mắt, coi như là Lôi Minh, thiếu chủ Công hội Dong Binh thế nào, cho dù là hội trưởng Công hội Dong Binh đến đây, nhìn thấy bốn vị trưởng lão của Tứ đại gia tộc chúng ta cũng phải lấy lễ đón tiếp, sao có thể láo xược như vậy.”

      Lúc này thanh khàn khàn của Trần trưởng lão bên kia vang lên: “Ha ha, Lạc trưởng lão chớ quên, Lôi Minh này cũng chỉ đơn giản là Thiếu chủ của Công hội Dong Binh.” Người là nam tử có chiều cao chưa đến 1 thước 7, vừa đen vừa gầy, đôi mắt ti hí lộ ra sắc bén ác độc, người mặc bộ trường bào ma pháp màu đen rộng thùng thình, gầy yếu đến mức dường như cơn gió thoảng qua cũng có thể bị thổi bay. Tay phải cầm pháp trượng Khô Mộc còn cao hơn chính mình, đỉnh cây pháp trượng là quả cầu thủy tinh lớn tầm quả bóng cao su tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, tổng thể làm cho người ta cảm giác thấy hơi thở u ám, người này là Tam trưởng lão của gia tộc Hàn thị, Hàn Vu, là người hung tàn nham hiểm mà người người đều biết.

      “Được rồi, được rồi. Chuyện như vậy cần gì phải tức giận. Theo ta thấy hai tên thị vệ này vừa lạnh lùng lại cao ngạo, tu vi có thể cao hơn so với thị vệ giữ cửa bình thường, có thể chủ nhân sau lưng bọn họ chưa chắc là tiểu tử Lôi Minh kia. Nếu như là tộc thần bí nào đó. . . . . Ta nghĩ tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận.” Nam tử mặc trường bào ma pháp màu trắng cười hì hì đứng bên nhắc nhở, người này là là Tứ trưởng lão Diệp Hề của gia tộc Diệp thị mà mọi người vẫn thường gọi là Tiếu Diện Hổ (Mặt hổ cười). ra mọi người đều thầm gọi là Tiếu Diện Trư (Mặt heo cười), có cách nào, với chiều cao 1m75 lại có cân nặng 170kg, trông giống như quả bóng, nhưng lại cho người ta thấy cảm giác về người mập mạp vụng về. Gương mặt tròn trịa trong sáng, làn da hồng hào như da em bé. Cả ngày bày ra gương mặt tròn tròn cười híp cả mắt, cực kỳ đáng . Tuy nhiên tuyệt đối nên bị lừa dối bởi những biểu giả dối này, nếu kết quả nhất định rất thê thảm.

      “Ha ha ha, Diệp trưởng lão quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, làm cho tại hạ bội phục. . . . .bội phục.” Thanh êm ái cởi mở của Lôi Minh vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía thanh phát ra từ bên trong rào chắn, chỉ thấy Lôi Minh ra từ bên trong lều vải, trường bào màu đỏ tung bay trong gió, mái tóc đen nhàng được tùy ý cột ở sau ót, vẻ mặt nở nụ cười như gió xuân ấm áp, làm cho người ta dường như tiến vào trong thế giới dào dạt sắc xuân, trong lòng ấm áp, khiến số nữ tử tu luyện trong đám người chưa từng thấy Lôi Minh rối rít gửi trái tim của mình, ngượng ngùng cười duyên dứt, nếu như có Trưởng lão của Tứ đại gia tộc đứng phía trước, đoán chừng lúc này các nàng xông lên phía trước cùng Lôi Minh diễn cảnh ‘số phận tốt đẹp đưa đẩy chúng ta tình cờ gặp nhau’, dĩ nhiên đó chỉ là ý nghĩ của họ. Có điều nếu là người có chút hiểu Lôi Minh, nhìn thấy Lôi Minh như vậy toàn thân tự động nâng cao cảnh giác, còn mặt vẫn duy trì nụ cười thân thiện như trước.

      đúng là tiểu tử Lôi Minh a, chúng ta rất lâu rồi gặp nhỉ. Mấy ngày trước thấy Hạo trưởng lão của Công hội Dong Binh các ngươi, còn hỏi ngươi có tới . Chúng ta còn tưởng rằng ngươi tới đây, thế nhưng ngờ ngươi tự tới đây rồi.” Diệp Hề thấy Lôi Minh, bàn tay mập mạp vỗ vỗ cái bụng tròn vo, cười híp mắt nhìn Lôi Minh, trong vòm mắt tản ra chút khôn khéo.

      Lôi Minh đứng lại ở bên cạnh rào chắn, tay để sau lưng, cười cách tao nhã lịch , trong đó mơ hồ mang theo hơi thở cao quý và nét uy nghiêm của vương giả cho phép phản kháng.

      “Ha ha, đúng là lâu rồi gặp, chúc mừng Diệp trưởng lão, hơi thở lại hùng hậu hơn rất nhiều.” Nụ cười của Lôi Minh thay đổi, mặc dù giọng cung kính, nhưng mặt lại chút biểu của vãn bối. Ngược lại khí chất so với mấy vị đối diện còn tỏ ra cao quý hơn. Tuy nhiên Diệp Hề lại chút bất mãn nào, vẫn cười híp mắt gật gật đầu, khuôn mặt ra vẻ tán thưởng. vẫn luôn là như vậy, chưa bao giờ bị quấy nhiễu bởi ánh mắt thế tục, mọi chuyện đều tùy ý mà làm. Mặc dù bản thân cũng có cao ngạo, thế nhưng chỉ là tự hào bởi vì tất cả có được là từ cố gắng của chính mình, mà phải là trưởng bối của gia tộc cho, vì vậy cũng hề có cảm giác thân phận trưởng lão Tứ đại gia tộc rất ghê gớm.

      “Hừ. . . . . Thể diện của Lôi thiếu chủ lớn, chỉ để cho trưởng lão Tứ đại gia tộc tự mình đến đây, còn làm chúng ta đứng ở cửa chờ lâu như vậy, biết Lôi thiếu chủ cho ta lời giải thích như thế nào.” Lạc trưởng lão trừng mắt nhìn Lôi Minh, hừ lạnh .

      Tròng mắt sâu thẳm của Lôi Minh đảo qua mọi người, ở trong lòng ghi nhớ từng vẻ mặt của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Ồ! ra là dẫn đội của gia tộc Lạc thị là Tam trưởng lão.” Lôi Minh nhíu mày, nhìn về phía Lạc trưởng lão vẫn đứng ở chính giữa, cười tiếng. kinh ngạc trong giọng rất ràng, đôi mắt chớp chớp điềm đạm, giống như có ý : Cái người này lớn như vậy đứng ở đó, hết lần này đến lần khác ta thấy. Lôi Minh như vậy càng khiến Lạc trưởng lão đen mặt tức tối hơn, tức giận đến mức người có chút run lên. Sau khi Lôi minh thấy đạt được hiệu quả, tiếp tục chậm rãi : “Lạc trưởng lão, xin lỗi xin lỗi. . . . .Lôi Minh muốn hỏi chút tình huống này rốt cuộc là như thế nào.” Vẻ mặt Lôi Minh cười áy náy , sau đó để ý đến ánh mắt mê mang của Lạc trưởng lão, quay sang nhìn về phía hai người gác cổng : “Vừa rồi vì sao các ngươi thông báo, tại sao có thể để khách đứng ở bên ngoài chờ lâu như vậy.”

      Sau khi tên thị vệ gác cổng trong đó quay đầu nhìn ngoài cửa chút, rồi cung kính nhìn Lôi Minh : “Bẩm Lôi thiếu chủ, những người phía trước cũng có ai muốn gặp tiểu chủ nhà tại hạ.”

      “Ồ. . . . . Vậy bọn họ?” Mặt Lôi Minh tràn đầy kinh ngạc chỉ vào Lạc trưởng lão mà hỏi.

      “Bẩm Lôi thiếu chủ, tiểu chủ dạy thuộc hạ, đối với những người tới khiêu khích, có thể lựa chọn hoàn toàn để ý. Mệt mỏi tự nhiên , cần lãng phí thời gian để ý tới.” thanh lãnh lẽo hề dao động của thị vệ giữ cửa, làm cho cả người những thanh niên có tu vi hơi thấp đứng phía sau bốn vị trưởng lão run lên.

      Biểu mặt bốn vị trưởng lão giống nhau, đương nhiên Lạc trưởng lão càng thêm tức giận, nếu như phải Hỏa Viêm Trần đứng bên cạnh kéo lại, đoán chừng lúc này bạo phát bởi những lời của thị vệ giữ cửa.

      Mặc dù sắc mặt Hỏa Viêm Trần thay đổi, nhưng trong mắt cũng thoáng qua phần sắc bén, biết suy nghĩ cái gì.

      Khuôn mặt gầy yếu như xương của Hàn Vu đầy căng thẳng, trong đôi mắt thoáng qua chút hiểm.

      Nếu như có người giống với những người này chính là Diệp Hề, ngược lại lại sinh ra hứng thú vô cùng đối với những lời của thị vệ gác cổng, mà nụ cười gương mặt tròn vo mập mạp càng thêm sáng chói.

      !

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Tâm tư của mọi người

      Edit + Beta: Lạc Huyên


      ••• === ====== === •••


      Lôi Minh mỉm cười khi nghe thấy lời của thị vệ giữ cửa, sâu trong ánh mắt thoáng qua chút cưng chiều, nhanh đến mức người nào có thể thấy . Sau đó nhìn Lạc trưởng lão, vẻ mặt lắc đầu đầy bất đắc dĩ, thở dài : “Ta Lạc trưởng lão này, cái này là ngươi đúng rồi, ngươi đến đây, muốn vào địa phận của người ta, cũng báo tên ràng, bây giờ lại trách cứ người ta chậm trễ với ngươi, đây phải là đạo lý sao.” Lôi Minh bày ra vẻ mặt ‘ngươi quá cố chấp’, khẽ thở dài, hoàn toàn cho Lạc trưởng lão có cơ hội phản bác, lại tiếp: “Được rồi, quên . Tiểu Huyết cũng phải là người hẹp hòi, nếu . . . . .có cảm giác bên này có hơi thở ma thú, đặc biệt để cho ta tới xem chuyện gì xảy ra, cũng may là ta tới đây, nếu đổi lại là Tiểu Huyết đến, chẳng phải hiểu lầm này càng lớn hơn.” Lôi Minh cách buồn bực, lại tỏ ra dáng vẻ đại nhân so đo với tiểu nhân, nhất thời khiến Lạc trưởng lão thiếu chút nữa hơi thở thông mà ngất xỉu, đột nhiên có cảm giác khổ mà ra được, nét mặt như nuốt phải con ruồi chết, trừng mắt nhìn chằm chằm Lôi Minh và hai thị vệ giữ cửa. Thiếu chút nữa khiến Lôi Minh nhịn được mà bật cười.

      thầm hít hơi sâu, nhìn thị vệ gác cổng khoát tay áo, : “Mở cửa rào chắn , Bổn Thiếu chủ có quen biết bọn họ, yên tâm. . . . .Tiểu chủ nhà các ngươi trách tội.”

      “Vâng.” Hai thị vệ có chút lạnh nhạt mang mặt nạ kỳ dị cung kính cúi người trả lời Lôi Minh, đôi mắt bên ngoài mặt nạ trong trẻo lạnh lùng, thành càng thêm lạnh lẽo thấu xương, khiến mọi người thuộc Tứ đại gia tộc rối loạn ở trong lòng suy đoán là hạng người gì, lại có thị vệ như vậy, chẳng lẽ là tổ chức sát thủ nào đó, nghĩ đến đây, Diệp Hề cùng Hỏa Viêm Trần ở nơi ai thấy liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

      Mà đoàn trưởng Dong binh đoàn Ô Nhĩ vẫn luôn núp ngoài cùng đội ngũ, lúc này ở trong lòng ngừng chửi mắng con trai của mình thành công ít thất bại nhiều, bây giờ chỉ có thể thầm cầu nguyện, người bọn họ chọc phải giống như kiểu người mà bọn họ suy đoán.

      nhóm người chính thức qua rào chắn tiến vào địa phận của đám người Băng Huyết. Các lều trại màu đen ở bên trong rào chắn được sắp xếp tạo thành vòng tròn lớn, hoàn toàn che chắn phần đất trống ở giữa, mọi người chưa từng thấy cách bố trí doanh trại như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Ở nơi này nguy hiểm khắp nơi, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu đều có thể bị ma thú trong Ma Thú Sâm Lâm hoặc kẻ địch công kích, lựa chọn nơi đóng quân và cách thức xếp đặt doanh trại rất quan trọng. Bọn họ thường chọn nơi có phạm vi nhìn bao quát và gian để nấp làm nơi đóng doanh trại. Mà bình thường lều vải trong doanh trại được đặt thành hàng, đối mặt với bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt sẵn sàng đối mặt với công kích. Tuy nhiên sắp đặt lều vải tạo thành vòng tròn lớn bao bọc phần đất trống ở giữa, toàn bộ lều vải đều màu đen, màu sắc như vậy trong đêm tối ở nơi kinh khủng như Ma Thú Sâm Lâm là cách bảo vệ tốt nhất. Rào chắn bên ngoài là tầng phòng hộ thứ nhất, lều vải màu đen hoàn toàn có thể làm tầng phòng hộ thứ hai. Như vậy có thể khiến mọi người ngay lập tức sẵn sàng ứng chiến hoặc tìm ra cơ hội lùi lại chuẩn bị đầy đủ. doanh trại có thể vừa phòng thủ vừa tấn công như vậy, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy, là. . . . .Làm cho người ta rất kinh ngạc, càng làm cho người ta khâm phục.

      “Lôi thiếu chủ, biết vị tiền bối nào bố trí xếp đặt doanh trại hoàn mỹ như vậy, quả khiến Diệp mỗ bội phục, bội phục a.” Trong đám người ở nơi này Diệp trưởng lão có quan hệ với Lôi Minh hòa hợp nhất, sờ sờ cái bụng tròn trịa mập mạp của mình, cười hì hì hỏi.

      Lôi Minh cúi đầu cười , trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua chút sắc bén, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp trưởng lão bên cạnh, cũng chỉ là giây mà thôi, giọng hòa nhã : “Diệp trưởng lão khách khí, Tiểu Huyết gánh nổi Diệp trưởng lão gọi tiếng tiền bối a, bây giờ ‘’ còn chưa tới mười hai tuổi, còn bố trí doanh trại và cả lều vải màu đên cũng là do ‘’ nghĩ ra.” Lôi Minh ngang đây rồi dừng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua vẻ mặt như suy nghĩ đến điều gì đó của mấy vị trưởng lão, trong lòng khinh thường hừ lạnh tiếng, chỉ từ vẻ mặt của bọn họ cũng có thể đoán ra, tại nhất định là bọn họ nghĩ đến việc lôi kéo Tiểu Huyết như thế nào, sử dụng cho gia tộc của mình, thuận tiện còn có thể lôi kéo thế lực sau lưng của Tiểu Huyết. Có điều kết quả như thế nào mình cần hỏi Tiểu Huyết cũng có thể đoán được. Muốn lợi dụng Tiểu Huyết, đến cuối cùng sợ là bọn họ cũng bị Tiểu Huyết lột da mà thôi. Huống hồ còn có thế lực thần bí sau lưng Tiểu Huyết, đều phải là bọn họ có thể so sánh, ôi ~ nhóm người mơ tưởng a.

      Lôi Minh thầm buồn cười lắc đầu, tiếp: “Lần này Tiểu Huyết cũng chỉ là mang theo mấy người thân cận ra ngoài lịch lãm mà thôi, chỉ là ngờ chúng ta tới Ma Thú Sâm Lâm mấy ngày, các ngươi lại tới, đúng là trùng hợp đấy.”

      “Ồ! như vậy, lần này các ngươi phải vì quả Hỏa Long thành thục mới tới.” thanh khàn khàn trầm thấp của Hàn Vu truyền đến, hơi thở có chút ấm càng thêm u.

      “Hàn trưởng lão lo lắng quá rồi, chúng ta cũng là hôm qua mới biết.” Lôi Minh quay đầu nhìn Hàn Vu, biểu tình cười nhạt nhã nhặn như cũ, khiến cho người nào có thể thấy tính chân trong lời của .

      Mà ba chữ quả Hỏa Long lại làm cho Lôi Minh có phần hơi kinh ngạc, nhưng mặt như cũ vẫn cười nhạt nhã nhặn trước sau như , làm giống như nghe thấy, hoặc là hoàn toàn để ý.

      Lạc trưởng lão vừa rồi vẫn còn khó chịu, lúc này cũng lấy lại lý trí. thầm tự trách mình kích động. Tiếp theo liền nghe được Hàn Vu phân biệt ràng địch ta dễ dàng đem mục đích của bọn họ ra, trong lòng có chút bất mãn, lặng lẽ quan sát nét mặt Lôi Minh, khẽ nhíu mày cái. sống đến tuổi này, người nào mà chưa từng thấy qua, duy chỉ có Lôi Minh này, luôn làm cho có cảm giác nhìn thấu đoán ra, nhưng mà có suy nghĩ như vậy cũng phải chỉ có mình .

      Tác phong của Hàn Vu mặc dù hung tàn ác độc, nhưng cũng coi như là túc trí đa mưu (nhiều mưu trí), như vậy thường xuyên khiến đối thủ chết thảm trong tay mình, cái này cũng chỉ đơn giản là dựa vào thực lực, mà còn có mưu và đầu óc tính toán.

      Vừa rồi ra mục đích hôm nay đến Ma Thú Sâm Lâm, dĩ nhiên là vì thử dò xét Lôi Minh, muốn nhìn xem sau khi Lôi Minh nghe được tin tức hiếm có như vậy xuất thái độ gì. Quả Hỏa Long kia là vật quý báu khó có được, ăn quả Hỏa Long có thể đột phá bình cảnh của bất kỳ gia đoạn nào, con đường tu luyện về sau càng thêm thuận buồm xuôi gió. Quan trọng hơn là quả Hỏa Long năm trăm năm mới xuất lần, địa điểm càng thêm cố định. Nhưng nghĩ tới Lôi Minh vẫn chút cảm xúc biến hóa, ngay cả chút xíu hơi thở dao động cũng cảm thấy. Chẳng lẽ. . . . . Lôi Minh giống như trong lời đồn, đối với bất kỳ cái gì cũng hoàn hoàn để ở trong lòng, luôn hành động tùy ý. Hay Lôi Minh căn bản chính là người cực kỳ đáng sợ, lòng dạ sâu đến mức ngay cả những người khôn khéo như bọn họ cũng nhìn ra được. Bốn vị trưởng lão bởi vì suy nghĩ của chính mình mà kinh ngạc, nhận thức kinh khủng đối với Lôi Minh càng sâu sắc thêm tầng.
      !

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Mặt nạ kỳ quái

      Edit + Beta: Lạc Huyên


      ••• === ====== === •••

      Từ lúc trưởng lão Hỏa Viêm Trần tiến vào nơi này vẫn luôn im lặng gì, lúc này lại cười to sảng khoái, dần dần phá vỡ cục diện cứng nhắc: “ Ha ha ha, Lôi thiếu chủ. . . . . Vừa rồi nghe ngươi vị Huyết tiểu chủ này chưa tới mười hai tuổi. hay giả đấy, thiếu niên tuổi mà lại có tư duy sách lược phi thường như vậy, đúng là khiến cho lão phu càng tò mò hơn. Chúng ta nhanh chút, ta đợi được để nhanh chóng gặp tiểu thiếu niên có thể khiến Lôi thiếu chủ nhìn với cặp mắt khác xưa.”

      Lôi Minh mỉm cười gật đầu, lịch khoát tay áo về phía trước: “Ha ha, Tiểu Huyết nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa ở giữa doanh trại, Lôi Minh mang mấy vị vào, mời bên này.” Vừa Lôi Minh vừa xoay người về phía trước, có điều sau khi vừa tới phía trước hai bước, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, gương mặt bí hiểm xoay người lần nữa, trong giọng pha chút lạnh lẽo: “À! Đúng rồi, quên với mọi người, tuyệt đối nên loạn ở chỗ này! Trong doanh trại này xếp đặt vài trạm gác ngầm, ở đó đều là những thị vệ lạnh lùng của Tiểu Huyết, nếu có người loạn, kinh động đến bọn họ, chắc chắn bọn họ hạ thủ lưu tình ( để ý mà ra tay) nha.” Nở nụ cười đầy thần bí, trong mắt nhanh chóng thoáng qua chút suy nghĩ lạnh lùng, suy nghĩ lạnh lùng kia mang theo chút áp bức tuyệt đối, mọi người nhìn thấy ràng, nghe càng thêm hiểu.

      Mấy người thị vệ đó nhất định cũng giống với hai thị vệ mang mặt nạ kỳ quái giữ chân bọn họ ở cửa ra vào, bọn họ dĩ nhiên là hiểu hàm ý trong đó, lạnh lùng chỉ vì thị vệ mang theo mặt nạ lạnh lẽo, mà bởi vì toàn thân thị vệ khiến người ta có cảm giác ớn lạnh tận xương. Mà để làm thị vệ gác ngầm nhất định tu vi so với hai vị gác cổng càng cao hơn. Tuy nhiên. . . . . Bình thường trạm gác ngầm chỉ có người mình mới biết, nhưng mà Lôi Minh lại rộng rãi cho mọi người, nơi này có trạm gác ngầm, phải cẩn thận. Đây ràng là cảnh cáo bọn họ, thế nhưng cảnh cáo như vậy bọn họ lại thể nghe theo. Bất đắc dĩ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng thu hồi ý tưởng cho người dò xét, dù sao đối phương rốt cuộc là ai, có thế lực như thế nào bọn họ còn chưa biết ràng, dưới tình huống biết địch ta, biết thực lực đối phương, chỉ có kẻ ngu mới chủ động trêu chọc kẻ địch thần bí. Tuy nhiên bọn họ là những người có năng lực ở trong Đại gia tộc tất nhiên thể là người ngu.

      Mọi người theo đuổi tâm tư của mình theo Lôi Minh qua lều lớn màu đen, khi thấy tất cả phía trước nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Trung tâm vùng đất trống chỉ có đống lửa cháy. Bên cạnh đống lửa để ba cái ghế màu đen kỳ quái, có đường hoa văn cùng với tấm nệm lót màu đen kỳ quái, vậy mà những cái ghế đó lại khiến bọn họ có cảm giác uy nghiêm cao quý. Thế nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy cái ghế nào lại có thể khiến người ta sinh ra cảm giác như thế.

      Trong đó có hai thiếu niên ngồi hai cái ghế, thiếu niên ngồi ghế ở giữa khiến mọi người có cảm giác kỳ lạ nhất, tay chống lên thành ghế, nghiêng người dựa vào ghế, mặt nạ màu tím che kín từ trán đến chóp mũi, mặt nạ bên phải khắc đóa Mạn Châu Sa Hoa diễm lệ màu đỏ như máu trông rất sống động, vây lượn quanh khóe mắt.

      Thiếu niên ‘mặt tím’ nhắm hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người, giống như con mèo luôn thích hưởng thụ phơi nắng, trong bộ dạng lười biếng hữu cao quý. Người mảnh khảnh mặc trường bào màu tím đen bên trong là áo màu tím, bả vai có hình vảy rồng màu tím phản chiếu ánh mặt trời, mỗi bên có ba sợi dây thủy tinh màu tím buông xuống trước ngực, cao quý tao nhã rồi lại ra nét đẹp mê hoặc mỹ lệ. Điều khiến cho bốn vị trưởng lão kỳ quái nhất chính là, dựa vào tu vi của bọn họ thế nhưng hoàn toàn nhìn thấu cấp bậc của người này, tuy nhiên trang phục của người này giống trường bào đấu sĩ lại giống trường bào ma pháp sư của bọn họ, càng làm cho bọn họ có cách nào dựa vào trang phục để nhìn ra chức nghiệp của người này.

      Người này khiến bọn họ có cảm giác chỉ với ba chữ. . . . . nhìn thấu, so với Lôi Mình cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.

      Mà thiếu niên còn lại ngồi ở ghế bên cạnh, mang mặt nạ tương tự mặt nạ của thị vệ lạnh lùng, điểm khác biệt ở đây là mặt nạ của có màu vàng kim, hoàn toàn có cảm giác lạnh lẽo, người này toàn thân đều tản ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, làm cho người ta nhịn được mà muốn tới gần. Cả người buông lỏng tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu, híp mắt, giống như hưởng thụ ánh nắng ấm áp trong ngày xuân, thân trường bào màu trắng tinh xảo bó sát người, có thể thấy được chức nghiệp của người này là Đấu Sĩ. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là, người thiếu niên này, bọn họ đều có cách nào nhìn ra được cấp bậc.

      Lại tiếp tục nhìn hai người phân ra hai bên đứng sau lưng giống như bảo vệ hai thiếu niên. nam nhân lạnh lùng toàn thân mặc trường bào màu đen, mặt nạ mang mặt có nét giống với thiếu niên ‘mặt tím’, chỉ là mặt nạ của màu đen, ở khóe mắt có đồ văn hình ngọn lửa màu xanh lam. Người cho người ta cảm giác, lạnh lẽo giống với người phàm, là cái lạnh phát ra từ sâu trong linh hồn.

      Nam nhân còn lại mặc trường bào màu xanh đậm và cũng mang mặt nạ có màu bạc, mặc dù mặt nạ của cũng giống với các thị vệ khác, nhưng lại có thêm đồ văn màu xanh lá cây hình cây Thanh Đằng , xem ra là cao hơn những thị vệ kia cấp.

      Nhưng cuối cùng . . . . . Những người này rốt cuộc là ai a.

      Tại sao ai cũng làm cho bọn họ có cách nào nhìn ra cấp bậc a.

      Mỗi tu luyện giả đại lục này, mặc kệ là ma pháp sư tu luyện ma pháp, hay đấu sĩ tu luyện đấu khí. Lúc nào trong thân thể cũng tự chủ được mà tản ra chút linh lực và đấu khí ra ngoài, mặc kệ cấp bậc của ngươi đến trình độ nào cũng thể thay đổi này, tất nhiên đối với tu luyện giả có cấp bậc cao hơn dựa vào linh lực hoặc đấu khí tản ra ngoài để nhìn ra cấp bậc tu luyện của người này, trừ khi thông qua huyễn khí cao cấp hết sức quý giá hiếm thấy để che giấu, nếu tuyệt đối có khả năng che giấu.

      Chẳng lẽ. . . . . Bốn người trước mặt bọn họ cách đó xa cũng có huyễn khí cao cấp như vậy. Bà nội cha nó, cái loại huyễn khí đó cực kỳ khó có được, có tiền cũng thể mua được huyễn khí quý giá như vậy a. Ngay cả Tứ đại gia tộc bọn họ cũng chỉ có tên luyện khí sư là thuộc hạ của Thái trưởng lão, mới có huyễn khí cao cấp che giấu cấp bậc tu luyện như vậy.

      Đừng với bọn họ, bốn người đó đều là mỗi người cái. Ngay cả hai người phía sau là người bảo vệ hay thị vệ đều có. . . . .

      Chuyện này. . . . . .

      Như vậy bọn họ làm sao mà chịu nổi a. . . . . .

      Diệp Hề và Hỏa Viêm Trần cau mày, liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc trong mắt, khó có thể tin, mức độ hoài nghi đều được nhìn thấy vô cùng ràng.

      Mà lúc này Hàn Vu hơi cúi đầu, trong ánh mắt thoáng qua chút tính toán trầm.

      Tuy nhiên khoa trương nhất trong bốn người này chính là Lạc trưởng lão có đầu óc đơn giản dễ kích động rồi, lúc này hai mắt Lạc trưởng lão trợn trừng như mắt trâu, miệng há to đến mức có thể bỏ lọt trái táo, đôi bàn tay ngăm đen run rẩy chỉ phía trước, đầu cứng ngắc nhìn qua Lôi Minh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :