1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Lột sạch ném ra ngoài

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên (Sky Sky)

      ••=== ====== ====== •••

      Con vịt bị khí thế của ba người Lôi Minh dọa sợ, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ đáng của Băng Huyết, lập tức quăng sợ hãi ra sau đầu, nhìn dung nhan tuyệt sắc của người trước mặt, toàn thân lập tức khô nóng, dung mạo vốn kỳ quái, lúc này lại càng thêm đáng khinh.

      “Ha ha… Đúng vậy. Sao hả? Tiểu đệ đệ là muốn đến giao tiền à!?” Con vịt trưng ra nụ cười tự nhận là đẹp, nhìn Băng Huyết. Nhưng ánh mắt lộ liễu kia lại làm cho ba người phía sau Băng Huyết híp mắt, sát khí tự nhiên nảy sinh.

      Tay Băng Huyết ở sau lưng ra ám hiệu, ám chỉ ba người thu liễm chút, dọa đồ chơi chạy mất, bọn họ phải chịu trách nhiệm. Sau đó dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn con vịt, giọng : “Nhưng… Ta có tiền…”

      Nhìn thấy Băng Huyết ủy khuất, con vịt thiếu chút nữa nhịn được ra tay ôm lấy Băng Huyết, cuối cùng vì sợ dọa tới nàng, cố gắng nhịn xuống, phải tốt bụng, mà là đối mặt với Băng Huyết ngây thơ hồn nhiên lại đầy vẻ tủi thân như kẻ nghèo khó, cho dù là làm đủ loại chuyện ác cũng thể xuống tay, có thể thấy được công lực của Băng Huyết cao. Nhưng mà khi nghe Băng Huyết có tiền, trong lòng bắt đầu phấn chấn, cười càng thêm khủng bố.

      “Hề hề, có tiền cũng sao.” con vịt cười cách kỳ quái, trong lòng ngừng cảm thấy may mắn vì chuyến lần này, nghĩ tới lại có thể gặp được cực phẩm như vậy, muốn lập tức ôm trở về vuốt ve chút. Ai có đầu óc, xem cần người khác, cũng nghĩ được biện pháp tốt.

      ?” Nghe con vịt , ủy khuất mặt Băng Huyết lập tức biến mất, hưng phấn nhìn con vịt.

      “Đương nhiên, bản thiếu gia chuyện cho tới bây giờ đều là , nhưng mà… Chiếm phí có thể thu. Chỉ là…” Con vịt cao ngạo ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt tự nhận là tôn quý.

      “Chỉ là cái gì…” Băng Huyết hoàn toàn phối hợp theo. biết rốt cuộc là ai đặt bẫy ai, ai tiếp lời ai, chỉ khi có kết quả, mọi người mới hiểu được. Ngay cả con chuột nhắt luôn linh hoạt nhạy bén ở phía sau cũng cảm thấy mờ mịt.

      “Chỉ là ngươi phải đến nhà của bản thiếu làm khách, ngươi chỉ cần yên tâm theo bản thiếu, bản thiếu đảm bảo cho ngươi ăn sung mặc sướng , vàng bạc đầy người. Được hưởng vinh hoa phú quý bao giờ hết.” Con vịt vẫn cao ngạo ngẩng đầu, giống như đây là ban ơn mà người khác cần phải biết ơn.

      “Dùng ta gán nợ hả?” Băng huyết cúi đầu, như tự hỏi, biểu cảm ai có thể thấy . “Gán nợ có vấn đề. Chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì…” Con vịt nghĩ chuyện này lập tức xong, chút do dự hỏi. Mà biết kết cục của đoàn người bọn họ định sẵn sau khi họ bước vào nơi này.

      “Chỉ là. . . Sau khi dùng ta làm chiến phí, doanh trại này hoàn toàn thuộc về bọn ta. Quy củ nơi này đương nhiên là bọn ta đặt ra rồi. Dựa theo quy củ của bọn ta mà , người mời mà tới, phải giao phí quản lý, phí bảo hộ, phí bộ, phí lời , phí khí, phí hơi thở… và các loại chi phí phụ khác. Gộp giá tất cả lại tổng cộng là trăm ngàn vạn hắc tinh tệ. Mời vị công tử này mau trả tiền, trả đủ tiền ta có thể với ngươi.”

      “Cái gì? trăm ngàn vạn hắc tinh tệ?” Con vịt và người mang tới kinh ngạc hô, đám toàn bộ kinh ngạc.

      “Đúng vậy… Sao hả? Đại ca ca có sao?” Băng Huyết mím môi, hai tròng mắt đơn thuần trong suốt xuất khinh bỉ nhàn nhạt.

      “Sao… Làm sao có thể… Ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Tiểu tử thúi ngươi đùa giỡn ta .” Con vịt nhìn cặp mắt trong suốt lên khinh bỉ, rốt cuộc hiểu được, biết là tức giận hay là xấu hổ, mà đỏ bừng cả mặt.

      có à…” Băng huyết cúi đầu, trong giọng rầu rĩ lại mang theo nghịch ngợm.

      “Nếu có, đành phải dùng vật phẩm để thay thế.” Sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần biến mất còn tăm hơi, khóe miệng nhếch lên, hai mắt nheo lại, thân bộc lộ khí tức tà lười biếng thể nghi ngờ. Làm cho con vịt nhất thời sửng sốt, đây là tiểu thiếu niên ngây thơ đơn thuần đáng vừa nãy sao? Vì sao đột nhiên có cảm giác cả người phát lạnh.

      Mà con chuột nhắt phía sau, nhìn thấy Băng Huyết thay đổi cách kinh dị, dám tin mở to hai mắt, vì sao có người có thể đồng thời hòa hợp hai loại tính cách trái ngược là ngây thơ và tà như vậy. Chuyển biến tự nhiên như vậy, làm cho người ta căn bản hề phòng bị. Chẳng lẽ tiểu thiếu niên này so với thiếu chủ Lôi Minh bên cạnh còn khủng bố hơn.

      Nhưng mà lời kế tiếp của Băng Huyết làm cho con chuột nhắt hoàn toàn xác thực ý nghĩ của mình.

      “Lột sạch hết quần áo của những người này, cắt đứt hai cánh tay, sau khi lấy phần máu ném ra ngoài, coi như lần này là phí thế thân.” Giọng tà mị lười nhác ở doanh trại vang lên, trong lòng mỗi người đều kinh sợ.

      Biểu cảm của ba người Lôi minh, Ám Dạ, Hàn Khải Minh từ đầu tới cuối đều có biến hóa, nghe thấy câu cuối cùng của Băng Huyết cũng có kinh ngạc hay chán ghét. Ngược lại nhìn Băng Huyết đầy cưng chiều.

      Hàn Khải Minh thầm gật đầu với Cát Kiệt.

      Cát Kiệt lĩnh mệnh, nhìn về phía Băng Huyết, đáp lại: “Dạ.” Sau đó tự mình dẫn các hắc y hộ vệ khác tiến hành hành động thu phí.



      Con vịt bây giờ mới phản ứng lại, vội vàng hô to về phía đám người Băng Huyết: “Các ngươi dám, các ngươi biết ta là ai ? Ta là… Ưm ưm ưm… Ưm.” Lúc này con vịt và bọn người này mới phát , bọn họ thể mở miệng chuyện. Ngay cả con chuột nhắt phía sau có ý đồ cầu cứu cũng thể mở miệng, ngay cả cử động đều thể hiểu.

      Lôi Minh nhìn đám người kỳ quái, nhíu mày, tò mò nhìn Băng Huyết.

      “Ha ha…” Băng Huyết mỉm cười nhìn Lôi Minh, nâng cánh tay trắng nõn tinh tế lên, giật giật ngón tay: “ ra ta càng thích độc dược hơn là đan dược cứu người.”

      “Ngươi nha.” nhàng búng cái trán Băng Huyết cách cưng chiều, bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu lời này để cho luyện đan sư tự cho là cao quý mà nghe được, biết có cảm nghĩ gì.

      Bốn người Băng Huyết, Lôi Minh, Ám Dạ, Hàn Khải Minh lành lùng nhìn hành vi cực kỳ tàn ác trước mặt, có ai xuất vẻ mặt đành lòng, tất cả đều như nhìn phong cảnh xinh đẹp nên phải hưởng thụ. Đương nhiên tính Ám Dạ… trừ bỏ mặt than chính là mặt than.

      Cát Kiệt dẫn theo nửa hắc y hộ vệ, mặt chút thay đổi đứng bên cạnh đám người con vịt, đầu tiên là cởi hết quần áo của họ ra, sau đó lấy cái lọ miệng lớn có thể đựng chất lỏng ra, đặt ở dưới cánh tay đối phương, nhìn mặt người nọ sớm chuyển xanh đen, trường kiếm rút khỏi vỏ, máu chảy ra, cho đến khi lọ đầy máu, người nọ sắc mặt trắng bệch ảm đạm. Sau khi máu người nọ ngừng chảy, lại chém đao, cánh tay như lá rụng, vĩnh viễn rời khỏi thân thể, máu sớm bị loại thuốc đặc biệt của Băng Huyết làm cho ngừng chảy, là muốn sống được muốn chết cũng xong.

      Cho đến cuối cùng hoàn toàn áp dụng quy tắc Băng Huyết vừa mới lập ra để đáp trả, mới ném những người toàn thân mặc gì nửa chết nửa sống ra ngoài. Mà vừa đúng lúc Băng Huyết nhìn như lơ đãng vung tay nhưng thực chất là giải độc cho những người đó.

      “Cút.” tiếng quát to, uy áp mười phần, làm cho đám người con vịt vừa mới phát có thể cử động, còn kịp kêu rên, liền bị dọa đến mức chạy nhanh về phía trước, giống như sau lưng có ác ma ở đuổi theo.

      Nhưng mà bọn họ biết là… Sau lưng bọn họ lúc này quả ác ma khát máu tàn nhẫn, chỉ là ác ma này có thể khoác lên mình lớp áo thiên sứ mà người khác thể nhìn thấu mà thôi. Nhưng cho dù biết, cũng quá muộn.
      Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Phản ứng sau phần nhạc đệm

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên

      •••=== ====== ====== •••


      “Băng huyết các hạ, máu này phải xử lý như thế nào?” Cát Kiệt dẫn người cầm đống lọ máu tươi tới trước mặt Băng Huyết, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, chút khác thường. Nhưng chỉ có mới biết, trong lòng bây giờ hỗn loạn ra sao.


      Vốn dĩ thấy bề ngoài Băng Huyết ngọt ngào đáng , suy nghĩ thông minh, lại rất cơ trí, bụng dạ có chút đen tối nham hiểm, nhưng đối với bằng hữu của mình lại rất lòng, oán trách hối hận. Chỉ là mọi chuyện hôm nay lại làm cho có thêm nhận thức mới. Rốt cuộc là trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào, lại làm cho đứa mới mười mấy tuổi hạ mệnh lệnh tàn nhẫn mà vẻ mặt chút thay đổi như vậy, thế còn bình thản sợ hãi nhìn toàn bộ quá trình hành hạ bọn người này chết dở sống dở, khuôn mặt nhắn tinh xảo xuất biểu cảm nào gọi là động lòng hay sợ hãi. Có lẽ khuôn mặt có thể gạt người, nhưng ánh mắt thể. Từ ngày đầu tiên yên lặng quan sát, trong đôi mắt trong suốt kia, luôn bình tĩnh gợn sóng, giống như những chuyện xảy ra trước mắt nàng lúc nãy chỉ là chuyện bình thường. Thử hỏi, nếu phải thấy quá nhiều cảnh máu chảy đầu rơi, nếu phải thấy quá nhiều cảnh giết chóc, làm sao có thể bình tĩnh như vậy đây.

      chán ghét, vì nàng tàn nhẫn mà mất kính nể và biết ơn đối với nàng. Bởi vì tại cái thế giới cường giả vi tôn này, khắp nơi tràn ngập giết chóc, có lẽ ngoan độc như vậy, mới là điều cần nhất. Mềm lòng nhân từ khuyết điểm trí mạng. Chỉ là, nhìn thấy đứa bé còn tàn nhẫn, chết lặng với giết chóc như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.

      Băng Huyết lạnh nhạt nhìn thay đổi của đám nam nhân, cho đến khi thấy trong đôi mắt mang theo nhiều đau lòng nụ cười mới dần dần mở rộng, chân .

      “Đây mới là cuộc sống của ta, có lẽ từ ta thể sinh hoạt bình thường như bao người, có lẽ ta cũng tư cách có được yên bình. Ít nhất bây giờ là như vậy, nhưng mà con đường ta , chuyện ta quyết định ta chưa bao giờ hối hận. Ta vì mỗi quyết định của mình mà cố gắng.”

      “Tốt lắm, các ngươi để những lọ đựng máu lên đất, ta cất vào, rồi luyện chế ít đồ chơi, ta nghĩ dùng trong thời gian này rất tốt nha.” Nhìn Cát Kiệt và vài hắc y hộ vệ cầm lọ máu lớn trong tay qua, theo thói quen Băng Huyết sờ hắc tinh giới chỉ tay trái, sau đó vung tay lên, thu tất cả lọ máu vào trong hắc tinh giới chỉ. Giương khóe miệng, trong đôi mắt lười nhác lộ ra dị tà mị, làm cho lưng mọi người phát lạnh, sau đó yên lặng mặc niệm giây cho những người xui xẻo kế tiếp.

      có cách khác, vật họp theo loài, người có thể ở chung với Băng Huyết, có mấy ai là người thiện lương đây.

      Chiến phí chỉ là khúc nhạc đệm trong chuyến Ma Thú Sâm Lâm lần này, mà khúc nhạc đệm này biến thành cái gì, Băng Huyết rất chờ mong. Kiếp trước bởi vì tranh đoạt, chờ mong cuộc sống bình thản, cuối cùng lại rơi vào vào kết cục ngọc nát đá tàn (chết), lại liên lụy cả người quan trọng nhất vói mình. Kiếp này, Băng Huyết tái phạm sai lầm đó nữa, khiêm tốn chỉ là vì nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ thời cơ. Khi đủ thực lực, cho địch nhân kích trí mạng. Nàng suy nghĩ cẩn thận, nàng còn là sát thủ, cần trốn trong bóng tối để bảo vệ bản thân, tránh né tất cả. Nhưng nàng có năng lực mà người khác có, nàng có thể ở nơi mà người khác nhìn thấy, cho địch nhân kích trí mạng. Cũng có thể ở nơi mà người khác nhìn thấy, tỏa sáng và nóng bỏng, thiêu cháy hết kẻ địch.

      Mặc kệ là bóng tối hay ánh sáng, nàng đều có thể làm theo ý mình, nàng đều có thể tự nhiên lại, chỉ cần có đủ thực lực, mà ngày đó, nàng tin tưởng quá xa.

      Năm người quay quanh đống lửa, hắc y hộ vệ làm tròn chức trách bảo vệ bốn phía quanh doanh trại, cẩn thận quan sát tất cả xung quanh. Buổi tối trong Ma Thú Sâm Lâm, thường nguy hiểm gấp mấy lần so với ban ngày, đặc biệt tại nơi thời tiết đặc thù này, các ma thú kết thành quần đội, các chủng loại khác nhau tụ chung chỗ, chỉ cần ma thú bắt đầu trào ra mãnh liệt cũng đủ để cho những người này toàn quân bị diệt. Cho nên lúc này càng phải đề phòng cẩn thận.

      Băng huyết lười biếng tựa vào lòng Ám Dạ, người khác cảm thấy Ám Dạ lạnh khiếp người, nhưng Băng Huyết lại cảm thấy rất ấm áp. Bởi vì Ám Dạ tự động thu hồi lãnh khí, dịu dàng chiếu cố chủ tử duy nhất đời này là nàng.

      Mặc dù Lôi Minh và Hàn Khải Minh nhìn thấy rất thoải mái, lại thể làm gì, rất khó để Băng Huyết công nhận là người nhà. Nhưng mà bọn họ càng thêm cố gắng, bảo vệ ‘ tốt, cho ‘’ nhiều ấm áp.

      “Huyết huyết, chuyện hôm nay, đệ cần lo lắng. Nếu bọn họ lại đến, ta nhất định để cho bọn họ thương tổn đệ.” Hàn Khải Minh nhìn chằm chằm Băng Huyết, mắt to chớp chớp, rất là đáng .

      “Ha ha, ta còn sợ bọn họ đến đây. Sao có thể sợ bọn họ đến thương tổn ta hả, muốn tổn thương ta, cũng phải có năng lực đó mới được. Chỉ dựa vào chỉ là dong bình đoàn cấp hai sao.” Băng Huyết chậm rãi mở hai mắt, giống như con mèo lười nhác nằm đùi Ám Dạ. Trong giọng thờ ơ mang theo nồng đậm khinh thường.

      Tuy rằng nàng chưa bao giờ cảm thấy địa vị mình cao, càng thích lợi dụng thân phận để chèn ép người khác. Nhưng nếu thân phận Thiếu chủ Mặc đảo là gia gia cho, lại là phụ thân để lại. Như vậy nàng tuyệt đối làm cho bọn họ mất mặt.

      Ám Dạ sớm qua, hắc tinh giới chỉ là tượng trưng cho thân phận trực hệ của Mặc đảo. Mà mình giữ cái này, là gia gia chuẩn bị từ trước lúc mình sinh ra để cho mình. Nhưng phụ thân chưa kịp dẫn mình và mẫu thân về xảy ra chuyện, mới khiến cho giới chỉ này mất nhiều năm như vậy mới đến tay mình. Nếu nhận giới chỉ này, đương nhiên chính là chân chính tiếp nhận thân phận này, tất nhiên thể làm nhục nó.

      “Tiểu Huyết biết bọn họ là loại người nào?” Lôi Minh sủng nịch nhìn Băng Huyết, trong mắt lên tia vui sướng khi người gặp họa. Nhìn thấy Cát Kiệt bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu. Đáng thương cho dong binh đoàn đó, bị ác ma, ma quỷ theo dõi, đúng là tự đào hố chôn mình mà. Hơn nữa còn có thiếu chủ nhà mình chỉ sợ thiên hạ loạn, lại bi ai cho dong binh đoàn đó.

      “Hình như Cát Kiệt rất đau lòng cho những người đó nha.” Giọng lười biếng của Băng Huyết truyền đến, cả người Cát Kiệt run lên, cứng ngắc quay đầu, thấy đôi mắt híp lại và nụ cười tà mị.

      Lập tức giật mình, cả người giống như tiến vào hồ nước lạnh lẽo, cứng ngắc bày ra bộ dáng lấy lòng, cười cười nhìn Băng Huyết rồi : “ có, có, tuyệt đối có. Băng Huyết các hạ làm quá tốt. Chỉ là tiểu nhân cảm thấy các hạ rất nhân từ, nếu tàn nhẫn chút tốt hơn.”

      Cái gì gọi là nghĩ đằng nẻo, Cát Kiệt chính là vậy…

      Hàn Khải Minh bất đắc dĩ lắc đầu, thuộc hạ của mình càng ngày càng biến dạng. Chẳng lẽ là trước kia mình đối với bọn họ quá tốt, vì vậy cho tới bây giờ cũng sợ mình như thế?

      “Ha ha.” Băng Huyết bị biểu cảm khoa trương của Cát Kiệt làm cho cười ngừng, đứng lên giơ hai tay, vươn người cái, tới trước mặt Cát Kiệt, bộ dáng du côn, lắc lắc cằm Cát Kiệt, : “Cát kiệt à, ngươi là rất đáng .” Sau đó xoay người vào bóng tối với Ám Dạ.

      “Tiểu Huyết “

      “Huyết Huyết.”

      Lôi Minh, Hàn Khải Minh đồng thời đứng dậy tới chỗ Hăng Huyết.

      “Yên tâm , so với ánh mặt trời ta càng quen thuộc với bóng tối hơn. Các ngươi ở lại doanh trại nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai nhất định rất náo nhiệt. Ta và Ám Dạ dạo chút, cần theo chúng ta.” Băng Huyết quay đầu, khoát tay áo, thân hình chợt lóe rồi biến mất trong đêm tối, Ám Dạ theo sát sau đó.
      Last edited: 10/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Luyện đan

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên

      ••• === ====== === •••



      Nhìn bóng dáng Băng Huyết biến mất, Hàn Khải Minh cảm thấy chua xót trong lòng. biết vẫn chưa làm được chuyện gì để Băng Huyết tin tưởng, cũng hiểu được tâm lý phòng bị với người ngoài của Băng Huyết rất nặng, nhưng cố gắng, cố gắng bày ra con người chân nhất của mình trước mặt Băng Huyết, giả dối.


      muốn nhận được tán thành của Băng Huyết, muốn vào thế giới của Băng Huyết. Tuy rằng biết thân phận và trách nhiệm của mình, sau này khi cùng đường với Băng Huyết khó tránh khỏi xung đột. Bởi vì thiên phú của Băng Huyết rất khủng bố, cho dù nhìn thấy toàn bộ, nhưng dựa vào khoảng thời gian này ở chung, có thể khẳng định, tương lai Băng Huyết chỗ cao mà tất cả mọi người thể chạm tới, nhưng dù như thế nào nữa cũng luôn luôn đuổi theo bước chân của ‘’, vì có thể vĩnh viễn đứng ở bên cạnh Băng Huyết, cố gắng ngừng, mặc kệ vất vả bao nhiêu cũng ngần ngại.

      ’: Chỉ Băng Huyết, vì mọi người vẫn nghĩ BH là nam nhé.

      Cho dù biết , Băng Huyết có tương lai rộng mở như vậy, các thế lực lớn và đại gia tộc cho phép tồn tại. Chỉ bởi vì bọn họ nhát gan. Bọn họ lo lắng uy hiếp đến địa vị gia tộc, đến lúc đó có thể thu phục là tốt nhất, nếu thu phục được lập tức diệt trừ. Tới lúc đó gia tộc Hàn thị với tư cách là trong tứ đại gia tộc, xác định cũng là trong số đó, mà mình là thiếu chủ gia tộc Hàn thị, nhưng mà vậy sao?!

      “Lôi đại ca.” Hàn Khải Minh nhìn nam nhân bên cạnh, người nam nhân này cũng giống như mình. Đối với thiếu niên kỳ quái kia, ôm ý tưởng giống nhau.

      “Đừng lo lắng, có Ám Dạ, Tiểu Huyết sao.” Lôi Minh thản nhiên , giọng điệu ổn định, làm cho người ta hoàn toàn nhìn ra tâm của .

      “Lôi đại ca, khi nào chúng ta mới có thể bước vào thế giới của ‘’ đây.” Hàn Khải Minh giọng hỏi, trong giọng mang theo chút đơn.

      Lôi Minh mỉm cười, trong nụ cười là tự tin tuyệt đối: “Nếu chúng ta nhận được tán thành của ‘’, chuyện hôm nay, ‘ xen vào, ‘’ hả? Cho tới bây giờ đều bao giờ quan tâm chuyện liên quan tới mình.”

      “Ý huynh là, vì hôm nay dong binh đoàn Lạc Pha khi dễ bọn Cát Kiệt, cho nên ‘’ mới ra mặt sao?” Hàn Khải Mình và Cát Kiệt phía sau đồng thời trợn to hai mắt, nhìn về phía Lôi Minh, trong mắt lộ ra bất khả tư nghị ( tưởng tượng nổi).

      sai, cho dù là như thế này. Chúng ta cũng được ‘’ coi là bằng hữu. Chỉ vì ‘’ chưa quen mà thôi , ‘ từng , ‘’… Chưa từng có bằng hữu. Cho nên biết cách ở chung với bằng hữu, nhưng ta nghĩ ‘ cố gắng thích ứng. Chúng ta cho ‘’ thời gian, mặc kệ bao lâu, ta cũng chờ. Chỉ cần ‘’ cho phép ta ở bên cạnh ‘’ là đủ rồi.” Lôi Minh vẫn nhìn phía trước, trong mắt là dịu dàng, giống như ở khoảng đen tối phía trước, có Băng Huyết đứng ở đó.

      “Như vậy sao, thế ta cũng buông tay.” Cát Kiệt vỗ bả vai Hàn Khải Minh, cười cổ vũ.

      Lúc này Lôi Minh quay đầu, nghiêm túc nhìn Hàn Khải Minh : “Khải Minh, ta nghe Tiểu Huyết , tương lai của ‘’ nhất định yên bình, hơn nữa thiên phú của ‘’ dị thường, tương lai giới hạn. Quan trọng nhất là ‘ thuộc về sở hữu của bất kỳ thế lực nào, ‘ chỉ là chính ‘’. Người như vậy, ta nghĩ mấy lão già kia nhất định buông tha cho ‘’. Đệ ngăn cản sao?”

      Hàn Khải Minh nghe xong, có chút sửng sốt, sau đó nở nụ cười, cười hết sức ngông cuồng, cười khinh thường, cười bị ràng buộc: “Tại sao đệ phải ngăn cản? Chuyện của bọn họ liên quan tới đệ. Đệ chỉ biết là từ hôm nay trở nếu có ai muốn tổn thương Huyết Huyết, phải bước qua xác của đệ, nếu cứ chuẩn bị tốt chờ đệ giết , cho dù là Hàn gia cũng ngoại lệ.”

      “Ha ha ha ha… Tốt… Có quan hệ gì với chúng ta đâu. Đúng vậy… Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt người chúng ta muốn bảo vệ, những chuyện khác quản làm gì.”

      Cát Kiệt đứng ở phía sau, mặt chút phản đối. Đây mới là chủ tử mà mình và các huynh đệ thề suốt đời trung thành, sợ cường quyền, sống theo ý mình, tùy tâm sở dục (thích làm gì làm).

      Băng huyết và Ám Dạ ngừng xuyên qua rừng cây, tốc độ cực kỳ nhanh, dưới ánh trăng Ma Thú Sâm Lâm càng thêm thần bí khó lường, nguy hiểm gấp trăm lần so với ban ngày. Nhưng mà Băng Huyết và Ám Dạ xuyên qua rừng cây cực kỳ nhanh, cộng thêm hai người am hiểu thuật nấp, đặc biệt là dưới màn đêm u này. Cho nên đường bị cản trản gì, cho dù ma thú có phát , giống như cơn gió thoáng qua, hai người biến mất vô ảnh vô tung.

      Hai người dùng canh giờ xuyên qua rừng cây, tới sơn động bí . Băng Huyết lấy ra viên Dạ Minh Châu bằng cái nắm tay, vung tay lên, Dạ Minh Châu khảm vào đỉnh đầu của nham thạch, trong sơn động sáng rực nhìn sót thứ gì.

      “Ám Dạ, ngươi ra ngoài cửa động canh chừng, ta muốn luyện chế ít dược để sử dụng cho hành động lần này. Nếu có chuyện gì, dùng ý niệm* báo cho ta biết.”

      * Kiểu như chuyện bằng suy nghĩ, cần gặp trực tiếp mở miệng ra .

      “Dạ… Thiếu chủ.” Ám Dạ đáp, sau đó xoay người ra cửa động, hai tay ôm kiếm, khoanh trước ngực, thẳng tắp đứng ở cửa động, tha cho bất kỳ sinh vật nào tới gần, trái lệnh…. Chết.

      Băng Huyết lấy lò luyện đan ra, sau đó vung tay, từng cái bình chứa máu xuất mặt đất. Nhìn chất lỏng màu đỏ này, khóe miệng Băng Huyết giương lên, lộ ra nụ cười khát máu như ác ma.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Đại Sư Tử bi thảm

      Edit + Beta: Lạc Huyên

      •••=== ====== ====== •••


      giây kế tiếp sau khi Băng Huyết cùng Ám Dạ biến mất, vốn là địa phương mà hai người đứng phát ra tiếng “ầm”, quả cầu lửa lớn từ trời giáng xuống, liệt hỏa bùng cháy cao hơn ba thước, bốn phía cây cối đều may mắn thoát khỏi, trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn, mà ngọn lửa lớn lại chiếu sáng khu vực bóng tối bao quanh rừng cây.

      Liệt hỏa giống như có sinh mệnh, di chuyển lòng vòng để phòng bị, dường như là tìm kiếm loài người vừa mới ở chỗ này, tuy nhiên lại thấy chút hơi thở nào. Có thể thấy được năng lực nấp của Băng Huyết cùng Ám dạ vô cùng cường đại, khiến ma thú xưa nay nhạy bén đều thể phát giác ra được chút hơi thở nào. Có điều đoàn liệt hỏa này cũng cực kỳ cẩn thận, mất gần nửa tiếng để đề phòng chu toàn, mới xác định phụ cận có người.

      Sau đó liệt hỏa dần dần yếu , sinh vật rốt cuộc lộ ra nguyên hình bên trong ngọn lửa, đó là con Sư tử lớn cao khoảng hai thước rưỡi, mình là bộ lông màu vàng ngắn ngủn, đầu được bao bọc bởi bộ lông dài màu đỏ rực như lửa, phần cuối đuôi cùng bốn cổ chân là vòng lông dày đặc màu đỏ rực. Uy vũ trang nghiêm, hùng tráng bá thể.

      “Ngũ Tinh thánh thú. . . . . . Liệt Diễm hùng sư.” thanh bình tĩnh trẩm ổn của Băng huyết truyền vào trong lòng Ám Dạ .

      “Thiếu chủ thích!?” Trong thanh lạnh lẽo của Ám tia lo lắng, giống như là trong mắt con thánh thú hung bạo phía dưới bọn họ chỉ là con mèo hề có lực công kích, chỉ cần Thiếu chủ nhà mình muốn có, ngay lập tức liền đem thu phục.

      “Ha ha, tệ, đủ tà ác đủ phong cách.” Băng Huyết khẽ mỉm cười, vẻ mặt vô cùng tự tin. “Ám Dạ, ngươi , ta tới thu thập , thuận tiện thử chút hiệu quả trong khoảng thời gian rèn luyện này. Yên tâm... hỏa của con sư tử này so với ta tương đối khác biệt.

      “Vâng, Thiếu chủ cẩn thận.” Ám Dạ vốn dĩ có chút tán thành Băng Huyết mình đối phó với Ngũ tinh Thánh thú, lúc nghe Băng Huyết đến ngọn lửa của đối phương, liền hoàn toàn yên lòng. Nếu Băng Huyết khác biệt, tự nhiên hiểu, là so với hỏa bản mạng bình thường càng thêm cao cấp, hơn phân nửa là có linh trí, mà hễ là ngọn lửa có linh trí, đối với đẳng cấp uy áp càng thêm ý thức ràng. Mà trong hỏa diễm, có thể chống lại Ma lam chi diễm của Băng Huyết cũng chỉ có bản mệnh chi hỏa của Tử Minh, những thứ khác chỉ có con đường thần phục.

      Ám Dạ vừa dứt lời, trong nháy mắt bóng dáng màu tím đậm tới trước mặt Liệt Diễm hùng sư, lúc này từng tế bào người Băng Huyết toát ra hưng phấn, lại vẫn ổn trọng chuẩn bị chiến đấu cao nhất, mặt chút thay đổi nhìn Liệt Diễm hùng sư.

      Mà Liệt Diễm hùng sư cũng vừa vặn thấy được Băng Huyết, đôi mắt màu đen kinh ngạc nhìn vào tiểu hài tử đột nhiên xuất ở trước mặt.

      “Loài người, lá gan của ngươi , lại dám đến đùa giỡn Liệt Diễm đại vương.” Liệt Diễm hùng sư gào to đến rung trời, hơi thở hùng bá bốn phương. Song là khế ước giả với Tử Minh người đứng đầu Vạn Thú, làm sao có thể để uy áp của con thánh thú nho này làm cho kinh sợ.

      Nhưng mà Băng Huyết đối với uy áp của nó tỏ vẻ thèm để ý chút nào càng khiến Liệt Diễm hùng sư cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Nó là ma thú tung hoành mấy chục năm xung quanh nơi này, phàm là con người hay ma thú gặp phải, đều bị dọa cho đứng nhũn ra, hôm nay bị tiểu hài tử này làm cho kinh ngạc, đầu tiên là dưới tình huống chính nó hề phát giác đột nhiên xuất , tiếp đó thế nhưng lại hời hợt đối với uy áp của nó.
      Vũ nhục..... Đây là vũ nhục uy nghiêm thánh thú của nó.

      Liệt Diễm hùng sư càng nghĩ càng tức giận, vừa mới thu hồi liệt hỏa vào trong cơ thể, oanh tiếng, lần nữa vọt tới cao hơn ba thước. Cây cối hoa cỏ xung quanh trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Có thể tưởng tượng, Liệt Diễm hùng sư vốn nổi danh với hỏa vậy nhiệt độ rất cao a~.

      "Loài người, hôm nay ngươi vũ nhục uy nghiêm của bản Đại Vương, bản Đại Vương muốn cho ngươi nếm thử chút, vũ nhục uy áp thánh thú, là chuyện kinh khủng cỡ nào. Rống ~"

      Lại tiếng rống giận rung trời, Băng Huyết có chút cau mày, hề sợ hãi lại còn giọng điệu khinh miệt thiếu chút nữa khiến Liệt Diễm hùng sư hộc máu.

      Băng huyết lười biếng duỗi thân, rút đại đao bên hông ra, cổ tay vừa chuyển, đại đao màu đen mang theo đạo hắc quang trầm xẹt qua giữa trung, thẳng tắp chỉ vào mặt Liệt Diễm hùng sư: "Cái con mèo này chỉ lửa cháy cả người, nhảm cũng ít. Bớt ở kia cùng bổn thiếu gia dài dòng, câu... Thần phục hoặc là lão tử đánh đến lúc ngươi phục.”

      Trong giọng lười biếng mang theo hời hợt, giống như cảm thán sắc trời đêm nay đẹp. Chỉ là qua tai Liệt Diễm hùng sư, lại giống như quả bom vậy, nổ tung tất cả lý trí của Liệt Diễm hùng sư.

      Lửa nổi lên, bốc cháy phừng phừng, giống như là muốn xông thẳng lên trời, chiếu sáng bốn phương.

      Băng Huyết thấy hỏa hoạn sắp sửa nhấn chìm mình, vẻ mặt chút thay đổi bày ra nụ cười nhạt đầy khinh miệt: “Hừ... Chỉ ngươi có lửa thôi à!” Lam quang vừa lóe, đại đao trong tay biến mất còn tăm hơi. Bàn tay bé nâng , ngọn lửa màu xanh nhạt bốc lên, dịu dàng bao quanh Băng Huyết để bảo vệ. Dường như cười nhạo đại hoả chỉ là mấy cái đốm lửa bé.

      Tuy ngọn lửa màu xanh nhạt nhìn có vẻ dịu dàng, lại làm cho lửa của Liệt Diễm hùng sư lay động dữ dội, giống như thần tử thấy vua của mình, có chút ý chí chiến đấu nào, hoàn toàn nghe theo lệnh của chủ nhân mà tự động trở lại trong cơ thể Liệt Diễm hùng sư. Chỉ còn lại chút lửa bao quanh Liệt Diễm hùng sư.

      Lúc này vẻ mặt Liệt Diễm hùng sư tựa như con kiến gặp phải con voi trưởng thành lực lưỡng. Kinh ngạc, thể tin được, khiếp sợ.

      "Sao. . . . . . Làm sao có thể. . . . . . Ngươi. . ." đôi mắt to đen nhánh, nhìn chằm chằm vào Băng Huyết.

      "Ồ!!!" Toàn thân Băng Huyết được ngọn lửa xinh đẹp màu lam nhạt bao bọc, tà áo gió mà bay, ra khí chất cao quý bẩm sinh. Cuồng ngạo cao quý nhưng mặt lại có nét lười biếng cùng với nụ cười đầy mê hoặc. Tựa như vị thần trong đêm tối, rồi lại giống như ác ma đến từ địa ngục.

      Ánh sáng màu xanh chợt lóe tay phải Băng Huyết, cây pháp trượng dài màu xanh nhạt xuất tay. Toàn thân Pháp trượng màu xanh nhạt, từ xuống dưới có hoa văn, đơn giản hào phóng, đỉnh pháp trượng đính viên tinh thạch màu xanh dương to bằng đầu nắm tay lớn. Băng Huyết cao quý như vậy, trang nhã rồi lại thần bí, lười biếng: “Sợ!? Sớm bảo ngươi thần phục, nhưng hết lần này đến lần khác người biết điều. So lửa với ta, kết quả chỉ có thể bi thảm như vậy.”

      "Ngươi. . . . . . Ngươi phải là loài người." Băng huyết chậm rãi về phía trước, trong lòng có chút buồn cười nhìn vẻ mặt cực kỳ méo mó của sư tử, ngờ Liệt Diễm hùng sư lại đột nhiên thốt ra câu như vậy.
      "Ha ha ~" Những lời vừa dứt, liền vọng đến tiếng cười trầm thấp nhưng thanh nghe vào trong tâm hồn lại thấy rất lạnh lùng.

      Băng huyết buồn bực. . . . . .

      "Ám Dạ, mặc dù ngươi cười, ta rất vui vẻ. Nhưng. . . . . . Chuyện này buồn cười." Băng huyết quay đầu lại nhìn đỉnh cây đại thụ duy nhất bị thiêu hủy bên cạnh, mím miệng , giọng có chút ai oán.

      Sau đó, hoàn toàn để ý tới vẻ mặt Liệt Diễm hùng sư càng kinh ngạc càng vặn vẹo. Vung pháp trượng trong tay lên, gõ xuống đầu Đại sư tử, vừa gõ vừa quát tháo.

      "Khốn kiếp, lão tử là người, là người."

      Bùm ~

      "Rống ~"

      "Ngươi phải là người, cả nhà ngươi đều phải là người."

      Bùm ~

      "Rống, dù sao ngươi cũng phải là người ~ rống ~"

      Bùm ~

      "Em ngươi, ngươi còn dám mạnh miệng với lão tử."

      "Ô ô ~"

      Bùm ~

      "Khóc khóc khóc, khóc em ngươi. Lớn như vậy rồi, ngươi còn có mặt mũi khóc."

      "Ô ô ~ phải là người, phải là người ~"

      Nhìn Liệt Diễm hùng sư khóc giống như đứa bé, thân thể lại như tòa núi , Băng Huyết còn gì để .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Khế ước hùng sư

      Edit + Beta: Lạc Huyên


      •••=== ====== ====== •••

      Nguyên bản bên vừa đuổi theo vừa gõ, bên vừa chạy vừa tránh, hoàn toàn quên mất bản thân còn có những kỹ năng công kích hoặc phòng ngự khác. Hai bóng người lớn cứ như vậy, đùa giỡn gần nửa tiếng, rốt cục cũng ngừng lại. Dĩ nhiên kết quả sau cùng chính là Liệt Diễm hùng sư thảm thương ôm đầu nằm mặt đất, dáng người Băng Huyết nhắn, tay cầm cây pháp trượng màu xanh nhạt, giơ lên với vẻ mặt đắc ý rất đáng đánh đòn, uy vũ đứng đầu Liệt Diễm hùng sư.

      Liệt Diễm hùng sư phải là muốn phản kháng, nó chính là ma thú hệ hỏa, mà ngọn lửa màu xanh nhạt bao bọc Băng Huyết lại phát ra uy thế áp bức, khiến cho ngọn lửa bản mạng của nó hoàn toàn thể phản kháng chút nào, thân là ma thú hệ hỏa, lửa của chính mình cũng đồng nghĩa với thực lực và sinh mạng của mình.

      Nếu là ngọn lửa bản mạng của những ma thú hệ hỏa bình thường khác, hề có linh trí, xuất chênh lệch lớn như vậy. Thua là ở chỗ, nó vẫn luôn kiêu ngạo với việc khi nó biến dị ngọn lửa bản mạng của nó cũng biến dị theo, từ đó bắt đầu có linh trí của mình, mới có thể thê thảm như vậy.

      Liệt Diễm hùng sư nằm dưới đất, nước mắt giàn giụa suy nghĩ, tại sao thế giới này lại có thể có kẻ biến thái như vậy, đến chuyện sử dụng ma pháp mà dùng pháp trượng đánh thú, lại còn có ngọn lửa biến thái như vậy. . . . . Hu hu. . . . . Đây chính là hại chết thú. . . . . . Đây chính là quá ức hiếp thú. . . . . .

      "Ô ô ~" là càng nghĩ càng phẫn nộ nha.

      "Còn khóc" Bùm ~ Lại thêm gậy.

      Ám Dạ thân, tới trước mặt Liệt Diễm hùng sư, vừa bất đắc dĩ lại vừa nuông chiều nhìn Băng Huyết lắc đầu cái.

      "Thiếu chủ, trời sắp sáng." thanh lạnh lùng hờ hững đúng lúc giải cứu Liệt Diễm hùng sư ở dưới chân ác ma.

      Băng Huyết ngẩng đầu lên, nhìn chân trời dần dần xanh, ngồi xổm người xuống, pháp trượng trong tay nhàng gõ mấy cái lên đầu sư tử, giọng phách lối, nhưng làm nguồi ta cảm thấy chán ghét.

      “Này. . . . . Đừng khóc nữa. Thế nào? tại phục chưa?”

      “Hừm. . . . . Ta có thể phục sao?”

      “Ha ha! Nếu như vậy, làm đồng bạn của ta !” Băng Huyết mỉm cười, hơi thở xa cách lạnh lùng từ từ biến mất, nàng rất thích con mèo to xác lại đơn thuần đáng này. So với con người, nàng thích đón nhận động vật hơn, bởi vì trong thế giới của chúng nó rất đơn giản, vừa đơn thuần lại phức tạp.

      “Đồng bạn?” Đôi mắt to đen nhánh của Liệt Diễm hùng sư cố gắng nhìn lên đỉnh đầu, nó dám di chuyển đầu, sợ ác ma lại tiếp tục gõ xuống đầu nó, nếu là như vậy, nó tin tưởng nó càng thê thảm.

      “Đúng! Đồng bạn, bao giờ phản bội, sống chết có nhau.” Băng Huyết lắc mình, nhảy tới trước mặt Liệt Diễm hùng sư, mỉm cười nhìn Liệt Diễm hùng sư.

      bao giờ phản bội. . . . . phải là người hầu, phải là con rối, phải là cỗ máy chiến đấu. Mà là đồng bạn sống chết có nhau. . . . .

      Liệt Diễm hùng sư kích động, nó chưa từng nghĩ tới, nó gặp phải người như vậy, thế giới này người như vậy. biết vì sao, đối với lời của Băng Huyết, nó tin tưởng tận đáy lòng. Có lẽ người Băng Huyết có loại hơi thở động lòng người làm bọn họ tin phục, ai hoài nghi mỗi câu của nàng.

      . . . . . !?” Trong đôi mắt to đùng của Liệt Diễm hùng sư tràn đầy nước mắt. Băng Huyết thấy thế nhịn được giật giật khóe mắt, ngay cả Ám Dạ ở sau lưng quanh năm suốt tháng mặt than chút biểu cảm mặt cũng xuất vết tích.

      Băng Huyết cười, cần giải thích quá nhiều, thời gian chứng minh tất cả, mà nàng chưa bao giờ làm chuyện gì khiến đồng bạn của mình đau lòng thất vọng.

      lần nữa nhảy lên đầu to bự của Liệt Diễm hùng sư, ngồi xổm người xuống, bàn tay bé xoa đầu đại sư tử, trong lòng đọc thầm khẩu quyết khế ước, vận dụng tinh thần lực điều khiển ma huyễn chi văn, quấn chặt lấy tinh thần lực của Liệt Diễm hùng sư. tới mười giây, thiên địa quy tắc buông xuống, ngôi sao năm cánh xuất , khế ước. . . . . Thành.

      Ánh sáng màu bạc vẫn chưa hoàn toàn tản , thiên địa quy tắc buông cuống lần nữa. Lúc này Băng Huyết thuấn di*, rời khỏi đỉnh đầu Liệt Diễm hùng sư, tới bên cạnh Ám Dạ. Nhìn Liệt Diễm hùng sư được bao bọc bên trong dấu hiệu lên cấp màu bạc, sắc mặt xuất nụ cười dịu dàng.

      *thuấn di: di chuyển trong nháy mắt

      Nửa giờ trôi qua, hào quang lên cấp màu bạc quanh Liệt Diễm hùng sư rốt cuộc từ từ tiêu tán, cuối cùng cũng thành công.

      “Rống~” tiếng gầm to gây kinh hoàng bốn phương, vang vọng tận trời. Sau đó, các con thú khác lần lượt xuất , giống như là để chúc mừng, lại tựa như bày tỏ thần phục. Vốn dĩ Liệt Diễm hùng sư biến dị cao ba mét, sau khi thăng cấp thành thánh thú cấp bảy, trực tiếp tăng chiều cao hơn bảy mét, bộ lông màu đỏ rực càng thêm mềm mại rực rỡ.

      “Chủ nhân, chủ nhân. Đột nhiên thăng cấp rồi, đột nhiên thành thánh thú cấp bảy rồi, cấp bảy thánh thú. Cố gắng mấy chục năm, linh lực cũng có dấu hiệu thăng cấp, hôm nay lập tức thăng hai cấp, chủ nhân, chủ nhân. . . . . Đột nhiên người.”

      "Câm miệng." Tử Minh mười phần uy nghiêm.

      "Câm miệng." Ám Dạ vô tình lạnh lẽo vô tình.

      "Câm miệng." Băng Huyết nhức đầu đau lỗ tai.

      Ba loại thanh với cảm giác khác nhau, đồng thời vang lên trong đầu Liệt Diễm hùng sư trong trạng thái hưng phấn cực độ. Mỗi thanh đều làm cho con mèo to bự của chúng ta cả người run lên, đặc biệt là thanh đầu tiên, trực tiếp làm cho nó sợ hãi nằm mặt đất, ngay cả tư tưởng đều thể nào nảy sinh chút kháng cự.

      Lúc này mới cẩn thận quan sát tình huống của vị tiểu chủ này, nhìn biết, vừa nhìn dọa chết thú à. Có cần phải biến thái như vậy hay , xem thiên phú của ngươi biến thái như vậy đủ hù chết thú rồi, thậm chí ngay cả khế ước thú kia cũng là. . . . . . Vị đại nhân trong truyền thuyết.

      Hoàn hảo. . . . . Hoàn hảo. . . . . Mình bây giờ coi như cùng bọn họ là người nhà. Ngoài ra còn có điểm rất thú vị, người mình nhận chủ lại là xinh đẹp, quá tốt nha. . . . .

      Nghĩ tới đây, Liệt Diễm hùng sư vốn dĩ bày ra bộ mặt đại sư tử tủi thân, thế nhưng giờ vẻ mặt lại có chút bỉ ổi. Băng Huyết thấy thế lại nhíu mày, vừa muốn lên tiếng, nghĩ tới có người trước.

      “Con mèo , thu hồi biểu tình khiến người ta chán ghét, cẩn thận lão tử đem lông của ngươi lột sạch. Ngoài ra ngươi biết điều chút cho ta, bảo vệ Huyết tốt.” Trong giọng uy nghiêm của Tử Minh tràn đầy cuồng ngạo.

      Liệt Diễm hùng sư nghe được, đầu tiên là cả người di chuyển, lập tức thu hồi tất cả vẻ mặt, ngay cả thời gian tự hỏi vẻ mặt của mình chán ghét ở nơi nào cũng có, trong giọng thành khẩn còn mang theo kính sợ: “Dạ, đại nhân. Liệt Diễm thề nhất định bảo vệ tiểu chủ tốt.”

      Băng huyết khẽ mỉm cười, sắc mặt là dịu dàng vô cùng, còn có chút thẹn thùng của con : “Minh, ngươi tỉnh. Yên tâm , ta rất khỏe.”

      “Ừ, Huyết chỉ cần nhớ, có gì quan trọng hơn nàng. Đoạn thời gian này ta ngủ say, có chuyện gì gọi ta.” Trong giọng của Tử Minh chỉ xuất dịu dàng khi chuyện với Băng Huyết.

      “Còn nữa, Ám Dạ. . . . . . Khổ cho ngươi rồi.” Tử Minh với Ám Dạ, mặc dù thanh vẫn lạnh lẽo áp bức, nhưng có xa cách như đối với người ngoài.

      "Phải, yên tâm ." Giọng Ám Dạ cũng giống vậy nhưng bớt vài phần lạnh lẽo thấu xương.

      Dáng vẻ chung đụng như như vậy khiến Băng Huyết rất vui vẻ, nàng tự nhiên hiểu, bọn họ đều lạnh lùng như vậy nhưng vẫn có thể tiếp nhận nhau, hoàn toàn là bởi vì mình. Bọn họ đều là người nhà quan trọng nhất của mình. Mặc dù tại mệt chết được, nhưng lại rất hạnh phúc, bởi vì bọn họ vẫn luôn bên cạnh mình.


      Chương 46: Tên thú kỳ cục ‘Tiểu Quai’

      Edit + Beta: Lạc Huyên



      Trong tâm trí vang lên thanh yếu ớt: “Chủ nhân, có cường giả đến đây. Có lẽ vừa rồi thăng cấp thu hút chú ý của đối phương.”


      Sắc mặt dịu dàng của Băng Huyết biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười đầy mê hoặc, ánh sáng màu tím trong mắt chợt lóe, rồi biến mất ngay lập tức, nhanh đến mức làm cho người nào phát : “ cần để ý tới bọn họ, cứ để bọn họ đến đây rồi tự tò mò . Ngươi biến về trạng thái tự vệ, chúng ta rời .”

      “Vâng.” Liệt Diễm hùng sư trả lời, sau đó bóng dáng màu đỏ nhanh chóng bay tới trước ngực Băng Huyết. Trong chớp mắt con mèo toàn thân mang bộ lông màu đỏ mềm mại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Băng Huyết, giật giật lỗ tai , cái miệng nhắn đáng thổi phì phèo, hiển nhiên là loại động vật có lực sát thương cao gây chết người mà cần đền mạng.

      Băng Huyết là con , dĩ nhiên cũng có chút đặc điểm của , mặc dù ít đến đáng thương, nhưng lại cực kỳ nghiêm trọng, đó chính là bị chi phối bởi dáng vẻ bên ngoài, đối với tất cả những vật xinh đẹp lại có hại hoàn toàn có sức kháng cự, lúc này thấy con vật trong ngực mở cặp mắt to, tiếng kêu của mèo con, hung hăng vuốt ve bộ lông mềm mại đầu nó, tâm tình vô cùng tốt.

      “Ha ha, đáng nha. Sau này gọi ngươi là Tiểu Quai.”

      Ám Dạ vẫn đứng ở sau khi nhìn thấy con sư tử ghê tởm kia chỉ biết làm nũng, chỉ muốn đưa tay kéo cái đuôi nó ra, tuy nhiên lúc nghe được cái tên này nhất thời dừng lại.

      “Tiểu. . . Tiểu. . . Tiểu Quai.” Mới vừa rồi Liệt Diễm hùng sư vẻ mặt đắc ý vẫn còn hưởng thụ ấm áp trong lòng chủ nhân, cả người cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt khiếp sợ thể tin được, đôi mắt đen nhánh sáng ngời mở lớn.

      “Chủ. . . . . Chủ nhân. . . . . Thỉnh thoảng gọi Liệt Diễm nha.” thể nào. . . . . Nó có phải nghe nhầm rồi hay , nó chính là Đại Vương vĩ đại Liệt Diễm hùng sư biến dị a, làm sao có thể gọi như vậy. . . . . Tên như vậy phù hợp với hình tượng a. Phản đối phản đối, nếu để cho những ma thú khác trong rừng nghe được, nó bị cười nhạo, về sau tán được đó nha nha nha!!!

      Bàn tay bé trắng nõn mềm mại vỗ cái đầu màu đỏ, giọng non nớt trong trẻo lạnh lùng cho phép phản kháng : “Tiểu Quai.”

      Rất ràng, phản đối có hiệu quả.

      Đại Vương vĩ đại Liệt Diễm hùng sư trong Ma Thú Sâm Lâm, cứ ai oán như vậy mà khuất phục dưới quyền uy của Băng Huyết, có cái tên “đáng ”, hơn nữa cái tên này theo nó suốt đời. Rống rống rống!!!

      Bầu trời vừa tờ mờ sáng, hai bóng người trong Ma Thú Sâm Lâm nhanh chóng xuyên qua những cây đại thụ cao ngất, quay trở lại doanh trại nơi mọi người ở.

      Lúc này sắc mặt Lôi Minh và Hàn Khải Minh biến thành màu đen, mặt sớm mất bình tĩnh trước đây, nghe thấy tiếng động khác thường, lo lắng sốt ruột đứng tại chỗ, hai cặp mắt đẹp sâu thẳm chớp cái nhìn chằm chằm phía xa xa, chờ đợi người trong lòng bọn họ.

      Cho đến khi hai bóng người bỗng xuất , tới gần rào chắn trước mặt bọn họ, tâm trạng lơ lửng cả đêm mới thoáng để xuống. Nhìn chút từ xuống dưới người cách đó xa, vẻ mặt mang theo nụ cười vui sướng, cho thấy tâm trạng của ‘’ lúc này rất tốt. Cả người quần áo chỉnh tề, lại chứng minh nàng vẫn tốt như lúc ban đầu, cho đến bây giờ, tâm trạng treo lơ lửng cả đêm mới hoàn toàn để xuống.

      Hai người bước nhanh về phía trước, nghênh đón. Cái gì phong độ, cái gì ưu nhã, cái gì hình tượng, lúc này còn quan trọng, quan trọng là, bọn họ chỉ muốn được ở bên cạnh ‘’ là tốt rồi.

      “Trở lại!” Sắc mặt Lôi Minh mềm mại tràn đầy dịu dàng, thanh càng thêm êm ái.

      “Ừ, để huynh lo lắng.” Băng Huyết nhìn vẻ mặt tiều tụy, trong lòng nhất thời run lên. Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, cao quý, tao nhã, ấm áp như gió xuân, nhưng bây giờ vì mình tùy hứng, mà tiều tụy như vậy, nhất định là ở chỗ này chờ mình đêm rồi.

      Lôi Minh khẽ mỉm cười, bàn tay lạnh như băng dịu dàng vuốt mái tóc dài mềm mại của Băng Huyết: “Đệ có việc gì là tốt rồi.” Có thể đợi đến lúc đệ tán thành, có thể có cơ hội đợi đệ trở về, cho dù có để chờ thêm ngàn năm, đều đáng giá.

      Băng Huyết cầm lấy bàn tay đỉnh đầu, cau mày.

      Quá lạnh. . . . .

      Sau đó nắm lấy bàn tay lớn khác, đêm đấu khí tụ tập trong lòng bàn tay, nhàng sưởi ấm cho đôi tay lạnh đến phát run trong đêm khuya. Truyện được edit tại DGQ và được chia ở DĐLQĐ, mọi web khác đều là ăn cắp!

      Lôi Minh chưa từng nghĩ tới Băng Huyết dịu dàng như vậy đụng vào mình, ‘ đau lòng vì mình sao? Ý nghĩ như vậy khiến toàn thân Lôi Minh cứng đờ. Mặc dù mặt có biểu tình gì quá lớn, nhưng chỉ có chính biết, tim của lúc này cũng sắp bay ra ngoài, những người khác biết, nhưng biết, Băng Huyết cực kỳ ghét người khác đụng chạm, ngay cả chính mình cũng vì cùng ‘’ trải qua nhiều ngày sống chung như vậy, cũng là vì sau khi cùng ‘’ trở thành bằng hữu sống chết có nhau, mới có thể đến gần ‘’. Bình thường chỉ có Ám Dạ mới có thể đụng vào Băng Huyết, lần trước chính mình được ôm Băng Huyết lúc là vì thể lực ‘’ cạn kiệt mà thôi, hoặc là dưới tình huống ‘ thể làm gì, nhưng bây giờ. . . . .

      Cứ như vậy. . . . . Hai thiếu niên ‘xinh đẹp’ cực kỳ ưu tú giống nhau, tại thời điểm phong cảnh mĩ lệ lúc mặt trời mọc, đôi tay bé nỗ lực bao bọc lấy hai bàn tay to lớn. Cảnh tượng như vậy, mặc dù kỳ lạ, nhưng mặt khác lại có vẻ thơ mộng đẹp đẽ riêng biệt.

      Chỉ là dưới phong cảnh đẹp đẽ riêng biệt ấy, lại có nhân tố hài hòa xen vào.

      “Huyết Huyết nương tử, ta cũng lạnh.” Hàn Khải Minh tỏ ra oan ức, mím miệng, hai tay đưa về phía Băng Huyết. Ngay lúc gần chạm được, Băng Huyết nhanh chóng thu hồi tay của mình, ôm lấy con mèo màu đỏ vừa nãy đặt ở đỉnh đầu, mỉm cười xoay người về phía Cát Kiệt ở bên kia. Sau khi Ám Dạ gật đầu với Lôi Minh, ngay lập tức đến bên cạnh Băng Huyết.

      Lúc này sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết. . . . .

      “A a a. . . . . Lôi đại ca tay tay tay. . . . . Tay gãy đó, . . . . . chút.” Đôi tay bé đáng thương của Hàn Khải Minh bị Lôi Minh bắt lấy, hung hăng nắm trong tay.

      Bên tai nghe tiếng kêu la thảm thiết giống như heo bị thọc huyết, Lôi Minh vẫn thản nhiên như thường, biểu tình lạnh nhạt tao nhã, chút cảm giác mình hành hạ người: “Haiz. . . . . Đệ xem, tại sao đệ lại học được cái khôn ngoan đây. rồi. . . . . Tiểu Huyết phải là vợ của đệ, tiểu tử như đệ xem lời của ta là gió thoảng bên tai đúng .” Giọng bình tĩnh, hòa nhã. Nhưng trong lòng nghiến răng nghiến lợi: Ta để cho ngươi kêu, con mẹ nó ta cho ngươi gọi, lão tử cũng chưa dám gọi, ngươi lại dám gọi trước tiên, ngươi cho rằng lão tử muốn nắm cái đôi tay thúi này của ngươi à, lão tử muốn nhất là nhéo cái miệng thúi của cươi.

      Cát Kiệt nhìn thiếu chủ của mình thê thảm, khóe miệng co rút, quay đầu, trong lòng ngừng nối thầm: Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy, ta nhìn thấy cái gì cả. Còn những hắc y thị vệ khác, càng tỏ ra bộn bề nhiều việc, dáng vẻ tỏ ra cái gì cũng biết. Làm cho Băng Huyết càng ngày càng cảm thấy, những người này là rất đáng .

      “Cát Kiệt, bên kia có tình huống gì?” thanh của Băng Huyết khiến Cát Kiệt rụt cổ quay lại, bày ra bộ mặt méo mó khiến Băng Huyết thiếu chút nữa phụt cười.

      Cát Kiệt lúng túng cười tiếng, cúi người cung kính với Băng Huyết :

      “Băng Huyết các hạ, hoan nghênh bình an trở về.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :