1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Hắc y nhân rung động

      Edit: Yết Vạn Dương

      Beta: Lạc Huyên


      Bên ngoài ma thú sâm lâm hướng Tây Nam, như thường ngày, có rất nhiều ma thú cấp thấp cùng chủng loại chạy quanh nơi ở của mình, tìm kiếm thức ăn để sinh tồn. Còn có ít dong binh đoàn thực nhiệm vụ cùng cấp độ, đứng ranh giới giữa sống và cái chết. Ngay cả người đại gia tộc phái lịch lãm, cũng phải cố gắng gia tăng thực lực.


      Mà ở trong lãnh địa của Độc Thứ Tích Dịch, quả yên tĩnh khác thường, ngay cả con cũng thấy bóng dáng, chỉ thấy dáng vẻ đầy khiếp sợ của đám hắc y nhân đem ba thiếu niên vây ở bên trong, ai gì, ăn ý trầm mặc.


      Vẻ mặt Băng Huyết chút thay đổi quan sát sắc mặt của Khải Minh ràng tốt hơn lúc nãy, thủy hệ ma pháp trong tay vẫn tiếp tục chữa trị, mặt có chút khó chịu. Thế nhưng vì thời gian quá dài, làm cho người thủ hộ đứng bên cạnh Lôi Minh càng thêm bất an, nhưng cũng vô lực ngăn cản.


      biết qua bao lâu, mặt trời cũng dần dần lặn xuống, Băng Huyết thi triển “Thanh tâm chi thủy” nửa ngày, lúc sắc mặt của Khải Minh hoàn toàn khôi phục như bình thường, mới chậm rãi thu hồi ma pháp trong tay, thủy quang màu lam biến mất, trở về trong cơ thể Băng Huyết. Tuy rằng nguyên tố ma pháp trong cơ thể vô hạn, đồng thời khi phóng thích ma pháp, thân thể vẫn ngừng hấp thu nguyên tố ma pháp bên ngoài, nhưng vì tuổi còn quá , khả năng tiếp nhận cũng cường hãn như người trưởng thành, cho nên sau khi thu hồi ma pháp, thân thể của nàng có chút hư thoát mệt mỏi, trước mắt cũng trở thành mảnh màu đen, thân thể tự chủ được ngã về phía sau. Bởi vì động tác vô tình của Băng Huyết, dọa Lôi Minh ở phía sau và Ám Dạ mình trong bóng tối cả người mồ hôi lạnh. Nhưng Ám Dạ hổ là cao thủ mạnh nhất trong ám vệ, có xúc động thân chạy ra, tuy rằng lo lắng, nhưng biết Lôi Minh chiếu cố tiểu chủ nhà mình tốt.


      Đúng như suy nghĩ của Ám Dạ, ngay khi Băng Huyết vừa ngã xuống, Lôi Minh liền ngồi xổm xuống, dịu dàng đem thân thể gầy yếu của Băng Huyết ôm vào lòng, mặt là đau lòng và nhu tình, làm cho sắc mặt đám hắc y nhân vốn còn lo lắng cho Băng Huyết, trong nháy mắt vặn vẹo.


      “Tiểu Huyết, thế nào rồi?” Lôi Minh dịu dàng ôm Băng Huyết, bước ổn định về phía đại thụ, làm cho nàng tựa vào người mình. Nhưng nếu nghe kỹ, trong câu hỏi đó thế nhưng có chút run rẩy.


      Băng Huyết là người cực kỳ sâu sắc, tự nhiên nghe được run rẩy trong lời của Lôi Minh, bao gồm cả cảm xúc bất an lo lắng của Ám Dạ trong tối, bởi vì nàng cùng Ám Dạ có khế ước, cho nên có thể biết . Tuy rằng tại nàng thể mở mắt, lại càng muốn mở miệng chuyện, nhưng lại muốn người lòng quan tâm đến mình lo lắng, nên vẫn miễn cưỡng mở miệng.


      “Đừng lo lắng, bởi vì ma lực hao tổn nhiều, thân thể có chút khỏe mà thôi. Bằng hữu của ngươi có chuyện gì, chúng ta phải lập tức khỏi nơi này.Độc Thứ Tích Dịch lúc nào cũng có thể quay lại báo thù, hơn nữa chỗ này mùi máu tươi quá nặng, uy áp của các người căn bản có tác dụng.” Giọng thanh lãnh non nớt của Băng Huyết làm cho người ta đau lòng. Cũng làm những đại nam tử bên kia vô cùng xấu hổ.


      Nhưng mà, trong lòng lại càng thêm kính nể vị thiếu niên tuổi trước mặt. Hôm nay người này chỉ cứu chủ tử của bọn họ, đồng thời cũng cứu tất cả bọn họ, vì bọn họ biết, nếu hôm nay chủ tử bỏ mệnh, bọn họ liền phải tự sát, theo. Hơn nữa, thiếu niên này sau khi tiêu hao lượng ma lực lớn như vậy, thế nhưng vẫn có thể trầm ổn phân tích tình huống tại, thử hỏi nếu bọn ở cùng tuổi với ‘’ liệu có thể làm được như thế? Đáp án khẳng định…… Khẳng định là thể.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Quyết tâm trở nên mạnh mẽ

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên



      Lôi Minh nhìn Băng Huyết, trong mắt tràn đầy đau lòng và tự trách, cả người run rẩy, trong lòng những đau đớn, mà còn so với lúc trước nhìn Băng Huyết thương tích đầy mình vì đối chiến ma thú lại càng thêm đau. Tất cả đều vì mình, nếu phải mình thỉnh cầu, dựa vào tính cách của ‘’, có lẽ bây giờ ở rừng rậm ma thú nào đó đối chiến với ma thú để gia tăng thực lực, đối với những chuyện liên quan, cho dù là chết cũng nhìn dù chỉ là cái. Nhưng tại bởi vì mình mà làm cho ‘’ suy yếu như vậy, tự trách, đau lòng, vô lực tràn ngập khắp người Lôi Minh.

      Lúc này Băng Huyết chỉ muốn nhắm mắt lại, cảm nhận nguyên tố ma pháp bốn phía, mau chóng khôi phục thể lực, nhưng hai cánh tay của Lôi Minh run run, cùng với lo lắng của Ám Dạ được cảm nhận thông qua khế ước làm cho nàng thể an tâm tu luyện, đành phải mở mắt ra, nhìn đôi mắt ôn nhu nhưng lại chứa vô vàn tự trách, bất đắc dĩ thở dài, nâng tay vỗ mu bàn tay Lôi Minh, giọng điệu còn lạnh băng như lúc trước.

      cần tự trách, ta có chuyện gì. Ma pháp của ta là nguyên tố biến dị, chuyện đó đối với ta mà vốn có bất cứ thương tổn gì. Ta cứu cũng phải chỉ vì đồng ý với ngươi, ta thưởng thức cách đối đãi với thuộc hạ, cho nên mới dứt khoát dùng thượng cổ ma pháp hóa giải hoàn toàn độc tố trong cơ thể , cho nên ngươi cần tự trách.”

      Băng Huyết mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn non nớt trong lúc suy yếu, khi tươi cười càng thêm mảnh mai khuynh thành, quay người nhìn về phía đại thụ bóng người, giọng kêu: “Ám Dạ.”

      tiếng thở , làm cho tất cả hắc y nhân có mặt tại đây dừng lại động tác, nhất thời trừng lớn hai mắt, dám tin nhìn về phía vốn dĩ bóng người, lúc này lại có gã hắc y nam nhân cả người tràn ngập lãnh khí giống như ác ma địa ngục. Mọi người nhìn nam tử để ý đến bất kỳ ai, đường kính thẳng về phía Băng Huyết, hàn khí người, lập tức thu về, như sợ đông lạnh thiên hạ yếu ớt trước mặt.

      Nhìn tình cảnh này, tất cả hắc y nhân mới thu hồi cảnh giác, vẻ mặt căng thẳng thoáng thả lỏng, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, hoàn hảo người này là bằng hữu của Băng Huyết. Nếu là địch nhân….. Hậu quả, bọn họ dám nghĩ đến…

      Sau khi nghe thiếu chủ nhà mình gọi, Ám Dạ vốn còn có chút vội vàng, lấy tốc độ nhanh nhất phi thân xuống, đến bên người Băng Huyết, ngồi xổm xuống, nhìn từ đầu tới chân, xác định có tổn thương mới thở phào nhõm, nhìn vào mắt Băng Huyết. cần nhiều lời, ý tứ trong mắt , Băng Huyết có thể hiểu .

      “Ta vẫn ổn.” Băng Huyết xong, vươn tay về phía Ám Dạ, cái miệng nhắn xinh xắn hơi vểnh lên, đáng đến nỗi làm cho người ta thích buông. Băng Huyết như vậy, làm sao có thể so sánh với bộ dạng khó khăn vừa thấy đây.

      Ám Dạ lời nào, thấp người, dịu dàng tiếp nhận thân hình nhắn của Băng Huyết, theo tiêu chuẩn công chúa, vững vào ôm Băng Huyết vào lòng.

      Băng Huyết thở dài hơi, nhắm mắt lại, mặt tràn đầy thư thái, ở trong lòng Ám Dạ, đối với bên ngoài, cần lo lắng. Trừ Tử Minh, chỉ có Ám Dạ có thể khiến Băng Huyết hoàn toàn buông bỏ phòng bị, an tâm nghỉ ngơi. Chắc là vì quan hệ khế ước .

      Tuy rằng nàng dần tiếp nhận Lôi Minh, đồng thời tín nhiệm , ở trong lòng Lôi Minh tuy rằng cần phòng bị , nhưng đối với bên ngoài vẫn tự chủ được mà đề phòng. thể chân chính thả lỏng.

      Mặc dù Lôi Minh hiểu , nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi có chút mất mát, nhưng trách bất kỳ ai, chỉ hận thực lực của mình đủ mạnh, cách nào bảo vệ Băng Huyết chu toàn, dù sao thế này vẫn còn rất nhiều cao thủ và gia tộc lánh đời mạnh hơn mình nhiều lắm.

      Thế nhưng, nản lòng. tiếp tục cố gắng, ngừng cường đại, cùng Băng Huyết, cùng nhau lên nơi cao nhất, đến lúc đó…. Bọn họ cần e ngại bất cứ kẻ nào.
      Last edited: 28/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Ta phụ trách

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên



      Cảnh vật sáng sớm ở rừng rậm vô cùng nhàng khoan khoái, mọi người nghỉ ngơi đêm để hồi phục, vết thương người nhờ thuốc trị thương thượng phẩm cũng khép lại. Băng Huyết dùng đêm hấp thụ nguyên tố ma pháp bên ngoài, sắc mặt khôi phục bình thường, tinh thần sung mãn, thần thái xán lạn. Trong đôi mắt trong suốt sáng ngời thoáng vẻ lười biếng, mỉm cười với Ám Dạ thủ hộ bên cạnh mình cả đêm: “Ám Dạ.”

      “Thiếu chủ, có cảm thấy chỗ nào khỏe ?” Trong câu lạnh băng mang theo lo lắng.

      Băng Huyết cười, nụ cười vui tươi phù hợp với độ tuổi bây giờ của nàng, làm cho Ám Dạ ý thức được, thiếu chủ bề ngoài kiên cường lạnh nhạt nhưng ra vẫn chỉ là đứa trẻ mới hơn mười tuổi, lần đầu tiên có cảm giác đau lòng.

      “Ta sao, mỗi lần như vậy có thể đột phá cực hạn của mình, mới có thể có thu hoạch lớn hơn. Nên dù có hao tổn nhiều nguyên tố lực, cũng phải chuyện xấu. Ám Dạ ngươi biết ta có nhiều thời gian để chậm rãi trưởng thành, bắt buộc phải ngừng đột phá. Dù ta có thể chờ, những kẻ đó cũng cho ta cơ hội chậm rãi trưởng thành. Huống hồ ta muốn phụ thân và mâu thân chờ lâu.”

      Ý của Băng Huyết, Ám Dạ hiểu, lúc biết được thân thế của Băng Huyết, lão gia chủ ràng với , là người thủ hộ trung thành bên người thiếu chủ, là người có quan hệ khế ước với thiếu chủ đến chết. Nhưng…. Cảm giác đau lòng thủy chung thể đè xuống.

      Nhìn đôi mắt sâu thẳm cực lực áp chế cảm xúc, Băng Huyết chỉ có thể cười cười, từ khi nàng đến đây, lúc dùng thân thể mới để tiếp tục sống tiếp thể dừng lại. Hơn nữa vì những người bản thân muốn bảo vệ, nàng dừng lại, chỉ có tới, mới có thể lên tới vị trí cao nhất, đạt được mục đích của mình.

      Lúc này, bên ngoài lều trại truyền tới thanh hỗn loạn, làm cho Băng Huyết và Ám Dạ ngừng chuyện, bước ra khỏi lều, phát mọi người đều đứng lên, thu thập đồ đạc. Nhưng vẻ mặt lại có chút khẩn trương.

      “Xảy ra chuyện gì?” Băng Huyết nhìn Lôi Minh, Khải Minh, Cát Kiệt ba người gắt gao cau mày đứng ở giửa doanh địa, mở miệng hỏi.

      “Ngươi tỉnh rồi, thân thể thế nào? Nếu thoải mái cần gắng gượng.” Lôi Minh trả lời, trực tiếp hỏi chuyện mình quan tâm nhất. Đối với Băng Huyết, Ám Dạ mà Lôi Minh như vậy là bình thường, ở chung thời gian, bọn họ sớm hiểu được tầm quan trọng của Băng Huyết đối với Lôi Minh, nhưng đối với người hiểu Lôi Minh mười phần là Khải Minh và Cát Kiệt, biểu cảm mặt lại giống như gặp quỷ, trừng lớn hai mắt nhìn Lôi Minh khẩn trương, lo lắng.

      “Ta rất khỏe, cần lo lắng.” Băng Huyết mỉm cười tới chỗ Lôi Minh, vỗ cánh tay . Sau đó nhìn về phía Khải Minh.

      “Xem ra ngươi khôi phục rất tốt, khỏe hoàn toàn rồi.” Vẫn là giọng non nớt, thanh thúy nhưng còn ấm áp khi chuyện với Lôi Minh, lại mang theo xa cách lạnh lùng.

      Thay đổi ràng như vậy khiến cho Khải Minh sửng sốt, nhưng nghĩ tới chuyện Cát Kiệt với mình sáng nay, ra tiểu thiếu niên trước mắt là người cứu mình, người sử dụng ma pháp thượng cổ có nguyên tố ma pháp cường đại, Băng Huyết.

      Khải Minh xoay người, mười phần đoan chính tới trước mặt Băng Huyết, hai tay ôm quyền, thành khẩn hành đại lễ, giọng ôn hòa, nho nhã: “ Khải Minh tại đây tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ, sau này nếu có chuyện cần tại hạ giúp đỡ, tại hạ nhất định toàn lực hỗ trợ.” Hàn Khải Minh đứng dậy, tươi cười như ánh nắng mặt trời, thiếu vài phần nho nhã, thêm vài phần hào sảng (ngay thẳng, phóng khoáng): “Nếu như tiểu huynh đệ chê, chúng ta làm bằng hữu được ?”

      Đây mới chân chính là , hình tượng thư sinh nho nhã căn bản phải là đúng ?! Băng Huyết mỉm cười, mất vài phần xa cách.

      “Mặc Băng Huyết.”

      “Hàn Khải Minh.”

      cần giới thiệu gia thế bối cảnh, bởi vì bằng hữu cần những thứ đó, cái bọn họ cần là người có thể giao lại phía sau lưng.

      Hàn Khải Minh như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt tò mò nhìn về phía Băng Huyết : “Băng Huyết huynh đệ, ta nghe Cát Kiệt đệ vận dụng ma pháp thượng cổ giúp ta ép hết chất độc trong cơ thể ra, ta nhớ khi ta ngất , độc tố xâm nhập vào lục phũ ngũ tạng, nghĩ tới đệ còn lợi hại như vậy.”

      Băng Huyết nghe xong, nhíu mày, mặt rối rắm : “Ma pháp của ta chẳng qua là giúp huynh giải trừ độc tố còn xót trong xương tủy, còn phần lớn độc trong cơ thể là dùng Khu độc đan để giải.”

      Hàn Khải Minh khó hiểu: “Khu độc đan, nhưng lúc đó ta còn ý thức, làm sao nuốt được?”

      giọng hỏi câu, làm cho khóe mắt Băng Huyết giật giật, lãnh khí của Ám Dạ phóng ra bên ngoài, sắc mặt Lôi Minh đen lại nhìn chằm chằm miệng Khải Minh như nhìn kẻ có thâm cừu đại hận.

      Hàn Khải Minh sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Cát Kiệt, có cảm giác, nếu trốn, bạn tốt cắt miệng của xuống. Cẩn thận nhìn biểu tình khác nhau của ba người, lấy được đáp án mình muốn, đành hỏi người của mình. Lôi kéo ống tay áo của Cát Kiệt, ý muốn Cát Kiệt nhanh lên.

      Cát Kiệt nhìn thiếu chủ nhà mình, rất muốn ngất ngay lúc đó để nhìn thấy cảnh kia, tại sao…. Tại sao thần linh lại để nhớ tới. Nhưng…. Người khác biết thiếu chủ nhà , là người cùng thiếu chủ lớn lên làm sao có thể hiểu?! Nhìn bề ngoài thiếu chủ là người nho nhã, lịch , nội tâm lại cực độ điên cuồng…. Ngạch…. Thiếu niên động kinh.

      giọng với thiếu chủ tình huống lúc đó, nhìn khuôn mặt trắng nõn dần dần xuất rặng mây đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, cho ngươi hiếu kỳ này, bây giờ được tự nhiên…. Xứng đáng.

      “Ngươi…” Mặt Hàn Khải Minh đỏ bừng, hai tay vòng vòng, e thẹn bước từ từ tới trước mặt Băng Huyết, dáng vẻ nhăn nhó kia giống như tiểu nương mới gả, trán Băng Huyết rớt xuống ba vạch đen, Cát Kiệt trực tiếp dùng tay che mắt, đành lòng nhìn tiếp. Ngay cả Ám Dạ mặt than, hàng năm lạnh băng cũng xuất vết nứt.

      “Ngươi… Ta…. Ta phụ trách. Ta … Ta thú (cưới) ngươi.”

      “Phốc…” Tiếng sặc nước.

      “Oành…” Tiếng người ngã xuống đất.

      “Hít…” Tiếng hút khí.

      Băng Huyết ngây ngốc nhìn bộ dạng dâu của Hàn Khải Minh, há miệng thở dốc….

      Đại ca… Ngươi biết cách dọa người….

      Trừng mắt nhìn, nhíu mày, co rút khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Lôi Minh và Ám Dạ, khôi phục cảm xúc tự nhiên, tựa như những chuyện vừa rồi đều chưa từng phát sinh.

      “Chuyện gì vừa xảy ra?’’

      “Ma Thú Sâm Lâm xảy ra bạo loạn, rất nhiều lính đánh thuê cùng các thế lực mạnh mẽ đều theo hướng Ma Thú Sâm Lâm chạy tới đây, đồng thời ma thú trong rừng rậm cũng bình thường, theo thám tử hồi báo, tựa như có thứ gì đó sắp chín rồi.” Lôi Minh đối với tình huống tại vô cùng chướng mắt, lựa chọn nhìn.

      “Vậy ư… Mấy thế lực lớn, như vậy tứ đại gia tộc cũng tới .” Băng Huyết để ý ánh mắt u oán bên kia, cúi đầu giọng .

      “Có thứ tốt, sao thiếu bọn họ được. Nhưng mà… Đến đây cũng nhất định lấy được, đến nhiều người, chỉ cần ma thú trong rừng rậm và thú thủ hộ bảo bối đó thừa sức làm họ có có về.” Trong mắt Lôi Minh chút hưng phấn, như thể bảo vật với có gì quan trọng, chỉ có vui sướng khi người khác gặp họa.

      “Thú thủ hộ?” Băng Huyết giọng hỏi, trong mắt xẹt qua tia sáng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Người tốt làm vật hy sinh

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên



      “Thú thủ hộ?” Băng Huyết giọng hỏi, trong mắt vụt qua tia sáng.

      “Bình thường …. Kỳ trân dị bảo mà thiên nhiên ban tặng đều có thú thủ hộ cường đại ở cùng, hoặc là bọn chúng đem thứ đó ăn vào bụng. Những ma thú này mở linh trí, khó đối phó. Thế nào…….. tiểu Huyết cảm thấy hứng thú?” Lôi Minh nhìn vào mắt Băng Huyết, đột nhiên nhớ tới tiểu Huyết là ma vũ song tu, những người khác chỉ nghĩ nàng là ma pháp sư hệ thủy, đại đao bên hông chỉ là trang sức kỳ quái, nhưng mình cùng ‘’ lâu như vậy, chính mắt nhìn thấy tiểu Huyết sử dụng đấu khí, cao cấp kiếm sĩ hàng giá , ràng là ma vũ song tu, như vậy có thể khế ước ma thú, nếu tiểu Huyết muốn, vậy mình nhất định đoạt được ma thú, tiếc bất kỳ giá nào, cho dù dùng lực lượng gia tộc cũng tiếc.

      Băng Huyết ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, đôi mắt màu đen trong suốt sáng ngời, vốn là dung nhan xinh đẹp thiên chân vô tà*, lúc này lại làm cho người ta có cảm giác dị tà thích. tự chủ được mà bị hút vào trong đó, lạnh cả sống lưng.

      *Thiên chân vô tà: chân có tà niệm.

      “Ma Thú Sâm Lâm ắt vì chuyện này mà bùng nổ phen, vậy, tại sao chúng ta góp thêm tí hoặc chút lửa, tăng độ đặc sắc! Như thế càng thú vị.”

      “Biết đệ an phận. Muốn , chúng ta liền .” Lôi Minh cười sủng nịch, sờ sờ đầu Băng Huyết.

      “Băng Huyết các hạ, mọi thứ được thu thập, bây giờ chúng ta xuất phát được chưa?” Sau khi Các Kiệt an bài tốt cho các hộ vệ khác của Hàn Khải Minh, nhìn Băng Huyết hỏi. Làm hộ vệ bên người Hàn Khải Minh, tất nhiên những chuyện như vậy phải hỏi thiếu chủ nhà mình, nhưng mà nhìn mặt của ngài ấy như gặp phải kích, Cát Kiệt đành bất đắc dĩ theo Băng Huyết, ngay cả Lôi Minh cũng đếm xỉa đến , …. là bị ép buộc, tuyệt đối phải cố ý, tuyệt đối phải.

      Băng Huyết nghe xong nhếch miệng, cặp mắt cong như ánh trăng, mỉm cười, nụ cười đáng thanh thuần, đôi mắt trong suốt như nước, giống như tiểu nương hiểu thế . Nhưng mà nếu là người quen thuộc với Băng Huyết, cam đoan… Vô cùng xác định, nhất định và khẳng định : “Xong rồi, ác ma nhà này sắp sửa bạo động.”

      quan tâm mọi người có chút ngẩn ngơ, quay đầu nhìn mọi người sắp bộc phát, Băng Huyết đứng lên cười càng thêm ngọt ngào, giọng mang theo tinh nghịch: “Chúng ta vội, có nhiều người muốn làm vật hy sinh như vậy, chúng ta tranh làm gì, dù sao chúng ta cũng là người lương thiện, thể cướp đoạt vô sỉ của người khác nha. Trước tiên cứ phái người quan sát hướng của bọn họ, chúng ta mượn khoảng thời gian này rèn luyện tốt, chờ người của bọn họ đến đông đủ, lúc đó cũng muộn.”

      Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong suốt, thanh thanh thúy, lại làm cho mọi người lạnh run, rùng cả mình….. đáng sợ.

      Lời đổi trắng thay đen, làm cho cả đám người đại khai nhãn giới. Nhất là Cát Kiệt, trong lòng cảm thán, người này là người hôm qua cứu bọn họ sao?? ra nhìn người thể nhìn tướng mạo, chỉ là đến Lôi Minh thiếu chủ , đúng là vật hợp theo loài.

      Ba người , bây giờ biến thành mọi người cùng , người rèn luyện, bây giờ biến thành đoàn thể rèn luyện.

      Bọn họ ở Ma Thú Sâm Lâm thư thả suốt mười ngày, trong mười ngày này Băng Huyết dùng bất kỳ vũ lực nào, hoàn toàn là dáng vẻ của con mèo con vô hại, lười nhác tựa vào người Ám Dạ, nếu gặp ma thú cản đường để cho hắc y thị vệ giải quyết, tâm trạng tốt chỉ bảo ít kỹ xảo hợp tác đoàn đội cho bọn họ, tuy rằng kiếp trước chưa từng hành động theo nhóm, nhưng cũng học được ít kinh nghiệm. Những thứ này này vốn bị Băng Huyết vứt xuống cái góc nào đó ở Thái Bình Dương, nhưng trong mắt những hắc y thị vệ này lại trở thành bảo vật vô giá, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Lôi Minh cũng phải kinh ngạc. Cho nên, mọi người vốn vô cùng bội phục Băng Huyết, nay lại càng thêm kính trọng.



      Nhưng mà cuộc sống yên bình, lại bị vài câu kinh người của Hàn Khải Minh kích động.

      phải chứ… Lại bắt đầu hả…. Làm cho soái ca Lôi Minh ôn nhu của chúng ta muốn phát điên.

      “Huyết Huyết nương tử, đệ có mệt hay , ra đệ cũng có thể dựa vào người của ta, tại sao nhất định phải dựa vào cái khối băng bự chảng kia, rất lạnh đó nha.”

      “Ta phải nương tử của ngươi.” Bất đắc dĩ!!!!!!!!!

      “Tiểu Huyết là nam nhân.” Phát điên!!!

      “—–’’ Lạnh hơn!!!

      “Lôi đại ca, ta ngại, ta rồi, ta nhất định phụ trách.”

      cần.” Điên cuồng!

      “Ta để ý.” Cắn răng!!!!!

      “—–’’ Nhiệt độ tiếp tục giảm!

      “Nhưng mà…”

      “Thiếu chủ, đội tiên phong trở lại.” Cát Kiệt nhìn mặt Lôi Minh càng ngày càng khó coi, vì mạng của thiếu chủ nhà mình mà suy nghĩ, lập tức kéo Hàn Khải Minh qua bên chuyện. Nhìn kỹ có thể thấy được, trán của đầy mồ hôi, có bị Lôi Minh dọa, có bị Ám Dạ đông lạnh, càng nhiều hơn là vì mạng của thiếu chủ nhà mình.

      Vì sao hả?….. Đây là vì sao??? Lúc ra ngoài thiếu chủ vẫn còn rất bình thường, tại sao trúng độc lần lại thành “cong” đây! Chẳng lẽ… chẳng lẽ là độc đó sạch ?

      Nghĩ tới đó, Cát Kiệt lập tức khẩn cầu nhìn Băng Huyết, nhìn tới nỗi làm Băng Huyết kinh ngạc.

      “Băng Huyết các hạ, thiếu chủ của ta lần trước trúng độc, có phải độc đó sạch hay ? Có thể làm phiền ngài kiểm tra lại lần nữa hay ?”

      “Phốc… Khụ khụ.” Nghe như vậy, lại thêm biểu cảm mặt cũng vô cùng chân , Băng Huyết rất nể tình “phun nước” cái vào mặt Cái Kiệt. Ám Dạ nhìn Băng Huyết ho khan, ánh mắt lạnh như băng phóng tới chỗ Cát Kiệt, làm cả người Cát Kiệt lạnh run. Sau đó vỗ lưng Băng Huyết.

      “Cái kia…. Cát Kiệt, độc của thiếu chủ nhà ngươi rất sạch . Nhưng bây giờ thế này có thể là di chứng, ngươi cần lo lắng.” Băng Huyết nhịn cười, dùng bộ mặt chút thay đổi nhìn Cát Kiệt, muốn tiếp tục đề tài này, trực tiếp nhìn Lôi Minh và Hàn Khải Minh.

      “Cát Kiệt, ngươi vừa đội tiên phong trở lại, thế nào? Lần này tất cả thế lực đều tới ma thú sâm lâm hả?”

      “Đúng vậy, Băng Huyết các hạ, Tứ đại gia tộc mỗi tộc 30 người, mỗi gia tộc có hai trưởng lão cấp thiên giai. Mặt khác thiếu chủ của ba dong binh đoàn lớn dẫn theo 50 người, công hội ma pháp dẫn theo 50 người cùng cấp bậc do hai gã thiên giai ma pháp sư dẫn đội, tham gia lần này đều là thế lực chủ yếu. Nhưng khẳng định còn có vài cường giả cấp thiên giai hành động riêng lẻ, trong đó có thể có trụ cốt quốc gia, cường giả cấp thiên giai.”

      Nghe Cát Kiệt báo lại, Băng Huyết mỉm cười, trong mắt xẹt qua chút tà mị, nhanh đến nỗi người ta thể phát giác: “ đúng là náo nhiệt, nếu bọn họ thích náo nhiệt như vậy, ta làm sao có thể thờ ơ lạnh nhạt đây. thôi… Chúng ta góp thêm chút lửa, làm cho ngọn lửa này lớn thêm.”

      .” Cát Kiệt giọng, an bài mọi người xếp thành hàng, xuất phát.

      Bọn họ đều là hộ vệ của Hàn Khải Minh, cho nên cần nghe theo lời của Hàn gia, trước giờ chỉ nghe lệnh của Hàn Khải Minh, nhưng qua mười ngày ở chung ngắn ngủi, tự chủ được mà xem Băng Huyết thành trung tâm, dù sao thiếu chủ nhà mình vây quanh người ta như vậy, bọn họ theo chủ tùy chủ (giống như lấy gà theo gà) Vậy cũng tốt.

      Đội tiên phong đều tra tin tức trở về, bọn họ rất nhanh tới nơi hạ trại của các thế lực, ở nơi sau cùng tùy tiện tìm chỗ bằng phẳng dựng trại tạm thời, Hàn Khải Minh hoàn toàn có ý trở về gia tộc, cứ điên cuồng theo sau Băng Huyết, đoán chừng nếu phải là huynh đệ duy nhất của Lôi Minh, sớm cũng biết bị Lôi Minh đánh đến nơi nào. Chỉ là mấy ngày nay, ràng biết bị ai đạp ai đánh…. Ai oán nha.
      Last edited: 28/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Chúng ta thu chiến phí

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Lạc Huyên (Sky Sky)


      ••=== ====== ====== •••

      Bên trong doanh địa rất náo nhiệt, người đến người , mỗi thế lực đều cử người trao đổi với thế lực khác, bề ngoài là mượn hành động chào hỏi lẫn nhau để vun đắp cảm tình, nhưng tế là muốn lấy tin tức có lợi cho gia tộc của mình. mặt mỗi người là nụ cười thân thiết, mà sau lưng là lưỡi đao sắc bén, tùy thời có thể đâm đao sau lưng ngươi. Đây cũng là cách làm của người thông minh, tại cái thế giới cường giả vi tôn này, thực lực mới là vương đạo, là tồn tại cao nhất. Dưới chân những người này biết có bao nhiêu mạng người. Thường có là người tốt mà có tâm cơ* kết cục sau cùng cũng chỉ có chết.

      *Tâm cơ: Động cơ sâu bên trong tâm, làm việc gì cũng có tính toán, theo hơi hướng tiêu cực chút.

      Cho nên muốn tồn tại ở thế giới này, thực lực dù trọng yếu, nhưng nếu có đầu óc, có tâm cơ, ngươi thể sống tới lúc có được thực lực cường đại.

      Mà Băng Huyết nhìn thấu con người, nàng tin tưởng mặc kệ ở đâu, nếu đầu óc thông minh linh hoạt, kết cục rất thảm. Cho nên mỗi bước , mỗi vấn đề nàng đều phân tích tỉ mỉ rồi mới quyết định, nàng dùng thời gian nhanh nhất tìm nơi có lợi cho mình, đây cũng là thói quen từ kiếp trước, thói quen tốt như vậy cứu nàng vô số lần. Nhưng ràng phải ai cũng thông minh.

      “Các ngươi là người gia tộc nào, lại biết liêm sỉ theo sau chúng ta, sao hả…. Muốn đục nước béo cò, theo sau chúng ta chiếm tiện nghi hả, nghĩ cũng đẹp nha! Ha ha.” Giọng chói tai như vịt bị cắt tiết từ bên ngoài truyền vào tai mấy người Băng Huyết, giọng khó nghe làm Băng Huyết cau mày.

      “Đúng là con vịt biết sống chết.” Khuôn mặt đáng thương ai oán của Hàn Khải Minh lập tức biến mất, khí thế cao quý từ cơ thể phát ra, đây mới là khí thế nên có của thiếu chủ của đại gia tộc.

      “Vị công tử này, nơi này bị chúng ta chiếm giữ, chưa được cho phép, ngươi lại tư ý mang người tiến vào, có quy củ….” Cát Kiệt kiêu ngạo siểm nịnh .

      Lúc này Băng Huyết kéo Hàn Khải Minh muốn ra ngoài, lắc lắc đầu, khuôn mặt Hàn Khải Minh vốn đầy uy nghiêm lại thấy Băng Huyết chủ động để ý đến , lập tức đem chuyện vừa muốn làm quăng lên chín tầng mây, bày ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ hớn hở ngồi xuống….. Ngạch….. Trước mặt Băng Huyết. Bởi vì Lôi Minh ở bên trái Băng Huyết híp mắt nhìn , khủng khiếp…. Bên phải là Ám Dạ phóng khí lạnh làm cho Hàn Khải Minh càng thêm khủng bố. Bất đắc dĩ đành phải ngồi trước mặt Băng Huyết.

      Hàn Khải Minh vừa ngồi xuống, cái tên vô sỉ phách lối bên ngoài lại nữa.

      “Quy củ, hừ…. Đối với loại người danh phận như các ngươi, chỉ biết theo sau lưng bọn ta kiếm lời, bản thiếu gia chính là quy củ, xú tiểu tử mau mau đưa chiến phí cho gia gia, nếu … Gia gia cho các ngươi sau này vào được Ma Thú Sâm Lâm nữa.”

      Cát Kiệt nhìn người xa lạ trước mặt, nam nhân khoác lác tự đại, nhíu mày, lơ đãng quay đầu nhìn bọn Băng Huyết trong lều trại, bất đắc dĩ lắc đầu, dám ở trước mặt tiểu gia kia xưng gia gia, người này và thế lực sau lưng e là thảm rồi. Hơn nữa hôm nay lại có thêm người thích giả heo ăn thịt cọp, Băng Huyết các hạ. Ai…. Tuy rằng con vịt này đáng ghét, nhưng Các Kiệt vẫn nhịn được cảm thấy đáng thương.

      Con vịt chắc là quên não trong bụng mẹ, e là cha rất hiểu điểm này của con mình, nên lúc nào cũng để người theo bảo vệ, đứng cạnh chính là tên nhìn như con chuột nhắt.

      Vốn dĩ con chuột nhắt vì chủ tử nhà mình cờ bạc mà thiếu nợ quá nhiều, nên đưa ra chủ ý, tìm tổ đội có thực lực thu ít phí linh tinh gọi là chiến phí để trả nợ. Vốn là kế hoạch rất tốt, dựa vào thế lực sau lưng của chủ tử nhà mình là thành vấn đề, dù bị người ngoài biết, cũng có thể làm cho bọn họ còn cách nào, quy củ ở đây chính là biến thái như vậy, huống chi đại thế lực nhàm chán đến nỗi xen vào chuyện của tiểu thế lực.



      Nhưng vừa nãy, vô tình con chuột nhắt thấy Cát Kiệt liếc về phía lều trại, trong lòng thoáng qua dự cảm lành. Chẳng lẽ là đêm nhiều có ngày gặp ma, nên hôm nay bọn họ xui xẻo đụng vào quỷ!?

      thể nào, hành động lần này bọn họ điều tra ràng các thế lực lớn, hơn nữa đều dựng trại ở những nơi tốt đằng trước, có khả ở cuối cùng.

      Con chuột nhắt nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên ngoan độc. Thân hình chậm rãi lui về phía sau, mặc kệ như thế nào, cẩn thận vẫn hơn…. Trở về bẩm báo trưởng lão là tốt nhất.

      Con chuột nhắt mặc kệ thiếu gia của mình kêu gào phía trước, bản thân từ từ lui về sau, mắt thấy sắp khỏi, ai ngờ lúc này, tiếng thanh thúy mang theo lười biếng vang lên, kế tiếp làm cho đám người phải nhận thảm án.

      “Đóng cửa.”

      Lời Băng Huyết vừa dứt, hắc y hộ vệ ở bên ngoài nhanh chóng lắc mình, hai cửa hàng rào doanh trại đóng lại, ngăn cản đường của con chuột nhắt, những người còn lại bao vây con vịt và đám thuộc hạ của . Những hắc y hộ vệ này vốn cao lớn, vừa vặn ngăn cản ánh mắt của người ngoài muốn nhìn thấy náo nhiệt.

      Băng Huyết dẫn đầu, Lôi Minh, Ám Dạ ở hai bên, Hàn Khải Minh ủy khuất theo sau, hoàn toàn mất dáng vẻ tôn quý của thiếu chủ. Như lời Hàn Khải Minh chính là: Dáng vẻ thiếu chủ là để cho người ngoài nhìn, còn Huyết Huyết là người nhà, cần giả vờ, lời tuy kinh người, lại chân đến nỗi làm cho Băng Huyết ấm lòng.

      mặt Băng Huyết là nụ cười hồn nhiên, ngọt ngào khả ái, cả người tràn đầy hơi thở nhàng khoan khoái. Làm người khác buông bỏ đề phòng, muốn tiếp cận. Đây mới là vũ khí lợi hại nhất của Băng Huyết.

      Phía sau là Lôi Minh, Ám Dạ và Hàn Khải Minh. ôn hòa, lạnh băng, nóng bỏng. Bề ngoài tuấn mỹ hoa lệ, khí chất tôn quý phi phàm, cho dù mọi người đều biết con vịt bỏ quên não trong bụng mẹ, hôm nay sợ là bọn chúng đá trúng phải thiết bản rồi.

      Mà con chuột nhắt khi nhìn thấy Lôi Minh cả người lập tức phát run, mồ hôi như tắm, sắc mặt trắng bệch.

      Đám người Băng Huyết tới trước mặt con vịt, Cát Kiệt thuận thế cúi đầu đứng bên cạnh với trạng thái thủ hộ. Mấy vị lão đại muốn ra tay, có chuyện làm a! chỉ cần đứng bên cạnh yên tĩnh xem diễn là được rồi.

      “Huyết nhi ở trong lều vừa nghe thấy vị đại ca này muốn tới đây thu chiến phí.” Băng Huyết mở to mắt, mặt là tò mò tươi cười nhìn vịt nhân huynh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :