1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Tâm lý bất thường


      Edit: Ngoc Vo

      Beta: Sky Sky



      Khuôn mặt Ám Dạ lạnh như băng vì vẻ mặt Lôi Minh tươi cười mà trở nên nhu hòa, thản nhiên nhìn thoáng qua Lôi Minh, nhàng vỗ vỗ bả vai Băng Huyết. Cảm giác được cảm xúc của Băng Huyết ổn định hơn rất nhiều. Sắc mặt lạnh như băng mới dần dần bớt thương xót cùng lo lắng .

      Băng Huyết hít hơi sâu, bình tĩnh lại cảm xúc của mình, mặt chút thay đổi xoay người, nhìn về phía Lôi Minh. Đó là nam tử ấm áp như ánh mặt trời, ôn nhu như nước. Nhưng Băng Huyết biết đây chỉ là vẻ bên ngoài của Lôi Minh. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, lộ ra lạnh lùng, tàn nhẫn mà người thường nhìn ra được. Đó là đôi mắt coi rẻ thế gian vạn vật, vô tình - bởi vì vô tâm, vô dục - bởi vì vô niệm, vô hỉ - bởi vì có tình . Đến thời điểm này, Băng Huyết biết có nên cám ơn cha và mẹ vì họ cho mình khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời hay , có thể làm cho nam tử “ba vô” như vậy kinh diễm.


      Kinh diễm...Đúng vậy, đó là kinh diễm...

      Đây là cảm giác đầu tiên của Lôi Minh đối với Băng Huyết, phải lấy sắc nhìn người, mà vì dung nhan kia quả quá hoàn mĩ, mặc dù vẫn còn non nớt, nhưng hoàn toàn có thể thấy được đến khi nàng trưởng thành có dung nhan khuynh thành đến cỡ nào, cặp mắt kia giống như có thể hút lấy linh hồn của người khác, làm cho lần đầu tiên gặp mặt liền nhanh chóng luyến tiếc, bị thu hút sâu sắc.

      quan tâm đến thân phận, quan tâm đến tuổi tác, quan tâm đến hình dáng, chỉ là cảm giác... Đơn thuần chỉ là cảm giác.


      Có lẽ đây là số phận. Chính là hai người tại ý thức được, từ giây phút họ gặp nhau, họ còn tách nhau ra được nữa.

      Mà Lôi Minh, mặc dù thực nhận thức được những suy nghĩ nội tâm của mình. Nhưng đây phải là điều quan trọng, chỉ biết là, suy nghĩ khác, hoàn toàn khác. chỉ biết là muốn rời bỏ nàng. chưa từng có cảm giác này. Loại cảm giác này khiến choáng váng, nhưng chán ghét, ngược lại rất vui vẻ. Lần đầu tiên làm cho có xúc động muốn tìm hiểu nàng, lại là lần đầu tiên có thôi thúc muốn ở bên cạnh nàng.

      nhàng giơ tay lên, dịu dàng vuốt khóe mắt Băng Huyết, lại bị Băng Huyết tránh thoát, lên mất mát, bàn tay xấu hổ lơ lửng trong trung. Đây là lần đầu tiên có nữ tử từ chối tiếp cận của mình, Lôi Minh phát , từ lúc nhìn thấy tiểu tử đặc biệt này, chính mình hai mươi năm qua có rất nhiều điều lần đầu tiên đều xảy ra vào ngày hôm nay, ở người tiểu tử này .


      "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi. Đừng khóc." tiếng mềm vang lên khắp công hội lính đánh thuê, mọi người bao gồm vài tên thủ hạ phía sau Lôi Minh đều trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Minh, sợ chính mình nhận sai người.


      Người kia là thiếu chủ ác ma của mình sao .....

      Khóc......

      Băng Huyết xấu hổ...... Nguyên lai hành vi vừa rồi của mình làm bọn họ hiểu lầm thành khóc. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi, Băng Huyết lại nhịn được...

      "Phốc... Ha ha, bồn cầu. . . Ha ha. . . Trời ạ, vị nhân huynh này, cha ngươi mẹ là quá tài tình, chỉ sinh ra ngươi là cực phẩm, tên lại càng cực phẩm. biết là nhà ngươi có ai gọi là Mã Hồ(*) ."


      "Ngạch... Tiểu tử, ngươi biết cha ta." Thanh nghi hoặc của Mã Thống vang lên ở phía sau Lôi Minh.

      Đổ mồ hôi...

      Mồ hôi đổ đầy....

      Mồ hôi rơi lộp độp......

      Băng Huyết nên lời.....


      "Khụ.... Đoán, đoán. Cái đó.... Đa tạ Lôi huynh." Băng Huyết muốn lại cùng với đám người này chuyện, đặc biệt là người kêu là Mã Thống. để ý đến những người vẻ mặt mê mang, sau khi cám ơn Lôi Minh, liền quan tâm nữa, dù sao nàng cũng nghĩ đến mình vừa mới ra ngoài liền gây chuyện, tốt nhất vẫn là tìm nơi bí mật gần đó để giải quyết việc này, cho nên ở đây nàng nên lời cảm tạ.

      Quay đầu dịu dàng vỗ vỗ Ám Dạ, với có việc gì, chỉ là .... Bị “sét đến”(*) mà thôi.


      Tuy rằng Ám Dạ hiểu “sét đến” có ý nghĩa gì, càng biết tên Mã Thống có gì buồn cười, nhưng chỉ cần tiểu chủ của mình có việc gì là tốt rồi, những cái khác hoàn toàn nằm trong phạm vi lo lắng của .

      Tuy nhiên, Băng Huyết để ý tới Lôi Minh, có nghĩa là quan hệ của bọn họ tới đó liền chấm dứt. Lôi Minh khi nhận định, liền thay đổi, huống hồ hai mươi năm qua, người hoặc vật làm cho nhận định thực là rất hiếm, hoàn toàn ít đến đáng thương.


      muốn Băng Huyết còn chưa chân chính nhận thức mình liền quên, Lôi Minh quyết định lại lần nữa chủ động. Trong nháy mắt nhìn thấy Băng Huyết từ nơi bí mật gần đó, tự chủ được mà muốn phi thân đến bảo vệ nàng, buông ra.

      === =========

      (*):Mã Hồ:Hồ ở đây giống như quả bầu, ý của BH là tròn tròn bầu bầu, cũng có họ hàng với bồn cầu.

      (*):Sét Đến:Kiểu như sét đánh, theo ta hiểu là BH bị tình hình trước mắt làm cho giật mình, nghe thấy như bị sét đánh ngang tai




      Chương 28: Ngọt ngào đáng sợ


      Edit: Ngoc vo


      Beta: Yết Vạn Dương




      " biết nhị vị xưng hô thế nào, đến công hội lính đánh thuê là...?" Lôi Minh biểu tận tình, nở nụ cười ôn hòa vô hại nhìn Băng Huyết.



      "Băng Huyết" Băng Huyết nhìn Lôi Minh thản nhiên ,sau đó chỉ vào Ám Dạ "Đây là bạn đồng hành của ta Ám Dạ"


      Ngạch... Lôi Minh ngờ Băng Huyết lại chuyện với mình, xấu hổ đứng bên cạnh Băng Huyết, giỏi tiếp cận người khác. Thấy Băng Huyết nhìn Ám Dạ, hai tròng mắt xuất lo lắng, trong lòng có chút thoải mái, làm cho thực khó chịu, cũng làm cho nàng nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhất định .



      Tiểu thư chiêu đãi trở lại, nhìn thiếu chủ nhà mình lần đầu tiên bị đối đãi lạnh nhạt như vậy, trong lòng kinh hoảng (kinh ngạc, hoảng sợ), sợ thiếu chủ tức giận, giết tiểu tử đáng kia, vội vàng cười hóa giải tình cảnh xấu hổ trước mắt.


      "Thiếu chủ, vị tiểu công tử này đến công hội lính đánh thuê để khảo nghiệm cấp bậc, đồng thời đăng kí lính đánh thuê" Sau đó cầm thủy tinh cầu trong tay đặc trước mặt Băng Huyết, dịu dàng : "Tiểu công tử, mời ngươi đặt tay lên thủy tinh cầu, rót tia đấu khí vào là được!"


      Băng Huyết gật đầu, nâng tay phải đặt lên thủy tinh cầu,ý niệm vừa động, tia đấu khí liền rót vào trong đó.


      Thủy tinh cầu tối đen đột nhiên xuất luồng trắng ở giữa, chứng tỏ người thử nghiệm thực là tuổi 11 tuổi. Sau đó quả cầu thủy tinh phát ra luồng sáng màu lam chói mắt, chiếu sáng bốn phía. Đó là ký hiệu của cao cấp kiếm sĩ, vô cùng ràng, chiếu vào mắt mọi người, trong lòng rung động và sợ hãi!


      mặt tất cả những người trong đại sảnh công hội lính đánh thuê vốn đều là khinh thường và đùa cợt, nhưng khi thấy luồng sáng màu lam kia, tất cả đều kinh ngạc, thể tin nhìn quả cầu thủy tinh và Băng Huyết, vô cùng bồi hồi. Trong đại sảnh chỉ còn lại Băng Huyết, Ám Dạ, Lôi Minh ba người vẫn bình thường.


      Băng Huyết nâng mắt nhìn, thấy tiểu thư chiêu đãi nhìn mình như người ngoài hành tinh, nghẹn nghẹn miệng, thu hồi đấu khí và thủy tinh cầu.


      Lôi Minh sau khi ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười cười,tiểu gia hỏa này thực đơn giản nha... người chút hơi thở, ngay cả mình cũng nghĩ ‘’ đến đây để dạo, ngờ ‘’ có thiên phú nghiệt như vậy, (LM) luôn được các trưởng bối khích lệ là thiên tài trong những người cùng thế hệ. Nhưng mà hôm nay trước mặt tiểu tử này, tất cả chỉ là trò cười. Quan trọng nhất là ngay cả chính cũng thể tra xét ra thực lực chân chính của ‘’. Hành tẩu đại lục nhiều năm, chưa từng nghe có người thiên phú như vậy tồn tại, xem ra gia tộc của ‘’ đem ‘’ bảo hộ rất khá.


      Điều này càng cho Lôi Minh chắc chắn, muốn giữ nàng bên người. nhàm chán quá lâu, có tiểu gia hỏa này, tin rằng những ngày sau càng thú vị hơn.


      "Có thể sao?" thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, có ngạo mạng, chỉ có vô cùng tự tin và lạnh như băng.


      Băng Huyết thực thích bầu khí này, cứ như bị tất cả mọi người nhìn vào.


      Lời lạnh như băng hoàn toàn đánh vỡ yên tĩnh trong đại sảnh của công hội lính đánh thuê.

      "Trời ạ, đây là biến thái của nhà ai ra, thế nhưng có thiên phú như vậy."


      "Lúc nãy thủy tinh cầu là mười tuổi đúng hay ... Chắc là ta nhìn lầm rồi ."


      "Đúng vậy, lão tử cũng thấy được. Quang Minh Thần Vĩ đại a, thời điểm lão tử mười tuổi chỉ vừa hình thành đấu khí, như vậy ta dùng cái gì so sánh a a a!"


      "Rất... Rất khủng bố."


      Trong đại sảnh đám dong binh đều lui về phía sau, đặc biệt là những người cười nhạo Băng Huyết. Đứa có thiên phú như vậy, nhất định là được sinh ra ở gia tộc lớn, hơn nữa địa vị bất phàm, phải người mà lính đánh thuê bọn họ có thể chống lại.


      Đặc biệt người vừa kiêu ngạo nhất - Mã Thống, cả người run rẩy để cho thủ hạ lôi ra. chỉ là thiếu chủ của dong binh đoàn lính đánh thuê hạng ba, ngay cả dong binh đoàn cũng phải là đối thủ của đại gia tộc, huống hồ tận mắt thấy Lôi Minh đối đãi đặc biệt với tiểu tử này. tại muốn làm cho bản thân mình biến mất, về sau cần gặp lại.


      Bốn phía ầm ĩ cũng ảnh hưởng tới Băng Huyết, chú tâm nghe tiểu thư chiêu đãi giới thiệu về lính đánh thuê, lấy sổ tay thành viên, huy chương lính đánh thuê cấp D, huy chương cao cấp kiếm sĩ, mang theo Ám Dạ xoay người hướng ngoài cửa đến.


      Khi sắp khỏi, Băng Huyết quay đầu nhìn người tránh ở trong góc - Mã Thống, đôi mắt sâu thẳm lóe lên trêu chọc, khóe miệng cong lên, trong mắt người ngoài khuôn mặt non nớt trắng nõn là tươi cười ngọt ngào đáng ,làm cho người ta thích. Nhưng đối với Mã Thống giống như ác ma địa ngục, làm cho có cảm giác rét lạnh từ sâu trong linh hồn.


      ràng là cười vô tội, nhưng đối với người bị nhìn chằm chằm nghĩ là ác ma địa ngục mỉm cười thị huyết, Mã Thống biết, chỉ biết là... muốn chạy trốn, trốn xa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Tiến vào ma thú sâm lâm


      Edit + Beta: Yết Vạn Dương




      Ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ ma thú sâm lâm, nhiều tia sáng xuyên qua khe lá chíu thẳng xuống mặt đất, cho người ta cảm giác yên bình, ấm áp, thực thích ý. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót, làm cho rừng rậm yên tĩnh tăng thêm sức sống.


      Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, dễ dàng khiến cho những người từ xa đến buông lỏng cảnh giác, hưởng thụ tốt lần. Nhưng người quen thuộc với nơi này, khi bước vào, tự động sinh ra cảm giác đề phòng gấp 12 lần, vì nơi này được tu luyện giả gọi là ma thú sâm lâm địa ngục.


      Ở đây nguy cơ bốn phía, nơi nơi đều có sát khí mà con người thể cảm nhận được. Tuy trong vòng vài dặm lúc nào cũng có nguy cơ gặp phải ma thú nhất giai đến thất giai, nhưng chuyện đó cũng đáng sợ. Đáng sợ nhất là quần cư ma thú, kết bè kéo cánh, gặp phải chuyện đó đau đầu. Thậm chí có người còn bên ngoài ma thú sâm lâm ra có thánh giai ma thú tồn tại, chúng được vương giả bên trong phái tới để đảm bảo ma thú chạy ra ngoài quấy rầy nhân loại, phá hư hòa bình hai bên.


      Cho nên nếu ở bên ngoài gặp phải ma thú, chỉ có hai khả năng, thứ nhất, ngươi có thực lực mạnh mẽ lại là ma pháp sư gặp phải đê giai ma thú lạc đàn, vậy ngươi có thể thu phục nó làm ma thú của mình hoặc là giết lấy ma hạch. Khả năng thứ hai, nếu ngươi gặp phải đê giai ma thú, vậy ngươi cũng may mắn, bởi vì ngươi có thể gặp thánh giai ma thú mà tất cả người đại lục đều tha thiết ước mơ, song, ngươi cũng xui xẻo, bởi vì ngươi trở thành đồ ăn của thánh giai ma thú. Trừ phi thực lực của ngươi có thể cao hơn thánh giai ma thú. Nhưng hy vọng xa vời, vì đại lục có thể cùng thánh giai ma thú so sánh chỉ có thánh ma đạo sĩ hoặc thống lĩnh kiếm sư, mà đại lục này thiếu càng thêm thiếu.


      Buổi sáng vừa mới trôi qua, nhiệt độ vẫn chưa quá nóng, hai bóng dáng cao thấp, dưới ánh mắt kinh ngạc của các dong binh lịch lãm, làm nhiệm vụ, lắc lư tiến vào ma thú sâm lâm nơi làm cho người ta vừa vừa hận.


      Mọi người đều biết nơi này có rất nhiều kỳ ngộ, cũng có sát khí tràn ngập, làm cho tu luyện giả đại lục gọi là địa ngục, song lại là thiên đường.


      Dù là thiên đường, ở bên trong có vô số kỳ ngộ, đều dùng thực lực và máu để ra. Nào giống hai người này, dáng người nhàn nhã, ánh mắt bình thản, làm cho bọn họ nghĩ hai người đó tới đây để du ngoạn thưởng nhạc cây cỏ.


      Mà hai người này, là người vừa đăng ký dong binh, Băng Huyết và Ám Dạ. ra hai người bọn họ phải người cuồng vọng tự đại, chỉ vì phía sau có cái đuôi đuổi , đánh chạy. Đối với cái đuôi khó chơi này, Băng Huyết và Ám Dạ đều vô cùng bất đắc dĩ.


      “Thiếu chủ.” Giọng lạnh như băng của Ám Dạ có chút phiền chán, chán ghét người ở phía sau, thể đánh, thể mắng, rất phiền.


      Khóe miệng Băng Huyết giựt giựt, thở dài, tại nàng rất bội phục Lôi Minh, Ám Dạ mặt than lạnh băng, cũng bị đeo bám của mà bất đắc dĩ. Có thể thấy được Lôi Minh công lực thâm hậu.


      Vừa tới giờ ngọ, sau khi khỏi công hội lính đánh thuê, lập tức theo sau, mặc kệ nàng và Ám Dạ cắt đuôi như thế nào cũng được.


      Hỏi, có việc gì, dạo chút.


      Được rồi, người ta dạo mình cũng có quyền cấm cản, đường lộ lớn như vậy, mình lấy quyền gì để cấm.


      Nhưng mà… nghẹn khuất mà, giống như đấm cứng ngắc đập vào nơi mềm mại, nội thương a…..


      Băng Huyết nghĩ tới đó, khóe miệng càng thêm run rẩy, nhìn bốn phía trừ ba người bọn họ, còn ai khác. Chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng, lại có sức lực. Tươi cười như vậy, nàng có biện pháp xuống tay…….


      Đây là làm sao a…..





      Chương 30: Bằng hữu trọng ở tình nghĩa.


      Edit + Beta: Yết Vạn Dương


      Băng Huyết bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau khi đến đây, nàng thay đổi rất nhiều. Kiếp trước, ngoài Huyền, đối với bất kỳ ai nàng đều lạnh nhạt, ngay cả Huyền cũng có phải kiếp trước khi đầu thai nàng bỏ quên ba hồn, luôn giống cổ máy giết người lạnh lẽo, hề có tình cảm của con người, khi ấy nàng thể phản bác lại, bởi vì kiếp trước nàng quả rất giống máy móc, ở cùng Huyền chỉ vì lớn lên bên nhau từ , trãi quả vô số khảo nghiệm sinh tử, mới làm cho nàng tín nhiệm Huyền. Nhưng từ khi đến đây, tựa như nàng có rất nhiều cảm xúc ở kiếp trước có, đối với Tử Minh là xa rời, đối với Ám Dạ là thương tiếc, đối với cha mẹ là tình cảm huyết mạch. Những thây đổi này chẵng lẽ là vì dung nạp cơ thể và linh hồn? Tuy biết là tốt hay xấu, nhưng nàng cũng chán ghét…. Như thế nàng càng có nhiều cảm xúc, càng giống con người. Nhưng dù tính tình thay đổi, chấp niệm mạnh mẽ, ý chí vững chắc, dũng cảm tới, vẫn chưa bao giờ thay đổi. Như vậy quá đủ rồi….


      Băng Huyết hờ hững nhìn Lôi Minh cách đó xa, khi biết hoàn toàn về đối phương, khi đối phương chưa nhận được tán thành, đối với nàng mà đều là người xa lạ, mà người xa lạ cần phải đề phòng.


      “Lại đây ! ràng, Lôi thiếu chủ theo tại hạ, rốt cuộc là vì cái gì?” Giọng trong trẻo lạnh lùng, xa cách.


      Ám Dạ cảnh giác nhìn bên cạnh Băng Huyết, vẻ mặt cẩn thận, đối với bất kỳ ai, đều tha dù chút, muốn bảo đảm an toàn của thiếu chủ, đây là sứ mệnh của , sứ mệnh cả đời.


      Trong mắt Lôi Minh lên kích động, nhưng nhìn thấy xa cách trong mắt Băng Huyết, đơn đứng lên, duy trì mỉm cười, cho mất mát ảnh hưởng đến nét mặt, về phía Băng Huyết. Trong lòng bội phục đứa bé trước mặt. Tiểu gia hỏa này nhịn lâu như vậy mới chuyện với mình, khâm phục , tuổi như vậy mà tâm tính trầm ổn, kiên nhẫn vô cùng, khó có được.


      Đến chỗ Băng Huyết, đợi nàng mở lời, thẳng ý đồ của mình, làm Băng Huyết càng thêm nghi hoặc “Ta có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với ngươi, trở thành bằng hữu của ngươi, cùng ngươi.” Là thiếu niên thiên tài nổi danh đại lục, Lôi Minh biết Băng Huyết là người thích dong dài, nếu muốn làm bằng hữu của nàng, nhất định phải chân gấp trăm lần. Đối với người như vậy, gian xảo, mới là thượng sách.


      Lôi Minh nhìn người cũng rất chuẩn, đúng tính tình của Băng Huyết, nếu lúc này Lôi Minh giải thích dong dài, lại thêm vài lời khen dối trá để nhận được hảo cảm của Băng Huyết, mặt mũi nhất định vô cùng thê thảm. Băng Huyết lập tức kéo Ám Dạ rời , cho dù Lôi Minh mạnh hơn Băng Huyết nhiều, cũng thể đuổi kịp. Đời này bọn họ thể trở thành bằng hữu.


      Khi Lôi Minh thẳng thắng, đề phòng của Băng Huyết giảm , tăng thêm chút tò mò.


      theo ta?” Băng Huyết buồn cười nhìn Lôi Minh, khó hiểu hỏi: “Ta Lôi Minh thiếu chủ, ngươi thân là thiếu chủ công hội lính đánh thuê, bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng muốn giao hảo với ngươi. Ngươi lại muốn theo ta, nhi thân phận. Lời này có chút làm cho người ta khó tin .”


      Lôi Minh vốn là khẩn trương nhìn Băng Huyết, sợ ‘’ từ chối. Nghe như thế lại xấu hổ đứng yên, biết làm sao cho phải. là thiếu chủ thiên tài ở công hội lính đánh thuê, lúc này lại chân tay luống cuống trước mặt đứa , chỉ vì sợ từ chối làm bằng hữu với mình. Nếu bị người quen nhìn thấy, hoảng sợ đến mức nghĩ mình bị tráo đổi.


      Nhưng chuyện như vậy làm cho người ta khó có thể tin được.


      ra ta cũng hiểu, cuộc đời ta chưa từng quản chuyện liên quan với mình, nhưng khi thấy ngươi bị khi dễ, ta tự chủ được bước tới. Hơn nữa tự chủ được theo ngươi. Nhưng ta tuyệt đối làm hại ngươi, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, tuy biết tại sao, nhưng ta muốn làm trái ý nguyện của bản thân. Cho nên xin ngươi hãy tin tưởng ta.”


      Nghiêng đầu nhìn cái người giống như đứa trẻ to xác trước mặt, Băng Huyết cảm thán, duyên phận có lẽ luôn kỳ quái như vậy ! thế giới này, Lôi Minh là người đâu tiên vì bất kỳ nguyên nhân nào muốn cùng mình làm bằng hữu, hơn nữa mình ghét , tuy rằng có thích, nhưng cũng chút xíu nào gọi là chán ghét, nếu như vậy, tại dị thế xa lạ này, nhiều bằng hữu cũng giống như có nhiều đường . Con đường sau này của nàng rất dài, hơn nữa vô cùng gian khổ. Nàng muốn mình tới.


      “Lôi Minh, trong thế giới của ta, bằng hữu là cả đời, cả đời rời, cả đời tin tưởng. Hơn nữa ta cho ngươi biết, con đường sau này của ta tuyệt đối yên bình, có rất nhiều nguy hiểm chờ ta. Tùy lúc đều có thể chết. Ta như vậy, ngươi còn muốn làm bằng hữu của ta ?”

      “Băng Huyết, tin tưởng ta, Lôi Minh đối với ngươi cả đời xa rời, cả đời tin tưởng. Nếu có nguy hiểm chúng ta cùng ghánh, nếu chết, ta chắc chắn trước ngươi.”


      Hai người khác nhau, có tín nhiệm giống nhau. Ngắn ngủn đến ngày ở chung, lại cam nguyện cả đời gần nhau, bảo hộ, tin tưởng.


      lời cam nguyện tưởng như chỉ là khúc nhạc dạo, nhưng lại gắn liền thời gian khi còn sống của hai người, cũng làm thay đổi tương lai của họ.


      Băng Huyết chưa từng về chuyện của mình với Lôi Minh, phải tin tưởng, mà vì quan trọng, nên cần nhiều lời, nếu chấp nhận đối phương, trở thành bằng hữu cả đời, cần quá nhiều lời, qua thời gian, hiểu nhau, nhất định có nhiều phát hơn, có nhiều kinh hỉ, phải rất tốt sao?


      Bằng hữu là những người trọng tình nghĩa, phải là vật ngoài thân. Huống hồ sau này gặp phải chuyện gì Băng Huyết cũng biết, nếu chấp nhận để Lôi Minh trở thành đồng bọn, Băng Huyết toàn lực bảo vệ , đây là nguyên tắc của Băng Huyết. Giấu diếm đôi khi cũng là cách bảo vệ.


      “Tiểu Huyết, đệ tới nơi này lịch lãm?” Ba người ngồi thành vòng dưới đất, bốn phía trống trãi, xa xa là mấy cây đại thụ sừng sững.

      Bọn họ lúc, đến giữa trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, Lôi Minh dẫn bọn họ đến nơi này để nghĩ ngơi. Chỗ này bốn phía trống trãi, ma thú và con người dễ đánh lén. Băng Huyết cảm than, hổ là thiếu chủ công hội lính đánh thuê quanh năm thám hiểm, đối với ma thú sâm lâm quen thuộc như hoa viên ở nhà.


      Uống ngụm nước Ám Dạ đưa, Băng Huyết tuy mặt đổi sắc, nhưng Lôi Minh có thể thấy được, đôi mắt vốn lạnh băng khi nhìn mình có chút lo lắng, phát này làm cho Lôi Minh vui sướng mười phần, rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện được Băng Huyết quan tâm, đây là lần đầu tiên trong 20 năm qua có cảm giác thỏa mãn.


      “Ta và Ám Dạ định tới Phổ La thành, vừa vặn qua nơi này, dù sao thời gian gấp, trước hết ở đây lịch lãm phen, cũng ảnh hưởng.” Giọng non nớt của Băng Huyết mang theo trầm ổn hợp với độ tuổi.


      “Đệ muốn đến Phổ La thành tham gia chiêu sinh của Đế học viện sao?” Lôi Minh biết thiên phú của Băng Huyết rất cao, nên chỉ có khả năng này .


      phải, ta tìm nghĩa phụ. Nhưng Đế học viện khi nào tuyển sinh?”


      “Tháng ba sang năm, còn năm, nếu đệ muốn ở lại đây lịch lãm cũng sao, dù sao đến lúc đó ta cũng Phổ La thành, có thể cùng đệ.” Lôi Minh cười hớ hớ xong, trong lòng nghĩ có thể cùng tiểu Băng Huyết mỗi đêm ở cùng nhau vượt qua thời gian năm, nghĩ lại cảm thấy hạnh phúc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Thiên phú căn bản đủ


      Edit + Beta: Yết Vạn Dương




      Bên ngoài ma thú sâm lâm, hướng Tây Nam, cây xanh um tùm, hoa tươi thơm ngát, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất.


      Băng Huyết tựa vào vai Ám Dạ, hờ hững nhìn Lôi Minh ở trước mặt, khóe miệng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, quần áo người có chút hổn loạn, ánh mặt trời chiếu lên người, trường bào vẫn còn lưu lại vết máu sau khi hỗn chiến với ma thú, đó là dấu vết vừa mới trãi qua kịch chiến ( chiến đấu kịch liệt), Băng Huyết như vậy mất vài phần thanh thuần, thêm vài phần xinh đẹp tà mị.


      Nhìn Băng Huyết chật vật như vậy, trong lòng Lôi Minh rất đau xót.


      Băng Huyết cứ im lặng như vậy dựa vào người Ám dạ, gì, yên lặng khôi phục thể lực. Lôi Minh phóng thích uy áp của Đại kiếm sư, tạm thời áp chế đê giai ma thú muốn tới gần, để cho Băng Huyết có thêm thời gian hồi phục.


      Bọn họ ở bên ngoài ma thú sâm lâm hoạt động năm ngày. Nay ngày này Băng Huyết cùng Ám Dạ và Lôi Minh tiếp tục tiến sâu vào. Tuy cấp bậc của Băng Huyết cao bằng bọn họ, nhưng thiên phú cực kỳ biến thái. Tuổi còn có thành tựu cao như vậy.



      Trong suy nghĩ của bọn họ, đứa có thiên phú tốt, tuy rất cố gắng, nhưng cũng liều mạng, bởi vì họ cảm thấy thiên phú của bản thân cao hơn người khác, cho nên cần cố gắng quá nhiều vẫn có thể đạt tới cảnh giới người khác chạm vào được, khi như vậy cần gì tra tấn bản thân.


      Giống như Lôi Minh và Ám Dạ, người có thiên phú nổi bật, dùng ngày là có thể đạt tới cố gắng tháng của người bình thường, tuy bọn họ ngừng tu luyện lịch lãm, nhưng lại tự chủ được kiêu ngạo, nên cần tu luyện khắc khổ tra tấn bản thân. Cứ thả lỏng, làm chút chuyện mình thích.


      Nhưng Băng Huyết giống vậy.


      Đối với thiên phú của nàng, Ám Dạ và Lôi Minh có thể cam đoan, trăm ngàn năm qua, chỉ có nàng là duy nhất. Nhưng biến thái như Băng Huyết, dễ dàng đạt tới thành tích mà người khác phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới làm được. Nhưng nàng có như vậy, nàng có được thiên phú đó, song, lại trả giá hơn người khác gấp trăm ngàn lần.


      Suốt năm ngày, tại ma thú sâm lâm nguy cơ bốn phía, nàng để cho Ám Dạ và Lôi Minh có cơ hội ra tay, mặc kệ là gặp , hai hay quần cư ma thú, nàng đều thân mình vọt vào, chút do dự tiến hành huấn luyện, có khi thậm chí dùng đấu khí. Mặc kệ có còn đấu khí hay , mặc kệ vết thương người đầy rẫy, mặc kệ sắc mặt trắng bệch. Nàng để cho bọn họ hỗ trợ dù chỉ là chút, dựa vào kỹ xão, thân hình linh hoạt, ý chí kiên cường, đem tất cả ma thú chém giết.


      Mỗi lần đều …. Đến cuối cùng ma thú mất sức chiến đấu, nàng mới cho phép Ám Dạ tiến lên. Mà Lôi Minh chỉ có thể tràn đầy đau lòng nhìn tiểu nhân nhi yếu, lại có được ý chỉ sắc đá.


      Lôi Minh rất muốn hỏi tại sao… Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy. Nhưng nhịn xuống, biết dù có thêm sức mạnh cường đại ngăn cản, cũng thể tiêu diệt tín niệm kiên cường của Băng Huyết. Nếu là bằng hữu, cần hỏi nữa. Dù sao, mặc kệ là cái gì, bên cạnh tiểu Huyết, cùng nhau tiếp.


      Nhìn Băng Huyết cố gắng như vậy, Lôi Minh hạ quyết tâm, nhất định phải càng thêm cố gắng. Nếu ngay cả cước bộ của ‘’ cũng theo kịp, như vậy làm sao có tư cách ở bên cạnh ‘’ đây


      Có suy nghĩ đó, ngoài Lôi Minh còn có Ám Dạ, người giống như chiếc bóng của Băng Huyết, thể tách rời – Ám Dạ.


      “Ta sao.” Băng Huyết nhìn hai người, thản nhiên . Suy nghĩ trong lòng bọn họ có lẽ nàng đoán được, nhưng hơi thở ngừng biến hóa kia, nàng có thể cảm nhận ràng.


      Bọn họ là đau lòng vì mình ….


      Cảm giác như vậy làm cho nội tâm Băng Huyết ấm áp, tự chủ được mở miệng, muốn làm cho bọn họ yên tâm.


      “Bị thương nhiều.” Lôi Minh cau mày, đau lòng tả.


      Mà Ám Dạ tuy rằng chuyện, nhưng Băng Huyết dựa vào người, cảm nhận được ràng, nhịp tim đập mạnh, cơ thể run nhè .


      Mỉm cười với Lôi Minh, nâng tay vỗ tay Ám Dạ, giọng : “ có gì bằng khi ở cạnh sinh tử, lúc đó mới có thể bộc phát tiềm lực cao nhất. Các ngươi cảm thấy thiên phú của ta rất cao, dù tu luyện bình thường, cũng có thể đạt được thành tích tốt nhất. Nhưng đối với chuyện ta muốn làm trong tương lai, đối với những chuyện còn chờ ta hoàn thành, thiên phú căn bản đủ, ta phải cường đại.”




      Chương 32: Khải Minh gặp nạn


      Edit + Beta: Yết Vạn Dương



      có gì bằng khi ở cạnh sinh tử, lúc đó mới có thể bộc phát tiềm lực cao nhất của con người.”


      câu đơn giản, làm thiếu niên thiên tài kinh sợ.


      Mỉm cười cuồng ngạo, thấm vào hồn thiếu niên.


      Dũng cảm tới, giống người thường, Băng Huyết làm cho Ám Dạ mực trung tâm. Làm Lôi Minh thể tự kiềm chế, lâm vào vực sâu của tình . Tuy tình cảm này còn rất ngay thơ, nhưng chính là , gì có thể ngăn cản được.


      “Ta giúp đệ, mặc kệ đệ muốn làm gì.” Lôi Minh kiên định, hào phóng giả dối.


      Băng Huyết hiểu cười, cần nhiều lời, vẫn có thể hiểu lẫn nhau, liên quan thời gian dài ngắn, liên quan thân phận, bối cảnh.


      “Rống!” tiếng thú grào đánh vỡ yên tĩnh của rừng rậm.


      Ba người Băng Huyết, đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía.


      Bọn họ có thể cảm nhận ràng, cách đó xa truyền đến nguyên tố dao động, đó phải là dao động do đê giai ma thú tạo thành.


      Băng Huyết nhìn về hướng nguyên tố dao động, hai tròng mắt lên tia lãnh.


      “Phía trước 500 thước, có đánh nhau.” Thanh trong trẻo lạnh nhạt từ miệng Băng Huyết thốt ra.


      Lôi Minh kinh ngạc, xong lại mỉm cười: “Ta theo tiểu Băng Huyết, nhất định ngừng kinh hỉ. Ta rất mong đợi, tương lai, cuộc sống của Tiểu Huyết mang đến cho ta bao nhiêu kinh hỉ.”


      “Vậy… Mỏi mắt mong chờ . Ta làm huynh thất vọng.”


      “Ta cũng cho là như vậy.”


      Khóe miệng Băng Huyết giơ lên, quay đầu nhìn Ám Dạ: “Dạ, thân theo sau ta, hành tùy hoàn cảnh. Lôi Minh cùng ta ở ngoài nhìn xem.”


      .” Sau khi nhìn Băng Huyết, Ám Dạ biến mất ngay tại chỗ. Ánh mắt cuối cùng kia, làm cho Băng Huyết mỉm cười ôn nhu, đó là nàng phải chú ý an toàn. Bọn họ là vậy, ánh mắt cũng đủ rồi.


      Mà sau khi Lôi Minh thấy Ám Dạ biến mất, nhíu mày, đối với mạnh mẽ càng thêm kiên định. Khổ cho lúc trước tràn đầy tự tin, cảm thấy cùng lứa với mình là có địch thủ, đủ, nhưng tại cảm thấy, bản thân quá yếu. Bởi vì tại, ngay cả hơi thở của Ám Dạ cũng cảm giác được. Nếu phải luôn ở cạnh nhau, nghĩ căn bản có Ám Dạ.


      “Đừng để ý, Ám Dạ là đệ nhất ám vệ. Che dấu là sở trường của .” Băng Huyết nhìn tâm trạng của Lôi Minh, mở miệng an ủi.


      , tiểu Huyết. Ta quá yếu, ta biết có thể bảo vệ đệ chu toàn hay , nên ta muốn cùng đệ trưởng thành, trở nên mạnh mẽ. Bồi ở bên cạnh đệ.”


      “Tốt.”


      có do dự, có bằng hữu như vậy, Băng Huyết cảm thấy may mắn.


      Cười cái, hai bóng dáng biến mất tại chỗ, về phía vừa phát ra tiếng động.


      Băng Huyết và Lôi Minh vào đại thụ phiến lá xum xuê, trong khí mùi máu tươi nồng nặc, Lôi Minh cẩn thận quan sát tình huống phía dưới, phát trong mắt Băng Huyết lên tia thị huyết.


      Băng Huyết mẫn cảm cảm nhận được, Lôi Minh bên cạnh có chút bất đồng, thế nhưng mang theo phẩn nộ và lo lắng


      Tò mò xuyên qua lá cây nhìn phía dưới.


      Có vài nam tử mặc võ bào, tay cầm kiếm, cả người vây thành vòng tròn đứng tại chỗ, người mỗi người đều mang theo rất nhiều chỗ thâm có thể thấy được vết trảo và vết cắn, quần áo sớm ướt đẫm vì máu tươi, thở hổn hển. Thân thể có chút run run, ràng là biểu của thể lực cạn kiệt. Gắt gao nhìn đám Độc Thứ Tích Dịch (thằn lằn có gai độc) ở phía trước, ai lơ là, giống như muốn bảo vệ cái gì.


      Băng Huyết khó hiểu, nếu đánh lại bỏ chạy thôi. Độc Thứ Tích Dịch dùng độc, tốc độ rất chậm, hơn nửa chỉ có thể hoạt động mặt đất, bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng cây cối bốn phía rời khỏi.


      Băng Huyết thăm dò, thấy được thiếu niên ở sau, thiếu niên mặc mộ bộ trường bào bó sát màu đen, mặt mãnh xanh tím, xem ra là trúng độc, thể di chuyển, người có nhiều vết thương, ra là bọn họ bảo vệ người này.


      Ngay cả như vậy, Băng Huyết vẫn thân, nàng phải người tốt, cách chính xác nàng là người xấu, cho nên mặc kệ chuyện gì, nàng cũng để ý. Chết sống liên quan đến nàng.


      Nhưng, chuyện hôm nay, Băng Huyết muốn kệ cũng được.


      Bởi vì…..


      “Tiểu Huyết ta giết Độc Thứ Tích Dịch, ngươi cứu thiếu niên kia, được ?” Lôi Minh quay đầu nhìn Băng Huyết, người luôn vân đạm phong khinh lúc này lại lo lắng, phẫn nộ.


      “Bằng hữu của ngươi?”


      “Ngoài ngươi, huynh đệ duy nhất.” Lúc này giọng của Lôi Minh có chút run rẩy.


      Băng Huyết sửng sốt, quay đầu nhìn thiếu niên kia, gật đầu, : “Ta để chết.”


      Lôi Minh hoài nghi, tuy thực lực của Băng Huyết, nhưng tin, chỉ cần Băng Huyết chết, nhất định chết.


      Sau đó Lôi Minh và Băng Huyết nhanh chóng nhảy xuống, trước sau đứng bên người hắc y nhân.


      “Lôi thiếu chủ.” tiếng hữu khí vô lực tràn ngập kích động, đánh vỡ khí giằn co.


      Bọn họ được cứu rồi, chỉ cần có , bọn họ được cứu rồi.


      Vốn dĩ chuẩn bị đối mặt với cái chết, lúc này mặt lạnh như băng vô cùng kích động, bọn họ cảm kích, may mắn. Nhưng phải vì có được cơ hội sống xót, dù họ chết cũng hối tiếc, nhưng thiếu chủ của họ thể chết a~, tại thiếu chủ được cứu rồi.


      “Ngươi là ai?” Khi Lôi Minh vừa muốn chuyện, hắc y nam tử phát Băng Huyết ở phía sau, muốn ngăn cản nàng tới chổ thiếu niên.


      “Đợi chút, là bằng hữu của ta, có thể cứu Khải Minh.” Lôi Minh để ý đến hắc y nhân, nhìn Băng Huyết. Hiểu ý cười, trong lòng ấm áp, thấy Băng Huyết gật đầu, hiểu khóe môi nhấp nhấy.


      “Cẩn thận.” Băng Huyết ra tiếng, biết , phải dùng mắt, mà là dùng tâm.


      “Các ngươi bảo vệ phía sau tốt, đừng cho đàn súc sinh này tới gần tiểu Huyết và Khải Minh.”


      .” Trăm miệng lời, giọng hữu lực, Lôi Minh mỉm cười, quay đầu nhìn đám súc sinh xanh mướt, xấu xí chịu nổi, Độc Thứ Tích Dịch. Trong mắt còn ôn hòa, vân đạm phong khinh. Lúc này là trầm lạnh băng, thị huyệt tàn nhẫn.


      Đây mới chân chính là Lôi Minh, thiếu chủ công hội lính đánh thuê… Lôi Minh.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Hỗ trợ lẫn nhau

      Edit: Yết Vạn Dương

      Beta: Skysky


      Lôi Minh giơ tay lên, bạch quang chợt lóe, thanh trường kiếm xuất trong tay, lam quang lóe ra vọt vào đàn ma thú, đấu khí màu lam phát ra uy áp cường hãn, trường kiếm lợi hại, bao vây bởi ánh sáng màu lam, chói mắt, đẹp đẽ quý giá lại sát khí vô hạn. Dáng người thon dài ngừng di chuyển trong đàn ma thú, tay nâng lợi kiếm, quang mang màu lam xẹt qua, vô vình đoạt sinh mệnh của ma thú.

      Trong mắt Băng Huyết toát ra khâm phục thản nhiên, Lôi Minh hổ là thiếu chủ thiên tài của Công hội lính đánh thuê, tuổi còn trẻ thế nhưng có thể đem cấp bậc vũ kỹ lĩnh ngộ đến như vậy. Nhìn Lôi Minh tốn chút sức lực giải quyết Độc Thứ Tích Dịch (Thằn lằn có gai độc) yên tâm quay đầu nhìn người trước mặt.

      Vết trảo* người rất sâu, nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng, điều đau đầu là độc tố chậm rãi thấm vào xương tủy, cấp bậc Độc Thứ Tích Dịch cao, lực công kích mạnh, nhưng độc tố của chúng lại cực kỳ bá đạo, người thường nếu bị cái đuôi của chúng đụng cái nhất định chết, hoàn hảo, thiếu niên này kịp thời vận đấu khí bảo vệ tâm mạch, hơn nữa thánh khí phòng ngự người lại phát huy tác dụng tuyệt đối, bằng tại chỉ có thể giúp nhặt xác.

      (*) Vết trảo: Lấy móng tay mà quắp lấy vật gì gọi là trảo.

      Băng Huyết sớm lấy ra ít đan dược, vũ khí, đồ dùng hằng ngày từ Ma lam chi giới để vào trong hắc tinh gian giới chỉ mà nghĩa phụ cấp (cho). Vì tránh vận dụng Ma lam chi giới trước mặt người khác, tránh những phiền toái cần thiết.
      Từ hắc tinh giới chỉ lấy ra Cầm máu đan và Khu độc đan đút cho thiếu niên, chẳng qua phiền toái là, thiếu niên sớm choáng váng, lâm vào hôn mê, căn bản thể tự nuốt đan dược, này…phải làm thế nào cho phải? Chính nàng đáp ứng Lôi Minh cứu sống (KM).

      Băng Huyết rối rắm ngẩng đầu nhìn bốn phía, đụng phải ánh mắt nghi hoặc của hắc y nhân. Cau mày, ánh mắt rối rắm dừng người hắc y nhân và thiếu niên vài lần, làm hắc y nhân có cảm giác cả người sợ hãi.

      “Công tử, thỉnh cầu ngài nhất định phải cứu thiếu chủ của ta, cho dù dùng tính mạng của ta để đổi, ta cũng tiếc, chỉ cầu thiếu chủ của chúng ta khỏe lại.” Hắc y nhân quỳ chân xuống đất, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, thậm chí nàng có thể nhìn thấy nước mắt xuất hiệntrong cặp mắt tinh nhuệ ấy.

      Đường đường nam nhi bảy thước, dưới tình huống biết thực lực của mình, lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, chỉ vì muốn cầu nàng cứu chủ nhân của . Như vậy làm cho Băng Huyết lâm vào rung động.

      “Đáng giá sao?” Băng Huyết khẽ hỏi.

      Tuy rằng tại nàng tiếp nhận Ám Dạ, Lôi Minh, nhưng đối với bản tính của con người, nàng vẫn thể nào tin tưởng, nàng vốn là người đa nghi, hoàn cảnh cuộc sống và học tập từ làm cho nàng thể tin tưởng người khác, nhưng tại nàng lại thấy được người bình thường.

      “Đáng giá!”

      “Vì sao?”

      “Thiếu chủ vốn có thể chạy trước hoặc tránh ở phía sau bọn ta, nhưng người có, người bị thương là vì che chở phía trước bọn ta, độc của người là vì bọn ta mà trúng, có thể theo chủ tử như vậy là may mắn vẻ vang cả đời của bọn ta, nhưng mà thiếu chủ nên vì bọn ta mà mất sinh mệnh, đáng a.”

      Nghe được lời của hắc y nhân, Băng Huyết quay đầu nhìn về phía thiếu niên, muốn mạng ở sớm tối (ý là: sắp chết), cũng là vì thuộc hạ của mình, nhìn thiên phú và quân áo của thiếu niên, nhất định là thiên tài trong gia tộc, lại có tâm tính như vậy, người như thế Băng Huyết nghĩ để cho chết.

      “Yên tâm , chết. Hơn nữa ngươi sai lầm rồi, làm đều đáng giá, các ngươi là người của , bảo vệ các ngươi, là trách nhiệm của .” Thanh non nớt của Băng Huyết, làm cho hắc y nhân ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Các ngươi là người của ta, các ngươi bảo vệ ta, đồng thời ta cũng phải bảo vệ các ngươi, bởi vì đó cũng là trách nhiệm của ta.

      Trước khi thiếu chủ té xỉu, như vậy, thế nhưng cùng tiểu thiếu niên trước mắt giống nhau.

      Bất quá loạt động tác kế tiếp của Băng Huyết làm cho hắc y nhân thể tiếp tục cảm khái, nội tâm ngừng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả người cứng ngắt quỳ gối tại chỗ.

      Băng Huyết khẽ nâng tay, đoàn đấu khí màu lam lên, đem Cầm máu đan vây bên trong, nhàng để vào miệng thiếu niên, sau đó cúi người, môi đỏ mọng mở ra, nhàng đặt lên đôi môi còn chút máu của thiếu niên, cứ như vậy, miệng đối miệng đem Cầm máu đan đưa vào cơ trong cơ thể thiếu niên.

      Sau đó cũng cùng cách thức đó đem Khu độc đan đút cho thiếu niên.

      “Công…Công tử.” Hắc y nhân nhìn Băng Huyết khóc ra nước mắt, biết gì cho phải. Băng Huyết nghe được thanh, ngẩng đầu phát những hắc y ở phía sau đều trừng lớn hai mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, trong mắt là vô vàn kinh. Mà Lôi Minh sớm đem Độc Thứ Tích Dịch đuổi , đứng ở bên cạnh nhúc nhích nhìn nàng, nhưng mà cảm xúc trong mắt của Lôi Minh lại làm cho nàng khó hiểu.

      Giống như …. tức giận.

      Nhưng mà…. Tức cái gì?

      “Bị thương?” Băng Huyết giọng hỏi.

      có.” Lôi Minh nghiến răng nghiến lợi trả lời.

      Được rồi… Băng Huyết cảm thấy bất đắc dĩ nàng vẫn đủ hiểu biết về cảm xúc và tâm tính con người.

      “Công… Công tử, ngươi làm sao…. Làm sao lại dùng miệng…?” Vừa hắc y nhân giơ ngón tay lên, run run, lắp bắp hỏi. Mà những hắc y nhân còn lại chỉnh tề thối lui sang hai bên, tránh xa cái người ngừng phóng ra lãnh khí, so với lúc vừa mới giết ma thú còn muốn khủng bố hơn ‘Lôi Minh’.
      Vừa rồi Băng Huyết còn chưa biết chuyện gì xảy ra, lại nghe hắc y nhân trực tiếp hỏi, hai má trắng nõn bất giác nổi lên hai rặng mây hồng, làm cho tất cả hắc y nhân cảm nhận được hàn khí lại bị rót thêm vào, cũng dám động chút.

      Băng Huyết quay đầu trừng mắt nhìn hắc y nhân lắp bắp khi nãy, ho khan tiếng, để che dấu xấu hổ của nàng, dù sao kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác phái tiếp xúc thân mật như vậy.

      Tuy rằng kiếp trước khi nhận nhiệm vụ, có rất nhiều nữ sát thủ lợi dụng thế lực bên ngoài hoặc là thân thể của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, may mắn vì Huyền đem nàng bảo vệ rất tốt, cho nên nàng chưa từng nhận nhiệm vụ như vậy, nên mới tạo thành Băng Huyết của ngày hôm nay đối với phương diện này vẫn đơn thuần như trang giấy trắng.

      “Cái đó… thể tự mình nuốt, cho nên vì cứu chỉ có thể làm vậy.” Băng Huyết cúi đầu, đỏ mặt, giọng than thở, mà người ở chỗ này, tu vi thấp, cho nên đều có thể nghe được ràng.
      Lôi Minh cau mày càng sâu, chỉ vào hắc y nhân lắp bắp (Cà lăm hắc y nhân :v) khi nãy : “ Ngươi biết dùng Cát Kiệt* sao?”

      (*) Cát Kiệt: tên Cà lăm hắc y nhân ấy ạ.

      Băng Huyết nghe được thanh lạnh như băng kia, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, Lôi Minh như thế nào so với Ám Dạ còn muốn lãnh hơn a. Tuy rằng biết vì sao, nhưng vẫn cảm giác được tức giận, hơn nữa sinh khí rất lớn. Mím môi, hơi có vẻ ủy khuất : “Ta sợ chết thôi. phải đáp ứng ngươi cứu sống sao?”

      Nhìn hai tròng mắt ủy khuất của Băng Huyết, Lôi Minh nhất thời ủ rủ, cảm thấy vô lực.

      Vẫn thể nào phát hỏa với nàng a….

      có việc gì sao?” Lôi Minh quyết định nên tiếp tục nhắc đến vấn đề làm cho chính mình tăng thêm ảo não.

      Băng Huyết lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Vẫn được, tuy phần lớn độc tố bị hóa giải, nhưng trong xương tủy vẫn còn lưu lại ít. có biện pháp, đành phải vất vả chút.”

      Nghạch…. Vất vả chút….

      Có ý tứ gì?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Thanh tâm chi thủy (Thanh tâm nước)

      (Ma Pháp thượng cổ, trị thương)

      Edit: Yết Vạn Dương

      Beta: Sky Sky



      Nghe thấy Băng Huyết phần lớn độc tố trong cơ thể thiếu chủ Khải Minh giãi sắp hết, trong lòng mọi người thở phào hơi, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, cái khác bọn họ có thể từ từ nghĩ biện pháp, dù sao có ai sau khi trúng độc của Độc Thứ Tích Dịch, còn có thể sống sót. Đây là kỳ tích, chuyện này làm cho tất cả hắc y nhân vốn ôm hoài nghi đối với Băng Huyết phải nhìn nàng với cặp mắt khác, có hoài nghi, khinh thị, mà chỉ còn lại cảm kích cùng khâm phục.

      Tuy rằng bọn họ nhìn thấy Băng Huyết cho thiếu niên ăn đan dược gì, nhưng có thể ở trong khí tràn ngập huyết tinh này, lại tỏa ra mùi hương đan dược thơm mát nhàn nhạt, nhất định phải vật phàm.

      Lúc này Lôi Minh chuẩn bị an ủi Băng Huyết làm vô cùng tốt, cùng lúc Cát Kiệt cũng muốn cảm kích Băng Huyết, nhưng nhìn đến hai luồng hào quang màu lam nhạt trong tay Băng Huyết, đồng thời cảm thấy hô hấp dồn dập, trừng lớn hai mắt nhìn thẳng về phía Băng Huyết, giống như nhìn quái vật.

      Băng Huyết để ý đến kinh ngạc của những người khác, nàng tại chỉ muốn chuyên tâm cứu chữa cho Khải Minh, đây là chuyện mà nàng hứa với bằng hữu, tuy rằng nàng vừa mới bước vào đại lục xa lạ này, lúc mình chưa có đủ thực lực, điệu thấp, nhẫn là ô dù tốt nhất ( ý : che chắn tốt nhất), nhưng nàng chính là nàng, có thể liều mình vì bằng hữu. Quan trọng nhất là, nàng tin tưởng .

      Hai tay ngừng vận khởi thủy nguyên tố, đem nguyên tố trong cơ thể tụ tập trong lòng bàn tay, quả bóng nước ngừng lớn dần. nhàng lật hai tay, lòng bàn tay xuống phía dưới, bóng nước màu lam bao trùm hai tay, tay đặt ở trán thiếu niên, tay đặt ở miệng vết thương. Môi đỏ mọng khẽ mở, chú ngữ lập tức phát ra.

      “Thanh tâm chi thủy, ta là nguyên tố đứng đầu, lệnh ngươi lấy Thủy tinh linh lực ---- khu độc (giải độc).” Thanh đạm mạc vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, đoàn vầng sáng màu lam đem Khải Minh bao phủ trong đó.

      “Dĩ nhiên là Thủy hệ thượng cổ ma pháp, Thanh tâm chi thủy.”

      “Trời ạ, ta chỉ gặp qua ở trong sách sử a.”

      “Thiếu niên này, thế nhưng biết thượng cổ ma pháp, quá… Quá lợi hại.”

      thanh liên tiếp, ở trong đoàn hắc y nhân truyền ra. Ánh mắt Cát Kiệt nhìn về phía Băng Huyết còn bình thường, giống như nhìn …… nghiệt.

      Lôi Minh sau khi lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu gia hỏa này đúng, ‘’ nhất định cho mình càng ngày càng nhiều kinh hỉ và kinh hách.

      Sau đó Lôi Minh đột nhiên nghĩ đến, nghe trưởng bối qua, phàm là thi triển thượng cổ ma pháp, năng lượng nguyên tố xói mòn càng nhanh, cho nên trong chiến đấu, bình thường đều dùng làm đòn sát thủ, ở phút cuối cùng cho địch nhân kích trí mạng. Trong nháy mắt kinh hỉ biến mất, thay vào đó là lo lắng cùng cảm động.

      Tiểu tử kia luôn lạnh như băng, là vì , mới cố gắng như vậy cứu bằng hữu của a. Nhưng…. Cũng thể làm cho mình mệt chết như vậy, chẳng lẽ ‘ biết, ở trong lòng , ‘ sớm quan trọng hơn tất cả sao….

      Muốn tiến lên hỗ trợ, thế nhưng có Thủy hệ ma pháp, đành phải luống cuống thủ hộ ở phía sau Băng Huyết, nhưng chú ý tới Băng Huyết thi triển Thủy hệ ma pháp thượng cổ Thanh tâm chi thủy trong thời gian dài như vậy, sắc mặt vẫn hồng hào, chút nào khỏe, lập tức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, là…. Tiểu tử kia hoàn toàn thể dùng từ bình thường để hình dung a, giống động đáy vậy, có thể cuồn cuộn ngừng lấy ra làm cho người đời kinh hãi sau đó đả kích bọn họ, cái đó mới chân chính là thiên tài.

      là….. Người so với người… Tức chết a…

      Rất biến thái a…

      Mà lúc này khi Băng huyết thi triển Thủy hệ thượng cổ ma pháp “Thanh tâm chi thủy”, phát bất đồng. Đây là lần đầu tiên nàng ở bên ngoài thi triển ma pháp, thượng cổ ma pháp là thứ cực kỳ tiêu hao năng lượng nguyên tố, nhưng lúc nàng dẫn động thủy hệ nguyên tố trong cơ thể thi triển ma pháp, thủy hệ nguyên tố bên ngoài chủ động tiến vào trong cơ thể nàng, giống như đại hải ngừng bổ sung năng lượng nguyên tố tiêu hao. Theo nàng biết, đại lục này đây là chuyện có khả năng xảy ra, tại thế nhưng phát sinh người nàng.

      Ngẫm ngẫm lại, ở trong chiến đấu, Băng Huyết vốn là có được nguyên tố ma pháp vô tận, thế nhưng còn có thể trong lúc phóng thích ma pháp, đem nguyên tố ma pháp cuồn cuộn bốn phía trong khí ngừng hút vào trong cơ thể, đây là cỡ nào nghịch thiên, cỡ nào thích nha.

      Biến thái, là biến thái còn gì để a~….
      Last edited: 3/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :