1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13: Huyết sát chủy thủ

      Edit+ Beta: Yết Vạn Dương

      Mặc Kình Thiên bởi vì bị thương nên ở lại tiểu viện ba ngày, mổi ngày nhìn Băng Huyết mới năm tuổi hà khắc rèn luyện, thức khuya dậy sớm, lại còn mỗi ngày tới chiếu cố , đều đặt trong mắt, đau trong lòng. thường tự hỏi, nếu ở thời điểm năm tuổi, ngày đó gặp chuyện, có thể làm được như đứa này ? Luôn luôn kiên trì, bao giờ từ bỏ. oán hận, nổ lực ngừng, cho dù thân thể là phế vật, nhưng là bao giờ từ bỏ, làm được….. Có thể trừ nàng, ai có thể làm được.
      Hai hòn đá nặng, cho dù là thiếu niên mười tuổi, cũng có biện pháp làm được như nàng, mỗi ngày mang theo hai hòn đá, chạy vòng quanh phía sau núi, ngay cả buổi tối cũng nghỉ ngơi.
      Băng Huyết mỗi ngày đều đặt ra nhiệm vụ cho chính mình, cố gắng huấn luyện. Ban ngày mang theo hòn đá nặng chạy vòng quanh núi huấn luyện thể năng, thuận tiện hái chút thảo dược, giửa trưa trở lại tiểu viện làm đồ ăn. Buổi chiều tiếp tục huấn luyện thể năng, đến chạng vạng, ở trong sân tập thái cực quyền. Lúc tập Thái cực quyền nàng để cho Mặc Kình Thiên nhìn thấy, cũng phải dấu diếm cái gì, dù sao thái cực quyền tại đại lục này là quá mức quái dị, từ chổ nàng ở Diệp gia được sủng ái, thậm chí bị người ở Diệp gia quên mất mà , quyền pháp như vậy gây ra kinh ngạc cực lớn.
      Chờ ba năm sau gặp mặt,lại cho nghĩa phụ là chính mình vô tình nhặt được đồ tốt. Buổi tối nàng đem giường tặng cho Mặc Kình Thiên, chính mình người ngồi bên cửa sổ, phơi người dưới ánh trăng, hấp thu tinh hoa nhật huyệt, ngồi xuống vận cổ võ nội công.
      Mặc Kình Thiên trãi qua ba ngày an dưỡng, hơn nửa mỗi ngày điều dung linh lực điều tức, thương thế dần hồi phục, đứng trong tiểu viện, từ ái nhìn Băng Huyết, thời gian huấn luyện cùng điều dưỡng, làm cho Băng Huyết vốn khí sắc nhợt nhạt suy dinh dưỡng giờ tốt hơn rất nhiều, làn da trở nên sáng bóng.
      “ Băng Huyết, chiếc nhẫn này con cầm lấy. Ta rồi con lấy máu nhận chủ là được, bên trong có hồn khí để liên lạc với gia tộc và chỉ có tộc nhân chúng ta mới có thể nhận thấy được tín hiệu cầu cứu. Nếu gặp nguy hiểm, hãy lập tức cho chúng ta biết, hiểu ?” Mặc Kình Thiên từ gian giới chỉ lấy ra cái nhẫn màu đen giao cho Băng Huyết , lo lắng dặn.
      “ Nghĩa phụ yên tâm, Băng Huyết nhất định chiếu cố bản thân tốt.” Băng Huyết giơ lên khuôn mặt tươi cười, nhìn Mặc Kình Thiên, tâm tươi cười. Đối với người thân , người nhà cực kỳ thương nàng, nàng cũng keo kiệt nụ cười. cũng chỉ có ở trước mặt người thân, nàng mới có thể đem biểu tình lạnh băng thu hồi, như những đứa trẻ bình thường, vui vẻ mỉm cười.
      “ Nếu muốn trở về, hãy dung hồn khí cho chúng ta biết, có người đến đón con.”
      “ Được”
      “ Kia, nghĩa phụ rồi, ngươi tự chiếu cố chính mình.”
      “ Nghĩa phụ chú ý an toàn, đừng để bị thương.”
      “ Tốt.”
      Nhìn bóng lưng Mặc Kình Thiên biến mất ở chân trời, Băng Huyết cả người máu sôi trào, nàng thề…. ngày, nàng nhất định giống như nghĩa phụ đứng ở cao của đại lục.
      Băng Huyết cầm chiếc nhẫn màu đen trở lại trong phòng. Cắt ngón tay, giọt máu đỏ tươi theo ngón tay chảy xuống lên chiếc nhẫn, nháy mắt đạo hanof quang màu trắng xuất , chợt lóe rồi biến mất. Nếu phải Băng Huyết luôn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, có lẽ cũng phát .
      Chiếc nhẫn màu đen trở nên sáng bóng, tinh thạch màu đen dù có trong sáng cũng đáng chú ý. có hoa văn, làm cho người ta có cảm giác đơn giản cùng tà thích. Đối xứng với hơi thở lạnh như băng của Băng Huyết lại rất phù hợp. Trích máu nhận chủ, thần thức của Băng Huyết cùng nhẫn có liên hệ với nhau. Dù lúc này Băng Huyết có chút hiểu biết, cũng có thể hiểu, thông qua thần thức Băng Huyết kinh ngạc phát chiếc nhẫn này cư nhiên lại là thánh huyễn khí. Bên trong gian chỉ gần trăm mét vuông, thế nhưng còn có công năng phòng ngự.
      Vận dụng thân thức tiến vào nhẫn. ngoài dự kiến, bên trong chỉ có hồn khí liên hệ với Mặc đảo và cấp cứu yên đạn, còn có số tiền , ở thế giới này, 100 văn tiền= 1 kim tệ, 100 kim tệ= 1 hắc tinh tệ, 100 hắc tinh tệ = 1 kim cương tệ. Mặc Kình Thiên lưu lại trong giới chỉ , kim tệ tram ngàn, ngay cả kim cương tệ cũng có mười vạn.
      Nàng hoàn toàn cần lo lắng vấn đề cuộc sống, gia đình bình thường hàng tháng sinh hoạt phí nhiều lắm là năm kim tệ. Suy cho cùng nàng tại chủ yếu là tu luyện, căn bản có thời gian tiêu tiền. Hơn nửa hình dáng tại của nàng, mang theo đống tiền ra ngoài mua này nọ, phải là tự rước phiền toái sao?
      Đối với tâm ý của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết luôn nhớ trong lòng. Yên lặng cảm động. Tuy rằng kíp trước nàng lãnh huyết vô tình, trừ Huyền ra, nàng đối với bất luận kẻ nào đều là tàn nhẫn cực điểm. Đó là chuyện thể nào thay đổi, làm sát thủ, lãnh huyết vô tình mới có thể tồn tại. Nhưng ai biết, kỳ chỉ cần người khác tốt với nàng , nàng tốt với người đó gấp trăm lần.
      Kíêp này…. Nàng giống như kiếp trước. Qua ba ngày ở chung với Mặc Kình Thiên, Băng Huyết rang cảm giác được biến hóa của chính mình, nàng học được điều là tin tưởng người khác.
      Bổng nhiên trong giới chỉ xuất thanh chủy thủ hấp dẫn chú ý của nàng, thần thức vừa động, chủy thủ nằm trong tay nàng. Đó là thanh chủy thủ được luyện chế từ huyền thiết, cả vật thể tối đen, tản ra khí tức thị huyết, chuôi chủy thủ được khảm viên tinh thạch đỏ tươi như máu, mang theo dị quang mang. Trong cái nhìn đầu tiên, nàng liền thích cái chuôi của chủy thủ này. Kiếp trước trong tổ chức sát thủ, phần lớn mọi người đều là dùng sung để giải quyết mục tiêu, mà nàng lại luôn dùng chủy thủ, nàng cũng biết dùng súng có thể bắn được cự ly xa, an toàn và đơn giản. Nhưng mà nàng lại luôn thích dùng chủy thủ cư nhiên lại trở thành sát thủ kiệt xuất, lãnh nghị cứng cõi.
      Lấy máu nhận chủ xong, thông qua thần thức, tra xét vòng thanh chủy thủ này lại là thánh huyễn khí, hơn nửa mặt thế nhưng có chứa hai phụ trợ trận pháp thuộc tính hắc ám. nấp, ám sát, đúng là vì sát thủ chuẩn bị, vũ khí dành riêng cho sát thủ.
      Biết được đặc tính của chủy thủ, Băng Huyết lại càng thêm thích.
      “ Ngươi…. Về sau liền gọi Huyết sát.” Tay phải nắm lấy chủy thủ, hoa hướng trước ngực, trung lệ hào quang màu đen, trong đó hỗn độn tia máu đỏ tươi diễm lệ.
      Huyết sát, tất mang theo máu tươi quay về.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14: Tiến vào phía sau núi, trận chiến thứ nhất
      Edit+Beta: Yết Vạn Dương
      Ngày kế tiếp, Băng Huyết vẫn kiên trì rèn luyện thể năng, thái cực quyền, cổ võ nội công, mỗi ngày chuẩn bị nhiệm vụ và chương trình học. Trong lúc đó Băng Thành tới lần vội vàng cho nàng biết muốn đến tháp thử luyện của gia tộc để huấn luyện. biết khi nào mới trở về, nàng cũng lo lắng bị người khác khi dễ, dù sao tại chỉ có Diệp Băng Thành nhớ nàng, như vậy cũng tốt, đỡ phiền phức. Nhưng mà Diệp Băng Thành vẫn lo lắng, nàng chăm sóc chính mình.
      Băng Huyết khuyên can và cam đoan rất nhiều lần, rốt cuộc Diệp Băng Thành tiếp tục lải nhải, hứa hẹn ba năm sau khi đạt được mục tiêu, trở về thăm nàng. Diệp Băng Huyết , nếu trở về tìm nàng, nàng cũng nhất định tìm , vĩnh viễn là ca ca của nàng.
      Chính là hai người thể ngờ được, lần từ biệt này, gặp lại là lúc nhiều năm sau. Nhưng mà hai người bọn họ đều hiểu được, có rất nhiều chuyện thay đổi từng ngày, nhưng chắc chắn phần tình nghĩa kia vĩnh viễn bao giờ đổi thay.
      Băng Huyết cứ huấn luyện gian khổ như vậy, bình bình thản thản trôi qua năm. Trải qua năm ngừng kiên trì, cố gắng rèn luyện, thân thể nàng có biến hóa rất lớn, bề ngoài còn xanh xao vàng vọt như trước. Liên tục luyện thái cực quyền năm, làm cho nàng nguyên bản tinh thần lực biến thái nay càng thêm tràn đầy, đôi mắt tím trong suốt tà mị, vĩnh viễn đều là thần thái rạng rỡ. Phối hợp với huấn luyện thể năng mỗi ngày với đá nặng, theo thời gian trôi qua, khối lượng của mỗi tảng đá ngày càng tăng lên. Khiến cho nàng còn mãnh mai bé, cốt cách so với lúc vừa đến đại lục này cứng rắn hơn rất nhiều, hơn nửa mỗi đêm nàng đều luyện cổ võ nội công. tại cho dù trong cơ thể có đấu khí và linh lực, nàng cũng có thể ở trong rừng cây lướt như bay, xuyên qua rừng cây trong chớp mắt.
      Mỗi ngày nàng đều ngừng lập lại những kỹ xảo ám sát, ít kiếm pháp đơn giản, đối phó ít linh thú cấp thấp hẳn là thành vấn đề (linh thú cấp thấp= đê giai linh thú).
      Cảm nhận được biến hóa của cơ thể, tuy rằng Băng Huyết hài lòng, nhưng lại có thêm tự tin, ít nhất cố gắng của nàng vô ích. Vụng trộm từ vách tường ở sau viện nhảy ra khỏi Diệp gia, vào chợ, mua ít quần áo đơn giản và lương khô, tìm nơi có người bỏ tất cả vào gian giới chỉ. vào phía sau núi, bắt đầu lữ trình.
      Nàng thể dừng lại, tuy rằng nằng ngừng kiên trì rèn luyện, nhưng là vẫn chưa đạt được hiệu quả mong muốn, tại dù nàng cũng chỉ mới sáu tuổi, nhưng vì thể chế của nàng đặc thù, cho nên nàng cần cố gắng hơn gấp trăm ngàn lần so với người khác. Vì vậy nàng quyết định tiến vào phía sau núi, ở bên ngoài tìm ý linh thú cấp thấp, chỉ có khi ở sát bên sinh tử, mới có thể kích phát ra tiềm lực con người, như vậy tiến độ nhanh hơn. Đây là đạo lý ở kiếp trước nàng học được trong tổ chức.
      Dùng sợi dây đem Huyết sát cố định ở tay bên phải, dù sao nội lực của nàng vẫn rất ít, càng có đấu khí và linh lực, thể cất dấu chủy thủ. Chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan mất chủy thủ khi chiến đấu. chiến sĩ, nếu mất vũ khí trong tay, như vậy nhất định cái chết cách xa, chuyện ngu xuẩn đó, Băng Huyết chưa bao giờ làm. Nàng vĩnh viễn đều đem vũ khí đặt ở vị trí có lợi nhất với mình, cũng là đều quan trọng nhất của sát thủ, những đặc tính của sát thủ dung nhập vào xương tủy của nàng, sớm trở thành bản năng.
      Sau khi đứng ở bên ngoài ngọn núi, mỗi bước của nàng đều được tính toán tốt, tùy thời đối mặt nguy cơ. Tình huống bốn phía, Băng Huyết luôn cẩn thận quan sát, buông tha dù là góc chết. Ít ra nàng có tinh thần lực biến thái, bằng chỉ dựa vào nàng có đấu khí và linh lực, nội lực ít đến đáng thương, thời thời khắc khắc đề cao độ cảnh giác, phiền não đến quỳ rạp mặt đất mới là lạ.
      Nàng ở bên ngoài ngọn núi hai ngày, chỉ gặp ít cực vì bình thường, con thỏ , hoặc gà sức chiến đấu rất ít.
      Vận dụng bộ pháp thất tinh phiêu miễu, giơ tay chém xuống, nháy mắt làm cho linh thú cấp thấp mới vừa vui vẻ nháy mắt trở thành thi thể lạnh như băng. Nhất tinh linh thú căn bản chính là có tinh hạch, giết xong nàng lập tức rời , ở trong rừng mùi máu tươi kéo đến đống linh thú, lúc đó cho dù mình có bi ai cũng ai giúp. Nàng hiển nhiên là biết đều đó, thi thể cũng lưu lại tại chỗ, tuy rằng nàng rất muốn ăn thịt nướng, nhưng mà nhắc tới có lửa, dù là có mùi thịt nướng nhất định kéo tới đám linh thú, đến lúc đó chẳng những có thịt để ăn, ngược lại mạng cũng mất luôn, liền hoàn toàn bi ai.
      Lộ trình hai ngày, rốt cuộc trận chiến đầu tiên của Băng Huyết ở thế giới này bắt đầu..
      Hai chân mở ra, thân thể hơi cong, tay phải nắm chặt chủy thủ, nâng tay phía trước, cảnh giác cảm nhận động tĩnh bốn phía, trực giác cho nàng biết, nàng bị theo dõi, hơn nửa phải cái. Bên tai truyền đến thanh sàn sạt, đó là thanh cử động của vật thể, khứu giác sâu sắc ngửi thấy mùi tanh trong làn gió, giống như mùi của rắn, ngược lại giống ……
      Lợn rừng…..
      “ Ta dựa vào…. Ni mã đản”. nhìn từ xa, hướng nàng cấp tốc chạy đến, hai con lợn rừng so với nàng còn lớn hơn, Băng Huyết rốt cục nhịn được chửi bậy.
      Vận khí của nàng có phải hay quá….. lúc con cũng gặp được, lúc lập tức đến hai con….. Ta lau….
      Bất quá đây phải thời điểm để hối hận, thân thể có chút khom xuống, hai tròng mắt màu tím gắt gao nhìn chằm chằm hai con lợn rừng đến gần, trong đầu nhanh chóng bày ra kế hoạch tác chiến, bao gồm biện pháp tránh né và đường lui, đây là bản năng hình thành từ kiếp trước của nàng.
      Nếu hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy, như vậy kiếp trước Băng Huyết phỏng chừng đến đây từ rất sớm, hoặc là biết chết mấy trăm ngàn lần? Càng đến thời khác nguy cơ, nàng càng bình tĩnh phân tích những điểm có lợi cho chính mình, này mới chân chính là nàng.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15: Huyết chiến nhị trư

      Edit+Beta: Yết Vạn Dương



      Sát khí lạnh băng giống như địa ngục ác ma nháy mắt phát ra, làm cho hai con lợn rừng đối diện sửng sốt, trước lúc lợn rừng sửng sốt, Băng Huyết liền động… Cổ sát khí sớm cùng nàng hòa làm , trầm, thị huyết, dị. Ma thú luôn mẫn cảm với sát khí uy nghiêm, nhưng mà lợn rừng là loài linh thú cấp thấp nhất, có linh trí, vẫn e ngại. Băng Huyết nhân cơ hội chế trụ lợn rừng, tiên hạ thủ vi cường, bị động chờ đợi, cuối cùng nhận lấy kết cục thảm hại, đó phải là tác phong của nàng.

      Vận khinh công, nhảy tới thân con lợn rừng, gắt gao bắt lấy lợn rừng bằng cái răng cưa, tay phải cầm Huyết sát nhanh chóng đâm cái đầu lợn rừng, bởi vì đau nhứt nó hét lớn tiếng, quật ngã nàng xuống. Đồng thời lúc đó Băng Huyết cũng nhanh chóng rời khỏi người lợn rừng, hướng tới cây đại thụ bên cạnh bay , đôi chân hữu lực đứng cây, nhìn xuống.

      Giống như dùng rất nhiều thời gian, kỳ loạt động tác này, chỉ trong cái chớp mắt hoàn thành.

      Lợn rừng tức giận, mãnh mẽ chạy về phía đại thụ, lúc này Băng Huyết nhảy xuống, huyết sát trong tay hung hang cắm vào cổ lợn rừng, dừng sức đâm mạnh vào rồi rút ra, cỗ máu tươi nóng hổi phun ra, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

      Chính là đây cũng phải lợn rừng của đại, mà là đê giai linh thú, tuy là linh thú cấp thấp nhất, nhưng cũng dễ dàng xử lý như vậy. Dưới tàng cây lợn rừng bị Băng Huyết cho kích trí mạng vẫn chết, giống như hồi quang phản chiếu, hai chân khụy xuống mặt đất, mạnh mẽ lùi về phía sau, mạnh mẽ đem Băng Huyết đánh bay ra ngoài, đồng thời răng cưa sắc bén hề báo trước đâm vào vai phải của nàng, lại nhanh chống rút ra. (Dương: ta tình nghi con hợi này thù dai :3)



      Dưới tình cảnh này, mặt Băng Huyết vẫn chút thay đổi, đôi mắt tím lạnh như băng sương, như người hề đau đớn, điểm vài huyệt vai phải, máu tươi tạm thời ngừng chảy. Nhảy về phía trước, vung chủy thủ, đâm vào vết thương lúc trước của lợn rừng, thân thể nhanh chóng bắt lấy miệng vết thương của lợn rừng, hung hăng bươi bới. tiếng gầm rú vô cùng thê thảm vang vọng cả cánh rừng, làm cho người nghe dựng tóc gáy. Chủy thủ trong tay nháy mắt đâm nhát vào vị trí vết thương, dùng sức nhấn xuống, máu chảy thẳng đường, lợn rừng ầm ầm ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết bị đình chỉ, lợn rừng nằm đó thể nào phát ra bất cứ thanh nào được nửa.

      Băng Huyết nhanh chóng điều chỉnh lại thân thể, nhìn về phía con còn lại, có ý định chờ phân phó. Lợn rừng hung hăng nhìn băng huyết, lưng cũng có vết thương dài nhiễm máu đỏ tươi.

      “ Rống…” Lợn rừng hét lớn tiếng, mạnh mẽ chạy đến chỗ Băng Huyết, nàng nhanh chóng bay lên người lợn rừng. Tay trái vẫn gắt gao cầm lấy răng cưa, cho dù lợn rừng dùng sức đập vào đại thụ, muốn đánh ngã Băng Huyết, cũng dễ dàng gì, đao lại đao hung hăng đâm vào mắt, cổ lợn rừng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp gian, làm cho các linh thú bé xung quanh đều lo sợ, bỏ chạy. Rốt cuộc trước khi Băng Huyết choáng váng, tứ chi sắp vô lực là lúc lợn rừng dưới chân chấm dứt sinh mệnh.



      Băng Huyết nằm trong vũng máu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đợi đầu còn choáng váng, cứng ngắt nâng tay chân, đứng lên. Nàng phải nhanh chóng rời chổ này, bằng mùi máu tươi nhất định dẫn đến rất nhiều linh thú, lúc này nàng còn khả năng chiến đấu.



      Quá yếu!!! Ngay cả nàng cũng khinh bỉ chính mình.


      Phải mạnh mẽ, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ.



      Kéo thân thể bị thương, về phía trước, dù vậy nàng cũng buông lơi cảnh giác bốn phía. Nếu phát , nàng dùng tốc độ nhanh nhất, cho đối phương kích mất mạng.



      Nhưng mà thân thể này quá yếu, mất bao nhiêu đó máu, đánh trận liền đứng bất tiện, đầu óc choáng váng, dù nàng rèn luyện năm, vẫn được. Có lẽ Băng Huyết quên thân thể này mới có sáu tuổi, hơn nửa linh mạch có, linh căn thể mở, khí lực là bình thường.



      Lúc này trong gió truyền đến cỗ thản nhiên tươi mát, làm cho hai mắt Băng Huyết sáng ngời, đó là mùi hương của nước, dù nghe tiếng nước chảy, nhưng là dựa vào khứu giác nhạy bén của nàng nhất định sai. Quả nàng rất cần nước, nàng tại thân đầy máu, có thể kêu gọi linh thú bất cứ lúc nào. Nếu lọt vào vay công, chỉ còn con đường chết, cho nên nàng phải đem máu tươi tẩy rửa sạch.


      Hít hơi sâu, càng thêm nhanh chóng về phía trước. Cho dù thân thể mệt mỏi chịu nổi, vai còn có vết thương sâu, khuôn mặt nhắn trắng bệt, nàng vẫn lạnh lùng hướng về phía trước cấp tốc tới.



      Dưới ánh mặt trời nơi rừng rậm, tiểu nương cả người đây máu, sắc mặt trắng bệt, bước nhìn như hổn độn, lại là bộ pháp rất ổn định tiến về phía trước. Nếu lúc này có người nhìn thấy, nhất định rất chấn động.


      Dù sao thương thế nặng như vậy, mất rất nhiều máu, cho dù là người trưởng thành, bước cũng thể nào ổn định như vậy. Nhưng mà tiểu nương vẫn mặt đổi sắc, thân thể thắng đứng, cước bộ vững vàng, coi đó như ảo mộng, hề có cảm giác. Bất quá nếu cẩn thận quan sát, trán trắng nõn điểm nhiều mồ hôi, cùng khuôn mặt nhắn trắng bệt, chứng minh vết thương rất nặng.

      Nghị lực mạnh mẽ như thế nào? Nàng mới có thể bình tĩnh đến vậy………

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 16: Bản mạng khế ước ‘Tử Minh’

      Edit: Yết Vạn Dương

      Giữa rừng cây tươi tốt, cả người đầy máu, mặt chút thay đổi, đôi mắt tím lộ ra băng hàn lợi hại, cẩn thận từng bước, tiến về phía trước. Rừng cây yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền ra tiếng hót của chim chóc, hoặc tiếng thú rống phẫn nộ.
      cả người đầy máu, chính là Băng Huyết.
      Băng Huyết tay phải gắt gáo nắm lấy Huyết sát chủy thủ, tai chú ý động tĩnh tám hướng, cảnh giác bốn phía, hướng về phía trước mà , tiếng nước chảy truyền đến, trong gió mang theo hơi lạnh, đó là khí lạnh của nước.
      Hai tròng mắt lên tia sáng, dưới chân sinh phong, tốc độ nháy mắt tang lên bậc, đến khi thấy được thác nước chảy xiết phía trước, mới dừng lại cước bộ. Lắc mình cái, tới gốc cây ba người ôm hết, tránh ở phía sau, bình tĩnh quan sát tình huống dưới hồ nước. Nơi này là rừng rậm linh thú hoành hành, trong nước có hay thủy hệ linh thú hoặc thủy hệ ma thú nàng vẫn chưa biết được, tùy tiện xuống, chỉ có mất mạng.
      Từ gian giới chỉ, lấy ra tinh hạch vẫn còn đẫm máu, tay giơ lên, lóe cái tinh bị quăng xuống hồ. Nếu trong nước có thủy hệ ma thú hoặc linh thú, nhất định nước dưới hồ dao động. Đợi hồi thấy hồ nước có bất kỳ biến hóa gì, Băng Huyết mới cẩn thận hướng hồ nước tới.
      nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh hồ, nước trong hồ trong suốt, kinh ngạc là nàng thể nhìn tới đáy, phía dưới là mảnh màu lam đậm gần như màu đen. Đoán chừng hồ nước này sâu lường được, cho nên Băng Huyết cũng trực tiếp nhảy vào bên trong, ở bên bờ tẩy sạch máu là được rồi.
      Đưa tay sớm bị nhớm đầy máu cỏi bỏ, chủy thủ cắm vào vỏ kiếm bên hông. Hai tay chậm rãi đưa vào trong nước, cỗ thanh mát trực tiếp truyền vào nội tâm, thông thuận mát mẻ. Lấy ra cái bố cẩm màu đen lau chùi mặt và thân mình. Nhưng mà Băng Huyết lại chú ý đến, máu chảy vào trong hồ nước bị hòa tan mà như được dẫn đường thẳng xuống phía dưới. Khi Băng Huyết nhìn về phía hồ nước, nhất thời kinh ngạc, trời bắt đầu tối, lực lượng mạnh mẽ, nháy mắt đem nàng kéo xuống hồ nước. Ý thức giãy giụa cũng làm được gì, chỉ có thể nhìn thân thể của mình cách mặt nước càng ngày càng xa, đến khi hắc ám bao phủ, chậm rãi nhắm lại hia mắt.
      cam lòng, phẫn nộ, lo lắng tràn ngập. Cảm giác vô lực này, làm cho Băng Huyết rất hận chính mình tại, chưa từng có cảm giác như vậy, vì sao bản thân lại yếu như vậy, cha, mẹ còn chờ nàng tìm, Huyền vẫn chưa tìm được.
      Làm sao có thể…. Làm sao có thể như vậy…. chết a.
      thể….. Tuyệt đối….. thể.
      Trước khi ý thức của Băng Huyết biến mất, từ chỗ sâu của hồ nước, đạo lửa màu tím nháy mắt đem nàng vây vào trong.
      Liệt hóa cắn nuốt, vô hình đốt cháy.
      Đau, cõi lòng tan nát đau đớn làm cho Băng Huyết sắp hôn mê, thanh tĩnh lại, nhưng mà có cách nà mở mắt, chỉ cảm thấy bốn phía như bị liệt hỏa vây quanh, ngừng đốt cháy cơ thể nàng, đến cả linh hồn cũng sôi trào. Loại cảm giác đau đớn linh hồn, giống nhau làm cho nàng nhớ tới kiếp trước, bởi vì phản kháng mà bị nhốt ở thủy lao nghiêm hình tra tấn.
      Linh hồn run rẩy, muốn kêu ra tiếng, lại bất đắc dĩ, thể phát ra thanh.
      Chết sao… Cứ như vậy, chết sao…. …. thể nào, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy, còn rất nhiều chuyện nàng vẫn chưa làm xong. Nàng muốn tìm cha mẹ, Huyền cũng chờ nàng, phải nàng hứa với nghĩa phụ, ba năm sau gặp người sao. thể… nàng thể chết, nàng phải kiên trì.
      Nàng có thể cảm giác được ràng, linh mạch trong cơ thể ngừng được chữa trị, lại mãnh liệt thiêu đốt, so với trước càng thêm mạnh bạo. Tiếp theo lại chữa trị, lại thiêu đốt, cứ như vậy, lập lập lại biết bao nhiêu lần.
      Đúng lúc này, thanh tràn đầy bá khí, lặng đến xương tủy vang lên bên tai.
      “ Trong thiên hạ, vạn vật bé như kiến, chỉ có đồng tâm hợp lực. Nay lấy máu từ cốt, lấy hồn phách, vĩnh viễn coi đây là lời thề, xa rời, sinh cùng sinh, tử cùng tử, ngươi có bằng lòng hay .”
      “Ngô… ta nguyện ý.” chút hoài nghi, do dự, đó là tín nhiệm phát ra từ sâu trong linh hồn, đó là đời đời kiếp kiếp tán thành, xa rời, sinh tử cùng nhau.
      Lời vừa dứt, ngọn lửa màu tím bao vây Băng Huyết chậm rãi tiến vào cơ thể nàng, dòng nước bao vây tất cả kinh mạch nàng, rất ôn nhu, giống như được ấm áp của mẹ, thoải mái nhu hòa. Vừa được chửa trị kinh mạch cứng cỏi tráng kiện, sau khi hỏa diễm màu tím vào lại thêm hùng hậu vài lần.
      Kinh hỉ nhìn biến hóa của cơ thể, Băng Huyết thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để biểu đạt nội tâm kích động của nàng lúc này. Đây là trong họa có phúc , cả người tràn ngập năng lượng, giống như hỗn độn, đủ loại màu sắc đan xen, có phải chứng minh, thân thể của nàng còn là phế vật.
      Cảm giác được thân thể còn trói buộc, thân thể tiếp xúc với cơ thể khỏe mạnh lạnh băng, chậm rãi mở mắt, chống lại dĩ nhiên là đôi mắt màu tím diễm.
      Mắt tím…. Đôi mắt đó so với mắt của nàng còn đậm hơn.
      Ý tưởng này, làm cho Băng Huyết nháy mắt ngồi dậy, lộ ra ánh sáng ảm đạm, rốt cục thấy rỏ chủ nhân của đôi mắt tím đó.
      Kinh diễm…. Tuyệt đối kinh diễm.
      rang là tiểu oa nhi tám tuổi, lại làm cho người ta thể nào khinh thị. đôi mắt tím dị tà mị, đầu nồng đậm sóng vai tử phát, cao ngạo, hơi thở vương giả tràn ngập toàn thân , thân áo giáp tím sậm đen gắt gao bao vây lấy cơ thể cưng cỏi kia.
      Nhưng… khuôn mặt đó. Băng Huyết thể gì, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tiểu oa nhi tinh xảo. Vì sao…. Nhìn rất quen mắt, giống như từng gặp qua.
      Dường như… có điểm giống với nàng, nhưng lại giống vẻ đẹp ôn hòa kiều diễm của nữ hài tử, mà là khí tuấn tú.
      “ Tên của ngươi, khế ước giả.” Thanh ôn nhu như rượu ngon dụ hoặc lòng người. Khí thế ngạo thị thiên hạ, mắt tím lạnh băng vô tình khi nhìn Băng Huyết, lại ôn nhu như nước, sũng nịch triều mến.
      “ Ta là Tử Viêm Cự Long (Dương: Con rồng lớn màu tím :v :v), là bản mạng khế ước thú của ngươi, Tử Minh.” cỗ khí thế cuồng ngạo, quân lâm thiên hạ nháy mắt bao vây Tử Minh, làm cho vạn vật nhịn được cúng bái, thần phục.
      “ Ta vui, khi thấy ngươi Tử Minh. Ta là Băng Huyết, Ma Băng Huyết. Đồng đội của ngươi, đồng đội xa rời.”
      “ Tốt, xa rời, cùng sinh cùng tử.”
      Từ giờ khắc này, tâm của hai người bất đồng chủng loại, lại giao nhau ở cùng chỗ, cùng nhau qua hoạn nạn, cùng nhau đến đỉnh cao của thế giới này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17: Ma huyễn điện

      Edit: Yết Vạn Dương

      Băng Huyết đứng lên, nhìn cảnh sắc chung quanh. Nơi này là gian phòng trống trải, bốn viên dạ minh châu cùng loại được khảm ở bốn góc, cố gắng tản ra ánh sáng. Ba mặt vách tường trụi lủi tối như mực, cái gì cũng có. Chỉ mặt hình như là cửa vào hắc động, hắc ám khôn cùng.

      “ Minh, nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi như thế nào lại ở đây.”

      “ Nơi này là gian khác dưới nước, từ lúc ta sinh ra tới nay, bị phong ấn ở nơi này. Chỉ có máu của ngươi mới có thể mở được phong ấn, ta vừa mới cảm nhận được phong ấn dao động, biết ngươi đến, dùng linh lực trong cơ thể đem ngươi đến đây”.

      “ Máu của ta… khó trách, trong lòng ta vẫn có ý niệm phải về phía trước, đến tại chỗ này, hơn nữa khống chế được về hướng này, nguyên lai là vì đến tìm ngươi.”

      “ Là ai phong ấn ngươi ở đây, ngươi là hỏa hệ ma thú, mà đây là dưới hồ nước, như vậy phải rất nguy hiểm cho ngươi sao.” Băng Huyết ngẩng đầu nhìn Tử Minh, sát khí nháy mắt phóng thích, làm cho khí lạnh phút chốc giống như địa ngục, trầm lạnh như băng.

      Nhìn Băng Huyết như vậy, Tử Minh vốn có cảm tình, lần đầu tiên biết lo lắng, nàng là vì , đau lòng vì đâu. Đôi mắt màu tím thâm tình nhìn Băng Huyết, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhắn non mịn, khuôn mặt cứng ngắt, cố gắng mỉm cười cái.

      “ Vì chờ người, hết thảy đều đáng giá.”

      nhàng câu, làm cho hai tròng mắt Băng Huyết dần dần ẩm ướt, dịu dàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tựa vào bờ vai của , im lặng hứa hẹn.

      “ Minh, về sau ngươi có ta, để cho ngươi bị chút nguy hiểm.”

      “Tốt.” Kiên định tín nhiệm, tia hoài nghi, cho dù nàng bây giờ còn rất yếu, nhưng tin tưởng, tin tưởng mỗi câu của nàng.

      “ Huyết, tại ta muốn vào gian huyễn thú để tu luyện, ngươi theo hắc động thẳng về phía trước, có thu hoạch tưởng. Cố gắng mạnh mẽ , nhớ , ta luôn ở bên cạnh ngươi.”

      “ Được.”

      Nhìn nhau cười, cần nhiều lời, thể xác và tinh thần của họ sớm hòa nhập, Tử Minh nháy mắt biến mất.

      “ Ngạch….. Ta quên hỏi , vì sao bộ dạng của lại giống ta như vậy. Quên …. Lần sau gặp mặt hỏi .” Băng Huyết nhìn vị trí trống rỗng trước mặt, lầm bầm lầu bầu . Sau đó xoay người, chút do dự hương về hắc động tới, tối đến mức thấy năm ngón tay, quả vô cùng tối.

      Nàng tin tưởng Tử Minh, nếu nơi đó có đồ có lợi với nàng, như vậy cho dù là vực sâu, nàng cũng , bởi vì…. Tử Minh lừa nàng.

      Đứng ở bên cạnh hắc động, tay cầm Huyết sát, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tại nơi này nhìn thấy bất cứ thứ gì, đôi mắt ngược lại trở thành trói buộc. Trợn tròn mắt, lại thể nhìn thấy vật, ngược lại làm cho trong lòng sợ hãi, cho nên nhắm mắt lại, dùng tai, dùng mũi, dùng mỗi tế bào trong thân thể quan sát cảnh giác, như vậy được hiệu quả tốt nhất.

      Kiếp trước huấn luyện, nàng sớm gặp qua chuyện như vậy, ở nơi thể thấy được năm ngón tay, bị đám mãnh thú bao vây tấn công. Có thể sống sót rời khỏi, là vì nàng lĩnh ngộ được điểm ấy.

      Cho nên tại, Băng Huyết ở trong hắc động, càng thêm thành thạo. Mỗi giác quan đều đề cao cảnh giác bốn phía, nàng phát nơi này ngoại trừ bóng tối, có hơi thể của bất kỳ sinh vật nào, ngay cả tử khí cũng có.(Dương: nguyên văn là “ thuộc nhân loại tử khí “--à chắc là linh hồn người chết đế, nhưng ta để vậy)

      Nơi này chỉ có nàng, đều nàng làm cho nàng đối với phía sau hắc ám càng thêm hiếu kỳ.

      Tuy rằng tò mò, nàng cũng vội vàng về phía trước. Quy tắc của sát thủ cho dù ở bất kỳ tình huống nào, đều phải bảo trì bình tĩnh vững vàng tâm trí, bằng giây tiếp theo người chết chính là ngươi.

      Băng Huyết liên tục đề cao cảnh giác hai ngày, tia mệt mỏi. Đây đúng là của việc thực những huấn luyện của sát thủ sau khi vào thân thể này, hai linh hồn dung hợp hoàn mỹ, khiến cho tinh thần lực của nàng so với thần giai cao thủ chỉ có hơn chứ kém. Bởi vì thần thức của nàng khi tiến và tinh thần lĩnh vực, hoàn toàn thể đến được điểm cuối.

      Nghiêng đầu, tai phải vừa động, cảm giác được phía trước có trở ngại, nhắm chặt hai mắt, có chút ánh sáng, còn tối đen mảnh.

      Chậm rãi mở hai mắt, ánh vào trước mắt là cánh cửa lớn phủ đầy màu lam, cánh cửa được điêu khác những hoa văn cổ xưa, kinh ngạc quỷ mị.

      Đem huyết sát chủy thủ đặt vào vỏ kiếm ở bên hông, hai tay đặt cánh cửa, dùng sức đẩy.

      ra…

      Lại dùng lực…

      Vẫn là đẩy ra….

      Ta lau….. mở cửa ta làm thế nào vào

      Băng Huyết buồn bực.

      “ Tiểu ngu ngốc, , dùng giọt máu lên cánh cửa thử xem.” Thanh trong trẻo lạnh lùng mang theo ý cười vang lên trong đầu Băng Huyết làm cho hai má nàng có chút nóng lên.

      mất mặt…. Khó được tính trẻ con, còn để cho Minh nhìn thấy.

      Giựt giựt khóe miệng, cắn cái ở đầu ngón tay, giọt máu tươi nhàng lên cánh cửa. Ánh sáng màu lam chói mắt nháy mắt phát ra làm cho nàng thể nghiêng đầu, nhắm chặt hai mắt.

      Hào quang biến mất, luồng hơi thở cổ xưa đánh tới, cho người biết nơi này tịch mịch rất lâu.

      Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía nội môn, đó là nơi giống với thư phòng, nhưng nơi này rất rộng, giống như là toàn bộ sân bóng lớn hợp lại. loạt giá sách ước chừng hai mươi thước, dùng nửa hình tròn bao vây lại, đầu mảnh sương mù lam sắc, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực, ở giữa đặt cái bàn, hoa văn bàn cùng cánh cửa lớn giống nhau, rất cổ xưa. Hai bên cái bàn có hai cái bình đài cao hơn mặt bàn hai tấc. Bình đài bên phải ở mặt đặt vài giá để hàng, phía loạt thùng được sắp xếp gọn gàng, ở giữa là cái dược đỉnh đỏ như máu. Bên trái bình đài bốn phía bị đoàn sương mù lam sắc bao phủ, loáng thoáng nhìn thấy bên trong ở giữa có cái đệm hình tròn.

      Mà cảm giác của Băng huyết đối với nơi này cư nhiên là….. rất quen thuộc. Giống như nàng vốn thuộc về nơi này hoặc là nơi này là thuộc về nàng.

      Đây là vì sao?

      “ Nơi này là Ma huyễn điện.” Giọng của Tử Minh đúng lúc vang lên, giải tỏa nghi hoạc của nàng.

      “ Ma huyễn điện… tại sao nơi này lại có chổ này?” (D: ý chỉ nới tại sao dưới nước lại có có phủ vậy đó.) Băng Huyết chậm rãi bước vào.









    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :