1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:: phụ thân là

      "Diệp Băng Huyết." Giọng non nớt thanh nhã, làm cho hai tròng mắt của nam tử lại sáng ngời, trong mắt có chút dám tin.

      "Ngươi họ Diệp?" Nam tử lại hỏi, mày có chút nhăn lại, vẻ mặt chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

      "Ngươi nhận thức ta. Hoặc là ngươi nhận ra đôi tử mâu bất đồng này." Băng Huyết lạnh lùng nhìn nam tử, tuy rằng là hỏi, giọng điệu lại thập phần khẳng định.

      Băng Huyết có mười mấy năm làm sát thủ, sớm làm cho nàng biết quan sát cảm xúc cùng thần thái của người khác, đến ràng hiểu biết suy nghĩ của đối phương.

      Từ lúc nam tử chú ý tới đôi con ngươi của chính mình, liền biểu ra hành động cùng thần thái khác thường, chứng minh rằng biết chút tình về này đôi tử mâu.

      Nam tử nhàng dựa vào vách tường phía sau, lẳng lặng nhìn Băng Huyết, thở dài hơi. Đôi con ngươi nhìn Băng Huyết thương tiếc cùng hối hận.

      "Có thể tên mẫu thân ngươi ?" Nam tử vô lực hỏi Băng Huyết, mặt mang theo mất mát cùng phiền muộn làm cho Băng Huyết thập phần khó hiểu.

      "Diệp Khê Nhi." giấu diếm, trực giác cho Băng Huyết, đối với đại thúc mà chính mình trong lúc vô ý mang về này, là có thể tín nhiệm . tuyệt đối thương tổn chính mình.

      Băng Huyết đối với trực giác của chính mình cho tới bây giờ đều là tin tưởng . Mà trực giác của chính mình chưa từng làm cho chính mình thất vọng, ở kiếp trước dựa vào nó mà nàng thoát chết nhiều lần.

      Băng Huyết biết, chỉ có làm cho vị đại thúc này hoàn toàn tin tưởng hơn nữa xác định chính mình là người mà tin, mới có thể biết được nhiều về bí mật chính mình. Cho nên giấu diếm cái gì.

      Mà lần này,trực giác của Băng Huyết lại đúng.

      Khi nam tử nghe được cái tên từ miệng Băng Huyết, hai tròng mắt ngập tràn ánh sáng. Cảm xúc vừa mới ổn định xuống lại bùng nổ. Đôi môi run run, nhìn chằm chằm vào Băng Huyết. Cho dù là lạnh lùng như Băng Huyết, đều bị ánh mắt nóng rực lại kinh ngạc kia nhìn đến phía sau lưng phát lạnh, có chút dựng tóc gáy.

      "Có việc , đừng nhìn ta như vậy." Băng Huyết bất mãn nhăn mặt, giọng càng thêm lạnh như băng.

      Nam tử thân thể lại run lên, lần này phải vì kích động , là bị Băng Huyết đông lạnh . Có chút kinh ngạc nhìn tiểu nương gầy trước mặt, nam nhân nghi hoặc qua , còn lại là càng thêm đau lòng.

      "Ai... Đứa . Ngươi mấy năm nay nhất định thực khổ ." Nam tử trong giọng tràn ngập hối hận cùng bất đắc dĩ."Ta gọi là Mặc Kình Thiên, là bạn tốt của phụ thân cùng mẫu thân ngươi. Cùng phụ thân ngươi lại là huynh đệ sinh tử chi giao. Theo lý, ngươi hẳn phải gọi ta tiếng nghĩa phụ. Năm đó khi mẫu thân ngươi còn chưa có ngươi, chúng ta , về sau nếu bọn họ có đứa , cũng gọi ta là phụ thân, nhận thức ta làm nghĩa phụ." Như là nghĩ tới thời điểm thoải mái khó quên này, nét mặt Mặc Kình Thiên biểu lộ cái hạnh phúc tươi cười. Cái tươi cười này bên trong tràn ngập ấm áp, ấm đến trong lòng Băng Huyết, làm cho nàng chậm rãi thu hồi hàn khí quanh thân.

      Nghe được trong giọng nhắc đến người quen thuộc nhưng lại xa lạ, làm cho tâm Băng Huyết có chút đau xót: "Cha ta là người thế nào?"

      Mặc Kình Thiên chậm rãi nhớ lại, nhìn về phía Băng Huyết, mặt đầy từ ái: "Đứa , nhớ kỹ phụ thân ngươi là nam tử phi thường vĩ đại. dũng cảm, kiên trì, trọng tình trọng nghĩa, lại ân oán ràng. Đối với địch nhân có thể lãnh khốc vô tình, từ thủ đoạn. Đối với thân nhân, có thể liều mình trả giá, cầu hồi báo."

      Nghe phụ thân trong miệng Mặc Kình Thiên, Băng Huyết mỉm cười, trong lòng đối với người phụ thân xa lạ này có chút tán thành.

      hổ là phụ thân của Băng Huyết nàng, tính cách giống nàng, nàng thích.

      Nhìn Băng Huyết tươi cười, tâm Mặc Kình Thiên có chút thả lỏng, rất sợ, sợ đứa trước mắt này bởi vì nhận hết tất cả đãi ngộ bất bình mà oán hận phụ mẫu của chính mình. tuyệt đối thể để đứa quan trọng nhất trong lòng bọn họ lại hận bọn họ. Như vậy bọn họ nhất định hội rất đau , như thế nào có thể tha thứ cho chính mình được.

      "Băng Huyết, mẫu thân con nàng..." Mặc Kình Thiên muốn hỏi chuyện tình của người kia, nhưng lại sợ nghe chuyện mà chính mình thể đối mặt. sợ bản thân có thể hay hỏng mất.

      "Con biết mẫu thân nơi nào, tam ca lúc con được tuổi nhiều, mẫu thân liền bỏ , còn trở về." Băng huyết nhìn Mặc Kình Thiên, giọng vẫn tràn ngập băng hàn. Nhưng Mặc Kình Thiên lại có thể ràng nghe ra bất đắc dĩ cùng mất mát.

      "Bỏ ..." Mặc Kình Thiên tâm lộp bộp chút, thiếu chút nữa nhảy lên. dám tưởng tượng người kia về nơi đó, lại hoặc là đây là ngoài ý muốn. thậm chí cái gì cũng dám đoán. Trong đầu trống rỗng, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.

      Băng Huyết khó hiểu nhìn Mặc Kình Thiên, khi nhắc đến mẫu thân của mình vì sao đại thúc lại có biểu tình kỳ quái như vậy, giống như nương chết. Nhưng trong lòng lại nghĩ vậy. Theo trong lời của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết đều có thể thấy được tâm thương mình. đem chính mình trở thành đứa của , hơn nữa đối phụ mẫu của chính mình là tâm đối đãi, sinh tử tương giao.

      Mà trong lòng Băng Huyết sớm chấp nhận người trước mắt, tuy rằng thời gian bọn họ nhận thức còn ngắn, nhưng duyên phận chính là kỳ quái như vậy, cần lý do. Nếu chấp nhận, như vậy từ nay về sau, Mặc Kình Thiên chính là người Băng Huyết nàng bảo vệ.

      "Mẫu thân rời nhất định là bất đắc dĩ. Băng huyết tin tưởng mẫu thân có việc gì, nhất định là ở nơi đó nỗ lực. Cho nên Băng Huyết cũng cố gắng, tuyệt đối buông tha tia hy vọng. Cuối cùng có ngày Băng Huyết đem mẫu thân cọng tóc cũng bị thương trở về."

      Mặc Kình Thiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của tiểu Băng Huyết, lời non nớt lại mang theo cái lạnh như băng luôn luôn quấn quanh bên tai.
      Cho dù tiểu nương trước mặt chỉ có năm tuổi, cho dù tiểu nương trước mặt ngay cả ma pháp đều còn có thức tỉnh như người thường. Nhưng Mặc Kình Thiên chút nghi ngờ, tin tưởng nàng có thể làm được lời nàng .

      Bởi vì nàng là đứa của bọn a. Còn có cái gì là thể .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 10:: huyết hải thâm cừu

      Băng Huyết tới trước mặt Mặc Kình Thiên, nhàng ngồi xuống bên cạnh tấm ván. Nếu chấp nhận người trước mắt, như vậy băng hàn cự tuyệt người ngàn dặm kia bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tạo thành ở kiếp trước hoàn toàn bị Băng Huyết thu hồi.

      Hơi thở lạnh như băng chính là loại tự vệ nhằm vào ngoại giới, đối với người chính mình chấp nhận, đương nhiên cần loại tự vệ này, chỉ vì tuyệt đối tin tưởng.

      Cảm nhận được Băng Huyết thay đổi, cao hứng nhất chính là Mặc Kình Thiên .

      thể tưởng tượng được hoàn cảnh nào tạo thành đứa bé có hơi thở lạnh như băng như vậy. Băng Huyết như vậy càng làm cho chính mình thêm đau lòng. thề, nhất định cho Băng Huyết tất cả thứ tốt nhất, thay bọn họ hảo hảo bảo vệ Băng Huyết, nhưng hạn chế tài năng của nàng, bởi vì Mặc Kình Thiên biết, thiên hạ trước mắt ngày rời khỏi nơi này, đến nơi cao nhất mà mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ.

      ngày, nàng thành kiêu ngạo của bọn họ.

      "Tử mâu của Băng Huyết rất giống phụ thân , phải ?" Băng Huyết muốn biết về lão cha, càng muốn biết nhiều về chuyện tình của ông. Như vậy làm cho lòng nàng cảm thấy nàng phải là nhi ai muốn, nàng có phụ mẫu của chính mình.

      Mặc Kình Thiên nhìn khuôn mặt non nớt đầy nụ cười của Băng Huyết, cặp tử mâu chính mình quen thuộc, trong mắt tràn đầy tưởng niệm.

      "Uh, tử mâu của tiểu Băng Huyết cùng đại ca giống nhau, đều đẹp giống nhau, trong suốt sáng ngời. Giống như tử thủy tinh diễm lệ loá mắt nhất thế gian, làm cho người khác liếc mắt cái, liền thể quên."

      " vì sao rời mẫu thân cùng Băng Huyết?" Băng Huyết nhìn Mặc Kình Thiên, hỏi ra điều nàng vẫn muốn biết, cũng là vấn đề quan trọng nhất.

      "..." Ý cười mặt Mặc Kình Thiên biến mất, mày nhăn lại, lâm vào thống khổ giãy dụa.

      Nhìn biểu tình của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết lựa chọn trầm mặc chờ đợi, nàng biết trong đó nhất định là có nguyên nhân phức tạp. Nàng tin tưởng phụ thân cùng chính mình giống nhau ở tính cách, nhất định vô duyên vô cớ liền rời chính mình cùng mẫu thân mà có gì lý do.

      Mặc Kình Thiên giương mắt, nhàng vỗ về mái tóc dài màu lam của Băng Huyết.

      "Tiểu Băng Huyết, cần oán hận phụ thân ngươi. Tin tưởng , là dùng sinh mệnh, tất cả mọi thứ có để trân trọng ngươi cùng mẫu thân ngươi. Ta còn nhớ , năm đó khi vừa mới biết mẫu thân ngươi mang thai, mặt biểu tình là ngốc như vậy. người ôm mẫu thân ngươi ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt ngây ngô cười, nụ cười mà ta chưa từng xem qua. Ta từng nghĩ đến biểu tình như vậy đời này đều có khả năng xuất nam tử lạnh khốc như vậy. Nhưng mà, ước chừng cười ngây ngô nhiều giờ, mặc cho ai đều thể đánh thức . Thẳng đến cuối cùng vị y sư bất đắc dĩ : ôm phụ nữ có thai như vậy làm bị thương đến đứa . Phụ thân ngươi lập tức tỉnh lại, cẩn thận đem mẫu thân ngươi an trí ngồi xuống, giống như trong tay cầm là trân bảo trân quý nhất thế giới này. Bất quá, như vậy cũng đúng. Bởi vì các ngươi là thế giới của , là trân bảo trân quý nhất của . Cho nên cho phép ai đến thương tổn các ngươi. Cho dù là dùng chính mệnh của mình ngăn cản, cũng tiếc."

      "Phụ thân ..." Băng Huyết trừng lớn hai mắt, thể tin được nhìn Mặc Kình Thiên, nàng cần... cần cảm thấy chính mình là đứa hạnh phúc nhất thế giới này, nếu là hạnh phúc của nàng phải là . Hạnh phúc là điều mà kiếp trước nàng cũng dám nghĩ đến, đó là hạnh
      phúc mà bao nhiêu ngày ngày đêm đêm mới có, nàng ngay cả nằm mơ đều muốn, muốn cùng những đứa khác giống nhau, giống nhau có được phụ mẫu của chính mình, phụ mẫu thương chính mình. Làm sao có thể tàn nhẫn với nàng như vậy, nếu là như vậy. Như vậy nàng chắc chắn hóa thân thành ác ma đáng sợ nhất ở địa ngục, làm cho thiên hạ này cùng hạnh phúc của chính mình …..Chôn cùng.

      Nhìn đôi tử mâu kia của Băng Huyết phát ra tia u, thế nhưng trong nháy mắt lên tia ánh sáng màu đỏ, cả người tản ra sát khí thị huyết, giống như ma quỷ ở địa ngục ma quỷ, làm cho người ta kinh hãi.

      Mặc Kình Thiên lập tức ôm lấy thân thể gầy của Băng Huyết vào lòng.

      "Băng Huyết... Bình tĩnh chút. Phụ thân ngươi còn sống, có chết, , ngươi bình tĩnh chút. Mẫu thân ngươi cùng phụ thân còn chờ ngươi tìm bọn họ ."

      "Còn sống." Hai chữ đơn giản, làm cho hơi thở trầm như địa ngục phát ra từ Băng Huyết chậm rãi tiêu tán. Ngẩng đầu im lặng nhìn Mặc Kình Thiên, đợi giải thích.

      Còn sống là tốt rồi, mặc kệ ở nơi nào, cho dù là địa ngục, nàng đều . Gặp ma giết ma, gặp thần chém thần.

      "Đúng vậy, còn sống. Năm năm trước, đám người mặc chiến giáp màu xanh, mang mặt nạ đột nhiên xông vào sân nhà các ngươi. Muốn bắt mẫu thân ngươi mang , lúc ấy mẫu thân ngươi muốn sinh con. Hơn nữa bọn họ lai giả bất thiện, phụ thân ngươi đương nhiên cho bọn họ đem mẫu thân ngươi mang . Cuối cùng phụ thân ngươi cùng vài tên tùy tùng chém giết người áo xanh. Mẫu thân ngươi thừa dịp loạn, liền chạy thoát ra ngoài. Tuy rằng nàng thà tình nguyện cùng phụ thân ngươi chết trận, còn hơn sống mình. Nhưng nàng có ngươi, bảo bối trân quý nhất của bọn họ, cho nên phải rời , nàng muốn bảo đảm an toàn của ngươi. Khi ta nghe được tin tức, lúc đuổi tới..." Mặc Kình Thiên đến đây, mặt xuất vẻ thống khổ cùng hối hận. Sắc mặt càng trắng bệch.

      Băng Huyết đành lòng, vươn tay bé, mềm vỗ lồng ngực vững chắc cùng ấm áp, tiếng động an ủi. Nàng biết, nếu được, nam nhân dũng mãnh này, tình nguyện cùng huynh đệ của chính mình chết trận, cũng nguyện vô lực lựa chọn mất huynh đệ như vậy.

      "Khi ta đuổi tới nơi, nguyên bản sân vườn tao nhã xinh đẹp thế nhưng giống như địa ngục, nơi nơi đều là thi thể trọn vẹn, có người chết, có khế ước thú . Máu tươi đầy toàn bộ tiểu viện. Thống khổ cùng hối hận chiếm cứ toàn bộ thân thể ta, ta hận, hận chính mình vì sao đến sớm hơn, nếu... Nếu ta đến sớm hơn chút, có lẽ phát sinh chuyện như vậy. Bất quá, ta tuyệt đối buông tay. Càng tin các ngươi chết như vậy. Ta cho phép thủ hạ hỗ trợ, ta sợ bọn họ sơ ý bỏ qua. Ta mình thăm dò, xem từng cái thi thể, phần còn lại của chân tay bị cụt, ta cỡ nào sợ nhìn đến là người chính mình quen thuộc. Hoàn hảo... Trải qua cẩn thận xem xét, có phụ thân ngươi , càng có mẫu thân ngươi . Ta phái các thế lực, tìm các ngươi, nhưng là đến cuối cùng được đến tin chính là phụ thân ngươi cùng địch nhân tiến vào vực thẳm nhập cảnh huyền ảo. Căn cứ vào mục đích hôm đó, lúc bọn họ chiến đấu, phụ thân ngươi vẻ mặt đúng, lại cắn răng chém giết tha, cuối cùng hẳn là tính đồng quy vu tận . biết vì sao lại đột nhiên biến mất thấy . Ta đến địa phương xem xét, nguyên lai nơi đó dĩ nhiên là kết giới tiến vào cảnh huyền ảo địa vực. Kết giới ảnh huyền ảo địa vực phải hàng năm mở ra , nghĩ tới thế nhưng bị phụ thân ngươi đụng phải, hơn nữa kém dương sai vào. Cho nên ta , phụ thân ngươi chết. Đại ca của ta tuyệt đối chết, làm sao có thể chết, trải qua nhiều đau khổ như vậy, đều kiên cường sống sót, hơn nữa ngừng cường đại . Như vậy làm sao có thể chết. còn chưa gặp qua nữ nhi nhất, còn có hoàn thành lời hứa với mẫu thân ngươi, làm sao có thể chết được. tại nhất định là ở chỗ đó đợi, đợi đến khi chúng ta gặp lại. Hơn nữa ngừng nỗ lực, nỗ lực hủy diệt hết thảy nhân tố bất lợi đối với các ngươi, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các ngươi."

      Mặc Kình Thiên cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, trong mắt tràn đầy kiên định cùng tự tin.

      "Con tin tưởng, phụ thân cùng mẫu thân đều có việc gì. Băng Huyết cũng cố gắng, ngừng cố gắng. ngày Băng Huyết hội cường đại, cường đại tiến vào cảnh huyền ảo địa vực, tìm được phụ thân. Càng làm những người đó nợ máu trả bằng máu, con làm cho bọn họ hối hận vì có mặt đời, càng hối hận vì chọc người nên chọc ."

      "Con cùng phụ thân cùng đón mẫu thân về nhà, vĩnh viễn bảo vệ bọn họ. Đây chính là mục tiêu cùng động lực để Băng Huyết ngừng cường đại, làm cho người thân cùng bằng hữu của con bị thương tổn gì."

      "Nghĩa phụ, ngài yên tâm. Băng Huyết trưởng thành, về sau Băng Huyết bảo vệ mọi người."

      tiếng gọi đơn giản, câu hứa hẹn đơn giản, làm cho nam nhân chỉ cần dậm chân đều làm sắc mặt mọi người đại lục này biến đổi, đỏ mắt, ấm lòng, cả đời khó quên.

      Trong tương lai ngày nào đó, bên tai lại vang lên lời giống nhau, Mặc Kình Thiên nở nụ cười, cười thoải mái, cười thỏa mãn, cười hạnh phúc.

      tin tưởng mỗi câu nàng , mặc kệ là nàng lúc này vẫn gầy yếu, hay là nàng cường đại trong tương lai.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11.1:Mặc Gia Nhân a.

      Mặc Kình Thiên nhìn về phía ngoài cửa sổ,xuyên thấu qua ánh trăng, có thể ràng nhìn đến bên ngoài tiểu viện.Cỏ dại đầy sân, tia sức sống.Nếu phải biết Băng Huyết vẫn ở nơi này, nghĩ nơi này căn bản là cái phòng trống hoang tàn .Phỏng chừng so với ngoại miếu đổ nát tốt hơn chút mà thôi.

      "Tiểu Băng Huyết nơi này là chổ nào vậy?."
      Mặc kình Thiên nhìn Băng Huyết hỏi ra những gì nghi vấn khi tỉnh lại tới giờ.
      "Nơi này là diệp gia hậu viện,chổ ở của hạ nhân"Băng Huyết thẳng thắn ,giọng điệu bình thản, mang theo tia oán khí.


      Mặc Kình Thiên nghe xong,trong lòng lửa giận ngun ngút bay lên,hai mắt mang theo lửa giận ngút trời.

      "Diệp gia to gan.Thế nhưng đem huynh đệ chí bảo,vứt bỏ như vậy ở tiểu viện đổ nát,tự sinh tự diệt, là khinh người quá đáng".

      Xung quanh Mặc Kình Thiên Khí bốn phía tràn đầy tức giận,kịch liệt dao động.Căn bản là giừơng củ kỹ,càng lung lay sắp đổ.
      Băng Huyết khóe miệng co rút,bất đắc dĩ nâng tay lên an định tinh thần cho vị trung niên nam tử tức giận.
      "Nghĩa phụ bình tỉnh.Ngài tưởng phá hủy nơi này,chúng ta còn nơi khác tạm cư sao".
      Mặc Kình Thiên nắm bàn tay bé,non mềm,lạnh lẽo của Băng Huyết,hít sâu hơi.Trong mắt là vô tận hối hận cùng áy náy.Nếu như trở về Diệp gia tìm đứa này cũng đến mức đứa như vậy phải sống độc lập như vậy nhiều năm,đây là tàn nhẫn dữ dội a.



      "Nha đầu mấy năm nay khổ ngươi.Là nghĩa phụ có lỗi,ta thế nhưng vẫn mãi đắm chìm trong nỗi thống khổ mất cha mẹ ngươi,thế nhưng quên tìm ngươi. xin lỗi."Mặt Kình Thiên trong thanh tràn ngập áy náy cùng tự trách.

      Băng Huyết bình thản nhìn Mặc Kình Thiên,thanh thúy "Đừng lo,nghĩa phụ cần tự trách.Ngài lúc trước nghĩ tới mẫu thân bị người ta ngộ hại,phu thân tiến vào cảnh tương huyềng ảo địa vực,đương nhiên có cơ hội nghĩ đến ta còn ở nơi này.Băng Huyết họ diệp vì lúc đó chỉ biết mẫu thân họ diệp,cho nên Băng Huyết mới lựa chọn họ diệp.Cùng Diệp gia hề quan hệ.Băng Huyết sớm nghe ,mẫu thân lúc trước khi rời cũng cùng Diệp gia thoát ly quan hệ,bất đắc dĩ mới có thể trở lại.Huống hồ đây là cái gia tộc phức tạp như vậy,đối với Băng Huyết hề có linh mạch linh căn, thể tu luyện,đối với Diệp gia có lợi ích,có thể Diệp gia có thể che mưa che gió


      Trọng yếu nhất là Băng Huyết cùng Diệp gia còn quan hệ ,chỉ cần họ đừng trêu chọc ta,như vậy ta với Diệp gia bọn họ vĩnh viễn liên lụy nhau".

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11.2:
      Nghe Băng Huyết lạnh nhạt ,Mặc Kình Thiên tâm lại co rút đau đớn,khẽ thở dài.Trong đôi mắt kia ra có bao nhiêu năm tuổi bé.Là như thế nào qua,làm cho bao nhiêu đó năm tuổi hài đồng,có thể ra những lời thành thục như vậy.Đem năm năm này nhàng,bâng khuơ qua như vậy vì là làm cho mình tự trách, làm cho mình càng thêm hận bản thân.

      Ý tứ của Băng Huyết đều biết.Như thế nào mà có thể hoán Diệp gia chủ,đó là phụ thân,thân sinh của mẫu thân nàng,là ngoại công của nàng a,nhưng mà lại tận tâm đối đãi với nàng.Bề ngoài lạnh như băng sương,thực chất là để an ủi chính mình,tình nguyện buông bỏ oán hận với diệp gia.

      bé phấn điêu ngọc trát,bề ngoài lạnh như băng sương, đôi tử mâu lạnh lẽo, trầm.Cả người tỏa ra hơi thở cự tuyệt người ngàn dặm.Nếu phải tận mắt nhìn thấy,ai có thể tin tưởng,đó chỉ là bé năm tuổi.

      Băng Huyết như vậy càng làm cho Mặc Kình Thiên đau lòng,nếu có biến hóa nghiên trời lệch đất,nếu có những cửa ải khó khăn mà người thường vượt qua được,nếu thất vọng đến tận xương, làm sao có thể làm cho cái tiểu oa oa lo nghĩ trở nên bình tĩnh như vậy.
      Băng Huyết bất đắc dĩ nhìn Mặc Kình Thiên,cảm nhận được biến hóa của .Đoán rằng có lẽ lại bởi vì mình mà thống khổ,tự trách bản thân .Nàng cũng biết bề ngoài của mình giờ chỉ có năm tuổi tiểu oa oa thôi,căn bản có khả năng thành thục tâm tính như vậy.Tuy rằng kiếp trước nàng chịu khổ cực so với Diệp gia Tiểu Thất này thảm hai hơn.Nhưng nàng tại linh hồn cũng gần hai mươi tuổi a.Nếu ngay cả ý nghĩa trong lời mà cũng hiểu,phòng chừng biến mất ở nơi gọi là địa ngục sát thủ kia rồi.Bất quá nàng lại thể giải thích cho Mặc Kình Thiên.


      "Nghĩa phụ,Băng Huyết còn có nghĩa phụ, phải sao?"
      Chỉ câu đơn giản, làm cho Mặc kình Thiên giác ngộ,khốn khổ trong lòng cũng nháy mắt biến mất.Đúng vậy....nàng còn có a, làm sao có thể làm cho nàng chịu uẩn khúc nha, nhất định cho nàng hết thảy những thứ tốt nhất.

      "Đúng rồi tiểu Băng Huyết tên của ngươi là do ai đặc?"
      Mặc Kình Thiên đột nhiên nghĩ ra,nhìn Băng Huyết nghi hoặc hỏi.
      "Là Băng Huyết tự mình đặt.Lúc trước mẫu thân mang Băng Huyết vào Diệp gia lâu sao đó liền ly khai, ai cho Băng Huyết biết mình tên gì,bọn họ chỉ gọi Băng Huyết là Diệp gia tiểu thất."
      Băng Huyết giọng điệu bình thản,như chuyện liên quan tới bản thân mình.

      Mặc Kình Thiên thở dài hơi phát ,trong hôm thở dài vô số lần so với năm còn nhiều hơn.
      "Băng Huyết phụ thân ngươi họ mã kuê là Mã Thiên Ưng,ngươi tên là Mã Tâm Tề là trước khi ngươi sinh ra phụ thân ngươi đặt cho,ngụ ý là mặc kệ là sảy ra chuyện gì,cả gia đình rời xa nhau,đồng tâm hiệp lực.Bất quá ngươi còn có cái tên khác là Mặc Tâm Tề là Mặc đảo đại thiếu gia.Ngoại trừ người đảo cùng các vị trưởng lão bên ngoài cũng chỉ có mẫu thân ngươi biết họ chân thực của phụ thân ngươi,cho nên ngươi phải nhớ kỹ sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì,cũng được cho bất kể nào biết ngươi tên là Mặc Tâm Tề.Tuy rằng ta biết vì sao nhưng phụ thân ngươi từng qua. khi họ Mặc bị bại lộ, có vô vàn phiền toái lường trước được."

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12: Lưu lại ba năm

      _Edit+ beta: Yết Vạn Dương


      Ý tứ trong lời của Mặc Kình Thiên làm cho Băng Huyết rung động,

      chỉ vì phụ thân có quan hệ với Mặc đảo, càng vì phụ thân đồng thời mang họ

      Ma. Tuy là biết mọi chuyện nhưng thông minh như Băng Huyết làm sao lại

      hiểu được bên trong bí mật kinh thiên động địa. Dù sao họ Ma

      và đôi mắt màu tím đại lục này vô cùng thưa thớt, hoặc có thể trừ người

      nhà của nàng (cha tỷ ấy ý, ta nghĩ là chắc có người thân của cha tỷ ấy nên ta để là

      người nhà) hoàn toàn có bất kỳ ai. Bất quá khi chính mình còn chưa trở thành cường giả, nàng liều lĩnh mà tìm kiếm chân tướng. Vì chính mình, cũng vì phụ thân thương mình đến tận xương tủy, nàng hành động ngu ngốc.

      " Được! Nghĩa phụ yên tâm.... con hiểu." Băng Huyết còn nhưng lại rất nhu thuận làm cho Mặc Kình Thiên thập phần vui mừng, càng vì đại ca đại tẩu mà vui vẻ.

      " Đứa bé ngoan." Mặc Kình Thiên cảm thấy mỹ mãn vuốt mái tóc dài của Băng Huyết. Sau lại nhíu nhíu đầu chân mày, nghĩ đến người kia, trong mắt lên tia thị huyết lạnh như băng. Tuy rằng rất nhanh, nhưng lại tránh khỏi đôi mắt của Băng Huyết.

      Xem ra mọi chuyện đơn giản!

      " Nghĩa phụ, ngài muốn làm cái gì liền làm . cần lo lắng cho con, con có thể chiếu cố chính mình, dù sao mấy năm nay cũng quá tệ."

      Mạch Kình Thiên cau mày, trong lòng rất nhanh phân tích thế cục, cuối cùng giống như quyết định xong, ngẩn đầu về phía Băng Huyết : " Nha đầu, con thong thả lúc này chờ nghĩa phụ, nhiều nhất ba tháng, nghĩa phụ lập [DI3n_d4n_lqd]tức đến đón con hồi Mặc đảo. Mặc dù huyết mạch trực hệ của Mặc đảo từ lúc sinh ra có tâm tính cao ngạo, nhưng đối với bất cứ thứ gì người nhà của chính mình vẫn là trọng yếu. Cho nên Mặc đảo thành lập mấy ngàn năm nay, chưa bao giờ có chuyện vì tranh giành quyền lực mà chém giết lẫn nhau xảy ra. Mà Mặc gia ở Mạc đảo ngàn năm qua đều là chủ nhân của Mặc đảo. Nhưng chuyện của đại ca năm năm trước, làm cho mọi người lâm vào trạng[DI3n_d4n_lqd] thái u ám. Hoàn hảo Mặc đảo hàng năm lánh đời, nên người ngoài thể nhân cơ hội thừa dịp lẻn vào. Nhưng mà lại khiến cho chi thứ sợ chết 'nhớ thương'. Quả nhiên con hổ ở núi, khỉ con lại muốn xưng vương xưng bá, lần này lại muốn mưu hại , làm cho xém chút mất mạng. Bất quá như vậy cũng tốt, đều muốn tại trở về nơi đó cảm tạ người kia chút, nếu mưu của ta, căn bản thể gặp được giọt máu duy nhất của đại ca[DI3n_d4n_lqd]. Nhưng khi cảm tạ xong, cho ta biết, chọc giận người Mặc gia là phải trả giá đại giới, là điều mà ta vĩnh viễn thể chịu nổi.

      Băng Huyết nghe xong lời Mặc Kình Thiên , nghĩ nghĩ, ngẩng đầu : " Nghĩa phụ, Mặc đảo phải cho người ngoài vào sao?"

      Mặc Kình Thiên mỉm cười, trìu mến điểm mũi Băng Huyết, dịu dàng : " Nha đầu ngốc, con chính là cháu của đương kim gia chủ Mặc gia, Mặc Tâm Tề, thử hỏi có ai muốn sống cho con vào đảo?. Kỳ , nha đầu con cũng có thể gọi ta là tiểu thúc, bởi vì phụ thân của con là dưỡng tử của gia chủ gia gia. Chuyện này cũng rất ít người biết, bọn họ đều nghĩ phụ thân của con là con riêng của gia gia. Bất quá ta càng thích con gọi ta là nghĩ phụ, ha ha."

      " Ngạch.... " Nhìn mặt than Mặc Kình Thiên đột nhiên xuất biểu tình trẻ con, khóe mắt Băng Huyết giật giật, đồng thời cũng vì thân thế phức tạp của phụ thân mà bất đắc dĩ. Bởi vì phụ thân thân thế phức tạp, đại biểu cho thân thế của nàng cũng phức tạp. Nhưng nàng nổi giận, ngược lại có thêm động lực. Đường còn dài, nàng kiên định từng bước từng bước tiêu sái xuống[DI3n_d4n_lqd]. Cho dù con đường phải trước thông, nàng dùng sức mạnh làm cho nó thông, đừng thấy bề ngoài nàng lạnh như băng, kỳ bên trong nàng mười phần huyết tinh bạo lực.

      " Con hiểu, con cũng rất thích gọi người là nghĩa phụ. Nhưng mà..... nghĩa phụ, con muốn ba năm sau mới cùng người về Mặc đảo."

      Lời của Băng Huyết làm cho Mặc Kình Thiên mới cười hì hì trong nháy mắt biến sắc, khó hiểu nhìn Băng Huyết.

      “ Nghĩa phụ, người biết tại con ngay cả người bình thường còn thể địch lại, thân là trực hệ của Mặc đảo, là con của phụ thân, làm sao có thể vô dụng như vậy. Con biết mọi người trong nhà để ý, nhưng mà con tuyệt đối cho phép chính mình quá yếu làm mọi người mất mặt, dù là[DI3n_d4n_lqd] chút cũng được. Cho nên trong ba năm tới, Băng Huyết muốn ở lại nơi này.”

      Băng Huyết biết tại sao khi nàng nghe Mặc Kình Thiên muốn mang mình cùng rời lúc này, tròng lòng thập phần kháng cự, giống như nơi này còn có cái gì chính mình chưa thể hiểu được. Chưa thể rời , đó là cái thuộc về chính mình, nếu nàng khỏi còn nửa. Nàng cho tới bây giờ đều sống theo ý mình, cho dù chống đối bất kỳ ai, cũng thể chống lại tâm ý của chính mình.

      “ Nơi này…” Mặc Kình Thiên vừa định phản đối, Mặc đảo so với nơi này có tài nguyên và hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều. còn muốn sau khi trở về tìm vài vị trưởng lão trong tộc giúp Băng Huyết. Thế nhưng, khi nhìn trong đôi mắt màu tím của Băng Huyết là vô vàn kiên định, biết…. có khả năng làm thay đổi tâm ý. Nàng cùng phụ thân của nàng là cùng loại người, khi quyết định, dễ dàng thay đổi.

      Mặc Kình Thiên tin tưởng Băng Huyết, tựa như tin tưởng đại ca của mình.

      “ Được, nghĩa phụ người hãy yên tâm. Chưa cứu được cha mẹ, thù nhà chưa báo, ta Ma Tâm Tề, tuyệt đối xảy ra chuyện gì.” Bắt đầu từ giờ phút này, Diệp băng huyết chính là Ma Tâm Tề, hoặc là … Là Mặc Tâm Tề.”

      “ Tốt, ta về trước cho các gia gia của con, để cho họ vui vẻ, dù sao trong năm năm này, họ cũng giống như ta….aizz, yên tâm . Nghĩa phụ tin ở con, nhưng mà con nhất định phải nhớ kỷ, mặc kệ phát sinh[DI3n_d4n_lqd]chuyện gì, phải liên hệ với chúng ta trước. Con nhất định được để cho chính mình gặp chuyện may, biết ?”

      “ Aizz… tìm được con rồi, nhóm gia gia và thúc thúc nhất định rất vui vẻ, nhưng mà….” Mặc Kình Thiên khóc ra nước mắt, nhìn trong mắt Băng huyết đầy nghi hoặc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      “ Nhưng mà…. Ta có đem con mang về, lại để cho con ở lại đây mình sống ba năm. Ta nghĩ lần này trở về, nhất định bọn họ làm cho ta nằm giường ba ngày."

      “ ngạch…” Nhìn dáng vẻ Mặc Kình Thiên, Băng Huyết tuyệt đối hoài nghi gia gia bọn họ nhất định làm ra chuyện đó.

      Khuôn mặt nhắn tinh xảo mỉm cười. Trong lòng ấm áp. Cho dù bây giờ vẫn chưa gặp mặt, nhưng Băng Huyết biết, nàng độc, nàng có gia đình, có rất nhiều người nhà đáng .



      Nàng nhất định càng thêm cố gắng, để có thể thủ hộ người nhà của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :