1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 67: Huyết Chiến Ngân Xà

      Edit: Mặc Doanh

      Beta: Lạc Huyên

      Băng Huyết lạnh lùng nhìn mấy cột nước màu bạc xông tới. Tất cả đều là thủy ngân kịch độc có tính ăn mòn cực mạnh, cuối cùng là con ngân xà có tốc độ cực nhanh, lực công kích cực mạnh. Muốn bình yên vô , xem ra là thể nào, vậy...... Chỉ có thể liều mạng lần.

      Nàng mở to mắt, trong mắt đều là liều mạng, nguyên tố phong hệ nhanh chóng bao bọc toàn thân, đấu khí tụ ở hai tay, khom người ngã về phía trước, tất cả đều được mở rộng, tất cả đấu khí, linh lực ngừng qua kinh mạch toàn thân, trong nháy mắt, tăng sức chiến đấu đến trạng thái bùng nổ, xông tới phía đối diện. Nếu thể tránh những cột nước thủy ngân kia, vậy thể làm gì khác hơn là chuyển hóa những thủy ngân kịch độc kia thành thứ có lợi cho mình. Đôi mắt Băng Huyết lạnh lẽo, tốc độ lại tăng lên lần nữa, tiếng "Ào.... Ào.... Ào" vang lên, bốn phía quanh Băng Huyết xuất sương mù, mùi hương gay mũi bay ra, trong đó còn mang theo mùi máu tanh nồng đậm.

      Vì sương mù mà tốc độ của ngân xà dần chậm lại, đôi mắt ti hí kinh ngạc nhìn về phía trước, đợi ngân xà phản ứng, cột sáng màu đỏ nhanh chóng thoáng qua, ngân xà vung cánh, nhanh chóng tránh né công kích bất ngờ kia, hiểm trở tránh khỏi chủy thủ sắc bén chết người.

      đợi ngân xà phản kích, nghe: "Phong nhận... Phong nhận.... Phong nhận." Vô số ma pháp phong hệ sắc bén bắn tới từ bốn phương tám hướng, nhìn như hỗn loạn, nhưng ra, tất cả đều hướng về chỗ dưới bảy tấc cm của ngân xà.

      Lúc này sương trắng tản , thân hình Băng Huyết lại xuất . Nhưng còn được như vừa rồi, lúc này nàng giống như huyết ma bò ra từ địa ngục. Trường bào rách rưới nhuốm đầy máu đen, chỉ có bờ vai được vảy rồng màu tím bảo vệ là còn nguyên vẹn, máu tươi giọt rơi xuống đất, trong uy nghiêm mang theo sát khí. Còn những chỗ khác người thảm đến nỗi nỡ nhìn. Càng khiến người ta bận tâm thân thể nhắn bên trong trường bào, máu thịt be bét, đỏ thẫm mảnh.

      Băng Huyết nắm chặt chủy thủ, cánh tay vô lực xuôi ở hông. Tay trái đặt trước ngực, tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Đó là ánh sáng nguyên thủy ma pháp phong hệ.

      Ngay cả khi như vậy, Băng Huyết vẫn buông lỏng, liều mạng cắn răng, cảnh giác nhìn ngân xà phía trước. Mặc dù bây giờ nàng còn bao nhiêu sức lực. Đấu khí cũng dùng hết, chỉ có thể dựa vào thể lực để chống đỡ, ngay cả khi như vậy, mặt Băng Huyết vẫn có chút đau đớn nào. Tựa như máu người phải của nàng, tựa như máu đất phải chảy xuống từ người nàng.

      "Ngươi cố ý." giọng chững chạc già dặn vang lên, Băng Huyết híp mắt nhìn con ngân xà phía trước.

      "Ngươi dùng cơ thể chống lại nọc độc thủy ngân của ta, chính là vì muốn nó ăn mòn da thịt ngươi để tản ra sương trắng làm mờ mắt ta." Giọng của ngân xà cao lên, tràn đầy kinh ngạc và khó tin, cặp mắt lớn bằng hạt đậu càng trợn to hơn.






      Băng Huyết nhìn con rắn trước mặt, nhíu mày, lạnh nhạt cười tiếng, đôi mắt hết sức ngả ngớn, : " sai, nếu thể tránh khỏi nọc độc thủy ngân kia. Mà cho dù tránh được cũng chắc chắn rằng ta đánh trúng ngươi. Như vậy bằng lợi dụng nó để đạt được mục đích của mình."

      Giọng điệu lạnh nhạt của Băng Huyết làm ngân xà bình tĩnh, trợn mắt, đủ để người ta hoài nghi mắt cúa nó có thể rơi ra. Nhưng lúc này ngân xà rảnh để ý tới mấy chuyện đó. Bởi vì Băng Huyết cho nó quá nhiều rung động.... Chỉ trong vòng mấy cái hít thở, nàng lại có thể nghĩ ra cách công kích và đối sách tuyệt diệu, hơn nữa tất cả, điều xảy ra đúng như kế hoạch của nàng. Hơn nữa, vì đạt được kết quả tốt nhất, nàng lại lấy chính mình ra để phản kích. Muốn làm được như thế, cần có dũng khí, tỉnh táo và nghị lực lớn như thế nào?!

      "Ngươi rất giỏi." Sau khi im lặng hồi lâu, ngân xà chút keo kiệt khen Băng Huyết

      "Nhưng cho dù như vậy, vẫn thể đánh bại ngươi. Nhưng.... Ta từ bỏ." Băng Huyết cẩn thận nhìn ngân xà, hoàn toàn vì lời của đối phương mà buông lỏng cảnh giác, chăm chú nhìn về phía trước. Kín đáo hấp thu linh lực nồng đậm ở đây, chuẩn bị đầy đủ cho trận đấu kế tiếp.

      "Hừ... Nếu vậy.... tới ." Dứt lời, ngân xà lập tức lao tới chỗ Băng Huyết. Băng Huyết cố hết sức nhảy lên, ngay khi Băng Huyết ứng chiến, ngân xà lại nghiên người, nhanh chóng huy động đôi cánh màu bạc, quẩy đuôi về phía Băng Huyết, cơn gió mạnh, độc, chuẩn, thổi về phía Băng Huyết.

      "Ầm...."

      "Phốc!" Cát bụi mù mịt, Băng Huyết bị đuôi rắn quất đập lên thân cây to, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, phun ra ngụm máu tươi.

      "Chủ nhân...." Tiểu Quai lo lắng hét lớn tiếng, lại bị Băng Huyết khoát tay ngăn cản, hai chân trước hung hăn cào mặt đất, cưỡng ép đè nén nóng nảy và lo âu trong lòng.

      Băng Huyết cắn răng, nắm chặt chủy thủ, dùng sức đâm vào cây đại thụ bên cạnh, mượn lực đứng lên. Nàng thở hồng hộc, trong đôi mắt lạnh lùng chịu khuất phục. Đó là ý chí chiến đấu sục sôi, là huyết dịch sôi trào, là ý chí vĩnh viễn chịu thua. Cho dù còn sức, vẫn buông tha.

      Nàng chạy như bay, tiếp tục sử dụng Thất tinh phiêu miễu tấn công ngân xà. Lại bị đuôi rắn quất bay lần nữa, bò dậy, nàng đổi hướng công kích, che giấu, thu khí, kết quả, vẫn bị quất bay, hung hăng đập vào thân cây, lần sau so với lần trước, còn ác hơn, mạnh hơn, sức lực của ngân xa, lần sau mạnh hơn lần trước.

      Lúc này người Băng Huyết có chỗ nào lành lặn, bùn đất và máu thịt trộn lẫn vào nhau, nhơ nhớp.

      "Aizz...." Tiếng than vang lên, có bất đắc dĩ cũng có đau lòng, nhưng lại mang theo uy áp vương giả quân lâm thiên hạ.

      tia sáng tím thoáng , lập tức tới trước mặt Băng Huyết, đỡ người đầy máu me dựa thân cây đứng dậy. Đôi tay dịu dàng, nhưng Băng Huyết nhận thấy run rẩy từ đôi tay kia.

      "Minh." Mặt nạ mặt Băng Huyết biết rớt ra từ lúc nào, khuôn mặt tuyệt thế lộ ra, mảnh ảm đạm, có bị trầy, bị bầm tím, những dấu vết thương tích phủ đầy gương mặt nhắn.

      "Ngươi..... Luôn thương tiếc bản thân như vậy. Ta bảo ngươi thu phục con bọ sát kia, chứ đâu phải bảo ngươi liều mạng như vậy, phải còn có ta ở đây sao?"

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 68: Tử Minh Thân

      "Xì..." Ngân xà kinh hoảng nhìn thiếu niên tóc tím khí thế vô cùng cường hãn, xinh đẹp thoát tục trước mặt. dám cam đoan thế giới này thể nào tìm được người có thể sánh ngang với người trước mặt. Mái tóc tím nhu thuận tùy ý xõa bên hông, đôi mắt tím lạnh nhạt nhìn tất cả, giống như tất cả sinh vật trong thiên hạ đều là kiến hôi. Nhưng thể thừa nhận, số người giận mà uy, khí thế quân lâm thiên hạ, có thể uy chấn tám phương, coi vạn vật trong thiên hạ đều là giun dế.

      Nhưng mà.... Khí thế ngạo thị thiên đại, vô tình vô cảm, khi nhìn Băng Huyết lại tràn đầy nhu tình, chút che dấu cưng chìu và thương .

      Cùng lúc đó, tất cả ma thú bên ngoài Ma Thú Sâm Lâm đều vô cùng sợ hãi và cúng kính dừng lại tất cả động tác, ngửa mặt lên trời gào to, sau đó hướng về phía sơn cốc, đồng loạt quỳ xuống, đầu gối đập xuống đất, cả người ngừng rung rẩy.

      Tứ đại gia tộc vừa mới giằng co với đám ma thú kia thấy vậy kinh ngạc vô cùng, trong mắt đều là khó tin, hoàn toàn quên bỏ hoặc nhân cơ hội chém giết, ngốc lăng đứng tại chỗ. Ngay cả Lôi Minh và Hàn Khải Minh đứng ở vách núi cũng vạn phần khó hiểu biết tại sao đám ma thú đột nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn về cái động .

      " xảy ra chuyện gì? Tại sao Ma Thú Sâm Lâm đột nhiên lại yên tĩnh như vậy, quá khác thường." Lôi Minh cau mày, lo lắng nhìn về phía sơn động.

      "Đúng vậy. Cũng nghe thấy tiếng chiến đấy, có phải Băng Huyết xảy ra chuyện gì hay ?!" Hàn Khải Minh tự chủ được bước lên trước, khẩn trương nhìn sơn động, hai tay nắm chặc. sợ.... vọng đông xông vào tìm Băng Huyết.

      "Ám Dạ......" Lôi Minh đột nhiên ho lên tiếng. Sau khi Băng Huyết vào sơn động, Ám Dạ cũng thân ở bốn phía chờ Băng Huyết. Cho dù Lôi Minh hoàn toàn cảm nhận được chút khí tức nào, nhưng tin tưởng Ám Dạ chưa bao giờ rời khỏi.

      "Yên tâm.... Thiếu chủ sao." Giọng lạnh băng chút tình cảm vang lên bốn phía, ai có thể biết được giọng này phát ra từ đâu. Nhưng Lôi Minh, Hàn Khải Minh cũng quan tâm chuyện này, lúc này họ chỉ cần biết Băng Huyết an toàn là được, còn những chuyện khác, quan tâm làm chi chứ!

      Lúc này, mấy cao thủ thiên giai dẫn đầu tứ đại gia tộc đột nhiên phản ứng, nhanh chóng tụ hợp mọi người, cẩn thận nhìn chằm chăm đám ma thú run rẩy nằm rạp mặt đất, có thể khiến cho ma thú biểu như vậy, chỉ có khả năng, chính là gần đây có 'vị' mạnh hơn bọn chúng gấp nhiều lần - Vạn Thú Chi Vương.

      "Huyết." Tử Minh buông xuống tất cả cao ngạo và miệt thị, nhu tình dịu dàng nhìn Băng Huyết cả người đầy máu, đau lòng cau mày.






      Băng Huyết bĩu môi, gương mặt nhắn mang theo lúng túng bé xíu giống như trẻ con làm sai bị người lớn bắt tại trận vậy, lôi kéo trường bào rách nát, chậm chạp di chuyển tới trước mặt Tử Minh. Nhìn nam tử tuyệt mỹ trước mặt, cười khẽ, nhón chân lên, cánh tay trắng nõn đầy máu, nhưng mất vẻ xinh đẹp, mà lại có cảm giác diêm dúa mị hoặc. Ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve đôi chân mày nhíu chặt, áy náy : "Ta xin lỗi mà.... Minh đừng cau mày nữa."

      "Người đúng là.... con nhóc ngu ngốc." Vừa rồi nếu phải cảm thấy linh khí trong cơ thể Băng Huyết nhanh chóng biến mất, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn, cũng dừng tu luyện, ra. Nếu phải như vậy biết cái người biết thương tiếc bản thân này tự hủy hoại như thế nào nữa.

      "Có khỏe ?!" Băng Huyết làm ổ trong vòm ngực ấm áp làm mình yên tâm, nhàng nhắm mắt lại, mệt quá. Ở trong lòng Minh, nàng mới có thể hoàn toàn buông lỏng, cho dù trời có sụp đất có lỡ, cũng cần sợ, bởi vì Minh vì nàng mà ngăn cản tất cả.

      "Được rồi.... Được rồi. phải ta có chuyện gì rồi sao? Thỉnh thoảng chảy máu giúp cơ thể khỏe mạnh, có thể xúc tiến tuần hoàn máu, tái tạo tế bào. Trăm lợi hại đó. Huống chi.... Có các ngươi ở đây! Ngươi, Tiểu Quai, Ám Dạ, vẫn luôn ở bên ta... Sao ta.... Có thể chết chứ. Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau mà." Băng Huyết mỉm cười vòng tay qua hông Tử Minh, nhàng cựa quậy, làm nũng.

      Bởi vì là khế ước bản mạng, sao Băng Huyết có thể biết được đau đớn trong lòng Tử Minh khi thấy mình như thế này chứ. Nhưng mà... Chỉ khi như vậy, nàng mới ngừng mạnh mẽ. Mạnh đễn mức có thể sánh vai cùng , cùng nhau tác chiến, mà phải là lui về phía sau, để bọn bảo vệ mình.

      Cách đó xa là ngân xa quỳ xuống từ lúc Tử Minh xuất , cố nén sợ hãi từ sâu trong linh hồn, nghiêng đầu , nhìn hai người đắm chìm trong thế giới của riêng mình phía trước. Lại nghe thấy giọng nũng nịu của Băng Huyết, nhất thời cảm thấy vô cùng kích động.

      Trời ạ.... Đó là người vừa mới đánh nhau sứt đầu mẻ trán với mình sao..... là người cường hãn thà làm bản thân bị thương cũng phải cạo vãy của mình sao. Ôi mẹ nó.... Cho sét đánh chết ta hoặc cái người kia ... là... Tự đào hố chôn rắn mà.

      Băng Huyết buồn cười nhìn ngân xà sầu khổ rên rỉ đằng xa, có ý tốt cười tiếng, truyền : "Minh.... Thu hồi uy áp , nếu chẳng phải tiện nghi cho những người ngoài kia sao." Trong mắt Băng Huyết thoáng qua chút xảo trá. Bằng vào tinh thần lực tại, mặc dù nàng thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài sơn cốc, nhưng Tử Minh thân, Ma Thú Sâm Lâm bên ngoài sơn cốc chắc chắn rất yên tĩnh. Nhất định là bởi vì uy áp của Vạn Thú Chi Vương, như vậy há chẳng phải làm cho những người đó cảm thấy nhàm chán sao. Nên tất nhiên Minh phải hiền hòa chút, phải tương thân tương ái với những ma thú cao cấp và thánh thú kia.

      Ôi.... Hết cách rồi, mình lúc nào cũng thiện lương như vậy cả.

      Tử Minh dĩ nhiên biết tất cả ý tưởng của Băng Huyết, cưng chìu vuốt mái tóc dài của Băng Huyết, lập tức thu hồi uy áp. Mấy giây sao,

      tất cả ma thú ở Ma Thú Sâm Lâm đều khôi phục bình thường, mặt dù mặt còn hơi hốt hoảng, nhưng vị đại nhân thần bí kia hình như phát , có lẽ ngài ấy chỉ ngang qua thôi, nghĩ vậy đám ma thú lập tức làm chuyện dang dở.

      "Đúng là hết cách với ngươi.... Nhưng Huyết.... Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đau.... Bọn ta còn đau hơn ngươi." Trong mắt Tử Minh là bất đắc dĩ, giọng dịu dàng, ấm áp đến tận tim.

      "Ta biết, ta vẫn luôn biết. Ta phải chỉ có mình, ta còn có các ngươi.... Suốt đời bầu bạn, tương phù tương y."

      Hai con người tuyệt đẹp nhìn nhau cười, bọn họ đều hiểu, có số chuyện xảy ra thể nào thay đổi, chỉ có thể ngừng về phía trước, đánh nát tất cả chướng ngại, tự mình nắm giữ tất cả. Nhưng con đường phía trước chắc chắn rất gian nan, nhất định đỗ rất nhiều máu. chỉ là của kẻ địch, mà còn có của mình. Phải chiến thắng tất cả, phải ngừng đột phá, phải cố gắng gấp ngàn vạn lần. Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng bất ly bất khí, cùng tới chân trời góc biển, nhìn xuống mọi người.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69: Ngân Xà Bi Kịch

      Tử Minh chắp hai tay sau lưng, dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Ngân Xà trước mắt, lạnh lẽo : “Ngân xà có cánh, là Đế Vương ma thú, có huyết mạch của thần thú thượng cổ.”

      Giọng lạnh lẽo có tình cảm lại mười phần uy nghiêm khiến cả người ngân xà run lên, thân rắn áp sát xuống đất, run rẩy trả lời: “Dạ . . . . . Dạ, đại nhân.”

      “Khó trách nó mạnh như vậy.” Băng Huyết vuốt mũi, giọng lẩm bẩm.

      “Ha ha. . . . . . Chỉ là con tiểu trùng mà thôi. Huyết cần để chuyện vừa rồi ở trong lòng.” Tử Minh khẽ quay đầu, nâng tay tự nhiên quàng qua vai, giọng với Băng Huyết, giọng điệu khác trời vực với giọng lãnh với ngân xà khi nãy. Khiến ngân xà uất ức cực độ lại dám kháng nghị. Aizz. . . . . . Người so với thú, tức chết thú mà.

      Băng Huyết giữ hình tượng liếc Tử Minh cái, bĩu môi : “Đó là trong mắt ngươi, nhưng ta vẫn còn rất yếu.”

      Tử Minh nhíu mày, khẽ cúi đầu, hài hước : “Ai , Huyết rất cố gắng rồi, nếu so với người cùng trang lứa được xem như cực phẩm rồi. Nếu . . . . . . Chúng ta đấu thử .”

      Lời hài hước của Tử Minh khiến Băng Huyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía đôi mắt màu tím tà mị kia, chút khách khí giơ tay lên chỉ vào khuôn mặt tuyệt sắc, tự động dịch ra, vẻ mặt bi ai : “Đại ca à, xin ngài thương xót, tha cho ta. Đánh với ngươi. . . . . . Khác gì rảnh rỗi tìm chuyện phiền phức chứ.”

      Thấy vẻ mặt của Băng Huyết như vậy, Tử Minh cười hả hê, quay đầu nhìn về ngân xà, mặt chút thay đổi, giống như vương giả cao ngạo, nhìn chăm chú xuống thần dân của mình, tốc độ thay đổi sắc mặt này, quả khiến Băng Huyết phải kinh ngạc.

      “Hỏa Long Quả là ngươi mang tới.” Lời của Tử Minh tuy hỏi nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.

      Ngân Xà nghe vậy, sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tử Minh, đôi mắt tím tràn đầy uy hiếp khiến đầu choáng váng, dám chậm trễ giây, vội vàng : “Đúng . . . . . Đúng vậy thưa đại nhân.”

      Mắt Tử Minh trầm xuống, giọng càng thêm lạnh lẽo: “ mục đích của ngươi, nếu . . . . . . Giết. . . . . . . . . . . . Tha.” đạo sát khí vô bắt đầu hướng về phía ngân xà.






      Thân thể nhắn của Ngân Xà càng run rẩy mạnh hơn, đột nhiên có cảm giác giống như kề cận cái chết. Trong lòng hiểu , chỉ cần giấu giếm chút thôi, người thiếu niên tuyệt mỹ phía trước chắc chắn ban cái chết cho mình. phải nhát gan sợ chết. Mà là thiếu niên trước mặt này cực kỳ kinh khủng, khiến thể nào kháng cự dù chỉ chút.

      Bình ổn lại hơi thở, ngân xà cung kính trả lời : “Bẩm. . . . . . Bẩm đại nhân. Mười năm trước đột nhiên có người áo đen xuất ở đây, lấy máu phong ấn lực lượng của thần, ra lệnh cho thần đem gốc Hỏa Long Quả ra khỏi sơn cốc, dẫn người khác đến, ký kết huyết khế cùng với người đó, cả đời bảo vệ, và tăng cường lực phong ấn ở nơi này.”

      “Người áo đen?” Băng Huyết nhíu mày, giọng . Nàng cảm thấy càng lúc càng mê loạn, giống như vòng xoáy lớn, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng vì Băng Huyết phân tâm chút, nên bỏ lỡ tia sáng trong đáy mắt Tử Minh.

      “Huyết, qua khế ước với nó. Mặc dù vẫn còn sơ cấp, nhưng sau khi khế ước, huyết mạch thượng cổ của nó giúp ngươi ít.”

      “Khế ước!”

      “Khế ước!”

      Băng Huyết và ngân xà cùng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía Tử Minh.

      “Sao? Ngươi có ý kiến.” Giọng điệu Tử Minh lạnh lẽo, đôi mắt lạnh nhạt. Khiến cho ngân xà hoảng hốt, nào dám ý kiến gì! Ngài là lão đại. . . . . . Ngài ta còn dám có ý kiến sao? hiểu mà! Ở nơi này bóng người, sống trong sơn cốc hơn trăm năm, chỗ chim chẳng ỉa, tại sao lại đột nhiên xuất ba cực phẩm này vậy chứ, mười năm trước có người áo đen thần bí tới, trời nóng nực, mà chỉ để lộ hai con mắt, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo còn hơn ma thú máu lạnh (Này chắc có mang theo cái máy lạnh trong người, chứ nóng điên rồi). Gặp mặt hai lời phong ấn , còn ra ban mổ cái mệnh lệnh thể giải thích được. Đợi mười năm, thấy ai tới, ngay cả con chim cũng có. Hôm nay đột nhiên lại có tiểu nha đầu liều mạng tới, tuổi còn vậy mà còn biến thái hơn ma thú, như vậy cũng đành, ngờ, người bên cạnh nàng lại càng biến thái hơn khiến vô cùng sợ hãi. tại lại thể giải thích được mà bị khế ước . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao lại khổ sở như vậy chứ. . . . . .

      Băng Huyết buồn cười nhìn con rắn ai oán kia, giọng cười tiếng, nhìn về phía Tử Minh.

      thôi. . . . . Nó vốn là của ngươi.” Tử Minh mỉm cười, giọng . Mặc dù lời này khiến Băng Huyết cảm thấy rất mờ mịt, nhưng lại hề hỏi tiếp, nàng tin , cho nên bất cứ chuyện gì, chỉ cần là Tử Minh , nàng đều nghe theo, chỉ vì nàng tin tưởng , cho dù bị thương, cũng hại nàng chút nào.

      Băng Huyết cười gật đầu, tới trước mặt Ngân Xà, ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Ngân Xà, bàn tay bé đặt đầu Ngân Xà, khởi động tinh thần lực và ma huyễn chi văn trong cơ thể, đọc khế ước chú, tinh thần lực chậm rãi vây quanh linh đài của Ngân Xà, tinh thần lực của Ngân Xà phản kháng mấy cái theo bản năng rồi trở nên uể oải nhu thuận. Thiên địa quy tắc buông xuống, hai cột sáng phù văn khế ước màu bạc lập tức hình thành rồi bùng nổ trong khoảnh khắc, mấy giây sau, ánh sáng màu bạc tiêu tán, khế ước xong.

      Ngay sau đó thiên địa quy tắc lại buông xuống, lần nữa bao vây cả Ngân Xà và Băng Huyết ở bên trong, nhưng lần này giữa hai luồng ánh sáng lại có thêm chùm sáng màu bạc, đó là kí hiệu Băng Huyết và Ngân Xà lên cấp.

      Băng Huyết đột nhiên cảm nhận được linh lực bên trong trong cơ thể nhanh chóng tăng vọt, đấu khí cũng nhanh chóng dâng cao. Đan Nguyên trong cơ thể ngừng tràn đầy năng lượng, nàng vội vàng khoanh chân ngồi thiền, phía dưới đột nhiên xuất ngôi sao năm cánh màu bạc, năm đỉnh sao ngừng kéo dài ra ngoài cho đến ba mét mới dừng lại. Ánh sáng tản , lại cột sáng màu bạc phủ xuống, bên trong thiên địa quy tắc chậm rãi ra bốn thanh kiếm sắc bén màu bạc, mũi kiếm hướng về phía ngôi sao năm cánh bên cạnh.

      Sau khi ánh sáng màu bạc tản , ánh sáng màu lục thuộc về đại kiếm sĩ lập tức lóe ra phía dưới Băng Huyết, cột sáng màu lục lấy Băng Huyết làm trung tâm quay vòng mở rộng ra bốn phía, thiên địa quy tắc phủ xuống, bên trong vòng tròn chậm rãi ra bốn thanh kiếm sắc bén lớn hơn, mũi kiếm hướng ra phía ngoài. khắc sau, ba cột sáng màu bạc trong cơ thể Băng Huyết bắn ra, bắn thẳng đến chỗ Tiểu Quai dùng ánh mắt sùng bái và dịu dàng nhìn Băng Huyết, quy tắc cuối cùng rơi xuống, phủ lên người Tiểu Quai.

      Lúc này Băng Huyết từ từ mở mắt ra, nhìn ký hiệu thăng cấp của Tiểu Quai và Ngân Xà, mừng rỡ nhìn về phía Tử Minh, lẳng lặng nhìn, lời.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70: Thăng Cấp

      Editor: Ngansieunhan

      Beta-or: Lạc Huyên

      “Chúc mừng ngươi, Huyết.”

      “Tử Minh, ta trở thành Đại Ma Pháp Sư rồi, hơn nữa còn là Đại Kiếm Sĩ nha.”

      “Ừ. . . . . . Huyết của ta vẫn luôn là giỏi nhất.”

      Thân hình Tử Minh thoắt cái, trong nháy mắt tới trước mặt của Băng Huyết, nhàng kéo người ngồi dưới đất lên, thương tiếc xoa gương mặt trắng nõn mềm mại, luôn luôn cảm thấy ngắm dung nhan tuyệt thế này bao nhiêu cũng thỏa mãn.

      “Ta muốn bế quan thời gian, việc ngươi thăng cấp trợ giúp rất lớn cho ta, chờ ta tỉnh lại, chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau kề vai chiến đấu, cần lo lắng điều gì.”

      Lời của Tử Minh khiến hai mắt Băng Huyết sáng lên, mừng rỡ như điên: “ chứ, cần lo lắng bọn tìm được ngươi nữa, đúng ?”

      “Đúng. . . . . . Khi ta tỉnh lại, bước vào giai đoạn trưởng thành rồi. Hơi thở tuyệt đối được che giấu hoàn toàn, cần lo lắng bởi vì ta mà có người tìm chúng ta gây phiền phức nữa.” Hai mắt Tử Minh thoáng qua chút áy náy, nhưng vì Băng Huyết chăm chú nhìn nên thấy được.

      Băng Huyết khẽ cau mày, giọng : “Minh, ta chưa bao giờ sợ bọn họ tìm đến, cho dù có sức lực đối đầu, ta cũng liều chết đánh với bọn họ trận, tuyệt đối để cho bọn tổn thương ngươi chút nào nữa.” Giọng điệu kiên định, trong lòng lại phẫn hận, nàng tuyệt đối bỏ qua cho những kẻ gây thương tổn cho Minh, tuyệt đối , bất kể bọn họ mạnh cỡ nào.

      Tử Minh khẽ thở dài, giọng: “Nhưng ta sợ. . . . . . Ta sợ ngươi phải chịu tổn thương, khi ngươi còn chưa mạnh mẽ hơn, ta tuyệt đối thể để cho bọn tìm đến ngươi, tổn thương ngươi. Huống chi. . . . . . Chúng ta bây giờ cũng còn cần thiết phải để ý tới bọn , thời cơ chưa tới. Cho nên chúng ta đều phải cố gắng, cùng nhau cố gắng ngừng trở nên mạnh mẽ, ngày nhất định nghiền nát từng người trong bọn họ, cả đời cũng thể thoát thân.”

      “Được.” Băng Huyết kiên định gật đầu cái, nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này có thể làm lu mờ cả ánh sáng chói chang của mặt trời.

      “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, chờ ta.” Tử Minh nhàng cúi đầu, thận trọng đặt nụ hôn nhàng lên trán Băng Huyết. Hài lòng nhìn khuôn mặt nhắn nhanh chóng ửng hồng, khẽ mỉm cười, tia sáng khẽ thoáng qua trong đôi mắt màu tím, Tử Minh vừa mới đứng lên, thấy bóng dáng.





      “Chủ nhân. . . . . . Chủ nhân. Tiểu Quai thăng cấp, thăng cấp. . . . . Chủ nhân. . . . . . Chủ nhân, Tiểu Quai quá hạnh phúc, quá hạnh phúc.” Tiểu Quai hoàn thành thăng cấp, khôi phục màu sắc tự vệ, mừng rỡ nhảy vào trong ngực Băng Huyết . . . . . Trong miệng còn ngừng hoan hô, cũng phát vỡ dáng vẻ ngại ngùng của Băng Huyết.

      Băng Huyết dịu dàng sờ bộ lông mềm mại của Tiểu Quai, giọng : “Chúc mừng ngươi, Tiểu Quai, trong lần trở thành thánh thú cấp chín. vào ma lam chi giới, chọn nơi ngươi thích, củng cố cấp bậc tốt.”

      Lời của Băng Huyết khiến Tiểu Quai lập tức bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo mê mang nhìn Băng Huyết: “Chủ nhân. . . . . . Tiểu Quai vào thể ở bên bảo vệ chủ nhân, bên ngoài nhiều người xấu như vậy, chủ nhân gặp nguy hiểm. Tiểu Quai sao, chờ chúng ta ra khỏi Ma Thú Sâm Lâm rồi tiến hành tu luyện củng cố cũng muộn, hơn nữa còn có đám ma thú, Tiểu Quai cũng có thể tìm vài con ma thú tới luyện tay chút, cũng cố linh lực trong cơ thể.”

      Lời của Tiểu Quai khiến Băng Huyết cảm thấy ấm áp trong lòng, tên ngu ngốc này. Thánh thú sau khi đến cấp chín việc tu luyện là rất quan trọng, để có thể trở thành Thần thú, tĩnh tâm tu luyện và hoàn cảnh tu luyện tuyệt đối thể xem thường, cẩn thận thất bại trong gang tấc, cả đời còn cách nào để thăng cấp. Bây giờ Tiểu Quai lại vì an toàn của mình, tình nguyện lựa chọn nguy hiểm thể trở thành Thần thú, cũng muốn ở lại bên cạnh bảo vệ mình. Sao mình lại có thể trở thành chủ nhân có trách nhiệm như vậy.

      Dịu dàng vuốt ve đầu của Tiểu Quai, mỉm cười : “Đứa ngốc, cho rằng ta biết sao? Mới vừa thăng cấp lên thánh thú cấp chín lưu lại nguồn linh lực ổn định, chỉ cần an tâm tu luyện củng cố, chắc chắn có khả năng trở thành Thần thú. Linh lực bên trong ma lam chi giới, ngay cả sơn cốc này cũng thể sánh bằng, ngươi vào tu luyện nhất định được lợi lớn.”

      “Chủ nhân. . . . . . Nếu như Tiểu Quai thể trở thành Thần thú, chủ nhân cũng ghét bỏ Tiểu Quai đúng .” Tiểu Quai kiên định nhìn Băng Huyết.

      “Dĩ nhiên, kể từ ngày các ngươi trở thành đồng bạn của ta, chúng ta nhất định xa rời.”

      “Cho nên. . . . . . Coi như cả đời này Tiểu Quai thể thăng cấp, cũng thể để chủ nhân mình đối mặt với nguy hiểm phía trước, chủ nhân cho phép Tiểu Quai ở lại bên cạnh người .” Tiểu Quai nhàng nâng móng vuốt lên, khều khều lên bàn tay bé trắng nõn của Băng Huyết, nhàng .

      Băng Huyết khẽ thở dài, lắc đầu cười: “Ha ha. . . . . . Ngươi cứ an tâm tu luyện. Nếu như có nguy hiểm, ta gọi ngươi. Yên tâm . . . . . . Hơn nữa Ám Dạ vẫn còn ở bên ngoài.”

      Thấy chủ nhân kiên trì, Tiểu Quai thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp, dù sao nó rất muốn. . . . . . Rất muốn trở nên mạnh hơn. Từ khi theo chủ nhân, dần tiếp xúc với loài người, nó mới phát . . . . . . Nhân loại cũng có rất nhiều cường giả mà nó thể chống lại, huống chi. . . . . . Có rất nhiều nhân loại. Nó cần nhiều thực lực hơn để bảo vệ chủ nhân, cho nên nó phải trở nên mạnh mẽ.

      “Chủ nhân. . . . . . Người phải nhớ nha. Gặp nguy hiểm nhất định phải gọi Tiểu Quai.”

      “Được!” Băng Huyết nhè nhéo tai Tiểu Quai, vung tay phải lên, cột sáng màu lam lóe lên, Tiểu Quai được Băng Huyết đưa vào trong ma lam chi giới để tu luyện.

      Tiểu Quai vừa mới rời , ý niệm xuất dao động , hai mắt Băng Huyết sáng lên, vui vẻ cúi đầu nhìn về phía thân hình Ngân xà từ từ ra trong luồng sáng trắng.

      Băng Huyết ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu Ngân xà, giọng : “Hoan nghênh gia nhập, đồng bạn của ta. Ta là Băng Huyết, chủ nhân của ngươi, đặt tên cho ngươi là —— Ngân Nhiếp”

      câu ấm áp bao nhiêu, dám ao ước???, Ngân Nhiếp mới vừa mở hai mắt đột nhiên tuôn ra câu khiến Băng Huyết im lặng: “Tiểu chủ. . . . . . biến thái.”

      “A. . . . . .” Băng Huyết trong nháy mắt sững sờ, hiểu nhìn về phía Ngân Nhiếp.

      giang hồ thậm chí còn có người như tiểu chủ! Tiểu chủ chắc chắn là người sao? là người chứ? Dù là ma thú cũng có biến thái như vậy. Linh nguyên trong cơ thể người bình thường phải chỉ có linh lực hoặc là đấu khí sao. (Ma pháp sư có linh lực, Kiếm sĩ có đấu khí) Vì sao trong cơ thể tiểu chủ ngươi chỉ có linh lực, mà còn có cả đấu khí. Tiểu chủ. . . . . . Ngươi xác định ngươi là người sao?” Ngân Nhiếp càng càng kích động, thân thể nho cũng bắt đầu run rẩy ngừng.

      “A. . . . . . Ngươi vừa như thế, ta cũng có chút hoài nghi. Nhưng ta có thể khẳng định. . . . . . Ta phải ma thú, hơn nữa mẹ ta đúng là loài người.” Băng Huyết dở khóc dở cười trả lời Ngân Nhiếp, vẫn quên nhàng vuốt ve đầu màu bạc, bày tỏ an ủi, tránh cho con rắn mình vừa mới khế ước bởi vì kích động quá mức mà chảy máu não, đó là chuyện lớn rồi.

      Ngân Nhiếp đập đập đôi cánh , bay đến bả vai Băng Huyết, cái đầu bé cọ vào gương mặt mịn màng làm nũng với Băng Huyết: “Được rồi. . . . . . Dù sao cũng là tiểu chủ của ta, tiểu chủ càng biến thái, ta càng vui vẻ.” Chỉ là đả kích hơi lớn mà thôi. . . . . . Ai!

      “A. . . . . .” Băng Huyết toát mồ hôi. . . . . . Tư tưởng kiểu này. . . . . . đúng là tầm thường.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 71: Bây Giờ Sợ Nghèo

      “Đúng rồi!” Ngân Nhiếp đột nhiên nhớ tới điều gì, kinh hãi nhìn Băng Huyết: “Tiểu chủ. . . . . . Ta là Đế Vương trong loài rắn, mới vừa tiến đến cấp sơ kỳ, cho dù ở trong sơn cốc này, tối thiểu cũng phải tu luyện thêm vài năm mới có thể tấn cấp đến trung kỳ. Thế nhưng ngờ lần này lập tức tiến vào cấp trung kỳ. Tiểu chủ. . . . . . Người là quá biến thái, khế ước cũng có thể để cho ma thú lên cấp. đúng. . . . . . đúng, biến thái thể nào hình dung được tiểu chủ, mà chính là nghiệt a!”

      Băng Huyết bị thanh vừa phát ra làm giật mình, rống đến đầu cũng bắt đầu hôn mê, bất lực thở dài. Nàng có thể ghét bỏ cái đồ này à. . . . . . Có thể sao. . . . . . Có thể sao.

      Được rồi. . . . . . thể, vậy đành phải: “Ngân Nhiếp, thân thể ta có rất nhiều bí mật ta biết, cho nên biết trả lời ngươi như thế nào. Hay là đợi sau này, chúng ta gặp được phụ thân ta, tự ngươi hỏi ông ấy có được ?”

      “Như vậy. . . . . . Được rồi. Phụ thân của tiểu chủ nhất định là Đại nghiệt.” Vẻ mặt Ngân Nhiếp nghiêm túc suy tính, xoa đầu .

      “Ặc. . . . . ” Mồ hôi. . . . . .Càng ngày càng nhiều. . . . . Cái tên này. . . . . Làm người ta thể lời nào. Vì sao ma thú của mình luôn khiến mình bất lực im lặng như vậy! Vì nên thảo luận lại đề tài nghiệt biến thái này, Băng Huyết thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài, đột nhiên Băng Huyết mắt nhìn Ngân Nhiếp từ xuống, nghi ngờ hỏi: “Ngân Nhiếp, ràng mới vừa rồi ta có hạ độc ngươi, vì sao ngươi có dấu hiệu trúng độc nào.”

      “Khà khà.” Vẻ mặt Ngân Nhiếp cười hả hê, hất đầu : “Bởi vì ta bách độc bất xâm!”

      “Khó trách, xem ra có chút độc cũng phải là vạn năng.” Băng Huyết như có điều suy nghĩ : “Đây cũng là trong những năng lực thượng cổ mà ngươi được truyền thừa?”

      “Đúng vậy. Tiểu chủ. Chỉ là tiểu chủ, cho dù ta bách độc bất xâm, đối với loại thủy ngân có tính độc ăn mòn cực mạnh giống như của ta ta cũng hoàn toàn được miễn dịch.” Ngân Nhiếp nhàng nhắc nhở.

      Trong mắt Băng Huyết sáng lên, nhìn về phía Ngân Nhiếp: “Ta hiểu, cám ơn ngươi Ngân Nhiếp. Ta cũng giống như vậy, đối với độc của ngươi, vẫn là hoàn toàn có biện pháp, chỉ có thể nghĩ biện pháp giảm tổn thương mà thôi.”

      Ngân Nhiếp gật đầu cái, trong lòng nó đối với chủ nhân mới có đầu óc thông tuệ linh hoạt này, tương đối thỏa mãn, quan trọng hơn là, nàng và nó giống nhau, cũng thích độc.

      Lúc này Ngân Nhiếp mới phản ứng, hình như tiểu chủ vừa mới gọi nó là. . . . . . “Lại . . . . . . Lại . . . . . . Tiểu chủ, tại sao gọi ta là ‘Ngân Sắc’ (màu bạc), bởi vì cả mình ta đều là màu bạc à. . . . . . Nhưng là khó nghe nha. Giống như. . . . . ‘Dâm sắc’ nha.” Mặt Ngân Nhiếp đầy vẻ chê bai nhìn Băng Huyết. (DIỆP GIA QUÁN)

      “Ặc. . . . . . Ta con rắn nhà ngươi này, làm sao biết nhiều như vậy.” Băng Huyết hít hơi sâu, tránh làm mình xúc động mà ném nó ra ngoài. Phải giải thích , nếu để cho người ngoài biết, còn mắc cỡ chết người à: “Ngân Nhiếp. . . . .. Bạc Ngân, khắp nơi kinh sợ. Ta cảm thấy chữ này cùng thân phận Đế Vương của ngươi rất tương xứng.”

      sao. . . . . . khè khè. . . . . . Tứ phương kinh sợ. Ngân Nhiếp thích. . . . . . Ngân Nhiếp tạ tiểu chủ ban tên cho.” Ngân Nhiếp hưng phấn kích động vỗ cánh nho , vòng quanh đầu Băng Huyết, ngừng bay nhảy.






      “Ngừng. . . . . .” Băng Huyết chút khách khí nắm lấy Ngân Nhiếp, tránh cho mình càng ngày càng choáng váng, bất lực : “Ngân Nhiếp, ngươi cũng vào trong ma lam chi giới tu luyện củng cố thôi. Ở trong đó so với sơn cốc này đúng là dư thừa tinh lực.”

      “Tiểu chủ để con Tiểu Miêu kia vào, nếu như Ngân Nhiếp cũng vào, tiểu chủ gặp phải nguy hiểm làm thế nào.” Sau khi Ngân Nhiếp công kích Tiểu Quai, nghe Băng Huyết và Tiểu Quai chuyện, thấy Băng Huyết để ý đến an toàn của bản thân mà cứu Tiểu Quai nó cũng rất hâm mộ rồi. Chỉ là chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi. Bây giờ chính nó cũng có tư cách hưởng thụ mến bảo vệ của tiểu chủ, trong lòng vui mừng, ngay cả nó đều . Cho nên nó nhất định bảo vệ tốt hạnh phúc này, tiểu chủ nhất định bị làm sao. Thân là mãnh thú thượng cổ đời sau – Đế Vương Thủy Ngân, sao có thể khiến người khác khinh thường.

      Aiii. . . . . . Đồng bạn bên cạnh mình đều là đáng như thế, để cho mình bất kể như thế nào cũng buông tay, từng người đều là đáng như thế.

      Băng Huyết nhìn vẻ mặt kiên định của Ngân Nhiếp, tròng mắt màu bạc nho kia cho mình ý nghĩ của nó, kiếp trước trở thành sát thủ vô tình lâu như vậy, kiếp này. . . . . . hạnh phúc đấy.

      Huyền. . . . . . Ngươi thấy . Huyết nhi học được hạnh phúc, cũng nhận được hạnh phúc đấy. Còn ngươi. . . . . .

      Huyền. . . . . . Huyết nhi vẫn luôn đợi ngươi. Ngươi cũng phải chờ Huyết nhi nha.

      “Tiểu chủ.” Ngân Nhiếp nghiêng đầu, nhìn Băng Huyết. hiểu vì sao tiểu chủ đột nhiên cười dịu dàng, nhìn nó nhưng lời nào.

      “Ngân Nhiếp, ngươi yên tâm tu luyện. Gặp nguy hiểm ta gọi ngươi, ngươi cũng phải hoàn toàn ngủ say, yên tâm .” Băng Huyết nhàng vỗ cái đầu màu bạc kia.

      Ngân Nhiếp trầm tư chút, rốt cuộc gật đầu cái: “Được rồi. Tiểu chủ phải cẩn thận. Đúng rồi tiểu chủ. . . . . . Trước mặt có rất nhiều thảo dược cùng linh quả mà bên ngoài có nha. Lúc người nhớ lấy.” xong, Ngân Nhiếp trước nụ cười tươi của Băng Huyết tiến vào bên trong ma lam chi giới.

      Băng Huyết cười hít hơi sâu, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó trong nháy mắt biến mất tại chỗ. cột ánh sáng màu tím thoáng qua, nhanh chóng tiến đến trong Thủy Sinh Sâm Lâm phía trước.

      Nhìn thác nước lớn trước mắt cùng thảo dược trân quý và các loại kỳ trân dị bảo (của báu vật lạ) đầy đất, Băng Huyết nhíu mày, vận khí này. . . . . . Chính nàng cũng bắt đầu hâm mộ mình. Nơi này mặc dù có được dị quả cấp bậc cao như ở vườn cây thảo dược của mình trong ma lam chi giới, nhưng cũng là cực kỳ khó có được, tùy tiện nhặt thứ cũng đủ để những người bên ngoài kia tranh nhau đến bể đầu.

      “Cái thác nước này tốt vô cùng, ta thích. Hơn nữa những sinh vật thủy sinh này đều nhờ thác nước mà nuôi dưỡng cơ thể.” Ngón tay Băng Huyết xoa cằm, tự hỏi.

      “Bên trong ma lam chi giới là tự động thăng cấp, những thứ đồ này chỉ có thể để vào gian dự trữ, cũng lãng phí.”

      “Tiểu chủ, người còn có Gian Giới Chỉ” Thanh của Ngân nhiếp đột nhiên vang lên trong đầu.

      “Hắc tinh giới.” Băng Huyết kinh ngạc nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn Hắc Tinh Thạch tầm thường kia.

      ( qua cho bạn nào nhớ, Băng Huyết có 2 chiếc nhẫn, 1 chiếc là Hắc tinh giới do Mặc Kình Thiên là nghĩa vụ cho, 1 chiếc còn lại là Ma lam chi giới do cha mẹ để lại vào thời điểm gặp Tử Minh )

      “Ta truyền năng lực vào bên trong, có loại năng lực nhạy bén là cảm ứng Kỳ Trân Dị Bảo. Ở thân tiểu chủ, chiếc nhẫn hắc tinh này chính là báu vật khó có được. Mặc dù là thánh huyễn khí, chính là thánh huyễn khí cực phẩm trong cực phẩm. Bên trong có hai lĩnh vực, nhưng chỉ mới mở ra được .” Ngân nhiếp cẩn thận giảng giải.

      “Oa. . . . . . Ngân nhiếp ngươi lợi hại, lần này cần lo lắng chúng ta về sau nghèo nàn chết đói.” Băng Huyết mang dáng vẻ tham tiền cười . (DIỆP GIA QUÁN)

      Sau đó sờ chiếc nhẫn ngón tay phải : “Đây là chiếc nhẫn hắc tinh đặc biệt trực hệ Mặc đảo. Ta chỉ biết gian giới chỉ này là tượng trưng cho thân phận Thất thiếu chủ Mặc đảo mà thôi, ngờ gian giới chỉ trong truyền thuyết lại còn có lĩnh vực.”

      “Truyền thuyết. . . . . . Tiểu chủ. Cái từ này người dùng thích hợp. . . . . .” Ngân nhiếp nhìn quanh nơi nó ở, bất lực .

      “A. . . . . . Được rồi.” Băng Huyết sờ mũi cái, lúng túng . Nhìn ma lam giới chỉ tay phải chút. . . . . . Quả thích hợp.

      “Tiểu chủ, vận dụng Tinh Thần lực ở trong nhẫn hắc tinh kia dẹp bỏ bụi đất mở ra vùng đất trống, sau đó dùng Ma Pháp Hệ Thổ phối hợp với Gian Ma Pháp đưa nơi này vào.” Ngân Nhiếp càng giọng càng mơ hồ, chậm rãi .

      “Ta hiểu, Ngân Nhiếp mau tu luyện .” Băng Huyết khẽ , cho dù biết mình lớn đến đâu, cũng làm Ngân Nhiếp lay động, nhưng lại tự chủ được mà giọng , cảm nhận được Ngân Nhiếp chính thức tiến vào ngủ say, mới bắt đầu thực việc lớn, biến đổi gian.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :